• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (3 Viewers)

  • Chương 311-315

Chương 311 Mộc nhân trận (1)

- Thật xin lỗi, thời gian khảo hạch cũng đã qua, bây giờ chính là lúc đang làm công tác thống kê thành tích, lần khảo hạch sau xin tới sớm hơn.

Vân Ngạo Tuyết nghe xong thì vội vàng đi lên trước, lấy ra thứ gì đó, giơ lên trước mặt hai người một cái, lại nói thêm mấy câu, hai người kia thấy thế, do dự một chút, hình như thương lượng vài câu với nhau, lúc này mới gật đầu, chừa ra một chỗ.

- Nếu đã như vậy thì vị học viên này vào đi, bất quá xin nhanh một chút, quản sự đang làm công tác thống kê kết quả.

Vân Ngạo Tuyết biết rõ quy củ, cho nên gật đầu, nói với Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, ngươi tự đi vào đi, nhớ rõ nhất định phải phát huy toàn lực, có biết chưa!

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền mờ mịt nghi hoặc đi vào bên trong tòa kiến trúc kia.

Vừa mới đi vào liền tới một căn phòng thật lớn, đại sảnh trống rỗng, không có một bóng người.

- Ngươi tới khảo hạch sao?

Đúng lúc này, một vị quản sự trung niên đi tới, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Diệp Huyền:

- Lần sau mà muốn khảo hạch thì nhớ là tới sớm một chút, tới trễ như vậy đúng là không có chút thành ý nào hết.

Nói xong, gã liền vươn tay, thản nhiên nói:

- Đưa ra đi?

Diệp Huyền ngây ra.

Đưa ra, đưa cái gì?

Hắn nghi hoặc nói:

- Lúc ta đi vào hình như không có bằng chứng gì hết.

Hắn cho rằng thứ đối phương nói là bằng chứng khảo hạch gì đó.

Lại không ngờ, hắn vừa mới nói xong thì sắc mặt của tên quản sự trung niên nọ đột nhiên sa sầm xuống:

- Tiểu tử, ngươi giỡn mặt với ta đấy à? Muốn khảo hạch chẳng lẽ không biết đưa ra chút thành ý hay sao? Ngươi cho rằng ai cũng có thể tới tham gia khảo hạch ở đây hay sao?

Diệp Huyền rốt cuộc cũng biết thứ đối phương kêu đưa ra là cái gì, bèn cười lạnh nói:

- Thật xin lỗi, cái gọi là thành ý đó của ngươi ta thật sự không có, nếu như khảo hạch ở nơi này không phải ai cũng có thể tham gia thì ta đây không tham gia cũng được.

Dù sao cái gọi là khảo hạch này chính hắn cũng không định sẽ tham gia, hoàn toàn là thịnh tình của Vân lão sư, hắn không tiện chối từ cho nên mới phải tới đây, nếu như đối phương đã khó xử không cho khảo hạch thì hắn cũng không quan tâm.

Chỉ là Diệp Huyền muốn bước ra như vậy cũng khiến cho trong lòng quản sự trung niên kia cả kinh.

Mấy ngày nay học viên tới đây khảo hạch có ai mà không cho chút gì đó, lấy tin tức từ chỗ gã, cho dù là đệ tử của mấy nhà vương công đại thần kia cũng tỏ thái độ, vô cùng cung kính, không ai dám qua loa.

Còn cuồng ngạo không quan tâm như Diệp Huyền thì gã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chỉ là Diệp Huyền càng cuồng ngạo thì trong lòng tên quản sự trung niên này lại càng cảm thấy lo lắng.

Người bình thường nào dám giở thái độ trước mặt gã, chẳng lẽ là nhân vật nào đó?

Cũng chẳng trách gã lại nghĩ như vậy, Huyền Linh học viện là học phủ cao nhất ở Lưu Vân Quốc, nơi này cũng có không ít vương tử công chúa từng theo học, về phần quận chúa, quận vương gì đó thì càng nhiều.

Ngay cả đại vương tử và tứ vương tử như mặt trời ban trưa trong vương quốc hiện tại cũng từng theo học ở nơi này, hơn nữa còn dùng thân phận đứng đầu phong vân bảng để tốt nghiệp.

Advertisements

Người này có thể thông qua hộ vệ ở cửa kiểm tra để vào đây khi khảo hạch đã kết thúc, nếu như nói không có chút thân phận thì đánh chết gã cũng không tin.

Nghĩ như vậy cho nên quản sự trung niên nọ cũng bất chấp vẻ tự cao tự đại trước kia, vội vàng mở miệng nói:

- Đợi đã.

Diệp Huyền dừng bước.

Chỉ nghe tên quản sự trung niên kia lạnh giọng nói:

- Nếu như các hạ đã vào đây rồi thì ta liền mở lòng từ bi, cho ngươi một cơ hội khảo hạch vậy.

Lời vừa dứt thì chỉ thấy gã điểm nhẹ một cái lên vách tường, một thông đạo tối đen lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

- Đi vào đi.

Quản sự trung niên nói.

Học viên bình thường tham gia khảo hạch đều cho ít đồ, sau khi cho đồ xong thì gã sẽ nhắc nhở một chút, đối với thiếu niên này thì thôi bỏ đi.

Gã còn ước gì Diệp Huyền phạm sai lầm khi khảo hạch đây.

Diệp Huyền cũng không quan tâm, nếu như đối phương đã nhượng bộ thì hắn cũng lười phải so đo nữa, đi vào bên trong thông đạo.

