-
Chương 1631-1635
Chương 1631 Hung hăng nghiền ép (1)
- Đáng ghét.
Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế thấy tình cảnh này, từng cái từng cái mắt nổ đom đóm, biểu hiện phẫn nộ.
Hung hăng, quá kiêu ngạo.
Một chưởng xoá bỏ mấy ngàn dân chúng của Lăng Quang Thành, hành vi của Tả Đồng Vũ Đế không thể nghi ngờ là không để tính mạng của dân chúng Lăng Quang Thành ở trong mắt a.
Nhưng ba người bọn họ ngoại trừ phẫn nộ, cũng không dám tiến lên ngăn cản, bởi vì bọn họ rất rõ ràng nếu mình dám lên ngăn cản, Vô Lượng Sơn Tả Đồng Vũ Đế nhất định sẽ không chút do dự giết sạch ba người mình.
- Chết rồi sao?
Một chưởng qua đi, Tả Đồng Vũ Đế không có tâm tình để ý tới những người khác, ánh mắt của hắn co rút lại, lạnh lùng nhìn vòng xoáy bảy màu giữa bầu trời.
Chỉ thấy vòng xoáy bảy màu chậm rãi biến mất, áo nghĩa không gian như thác nước vương vãi xuống, cũng chậm rãi tiêu tan, nhưng mà từ vị trí phế tích bỗng dưng tản mát ra một luồng khí tức làm người ta sợ hãi, mọi người ngơ ngác nhìn tới, chỉ thấy một thân ảnh cực kỳ cao lớn, ở dưới con mắt mọi người từ trong chưởng ấn mà Tả Đồng Vũ Đế nổ ra chậm rãi bốc lên.
Đây là một võ giả mặc trường bào màu xanh, nhìn qua rất trẻ tuổi, nhiều nhất chỉ hơn hai mươi, trên mặt giống như đao tước cực kỳ cương nghị, mái tóc màu đen ở trong gió kích đãng.
Nhưng một võ giả tuổi còn trẻ như thế, thời điểm ánh mắt của mọi người tụ tập tới, trong lòng lại không khỏi bay lên một luồng cảm giác khiếp đảm, hết thảy trước mắt đều đột nhiên biến mất, toàn bộ thiên địa phảng phất như chỉ còn lại thanh niên tóc đen này, đầy rẫy tâm thần của mỗi người.
- Tả Đồng Vũ Đế, Vô Lượng Sơn ngươi giết thành viên của Lam Quang học viện ta, càng chiếm lấy Mộng Cảnh Bình Nguyên, hôm nay thiếu gia ta liền muốn vì Mộng Cảnh Bình Nguyên cùng vô số dân chúng vô tội của Lăng Quang Thành báo thù.
Diệp Huyền đứng ngạo nghễ phía chân trời, cả người tỏa ra khí tức giống như quỷ thần, phát sinh tuyên ngôn.
Phía chân trời, Diệp Huyền ngạo đứng ở đó, cả người tỏa ra khí tức đáng sợ, đạo đạo lực lượng không gian ở quanh thân hắn quanh quẩn, hư không bốn phía phảng phất như trở thành một phần của thân thể hắn
Lúc trước Tả Đồng Vũ Đế công kích xác thực đánh gãy quá trình thăng cấp của Diệp Huyền, nhưng bởi vì hấp thu lượng lớn Huyền Thạch thượng phẩm cùng cực phẩm, làm cho Diệp Huyền thăng cấp từ lâu ở trước khi Tả Đồng Vũ Đế ra tay đã hoàn thành.
Tả Đồng Vũ Đế đánh vỡ, vẻn vẹn là dư âm thăng cấp của Diệp Huyền mà thôi.
Đối diện, ánh mắt của Tả Đồng Vũ Đế ngưng lại, trong lòng hơi khiếp sợ, ở dưới một chưởng toàn lực của mình, Huyền Diệp kia dĩ nhiên lông tóc không tổn hại, hơn nữa nhìn khí tức trên người hắn, rõ ràng đã bước vào Cửu Thiên Vũ Đế.
Thời khắc này, trong lòng Tả Đồng Vũ Đế không khỏi trầm xuống.
Ở trước khi chưa đột phá, Huyền Diệp liền có thể từ trong tay mình chạy trốn, bây giờ đối phương đột phá, mình còn có thể áp chế lại hắn sao?
- Cuồng Ngục đại nhân, Huyền Diệp đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, kính xin mau chóng trở về.
Tả Đồng Vũ Đế ở trong bóng tối vội vàng thả ra một đạo tin tức cho Cuồng Ngục Vũ Đế, nhưng trên mặt của hắn lại xem không ra bất kỳ vẻ kinh hoảng, trái lại trào phúng nở nụ cười:
- Ngông cuồng, ngươi đột phá như thế nào đi nữa, cũng chỉ là Vũ Đế nhất trọng mà thôi, thật sự coi mình vô địch rồi sao?
- Vô địch thật không có, nhưng giết ngươi đã hoàn toàn đầy đủ.
Diệp Huyền cũng không cãi lại, ở trong nháy mắt dứt tiếng, cả người đã giết tới.
Loạt xoạt!
Ánh chớp lấp loé, giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện một ánh chớp màu tím, ánh chớp này uy lực kinh người, phảng phất như một thanh tuyệt thế thần kiếm rút ra khỏi vỏ, một mảnh bạch vân xa ở chân trời đều bị kiếm khí mãnh liệt xé ra, kiếm khí ngang dọc, trong nháy mắt đi tới trước mặt Tả Đồng Vũ Đế, mạnh mẽ bổ xuống, cường hãn rối tinh rối mù.
Tả Đồng Vũ Đế không nghĩ tới Diệp Huyền nói động thủ liền động thủ, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, ánh kiếm mãnh liệt kia uy thế ngập trời, ép hắn hầu như không thở được, thời khắc mấu chốt liền đưa hai tay nằm ngang ở trước ngực, vỗ ra một chưởng.
Ầm ầm!
Ánh chớp cuồn cuộn giống như lôi hải, phun trào về phía bốn phương tám hướng, nhuộm toàn bộ bầu trời thành lôi hải, dưới nổ vang kịch liệt, Tả Đồng Vũ Đế vội vàng xuất thủ bay ngược ra ngoài, kình khí tung toé, vô số kiến trúc trong Lăng Quang Thành ở dưới sóng khí chèn ép dồn dập vỡ ra, trong đó một ít kiến trúc càng nát tan, ầm ầm sụp đổ.
- Đáng ghét, tiểu tử này rõ ràng mới vừa đột phá, thực lực làm sao đáng sợ như thế?
Tuy Tả Đồng Vũ Đế chặn lại một kiếm của Diệp Huyền, nhưng hai tay như mất cảm giác, không tự kìm hãm được run run, Huyền Nguyên trong cơ thể sôi trào, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Hắn vạn lần không ngờ rằng, Diệp Huyền sẽ có uy thế như vậy.
- Sau khi đột phá, lực công kích của ta chí ít tăng lên mấy lần, đây chính là Cửu Thiên Vũ Đế sao?
Nói thật, Diệp Huyền cũng không ngờ tới một kiếm thì có uy lực như vậy, vừa nãy chiêu kiếm đó, còn chỉ là hắn tùy ý đánh ra, nhưng mà bộc phát uy lực, so với hắn chưa đột phá dốc hết toàn lực ra tay còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Cửu Thiên Vũ Đế, kiếp trước kiếp này hắn đều là lần thứ nhất đạt đến, tự nhiên cần phải từ từ lĩnh hội uy lực trong đó.
Đương nhiên, trước lúc này việc quan trọng nhất của hắn chính là giết Tả Đồng Vũ Đế.
- Chết!
Lạnh lùng khẽ quát một tiếng, Diệp Huyền lại ra tay, thân hình của hắn vọt tới, dĩ nhiên biến ảo thành vô số tàn ảnh, mỗi một đạo tàn ảnh đều vô cùng chân thực, cầm trong tay một thanh trọng kiếm màu đen, như thần linh chấp chưởng lôi đình, chém giết mà ra
- Tà Nhãn Võ Hồn... xuyên thủng tất cả!
Tả Đồng Vũ Đế cũng không dám coi thường Diệp Huyền nữa, Tà Nhãn Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn đột nhiên hào quang chói lọi, tám đạo tinh hoàn điên cuồng qua lại rung động, lực lượng Võ Hồn nồng nặc thoáng lưu chuyển một chút, liền hóa thành vô số cột sáng Võ Hồn kích bắn ra, đảo qua hết thảy bóng người.
Nhưng làm hắn kinh hãi chính là, ở dưới Tà Nhãn Võ Hồn của hắn, cũng không cách nào phân biệt ra trong những tàn ảnh này người nào mới thật sự là Diệp Huyền.
Trong lòng hắn hơi hồi hộp một chút, sao có thể có chuyện đó? Trong vội vàng hắn không lo được khiếp sợ, vèo một tiếng xông lên trời, đồng thời hai tay tỏa ra hắc quang mông lung, nhắm về phía Diệp Huyền đánh ra hàng trăm hàng ngàn chưởng.
Nổ vang mãnh liệt, đại địa run rẩy, trời long đất lở, hư không lay động, trong nháy mắt, hư không bốn phía đều bị vô số chưởng ảnh đập rung động không ngớt, gợn sóng tứ tán.
Chương 1632 Hung hăng nghiền ép (2)
Tả Đồng Vũ Đế dù sao cũng là cường giả nhị trọng đỉnh phong, dưới một đòn toàn lực, uy lực kinh thiên động địa, không phải bình thường.
- Ầm ầm!
Bị hắn công kích, vô số bóng người của Diệp Huyền dồn dập phá nát, dĩ nhiên hết thảy bị oanh thành hư vô.
Thấy rõ tình cảnh này, trong lòng Tả Đồng Vũ Đế không thích phản kinh.
Diệp Huyền ở trước khi đột phá, lực phòng ngự mạnh mẽ đủ để chống lại công kích của hắn, làm sao sau khi đột phá, trái lại bị hắn lập tức oanh thành hư vô?
Quả nhiên, trong lòng hắn vừa ra ý niệm này, sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, một bóng người lạnh lùng không biết chuyện gì đã đi tới phía sau hắn, hư không yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động, lực lượng khuấy động không gian kia, lại làm hư không vỡ ra một chút vết nứt.
Tài Quyết Chi Kiếm nhanh như tia chớp chém xuống, ánh kiếm ngang dọc, lôi khí quét ngang, hầu như ép hắn không thở nổi.
- Làm sao có khả năng? Hắn làm sao có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng ta, hơn nữa còn có thể xé rách hư không, chẳng lẽ người này đã khống chế xuyên toa hư không chỉ Vũ Đế tam trọng mới có thể nắm giữ?
Tả Đồng Vũ Đế cả kinh là không phải chuyện nhỏ, Tà Nhãn Võ Hồn của hắn bao phủ tất cả, có thể dò xét tất cả hư vọng, Vũ Đế phổ thông muốn tránh thoát thần thức của hắn căn bản không có khả năng, nhưng Diệp Huyền dĩ nhiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng hắn, điều này bảo hắn làm sao không kinh?
- Thiên Nhãn!
- Vô Lượng Chân Không!
- Chết đi cho ta!
Thân thể Tả Đồng Vũ Đế chấn động, đột nhiên toàn thân phun ra hắc khí thần bí, Tà Nhãn Võ Hồn trên đỉnh đầu cấp tốc khuếch tán, tròng mắt nguyên bản tà ý đen kịt dĩ nhiên xuất hiện tầng tầng con ngươi vô tận, những con ngươi này một cái lồng một cái, có vẻ tà ác quỷ dị, làm người ta sợ hãi.
Hai nguồn lực lượng này đồng thời bay lên, bao phủ về phía Diệp Huyền.
Đây là Võ Hồn bí kỹ của hắn, cùng với tuyệt học của Vô Lượng Sơn, thuộc về lá bài tẩy, thậm chí trước đối chiến Diệp Huyền cũng không từng triển khai, nhưng vào lúc này đã cố kỵ không được nhiều như vậy.
- Trò mèo.
Diệp Huyền chỉ cười lạnh, loạt xoạt, ánh kiếm ngang dọc, chém vào công kích của Tả Đồng Vũ Đế, phát sinh nổ vang kinh thiên.
Mà Diệp Huyền thì thừa dịp cơ hội này, trong nháy mắt đi tới đỉnh đầu của Tả Đồng Vũ Đế, một chưởng nhấn về phía Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, hô, hai đạo hỏa diễm nồng nặc từ trong tay Diệp Huyền phụt lên, chính là Cửu U Minh Viêm cùng Tử Thương Viêm, uy lực Địa Hỏa ở dưới Huyền Nguyên cửu giai của Diệp Huyền thôi thúc, tỏa ra khí tức ngập trời.
Cửu U Minh Viêm, Tử Thương Viêm, đều là hỏa diễm tiếng tăm lừng lẫy trong Địa Hỏa, trước đây tu vi của Diệp Huyền không đủ, không cách nào thả ra uy lực thực sự của hai đại Địa Hỏa, nhưng sau khi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế liền không như thế, Diệp Huyền đã có thể triệt để thả ra uy lực, hai cỗ hỏa diễm phụt lên, lúc ẩn lúc hiện, đốt thiên địa thành biển lửa, cái khí thế phần diệt tất cả kia, hầu như muốn đốt sạch thế gian vạn vật.
- Không được!
Tả Đồng Vũ Đế lập tức ngẩng đầu lên, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một viên đan dược màu đen, ném vào miệng, khí tức kinh người tỏ khắp, Tà Nhãn Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn đột nhiên chấn động, lần thứ hai dâng lên một luồng khí tức càng thêm kinh khủng, thậm chí xung quanh Võ Hồn mơ hồ có đạo tinh hoàn thứ chín hình thành.
Ở cuối tầng tầng con ngươi trùng điệp kia, đột nhiên bắn ra vô số hồn quang, Diệp Huyền sử dụng tới hai đại Địa Hỏa bị chấn chia năm xẻ bảy.
- Hả? Dĩ nhiên chặn lại Địa Hỏa của thiếu gia ta công kích, đan dược tăng lực lượng Võ Hồn sao? Vô Lượng Sơn quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, đáng tiếc, ngươi có thể ngăn cản Địa Hỏa của thiếu gia ta, nhưng không ngăn được một chiêu này, Thôn Phệ Võ Hồn! Thôn phệ!
Diệp Huyền cũng không kinh hoảng, trong bàn tay đột nhiên hiện ra một vòng xoáy màu đen, trong Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế bắn ra hồn quang vô hình ở trước vòng xoáy màu đen này dồn dập bị thôn phệ, hóa thành hư vô.
Bàn tay màu đen đè xuống, Diệp Huyền vỗ một chưởng lên Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, toàn lực thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn.
Một luồng đau đớn xót ruột từ trong linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế bay lên, dù Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền chưa hiển hiện, nhưng đã điên cuồng vận chuyển, lực cắn nuốt mạnh mẽ bắt đầu hấp thu Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế.
Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, thật giống như đê đập tìm tới chỗ phát tiết, lực lượng Võ Hồn trong đó điên cuồng bị hút vào trong thân thể Diệp Huyền, sau đó từ từ hóa thành lực lượng Võ Hồn tinh khiết, dung nhập vào trong Thôn Phệ Võ Hồn.
Thôn Phệ Võ Hồn đột phá Bát Tinh, uy lực tăng lên đâu chỉ mấy lần, tốc độ thôn hấp nhanh chóng, quả thực kinh thiên động địa, vẻn vẹn mấy hô hấp liền hấp thu hơn nửa Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, tám đạo tinh hoàn vụn vặt, toàn bộ tán loạn.
Thời khắc sống còn, Diệp Huyền đột nhiên hút một cái, đem lực lượng trong Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, triệt để hút vào trong Thôn Phệ Võ Hồn.
Khí tức Thôn Phệ Võ Hồn trên người càng khủng bố, như một vị Ma thần màu đen, sừng sững ở trong Huyền Hải của Diệp Huyền, khuôn mặt rõ ràng, thật giống như Ma thần đến từ hư không sâu xa.
- Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, thực sự là chất phác không thể tưởng tượng, xem ra Võ Hồn của hắn đã từng xung kích qua cảnh giới Cửu Tinh, đáng tiếc thất bại, tuy cuối cùng lui trở về Bát Tinh, nhưng luận khí tức Võ Hồn so với Bát Tinh Võ Hồn phổ thông thì đáng sợ hơn nhiều lắm.
Triệt để hấp thu Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, khí tức trên người Diệp Huyền càng khủng bố, trong lúc vung tay nhấc chân đều có khí tức không tên tỏ khắp, như vực sâu không đáy.
- Đây là món đồ quỷ quái gì, tại sao có thể thôn phệ Tà Nhãn Võ Hồn của ta, làm sao có khả năng, Tà Nhãn Võ Hồn của ta uy lực vô cùng, có thể trấn áp tất cả, lại có đồ vật có thể thôn phệ Võ Hồn của ta, không thể, cái này không thể nào!
Tả Đồng Vũ Đế khó có thể tin, Tà Nhãn Võ Hồn của mình sẽ bị Diệp Huyền đánh tan, Võ Hồn tan vỡ khiến trong đầu của hắn truyền đến đau đớn kịch liệt, ý thức mơ hồ, điên cuồng rống to.
Nhưng hắn dù sao cũng thân kinh bách chiến, thời khắc mấu chốt, hắn liền nhắm Diệp Huyền điên cuồng đánh ra hàng trăm hàng ngàn quyền, đổi về một tia cơ hội thoát đi, đồng thời cố nén Võ Hồn tan vỡ đau nhức, điên cuồng lao về phía Cuồng Ngục Vũ Đế.
Chương 1633 Tả Đồng vẫn lạc (1)
- Huyền Diệp, ngươi có gan liền đuổi theo, Cuồng Ngục đại nhân hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tả Đồng Vũ Đế tức giận quát lên, thanh âm run rẩy, trong mắt trái hắn lại sản sinh một chút sợ hãi.
Đúng, hắn sợ.
Làm bá chủ Vô Lượng Sơn, cửu giai nhị trọng, chấp chưởng hình phạt, lại sợ!
Hiện tại thực lực của hắn tổn thất lớn, căn bản nhất là Tà Nhãn Võ Hồn bị Diệp Huyền phá huỷ, để hắn chân chính cảm nhận được nguy hiểm vẫn lạc.
Hiện tại, trong lòng hắn sản sinh một tia hối hận, hối hận trước không có liều mạng giết chết Diệp Huyền.
Bây giờ lại lạc đến mức độ này.
- Cuồng Ngục? Hiện tại coi như là Cuồng Ngục đích thân đến, có thể làm khó dễ được ta sao? Ta đã nói, giờ này ngày này, chính là giờ chết của Tả Đồng ngươi.
Diệp Huyền thấy Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế phá diệt, lại vẫn có thể bùng nổ ra uy lực bực này, trong lòng vạn phần kinh ngạc, phải biết, võ giả bình thường mất đi Võ Hồn, linh hồn truyền đến đau nhức, tuyệt đối có thể làm cho đối phương trong thời gian ngắn ý thức tán loạn, đau đến không muốn sống.
Có điều tuy Tả Đồng liều mạng toàn lực, miễn cưỡng lao ra, nhưng vẫn ở trong phạm vi vây giết của Diệp Huyền, đối phương chỉ là sắp chết giãy dụa, ngoan cố chống cự mà thôi.
Xì xì xì xì xì xì!
Trong ánh mắt sợ hãi ngơ ngác của Tả Đồng Vũ Đế, thân hình Diệp Huyền như ưng kích trường không, ở trong chớp mắt liên tiếp bổ ra mấy kiếm, mỗi một kiếm bổ ra, đều có một ánh kiếm lôi trụ trút xuống, hóa thành một con Lôi Long rít gào, bao phủ trời cao.
Có tới sáu con Lôi Long, gào thét vồ bắt về phía Tả Đồng, biến nửa bầu trời hóa thành hải dương sấm sét.
Mỗi một Lôi Long, uy lực đều trên một đòn toàn lực trước khi Diệp Huyền đột phá, kinh sợ thiên địa.
- Công kích thật khủng khiếp, người này đến tột cùng là người nào, thật vừa đột phá Cửu Thiên Vũ Đế sao?
Phía dưới Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế, từng cái từng cái trố mắt ngoác mồm, ở dưới khí tức Lôi Long của Diệp Huyền thân thể run lẩy bẩy, vẻ mặt kinh hãi không tên.
Sáu Lôi Long kia xé rách trời cao, ngao du phía chân trời, ẩn chứa uy lực kinh thiên động địa, ba người bọn họ không nghi ngờ chút nào, trong đó bất kỳ một Lôi Long nào, cũng có thể dễ dàng xé rách thân thể của bọn họ.
Bọn họ ở thế lực nhị lưu như Thanh Hoa Vực xưng bá, chưa từng gặp qua chiến đấu kinh khủng như thế.
- Bổn Đế liều mạng với ngươi.
Tả Đồng Vũ Đế vào lúc này, biết mình chạy trốn đã là phí công, trong tay hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện một đống đan dược, một hơi tất cả đều nuốt vào trong bụng.
Những đan dược này, có chính là Đan Đạo đại sư của Vô Lượng Sơn nghiên cứu chế ra, cũng có chính là hắn ở một ít buổi đấu giá cỡ lớn của Huyền Vực mua được, có thể tăng lên uy lực chiến đấu, có thể nhanh chóng chữa trị thương thế, còn có thể thiêu đốt Huyền Nguyên, bạo phát tiềm lực bản thân...
Bây giờ hết thảy bị hắn nuốt xuống.
Lần này bạo phát, trên người Tả Đồng Vũ Đế trong phút chốc nổi lên một luồng huyết diễm hừng hực, cả người thật giống như Ma thần đẫm máu sống lại, đánh về phía sáu Lôi Long giữa bầu trời.
Huyền Nguyên mạnh mẽ, ma diễm, các loại võ kỹ, bí pháp, không ngừng triển khai ra, vùng thế giới này, đều bao phủ ở trong hủy diệt, phá hoại, tà ác, lực lượng kinh khủng vô tận.
Tả Đồng Vũ Đế bạo phát, dĩ nhiên phá tan sáu Lôi Long cắn xé, sau đó hung mãnh đánh về phía Diệp Huyền.
Không ai có thể hình dung cảnh tượng của hai đại cao thủ này đối đầu, Huyền Nguyên kích đãng, không gian chấn động, từng luồng từng luồng Huyền Nguyên kinh người xông thẳng lên trời, ở chân trời xuyên qua một đường nối đen kịt, trên đại địa, tiếng sấm nổ vang, cả Lăng Quang Thành đều ở dưới hai người giao thủ liên tục run rẩy, giống như thế giới tận thế.
Tả Đồng Vũ Đế thiêu đốt tinh huyết cả người, bạo phát tiềm lực trong cơ thể, khuôn mặt hắn dữ tợn, cả người bị hắc sắc ma diễm bao phủ, triển khai hết thảy võ kỹ, chưởng chưởng điên cuồng đánh ra, mỗi một chưởng đều có chưởng ấn rộng rãi mông lung, kích đãng hư không, xa xa một ít đại địa bị chưởng khí bắn trúng, nhất thời ầm ầm nứt ra, bụi mù tràn ngập.
Mà Diệp Huyền thì thân hình lấp loé, cầm Tài Quyết Chi Kiếm, giống như Lôi Thần lâm thế, thân hình hắn mờ ảo, kiếm kiếm bổ ra, mỗi một kiếm hạ xuống, hư không đều bùng nổ ra gợn sóng vô tận, phảng phất như không chịu được uy thế kinh thiên này, muốn tùy theo phá diệt.
Hai người điên cuồng giao thủ, kiếm chưởng va chạm, lôi hải cùng ma hải va chạm lẫn nhau, Lôi Long cùng Ma khí dây dưa, bùng nổ ra lực lượng kinh khủng xưa nay chưa từng có
Ngăn ngắn mười mấy hô hấp, hai người đối đầu hàng trăm hàng ngàn chiêu, nhanh đến mức khó mà tin nổi, uy lực cũng kinh người.
Bạch!
Sau khi giao thủ, hai người lập tức tách ra, một tiếng vang ầm ầm, một luồng áp lực vô hình tản mát ra, hư không như vải vóc bị nhăn nheo ra vô số gợn sóng, sau đó khuếch tán.
Đùng!
Cách đó không xa, tường thành của Lăng Quang Thành đột nhiên chấn động một chút, tường thành cao tới trăm trượng, ở trong thiên địa sừng sững có tới hai ba ngàn năm trong phút chốc nát tan, liên tiếp nổ tung, khói đặc cuồn cuộn phóng lên trời, ở trong kình phong bao phủ gần phân nửa Lăng Quang Thành.
Tả Đồng Vũ Đế, Diệp Huyền, lẫn nhau lạnh lùng đối diện.
Chỉ chốc lát sau, Tả Đồng Vũ Đế đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết trên người cuồn cuộn, da dẻ các nơi đều vỡ nứt, từ bên trong phun ra máu tươi đen ngòm, trong nháy mắt biến thành một huyết nhân.
Nhưng mà những máu tươi này lẫn nhau trong lúc đó ngưng tụ, dĩ nhiên hóa thành một đạo thần bí phù văn, thả ra một luồng uy thế làm người ta sợ hãi không tên.
Chật vật, cực kỳ chật vật.
Giờ khắc này Tả Đồng Vũ Đế, sớm đã không có bá đạo tiêu sái như vừa bắt đầu đứng ngạo nghễ trên bầu trời Lăng Quang Thành, có chỉ là chật vật cùng thê thảm.
Đường đường Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão, giờ khắc này như một con chó mất chủ, cực kỳ thê thảm.
Nhưng mà khí tức trên người hắn không có yếu bớt, trên người hắn xì ra máu tươi tỏa ra hồng mang mông lung, dĩ nhiên hóa thành một phù văn quỷ dị, muốn bài trừ hắn ra khỏi thiên địa.
- Vù!
Hư không gợn sóng, hồng mang trên người Tả Đồng Vũ Đế hơi lóe lên, cả người dĩ nhiên muốn biến mất ở trong hư không, phút chốc trở nên hư vô.
- Tả Đồng Vũ Đế, đến trình độ này ngươi lại còn muốn chạy trốn? Chơi với ngươi lâu như vậy, thiếu gia ta đối với tu vi của bản thân ngươi cũng coi như hiểu rõ, tiếp đó, ngươi liền chết đi cho ta.
Chương 1634 Tả Đồng vẫn lạc (2)
Giữa chân mày Diệp Huyền, một đạo hồn lực khủng bố phóng thích ra, khí tức hồn lực này như lợi kiếm, trong nháy mắt xuyên thấu hư không, đi vào trong thân thể Tả Đồng Vũ Đế.
- Vô Tương Hồn Quyết... vạn cấm chi pháp!
Đồng thời từng đạo từng đạo hồn lực như sợi tơ cấp tốc bao phủ ra, mỗi một đạo hồn lực đều lóe lên ánh sáng mông lung, lẫn nhau trong lúc đó hình thành từng phù văn quỷ dị, bao phủ hư không quanh thân Tả Đồng Vũ Đế.
Thân hình Tả Đồng Vũ Đế nguyên bản sắp biến mất, lại từ trong hư không ngã ra.
- Tả Đồng Vũ Đế, huyết độn của ngươi ở trước mặt ta không có bất kỳ tác dụng gì, chết đi cho ta, Băng Hỏa Song Bạo!
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, một bước đi ra ngoài, một luồng hồn lực xung kích khủng bố bao phủ, oanh vào trong linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế.
Ầm!
Hồn lực xung kích khủng bố nổ tung, nếu là thời điểm toàn thịnh, Tả Đồng Vũ Đế nắm giữ Tà Nhãn Võ Hồn còn có thể chống đối Băng Hỏa Song Bạo một hồi, nhưng hôm nay, Tả Đồng Vũ Đế bị thương nặng, linh hồn trong nháy mắt bị oanh tán loạn, phát sinh phá diệt.
- Huyền Diệp, chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta, cùng chết cho ta!
Tả Đồng Vũ Đế mắt thấy linh hồn của mình muốn phá diệt, hắn biết, chỉ cần linh hồn của mình lại bị thương nặng, vậy hắn liền triệt để không có cơ hội vươn mình, sẽ trở thành khôi lỗi trong tay Diệp Huyền, không hề có một chút quyền lợi tự chủ, nghĩ tới đây, hắn liền muốn tự bạo Huyền Hải.
Một Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong tự bạo, sẽ đáng sợ cỡ nào? E là toàn bộ xung quanh ngàn dặm sẽ hóa thành tro tàn, Lăng Quang Thành ở bên ngoài mấy trăm dặm, cũng triệt để hủy diệt, không một may mắn còn sống sót.
Thế nhưng, Diệp Huyền nở nụ cười, nụ cười trào phúng, hồn lực cửu giai mạnh mẽ tỏ khắp ra:
- Nếu như ngươi vừa bắt đầu liền tự bạo, thiếu gia ta còn ngăn cản không được, nhưng hiện tại Võ Hồn của ngươi tan vỡ, linh hồn phá diệt, thực lực bản thân tổn thương, còn muốn ở trước mặt Luyện Hồn Sư như thiếu gia ta tự bạo, quả thực buồn cười!
- Bắc Minh huyền công... phong cấm!
Diệp Huyền đột nhiên vỗ ra một chưởng, trong lòng bàn tay, một hoa văn bát quái cổ điển xuất hiện, tỏa ra khí tức rộng rãi, lập tức đi vào trong thân thể Tả Đồng Vũ Đế, phù văn bát quái kia trong nháy mắt đi tới trong Huyền Hải của Tả Đồng Vũ Đế, trấn áp xuống, liền trấn áp Huyền Hải của Tả Đồng Vũ Đế, như mặt biển sau bão táp, cấp tốc bình tĩnh lại.
- Ta... Ta...
Tả Đồng Vũ Đế làm sao cũng không nghĩ ra, ở trước mặt Diệp Huyền mình ngay cả tự bạo cũng không được, đồng thời Bắc Minh huyền công của Diệp Huyền, cũng làm thân thể hắn chấn động, trong đầu tựa hồ hồi ức đến cái gì.
- Bắc Minh huyền công, tên của môn công pháp này vì sao lại quen thuộc như vậy? Ta có phải là từ nơi nào nghe qua không? Bắc Minh huyền công? Tiêu Dao Du? Ngươi, ngươi là...
Đột nhiên, thân thể Tả Đồng Vũ Đế chấn động, trong mắt lộ ra khiếp sợ không gì sánh nổi, đột nhiên há to mồm, tựa hồ phát hiện một loại bí mật kinh người nào đó.
Nhưng mà, không chờ hắn nói ra.
- Tinh Diễn Thần Quyết... Vạn Hóa Tinh Không!
- Vô Tương Hồn Quyết... Thần Hồn Quy Nhất!
Giữa chân mày Diệp Huyền, đột nhiên nổ ra hai đạo hồn quang kinh người, trong đó một đạo, phảng phất như vạn ngàn tinh thần lóng lánh, vũ trụ Tinh Không hiện lên, nhảy vào trong linh hồn Tả Đồng Vũ Đế, phân liệt linh hồn của hắn ra, mà một đạo khác, huyền ảo tối nghĩa, hòa vào trong linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế, nỗ lực chọn đọc ký ức trong đó.
Còn nay, Diệp Huyền rất tò mò mục đích của Vô Lượng Sơn đến tột cùng là gì, Vũ Đế nhất trọng như Trường Phong Vũ Đế chỉ là chấp hành giả, căn bản hiểu rõ không được quá nhiều, hơn nữa lúc đó tu vi hồn lực của hắn mới bát giai đỉnh phong, không cách nào chọn đọc ký ức linh hồn.
Bây giờ tu vi đột phá cửu giai, tu vi hồn lực của Diệp Huyền cũng một cách tự nhiên bước vào cửu giai, hơn nữa Tả Đồng Vũ Đế ở Vô Lượng Sơn ngồi vị trí cao, từ trên người hắn tất nhiên có thể biết được một ít gì đó.
- Ầm!
Hồn lực cửu giai đáng sợ, bắt đầu tìm tòi ký ức trong đầu Tả Đồng Vũ Đế.
Nhưng vào lúc này...
Vù!
Linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế dĩ nhiên tự mình nổi lên, sản sinh tự bạo, linh hồn tự bạo tạo thành uy lực đáng sợ lập tức nổ nát hồn lực cửu giai của Diệp Huyền, càng dọc theo hồn lực của Diệp Huyền, muốn phản phệ linh hồn của hắn.
Vẻ mặt của Diệp Huyền không sợ hãi, hồn lực cửu giai cấp tốc ở trước mặt hình thành một bình phong, ngăn cản linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế tự bạo phản phệ.
Sắc mặt hắn tái xanh, lạnh lùng nhìn khí tức trên người Tả Đồng Vũ Đế trừ khử, triệt để hóa thành một bộ thi thể.
Tàn nhẫn, quá ác.
Diệp Huyền thực không nghĩ tới, Vô Lượng Sơn ở trên linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế dĩ nhiên gieo xuống bí pháp như vậy, một khi có cường giả tìm tòi trí nhớ, ở tình huống không cách nào chống lại, linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế sẽ tự mình nổ tung, không cho đối phương bất kỳ cơ hội dò xét đến bí mật.
Nhưng như vậy, Tả Đồng Vũ Đế vốn đang không chết, sẽ trong nháy mắt vẫn lạc, trở thành một thi thể vô dụng.
Đây cơ hồ là cố ý giết chết cường giả tông môn mình, đến bảo tồn bí mật của tông môn.
- Tàn nhẫn, quả thực quá ác, Vô Lượng Sơn dĩ nhiên ở trong đầu Tả Đồng Vũ Đế gieo xuống bí pháp như vậy, đến cùng là bí mật như thế nào, không thể bị người biết được, cần dùng thủ đoạn ác độc như thế? Hơn nữa Tả Đồng Vũ Đế là Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong, lại là Luyện Hồn Sư nào, có thể ở trong đầu hắn gieo xuống bí pháp như vậy?
Một chưởng đập thi thể Tả Đồng Vũ Đế thành bột mịn, Diệp Huyền thu hồi không gian giới chỉ, rơi vào trầm tư.
Lấy tu vi của Tả Đồng Vũ Đế, có thể ở trong đầu hắn gieo xuống bí pháp như vậy, toàn bộ thiên hạ số lượng tuyệt đối sẽ không vượt qua mười ngón.
- Đến tột cùng là ai?
Hắn lẩm bẩm mở miệng, tâm tư chập trùng.
- Vô Lượng Sơn Tả Đồng Vũ Đế, kia là Vũ Đế nhị trọng a, dĩ nhiên chết như thế, chết ở trong tay một người vừa đột phá Vũ Đế? Người này đến tột cùng là nhân vật nào? Thánh Thành Thánh tử sao? Hay là yêu nghiệt nghịch thiên của thế lực hàng đầu nào? Nhưng coi là nhân vật như vậy, cũng không thể vừa đột phá Vũ Đế, liền có thể đánh giết Tả Đồng Vũ Đế a?
Cách đó không xa, Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế thấy cảnh này, từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm, con mắt suýt chút nữa từ trong viền mắt rơi ra.
Chương 1635 Ngưng Chân Bí Thuật (1)
Trong Lăng Quang Thành, võ giả còn lại cũng đều há to mồm.
Tuy bọn họ không hiểu Vũ Đế nhất trọng cùng Vũ Đế nhị trọng chênh lệch đến tột cùng lớn bao nhiêu, nhưng vừa nãy Tả Đồng Vũ Đế dễ dàng chà đạp Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế, bọn hắn đều xem rõ rõ ràng ràng.
Nhưng dù một người hung hăng đáng sợ như thế, ở ngăn ngắn chốc lát, liền trực tiếp vẫn lạc ở nơi này, tương phản mãnh liệt như thế, khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn đều chưa hoàn hồn lại.
Còn những dân chúng ở dưới đáy, nhìn khe nứt dài mấy ngàn trượng ở ngoài Lăng Quang Thành, cùng với tường thành triệt để hóa thành tro tàn kia, chỉ cảm thấy ngày hôm nay tình cảnh này, bọn họ cả đời đều không thể quên.
- Vèo!
Trên đường chân trời, Diệp Huyền trầm tư chốc lát, sau đó trực tiếp lướt về phía phương hướng Cuồng Ngục Vũ Đế cùng cường giả bí ẩn kia biến mất.
- Hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế còn chưa trở lại, nói rõ hai người bọn họ chiến đấu còn không kết thúc, ta đi xem một chút.
Nói thật, Diệp Huyền đối với thân phận của lão giả mang mặc nạ thần bí kia cũng hết sức tò mò, người này trước khi đi sử dụng tới quang hồng màu vàng, cùng với trong hư không mơ hồ truyền đến tiếng thú hống, cũng làm cho Diệp Huyền nghĩ đến một khả năng, muốn đi xác minh.
Sau khi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, Diệp Huyền đối với Cuồng Ngục Vũ Đế cũng không có sợ hãi như vậy, hắn có đầy đủ tự tin, coi như mình không phải đối thủ của Cuồng Ngục Vũ Đế, cũng đủ để bảo mệnh.
Lúc này.
Một chỗ chiến trường khác.
Lão giả mang mặc nạ cả người kim quang lóng lánh, cùng Cuồng Ngục Vũ Đế ác chiến hồi lâu, bất phân cao thấp.
- Đáng ghét a, Hạ Vũ Tôn này ở năm đó không phải bị thương nặng sao? Mấy chục năm qua, dĩ nhiên lại khôi phục?
Cuồng Ngục Vũ Đế cùng Hạ Vũ Tôn chiến đấu lâu như vậy, thấy chậm chạp không bắt được đối phương, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Mà vừa nãy Tả Đồng Vũ Đế phát tin tức cho hắn, càng làm hắn phiền lòng.
- Trước Huyền Diệp kia còn không đột phá, Tả Đồng suýt chút nữa để tiểu tử kia chạy trốn, bây giờ tiểu tử kia đột phá, vô cùng có khả năng chạy ra Tả Đồng truy sát, mà nếu như ta không thể bắt Hạ Vũ Tôn, vậy chẳng phải là gà bay trứng vỡ, trúc lam múc nước công dã tràng?
Hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế cũng rất bất đắc dĩ, nếu để cho Huyền Diệp cùng Hạ Vũ Tôn đều đào tẩu, như vậy lần này hắn khổ cực truy sát chẳng khác nào triệt để thất bại, hắn một Vũ Đế tam trọng ra tay, lại một người cũng không bắt được, một khi truyền quay lại tông môn, còn mặt mũi nào thấy sơn chủ?
Lúc này trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế lo lắng, vẫn là mình không cách nào bắt Diệp Huyền, bởi vậy căn bản không cân nhắc đến Tả Đồng Vũ Đế sẽ không địch lại Diệp Huyền sau khi đột phá.
Cho nên khi Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, khí tức hoàn toàn biến mất, thẻ ngọc truyền tin trong không gian giới chỉ của hắn tối sầm lại, Cuồng Ngục Vũ Đế kinh ngạc đến ngây người.
- Cái gì? Tại sao khí tức của Tả Đồng Vũ Đế lại đột nhiên biến mất, không có chút tồn tại nào? Lẽ nào hắn vẫn lạc? Sao có thể có chuyện đó!
Vì tăng cường khoảng cách thẻ ngọc truyền tin, Vũ Đế hàng đầu như Tả Đồng Vũ Đế cùng Cuồng Ngục Vũ Đế, ở trong ngọc giản đối phương đều sẽ lưu lại một đạo khí tức, mục đích chính là vì để lẫn nhau cách xa, hoặc bị cấm thuật gì phong ấn cũng có thể liên lạc với đối phương.
Bây giờ Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, khí tức của Tả Đồng Vũ Đế ở trong thẻ ngọc truyền tin của Cuồng Ngục Vũ Đế liền hoàn toàn biến mất, hắn ngay lập tức biết, Tả Đồng Vũ Đế rất có thể đã vẫn lạc, trong lòng sợ hãi không ngớt.
Đến lúc này, hắn cũng không kịp nhớ bắt Hạ Vũ Tôn, thân thể đột nhiên chấn động, ầm ầm một hồi, sử dụng tới Ngũ Ngục pháp vương thuật, nhất thời một hư ảnh bá đạo từ trong thân thể hắn đi ra, hai tay thẳng thắn thoải mái, đánh văng thân thể của Hạ Vũ Tôn, mà chính hắn thì lại vội vàng lướt về phía Lăng Quang Thành.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, vội vã đi như thế làm gì, ngươi và ta trong lúc đó còn không phân ra thắng bại a?
Hạ Vũ Tôn qua nhiều năm như vậy ẩn giấu ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, vẫn kinh hồn bạt vía, không dám bại lộ mình, trong lòng đối với Vô Lượng Sơn cùng Thánh Thành Chấp Pháp điện là hận thấu xương, bây giờ hiếm thấy gặp phải cường giả như Cuồng Ngục Vũ Đế độc thân đi ra, làm sao cam lòng để đối phương dễ dàng rời đi.
Trên thân thể hắn ánh vàng rừng rực, một Cự Long màu vàng ở sau lưng của hắn hiện lên, ngửa mặt lên trời gào thét, bùng nổ ra Long uy vô tận, hai tay hóa thành lợi trảo màu vàng điên cuồng xé một cái, phút chốc xé rách hư ảnh của Cuồng Ngục Vũ Đế, đuổi theo Cuồng Ngục Vũ Đế.
Trong hư không.
Một bóng người màu đen, một bóng người vàng óng, một trước một sau hăng hái bay lượn, ẩn thân ở trên hư không loạn lưu, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng nổi, trong chớp mắt liền bay ra ngoài mấy ngàn dặm.
Đúng lúc này, Cuồng Ngục Vũ Đế vừa vặn phát hiện Diệp Huyền đang hăng hái lướt tới.
- Là Huyền Diệp kia, chẳng lẽ Tả Đồng thật sự vẫn lạc?
Trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế nhất thời kinh hãi, tuy hắn chưa từng thấy Diệp Huyền, nhưng từ trên hình ảnh tông môn gặp qua hình vẽ của Diệp Huyền, lập tức liền nhận ra được.
Dựa theo đạo lý, hiện tại Tả Đồng Vũ Đế nên ở Lăng Quang Thành bảo vệ Diệp Huyền, bây giờ khí tức của Tả Đồng Vũ Đế biến mất, Diệp Huyền thì xuất hiện ở nơi này, nếu như Cuồng Ngục Vũ Đế còn không rõ Tả Đồng Vũ Đế đã xảy ra vấn đề, vậy hắn cũng quá ngu ngốc.
- Tiểu tử thúi, chết!
Cuồng Ngục Vũ Đế một chưởng từ trong hư không dò ra, một tiếng vang ầm ầm, phảng phất như Ma thần duỗi tay, một chưởng ấn đen kịt như mực từ giữa bầu trời xuất hiện, chưởng ấn này dài hơn một nghìn trượng, nguy nga rộng rãi, nghiền ép về phía Diệp Huyền.
Sau khi Cuồng Ngục Vũ Đế nhìn thấy Hạ Vũ Tôn, đã rõ ràng hung thủ chân chính sau lưng đối phó Vô Lượng Sơn hắn là ai, vì lẽ đó hắn chẳng muốn lại bắt Diệp Huyền tiến hành tra hỏi.
Hơn nữa hắn biết, Hạ Vũ Tôn ở phía sau theo sát hắn, hắn một chưởng vỗ chết Diệp Huyền rất dễ dàng, nhưng muốn bắt sống Diệp Huyền, lại không hẳn có thể thành công.
Quả nhiên, hắn vừa đánh ra một chưởng, Hạ Vũ Tôn ở phía sau đã đi tới bên người, lợi trảo màu vàng xuyên qua hư không, vồ bắt mà tới.
- Ha ha ha, Hạ Vũ Tôn, bản tọa không giết được ngươi, trước hết giết chết Huyền Diệp này, bản tọa muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết.
- Đáng ghét.
Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế thấy tình cảnh này, từng cái từng cái mắt nổ đom đóm, biểu hiện phẫn nộ.
Hung hăng, quá kiêu ngạo.
Một chưởng xoá bỏ mấy ngàn dân chúng của Lăng Quang Thành, hành vi của Tả Đồng Vũ Đế không thể nghi ngờ là không để tính mạng của dân chúng Lăng Quang Thành ở trong mắt a.
Nhưng ba người bọn họ ngoại trừ phẫn nộ, cũng không dám tiến lên ngăn cản, bởi vì bọn họ rất rõ ràng nếu mình dám lên ngăn cản, Vô Lượng Sơn Tả Đồng Vũ Đế nhất định sẽ không chút do dự giết sạch ba người mình.
- Chết rồi sao?
Một chưởng qua đi, Tả Đồng Vũ Đế không có tâm tình để ý tới những người khác, ánh mắt của hắn co rút lại, lạnh lùng nhìn vòng xoáy bảy màu giữa bầu trời.
Chỉ thấy vòng xoáy bảy màu chậm rãi biến mất, áo nghĩa không gian như thác nước vương vãi xuống, cũng chậm rãi tiêu tan, nhưng mà từ vị trí phế tích bỗng dưng tản mát ra một luồng khí tức làm người ta sợ hãi, mọi người ngơ ngác nhìn tới, chỉ thấy một thân ảnh cực kỳ cao lớn, ở dưới con mắt mọi người từ trong chưởng ấn mà Tả Đồng Vũ Đế nổ ra chậm rãi bốc lên.
Đây là một võ giả mặc trường bào màu xanh, nhìn qua rất trẻ tuổi, nhiều nhất chỉ hơn hai mươi, trên mặt giống như đao tước cực kỳ cương nghị, mái tóc màu đen ở trong gió kích đãng.
Nhưng một võ giả tuổi còn trẻ như thế, thời điểm ánh mắt của mọi người tụ tập tới, trong lòng lại không khỏi bay lên một luồng cảm giác khiếp đảm, hết thảy trước mắt đều đột nhiên biến mất, toàn bộ thiên địa phảng phất như chỉ còn lại thanh niên tóc đen này, đầy rẫy tâm thần của mỗi người.
- Tả Đồng Vũ Đế, Vô Lượng Sơn ngươi giết thành viên của Lam Quang học viện ta, càng chiếm lấy Mộng Cảnh Bình Nguyên, hôm nay thiếu gia ta liền muốn vì Mộng Cảnh Bình Nguyên cùng vô số dân chúng vô tội của Lăng Quang Thành báo thù.
Diệp Huyền đứng ngạo nghễ phía chân trời, cả người tỏa ra khí tức giống như quỷ thần, phát sinh tuyên ngôn.
Phía chân trời, Diệp Huyền ngạo đứng ở đó, cả người tỏa ra khí tức đáng sợ, đạo đạo lực lượng không gian ở quanh thân hắn quanh quẩn, hư không bốn phía phảng phất như trở thành một phần của thân thể hắn
Lúc trước Tả Đồng Vũ Đế công kích xác thực đánh gãy quá trình thăng cấp của Diệp Huyền, nhưng bởi vì hấp thu lượng lớn Huyền Thạch thượng phẩm cùng cực phẩm, làm cho Diệp Huyền thăng cấp từ lâu ở trước khi Tả Đồng Vũ Đế ra tay đã hoàn thành.
Tả Đồng Vũ Đế đánh vỡ, vẻn vẹn là dư âm thăng cấp của Diệp Huyền mà thôi.
Đối diện, ánh mắt của Tả Đồng Vũ Đế ngưng lại, trong lòng hơi khiếp sợ, ở dưới một chưởng toàn lực của mình, Huyền Diệp kia dĩ nhiên lông tóc không tổn hại, hơn nữa nhìn khí tức trên người hắn, rõ ràng đã bước vào Cửu Thiên Vũ Đế.
Thời khắc này, trong lòng Tả Đồng Vũ Đế không khỏi trầm xuống.
Ở trước khi chưa đột phá, Huyền Diệp liền có thể từ trong tay mình chạy trốn, bây giờ đối phương đột phá, mình còn có thể áp chế lại hắn sao?
- Cuồng Ngục đại nhân, Huyền Diệp đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, kính xin mau chóng trở về.
Tả Đồng Vũ Đế ở trong bóng tối vội vàng thả ra một đạo tin tức cho Cuồng Ngục Vũ Đế, nhưng trên mặt của hắn lại xem không ra bất kỳ vẻ kinh hoảng, trái lại trào phúng nở nụ cười:
- Ngông cuồng, ngươi đột phá như thế nào đi nữa, cũng chỉ là Vũ Đế nhất trọng mà thôi, thật sự coi mình vô địch rồi sao?
- Vô địch thật không có, nhưng giết ngươi đã hoàn toàn đầy đủ.
Diệp Huyền cũng không cãi lại, ở trong nháy mắt dứt tiếng, cả người đã giết tới.
Loạt xoạt!
Ánh chớp lấp loé, giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện một ánh chớp màu tím, ánh chớp này uy lực kinh người, phảng phất như một thanh tuyệt thế thần kiếm rút ra khỏi vỏ, một mảnh bạch vân xa ở chân trời đều bị kiếm khí mãnh liệt xé ra, kiếm khí ngang dọc, trong nháy mắt đi tới trước mặt Tả Đồng Vũ Đế, mạnh mẽ bổ xuống, cường hãn rối tinh rối mù.
Tả Đồng Vũ Đế không nghĩ tới Diệp Huyền nói động thủ liền động thủ, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, ánh kiếm mãnh liệt kia uy thế ngập trời, ép hắn hầu như không thở được, thời khắc mấu chốt liền đưa hai tay nằm ngang ở trước ngực, vỗ ra một chưởng.
Ầm ầm!
Ánh chớp cuồn cuộn giống như lôi hải, phun trào về phía bốn phương tám hướng, nhuộm toàn bộ bầu trời thành lôi hải, dưới nổ vang kịch liệt, Tả Đồng Vũ Đế vội vàng xuất thủ bay ngược ra ngoài, kình khí tung toé, vô số kiến trúc trong Lăng Quang Thành ở dưới sóng khí chèn ép dồn dập vỡ ra, trong đó một ít kiến trúc càng nát tan, ầm ầm sụp đổ.
- Đáng ghét, tiểu tử này rõ ràng mới vừa đột phá, thực lực làm sao đáng sợ như thế?
Tuy Tả Đồng Vũ Đế chặn lại một kiếm của Diệp Huyền, nhưng hai tay như mất cảm giác, không tự kìm hãm được run run, Huyền Nguyên trong cơ thể sôi trào, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Hắn vạn lần không ngờ rằng, Diệp Huyền sẽ có uy thế như vậy.
- Sau khi đột phá, lực công kích của ta chí ít tăng lên mấy lần, đây chính là Cửu Thiên Vũ Đế sao?
Nói thật, Diệp Huyền cũng không ngờ tới một kiếm thì có uy lực như vậy, vừa nãy chiêu kiếm đó, còn chỉ là hắn tùy ý đánh ra, nhưng mà bộc phát uy lực, so với hắn chưa đột phá dốc hết toàn lực ra tay còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Cửu Thiên Vũ Đế, kiếp trước kiếp này hắn đều là lần thứ nhất đạt đến, tự nhiên cần phải từ từ lĩnh hội uy lực trong đó.
Đương nhiên, trước lúc này việc quan trọng nhất của hắn chính là giết Tả Đồng Vũ Đế.
- Chết!
Lạnh lùng khẽ quát một tiếng, Diệp Huyền lại ra tay, thân hình của hắn vọt tới, dĩ nhiên biến ảo thành vô số tàn ảnh, mỗi một đạo tàn ảnh đều vô cùng chân thực, cầm trong tay một thanh trọng kiếm màu đen, như thần linh chấp chưởng lôi đình, chém giết mà ra
- Tà Nhãn Võ Hồn... xuyên thủng tất cả!
Tả Đồng Vũ Đế cũng không dám coi thường Diệp Huyền nữa, Tà Nhãn Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn đột nhiên hào quang chói lọi, tám đạo tinh hoàn điên cuồng qua lại rung động, lực lượng Võ Hồn nồng nặc thoáng lưu chuyển một chút, liền hóa thành vô số cột sáng Võ Hồn kích bắn ra, đảo qua hết thảy bóng người.
Nhưng làm hắn kinh hãi chính là, ở dưới Tà Nhãn Võ Hồn của hắn, cũng không cách nào phân biệt ra trong những tàn ảnh này người nào mới thật sự là Diệp Huyền.
Trong lòng hắn hơi hồi hộp một chút, sao có thể có chuyện đó? Trong vội vàng hắn không lo được khiếp sợ, vèo một tiếng xông lên trời, đồng thời hai tay tỏa ra hắc quang mông lung, nhắm về phía Diệp Huyền đánh ra hàng trăm hàng ngàn chưởng.
Nổ vang mãnh liệt, đại địa run rẩy, trời long đất lở, hư không lay động, trong nháy mắt, hư không bốn phía đều bị vô số chưởng ảnh đập rung động không ngớt, gợn sóng tứ tán.
Chương 1632 Hung hăng nghiền ép (2)
Tả Đồng Vũ Đế dù sao cũng là cường giả nhị trọng đỉnh phong, dưới một đòn toàn lực, uy lực kinh thiên động địa, không phải bình thường.
- Ầm ầm!
Bị hắn công kích, vô số bóng người của Diệp Huyền dồn dập phá nát, dĩ nhiên hết thảy bị oanh thành hư vô.
Thấy rõ tình cảnh này, trong lòng Tả Đồng Vũ Đế không thích phản kinh.
Diệp Huyền ở trước khi đột phá, lực phòng ngự mạnh mẽ đủ để chống lại công kích của hắn, làm sao sau khi đột phá, trái lại bị hắn lập tức oanh thành hư vô?
Quả nhiên, trong lòng hắn vừa ra ý niệm này, sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, một bóng người lạnh lùng không biết chuyện gì đã đi tới phía sau hắn, hư không yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động, lực lượng khuấy động không gian kia, lại làm hư không vỡ ra một chút vết nứt.
Tài Quyết Chi Kiếm nhanh như tia chớp chém xuống, ánh kiếm ngang dọc, lôi khí quét ngang, hầu như ép hắn không thở nổi.
- Làm sao có khả năng? Hắn làm sao có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng ta, hơn nữa còn có thể xé rách hư không, chẳng lẽ người này đã khống chế xuyên toa hư không chỉ Vũ Đế tam trọng mới có thể nắm giữ?
Tả Đồng Vũ Đế cả kinh là không phải chuyện nhỏ, Tà Nhãn Võ Hồn của hắn bao phủ tất cả, có thể dò xét tất cả hư vọng, Vũ Đế phổ thông muốn tránh thoát thần thức của hắn căn bản không có khả năng, nhưng Diệp Huyền dĩ nhiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng hắn, điều này bảo hắn làm sao không kinh?
- Thiên Nhãn!
- Vô Lượng Chân Không!
- Chết đi cho ta!
Thân thể Tả Đồng Vũ Đế chấn động, đột nhiên toàn thân phun ra hắc khí thần bí, Tà Nhãn Võ Hồn trên đỉnh đầu cấp tốc khuếch tán, tròng mắt nguyên bản tà ý đen kịt dĩ nhiên xuất hiện tầng tầng con ngươi vô tận, những con ngươi này một cái lồng một cái, có vẻ tà ác quỷ dị, làm người ta sợ hãi.
Hai nguồn lực lượng này đồng thời bay lên, bao phủ về phía Diệp Huyền.
Đây là Võ Hồn bí kỹ của hắn, cùng với tuyệt học của Vô Lượng Sơn, thuộc về lá bài tẩy, thậm chí trước đối chiến Diệp Huyền cũng không từng triển khai, nhưng vào lúc này đã cố kỵ không được nhiều như vậy.
- Trò mèo.
Diệp Huyền chỉ cười lạnh, loạt xoạt, ánh kiếm ngang dọc, chém vào công kích của Tả Đồng Vũ Đế, phát sinh nổ vang kinh thiên.
Mà Diệp Huyền thì thừa dịp cơ hội này, trong nháy mắt đi tới đỉnh đầu của Tả Đồng Vũ Đế, một chưởng nhấn về phía Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, hô, hai đạo hỏa diễm nồng nặc từ trong tay Diệp Huyền phụt lên, chính là Cửu U Minh Viêm cùng Tử Thương Viêm, uy lực Địa Hỏa ở dưới Huyền Nguyên cửu giai của Diệp Huyền thôi thúc, tỏa ra khí tức ngập trời.
Cửu U Minh Viêm, Tử Thương Viêm, đều là hỏa diễm tiếng tăm lừng lẫy trong Địa Hỏa, trước đây tu vi của Diệp Huyền không đủ, không cách nào thả ra uy lực thực sự của hai đại Địa Hỏa, nhưng sau khi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế liền không như thế, Diệp Huyền đã có thể triệt để thả ra uy lực, hai cỗ hỏa diễm phụt lên, lúc ẩn lúc hiện, đốt thiên địa thành biển lửa, cái khí thế phần diệt tất cả kia, hầu như muốn đốt sạch thế gian vạn vật.
- Không được!
Tả Đồng Vũ Đế lập tức ngẩng đầu lên, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một viên đan dược màu đen, ném vào miệng, khí tức kinh người tỏ khắp, Tà Nhãn Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn đột nhiên chấn động, lần thứ hai dâng lên một luồng khí tức càng thêm kinh khủng, thậm chí xung quanh Võ Hồn mơ hồ có đạo tinh hoàn thứ chín hình thành.
Ở cuối tầng tầng con ngươi trùng điệp kia, đột nhiên bắn ra vô số hồn quang, Diệp Huyền sử dụng tới hai đại Địa Hỏa bị chấn chia năm xẻ bảy.
- Hả? Dĩ nhiên chặn lại Địa Hỏa của thiếu gia ta công kích, đan dược tăng lực lượng Võ Hồn sao? Vô Lượng Sơn quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, đáng tiếc, ngươi có thể ngăn cản Địa Hỏa của thiếu gia ta, nhưng không ngăn được một chiêu này, Thôn Phệ Võ Hồn! Thôn phệ!
Diệp Huyền cũng không kinh hoảng, trong bàn tay đột nhiên hiện ra một vòng xoáy màu đen, trong Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế bắn ra hồn quang vô hình ở trước vòng xoáy màu đen này dồn dập bị thôn phệ, hóa thành hư vô.
Bàn tay màu đen đè xuống, Diệp Huyền vỗ một chưởng lên Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, toàn lực thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn.
Một luồng đau đớn xót ruột từ trong linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế bay lên, dù Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền chưa hiển hiện, nhưng đã điên cuồng vận chuyển, lực cắn nuốt mạnh mẽ bắt đầu hấp thu Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế.
Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, thật giống như đê đập tìm tới chỗ phát tiết, lực lượng Võ Hồn trong đó điên cuồng bị hút vào trong thân thể Diệp Huyền, sau đó từ từ hóa thành lực lượng Võ Hồn tinh khiết, dung nhập vào trong Thôn Phệ Võ Hồn.
Thôn Phệ Võ Hồn đột phá Bát Tinh, uy lực tăng lên đâu chỉ mấy lần, tốc độ thôn hấp nhanh chóng, quả thực kinh thiên động địa, vẻn vẹn mấy hô hấp liền hấp thu hơn nửa Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, tám đạo tinh hoàn vụn vặt, toàn bộ tán loạn.
Thời khắc sống còn, Diệp Huyền đột nhiên hút một cái, đem lực lượng trong Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, triệt để hút vào trong Thôn Phệ Võ Hồn.
Khí tức Thôn Phệ Võ Hồn trên người càng khủng bố, như một vị Ma thần màu đen, sừng sững ở trong Huyền Hải của Diệp Huyền, khuôn mặt rõ ràng, thật giống như Ma thần đến từ hư không sâu xa.
- Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, thực sự là chất phác không thể tưởng tượng, xem ra Võ Hồn của hắn đã từng xung kích qua cảnh giới Cửu Tinh, đáng tiếc thất bại, tuy cuối cùng lui trở về Bát Tinh, nhưng luận khí tức Võ Hồn so với Bát Tinh Võ Hồn phổ thông thì đáng sợ hơn nhiều lắm.
Triệt để hấp thu Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, khí tức trên người Diệp Huyền càng khủng bố, trong lúc vung tay nhấc chân đều có khí tức không tên tỏ khắp, như vực sâu không đáy.
- Đây là món đồ quỷ quái gì, tại sao có thể thôn phệ Tà Nhãn Võ Hồn của ta, làm sao có khả năng, Tà Nhãn Võ Hồn của ta uy lực vô cùng, có thể trấn áp tất cả, lại có đồ vật có thể thôn phệ Võ Hồn của ta, không thể, cái này không thể nào!
Tả Đồng Vũ Đế khó có thể tin, Tà Nhãn Võ Hồn của mình sẽ bị Diệp Huyền đánh tan, Võ Hồn tan vỡ khiến trong đầu của hắn truyền đến đau đớn kịch liệt, ý thức mơ hồ, điên cuồng rống to.
Nhưng hắn dù sao cũng thân kinh bách chiến, thời khắc mấu chốt, hắn liền nhắm Diệp Huyền điên cuồng đánh ra hàng trăm hàng ngàn quyền, đổi về một tia cơ hội thoát đi, đồng thời cố nén Võ Hồn tan vỡ đau nhức, điên cuồng lao về phía Cuồng Ngục Vũ Đế.
Chương 1633 Tả Đồng vẫn lạc (1)
- Huyền Diệp, ngươi có gan liền đuổi theo, Cuồng Ngục đại nhân hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tả Đồng Vũ Đế tức giận quát lên, thanh âm run rẩy, trong mắt trái hắn lại sản sinh một chút sợ hãi.
Đúng, hắn sợ.
Làm bá chủ Vô Lượng Sơn, cửu giai nhị trọng, chấp chưởng hình phạt, lại sợ!
Hiện tại thực lực của hắn tổn thất lớn, căn bản nhất là Tà Nhãn Võ Hồn bị Diệp Huyền phá huỷ, để hắn chân chính cảm nhận được nguy hiểm vẫn lạc.
Hiện tại, trong lòng hắn sản sinh một tia hối hận, hối hận trước không có liều mạng giết chết Diệp Huyền.
Bây giờ lại lạc đến mức độ này.
- Cuồng Ngục? Hiện tại coi như là Cuồng Ngục đích thân đến, có thể làm khó dễ được ta sao? Ta đã nói, giờ này ngày này, chính là giờ chết của Tả Đồng ngươi.
Diệp Huyền thấy Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế phá diệt, lại vẫn có thể bùng nổ ra uy lực bực này, trong lòng vạn phần kinh ngạc, phải biết, võ giả bình thường mất đi Võ Hồn, linh hồn truyền đến đau nhức, tuyệt đối có thể làm cho đối phương trong thời gian ngắn ý thức tán loạn, đau đến không muốn sống.
Có điều tuy Tả Đồng liều mạng toàn lực, miễn cưỡng lao ra, nhưng vẫn ở trong phạm vi vây giết của Diệp Huyền, đối phương chỉ là sắp chết giãy dụa, ngoan cố chống cự mà thôi.
Xì xì xì xì xì xì!
Trong ánh mắt sợ hãi ngơ ngác của Tả Đồng Vũ Đế, thân hình Diệp Huyền như ưng kích trường không, ở trong chớp mắt liên tiếp bổ ra mấy kiếm, mỗi một kiếm bổ ra, đều có một ánh kiếm lôi trụ trút xuống, hóa thành một con Lôi Long rít gào, bao phủ trời cao.
Có tới sáu con Lôi Long, gào thét vồ bắt về phía Tả Đồng, biến nửa bầu trời hóa thành hải dương sấm sét.
Mỗi một Lôi Long, uy lực đều trên một đòn toàn lực trước khi Diệp Huyền đột phá, kinh sợ thiên địa.
- Công kích thật khủng khiếp, người này đến tột cùng là người nào, thật vừa đột phá Cửu Thiên Vũ Đế sao?
Phía dưới Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế, từng cái từng cái trố mắt ngoác mồm, ở dưới khí tức Lôi Long của Diệp Huyền thân thể run lẩy bẩy, vẻ mặt kinh hãi không tên.
Sáu Lôi Long kia xé rách trời cao, ngao du phía chân trời, ẩn chứa uy lực kinh thiên động địa, ba người bọn họ không nghi ngờ chút nào, trong đó bất kỳ một Lôi Long nào, cũng có thể dễ dàng xé rách thân thể của bọn họ.
Bọn họ ở thế lực nhị lưu như Thanh Hoa Vực xưng bá, chưa từng gặp qua chiến đấu kinh khủng như thế.
- Bổn Đế liều mạng với ngươi.
Tả Đồng Vũ Đế vào lúc này, biết mình chạy trốn đã là phí công, trong tay hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện một đống đan dược, một hơi tất cả đều nuốt vào trong bụng.
Những đan dược này, có chính là Đan Đạo đại sư của Vô Lượng Sơn nghiên cứu chế ra, cũng có chính là hắn ở một ít buổi đấu giá cỡ lớn của Huyền Vực mua được, có thể tăng lên uy lực chiến đấu, có thể nhanh chóng chữa trị thương thế, còn có thể thiêu đốt Huyền Nguyên, bạo phát tiềm lực bản thân...
Bây giờ hết thảy bị hắn nuốt xuống.
Lần này bạo phát, trên người Tả Đồng Vũ Đế trong phút chốc nổi lên một luồng huyết diễm hừng hực, cả người thật giống như Ma thần đẫm máu sống lại, đánh về phía sáu Lôi Long giữa bầu trời.
Huyền Nguyên mạnh mẽ, ma diễm, các loại võ kỹ, bí pháp, không ngừng triển khai ra, vùng thế giới này, đều bao phủ ở trong hủy diệt, phá hoại, tà ác, lực lượng kinh khủng vô tận.
Tả Đồng Vũ Đế bạo phát, dĩ nhiên phá tan sáu Lôi Long cắn xé, sau đó hung mãnh đánh về phía Diệp Huyền.
Không ai có thể hình dung cảnh tượng của hai đại cao thủ này đối đầu, Huyền Nguyên kích đãng, không gian chấn động, từng luồng từng luồng Huyền Nguyên kinh người xông thẳng lên trời, ở chân trời xuyên qua một đường nối đen kịt, trên đại địa, tiếng sấm nổ vang, cả Lăng Quang Thành đều ở dưới hai người giao thủ liên tục run rẩy, giống như thế giới tận thế.
Tả Đồng Vũ Đế thiêu đốt tinh huyết cả người, bạo phát tiềm lực trong cơ thể, khuôn mặt hắn dữ tợn, cả người bị hắc sắc ma diễm bao phủ, triển khai hết thảy võ kỹ, chưởng chưởng điên cuồng đánh ra, mỗi một chưởng đều có chưởng ấn rộng rãi mông lung, kích đãng hư không, xa xa một ít đại địa bị chưởng khí bắn trúng, nhất thời ầm ầm nứt ra, bụi mù tràn ngập.
Mà Diệp Huyền thì thân hình lấp loé, cầm Tài Quyết Chi Kiếm, giống như Lôi Thần lâm thế, thân hình hắn mờ ảo, kiếm kiếm bổ ra, mỗi một kiếm hạ xuống, hư không đều bùng nổ ra gợn sóng vô tận, phảng phất như không chịu được uy thế kinh thiên này, muốn tùy theo phá diệt.
Hai người điên cuồng giao thủ, kiếm chưởng va chạm, lôi hải cùng ma hải va chạm lẫn nhau, Lôi Long cùng Ma khí dây dưa, bùng nổ ra lực lượng kinh khủng xưa nay chưa từng có
Ngăn ngắn mười mấy hô hấp, hai người đối đầu hàng trăm hàng ngàn chiêu, nhanh đến mức khó mà tin nổi, uy lực cũng kinh người.
Bạch!
Sau khi giao thủ, hai người lập tức tách ra, một tiếng vang ầm ầm, một luồng áp lực vô hình tản mát ra, hư không như vải vóc bị nhăn nheo ra vô số gợn sóng, sau đó khuếch tán.
Đùng!
Cách đó không xa, tường thành của Lăng Quang Thành đột nhiên chấn động một chút, tường thành cao tới trăm trượng, ở trong thiên địa sừng sững có tới hai ba ngàn năm trong phút chốc nát tan, liên tiếp nổ tung, khói đặc cuồn cuộn phóng lên trời, ở trong kình phong bao phủ gần phân nửa Lăng Quang Thành.
Tả Đồng Vũ Đế, Diệp Huyền, lẫn nhau lạnh lùng đối diện.
Chỉ chốc lát sau, Tả Đồng Vũ Đế đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết trên người cuồn cuộn, da dẻ các nơi đều vỡ nứt, từ bên trong phun ra máu tươi đen ngòm, trong nháy mắt biến thành một huyết nhân.
Nhưng mà những máu tươi này lẫn nhau trong lúc đó ngưng tụ, dĩ nhiên hóa thành một đạo thần bí phù văn, thả ra một luồng uy thế làm người ta sợ hãi không tên.
Chật vật, cực kỳ chật vật.
Giờ khắc này Tả Đồng Vũ Đế, sớm đã không có bá đạo tiêu sái như vừa bắt đầu đứng ngạo nghễ trên bầu trời Lăng Quang Thành, có chỉ là chật vật cùng thê thảm.
Đường đường Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão, giờ khắc này như một con chó mất chủ, cực kỳ thê thảm.
Nhưng mà khí tức trên người hắn không có yếu bớt, trên người hắn xì ra máu tươi tỏa ra hồng mang mông lung, dĩ nhiên hóa thành một phù văn quỷ dị, muốn bài trừ hắn ra khỏi thiên địa.
- Vù!
Hư không gợn sóng, hồng mang trên người Tả Đồng Vũ Đế hơi lóe lên, cả người dĩ nhiên muốn biến mất ở trong hư không, phút chốc trở nên hư vô.
- Tả Đồng Vũ Đế, đến trình độ này ngươi lại còn muốn chạy trốn? Chơi với ngươi lâu như vậy, thiếu gia ta đối với tu vi của bản thân ngươi cũng coi như hiểu rõ, tiếp đó, ngươi liền chết đi cho ta.
Chương 1634 Tả Đồng vẫn lạc (2)
Giữa chân mày Diệp Huyền, một đạo hồn lực khủng bố phóng thích ra, khí tức hồn lực này như lợi kiếm, trong nháy mắt xuyên thấu hư không, đi vào trong thân thể Tả Đồng Vũ Đế.
- Vô Tương Hồn Quyết... vạn cấm chi pháp!
Đồng thời từng đạo từng đạo hồn lực như sợi tơ cấp tốc bao phủ ra, mỗi một đạo hồn lực đều lóe lên ánh sáng mông lung, lẫn nhau trong lúc đó hình thành từng phù văn quỷ dị, bao phủ hư không quanh thân Tả Đồng Vũ Đế.
Thân hình Tả Đồng Vũ Đế nguyên bản sắp biến mất, lại từ trong hư không ngã ra.
- Tả Đồng Vũ Đế, huyết độn của ngươi ở trước mặt ta không có bất kỳ tác dụng gì, chết đi cho ta, Băng Hỏa Song Bạo!
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, một bước đi ra ngoài, một luồng hồn lực xung kích khủng bố bao phủ, oanh vào trong linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế.
Ầm!
Hồn lực xung kích khủng bố nổ tung, nếu là thời điểm toàn thịnh, Tả Đồng Vũ Đế nắm giữ Tà Nhãn Võ Hồn còn có thể chống đối Băng Hỏa Song Bạo một hồi, nhưng hôm nay, Tả Đồng Vũ Đế bị thương nặng, linh hồn trong nháy mắt bị oanh tán loạn, phát sinh phá diệt.
- Huyền Diệp, chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta, cùng chết cho ta!
Tả Đồng Vũ Đế mắt thấy linh hồn của mình muốn phá diệt, hắn biết, chỉ cần linh hồn của mình lại bị thương nặng, vậy hắn liền triệt để không có cơ hội vươn mình, sẽ trở thành khôi lỗi trong tay Diệp Huyền, không hề có một chút quyền lợi tự chủ, nghĩ tới đây, hắn liền muốn tự bạo Huyền Hải.
Một Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong tự bạo, sẽ đáng sợ cỡ nào? E là toàn bộ xung quanh ngàn dặm sẽ hóa thành tro tàn, Lăng Quang Thành ở bên ngoài mấy trăm dặm, cũng triệt để hủy diệt, không một may mắn còn sống sót.
Thế nhưng, Diệp Huyền nở nụ cười, nụ cười trào phúng, hồn lực cửu giai mạnh mẽ tỏ khắp ra:
- Nếu như ngươi vừa bắt đầu liền tự bạo, thiếu gia ta còn ngăn cản không được, nhưng hiện tại Võ Hồn của ngươi tan vỡ, linh hồn phá diệt, thực lực bản thân tổn thương, còn muốn ở trước mặt Luyện Hồn Sư như thiếu gia ta tự bạo, quả thực buồn cười!
- Bắc Minh huyền công... phong cấm!
Diệp Huyền đột nhiên vỗ ra một chưởng, trong lòng bàn tay, một hoa văn bát quái cổ điển xuất hiện, tỏa ra khí tức rộng rãi, lập tức đi vào trong thân thể Tả Đồng Vũ Đế, phù văn bát quái kia trong nháy mắt đi tới trong Huyền Hải của Tả Đồng Vũ Đế, trấn áp xuống, liền trấn áp Huyền Hải của Tả Đồng Vũ Đế, như mặt biển sau bão táp, cấp tốc bình tĩnh lại.
- Ta... Ta...
Tả Đồng Vũ Đế làm sao cũng không nghĩ ra, ở trước mặt Diệp Huyền mình ngay cả tự bạo cũng không được, đồng thời Bắc Minh huyền công của Diệp Huyền, cũng làm thân thể hắn chấn động, trong đầu tựa hồ hồi ức đến cái gì.
- Bắc Minh huyền công, tên của môn công pháp này vì sao lại quen thuộc như vậy? Ta có phải là từ nơi nào nghe qua không? Bắc Minh huyền công? Tiêu Dao Du? Ngươi, ngươi là...
Đột nhiên, thân thể Tả Đồng Vũ Đế chấn động, trong mắt lộ ra khiếp sợ không gì sánh nổi, đột nhiên há to mồm, tựa hồ phát hiện một loại bí mật kinh người nào đó.
Nhưng mà, không chờ hắn nói ra.
- Tinh Diễn Thần Quyết... Vạn Hóa Tinh Không!
- Vô Tương Hồn Quyết... Thần Hồn Quy Nhất!
Giữa chân mày Diệp Huyền, đột nhiên nổ ra hai đạo hồn quang kinh người, trong đó một đạo, phảng phất như vạn ngàn tinh thần lóng lánh, vũ trụ Tinh Không hiện lên, nhảy vào trong linh hồn Tả Đồng Vũ Đế, phân liệt linh hồn của hắn ra, mà một đạo khác, huyền ảo tối nghĩa, hòa vào trong linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế, nỗ lực chọn đọc ký ức trong đó.
Còn nay, Diệp Huyền rất tò mò mục đích của Vô Lượng Sơn đến tột cùng là gì, Vũ Đế nhất trọng như Trường Phong Vũ Đế chỉ là chấp hành giả, căn bản hiểu rõ không được quá nhiều, hơn nữa lúc đó tu vi hồn lực của hắn mới bát giai đỉnh phong, không cách nào chọn đọc ký ức linh hồn.
Bây giờ tu vi đột phá cửu giai, tu vi hồn lực của Diệp Huyền cũng một cách tự nhiên bước vào cửu giai, hơn nữa Tả Đồng Vũ Đế ở Vô Lượng Sơn ngồi vị trí cao, từ trên người hắn tất nhiên có thể biết được một ít gì đó.
- Ầm!
Hồn lực cửu giai đáng sợ, bắt đầu tìm tòi ký ức trong đầu Tả Đồng Vũ Đế.
Nhưng vào lúc này...
Vù!
Linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế dĩ nhiên tự mình nổi lên, sản sinh tự bạo, linh hồn tự bạo tạo thành uy lực đáng sợ lập tức nổ nát hồn lực cửu giai của Diệp Huyền, càng dọc theo hồn lực của Diệp Huyền, muốn phản phệ linh hồn của hắn.
Vẻ mặt của Diệp Huyền không sợ hãi, hồn lực cửu giai cấp tốc ở trước mặt hình thành một bình phong, ngăn cản linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế tự bạo phản phệ.
Sắc mặt hắn tái xanh, lạnh lùng nhìn khí tức trên người Tả Đồng Vũ Đế trừ khử, triệt để hóa thành một bộ thi thể.
Tàn nhẫn, quá ác.
Diệp Huyền thực không nghĩ tới, Vô Lượng Sơn ở trên linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế dĩ nhiên gieo xuống bí pháp như vậy, một khi có cường giả tìm tòi trí nhớ, ở tình huống không cách nào chống lại, linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế sẽ tự mình nổ tung, không cho đối phương bất kỳ cơ hội dò xét đến bí mật.
Nhưng như vậy, Tả Đồng Vũ Đế vốn đang không chết, sẽ trong nháy mắt vẫn lạc, trở thành một thi thể vô dụng.
Đây cơ hồ là cố ý giết chết cường giả tông môn mình, đến bảo tồn bí mật của tông môn.
- Tàn nhẫn, quả thực quá ác, Vô Lượng Sơn dĩ nhiên ở trong đầu Tả Đồng Vũ Đế gieo xuống bí pháp như vậy, đến cùng là bí mật như thế nào, không thể bị người biết được, cần dùng thủ đoạn ác độc như thế? Hơn nữa Tả Đồng Vũ Đế là Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong, lại là Luyện Hồn Sư nào, có thể ở trong đầu hắn gieo xuống bí pháp như vậy?
Một chưởng đập thi thể Tả Đồng Vũ Đế thành bột mịn, Diệp Huyền thu hồi không gian giới chỉ, rơi vào trầm tư.
Lấy tu vi của Tả Đồng Vũ Đế, có thể ở trong đầu hắn gieo xuống bí pháp như vậy, toàn bộ thiên hạ số lượng tuyệt đối sẽ không vượt qua mười ngón.
- Đến tột cùng là ai?
Hắn lẩm bẩm mở miệng, tâm tư chập trùng.
- Vô Lượng Sơn Tả Đồng Vũ Đế, kia là Vũ Đế nhị trọng a, dĩ nhiên chết như thế, chết ở trong tay một người vừa đột phá Vũ Đế? Người này đến tột cùng là nhân vật nào? Thánh Thành Thánh tử sao? Hay là yêu nghiệt nghịch thiên của thế lực hàng đầu nào? Nhưng coi là nhân vật như vậy, cũng không thể vừa đột phá Vũ Đế, liền có thể đánh giết Tả Đồng Vũ Đế a?
Cách đó không xa, Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế thấy cảnh này, từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm, con mắt suýt chút nữa từ trong viền mắt rơi ra.
Chương 1635 Ngưng Chân Bí Thuật (1)
Trong Lăng Quang Thành, võ giả còn lại cũng đều há to mồm.
Tuy bọn họ không hiểu Vũ Đế nhất trọng cùng Vũ Đế nhị trọng chênh lệch đến tột cùng lớn bao nhiêu, nhưng vừa nãy Tả Đồng Vũ Đế dễ dàng chà đạp Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế, bọn hắn đều xem rõ rõ ràng ràng.
Nhưng dù một người hung hăng đáng sợ như thế, ở ngăn ngắn chốc lát, liền trực tiếp vẫn lạc ở nơi này, tương phản mãnh liệt như thế, khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn đều chưa hoàn hồn lại.
Còn những dân chúng ở dưới đáy, nhìn khe nứt dài mấy ngàn trượng ở ngoài Lăng Quang Thành, cùng với tường thành triệt để hóa thành tro tàn kia, chỉ cảm thấy ngày hôm nay tình cảnh này, bọn họ cả đời đều không thể quên.
- Vèo!
Trên đường chân trời, Diệp Huyền trầm tư chốc lát, sau đó trực tiếp lướt về phía phương hướng Cuồng Ngục Vũ Đế cùng cường giả bí ẩn kia biến mất.
- Hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế còn chưa trở lại, nói rõ hai người bọn họ chiến đấu còn không kết thúc, ta đi xem một chút.
Nói thật, Diệp Huyền đối với thân phận của lão giả mang mặc nạ thần bí kia cũng hết sức tò mò, người này trước khi đi sử dụng tới quang hồng màu vàng, cùng với trong hư không mơ hồ truyền đến tiếng thú hống, cũng làm cho Diệp Huyền nghĩ đến một khả năng, muốn đi xác minh.
Sau khi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, Diệp Huyền đối với Cuồng Ngục Vũ Đế cũng không có sợ hãi như vậy, hắn có đầy đủ tự tin, coi như mình không phải đối thủ của Cuồng Ngục Vũ Đế, cũng đủ để bảo mệnh.
Lúc này.
Một chỗ chiến trường khác.
Lão giả mang mặc nạ cả người kim quang lóng lánh, cùng Cuồng Ngục Vũ Đế ác chiến hồi lâu, bất phân cao thấp.
- Đáng ghét a, Hạ Vũ Tôn này ở năm đó không phải bị thương nặng sao? Mấy chục năm qua, dĩ nhiên lại khôi phục?
Cuồng Ngục Vũ Đế cùng Hạ Vũ Tôn chiến đấu lâu như vậy, thấy chậm chạp không bắt được đối phương, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Mà vừa nãy Tả Đồng Vũ Đế phát tin tức cho hắn, càng làm hắn phiền lòng.
- Trước Huyền Diệp kia còn không đột phá, Tả Đồng suýt chút nữa để tiểu tử kia chạy trốn, bây giờ tiểu tử kia đột phá, vô cùng có khả năng chạy ra Tả Đồng truy sát, mà nếu như ta không thể bắt Hạ Vũ Tôn, vậy chẳng phải là gà bay trứng vỡ, trúc lam múc nước công dã tràng?
Hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế cũng rất bất đắc dĩ, nếu để cho Huyền Diệp cùng Hạ Vũ Tôn đều đào tẩu, như vậy lần này hắn khổ cực truy sát chẳng khác nào triệt để thất bại, hắn một Vũ Đế tam trọng ra tay, lại một người cũng không bắt được, một khi truyền quay lại tông môn, còn mặt mũi nào thấy sơn chủ?
Lúc này trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế lo lắng, vẫn là mình không cách nào bắt Diệp Huyền, bởi vậy căn bản không cân nhắc đến Tả Đồng Vũ Đế sẽ không địch lại Diệp Huyền sau khi đột phá.
Cho nên khi Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, khí tức hoàn toàn biến mất, thẻ ngọc truyền tin trong không gian giới chỉ của hắn tối sầm lại, Cuồng Ngục Vũ Đế kinh ngạc đến ngây người.
- Cái gì? Tại sao khí tức của Tả Đồng Vũ Đế lại đột nhiên biến mất, không có chút tồn tại nào? Lẽ nào hắn vẫn lạc? Sao có thể có chuyện đó!
Vì tăng cường khoảng cách thẻ ngọc truyền tin, Vũ Đế hàng đầu như Tả Đồng Vũ Đế cùng Cuồng Ngục Vũ Đế, ở trong ngọc giản đối phương đều sẽ lưu lại một đạo khí tức, mục đích chính là vì để lẫn nhau cách xa, hoặc bị cấm thuật gì phong ấn cũng có thể liên lạc với đối phương.
Bây giờ Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, khí tức của Tả Đồng Vũ Đế ở trong thẻ ngọc truyền tin của Cuồng Ngục Vũ Đế liền hoàn toàn biến mất, hắn ngay lập tức biết, Tả Đồng Vũ Đế rất có thể đã vẫn lạc, trong lòng sợ hãi không ngớt.
Đến lúc này, hắn cũng không kịp nhớ bắt Hạ Vũ Tôn, thân thể đột nhiên chấn động, ầm ầm một hồi, sử dụng tới Ngũ Ngục pháp vương thuật, nhất thời một hư ảnh bá đạo từ trong thân thể hắn đi ra, hai tay thẳng thắn thoải mái, đánh văng thân thể của Hạ Vũ Tôn, mà chính hắn thì lại vội vàng lướt về phía Lăng Quang Thành.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, vội vã đi như thế làm gì, ngươi và ta trong lúc đó còn không phân ra thắng bại a?
Hạ Vũ Tôn qua nhiều năm như vậy ẩn giấu ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, vẫn kinh hồn bạt vía, không dám bại lộ mình, trong lòng đối với Vô Lượng Sơn cùng Thánh Thành Chấp Pháp điện là hận thấu xương, bây giờ hiếm thấy gặp phải cường giả như Cuồng Ngục Vũ Đế độc thân đi ra, làm sao cam lòng để đối phương dễ dàng rời đi.
Trên thân thể hắn ánh vàng rừng rực, một Cự Long màu vàng ở sau lưng của hắn hiện lên, ngửa mặt lên trời gào thét, bùng nổ ra Long uy vô tận, hai tay hóa thành lợi trảo màu vàng điên cuồng xé một cái, phút chốc xé rách hư ảnh của Cuồng Ngục Vũ Đế, đuổi theo Cuồng Ngục Vũ Đế.
Trong hư không.
Một bóng người màu đen, một bóng người vàng óng, một trước một sau hăng hái bay lượn, ẩn thân ở trên hư không loạn lưu, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng nổi, trong chớp mắt liền bay ra ngoài mấy ngàn dặm.
Đúng lúc này, Cuồng Ngục Vũ Đế vừa vặn phát hiện Diệp Huyền đang hăng hái lướt tới.
- Là Huyền Diệp kia, chẳng lẽ Tả Đồng thật sự vẫn lạc?
Trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế nhất thời kinh hãi, tuy hắn chưa từng thấy Diệp Huyền, nhưng từ trên hình ảnh tông môn gặp qua hình vẽ của Diệp Huyền, lập tức liền nhận ra được.
Dựa theo đạo lý, hiện tại Tả Đồng Vũ Đế nên ở Lăng Quang Thành bảo vệ Diệp Huyền, bây giờ khí tức của Tả Đồng Vũ Đế biến mất, Diệp Huyền thì xuất hiện ở nơi này, nếu như Cuồng Ngục Vũ Đế còn không rõ Tả Đồng Vũ Đế đã xảy ra vấn đề, vậy hắn cũng quá ngu ngốc.
- Tiểu tử thúi, chết!
Cuồng Ngục Vũ Đế một chưởng từ trong hư không dò ra, một tiếng vang ầm ầm, phảng phất như Ma thần duỗi tay, một chưởng ấn đen kịt như mực từ giữa bầu trời xuất hiện, chưởng ấn này dài hơn một nghìn trượng, nguy nga rộng rãi, nghiền ép về phía Diệp Huyền.
Sau khi Cuồng Ngục Vũ Đế nhìn thấy Hạ Vũ Tôn, đã rõ ràng hung thủ chân chính sau lưng đối phó Vô Lượng Sơn hắn là ai, vì lẽ đó hắn chẳng muốn lại bắt Diệp Huyền tiến hành tra hỏi.
Hơn nữa hắn biết, Hạ Vũ Tôn ở phía sau theo sát hắn, hắn một chưởng vỗ chết Diệp Huyền rất dễ dàng, nhưng muốn bắt sống Diệp Huyền, lại không hẳn có thể thành công.
Quả nhiên, hắn vừa đánh ra một chưởng, Hạ Vũ Tôn ở phía sau đã đi tới bên người, lợi trảo màu vàng xuyên qua hư không, vồ bắt mà tới.
- Ha ha ha, Hạ Vũ Tôn, bản tọa không giết được ngươi, trước hết giết chết Huyền Diệp này, bản tọa muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết.