-
Chương 1621-1625
Chương 1621 Đồng thuật quyết đấu (1)
- Đùng đùng!
Ở địa phương đồng quang quyết đấu, càng có đạo đạo lực lượng vô hình, lẫn nhau mất đi, giao chiến, trong đó mỗi người có một phần lực lượng, phân biệt thấm về phía đối phương.
- Hả?
Diệp Huyền đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức tà khí um tùm, xuyên thấu Thần Linh Đồng Thị, bao phủ ở trên người mình, nỗ lực xâm nhập tâm hồn của mình.
- Đây là cái đồng thuật gì?
Diệp Huyền âm thầm cả kinh, trong đồng thuật của Tả Đồng Vũ Đế ẩn chứa lực lượng vô cùng quỷ dị, có thể xuyên thấu Thần Linh Đồng Thị của mình, giáng lâm đến trên bản thể của mình.
Mà đối diện, trong lòng Tả Đồng Vũ Đế kinh hãi so với Diệp Huyền càng sâu, một tia lực lượng đóng băng trong Tuyệt Âm Chi Thủy, cộng thêm lực lượng hỏa diễm của Tử Thương Viêm cùng Cửu U Minh Viêm, khiến cho thân thể của Tả Đồng Vũ Đế nóng lạnh luân phiên.
- Lực lượng đồng thuật thật quỷ dị, ngoại trừ đạo công kích thứ nhất là hồn lực xung kích đơn thuần ra, trong đạo công kích thứ hai dĩ nhiên ẩn chứa lực lượng Băng hệ cùng Hỏa hệ hoàn toàn bất đồng, chẳng trách người này một chiêu có thể làm cho Vũ Đế của Đấu Vũ Hội vết thương trí mạng, quái lạ, quá quái dị.
Tả Đồng Vũ Đế chính là cao thủ đồng thuật, tự nhiên biết độ khó tu luyện đồng thuật, như vậy trong đồng thuật công kích của Diệp Huyền ẩn chứa hai loại lực lượng Băng Hỏa hoàn toàn bất đồng, lập tức khiến trong lòng hắn kinh hãi.
Song phương qua một đòn, ai cũng không làm gì được đối phương, ở trong hư không lạnh lùng đối diện.
- Đồng thuật bí pháp không tệ, lão phu ngang dọc Huyền Vực nhiều năm như vậy, gặp đồng thuật cũng không phải ít, lực lượng đồng thuật của các hạ dĩ nhiên ẩn chứa hai loại lực lượng Băng Hỏa hoàn toàn bất đồng, thật là làm cho lão phu giật mình không nhỏ, tiểu tử, ta đối với ngươi là càng ngày càng cảm thấy hứng thú, đến đây đi, liền để lão phu lĩnh giáo đồng thuật của ngươi đến tột cùng mạnh bao nhiêu.
Tả Đồng Vũ Đế khẽ liếm môi, trong mắt lộ ra một tia hưng phấn, như tìm tới một đối thủ thích hợp bản thân, chiến ý mãnh liệt chưa từng có.
Một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, có thể dùng đồng thuật ngăn trở đồng thuật của mình công kích, điều này làm cho hắn trong nháy mắt trở nên hưng phấn.
- Tà Sát Nhãn!
Không chờ Diệp Huyền đáp ứng, tả nhãn của Tả Đồng Vũ Đế đã kinh biến đến mức hoàn toàn trắng bệch, con ngươi vặn vẹo xoay tròn kỳ dị, nơi trung tâm ngưng tụ ra một quỷ ảnh thần bí, quỷ ảnh kia um tùm, phảng phất như Lệ Quỷ từ Cửu U đi ra, không ngừng biến ảo dáng dấp.
Vù!
Quỷ ảnh trong con ngươi kia đột nhiên chấn động.
Sau một khắc.
Trong hư không tràn ngập một vầng sáng mông lung, như Cửu U Địa ngục giáng lâm, khí tức âm trầm trong nháy mắt tràn ngập, một quỷ ảnh vô hình lạnh lẽo xung kích, từ trong tròng mắt của Tả Đồng Vũ Đế bắn ra, trong nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Đồng thuật công kích kia chưa lâm thể, Diệp Huyền cũng đã cảm giác được một luồng khí tức âm hàn lạnh lẽo, đã giáng lâm đến trên người mình.
Toàn thân hắn âm lạnh thấu xương, lực lượng vô hình kia, càng giáng lâm ở trên Hồn Hải, muốn đông lại linh hồn của hắn.
Nếu là cường giả bình thường, e là sẽ bị quỷ nhãn tà ý khủng bố kia vọt thẳng tới phá tâm hồn, sau đó linh hồn mất đi, trở thành một thi thể không có ý thức.
Nhưng Diệp Huyền ở trên đồng thuật nghiên cứu, tuyệt đối không phải bình thường, huống chi hắn vẫn là một tên Luyện Hồn Sư bát giai đỉnh phong, đương nhiên sẽ không bị loại âm lạnh này nổ nát linh hồn.
Mắt hắn sáng lên, trước người xuất hiện một tầng bình phong hồn lực vô hình, những hồn lực này lẫn nhau kết hợp, hóa thành từng đạo hồn phù quỷ dị, đại đại suy yếu uy lực Tà Sát Nhãn của Tả Đồng Vũ Đế.
Sau đó, hắn điều động Tuyệt Âm Chi Thủy, Tử Thương Viêm, Cửu U Minh Viêm trong đầu, ba người liên hợp, lần thứ hai triển khai Băng Hỏa Song Bạo.
- Phá!
Khí tức đồng thuật vô hình trực tiếp phun ra, lần này ở trong ba loại lực lượng, Diệp Huyền cường điệu gia tăng tỉ trọng của Cửu U Minh Viêm, lực lượng đồng thuật đáng sợ trực tiếp oanh ở trên Tà Sát Nhãn của Tả Đồng Vũ Đế, quỷ ảnh ở trong hư không lảo đà lảo đảo, suýt nữa tán loạn.
Quỷ ảnh trong tròng mắt của Tả Đồng Vũ Đế mơ hồ run run, hiện ra xu thế không ổn định.
- Diệt!
Hai con ngươi của Diệp Huyền lần thứ hai ngưng lại, gia tăng ba đại lực lượng, oanh, lực lượng quỷ ảnh bị đánh bay, một luồng lực lượng kinh khủng, trực tiếp giáng lâm đầu óc của Tả Đồng Vũ Đế.
- Nổ!
Uy lực của Băng Hỏa Song Bạo đáng sợ, trực tiếp nổ tung ở trên linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế.
- Tà Đồng Võ Hồn!
Tả Đồng Vũ Đế giật nảy cả mình, hắn không nghĩ tới Tà Sát Nhãn của mình sẽ chống đối không được đồng thuật của Diệp Huyền công kích, ở thời khắc mấu chốt, hắn liền sử dụng tới Võ Hồn của mình, chỉ thấy một tròng mắt to lớn đen kịt hiện lên ở trên đỉnh đầu của Tả Đồng Vũ Đế.
Cái tròng mắt kia, lớn tới gần trượng, toả ra ánh sáng mông lung, đồng quang cực kỳ thâm thúy, trong đó như ngàn vạn Ngân hà không ngừng xoay tròn, tràn ngập khí tức bá đạo, hùng vĩ, phảng phất như trời xanh mở một thiên nhãn, nhìn xuống nhân gian tang thương.
Tròng mắt khẽ run lên, tám đạo tinh hoàn hiện lên, đồng thời một luồng khí tức âm lạnh tà ý, từ bên trên lan tràn ra.
- Vù!
Tà Đồng Võ Hồn tỏa ra hắc quang, một đạo lực lượng vô hình giáng lâm vào đầu óc của Tả Đồng Vũ Đế, nhẹ nhàng chấn động, uy lực Băng Hỏa Song Bạo của Diệp Huyền bị quét sạch.
- Khá lắm, suýt chút nữa thương đến lão phu.
Trong lòng Tả Đồng Vũ Đế thất kinh, nếu như không phải thời khắc mấu chốt hắn sử dụng tới Tà Đồng Võ Hồn, e là Băng Hỏa Song Bạo của Diệp Huyền đã thương tổn được linh hồn của hắn.
Có thể nói, đơn thuần đồng thuật so đấu, Tả Đồng Vũ Đế đã thua Diệp Huyền.
- Tiểu tử này, trên người dĩ nhiên có đồng thuật như thế, nếu như ta giết hắn, được môn đồng thuật này, như vậy...
Ánh mắt của Tả Đồng Vũ Đế lấp loé, nghĩ đến mình có khả năng được một môn đồng thuật nghịch thiên, trong lòng hưng phấn càng khó có thể ức chế.
Tả Đồng Vũ Đế hưng phấn, nhưng Diệp Huyền lại âm thầm thở dài, thời điểm đối mặt Tả Đồng Vũ Đế, Thần Linh Đồng Thị hắn sở trường nhất dĩ nhiên mất đi hiệu quả, tuy đồng thuật của Tả Đồng Vũ Đế cũng tương tự không gây thương tổn được hắn, nhưng Thần Linh Đồng Thị dù sao cũng là đòn sát thủ của hắn, mất đi đòn sát thủ này, lực chiến đấu của hắn ngay lập tức giảm xuống không ít.
Chương 1622 Đồng thuật quyết đấu (2)
Mà bây giờ muốn để Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, hy vọng duy nhất cũng chỉ có thể ở trên Tà Đồng Võ Hồn ra tay.
Trải qua giao thủ ngắn ngủi, Diệp Huyền đã rõ ràng Tả Đồng Vũ Đế đáng sợ, luận Huyền Nguyên cùng tu vi, người này còn trên Tử Đao Vũ Đế.
Lúc trước mình có thể đánh giết Tử Đao Vũ Đế, hoàn toàn là bởi vì có đám người Tất Lôi Yêu Đế hỗ trợ, hơn nữa xuất kỳ bất ý cùng đột nhiên tập kích, mới thành công đánh giết Tử Đao Vũ Đế.
Bây giờ tuy tu vi của mình từ tam trọng tăng lên tới tam trọng đỉnh phong, nhưng dù sao không có bước vào Cửu Thiên Vũ Đế, muốn cùng Tả Đồng Vũ Đế chống lại còn có thể, nhưng nếu muốn đánh giết, vậy căn bản là không có khả năng.
Mà hiện tại hi vọng lớn nhất của mình, chính là ở trên Thôn Phệ Võ Hồn.
Chỉ cần mình lợi dụng Thôn Phệ Võ Hồn thôn phệ Tà Đồng Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, thực lực của Tả Đồng Vũ Đế nhất định sẽ giảm mạnh, đồng thời uy lực đồng thuật của hắn cũng sẽ mất giá rất nhiều, lúc ấy, không hẳn không có cơ hội giết kích đối phương.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lần thứ hai cùng Tả Đồng Vũ Đế chiến đấu lại với nhau.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang rền, công kích không gì địch nổi bao phủ ra, Diệp Huyền thân như điên long, trong bóng tối tìm kiếm cơ hội xuất thủ.
Trong thiên địa, hai bóng người không ngừng va chạm cùng giao chiến, dưới nổ vang kịch liệt, hai người từ trên trời đánh xuống đất, lại từ trên mặt đất đánh lên trời, toàn bộ núi rừng phía dưới bị kéo ra rãnh khe sâu hoắm, đại địa bị hãm xuống hơn trăm thước.