Một là vì không phụ khổ tâm của Vân lão sư, hai là hắn cũng rất tò mò, không biết cái gọi là khảo hạch này rốt cuộc là cái gì.

Bên trong thông đạo vô cùng im ắng, chỉ có vài cái mộc nhân đứng im trong lối đi, sau khi cảm nhận được Diệp Huyền tiến vào rồi thì những mộc nhân này đột nhiên động, nhắm ngay Diệp Huyền nhanh chóng tấn công.

- Cư nhiên là thập bát mộc nhân trận!

Diệp Huyền sờ sờ mũi, nháy mắt mười tám mộc nhân kia đều đánh về phía hắn.

Diệp Huyền vốn còn tưởng là khảo hạch gì, thấy thế này thì liền thất vọng, mười tám tượng gỗ này thực lực đều khoảng chừng võ sư nhị trọng gì đó, đổi lại là những võ sư tam trọng khác thì chỉ cần không bị vây quanh thì đều có thể dễ dàng thông qua.

Đang lúc Diệp Huyền chuẩn bị đánh bay từng mộc nhân thì ánh mắt của hắn đột nhiên rung lên một cái, chỉ thấy những mộc nhân này liền dàn ra xếp thành một chiến trận phức tạp.

Trong nháy mắt, uy lực của toàn bộ mộc nhân trận liền gia tăng rất nhiều, mười tám mộc nhân kết hợp cùng với nhau, bảo vệ kín kẽ từng ngóc ngách trong thông đạo, tiếp ứng với nhau, lại khiến cho những mộc nhân có thực lực võ sư nhị trọng nháy mắt liền phát huy ra thực lực của võ sư tam trọng.

Uy lực của thập bát mộc nhân trận này nháy mắt liền gia tăng rất nhiều.

- A, chiến trận này không tệ, chẳng lẽ khảo nghiệm cửa này không phải là đối địch với mộc nhân? Mà là phá giải chiến trận này?

Diệp Huyền thì thào tự hỏi, chợt gật gật đầu, trong lòng lập tức khẳng định suy đoán của mình.

Theo như hắn thấy, tuy rằng chiến trận này không phải đặc biệt phức tạp, nhưng dùng để khảo nghiệm những học viên ở đây thì xem như độ khó khăn rất cao.

Diệp Huyền kiếp trước thực ra cũng không hiểu nhiều lắm về chiến trận dùng để giết địch trên chiến trường này.

Chẳng qua chiến trận cũng là một loại trận pháp, đối với đại sư trận pháp như Diệp Huyền thì thập bát mộc nhân trận cũng rất đơn giản.

Chỉ thấy Diệp Huyền bước ra, vị trí của mỗi bước đều vô cùng tinh diệu, đều đặt trúng những vị trí mắt trận của thập bát mộc nhân trận này, cho nên, mặc cho mười tám mộc nhân này liên thủ thế nào, cũng đều không thể chạm tới Diệp Huyền chút nào.

Mười giây sau, Diệp Huyền đã thông qua thập bát mộc nhân trận, đi vào một bên khác của thông đạo.

Kế tiếp, xuất hiện trước mặt Diệp Huyền chính là một gian phòng, bên trong gian phòng có để một cái bàn, trên bàn lại là một ván cờ.
Chương 312 Mộc nhân trận (2)

- Lại là thứ gì đây?

Diệp Huyền nhìn về phía bàn cờ, chỉ thấy bên trên bàn cờ này, một quân cờ đỏ đã đi qua sông tới trước tướng đen, ngoài ra, bên đỏ đã không còn quân cờ nào, còn rất nhiều quân cờ bên đen thì đang vây kín kẽ cờ đỏ, đại chiến vô cùng căng thẳng.

Bên ngoài bàn cờ, còn có một hàng chữ:

- Cờ đỏ, giết tướng, qua cửa. Cờ đỏ đi trước!

- Cờ đỏ đi trước?

Trong đầu Diệp Huyền đầy nghi hoặc, nếu vậy chẳng phải là cờ đỏ thắng rồi sao?

Nhìn kỹ một cái, hắn lập tức nở nụ cười, hóa ra là bàn cờ này là một trận bàn.

- Xem ra nơi này chắc là có hoa chiêu gì đó.

Diệp Huyền cũng không để ý, cầm lấy quân cờ kia muốn ăn tướng.

Ngay tại lúc hắn vừa mới cầm lấy quân cờ đỏ thì trong lòng của hắn đột nhiên không thể tự chủ mà run lên một cái, từ trong linh hồn đột nhiên sinh ra cảm giác lạnh lẽo, đồng thời cũng có một cỗ cảm giác buồn ngủ lặng lẽ xâm nhập vào bên trong đầu của hắn.

- Cư nhiên là một huyễn trận? Ta muốn xem xem bên trong huyễn trận này rốt cuộc có gì.

Diệp Huyền cũng không chống cự, mặc cho trong đầu của mình bị huyễn trận này khống chế, hắn muốn nhìn xem, huyễn trận này rốt cuộc lợi hại cỡ nào.

Tại hắn cố ý khống chế, Diệp Huyền nhanh chóng tiến vào bên trong tràng cảnh của huyễn trận này.

Trên đại địa bao la, chỉ có một mình hắn, đứng trên mặt đất hoang dã tiêu điều, vô cùng tĩnh mịch.

Nhưng đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang rền, sát khí tràn ngập, một cỗ sát khí khủng bố từ xa ập tới.

Rất nhanh, Diệp Huyền liền nhìn thấy, ở phía trước mặt của hắn, đại quân màu đen xuất hiện, thiên quân vạn mã tunh hoành phi tới, còn sau lưng hắn, đại quân màu đỏ cũng đã xuất hiện, hai bên ngang nhiên lao vào chém giết nhau trước mặt hắn.

Máu tươi nóng hổi văng lên trên mặt hắn.

Tay chân đứt gãy cũng bay tới trước mặt hắn, từng cái đầu lâu hai mắt trợn trừng cũng lăn lông lốc bên chân hắn, mang theo vẻ không cam lòng xen lẫn sợ hãi.

Sợ hãi, chém giết, oán hận, tiếng kêu la thảm thiết, đủ loại khí tức và thanh âm liên tục vang lên bên tai của hắn không ngừng.

Tiếng chiến mã hí vang, bi thương như ca, bên đỏ nhanh chóng bị bên đen tàn sát, binh lính bên đen cười lớn, hung tợn cắm phập một thanh chiến đao màu đen vào bên trong thân thể của binh sĩ bên đỏ.

Máu chảy thành sông, không tới một lát, bên đỏ chết gần như không còn, cảnh tượng hoang tàn khắp nơi.

Đại quân bên đen thì nhanh chóng bao vây Diệp Huyền.

Tiếng cười lớn càn rỡ vang lên, tướng quân bên đen ngồi trên một con ngựa lớn, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyền, giơ chiến đao trong tay lên.

- Giết!

Một tiếng quát lớn như lôi đình vang lên, những binh sĩ toàn thân đẫm máu của bên đen điên cuồng lao tới chỗ Diệp Huyền, vẻ mặt hung tợn, mùi máu tanh hôi cư nhiên truyền vào trong mũi của Diệp Huyền.

- Nhàm chán!

Diệp Huyền bĩu môi, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ khảo hạch của cửa thứ hai này rốt cuộc khảo nghiệm gì rồi, hóa ra là huyết tinh trên chiến trường.

Võ giả bình thường, đối mặt với loại tình huống này đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, hai chân run rẩy, cho dù là một vài thiên tài cũng chưa chắc có thể giữ vững bình tĩnh được.

Bởi vì loại ảo cảnh này quá mức chân thực, mặc kệ là ai, nhìn thấy cảnh tượng như địa ngục thế này đều không thể giữ được bình tĩnh tuyệt đối, hơn nữa, học viên bên trong Huyền Linh học viện căn bản cũng không biết làm sao để đi ra khỏi huyễn cảnh này.

Như vậy khảo nghiệm này chính là ý chí và khả năng thừa nhận của võ giả.

Thiên tài chân chính, dũng sĩ chân chính, mới có thể bảo trì bản tâm nhất định, tiến hành chém giết ở trong huyễn cảnh đối mặt với nhiều cường địch như thế này, còn một số người nhu nhược căn bản không cách nào duy trì được, thì sẽ bị loạn đao giết chết ở trong này.

Đối mặt với binh lính đầy trời đang ập tới này, Diệp Huyền cũng chỉ thản nhiên cười một tiếng, trong đầu rung lên một cái, huyễn cảnh trước mắt ầm ầm đổ nát, trở về gian phòng có đặt bàn cờ.

Hắn cũng không muốn ra sức chém giết bên trong huyễn trận này.

Về phần huyễn ảnh này, tuy rằng nó có thể khiến cho học viên của Huyền Linh học viện không cách nào thoát ra được, nhưng lại không có tác dụng lớn với hắn.

Con cờ đỏ trong tay nhẹ nhàng đặt xuống, Diệp Huyền thoải mái ăn con tướng đen kia, sau đó rời khỏi gian phòng.

- Cửa thứ hai là huyễn cảnh, cửa thứ ba này không biết là cái gì.

Diệp Huyền tò mò đi tới cửa thứ ba.

Không bao lâu sau khi hắn rời đi, quản sự trung niên kia cũng đi theo vào gian phòng có đặt bàn cờ, nhìn thấy Diệp Huyền rời khỏi rồi thì không khỏi cười lạnh.

- Ta còn tưởng rằng tên tiểu tử này có năng lực gì lắm, thập bát mộc nhân trận không phá nổi một cái mộc nhân nào, thậm chí còn kiên trì không nổi mười giây trong trận cờ này, thành tích kém như vậy còn không biết xấu hổ mà tới đây khảo hạch, ta nói rồi mà, chẳng trách hắn tới muộn như vậy, hóa ra là sợ thành tích của mình quá kém mà bị học viên khác cười nhạo.

Trên mặt của tên quản sự trung niên kia lộ ra một tia chế nhạo, cũng không đi vào xem xét, cầm bảng thành tích trên tay gạch một đường thật lớn, vẻ mặt kinh thường.

Một tia kiêng kị đối với Diệp Huyền khi nãy, lúc này đã triệt để biến mất không còn một mảnh.

Còn Diệp Huyền lúc này đã đi tới cửa thứ ba sau cùng.

Cửa thứ ba này cư nhiên là một bức tranh.

Phía cuối đại sảnh này có một bức tranh khổng lồ, trên tranh là một con sông chạy về phương xa, chỉ vài nét bút đơn giản liền triển lộ ra hết khí thế của sông lớn đổ về biển.

