-
Chương 316-320
Chương 316 Tranh đoạt đệ nhất (1)
Gã luôn một mực ôn văn nhĩ nhã, làm người ôn hòa, cho dù đối đãi với kẻ thù cũng không quá mức hà khắc, lại không ngờ, một học viên nho nhỏ, ỷ vào bản thân làm việc cho đại vương tử thì cư nhiên không xem mình ra gì, khiến cho gã bị chọc giận không thôi.
Chuyến đi tới Thanh Huyền Sơn lần này, cái chết của Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh cũng khiến cho gã thay đổi rất nhiều.
Có đôi khi, ôn hòa đối với người khác cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ là phải phân rõ đối phương, nếu như quá mức ôn hòa đối với kẻ thù thì người khác sẽ cho rằng gã dễ bắt nạt, cả đám sẽ không xem gã ra gì.
Nghĩ vậy cho nên Triệu Duy lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thá gì, cũng xứng nói chuyện với ta?
- Triệu huynh, thôi đi, người này tới vì ta, nếu như Diệp Huyền ta không đáp trả thì người khác sẽ cho rằng ta sợ hãi.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, bước lên trước.
Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng hàn quang lộ ra trên mặt lại khiến cho kẻ khác không rét mà run.
Lúc trước khi hắn phế bỏ Đồng Hồng có nói qua, hắn không chọc người khác thì người khác cũng đừng có tới chọc hắn, nếu như có người dám động tới hắn và bạn bè của hắn, thì bất kể là ai, đều phải thừa nhận lửa giận của hắn.
Lại không ngờ rằng, cái gọi là Thái Tử Minh này căn bản không xem lời nói của hắn ra gì.
Nếu như kẻ gọi là Vương Đạo gì đó này dám tìm tới, Diệp Huyền cũng quyết định, cho đối phương một bài học nhớ đời.
- Nào nào!
Chợt thấy Triệu Duy đột nhiên bước lên ngăn Diệp Huyền lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, ta biết rõ là kẻ này chọc giận ngươi, bất quá ngươi cứ yên tâm đi, lần này ta tới cũng không phải là để ra mặt giúp ngươi, mà bởi vì tên Vương Đạo này chiếm cứ vị trí đứng đầu trên phong vân bảng. Hôm nay dù cho hắn không tìm tới ngươi thì ta cũng sẽ đi tìm hắn, huống hồ gì, vừa rồi kẻ này còn dám nói năng bất kính với ta, chuyện này cứ để cho ta lên đi.
- Hơn nữa…
Nói tới đây, Triệu Duy đột nhiên mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi đánh bại Vương Đạo thì chẳng phải là giành mất vị trí đứng đầu trên phong vân bảng của hắn hay sao? Tới lúc đó ta phải đánh bại ngươi mới có thể thuận lợi tốt nghiệp, ta cũng không có lòng tin này.
Diệp Huyền lập tức ngừng bước, suy nghĩ một lát liền khẽ gật đầu.
Hắn biết rõ, Triệu Duy cũng không nói đang nói bừa, lúc trước gã đã từng nói, căn cứ theo quy định của vương thất, gã nhất định phải lấy được vị trí đứng đầu trên phong vân bảng thì mới có thể mở mày mở mặt tốt nghiệp ở Huyền Linh học viện.
Nếu như mình đánh Vương Đạo thì sẽ đoạt đi vị trí đứng đầu phong vân bảng của gã, tới lúc đó Triệu Duy phải khiêu chiến với mình.
Chỉ thấy Triệu Duy lạnh lùng đi tới trước mặt Vương Đạo:
- Triệu Duy ta công khai khiêu chiến với ngươi ở đây, vì vị trí đứng đầu phong vân bảng.
Đồng tử của Vương Đạo đột nhiên co lại, gã biết rõ, chính mình không thể không ứng chiến, lạnh lùng nói:
- Được, vậy thì để cho tất cả mọi người nhìn xem, ai mới là người đứng đầu thật sự, ngươi cứ yên tâm đi, để tỏ lòng tôn trọng của ta, ta sẽ không bởi vì ngươi là vương tử mà nương tay với ngươi đâu.
Tin tức Triệu Duy khiêu chiến với Vương Đạo, tranh giành vị trí đứng đầu phong vân bảng, giống như một cơn gió lốc lan ra khắp Huyền Linh học viện với tốc độ nhanh kinh người.
Sau một lát, đài khiêu chiến đã bị vây chật như nêm cối.
Tất cả học viên nghe được tin tức đều chạy tới, vì để chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Trên đài khiêu chiến, Triệu Duy và Vương Đạo lạnh lùng đứng đó.
- Bát vương tử, ngươi không phải đối thủ của ta đâu, cần gì vì một người không liên quan mà đối nghịch cùng đại vương tử.
Vương Đạo nhìn Triệu Duy, thản nhiên nói.
- Vậy sao?
Triệu Duy cười nhạo một tiếng, người này cư nhiên cho rằng gã vì bảo vệ Diệp Huyền mới ra tay.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì có ta ngăn cản hắn, nếu không thì ngươi sẽ thất bại thảm hại hơn nhiều.
Triệu Duy biết rõ thực lực của Diệp Huyền đáng sợ tới mức nào, sở dĩ gã ngăn cản Diệp Huyền ra tay trước, đòi khiêu chiến với Vương Đạo, không phải vì bảo vệ Diệp Huyền mà là vì bản thân mình.
Cũng giống như những gì gã đã nói với Diệp Huyền, nếu như Diệp Huyền đánh bại Vương Đạo thì danh hiệu đứng đầu phong vân bảng sẽ chuyển tới trên người Diệp Huyền, gã không hề có chút lòng tin rằng mình có thể thắng được Diệp Huyền.
- Liền hắn?
Vương Đạo khinh khỉnh cười lên, gã cho rằng Triệu Duy cố ý nói vậy mà thôi.
- Ra tay đi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là người đứng đầu phong vân bảng nữa.
Triệu Duy đã không muốn nói nhiều nữa.
Vương Đạo lắc đầu, gã không rõ, Triệu Duy từ đâu lấy tới tự tin, luận thứ hạng, Triệu Duy xếp thứ năm trên phong vân bảng, còn gã lại đứng đầu, giữa hai người còn cách ba vị trí, nếu như Triệu Duy thật sự muốn khiêu chiến thì đáng lý ra nên khiêu chiến từ thứ tư trở lên, chứ không phải trực tiếp tới khiêu chiến với gã mới đúng.
Ngoại trừ Triệu Duy muốn chống lại đại vương tử, ra mặt giùm Diệp Huyền thì gã không nghĩ ra khả năng nào khác nữa.
Có lẽ nào, trong lòng Vương Đạo đột nhiên lóe lên, sở dĩ Diệp Huyền khiêu chiến với Đồng Hồng, đả kích thanh danh của Thái Tử Minh chính là vì nghe theo mệnh lệnh của Triệu Duy, nếu như là vậy thì gã càng phải đánh bại Triệu Duy, phế bỏ Diệp Huyền.
Nếu như vậy, địa vị của gã ở trong lòng đại vương tử sẽ càng cao hơn.
Nghĩ tới đây, Vương Đạo đột nhiên động.
Một cỗ hàn lưu sắc bén đột nhiên hình thành trên không trung, hóa thành hàn sương lạnh lẽo, ầm ầm đánh về phía Triệu Duy.
Vương Đạo không hề nương tay, vừa ra tay liền xuất ra một trong những chiêu thức mạnh nhất của mình, gã muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại Triệu Duy, để cho mọi người biết rõ, vị trí đứng đầu của gã không thể lay động, càng quan trọng hơn chính là để chứng tỏ với đại vương tử rằng Vương Đạo gã vì đại vương tử có thể ra tay với những vương tử khác.
Vẻ mặt của Triệu Duy vô cùng lạnh lùng, trên quyền đầu đột nhiên xuất hiện từng đạo lôi quang chớp động, đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Hàn khí dọa người cùng với lôi quang giăng đầy trời va chạm với nhau trên không trung, sau khi hai người giao thủ một kích xong thì đều tự động lùi lại một bước.
- A?
Vương Đạo nhíu mày, gã luôn cho rằng một quyền này của mình cũng đủ để chiếm thế thượng phong, nhưng không ngờ rằng Triệu Duy lại có thể đánh ngang tay với gã.
Thực lực của bát vương tử sao đột nhiên lại đề thăng nhiều như vậy?
Chương 317 Tranh đoạt đệ nhất (2)
Vương Đạo chưa kịp nghĩ nhiều thì công kích của Triệu Duy cư nhiên lại đánh tới lần nữa.
Ầm ầm ầm!
Từng đạo huyền khí công kích lan ra khắp bốn phía trên đài khiêu chiến này, tiếng nổ vang kinh người không ngừng vang lên, Triệu Duy và Vương Đạo nhanh chóng đánh thành một đoàn.
Lúc mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng trận đấu này sẽ kết thúc rất nhanh.
Tuy bản thân Triệu Duy là vương tử, nhưng luận thực lực thì lại thua kém Vương Đạo nhiều lắm, không có khả năng đánh thắng được đối phương.
Mà rất nhiều người biết rõ trận xung đột lúc trước thì kỳ thật cũng nghĩ như Vương Đạo, cho rằng Triệu Duy ra tay là vì ra mặt cho Diệp Huyền.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ rằng tên Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện này có khi nào chính là do Triệu Duy vương tử cố ý an bài vào Huyền Linh học viện để làm Thái Tử Minh mất mặt hay không?
Chỉ là dần dần, mọi người lại giật mình phát hiện, Triệu Duy và Vương Đạo cư nhiên đánh ngang tay với nhau, không phân cao thấp.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Thứ hạng trên phong vân bảng của học viện không phải tùy tiện xếp ra, hai vị trí kế bên nhau tuyệt đối là trải qua chém giết mới có thể định ra.
Nói cách khác, Tả Lưu xếp thứ tư bây giờ trước kia tuyệt đối từng đánh bại Triệu Duy xếp thứ năm thì mới có thể được xếp vào vị trí này.
Còn Vương Đạo xếp thứ nhất thì cũng tuyệt đối đã từng đánh bại Thanh Lăng xếp thứ hai.
Cho nên mới nói giữa Triệu Duy và Vương Đạo ít nhất kém nhau ba cấp độ.
Không ai xem trọng Triệu Duy cả.
Nhưng từ khi bắt đầu chiến đấu, tất cả mọi người đều giật mình, trận chiến này diễn ra rõ ràng hoàn toàn không giống với những gì họ đã đoán trước.
Chẳng lẽ Triệu Duy là vì vị trí đứng đầu phong vân bảng cho nên mới khiêu chiến với Vương Đạo?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng rất nhiều người ở đây đều dậy sóng.
Huyền Linh học viện thân là học viện đứng đầu ở Lưu Vân Quốc, những học viên có thể vào đây, ngoại trừ những thiên tài xuất sắc nhất ở khắp nơi trên vương quốc ra, trong đó có một phần lớn đều tới từ nhà quan lại, vương công quý tộc trong vương thành.
Bọn họ biết rõ, nếu như bát vương tử thật sự có thể đánh bại Vương Đạo, nhìn qua thì giống như chỉ là một việc nho nhỏ thôi, nhưng đối với vương thất ở Lưu Vân Quốc mà nói thì tuyệt đối là chuyện lớn.
Rất nhiều người đều biết, quốc quân bệ hạ luôn vô cùng coi trọng võ đạo, bất kỳ vị vương tử nào có thể lấy thân phận người đứng đầu trên phong vân bảng để tốt nghiệp ở Huyền Linh học viện thì đều được gã ra sức bồi tài.
Hai vị vương tử có tiếng tăm lừng lẫy nhất ở Lưu Vân Quốc hiện tại, đại vương tử và tứ vương tử đều đã từng lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng cho nên sau khi bọn họ tốt nghiệp, lập tức được quốc quân coi trọng, cho bọn phần thưởng cực lớn cùng với tận lực bồi dưỡng.
Cho nên bọn họ mới có thể trở thành hai vị vương tử có thanh thế lớn nhất hiện nay.
Thậm chí có người còn đoán rằng, quốc quân tương lai của Lưu Vân Quốc nhất định sẽ là một trong hai vị vương tử này.
Nhưng nếu như hôm nay Triệu Duy thật sự có thể đánh bại được Vương Đạo thì chắc chắn sẽ trở thành vị vương tử thứ ba của Lưu Vân Quốc tốt nghiệp với vị trí đứng đầu phong vân bảng, tới lúc đó, vương quốc nhất định sẽ xuất hiện thêm vị vương tử thứ ba tiếng tăm lẫy lừng.
Nghĩ tới đây, có không ít tâm tư đều rục rịch.
Trên đài khiêu chiến, tình hình chiến đấu lúc này đã tiến vào giai đoạn gay cấn nhất.
Hai người đối bính một quyền, sau đó đều vội vàng lùi lại, trên người của cả hai đều chật vật không chịu nổi, mang theo không ít vết máu.
- Bát vương tử, thật không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn mà thực lực của ngươi cư nhiên lại đề thăng nhiều như vậy.
Trên mặt của Vương Đạo lộ ra một tia ngưng trọng, đôi mắt lạnh như băng.
Advertisements
- Ha ha ha, thống khoái, thống khoái.
Triệu Duy cũng cười lớn, lần đầu tiên gã cảm nhận được một trận thoải mái đầm đìa:
- Ta đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, vị trí đứng đầu phong vân bảng chính là của ta.
- Ngươi đừng có đắc ý quá sớm, muốn đánh bại ta, bằng vào chút thực lực này thì còn chưa đủ đâu.
Vương Đạo cười lạnh, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện hư ảnh một con trùng màu trắng, hư ảnh này vừa xuất hiện thì nhiệt độ trong không khí nháy mắt liền giảm mạnh xuống rất nhiều, thở ra cũng hóa thành khói trắng.
Bốn phía xung quanh con sâu màu trắng kia có hai đạo quang hoàn lên xuống qua lại, tản ra hàn khí nồng đậm.
Đây chính là võ hồn của Vương Đạo, hàn tầm võ hồn, hơn nữa cũng đã đột phá tới cảnh giới nhị tinh!
- Hàn tầm võ hồn nhị tinh!
Mọi người đứng dưới đài khiêu chiến liền kinh hô ồ lên.
Đây chính là căn cơ khiến cho Vương Đạo có thể đứng vững ở vị trí đứng đầu phong vân bảng không ngã.
Dựa vào hàn tầm võ hồn nhị tinh kia, một năm nay, gã đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ muốn khiêu chiến vị trí của mình, không một ai may mắn thoát khỏi kết cục thảm bại.
- Thua cho ta.
Vương Đạo gầm lên một tiếng, toàn lực điều động lực lượng võ hồn của mình, một cỗ hãn khí dọa người nhanh chóng xuất giện trên hư không, giống như một con sông tràn ngập hàn khí trắng muốt ào ào đổ về phía Triệu Duy.
Sau khi dùng tới võ hồn nhị tinh xong thì lực lượng của Vương Đạo nháy mắt liền tăng lên gấp đôi, kình khí khủng bố nháy mắt liền bao phủ Triệu Duy.
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có võ hồn sao?
Triệu Duy cười lạnh, trên đỉnh đầu của gã đột nhiên xuất hiện một con lôi quang điêu, hai đạo quang hoàn màu bạc luật động xung quanh con lôi quang điêu kia vô cùng rõ ràng.
Lôi quang khủng bố lan ra khắp người gã, điện quang lập lòe, giống như một vị lôi thần.
- Tinh hoàn màu bạc!
Tất cả mọi người ở đây đều trừng to hai mắt kinh hô thành tiếng.
- Bôn lôi thôn thiên!
Triệu Duy gầm lên một tiếng, lôi quang bắt đầu khởi động, đánh ra một quyền.
Ầm… răng rắc!
Lôi quang màu đen xen lẫn với huyền khí xẹt qua trời cao, ầm ầm đánh vỡ hàn lưu màu trắng của Vương Đạo, sau đó lôi quang bắt đầu khởi động, hung hăng đánh lên gã, đánh cho gã bay ra ngoài.
Toàn trường nháy mắt liền im phăng phắc.
Trên đài khiêu chiến, Triệu Duy lạnh lùng đứng đó, cách không xa trước mặt gã, áo bào trên người Vương Đạo bị vỡ nát, lộ ra bộ ngực bị đánh cháy khét lẹt, miệng trào máu tươi, cả người chật vật không chịu nổi.
Dưới một kích này, ngực của gã không biết đã gãy hết bao nhiêu cái xương sườn, đã không còn khả năng đánh tiếp được nữa.
- Đứng đầu phong vân bảng.
Siết chặt hai tay, trong mắt Triệu Duy rốt cuộc cũng hiện lên vẻ kích động.
Chương 318 Thiên tài tuyệt đối (1)
Giấc mộng hơn hai năm qua rốt cuộc cũng đã thực hiện được rồi.
Trước mắt bao người, Triệu Duy cao giọng cười lớn, đi xuống khỏi đài khiêu chiến, trực tiếp đi tới bên cạnh Diệp Huyền.
- Triệu huynh, chúc mừng ngươi.
Diệp Huyền mỉm cười.
- Ha ha ha, Diệp Huyền huynh đệ, cảm ơn, nếu không nhờ có ngươi thì Triệu Duy ta cũng không thể giành được vị trí đứng đầu phong vân bảng này.
Đã lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng, trong lòng Triệu Duy vô cùng hưng phấn, cười lớn ha hả.
Chỉ là lời gã nói ra khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây khiếp sợ ngây người.
Bát vương tử điện hạ đã lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng, cư nhiên còn cảm tạ Diệp Huyền, rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Tất cả mọi người trợn mắt, trong đầu rối rắm một đoàn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền lại đầy vẻ kinh ngạc.
Chỉ có Thanh Lăng và Tả Lưu là cười nhạt một tiếng, biết rõ vì sao Triệu Duy lại nói như vậy.
Trần Tinh đứng bên cạnh cũng há hốc mồm, giơ ngón tay cái lên:
- Huyền thiếu, ngươi thật là ngầu, bất quá không hổ là huynh đệ của Trần tam thiếu gia ta, quả nhiên là trâu bò.
Gã đắc ý cười, bộ dạng kia giống như chính gã đánh bại Vương Đạo không bằng.
- Triệu huynh khách khí rồi, ngươi có thể lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng hoàn toàn là nhờ vào thực lực của ngươi, đâu liên quan gì tới ta!
Diệp Huyền cười nói.
- Diệp Huyền huynh đệ, ngươi cũng đừng khách khí nữa, nếu như không có ngươi thì ta sẽ không đạt được vị trí này, càng không thể lấy được vị trí này.
Ngữ khí của Triệu Duy vô cùng thành khẩn.
Chỉ có Diệp Huyền là nghe ra hai tầng ý tứ trong lời nói của gã, ý thứ nhất chính là nếu như không phải có Diệp Huyền tặng hồn tinh thì thực lực của gã không thể nào đột phá, lấy được vị trí đứng đầu trên phong vân bảng, ý thứ hai chính là nếu như chính bản thân Diệp Huyền đánh bại Vương Đạo thì gã cũng không thể nào lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng.
- Đi thôi, để ăn mừng ta giành được vị trí đứng đầu phong vân bảng, hôm nay ta mời khách.
Triệu Duy đánh bại Vương Đạo xong thì vô cùng hưng phấm, thậm chí ngay cả y bào cũng không đổi, lôi kéo mọi người muốn đi ra khỏi học viện.
Một đám người nghênh ngang rời đi.
- Vương Đạo sư huynh, ngươi không sao chứ?
Lúc này, đám người của Thái Tử Minh mới xám xịt đi lên đài khiêu chiến, quan tâm nói.
Sắc mặt Vương Đạo tái nhợt, không có một tia máu, trên mặt cũng mang theo vẻ hoảng sợ.
Gã lắc đầu, run run nói:
- Ta không sao, chuyện xảy ra hôm nay, nhất định phải tranh thủ bẩm báo lại cho đại vương tử điện hạ, lập tức.
Không có ai biết, gã một mực chiếm lấy vị trí đứng đầu phong vân bảng, luôn luôn không tốt nghiệp khỏi Huyền Linh học viện chính là vì mệnh lệnh của đại vương tử.
Mục đích của đại vương tử chính là muốn để gã giữ chắc vị trí đứng đầu phong vân bảng, khiến cho Triệu Duy không cách nào lấy vị trí đứng đầu tốt nghiệp khỏi Huyền Linh học viện.
Chỉ là hôm nay gã đã thất bại, nháy mắt liền đánh vỡ an bài của đại vương tử, sau này gã chắc chắn sẽ phải gánh cơn giận của đại vương tử.
Nghĩ tới sự đáng sợ của đại vương tử, sắc mặt vốn đang tái mét của Vương Đạo nay lại càng thêm khó coi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc này, ở một góc khác cách đài khiêu chiến vài trăm mét, một nam tử trung niên khí vũ hiên ngang, thân mặc áo trắng mỉm cười nhìn những gì xảy ra trên đài khiêu chiến.
- Thiên phú của tên tiểu tử Triệu Duy này đúng là không tệ, bôn lôi thôn thiên kia, kết hợp võ hồn cùng với huyền khí của hắn lại một cách xảo diệu, thi triển ra tới tám phần tinh túy của một chiêu này, ngoại trừ Triệu Phong và Triệu Thiên ra, trong số mấy vương tử, thiên phú của Triệu Duy này xem như cao nhất rồi, không tệ không tệ!
Nam tử trung niên cười nhạt mở miệng, thanh âm chưa dứt thì cả người cư nhiên đã biến mất ngay tại chỗ.
Mười phút sau, người này đi tới bên ngoài tòa kiến trúc mà khi nãy Diệp Huyền vừa mới tham gia khảo hạch xong.
- Đại nhân.
Nhìn thấy người này, hai vị thiên võ sư thủ vệ đứng ở nơi này lập tức cung kính hành lễ, trên mặt toát ra vẻ sùng bái vô hạn.
- Ừm!
Nam tử trung niên gật gật đầu, đi vào bên trong đại sảnh.
- Đại nhân, người tới rồi.
Gã vừa xuất hiện thì tên quản sự trung niên lúc nãy liền nhanh chóng đi ra, cúi đầu khom lưng, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt.
- Thành tích khảo hạch của mọi người đều thống kê xong rồi chứ? Lần này Huyền Linh học viện có phát hiện thiên tài nào hay không?
Nam tử trung niên thản nhiên hỏi.
Trên mặt Quản sự trung niên xuất hiện vẻ nịnh nọt, vội vàng lấy bảng thành tích khảo hạch ra:
- Thiên tài thì có một chút, chỉ là sợ rằng còn cách yêu cầu của đại nhân một chút.
Nam tử trung niên áo trắng cầm lấy bảng thống kê bảo hạch, cẩn thận quan sát thành tích bên trên.
Sau một lát, nam tử trung niên khẽ thở dài:
- Chẳng lẽ khảo hạch của ta thật sự quá nghiêm khắc? Mười năm rồi, cư nhiên không có một thiên tài nào có thể khiến cho ta vừa lòng.
Nhìn qua một lượt trên bảng thành tích này, người có thành tích tốt nhất chính là đánh bại mười ba mộc nhân trong số mười tám mộc nhân, cuối cùng bị thua, mà ở cửa thứ hai, phải kiên trì một nén nhang, người này cũng là bởi vì tâm cảnh không chịu nổi mà bị huyễn cảnh đá ra, thành tích như vậy so với những gì nam tử trung niên dự đoán, quả thật kém rất nhiều.
- Thôi đi, trước tiên mang tranh vẽ của cửa thứ ba của mười người có thành tích tốt nhất ở hai cửa đầu đưa cho ta xem đi.
Nam tử trung niên lắc đầu, thản nhiên nói.
Quản sự trung niên nhanh chóng lấy một chồng tranh vẽ tới.
Nam tử trung niên nhìn qua xong lại lắc đầu:
- Mười người này, hai cửa trước sở dĩ có thể giành được thứ tự cao nhất cũng không phải thiên phú của bọn họ cao bao nhiêu, chỉ là tu vi của bọn họ tương đối cao mà thôi, bức họa ở cửa thứ ba này không có lưu thủy chi cảnh, lại không có lưu thủy chi ý, quả thực là rối tinh rối mù.
Trong lòng nam tử lại tràn đầy mất mác.
Người này đúng là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc, sở vương Sở Vân Phi.
Gã đã thiết hạ khảo hạch ở Huyền Linh học viện này mười năm rồi, vẫn muốn tìm kiếm một thiên tài kế thừa y bát của mình, chỉ là qua mười năm, vị thiên tài có thể thông qua khảo hạch của gã, khiến cho gã vừa lòng lại không hề xuất hiện một ai.
- A?
Đột nhiên, gã nhìn thấy một bức tranh, kinh ngạc một tiếng liền rút ra.
Chương 319 Thiên tài tuyệt đối (2)
- Bức tranh này, nhìn như bình thản, lại ẩn chứa một tia vị đạo lưu thủy kiếm ý, tuy rằng rất nhạt, nhưng ít nhất cũng bắt chước được một phần hai mươi lưu thủy kiếm ý của ta, người này là ai?
Nam tử trung niên kinh hỉ không dứt, bức họa này, xem như là bức mô phỏng ra lưu thủy kiếm ý của gã khá nhất trong suốt mười năm nay.
Quản sự trung niên tới gần xem xét, so sánh một phen, lúc này mới nói:
- Hồi đại nhân, người này là một tân sinh năm nay vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện, tên là Lãnh Dĩnh Oánh, mười sáu tuổi, tu vi võ sĩ tam trọng.
- Không tệ, không tệ.
Nam tử trung niên gật đầu.
- Võ sĩ tam trọng mười sáu tuổi, thiên phú không tồi.
- Đại nhân, có muốn ta gọi nàng tới hay không?
- Không cần, người này còn cần tiếp tục quan sát.
Sở Vân Phi lắc đầu, đồng thời gã cũng phát hiện một chỗ thiếu hụt trong khảo hạch của mình.
Lúc trước gã xem thành tích, bình thường chỉ xem thành tích của hai cửa đầu, nhưng những thiên tài có biểu hiện tốt ở hai cửa đầu bình thường đều là những học viên cũ có tu vi võ sư tam trọng, những học viên cũ này, tu vi cao, học nhiều rồi, tri thức cũng hỗn tạp hơn.
Còn học viên nhỏ tuổi có thiên phú kinh người, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, tu vi không cao, cho nên biểu hiện ở hai cửa đầu không tốt, cũng sẽ bị gã hoàn toàn bỏ qua.
Liền hôm nay nếu như không phải gã vô tình nhìn thấy bức họa của Lãnh Dĩnh Oánh thì gã cũng chưa chắc sẽ để ý tới đối phương.
- Xem ra lần sau cũng phải chú ý nhiều hơn đối với những học viên bình thường mới được.
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt của Sở Vân Phi nhịn không được rơi vào trên bảng thành tích, gã đột nhiên lại nhíu mày một cái.
- Người này là có chuyện gì? Vì sao không có thành tích mà chỉ có gạch chéo? Hơn nữa lại còn không đăng ký thông tin?
Người gã nói chính là Diệp Huyền tới khảo hạch cuối cùng.
- Hồi đại nhân.
Quản sự trung niên nói với vẻ khinh thường:
- Người này tới khảo hạch sau cùng, thành tích lại tệ hại không ra gì, thập bát mộc nhân trận, ngay cả dấu vết giao thủ cũng không có liền bị thua rồi, không đánh bại một mộc nhân nào, ở cửa thứ hai thì càng không kiên trì nổi mười giây trong huyễn cảnh, thành tích quá kém, cho nên tiểu nhân không ghi lại, về phần đăng ký tin tức, lúc khảo hạch kết thúc thì người này mới tới, rõ ràng không đủ thành ý, hơn nữa thành tích lại kém như vậy, nên tiểu nhân cũng không để cho hắn đăng ký.
Sở Vân Phi lại nhướng mày, nghi hoặc nói:
- Không đánh vỡ bất kỳ mộc nhân nào, ngay cả dấu vết giao thủ cũng không có, vậy hắn thông qua thông đạo mộc nhân kiểu gì?
Gã vừa nói xong thì tên quản sự trung niên kia cũng ngây ra.
Đúng nha.
Thiết trí của thập bát mộc nhân trận chính là phải giao chiến cùng với mộc nhân, một khi đánh không xong, học viên gặp phải nguy hiểm thì trận pháp mới có thể tự động đình chỉ.
Nhưng dựa theo lời gã nói, đối phương không hề có dấu hiệu giao thủ nào, như vậy hắn thông qua mộc nhân trận kiểu gì?
Advertisements
Quản sự trung niên cười gượng một tiếng:
- Đại nhân, cái này… đây có lẽ là vì thực lực của đối phương quá kém, mộc nhân trận chưa khởi động đã xét liệt đối phương vào hàng gặp nguy hiểm, cho nên mới không có dấu vết giao thủ.
Quản sự trung niên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lý do này khá là hợp lý.
Kỳ thật lúc đó gã đang cảm thấy khó chịu vì Diệp Huyền không bỏ tiền ra hiếu kính với mình, cho nên sau khi phát hiện không có mộc nhân nào bị đánh bại thì gã liền trực tiếp gạch chéo một cái, căn bản không cẩn thận quan sát.
- Nói hưu nói vượn.
Sở Vân Phi hừ lạnh một tiếng, mộc nhân trận này là do gã thiết trí, sao có thể không hiểu rõ tình huống bên trong, cửa này chính là khảo hạch phản ứng và độ mẫn duệ ứng đối của võ giả khi đối mặt với chiến trận, căn bản không thể nào xảy ra chuyện mà quản sự trung niên vừa nói được.
- Chẳng lẽ là do mộc nhân trận có trục trặc gì?
Quản sự trung niên ngập ngừng nói.
- Sau khi hắn thông qua mộc nhân trận ngươi có động tới mộc nhân trận này hay không?
Sở Vân Phi lạnh giọng hỏi.
- Chuyện này tiểu nhân không có làm, tiểu nhân một mực đăng ký thành tích, còn chưa kịp xử lý thiết trí khảo hạch ba cửa.
Sở Vân Phi không nói thêm gì nữa, đi thẳng tới chỗ mộc nhân trận.
Gã cũng cảm thấy hoài nghi liệu có phải giống như lời quản sự trung niên đã nói rằng mộc nhân trận thật sự bị trục trặc gì đó hay không, nếu không thì căn bản không thể nào có chuyện không có dấu vết giao thủ liền thông qua khảo hạch được.
Chỉ thấy trước mặt Sở Vân Phi chính là nguyên một đám mộc nhân đang giữ nguyên bộ dạng tấn công, cũng như động tác y hệt lúc Diệp Huyền thông qua.
- Mộc nhân trận này hình như không có vấn đề gì mà?
Sở Vân Phi thì thào tự nói, đột nhiên, gã giống như phát hiện ra gì đó, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn mộc nhân trận trước mặt:
- Đây…. đây… không thể nào!
Nếu để cho bất kỳ một võ giả nào tới đây, đều chưa chắc nhìn ra ảo diệu trong mộc nhân trận, nhưng thân là người tạo nên mộc nhân trận, Sở Vân Phi biết rõ hơn ai hết, mười tám mộc nhân bên trong thông đạo này, thoạt nhìn sắp xếp lộn xộn, thật ra lại ẩn chứa một loại quy luật tinh diệu.
- Người này hẳn là bắt đầu ở đây, tiếp theo liền đạp xuống chỗ này, lại đi qua hai mắt trận ở đây, đúng lúc tránh thoát thế tấn công của năm một nhân bên đây, sau đó lại quay về mắt trận này, khiến cho ba mộc nhân bên đây mất đi góc độ tấn công hắn, sau đó một giây lại bước lên mắt trận này….
Trong đầu Sở Vân Phi đang bắt đầu mô phỏng lại lộ tuyến và tiến độ của Diệp Huyền đi qua mộc nhân trận, đồng thời cũng ngây ra như phỗng.
- Chẳng trách người này căn bản không có dấu vết giao thủ ở bên trong mộc nhân trận liền dễ dàng thông qua mộc nhân trận, hóa ra hắn căn bản chính là triệt để phá giải chiến trận mộc nhân trận này, lợi dụng mắt trận, tìm ra một đạo lộ tuyến căn bản không bị trúng công kích, thoải mái đi qua.
Trong đầu Sở Vân Phi như nhấc lên từng cơn sóng dữ.
Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!
Muốn làm được điểm này, người này nhất định phải hiểu biết sâu rộng về trận pháp, ngoài ra, đối với thực lực của mộc nhân ở bên trong mộc nhân trận cũng phải nắm chắc và biết rõ, kết hợp với nhau, mới có thể hoàn mỹ làm được điểm này.
Cho dù là bản thân Sở Vân Phi, trước khi mô phỏng lộ tuyến của Diệp Huyền thì cũng khó mà làm được điểm này.
Chương 320 Tìm kiếm khắp nơi (1)
- Không thể tin được, không ngờ bên trong Huyền Linh học viện này còn có thiên tài như vậy.
Trong lòng Sở Vân Phi thầm nhủ, hai mắt chợt nhìn về phía quản sự trung niên, ánh mắt sắc bén, khiến cho tên quản sự trung niên kia cảm thấy sởn da gà.
- Khảo hạch cửa thứ hai của người này ngươi có động tới chưa!
Trong thanh âm lạnh lùng của Sở Vân Phi ẩn chứa khí tức chấn nhiếp nhân tâm.
- Không có… không có…
Quản sự trung niên lại càng hoảng sợ, vội vàng nói.
Bá!
Nhoáng lên một cái, Sở Vân Phi đã biến mất trong mộc nhân trận.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?
Lúc này tên quản sự trung niên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đi về phía cửa thứ hai.
- Quả nhiên….
Trong gian phòng khảo hạch cửa thứ hai, Sở Vân Phi nhìn vào bàn cờ quân tướng đã bị quân tốt ăn kia, trong mắt đột nhiên lóe ra tinh quang.
Căn cứ theo lời của tên quản sự trung niên kia đã nói, người này căn bản không phải không thông qua khảo hạch cửa thứ hai này, mà là trực tiếp phá vỡ huyễn cảnh, hoàn mỹ hoàn thành khảo hạch rồi rời đi.
Khảo hạch cửa thứ hai này, Sở Vân Phi đã thiết trí một cái huyễn trận tam cấp, bình thường mà nói, lấy thực lực của học viên bên trong Huyền Linh học viện, căn bản không thể nào phá vỡ huyễn cảnh này được.
Cho nên Sở Vân Phi mới ra quy định rằng, chỉ cần kiên trì thời gian một nén nhang ở trong huyễn cảnh cửa thứ hai này thì tính như thông qua.
Lại không ngờ, thậm chí có người phá tan huyễn cảnh một cách hoàn mỹ, hoàn thành khảo hạch cửa thứ hai, khiến cho bản thân gã cũng khiếp sợ không thôi.
Lúc này, quản sự trung niên cũng vội vàng chạy tới.
Sở Vân Phi lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ngươi nói người này dừng lại bao lâu mới đi ra khỏi gian phòng cửa thứ hai?
Quản sự trung niên không biết xảy ra chuyện gì, liền nói:
- Đại nhân, ước chừng khoảng mười giây, người này là người tới khảo hạch cuối cùng, tiểu nhân sẽ không nhớ sai, đại nhân, có phải là hắn làm hư thứ gì rồi không?
Nói tới đây, tên quản sự trung niên kia cắn răng:
- Ta liền thấy hắn không đủ thành tâm, sớm biết như vậy thì đã không để cho hắn tham gia khảo hạch rồi.
Mười giây?
Sở Vân Phi lúc này đã hoàn toàn lâm vào kinh hãi.
Thời gian mười giây liền phá khai một huyễn trận tam cấp, người này thật sự là học viên của Huyền Linh học viện? Chứ không phải lão sư ở đây?
Trong lòng Sở Vân Phi gần như có chút không dám tin, nhưng gã cũng biết, ở trước mặt gã, quản sự trung niên này căn bản không dám nói dối.
- Mau, tranh vẽ ở cửa thứ ba của hắn đâu, mau đưa cho ta xem, trong số này tờ nào là của hắn?
Sở Vân Phi quay sang quản sự trung niên, lạnh giọng nói, ánh mắt vội vàng nhìn chằm chằm vào trong số những bức vẽ trong tay gã.
Sắc mặt của quản sự trung niên lập tức cứng đờ, vội vàng nói:
- Đại nhân, khảo hạch cửa thứ ba của người này không có ở đây.
Advertisements
- Không có ở đây thì ở chỗ nào? Hay là nói hắn căn bản không tham gia khảo hạch cửa thứ ba?
Sở Vân Phi nhướng mày.
- Cái này…
Quản sự trung niên do dự một hồi, sau lại không dám giấu diếm:
- Có thể là vẫn còn nằm ở trong phòng khảo hạch cửa thứ ba.
- Đi, đưa ta qua xem.
Quản sự trung niên vội vàng mang Sở Vân Phi đi vào cửa khảo hạch thứ ba, sau đó trong ánh mắt nhìn chằm chằm của gã, mò trong mớ giấy lộn khắp nơi, tìm ra bức họa của Diệp Huyền.
Sở Vân Phi lạnh lùng nhìn quản sự trung niên, cầm lấy bức vẽ của Diệp Huyền từ trong tay của tên quản sự.
Lấy chỉ số thông minh của gã, sao còn có thể không nhìn ra có chỗ không đúng.
Chỉ là lúc này gã cũng không kịp hỏi han gì, ánh mắt nhìn về phía bức vẽ kia.
Vừa xem qua một cái, thân hình của Sở Vân Phi đột nhiên chấn động, cả người giống như chịu không nổi mà run rẩy.
Gương mặt của gã ngây ra, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bức vẽ chỉ có vài nét bút đơn giản lại ẩn chứa vô số ý cảnh kia.
Người khác nhìn không ra, nhưng võ tông ngũ giai như gã sao có thể không nhìn ra, lưu thủy kiếm ý ẩn chứa bên trong bức tranh này của Diệp Huyền, như trường giang cuồn cuộn sóng, liên miên không dứt, so với lưu thủy đồ mà gã vẽ ra thì ý cảnh mạnh hơn gấp cả trăm lần.
- Lưu thủy kiếm ý, đây mới thật sự là lưu thủy kiếm ý….
Sở Vân Phi thì thào tự nói, gã đột nhiên có một loại xúc động muốn gào khóc thật lớn.
Lưu thủy kiếm ý chính mình nghiên cứu hơn hai mươi năm, lại càng đi khắp hà lưu đại giang khắp vương quốc, mỗi ngày đều tham ngộ mấy canh giờ, mới lĩnh ngộ được một tia lưu thủy kiếm ý mông lung, kiếp này còn không biết có thể bước lên kiếm ý chi đạo hay không.
Nhưng không thể ngờ, ở một lần khảo hạch ở Huyền Linh học viện này, cư nhiên lại nhìn thấy một loại lưu thủy kiếm ý mang theo ý cảnh thế này.
Lưu thủy kia như sông lớn, như biển rộng, liên miên không dứt, không thể vãn hồi, càng mang theo một loại hào tình của nhân vật phong lưu thiên cổ, so với lưu thủy kiếm ý hời hợt kia của mình, quả thực là cách biệt một trời một vực.
- Mau, mau nói cho ta biết, rốt cuộc người này là ai? Đưa tư liệu của hắn cho ta.
Sở Vân Phi chụp lấy tên quản sự trung niên kia, gấp giọng hỏi.
Quản sự trung niên lúc này mà còn chưa biết mình đã gây ra họa thì chính là đầu heo rồi, gã gần như nức nở nói:
- Đại nhân, ta không biết, người này căn bản không để lại tư liệu!
Sở Vân Phi trừng mắt tức giận, quát lớn:
- Không để lại tư liệu, sao có thể chứ? Quy định ta đặt ra chính là phải điền xong tin tức thì mới có thể tham gia khảo hạch, ngươi làm quan khảo hạch kiểu gì đây?
Gã có một loại cảm giác, nếu như không tìm được người nọ thì có lẽ đời này mình rốt cuộc cũng không thể nào nhìn thấy lại ý cảnh như lưu thủy kiếm ý này nữa.
- Ta…
Quản sự trung niên mặt mày như đưa đám, lúc này mới kể ra mọi chuyện.
Gã chỉ vì Diệp Huyền không cho mình chút tiền hối lộ, cho nên trong lòng khó chịu, mới cố ý không để đối phương đăng ký, ngay cả thành tích cũng không ghi lại, cho nên, dù cho Diệp Huyền có thông qua khảo hạch đi nữa cũng không thể được Sở Vân Phi đại nhân chú ý.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Diệp Huyền kém như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào không biết mà gã lại gạch chéo hết, lại để cho Sở Vân Phi nhìn thấy, bây giờ rốt cuộc lại để lộ chân tướng.
Gã rất muốn giấu diếm, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm của Sở Vân Phi, lại không thể không khai ra hết.&
Gã luôn một mực ôn văn nhĩ nhã, làm người ôn hòa, cho dù đối đãi với kẻ thù cũng không quá mức hà khắc, lại không ngờ, một học viên nho nhỏ, ỷ vào bản thân làm việc cho đại vương tử thì cư nhiên không xem mình ra gì, khiến cho gã bị chọc giận không thôi.
Chuyến đi tới Thanh Huyền Sơn lần này, cái chết của Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh cũng khiến cho gã thay đổi rất nhiều.
Có đôi khi, ôn hòa đối với người khác cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ là phải phân rõ đối phương, nếu như quá mức ôn hòa đối với kẻ thù thì người khác sẽ cho rằng gã dễ bắt nạt, cả đám sẽ không xem gã ra gì.
Nghĩ vậy cho nên Triệu Duy lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thá gì, cũng xứng nói chuyện với ta?
- Triệu huynh, thôi đi, người này tới vì ta, nếu như Diệp Huyền ta không đáp trả thì người khác sẽ cho rằng ta sợ hãi.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, bước lên trước.
Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng hàn quang lộ ra trên mặt lại khiến cho kẻ khác không rét mà run.
Lúc trước khi hắn phế bỏ Đồng Hồng có nói qua, hắn không chọc người khác thì người khác cũng đừng có tới chọc hắn, nếu như có người dám động tới hắn và bạn bè của hắn, thì bất kể là ai, đều phải thừa nhận lửa giận của hắn.
Lại không ngờ rằng, cái gọi là Thái Tử Minh này căn bản không xem lời nói của hắn ra gì.
Nếu như kẻ gọi là Vương Đạo gì đó này dám tìm tới, Diệp Huyền cũng quyết định, cho đối phương một bài học nhớ đời.
- Nào nào!
Chợt thấy Triệu Duy đột nhiên bước lên ngăn Diệp Huyền lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Diệp Huyền huynh đệ, ta biết rõ là kẻ này chọc giận ngươi, bất quá ngươi cứ yên tâm đi, lần này ta tới cũng không phải là để ra mặt giúp ngươi, mà bởi vì tên Vương Đạo này chiếm cứ vị trí đứng đầu trên phong vân bảng. Hôm nay dù cho hắn không tìm tới ngươi thì ta cũng sẽ đi tìm hắn, huống hồ gì, vừa rồi kẻ này còn dám nói năng bất kính với ta, chuyện này cứ để cho ta lên đi.
- Hơn nữa…
Nói tới đây, Triệu Duy đột nhiên mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi đánh bại Vương Đạo thì chẳng phải là giành mất vị trí đứng đầu trên phong vân bảng của hắn hay sao? Tới lúc đó ta phải đánh bại ngươi mới có thể thuận lợi tốt nghiệp, ta cũng không có lòng tin này.
Diệp Huyền lập tức ngừng bước, suy nghĩ một lát liền khẽ gật đầu.
Hắn biết rõ, Triệu Duy cũng không nói đang nói bừa, lúc trước gã đã từng nói, căn cứ theo quy định của vương thất, gã nhất định phải lấy được vị trí đứng đầu trên phong vân bảng thì mới có thể mở mày mở mặt tốt nghiệp ở Huyền Linh học viện.
Nếu như mình đánh Vương Đạo thì sẽ đoạt đi vị trí đứng đầu phong vân bảng của gã, tới lúc đó Triệu Duy phải khiêu chiến với mình.
Chỉ thấy Triệu Duy lạnh lùng đi tới trước mặt Vương Đạo:
- Triệu Duy ta công khai khiêu chiến với ngươi ở đây, vì vị trí đứng đầu phong vân bảng.
Đồng tử của Vương Đạo đột nhiên co lại, gã biết rõ, chính mình không thể không ứng chiến, lạnh lùng nói:
- Được, vậy thì để cho tất cả mọi người nhìn xem, ai mới là người đứng đầu thật sự, ngươi cứ yên tâm đi, để tỏ lòng tôn trọng của ta, ta sẽ không bởi vì ngươi là vương tử mà nương tay với ngươi đâu.
Tin tức Triệu Duy khiêu chiến với Vương Đạo, tranh giành vị trí đứng đầu phong vân bảng, giống như một cơn gió lốc lan ra khắp Huyền Linh học viện với tốc độ nhanh kinh người.
Sau một lát, đài khiêu chiến đã bị vây chật như nêm cối.
Tất cả học viên nghe được tin tức đều chạy tới, vì để chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Trên đài khiêu chiến, Triệu Duy và Vương Đạo lạnh lùng đứng đó.
- Bát vương tử, ngươi không phải đối thủ của ta đâu, cần gì vì một người không liên quan mà đối nghịch cùng đại vương tử.
Vương Đạo nhìn Triệu Duy, thản nhiên nói.
- Vậy sao?
Triệu Duy cười nhạo một tiếng, người này cư nhiên cho rằng gã vì bảo vệ Diệp Huyền mới ra tay.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì có ta ngăn cản hắn, nếu không thì ngươi sẽ thất bại thảm hại hơn nhiều.
Triệu Duy biết rõ thực lực của Diệp Huyền đáng sợ tới mức nào, sở dĩ gã ngăn cản Diệp Huyền ra tay trước, đòi khiêu chiến với Vương Đạo, không phải vì bảo vệ Diệp Huyền mà là vì bản thân mình.
Cũng giống như những gì gã đã nói với Diệp Huyền, nếu như Diệp Huyền đánh bại Vương Đạo thì danh hiệu đứng đầu phong vân bảng sẽ chuyển tới trên người Diệp Huyền, gã không hề có chút lòng tin rằng mình có thể thắng được Diệp Huyền.
- Liền hắn?
Vương Đạo khinh khỉnh cười lên, gã cho rằng Triệu Duy cố ý nói vậy mà thôi.
- Ra tay đi, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là người đứng đầu phong vân bảng nữa.
Triệu Duy đã không muốn nói nhiều nữa.
Vương Đạo lắc đầu, gã không rõ, Triệu Duy từ đâu lấy tới tự tin, luận thứ hạng, Triệu Duy xếp thứ năm trên phong vân bảng, còn gã lại đứng đầu, giữa hai người còn cách ba vị trí, nếu như Triệu Duy thật sự muốn khiêu chiến thì đáng lý ra nên khiêu chiến từ thứ tư trở lên, chứ không phải trực tiếp tới khiêu chiến với gã mới đúng.
Ngoại trừ Triệu Duy muốn chống lại đại vương tử, ra mặt giùm Diệp Huyền thì gã không nghĩ ra khả năng nào khác nữa.
Có lẽ nào, trong lòng Vương Đạo đột nhiên lóe lên, sở dĩ Diệp Huyền khiêu chiến với Đồng Hồng, đả kích thanh danh của Thái Tử Minh chính là vì nghe theo mệnh lệnh của Triệu Duy, nếu như là vậy thì gã càng phải đánh bại Triệu Duy, phế bỏ Diệp Huyền.
Nếu như vậy, địa vị của gã ở trong lòng đại vương tử sẽ càng cao hơn.
Nghĩ tới đây, Vương Đạo đột nhiên động.
Một cỗ hàn lưu sắc bén đột nhiên hình thành trên không trung, hóa thành hàn sương lạnh lẽo, ầm ầm đánh về phía Triệu Duy.
Vương Đạo không hề nương tay, vừa ra tay liền xuất ra một trong những chiêu thức mạnh nhất của mình, gã muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại Triệu Duy, để cho mọi người biết rõ, vị trí đứng đầu của gã không thể lay động, càng quan trọng hơn chính là để chứng tỏ với đại vương tử rằng Vương Đạo gã vì đại vương tử có thể ra tay với những vương tử khác.
Vẻ mặt của Triệu Duy vô cùng lạnh lùng, trên quyền đầu đột nhiên xuất hiện từng đạo lôi quang chớp động, đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Hàn khí dọa người cùng với lôi quang giăng đầy trời va chạm với nhau trên không trung, sau khi hai người giao thủ một kích xong thì đều tự động lùi lại một bước.
- A?
Vương Đạo nhíu mày, gã luôn cho rằng một quyền này của mình cũng đủ để chiếm thế thượng phong, nhưng không ngờ rằng Triệu Duy lại có thể đánh ngang tay với gã.
Thực lực của bát vương tử sao đột nhiên lại đề thăng nhiều như vậy?
Chương 317 Tranh đoạt đệ nhất (2)
Vương Đạo chưa kịp nghĩ nhiều thì công kích của Triệu Duy cư nhiên lại đánh tới lần nữa.
Ầm ầm ầm!
Từng đạo huyền khí công kích lan ra khắp bốn phía trên đài khiêu chiến này, tiếng nổ vang kinh người không ngừng vang lên, Triệu Duy và Vương Đạo nhanh chóng đánh thành một đoàn.
Lúc mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng trận đấu này sẽ kết thúc rất nhanh.
Tuy bản thân Triệu Duy là vương tử, nhưng luận thực lực thì lại thua kém Vương Đạo nhiều lắm, không có khả năng đánh thắng được đối phương.
Mà rất nhiều người biết rõ trận xung đột lúc trước thì kỳ thật cũng nghĩ như Vương Đạo, cho rằng Triệu Duy ra tay là vì ra mặt cho Diệp Huyền.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ rằng tên Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện này có khi nào chính là do Triệu Duy vương tử cố ý an bài vào Huyền Linh học viện để làm Thái Tử Minh mất mặt hay không?
Chỉ là dần dần, mọi người lại giật mình phát hiện, Triệu Duy và Vương Đạo cư nhiên đánh ngang tay với nhau, không phân cao thấp.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Thứ hạng trên phong vân bảng của học viện không phải tùy tiện xếp ra, hai vị trí kế bên nhau tuyệt đối là trải qua chém giết mới có thể định ra.
Nói cách khác, Tả Lưu xếp thứ tư bây giờ trước kia tuyệt đối từng đánh bại Triệu Duy xếp thứ năm thì mới có thể được xếp vào vị trí này.
Còn Vương Đạo xếp thứ nhất thì cũng tuyệt đối đã từng đánh bại Thanh Lăng xếp thứ hai.
Cho nên mới nói giữa Triệu Duy và Vương Đạo ít nhất kém nhau ba cấp độ.
Không ai xem trọng Triệu Duy cả.
Nhưng từ khi bắt đầu chiến đấu, tất cả mọi người đều giật mình, trận chiến này diễn ra rõ ràng hoàn toàn không giống với những gì họ đã đoán trước.
Chẳng lẽ Triệu Duy là vì vị trí đứng đầu phong vân bảng cho nên mới khiêu chiến với Vương Đạo?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng rất nhiều người ở đây đều dậy sóng.
Huyền Linh học viện thân là học viện đứng đầu ở Lưu Vân Quốc, những học viên có thể vào đây, ngoại trừ những thiên tài xuất sắc nhất ở khắp nơi trên vương quốc ra, trong đó có một phần lớn đều tới từ nhà quan lại, vương công quý tộc trong vương thành.
Bọn họ biết rõ, nếu như bát vương tử thật sự có thể đánh bại Vương Đạo, nhìn qua thì giống như chỉ là một việc nho nhỏ thôi, nhưng đối với vương thất ở Lưu Vân Quốc mà nói thì tuyệt đối là chuyện lớn.
Rất nhiều người đều biết, quốc quân bệ hạ luôn vô cùng coi trọng võ đạo, bất kỳ vị vương tử nào có thể lấy thân phận người đứng đầu trên phong vân bảng để tốt nghiệp ở Huyền Linh học viện thì đều được gã ra sức bồi tài.
Hai vị vương tử có tiếng tăm lừng lẫy nhất ở Lưu Vân Quốc hiện tại, đại vương tử và tứ vương tử đều đã từng lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng cho nên sau khi bọn họ tốt nghiệp, lập tức được quốc quân coi trọng, cho bọn phần thưởng cực lớn cùng với tận lực bồi dưỡng.
Cho nên bọn họ mới có thể trở thành hai vị vương tử có thanh thế lớn nhất hiện nay.
Thậm chí có người còn đoán rằng, quốc quân tương lai của Lưu Vân Quốc nhất định sẽ là một trong hai vị vương tử này.
Nhưng nếu như hôm nay Triệu Duy thật sự có thể đánh bại được Vương Đạo thì chắc chắn sẽ trở thành vị vương tử thứ ba của Lưu Vân Quốc tốt nghiệp với vị trí đứng đầu phong vân bảng, tới lúc đó, vương quốc nhất định sẽ xuất hiện thêm vị vương tử thứ ba tiếng tăm lẫy lừng.
Nghĩ tới đây, có không ít tâm tư đều rục rịch.
Trên đài khiêu chiến, tình hình chiến đấu lúc này đã tiến vào giai đoạn gay cấn nhất.
Hai người đối bính một quyền, sau đó đều vội vàng lùi lại, trên người của cả hai đều chật vật không chịu nổi, mang theo không ít vết máu.
- Bát vương tử, thật không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn mà thực lực của ngươi cư nhiên lại đề thăng nhiều như vậy.
Trên mặt của Vương Đạo lộ ra một tia ngưng trọng, đôi mắt lạnh như băng.
Advertisements
- Ha ha ha, thống khoái, thống khoái.
Triệu Duy cũng cười lớn, lần đầu tiên gã cảm nhận được một trận thoải mái đầm đìa:
- Ta đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, vị trí đứng đầu phong vân bảng chính là của ta.
- Ngươi đừng có đắc ý quá sớm, muốn đánh bại ta, bằng vào chút thực lực này thì còn chưa đủ đâu.
Vương Đạo cười lạnh, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện hư ảnh một con trùng màu trắng, hư ảnh này vừa xuất hiện thì nhiệt độ trong không khí nháy mắt liền giảm mạnh xuống rất nhiều, thở ra cũng hóa thành khói trắng.
Bốn phía xung quanh con sâu màu trắng kia có hai đạo quang hoàn lên xuống qua lại, tản ra hàn khí nồng đậm.
Đây chính là võ hồn của Vương Đạo, hàn tầm võ hồn, hơn nữa cũng đã đột phá tới cảnh giới nhị tinh!
- Hàn tầm võ hồn nhị tinh!
Mọi người đứng dưới đài khiêu chiến liền kinh hô ồ lên.
Đây chính là căn cơ khiến cho Vương Đạo có thể đứng vững ở vị trí đứng đầu phong vân bảng không ngã.
Dựa vào hàn tầm võ hồn nhị tinh kia, một năm nay, gã đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ muốn khiêu chiến vị trí của mình, không một ai may mắn thoát khỏi kết cục thảm bại.
- Thua cho ta.
Vương Đạo gầm lên một tiếng, toàn lực điều động lực lượng võ hồn của mình, một cỗ hãn khí dọa người nhanh chóng xuất giện trên hư không, giống như một con sông tràn ngập hàn khí trắng muốt ào ào đổ về phía Triệu Duy.
Sau khi dùng tới võ hồn nhị tinh xong thì lực lượng của Vương Đạo nháy mắt liền tăng lên gấp đôi, kình khí khủng bố nháy mắt liền bao phủ Triệu Duy.
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có võ hồn sao?
Triệu Duy cười lạnh, trên đỉnh đầu của gã đột nhiên xuất hiện một con lôi quang điêu, hai đạo quang hoàn màu bạc luật động xung quanh con lôi quang điêu kia vô cùng rõ ràng.
Lôi quang khủng bố lan ra khắp người gã, điện quang lập lòe, giống như một vị lôi thần.
- Tinh hoàn màu bạc!
Tất cả mọi người ở đây đều trừng to hai mắt kinh hô thành tiếng.
- Bôn lôi thôn thiên!
Triệu Duy gầm lên một tiếng, lôi quang bắt đầu khởi động, đánh ra một quyền.
Ầm… răng rắc!
Lôi quang màu đen xen lẫn với huyền khí xẹt qua trời cao, ầm ầm đánh vỡ hàn lưu màu trắng của Vương Đạo, sau đó lôi quang bắt đầu khởi động, hung hăng đánh lên gã, đánh cho gã bay ra ngoài.
Toàn trường nháy mắt liền im phăng phắc.
Trên đài khiêu chiến, Triệu Duy lạnh lùng đứng đó, cách không xa trước mặt gã, áo bào trên người Vương Đạo bị vỡ nát, lộ ra bộ ngực bị đánh cháy khét lẹt, miệng trào máu tươi, cả người chật vật không chịu nổi.
Dưới một kích này, ngực của gã không biết đã gãy hết bao nhiêu cái xương sườn, đã không còn khả năng đánh tiếp được nữa.
- Đứng đầu phong vân bảng.
Siết chặt hai tay, trong mắt Triệu Duy rốt cuộc cũng hiện lên vẻ kích động.
Chương 318 Thiên tài tuyệt đối (1)
Giấc mộng hơn hai năm qua rốt cuộc cũng đã thực hiện được rồi.
Trước mắt bao người, Triệu Duy cao giọng cười lớn, đi xuống khỏi đài khiêu chiến, trực tiếp đi tới bên cạnh Diệp Huyền.
- Triệu huynh, chúc mừng ngươi.
Diệp Huyền mỉm cười.
- Ha ha ha, Diệp Huyền huynh đệ, cảm ơn, nếu không nhờ có ngươi thì Triệu Duy ta cũng không thể giành được vị trí đứng đầu phong vân bảng này.
Đã lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng, trong lòng Triệu Duy vô cùng hưng phấn, cười lớn ha hả.
Chỉ là lời gã nói ra khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây khiếp sợ ngây người.
Bát vương tử điện hạ đã lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng, cư nhiên còn cảm tạ Diệp Huyền, rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
Tất cả mọi người trợn mắt, trong đầu rối rắm một đoàn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền lại đầy vẻ kinh ngạc.
Chỉ có Thanh Lăng và Tả Lưu là cười nhạt một tiếng, biết rõ vì sao Triệu Duy lại nói như vậy.
Trần Tinh đứng bên cạnh cũng há hốc mồm, giơ ngón tay cái lên:
- Huyền thiếu, ngươi thật là ngầu, bất quá không hổ là huynh đệ của Trần tam thiếu gia ta, quả nhiên là trâu bò.
Gã đắc ý cười, bộ dạng kia giống như chính gã đánh bại Vương Đạo không bằng.
- Triệu huynh khách khí rồi, ngươi có thể lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng hoàn toàn là nhờ vào thực lực của ngươi, đâu liên quan gì tới ta!
Diệp Huyền cười nói.
- Diệp Huyền huynh đệ, ngươi cũng đừng khách khí nữa, nếu như không có ngươi thì ta sẽ không đạt được vị trí này, càng không thể lấy được vị trí này.
Ngữ khí của Triệu Duy vô cùng thành khẩn.
Chỉ có Diệp Huyền là nghe ra hai tầng ý tứ trong lời nói của gã, ý thứ nhất chính là nếu như không phải có Diệp Huyền tặng hồn tinh thì thực lực của gã không thể nào đột phá, lấy được vị trí đứng đầu trên phong vân bảng, ý thứ hai chính là nếu như chính bản thân Diệp Huyền đánh bại Vương Đạo thì gã cũng không thể nào lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng.
- Đi thôi, để ăn mừng ta giành được vị trí đứng đầu phong vân bảng, hôm nay ta mời khách.
Triệu Duy đánh bại Vương Đạo xong thì vô cùng hưng phấm, thậm chí ngay cả y bào cũng không đổi, lôi kéo mọi người muốn đi ra khỏi học viện.
Một đám người nghênh ngang rời đi.
- Vương Đạo sư huynh, ngươi không sao chứ?
Lúc này, đám người của Thái Tử Minh mới xám xịt đi lên đài khiêu chiến, quan tâm nói.
Sắc mặt Vương Đạo tái nhợt, không có một tia máu, trên mặt cũng mang theo vẻ hoảng sợ.
Gã lắc đầu, run run nói:
- Ta không sao, chuyện xảy ra hôm nay, nhất định phải tranh thủ bẩm báo lại cho đại vương tử điện hạ, lập tức.
Không có ai biết, gã một mực chiếm lấy vị trí đứng đầu phong vân bảng, luôn luôn không tốt nghiệp khỏi Huyền Linh học viện chính là vì mệnh lệnh của đại vương tử.
Mục đích của đại vương tử chính là muốn để gã giữ chắc vị trí đứng đầu phong vân bảng, khiến cho Triệu Duy không cách nào lấy vị trí đứng đầu tốt nghiệp khỏi Huyền Linh học viện.
Chỉ là hôm nay gã đã thất bại, nháy mắt liền đánh vỡ an bài của đại vương tử, sau này gã chắc chắn sẽ phải gánh cơn giận của đại vương tử.
Nghĩ tới sự đáng sợ của đại vương tử, sắc mặt vốn đang tái mét của Vương Đạo nay lại càng thêm khó coi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc này, ở một góc khác cách đài khiêu chiến vài trăm mét, một nam tử trung niên khí vũ hiên ngang, thân mặc áo trắng mỉm cười nhìn những gì xảy ra trên đài khiêu chiến.
- Thiên phú của tên tiểu tử Triệu Duy này đúng là không tệ, bôn lôi thôn thiên kia, kết hợp võ hồn cùng với huyền khí của hắn lại một cách xảo diệu, thi triển ra tới tám phần tinh túy của một chiêu này, ngoại trừ Triệu Phong và Triệu Thiên ra, trong số mấy vương tử, thiên phú của Triệu Duy này xem như cao nhất rồi, không tệ không tệ!
Nam tử trung niên cười nhạt mở miệng, thanh âm chưa dứt thì cả người cư nhiên đã biến mất ngay tại chỗ.
Mười phút sau, người này đi tới bên ngoài tòa kiến trúc mà khi nãy Diệp Huyền vừa mới tham gia khảo hạch xong.
- Đại nhân.
Nhìn thấy người này, hai vị thiên võ sư thủ vệ đứng ở nơi này lập tức cung kính hành lễ, trên mặt toát ra vẻ sùng bái vô hạn.
- Ừm!
Nam tử trung niên gật gật đầu, đi vào bên trong đại sảnh.
- Đại nhân, người tới rồi.
Gã vừa xuất hiện thì tên quản sự trung niên lúc nãy liền nhanh chóng đi ra, cúi đầu khom lưng, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt.
- Thành tích khảo hạch của mọi người đều thống kê xong rồi chứ? Lần này Huyền Linh học viện có phát hiện thiên tài nào hay không?
Nam tử trung niên thản nhiên hỏi.
Trên mặt Quản sự trung niên xuất hiện vẻ nịnh nọt, vội vàng lấy bảng thành tích khảo hạch ra:
- Thiên tài thì có một chút, chỉ là sợ rằng còn cách yêu cầu của đại nhân một chút.
Nam tử trung niên áo trắng cầm lấy bảng thống kê bảo hạch, cẩn thận quan sát thành tích bên trên.
Sau một lát, nam tử trung niên khẽ thở dài:
- Chẳng lẽ khảo hạch của ta thật sự quá nghiêm khắc? Mười năm rồi, cư nhiên không có một thiên tài nào có thể khiến cho ta vừa lòng.
Nhìn qua một lượt trên bảng thành tích này, người có thành tích tốt nhất chính là đánh bại mười ba mộc nhân trong số mười tám mộc nhân, cuối cùng bị thua, mà ở cửa thứ hai, phải kiên trì một nén nhang, người này cũng là bởi vì tâm cảnh không chịu nổi mà bị huyễn cảnh đá ra, thành tích như vậy so với những gì nam tử trung niên dự đoán, quả thật kém rất nhiều.
- Thôi đi, trước tiên mang tranh vẽ của cửa thứ ba của mười người có thành tích tốt nhất ở hai cửa đầu đưa cho ta xem đi.
Nam tử trung niên lắc đầu, thản nhiên nói.
Quản sự trung niên nhanh chóng lấy một chồng tranh vẽ tới.
Nam tử trung niên nhìn qua xong lại lắc đầu:
- Mười người này, hai cửa trước sở dĩ có thể giành được thứ tự cao nhất cũng không phải thiên phú của bọn họ cao bao nhiêu, chỉ là tu vi của bọn họ tương đối cao mà thôi, bức họa ở cửa thứ ba này không có lưu thủy chi cảnh, lại không có lưu thủy chi ý, quả thực là rối tinh rối mù.
Trong lòng nam tử lại tràn đầy mất mác.
Người này đúng là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc, sở vương Sở Vân Phi.
Gã đã thiết hạ khảo hạch ở Huyền Linh học viện này mười năm rồi, vẫn muốn tìm kiếm một thiên tài kế thừa y bát của mình, chỉ là qua mười năm, vị thiên tài có thể thông qua khảo hạch của gã, khiến cho gã vừa lòng lại không hề xuất hiện một ai.
- A?
Đột nhiên, gã nhìn thấy một bức tranh, kinh ngạc một tiếng liền rút ra.
Chương 319 Thiên tài tuyệt đối (2)
- Bức tranh này, nhìn như bình thản, lại ẩn chứa một tia vị đạo lưu thủy kiếm ý, tuy rằng rất nhạt, nhưng ít nhất cũng bắt chước được một phần hai mươi lưu thủy kiếm ý của ta, người này là ai?
Nam tử trung niên kinh hỉ không dứt, bức họa này, xem như là bức mô phỏng ra lưu thủy kiếm ý của gã khá nhất trong suốt mười năm nay.
Quản sự trung niên tới gần xem xét, so sánh một phen, lúc này mới nói:
- Hồi đại nhân, người này là một tân sinh năm nay vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện, tên là Lãnh Dĩnh Oánh, mười sáu tuổi, tu vi võ sĩ tam trọng.
- Không tệ, không tệ.
Nam tử trung niên gật đầu.
- Võ sĩ tam trọng mười sáu tuổi, thiên phú không tồi.
- Đại nhân, có muốn ta gọi nàng tới hay không?
- Không cần, người này còn cần tiếp tục quan sát.
Sở Vân Phi lắc đầu, đồng thời gã cũng phát hiện một chỗ thiếu hụt trong khảo hạch của mình.
Lúc trước gã xem thành tích, bình thường chỉ xem thành tích của hai cửa đầu, nhưng những thiên tài có biểu hiện tốt ở hai cửa đầu bình thường đều là những học viên cũ có tu vi võ sư tam trọng, những học viên cũ này, tu vi cao, học nhiều rồi, tri thức cũng hỗn tạp hơn.
Còn học viên nhỏ tuổi có thiên phú kinh người, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, tu vi không cao, cho nên biểu hiện ở hai cửa đầu không tốt, cũng sẽ bị gã hoàn toàn bỏ qua.
Liền hôm nay nếu như không phải gã vô tình nhìn thấy bức họa của Lãnh Dĩnh Oánh thì gã cũng chưa chắc sẽ để ý tới đối phương.
- Xem ra lần sau cũng phải chú ý nhiều hơn đối với những học viên bình thường mới được.
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt của Sở Vân Phi nhịn không được rơi vào trên bảng thành tích, gã đột nhiên lại nhíu mày một cái.
- Người này là có chuyện gì? Vì sao không có thành tích mà chỉ có gạch chéo? Hơn nữa lại còn không đăng ký thông tin?
Người gã nói chính là Diệp Huyền tới khảo hạch cuối cùng.
- Hồi đại nhân.
Quản sự trung niên nói với vẻ khinh thường:
- Người này tới khảo hạch sau cùng, thành tích lại tệ hại không ra gì, thập bát mộc nhân trận, ngay cả dấu vết giao thủ cũng không có liền bị thua rồi, không đánh bại một mộc nhân nào, ở cửa thứ hai thì càng không kiên trì nổi mười giây trong huyễn cảnh, thành tích quá kém, cho nên tiểu nhân không ghi lại, về phần đăng ký tin tức, lúc khảo hạch kết thúc thì người này mới tới, rõ ràng không đủ thành ý, hơn nữa thành tích lại kém như vậy, nên tiểu nhân cũng không để cho hắn đăng ký.
Sở Vân Phi lại nhướng mày, nghi hoặc nói:
- Không đánh vỡ bất kỳ mộc nhân nào, ngay cả dấu vết giao thủ cũng không có, vậy hắn thông qua thông đạo mộc nhân kiểu gì?
Gã vừa nói xong thì tên quản sự trung niên kia cũng ngây ra.
Đúng nha.
Thiết trí của thập bát mộc nhân trận chính là phải giao chiến cùng với mộc nhân, một khi đánh không xong, học viên gặp phải nguy hiểm thì trận pháp mới có thể tự động đình chỉ.
Nhưng dựa theo lời gã nói, đối phương không hề có dấu hiệu giao thủ nào, như vậy hắn thông qua mộc nhân trận kiểu gì?
Advertisements
Quản sự trung niên cười gượng một tiếng:
- Đại nhân, cái này… đây có lẽ là vì thực lực của đối phương quá kém, mộc nhân trận chưa khởi động đã xét liệt đối phương vào hàng gặp nguy hiểm, cho nên mới không có dấu vết giao thủ.
Quản sự trung niên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lý do này khá là hợp lý.
Kỳ thật lúc đó gã đang cảm thấy khó chịu vì Diệp Huyền không bỏ tiền ra hiếu kính với mình, cho nên sau khi phát hiện không có mộc nhân nào bị đánh bại thì gã liền trực tiếp gạch chéo một cái, căn bản không cẩn thận quan sát.
- Nói hưu nói vượn.
Sở Vân Phi hừ lạnh một tiếng, mộc nhân trận này là do gã thiết trí, sao có thể không hiểu rõ tình huống bên trong, cửa này chính là khảo hạch phản ứng và độ mẫn duệ ứng đối của võ giả khi đối mặt với chiến trận, căn bản không thể nào xảy ra chuyện mà quản sự trung niên vừa nói được.
- Chẳng lẽ là do mộc nhân trận có trục trặc gì?
Quản sự trung niên ngập ngừng nói.
- Sau khi hắn thông qua mộc nhân trận ngươi có động tới mộc nhân trận này hay không?
Sở Vân Phi lạnh giọng hỏi.
- Chuyện này tiểu nhân không có làm, tiểu nhân một mực đăng ký thành tích, còn chưa kịp xử lý thiết trí khảo hạch ba cửa.
Sở Vân Phi không nói thêm gì nữa, đi thẳng tới chỗ mộc nhân trận.
Gã cũng cảm thấy hoài nghi liệu có phải giống như lời quản sự trung niên đã nói rằng mộc nhân trận thật sự bị trục trặc gì đó hay không, nếu không thì căn bản không thể nào có chuyện không có dấu vết giao thủ liền thông qua khảo hạch được.
Chỉ thấy trước mặt Sở Vân Phi chính là nguyên một đám mộc nhân đang giữ nguyên bộ dạng tấn công, cũng như động tác y hệt lúc Diệp Huyền thông qua.
- Mộc nhân trận này hình như không có vấn đề gì mà?
Sở Vân Phi thì thào tự nói, đột nhiên, gã giống như phát hiện ra gì đó, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn mộc nhân trận trước mặt:
- Đây…. đây… không thể nào!
Nếu để cho bất kỳ một võ giả nào tới đây, đều chưa chắc nhìn ra ảo diệu trong mộc nhân trận, nhưng thân là người tạo nên mộc nhân trận, Sở Vân Phi biết rõ hơn ai hết, mười tám mộc nhân bên trong thông đạo này, thoạt nhìn sắp xếp lộn xộn, thật ra lại ẩn chứa một loại quy luật tinh diệu.
- Người này hẳn là bắt đầu ở đây, tiếp theo liền đạp xuống chỗ này, lại đi qua hai mắt trận ở đây, đúng lúc tránh thoát thế tấn công của năm một nhân bên đây, sau đó lại quay về mắt trận này, khiến cho ba mộc nhân bên đây mất đi góc độ tấn công hắn, sau đó một giây lại bước lên mắt trận này….
Trong đầu Sở Vân Phi đang bắt đầu mô phỏng lại lộ tuyến và tiến độ của Diệp Huyền đi qua mộc nhân trận, đồng thời cũng ngây ra như phỗng.
- Chẳng trách người này căn bản không có dấu vết giao thủ ở bên trong mộc nhân trận liền dễ dàng thông qua mộc nhân trận, hóa ra hắn căn bản chính là triệt để phá giải chiến trận mộc nhân trận này, lợi dụng mắt trận, tìm ra một đạo lộ tuyến căn bản không bị trúng công kích, thoải mái đi qua.
Trong đầu Sở Vân Phi như nhấc lên từng cơn sóng dữ.
Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!
Muốn làm được điểm này, người này nhất định phải hiểu biết sâu rộng về trận pháp, ngoài ra, đối với thực lực của mộc nhân ở bên trong mộc nhân trận cũng phải nắm chắc và biết rõ, kết hợp với nhau, mới có thể hoàn mỹ làm được điểm này.
Cho dù là bản thân Sở Vân Phi, trước khi mô phỏng lộ tuyến của Diệp Huyền thì cũng khó mà làm được điểm này.
Chương 320 Tìm kiếm khắp nơi (1)
- Không thể tin được, không ngờ bên trong Huyền Linh học viện này còn có thiên tài như vậy.
Trong lòng Sở Vân Phi thầm nhủ, hai mắt chợt nhìn về phía quản sự trung niên, ánh mắt sắc bén, khiến cho tên quản sự trung niên kia cảm thấy sởn da gà.
- Khảo hạch cửa thứ hai của người này ngươi có động tới chưa!
Trong thanh âm lạnh lùng của Sở Vân Phi ẩn chứa khí tức chấn nhiếp nhân tâm.
- Không có… không có…
Quản sự trung niên lại càng hoảng sợ, vội vàng nói.
Bá!
Nhoáng lên một cái, Sở Vân Phi đã biến mất trong mộc nhân trận.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?
Lúc này tên quản sự trung niên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đi về phía cửa thứ hai.
- Quả nhiên….
Trong gian phòng khảo hạch cửa thứ hai, Sở Vân Phi nhìn vào bàn cờ quân tướng đã bị quân tốt ăn kia, trong mắt đột nhiên lóe ra tinh quang.
Căn cứ theo lời của tên quản sự trung niên kia đã nói, người này căn bản không phải không thông qua khảo hạch cửa thứ hai này, mà là trực tiếp phá vỡ huyễn cảnh, hoàn mỹ hoàn thành khảo hạch rồi rời đi.
Khảo hạch cửa thứ hai này, Sở Vân Phi đã thiết trí một cái huyễn trận tam cấp, bình thường mà nói, lấy thực lực của học viên bên trong Huyền Linh học viện, căn bản không thể nào phá vỡ huyễn cảnh này được.
Cho nên Sở Vân Phi mới ra quy định rằng, chỉ cần kiên trì thời gian một nén nhang ở trong huyễn cảnh cửa thứ hai này thì tính như thông qua.
Lại không ngờ, thậm chí có người phá tan huyễn cảnh một cách hoàn mỹ, hoàn thành khảo hạch cửa thứ hai, khiến cho bản thân gã cũng khiếp sợ không thôi.
Lúc này, quản sự trung niên cũng vội vàng chạy tới.
Sở Vân Phi lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ngươi nói người này dừng lại bao lâu mới đi ra khỏi gian phòng cửa thứ hai?
Quản sự trung niên không biết xảy ra chuyện gì, liền nói:
- Đại nhân, ước chừng khoảng mười giây, người này là người tới khảo hạch cuối cùng, tiểu nhân sẽ không nhớ sai, đại nhân, có phải là hắn làm hư thứ gì rồi không?
Nói tới đây, tên quản sự trung niên kia cắn răng:
- Ta liền thấy hắn không đủ thành tâm, sớm biết như vậy thì đã không để cho hắn tham gia khảo hạch rồi.
Mười giây?
Sở Vân Phi lúc này đã hoàn toàn lâm vào kinh hãi.
Thời gian mười giây liền phá khai một huyễn trận tam cấp, người này thật sự là học viên của Huyền Linh học viện? Chứ không phải lão sư ở đây?
Trong lòng Sở Vân Phi gần như có chút không dám tin, nhưng gã cũng biết, ở trước mặt gã, quản sự trung niên này căn bản không dám nói dối.
- Mau, tranh vẽ ở cửa thứ ba của hắn đâu, mau đưa cho ta xem, trong số này tờ nào là của hắn?
Sở Vân Phi quay sang quản sự trung niên, lạnh giọng nói, ánh mắt vội vàng nhìn chằm chằm vào trong số những bức vẽ trong tay gã.
Sắc mặt của quản sự trung niên lập tức cứng đờ, vội vàng nói:
- Đại nhân, khảo hạch cửa thứ ba của người này không có ở đây.
Advertisements
- Không có ở đây thì ở chỗ nào? Hay là nói hắn căn bản không tham gia khảo hạch cửa thứ ba?
Sở Vân Phi nhướng mày.
- Cái này…
Quản sự trung niên do dự một hồi, sau lại không dám giấu diếm:
- Có thể là vẫn còn nằm ở trong phòng khảo hạch cửa thứ ba.
- Đi, đưa ta qua xem.
Quản sự trung niên vội vàng mang Sở Vân Phi đi vào cửa khảo hạch thứ ba, sau đó trong ánh mắt nhìn chằm chằm của gã, mò trong mớ giấy lộn khắp nơi, tìm ra bức họa của Diệp Huyền.
Sở Vân Phi lạnh lùng nhìn quản sự trung niên, cầm lấy bức vẽ của Diệp Huyền từ trong tay của tên quản sự.
Lấy chỉ số thông minh của gã, sao còn có thể không nhìn ra có chỗ không đúng.
Chỉ là lúc này gã cũng không kịp hỏi han gì, ánh mắt nhìn về phía bức vẽ kia.
Vừa xem qua một cái, thân hình của Sở Vân Phi đột nhiên chấn động, cả người giống như chịu không nổi mà run rẩy.
Gương mặt của gã ngây ra, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bức vẽ chỉ có vài nét bút đơn giản lại ẩn chứa vô số ý cảnh kia.
Người khác nhìn không ra, nhưng võ tông ngũ giai như gã sao có thể không nhìn ra, lưu thủy kiếm ý ẩn chứa bên trong bức tranh này của Diệp Huyền, như trường giang cuồn cuộn sóng, liên miên không dứt, so với lưu thủy đồ mà gã vẽ ra thì ý cảnh mạnh hơn gấp cả trăm lần.
- Lưu thủy kiếm ý, đây mới thật sự là lưu thủy kiếm ý….
Sở Vân Phi thì thào tự nói, gã đột nhiên có một loại xúc động muốn gào khóc thật lớn.
Lưu thủy kiếm ý chính mình nghiên cứu hơn hai mươi năm, lại càng đi khắp hà lưu đại giang khắp vương quốc, mỗi ngày đều tham ngộ mấy canh giờ, mới lĩnh ngộ được một tia lưu thủy kiếm ý mông lung, kiếp này còn không biết có thể bước lên kiếm ý chi đạo hay không.
Nhưng không thể ngờ, ở một lần khảo hạch ở Huyền Linh học viện này, cư nhiên lại nhìn thấy một loại lưu thủy kiếm ý mang theo ý cảnh thế này.
Lưu thủy kia như sông lớn, như biển rộng, liên miên không dứt, không thể vãn hồi, càng mang theo một loại hào tình của nhân vật phong lưu thiên cổ, so với lưu thủy kiếm ý hời hợt kia của mình, quả thực là cách biệt một trời một vực.
- Mau, mau nói cho ta biết, rốt cuộc người này là ai? Đưa tư liệu của hắn cho ta.
Sở Vân Phi chụp lấy tên quản sự trung niên kia, gấp giọng hỏi.
Quản sự trung niên lúc này mà còn chưa biết mình đã gây ra họa thì chính là đầu heo rồi, gã gần như nức nở nói:
- Đại nhân, ta không biết, người này căn bản không để lại tư liệu!
Sở Vân Phi trừng mắt tức giận, quát lớn:
- Không để lại tư liệu, sao có thể chứ? Quy định ta đặt ra chính là phải điền xong tin tức thì mới có thể tham gia khảo hạch, ngươi làm quan khảo hạch kiểu gì đây?
Gã có một loại cảm giác, nếu như không tìm được người nọ thì có lẽ đời này mình rốt cuộc cũng không thể nào nhìn thấy lại ý cảnh như lưu thủy kiếm ý này nữa.
- Ta…
Quản sự trung niên mặt mày như đưa đám, lúc này mới kể ra mọi chuyện.
Gã chỉ vì Diệp Huyền không cho mình chút tiền hối lộ, cho nên trong lòng khó chịu, mới cố ý không để đối phương đăng ký, ngay cả thành tích cũng không ghi lại, cho nên, dù cho Diệp Huyền có thông qua khảo hạch đi nữa cũng không thể được Sở Vân Phi đại nhân chú ý.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Diệp Huyền kém như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào không biết mà gã lại gạch chéo hết, lại để cho Sở Vân Phi nhìn thấy, bây giờ rốt cuộc lại để lộ chân tướng.
Gã rất muốn giấu diếm, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm của Sở Vân Phi, lại không thể không khai ra hết.&
Bình luận facebook