Thậm chí gợn sóng hai người giao thủ, còn lan truyền đến một thành trì ở biên cảnh Thanh Hoa Vực, vô số cường giả ở trong thành trì kia, dồn dập ngơ ngác nhìn cuối chân trời mơ hồ lan truyền đến gợn sóng, từng cái từng cái kinh hồn bạt vía, không hiểu nơi đó đến tột cùng phát sinh cái gì.
Thời gian trong chớp mắt, song phương giao thủ hơn trăm chiêu, dĩ nhiên người này cũng không thể làm gì được người kia.
- Tiểu tử này, lực phòng ngự làm sao kinh người như vậy.
Lần lượt giao thủ, Tả Đồng Vũ Đế phiền muộn sắp thổ huyết, hắn vốn cho rằng dựa vào thực lực của mình, bắt Diệp Huyền hẳn là dễ như ăn cháo, không ngờ tuy tu vi của Diệp Huyền không cao, nhưng thực lực mạnh đến mức không còn gì để nói.
Không chỉ phương diện lĩnh vực không kém hắn chút nào, phương diện đồng thuật mạnh nhất của mình cũng không cách nào mang đến thương tổn cho đối phương, càng biến thái vẫn là lực phòng ngự của Diệp Huyền.
Bởi vì tu vi, sau khi chân chính giao chiến Tả Đồng vẫn chiếm ưu thế nhất định, mấy lần đều bắn trúng Diệp Huyền, nhưng làm hắn khó có thể tin chính là, Diệp Huyền bị hắn bắn trúng lại như người không liên quan, căn bản không có dấu vết bị thương.
Tả Đồng Vũ Đế làm sao cũng nghĩ không thông, một Vũ Hoàng đỉnh phong, thực lực mạnh như thế nào đi nữa, nhưng làm sao có thể ngăn trở được công kích của mình?
Nếu như không phải có thể rõ ràng cảm nhận được tu vi của Diệp Huyền, Tả Đồng Vũ Đế sẽ hoài nghi đối thủ mình đang giao thủ chính là một Vũ Đế nhị trọng.
Coi như là Vũ Đế nhị trọng bình thường, bị công kích của mình bắn trúng, cũng khó tránh khỏi trọng thương a?
Thời điểm Tả Đồng Vũ Đế kinh nộ xuất thủ, Diệp Huyền lại đang bí ẩn tìm kiếm cơ hội phát động một đòn sấm sét, hắn nhất định phải tìm tới một thời cơ hoàn mỹ, mới có thể sử dụng tới Thôn Phệ Võ Hồn, bằng không một đòn không trúng, trái lại bại lộ Thôn Phệ Võ Hồn, vậy hắn liền cái được không đủ bù đắp cái mất.
Chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của Tả Đồng Vũ Đế thực quá phong phú, coi như không biết Diệp Huyền nắm giữ Thôn Phệ Võ Hồn, nhưng hắn biết thân phận Luyện Hồn Sư của Diệp Huyền, thời điểm chiến đấu cũng thời khắc bảo vệ Tà Nhãn Võ Hồn của mình, căn bản không cho Diệp Huyền bất kỳ cơ hội xuất thủ nào.
Chớp mắt song phương liền giao thủ nửa nén hương thời gian.
- Chênh lệch thời gian không nhiều, nhất định phải lập tức rời đi.
Không tìm được cơ hội xuất thủ, mắt Diệp Huyền sáng lên, phỏng chừng Cuồng Ngục Vũ Đế sắp đến rồi.
Thân hình Diệp Huyền loáng một cái, trong nháy mắt rút khỏi chiến trường, sau đó hóa thành một vệt sáng, bạo vút về phía chân trời.
- Chạy đi đâu!
Tả Đồng Vũ Đế như thế nào sẽ cho Diệp Huyền cơ hội chạy trốn, vội vàng truy kích tới.
Vèo! Vèo!
Một trước một sau, hai bóng người xẹt qua chân trời, hăng hái bay lượn.
Dĩ nhiên đuổi theo? Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn Tả Đồng Vũ Đế ở phía sau, trong bóng tối đưa tin cho Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh, các ngươi tới chỗ nào?
Không lâu lắm, đám người Hoàng Phủ Tú Minh trả lời:
- Diệp thiếu, chúng ta đã rời Mộng Cảnh Bình Nguyên, ở cảnh nội Thanh Hoa Vực, hiện nay cách Vô Tận sơn mạch còn khoảng hơn mười vạn dặm.
Trong lòng Diệp Huyền phào nhẹ nhõm, cách hơn mười vạn dặm đối với Vũ Đế như Hoàng Phủ Tú Minh mà nói, thường thường chỉ cần hơn một canh giờ liền có thể chạy tới, chỉ cần Cuồng Ngục Vũ Đế không ngay lập tức truy sát tới, như vậy đám người Hoàng Phủ Tú Minh có thể nói đã an toàn.
- Diệp thiếu, hiện tại ngươi ở nơi nào?
Hoàng Phủ Tú Minh lại đưa tin hỏi.
- Không cần lo lắng cho ta, hiện tại ta cũng ở cảnh nội Thanh Hoa Vực, chỉ cần các ngươi ở trong Vô Tận sơn mạch chờ ta là được, nhớ kỹ, tận lực thâm nhập Vô Tận sơn mạch sâu một ít.
Ngoại vi Vô Tận sơn mạch, cũng không tính quá an toàn, lấy thân phận cùng địa vị của Cuồng Ngục Vũ Đế, không hẳn sẽ không truy sát vào.
Sau khi cùng Hoàng Phủ Tú Minh giao lưu xong, Diệp Huyền mới đặt sự chú ý ở trên người Tả Đồng Vũ Đế.
Luận tốc độ, Tả Đồng Vũ Đế chậm hơn hắn không bao nhiêu, hơn nữa Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế nắm giữ công năng nhìn ra tất cả hư vọng, nếu như không thể trong thời gian ngắn thoát khỏi đối phương, mình nhất định sẽ bị hắn vững vàng tập trung, mãi đến khi Cuồng Ngục Vũ Đế tự mình đến.
- Xuống.
Vèo!
Nghĩ tới đây, thân hình Diệp Huyền đột nhiên loáng một cái, rơi vào núi rừng phía dưới.
- Trốn chỗ nào!
Tả Đồng Vũ Đế cũng không truy kích lên, mà khởi động Võ Hồn, Tà Nhãn Võ Hồn ở trên đỉnh đầu đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng mông lung.
- Ầm!
Phía dưới tất cả nham thạch đều nát tan, cả ngọn núi ầm ầm sụp đổ, vô số núi rừng cây cối dồn dập hóa thành bột mịn, một bóng người ở trong tầm mắt của Tả Đồng Vũ Đế lóe lên một cái rồi biến mất, cái bóng kia lóe lên, đi vào nơi sâu xa của sơn mạch.
Chương 1623 Điên cuồng lần theo
- Hừ, chạy thoát sao?
Tả Đồng Vũ Đế cười lạnh một tiếng, Tà Nhãn Võ Hồn tỏa ra đạo đạo lực lượng Võ Hồn, khóa chặt xung quanh ngàn dặm, đuổi theo.
Từng đạo từng đạo Huyền Nguyên bởi vì cao tốc xẹt qua mà hình thành dấu vết ấn vào đầu óc của hắn, Tả Đồng Vũ Đế theo sát dấu vết sóng gợn kia, không ngừng lần theo về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, bóng người Diệp Huyền lần thứ hai xuất hiện ở trong tầm mắt của Tả Đồng Vũ Đế.
- Tả Đồng Vũ Đế ta am hiểu nhất chính là truy tung, dám ở trước mặt lão phu chạy trốn, thực sự là không biết trời cao đất rộng.
Tả Đồng Vũ Đế cười lạnh, Tà Nhãn Võ Hồn khóa chặt vị trí Diệp Huyền, lần thứ hai bắn ra một đạo công kích.
- Ầm!
Công kích kia trực tiếp rơi vào trên người Diệp Huyền, nổ bể ra, công kích giống như hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt đánh ngọn núi của Diệp Huyền thành phấn vụn, bụi mù tràn ngập, thân thể Diệp Huyền tùy theo nổ tung ra, hóa thành hư vô.
Khóe miệng của Tả Đồng Vũ Đế nguyên bản ngậm lấy cười gằn bỗng dưng đọng lại, thân hình phút chốc đi tới vị trí Diệp Huyền biến mất, quan sát kỹ một hồi, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ âm trầm.
- Đáng chết, lần theo nửa ngày, dĩ nhiên chỉ là một tàn ảnh.
Tiếng rít gào phẫn nộ vang lên, ở dưới Tả Đồng Vũ Đế quan sát, trong hư không bốn phía ngoại trừ một luồng Huyền Nguyên tán loạn, thì căn bản không có bất kỳ khí tức huyết nhục, nói cách khác bóng người mới vừa rồi bị mình đánh tan kia, vốn là một phân thân của Diệp Huyền, mà không phải bản thể.
Trong lòng hắn vừa kinh vừa sợ, đây là phân thân thuật gì, có thể tránh thoát Tà Nhãn Võ Hồn của hắn thăm dò?
- Hẳn là ở địa phương vừa mới phạm sai lầm kia.
Tả Đồng Vũ Đế đột nhiên nghĩ đến địa điểm mình lần theo sai lầm, thân hình loáng một cái, bay lượn trở về.
Chỉ chốc lát sau, Tả Đồng Vũ Đế đã đi tới địa phương lần thứ nhất để Diệp Huyền thoát ly tầm mắt.
Hắn triển khai Tà Nhãn Võ Hồn, một luồng lực lượng Võ Hồn mông lung bao phủ bốn phía, thiên nhãn to lớn nhìn quét tất cả, hết thảy trước mắt không còn là trạng thái bình thường trong mắt võ giả, mà biến thành một thế giới bảy màu, ở trong thế giới bảy màu kia, có một dấu vết Huyền Nguyên nhàn nhạt lưu lại, chính là trước đó phân thân của Diệp Huyền chạy trốn lưu lại.
- Không có.
Tả Đồng Vũ Đế lắc đầu, ngưng thần tìm tòi, một lát sau, ở bên cạnh dấu vết của Diệp Huyền phân thân, lần thứ hai phát hiện một dấu vết Huyền Nguyên cực kỳ nhỏ.
- Người này quả nhiên là ở đây lợi dụng phân thân hấp dẫn sự chú ý của ta, sau đó bản thể đi hướng khác.
Tả Đồng Vũ Đế tức giận đến hàm răng cắn chặt, vừa nãy thời điểm mình lần theo quá mức nôn nóng, thậm chí ngay cả thủ đoạn đơn giản như thế cũng không chú ý tới, nếu như truyền đi, hắn tất nhiên sẽ bị Vũ Đế khác của Huyền Vực chế nhạo.
- Ta không tin ngươi có thể chạy trốn lão phu truy sát.
Không lo được phẫn nộ, Tả Đồng Vũ Đế men theo dấu vết Huyền Nguyên yếu ớt, tiếp tục truy tung.
Nhưng mà sau khi truy tung mấy ngàn dặm, bản thể Diệp Huyền lưu lại Huyền Nguyên dấu vết dĩ nhiên hoàn toàn biến mất, mặc cho hắn tìm kiếm làm sao, cũng khó phát hiện tung tích của Diệp Huyền.