Còn ở phía trước của Diệp Huyền có một cái bàn, trên bàn là văn phòng tứ bảo, cửa thứ ba này chính là yêu cầu học viên căn cứ vào bức tranh trước mặt, họa lại lần nữa.

- Cửa thứ ba này cư nhiên khảo hạch đan thanh diệu bút?

Diệp Huyền hơi nhướng mày, kiếp trước hắn cũng biết rất nhiều về đan thanh, tuy rằng không phải nữ tử, nhưng đối với cầm kỳ thư họa cũng xem như mọi thứ tinh thông, mô phỏng một bức họa chỉ có vài nét bút đơn giản này đương nhiên là vô cùng dễ dàng.

Nhưng từ cửa thứ hai, Diệp Huyền liền biết, cửa thứ ba này nhất định không thể nào đơn giản như vậy.

- A, đây là… lưu thủy kiếm ý!

Diệp Huyền đi tới gần, lập tức cảm nhận được một tia khí tức kiếm ý mờ ảo từ bên trong bức tranh kia, lập tức hiểu rõ cửa thứ ba này, hóa ra là yêu cầu học viên lĩnh ngộ lưu thủy kiếm ý bên trong bức tranh kia, sau đó biểu đạt lại bằng hình thức tranh vẽ.
Chương 313 Sở vương (1)

- Lưu thủy kiếm ý này không có bôn phóng của lưu thủy, nhưng không có bi tình một đi không trở lại của lưu thủy, đại giang đông khứ, thiên cổ phong lưu! Lưu thủy kiếm ý chân chính, ngoại trừ bôn phóng ra, tang thương mới chính là điểm quan trọng nhất, người họa nên lưu thủy kiếm ý này, bản thân còn không thể nắm được ý cảnh thật sự của lưu thủy kiếm ý, lại lấy cái gì để dạy người?

Diệp Huyền lắc đầu, chỉ thấy hắn đột nhiên cầm lấy bút mực trên bàn, xoạt xoạt vài nét bút trên tờ giấy tuyên chỉ trắng kia, lập tức liền có vài đạo thanh tích xuất hiện trên giấy.

Tiện tay hất lên một cái, cây bút lông kia nháy mắt liền cắm vào trong ống đựng bút.

Nếu như lúc này có cường giả nào đứng ở trong này, tuyệt đối sẽ nhìn thấy, trong nháy mắt khi Diệp Huyền hạ bút, cư nhiên có một loại kiếm khí trùng thiên, lưu chuyển giữa nét bút của hắn, giống như có thể cắt đứt tất cả.

Sau khi Diệp Huyền rời phòng, tên quản sự trung niên kia đi vào, nhìn thấy bức họa của Diệp Huyền để lại, chỉ có vài nét bút rải rác, căn bản nhìn không ra chút đẹp đẽ nào, lập tức khinh thường đãi giọng nói:

- Vẽ bậy bạ cái gì không biết.

Lời vừa dứt thì tên này lập tức ném bức họa của Diệp Huyền qua một bên, hơn nữa lại gạch chéo một cái thật lớn trên bảng thành tích.

Đi ra khỏi đại sảnh kia đã là nửa canh giờ sau.

Không ngờ Vân Ngạo Tuyết vẫn còn chờ ở bên ngoài.

- Diệp Huyền, khảo hạch thế nào?

Nhìn thấy Diệp Huyền đi ra, Vân Ngạo Tuyết lập tức kích động bước lên hỏi dò.

- Cũng được.

Diệp Huyền khảo hạch cũng không dựa theo thường quy, cho nên hắn cũng không biết rốt cuộc thành tích của mình như thế nào, thực ra thì hắn cũng không quan tâm lắm.

Theo như bố trí ba cửa mà xem thì người thiết hạch ba cửa khảo hạch này cũng có thực lực mạnh nhất định ở Lưu Vân Quốc này, nhưng từ trên lưu thủy kiếm ý kia thì Diệp Huyền liền nhìn ra, người này cùng lắm cũng chính là một võ tông, muốn dạy hắn thì còn chưa đủ.

Nếu như không phải Vân Ngạo Tuyết lôi hắn tới đây thì hắn thậm chí không có hứng thú đi tham gia khảo hạch.

Vân Ngạo Tuyết nghe thấy vậy thì cũng thở ra một hơi:

- Là do ta hy vọng nhiều quá, thực lực của vị đại nhân kia rất cao, mỗi năm cũng sẽ thiết hạ khảo hạch ở Huyền Linh học viện, nhưng những người có thể được hắn thu làm đệ tử, mười năm nay không hề có một ai, vẫn là đừng nên hy vọng quá cao thì hơn.

Tuy rằng Vân Ngạo Tuyết vô cùng tin tưởng đối với thiên phú của Diệp Huyền, nhưng muốn nói có thể thông qua khảo hạch của vị đại nhân kia hay không thì nàng cũng không dám cam đoan.

Sau khi tạm biệt Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền rốt cuộc cũng thở phào một cái.

Cô nàng này thật là, nhưng cũng cực kỳ quan tâm mình, Diệp Huyền cũng không muốn bày ra cái gì ở trước mặt đối phương, bởi vì một khi bị nàng bắt được thì nhất định sẽ rất mệt.

- Mấy ngày nay cũng không biết tên tiểu tử Trần Tinh kia đi nơi nào.

Ngay tại lúc Diệp Huyền chuẩn bị trở về ký túc xá tìm mấy người Trần Tinh thì đột nhiên có một tiếng kinh hỉ vang lên, sau đó một tên béo tròn trùng trùng như quả bóng lăn tới.

- Ha ha, Huyền thiếu, đã lâu không gặp, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?

Thanh âm này không phải Trần Tinh thì còn là ai.

Chỉ thấy gã mặt mày hớn hở, nói với vẻ tiếc hận:

- Mấy ngày nay ngươi không ở học viện, xem như ngươi lỗ nặng rồi, hai ngày trước, sở vương Sở đại nhân tới học viện giảng bài, lúc đó cả biển người ập tới, chậc chậc, gần như tất cả học viên trong học viện của chúng ta đều tới đây, ta cũng chen vào trong đám người nghe vài ngày, quả thực là có được cảm ngộ rất lớn.

- Sở vương? Diệp Huyền nghi hoặc hỏi.

- Đúng đó, cính là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc ta, sở vương Sở Vân Phi đại nhân đó.

Trần Tinh nói xong thì trên mặt lộ ra vẻ kinh diễm, không ngớt lời ngợi khen:

- Ngươi không thấy được, sở vương Sở đại nhân quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tiêu sái anh tuấn. hắn lưng đeo trường kiếm, thân mặc trường bào, chậc chậc, chỉ tính dung mạo cũng chỉ thua Trần Tinh ta một chút thôi, hắn vừa mới xuất hiện thì rất nhiều nữ học viên ở đây đều la hét không ngớt, so với thấy Trần Tinh ta còn nhiệt tình hơn.

Nói xong Trần Tinh liền liên tục lắc đầu, vẻ mặt không cam lòng:

- Nghĩ tới Trần Tinh ta còn anh tuấn hơn cả Sở đại nhân, nhưng cư nhiên cũng không được hoan nghênh tới như vậy, thật đúng là không cam lòng mà, ta nghĩ, nhất định là do vị Sở đại nhân này ở võ đạo đã trước Trần tam thiếu gia ta nhiều, cho nên ta quyết định, sau này ta nhất định phải trở thành một vị cường giả được nữ sinh hoan nghênh hơn Sở đại nhân nhiều.

Diệp Huyền nghe xong thì hết nói nổi, bất quá hắn cũng hiểu được, hóa ra người hai ngày trước tới Huyền Linh học viện này giảng bài, cư nhiên là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc Sở Vân Phi, chẳng trách Vân Ngạo Tuyết lão sư nói, chỉ cần có thể được hắn thu làm đệ tử thì đại vương tử cũng không dám động thủ với mình.

Sở Vân Phi này, Diệp Huyền đương nhiên là đã từng nghe qua.

Kỳ thật hắn cũng không phải thành viên chính thống của vương thất, chỉ là sinh ra trong một nhánh nhỏ của vương thất, hơn nữa nhánh nhỏ này cách huyết mạch vương thất của Triệu gia rất xa, chỉ là tổ tiên mấy trăm năm trước là một vị quận chúa của vương thất mà thôi.

Vị quận chúa đó gả vào dân gian, có thể nói, Sở Vân Phi là một đệ tử ở nông thôn có một chút xíu xiu huyết mạch Triệu gia mà thôi.

Gã vừa ra đời liền lộ rõ thiên phú võ đạo kinh người, về sau tòng quân, lập nhiều chiến công hiển hách, cuối cùng gia nhập cấm vệ quân, từ một tên đội trưởng, một mực lên tới thống lĩnh mười vạn cấm vệ quân.

Cuối cùng được quốc quân Lưu Vân Quốc coi trọng, phong làm sở vương, thống lĩnh cấm vệ quân vương thành, một thân thực lực của gã đã tới mức đăng phong tạo cực, từ hai mươi năm trước đã đột phá tới võ tông tông võ cảnh ngũ giai.

Thực lực của gã bây giờ càng thâm sâu khó dò, được xem là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc.

Ở Lưu Vân Quốc này, Sở Vân Phi này là một hình tượng được vô số võ giả theo đuổi ngưỡng mộ.

Đều nói Sở Vân Phi này là một thiên tài kiếm đạo, xem ra lưu thủy kiếm ý vừa rồi chính là kiệt tác của người này rồi.

Có thể từ một bình dân trở thành đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc, Diệp Huyền cũng có chút tán thưởng đối với Sở Vân Phi này.

- Huyền thiếu, ngươi xem giúp ta đi, lấy tư chất của ta, muốn vượt qua Sở Vân Phi đại nhân, rốt cuộc cần bao lâu? Năm năm, mười năm, hay là hai mươi năm?
Chương 314 Sở vương (2)

Trên mặt Trần Tinh đầy vẻ chờ mong, nhưng chợt nhíu mày:

- Không được, hai mươi năm thì lâu qua, chờ tới hai mươi năm nữa thì ta cũng hơn ba mươi tuổi rồi, ngươi xem thử xem mười năm được không? Mười năm sau, ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đúng là niên kỷ như hoa như ngọc, phong lưu tiêu sái.

Trần Tinh nói xong, dường như là nghĩ tới chuyện phong lưu khoái hoạt nào đó, nước miếng cũng sắp trào ra.

- Thôi đi, liền tên mập nhà ngươi còn đòi phong lưu tiêu sái? Heo còn tiêu sái hơn cả ngươi.

Diệp Huyền còn chưa nói gì thì đột nhiên có một thanh âm trào phúng lạnh lùng vang lên, ngữ khí lạnh lẽo.

- Ai đó? Là ai đang phóng thí?

