-
[Truyện 13] Báo ứng
Đích tỷ của ta là một cô nương si tình.
Trong thọ yến của hoàng đế tỷ ấy đã đánh rắm trước mặt mọi người để chống lại thánh chỉ ban hôn, cũng vì chuyện đó mà cả nhà bị tịch biên, ta và tỷ ấy bị lưu lạc vào quân doanh.
Đích tỷ bĩu môi nói, “Ta và thái tử ca ca tình như thủ túc, huynh ấy sẽ đến cứu ta ngay thôi.”
Tỷ còn chưa đợi được thái tử ca ca của tỷ ấy đến,
Thì đã bị quân gia ức hiếp, lúc đó tỷ ấy hoảng sợ cầu cứu ta, vì bảo vệ tỷ ấy mà ta bị người ta làm nhục.
Sau này, vì đích tỷ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nên đã được tướng quân lấy làm chính thê, còn ta thì mình đầy thương tích quỳ bên cạnh chân tỷ ấy, cầu xin tỷ ấy thương xót.
Nhưng đích tỷ chỉ lạnh nhạt nói:
“Bọn họ thích giày vò muội, sẽ không để muội ngọc nát hương tan. Muội bảo ta cứu muội, có phải là đang cố tình hủy hoại danh tiếng của ta phải không?”
Tỷ ấy không những thấy ch mà không cứu, còn vu khống ta với đại tướng quân, nói ta thấy người sang bắt quàng làm họ, dẫn đến ta bị đại tướng quân phái người đến lăng nhục cho đến ch.
Khi tỉnh lại, ta đã quay trở về cái ngày đích tỷ bị binh sĩ ức hiếp.
——
01.
“Ta và thái tử ca ca tình như thủ túc, các người là một đám hạ tiện, nếu dám động vào ta dù chỉ một sợi tóc, thì các người cứ chờ ch đi!”
“Không phải trong doanh trại đã có nữ nhân bồi ngủ các người rồi sao, các người hãy đi tìm các nàng!”
Đích tỷ chật vật bảo vệ bản thân, sau đó lại kiêu ngạo chỉ vào các nữ nhân khác có trong quân doanh, cố gắng đẩy mần họa sang cho người khác.
Quân gia khạc ra một cục đờm, ném bình rượu lên bãi cỏ dại, bế thốc tỷ ấy lên, rồi đè xuống bàn gỗ:
“Trong số các cô nương ở đây lão tử chỉ muốn ngủ với ngươi! Đã vào quân doanh rồi còn nghĩ mình vẫn là thiên kim đại tiểu thư?”
“Lão tử có bảo ngươi quỳ xuống liếm giày, ngươi cũng phải liếm! Các huynh đệ, đợi đến khi ta chơi chán nàng rồi thì sẽ đến lượt các người giáo huấn cho nàng một bài học!”
Quân gia cầm đầu là Bá Phu Trưởng, trong quân doanh có một chút thế lực, hắn ta dùng một tay giữ chặt đích tỷ sau đó bắt đầu xé váy.
Thị nữ A Lan của đích tỷ tiến lên phía trước ôm lấy đùi của hắn.
Nàng ta vừa khóc vừa cầu tình thay cho đích tỷ:
“Quân gia xin người hãy bỏ qua cho tiểu thư nhà ta! Tuổi nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện... các người đi tìm nhị tiểu thư có được không? Tướng mạo của nàng rất xinh đẹp.”
Quân gia cười nhạo một tiếng đá A Lan ra.
“Lão tử hôm nay chỉ muốn ngủ với tiểu tiện nhiên này!”
Đích tỷ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ta, tỷ ấy vừa khóc nức nở vừa hứa với ta:
“Thanh Nhi muội muội, cầu xin muội cứu tỷ, thái tử điện hạ sẽ đến đây cứu tỷ ra ngoài, ta sẽ nói huynh ấy cứu cả muội, và di nương.”
Ta giả vờ co rúm lại như đang suy nghĩ.
Kiếp trước, tỷ ấy cũng nói như vậy, ta đã tin vào điều đó.
Nhưng sau khi đích tỷ trở thành phu nhân của tướng quân, ta quỳ xuống cầu xin, tỷ ấy không những không cứu còn vu khống ta với tướng quân, dẫn tới ta bị ch thảm, được sống lại một đời ta sẽ không tiếp tục tin vào lời quỷ ma của tỷ ấy nữa.
02.
Kiếp trước, hoàng đế đã tổ chức đại thọ và mời gia quyến các triều thần vào Cung tham gia thọ yến. Phụ thân ta là lễ bộ thị lang, nên đích tỷ Lâm Duyệt và ta cũng được mời vào Cung.
Trong thọ yến, bệ hạ say sưa uống rượu.
Thấy đích tỷ và lục vương gia tuổi tác tương xứng, nên hoàng đế liền mượn hơi rượu ban hôn cho đích tỷ và lục vương gia, nhưng đích tỷ đã sớm có ý trung nhân.
Nhưng tỷ ấy mặc kệ sự ngăn cản của phụ thân, dùng lý lẽ để tranh luận: "Bệ hạ, người ngoại bang tôn thờ một đời một kiếp một đôi người, bọn họ tôn trọng yêu đương tự do. Thần và lục hoàng tử cũng không có giao tình gì, bệ hạ làm vậy là không đúng."
Đích tỷ lại đột nhiên chuyển chủ đề, trong ánh mắt mang theo sự xinh đẹp ngượng ngùng của nữ nhi, dịu dàng nhìn về phía thái tử điện hạ, bĩu môi nói: "Hồng tường tiêu tiêu, tình ý miên man. Thái tử điện hạ sớm đã lén bàn bạc với phụ thân muốn thú thần làm thái tử phi."
Bệ hạ nghe xong, sắc mặt tối sầm lại.
Thái tử ca ca của đích tỷ cũng bị tức giận đến mức mặt mày tái mét.
Phụ thân cho tỷ ấy một cái tát, sau đó tháo mũ ô sa xuống tạ lỗi với bệ hạ: "Không biết cách dạy nhi nữ là lỗi của thần. Duyệt Nhi đã bị thần chiều hư, thần tạ ơn bệ hạ tứ hôn."
Đích tỷ mở to mắt, khổ sở bĩu môi.
"Phụ thân, rõ ràng người đã bàn với thái tử ca ca, tại sao bây giờ lại ép ta gả cho người mình không yêu. Nếu đã vậy, phụ thân cũng đừng trách ta làm mất mặt người."
"Nếu không phải thái tử ca ca ta không gả."
Đích tỷ nói xong.
Nàng ta liền chạy đến trước người bệ hạ, bỗng nhiên một chuỗi tiếng rắm vang lên, mùi hôi thối nhanh chóng lan ra khắp nơi, bệ hạ tức giận đến nỗi trợn trắng mắt.
"Lâm gia coi thường hoàng ân, xét nhà lưu đày."
"Nữ tử dưới mười sáu tuổi đưa vào quân doanh, những người còn lại toàn bộ lưu đày biên cương."
Lâm gia bị đích tỷ hại phải xét nhà.
Ngày xét nhà tỷ ấy còn ngóng trông thái tử tới cứu mình.
Ta nhắc nhở đích tỷ thu thập chút đồ vật, để ngày sau dễ bề xoay sở thì đích tỷ lại bĩu môi, đầy chán ghét nhìn ta: "Thứ nữ vẫn là thứ nữ, chỉ biết đến tiền, chắc chắn thái tử ca ca sẽ tới cứu ta."
Thật ra sau khi Lâm phủ bị tịch thu không bao lâu, thái tử đã bị buộc tội cấu kết với triều thần, hoàng đế trong cơn giận dữ đã tước quyền của thái tử, nhốt vào thâm cung.
Cho đến khi chúng ta vào quân doanh.
Đích tỷ cũng không thể đợi được thái tử ca ca của tỷ ấy.
03.
Sau khi vào quân doanh, ban đầu các cô nương khác trong trại rất quan tâm đến ta và đích tỷ, bởi vì bọn họ hầu hết cũng là những người đáng thương bị liên lụy mà lưu lạc đến tận đây.
Nhưng đích tỷ lại xem thường các nàng.
Tỷ ấy coi họ như nha hoàn, vừa để các nàng giặt quần áo gấp chăn, lại vừa bảo họ phải bưng trà rót nước. Nhưng mấy tỷ tỷ thấy nàng ta tuổi còn nhỏ mà đã gặp phải biến cố như vậy, nên tất cả mọi người nhường nhịn, chiều chuộng tỷ ấy.
Mãi đến khi các quân gia đánh thắng trận bắt các tỷ tỷ phải phục vụ bọn họ, đích tỷ liền không vui chỉ vào những tỷ tỷ đang hầu hạ kia mắng to.
"Các ngươi đúng là làm mất mặt người nhà, chỉ có nô lệ mới quỳ gối hầu hạ mấy tên thấp kém này. Các ngươi quên mình vẫn là danh môn quý nữ sao?"
"Nếu là ta, cho dù có ch ta cũng sẽ không hầu hạ bọn họ, bọn chúng còn không cả xứng xách giày cho ta. Các ngươi đúng là bẩn thỉu."
Những lời này của đích tỷ không chỉ khiến các tỷ tỷ lạnh lòng, mà còn khiến các quân gia trong doanh trại nổi giận.
Bọn họ vào sinh ra tử để bảo vệ quốc gia.
Vậy mà lại bị đích tỷ nhục nhã như thế.
Vì vậy, bách phu trưởng mới muốn dạy cho đích tỷ một bài học.
Đích tỷ lấy cái danh của thái tử điện hạ ra uy hiếp họ không được lại gần. Nhưng những những quân gia này là những kẻ luôn cận kề với cái ch, nên càng cấm thì bọn họ lại càng muốn làm.
Lúc bách phu trưởng muốn ức hiếp đích tỷ, thì nha hoàn A Lan của tỷ ấy liền cố gắng đẩy ta ra chịu phạt thay cho tiểu thư của nàng.
Đích tỷ đã hứa hẹn sẽ cứu mẫu thân ta.
Chính vì tin lời nói đó, mà đêm hôm đó ta đã bị đám người Bách phu trưởng cười nhạo.
Bọn họ cười vì ta ngu ngốc.
Còn đích tỷ thì đang được A Lan bảo vệ: "Tiểu thư đừng nghe mấy lời tục tĩu khiến người khác ghê tởm này nữa. Nếu ta mà là nhị tiểu thư, thì ta đã cắn lưỡi tự vẫn rồi."
Ta đã tận mắt chứng kiến những cảnh tượng ấy.
Đêm đó, toàn thân ta phủ đầy vết thương.
Đích tỷ đi tới trước giường của ta, nàng ta bĩu môi, bình thản nói: "Ngươi đã không còn trong sạch nữa, sau này nếu bọn họ có ý đồ với ta, thì ngươi phải chịu thay ta. Nếu không, di nương của ngươi cũng đừng hòng được sống."
A Lan ghét bỏ tiến lên chắn giữa ta và đích tỷ.
"Tiểu thư, mẫu thân của nhị tiểu thư vốn là kỹ nữ, khéo khi nhị tiểu thư còn rất thích mấy việc này. Tiểu thư đúng là tốt bụng."
"Nếu ta mà có muội muội không biết liêm sỉ như vậy, ta nhất định sẽ bóp ch nó."
Ta cắn môi, không dám phản kháng.
A Lan giơ tay lên, sẵn sàng đánh ta bất cứ lúc nào.
04.
Sau đó chỉ cẩn đích tỷ đắc tội với người ta, tỷ ấy sẽ đẩy ta ra.
Dưới sự bảo vệ của ta và A Lan, đích tỷ đã không hề bị vấy bẩn, mà còn sống rất vui vẻ ở quân doanh.
Đích tỷ vốn muốn nhân lúc đêm tối rời khỏi doanh trại.
Nhưng lại đúng lúc gặp được đại tướng quân đang trở về doanh.
Đại tướng quân quỳ gối trước đích tỷ, phát hiện tỷ ấy vẫn còn là xử nữ, liền vui mừng muốn cưới tỷ ấy làm chính thê.
Mà ta vì việc đích tỷ tự ý bỏ trốn mà bị phạt đánh.
Các tỷ tỷ trong doanh trại nói cho ta biết, đích tỷ sắp trở thành chính thê của tướng quân, nên bảo ta đi cầu xin đích tỷ, dù sao ta cũng bảo vệ tỷ ấy nhiều lần như vậy.
Về tình về lý, đích tỷ hẳn nên giúp đỡ ta.
Nhưng những tỷ tỷ trong doanh trướng đã nhầm, mà ta cũng đã nhầm.
Khi ta mình đầy thương tích quỳ dưới chân đích tỷ, cầu xin tỷ ấy thương xót, cứu lấy ta.
Đích tỷ thiện lương của ta.
Tỷ ấy nhíu mày, bĩu môi khó xử: "Bọn họ thích tra tấn ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi hương tiêu ngọc vẫn. Ngươi cầu ta cứu ngươi, có phải là muốn cố ý phá hỏng thanh danh của ta không?"
Đại tướng quân nghe thấy tiếng ồn ngoài lều.
Hắn đi ra hỏi đích tỷ, ta tới làm gì.
Nhưng A Lan đã đánh ngất ta.
Trước khi ngất đi, ta nghe thấy đích tỷ nhỏ giọng nức nở: "Muội muội đã không trong sạch, thế mà nàng ấy còn muốn làm thiếp thất của tướng quân, ta rất khó xử. Tướng quân oai phong lẫm liệt như vậy, muội muội ta sao xứng với ngài?"
Đại tướng quân vì trút giận cho đích tỷ.
Đã phái người lăng nhục ta đến ch.
Lúc ta bị binh sĩ lôi ra khỏi lều, A Lan che chở cho đích tỷ đang mặc hỷ phục, chán ghét nói: “Đồ nữ nhân bẩn thỉu, muốn trèo cao mà mệnh còn mỏng hơn giấy. Đã thế còn chết đúng ngày đại hỉ của tiểu thư, đúng là xui xẻo."
Đích tỷ đeo hộ giáp, giả vờ lau nước mắt: "Nàng bị người ta làm nhục như vậy đã khiến gia tộc chịu nhiều nhục nhã, bây giờ chết đi cũng coi như chuộc tội."
Ta chết không nhắm mắt.
Kiếp này, ta sống thì tỷ ấy chết, không chết không được.
05.
"Ngươi mau cứu tiểu thư nhà ta. Nhị tiểu thư ngươi thân là thứ muội của tiểu thư, sao lại có thể thờ ơ lạnh lùng như vậy, ngươi muốn hại chết tiểu thư nhà ta sao?"
A Lan không ngăn được quân gia, thấy ta im lặng trốn tránh, tỷ ấy tức giận đi về phía ta, dùng tay vặn mạnh cánh tay ta.
Ta đau đớn hít một hơi, nước mắt giàn giụa nhìn A Lan: "Ta đang cầu phúc cho đích tỷ, đích tỷ là người tốt, quân gia chắc chắn sẽ không làm khó đích tỷ. Hơn nữa các quân gia chỉ muốn dạy cho tỷ tỷ một bài học, sẽ không chết được."
"A Lan tỷ tỷ, ngươi tới cầu phúc với ta đi!"
A Lan tức giận đến mức muốn tát vào mặt ta, lại bị ta nhanh chóng né tránh. Trong lúc nàng ta đang dạy dỗ ta, các quân gia đã cởi váy của đích tỷ.
"Ta ghét nhất cái đám tiểu thư kiêu căng hay nói đạo lí các ngươi", thấy quân gia cười dữ tợn bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của đích tỷ lập tức trở nên trắng bệch.
Mọi người xung quanh đều đang cười, chỉ có A Lan và đích tỷ đang khóc, đấy là do bọn họ tự tìm chết. A Lan muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị quân gia đang nổi giận bắt lại, rồi nàng ta cũng bị đối xử như đích tỷ.
Ta lạnh lùng mỉm cười đứng ngoài quan sát.
Mới như vậy mà đã không chịu nổi, những gì ta phải trải qua lúc trước còn thảm hơn gấp nghìn lần.
Thấy tỷ tỷ không chịu phối hợp, quân gia bị đau tát tỷ ấy một cái khiến tỷ ấy ngất đi: “Đúng là đồ vô dụng."
A Lan căm thù nhìn ta, nàng ta lớn tiếng kêu: "Nhị tiểu thư nhà chúng ta cũng là tuyệt sắc giai nhân, các quân gia đừng quên nhị tiểu thư nhà ta."
Mấy quân gia bị lời của A Lan hấp dẫn, liền nhìn về phía ta.
Nhưng ta đã chuẩn bị sẵn rồi, ta ung dung đứng dậy hành lễ với quân gia: "Các vị quân gia, Thanh Nhi thấy vết thương của các vị đã rách, Thanh Nhi có thể băng bó cho các ngài."
Thái độ cung kính của ta đã khiến sắc mặt Bách phu trưởng dịu đi đôi chút. Hắn thích thú đánh giá ta, rồi ra hiệu bảo ta qua đó.
Dưới ánh lửa đang bùng cháy.
Tiếng chửi rủa của A Lan không ngừng vang lên.
Nhưng ta mặc kệ, ta sẽ không để hai người họ toại nguyện, ta phải sống, phải sống thật tốt, ta muốn sống cho ra hình người.
06.
Lúc bị xét nhà, ta đã đoán được cuộc sống bên ngoài sẽ rất gian khổ, nên đã lén mang theo không ít nữ trang và thuốc trị thương, phòng khi cần thiết.
Đám người bách phu trưởng đánh thắng trận trở về.
Trong quân doanh lại thiếu thốn thuốc men, nếu không xử lý vết thương kịp thời thì sẽ trở thành vết thương trí mạng. Nhưng bọn họ lại cắn răng, nhẫn nhịn cho qua.
Nhưng đã có vết thương thì sẽ đau, sẽ chảy máu.
Ta mở lớp vải bị nhuốm đẫm máu ra, trên cánh tay quân gia có một vết thương rộng khoảng một tấc, nếu sâu hơn chút là sẽ chạm đến xương cốt.
"Quân gia, ta phải cắt bỏ phần thịt thối, ngài cắn khăn này sẽ đỡ đau hơn."
Ta đưa cho hắn chiếc khăn đã được gấp gọn.
Hắn nhận lấy rồi cười: "Ngươi thông minh hơn đích tỷ ngươi nhiều, mau băng bó vết thương cho ta, nếu không ta sẽ không để ngươi yên đâu."
Thấy hắn gật đầu, ta liền cầm lấy trâm bạc nhanh chóng cắt bỏ phần thịt thối cho hắn, tiếc là không có chỉ khâu, nếu không ta có thể khâu lại cho hắn.
Sau khi bôi kim sang dược, ta xé một mảnh gấu váy của mình quấn quanh vết thương cho hắn, băng bó xong, vết thương mới ngừng chảy máu.
Ta rưng rưng nhìn về phía bách phu trưởng: "Quốc thổ Đại Thịnh thật may mắn khi có các quân gia bảo vệ, các vị cực khổ rồi."
Tiếng ồn ào của binh sĩ bỗng nhiên biến mất.
Bách phu trưởng bi thương cười một tiếng, tự giễu nói: "Cũng chỉ là bùn dưới chân người khác, là đá kê chân của kẻ khác, nào có vĩ đại như ngươi nói."
"Những ai bảo vệ quê hương và đất nước đều là những người con quý giá của Đại Thịnh. Quân gia không nên đánh giá thấp bản thân, di nương ta thường nói, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần kiên trì chịu đựng rồi cũng sẽ qua. Sẽ có một ngày mây tan mưa tạnh, ánh trăng sẽ lại rạng ngời."
Ta cười rạng rỡ nhìn về phía hắn.
Bách phu trưởng nhéo má ta, hắn giật lấy thuốc trị thương trong tay ta, rồi đá tắt đống lửa, hung dữ cảnh cáo tất cả mọi người ở đây.
"Từ nay, ta sẽ che chở nha đầu này."
"Kẻ nào dám đụng vào nàng, chính là tự tìm đường chết."
Đến khi đích tỷ tỉnh lại, tỷ ấy không thể tin nhìn ta, ánh mắt kia tựa như đang chất vấn ta "Dựa vào cái gì mà ta không bị chà đạp, còn được người khác che chở".
Cho dù đích tỷ biết thì tỷ ấy cũng sẽ không hiểu.
Tỷ ấy sao có thể hiểu được nỗi khổ của dân chúng dưới đáy xã hội.
Đích tỷ chỉ biết "Hồng tường tiêu tiêu, tình ý miên man".
Kiếp này, ta sẽ tự cứu di nương ra, ta sẽ không tin một kẻ nào nữa.
07.
Sau khi các vị quân gia rời đi, những tỷ tỷ kia đều đứng dậy chỉnh lại trang phục, rồi nhìn ta chằm chằm.
Kiều tỷ lắc hông đi tới chỗ ta, tỷ ấy thấp giọng cảnh cáo: "Đừng tưởng ngươi được Triệu Vân coi trọng, thì chúng ta sẽ không làm gì được các ngươi, nếu đích tỷ ngươi dám làm loạn nữa."
"Có chết ta cũng phải khiến các ngươi hối hận."
Kiều tỷ vẫn luôn mạnh miệng mà yếu lòng.
Kiếp trước, khi ta hành kinh, bị mấy binh sĩ say rượu tra tấn tàn bạo, tỷ ấy đã giúp ta. Cuối cùng Kiều tỷ bị bọn họ ức hiếp tận mấy ngày mấy đêm không xuống giường được.
Ta quỳ lạy các nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh cảm tạ bọn họ: "Mấy ngày này đều nhờ có các tỷ tỷ chăm sóc, chuyện hôm là do đích tỷ tự chuốc lấy, không liên quan gì đến mọi người, Lâm Thanh xin cảm tạ các vị tỷ tỷ."
Kiều tỷ bị hành động của ta làm cho lúng túng, hốc mắt tỷ ấy đỏ hoe đỡ ta dậy: "Ngươi thật biết nói chuyện, không giống đích tỷ của ngươi, giả vờ thanh cao gì chứ!"
"Nàng ta nghĩ chúng ta tự nguyện làm việc đó sao."
Kiều tỷ đầy uất ức khóc lớn.
Tỷ ấy cũng từng là tiểu thư nhà quan, nếu không phải còn người cần lo lắng, ai lại nguyện ý sống mà không có tôn nghiêm.
Các tỷ tỷ tốt bụng khiêng đích tỷ và A Lan đã ngất lên giường, còn lau chùi, xử lý xong vết thương cho hai người họ.
Các tỷ tỷ là người khổ nhất, nhưng cũng là người lương thiện nhất.
08.
Buổi sáng khi quân doanh ăn cơm, vì hôm qua quân đội đã đánh thắng trận, nên khẩu phần ăn cũng được thêm chút thịt, mọi người đều tranh nhau múc thức ăn.
Đích tỷ và A Lan cũng bị mùi thịt đánh thức.
Ta bưng chút cơm vất vả lắm mới cướp được, ngồi xổm bên ngoài lều vải lặng lẽ ăn cơm dưới cái nhìn chăm chú của tỷ tỷ.
Nàng ta liếc A Lan.
A Lan vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt chống nạnh, hung dữ nhìn ta chằm chằm: "Tiểu tiện nhân, mau mang đồ ăn của ngươi qua cho tiểu thư, nếu không ta sẽ đánh chết ngươi."
A Lan vung tay, cố ép ta phục tùng.
Ta nhớ kiếp trước, bọn họ vừa ghét bỏ ta không sạch sẽ, lại vừa muốn trông mong ta đi tranh giành đồ ăn cho hai người họ, muốn ăn thức ăn ta phải dùng thân xác đổi lấy.
Còn vừa ăn vừa mắng ta.
Đích tỷ ăn chiếc bánh bao ta dùng thân thể đổi lấy, vừa nhai vừa chê không ngon, cố ý làm khó ta: "Thân là đích nữ Lâm gia, bất kể thế nào cũng phải giữ được thể diện, còn ngươi vì một chút đồ ăn mà chấp nhận cởi bỏ mọi thứ, đúng là khiến Lâm gia mất mặt."
A Lan phụ họa: "Nếu không phải tiểu thư gặp nạn, thì mấy đồ không sạch sẽ giống ngươi sẽ chẳng có ai muốn đụng vào."
Kiếp này, bọn họ muốn ăn mình thì tự mà tranh giành.
Muốn có thể diện thì phải tự mà giành lấy.
09.
Ta giữ chặt bát cơm trước mặt, không chút khách khí mắng A Lan: "Muốn ăn thì không có tay chân đi lấy chắc? Tự mà múc đồ ăn trong nồi."
Đích tỷ đỏ mặt, tỷ ấy giậm chân: "Ta là đích nữ của Lâm phủ, sao có thể đi cướp giật đồ ăn được? Đấy là xúc phạm đến thể diện của ta."
Đích tỷ không có bản lĩnh, cũng chẳng có tiền.
Muốn giữ thể diện?
Ta cười khẩy nói: "Muốn sĩ diện nên đến cướp đồ của thứ nữ, thể diện của đích tỷ đúng là khiến người ta không dám nhìn."
A Lan thấy không nói lại ta.
Liền muốn động thủ đánh người.
Ta bóp cổ tay nàng ta lại rồi vặn mạnh một cái, cổ tay A Lan liền trật khớp, A Lan đau đến mức gào khóc thảm thiết. Đích tỷ cũng nhìn chằm chằm ta như gặp quỷ.
Đích tỷ ôm lấy tay áo, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi biết những trò hạ lưu này?"
"Hạ lưu sao? Đây là cách bảo vệ mạng đấy chứ."
Ta mỉm cười, kiếp trước ta làm đại phu trong quân doanh, khó khăn lắm mới học trộm được chút thủ đoạn. Đêm qua, nếu không nhờ y thuật của bản thân, thì có lẽ kết cục của ta cũng sẽ giống như bọn họ.
Hai mắt đích tỷ rưng rưng, bĩu môi khóc thút thít: "Nếu ngươi đã biết những thứ này, vì sao hôm qua lại không cứu ta, trơ mắt nhìn ta bị làm nhục?"
"Đích tỷ hại cả nhà bị lưu vong, hại ta chịu khổ, ngươi đoán xem tại sao ta lại trơ mắt nhìn ngươi bị làm nhục?"
Khuôn mặt tỷ ấy vô hồn.
Dường như không hiểu tại sao ta lại hận tỷ ấy.
Kiếp trước, đích tỷ khiến cả nhà bị lưu đày.
Lúc đầu, ta không hề oán hận tỷ ấy, còn muốn chúng ta nương tựa vào nhau. Nhưng tỷ ấy lại coi thường, ghét bỏ ta, thậm chí còn muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Đời này ta hận đích tỷ, hận kiếp trước tỷ ấy giả nhân giả nghĩa, thấy chết không cứu, hại ta chết thảm.
Đích tỷ bị đả kích ngã quỵ trên đất.
Tỷ ấy mím môi, nghiêng mặt nhìn lên bầu trời: "Hồng tường tiêu tiêu, tình nghĩa miên man, ta và thái tử điện hạ là nhân vật chính trong truyện, đây chỉ là những khó khăn mà nhân vật chính nhất định phải trải qua."
"Loại người như ngươi thì hiểu cái gì? Thái tử ca ca sẽ tới cứu ta, nếu ngươi không muốn giúp ta, thì sau này cũng đừng mong ta giúp lại."
Ta cười khẩy.
Muốn huỷ hoại một người, trước tiên phải đánh gục ý chí của tỷ ấy.
"Nhưng đích tỷ à, ngươi không phải nhân vật chính trong truyện, thái tử ca ca của ngươi cũng không phải. Thái tử bị giam ở thâm cung, phải ba đến năm năm mới có thể ra ngoài được."
"Hơn nữa, ngươi đoán thái tử điện hạ có thích ngươi của bây giờ không?"
Đích tỷ không tin lắc đầu.
Ta mặc kệ tỷ ấy có tin hay không.
A Lan không hổ là con chó trung thành, nàng ta thấy ta không cho, liền bắt đầu cướp đồ ăn trong nồi, cẩn thận đưa cơm canh cho đích tỷ: "Tiểu thư, ăn chén cơm này đi, phải thật vui vẻ mới được!"
Đích tỷ tức giận, hất đổ bát cơm.
"Thái tử ca ca cũng đang gặp nguy hiểm, làm sao ta có thể nuốt trôi, ngươi mau đi hỏi thăm tung tích của thái tử ca ca cho ta. Ta mệt rồi, cần phải ngủ một giấc."
Đích tỷ vẫn sai bảo A Lan như mọi khi.
Giao tất cả mọi chuyện cho A Lan xử lý, nhưng A Lan không tiền không quan hệ sao có thể hỏi thăm được mấy tin tức này?
Thấy A Lan khó xử.
Ta cố ý nhìn về phía đích tỷ đang nghỉ ngơi.
Lớn tiếng nói: "Những tin tức này là Bách phu trưởng nói cho ta biết, các ngươi đi tìm Bách phu trưởng là sẽ biết ta có nói thật hay không."
Đương nhiên ta không phải thật lòng muốn giúp bọn họ.
Ta chỉ muốn nhìn hai người họ rơi vào trong bùn lầy, thối nát như những gì ta đã từng.
Đích tỷ nghe thấy, quả nhiên liền sai A Lan: "Ngươi mau đi hỏi thăm, chắc chắn Lâm Thanh ghen tị nên bịa chuyện."
10.
Sau khi A Lan đi, bách phu trưởng ngày hôm qua đến gây chuyện hôm nay lại tới. Hắn chỉ chỉ đích danh ta, bên cạnh còn có người quen cũ của ta.
Bách phu trưởng kéo ta qua: "Hôm qua chính nha đầu này đã băng bó cho ta, Lý huynh có lời gì cứ hỏi nàng."
Ta nhìn về phía nam nhân đội khăn trước mắt.
Đây là quân y Lý Nghị, kiếp trước sau khi ta bị vách phu trưởng bắt nạt, bách phu trưởng liền đem ta tặng cho Lý Nghị.
Lý Nghị đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ta sớm biết hắn sẽ đến, liền cố ý hỏi thăm "Thanh Nhi bái kiến hai vị quân gia, không biết hai vị quân gia tìm ta có chuyện gì?"
Lý Nghị mở miệng hỏi: "Đêm qua, thủ pháp ngươi xử lý vết thương cho Triệu Vân rất tốt, vừa hay chỗ ta đang thiếu một chân chạy vặt."
"Không biết Thanh Nhi cô nương có nguyện ý không?"
Lý Nghị tính tình tốt, kiếp trước đối xử với ta không tệ nhưng lại chết sớm. Nên kiếp này, ta muốn làm chút chuyện gì đó thay đổi kiếp trước.
"Thanh Nhi đương nhiên nguyện ý, chỉ có điều Thanh Nhi muốn ở lại nơi này dạy các tỷ tỷ cách xử lý vết thương cho các tướng sĩ, muốn chia sẻ ưu phiền với các quân gia."
"Nữ tử cẩn thận, trong quân lại thiếu quân y."
"Nếu quân gia nguyện ý để ta dạy các tỷ tỷ, ngày sau trên chiến trường chắc chắn sẽ hữu ích."
Kiếp trước ta đã có ý nghĩ này.
Nhưng lại chết quá sớm, còn không có tiếng nói.
Ánh mắt Lý Nghị khẽ chuyển động, hắn vui mừng nhìn về phía ta: “Ý tưởng này rất hay, nhưng Thanh Nhi cô nương định áp dụng như thế nào?"
Đích tỷ nghe thấy chúng ta đang bàn chuyện.
Tỷ ấy đỡ eo đi ra: "Thứ muội ta từ nhỏ đã không thông minh, nàng có thể nghĩ ra biện pháp gì tốt? Chẳng qua là muốn lừa ngươi đổi lấy chút sự chú ý thôi."
Triệu Vân trừng đích tỷ một cái.
Đích tỷ ngẩng đầu, không chịu thua nói: "Nữ tử trong quân doanh tối thì phải hầu hạ các ngươi, ban ngày phải ngủ bù, làm sao mà học được?"
"Thứ muội này của ta không phải mơ tưởng, gây sự chú ý thì là cái gì?"
Lời đích tỷ nói cũng có lý.
Nhờ tỷ ấy dẫn đề tài cho ta.
Ta liền gật đầu với đích tỷ: “Đích tỷ nói đúng, thế nên ta nghĩ các quân gia có thể cho các vị tỷ muội chút thời gian nghỉ ngơi, để bọn họ tranh thủ thời gian học cách băng bó."
"Cứu được càng nhiều người là có thể bỏ nô tịch."
"Nữ tử cũng không phải những kẻ ngốc."
Đột nhiên, có tiếng vỗ tay truyền từ xa đến.
"Được, được, không hổ là nữ nhi của Lâm đại nhân."
"Có kiến thức, có mưu lược."
Ta vừa quay lại nhìn, liền cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.
Kiếp trước, ta đã chết vì Văn Thành đại tướng quân.
Bên cạnh Văn Thành là mấy vị phó tướng cấp cao, phía sau là một nữ tử đang bị trói, đó chính là tỳ nữ A Lan của đích tỷ.
"Ngươi chính là đích nữ Lâm Duyệt của Lâm đại nhân sao?"
“Quả thực là cao quý, thông minh."
"Đây là nha hoàn của ngươi sao?"
Văn Thành tướng quân đá A Lan ngã xuống đất.
Hắn không giận mà uy, quanh thân tràn đầy sát khí.
Rõ ràng có chuyện tồi tệ gì đó đang đến gần.
Ta thoải mái hành lễ với Văn Thành tướng quân, nhưng đích tỷ lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn, nức nở nói: "Đại tướng quân, ta mới là đích nữ của Lâm đại nhân."
"Ta mới là Lâm Duyệt, xin hỏi đại tướng quân, thái tử điện hạ có khỏe không?"
Ta im lặng xem như ngầm thừa nhận.
Hiện tại bộ dáng đích tỷ trông rất thảm hại, đã không còn vẻ đẹp động lòng người ngày nào.
"Thì ra đây là tỳ nữ của ngươi, Lâm đại tiểu thư thật sự rất thông minh!"
Đích tỷ xấu hổ đỏ mặt, còn tưởng rằng Văn Thành đang khen tỷ ấy.
Nhưng ta biết, Văn Thành là người bên phe lục hoàng tử.
Lúc trước, trên cung yến đích tỷ đã làm mất mặt lục hoàng tử, tỷ tỷ của Văn Thành là thân nương của lục hoàng tử, chắc chắn tỷ ấy sẽ gặp rắc rối lớn.
Hắn sai phó tướng mang đích tỷ đi.
Văn Thành lại nhìn về phía ta, ta không né tránh lập tức tự giới thiệu: "Tội nô Lâm Thanh, là thứ muội của Lâm Duyệt."
"Ngươi đúng là sáng suốt, hiện tại tiền tuyến căng thẳng, lại thiếu quân y, mà người bị thương thì nhiều."
"Bản tướng quân chỉ cho các ngươi bảy ngày."
Văn Thành nói xong, liền vẫy tay mang đích tỷ đi.
Lý Nghị nhìn ta cười: "Nếu cần gì thì có thể đến doanh trướng tìm ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ."
Sau khi tiễn bọn họ đi, A Lan đang chật vật đột nhiên nổi giận.
"Có phải ngươi cố ý không."
"Tiện nhân này, ngươi cố ý hại ta phải không?"
A Lan lao tới định cắn ta.
Nhưng ta đã không còn là kẻ yếu đuối như trước, ta đập một cái trúng huyệt của nàng ta, nàng ta liền không thể động đậy.
Ta cười lạnh lùng nói: "Ngươi đoán xem có phải ta cố ý hay không, ngu ngốc."
Kiếp trước, sau khi ta chết hồn phách đã đi theo Văn Thành, nên mới biết Văn Thành là người của lục hoàng tử, Văn Thành cưới đích tỷ không chỉ bởi vì sắc đẹp, mà còn là vì chuyện cũ của nàng ta và thái tử.
Bọn họ đang ở dưới trướng Văn Thành mà dám hỏi chuyện của thái tử.
Không phải là tự đưa mình vào hang cọp sao?
"Ngươi yên tâm, đích tỷ sẽ không chết, nhưng ngươi có chết hay không thì ta không chắc."
"Ngươi nhìn bộ dạng bây giờ của mình xem."
"Chậc, ta thương xót cho ngươi quá, rất đau phải không?"
"Ngươi đoán tiểu thư của ngươi có tới cứu ngươi không?"
Ánh mắt ta mang theo sự tàn nhẫn, dùng sức tát mười mấy cái lên mặt A Lan. Kiếp trước nàng ta thích đánh người như vậy nhất, nàng ta nói dùng tay đánh người không những không tốn sức, mà còn đau.
A Lan còn nói, nên đánh nát gương mặt hồ ly tinh này của ta.
Bây giờ, đã đến lượt ta trả thù.
11.
Ta đã kể cho các tỷ tỷ biết chuyện tướng quân muốn cho họ học y thuật.
Các nàng lắc đầu không chịu tin.
"Chúng ta ngoại trừ nằm trên đống cỏ, dạng chân ra thì còn có thể làm gì chứ? Chúng ta là tội nhân, cả đời đều không có khả năng thoát nô tịch."
"Hơn nữa, ta cũng không biết gì về y thuật."
"Thanh Nhi cô nương, ngươi có phúc, được bách phu trưởng che chở, nhưng chúng ta không giống ngươi, chúng ta không có cái phúc đó."
Các tỷ tỷ chán nản nói.
Các nàng không chịu tin, mình vẫn còn giá trị để được người coi trọng.
Ta mời Lý Nghị tới.
Lý Nghị rất có uy tín trong quân doanh, nhất là giữa đám nữ tử này, hắn gần như đã thành thần cứu mạng của họ. Bình thường họ mắc bệnh gì đều sẽ bị y giả khác ghét bỏ, chỉ có Lý Nghị chịu giúp đỡ.
Thấy Lý Nghị đến.
Các tỷ tỷ cứ náo loạn cả lên.
"Các vị tỷ muội, lần này các ngươi nguyện ý tin ta rồi chứ?"
Ta vỗ tay, thu hút sự chú ý của các nàng.
Các tỷ tỷ hưng phấn gật đầu: "Nếu lời Lý y sư nói là thật, chúng ta nguyện ý theo ngươi học."
Các tỷ tỷ đồng ý gật đầu.
Ta đã nghĩ ra biện pháp dạy học cho các nàng rồi.
Lý Nghị tới tìm ta, hắn lấy ra bản chép tay chẩn đoán bệnh của mình: "Trên này ghi chép cách băng bó xử lý vết thương, và những vấn đề khác."
"Thanh Nhi cô nương, ta giao hết cho ngươi."
Ta nhớ Lý Nghị coi bản chép tay kia là báu vật, bình thường không cho ai chạm vào. Nếu hắn đã tin tưởng ta như vậy, ta nhất định sẽ không để hắn thất vọng.
Ban đêm, tỷ tỷ thấy không có binh sĩ nào đến tìm bọn họ liền tò mò vây quanh ta.
Kiều tỷ gãi gãi đầu: "Thật kỳ lạ, ngươi chỉ là thứ nữ, sao bọn họ lại tin tưởng ngươi như vậy."
Ta châm đèn, mở bản ghi chép ra.
"Bởi vì ta có giá trị, các ngươi cũng có thể giống như ta. Được rồi, để ta nói qua nội dung phải học cho mọi người."
"..."
Ta nói chuyện với các tỷ tỷ đến giờ sửu.
Trong lòng các tỷ tỷ cũng bắt đầu có sự quyết tâm, bọn họ vốn là quý nữ danh môn, đầu óc cũng không tệ, nếu nghiêm túc học sẽ tiếp thu rất nhanh.
Ban ngày, ta dẫn các nàng đến trại thương binh để thực hành, nên họ tiến bộ rất nhanh.
"Lâm Thanh ngươi đúng là hèn hạ, để gây chú ý với người khác mà sờ tay nam nhân, nhìn thân thể nhiều nam nhân như vậy. Những thủ đoạn tranh sủng thấp kém này cũng chỉ có ngươi mới dám sử dụng."
Ta đang dạy các tỷ tỷ xử lý vết thương như thế nào.
Bỗng nhiên đích tỷ chạy về, đẩy ngã ta xuống đất. Tỷ ấy ăn mặc lộng lẫy, phía sau còn có mấy hộ vệ, chắc hiện giờ thân phận tỷ ấy cũng không tầm thường.
"Ngươi thấy ta hiện tại đẹp không? Còn ngươi cũng chỉ xứng hầu hạ những tiện nhân này."
Lâm Duyệt dùng tay vuốt tóc mai.
Quả thật là cao quý không thể tả.
"Đích tỷ tôn quý là đích nữ chính thống."
"Tất nhiên không cần hạ mình so sánh với muội muội. Chỉ là không biết, tại sao đích tỷ lại không cứu A Lan cùng khổ với ngươi ra ngoài."
"A Lan nhớ đích tỷ lắm đấy."
A Lan cũng ở trong nhóm nữ tử này, thấy đích tỷ đã thay đổi liền vội vàng quỳ xuống chân đích tỷ, giống như ta từng cầu đích tỷ, không có tôn nghiêm mà cầu xin tỷ ấy.
"Tiểu thư, người mau cứu nô tỳ đi! Cuộc sống quỷ quái này, nô tỳ không thể chịu nổi nữa."
"Tiểu thư, tiểu thư mau cứu nô tỳ đi!"
A Lan dập đầu đến mức sắp chảy máu.
Nhưng đích tỷ vẫn không chút động lòng, giữa mày hiện ra vẻ chán ghét, thản nhiên nói: "Thứ muội đã oán hận ngươi, chắc chắn sẽ không giày vò chết ngươi, ngươi cứ theo thứ muội đi, chờ ta thành phu nhân tướng quân, ta sẽ tới cứu ngươi."
Sắc mặt A Lan tái nhợt ngã xuống đất.
Đích tỷ bị A Lan quấy rầy, lập tức mất hứng, vội vã bỏ đi.
12.
"Ngươi nhìn xem, đích tỷ tốt của ta, đã tự tay đẩy ngươi về phía ta."
"A Lan ngươi đúng là một con chó ngoan ngoãn trung thành."
A Lan tức giận trừng mắt, nàng ta lớn tiếng phản bác ta: "Ngươi nói bậy! Tiểu thư chắc chắn sẽ không vứt bỏ ta."
"Ta cho ngươi một ngày, ngươi đi thử lần nữa xem?"
A Lan chật vật xách váy lên, đuổi theo hướng đích tỷ rời đi, Kiều tỷ bước tới giúp ta sắp xếp thuốc, nàng ấy lắc đầu: “Đích tỷ của muội rất đặc biệt."
A Lan đi rồi, ta liền dẫn các tỷ tỷ về doanh trướng, còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của A Lan, cùng với tiếng thở dốc của nam nhân.
Vén rèm lên nhìn, mười mấy nam nhân đang vây quanh A Lan.
Toàn thân A Lan bầm tím, nếu không phải chúng ta tới kịp, có thể nàng ta đã có kết cục giống ta kiếp trước.
"Tướng quân có lệnh, trong vòng bảy ngày không được đến gần doanh trướng của chúng ta, các ngươi đang cãi lại quân lệnh sao?"
Ta bảo Thẩm tỷ mời tướng quân tới.
Ta phải chứng thực một phỏng đoán.
"Tướng quân, chỗ bẩn thỉu đó, ngài đi làm gì? Tướng quân không cần đi, để nô tỳ hầu hạ ngài được không?"
Văn Thành tướng quân còn chưa tiến vào, ta đã nghe thấy tiếng đích tỷ khóc lóc khẩn cầu, hắn vén rèm lên, đẩy đích tỷ sang một bên, trong đôi mắt lạnh lẽo không có chút tình cảm nào với đích tỷ, chỉ có sự lạnh lẽo vô tận.
Đích tỷ sợ hãi ngồi xổm trên mặt đất.
Nhìn biểu hiện của đích tỷ, ta đã đoán được hai ba phần: "Tướng quân, những người này cãi lại quân lệnh nên xử phạt thế nào? Bọn họ nói là phụng mệnh tướng quân, nô tỳ không dám tùy tiện phán đoán, bèn mời tướng quân đến đây."
Văn Thành quay đầu nhìn về phía đích tỷ, toàn thân toả ra khí lạnh.
Hắn dùng trường thương đâm thẳng vào ngực binh sĩ trái lệnh: "Bản thân bọn chúng không tuân thủ quy củ, lập tức xử tử theo quân lệnh."
A Lan bị đả kích đứng dậy.
Nàng ta căm phẫn nhìn về phía đích tỷ: "Tướng quân, ngài chớ bị tiện nhân Lâm Duyệt này lừa gạt, là nàng ta gọi người đến lăng nhục nô tỳ, muốn dồn nô tỳ vào chỗ chết."
"Cầu tướng quân trừng trị tiện nhân Lâm Duyệt này."
Văn Thành hít một hơi sâu, hắn xoay người bắt lấy đích tỷ chất vấn: “Điều nàng ta nói có thật không?"
Thật ra, người sáng suốt đều nhìn ra tướng quân muốn thiên vị đích tỷ, chỉ cần nàng ta phủ nhận, dù đúng hay sai tướng quân đều sẽ che chở nàng ta.
Thế nhưng đích tỷ cao ngạo lạnh lùng.
Bĩu môi: "Tướng quân đại nhân, ta không có gì để nói."
Tay Văn Thành nắm chặt trường thương, trong nháy mắt nổi đầy gân xanh.
Hắn cố áp áp chế cơn giận của mình, hỏi lại lần nữa.
Đích tỷ vẫn như cũ, tỷ ấy chu môi: "Nếu A Lan đã vu oan ta như vậy, ta cũng không biết nên nói gì."
“Đồ ngu!"
Văn Thành tức giận quay lại đá A Lan ngã xuống đất, rồi dùng trường thương đâm xuyên qua cổ A Lan.
Khi Văn Thành tướng quân đi, hắn nghiêng người lạnh lùng cảnh cáo ta: "Sau bảy ngày, nếu ngươi không đưa ra được chút kết quả nào, bản tướng quân cam đoan ngươi chết còn khó coi hơn bọn họ."
Bọn họ đều đi rồi.
Đích tỷ ôm tay đắc ý nhìn về phía ta: "Tướng quân cưng chiều ta như thế, tất nhiên sẽ không để ta chịu thiệt. Còn ngươi, dùng mọi thủ đoạn muốn được tướng quân yêu thích, đáng tiếc... Thứ nữ vẫn là thứ nữ, mắt cá há có thể so sánh với minh châu."
Gãy mất một tay cánh tay mà vẫn còn đắc ý được.
Đích tỷ luôn nghĩ mình là hoa loa kèn thuần khiết đáng thương, người người đều yêu.
"Đích tỷ dạy phải, ngươi là đích tỷ, ở đâu cũng phong quang, chỉ thương cho A Lan đã chết, đích tỷ tin Phật, ngươi nói xem liệu ban đêm A Lan có đến tìm đích tỷ không?"
Ta gằn từng chữ ép hỏi đích tỷ.
Tỷ ấy lại bị ta dọa đến nỗi hoảng sợ, vội vàng chạy mất.
13.
Bảy ngày sau, Văn Thành tướng quân đến nghiệm thu thành quả huấn luyện của ta. Các tỷ tỷ phối hợp nhịp nhàng, tiến hành xử lý vết thương đâu vào đấy.
Lý Nghị nhìn mà liên tục gật đầu.
"Không tệ, sau này sẽ đặc cách cho phép các ngươi lên chiến trường lập công chuộc tội. Kẻ nào tham sống sợ chết, hiện tại tự rời khỏi, bản tướng quân sẽ không trách tội các ngươi."
"Nếu sau này lâm trận bỏ chạy, giết không tha."
Văn Thành tướng quân dựng trường thương lên.
Trong mắt các tỷ muội không hề có một chút sợ hãi, chỉ có sự quyết tâm mãnh liệt, các nàng dựa vào cố gắng của mình, cuối cùng cũng có thể tìm cho mình một con đường sống.
"Nếu không có ai rút lui, Lâm Thanh ngươi có tài chỉ huy, sẽ đảm nhiệm chức chỉ huy. Nếu có người lâm trận bỏ chạy, giết không tha!"
Sau khi Văn Thành rời đi, Lâm Duyệt, người đã trở thành thị thiếp của hắn hả hê nói: "Các ngươi chỉ là một đám già yếu tàn tật mà còn muốn ra chiến trường, muội muội đúng là ngu như heo, trốn ở phía sau nam nhân được bảo vệ không tốt sao?"
"Thật đáng tiếc, dù sao không phải ai cũng có thể trở thành thị thiếp của tướng quân, tỷ tỷ sẽ thay ngươi chiếu cố di nương của ngươi."
Ta gạt tay tay tỷ ấy ra, giật lấy chiếc roi phòng thân.
Một roi quất lên người đích tỷ: "Đích tỷ, chắc ngươi sẽ không thật sự cho rằng tướng quân yêu mình chứ? Tỷ đã quên Triệu Vân rồi sao? Hắn đã được tướng quân đề bạt đã làm thiên phu trưởng."
"Đích tỷ, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Tranh đấu giữa phe thái tử và phe lục hoàng tử đang hết sức căng thẳng.
Mỹ nhân không có lợi ích.
Kết cục cuối cùng là gì?
Không cần nói cũng biết.
"Ngươi chỉ là ghen ghét ta, đồ ngươi phí hết tâm tư mà vẫn không chiếm được, nhưng tướng quân đại nhân lại thích che chở ta đấy."
"Ta đã không còn gì cả, chỉ có một tấm chân tình dành cho tướng quân, hắn còn cần thứ gì nữa? Hắn chỉ cần trái tim của ta, ngươi biết hắn yêu ta đến mức nào không?"
Trong đầu tỷ ấy chỉ có tình yêu, trước đó yêu thái tử, hiện tại lại yêu Văn Thành tướng quân: "Vậy chúc ngươi được như nguyện!"
Tiếng kèn thổi lên.
Đại Thịnh lại chuẩn bị tuyên chiến với các nước láng giềng, trận chiến này liên quan đến thắng bại trong cuộc chiến giữa lục hoàng tử và thái tử. Nếu thắng, lục hoàng tử và mẫu tộc sẽ có quân công để có thể lật đổ thái tử một lần nữa.
Trên chiến trường lửa đạn liên miên.
Chúng ta đi theo chiến sĩ xuất chinh, tình hình chiến đấu hung hiểm kịch liệt, kéo dài một tháng, tử thương vô số, ngay cả Văn Thành tướng quân cũng bị trọng thương.
Lý Nghị nhường cơ hội lập công cho ta: "Ngươi trị thương cho hắn đi, ta kiệt sức rồi."
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.
"Đa tạ công tử."
Văn Thành tướng quân bị thương ở xương bả vai, mất máu quá nhiều, nhưng vết thương ở gân cốt đã được Lý Nghị xử lý tốt, ta chỉ cần khâu lại là được.
Khi trời sắp sáng, vết thương của Văn Thành đã được kiểm soát. Hắn thừa dịp quân địch thế yếu không đề phòng, một lần nữa đánh chiếm thành trì, khải hoàn trở về.
Khi khải hoàn, chúng ta đóng quân ở ngoài kinh thành.
Thiên tử đích thân tới doanh trướng, Văn Thành và thiên tử cùng nhau đi tới, hắn không chỉ xin thưởng cho binh sĩ trong quân đội, mà còn đặc biệt cầu cho ta một phần ân điển.
Bệ hạ không vui hỏi ta: "Ngươi là thứ nữ Lâm Thanh của Lâm gia? Nghe nói ngươi dẫn người cứu hơn ba ngàn người trên chiến trường, có chuyện này không?"
"Hồi bẩm bệ hạ, tội nô Lâm Thanh, nhờ có phương pháp chỉ huy của tướng quân, ta mới có thể dẫn dắt các tỷ muội chữa trị cho thương binh."
Ta cẩn thận trả lời, sợ chọc giận bệ hạ.
Bệ hạ gật đầu: "Còn quy củ hơn cả đích tỷ của ngươi, vậy ngươi muốn cầu điều gì?"
"Dân nữ không có sở cầu, chỉ là di nương thể yếu, cầu bệ hạ miễn tội cho di nương, để bà ấy an dưỡng tuổi già được không ạ?"
Lời này của ta là thật lòng.
Bệ hạ trọng hiếu, hắn nhất định sẽ đáp ứng.
"Được, trẫm sẽ giúp ngươi và di nương ngươi thoát nô tịch, cho phép ngươi hành nghề y trong quân được không?"
"Tạ bệ hạ long ân."
Thoát nô tịch, chính là chuyện mà di nương ta tha thiết ước mơ.
Sau khi tiễn bệ hạ đi, Văn Thành một mình tìm đến ta: "Từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai, ngươi nguyện ý ở lại trong quân thì ở lại, không muốn thì tự mình đi ra ngoài tìm một con đường sống khác."
Hắn đưa cho ta một xấp tiền bạc.
Ta không chút khách khí nhận lấy, vui vẻ nói lời cảm tạ.
"Dung tục!"
Hắn cưỡi ngựa rời đi.
Đích tỷ mang theo nô bộc đè ta xuống: "Ngươi lại sử dụng thủ đoạn gì câu dẫn tướng quân, ta mới là thị thiếp tướng quân sủng ái nhất."
Binh sĩ được ta cứu, tiến lên bảo vệ ta.
"Tướng quân yêu ngươi? Vậy vì sao không giúp ngươi thoát nô tịch? Vì sao không cho ngươi thân phận, vì sao chỉ cho ngươi làm thị thiếp của ngài ấy? Ngươi thân mang nô tịch, ngay cả tỳ nữ cũng không bằng."
"Đích tỷ, ngươi đúng là ngu không thể tả."
"Ngươi nói tướng quân lề mề không thành hôn với ngươi nhưng ngài ấy lại giúp ta thoát nô tịch, nếu hắn không yêu ta, thì đấy là cái gì?"
Ta lập tức phơi bày sự thật trước mặt tỷ ấy.
Đích tỷ hoảng hốt, lớn tiếng mắng không thể, tỷ ấy muốn tìm tướng quân nói lý.
Văn Thành hẳn là nên cảm tạ ta.
Nếu không phải ta kích thích đích tỷ, chỉ bằng tính cách ngu ngốc của tỷ ấy, e rằng Văn Thành muốn moi lời từ tỷ ấy khéo còn phải chờ thêm mấy năm.
Ta cầm tiền bạc lo lót cho di nương.
Sau đó, ta nghe nói đích tỷ sắp thành thân với đại tướng quân.
Nhưng thái tử đột nhiên bị phế truất, hôn sự của đích tỷ liền bị hoãn lại.
Lúc gặp lại đích tỷ lần nữa là khi biên cương lại khai chiến.
Lý Nghị mời ta về quân doanh.
Ta ở trong quân doanh gặp lại đích tỷ cao quý ngày xưa của ta, giờ tỷ ấy lại vì một miếng ăn, mà liều mạng tranh giành cắn xé với người khác.
Người trong quân doanh đều nói tỷ ấy có bệnh.
Tỷ ấy cứ luôn nhìn lên bầu trời, nói mình đang đợi thái tử ca ca của, đang đợi đại tướng quân của tỷ ấy.
Tỷ ấy hận thứ muội như hồ ly của mình vì đã phá hỏng nhân duyên của tỷ ấy.
Ta cười một tiếng, tỷ ấy đã nhận được báo ứng.
Sống không bằng chết, mới là kết cục tốt nhất của đích tỷ.
-Hết-