- Không thể, Tà Nhãn Võ Hồn của lão phu có thể dò xét ra tung tích của tất cả võ giả, trừ khi Huyền Diệp kia có thể qua lại hư không, bằng không chỉ cần hắn trải qua nơi nào đó, tất nhiên sẽ lưu lại Huyền Nguyên dấu vết, làm sao sẽ một chút tung tích cũng không có?
Tả Đồng Vũ Đế không cam lòng ở bốn phía tìm kiếm một vòng, vẫn không thể phát hiện dấu vết của Diệp Huyền, trong lòng không khỏi cảm giác nặng nề.
Nếu như dưới tình huống này cũng cho Diệp Huyền chạy thoát, một khi Cuồng Ngục Vũ Đế đến, hắn tất nhiên sẽ phải gánh chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Mà thời điểm trong lòng Tả Đồng Vũ Đế hoảng loạn, ở cách nơi đây hơn mười ngàn dặm.
Thân hình Diệp Huyền lặng yên xuất hiện.
- Không nghĩ tới Hư Mạc Võ Hồn của Tử Đao Vũ Đế dùng tốt như vậy, chẳng trách năm đó Tử Đao Vũ Đế đào mạng ở Huyền Vực cũng có thể nói nhất tuyệt.
Lúc trước ở Xích Phong sơn mạch đánh giết Tử Đao Vũ Đế, Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền thôn phệ Hư Mạc Võ Hồn của Tử Đao Vũ Đế, trực tiếp bước vào Bát Tinh, đồng thời cũng nắm giữ bộ phận năng lực Hư Mạc Võ Hồn của Tử Đao Vũ Đế.
Vừa nãy hắn chính là lợi dụng công năng của Hư Mạc Võ Hồn, ẩn giấu Huyền Nguyên dấu vết của mình, lúc này mới tránh được Tả Đồng Vũ Đế lần theo.
Chỉ là tuy tránh được Tả Đồng Vũ Đế lần theo, nhưng trên mặt Diệp Huyền không có bao nhiêu ý mừng.
- Dựa theo thời gian để tính, hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế nên sắp tới đây, nếu ta tiếp tục chạy trốn, lấy tu vi của Cuồng Ngục Vũ Đế, tuyệt đối có thể ở trước khi ta chạy ra phạm vi hắn tìm tòi tìm được vị trí của ta, phải tìm một chỗ ẩn giấu mình đi.
Tư duy của Diệp Huyền cấp tốc chuyển động, ánh mắt nhìn quét tứ phương.
Đột nhiên.
Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy địa phương ở cách hắn hơn ngàn dặm, đang có một tòa thành trì cực kỳ hùng vĩ, chiếm diện tích gần ngàn dặm, vô cùng hùng vĩ cùng khổng lồ, người bên trong rộn rộn ràng ràng, cực kỳ náo nhiệt.
- Đây là một thế lực lớn nào đó của Thanh Hoa Vực, không bằng ẩn núp ở bên trong, coi như Cuồng Ngục Vũ Đế có thể tìm được toà thành trì này, cũng căn bản phát hiện không được tung tích của ta.
Cái gọi là nghe nhìn lẫn lộn, Diệp Huyền rất rõ ràng, nếu mình ở trong núi rừng tìm một chỗ ẩn giấu, một khi bị Cuồng Ngục Vũ Đế đảo qua, căn bản không chỗ độn hình.
Nhưng nếu ẩn giấu ở trong thành trì, bên trong cường giả vô số, coi như Cuồng Ngục Vũ Đế đảo qua, cũng rất khó cảm ứng được mình có ở bên trong hay không.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền đi thẳng tới không trung thành trì kia, thân hình loáng một cái, lặng yên liễm vào trong thành trì, biến mất không còn tăm hơi.
Mà lúc này, Tả Đồng Vũ Đế mất đi tung tích của Diệp Huyền còn đang sốt sắng sưu tầm tung tích.
- Tả Đồng, ta ở nơi vừa nãy của ngươi, ngươi ở đâu?
Đột ngột, thẻ ngọc truyền tin của Tả Đồng Vũ Đế sáng lên, thanh âm uy nghiêm của Cuồng Ngục Vũ Đế tùy theo truyền vào trong tai hắn.
- Cuồng Ngục đại nhân, ta ở đây.
Tả Đồng Vũ Đế liền báo vị trí của mình cho Cuồng Ngục Vũ Đế.
Mười mấy hô hấp sau.
Ầm ầm!
Bầu trời trên đỉnh đầu Tả Đồng Vũ Đế đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng to lớn, một đạo khí tức rộng rãi giáng lâm vùng thế giới này, một bóng người nguy nga từ trong vết nứt không gian đi ra, một bước liền đến trước người Tả Đồng Vũ Đế.
Chương 1624 Hòa vào thế tục (1)
- Tả Đồng, Huyền Diệp kia đâu?
Cuồng Ngục Vũ Đế nhìn chằm chằm Tả Đồng Vũ Đế, lạnh lùng nói.
Trong lòng Tả Đồng Vũ Đế lướt qua một tia sợ hãi, thấp thỏm nói:
- Cuồng Ngục phó sơn chủ, Huyền Diệp kia chạy trốn.
- Cái gì? Chạy trốn?
Sắc mặt của Cuồng Ngục Vũ Đế đột nhiên âm trầm lại, liệt nhật trên bầu trời phảng phất như mất đi ánh sáng, uy thế vô tận bao phủ, trái tim của Tả Đồng Vũ Đế phốc phốc phốc nhảy lên, ở dưới luồng áp lực này muốn nghẹt thở.
- Ngươi một Vũ Đế nhị trọng, lại để một Vũ Hoàng đỉnh phong từ trên tay của mình chạy trốn, ngươi cái hộ pháp Nguyên Lão này là làm kiểu gì?
Ầm!
Dưới phẫn nộ, một nguồn lực lượng vô hình đột nhiên đánh vào trong cơ thể Tả Đồng Vũ Đế, sắc mặt của Tả Đồng Vũ Đế trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài, miễn cưỡng mới ngừng lại thân hình, trên người vết máu loang lổ, có vẻ cực kỳ chật vật.
Nhưng hắn không dám phản bác, chỉ cúi đầu run giọng nói:
- Phó sơn chủ đại nhân, Huyền Diệp kia quá giảo hoạt, hắn lợi dụng phương pháp phân thân, tránh thoát thuộc hạ lần theo, thuộc hạ thực sự là...
- Hắn cuối cùng xuất hiện ở địa phương nào?
Cuồng Ngục Vũ Đế không có tiếp tục chất vấn Tả Đồng Vũ Đế, mà lạnh giọng quát lên.
- Nên ở ngay đây.
Tả Đồng Vũ Đế cẩn thận nói.
- Hắn biến mất bao lâu?
- Khoảng chừng chưa tới một khắc.
Cuồng Ngục Vũ Đế không nói nhảm nữa, hai mắt hắn đóng chặt, vù, Võ Hồn như hố đen lần thứ hai xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn, một luồng Võ Hồn xung kích vô hình, bùm một tiếng lan về phía bốn phương tám hướng.
Lần này, Sưu Thần Thuật của Cuồng Ngục Vũ Đế tốc độ so với trước kia nhanh hơn mấy lần, thời gian trong chớp mắt, liền bao phủ lại xung quanh vạn dặm, sau đó còn đang không ngừng mở rộng, ba vạn dặm, năm vạn dặm, mười vạn dặm.
Đến khoảng cách mười vạn dặm, hắn bỗng nhiên thu hồi Sưu Thần Thuật của mình, sau đó mở hai mắt ra.
- Phó sơn chủ đại nhân, tìm được Huyền Diệp kia không?
Tả Đồng Vũ Đế căng thẳng hỏi.
- Không có, trong phạm vi mười vạn dặm, không có khí tức của hắn.
Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nói.
- Sao lại thế... tu vi của Huyền Diệp kia mới bát giai tam trọng đỉnh phong, trong thời gian ngắn như vậy, trừ khi là Vũ Đế tam trọng có thể qua lại hư không, bằng không nhiều nhất cũng chỉ bay lượn một hai vạn dặm, tuyệt đối không thể vượt qua khoảng cách này.
Tả Đồng Vũ Đế khiếp sợ nói
Lúc này vẻ mặt của Tả Đồng Vũ Đế khó có thể tin.
Tốc độ của Diệp Huyền cũng chỉ tương đương mình, căn bản không thể ở trong thời gian ngắn bỏ chạy ra khoảng cách phó sơn chủ đại nhân tìm tòi, trừ khi Diệp Huyền kia có thể tránh thoát phó sơn chủ đại nhân tìm tòi.
Nhưng phó sơn chủ đại nhân chính là Vũ Đế tam trọng, hơn nữa chuyên môn tìm kiếm, coi như Huyền Diệp kia tu vi cao đến đâu, cũng không chỗ che thân.
- Hừ, tuy ta không thể nhận biết được khí tức của Huyền Diệp kia, có điều ta đã biết hắn ở đâu.
Nói xong, Cuồng Ngục Vũ Đế bước ra một bước, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Tả Đồng Vũ Đế vội vàng theo sát.
Một lát sau, hai người ngừng lại ở trên không một tòa thành trì.
- Phó sơn chủ đại nhân, ngươi nói Huyền Diệp kia ở trong thành trì này.
Ánh mắt của Tả Đồng Vũ Đế sáng ngời, kinh ngạc nói.
- Không sai.
Cuồng Ngục Vũ Đế cười lạnh một tiếng.
- Huyền Diệp kia ở trong thời gian ngắn như vậy, căn bản trốn không thoát phạm vi ta tìm tòi, nhưng hắn biến mất không còn tăm hơi, ngoại trừ khả năng hắn có thể tránh thoát ta nhận biết ra, còn lại khả năng duy nhất chính là ẩn giấu ở trong thành trì này.
Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nhìn quét thành trì phía dưới.
- Phó sơn chủ đại nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Tả Đồng Vũ Đế dò hỏi.
- Trước để cho bản tọa dùng Huyền Thức quét một hồi.
Cuồng Ngục Vũ Đế nhắm mắt lại, một áp lực đáng sợ đột nhiên bức bắn ra ngoài, rơi vào trong thành trì phía dưới.
Trong thành trì phía dưới.
Diệp Huyền triển khai Thâu Thiên Hoán Nhật thuật trong Vô Tương Hồn Quyết, thu khí tức của mình lại đến thấp nhất.
Thâu Thiên Hoán Nhật thuật trong Vô Tương Hồn Quyết, là một loại hồn quyết chuyên môn dùng để che lấp tu vi khí tức bản thân, có thể ngăn cản đại đa số Huyền Thức thăm dò.
Có điều môn bí thuật này cũng có một nhược điểm, là chỉ có thể yếu bớt tu vi, hơi ẩn trốn một chút khí tức, mà không cách nào làm được hoàn toàn thu lại khí tức bản thân, nếu không Diệp Huyền cũng không cần chạy đến trong thành trì này, chỉ cần chờ ở trong núi rừng, thu khí tức bản thân lại đến mức tận cùng là được.
Lúc này Diệp Huyền, phảng phất như một phàm phu tục tử, đi ở trên phố lớn rộn rộn ràng ràng.
Toà thành trì này cực kỳ phồn hoa, mặc dù không cách nào so với Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng cùng Thiên Đô Phủ mà Diệp Huyền nắm giữ không phân cao thấp.
Khắp nơi đều là ngựa xe như nước, đình đài lầu các, kiến trúc cao vót, các loại võ giả, thương nhân, quan to quý nhân nối liền không dứt, tiếng rao hàng, thanh âm vui cười vang vọng khắp nơi, thật là một cảnh tượng phồn hoa.
- Đan dược, đan dược chữa trị vết thương tốt nhất, Đỉnh Thiên Các chúng ta gần đây nghiên cứu chế tạo ra đan dược chữa trị vết thương, bao trị bách bệnh, nếu chư vị ở trong quá trình săn bắn yêu thú bị thương nặng, chỉ cần dùng một viên, lập tức sinh long hoạt hổ, ngoài ra, Đỉnh Thiên Các ta còn có rất nhiều đan dược thăng cấp, đi qua đi ngang qua, tuyệt đối không nên bỏ qua.
- Đến đến, coi một chút, nhìn một chút, Huyền Băng Thiết ngàn năm tốt nhất chế tạo thành hàn băng bảo đao, là Huyền binh tốt nhất Thần Binh Các chúng ta, mọi người có thể đến đây nhìn qua, ngoại trừ hàn băng đao, Đỉnh Thiên Các chúng ta bán ra các loại thần binh lợi khí, cao tới Hoàng Binh bát giai, thấp tới Huyền binh ba, bốn giai, không thiếu gì cả, không dối trên lừa dưới.
Từng cửa hàng, ngoài cửa tụ tập không ít người, Thương gia đang ra sức chào hàng.
- Lý huynh, qua một tháng nữa chính là Lăng Diệt Tông chúng ta mười năm một lần thu đồ đệ đại hội, có người nói lần này tông môn muốn thu hơn một nghìn đệ tử ngoại môn, hiện tại không ít thiên tài trẻ tuổi của Thanh Hoa Vực đã tụ tập tới Lăng Quang Thành chúng ta, ngươi và ta không bằng ngắm nghía cẩn thận, có vật liệu tốt gì hay không, có thể kéo đến bên chúng ta a.
Bên người Diệp Huyền, hai tên Vũ Tôn mới chừng hơn hai mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, vừa đi vừa nói chuyện.
Chương 1625 Hòa vào thế tục (2)
- Vương huynh, không phải ta nói ngươi, tầm mắt cách cục quá nhỏ, trước sau đặt tâm tư ở trên thế lực tranh đấu, Thiên Huyền đại lục quan trọng nhất chính là thực lực, hiện tại ngươi và ta đều là đệ tử nội môn, nên thả càng nhiều tinh lực ở tu luyện mới được, mau chóng bước vào Vũ Vương cảnh, trở thành đệ tử hạch tâm của tông môn, mới là chúng ta cần làm nhất, đến thời điểm đó chúng ta tay ôm quyền to, còn cần quan tâm mấy đệ tử ngoại môn sao?
- Lý huynh ngươi nói không sai, có điều tu luyện cũng cần tài nguyên, ta không giống ngươi sinh ra ở thế gia, Lăng Quang Thành Lý gia uy danh hiển hách, cái nào không biết, cái nào không hiểu, ta làm như vậy, không phải cũng là vì có thể ở tông môn tranh thủ đến càng nhiều tài nguyên, nhanh chóng đột phá sao!
- Này ngược lại cũng đúng, quên đi, không nói những chuyện này, chúng ta hiếm thấy ra tông môn một chuyến, ta dẫn ngươi đi chỗ tốt vui vẻ a.
Hai tên thanh niên này càng chạy càng xa, thanh âm trò chuyện cũng yếu ớt đi.
- Tiểu huynh đệ, bánh bao mới ra lò, bánh bao nóng hổi, đến hai cái đi.
Một trung niên bán bánh bao nhìn Diệp Huyền hô, thần thái cực kỳ nhiệt tình.
Diệp Huyền từ trên người lấy ra một khối huyền tệ.
- Bán hai cái bánh bao thịt.
- Được rồi.
Trung niên nhân nhanh nhẹn thu cẩn thận huyền tệ, sau đó đưa hai cái bánh bao thịt cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền tiếp nhận bánh bao thịt hỏi:
- Ông chủ, trong Lăng Quang Thành này chỗ nào có nơi tu luyện tốt?
- Khà khà, tiểu huynh đệ, ngươi là tới tham gia Lăng Diệt Tông mười năm một lần thu đồ đệ đại hội a, này là hỏi đúng người rồi, phía trước quẹo trái, đi khoảng hai dặm, có một Hành Tu hội, nơi đó là trung tâm tu luyện to lớn nhất của Lăng Quang Thành ta, cũng là sân bãi tu luyện của Lăng Diệt Tông, bất luận người nào chỉ cần trả tiền liền có thể ở bên trong tu luyện, tiểu huynh đệ, gần nhất thiên tài đến Lăng Quang Thành rất nhiều, ngươi phải nắm chặt cơ hội, nếu không liền không có vị trí.
Trung niên nhiệt tình nói.
- Tạ ơn lão bản.
Diệp Huyền dọc theo đối phương giới thiệu, đi về phía trước, vừa đi vừa ăn bánh bao thịt, hoàn toàn dung nhập vào trong thành trì, mặc cho ai tới xem, cũng không thấy đây là một thiên tài tu vi cao tuyệt, có thể cùng Vũ Đế tranh đấu, mà như một thiên tài bình thường tới tham gia Lăng Diệt Tông thu đồ đệ đại hội.
Trong lúc cất bước, Diệp Huyền nhìn chung quanh, nhưng không có thả ra Huyền Thức, nhận biết bốn phía, bởi vì hắn biết mình bây giờ còn không có thoát ly nguy hiểm.
Ầm ầm!
Quả nhiên, còn chưa chờ hắn đi tới trung tâm tu luyện, trong chớp mắt, trên đường chân trời Lăng Quang Thành, một luồng uy thế cùng Huyền Thức mạnh mẽ bức tán xuống, Huyền Thức vô hình bao phủ toàn bộ thành trì, từng chút tìm tòi, đặc biệt là đối với võ giả trong thành, đều bị tinh tế tìm tòi một phen.
- Hừm, Cuồng Ngục Vũ Đế kia quả nhiên vẫn đoán được ta ở trong Lăng Quang Thành, chỉ có điều thành trì này nhân khẩu ít nhất hơn mười triệu, ở dưới Thâu Thiên Hoán Nhật, Cuồng Ngục Vũ Đế không thể phát hiện ta a.
Diệp Huyền bình tĩnh, cũng không có bị Huyền Thức của Cuồng Ngục Vũ Đế làm cho kinh động, mà làm bộ hồn nhiên không có phát hiện, tiếp tục đi vào trung tâm tu luyện.
- Chưởng quỹ, cho ta một phòng tu luyện tốt nhất.
Diệp Huyền đi vào, thật giống như một công tử bột, hung hăng kêu ầm lên.
Chưởng quỹ kia tu vi không yếu, là một Vũ Tôn, cũng không vì thái độ của Diệp Huyền mà buồn bực, lạnh nhạt nói:
- Phòng tu luyện tốt nhất, 50 ngàn huyền tệ một ngày.
- Mắc như thế?
Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, nhưng cũng không lùi bước, mà cắn răng, ném ra một tấm huyền thẻ:
- 50 ngàn liền 50 ngàn, trước tiên ba ngày, chờ thiếu gia ta gia nhập Lăng Diệt Tông, cái gì cũng có thể kiếm về.
Chưởng quỹ kia thu thẻ, làm tốt thủ tục cho Diệp Huyền, các võ giả xung quanh đều ước ao nhìn Diệp Huyền rời đi, chua xót nói:
- Hừ, không biết lại là đệ tử của gia tộc nào đi ra, phòng tu luyện cao cấp nhất 50 ngàn huyền tệ một ngày, lão tử ta còn chưa bao giờ cảm giác qua a.
- Khà khà, có bản lĩnh ngươi cũng đầu thai nhà tốt a, thiếu niên này tuổi tác không lớn, tu vi lại tiếp cận Vũ Tôn, gia nhập Lăng Diệt Tông vẫn rất có hi vọng.
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Nhưng sự chú ý của Diệp Huyền là tập trung Huyền Thức mạnh mẽ bao phủ ở trên bầu trời, Huyền Thức của Cuồng Ngục Vũ Đế hiển nhiên lần thứ nhất không có quét đến Diệp Huyền, dĩ nhiên lại gia tăng uy thế, lại một lần nữa đè xuống.
- Xem ra Cuồng Ngục Vũ Đế này là không tìm được ta không chịu bỏ qua a.
Diệp Huyền hơi nhướng mày, khoanh chân ở trong phòng làm bộ tu luyện, Cuồng Ngục Vũ Đế không có ý rời đi, điều này làm cho hắn cảm thấy một tia không ổn, tuy Thâu Thiên Hoán Nhật mạnh mẽ, nhưng nếu như một Vũ Đế tam trọng lần lượt quét hình, vẫn có thể phát hiện một ít kẽ hở.
Bầu trời Lăng Quang Thành.
Huyền Thức của Cuồng Ngục Vũ Đế quét liền hai lần, vẫn không thể phát hiện tung tích của Diệp Huyền.
- Phó sơn chủ đại nhân, còn không có tìm được Huyền Diệp kia sao?
Tả Đồng Vũ Đế cẩn thận hỏi.
Cuồng Ngục Vũ Đế hơi nhướng mày:
- Huyền Diệp này, thật giống như triển khai bí pháp gì đó ẩn giấu, ta quét hai lần cũng không có phát hiện tung tích của hắn, có điều ta tin tưởng, hắn nhất định không có chạy xa, ngay ở trong thành trì này, chỉ có điều che lấp khí tức mà thôi.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Rất đơn giản.
Cuồng Ngục Vũ Đế xì cười một tiếng.
- Coi như người này có thể tránh thoát Huyền Thức của bản tọa thăm dò, cũng chạy không thoát Võ Hồn của bản tọa tìm tòi.
Vù!
Hắc động thật lớn, đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Cuồng Ngục Vũ Đế, khí tức rộng rãi tràn ngập, bầu trời phía trên Lăng Quang Thành như từ ban ngày lập tức đi tới đêm đen, một luồng khí tức làm người kinh sợ tỏ khắp ra.
Khí tức đáng sợ đè xuống, toàn bộ Lăng Quang Thành trong nháy mắt rơi vào trong hỗn loạn.
- Đó là cái gì?
- Trời ạ, Thái Dương cũng bị che chắn, trên trời tựa hồ có hai người.
- Đến tột cùng là người nào, ở Lăng Quang Thành ta ngang ngược?
- Khí tức thật khủng bố.
Phía dưới vô số võ giả đều sợ hãi ngẩng đầu nhìn trời, khí tức rộng rãi đáng sợ kia trấn áp xuống, một ít bách tính bình thường nhất thời thống khổ ngã trên mặt đất, kêu rên không ngớt, coi như là một ít võ giả cấp cao cũng cảm giác thân thể khó chịu đến cực điểm, thật giống như sinh bệnh.
- Vù!
Từng đạo từng đạo lực lượng Võ Hồn đáng sợ, bắt đầu lan tràn xuống phía dưới.
- Đùng đùng!
Ở địa phương đồng quang quyết đấu, càng có đạo đạo lực lượng vô hình, lẫn nhau mất đi, giao chiến, trong đó mỗi người có một phần lực lượng, phân biệt thấm về phía đối phương.
- Hả?
Diệp Huyền đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức tà khí um tùm, xuyên thấu Thần Linh Đồng Thị, bao phủ ở trên người mình, nỗ lực xâm nhập tâm hồn của mình.
- Đây là cái đồng thuật gì?
Diệp Huyền âm thầm cả kinh, trong đồng thuật của Tả Đồng Vũ Đế ẩn chứa lực lượng vô cùng quỷ dị, có thể xuyên thấu Thần Linh Đồng Thị của mình, giáng lâm đến trên bản thể của mình.
Mà đối diện, trong lòng Tả Đồng Vũ Đế kinh hãi so với Diệp Huyền càng sâu, một tia lực lượng đóng băng trong Tuyệt Âm Chi Thủy, cộng thêm lực lượng hỏa diễm của Tử Thương Viêm cùng Cửu U Minh Viêm, khiến cho thân thể của Tả Đồng Vũ Đế nóng lạnh luân phiên.
- Lực lượng đồng thuật thật quỷ dị, ngoại trừ đạo công kích thứ nhất là hồn lực xung kích đơn thuần ra, trong đạo công kích thứ hai dĩ nhiên ẩn chứa lực lượng Băng hệ cùng Hỏa hệ hoàn toàn bất đồng, chẳng trách người này một chiêu có thể làm cho Vũ Đế của Đấu Vũ Hội vết thương trí mạng, quái lạ, quá quái dị.
Tả Đồng Vũ Đế chính là cao thủ đồng thuật, tự nhiên biết độ khó tu luyện đồng thuật, như vậy trong đồng thuật công kích của Diệp Huyền ẩn chứa hai loại lực lượng Băng Hỏa hoàn toàn bất đồng, lập tức khiến trong lòng hắn kinh hãi.
Song phương qua một đòn, ai cũng không làm gì được đối phương, ở trong hư không lạnh lùng đối diện.
- Đồng thuật bí pháp không tệ, lão phu ngang dọc Huyền Vực nhiều năm như vậy, gặp đồng thuật cũng không phải ít, lực lượng đồng thuật của các hạ dĩ nhiên ẩn chứa hai loại lực lượng Băng Hỏa hoàn toàn bất đồng, thật là làm cho lão phu giật mình không nhỏ, tiểu tử, ta đối với ngươi là càng ngày càng cảm thấy hứng thú, đến đây đi, liền để lão phu lĩnh giáo đồng thuật của ngươi đến tột cùng mạnh bao nhiêu.
Tả Đồng Vũ Đế khẽ liếm môi, trong mắt lộ ra một tia hưng phấn, như tìm tới một đối thủ thích hợp bản thân, chiến ý mãnh liệt chưa từng có.
Một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, có thể dùng đồng thuật ngăn trở đồng thuật của mình công kích, điều này làm cho hắn trong nháy mắt trở nên hưng phấn.
- Tà Sát Nhãn!
Không chờ Diệp Huyền đáp ứng, tả nhãn của Tả Đồng Vũ Đế đã kinh biến đến mức hoàn toàn trắng bệch, con ngươi vặn vẹo xoay tròn kỳ dị, nơi trung tâm ngưng tụ ra một quỷ ảnh thần bí, quỷ ảnh kia um tùm, phảng phất như Lệ Quỷ từ Cửu U đi ra, không ngừng biến ảo dáng dấp.
Vù!
Quỷ ảnh trong con ngươi kia đột nhiên chấn động.
Sau một khắc.
Trong hư không tràn ngập một vầng sáng mông lung, như Cửu U Địa ngục giáng lâm, khí tức âm trầm trong nháy mắt tràn ngập, một quỷ ảnh vô hình lạnh lẽo xung kích, từ trong tròng mắt của Tả Đồng Vũ Đế bắn ra, trong nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Đồng thuật công kích kia chưa lâm thể, Diệp Huyền cũng đã cảm giác được một luồng khí tức âm hàn lạnh lẽo, đã giáng lâm đến trên người mình.
Toàn thân hắn âm lạnh thấu xương, lực lượng vô hình kia, càng giáng lâm ở trên Hồn Hải, muốn đông lại linh hồn của hắn.
Nếu là cường giả bình thường, e là sẽ bị quỷ nhãn tà ý khủng bố kia vọt thẳng tới phá tâm hồn, sau đó linh hồn mất đi, trở thành một thi thể không có ý thức.
Nhưng Diệp Huyền ở trên đồng thuật nghiên cứu, tuyệt đối không phải bình thường, huống chi hắn vẫn là một tên Luyện Hồn Sư bát giai đỉnh phong, đương nhiên sẽ không bị loại âm lạnh này nổ nát linh hồn.
Mắt hắn sáng lên, trước người xuất hiện một tầng bình phong hồn lực vô hình, những hồn lực này lẫn nhau kết hợp, hóa thành từng đạo hồn phù quỷ dị, đại đại suy yếu uy lực Tà Sát Nhãn của Tả Đồng Vũ Đế.
Sau đó, hắn điều động Tuyệt Âm Chi Thủy, Tử Thương Viêm, Cửu U Minh Viêm trong đầu, ba người liên hợp, lần thứ hai triển khai Băng Hỏa Song Bạo.
- Phá!
Khí tức đồng thuật vô hình trực tiếp phun ra, lần này ở trong ba loại lực lượng, Diệp Huyền cường điệu gia tăng tỉ trọng của Cửu U Minh Viêm, lực lượng đồng thuật đáng sợ trực tiếp oanh ở trên Tà Sát Nhãn của Tả Đồng Vũ Đế, quỷ ảnh ở trong hư không lảo đà lảo đảo, suýt nữa tán loạn.
Quỷ ảnh trong tròng mắt của Tả Đồng Vũ Đế mơ hồ run run, hiện ra xu thế không ổn định.
- Diệt!
Hai con ngươi của Diệp Huyền lần thứ hai ngưng lại, gia tăng ba đại lực lượng, oanh, lực lượng quỷ ảnh bị đánh bay, một luồng lực lượng kinh khủng, trực tiếp giáng lâm đầu óc của Tả Đồng Vũ Đế.
- Nổ!
Uy lực của Băng Hỏa Song Bạo đáng sợ, trực tiếp nổ tung ở trên linh hồn của Tả Đồng Vũ Đế.
- Tà Đồng Võ Hồn!
Tả Đồng Vũ Đế giật nảy cả mình, hắn không nghĩ tới Tà Sát Nhãn của mình sẽ chống đối không được đồng thuật của Diệp Huyền công kích, ở thời khắc mấu chốt, hắn liền sử dụng tới Võ Hồn của mình, chỉ thấy một tròng mắt to lớn đen kịt hiện lên ở trên đỉnh đầu của Tả Đồng Vũ Đế.
Cái tròng mắt kia, lớn tới gần trượng, toả ra ánh sáng mông lung, đồng quang cực kỳ thâm thúy, trong đó như ngàn vạn Ngân hà không ngừng xoay tròn, tràn ngập khí tức bá đạo, hùng vĩ, phảng phất như trời xanh mở một thiên nhãn, nhìn xuống nhân gian tang thương.
Tròng mắt khẽ run lên, tám đạo tinh hoàn hiện lên, đồng thời một luồng khí tức âm lạnh tà ý, từ bên trên lan tràn ra.
- Vù!
Tà Đồng Võ Hồn tỏa ra hắc quang, một đạo lực lượng vô hình giáng lâm vào đầu óc của Tả Đồng Vũ Đế, nhẹ nhàng chấn động, uy lực Băng Hỏa Song Bạo của Diệp Huyền bị quét sạch.
- Khá lắm, suýt chút nữa thương đến lão phu.
Trong lòng Tả Đồng Vũ Đế thất kinh, nếu như không phải thời khắc mấu chốt hắn sử dụng tới Tà Đồng Võ Hồn, e là Băng Hỏa Song Bạo của Diệp Huyền đã thương tổn được linh hồn của hắn.
Có thể nói, đơn thuần đồng thuật so đấu, Tả Đồng Vũ Đế đã thua Diệp Huyền.
- Tiểu tử này, trên người dĩ nhiên có đồng thuật như thế, nếu như ta giết hắn, được môn đồng thuật này, như vậy...
Ánh mắt của Tả Đồng Vũ Đế lấp loé, nghĩ đến mình có khả năng được một môn đồng thuật nghịch thiên, trong lòng hưng phấn càng khó có thể ức chế.
Tả Đồng Vũ Đế hưng phấn, nhưng Diệp Huyền lại âm thầm thở dài, thời điểm đối mặt Tả Đồng Vũ Đế, Thần Linh Đồng Thị hắn sở trường nhất dĩ nhiên mất đi hiệu quả, tuy đồng thuật của Tả Đồng Vũ Đế cũng tương tự không gây thương tổn được hắn, nhưng Thần Linh Đồng Thị dù sao cũng là đòn sát thủ của hắn, mất đi đòn sát thủ này, lực chiến đấu của hắn ngay lập tức giảm xuống không ít.
Chương 1622 Đồng thuật quyết đấu (2)
Mà bây giờ muốn để Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, hy vọng duy nhất cũng chỉ có thể ở trên Tà Đồng Võ Hồn ra tay.
Trải qua giao thủ ngắn ngủi, Diệp Huyền đã rõ ràng Tả Đồng Vũ Đế đáng sợ, luận Huyền Nguyên cùng tu vi, người này còn trên Tử Đao Vũ Đế.
Lúc trước mình có thể đánh giết Tử Đao Vũ Đế, hoàn toàn là bởi vì có đám người Tất Lôi Yêu Đế hỗ trợ, hơn nữa xuất kỳ bất ý cùng đột nhiên tập kích, mới thành công đánh giết Tử Đao Vũ Đế.
Bây giờ tuy tu vi của mình từ tam trọng tăng lên tới tam trọng đỉnh phong, nhưng dù sao không có bước vào Cửu Thiên Vũ Đế, muốn cùng Tả Đồng Vũ Đế chống lại còn có thể, nhưng nếu muốn đánh giết, vậy căn bản là không có khả năng.
Mà hiện tại hi vọng lớn nhất của mình, chính là ở trên Thôn Phệ Võ Hồn.
Chỉ cần mình lợi dụng Thôn Phệ Võ Hồn thôn phệ Tà Đồng Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế, thực lực của Tả Đồng Vũ Đế nhất định sẽ giảm mạnh, đồng thời uy lực đồng thuật của hắn cũng sẽ mất giá rất nhiều, lúc ấy, không hẳn không có cơ hội giết kích đối phương.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lần thứ hai cùng Tả Đồng Vũ Đế chiến đấu lại với nhau.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang rền, công kích không gì địch nổi bao phủ ra, Diệp Huyền thân như điên long, trong bóng tối tìm kiếm cơ hội xuất thủ.
Trong thiên địa, hai bóng người không ngừng va chạm cùng giao chiến, dưới nổ vang kịch liệt, hai người từ trên trời đánh xuống đất, lại từ trên mặt đất đánh lên trời, toàn bộ núi rừng phía dưới bị kéo ra rãnh khe sâu hoắm, đại địa bị hãm xuống hơn trăm thước.
Thậm chí gợn sóng hai người giao thủ, còn lan truyền đến một thành trì ở biên cảnh Thanh Hoa Vực, vô số cường giả ở trong thành trì kia, dồn dập ngơ ngác nhìn cuối chân trời mơ hồ lan truyền đến gợn sóng, từng cái từng cái kinh hồn bạt vía, không hiểu nơi đó đến tột cùng phát sinh cái gì.
Thời gian trong chớp mắt, song phương giao thủ hơn trăm chiêu, dĩ nhiên người này cũng không thể làm gì được người kia.
- Tiểu tử này, lực phòng ngự làm sao kinh người như vậy.
Lần lượt giao thủ, Tả Đồng Vũ Đế phiền muộn sắp thổ huyết, hắn vốn cho rằng dựa vào thực lực của mình, bắt Diệp Huyền hẳn là dễ như ăn cháo, không ngờ tuy tu vi của Diệp Huyền không cao, nhưng thực lực mạnh đến mức không còn gì để nói.
Không chỉ phương diện lĩnh vực không kém hắn chút nào, phương diện đồng thuật mạnh nhất của mình cũng không cách nào mang đến thương tổn cho đối phương, càng biến thái vẫn là lực phòng ngự của Diệp Huyền.
Bởi vì tu vi, sau khi chân chính giao chiến Tả Đồng vẫn chiếm ưu thế nhất định, mấy lần đều bắn trúng Diệp Huyền, nhưng làm hắn khó có thể tin chính là, Diệp Huyền bị hắn bắn trúng lại như người không liên quan, căn bản không có dấu vết bị thương.
Tả Đồng Vũ Đế làm sao cũng nghĩ không thông, một Vũ Hoàng đỉnh phong, thực lực mạnh như thế nào đi nữa, nhưng làm sao có thể ngăn trở được công kích của mình?
Nếu như không phải có thể rõ ràng cảm nhận được tu vi của Diệp Huyền, Tả Đồng Vũ Đế sẽ hoài nghi đối thủ mình đang giao thủ chính là một Vũ Đế nhị trọng.
Coi như là Vũ Đế nhị trọng bình thường, bị công kích của mình bắn trúng, cũng khó tránh khỏi trọng thương a?
Thời điểm Tả Đồng Vũ Đế kinh nộ xuất thủ, Diệp Huyền lại đang bí ẩn tìm kiếm cơ hội phát động một đòn sấm sét, hắn nhất định phải tìm tới một thời cơ hoàn mỹ, mới có thể sử dụng tới Thôn Phệ Võ Hồn, bằng không một đòn không trúng, trái lại bại lộ Thôn Phệ Võ Hồn, vậy hắn liền cái được không đủ bù đắp cái mất.
Chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của Tả Đồng Vũ Đế thực quá phong phú, coi như không biết Diệp Huyền nắm giữ Thôn Phệ Võ Hồn, nhưng hắn biết thân phận Luyện Hồn Sư của Diệp Huyền, thời điểm chiến đấu cũng thời khắc bảo vệ Tà Nhãn Võ Hồn của mình, căn bản không cho Diệp Huyền bất kỳ cơ hội xuất thủ nào.
Chớp mắt song phương liền giao thủ nửa nén hương thời gian.
- Chênh lệch thời gian không nhiều, nhất định phải lập tức rời đi.
Không tìm được cơ hội xuất thủ, mắt Diệp Huyền sáng lên, phỏng chừng Cuồng Ngục Vũ Đế sắp đến rồi.
Thân hình Diệp Huyền loáng một cái, trong nháy mắt rút khỏi chiến trường, sau đó hóa thành một vệt sáng, bạo vút về phía chân trời.
- Chạy đi đâu!
Tả Đồng Vũ Đế như thế nào sẽ cho Diệp Huyền cơ hội chạy trốn, vội vàng truy kích tới.
Vèo! Vèo!
Một trước một sau, hai bóng người xẹt qua chân trời, hăng hái bay lượn.
Dĩ nhiên đuổi theo? Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn Tả Đồng Vũ Đế ở phía sau, trong bóng tối đưa tin cho Hoàng Phủ Tú Minh nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh, các ngươi tới chỗ nào?
Không lâu lắm, đám người Hoàng Phủ Tú Minh trả lời:
- Diệp thiếu, chúng ta đã rời Mộng Cảnh Bình Nguyên, ở cảnh nội Thanh Hoa Vực, hiện nay cách Vô Tận sơn mạch còn khoảng hơn mười vạn dặm.
Trong lòng Diệp Huyền phào nhẹ nhõm, cách hơn mười vạn dặm đối với Vũ Đế như Hoàng Phủ Tú Minh mà nói, thường thường chỉ cần hơn một canh giờ liền có thể chạy tới, chỉ cần Cuồng Ngục Vũ Đế không ngay lập tức truy sát tới, như vậy đám người Hoàng Phủ Tú Minh có thể nói đã an toàn.
- Diệp thiếu, hiện tại ngươi ở nơi nào?
Hoàng Phủ Tú Minh lại đưa tin hỏi.
- Không cần lo lắng cho ta, hiện tại ta cũng ở cảnh nội Thanh Hoa Vực, chỉ cần các ngươi ở trong Vô Tận sơn mạch chờ ta là được, nhớ kỹ, tận lực thâm nhập Vô Tận sơn mạch sâu một ít.
Ngoại vi Vô Tận sơn mạch, cũng không tính quá an toàn, lấy thân phận cùng địa vị của Cuồng Ngục Vũ Đế, không hẳn sẽ không truy sát vào.
Sau khi cùng Hoàng Phủ Tú Minh giao lưu xong, Diệp Huyền mới đặt sự chú ý ở trên người Tả Đồng Vũ Đế.
Luận tốc độ, Tả Đồng Vũ Đế chậm hơn hắn không bao nhiêu, hơn nữa Tà Nhãn Võ Hồn của Tả Đồng Vũ Đế nắm giữ công năng nhìn ra tất cả hư vọng, nếu như không thể trong thời gian ngắn thoát khỏi đối phương, mình nhất định sẽ bị hắn vững vàng tập trung, mãi đến khi Cuồng Ngục Vũ Đế tự mình đến.
- Xuống.
Vèo!
Nghĩ tới đây, thân hình Diệp Huyền đột nhiên loáng một cái, rơi vào núi rừng phía dưới.
- Trốn chỗ nào!
Tả Đồng Vũ Đế cũng không truy kích lên, mà khởi động Võ Hồn, Tà Nhãn Võ Hồn ở trên đỉnh đầu đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng mông lung.
- Ầm!
Phía dưới tất cả nham thạch đều nát tan, cả ngọn núi ầm ầm sụp đổ, vô số núi rừng cây cối dồn dập hóa thành bột mịn, một bóng người ở trong tầm mắt của Tả Đồng Vũ Đế lóe lên một cái rồi biến mất, cái bóng kia lóe lên, đi vào nơi sâu xa của sơn mạch.
Chương 1623 Điên cuồng lần theo
- Hừ, chạy thoát sao?
Tả Đồng Vũ Đế cười lạnh một tiếng, Tà Nhãn Võ Hồn tỏa ra đạo đạo lực lượng Võ Hồn, khóa chặt xung quanh ngàn dặm, đuổi theo.
Từng đạo từng đạo Huyền Nguyên bởi vì cao tốc xẹt qua mà hình thành dấu vết ấn vào đầu óc của hắn, Tả Đồng Vũ Đế theo sát dấu vết sóng gợn kia, không ngừng lần theo về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, bóng người Diệp Huyền lần thứ hai xuất hiện ở trong tầm mắt của Tả Đồng Vũ Đế.
- Tả Đồng Vũ Đế ta am hiểu nhất chính là truy tung, dám ở trước mặt lão phu chạy trốn, thực sự là không biết trời cao đất rộng.
Tả Đồng Vũ Đế cười lạnh, Tà Nhãn Võ Hồn khóa chặt vị trí Diệp Huyền, lần thứ hai bắn ra một đạo công kích.
- Ầm!
Công kích kia trực tiếp rơi vào trên người Diệp Huyền, nổ bể ra, công kích giống như hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt đánh ngọn núi của Diệp Huyền thành phấn vụn, bụi mù tràn ngập, thân thể Diệp Huyền tùy theo nổ tung ra, hóa thành hư vô.
Khóe miệng của Tả Đồng Vũ Đế nguyên bản ngậm lấy cười gằn bỗng dưng đọng lại, thân hình phút chốc đi tới vị trí Diệp Huyền biến mất, quan sát kỹ một hồi, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ âm trầm.
- Đáng chết, lần theo nửa ngày, dĩ nhiên chỉ là một tàn ảnh.
Tiếng rít gào phẫn nộ vang lên, ở dưới Tả Đồng Vũ Đế quan sát, trong hư không bốn phía ngoại trừ một luồng Huyền Nguyên tán loạn, thì căn bản không có bất kỳ khí tức huyết nhục, nói cách khác bóng người mới vừa rồi bị mình đánh tan kia, vốn là một phân thân của Diệp Huyền, mà không phải bản thể.
Trong lòng hắn vừa kinh vừa sợ, đây là phân thân thuật gì, có thể tránh thoát Tà Nhãn Võ Hồn của hắn thăm dò?
- Hẳn là ở địa phương vừa mới phạm sai lầm kia.
Tả Đồng Vũ Đế đột nhiên nghĩ đến địa điểm mình lần theo sai lầm, thân hình loáng một cái, bay lượn trở về.
Chỉ chốc lát sau, Tả Đồng Vũ Đế đã đi tới địa phương lần thứ nhất để Diệp Huyền thoát ly tầm mắt.
Hắn triển khai Tà Nhãn Võ Hồn, một luồng lực lượng Võ Hồn mông lung bao phủ bốn phía, thiên nhãn to lớn nhìn quét tất cả, hết thảy trước mắt không còn là trạng thái bình thường trong mắt võ giả, mà biến thành một thế giới bảy màu, ở trong thế giới bảy màu kia, có một dấu vết Huyền Nguyên nhàn nhạt lưu lại, chính là trước đó phân thân của Diệp Huyền chạy trốn lưu lại.
- Không có.
Tả Đồng Vũ Đế lắc đầu, ngưng thần tìm tòi, một lát sau, ở bên cạnh dấu vết của Diệp Huyền phân thân, lần thứ hai phát hiện một dấu vết Huyền Nguyên cực kỳ nhỏ.
- Người này quả nhiên là ở đây lợi dụng phân thân hấp dẫn sự chú ý của ta, sau đó bản thể đi hướng khác.
Tả Đồng Vũ Đế tức giận đến hàm răng cắn chặt, vừa nãy thời điểm mình lần theo quá mức nôn nóng, thậm chí ngay cả thủ đoạn đơn giản như thế cũng không chú ý tới, nếu như truyền đi, hắn tất nhiên sẽ bị Vũ Đế khác của Huyền Vực chế nhạo.
- Ta không tin ngươi có thể chạy trốn lão phu truy sát.
Không lo được phẫn nộ, Tả Đồng Vũ Đế men theo dấu vết Huyền Nguyên yếu ớt, tiếp tục truy tung.
Nhưng mà sau khi truy tung mấy ngàn dặm, bản thể Diệp Huyền lưu lại Huyền Nguyên dấu vết dĩ nhiên hoàn toàn biến mất, mặc cho hắn tìm kiếm làm sao, cũng khó phát hiện tung tích của Diệp Huyền.
- Không thể, Tà Nhãn Võ Hồn của lão phu có thể dò xét ra tung tích của tất cả võ giả, trừ khi Huyền Diệp kia có thể qua lại hư không, bằng không chỉ cần hắn trải qua nơi nào đó, tất nhiên sẽ lưu lại Huyền Nguyên dấu vết, làm sao sẽ một chút tung tích cũng không có?
Tả Đồng Vũ Đế không cam lòng ở bốn phía tìm kiếm một vòng, vẫn không thể phát hiện dấu vết của Diệp Huyền, trong lòng không khỏi cảm giác nặng nề.
Nếu như dưới tình huống này cũng cho Diệp Huyền chạy thoát, một khi Cuồng Ngục Vũ Đế đến, hắn tất nhiên sẽ phải gánh chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Mà thời điểm trong lòng Tả Đồng Vũ Đế hoảng loạn, ở cách nơi đây hơn mười ngàn dặm.
Thân hình Diệp Huyền lặng yên xuất hiện.
- Không nghĩ tới Hư Mạc Võ Hồn của Tử Đao Vũ Đế dùng tốt như vậy, chẳng trách năm đó Tử Đao Vũ Đế đào mạng ở Huyền Vực cũng có thể nói nhất tuyệt.
Lúc trước ở Xích Phong sơn mạch đánh giết Tử Đao Vũ Đế, Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền thôn phệ Hư Mạc Võ Hồn của Tử Đao Vũ Đế, trực tiếp bước vào Bát Tinh, đồng thời cũng nắm giữ bộ phận năng lực Hư Mạc Võ Hồn của Tử Đao Vũ Đế.
Vừa nãy hắn chính là lợi dụng công năng của Hư Mạc Võ Hồn, ẩn giấu Huyền Nguyên dấu vết của mình, lúc này mới tránh được Tả Đồng Vũ Đế lần theo.
Chỉ là tuy tránh được Tả Đồng Vũ Đế lần theo, nhưng trên mặt Diệp Huyền không có bao nhiêu ý mừng.
- Dựa theo thời gian để tính, hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế nên sắp tới đây, nếu ta tiếp tục chạy trốn, lấy tu vi của Cuồng Ngục Vũ Đế, tuyệt đối có thể ở trước khi ta chạy ra phạm vi hắn tìm tòi tìm được vị trí của ta, phải tìm một chỗ ẩn giấu mình đi.
Tư duy của Diệp Huyền cấp tốc chuyển động, ánh mắt nhìn quét tứ phương.
Đột nhiên.
Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy địa phương ở cách hắn hơn ngàn dặm, đang có một tòa thành trì cực kỳ hùng vĩ, chiếm diện tích gần ngàn dặm, vô cùng hùng vĩ cùng khổng lồ, người bên trong rộn rộn ràng ràng, cực kỳ náo nhiệt.
- Đây là một thế lực lớn nào đó của Thanh Hoa Vực, không bằng ẩn núp ở bên trong, coi như Cuồng Ngục Vũ Đế có thể tìm được toà thành trì này, cũng căn bản phát hiện không được tung tích của ta.
Cái gọi là nghe nhìn lẫn lộn, Diệp Huyền rất rõ ràng, nếu mình ở trong núi rừng tìm một chỗ ẩn giấu, một khi bị Cuồng Ngục Vũ Đế đảo qua, căn bản không chỗ độn hình.
Nhưng nếu ẩn giấu ở trong thành trì, bên trong cường giả vô số, coi như Cuồng Ngục Vũ Đế đảo qua, cũng rất khó cảm ứng được mình có ở bên trong hay không.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền đi thẳng tới không trung thành trì kia, thân hình loáng một cái, lặng yên liễm vào trong thành trì, biến mất không còn tăm hơi.
Mà lúc này, Tả Đồng Vũ Đế mất đi tung tích của Diệp Huyền còn đang sốt sắng sưu tầm tung tích.
- Tả Đồng, ta ở nơi vừa nãy của ngươi, ngươi ở đâu?
Đột ngột, thẻ ngọc truyền tin của Tả Đồng Vũ Đế sáng lên, thanh âm uy nghiêm của Cuồng Ngục Vũ Đế tùy theo truyền vào trong tai hắn.
- Cuồng Ngục đại nhân, ta ở đây.
Tả Đồng Vũ Đế liền báo vị trí của mình cho Cuồng Ngục Vũ Đế.
Mười mấy hô hấp sau.
Ầm ầm!
Bầu trời trên đỉnh đầu Tả Đồng Vũ Đế đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng to lớn, một đạo khí tức rộng rãi giáng lâm vùng thế giới này, một bóng người nguy nga từ trong vết nứt không gian đi ra, một bước liền đến trước người Tả Đồng Vũ Đế.
Chương 1624 Hòa vào thế tục (1)
- Tả Đồng, Huyền Diệp kia đâu?
Cuồng Ngục Vũ Đế nhìn chằm chằm Tả Đồng Vũ Đế, lạnh lùng nói.
Trong lòng Tả Đồng Vũ Đế lướt qua một tia sợ hãi, thấp thỏm nói:
- Cuồng Ngục phó sơn chủ, Huyền Diệp kia chạy trốn.
- Cái gì? Chạy trốn?
Sắc mặt của Cuồng Ngục Vũ Đế đột nhiên âm trầm lại, liệt nhật trên bầu trời phảng phất như mất đi ánh sáng, uy thế vô tận bao phủ, trái tim của Tả Đồng Vũ Đế phốc phốc phốc nhảy lên, ở dưới luồng áp lực này muốn nghẹt thở.
- Ngươi một Vũ Đế nhị trọng, lại để một Vũ Hoàng đỉnh phong từ trên tay của mình chạy trốn, ngươi cái hộ pháp Nguyên Lão này là làm kiểu gì?
Ầm!
Dưới phẫn nộ, một nguồn lực lượng vô hình đột nhiên đánh vào trong cơ thể Tả Đồng Vũ Đế, sắc mặt của Tả Đồng Vũ Đế trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài, miễn cưỡng mới ngừng lại thân hình, trên người vết máu loang lổ, có vẻ cực kỳ chật vật.
Nhưng hắn không dám phản bác, chỉ cúi đầu run giọng nói:
- Phó sơn chủ đại nhân, Huyền Diệp kia quá giảo hoạt, hắn lợi dụng phương pháp phân thân, tránh thoát thuộc hạ lần theo, thuộc hạ thực sự là...
- Hắn cuối cùng xuất hiện ở địa phương nào?
Cuồng Ngục Vũ Đế không có tiếp tục chất vấn Tả Đồng Vũ Đế, mà lạnh giọng quát lên.
- Nên ở ngay đây.
Tả Đồng Vũ Đế cẩn thận nói.
- Hắn biến mất bao lâu?
- Khoảng chừng chưa tới một khắc.
Cuồng Ngục Vũ Đế không nói nhảm nữa, hai mắt hắn đóng chặt, vù, Võ Hồn như hố đen lần thứ hai xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn, một luồng Võ Hồn xung kích vô hình, bùm một tiếng lan về phía bốn phương tám hướng.
Lần này, Sưu Thần Thuật của Cuồng Ngục Vũ Đế tốc độ so với trước kia nhanh hơn mấy lần, thời gian trong chớp mắt, liền bao phủ lại xung quanh vạn dặm, sau đó còn đang không ngừng mở rộng, ba vạn dặm, năm vạn dặm, mười vạn dặm.
Đến khoảng cách mười vạn dặm, hắn bỗng nhiên thu hồi Sưu Thần Thuật của mình, sau đó mở hai mắt ra.
- Phó sơn chủ đại nhân, tìm được Huyền Diệp kia không?
Tả Đồng Vũ Đế căng thẳng hỏi.
- Không có, trong phạm vi mười vạn dặm, không có khí tức của hắn.
Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nói.
- Sao lại thế... tu vi của Huyền Diệp kia mới bát giai tam trọng đỉnh phong, trong thời gian ngắn như vậy, trừ khi là Vũ Đế tam trọng có thể qua lại hư không, bằng không nhiều nhất cũng chỉ bay lượn một hai vạn dặm, tuyệt đối không thể vượt qua khoảng cách này.
Tả Đồng Vũ Đế khiếp sợ nói
Lúc này vẻ mặt của Tả Đồng Vũ Đế khó có thể tin.
Tốc độ của Diệp Huyền cũng chỉ tương đương mình, căn bản không thể ở trong thời gian ngắn bỏ chạy ra khoảng cách phó sơn chủ đại nhân tìm tòi, trừ khi Diệp Huyền kia có thể tránh thoát phó sơn chủ đại nhân tìm tòi.
Nhưng phó sơn chủ đại nhân chính là Vũ Đế tam trọng, hơn nữa chuyên môn tìm kiếm, coi như Huyền Diệp kia tu vi cao đến đâu, cũng không chỗ che thân.
- Hừ, tuy ta không thể nhận biết được khí tức của Huyền Diệp kia, có điều ta đã biết hắn ở đâu.
Nói xong, Cuồng Ngục Vũ Đế bước ra một bước, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Tả Đồng Vũ Đế vội vàng theo sát.
Một lát sau, hai người ngừng lại ở trên không một tòa thành trì.
- Phó sơn chủ đại nhân, ngươi nói Huyền Diệp kia ở trong thành trì này.
Ánh mắt của Tả Đồng Vũ Đế sáng ngời, kinh ngạc nói.
- Không sai.
Cuồng Ngục Vũ Đế cười lạnh một tiếng.
- Huyền Diệp kia ở trong thời gian ngắn như vậy, căn bản trốn không thoát phạm vi ta tìm tòi, nhưng hắn biến mất không còn tăm hơi, ngoại trừ khả năng hắn có thể tránh thoát ta nhận biết ra, còn lại khả năng duy nhất chính là ẩn giấu ở trong thành trì này.
Cuồng Ngục Vũ Đế lạnh lùng nhìn quét thành trì phía dưới.
- Phó sơn chủ đại nhân, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Tả Đồng Vũ Đế dò hỏi.
- Trước để cho bản tọa dùng Huyền Thức quét một hồi.
Cuồng Ngục Vũ Đế nhắm mắt lại, một áp lực đáng sợ đột nhiên bức bắn ra ngoài, rơi vào trong thành trì phía dưới.
Trong thành trì phía dưới.
Diệp Huyền triển khai Thâu Thiên Hoán Nhật thuật trong Vô Tương Hồn Quyết, thu khí tức của mình lại đến thấp nhất.
Thâu Thiên Hoán Nhật thuật trong Vô Tương Hồn Quyết, là một loại hồn quyết chuyên môn dùng để che lấp tu vi khí tức bản thân, có thể ngăn cản đại đa số Huyền Thức thăm dò.
Có điều môn bí thuật này cũng có một nhược điểm, là chỉ có thể yếu bớt tu vi, hơi ẩn trốn một chút khí tức, mà không cách nào làm được hoàn toàn thu lại khí tức bản thân, nếu không Diệp Huyền cũng không cần chạy đến trong thành trì này, chỉ cần chờ ở trong núi rừng, thu khí tức bản thân lại đến mức tận cùng là được.
Lúc này Diệp Huyền, phảng phất như một phàm phu tục tử, đi ở trên phố lớn rộn rộn ràng ràng.
Toà thành trì này cực kỳ phồn hoa, mặc dù không cách nào so với Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng cùng Thiên Đô Phủ mà Diệp Huyền nắm giữ không phân cao thấp.
Khắp nơi đều là ngựa xe như nước, đình đài lầu các, kiến trúc cao vót, các loại võ giả, thương nhân, quan to quý nhân nối liền không dứt, tiếng rao hàng, thanh âm vui cười vang vọng khắp nơi, thật là một cảnh tượng phồn hoa.
- Đan dược, đan dược chữa trị vết thương tốt nhất, Đỉnh Thiên Các chúng ta gần đây nghiên cứu chế tạo ra đan dược chữa trị vết thương, bao trị bách bệnh, nếu chư vị ở trong quá trình săn bắn yêu thú bị thương nặng, chỉ cần dùng một viên, lập tức sinh long hoạt hổ, ngoài ra, Đỉnh Thiên Các ta còn có rất nhiều đan dược thăng cấp, đi qua đi ngang qua, tuyệt đối không nên bỏ qua.
- Đến đến, coi một chút, nhìn một chút, Huyền Băng Thiết ngàn năm tốt nhất chế tạo thành hàn băng bảo đao, là Huyền binh tốt nhất Thần Binh Các chúng ta, mọi người có thể đến đây nhìn qua, ngoại trừ hàn băng đao, Đỉnh Thiên Các chúng ta bán ra các loại thần binh lợi khí, cao tới Hoàng Binh bát giai, thấp tới Huyền binh ba, bốn giai, không thiếu gì cả, không dối trên lừa dưới.
Từng cửa hàng, ngoài cửa tụ tập không ít người, Thương gia đang ra sức chào hàng.
- Lý huynh, qua một tháng nữa chính là Lăng Diệt Tông chúng ta mười năm một lần thu đồ đệ đại hội, có người nói lần này tông môn muốn thu hơn một nghìn đệ tử ngoại môn, hiện tại không ít thiên tài trẻ tuổi của Thanh Hoa Vực đã tụ tập tới Lăng Quang Thành chúng ta, ngươi và ta không bằng ngắm nghía cẩn thận, có vật liệu tốt gì hay không, có thể kéo đến bên chúng ta a.
Bên người Diệp Huyền, hai tên Vũ Tôn mới chừng hơn hai mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, vừa đi vừa nói chuyện.
Chương 1625 Hòa vào thế tục (2)
- Vương huynh, không phải ta nói ngươi, tầm mắt cách cục quá nhỏ, trước sau đặt tâm tư ở trên thế lực tranh đấu, Thiên Huyền đại lục quan trọng nhất chính là thực lực, hiện tại ngươi và ta đều là đệ tử nội môn, nên thả càng nhiều tinh lực ở tu luyện mới được, mau chóng bước vào Vũ Vương cảnh, trở thành đệ tử hạch tâm của tông môn, mới là chúng ta cần làm nhất, đến thời điểm đó chúng ta tay ôm quyền to, còn cần quan tâm mấy đệ tử ngoại môn sao?
- Lý huynh ngươi nói không sai, có điều tu luyện cũng cần tài nguyên, ta không giống ngươi sinh ra ở thế gia, Lăng Quang Thành Lý gia uy danh hiển hách, cái nào không biết, cái nào không hiểu, ta làm như vậy, không phải cũng là vì có thể ở tông môn tranh thủ đến càng nhiều tài nguyên, nhanh chóng đột phá sao!
- Này ngược lại cũng đúng, quên đi, không nói những chuyện này, chúng ta hiếm thấy ra tông môn một chuyến, ta dẫn ngươi đi chỗ tốt vui vẻ a.
Hai tên thanh niên này càng chạy càng xa, thanh âm trò chuyện cũng yếu ớt đi.
- Tiểu huynh đệ, bánh bao mới ra lò, bánh bao nóng hổi, đến hai cái đi.
Một trung niên bán bánh bao nhìn Diệp Huyền hô, thần thái cực kỳ nhiệt tình.
Diệp Huyền từ trên người lấy ra một khối huyền tệ.
- Bán hai cái bánh bao thịt.
- Được rồi.
Trung niên nhân nhanh nhẹn thu cẩn thận huyền tệ, sau đó đưa hai cái bánh bao thịt cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền tiếp nhận bánh bao thịt hỏi:
- Ông chủ, trong Lăng Quang Thành này chỗ nào có nơi tu luyện tốt?
- Khà khà, tiểu huynh đệ, ngươi là tới tham gia Lăng Diệt Tông mười năm một lần thu đồ đệ đại hội a, này là hỏi đúng người rồi, phía trước quẹo trái, đi khoảng hai dặm, có một Hành Tu hội, nơi đó là trung tâm tu luyện to lớn nhất của Lăng Quang Thành ta, cũng là sân bãi tu luyện của Lăng Diệt Tông, bất luận người nào chỉ cần trả tiền liền có thể ở bên trong tu luyện, tiểu huynh đệ, gần nhất thiên tài đến Lăng Quang Thành rất nhiều, ngươi phải nắm chặt cơ hội, nếu không liền không có vị trí.
Trung niên nhiệt tình nói.
- Tạ ơn lão bản.
Diệp Huyền dọc theo đối phương giới thiệu, đi về phía trước, vừa đi vừa ăn bánh bao thịt, hoàn toàn dung nhập vào trong thành trì, mặc cho ai tới xem, cũng không thấy đây là một thiên tài tu vi cao tuyệt, có thể cùng Vũ Đế tranh đấu, mà như một thiên tài bình thường tới tham gia Lăng Diệt Tông thu đồ đệ đại hội.
Trong lúc cất bước, Diệp Huyền nhìn chung quanh, nhưng không có thả ra Huyền Thức, nhận biết bốn phía, bởi vì hắn biết mình bây giờ còn không có thoát ly nguy hiểm.
Ầm ầm!
Quả nhiên, còn chưa chờ hắn đi tới trung tâm tu luyện, trong chớp mắt, trên đường chân trời Lăng Quang Thành, một luồng uy thế cùng Huyền Thức mạnh mẽ bức tán xuống, Huyền Thức vô hình bao phủ toàn bộ thành trì, từng chút tìm tòi, đặc biệt là đối với võ giả trong thành, đều bị tinh tế tìm tòi một phen.
- Hừm, Cuồng Ngục Vũ Đế kia quả nhiên vẫn đoán được ta ở trong Lăng Quang Thành, chỉ có điều thành trì này nhân khẩu ít nhất hơn mười triệu, ở dưới Thâu Thiên Hoán Nhật, Cuồng Ngục Vũ Đế không thể phát hiện ta a.
Diệp Huyền bình tĩnh, cũng không có bị Huyền Thức của Cuồng Ngục Vũ Đế làm cho kinh động, mà làm bộ hồn nhiên không có phát hiện, tiếp tục đi vào trung tâm tu luyện.
- Chưởng quỹ, cho ta một phòng tu luyện tốt nhất.
Diệp Huyền đi vào, thật giống như một công tử bột, hung hăng kêu ầm lên.
Chưởng quỹ kia tu vi không yếu, là một Vũ Tôn, cũng không vì thái độ của Diệp Huyền mà buồn bực, lạnh nhạt nói:
- Phòng tu luyện tốt nhất, 50 ngàn huyền tệ một ngày.
- Mắc như thế?
Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, nhưng cũng không lùi bước, mà cắn răng, ném ra một tấm huyền thẻ:
- 50 ngàn liền 50 ngàn, trước tiên ba ngày, chờ thiếu gia ta gia nhập Lăng Diệt Tông, cái gì cũng có thể kiếm về.
Chưởng quỹ kia thu thẻ, làm tốt thủ tục cho Diệp Huyền, các võ giả xung quanh đều ước ao nhìn Diệp Huyền rời đi, chua xót nói:
- Hừ, không biết lại là đệ tử của gia tộc nào đi ra, phòng tu luyện cao cấp nhất 50 ngàn huyền tệ một ngày, lão tử ta còn chưa bao giờ cảm giác qua a.
- Khà khà, có bản lĩnh ngươi cũng đầu thai nhà tốt a, thiếu niên này tuổi tác không lớn, tu vi lại tiếp cận Vũ Tôn, gia nhập Lăng Diệt Tông vẫn rất có hi vọng.
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Nhưng sự chú ý của Diệp Huyền là tập trung Huyền Thức mạnh mẽ bao phủ ở trên bầu trời, Huyền Thức của Cuồng Ngục Vũ Đế hiển nhiên lần thứ nhất không có quét đến Diệp Huyền, dĩ nhiên lại gia tăng uy thế, lại một lần nữa đè xuống.
- Xem ra Cuồng Ngục Vũ Đế này là không tìm được ta không chịu bỏ qua a.
Diệp Huyền hơi nhướng mày, khoanh chân ở trong phòng làm bộ tu luyện, Cuồng Ngục Vũ Đế không có ý rời đi, điều này làm cho hắn cảm thấy một tia không ổn, tuy Thâu Thiên Hoán Nhật mạnh mẽ, nhưng nếu như một Vũ Đế tam trọng lần lượt quét hình, vẫn có thể phát hiện một ít kẽ hở.
Bầu trời Lăng Quang Thành.
Huyền Thức của Cuồng Ngục Vũ Đế quét liền hai lần, vẫn không thể phát hiện tung tích của Diệp Huyền.
- Phó sơn chủ đại nhân, còn không có tìm được Huyền Diệp kia sao?
Tả Đồng Vũ Đế cẩn thận hỏi.
Cuồng Ngục Vũ Đế hơi nhướng mày:
- Huyền Diệp này, thật giống như triển khai bí pháp gì đó ẩn giấu, ta quét hai lần cũng không có phát hiện tung tích của hắn, có điều ta tin tưởng, hắn nhất định không có chạy xa, ngay ở trong thành trì này, chỉ có điều che lấp khí tức mà thôi.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Rất đơn giản.
Cuồng Ngục Vũ Đế xì cười một tiếng.
- Coi như người này có thể tránh thoát Huyền Thức của bản tọa thăm dò, cũng chạy không thoát Võ Hồn của bản tọa tìm tòi.
Vù!
Hắc động thật lớn, đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Cuồng Ngục Vũ Đế, khí tức rộng rãi tràn ngập, bầu trời phía trên Lăng Quang Thành như từ ban ngày lập tức đi tới đêm đen, một luồng khí tức làm người kinh sợ tỏ khắp ra.
Khí tức đáng sợ đè xuống, toàn bộ Lăng Quang Thành trong nháy mắt rơi vào trong hỗn loạn.
- Đó là cái gì?
- Trời ạ, Thái Dương cũng bị che chắn, trên trời tựa hồ có hai người.
- Đến tột cùng là người nào, ở Lăng Quang Thành ta ngang ngược?
- Khí tức thật khủng bố.
Phía dưới vô số võ giả đều sợ hãi ngẩng đầu nhìn trời, khí tức rộng rãi đáng sợ kia trấn áp xuống, một ít bách tính bình thường nhất thời thống khổ ngã trên mặt đất, kêu rên không ngớt, coi như là một ít võ giả cấp cao cũng cảm giác thân thể khó chịu đến cực điểm, thật giống như sinh bệnh.
- Vù!
Từng đạo từng đạo lực lượng Võ Hồn đáng sợ, bắt đầu lan tràn xuống phía dưới.
Bình luận facebook