Trần Tinh trừng mắt, vội vàng quay lại, chỉ thấy cách đó không xa có một nhóm năm sáu người đi tới, mấy người kia, trên người mỗi tên đều có huyền khí bốc lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt lộ ra địch ý.

- Thái Tử Minh.

Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo, trong số mấy người này, có vài người lúc trước đứng chung một chỗ với cao tầng của Thái Tử Minh khi Diệp Huyền khiêu chiến với Đồng Hồng.

Lúc này mấy người kia đang vây quanh một nam tử mặc cẩm bào, đầu cài đái phát, nam tử này hông đeo một khối ngọc đẹp, ngón tay thon dài, phong độ phiên phiên, chỉ là trong đôi mắt gã lại băng lãnh vô cùng, nhìn về phía Diệp Huyền giống như nhìn một người chết, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường chế nhạo.

Mà mấy tên đứng xung quanh hình như lấy nam tử cẩm bào này dẫn đầu, cả đám vây quanh gã, cũng cười lạnh nhìn Diệp Huyền.

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là mấy con chó nhà có tang của Thái Tử Minh.

Trần Tinh thấy vậy thì biến sắc, nhưng không phải sợ hãi, mà là cười nhạo.

Mấy người bọn họ đã trở mặt với Thái Tử Minh rồi, Trần Tinh không tin đối phương tới đây mà không có âm mưu gì.

Gã vừa nói xong thì tên thiếu niên vừa mở miệng khi nãy liền trầm mặt, trong đôi mắt âm lãnh lóe ra hàn quang:

- Tiểu tử ngươi nói gì đó, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao.

- Đừng có hở một chút là muốn sống muốn chết, nơi này là Huyền Linh học viện chứ không phải hậu viện của nhà các ngươi, Huyền thiếu, đừng có để ý tới mấy tên ngu dốt này, chúng ta đi.

Trần Tinh hừ hừ hai tiếng, lôi kéo Diệp Huyền định đi.

Gã không sợ đối phương, nhưng cũng không phải đại biểu cứ phải một mực đánh đánh mắng mắng với đối phương, thế lực của Thái Tử Minh rất lớn, gã cũng không phải là người mới ngày đầu gia nhập học viện, có thể không liều mạng thì không cần phải liều mạng với đối phương.

Chỉ là gã muốn đi nhưng đối phương chưa chắc đã chịu.

Mấy tên thiếu niên chạy vọt lên phía trước, dễ dàng bao vây Diệp Huyền và Trần Tinh lại, sau đó đều phóng xuất ra khí tức khủng bố.

Trong số sáu người này, yếu nhất cũng là võ sư tam trọng, rõ ràng đều là người có tên trên phong vân bảng.

Mấy người này cùng nhau phóng xuất khí tức, võ sĩ nhị trọng như Trần Tinh lập tức liền có chút không chịu nổi, bịch bịch lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch.

- Hình như ta không hề trêu chọc tới các ngươi nha?

Diệp Huyền thấy vậy thì trong cơ thể đột nhiên phóng xuất ra một cỗ khí tức, khí tức này giống như một cơn gió xuân, khí tức uy áp đang đè nặng trên người Trần Tinh nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn người đối diện, thản nhiên nói.

Advertisements

Cũng không phải là hắn nhún nhường, mà là sau khi đánh bại hai cao thủ thiên võ sư như Mạc Sâm, Diệp Huyền căn bản không xem trọng mấy cao thủ học viên trong học viện này lắm.

Bất luận thế lực của cái gọi là Thái Tử Minh ở học viện có lớn bao nhiêu, đáng sợ bao nhiêu đi chăng nữa, trong mắt Diệp Huyền, bất quá cũng chỉ là mấy tên nhóc con mà thôi.

- Ngươi chính là Diệp Huyền?

Tên thiếu niên cẩm bào được vây quanh kia nhìn thấy Diệp Huyền dùng chiêu ấy thì vẻ khinh thường trên mặt gã rốt cuộc cũng giảm bớt, chỉ nghe gã thản nhiên nói:

- Chẳng trách tiểu tử ngươi có thể đánh bại tên phế vật Đồng Hồng kia, hóa ra là che giấu thực lực, cao thủ võ sư tam trọng, cần gì phải che giấu thành võ sư nhất trọng để ra vẻ chứ, lần đầu tiên ta nhìn thấy người nhàm chán như ngươi.

Nói xong, gã cũng khinh thường nhìn sang mấy tên bên cạnh:

- Mấy tên các ngươi cũng thật là ngu ngốc, còn nói là cao tầng của Thái Tử Minh ta, ngay cả tu vi thực lực thật sự của tiểu tử này cũng nhìn không ra, một thân tu vi đều vất đi đâu hết rồi.

Mấy tên thiếu niên kia bị quát như vậy thì cũng chỉ cúi đầu, không dám mở miệng.

Bọn họ cũng cảm thấy rất nghi hoặc, hơn hai tháng trước, lúc Diệp Huyền đánh bại Đồng Hồng, khí tức để lộ ra rõ ràng chỉ là võ sư nhất trọng, sao mà trong nháy mắt lại biến thành võ sư tam trọng rồi?

Nếu như nói Diệp Huyền là trong vòng hai tháng này từ võ sư nhất trọng đột phá tới tam trọng thì có đánh chết bọn họ cũng không tin, như vậy thì điều giải thích duy nhất chính là lúc trước Diệp Huyền che giấu thực lực.

Chẳng trách kẻ này có thể dùng một chiêu đánh bại Đồng Hồng, hóa ra là hắn xảo trá như hồ ly.

- Bớt nói nhảm đi, có muốn giáo huấn thủ hạ thì ngươi tìm chỗ trống rồi từ từ giáo huấn, bản thiếu gia không rảnh để ở đây nói nhảm với các ngươi.

Diệp Huyền cũng lười phải giải thích với đối phương rằng mình vừa mới đột phá võ sư tam trọng, mang theo Trần Tinh, muốn đi vòng qua mấy tên này.

Sắc mặt của thiếu niên cẩm bào đột nhiên thay đổi, một cỗ khí tức lạnh lẽo sắc bén đột nhiên phóng lên từ người gã, cả thiên địa giống như nháy mắt liền rơi vào mùa đông khắc nghiệt, trở nên rét lạnh.

Gã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:

- Tiểu tử ngông cuồng, Vương Đạo ta lần đầu tiên nhìn thấy có người dám càn rỡ trước mặt ta.

- Ngươi là Vương Đạo? Chính là cái tên đứng thứ nhất trên phong vân bảng của học viện?

Trần Tinh lập tức kinh hô thành tiếng, đưa mắt dò xét đối phương từ trên xuống dưới.

Diệp Huyền cũng nhịn không được mà nhìn đối phương thêm một cái, khí tức trên người quả nhiên rất hùng hậu, hơn nữa huyền khí cũng rất nồng đậm, tuy rằng tu vi chỉ có võ sư tam trọng, nhưng kì thật cách địa võ sư nhất trọng cũng chỉ có một bước mà thôi.

- Ngươi biết là tốt.

Thiếu niên cẩm bào cười lạnh, trong giọng nói mang theo vẻ đắc ý.

Lại nghe Trần Tinh khiếp sợ xong thì khinh thường nói:

- Ta còn tưởng Vương Đạo đứng đầu trên phong vân bảng rốt cuộc là nhân vật thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ vậy mà thôi, bộ dạng như ngựa như khỉ ấy, đúng là thất vọng quá đi mất.

Trần Tinh nói xong còn liên tục lắc đầu, vẻ mặt như thất vọng lắm lắm nói không nên lời.
Chương 315 Phong vân bảng đệ nhất

Tình hình ở nơi này thật ra đã sớm hấp dẫn không ít học viên tụ lại xem, nghe thấy Trần Tinh nói như vậy thì mấy học viên kia liền buồn cười, lập tức cười phì một cái, chỉ là mấy người kia vừa cười thành tiếng thì lập tức cảm thấy không đúng, vội vàng mím môi, lộ ra vẻ sợ hãi.

Người bị mỉa mai thành ngựa với khỉ chứ không phải chó mèo gì đó này chính là Vương Đạo đứng đầu trên phong vân bảng của học viện, bị tên này ghi hận thì tuyệt đối có thể khiến cho mấy người bọn họ sống không bằng chết.

Luận dung mạo, kì thực Vương Đạo cũng xem như có chút tuấn lãng, chỉ là mặt của gã hơi dài một chút, nhưng chịu khó chăm chút, lại búi tóc đẹp đã, nhìn qua cũng có chút khí chất phong độ phiên phiên.

Chỉ là Trần Tinh vừa nói như vậy thì lập tức liền phóng đại khuyết điểm mặt dài của gã lên vô hạn, cẩn thận ngó lại một cái thì đúng là giống ngựa khỉ thật đấy.

- Xú tiểu tử, ngươi muốn chết.

Trong mắt Vương Đạo lóe ra một đạo lãnh quang, đột nhiên đánh một quyền về phía Trần Tinh, một dòng sông băng do khí lạnh hình thành muốn đóng băng Trần Tinh.

Tu vi của Vương Đạo chính là võ sư tam trọng, còn Trần Tinh chỉ mới là võ sĩ nhị trọng, một quyền này đánh xuống, cho dù Trần Tinh mạnh tới đâu đi nữa thì cũng sẽ bị trọng thương.

Diệp Huyền thấy thế thì tức giận, trở tay đánh ra một quyền.

Ầm ầm ầm!

Hai đầu quyền va nhau trên không trung, chỉ nghe có tiếng băng nứt vỡ răng rắc vang lên, thân hình Diệp Huyền vẫn nguyên vẹn không nhúc nhích, còn Vương Đạo thì không khống chế được mà lui lại một bước.

- Đứng đầu phong vân bảng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Diệp Huyền lạnh lùng nói, trong lòng đã sinh ra sát cơ, người này vô thanh vô tức liền hạ thủ với Trần Tinh, nếu như không phải lần này có mình ở đây thì Trần Tinh phỏng chừng đã mất nửa cái mạng rồi.

- Hảo tiểu tử, ta vốn nghe nói ngươi có thực lực phi phàm, muốn mời chào ngươi, để ngươi trở thành một thành viên của Thái Tử Minh ta, bây giờ, nếu như hôm nay ta không dạy cho ngươi một bài học, khiến cho ngươi quỳ xuống xin tha ngay tại chỗ này thì Vương Đạo ta sẽ không mang họ Vương.

Vương Đạo cắn răng lên tiếng, trong giọng nói lộ ra sát ý.

- Hay cho một cái không mang họ Vương, ai không biết còn tưởng rằng Huyền Linh học viện này là do ngươi mở đấy.

Đúng lúc này, từ phía xa liền có một tiếng cười lạnh truyền tới, mọi người nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ người này là ai vậy? khẩu khí lớn thật đấy.

Mọi người quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy từ xa có ba người đi tới, trên người mỗi người đều phóng xuất ra khí tức nồng đậm.

Mấy người Vương Đạo nhìn thấy đối phương thì lập tức biến sắc:

- Bát vương tử điện hạ, Thái Tử Minh ta làm việc hình như không đụng chạm gì tới điện hạ ngươi đúng không?

Người tới chính là ba người Triệu Duy, Thanh Lăng và Tả Lưu.

- Diệp Huyền huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.

Chỉ thấy Triệu Duy cũng không thèm nhìn tới Vương Đạo một cái, mỉm cười đi tới trước mặt Diệp Huyền, ôm tay chào đối phương một cái.

- Triệu huynh.

Diệp Huyền mỉm cười.

- Diệp Huyền, đã lâu không gặp.

Advertisements

Thanh Lăng cũng mỉm cười lên tiếng.

- Mới có mấy ngày thôi, làm gì tới mức đã lâu.

Diệp Huyền sờ sờ mũi.

Hai mắt Trần Tinh sáng ngời, kinh hô:

- Huyền thiếu, ngươi cưa thêm một mỹ nữ từ khi nào vậy, còn có thiên lý hay không?

Thanh Lăng nghe xong thì mặt đỏ bừng, đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Trần Tinh, ánh mắt sắc bén tới mức khiến cho Trần Tinh cảm hấy hít thở không thông, khiến gã sợ tới mức tranh thủ thời gian trốn tới sau lưng Diệp Huyền.

- Thanh Lăng đừng trách, tính tình của hắn là như vậy đấy.

Diệp Huyền mỉm cười giải thích.

Thần sắc của Thanh Lăng lúc này mới đỡ hơn, nàng có dung mạo diễm lệ, tu vi lại cao, cả học viện này không biết có bao nhiêu học viên có ý với nàng, mỗi người ở trước mặt nàng đều ra vẻ hào hoa phong nhã, cố gắng biểu hiện tốt nhất, làm gì có ai dám nói năng kiểu đó trước mặt nàng.

Chỉ là lúc trước bị Trần Tinh nói như vậy, lại khiến nàng lơ đễnh nhìn Diệp Huyền một cái, trong lòng mơ hồ cảm thấy tìm một phối lữ như Diệp Huyền cũng không tệ, điều này khiến cho chính bản thân nàng cũng cảm thấy lắp bắp kinh hãi.

Thấy mấy người kia, đám học viên đứng vây xem không khỏi giật mình, chẳng trách mấy người Diệp Huyền lại không sợ Thái Tử Minh, hóa ra hắn là người của bát vương tử điện hạ.

Vương Đạo có kiêu ngạo tới đâu đi nữa, nhưng ở trước mặt Triệu Duy gã cũng không dám bất kính gì, chỉ là mệnh lệnh mà đại vương tử đã giao, gã không dám không nghe, trầm giọng nói:

- Bát vương tử điện hạ, người này đắc tội với Thái Tử Minh ta, hủy danh dự của Thái Tử Minh, đại vương tử tự mình hạ lệnh, để ta nghiêm trị đối phương, kính xin điện hạ đừng nhúng tay vào, nếu không thì đại vương tử tức giận…

Triệu Duy thản nhiên nhìn gã một cái:

- Ta đang nói chuyện với Diệp Huyền huynh đệ, hình như không tới phiên ngươi xen vào.

Vương Đạo biến sắc, tuy rằng thân phận gã không bằng Triệu Duy, nhưng dẫu gì gã cũng là người đứng đầu trên phong vân bảng của học viện, luôn làm việc theo lệnh của đại vương tử, đã bao giờ bị người ta nói nặng như thế này.

Chỉ là nghĩ tới thân phận của Triệu Duy xong, gã chỉ có thể cắn răng nuốt cơn giận vào bụng.

- Bát vương tử điện hạ, ngươi làm như vậy, ta rất khó trở về phục mệnh, kính xin điện hạ lui bước.

Vương Đạo dường như đã hạ quyết tâm, lạnh giọng mở miệng.

Ở trong vương thất, trước mắt người có quyền lực nhất, thế lực lớn nhất chính là đại vương tử và tứ vương tử, trong đó, đại vương tử càng ẩn ẩn có danh xưng thái tử, còn bát vương tử này, tuy rằng thiên phú không tệ, nhưng tạm thời còn không là gì hết.

Gã nay đã đầu phục đại vương tử, nếu như chỉ bị bát vương tử nói mấy câu liền sợ tới mức không dám làm gì, để cho đại vương tử biết được thì tuyết đối sẽ khiến cho đại vương tử không vui, gã tin tưởng, dù cho mình có đắc tội với bát vương tử đi nữa, đại vương tử cũng sẽ bảo vệ mình.

Cho nên, dù cho có đắc tội với bát vương tử đi nữa, sau này có phải chịu không ít khổ thì gã cũng phải làm thỏa đáng chuyện đại vương tử đã giao, tới lúc đó địa vị của mình ở trong mắt của đại vương tử tự nhiên sẽ lên như nước dâng thuyền, đợi tới lúc đại vương tử đăng cơ thì mới có thể kiếm được một chức vị cao.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Vương Đạo nhìn về phía Triệu Duy cũng không còn kính sợ như trước nữa.

Triệu Duy thế nào cũng không ngờ, Vương Đạo cư nhiên dám nói chuyện với mình kiểu đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom