-
Chương 251-255
Chương 251 Nhượng bộ lui binh (2)
Trong đầu Tào Hạc nháy mắt liền nhớ tới một màn xảy ra lúc khảo hạch tân sinh, tim run lên một cái, nháy mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi, liên tục lùi lại phía sau.
Dưới ánh mắt của Diệp Huyền nhìn chằm chằm, căn bản không cần ra tay thì trong lòng Tào Hạc đã không còn can đảm đi ngăn cản, nhìn qua phía Ngô Diệt kia xin giúp đỡ.
Ngô Diệt nhíu mày.
- Phế vật, đúng là mất mặt.
Đường đường là một học viên cũ, cư nhiên lại sợ hãi một tân sinh thành như vậy, Ngô Diệt hầu như không dám nhận quen biết Tào Hạc, thân hình vừa động thì gã đột nhiên đánh một chưởng về phía Diệp Huyền, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là tên tân sinh lúc trước đã đả thương Tào Hạc sao? Để ta xem thử thực lực của ngươi ra sao.
- Chỉ bằng ngươi sao?
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, không đoái hoài gì tới thế công của Ngô Diệt, chỉ chậm rãi đánh ra một chưởng.
- Muốn chết!
Trong lòng Ngô Diệt cười lạnh.
- Oanh!
Một tiếng va chạm vang lên, sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn và tiếng kêu la thảm thiết, Ngô Diệt lúc trước còn kiêu ngạo hống hách nay lại bay ngược ra với tốc độ cực nhanh, trong miệng còn phun ra máu tươi.
- Đây là vốn liếng cho ngươi càn rỡ sao? Chỉ vậy mà thôi.
Diệp Huyền cười lạnh mở miệng, ngay cả nhìn Ngô Diệt thêm một cái cũng lười, quay sang Trần Tinh:
- Trần Tinh, phòng tu luyện này ngươi vào tu luyện trước đi, chúng ta lên tầng cao hơn xem thử.
- Được rồi.
Trần Tinh cũng không chối từ nữa, trực tiếp đi vào trong phòng tu luyện.
Két!
Phòng tu luyện khởi động, cửa chính liền đóng chặt lại.
Căn cứ theo quy định của học viện thì vì tranh giành phòng tu luyện trong tu luyện tháp thì có thể động thủ luận bàn, nhưng một khi đã tiến vào phòng tu luyện rồi thì nhất định không ai được vào quấy rầy.
Trần Tinh vào phòng tu luyện rồi, Diệp Huyền cũng yên tâm, mang theo hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cùng nhau đi lên tầng cao hơn, về phần tên Ngô Diệt ngã vật ra đó và Tào Hạc đã đần mặt ra thì Diệp Huyền căn bản chưa từng nhìn qua một cái.
- Ngươi…
Ngô Diệt nằm trên mặt đất, ôm ngực, oán độc nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Gã tình nguyện Diệp Huyền mắng gã thêm vài câu, ít nhất cũng tốt hơn là khinh thường không thèm đếm xỉa thế này.
Tất cả những học viên còn lại ở đây đều giật mình ngây ra, cả đám đều kinh hãi nhìn về phía Diệp Huyền.
Tên này thật sự là tân sinh sao? Ngay cả Ngô Diệt cũng không đỡ nổi một chiêu của hắn, thật sự là quá mức kinh khủng rồi.
Ngô Diệt là ai chứ, đám học viên cũ ở đây ai cũng biết, chính là cường giả võ sĩ tam trọng đó, sở dĩ Viên Sơn để gã ở lại chính là vì Viên Sơn cho rằng gã dư sức đánh bại mấy người Diệp Huyền, nhưng không ngờ Ngô Diệt thậm chí không đỡ nổi một chiêu của Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, nếu không thì ta cũng ở lại tầng ba này chờ phòng tu luyện là được rồi.
Lên cầu thang, Phượng Nhu Y nhịn không được mở miệng.
Căn cứ theo bố trí của tu luyện tháp thì tổng cộng có mười hai tầng có phòng tu luyện, mà võ sĩ nhất trọng vừa nhập học tới võ sư tam trọng sắp tốt nghiệp thì tổng cộng có sáu đẳng cấp, cho nên bình quân là một đẳng cấp hai tầng.
Advertisements
Bây giờ nàng mới chỉ là võ sĩ nhất trọng, trong lòng cảm thấy ở lại tầng ba thì tốt hơn.
- Không sao, cường giả vào tu luyện tháp này cũng không nhất định là sắp xếp theo trình độ vào tầng nào, hôm nay vừa mới khai giảng, tân sinh khá nhiều, mấy tầng bên dưới lại càng đông hơn, ngươi ở đó thì phải chờ tới khi nào chứ.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng nói.
Nghe ngữ khí cường ngạnh của Diệp Huyền, trong lòng Phượng Nhu Y sinh ra chút vui vẻ.
Thật ra tu luyện ở tầng nào với nàng đều như nhau, nàng quan tâm chính là thái độ của Diệp Huyền đối với mình, thấy Diệp Huyền có chút để bụng tới mình thì trong lòng Phượng Nhu Y lập tức cảm thấy ngọt ngào như ăn mật vậy.
Diệp Huyền nào biết trong lòng Phượng Nhu Y đang nghĩ gì, ba người một đường đi lên, rất nhanh liền đi tới tầng thứ tư, cả tầng thứ tư cũng kín mít không có gian phòng trống nào.
Tiếp tục đi lên, mấy người nhanh chóng đi tới tầng thứ năm.
Tầng thứ năm này vừa lúc có hai phòng tu luyện đang chậm rãi đóng cửa lại.
Mà ở bên trong đó chính là hai tên thiếu niên đi theo Viên Sơn khi nãy.
Trên mặt đất còn có hai học viên cũ mặt mũi đầy máu, vẻ mặt phẫn nộ và không cam lòng nhìn vào cánh cửa phòng tu luyện đang chậm rãi đóng lại kia.
Mấy học viên cũ đứng ở những phòng tu luyện xung quanh thì nhìn hai người nọ đầy vẻ thương hại. rõ ràng phòng tu luyện của hai người này vừa bị thủ hạ của tên Viên Sơn kia dùng thủ đoạn cướp đi.
Diệp Huyền thấy thế, bước nhanh về phía đó, cũng không thấy hắn có động tác gì, song chưởng đặt lên trên hai cánh cửa chưa hoàn toàn đóng kín kia, vỗ nhẹ hai cái, cửa phòng tu luyện cư nhiên lại mở ra lần nữa.
- Hai người các ngươi lăn ra đây.
Diệp Huyền nói với ngữ khí thản nhiên, sau đó nhìn về phía Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y:
- Hai phòng tu luyện này vừa lúc cho hai người các ngươi.
Ngữ khí của hắn nghiễm nhiên đã xem phòng tu luyện của hai tên kia thành đồ của mình.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao.
Hai gã thủ hạ của Viên Sơn nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận, một trái một phải nhanh chóng đánh về phía Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Hai đạo huyền khí mạnh mẽ đánh ra từ hai bên, gắt gao vây kín Diệp Huyền.
Bọn họ là bạn của Ngô Diệt, bây giờ thấy Diệp Huyền đi lên mà không thấy bóng dáng Ngô Diệt và Tào Hạc, lập tức biết là Ngô Diệt chắc là không làm gì được Diệp Huyền, cho nên vừa ra tay liền vô cùng hung ác, không hề lưu tình chút nào.
Nhưng mà mặc cho bọn họ ra tay hung ác cỡ nào, nhưng trong mắt Diệp Huyền thì đều không khác gì nhau, thân hình khẽ lui lại một chút, thủ chưởng của Diệp Huyền đã dùng một góc độ vô cùng quỷ dị, hung hăng đáng lên trước ngực của bọn hắn.
Tốc độ cực nhanh, khiến cho tất cả mọi người ở đây không kịp phản ứng.
Phốc phốc hai tiếng, trước mắt bao người, hai tên kia chật vật ngã nhào ra đất, phun máu tươi, huyền khí trong cơ thể hỗn loạn, cư nhiên không thể dùng tới nửa điểm khí lực.
Một chiêu của Diệp Huyền đánh ra liền khiến cho hai tên học viên cũ trực tiếp mất đi khả năng chiến đấu.
- Hai người các ngươi vào đi, có thêm thời gian tu luyện, tu luyện được bao lâu thì cứ tu luyện, dù sao bên trong vẫn còn thẻ tu luyện của hai tên kia.
Diệp Huyền lúc này chuẩn bị bế quan tu luyện cửu chuyển thánh thể, cần rất nhiều thời gian, cũng không phải hai ba ngày là có thể giải quyết xong, cho nên cũng muốn để cho mấy người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y tu luyện lâu thêm một chút.
Chương 252 Tầng thứ chín (1)
- Vậy mấy ngày sau gặp lại.
Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh đều gật đầu, chia nhau đi vào bên trong phòng tu luyện, đóng cửa chính lại.
Không hề nhìn tới hai tên nằm trên mặt đất một cái, Diệp Huyền lướt lên tầng trên nhanh như gió.
Lần này hắn đi, thì khắp tầng năm của tu luyện tháp đều vang lên từng đợt bàn tán xôn xao.
Lần này Diệp Huyền muốn bế quan là vì muốn tu luyện cửu chuyển thánh thể, chứ không phải trùng kích cảnh giới, yêu cầu đối với mức độ nồng đậm của huyền khí cũng không phải càng cao càng tốt, cho nên hắn vừa đi lên vừa cẩn thận cảm nhận mức độ nồng đậm ở xung quanh.
Tầng thứ sáu.
Tầng thứ bảy.
Tầng thứ tám.
Tầng thứ chín.
Mấy tầng trước Diệp Huyền chưa hề dừng lại một cái, mãi cho tới tầng thứ chín hắn rốt cuộc mới dừng bước.
- Mức độ nồng đậm của huyền khí ở chỗ này cũng không kém là mấy, chọn nơi này vậy.
Ánh mắt của Diệp Huyền quét qua tầng thứ chín, gian phòng ở tầng thứ chín này rất thưa thớt, so với mấy tầng bên dưới thì căn bản không thể sánh bằng, tổng cộng có ba mươi sáu gian.
Mà ở khoảng trống phía trước tầng thứ chín có năm người đang khoanh chân ngồi, nhắm mắt tu luyện, chờ có phòng tu luyện trống.
Nghe thấy tiếng bước chân đi lên thì năm người này đồng loạt quay đầu nhìn sang.
- Là ngươi sao, một tên tiện dân quê mùa, thân là một tân sinh vừa mới nhập học cư nhiên dám lên tới nơi này!
Một thanh âm kinh ngạc truyền tới, đúng là Viên Sơn.
Trên mắt gã mang theo vẻ kinh ngạc, theo như gã nghĩ thì mấy người Diệp Huyền bây giờ đáng lẽ đã sớm bị mấy người Ngô Diệt giải quyết xong rồi mới phải, nhưng lúc này xem qua thì hình như không phải như thế, còn lên tới tầng thứ chín đại biểu cho võ sư nhất đẳng nữa.
Căn cứ theo phân bố thì tầng thứ tám và tầng thứ chín này căn bản chính là chỉ có cường giả võ sư nhất trọng của ban cao cấp mới có thể lên đây tu luyện.
Khóe miệng của gã nhếch lên cười lạnh:
- Tiện dân đúng là tiện dân, không biết rõ địa vị của mình, cứ lỗ mãng nhào lên, căn bản chính là tìm chết.
Theo như Viên Sơn thấy thì Diệp Huyền nhất định là không tìm được phòng ở tầng dưới cho nên mới leo lên tới trên này.
Bất quá lẽ nào hắn không biết rằng tầng thứ chín này căn bản không phải nơi hắn có thể đi tới hay sao?
Quả nhiên, sau khi nghe thấy thân phận tân sinh của Diệp Huyền thì những người còn lại đều nhìn qua với ánh mắt sắc bén.
Chỉ một thoáng thôi liền có một cỗ khí tràng cường đại nháy mắt liền đổ ập tới trên người Diệp Huyền.
Có thể đi lên tầng này, tất cả đều là học viên của ban cao cấp, đều là võ sư huyền võ cảnh nhị giai, theo như bọn họ thấy, có tân sinh đi lên nơi chỉ dành cho bọn họ thì rõ ràng chính là đang sỉ nhục bọn họ.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn chạy xuống đi, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới, nếu như chỉ muốn xem một cái thì ngươi cũng nhìn đủ rồi.
Một thanh âm thô thổ vang lên, một thanh niên thân hình cao lớn lạnh giọng quát, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khí tức trầm ổn.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn đối phương một cái, cũng không mở miệng, chỉ khoanh chân ngồi xuống trước cửa một phòng tu luyện.
- Hửm?
Advertisements
Ánh mắt của đại hán cao to kia ngưng tụ, Diệp Huyền dám không đếm xỉa gì tới lời gã nói.
- Thạch Tam, hình như tên tiểu tử này không thèm đếm xỉa tới ngươi kìa.
Một tên thanh niên khác đột nhiên cười lạnh mở miệng.
- Chỉ là một tân sinh thôi mà cũng dám không đếm xỉa gì tới lời của học viên ban cao cấp chúng ta nói ra, nếu đổi lại là ta thì đã sớm cho hắn một bài học rồi.
- Thạch Tam, đuổi hắn xuống dưới đi, cho hắn biết cái gì gọi là tôn ti trưởng ấu.
- Đúng đó.
Bốn tên thanh niên còn lại trên tầng chín đều cười lạnh mở miệng, trong lời nói đều mang theo ý giật dây.
Ánh mắt của đại hán cao to kia cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền một hồi.
Chỉ thấy Diệp Huyền chỉ thản nhiên lẳng lặng ngồi đó trước những tiếng cười lạnh chế giễu của mọi người ở đây, giống như một pho tượng, bất động như núi.
Thạch Tam tâm thần vừa động, đột nhiên phát ra một cỗ huyền thức bao phủ trên người của Diệp Huyền.
Học viên ở Huyền Linh học viện, rất nhiều người đều có sở trường đặc biệt ở các lĩnh vực khác nhau, ví như Thạch Tam này chẳng hạn, ngoại trừ đạt tới võ sư nhất trọng ra thì cũng là một vị luyện dược sư nhất phẩm, cho nên vận dụng huyền thức cũng vô cùng thoải mái.
Mà gã cũng muốn xem rõ thực lực thật sự của Diệp Huyền là gì, sao lại có thể trầm ổn như bàn thạch trước mặt bốn thành viên của ban cao cấp thế này.
Nhưng khiến gã giật mình chính là, khi huyền thức của gã vừa mới chạm tới người của Diệp Huyền thì giống như tiến vào một vực sâu vô tận, bị hút vào trong đó hoàn toàn, căn bản không hề có chút phản hồi nào.
Phát hiện này không khỏi khiến cho Thạch Tam chấn động.
- Người này đúng là không đơn giản.
Trong mắt của Thạch Tam đột nhiên lóe lên một quang mang thâm thúy, ngoảnh mặt làm ngơ trước mấy lời nói khích của những người khác, cười lạnh nói:
- Cả đám các ngươi nói thì hay lắm, Viên Sơn, hình như ngươi ở gần tiểu tử đó nhất đúng không, muốn động thủ thì ngươi tự đi mà động thủ, cần gì chờ ta ra tay, bỏ gần cầu xa làm gì! Tiểu tử này thân là một tân sinh, cư nhiên dám đi lên đây, theo như Thạch Tam ta thì chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến cho Thạch Tam ta bội phục rồi, ở đây có gì đâu mà không được.
Lời nói của Thạch Tam khiến mấy người ở đây kinh ngạc.
Từ khi nào thì tên Thạch Tam này lại trở nên nhu nhược như vậy rồi, đối với một tân sinh cư nhiên còn nói ra hai chữ bội phục, đây thật đúng là mặt trời mọc lên từ hướng tây mà.
Trong đầu mấy người khác nghi hoặc không thôi, ánh mắt lập tức chuyển sang mục tiêu mới:
- Viên Sơn, Thạch Tam nói cũng không sai, ngươi đứng gần hắn nhất, không bằng ngươi ra tay đi.
- Hình như hai người các ngươi còn quen biết nữa thì phải, vừa lúc cho ngươi cơ hội đó.
- Viên Sơn, ngươi không phải là không dám ra tay với một tân sinh đấy chứ?
Cả đám đều mở miệng, bị nói khích như vậy, lại thêm bản thân Viên Sơn đã muốn dạy dỗ Diệp Huyền một bài học từ lâu rồi, cho nên lập tức cười lạnh đứng lên.
- Nếu đã như vậy rồi thì để ta làm gương cho mọi người xem.
Gã đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền, cũng không nói nhảm gì nhiều, trực tiếp đánh một quyền về phía Diệp Huyền.
Trên mặt Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện vẻ chán ghét.
Tên Viên Sơn này năm lần bảy lượt khiêu khích mình, thực sự cho rằng mình không thể làm gì được gã hay sao?
Chương 253 Tầng thứ chín (2)
- Cút trở về đi!
Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên trong đại sảnh tầng thứ chín, lập tức có một cỗ hàn ý xẹt qua, nhiệt độ trong đại sảnh nháy mắt liền giảm mạnh xuống.
Ầm!
Diệp Huyền ngồi ở chỗ đó, bất động như núi, trở tay đánh ra một quyền, tiếng va chạm nặng nề vang lên, mấy người Thạch Tam liền nhìn thấy, Viên Sơn vừa nãy ra tay nhanh như chớp nay cũng bay ngược ra ngoài nhanh như thiểm điện.
Bịch bịch bịch.
Chân của gã liên tục đạp lên mặt đất, khí huyết trong cơ thể bốc lên cuồn cuộn, một mực lùi lại phía sau hơn mười mét, lúc này rốt cuộc mới dừng lại, sắc mặt đỏ bừng, tay phải run run.
- Người này thật cường hãn.
Đồng tử của mấy người Thạch Tam co rút lại, trong lòng vô cùng khiếp sợ, không ngờ sức lực một quyền của Diệp Huyền cư nhiên lại đẩy lùi Viên Sơn, còn bản thân hắn vẫn ngồi yên ở chỗ kia, chẳng trách từ đầu chí cuối Diệp Huyền đều không để ý tới những gì bọn họ nói, hóa ra là bởi vì hắn có thực lực cường hãn nhường này.
Người này thật sự là một tân sinh sao?
Đôi mắt của Viên Sơn cũng ngưng trọng lại, tay phải của gã vẫn run lên liên hồi, xương ngón tay truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn và nhức nhối.
Quyền lực thật khủng khiếp.
Vận chuyển huyền khí để giảm bớt cảm giác đau đớn trên đầu quyền, ánh mắt của Viên Sơn đều gắn chặt trên người Diệp Huyền.
Mặc dù lúc trước Diệp Huyền đánh bại Tào Hạc, dù cho mấy người Ngô Diệt mà mình lưu lại không thể ngăn cản được tên tiểu tử này.
Nhưng trong lòng Viên Sơn luôn cho rằng Diệp Huyền chỉ là một tân sinh, có mạnh hơn nữa thì thực lực cũng chỉ chừng võ sĩ tam trọng mà thôi, đối mặt với cường giả võ sư nhất trọng như mình thì chỉ có phần bị đánh mà thôi.
Nhưng lần giao thủ vừa rồi lại khiến gã biết được, người này cũng không dễ đối phó như mình nghĩ, hắn cư nhiên cũng có thực lực võ sư nhất trọng.
- Ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích ta, ta luôn không để ý tới, không phải vì ta sợ ngươi, mà là ta khinh thường không thèm chấp.
Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, ánh mắt thản nhiên nhìn Viên Sơn:
- Nhưng bây giờ ngươi xem như đã thành công chọc giận ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cút khỏi nơi này, ta sẽ bỏ qua hết những chuyện cũ, bằng không, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã chọc giận ta.
Ngữ khí của Diệp Huyền lạnh như băng, thản nhiên lên tiếng, thanh âm vô cùng bá đạo.
Nói thật, hắn tới Huyền Linh học viện này chẳng qua là vì nơi này có nhiều tài nguyên mà thôi, chứ không hề muốn ỷ mạnh hiếp yếu.
Dù sao thì theo Diệp Huyền thấy, những học viên trong Huyền Linh học viện này chỉ có thể xem như mấy đứa nhóc mà thôi.
Nhưng đám người Viên Sơn này cả đám đều để mắt ở trên đầu, cứ thích tới kiếm chuyện với mình, giống như một đám ruồi nhặng, không ngừng vo ve bên tai của hắn, tuy rằng Diệp Huyền không quan tâm, nhưng vẫn vô cùng chán ghét.
Hôm nay hắn rốt cuộc cũng muốn đánh chết con ruồi nhặng này.
- Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?
Thần sắc của Viên Sơn trở nên lạnh lùng, chậm rãi đi về phía trước, tuy rằng biết được thực lực của Diệp Huyền không kém, nhưng nếu muốn cút ra thì hình như vẫn còn chưa đủ đâu.
Lại còn nói là cho gã cơ hội, buồn cười, gã thế này chính là cho cơ hội sao? Cư nhiên khiến cho gã mất mặt trước mặt bao người.
Nếu như gã thật sự làm như vậy thì sau này Viên Sơn gã còn mặt mũi nào đi lại trong Huyền Linh học viện này nữa.
- Có chút thực lực thì liền coi trời bằng vung, tiện dân đúng là tiện dân, học viên của Huyền Linh học viện cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Tâm thần vừa động, trên người Viên Sơn đột nhiên dâng lên một đạo quang hồng màu vàng kim, ở giữa kim quang kia có một khí tức bén nhọn bắn ra, khiến người ta khiếp sợ.
- Võ hồn của ta chính là thiết kim võ hồn, vô cùng bén nhọn, không gì không đâm thủng được!
Viên Sơn ngạo mạn lạnh lùng nói ra, trong ánh mắt của gã, quang mang màu vàng lập lòe, giống như hai thanh đao nhỏ, rơi trên người của Diệp Huyền.
- Thiết kim võ hồn!
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh như băng, cười nhạo nói:
- Rất lợi hại à?
Thiên Huyền đại lục này, võ hồn thuộc tính có rất nhiều, có thú võ hồn, khí võ hồn, võ hồn thuộc tính đủ loại, trong đó võ hồn thuộc tính chia ra làm các loại ngũ hành võ hồn, âm dương võ hồn.
Thiết kim võ hồn này chắc là thuộc hàng kim hệ võ hồn trong ngũ hành võ hồn, chủ công bén nhọn và cứng rắn, ở trong số kim hệ võ hồn cũng xem như không tệ, nhưng đây cũng chỉ là đối với Lưu Vân Quốc mà thôi, đi ra Thiên Huyền đại lục này chỉ có thể xem như bình thường.
- Đúng là nực cười, ngay cả thiết kim võ hồn cũng không biết, tiện dân đúng là tiện dân, không bằng ngươi cũng để ta xem xem võ hồn của tiện dân ngươi rốt cuộc là cái gì đi?
Viên Sơn chế giễu cười nói, theo như gã thấy, Diệp Huyền căn bản không nhìn ra sự cường đại của võ hồn của mình.
- Đối phó với ngươi căn bản không cần dùng tới võ hồn.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
Lời vừa dứt thì thân hình của đột nhiên động đậy, giơ tay thành kiếm, hóa thành một đạo quang mang sắc bén, bắn về phía trước ngực của Viên Sơn.
- Cuồng vọng, vô kiên bất tồi.
Viên Sơn quát lạnh một tiếng, thiết kim võ hồn trên đỉnh đầu đột nhiên bao phủ toàn thân của gã, trên tay phải liền lóe lên kim quang sáng chói, khí tức bén nhọn tùy ý, lướt qua không khí liền phát ra tiếng xé gió vù vù, đánh thẳng tới tay của Diệp Huyền.
Huyền khí cuồng bạo mà sắc bén quét ngang bốn phía, thủ chưởng của Diệp Huyền trong nháy mắt khi tiếp xúc với tay phải của Viên Sơn thì đột nhiên vừa động.
Như đàn tỳ bà, lặng lẽ điểm một cái trên tay của Viên Sơn.
Một cỗ kình khí sắc bén không thể địch nổi, giống như lợi kiếm, nháy mắt liền đâm vào trong cánh tay phải của Viên Sơn, một cỗ đau đớn khiến cho người ta sợ hãi nháy mắt liền xâm nhập vào trong đại não của Viên Sơn, khiến cho cả linh hồn của gã cũng run rẩy.
- Sao có thể chứ, huyền khí của ngươi sao có thể phá vỡ được phòng ngự của ta, a….
Tâm thần của Viên Sơn run lên dữ dội, cơn đau đớn trên cánh tay phải triệt để đánh tan niềm tin trong lòng của gã, phụt một tiếng, trên cánh tay phải của gã liền bắn ra vô số máu tươi, đau đớn kêu rên, vội vàng lùi về phía sau.
- Cút!
Diệp Huyền lạnh lùng mở miệng, chỉ thốt ra một chữ, sau đó đánh một chưởng vào lồng ngực của gã.
Máu tươi bắn ra khắp nơi, Viên Sơn giống như một con diều đứt dây, bay ngược về phía sau, ầm một tiếng đập trúng cánh cửa của một phòng tu luyện, sau đó lại chậm rãi mềm oặt ngã xuống.
Chương 254 Ta muốn (1)
- Với thực lực của ngươi cũng xứng để ta dùng tới võ hồn sao?
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, cũng là những lời đó, những là trường hợp này, rơi vào trong tai của những người có mặt ở đây, nhưng lại sinh ra hiệu quả khác hoàn toàn.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ kinh sợ.
Bắt đầu từ khi hai người giao thủ, bọn họ đã tưởng tượng qua rất nhiều kết cục khác nhau, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có kết cục như bây giờ.
Đường đường là Viên Sơn, võ sư nhất trọng, lại là học viên của ban cao cấp, dưới tình huống đã thúc giục thiết kim võ hồn cường đại, cư nhiên lại bị đánh bại chỉ với một chiêu, khiến cho tất cả mọi người bất giác đều khiếp sợ.
Trên mặt Viên Sơn đầy vẻ thống khổ, miệng rỉ máu tươi, gã không dám tin nhìn vào tay phải của mình, trên cánh tay phải có vô số vết rách, máu tươi đầm đìa vừa nhìn liền hoảng sợ.
Chẳng những bên ngoài, Viên Sơn có thể cảm giác được, tất cả huyền mạch trên cánh tay phải của gã, dưới một kích kia của Diệp Huyền đều đã đứt đoạn, tàn phế tại chỗ.
- Ngươi phế tay phải của ta.
Viên Sơn cắn răng, dữ tợn mở miệng, trong lòng tràn ngập hận ý ngập trời.
Cái gì? Tay phải của Viên Sơn bị phế rồi?
- Thật là ác độc mà.
Mấy người Thạch Tam đều run lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng hốt nhìn Diệp Huyền, may mà vừa rồi bọn họ không ra tay, người này đúng là đáng sợ.
Nhìn thấy vẻ thù hận trong đôi mắt sung huyết của Viên Sơn, Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, một kích của ngươi ban nãy, nếu như ta không đỡ thì tay phải của ta cũng đã triệt để bị phế rồi, ta chẳng qua chỉ là đáp trả những gì ngươi muốn mang tới cho ta mà thôi, có muốn trách thì phải trách ngươi không thức thời, trách ngươi ngoan độc, nếu như trong lòng ngươi có thể nhân từ một chút thì ta cũng không phế bỏ tay phải của ngươi làm gì, toàn bộ những điều này đều là vì bản thân ngươi mà thôi.
Mấy người Thạch Tam nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì trong lòng đều run lên, đúng vậy, lúc đó bọn họ đều suy nghĩ vấn đề ở góc độ của Viên Sơn mà thôi, nếu như đổi qua một góc độ khác, Diệp Huyền bại dưới tay Viên Sơn thì kết cục của Diệp Huyền e là cũng sẽ bị thiết kim võ hồn của Viên Sơn chém đứt tay phải.
Diệp Huyền căn bản không thể xem như tàn nhẫn, chỉ là đáp trả lại những gì Viên Sơn muốn làm mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi dám phế ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Ánh mắt của gã nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, Viên Sơn chậm rãi đứng lên, đôi mắt vô cùng âm độc.
- Ngươi còn chưa cút sao?
Diệp Huyền giẫm chân bước lên một chút, Viên Sơn lập tức kinh hãi vội vàng lảo đảo lùi lại phía sau, chạy tới bên cạnh cầu thang, vội vàng đâm đầu chạy xuống dưới, biến mất khỏi tầng thứ chín của tu luyện tháp.
- Ngươi cứ chờ đó cho ta, chuyện hôm nay ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Thanh âm ngoan độc của Viên Sơn vọng lên từ dưới lầu.
Diệp Huyền cười lạnh, Viên Sơn này không đến thì thôi, nếu như còn dám tới thì chuyện này hắn cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như lúc nãy đâu.
- Bây giờ ta có tư cách ở lại đây rồi chứ?
Diệp Huyền nhìn về phía bốn người còn lại.
Thạch Tam cười nhạt một tiếng:
- Ta đã sớm nói ngươi có gan đi lên đây thì sẽ có tư cách ở lại rồi.
Còn ba người khác thì ánh mắt lóe lên, không nói tiếng nào.
Ngay tại lúc Diệp Huyền đang muốn khoanh chân ngồi xuống thì cửa đá phòng tu luyện trước mặt hắn đột nhiên mở ra, một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra từ bên trong.
- Vừa rồi là ai đập cửa phòng tu luyện của ta, quấy rầy ta tĩnh tu, mau lăn tới đây chịu chết cho ta.
Advertisements
Lời vừa dứt thì có một đạo thân ảnh đi ra, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, quét qua tất cả mọi người có mặt ở đây.
- Là tên Thành Vũ kia.
- Xem ra tên tiểu tử này lại phải đánh thêm một trận rồi.
- Thực lực của Thành Vũ còn mạnh hơn Viên Sơn nhiều, không biết nếu hắn ra tay thì kết quả sẽ như thế nào đây.
Mấy người còn lại không khỏi sáng mắt lên, trong lòng vô cùng mong chờ.
- Ngươi đang nói ta đấy sao?
Thấy Thành Vũ đi ra khỏi phòng tu luyện, Diệp Huyền đột nhiên nhếch môi cười lạnh, chậm rãi bước lên phía trước.
- Là ngươi…
Sắc mặt của Thành Vũ nháy mắt liền thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
- Ngươi đi ra là đã tu luyện xong rồi đúng không, vậy thì vừa vặn, ta muốn phòng tu luyện này của ngươi, cút đi!
Diệp Huyền thần sắc thản nhiên, lạnh giọng mở miệng, trước mắt bao người, không xem Thành Vũ ra gì.
Mấy người Thạch Tam trong lòng run lên, địa vị và thân phận của Thành Vũ ở trong gia tộc không hề tầm thường, hơn nữa tính cách kiêu ngạo, trong ban cao cấp cũng vô cùng cuồng vọng, đối mặt với sự khiêu khích như vậy, nhất định không thể nào nhẫn nhịn được.
Nhưng một màn khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ đã xảy ra, đối mặt với lời quát của Diệp Huyền, trên mặt của Thành Vũ đã hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ban nãy, ánh mắt lóe lóe, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Chết tiệt, cư nhiên là tên này, sớm biết là hắn thì có đánh chết ta cũng không đi ra làm gì.
Trong lòng Thành Vũ thầm mắng mình, ánh mắt âm trầm, siết chặt hai tay, trong lúc nhất thời, đi cũng không được, mà ở cũng không thành.
- Sao hả, còn không mau tránh ra!
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Đúng lúc ta vừa tu luyện xong, nếu như ngươi muốn phòng tu luyện này thì nhường cho ngươi.
Thành Vũ cắn răng, dưới ánh mắt không dám tin của mấy người Thạch Tam, nói ra như vậy để giữ chút mặt mũi của mình, đồng thời chuẩn bị lấy thẻ tu luyện của mình ra.
Diệp Huyền tiến tới một bước:
- Nếu như ngươi đã tu luyện xong thì thẻ tu luyện này cũng thành vô dụng với ngươi rồi, không bằng cứ để ở đó đi, ngươi thấy sao?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, nhìn thẳng vào Thành Vũ.
Động tác của Thành Vũ cứng đờ, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Diệp Huyền, ngượng ngùng lùi lại, nhưng trong lòng thì khóc thét.
Phòng tu luyện trên tầng chín này một ngày cần tới năm trăm huyền tệ, ngày hôm qua gã vừa mới dưỡng lành vết thương mà Diệp Huyền gây ra cho gã, sau đó tìm được một gian phòng để tu luyện, còn đang chuẩn bị để bế quan hai tháng, cho nên đã nạp vào ba vạn huyền tệ trong thẻ tu luyện.
Không ngờ bây giờ đều bị Diệp Huyền cướp đi hết sạch.
Phải biết rằng gã chỉ mới dùng có một ngày thôi.
- Ta đúng là ngu xuẩn, đang yên đang lành chạy ra làm gì.
Trong lòng Thành Vũ không ngừng mắng chính bản thân mình, hung hăng liếc nhìn Diệp Huyền một cái, thân hình lóe lên, trực tiếp rời đi, chạy xuống bên dưới, phòng tu luyện này chỉ có thể tặng cho Diệp Huyền mà thôi.
Chương 255 Ta muốn (2)
Gã biết rõ nếu còn ở lại thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục, không bằng rời đi sớm một chút thì còn có thể giữ lại được một chút tôn nghiêm.
- Mạnh được yếu thua, kẻ mạnh làm vua, ngay cả trong một học viện nho nhỏ này cũng là như thế, quả nhiên là thế giới võ giả, trời sinh đã là như vậy, đi tới nơi nào cũng không thể trốn thoát quy luật này.
Diệp Huyền lắc đầu, đi vào trong phòng tu luyện.
Cửa đá đóng lại, ngăn cách ánh mắt kinh ngạc ngây dại của mấy người Thạch Tam.
Vừa tiến vào phòng tu luyện liền có một cỗ huyền khí thiên địa vô cùng nồng đậm ập vào trước mặt, khiến cho từng lỗ chân lông trên người Diệp Huyền đều không tự chủ được mà giãn ra, thoải mái hấp thu huyền khí thiên địa ở nơi này.
- Độ nồng đậm của huyền khí thiên địa ở nơi này cũng không tệ, không cần phải tiến hành cải tạo.
Diệp Huyền thỏa mãn gật gật đầu, tìm được một nơi có huyền khí thiên địa hội tụ nồng đậm nhất ở trong phòng tu luyện này, khoanh chân ngồi xuống, nháy mắt liền tiến nhập trạng thái tu luyện.
Cửu chuyển thánh thể chính là công pháp luyện thế, nếu như muốn tu luyện thì nhất định phải điều chỉnh thân thể tới trạng thái tốt nhất, bằng không chỉ cần sơ sẩy một cái thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Huyền khí nồng đậm bao vậy, Diệp Huyền thoải mái hấp thu huyền khí thiên địa, đồng thời lợi dụng những huyền khí này để điều chỉnh mỗi một bộ phận trên người mình tới trạng thái tốt nhất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Huyền rốt cuộc cũng mở mắt.
- Không sai biệt lắm rồi, bây giờ mỗi bộ phận trên thân thể của ta đã hấp thụ đầy đủ huyền khí, đã tới lúc dùng ngũ hành chi lực để rèn luyện thân thể rồi.
Trong lòng Diệp Huyền vừa động, trong tay lấy ra hộp ngọc đựng ngũ hành chi tinh, cầm ngũ hành chi tinh vào trong tay.
Từng tia ngũ hành chi lực ở bên trong, dưới sự dẫn dắt của Diệp Huyền, lập tức chậm rãi tiến vào bên trong thân thể của hắn.
- A!
Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên biến thành đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt.
Ngũ hành chi tinh là bảo vật ngũ giai, ngũ hành chi lực bên trong nó cũng là năng lượng thuộc về ngũ giai, tuy rằng ngay từ đầu Diệp Huyền chỉ dẫn đạo một tia mỏng manh như sợi tóc, nhưng sau khi tiến vào bên trong cơ thể Diệp Huyền xong thì cỗ lực lượng này liền bành trướng lên khổng lồ như một con voi lớn.
Phụt!
Bên ngoài thân thể của Diệp Huyền đột nhiên vỡ toác ra thành từng vết thương nhỏ, máu tươi bắn ra.
Ngũ hành chi lực ẩn chứa bên trong ngũ hành chi tinh lập tức có thể khiến cho thân thể của Diệp Huyền tiến vào trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Diệp Huyền bây giờ mới chỉ là võ sư nhất trọng, nói cách khác, hắn đang tùy tiện dùng bảo vật hơn hẳn bản thân mình tam giai, đây cơ hồ là lấy tính mạng ra đùa giỡn.
Kinh mạch bên trong thân thể của hắn nháy mắt liền đứt đoạn thành từng khúc, vô cùng đau đớn, giống như có từng thanh đao nhỏ đang không ngừng điên cuồng cắt phá bên trong cơ thể của hắn.
Phụt!
Trong miệng Diệp Huyền liền phun ra một búng máu tươi.
Ngưng trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn lại tràn đầy vẻ kiên nghị.
- Ngũ hành định thiên, tương sinh tương khắc, vạn vật hóa quyết, đạo nhất tồn tâm, nuôi ngũ tạng sinh tinh khí, diệt nhục thân chuyển thánh lực, là tĩnh, là không, là vạn tượng quy nhất…
Trong lòng Diệp Huyền đang vận chuyển tâm pháp của cửu chuyển thánh thể, huyền khí võ sư nhất trọng yếu ớt trong cơ thể kết hợp với hồn lực của hắn, lặng lẽ bao trùm lên một tia ngũ hành chi lực này, chậm rãi hóa giải, biến thành một loại ngũ hành tinh hoa tinh thuần nhất, dung nhập vào bên nhục thân đang vỡ nát, chậm rãi kết hợp với thân thể.
Lúc này nếu như có võ giả khác nhìn thấy một màn như vậy thì nhất định sẽ vô cùng thất kinh.
Ngũ hành chi lực bên trong ngũ hành chi tinh chính là năng lượng ngũ giai, căn bản chỉ có võ tông ngũ giai trở lên mới có thể dựa vào thực lực bản thân mà luyện hóa nó.
Diệp Huyền chỉ là một võ sư nhị giai cư nhiên cũng có thể luyện hóa, hoàn toàn vượt xa khả năng của võ giả bình thường.
Một tia ngũ hành chi lực cứ như vậy, nhanh chóng bị Diệp Huyền dần dần luyện hóa, sáp nhập vào bên trong thân thể của hắn.
Ngay từ đầu, ngũ hành chi lực này dung nhập còn chưa rõ ràng, nhưng theo tu luyện kéo dài, ngũ hành chi lực dung nhập vào càng ngày càng nhiều.
Cùng lúc đó, đau đớn trong cơ thể Diệp Huyền chẳng những không giảm bớt mà ngày càng thêm khủng bố hơn.
Ngũ hành chi lực trùng kích, tuy rằng đau đớn, nhưng chỉ là ở ngoài thân thể, nhưng luyện hóa ngũ hành chi tinh thì phải mang năng lượng trong cơ thể triệt để kết hợp cùng với ngũ hành chi tinh tới từ bên ngoài lại cùng một chỗ.
Cái này giống như nhục thân của Diệp Huyền là một khối gỗ, còn ngũ hành chi lực thì lại là một khối sắt.
Trùng kích chính là khối sắt nện thật mạnh lên khối gỗ kia, dung hợp cũng chính là muốn triệt để khiến khối sắt và khối gỗ kia kết hợp cùng một chỗ.
Loại đau đớn này giống như phát ra từ linh hồn, phát ra từ mỗi tế bào trên người.
Người bình thường căn bản không thể chịu được bao lâu, ý chí sẽ bị phá hủy.
Nhưng Diệp Huyền biết rõ, đây chính là một đốt quan trọng nhất khi tu luyện cửu chuyển thánh thể.
Quá trình đau đớn này không chỉ là quá trình lột xác của nhục thân, mà còn là quá trình khiến ý chí lột xác.
Nếu như có thể chịu được thì liền có thể thành công đột phá cửa thứ nhất, luyện thành đệ nhất chuyển của cửu chuyển thánh thể, nếu như không chịu nổi thì sẽ thất bại trong gang tấc, triệt để thất bại.
Trên thực tế, phàm là một ít công pháp luyện thể cường đại của Thiên Huyền đại lục thì không có cái nào dễ tu luyện hết, phải trải qua biết bao nhiêu tra trấn và khảo nghiệm phi nhân.
Ở giới võ giả, thậm chí có một nhận thức chung thế này, bất luận là thần công luyện thế nào, tra trấn võ giả càng hung ác thì thành tựu lại càng lớn, bởi vì luyện thể, chính là một loại thủ đoạn tu luyện thứ vượt xa bản thân.
Luyện thể thần thông cường đại bình thường, khi tu luyện tầng đầu tiên phần lớn chỉ rèn luyện da thịt mà thôi, cho nên cũng chỉ mang tới đau đớn trên phương diện này.
Cường đại hơn một chút thì cũng chỉ khiến cho ngũ tạng đau đớn một chút, vừa bắt đầu đã khiến cho thân thể đau đớn tới mức này thì cũng chỉ có một mình cửu chuyển thánh thể này mà thôi.
Dù sao thì kiếp trước Diệp Huyền trải qua nhiều chuyện như vậy, ý chí vốn đã thập phần kiên định.
Hơn nữa hắn cũng biết rất rõ, mình đã lựa chọn cửu chuyển thánh thể thì có nghĩa là phải chuẩn bị tốt sẽ chịu khổ đau dày vò như bị thiên đao vạn quả như mười tám tầng địa ngục.
Trong đầu Tào Hạc nháy mắt liền nhớ tới một màn xảy ra lúc khảo hạch tân sinh, tim run lên một cái, nháy mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi, liên tục lùi lại phía sau.
Dưới ánh mắt của Diệp Huyền nhìn chằm chằm, căn bản không cần ra tay thì trong lòng Tào Hạc đã không còn can đảm đi ngăn cản, nhìn qua phía Ngô Diệt kia xin giúp đỡ.
Ngô Diệt nhíu mày.
- Phế vật, đúng là mất mặt.
Đường đường là một học viên cũ, cư nhiên lại sợ hãi một tân sinh thành như vậy, Ngô Diệt hầu như không dám nhận quen biết Tào Hạc, thân hình vừa động thì gã đột nhiên đánh một chưởng về phía Diệp Huyền, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là tên tân sinh lúc trước đã đả thương Tào Hạc sao? Để ta xem thử thực lực của ngươi ra sao.
- Chỉ bằng ngươi sao?
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, không đoái hoài gì tới thế công của Ngô Diệt, chỉ chậm rãi đánh ra một chưởng.
- Muốn chết!
Trong lòng Ngô Diệt cười lạnh.
- Oanh!
Một tiếng va chạm vang lên, sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn và tiếng kêu la thảm thiết, Ngô Diệt lúc trước còn kiêu ngạo hống hách nay lại bay ngược ra với tốc độ cực nhanh, trong miệng còn phun ra máu tươi.
- Đây là vốn liếng cho ngươi càn rỡ sao? Chỉ vậy mà thôi.
Diệp Huyền cười lạnh mở miệng, ngay cả nhìn Ngô Diệt thêm một cái cũng lười, quay sang Trần Tinh:
- Trần Tinh, phòng tu luyện này ngươi vào tu luyện trước đi, chúng ta lên tầng cao hơn xem thử.
- Được rồi.
Trần Tinh cũng không chối từ nữa, trực tiếp đi vào trong phòng tu luyện.
Két!
Phòng tu luyện khởi động, cửa chính liền đóng chặt lại.
Căn cứ theo quy định của học viện thì vì tranh giành phòng tu luyện trong tu luyện tháp thì có thể động thủ luận bàn, nhưng một khi đã tiến vào phòng tu luyện rồi thì nhất định không ai được vào quấy rầy.
Trần Tinh vào phòng tu luyện rồi, Diệp Huyền cũng yên tâm, mang theo hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cùng nhau đi lên tầng cao hơn, về phần tên Ngô Diệt ngã vật ra đó và Tào Hạc đã đần mặt ra thì Diệp Huyền căn bản chưa từng nhìn qua một cái.
- Ngươi…
Ngô Diệt nằm trên mặt đất, ôm ngực, oán độc nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Gã tình nguyện Diệp Huyền mắng gã thêm vài câu, ít nhất cũng tốt hơn là khinh thường không thèm đếm xỉa thế này.
Tất cả những học viên còn lại ở đây đều giật mình ngây ra, cả đám đều kinh hãi nhìn về phía Diệp Huyền.
Tên này thật sự là tân sinh sao? Ngay cả Ngô Diệt cũng không đỡ nổi một chiêu của hắn, thật sự là quá mức kinh khủng rồi.
Ngô Diệt là ai chứ, đám học viên cũ ở đây ai cũng biết, chính là cường giả võ sĩ tam trọng đó, sở dĩ Viên Sơn để gã ở lại chính là vì Viên Sơn cho rằng gã dư sức đánh bại mấy người Diệp Huyền, nhưng không ngờ Ngô Diệt thậm chí không đỡ nổi một chiêu của Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, nếu không thì ta cũng ở lại tầng ba này chờ phòng tu luyện là được rồi.
Lên cầu thang, Phượng Nhu Y nhịn không được mở miệng.
Căn cứ theo bố trí của tu luyện tháp thì tổng cộng có mười hai tầng có phòng tu luyện, mà võ sĩ nhất trọng vừa nhập học tới võ sư tam trọng sắp tốt nghiệp thì tổng cộng có sáu đẳng cấp, cho nên bình quân là một đẳng cấp hai tầng.
Advertisements
Bây giờ nàng mới chỉ là võ sĩ nhất trọng, trong lòng cảm thấy ở lại tầng ba thì tốt hơn.
- Không sao, cường giả vào tu luyện tháp này cũng không nhất định là sắp xếp theo trình độ vào tầng nào, hôm nay vừa mới khai giảng, tân sinh khá nhiều, mấy tầng bên dưới lại càng đông hơn, ngươi ở đó thì phải chờ tới khi nào chứ.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng nói.
Nghe ngữ khí cường ngạnh của Diệp Huyền, trong lòng Phượng Nhu Y sinh ra chút vui vẻ.
Thật ra tu luyện ở tầng nào với nàng đều như nhau, nàng quan tâm chính là thái độ của Diệp Huyền đối với mình, thấy Diệp Huyền có chút để bụng tới mình thì trong lòng Phượng Nhu Y lập tức cảm thấy ngọt ngào như ăn mật vậy.
Diệp Huyền nào biết trong lòng Phượng Nhu Y đang nghĩ gì, ba người một đường đi lên, rất nhanh liền đi tới tầng thứ tư, cả tầng thứ tư cũng kín mít không có gian phòng trống nào.
Tiếp tục đi lên, mấy người nhanh chóng đi tới tầng thứ năm.
Tầng thứ năm này vừa lúc có hai phòng tu luyện đang chậm rãi đóng cửa lại.
Mà ở bên trong đó chính là hai tên thiếu niên đi theo Viên Sơn khi nãy.
Trên mặt đất còn có hai học viên cũ mặt mũi đầy máu, vẻ mặt phẫn nộ và không cam lòng nhìn vào cánh cửa phòng tu luyện đang chậm rãi đóng lại kia.
Mấy học viên cũ đứng ở những phòng tu luyện xung quanh thì nhìn hai người nọ đầy vẻ thương hại. rõ ràng phòng tu luyện của hai người này vừa bị thủ hạ của tên Viên Sơn kia dùng thủ đoạn cướp đi.
Diệp Huyền thấy thế, bước nhanh về phía đó, cũng không thấy hắn có động tác gì, song chưởng đặt lên trên hai cánh cửa chưa hoàn toàn đóng kín kia, vỗ nhẹ hai cái, cửa phòng tu luyện cư nhiên lại mở ra lần nữa.
- Hai người các ngươi lăn ra đây.
Diệp Huyền nói với ngữ khí thản nhiên, sau đó nhìn về phía Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y:
- Hai phòng tu luyện này vừa lúc cho hai người các ngươi.
Ngữ khí của hắn nghiễm nhiên đã xem phòng tu luyện của hai tên kia thành đồ của mình.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết sao.
Hai gã thủ hạ của Viên Sơn nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận, một trái một phải nhanh chóng đánh về phía Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Hai đạo huyền khí mạnh mẽ đánh ra từ hai bên, gắt gao vây kín Diệp Huyền.
Bọn họ là bạn của Ngô Diệt, bây giờ thấy Diệp Huyền đi lên mà không thấy bóng dáng Ngô Diệt và Tào Hạc, lập tức biết là Ngô Diệt chắc là không làm gì được Diệp Huyền, cho nên vừa ra tay liền vô cùng hung ác, không hề lưu tình chút nào.
Nhưng mà mặc cho bọn họ ra tay hung ác cỡ nào, nhưng trong mắt Diệp Huyền thì đều không khác gì nhau, thân hình khẽ lui lại một chút, thủ chưởng của Diệp Huyền đã dùng một góc độ vô cùng quỷ dị, hung hăng đáng lên trước ngực của bọn hắn.
Tốc độ cực nhanh, khiến cho tất cả mọi người ở đây không kịp phản ứng.
Phốc phốc hai tiếng, trước mắt bao người, hai tên kia chật vật ngã nhào ra đất, phun máu tươi, huyền khí trong cơ thể hỗn loạn, cư nhiên không thể dùng tới nửa điểm khí lực.
Một chiêu của Diệp Huyền đánh ra liền khiến cho hai tên học viên cũ trực tiếp mất đi khả năng chiến đấu.
- Hai người các ngươi vào đi, có thêm thời gian tu luyện, tu luyện được bao lâu thì cứ tu luyện, dù sao bên trong vẫn còn thẻ tu luyện của hai tên kia.
Diệp Huyền lúc này chuẩn bị bế quan tu luyện cửu chuyển thánh thể, cần rất nhiều thời gian, cũng không phải hai ba ngày là có thể giải quyết xong, cho nên cũng muốn để cho mấy người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y tu luyện lâu thêm một chút.
Chương 252 Tầng thứ chín (1)
- Vậy mấy ngày sau gặp lại.
Phượng Nhu Y và Lãnh Dĩnh Oánh đều gật đầu, chia nhau đi vào bên trong phòng tu luyện, đóng cửa chính lại.
Không hề nhìn tới hai tên nằm trên mặt đất một cái, Diệp Huyền lướt lên tầng trên nhanh như gió.
Lần này hắn đi, thì khắp tầng năm của tu luyện tháp đều vang lên từng đợt bàn tán xôn xao.
Lần này Diệp Huyền muốn bế quan là vì muốn tu luyện cửu chuyển thánh thể, chứ không phải trùng kích cảnh giới, yêu cầu đối với mức độ nồng đậm của huyền khí cũng không phải càng cao càng tốt, cho nên hắn vừa đi lên vừa cẩn thận cảm nhận mức độ nồng đậm ở xung quanh.
Tầng thứ sáu.
Tầng thứ bảy.
Tầng thứ tám.
Tầng thứ chín.
Mấy tầng trước Diệp Huyền chưa hề dừng lại một cái, mãi cho tới tầng thứ chín hắn rốt cuộc mới dừng bước.
- Mức độ nồng đậm của huyền khí ở chỗ này cũng không kém là mấy, chọn nơi này vậy.
Ánh mắt của Diệp Huyền quét qua tầng thứ chín, gian phòng ở tầng thứ chín này rất thưa thớt, so với mấy tầng bên dưới thì căn bản không thể sánh bằng, tổng cộng có ba mươi sáu gian.
Mà ở khoảng trống phía trước tầng thứ chín có năm người đang khoanh chân ngồi, nhắm mắt tu luyện, chờ có phòng tu luyện trống.
Nghe thấy tiếng bước chân đi lên thì năm người này đồng loạt quay đầu nhìn sang.
- Là ngươi sao, một tên tiện dân quê mùa, thân là một tân sinh vừa mới nhập học cư nhiên dám lên tới nơi này!
Một thanh âm kinh ngạc truyền tới, đúng là Viên Sơn.
Trên mắt gã mang theo vẻ kinh ngạc, theo như gã nghĩ thì mấy người Diệp Huyền bây giờ đáng lẽ đã sớm bị mấy người Ngô Diệt giải quyết xong rồi mới phải, nhưng lúc này xem qua thì hình như không phải như thế, còn lên tới tầng thứ chín đại biểu cho võ sư nhất đẳng nữa.
Căn cứ theo phân bố thì tầng thứ tám và tầng thứ chín này căn bản chính là chỉ có cường giả võ sư nhất trọng của ban cao cấp mới có thể lên đây tu luyện.
Khóe miệng của gã nhếch lên cười lạnh:
- Tiện dân đúng là tiện dân, không biết rõ địa vị của mình, cứ lỗ mãng nhào lên, căn bản chính là tìm chết.
Theo như Viên Sơn thấy thì Diệp Huyền nhất định là không tìm được phòng ở tầng dưới cho nên mới leo lên tới trên này.
Bất quá lẽ nào hắn không biết rằng tầng thứ chín này căn bản không phải nơi hắn có thể đi tới hay sao?
Quả nhiên, sau khi nghe thấy thân phận tân sinh của Diệp Huyền thì những người còn lại đều nhìn qua với ánh mắt sắc bén.
Chỉ một thoáng thôi liền có một cỗ khí tràng cường đại nháy mắt liền đổ ập tới trên người Diệp Huyền.
Có thể đi lên tầng này, tất cả đều là học viên của ban cao cấp, đều là võ sư huyền võ cảnh nhị giai, theo như bọn họ thấy, có tân sinh đi lên nơi chỉ dành cho bọn họ thì rõ ràng chính là đang sỉ nhục bọn họ.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn chạy xuống đi, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới, nếu như chỉ muốn xem một cái thì ngươi cũng nhìn đủ rồi.
Một thanh âm thô thổ vang lên, một thanh niên thân hình cao lớn lạnh giọng quát, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khí tức trầm ổn.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn đối phương một cái, cũng không mở miệng, chỉ khoanh chân ngồi xuống trước cửa một phòng tu luyện.
- Hửm?
Advertisements
Ánh mắt của đại hán cao to kia ngưng tụ, Diệp Huyền dám không đếm xỉa gì tới lời gã nói.
- Thạch Tam, hình như tên tiểu tử này không thèm đếm xỉa tới ngươi kìa.
Một tên thanh niên khác đột nhiên cười lạnh mở miệng.
- Chỉ là một tân sinh thôi mà cũng dám không đếm xỉa gì tới lời của học viên ban cao cấp chúng ta nói ra, nếu đổi lại là ta thì đã sớm cho hắn một bài học rồi.
- Thạch Tam, đuổi hắn xuống dưới đi, cho hắn biết cái gì gọi là tôn ti trưởng ấu.
- Đúng đó.
Bốn tên thanh niên còn lại trên tầng chín đều cười lạnh mở miệng, trong lời nói đều mang theo ý giật dây.
Ánh mắt của đại hán cao to kia cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền một hồi.
Chỉ thấy Diệp Huyền chỉ thản nhiên lẳng lặng ngồi đó trước những tiếng cười lạnh chế giễu của mọi người ở đây, giống như một pho tượng, bất động như núi.
Thạch Tam tâm thần vừa động, đột nhiên phát ra một cỗ huyền thức bao phủ trên người của Diệp Huyền.
Học viên ở Huyền Linh học viện, rất nhiều người đều có sở trường đặc biệt ở các lĩnh vực khác nhau, ví như Thạch Tam này chẳng hạn, ngoại trừ đạt tới võ sư nhất trọng ra thì cũng là một vị luyện dược sư nhất phẩm, cho nên vận dụng huyền thức cũng vô cùng thoải mái.
Mà gã cũng muốn xem rõ thực lực thật sự của Diệp Huyền là gì, sao lại có thể trầm ổn như bàn thạch trước mặt bốn thành viên của ban cao cấp thế này.
Nhưng khiến gã giật mình chính là, khi huyền thức của gã vừa mới chạm tới người của Diệp Huyền thì giống như tiến vào một vực sâu vô tận, bị hút vào trong đó hoàn toàn, căn bản không hề có chút phản hồi nào.
Phát hiện này không khỏi khiến cho Thạch Tam chấn động.
- Người này đúng là không đơn giản.
Trong mắt của Thạch Tam đột nhiên lóe lên một quang mang thâm thúy, ngoảnh mặt làm ngơ trước mấy lời nói khích của những người khác, cười lạnh nói:
- Cả đám các ngươi nói thì hay lắm, Viên Sơn, hình như ngươi ở gần tiểu tử đó nhất đúng không, muốn động thủ thì ngươi tự đi mà động thủ, cần gì chờ ta ra tay, bỏ gần cầu xa làm gì! Tiểu tử này thân là một tân sinh, cư nhiên dám đi lên đây, theo như Thạch Tam ta thì chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến cho Thạch Tam ta bội phục rồi, ở đây có gì đâu mà không được.
Lời nói của Thạch Tam khiến mấy người ở đây kinh ngạc.
Từ khi nào thì tên Thạch Tam này lại trở nên nhu nhược như vậy rồi, đối với một tân sinh cư nhiên còn nói ra hai chữ bội phục, đây thật đúng là mặt trời mọc lên từ hướng tây mà.
Trong đầu mấy người khác nghi hoặc không thôi, ánh mắt lập tức chuyển sang mục tiêu mới:
- Viên Sơn, Thạch Tam nói cũng không sai, ngươi đứng gần hắn nhất, không bằng ngươi ra tay đi.
- Hình như hai người các ngươi còn quen biết nữa thì phải, vừa lúc cho ngươi cơ hội đó.
- Viên Sơn, ngươi không phải là không dám ra tay với một tân sinh đấy chứ?
Cả đám đều mở miệng, bị nói khích như vậy, lại thêm bản thân Viên Sơn đã muốn dạy dỗ Diệp Huyền một bài học từ lâu rồi, cho nên lập tức cười lạnh đứng lên.
- Nếu đã như vậy rồi thì để ta làm gương cho mọi người xem.
Gã đi vài bước tới trước mặt Diệp Huyền, cũng không nói nhảm gì nhiều, trực tiếp đánh một quyền về phía Diệp Huyền.
Trên mặt Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện vẻ chán ghét.
Tên Viên Sơn này năm lần bảy lượt khiêu khích mình, thực sự cho rằng mình không thể làm gì được gã hay sao?
Chương 253 Tầng thứ chín (2)
- Cút trở về đi!
Một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên trong đại sảnh tầng thứ chín, lập tức có một cỗ hàn ý xẹt qua, nhiệt độ trong đại sảnh nháy mắt liền giảm mạnh xuống.
Ầm!
Diệp Huyền ngồi ở chỗ đó, bất động như núi, trở tay đánh ra một quyền, tiếng va chạm nặng nề vang lên, mấy người Thạch Tam liền nhìn thấy, Viên Sơn vừa nãy ra tay nhanh như chớp nay cũng bay ngược ra ngoài nhanh như thiểm điện.
Bịch bịch bịch.
Chân của gã liên tục đạp lên mặt đất, khí huyết trong cơ thể bốc lên cuồn cuộn, một mực lùi lại phía sau hơn mười mét, lúc này rốt cuộc mới dừng lại, sắc mặt đỏ bừng, tay phải run run.
- Người này thật cường hãn.
Đồng tử của mấy người Thạch Tam co rút lại, trong lòng vô cùng khiếp sợ, không ngờ sức lực một quyền của Diệp Huyền cư nhiên lại đẩy lùi Viên Sơn, còn bản thân hắn vẫn ngồi yên ở chỗ kia, chẳng trách từ đầu chí cuối Diệp Huyền đều không để ý tới những gì bọn họ nói, hóa ra là bởi vì hắn có thực lực cường hãn nhường này.
Người này thật sự là một tân sinh sao?
Đôi mắt của Viên Sơn cũng ngưng trọng lại, tay phải của gã vẫn run lên liên hồi, xương ngón tay truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn và nhức nhối.
Quyền lực thật khủng khiếp.
Vận chuyển huyền khí để giảm bớt cảm giác đau đớn trên đầu quyền, ánh mắt của Viên Sơn đều gắn chặt trên người Diệp Huyền.
Mặc dù lúc trước Diệp Huyền đánh bại Tào Hạc, dù cho mấy người Ngô Diệt mà mình lưu lại không thể ngăn cản được tên tiểu tử này.
Nhưng trong lòng Viên Sơn luôn cho rằng Diệp Huyền chỉ là một tân sinh, có mạnh hơn nữa thì thực lực cũng chỉ chừng võ sĩ tam trọng mà thôi, đối mặt với cường giả võ sư nhất trọng như mình thì chỉ có phần bị đánh mà thôi.
Nhưng lần giao thủ vừa rồi lại khiến gã biết được, người này cũng không dễ đối phó như mình nghĩ, hắn cư nhiên cũng có thực lực võ sư nhất trọng.
- Ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích ta, ta luôn không để ý tới, không phải vì ta sợ ngươi, mà là ta khinh thường không thèm chấp.
Diệp Huyền chậm rãi đứng lên, ánh mắt thản nhiên nhìn Viên Sơn:
- Nhưng bây giờ ngươi xem như đã thành công chọc giận ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cút khỏi nơi này, ta sẽ bỏ qua hết những chuyện cũ, bằng không, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã chọc giận ta.
Ngữ khí của Diệp Huyền lạnh như băng, thản nhiên lên tiếng, thanh âm vô cùng bá đạo.
Nói thật, hắn tới Huyền Linh học viện này chẳng qua là vì nơi này có nhiều tài nguyên mà thôi, chứ không hề muốn ỷ mạnh hiếp yếu.
Dù sao thì theo Diệp Huyền thấy, những học viên trong Huyền Linh học viện này chỉ có thể xem như mấy đứa nhóc mà thôi.
Nhưng đám người Viên Sơn này cả đám đều để mắt ở trên đầu, cứ thích tới kiếm chuyện với mình, giống như một đám ruồi nhặng, không ngừng vo ve bên tai của hắn, tuy rằng Diệp Huyền không quan tâm, nhưng vẫn vô cùng chán ghét.
Hôm nay hắn rốt cuộc cũng muốn đánh chết con ruồi nhặng này.
- Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?
Thần sắc của Viên Sơn trở nên lạnh lùng, chậm rãi đi về phía trước, tuy rằng biết được thực lực của Diệp Huyền không kém, nhưng nếu muốn cút ra thì hình như vẫn còn chưa đủ đâu.
Lại còn nói là cho gã cơ hội, buồn cười, gã thế này chính là cho cơ hội sao? Cư nhiên khiến cho gã mất mặt trước mặt bao người.
Nếu như gã thật sự làm như vậy thì sau này Viên Sơn gã còn mặt mũi nào đi lại trong Huyền Linh học viện này nữa.
- Có chút thực lực thì liền coi trời bằng vung, tiện dân đúng là tiện dân, học viên của Huyền Linh học viện cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Tâm thần vừa động, trên người Viên Sơn đột nhiên dâng lên một đạo quang hồng màu vàng kim, ở giữa kim quang kia có một khí tức bén nhọn bắn ra, khiến người ta khiếp sợ.
- Võ hồn của ta chính là thiết kim võ hồn, vô cùng bén nhọn, không gì không đâm thủng được!
Viên Sơn ngạo mạn lạnh lùng nói ra, trong ánh mắt của gã, quang mang màu vàng lập lòe, giống như hai thanh đao nhỏ, rơi trên người của Diệp Huyền.
- Thiết kim võ hồn!
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh như băng, cười nhạo nói:
- Rất lợi hại à?
Thiên Huyền đại lục này, võ hồn thuộc tính có rất nhiều, có thú võ hồn, khí võ hồn, võ hồn thuộc tính đủ loại, trong đó võ hồn thuộc tính chia ra làm các loại ngũ hành võ hồn, âm dương võ hồn.
Thiết kim võ hồn này chắc là thuộc hàng kim hệ võ hồn trong ngũ hành võ hồn, chủ công bén nhọn và cứng rắn, ở trong số kim hệ võ hồn cũng xem như không tệ, nhưng đây cũng chỉ là đối với Lưu Vân Quốc mà thôi, đi ra Thiên Huyền đại lục này chỉ có thể xem như bình thường.
- Đúng là nực cười, ngay cả thiết kim võ hồn cũng không biết, tiện dân đúng là tiện dân, không bằng ngươi cũng để ta xem xem võ hồn của tiện dân ngươi rốt cuộc là cái gì đi?
Viên Sơn chế giễu cười nói, theo như gã thấy, Diệp Huyền căn bản không nhìn ra sự cường đại của võ hồn của mình.
- Đối phó với ngươi căn bản không cần dùng tới võ hồn.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
Lời vừa dứt thì thân hình của đột nhiên động đậy, giơ tay thành kiếm, hóa thành một đạo quang mang sắc bén, bắn về phía trước ngực của Viên Sơn.
- Cuồng vọng, vô kiên bất tồi.
Viên Sơn quát lạnh một tiếng, thiết kim võ hồn trên đỉnh đầu đột nhiên bao phủ toàn thân của gã, trên tay phải liền lóe lên kim quang sáng chói, khí tức bén nhọn tùy ý, lướt qua không khí liền phát ra tiếng xé gió vù vù, đánh thẳng tới tay của Diệp Huyền.
Huyền khí cuồng bạo mà sắc bén quét ngang bốn phía, thủ chưởng của Diệp Huyền trong nháy mắt khi tiếp xúc với tay phải của Viên Sơn thì đột nhiên vừa động.
Như đàn tỳ bà, lặng lẽ điểm một cái trên tay của Viên Sơn.
Một cỗ kình khí sắc bén không thể địch nổi, giống như lợi kiếm, nháy mắt liền đâm vào trong cánh tay phải của Viên Sơn, một cỗ đau đớn khiến cho người ta sợ hãi nháy mắt liền xâm nhập vào trong đại não của Viên Sơn, khiến cho cả linh hồn của gã cũng run rẩy.
- Sao có thể chứ, huyền khí của ngươi sao có thể phá vỡ được phòng ngự của ta, a….
Tâm thần của Viên Sơn run lên dữ dội, cơn đau đớn trên cánh tay phải triệt để đánh tan niềm tin trong lòng của gã, phụt một tiếng, trên cánh tay phải của gã liền bắn ra vô số máu tươi, đau đớn kêu rên, vội vàng lùi về phía sau.
- Cút!
Diệp Huyền lạnh lùng mở miệng, chỉ thốt ra một chữ, sau đó đánh một chưởng vào lồng ngực của gã.
Máu tươi bắn ra khắp nơi, Viên Sơn giống như một con diều đứt dây, bay ngược về phía sau, ầm một tiếng đập trúng cánh cửa của một phòng tu luyện, sau đó lại chậm rãi mềm oặt ngã xuống.
Chương 254 Ta muốn (1)
- Với thực lực của ngươi cũng xứng để ta dùng tới võ hồn sao?
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, cũng là những lời đó, những là trường hợp này, rơi vào trong tai của những người có mặt ở đây, nhưng lại sinh ra hiệu quả khác hoàn toàn.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ kinh sợ.
Bắt đầu từ khi hai người giao thủ, bọn họ đã tưởng tượng qua rất nhiều kết cục khác nhau, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có kết cục như bây giờ.
Đường đường là Viên Sơn, võ sư nhất trọng, lại là học viên của ban cao cấp, dưới tình huống đã thúc giục thiết kim võ hồn cường đại, cư nhiên lại bị đánh bại chỉ với một chiêu, khiến cho tất cả mọi người bất giác đều khiếp sợ.
Trên mặt Viên Sơn đầy vẻ thống khổ, miệng rỉ máu tươi, gã không dám tin nhìn vào tay phải của mình, trên cánh tay phải có vô số vết rách, máu tươi đầm đìa vừa nhìn liền hoảng sợ.
Chẳng những bên ngoài, Viên Sơn có thể cảm giác được, tất cả huyền mạch trên cánh tay phải của gã, dưới một kích kia của Diệp Huyền đều đã đứt đoạn, tàn phế tại chỗ.
- Ngươi phế tay phải của ta.
Viên Sơn cắn răng, dữ tợn mở miệng, trong lòng tràn ngập hận ý ngập trời.
Cái gì? Tay phải của Viên Sơn bị phế rồi?
- Thật là ác độc mà.
Mấy người Thạch Tam đều run lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng hốt nhìn Diệp Huyền, may mà vừa rồi bọn họ không ra tay, người này đúng là đáng sợ.
Nhìn thấy vẻ thù hận trong đôi mắt sung huyết của Viên Sơn, Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, một kích của ngươi ban nãy, nếu như ta không đỡ thì tay phải của ta cũng đã triệt để bị phế rồi, ta chẳng qua chỉ là đáp trả những gì ngươi muốn mang tới cho ta mà thôi, có muốn trách thì phải trách ngươi không thức thời, trách ngươi ngoan độc, nếu như trong lòng ngươi có thể nhân từ một chút thì ta cũng không phế bỏ tay phải của ngươi làm gì, toàn bộ những điều này đều là vì bản thân ngươi mà thôi.
Mấy người Thạch Tam nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì trong lòng đều run lên, đúng vậy, lúc đó bọn họ đều suy nghĩ vấn đề ở góc độ của Viên Sơn mà thôi, nếu như đổi qua một góc độ khác, Diệp Huyền bại dưới tay Viên Sơn thì kết cục của Diệp Huyền e là cũng sẽ bị thiết kim võ hồn của Viên Sơn chém đứt tay phải.
Diệp Huyền căn bản không thể xem như tàn nhẫn, chỉ là đáp trả lại những gì Viên Sơn muốn làm mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi dám phế ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Ánh mắt của gã nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, Viên Sơn chậm rãi đứng lên, đôi mắt vô cùng âm độc.
- Ngươi còn chưa cút sao?
Diệp Huyền giẫm chân bước lên một chút, Viên Sơn lập tức kinh hãi vội vàng lảo đảo lùi lại phía sau, chạy tới bên cạnh cầu thang, vội vàng đâm đầu chạy xuống dưới, biến mất khỏi tầng thứ chín của tu luyện tháp.
- Ngươi cứ chờ đó cho ta, chuyện hôm nay ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Thanh âm ngoan độc của Viên Sơn vọng lên từ dưới lầu.
Diệp Huyền cười lạnh, Viên Sơn này không đến thì thôi, nếu như còn dám tới thì chuyện này hắn cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như lúc nãy đâu.
- Bây giờ ta có tư cách ở lại đây rồi chứ?
Diệp Huyền nhìn về phía bốn người còn lại.
Thạch Tam cười nhạt một tiếng:
- Ta đã sớm nói ngươi có gan đi lên đây thì sẽ có tư cách ở lại rồi.
Còn ba người khác thì ánh mắt lóe lên, không nói tiếng nào.
Ngay tại lúc Diệp Huyền đang muốn khoanh chân ngồi xuống thì cửa đá phòng tu luyện trước mặt hắn đột nhiên mở ra, một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra từ bên trong.
- Vừa rồi là ai đập cửa phòng tu luyện của ta, quấy rầy ta tĩnh tu, mau lăn tới đây chịu chết cho ta.
Advertisements
Lời vừa dứt thì có một đạo thân ảnh đi ra, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, quét qua tất cả mọi người có mặt ở đây.
- Là tên Thành Vũ kia.
- Xem ra tên tiểu tử này lại phải đánh thêm một trận rồi.
- Thực lực của Thành Vũ còn mạnh hơn Viên Sơn nhiều, không biết nếu hắn ra tay thì kết quả sẽ như thế nào đây.
Mấy người còn lại không khỏi sáng mắt lên, trong lòng vô cùng mong chờ.
- Ngươi đang nói ta đấy sao?
Thấy Thành Vũ đi ra khỏi phòng tu luyện, Diệp Huyền đột nhiên nhếch môi cười lạnh, chậm rãi bước lên phía trước.
- Là ngươi…
Sắc mặt của Thành Vũ nháy mắt liền thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
- Ngươi đi ra là đã tu luyện xong rồi đúng không, vậy thì vừa vặn, ta muốn phòng tu luyện này của ngươi, cút đi!
Diệp Huyền thần sắc thản nhiên, lạnh giọng mở miệng, trước mắt bao người, không xem Thành Vũ ra gì.
Mấy người Thạch Tam trong lòng run lên, địa vị và thân phận của Thành Vũ ở trong gia tộc không hề tầm thường, hơn nữa tính cách kiêu ngạo, trong ban cao cấp cũng vô cùng cuồng vọng, đối mặt với sự khiêu khích như vậy, nhất định không thể nào nhẫn nhịn được.
Nhưng một màn khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ đã xảy ra, đối mặt với lời quát của Diệp Huyền, trên mặt của Thành Vũ đã hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo ban nãy, ánh mắt lóe lóe, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Chết tiệt, cư nhiên là tên này, sớm biết là hắn thì có đánh chết ta cũng không đi ra làm gì.
Trong lòng Thành Vũ thầm mắng mình, ánh mắt âm trầm, siết chặt hai tay, trong lúc nhất thời, đi cũng không được, mà ở cũng không thành.
- Sao hả, còn không mau tránh ra!
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Đúng lúc ta vừa tu luyện xong, nếu như ngươi muốn phòng tu luyện này thì nhường cho ngươi.
Thành Vũ cắn răng, dưới ánh mắt không dám tin của mấy người Thạch Tam, nói ra như vậy để giữ chút mặt mũi của mình, đồng thời chuẩn bị lấy thẻ tu luyện của mình ra.
Diệp Huyền tiến tới một bước:
- Nếu như ngươi đã tu luyện xong thì thẻ tu luyện này cũng thành vô dụng với ngươi rồi, không bằng cứ để ở đó đi, ngươi thấy sao?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, nhìn thẳng vào Thành Vũ.
Động tác của Thành Vũ cứng đờ, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Diệp Huyền, ngượng ngùng lùi lại, nhưng trong lòng thì khóc thét.
Phòng tu luyện trên tầng chín này một ngày cần tới năm trăm huyền tệ, ngày hôm qua gã vừa mới dưỡng lành vết thương mà Diệp Huyền gây ra cho gã, sau đó tìm được một gian phòng để tu luyện, còn đang chuẩn bị để bế quan hai tháng, cho nên đã nạp vào ba vạn huyền tệ trong thẻ tu luyện.
Không ngờ bây giờ đều bị Diệp Huyền cướp đi hết sạch.
Phải biết rằng gã chỉ mới dùng có một ngày thôi.
- Ta đúng là ngu xuẩn, đang yên đang lành chạy ra làm gì.
Trong lòng Thành Vũ không ngừng mắng chính bản thân mình, hung hăng liếc nhìn Diệp Huyền một cái, thân hình lóe lên, trực tiếp rời đi, chạy xuống bên dưới, phòng tu luyện này chỉ có thể tặng cho Diệp Huyền mà thôi.
Chương 255 Ta muốn (2)
Gã biết rõ nếu còn ở lại thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục, không bằng rời đi sớm một chút thì còn có thể giữ lại được một chút tôn nghiêm.
- Mạnh được yếu thua, kẻ mạnh làm vua, ngay cả trong một học viện nho nhỏ này cũng là như thế, quả nhiên là thế giới võ giả, trời sinh đã là như vậy, đi tới nơi nào cũng không thể trốn thoát quy luật này.
Diệp Huyền lắc đầu, đi vào trong phòng tu luyện.
Cửa đá đóng lại, ngăn cách ánh mắt kinh ngạc ngây dại của mấy người Thạch Tam.
Vừa tiến vào phòng tu luyện liền có một cỗ huyền khí thiên địa vô cùng nồng đậm ập vào trước mặt, khiến cho từng lỗ chân lông trên người Diệp Huyền đều không tự chủ được mà giãn ra, thoải mái hấp thu huyền khí thiên địa ở nơi này.
- Độ nồng đậm của huyền khí thiên địa ở nơi này cũng không tệ, không cần phải tiến hành cải tạo.
Diệp Huyền thỏa mãn gật gật đầu, tìm được một nơi có huyền khí thiên địa hội tụ nồng đậm nhất ở trong phòng tu luyện này, khoanh chân ngồi xuống, nháy mắt liền tiến nhập trạng thái tu luyện.
Cửu chuyển thánh thể chính là công pháp luyện thế, nếu như muốn tu luyện thì nhất định phải điều chỉnh thân thể tới trạng thái tốt nhất, bằng không chỉ cần sơ sẩy một cái thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Huyền khí nồng đậm bao vậy, Diệp Huyền thoải mái hấp thu huyền khí thiên địa, đồng thời lợi dụng những huyền khí này để điều chỉnh mỗi một bộ phận trên người mình tới trạng thái tốt nhất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Huyền rốt cuộc cũng mở mắt.
- Không sai biệt lắm rồi, bây giờ mỗi bộ phận trên thân thể của ta đã hấp thụ đầy đủ huyền khí, đã tới lúc dùng ngũ hành chi lực để rèn luyện thân thể rồi.
Trong lòng Diệp Huyền vừa động, trong tay lấy ra hộp ngọc đựng ngũ hành chi tinh, cầm ngũ hành chi tinh vào trong tay.
Từng tia ngũ hành chi lực ở bên trong, dưới sự dẫn dắt của Diệp Huyền, lập tức chậm rãi tiến vào bên trong thân thể của hắn.
- A!
Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên biến thành đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt.
Ngũ hành chi tinh là bảo vật ngũ giai, ngũ hành chi lực bên trong nó cũng là năng lượng thuộc về ngũ giai, tuy rằng ngay từ đầu Diệp Huyền chỉ dẫn đạo một tia mỏng manh như sợi tóc, nhưng sau khi tiến vào bên trong cơ thể Diệp Huyền xong thì cỗ lực lượng này liền bành trướng lên khổng lồ như một con voi lớn.
Phụt!
Bên ngoài thân thể của Diệp Huyền đột nhiên vỡ toác ra thành từng vết thương nhỏ, máu tươi bắn ra.
Ngũ hành chi lực ẩn chứa bên trong ngũ hành chi tinh lập tức có thể khiến cho thân thể của Diệp Huyền tiến vào trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Diệp Huyền bây giờ mới chỉ là võ sư nhất trọng, nói cách khác, hắn đang tùy tiện dùng bảo vật hơn hẳn bản thân mình tam giai, đây cơ hồ là lấy tính mạng ra đùa giỡn.
Kinh mạch bên trong thân thể của hắn nháy mắt liền đứt đoạn thành từng khúc, vô cùng đau đớn, giống như có từng thanh đao nhỏ đang không ngừng điên cuồng cắt phá bên trong cơ thể của hắn.
Phụt!
Trong miệng Diệp Huyền liền phun ra một búng máu tươi.
Ngưng trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn lại tràn đầy vẻ kiên nghị.
- Ngũ hành định thiên, tương sinh tương khắc, vạn vật hóa quyết, đạo nhất tồn tâm, nuôi ngũ tạng sinh tinh khí, diệt nhục thân chuyển thánh lực, là tĩnh, là không, là vạn tượng quy nhất…
Trong lòng Diệp Huyền đang vận chuyển tâm pháp của cửu chuyển thánh thể, huyền khí võ sư nhất trọng yếu ớt trong cơ thể kết hợp với hồn lực của hắn, lặng lẽ bao trùm lên một tia ngũ hành chi lực này, chậm rãi hóa giải, biến thành một loại ngũ hành tinh hoa tinh thuần nhất, dung nhập vào bên nhục thân đang vỡ nát, chậm rãi kết hợp với thân thể.
Lúc này nếu như có võ giả khác nhìn thấy một màn như vậy thì nhất định sẽ vô cùng thất kinh.
Ngũ hành chi lực bên trong ngũ hành chi tinh chính là năng lượng ngũ giai, căn bản chỉ có võ tông ngũ giai trở lên mới có thể dựa vào thực lực bản thân mà luyện hóa nó.
Diệp Huyền chỉ là một võ sư nhị giai cư nhiên cũng có thể luyện hóa, hoàn toàn vượt xa khả năng của võ giả bình thường.
Một tia ngũ hành chi lực cứ như vậy, nhanh chóng bị Diệp Huyền dần dần luyện hóa, sáp nhập vào bên trong thân thể của hắn.
Ngay từ đầu, ngũ hành chi lực này dung nhập còn chưa rõ ràng, nhưng theo tu luyện kéo dài, ngũ hành chi lực dung nhập vào càng ngày càng nhiều.
Cùng lúc đó, đau đớn trong cơ thể Diệp Huyền chẳng những không giảm bớt mà ngày càng thêm khủng bố hơn.
Ngũ hành chi lực trùng kích, tuy rằng đau đớn, nhưng chỉ là ở ngoài thân thể, nhưng luyện hóa ngũ hành chi tinh thì phải mang năng lượng trong cơ thể triệt để kết hợp cùng với ngũ hành chi tinh tới từ bên ngoài lại cùng một chỗ.
Cái này giống như nhục thân của Diệp Huyền là một khối gỗ, còn ngũ hành chi lực thì lại là một khối sắt.
Trùng kích chính là khối sắt nện thật mạnh lên khối gỗ kia, dung hợp cũng chính là muốn triệt để khiến khối sắt và khối gỗ kia kết hợp cùng một chỗ.
Loại đau đớn này giống như phát ra từ linh hồn, phát ra từ mỗi tế bào trên người.
Người bình thường căn bản không thể chịu được bao lâu, ý chí sẽ bị phá hủy.
Nhưng Diệp Huyền biết rõ, đây chính là một đốt quan trọng nhất khi tu luyện cửu chuyển thánh thể.
Quá trình đau đớn này không chỉ là quá trình lột xác của nhục thân, mà còn là quá trình khiến ý chí lột xác.
Nếu như có thể chịu được thì liền có thể thành công đột phá cửa thứ nhất, luyện thành đệ nhất chuyển của cửu chuyển thánh thể, nếu như không chịu nổi thì sẽ thất bại trong gang tấc, triệt để thất bại.
Trên thực tế, phàm là một ít công pháp luyện thể cường đại của Thiên Huyền đại lục thì không có cái nào dễ tu luyện hết, phải trải qua biết bao nhiêu tra trấn và khảo nghiệm phi nhân.
Ở giới võ giả, thậm chí có một nhận thức chung thế này, bất luận là thần công luyện thế nào, tra trấn võ giả càng hung ác thì thành tựu lại càng lớn, bởi vì luyện thể, chính là một loại thủ đoạn tu luyện thứ vượt xa bản thân.
Luyện thể thần thông cường đại bình thường, khi tu luyện tầng đầu tiên phần lớn chỉ rèn luyện da thịt mà thôi, cho nên cũng chỉ mang tới đau đớn trên phương diện này.
Cường đại hơn một chút thì cũng chỉ khiến cho ngũ tạng đau đớn một chút, vừa bắt đầu đã khiến cho thân thể đau đớn tới mức này thì cũng chỉ có một mình cửu chuyển thánh thể này mà thôi.
Dù sao thì kiếp trước Diệp Huyền trải qua nhiều chuyện như vậy, ý chí vốn đã thập phần kiên định.
Hơn nữa hắn cũng biết rất rõ, mình đã lựa chọn cửu chuyển thánh thể thì có nghĩa là phải chuẩn bị tốt sẽ chịu khổ đau dày vò như bị thiên đao vạn quả như mười tám tầng địa ngục.
Bình luận facebook