-
[Truyện 19] Muội muội thích đại nghĩa diệt thân
Muội muội thích nhất là đại nghĩa diệt thân.
Đại tỷ là Thái tử phi tương lai, nhưng muội ấy lại nói lời đanh thép trên yến tiệc của hoàng thất.
“Thần nữ muốn tố cáo đại tỷ che giấu bản thân mắc chứng thể hàn, không thể sinh con nối dõi cho thái tử, không thể trở thành thái tử phi.”
Ta là hầu phu nhân Bộc Dương tương lai, nhưng muội ấy lại dùng những lời lẽ sắc bén nói trên buổi tiệc định hôn của ta.
“Ta muốn tố cáo nhị tỷ không rõ ràng với nam nhân khác, bản tính lẳng lơ như vậy làm sao xứng làm hầu phu nhân?”
Cho đến khi cha ta đánh thắng trận trở về, muội ấy lại quỳ trên điện Kim Loan.
“Thần nữ muốn tố cáo cha có qua lại với quân địch, sợ phụ thánh ý, mong thánh thượng minh xét.”
Sau đó phủ tướng quân liền bị nhốt vào ngục, còn muội ấy thì được thánh thượng tán thưởng là đại nghĩa diệt thân, phẩm hạnh cao quý, tha cho muội ấy tội bị liên lụy, được người nhận làm nghĩa nữ, phong làm Chiêu Nghĩa công chúa.
Vào ngày cả nhà ta bị lưu đày, ta xin muội ấy chuẩn bị cho bọn ta một ít thức ăn, nhưng muội ấy lại nói những lời đanh thép.
“Tự tạo nghiệt, không thể sống, làm người vốn nên bình thản, dù cho không làm đến mức đại nghĩa diệt thân như bổn cung thì cũng nên hiểu rõ thân mình mới phải, dù ch rồi thì đó cũng là số của ngươi.”
Ta nôn ra một ngụm máu, trực tiếp bị tức ch.
Sống lại một đời, ta phải khiến muội ấy biết cái gì mới gọi là đại nghĩa diệt thân thật sự!
——
01.
“Ta muốn tố cáo nhị tỷ không rõ ràng với nam nhân khác, bản tính lẳng lơ như vậy làm sao xứng làm hầu phu nhân?”
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, ta mới nhận ra, quỹ đạo của đời trước đang lặp lại ở kiếp này.
Ta trùng sinh rồi, trước tiệc định thân một ngày, từ sự hoảng hốt tối qua đến sự bình tĩnh của hôm nay, giống như đã trải qua nửa đời.
Trên buổi tiệc định thân với tiểu hầu gia, tam muội một thân váy trơn, ngẩng cao đầu, nói năng khí thế.
“Tiểu hầu gia là trụ cột trong triều, ta thật sự không nỡ nhìn ngài ấy bị người ta lừa gạt, lấy phải nữ tử phóng đãng về làm thê, dù cho có liên lụy đến danh tiếng của ta, ta cũng phải vạch trần bộ mặt thật của nhị tỷ!”
“Ta tận mắt nhìn thấy nhị tỷ với nam nhân trao đổi thư từ, nhị tỷ còn vỗ vai của nam nhân đó, hành động tùy tiện như thế, đến gả cho người khác cũng không xứng, sao lại có thể gả vào hầu phủ được.”
Muội ấy lại nhìn sang ta, giống như là cực kì đau lòng, giống như một vị quan thanh liêm của nha môn không thể không đại nghĩa diệt thân.
“Nhị tỷ, danh tiếng của tỷ vốn đã bê bối, cần gì phải làm hại người khác chứ? Chi bằng hãy từ chối mối hôn sự này đi, coi như buông tha cho người khác.”
“Sau này thanh đăng lễ phật, tự ngẫm lấy mình, trong tự miếu cũng sẽ có một chỗ cho tỷ.”
Cả phòng đều kinh ngạc, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn vị tam muội một thân áo trắng đang đứng một mình vô song ở giữa.
Người phản ứng lại đầu tiên là đại tỷ, tỷ ấy lập tức xông đến trước mặt tam muội ấn chặt cánh tay của muội ấy, lo lắng hoang mang.
“Tam muội, muội đang nói bậy cái gì thế, đây là tiệc định thân của nhị muội, muội nói như vậy là muốn hủy hoại muội ấy sao?”
Tam muội gạt tay của tỷ ấy ra, nói những lời rất chính đáng.
“Chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự của tiểu hầu gia, sao ta có thể trơ mắt ra mà nhìn hắn lấy thê tử mà phải chịu nhục nhã?”
“Đại tỷ cũng vậy, giấu bản thân mắc chứng thể hàn còn mơ tưởng gả cho thái tử, nếu không phải ta, e rằng cả đời này thái tử cũng không có đích tử rồi.”
“Đại tỷ, bản thân tỷ còn không ngay thẳng, còn đến trách cứ ta?”
Ta nheo hai mắt lại, siết chặt nắm đấm.
02.
Kiếp trước cũng là như vậy.
Đại tỷ bị muội ấy chỉ trích đến mức mặt trắng bệch không thể ngẩng đầu lên được, loạng choạng mà lui ra ngoài.
Tỷ ấy vì chuyện bị tố cáo thể hàn không thể có con cái trước mặt mọi người nên xấu hổ không nguôi không dám gặp người khác, lần này lại càng uất ức trong lòng cả ngày, không qua bao lâu liền treo cổ tự sát.
Sau này ta mới biết được, đại tỷ thể hàn là thật, không có duyên con cái là giả.
Nhưng mà là tam muội nghe nói chỉ nghe được một nửa, liền cứng rắn đem lời đại phu nói “Tiểu thư thể hàn, vì nghĩ cho chuyện sinh nở sau này nhất định phải dưỡng sức khỏe thật tốt” biến thành “Không thể sinh con”.
Trên yến tiệc của hoàng thất, tam muội nói rất chắc chắn, đại tỷ cũng không thể giải thích.
Thái hậu liền xóa bỏ hôn ước ngay lập tức, khen ngợi tam muội thẳng thắn không e dè, muội ấy còn gân cổ lên nói.
“Ăn lộc của vua, phải trung với vua, phụ thân thương xót đại tỷ nhưng lại không nghĩ cho thái tử, quả là uổng làm bề tôi.”
Mẫu thân cũng lau nước mắt bảo vệ tam muội.
“Tướng quân muốn đánh cứ đánh ta đi, Dung nhi chỉ là nói một câu thật lòng, đến thái hậu cũng khen nó rồi, sao ở chỗ tướng quân lại trở thành phạm tội lớn chứ?”
“Chẳng phải là một chức vị thái tử phi thôi sao? Có gì lo lắng chứ? Hichic....”
Tay phụ thân run rẩy chỉ vào đôi mẫu tử này tức đến nỗi nói không nên lời, vứt gậy rồi rời đi.
Ta nhìn thấy đại tỷ ngơ ngác nhìn hai mẫu tử bọn họ ôm nhau nương tựa nhau mà sống, đột nhiên bật cười, lắc lắc đầu.
Ta dường như hiểu được, tỷ tỷ là thật sự thất vọng với mẫu thân rồi.
Từ nhỏ mẫu thân đã không thân thiết đối với ta và đại tỷ, đặc biệt thích nhất là tam muội nhỏ tuổi.
Vốn cho rằng chỉ là ưu ái con gái nhỏ thì cũng là bình thường, không ngờ rằng, lại là sự thiên vị bất tận, thậm chí, hy sinh một đứa con gái khác cũng không nuối tiếc.
Thái tử phi tương lai bị xóa bỏ hôn ước cũng không phải là chuyện nhỏ, xôn xao lan truyền khắp thiên hạ, người người đều nói đại tiểu thư của phủ tướng quân không sinh được con.
Đồng thời lan truyền với nó là, còn có mỹ danh tam tiểu thư Tống hiểu rõ nghĩa lớn.
Mẫu thân tươi cười như hoa, ôn nhu mà sờ mái tóc dài của muội ấy.
“Dung nhi của chúng ta thanh danh truyền xa, lần này có giấu cũng giấu không được, e rằng người đến cầu thân sẽ đạp hỏng ngạch cửa mất.”
Muội ấy khinh thường mà nghiêng đầu.
“Con tất nhiên là một thân ngay thẳng, nào giống một số người có nhiều lòng dạ như thế?”
Nói đến đây, muội ấy ngẩng cao đầu: “Gả cho người khác, nếu là nơi che giấu việc thì con cũng sẽ không đi đâu.”
Có lẽ là nếm được quả ngọt trong chuyện của đại tỷ, vậy nên muội ấy lại làm một lần nữa trên tiệc định thân của ta.
Muội ấy trưng ra bộ dạng thánh nữ bỏ mặc chuyện trần thế nhìn chằm chằm mọi người.
Bao gồm vị hôn phu của ta Yến Triệu.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm, không chớp mắt mà nhìn muội ấy.
“Thế gian vậy mà lại có nữ tử thanh tao thoát tục đến như vậy.”
Ta từ nhỏ đã thích đi theo phụ thân học võ, sau khi lớn lên lại lén lút lên chiến trường.
Nữ cải nam trang, dùng mặt nạ che mặt, một mạch làm đến Vũ Lâm tướng quân.
Chuyện này chỉ có phụ thân và thân tín của ông biết được, người khác đều cho rằng ta sức khỏe yếu, đi đến điền trang dưỡng bệnh.
Cái gọi là thư từ qua lại, vỗ vai, tất nhiên là người của ta.
Ai ngờ rằng bị tam muội nhìn thấy, bệnh chính nghĩa tái phát, đến tiệc định thân của ta đồn đại.
Yến Triệu lập tức quyết đoán muốn từ hôn.
“Ta Yến Triệu tuy bất tài, nhưng cũng không muốn có một mảng màu xanh trên đầu, mối hôn sự này, cứ thế bỏ đi.”
Hầu lão phu nhân Bộc Dương cũng nắm chặt tay của tam muội cảm kích không thôi.
“Cô nương tốt, cũng may có cô, nếu không Triệu nhi của bọn ta phải chịu ấm ức lớn rồi.”
Tuy ta không thấy hứng thú với Yến Triệu, nhưng cũng không muốn bị bọn họ tùy tiện chụp mũ.
Đang nghĩ xem phải giải thích thế nào, mẫu thân trực tiếp xông đến.
“Nếu đã như vậy, vậy thì bỏ đi cũng tốt.”
Bà ấy nói xong mặt đầy trách cứ mà nhìn ta.
“Nha đầu con cũng thật là, sao có thể không yêu quý danh tiếng như vậy, bỗng dưng liên lụy đến tỷ muội trong nhà?”
“Con nên cảm tạ tam muội của con mới đúng, nếu như nó không vạch trần con, đợi con gả đi rồi bị người khác phát hiện rồi hưu thê, đó mới là nhục nhã mất đi thanh danh của phủ tướng quân.”
Cha ta không ở đây, mối hôn sự này bị nương ta giải quyết dứt khoát, lấy lý do là danh tiếng ta bị hủy mà hủy đi mất, từ đó, cái danh nhị tiểu thư Tống tính tình lẳng lơ lan ra khắp đầu đường cuối ngõ.
03.
Sống lại một đời, sắc mặt trắng bệch của đại tỷ hiện ra trước mặt, loạng choạng muốn trốn đi.
Ánh mắt kinh diễm của Yến Triệu nhìn chằm chằm vào tam muội trong sân.
Còn tam muội áo trắng hơn tuyết, sắc mặt nghiêm túc, tựa như thần nữ.
Ta siết chặt nắm đấm, khóe miệng kịch liệt cong lên, một bước xông tới tát một bạt tai thật mạnh lên gương mặt chính nghĩa đó.
Cái tát giòn tan vang lên, tam muội không thể tin được mà trừng to mắt.
“Tỷ lại dám đánh ta?”
Ta lại một chân đạp ngã muội ấy, vừa ý mà nghe tiếng hít thở lên xuống xung quanh, sau đó chân dẫm lên lưng của muội ấy.
Tiếng kêu thảm như giết heo của muội ấy vang lên.
“Á—ta muốn tố cáo tỷ hại tỷ muội, thủ đoạn độc ác, ta là công chúa Chiêu Nghĩa, ta muốn đưa tỷ vào trong đại lao. Cứu mạng---“
Ta hơi đơ ra, hai mắt nheo lại.
Sao muội ấy biết mình là công chúa Chiêu Nghĩa tương lai?
Nhưng mà, muội ấy la cũng rất đúng lúc.
Ta hừ lạnh một tiếng, nói với mọi người: “ Mọi người cũng nhìn thấy rồi, tam muội ta rõ ràng là sớm đã điên rồi, luôn miệng nói muội ấy là công chúa gì đó.”
“Tỷ muội nhà ai có chuyện ô uế mà không phải che đi giấu đi, nhưng tam muội ta muốn dâng đến trước mặt người khác, cón cứ nói muội ấy là công chúa, đây không phải là mắc bệnh điên chứ là gì?”
Nói thế ta cúi đầu quật cường mà mím môi, nuốt xuống sự nghẹn ngào trong giọng nói.
“Nhưng mà mẫu thân yêu thương tam muội, không nỡ để bên ngoài biết chuyện này, đến mức làm hỏng hôn sự của đại tỷ, cũng là nói muội ấy bị bệnh, bảo bọn ta nhường muội ấy một chút.”
“Nhưng mà lần này, ta thật sự không nhịn được nữa, đều là tỷ muội, dựa vào cái gì bọn ta cứ phải nhường cho muội ấy?”
Mọi người bị một loạt biến cố này làm kinh ngạc đến mức đờ người ra, một là kinh ngạc lại có quý nữ đánh người trước mặt nhiều người, hai là không ngờ đến tam muội sẽ nói điên nói khùng như vậy.
Bị ta nói như vậy, đột nhiên phản ứng lại, chỉ e vị tam tiểu thư này thật sự mắc bệnh điên gì đó.
Mẫu thân cũng hoàn hồn lại trong sự kinh ngạc, hoang mang nhào đến muốn đẩy ta ra.
“Ta thấy con mới bị điên rồi, sao con có thể nói muội muội con như vậy?”
Ta mặc cho bà ấy đẩy ngã, nặng nề mà ngã xuống đất.
Thê thảm mà bò dậy, mi hơi run, hai mắt ửng đỏ, bộ dạng vô cùng ấm ức.
“Mọi người đều nhìn thấy rồi, tam muội bệnh rồi thì nên khám bệnh thật tốt, nhưng mẫu thân luôn chiều theo muội ấy, ta và tỷ tỷ lại làm sai gì chứ?”
Hướng của dư luận thoáng chốc nghiêng về phía ta, ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ rơi lên người của mẫu thân và tam muội.
Đến cả mẹ con Yến Triệu cũng nghi ngờ mà quan sát bọn ta.
Tống Dung ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện, đột nhiên la hét lên.
“Không phải thế, ta không có bệnh.”
“Ta muốn tố cáo nhị tỷ bất hiếu không biết nhường nhịn, đổ tội vu oan tỷ muội.”
Ta đang suy nghĩ thế nào mới có thể chứng thực bệnh điên của muội ấy, từ xa đã truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Nghiệt chướng, nếu đã bị bệnh điên sao lại còn ra ngoài làm mất mặt?”
Nhìn thấy hình bóng quen thuộc vào cửa, cuối cùng ta cũng thở phào một hơi.
Ta biết có mẫu thân ở đây, bản thân nhất định không thể khống chế được cục diện, cho nên đêm qua ta liền sai người tiếp ứng cha vừa mới hồi kinh, cũng may ông ấy đến kịp thời.
Kiếp trước, lúc cha đến đã quá muộn rồi, ta bị hủy hết thanh danh, còn bị từ hôn, cha và nương cãi nhau một trận lớn, cũng vô ích.
Nhưng mà bây giờ làm ra chuyện thế này, mối hôn sự này cũng không thành nổi.
Quả nhiên, hầu phu nhân Bộc Dương đề ra việc từ hôn, lý do là quý phủ quá loạn, không với cao tới.
Ngược lại là Yến Triệu, ánh mắt nhìn tam muội, vài phần không tin, vài phần không nỡ.
Yến Triệu con người này, kiếp trước chính là chó săn trung thành của tam muội, kiếp này lại có tiềm năng này nữa.
Cha ta không hề giữ lại, theo ông ấy thấy, có thể từ hôn dễ dàng, cũng không phải hôn phối tốt.
04.
Tam muội bị nhốt vào phòng củi, mặc cho mẫu thân khóc thế nào cũng không có tác dụng.
Phụ thân còn mời đại phu, nói là xem bệnh cho tam muội, nhưng thực chất là vì muốn chứng thực và tuyên bố bệnh điên của tam muội.
Ông ấy sờ đầu ta thở dài.
“Nếu như cha không trừng phạt tam muội con sớm một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi, đều là cha không tốt.”
“Tiểu tử Yến gia không phải người thích hợp, sau này cha sẽ tìm người tốt cho con.”
Ta im lặng gật đầu, trước là đại tỷ, sau đó là ta, cuối cùng phụ thân cũng hạ quyết tâm.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, còn chưa đợi phụ thân nghĩ xong xử trí tam muội thế nào, hạ nhân truyền tin đến, tam muội bỏ trốn rồi, bây giờ người đã đến hoàng cung.
Tim ta thắt lại, nhớ lại kiếp trước muội ấy cũng chính vào lúc này cáo trạng cha ruột thông đồng với địch phản quốc.
Ta đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị.
“Sao muội ấy lại trốn ra ngoài, còn tiến cung?”
Người hầu sợ đến run cầm cập.
“Là phu nhân, phu nhân đã thả tam tiểu thư ra ngoài, tam tiểu thư trộm lệnh bài vào cung của phu nhân.”
Ta hít sâu một hơi.
“Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn vào cung.”
Kiếp trước cũng như thế, tam muội ở trước triều đình cáo trạng Trấn quốc đại tướng quân có qua lại với quân địch.
Cha trở tay không kịp, sau khi cẩm y vệ kiểm tra bằng chứng, phụ thân bị nhốt vào đại lao, không bao lâu liền bị một ly rượu độc ban chết, mẫu thân nghe xong liền ngây ra rất lâu cũng đi theo ông ấy. Những người còn lại lưu đày đến Lĩnh Nam.
Nếu đã sống lại một đời, ta sẽ không thể để bi kịch này lặp lại.
Càng đến gần Kim Loan điện, thì tâm thần càng hoảng hốt.
Cuối cùng cũng đến cửa đại điện, nghe thấy giọng nói vang dội có lực của tam muội.
“Thần nữ Tống Dung, tố cáo phụ thân Trấn quốc đại tướng quân có qua lại với quân địch, sợ phụ thánh ân.”
Có lẽ là quá kinh ngạc, lại không ai phát hiện sự tồn tại của ta.
Ta nhìn thấy cha ta trợn tròn mắt nhìn muội ấy, ngón tay run rẩy lợi hại, môi run rẩy nói không nên lời.
Hoàng đế ở trên không rõ hỉ nộ.
“Tam tiểu thư Tống cáo trạng cha ruột, có chứng cứ không?”
Ta mím môi, tiến lên một bước quỳ xuống.
“Thánh thượng minh xét, tam muội có bệnh điên từ lâu, mấy ngày trước còn nói bản thân là công chúa, bây giờ chỉ sợ là lại phát bệnh rồi.”
Châm mày hoàng đế khẽ động, thần sắc khó đoán mà nhìn ta một cái.
“Ngươi là Tống nhị?”
“Là thần nữ.”
“Ăn nói bậy bạ!” Tam muội dậm chân, tàn ác trừng ta.
“Ta không những muốn tố cáo cha thông địch phản quốc, ta còn muốn tố cáo nhị tỷ nữ cải nam trang, tự ý lên chiến trường, quả là không biết xấu hổ.”
Ta nhìn chằm chằm muội ấy, xem ra muội ấy thật sự trùng sinh rồi, kiếp trước trong tố cáo của muội ấy không có chuyện này, chuyện này là trước khi lưu đày mới bị phát hiện.
“Các người vậy mà còn vu oan ta bị bệnh điên, hòng không để ta nói lời thật.”
“Đen chính là đen, trắng chính là trắng, dù cho bị liên lụy đến cửu tộc ta cũng phải nói thật lòng.”
“Thư từ thông địch chính là ở trong thư phòng của cha ta, các người cứ đi điều tra.”
Hoàng đế nhìn muội ấy, lại nhìn cha ta.
“Ái khanh có lời muốn nói không?”
Cha ta chắc là vô cùng khó chịu, không ngờ rằng con gái của mình sẽ đâm một đao sau lưng mình.
“Thần không thẹn với lòng, lỗi sai lớn nhất của thần, chính là sinh ra đứa con gái nghiệt chướng này.”
Cuối cùng hoàng đế giải quyết dứt khoát.
“Bảo cẩm y vệ đi tra.”
“Khoan đã!”
Ta tiến lên một bước, nhìn thẳng long nhan.
“Thần nữ nữ cải nam trang tòng quân, nhưng mong hoàng thượng trị tội.”
“Chỉ là cha ta trung thành tận tụy, nếu như không tra ra được gì, không biết thánh thượng xử trí thế nào?”
Dường như ông ấy có suy nghĩ gì đó mà nhìn ta.
“Ngươi muốn thế nào?”
Ta dập đầu một cái, từng chữ rõ ràng.
“Vu oan trọng thần trong triều, là tội chết.”
Ánh mắt của hoàng đế đen sâu thẳm còn chưa nói gì, tam muội vô cùng đắc ý mà nhìn ta.
“Được, nếu như tra không ra cái gì thì ta sẽ nhận tội, nhưng nếu như tra ra được, vậy thì nhị tỷ, nên chết chính là tỷ đó.”
“Như thế nào? Có dám cược không?”
Ta lạnh lùng mà nhìn gương mặt đắc ý của muội ấy: “Một lời đã định.”
Luôn có người cậy vào sự thuận lợi của kiếp trước mà tự cho là thông minh.
Lại không biết, trùng sinh không phải chỉ một mình muội ấy.
Muội ấy muốn bắt chước vòng xoay của kiếp trước đạp lên thi thể của bọn ta mà thượng vị, đáng tiếc, ta không cho phép.
Phụ thân từng kết giao một người bạn tốt, qua lại thư từ đã lâu, sau này biết được vị bạn tốt này lại là vương gia của nước địch, vì để tránh hiềm nghi, liền không qua lại nữa.
Chỉ là những thư từ này không nỡ vứt đi, mà giấu trong thư phòng, không biết làm thế nào mà bị tam muội phát hiện, nhưng những thứ đồ này, đã chứng thật tội của phụ thân.
Sự ỷ lại của tam muội, chẳng phải là biết được nơi chứa những thư từ này thôi.
Nhưng mà, vào ngày đầu tiên ta trọng sinh thì đã xử lý hết những thư từ này rồi.
05.
Thời gian trôi dần, người trên Kim Loan điện không thiếu một ai.
Còn bên phía cẩm y vệ, cũng không có bất kì động tĩnh gì.
Có nhiều người dần ngồi không yên, bắt đầu dùng ánh mắt oán trách nhìn tam muội.
Còn tam muội từ lúc bắt đầu rất chắc chắn, rồi dần đến kinh ngạc, cuối cùng đến lo lắng.
“Chậm như vậy, cẩm y vệ là phế vật sao?”
Hoàng đế bên trên ho nhẹ một tiếng, nhưng lại không trách mắng muội ấy.
Ta rũ mắt xuống, che đi sự trầm tư trong đáy mắt.
Cẩm y vệ không có thu hoạch gì, lúc tam muội biết được tin này cả người đều không ổn rồi.
“Sao có thể như vậy?”
Muội ấy không thể tin được mà bắt lấy vai ta.
“Ngươi đã làm gì rồi? Rõ ràng không phải như vậy.”
Mặt ta không chút biểu tình mà đẩy muội ấy ra.
“Không phải cái gì?”
“Sự chắc chắn của ngươi từ đâu mà có?”
“Hay là nói, tất cả mọi thứ chỉ là bệnh điên của ngươi tái phát?”
Muội ấy liều mạng lắc đầu, giống như là nhận thức đang bị đảo lộn gì đó vậy.
“Không thể nào, sao lại như thế được?”
Giọng điệu ta lạnh lùng.
“Có cái gì mà không thể, kẻ điên thì nên đi trị bệnh, chứ không phải ở đây gây họa.”
Ta không nhìn muội ấy nữa, mà là khấu đầu với hoàng đế.
“Xin thánh thượng trị Tống Dung tội chết.”
Ta quỳ dài không dậy.
Hồi lâu, thánh thượng vẫy vẫy tay, tam muội bị đưa xuống.
Lần này, đến cha ta cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Ông thở dài một hơi, lắc đầu.
06.
Tống Dung bị giải vào đại lao.
Ta và cha ta trở về phủ tướng quân.
Nương ta vội vã nhìn phía sau lưng bọn ta.
“Dung nhi đâu?”
“Dung nhi đi đâu rồi?”
Cha ta nhìn bà ấy, đáy mắt ấp ủ bão tố.
“Nó là do nàng thả ra ngoài?”
Nương ta ngơ ra, đột nhiên chảy nước mắt.
“Phòng củi vừa ướt vừa lạnh, Dung nhi sức khỏe yếu, sao ta có thể nhẫn tâm để nó một mình ở trong đó chứ?”
“Lão gia, người cũng là cha nó, sao người có thể hủy đi thanh danh của nó còn đem nhốt nó lại?”
Ta không nhìn tiếp nổi nữa: “Vậy nương có biết rằng, tam muội đi đâu không, lại làm cái gì không?”
“Làm cái gì?” Nương ta ngơ ngác nhìn bọn ta, dáng vẻ hoang mang.
Thấy bà như vậy, cha ta thở dài một hơi.
“Bỏ đi, bà ấy không biết chuyện.”
Ta lại không muốn bỏ qua cho bà, đi đến trước mặt bà ấy cong môi mỉa mai.
“Con gái tốt của người, ở trên Kim Loan điện cáo trạng cha ruột thông địch phản quốc, muốn trị tội phủ tướng quân.”
“Suýt chút nữa, con và cha đã chết ở trong hoàng cung rồi.”
“Người vừa ý chưa? Nương.”
Lò sưởi trong tay bà ấy “Đinh đang” rơi xuống đất, một đôi mắt không ngừng run rẩy vì kinh ngạc và sợ hãi.
“Sao lại có thể?”
“Nó sẽ không làm như vậy đâu ....”
Bà ấy lắc đầu lùi về sau, đột nhiên giống như là nhận ra điều gì , cả người cứng lại, xông lên bắt lấy bả vai ta, hoảng loạn mà la lên.
“Vậy Dung nhi đâu?”
“Các người bình an quay về rồi, có phải Dung nhi xảy ra chuyện rồi không?”
Ta không muốn giấu bà ấy.
“Cô ta bất hiếu không biết kính nhường, vu oan trọng thần, thánh thượng đã hạ chỉ ý, chọn ngày xử tử.”
“Không!”
Cuối cùng bà ấy cũng không nhịn được nữa, kinh ngạc kêu một tiếng, rồi ngất lịm đi.
Ta và cha ngồi trong thư phòng đến nửa đêm.
Cha không hề hỏi ta thư từ đã đi đâu rồi, ta nghĩ ông ấy chắc đã đoán được từ lâu.
Có lẽ ông ấy đang hối hận, tại sao bản thân lại không xử lý những thư từ đó từ sớm.
Mưa bão đã qua đi, chỉ là đối với ông ấy mà nói, mất đi một đứa con gái, lại xa cách với thê tử, cũng không dễ chịu.
Nhưng không ngờ rằng, sóng yên biển lặng tạm thời chỉ là giả dối.
Sáng ngày thứ hai, đại tỷ hoảng loạn mà chạy vào nói với ta, nương biến mất rồi.
Trong lòng ta có một dự cảm không tốt, rất nhanh dự cảm đó đã được chứng thực.
Cha ta nhận được tin tức, nương ta đã vào cung, đưa ra chứng cứ cha ta thông địch phản quốc.
Nhưng mà ta biết, trừ những thư từ đó, cha ta không hề thông đồng với địch.
Cho nên chứng cứ trong tay nương ta, là bà ấy ngụy tạo.
Bà ấy vì cứu tam muội ra, không tiếc lấy cả phủ tướng quân làm cái giá.
07.
Đến tịch thu gia sản của phủ tướng quân, là Tống Dung và Yến Triệu.
Tống Dung không còn thê thảm như trước nữa, mặt mày rạng rỡ, ngẩng cao đầu.
“Chính nghĩa sẽ đến trễ, những vĩnh viễn sẽ không thiếu mặt. Nhị tỷ, lần này người nên chết vẫn là ngươi.”
Nhớ ra gì đó, muội ấy lại nhìn ta một cách sâu xa.
“Có một số người mưu tính thay đổi vòng xoay của số phận, nhưng không ngờ đến, vẫn là quay về nơi bắt đầu.”
“Có những người nên làm công chúa thì vẫn là làm công chúa, có những người vốn nên lưu đày thì có lẽ kết cục lại càng thảm hơn, tỷ nói xem, nhị tỷ?”
Ta bật cười, xem ra là muội ấy đã đoán được ta đã trùng sinh rồi.
Yến Triệu cũng nhíu mày, nhìn ta giống như là nhìn rác rưởi vậy.
“Uổng cho ta trước đây suýt chút bị cô lừa, vậy mà lại có người vu oan muội muội ruột của mình là kẻ điên trước mặt mọi người, đúng thật là ghê tởm.”
“Cũng may là Tống phu nhân đại nghĩa diệt thân, đích thân đưa đến chứng cứ.”
“Vì để bù đắp cho Dung nhi, thánh thượng hạ chỉ nhận cô ấy làm nghĩa nữ, phong làm công chúa Chiêu Nghĩa.”
“Tống Tiêu, tự tạo nghiệt, không thể sống.”
Một hồi, ta cúi đầu xuống thấp giọng cười.
“Nói cũng đúng, tự tạo nghiệt, không thể sống.”
Thiên lao ẩm ướt lạnh lẽo, ta, cha, và đại tỷ bị nhốt chung một chỗ.
Nương ta không đến thăm bọn ta, công thần lớn nhất phía sau màn này tựa như biến mất vậy.
Ta ngơ ngác mà nhìn vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ, nhẹ thở dài ra tiếng.
“Cha, bây giờ người tin lời con nói rồi chứ?”
“Lần này, chúng ta có thể mưu phản rồi chứ.”
Một lát, ta nghe thấy giọng nói khô khan của cha ta.
“Ta muốn, nghe chính bản thân bà ấy thừa nhận tất cả.”
Đại tỷ khó hiểu mà nhìn bọn ta: “Là ý gì?”
Ta nghiêng đầu.
“A tỷ, tỷ có từng nghĩ mẫu thân yêu thương tam muội lạ thường không?”
“Là ý gì?”
Ý cười nơi khóe miệng của ta dần khuếch đại, có chút mỉa mai.
“Bởi vì, muội ấy không phải là con gái của cha, cha ruột của muội ấy, là đương kim thánh thượng.”
Cha ruột của Tống Dung là hoàng đế, đây là sau này bọn ta mới chứng thực được.
Kiếp trước, Tống Dung được phong làm công chúa, càng thêm vinh sủng, thậm chí còn vẻ vang hơn những công chúa thân sinh khác.
Vốn ta đã thấy khó hiểu, sống lại một đời, ta sai người điều tra chân tướng của mười mấy năm trước.
Quả nhiên phát hiện, vào mười mấy năm trước phụ thân trấn giữ biên ải, nương ta bị đương kim thánh thượng nhìn trúng, âm thầm cưỡng ép cướp đoạt.
Nương ta ở trong sự lôi kéo của tình yêu này, âm thầm sinh tình cảm với thánh thượng, nên có thai tam muội.
Tam muội là sinh non, nhưng cơ thể lại khỏe mạnh như là đủ tháng vậy.
Trên dưới phủ tướng quân không ai hoài nghi.
Một là, cha ta có tình cảm sâu đậm với nương ta; hai là, mẫu thân trước giờ nhát gan yếu đuối.
Không ai tin rằng bà sẽ làm ra chuyện như vậy.
Sự thay đổi tình cảm của nương ta, cả cha cũng không hề phát hiện, vẫn cứ sủng ái nương ta như ngày xưa.
Ông ấy không biết rằng, ánh mắt của thê tử ông nhìn ông sớm đã không còn tình ý, còn lại chỉ có sự áy náy sâu sắc, đến hai đứa con gái sinh ra với ông, cũng mất đi sự nhẫn nại.
Tam muội lớn một chút, cuối cùng cha ta cũng về kinh, nương ta trong lòng hoảng sợ, cuối cùng cắt đứt mọi thứ với thánh thượng.
Không biết là hoàng đế chán ghét hay là thế nào, không hề níu kéo, mà là mặc cho bà đi.
Cả nhà bọn ta dường như trở lại cuộc sống tốt đẹp trước kia, đáng tiếc, toàn là vẻ ngoài.
Tam muội nói không kiêng dè, tính tình đại nghĩa diệt thân dần dần thể hiện ra, vẻ mặt thiên vị của mẫu thân cũng theo đó mà lộ ra trước mặt người khác.
Vốn dĩ ta cho rằng là trời sinh tính tình tam muội như thế, nhưng trong lúc điều tra ta phát hiện, nhũ mẫu của tam muội, rõ ràng là người mà thánh thượng sắp xếp.
Cô ta như thế này, rõ ràng là có người cố ý dẫn dắt.
Có lẽ đến việc thánh thượng dụ dỗ mẫu thân ta lúc đầu, trừ yêu mến ra, chắn hẳn cũng có dụng ý khác.
Ta lấy ra một viên thuốc, đưa cho cha ta.
“Muốn nghe chính miệng nương con nói, thì người phải uống thuốc này.”
Ba người bọn ta, nương ta chỉ có vài phần áy náy với cha ta.
Đây là một loại thuốc giả chết.
Sau khi từ hoàng cung trở về, ta và cha nói rõ tất cả, và bày ra một cái bẫy.
Nương ta quả nhiên yêu thương con gái mình, trộm đi chứng cứ do ta ngụy tạo.
Chứng cứ xác thực, lại là đích thân mẹ con phủ tướng quân vạch trần, đem tịch thu gia sản phủ tướng quân, giam vào ngục.
Còn bọn ta sớm đã nghĩ xong cách thoát thân.
Chỉ là cha ta không tin.
Vậy ta chứng minh cho ông ấy xem.
08.
Tin tức Trấn quốc đại tướng quân bệnh nguy kịch đã truyền ra ngoài.
Ta và a tỷ đập cửa nhà lao gọi người cứu mạng, ngục tốt ở cửa nhìn nhau mấy cái rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng có thái y đến rồi, ông ấy điểm trên mạch của cha, nghiêm trọng mà lắc đầu, thở dài một hơi rồi đi mất.
Sau đó không có thái y đến nữa, thậm chí không có một liều thuốc, một ngụm cháo.
Ba ngày sau, cuối cùng đến một người.
Là a nương.
Cách cửa nhà lao bà vươn tay ra với cha, giọng nói nghẹn ngào.
“Phu quân.”
Cha ta hơi thở yếu ớt, vô cùng mệt mỏi: “Niệu Niệu, tại sao lại phản bội ta?”
Nương ta lệ rơi đầy mặt, nhấc tay lau đi.
“Ta không thể trơ mắt nhìn Dung nhi đi vào chỗ chết, nó là cốt nhục của ta.”
“Vậy nàng liền trơ mắt nhìn tất cả bọn ta đi chết, đúng không? Khụ khụ--“
Ông ấy nhìn bà, tức đến đỏ cả mặt, ngơ ngác mà nhìn bà một hồi, bắt đầu cười khổ.
“Con của hắn, được nàng thích vậy sao?”
Nương ta sửng sốt, con người đột nhiên trợn to, kinh ngạc và hoảng sợ mà liều mạng vẫy tay.
“Không phải, không phải vậy...”
Cha ta toàn thân không có sức lực, ánh mắt khác hắn lại khóa chặt trên người bà ấy.
“Ta hỏi nàng lần cuối cùng, Dung nhi rốt cuộc là con của ai?”
Nương ta sững sờ, cánh tay hoảng loạn vẫy đột nhiên không biết làm sao, giống như bị cha ta dọa sợ.
“Là trẫm.”
Giọng nói vang dội từ trong thiên lao âm u truyền đến, cùng với bóng dáng màu vàng xuất hiện.
Hắn từng bước một đi đến trước mặt cha ta, mắt đen thâm sâu.
“Nếu như ngươi đã sắp chết rồi, vậy ta cũng không giấu ngươi nữa.”
“Ta sớm đã nói ta thích Niệu Niệu, ngươi cứ cậy thanh mai trúc mã đoạt người ta yêu, vậy cũng thôi đi, ta và ngươi là huynh đệ, nữ nhân như y phục, ta nhường ngươi là được.”
“Nhưng ngươi thì sao? Không biết thay đổi, ta làm hoàng đế rồi còn dám xưng huynh gọi đệ với ta, khoa tay múa chân với ta, dựa vào cái gì? Dựa vào ba mươi vạn đại quân trong tay ngươi sao?”
Cha ta không dám tin, siết chặt cọng cỏ trong tay: “Ngươi – Là ngươi nói cô gia quả nhân, bảo ta đừng xa cách với ngươi.”
“Đó là trước đây—“
Giọng nói của hoàng đế đột nhiên lớn hơn, thù hận mà nhìn cha ta.
“Trẫm là thiên tử, thiên tử không cần huynh đệ.”
“Thiên tử càng không cần một thần tử công cao chấn chủ, lúc nào cũng có thể thay thế bản thân mình.”
“Ngươi quá ngông cuồng rồi, Tống Bùi, trẫm không chứa nổi ngươi.”
“Danh vọng của ngươi sâu nặng, trẫm không có cách, chỉ có bắt tay vào thứ ngươi yêu thích nhất.”
“Chỉ có người thân cận nhất của ngươi nói ngươi mưu phản, thần dân trong thiên hạ mới tin tưởng.”
Nương ta ngơ ngác, dường như nghe được trọng điểm.
“Ngươi nói, ngươi lừa ta, là bởi vì phu quân?”
Hoàng đế ôm chặt lấy eo bà,thị uy mà cười với cha ta.
“Đây sao có thể gọi là lừa chứ? Rõ ràng ta thật lòng với nàng mà.”
Cuối cùng cha ta nhịn không được, nôn ra một ngụm máu, rồi ngất lịm đi.
Lúc cha ta tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối, tay ông ấy cũng không nhúc nhích nổi, ngước mắt lên mà nhìn ta.
“Đi làm đi, Tiêu Tiêu.”
Ta gật đầu, thay ông vuốt hai mắt.
Sau đó nhìn nhau một cái với a tỷ, hai người xông ra ngoài vừa khóc vừa la.
“Cứu mạng a, có ai không—“
Không có ai để ý bọn ta, chỉ là không bao lâu có hai ngục tốt đến, khiêng cha ra ngoài.
A tỷ lo lắng kéo tay áo ta.
“Tiêu nhi, sẽ không có vấn đề chứ?”
Ta lắc lắc đầu, ngục tốt đưa cha ta ra ngoài là người của ta, rất nhanh, ống ấy sẽ bị đánh tráo.
Lúc này, chính là lúc ta và a tỷ nên chết.
09.
Chuyện Trấn quốc đại tướng quân bệnh nặng qua đời dần dần từ triều đường đến đầu đường cuối ngõ.
Bách tính có ý kiến trái chiều với việc này.
Có người nói chuyện tướng quân mưu phản có chút kỳ quặc, có người nói đã bị phu nhân và con gái tố cáo rồi còn có gì oan ức chứ, nhưng mà là thế lực dần lớn, coi thường hoàng ân mà thôi.
Rất nhanh, những thứ này đều bị một giọng nói thay thế-- Hắn đáng chết, chết không đáng tiếc.
Giọng nói này đến bọn ta ở trong thiên lao còn nghe thấy.
Ta hiểu, dư luận kiểu này có sự tham gia của triều đình.
A tỷ tức đến toàn thân run rẩy, bị ta ngăn lại.
“Không sao, chuyện nhỏ không nhịn ắt sẽ loạn kế lớn.”
Vào lúc cái nhìn của mọi người đều nhằm vào Trấn quốc đại tướng quân có mưu phản hay không, không ai phát hiện, thiên lao không có tiếng động gì mà bị cháy.
Trận lửa này, lấy đi mạng của hai người con gái của Trấn quốc đại tướng quân.
Dưới sự tức giận thiên tử đã quăng hỏng một cái nghiên mực, hạ lệnh điều tra rõ nguyên nhân cháy.
Lúc này phủ tướng quân liên tục chết người, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Rất nhanh, dân gian truyền ra lời đồn hoàng đế thủ đoạn quá tàn độc, đuổi cùng giết tận với phủ tướng quân.
Ở trong sân hoang vu nào đó, ta và a tỷ cùng cha rất nhanh đã hội họp.
Cha ta dường như già đi rất nhiều, bên tóc mai của ông ấy mọc ra nhiều tóc bạc, chỉ có ánh mắt nhìn ta và a tỷ vẫn từ ái như xưa.
“Tiêu nhi, con làm rất tốt.”
“Con nói không sai, hoàng thượng sỉ nhục ta quá mức, nếu không phản kháng, sao xứng làm phụ thân của các con?”
“Ta đã liên hệ với bộ hạ cũ ở Tây Bắc, ngày tiến vào hoàng cung, chính là lúc bào thù rửa hận.”
Bọn ta ở đây hừng hực khí thế chuẩn bị trả thù, tên hoàng đế đó phóng ra tin tức, ban phủ công chúa cho Chiêu Nghĩa công chúa mới phong, triệu Bộc Dương hầu Yến Triệu làm phò mã.
Hôn sự định vào mùng ba tháng ba đầu xuân.
Mối hỉ sự này tạm thời che lấp đi chân tướng phủ tướng quân gần như chết hết.
Người sáng mắt đều nhìn ra, thánh thượng đây là ban ân, dùng thân phận công chúa để lôi kéo ba mươi vạn đại quân sau lưng Trấn quốc tướng quân.
Nhất thời, Chiêu Nghĩa công chúa phong quang tuyệt thế, có thể nói là hồng nhân đứng đầu cung đình.
10.
Chim bay cỏ mọc, trời xuân hoa nở.
Mùng ba tháng ba, không chỉ là ngày tốt công chúa xuất giá, cũng là ngày quan trọng bọn ta khởi binh mưu phản.
Kiệu hoa của Tống Dung còn chưa ra khỏi cung đình đã bị người vây kín xung quanh.
Hoàng đế tự cho rằng ba mươi vạn đại quân đã nắm giữ trong lòng bàn tay đến lúc đó lại phản chiến.
Hắn thích tự cho là thông minh, lại không biết, tất cả đều nằm trong sự khống chế của cha ta.
Ta bị phái đi vây chặn Tống Dung.
Muội ấy một thân hỉ phục kinh ngạc đến mức rớt cả hàm, khăn trùm đầu bị kéo rớt xuống đất, há mồm trợn mắt.
“Sao ngươi lại chưa chết?”
Nói rồi nhìn xung quanh ta, nhận thấy tình huống không ổn, muội ấy không tự chủ được mà lui về sau một bước, hét chói tai với ta.
“Ngươi đây là làm gì thế? Mưu phản sao? Người đâu!”
Muội ấy run rẩy ngón tay vươn về phía ta, độc ác nói.
“Ta phải tố cáo với phụ hoàng ngươi mưu phản, Tống Tiêu, ngày chết của ngươi đến rồi.”
Ta phụt cười một tiếng, gạt tay của muội ấy đi, không chút tiếng động mà đi đến trước mặt muội ấy, giọng điệu u ám.
“Phụ hoàng, gọi rất thân thiết, đạp lên thi thể của bọn ta có được thân phận công chúa, có thoải mái không, Tống Dung?”
Muội ấy sợ đến liên tục lùi lại, nhìn ngó xung quanh, lúc nhận thấy không có ai ra mặt cho mình, cắn chặt môi dưới, cố tỏ ra trấn định.
“Cái gì gọi là đạp lên thi thể của các ngươi, vốn là các người tự tạo nghiệt, chẳng qua ta là vì chính nghĩa, đem những gì các người làm vạch trần ra mà thôi.”
“Còn về chức vị công chúa, đó là khen thưởng cho tấm lòng trung thành của ta. Ta thấy ngươi là đố kỵ nên điên rồi?”
Đố kỵ?
Ta lắc đầu, thật là nực cười.
Rất nhanh, ta lại thu lại vẻ mặt, ánh mắt như đao rơi lên người muội ấy, từng bước một đến gần.
“Chính nghĩa của ngươi, chính là đại nghĩa diệt thân? Chính là phải dùng tính mạng của cả nhà để đắp vào?”
“Ngươi muốn biểu dương chính nghĩa của ngươi, bên ngoài nhiều bất công” Ta nhấc tay, chỉ về nơi của cửa cung.
“Ngươi không đi ra bên ngoài làm chính nghĩa của ngươi, khăng khăng lấy người nhà để thổi phồng!”
Muội ấy bị ta ép đến góc tường, hoảng sợ mà nhìn ta, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Chuyện ở bên ngoài làm sao ta biết, hơn nữa lại có liên quan gì đến ta?”
Ta bật cười, nói trắng ra, chính là khôn nhà dại chợ mà thôi.
Dù cho có người lợi dụng, dù cho có người dẫn dắt, nhưng mà trời sinh ác độc, là không thể dạy dỗ ra.
Ta nhấc chân, tàn nhẫn đạp muội ấy ngã xuống đất, như ý muốn nghe thấy muội ấy kêu thảm một tiếng.
“Cứu mạng!”
Giá y trên người muội ấy sớm đã vô cùng tán loạn, cả người ở dưới chân ta liều mạng mà bò về phía trước, vô cùng nhếch nhác.
“Tống Tiêu, ngươi vậy mà dám mưu phản?!”
“Kiếp trước các người vốn nên chết rồi, ngươi lại dám thay đổi vòng xoay của số phận, ngươi không sợ gặp trời phạt sao?”
“Này này, ta sợ quá thôi~” Nói đến đât, ta ghé sát bên tai muội ấy cố ý nói, “Sống lại một đời vẫn ngu như vậy, ngươi thật sự cho rằng vị trí công chúa của ngươi là phần thưởng cho ngươi sao?”
Cơ thể dưới chân ngưng nhúc nhích: “Là ý gì?”
Ta dừng chân lại, nhấc cằm muội ấy lên, chậm rãi nói.
“Bởi vì, ông ấy vốn dĩ là cha ruột của ngươi.”
Con ngươi gần trong gang tấc thoáng chốc trợn to, muội ấy ngơ ngác nhìn ta, trên mặt trở nên thay đổi thất thường, giống như nhớ ra chuyện cũ đau khổ gì đó thoáng chốc lại trở nên trắng bệch, mấp máy môi.
“Thì ra là vậy... thì ra là vậy...”
Hai mắt ta hơi nheo lại, một dòng suy nghĩ chớp mắt biến mất, trên tay dùng sức.
“Tống Dung, kiếp trước ngươi chết như thế nào?”
“Ngươi sống như gió xuân đắc ý, làm công chúa cao quý, rốt cuộc ngươi chết như thế nào?”
Muội ấy giống như com nhím đang sợ hãi vậy dựng đứng gai trên toàn thân, lại bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, hai mắt ảm đạm không chút ánh sáng, không còn chút thần thái nào.
“Không phải thế, ly rượu đó không có độc, ông ấy sẽ không giết ta, sẽ không đâu.”
Ta đã hiểu rõ, xấu xa mà cong môi.
“Để ta đoán xem, có phải là có người tra ra thân phận của ngươi khác thường, cho nên người nào đó sợ sự việc bại lộ liền đem ngươi giết người diệt khẩu, mà người này chính là cha ruột của ngươi, đương kim thánh thượng?”
“Aaaaaa---- “
Muội ấy dường như là điên rồi đột nhiên bò dậy, liều mạng xông về phía trước.
“Sẽ không đâu, ông ta không phải cha ta, ông ấy sẽ không giết ta đâu—“
Ta không hề sai người cản muội ấy.
Muội ấy thuận lợi nhào đến bên người hoàng đế, nắm lấy tay áo hắn, nước mắt mơ hồ, khùng khùng điên điên mà hét.
“Ông có phải là cha ta không? Có phải là ông giết ta không?”
Vào lúc đang đứng song song với cha ta thì hoàng đế bỗng không cẩn thận bị muội ấy kéo chặt, phẫn nộ muốn đẩy muội ấy ra ngoài.
“Nổi điên gì vậy? Cút cho ta!”
Muội ấy sống chết không buông tay, hai mắt trợn tròn, thê lương mà kêu thảm.
“Có phải ông không? Rốt cuộc có phải ông không?! Ta là con gái của ông, ông lợi dụng ta, ông còn hại chết ta, ông không xứng làm cha, ta muốn tố cáo ông, ta muốn tố cáo---“
Hoàng đế không còn nhẫn nại nữa, đem người ném ra ngoài thật mạnh, rút trường kiếm ra muốn chém tới.
Máu băn tung tóe, có người la lên ngã xuống.
Toàn thân máu tươi dường như bất động, ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Tống Dung xông đến bên cạnh người toàn thân đầy máu đó, khóc lớn.
“Nương—“
Trường đao rơi xuống đất, lại bị ta nhặt lên, ta nhìn thấy cơ thể của cha run rẩy, cánh tay cầm kiếm cũng đang run.
Đó là mẫu thân của Tống Dung, cũng là mẫu thân của ta.
Bà ấy dùng tính mạng chắn một đao cho con gái bà yêu thương.
Nương ta không có nhìn Tống Dung, mà là vươn tay với ta.
“Tiêu Tiêu...”
Ta tê dại mà đến gần, cẩn thận mà giữ khoảng cách một bước.
Bà ấy nhận ra sự xa cách của ta, đau thương mà cười: “Ta biết con trách ta, con và cha con, tỷ tỷ con, mọi người đều trách ta.”
“Ta không có gì để nói, chỉ xin các con nể tình ta đã nuôi dưỡng các con, giữ lại cho tam muội muội một mạng.”
Nói xong bà lại nhìn về phía cha ta, vẻ mặt lưu luyến.
“A Bùi, đời này người mà ta có lỗi nhất là chàng, hắn lợi dụng ta, nhưng ta còn yêu hắn, xin lỗi, nếu có kiếp sau...” Nếu có kiếp sau, sẽ không làm nương tử của chàng nữa, không hại chàng nữa.
Khóe mắt bà chảy ra một giọt lệ, một cánh tay không còn sức lực rơi xuống đất.
“Nương!”
Tiếng gào thét tê tâm liệt phế vang khắp bầu trời, ta ngẩng đầu nhìn trời, nuốt giọt lệ nơi đáy mắt lại, quay đầu nhìn sang cha ta.
“Kết thúc rồi, cha.”
11.
Trận phản loạn này diễn ra gần nửa tháng, vết máu trong hoàng cung rất lâu chưa khô.
Đương kim thánh thượng bị bắt sống, tự vẫn mà chết.
Đây chỉ là cách nói đối với bên ngoài, nghe cha ta nói, trên người hắn bị chém chín chín tám mươi mốt đao, chảy hết máu tươi mà chết.
Bộc Dương hầu Yến Triệu chết trên đường đón dâu, có người nói khi chết vẫn còn nhớ đến tân nương tử của hắn.
Bộc Dương hầu lão phu nhân không chịu nổi đả kích, không bao lâu cũng đi rồi.
Tống Dung điên rồi.
Muội ấy suốt ngày suốt đêm lấy đầu đập vào tường, lúc thì nói muốn tố cáo cái này tố cáo cái kia, lúc thì lại nói thánh thượng sẽ không hại chết muội ấy.
Muội ấy không hiểu, tổn thương người thân nhất, cuối cùng lại bị người thân nhất hại.
Cha ta cuối cùng không nhẫn tâm xử chết muội ấy, đem người nhốt trong lao tù u tối, trông giữ nghiêm ngặt.
Nhưng cha ta không biết, ta đã hạ độc mãn tính cho muội ấy, để muội ấy sống không được bao lâu.
Đại tỷ phát hiện được chuyện này, tỷ ấy muốn nói lại thôi, một lát mới nói một câu: “Tiêu Tiêu, muội còn thích hợp với vị trí đó hơn cả cha.”
Tháng năm năm đó, cha ta mặc lên hoàng bào, dưới đài quan thần hô vạn tuế.
Ngự sử bất mãn cha ta mưu phản, liệt kê mười tội trạng của cha ta ngay tại chỗ, sử thư cũng ghi chép cha ta tạo phản, đại nghịch bất đạo.
Cha ta không nhẫn tâm ra tay, không sao, ta nhẫn tâm được.
Cùng tháng, ta được lập làm hoàng thái nữ, tuy là trữ quân, nhưng sớm có thực quyền.
Lịch sử trước giờ đều do kẻ thắng viết lại, luôn có một nhóm người mới thay thế người cũ, đúng sai công tội, giao cho hậu nhân nói.
-Hết-