-
Chương 1611-1616
Chương 1611 Phó sơn chủ
Tả Đồng Vũ Đế trong nháy mắt làm ra quyết định, thân hình loáng một cái, phút chốc biến mất ở phía chân trời.
- Hô!
Huyền Thức của Vũ Đế nhị trọng tản ra, Tả Đồng Vũ Đế từ Minh Nguyệt đế quốc xuất phát, bắt đầu sưu tầm vị trí của đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
Trạm thứ nhất của hắn, chính là Lam Quang Thành cùng Lam Quang học viện, đồng thời ngay lập tức kiểm tra cấm địa của Lam Quang học viện, phát hiện cấm địa vẫn chưa mở ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết rõ sơn chủ đại nhân đến tột cùng coi trọng bảo vật trong cấm địa Lam Quang học viện cỡ nào, đối với Mộng Cảnh Bình Nguyên tiến hành mệnh lệnh khống chế, cũng là sơn chủ đại nhân năm đó tự mình hạ lệnh.
- Xem ra Hoàng Phủ Tú Minh này là thật sự không biết biện pháp mở ra cấm địa, như vậy bọn họ trở lại Mộng Cảnh Bình Nguyên mục đích là gì?
Tả Đồng Vũ Đế không nghĩ ra nguyên nhân, sau khi phát hiện trong Lam Quang Thành không có khí tức Vũ Đế, hắn cấp tốc rời đi Lam Quang Thành, tiến về vị trí khác.
Tốc độ của Tả Đồng Vũ Đế nhanh chóng biết bao, vẻn vẹn mấy ngày, cũng đã tìm khắp cả Mộng Cảnh Bình Nguyên.
- Đám người Hoàng Phủ Tú Minh không ở trong mười thế lực lớn, bọn họ đến tột cùng trốn ở nơi nào?
Sắc mặt của Tả Đồng Vũ Đế tái xanh, tìm khắp cả Mộng Cảnh Bình Nguyên mười thế lực lớn, cũng không phát hiện tung tích của đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
Nhưng trực giác nói cho Tả Đồng Vũ Đế, đám người Hoàng Phủ Tú Minh vẫn chưa rời Mộng Cảnh Bình Nguyên!
Chẳng lẽ muốn tìm tòi toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên một lần?
Tả Đồng Vũ Đế cau mày, tuy Mộng Cảnh Bình Nguyên chỉ là một khu vực nhỏ của Thiên Huyền đại lục, địa vực không lớn, nhưng muốn toàn bộ sưu tầm một lần, cũng không phải một công việc đơn giản.
- Xem ra nhất định phải chờ trợ giúp của tông môn đến.
Tả Đồng Vũ Đế làm ra lựa chọn bất đắc dĩ.
Nửa tháng sau.
Ong ong ong!
Ba đạo khí tức kinh khủng từ trên trời giáng xuống, đi tới đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
Ba người này, khí tức trên thân mỗi người, đều cực kỳ kinh người, hiển nhiên là Cửu Thiên Vũ Đế, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn Minh Nguyệt đế quốc tàn tạ, trên mặt tràn ngập xem thường.
- Nơi này chính là Mộng Cảnh Bình Nguyên?
Ba người lạnh lùng nhìn quét bốn phía, bay xuống đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
- Lập tức liên lạc Tả Đồng đại nhân.
Một người trong đó lạnh giọng nói, truyền đi một đạo tin tức.
Chỉ chốc lát sau, Tả Đồng Vũ Đế xuất hiện ở đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
- Tả Đồng đại nhân.
Ba tên Vũ Đế lập tức tiến lên dò hỏi:
- Không biết đại nhân tìm được tung tích đám người Huyền Diệp chưa?
Ba người ánh mắt sắc bén, trong mắt sát cơ sôi trào.
Bây giờ Vô Lượng Sơn, đã có Trường Phong Vũ Đế cùng Thiên Phương Vũ Đế hai đại Nguyên Lão chết ở trên tay Diệp Huyền, trong ba người bọn họ, có chính là bạn tốt của Trường Phong Vũ Đế, có chính là bạn tốt của Thiên Phương Vũ Đế, trong lòng đối với đám người Diệp Huyền tự nhiên tràn ngập sát cơ, hận không thể chém đám người Diệp Huyền thành muôn mảnh.
Tả Đồng Vũ Đế lắc đầu nói:
- Còn không tìm được, đám người Huyền Diệp hết sức giảo hoạt, những ngày qua đột nhiên như mai danh ẩn tích, lão phu tìm khắp cả mười thế lực lớn của Mộng Cảnh Bình Nguyên, cũng không thể phát hiện tung tích của bọn họ.
- Có điều ba người các ngươi đến là tốt rồi, bốn người chúng ta liên thủ, từng người phụ trách một khu vực, không ra mười ngày, liền có thể triệt để điều tra toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên một lần, chỉ cần mấy người Huyền Diệp kia còn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, liền tuyệt đối không thể chạy trốn.
Trong con ngươi Tả Đồng Vũ Đế lướt qua một tia lệ mang.
Lần lượt vồ hụt, trong lòng Tả Đồng Vũ Đế cũng bốc lên tức giận.
- Tả Đồng đại nhân, phân tán hành động liền không cần.
Trong ba người, một người đầu lĩnh đột nhiên nói:
- Trước khi chúng ta xuất phát từ tông môn nhận được tin tức, sau đó không lâu Cuồng Ngục đại nhân sẽ đích thân giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên, tìm ra tung tích của mấy người Huyền Diệp kia.
- Cuồng Ngục đại nhân?
Tả Đồng Vũ Đế nhất thời giật nảy cả mình, trên mặt Vô Lượng Sơn hộ pháp như hắn dĩ nhiên lộ ra một tia khiếp sợ khó có thể che giấu, kinh ngạc nói:
- Lão nhân gia dĩ nhiên xuống núi?
Cuồng Ngục Vũ Đế, chính là Vô Lượng Sơn phó sơn chủ, cửu giai tam trọng, quanh năm ẩn cư ở trong Vô Lượng Sơn tiềm tu.
Lần này dĩ nhiên nói muốn tự mình giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên, điều này làm cho Tả Đồng Vũ Đế cực kỳ khiếp sợ.
Vô Lượng Sơn phó sơn chủ, đây là thân phận và địa vị cỡ nào, mỗi một động tác của nhân vật như vậy, đều sẽ gợi ra Huyền Vực náo động, đưa tới vô số người chú ý.
Đầu lĩnh Vũ Đế ngưng tiếng nói:
- Tả Đồng đại nhân, nghe nói tông môn đối với việc ở Hỗn Loạn Chi Thành vô cùng phẫn nộ, hơn nữa mấy năm qua, cấm địa của Lam Quang học viện vẫn không thể mở ra, ở Huyền Vực Tử Hoa Thành, Vô Lượng Sơn ta càng trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, vì lẽ đó Cuồng Ngục đại nhân mới quyết định xuất mã, mục đích chính là bắt hết thảy đám người Huyền Diệp, cứu vãn danh dự của Vô Lượng Sơn ta.
Tả Đồng Vũ Đế vẫn nằm ở trong chấn động, Cuồng Ngục đại nhân dĩ nhiên xuất mã? Có Cuồng Ngục Vũ Đế ra tay, như vậy đám người Diệp Huyền chỉ cần thật ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, như vậy tất nhiên là một con đường chết, tuyệt đối không thể đào tẩu.
Tả Đồng Vũ Đế được tin tức này, trái tim triệt để để xuống.
Trong lẳng lặng chờ đợi, mấy ngày sau.
Vù!
Trên bầu trời Minh Nguyệt đế quốc, đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng khổng lồ, trên đường chân trời, một vết nứt không gian dài đến ngàn trượng xuất hiện, lực lượng không gian tỏ khắp, tỏa ra khí tức cùng uy thế kinh thiên.
Vết nứt không gian kia che đậy liệt nhật trên trời, trong phút chốc, toàn bộ đế đô của Minh Nguyệt đế quốc rơi vào trong đêm tối.
Hết thảy dân chúng đều bị một màn này dọa cho ngây người, dồn dập ngẩng đầu nhìn trời, vết nứt màu đen lan tràn, uy thế vô tận bao phủ xuống, như thế giới tận thế, khiến cho trong lòng mỗi người run sợ, ngơ ngác không ngớt.
Ầm ầm!
Ở dưới con mắt mọi người, một cường giả thân hình khôi ngô, cả người bao phủ ở trong ánh sáng màu đen, từ trong khe nứt đi ra, xuất hiện ở trên bầu trời.
Theo hắn đi ra, vết nứt giữa bầu trời chậm rãi khép kín, khí tức cuồn cuộn khiến cho dân chúng không dám nhìn gần.
Một sát na đó, bóng người khôi ngô kia phảng phất như một vị Ma thần, hóa thành duy nhất của vùng thế giới này, hấp thu hào quang vô tận vào trong cơ thể hắn, trong tầm mắt của mọi người, chỉ còn dư lại người này, không còn vật gì khác.
Chương 1612 Hoang Cổ Chi Tâm (1)
Hô!
Thân hình hơi lóe lên, bóng người khôi ngô giáng lâm ở trong đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
- Thuộc hạ bái kiến Cuồng Ngục phó sơn chủ.
Đám người Tả Đồng Vũ Đế đi tới trước mặt bóng người khôi ngô, dồn dập cung kính hành lễ, ngữ khí thành kính.
Tả Đồng Vũ Đế hung hăng ngông cuồng tự đại, ở trước mặt người này, lại như hài đồng, không có bất kỳ tâm ý kiệt ngạo.
- Tả Đồng, đem tin tức đám người Huyền Diệp đầu đuôi báo cho bản tọa.
Thanh âm vang vọng, hai con ngươi của Cuồng Ngục Vũ Đế như đêm đen lạnh lùng nhìn Tả Đồng Vũ Đế, vẻn vẹn tản mát ra uy thế, liền khiến cho trong lòng Tả Đồng Vũ Đế run rẩy, mà tam đại Nguyên Lão Vũ Đế khác, càng là ánh mắt buông xuống, không dám nhìn thẳng Cuồng Ngục Vũ Đế.
Loại uy thế đến từ Vũ Đế tam trọng kia, áp bức khí tức Vũ Đế của bọn hắn như một cây cỏ nhỏ, căn bản vô lực ngẩng đầu.
Lúc này Tả Đồng Vũ Đế nói ra tin tức mình thu được ở Hỗn Loạn Chi Thành cùng Mộng Cảnh Bình Nguyên.
- Đám người Huyền Diệp kia ở Hỗn Loạn Chi Thành dĩ nhiên cùng Yêu tộc liên thủ, chém giết Tử Đao Vũ Đế?
Cuồng Ngục Vũ Đế khẽ nhíu mày, tuy hắn biết được tin tức Tử Đao Vũ Đế vẫn lạc, thế nhưng tình huống cụ thể lại không biết.
- Ba người Huyền Diệp kia, ngươi khẳng định còn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên?
Cuồng Ngục Vũ Đế hỏi tiếp.
- Bẩm phó sơn chủ, mười phần không dám hứa chắc, nhưng ít ra có sáu mươi phần trăm.
Tả Đồng Vũ Đế cung kính hồi đáp.
- Tốt lắm.
Cuồng Ngục Vũ Đế ầm ầm quát lên:
- Bốn người bọn ngươi, bây giờ lập tức xuất phát, phân thủ tứ đại phương vị của Mộng Cảnh Bình Nguyên, sau một ngày, bản tọa sẽ triển khai Sưu Thần Thuật, tìm ra vị trí đám người Huyền Diệp, đến lúc đó các ngươi cần thay bản tọa cản bọn họ lại chốc lát, chờ đợi chân thân của bản tọa giáng lâm.
- Vâng!
Mấy người ở đây liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một tia mừng rỡ như điên.
- Sưu Thần Thuật, chúng ta lại thấy được Sưu Thần Thuật của phó sơn chủ đại nhân!
- Sưu Thần Thuật của Phó sơn chủ đại nhân, có người nói có thể bao trùm hơn triệu dặm, trên căn bản có thể bao vây hơn một nửa Mộng Cảnh Bình Nguyên, hết thảy cường giả Vũ Đế bị Sưu Thần Thuật bao trùm, đều chạy không thoát đại nhân nhận biết.
- Có phó sơn chủ đại nhân, chỉ cần mấy người Huyền Diệp kia còn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, liền nhất định khó thoát cái chết.
Trong nghị luận sôi nổi, mấy tên Vũ Đế phóng lên trời, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, biến mất ở phía chân trời, từng người về phía bốn phương vị, cấp tốc bạo vút đi.
Hô!
Cuồng Ngục Vũ Đế thì khoanh chân ở trong trụ sở của Vô Lượng Sơn, hai con mắt đóng chặt, khí tức trên người cấp tốc thu lại, phảng phất như hóa thành hư vô, một luồng năng lượng vô hình ở trên người hắn tụ tập, phảng phất như núi lửa trước phun trào.
Lúc này, trong Thí Luyện Tháp.
Diệp Huyền đang điên cuồng tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Đầu óc của hắn cao tốc vận chuyển tính toán, mỗi thời mỗi khắc đều đang điên cuồng vận chuyển, thôi diễn phương pháp tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Trong thân thể hắn, lực lượng linh hồn không ngừng tu luyện, cả người đã thôi diễn đến cực hạn, thân thể bị một luồng lực lượng không gian đặc thù bao vây, linh hồn tu luyện Dẫn Đạo Thuật đạt đến cực hạn.
Thậm chí ở trong linh hồn sản sinh từng tia đau nhức.
Loại đau đớn kia, trực tiếp đến từ linh hồn, như ngàn vạn cây kim ở trong đầu của hắn điên cuồng giảo động, chỉ cần hắn hơi buông lỏng tu luyện Dẫn Đạo Thuật một chút, liền có thể giảm bớt sự đau khổ này, nhưng Diệp Huyền gắt gao cắn răng, không có bất kỳ lười biếng, trái lại tu luyện càng thêm điên cuồng.
Loại đau đớn kịch liệt kia, sẽ không làm thân thể của hắn sản sinh co giật, nhưng sẽ làm linh hồn của hắn không ngừng vặn vẹo, một khi không chịu nổi, linh hồn sẽ tan vỡ, nổ tung ra.
Nhưng Diệp Huyền không kiêng dè chút nào.
- Ta không thể dừng lại, ta nhất định phải mau chóng tu luyện thành Dẫn Đạo Thuật này, như vậy ta mới có thể lấy tốc độ nhanh nhất rời đi Thí Luyện Tháp.
- Nếu như ta vẫn không từ trong Thí Luyện Tháp đi ra ngoài, đám người Hoàng Phủ Tú Minh nhất định sẽ bị nguy hiểm, ta phải mau chóng tu luyện thành công.
- Không thể đình chỉ, tuyệt đối không thể đình chỉ, tăng nhanh tốc độ, ta phải tăng nhanh tốc độ.
Trong lòng Diệp Huyền có một luồng chấp niệm, mà cỗ chấp niệm này, khiến cho hắn ở dưới thống khổ mà người thường không cách nào nhịn được, cắn chặt hàm răng, điên cuồng thôi diễn Dẫn Đạo Thuật.
Tuy hắn không biết mình ở trong Thí Luyện Tháp đã bao lâu, nhưng hắn biết rõ, mình ở đây thời gian càng dài, đám người Hoàng Phủ Tú Minh gặp phải nguy hiểm xác suất lại càng lớn.
Vô số phù văn huyền diệu ở trong cơ thể hắn lưu động, lực lượng linh hồn của Diệp Huyền ở dưới tu luyện Dẫn Đạo Thuật, dĩ nhiên hóa thành vô số sợi tơ, trải rộng toàn thân hắn, tiến vào mỗi một tế bào trong thân thể hắn, đồng thời một luồng áo nghĩa không gian mạnh mẽ, cũng hòa vào trong cơ thể hắn, cùng lực lượng linh hồn kết hợp, lẫn nhau hóa thành từng luồng từng luồng lực lượng thần bí.
Chỉ là ở trong đau nhức, loại quá trình tu luyện này đã bị hắn hoàn toàn quên mất, Diệp Huyền có một luồng chấp niệm, chỉ biết không ngừng thôi diễn cùng tu luyện.
Thời gian từng chút trôi qua, đột ngột...
- Vù!
Cả người Diệp Huyền tỏa ra kim quang mông lung, từng đạo từng đạo lực lượng linh hồn vô hình ở quanh thân hắn tụ tập, toàn bộ trong cung điện, lượng lớn kiểu chữ của Dẫn Đạo Thuật đột nhiên phóng ra ánh sáng, tự tự châu ngọc, rộng rãi đại khí.
- Hả? Người này dĩ nhiên tu luyện tới giai đoạn mấu chốt nhất của Dẫn Đạo Thuật?
Lão giả râu tím nguyên bản ngồi xếp bằng ở bên người Diệp Huyền, đột nhiên kinh ngạc mở hai mắt ra, trong con ngươi lộ ra vẻ khiếp sợ.
Làm Hoang Thiên Tháp Thủ Hộ giả, lão giả râu tím ở mấy chục ngàn năm qua gặp quá nhiều thiên tài tu luyện Dẫn Đạo Thuật, rất rõ ràng tình hình trên người Diệp Huyền, chính là Dtu luyện ẫn Đạo Thuật tới thời điểm mấu chốt nhất.
- Làm sao có thể?
Lão giả râu tím đứng lên, trong con ngươi có vẻ khiếp sợ.
- Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân định nửa năm kỳ hạn, là có nguyên nhân của hắn, võ giả bình thường, chí ít cũng cần thời gian lâu như vậy, mới có thể làm cho linh hồn cùng áo nghĩa không gian tiến hành kết hợp, thân thể chịu đựng được Dẫn Đạo Thuật lột xác thì sản sinh linh hồn đau nhức, nhưng tiểu tử này...
Lão giả rất rõ ràng, quá trình tu luyện Dẫn Đạo Thuật đối mặt không chỉ là khó khăn, tương tự còn có thống khổ.
Loại đau khổ này trực tiếp tác dụng ở trên linh hồn, võ giả bình thường căn bản khó có thể chịu đựng, thậm chí sẽ dẫn đến linh hồn tan vỡ.&
Chương 1613 Hoang Cổ Chi Tâm (2)
Nhưng Diệp Huyền, vẻn vẹn tiêu hao hai tháng, ngay cả một nửa thời gian mà chủ nhân định ra cũng chưa tới, dĩ nhiên đã tu luyện tới một bước mấu chốt nhất của Dẫn Đạo Thuật.
Chuyện này...
Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt lão giả vô cùng kích động.
Bao nhiêu năm, hắn bảo vệ Hoang Thiên Tháp nhiều năm như vậy, võ giả có thể tu luyện Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân đến bước cuối cùng, không phải là không có.
Thế nhưng có thể nhanh như vậy liền tu luyện tới bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật, trong nhiều năm như vậy chỉ có một.
Trong cung điện.
Bên ngoài thân thể Diệp Huyền tràn đầy điểm điểm tử quang, một luồng thiên địa Huyền Nguyên vô hình xuất hiện, cùng điểm điểm tử quang kia hòa vào thân thể Diệp Huyền, ở trên da thịt Diệp Huyền lập loè tinh mang óng ánh.
Ầm!
Từng luồng từng luồng linh hồn xung kích, hướng bốn phía tản ra.
- Bước cuối cùng!
- Người này đã tiến vào bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật, đồng thời bước đi này cũng là bước mấu chốt nhất của Dẫn Đạo Thuật, đã từng có mấy người đi đến một bước này, nhưng cuối cùng đều thất bại, tiểu tử này có thể thành công sao?
Lão giả râu tím đã không cách nào bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, khó nén kích động.
Nhưng đồng dạng hắn cũng căng thẳng.
- Không thể thất bại.
- Bước cuối cùng, tuyệt đối đừng thất bại, nếu thất bại... Ta còn bao lâu nữa mới có thể chờ đợi đến một thiên tài như vậy?
Lão giả râu tím rất rõ ràng, chủ nhân lưu lại công pháp đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, thời đại viễn cổ, cường giả xuất hiện lớp lớp, thiên tài tập hợp, nhưng bao nhiêu thiên tài xông qua tầng thứ chín, cũng không thành công luyện thành Dẫn Đạo Thuật.
Bây giờ ở một đại lục hoang vu, dĩ nhiên có một thiếu niên thông qua chủ nhân sát hạch, đồng thời vẻn vẹn tiêu hao hơn hai tháng liền đến bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật.
Kỳ tích, chuyện này quả thật chính là kỳ tích.
Một khi thất bại, kỳ tích như thế này còn sẽ xuất hiện lần thứ hai sao?
Lão giả râu tím không dám tưởng tượng.
Thời gian trôi qua.
Đang trong quá trình tu luyện Dẫn Đạo Thuật, đặc biệt đến giai đoạn cuối cùng, loại đau đớn đến từ linh hồn kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là thử thách đối với linh hồn phân liệt.
Trước lúc này, tuy linh hồn của Diệp Huyền phân liệt thành vô số sợi tơ, nhưng đây chỉ là kéo dài linh hồn vốn có mà thôi, nhưng đến bước cuối cùng này, Diệp Huyền lại phát hiện một luồng lực lượng thần bí giáng lâm, muốn phá vỡ linh hồn của mình ra.
Linh hồn bị hoàn toàn xé rách còn có thể sống sao?
Diệp Huyền không biết.
Nhưng đến lúc này hắn đã căn bản không có cách nào đình chỉ, chỉ có thể tiếp tục tu luyện.
Nhưng khiến Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc là, mình ở trong quá trình linh hồn phân liệt, dĩ nhiên một chút cũng không có cảm giác đến không thoải mái, cả linh hồn ở dưới Dẫn Đạo Thuật phân liệt, chia ra làm hai, toàn bộ quá trình dĩ nhiên cực kỳ tự nhiên.
- Lẽ nào ta trời sinh thích hợp tu luyện Dẫn Đạo Thuật này?
Diệp Huyền ở thời khắc tu luyện sống còn cũng không nhịn được hiện lên ý tưởng này.
Tu luyện tới hiện tại, Diệp Huyền đối với Dẫn Đạo Thuật này cũng cực kỳ rõ ràng, đây tuyệt đối là công pháp đối với linh nắm giữ hồn, áo nghĩa không gian, ngộ tính, thiên phú, ý chí… đều có yêu cầu cực cao.
Mà trong đó, thử thách đối với linh hồn cực kỳ trọng yếu, bất kể là chia linh hồn thành vô số sợi tơ, hay chia linh hồn ra làm hai, đều là bộ phận mấu chốt nhất của toàn bộ Dẫn Đạo Thuật.
Bởi vậy có thể nói, Dẫn Đạo Thuật này đối với võ giả yêu cầu cao nhất chính là linh hồn.
Nhưng Diệp Huyền ở trong tu luyện, đối với bộ phận tu luyện có quan hệ tới linh hồn vô cùng ung dung, đặc biệt sau khi linh hồn chia hai, hắn dĩ nhiên không hề có một chút cảm giác suy yếu, trái lại cảm thấy cực kỳ thoải mái cùng khoan khoái.
- Thoải mái.
Thậm chí Diệp Huyền có chút yêu thích cảm giác này, hai linh hồn hoàn toàn chìm đắm ở trong cảm giác nhu hòa, tự nhiên như trở về cơ thể mẹ.
Tinh khiết!
Hoàn mỹ!
Đồng thời có một nguồn lực lượng vô hình thoải mái linh hồn của Diệp Huyền, sau khi linh hồn chia hai, hai linh hồn của Diệp Huyền ở sau khi phân liệt lẽ ra nên có yếu bớt, nhưng ở dưới cỗ lực lượng vô hình này thoải mái, linh hồn của Diệp Huyền lại cấp tốc mạnh lên.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Năm canh giờ.
Mười canh giờ.
Sau mười canh giờ trôi qua, linh hồn của Diệp Huyền lớn mạnh rốt cục đình chỉ, mà hai phần linh hồn của hắn so với trước kia, đều mạnh mẽ hơn mấy lần.
Hô!
Ánh sáng vô tận nội liễm, lực lượng không gian cùng lực lượng linh hồn tản mát không còn hình bóng, Diệp Huyền ở trong Thí Luyện Tháp tu luyện hơn hai tháng, rốt cục mở con mắt của mình.
Diệp Huyền đầu tiên nhìn thấy, chính là lão giả râu tím kia mỉm cười.
- Ha ha, ha ha ha, bao nhiêu năm, không biết bao nhiêu năm, rốt cục có người tu luyện thành Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân.
Lão giả râu tím ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười ầm ầm kia, hầu như dọa Diệp Huyền nhảy một cái.
Mà đồng thời Diệp Huyền cũng khiếp sợ phát hiện, tu vi của mình dĩ nhiên tự nhiên tăng lên tới bát giai tam trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào Cửu Thiên Vũ Đế, đã hoàn toàn khôi phục tu vi kiếp trước.
Có điều hắn giờ phút này, hoàn toàn không có tâm tình thả ở trên mặt này, mà lo lắng nói:
- Tiền bối, hiện tại ta có thể rời Thí Luyện Tháp chưa?
- Ngươi muốn rời đi, đương nhiên có thể rời đi.
Lão giả râu tím khẽ mỉm cười:
- Chỉ cần ngươi phân liệt ra đạo linh hồn kia, hòa vào Hoang Cổ Chi Tâm của Hoang Thiên Tháp, liền có thể nắm giữ Hoang Thiên Tháp này, mà ngươi dĩ nhiên là có thể rời đi Hoang Thiên Tháp.
- Hoang Cổ Chi Tâm?
Diệp Huyền nhìn về phía bầu trời mà lão giả chỉ, nơi đó có một quả cầu ánh sáng màu tím, ở trong tinh thần đầy trời có vẻ đặc biệt dễ thấy, toả ra vầng sáng mông lung.
Tinh thần mông lung lóng lánh, hai mắt của Diệp Huyền trong nháy mắt bị Hoang Cổ Chi Tâm kia thu hút tới, mỹ lệ, cực kỳ tuyệt mỹ, Diệp Huyền hoàn toàn chìm đắm trong ánh sáng của Hoang Cổ Chi Tâm, tâm thần chấn động.
Những tinh thần xung quanh Hoang Cổ Chi Tâm kia, cũng đều vô cùng tuyệt mỹ, nhưng ở dưới Hoang Cổ Chi Tâm này, lại đều ảm đạm phai mờ.
- Linh hồn hòa vào Hoang Cổ Chi Tâm sao?
Diệp Huyền điều khiển linh hồn mà mình phân liệt ra kia, phát hiện linh hồn mình phân liệt thật có thể rời thân thể, bay lên không, sau đó tiếp xúc Hoang Cổ Chi Tâm.
Chương 1614 Sưu Thần Thuật (1)
Vù!
Trên Hoang Cổ Chi Tâm tử quang đại thịnh, từng đạo từng đạo cấm chế thần bí lưu chuyển, tựa hồ ngăn cản linh hồn của Diệp Huyền tiến vào.
- Luyện hóa!
Diệp Huyền lợi dụng phương pháp trên Dẫn Đạo Thuật, từng chút luyện hóa cấm chế trên Hoang Cổ Chi Tâm, linh hồn từ từ hòa vào trong đó.
Diệp Huyền cảm giác linh hồn của mình, như tiếp xúc được một thế giới thần bí, trước mắt các loại áo nghĩa pháp tắc lược động, nhưng trước sau có loại cảm giác dòm ngó không rõ.
Hoang Cổ Chi Tâm này đến tột cùng là cái gì?
Mà ở thời điểm Diệp Huyền luyện hóa Hoang Cổ Chi Tâm, một bên lão giả râu tím thì cực kỳ khiếp sợ, tốc độ luyện hóa thật nhanh, lực lượng linh hồn thật mạnh mẽ, người này vừa tu luyện Dẫn Đạo Thuật phân liệt ra một đạo phân hồn, sẽ cường đại như thế, luyện hóa Hoang Cổ Chi Tâm dĩ nhiên dễ như ăn bánh?
Lão giả rất rõ ràng, tu luyện Dẫn Đạo Thuật thành công, chỉ là đại biểu Diệp Huyền nắm giữ tư cách luyện hóa Hoang Cổ Chi Tâm, nhưng tốc độ luyện hóa bao nhanh, bao lâu mới có thể hoàn toàn luyện hóa, dựa vào hoàn toàn là linh hồn Diệp Huyền phân liệt ra mạnh mẽ hay không, thiên phú đến tột cùng như thế nào.
Một phút.
Hai phút.
Sau một nén nhang, linh hồn của Diệp Huyền rốt cục hoàn toàn hòa vào trong Hoang Cổ Chi Tâm, quả cầu ánh sáng màu tím đột nhiên hào quang chói lọi, Diệp Huyền cảm giác được linh hồn của mình xuyên thấu toàn bộ Thí Luyện Tháp.
Hô!
Một đại lục mênh mông, vô tận, rộng rãi hiện ra ở trước mặt Diệp Huyền, dãy núi chập trùng, uốn lượn xoay quanh, mà ở trên đại lục mới kia, là bầu trời sao vô tận, đại lục không biết dài bao nhiêu vạn dặm, không thể nhìn thấy phần cuối.
Ở trung ương đại lục, một cung điện to lớn hiện ra, rộng rãi khổng lồ, như một viên kim cương tô điểm ở trên đại địa.
Mà cung điện này, chính là cung điện mà Diệp Huyền cùng lão giả râu tím ở.
Đây chính là thế giới trong Hoang Thiên Tháp sao? Trong cơ thể một Huyền bảo tại sao lại có thế giới bát ngát như thế? Trong lòng Diệp Huyền căn bản là không có cách tưởng tượng.
- Hiện tại ngươi nhận biết được thế giới, chính là thế giới trong Hoang Thiên Tháp, Hoang Thiên Tháp, chính là một bảo vật chí cường của chủ nhân trước người, ngươi bây giờ, vẻn vẹn chỉ có thể nhận biết được Hoang Thiên Tháp, nhưng không cách nào điều khiển Hoang Thiên Tháp.
Thanh âm của lão giả râu tím ở bên tai Diệp Huyền vang vọng.
- Muốn chân chính điều khiển Hoang Thiên Tháp, ngươi ít nhất cũng phải bước vào Thánh cảnh, bằng không lấy lực lượng linh hồn của ngươi, căn bản là không có cách thôi thúc uy năng của Hoang Thiên Tháp.
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, liền nói:
- Tiền bối, cõi đời này thật sự có Thánh cảnh tồn tại?
- Thánh cảnh tự nhiên tồn tại, chỉ có điều vị trí đại lục của ngươi, trong thiên địa tựa hồ đã xảy ra một loại dị biến nào đó, làm cho độ khó bước vào Thánh cảnh trở nên vô hạn phóng to.
- Cái dị biến gì?
Diệp Huyền liền hỏi, tựa hồ hắn mơ hồ tiếp xúc được nguyên nhân ở sau viễn cổ, vì sao cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết vẫn chưa từng xuất hiện.
- Cái này lão phu liền không biết.
Lão giả râu tím lắc đầu nói:
- Viễn cổ đại chiến, chủ nhân vẫn lạc, lão phu cũng bị thương nặng, tàn hồn chỉ có thể sống tạm ở trong Hoang Thiên Tháp, thay chủ nhân lựa chọn đệ tử, vì lẽ đó chỉ có thể mơ hồ cảm giác được thế giới của ngươi tựa hồ có một ít dị biến, nhưng cụ thể phát sinh cái gì, bởi vì chưa từng tự thể nghiệm, vì lẽ đó không cách nào nói rõ.
- Chủ nhân truyền thừa tất cả đều ở trong Hoang Thiên Tháp, nhưng hiện tại tu vi của ngươi quá yếu, chỉ có chờ ngươi bước vào Thánh cảnh, ý chí hóa Thánh, mới có thể chân chính nắm giữ truyền thừa của chủ nhân, bắt đầu tu luyện, có điều trước lúc này, có một môn tuyệt học ngươi có thể đi đầu nắm giữ.
Lão giả râu tím nói xong, trong con ngươi đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng vô hình tiến vào đầu óc của Diệp Huyền, trong đầu Diệp Huyền lập tức hiện ra một bí pháp rộng rãi đại khí.
- Ngưng Chân Bí Thuật!
Diệp Huyền qua loa nhìn xem, không khỏi âm thầm hoảng sợ, bí thuật này có thể ngưng luyện Huyền Nguyên, ngưng luyện ra một lực lượng vượt lên bản thân võ giả.
Nói cách khác, hiện tại mặc dù Diệp Huyền mới bát giai tam trọng đỉnh phong, nhưng chỉ cần luyện thành Ngưng Chân Bí Thuật, liền có thể ngưng tụ lực lượng trong cơ thể mình thành lực lượng của Cửu Thiên Vũ Đế.
Nhìn bề ngoài, bí thuật này không hẳn mạnh mẽ đến đâu, bởi vì hiện tại Diệp Huyền có thể đánh giết Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong.
Nhưng chính bởi vì hiện tại Diệp Huyền dùng lực lượng Vũ Hoàng của bản thân, liền có thể đánh giết Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, một khi ngưng luyện ra lực lượng Vũ Đế, lại sẽ đạt tới mức độ nào?
Chẳng phải ngay cả Vũ Đế nhị trọng, cũng có thể trọng thương? Thậm chí đánh giết sao?
Hơn nữa càng làm cho Diệp Huyền kinh hỉ là, Ngưng Chân Bí Thuật này dĩ nhiên là ở trên cơ sở của Dẫn Đạo Thuật tiến hành diễn biến.
Nói cách khác Diệp Huyền đã nắm giữ Dẫn Đạo Thuật, chỉ cần ở trên cơ sở vốn có tiến hành thay đổi, liền có thể sử dụng Ngưng Chân Bí Thuật, không cần phải tu luyện từ đầu.
- Tiền bối, hiện tại ta phải làm sao mới có thể rời Hoang Thiên Tháp?
Lúc này Diệp Huyền không có nhiều thời gian lo lắng như vậy, tâm tư của hắn, còn ở trên thân đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
- Nếu ngươi thông qua chủ nhân sát hạch, liền xem như là đệ tử của chủ nhân, ngươi không cần gọi ta tiền bối, lão phu bí danh Tử Khấu Tôn giả, ngươi có thể xưng ta Tử Khấu.
Lão giả râu tím lạnh nhạt nói:
- Còn đi ra ngoài, chỉ cần ý niệm của ngươi khống chế Hoang Thiên Tháp, liền có thể hòa Hoang Thiên Tháp vào trong cơ thể.
Ý niệm khống chế?
Tâm thần của Diệp Huyền hơi động.
Lam Quang học viện.
Một toà bảo tháp cao vót đứng lặng ở trong thiên địa, chính là Thí Luyện Tháp sừng sững ngàn năm ở trong học viện.
Giờ khắc này...
Ầm ầm ầm!
Bảo tháp sừng sững ngàn năm kia, đột nhiên lay động lên, một luồng khí tức từ bên trong tản mát ra.
- Xảy ra chuyện gì?
- Kia không phải Lam Quang học viện Thí Luyện Tháp sao?
- Phát sinh cái gì?
Một màn bất thình lình, lập tức khiến cho toàn bộ Lam Quang học viện, thậm chí võ giả trong Lam Quang Thành đều kinh hãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía tháp cao lay động kia.
Ở vị trí cấm địa của Lam Quang học viện, một tên Vũ Hoàng trưởng lão Vô Lượng Sơn của bí mật giám sát, cũng kinh ngạc nhìn tình cảnh cách đó không xa.
Chỉ thấy Thí Luyện Tháp cao tới trăm trượng kia, ở dưới mọi người nhìn kỹ, lại kịch liệt nhỏ đi, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi ở trong học viện.
Chương 1615 Sưu Thần Thuật (2)
Bạch!
Một đạo thân ảnh ở trong nháy mắt Thí Luyện Tháp biến mất, xuất hiện ở trong thiên địa.
- Thí Luyện Tháp thật sự bị ta thu vào trong đầu?
Diệp Huyền trôi nổi phía chân trời, có chút ngạc nhiên cảm thụ tiểu tháp, trong lòng có một tia khiếp sợ.
Huyền bảo trong thiên địa, Diệp Huyền gặp quá nhiều, kiếp trước Huyền bảo cửu giai Thiên Vân Toái Tinh Toa, đời này Trấn Nguyên Thạch, Hạo Quang Đại Thiên Kính,… đều không phải bình thường, nhưng cũng chỉ có thể gửi ở trên người mà thôi.
Nhưng Hoang Thiên Tháp này, có thể bị mình thu vào trong đầu, chỉ là điểm này, liền tuyệt đối không phải Huyền bảo phổ thông có thể so sánh.
Trong Hoang Thiên Tháp, lão giả râu tím nhìn thấy Diệp Huyền dễ dàng thu lấy Hoang Thiên Tháp, trong lòng cũng âm thầm hoảng sợ.
- Người này thực sự là...
Hắn đã không biết nên hình dung Diệp Huyền như thế nào, vẻn vẹn tiêu hao hơn hai tháng, liền luyện thành Dẫn Đạo Thuật mà chủ nhân lưu lại, đồng thời dễ dàng tế luyện Hoang Cổ Chi Tâm, thu lấy Hoang Thiên Tháp, thiên phú bực này, so với thiên tài hắn đã từng gặp phải, thì nghịch thiên hơn quá nhiều.
Thậm chí đến hiện tại, hắn còn có chút không dám tin tưởng, Diệp Huyền ung dung liền tu luyện thành Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân như vậy.
Lão giả râu tím cùng Diệp Huyền đều không biết là, tu luyện Dẫn Đạo Thuật mấu chốt nhất chính là linh hồn tinh khiết, yêu cầu linh hồn người tu luyện càng cường đại càng tốt, còn yêu cầu không thể lột xác, cũng chính là không thể đột phá đến Vũ Đế.
Điều này cũng dẫn đến có thể tu luyện Dẫn Đạo Thuật, cao nhất cũng chỉ là Vũ Hoàng.
Mà Diệp Huyền là trọng sinh đến, linh hồn bản thân so với Vũ Hoàng phổ thông thì cường đại hơn, đồng thời kiếp trước tu vi của hắn ở bát giai tam trọng đỉnh phong, vừa vặn là cực hạn tu luyện Dẫn Đạo Thuật, mà đời này tu vi đồng dạng ở bát giai tam trọng, vẫn ở trong cực hạn tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Hai đời kết hợp, cường độ linh hồn của Diệp Huyền hoàn toàn là gấp hai lần Vũ Hoàng đỉnh phong bình thường, nhưng cường độ linh hồn của hắn một mực không đạt đến Vũ Đế, vừa vặn nằm ở cảnh giới đẹp nhất tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Ngay cả chủ nhân của Hoang Thiên Tháp cũng không nghĩ tới cõi đời này dĩ nhiên sẽ có người có linh hồn thần kỳ như thế, có thể dễ dàng luyện thành Dẫn Đạo Thuật của hắn.
Trong Lam Quang học viện, thời điểm Diệp Huyền xuất hiện ở trong thiên địa, cường giả của Vô Lượng Sơn bí mật giám sát Lam Quang học viện kia, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Người này là...
Huyền Diệp, Huyền Diệp kia lại vẫn ở Lam Quang học viện, trong lòng hắn mừng rỡ, liền lấy ra một viên thẻ ngọc truyền tin, muốn đưa tin cho đám người Tả Đồng hộ pháp.
Nhưng không chờ hắn truyền tin tức đi, vù, một luồng lực lượng linh hồn vô hình trong nháy mắt đi vào đầu óc của hắn, vẻ mừng rỡ như điên của người này trong nháy mắt đọng lại, trong mắt lộ ra một tia mờ mịt.
Bóng người Diệp Huyền ở trước mặt hắn chậm rãi hạ xuống.
- Nói cho ta, những ngày qua trong Mộng Cảnh Bình Nguyên đến tột cùng phát sinh chuyện gì?
Hai con ngươi của Diệp Huyền như ống kính vạn hoa xoay tròn, mang theo lực lượng hồn lực mê hoặc không ngừng tràn vào bộ não của đối phương.
Mà lúc này...
Đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
Cuồng Ngục Vũ Đế vẫn đóng chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra.
- Gần đủ rồi, đám người Tả Đồng hộ pháp đã từng người khóa chặt vị trí.
Thân hình của Cuồng Ngục Vũ Đế chậm rãi bay lên, đi tới bầu trời của Minh Nguyệt đế quốc, trên người hắn đột nhiên phóng ra một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố.
Vù!
Trong thiên địa, xuất hiện một Võ Hồn thần bí giống như hố đen, hắc động kia không ngừng xoay tròn, chín đạo tinh hoàn ở ngoài Võ Hồn kia không ngừng rung động, khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
- Là cường giả bí ẩn hai ngày trước xuất hiện kia.
- Hố đen trên đỉnh đầu hắn là cái gì?
- Là Võ Hồn của hắn sao?
Trong đế đô, vô số dân chúng đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn trời, cái hố đen thần bí kia triệt để che đậy liệt nhật, sắc trời như từ ban ngày trong nháy mắt đi tới đêm đen, khiến lòng người không tự chủ được bay lên một loại cảm giác hoảng sợ.
- Sưu Thần Thuật.
Huyền Nguyên cả người Cuồng Ngục Vũ Đế điên cuồng phóng thích, một luồng Võ Hồn vô hình xung kích, từ trong hố đen kia đột ngột bao phủ ra, trong nháy mắt lao ra đế đô của Minh Nguyệt đế quốc, lấy đế đô làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán về phía Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Vù!
Dưới xung kích cự lớn, toàn bộ dân thường trong đế đô của Minh Nguyệt đế quốc ngất đi, chỉ có số ít võ giả mạnh mẽ còn có thể kiên trì thần trí, nhưng tương tự cảm thấy đầu óc hỗn loạn, vạn phần thống khổ.
Lực lượng Võ Hồn mạnh mẽ kia, tốc độ khuếch tán cực kỳ kinh người, lấy tốc độ mỗi giây trăm dặm không ngừng lan tràn.
Lam Quang học viện.
- Xì xì!
Chỉ tay đánh giết Vô Lượng Sơn trưởng lão, Diệp Huyền trôi nổi phía chân trời, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Từ trong miệng đối phương, hắn biết được rất nhiều tình báo, cũng biết ở trong hơn hai tháng mình bị vây khốn, đám người Vô Lượng Sơn Tả Đồng Vũ Đế đã giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên, đang tìm kiếm tin tức đám người Hoàng Phủ Tú Minh khắp nơi.
- Đám người Hoàng Phủ Tú Minh hẳn phải biết ta còn ở trong Thí Luyện Tháp, vì lẽ đó cố ý ở các nơi của Mộng Cảnh Bình Nguyên gây ra hỗn loạn, mục đích chính là hấp dẫn Tả Đồng Vũ Đế chú ý, để lực chú ý của đối phương không cách nào tập trung ở Lam Quang học viện.
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi có chút lo lắng, Tả Đồng Vũ Đế là nhân vật nào? Hành động của đám người Hoàng Phủ Tú Minh, mặc dù sẽ ở trong thời gian nhất định quấy rối đối phương an bài, nhưng chờ cường giả của Vô Lượng Sơn lục tục đến, tất nhiên sẽ lộ ra kẽ hở, một khi bị đám người Tả Đồng bắt giữ, vậy thì nguy hiểm.
Mà càng làm cho Diệp Huyền căng thẳng, là từ trong miệng đối phương hắn biết được Vô Lượng Sơn có một cường giả bí ẩn khác đã giáng lâm.
Thời điểm cường giả thần bí này giáng lâm, ngay cả Tả Đồng Vũ Đế cũng tự mình tiến lên nghênh tiếp, biểu hiện cực kỳ cung kính.
Tả Đồng Vũ Đế đã là Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão, chấp chưởng hình phạt, người sau đó giáng lâm ngay cả Tả Đồng Vũ Đế cũng phải nghênh tiếp, thân phận cùng thực lực của đối phương tuyệt đối ở trên Tả Đồng Vũ Đế.
- Nhất định phải mau chóng thông báo Hoàng Phủ Tú Minh, để bọn họ nhanh chóng rời Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Tả Đồng Vũ Đế trong nháy mắt làm ra quyết định, thân hình loáng một cái, phút chốc biến mất ở phía chân trời.
- Hô!
Huyền Thức của Vũ Đế nhị trọng tản ra, Tả Đồng Vũ Đế từ Minh Nguyệt đế quốc xuất phát, bắt đầu sưu tầm vị trí của đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
Trạm thứ nhất của hắn, chính là Lam Quang Thành cùng Lam Quang học viện, đồng thời ngay lập tức kiểm tra cấm địa của Lam Quang học viện, phát hiện cấm địa vẫn chưa mở ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết rõ sơn chủ đại nhân đến tột cùng coi trọng bảo vật trong cấm địa Lam Quang học viện cỡ nào, đối với Mộng Cảnh Bình Nguyên tiến hành mệnh lệnh khống chế, cũng là sơn chủ đại nhân năm đó tự mình hạ lệnh.
- Xem ra Hoàng Phủ Tú Minh này là thật sự không biết biện pháp mở ra cấm địa, như vậy bọn họ trở lại Mộng Cảnh Bình Nguyên mục đích là gì?
Tả Đồng Vũ Đế không nghĩ ra nguyên nhân, sau khi phát hiện trong Lam Quang Thành không có khí tức Vũ Đế, hắn cấp tốc rời đi Lam Quang Thành, tiến về vị trí khác.
Tốc độ của Tả Đồng Vũ Đế nhanh chóng biết bao, vẻn vẹn mấy ngày, cũng đã tìm khắp cả Mộng Cảnh Bình Nguyên.
- Đám người Hoàng Phủ Tú Minh không ở trong mười thế lực lớn, bọn họ đến tột cùng trốn ở nơi nào?
Sắc mặt của Tả Đồng Vũ Đế tái xanh, tìm khắp cả Mộng Cảnh Bình Nguyên mười thế lực lớn, cũng không phát hiện tung tích của đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
Nhưng trực giác nói cho Tả Đồng Vũ Đế, đám người Hoàng Phủ Tú Minh vẫn chưa rời Mộng Cảnh Bình Nguyên!
Chẳng lẽ muốn tìm tòi toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên một lần?
Tả Đồng Vũ Đế cau mày, tuy Mộng Cảnh Bình Nguyên chỉ là một khu vực nhỏ của Thiên Huyền đại lục, địa vực không lớn, nhưng muốn toàn bộ sưu tầm một lần, cũng không phải một công việc đơn giản.
- Xem ra nhất định phải chờ trợ giúp của tông môn đến.
Tả Đồng Vũ Đế làm ra lựa chọn bất đắc dĩ.
Nửa tháng sau.
Ong ong ong!
Ba đạo khí tức kinh khủng từ trên trời giáng xuống, đi tới đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
Ba người này, khí tức trên thân mỗi người, đều cực kỳ kinh người, hiển nhiên là Cửu Thiên Vũ Đế, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn Minh Nguyệt đế quốc tàn tạ, trên mặt tràn ngập xem thường.
- Nơi này chính là Mộng Cảnh Bình Nguyên?
Ba người lạnh lùng nhìn quét bốn phía, bay xuống đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
- Lập tức liên lạc Tả Đồng đại nhân.
Một người trong đó lạnh giọng nói, truyền đi một đạo tin tức.
Chỉ chốc lát sau, Tả Đồng Vũ Đế xuất hiện ở đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
- Tả Đồng đại nhân.
Ba tên Vũ Đế lập tức tiến lên dò hỏi:
- Không biết đại nhân tìm được tung tích đám người Huyền Diệp chưa?
Ba người ánh mắt sắc bén, trong mắt sát cơ sôi trào.
Bây giờ Vô Lượng Sơn, đã có Trường Phong Vũ Đế cùng Thiên Phương Vũ Đế hai đại Nguyên Lão chết ở trên tay Diệp Huyền, trong ba người bọn họ, có chính là bạn tốt của Trường Phong Vũ Đế, có chính là bạn tốt của Thiên Phương Vũ Đế, trong lòng đối với đám người Diệp Huyền tự nhiên tràn ngập sát cơ, hận không thể chém đám người Diệp Huyền thành muôn mảnh.
Tả Đồng Vũ Đế lắc đầu nói:
- Còn không tìm được, đám người Huyền Diệp hết sức giảo hoạt, những ngày qua đột nhiên như mai danh ẩn tích, lão phu tìm khắp cả mười thế lực lớn của Mộng Cảnh Bình Nguyên, cũng không thể phát hiện tung tích của bọn họ.
- Có điều ba người các ngươi đến là tốt rồi, bốn người chúng ta liên thủ, từng người phụ trách một khu vực, không ra mười ngày, liền có thể triệt để điều tra toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên một lần, chỉ cần mấy người Huyền Diệp kia còn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, liền tuyệt đối không thể chạy trốn.
Trong con ngươi Tả Đồng Vũ Đế lướt qua một tia lệ mang.
Lần lượt vồ hụt, trong lòng Tả Đồng Vũ Đế cũng bốc lên tức giận.
- Tả Đồng đại nhân, phân tán hành động liền không cần.
Trong ba người, một người đầu lĩnh đột nhiên nói:
- Trước khi chúng ta xuất phát từ tông môn nhận được tin tức, sau đó không lâu Cuồng Ngục đại nhân sẽ đích thân giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên, tìm ra tung tích của mấy người Huyền Diệp kia.
- Cuồng Ngục đại nhân?
Tả Đồng Vũ Đế nhất thời giật nảy cả mình, trên mặt Vô Lượng Sơn hộ pháp như hắn dĩ nhiên lộ ra một tia khiếp sợ khó có thể che giấu, kinh ngạc nói:
- Lão nhân gia dĩ nhiên xuống núi?
Cuồng Ngục Vũ Đế, chính là Vô Lượng Sơn phó sơn chủ, cửu giai tam trọng, quanh năm ẩn cư ở trong Vô Lượng Sơn tiềm tu.
Lần này dĩ nhiên nói muốn tự mình giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên, điều này làm cho Tả Đồng Vũ Đế cực kỳ khiếp sợ.
Vô Lượng Sơn phó sơn chủ, đây là thân phận và địa vị cỡ nào, mỗi một động tác của nhân vật như vậy, đều sẽ gợi ra Huyền Vực náo động, đưa tới vô số người chú ý.
Đầu lĩnh Vũ Đế ngưng tiếng nói:
- Tả Đồng đại nhân, nghe nói tông môn đối với việc ở Hỗn Loạn Chi Thành vô cùng phẫn nộ, hơn nữa mấy năm qua, cấm địa của Lam Quang học viện vẫn không thể mở ra, ở Huyền Vực Tử Hoa Thành, Vô Lượng Sơn ta càng trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, vì lẽ đó Cuồng Ngục đại nhân mới quyết định xuất mã, mục đích chính là bắt hết thảy đám người Huyền Diệp, cứu vãn danh dự của Vô Lượng Sơn ta.
Tả Đồng Vũ Đế vẫn nằm ở trong chấn động, Cuồng Ngục đại nhân dĩ nhiên xuất mã? Có Cuồng Ngục Vũ Đế ra tay, như vậy đám người Diệp Huyền chỉ cần thật ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, như vậy tất nhiên là một con đường chết, tuyệt đối không thể đào tẩu.
Tả Đồng Vũ Đế được tin tức này, trái tim triệt để để xuống.
Trong lẳng lặng chờ đợi, mấy ngày sau.
Vù!
Trên bầu trời Minh Nguyệt đế quốc, đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng khổng lồ, trên đường chân trời, một vết nứt không gian dài đến ngàn trượng xuất hiện, lực lượng không gian tỏ khắp, tỏa ra khí tức cùng uy thế kinh thiên.
Vết nứt không gian kia che đậy liệt nhật trên trời, trong phút chốc, toàn bộ đế đô của Minh Nguyệt đế quốc rơi vào trong đêm tối.
Hết thảy dân chúng đều bị một màn này dọa cho ngây người, dồn dập ngẩng đầu nhìn trời, vết nứt màu đen lan tràn, uy thế vô tận bao phủ xuống, như thế giới tận thế, khiến cho trong lòng mỗi người run sợ, ngơ ngác không ngớt.
Ầm ầm!
Ở dưới con mắt mọi người, một cường giả thân hình khôi ngô, cả người bao phủ ở trong ánh sáng màu đen, từ trong khe nứt đi ra, xuất hiện ở trên bầu trời.
Theo hắn đi ra, vết nứt giữa bầu trời chậm rãi khép kín, khí tức cuồn cuộn khiến cho dân chúng không dám nhìn gần.
Một sát na đó, bóng người khôi ngô kia phảng phất như một vị Ma thần, hóa thành duy nhất của vùng thế giới này, hấp thu hào quang vô tận vào trong cơ thể hắn, trong tầm mắt của mọi người, chỉ còn dư lại người này, không còn vật gì khác.
Chương 1612 Hoang Cổ Chi Tâm (1)
Hô!
Thân hình hơi lóe lên, bóng người khôi ngô giáng lâm ở trong đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
- Thuộc hạ bái kiến Cuồng Ngục phó sơn chủ.
Đám người Tả Đồng Vũ Đế đi tới trước mặt bóng người khôi ngô, dồn dập cung kính hành lễ, ngữ khí thành kính.
Tả Đồng Vũ Đế hung hăng ngông cuồng tự đại, ở trước mặt người này, lại như hài đồng, không có bất kỳ tâm ý kiệt ngạo.
- Tả Đồng, đem tin tức đám người Huyền Diệp đầu đuôi báo cho bản tọa.
Thanh âm vang vọng, hai con ngươi của Cuồng Ngục Vũ Đế như đêm đen lạnh lùng nhìn Tả Đồng Vũ Đế, vẻn vẹn tản mát ra uy thế, liền khiến cho trong lòng Tả Đồng Vũ Đế run rẩy, mà tam đại Nguyên Lão Vũ Đế khác, càng là ánh mắt buông xuống, không dám nhìn thẳng Cuồng Ngục Vũ Đế.
Loại uy thế đến từ Vũ Đế tam trọng kia, áp bức khí tức Vũ Đế của bọn hắn như một cây cỏ nhỏ, căn bản vô lực ngẩng đầu.
Lúc này Tả Đồng Vũ Đế nói ra tin tức mình thu được ở Hỗn Loạn Chi Thành cùng Mộng Cảnh Bình Nguyên.
- Đám người Huyền Diệp kia ở Hỗn Loạn Chi Thành dĩ nhiên cùng Yêu tộc liên thủ, chém giết Tử Đao Vũ Đế?
Cuồng Ngục Vũ Đế khẽ nhíu mày, tuy hắn biết được tin tức Tử Đao Vũ Đế vẫn lạc, thế nhưng tình huống cụ thể lại không biết.
- Ba người Huyền Diệp kia, ngươi khẳng định còn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên?
Cuồng Ngục Vũ Đế hỏi tiếp.
- Bẩm phó sơn chủ, mười phần không dám hứa chắc, nhưng ít ra có sáu mươi phần trăm.
Tả Đồng Vũ Đế cung kính hồi đáp.
- Tốt lắm.
Cuồng Ngục Vũ Đế ầm ầm quát lên:
- Bốn người bọn ngươi, bây giờ lập tức xuất phát, phân thủ tứ đại phương vị của Mộng Cảnh Bình Nguyên, sau một ngày, bản tọa sẽ triển khai Sưu Thần Thuật, tìm ra vị trí đám người Huyền Diệp, đến lúc đó các ngươi cần thay bản tọa cản bọn họ lại chốc lát, chờ đợi chân thân của bản tọa giáng lâm.
- Vâng!
Mấy người ở đây liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một tia mừng rỡ như điên.
- Sưu Thần Thuật, chúng ta lại thấy được Sưu Thần Thuật của phó sơn chủ đại nhân!
- Sưu Thần Thuật của Phó sơn chủ đại nhân, có người nói có thể bao trùm hơn triệu dặm, trên căn bản có thể bao vây hơn một nửa Mộng Cảnh Bình Nguyên, hết thảy cường giả Vũ Đế bị Sưu Thần Thuật bao trùm, đều chạy không thoát đại nhân nhận biết.
- Có phó sơn chủ đại nhân, chỉ cần mấy người Huyền Diệp kia còn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, liền nhất định khó thoát cái chết.
Trong nghị luận sôi nổi, mấy tên Vũ Đế phóng lên trời, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, biến mất ở phía chân trời, từng người về phía bốn phương vị, cấp tốc bạo vút đi.
Hô!
Cuồng Ngục Vũ Đế thì khoanh chân ở trong trụ sở của Vô Lượng Sơn, hai con mắt đóng chặt, khí tức trên người cấp tốc thu lại, phảng phất như hóa thành hư vô, một luồng năng lượng vô hình ở trên người hắn tụ tập, phảng phất như núi lửa trước phun trào.
Lúc này, trong Thí Luyện Tháp.
Diệp Huyền đang điên cuồng tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Đầu óc của hắn cao tốc vận chuyển tính toán, mỗi thời mỗi khắc đều đang điên cuồng vận chuyển, thôi diễn phương pháp tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Trong thân thể hắn, lực lượng linh hồn không ngừng tu luyện, cả người đã thôi diễn đến cực hạn, thân thể bị một luồng lực lượng không gian đặc thù bao vây, linh hồn tu luyện Dẫn Đạo Thuật đạt đến cực hạn.
Thậm chí ở trong linh hồn sản sinh từng tia đau nhức.
Loại đau đớn kia, trực tiếp đến từ linh hồn, như ngàn vạn cây kim ở trong đầu của hắn điên cuồng giảo động, chỉ cần hắn hơi buông lỏng tu luyện Dẫn Đạo Thuật một chút, liền có thể giảm bớt sự đau khổ này, nhưng Diệp Huyền gắt gao cắn răng, không có bất kỳ lười biếng, trái lại tu luyện càng thêm điên cuồng.
Loại đau đớn kịch liệt kia, sẽ không làm thân thể của hắn sản sinh co giật, nhưng sẽ làm linh hồn của hắn không ngừng vặn vẹo, một khi không chịu nổi, linh hồn sẽ tan vỡ, nổ tung ra.
Nhưng Diệp Huyền không kiêng dè chút nào.
- Ta không thể dừng lại, ta nhất định phải mau chóng tu luyện thành Dẫn Đạo Thuật này, như vậy ta mới có thể lấy tốc độ nhanh nhất rời đi Thí Luyện Tháp.
- Nếu như ta vẫn không từ trong Thí Luyện Tháp đi ra ngoài, đám người Hoàng Phủ Tú Minh nhất định sẽ bị nguy hiểm, ta phải mau chóng tu luyện thành công.
- Không thể đình chỉ, tuyệt đối không thể đình chỉ, tăng nhanh tốc độ, ta phải tăng nhanh tốc độ.
Trong lòng Diệp Huyền có một luồng chấp niệm, mà cỗ chấp niệm này, khiến cho hắn ở dưới thống khổ mà người thường không cách nào nhịn được, cắn chặt hàm răng, điên cuồng thôi diễn Dẫn Đạo Thuật.
Tuy hắn không biết mình ở trong Thí Luyện Tháp đã bao lâu, nhưng hắn biết rõ, mình ở đây thời gian càng dài, đám người Hoàng Phủ Tú Minh gặp phải nguy hiểm xác suất lại càng lớn.
Vô số phù văn huyền diệu ở trong cơ thể hắn lưu động, lực lượng linh hồn của Diệp Huyền ở dưới tu luyện Dẫn Đạo Thuật, dĩ nhiên hóa thành vô số sợi tơ, trải rộng toàn thân hắn, tiến vào mỗi một tế bào trong thân thể hắn, đồng thời một luồng áo nghĩa không gian mạnh mẽ, cũng hòa vào trong cơ thể hắn, cùng lực lượng linh hồn kết hợp, lẫn nhau hóa thành từng luồng từng luồng lực lượng thần bí.
Chỉ là ở trong đau nhức, loại quá trình tu luyện này đã bị hắn hoàn toàn quên mất, Diệp Huyền có một luồng chấp niệm, chỉ biết không ngừng thôi diễn cùng tu luyện.
Thời gian từng chút trôi qua, đột ngột...
- Vù!
Cả người Diệp Huyền tỏa ra kim quang mông lung, từng đạo từng đạo lực lượng linh hồn vô hình ở quanh thân hắn tụ tập, toàn bộ trong cung điện, lượng lớn kiểu chữ của Dẫn Đạo Thuật đột nhiên phóng ra ánh sáng, tự tự châu ngọc, rộng rãi đại khí.
- Hả? Người này dĩ nhiên tu luyện tới giai đoạn mấu chốt nhất của Dẫn Đạo Thuật?
Lão giả râu tím nguyên bản ngồi xếp bằng ở bên người Diệp Huyền, đột nhiên kinh ngạc mở hai mắt ra, trong con ngươi lộ ra vẻ khiếp sợ.
Làm Hoang Thiên Tháp Thủ Hộ giả, lão giả râu tím ở mấy chục ngàn năm qua gặp quá nhiều thiên tài tu luyện Dẫn Đạo Thuật, rất rõ ràng tình hình trên người Diệp Huyền, chính là Dtu luyện ẫn Đạo Thuật tới thời điểm mấu chốt nhất.
- Làm sao có thể?
Lão giả râu tím đứng lên, trong con ngươi có vẻ khiếp sợ.
- Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân định nửa năm kỳ hạn, là có nguyên nhân của hắn, võ giả bình thường, chí ít cũng cần thời gian lâu như vậy, mới có thể làm cho linh hồn cùng áo nghĩa không gian tiến hành kết hợp, thân thể chịu đựng được Dẫn Đạo Thuật lột xác thì sản sinh linh hồn đau nhức, nhưng tiểu tử này...
Lão giả rất rõ ràng, quá trình tu luyện Dẫn Đạo Thuật đối mặt không chỉ là khó khăn, tương tự còn có thống khổ.
Loại đau khổ này trực tiếp tác dụng ở trên linh hồn, võ giả bình thường căn bản khó có thể chịu đựng, thậm chí sẽ dẫn đến linh hồn tan vỡ.&
Chương 1613 Hoang Cổ Chi Tâm (2)
Nhưng Diệp Huyền, vẻn vẹn tiêu hao hai tháng, ngay cả một nửa thời gian mà chủ nhân định ra cũng chưa tới, dĩ nhiên đã tu luyện tới một bước mấu chốt nhất của Dẫn Đạo Thuật.
Chuyện này...
Trong khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt lão giả vô cùng kích động.
Bao nhiêu năm, hắn bảo vệ Hoang Thiên Tháp nhiều năm như vậy, võ giả có thể tu luyện Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân đến bước cuối cùng, không phải là không có.
Thế nhưng có thể nhanh như vậy liền tu luyện tới bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật, trong nhiều năm như vậy chỉ có một.
Trong cung điện.
Bên ngoài thân thể Diệp Huyền tràn đầy điểm điểm tử quang, một luồng thiên địa Huyền Nguyên vô hình xuất hiện, cùng điểm điểm tử quang kia hòa vào thân thể Diệp Huyền, ở trên da thịt Diệp Huyền lập loè tinh mang óng ánh.
Ầm!
Từng luồng từng luồng linh hồn xung kích, hướng bốn phía tản ra.
- Bước cuối cùng!
- Người này đã tiến vào bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật, đồng thời bước đi này cũng là bước mấu chốt nhất của Dẫn Đạo Thuật, đã từng có mấy người đi đến một bước này, nhưng cuối cùng đều thất bại, tiểu tử này có thể thành công sao?
Lão giả râu tím đã không cách nào bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, khó nén kích động.
Nhưng đồng dạng hắn cũng căng thẳng.
- Không thể thất bại.
- Bước cuối cùng, tuyệt đối đừng thất bại, nếu thất bại... Ta còn bao lâu nữa mới có thể chờ đợi đến một thiên tài như vậy?
Lão giả râu tím rất rõ ràng, chủ nhân lưu lại công pháp đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, thời đại viễn cổ, cường giả xuất hiện lớp lớp, thiên tài tập hợp, nhưng bao nhiêu thiên tài xông qua tầng thứ chín, cũng không thành công luyện thành Dẫn Đạo Thuật.
Bây giờ ở một đại lục hoang vu, dĩ nhiên có một thiếu niên thông qua chủ nhân sát hạch, đồng thời vẻn vẹn tiêu hao hơn hai tháng liền đến bước cuối cùng của Dẫn Đạo Thuật.
Kỳ tích, chuyện này quả thật chính là kỳ tích.
Một khi thất bại, kỳ tích như thế này còn sẽ xuất hiện lần thứ hai sao?
Lão giả râu tím không dám tưởng tượng.
Thời gian trôi qua.
Đang trong quá trình tu luyện Dẫn Đạo Thuật, đặc biệt đến giai đoạn cuối cùng, loại đau đớn đến từ linh hồn kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là thử thách đối với linh hồn phân liệt.
Trước lúc này, tuy linh hồn của Diệp Huyền phân liệt thành vô số sợi tơ, nhưng đây chỉ là kéo dài linh hồn vốn có mà thôi, nhưng đến bước cuối cùng này, Diệp Huyền lại phát hiện một luồng lực lượng thần bí giáng lâm, muốn phá vỡ linh hồn của mình ra.
Linh hồn bị hoàn toàn xé rách còn có thể sống sao?
Diệp Huyền không biết.
Nhưng đến lúc này hắn đã căn bản không có cách nào đình chỉ, chỉ có thể tiếp tục tu luyện.
Nhưng khiến Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc là, mình ở trong quá trình linh hồn phân liệt, dĩ nhiên một chút cũng không có cảm giác đến không thoải mái, cả linh hồn ở dưới Dẫn Đạo Thuật phân liệt, chia ra làm hai, toàn bộ quá trình dĩ nhiên cực kỳ tự nhiên.
- Lẽ nào ta trời sinh thích hợp tu luyện Dẫn Đạo Thuật này?
Diệp Huyền ở thời khắc tu luyện sống còn cũng không nhịn được hiện lên ý tưởng này.
Tu luyện tới hiện tại, Diệp Huyền đối với Dẫn Đạo Thuật này cũng cực kỳ rõ ràng, đây tuyệt đối là công pháp đối với linh nắm giữ hồn, áo nghĩa không gian, ngộ tính, thiên phú, ý chí… đều có yêu cầu cực cao.
Mà trong đó, thử thách đối với linh hồn cực kỳ trọng yếu, bất kể là chia linh hồn thành vô số sợi tơ, hay chia linh hồn ra làm hai, đều là bộ phận mấu chốt nhất của toàn bộ Dẫn Đạo Thuật.
Bởi vậy có thể nói, Dẫn Đạo Thuật này đối với võ giả yêu cầu cao nhất chính là linh hồn.
Nhưng Diệp Huyền ở trong tu luyện, đối với bộ phận tu luyện có quan hệ tới linh hồn vô cùng ung dung, đặc biệt sau khi linh hồn chia hai, hắn dĩ nhiên không hề có một chút cảm giác suy yếu, trái lại cảm thấy cực kỳ thoải mái cùng khoan khoái.
- Thoải mái.
Thậm chí Diệp Huyền có chút yêu thích cảm giác này, hai linh hồn hoàn toàn chìm đắm ở trong cảm giác nhu hòa, tự nhiên như trở về cơ thể mẹ.
Tinh khiết!
Hoàn mỹ!
Đồng thời có một nguồn lực lượng vô hình thoải mái linh hồn của Diệp Huyền, sau khi linh hồn chia hai, hai linh hồn của Diệp Huyền ở sau khi phân liệt lẽ ra nên có yếu bớt, nhưng ở dưới cỗ lực lượng vô hình này thoải mái, linh hồn của Diệp Huyền lại cấp tốc mạnh lên.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Năm canh giờ.
Mười canh giờ.
Sau mười canh giờ trôi qua, linh hồn của Diệp Huyền lớn mạnh rốt cục đình chỉ, mà hai phần linh hồn của hắn so với trước kia, đều mạnh mẽ hơn mấy lần.
Hô!
Ánh sáng vô tận nội liễm, lực lượng không gian cùng lực lượng linh hồn tản mát không còn hình bóng, Diệp Huyền ở trong Thí Luyện Tháp tu luyện hơn hai tháng, rốt cục mở con mắt của mình.
Diệp Huyền đầu tiên nhìn thấy, chính là lão giả râu tím kia mỉm cười.
- Ha ha, ha ha ha, bao nhiêu năm, không biết bao nhiêu năm, rốt cục có người tu luyện thành Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân.
Lão giả râu tím ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười ầm ầm kia, hầu như dọa Diệp Huyền nhảy một cái.
Mà đồng thời Diệp Huyền cũng khiếp sợ phát hiện, tu vi của mình dĩ nhiên tự nhiên tăng lên tới bát giai tam trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào Cửu Thiên Vũ Đế, đã hoàn toàn khôi phục tu vi kiếp trước.
Có điều hắn giờ phút này, hoàn toàn không có tâm tình thả ở trên mặt này, mà lo lắng nói:
- Tiền bối, hiện tại ta có thể rời Thí Luyện Tháp chưa?
- Ngươi muốn rời đi, đương nhiên có thể rời đi.
Lão giả râu tím khẽ mỉm cười:
- Chỉ cần ngươi phân liệt ra đạo linh hồn kia, hòa vào Hoang Cổ Chi Tâm của Hoang Thiên Tháp, liền có thể nắm giữ Hoang Thiên Tháp này, mà ngươi dĩ nhiên là có thể rời đi Hoang Thiên Tháp.
- Hoang Cổ Chi Tâm?
Diệp Huyền nhìn về phía bầu trời mà lão giả chỉ, nơi đó có một quả cầu ánh sáng màu tím, ở trong tinh thần đầy trời có vẻ đặc biệt dễ thấy, toả ra vầng sáng mông lung.
Tinh thần mông lung lóng lánh, hai mắt của Diệp Huyền trong nháy mắt bị Hoang Cổ Chi Tâm kia thu hút tới, mỹ lệ, cực kỳ tuyệt mỹ, Diệp Huyền hoàn toàn chìm đắm trong ánh sáng của Hoang Cổ Chi Tâm, tâm thần chấn động.
Những tinh thần xung quanh Hoang Cổ Chi Tâm kia, cũng đều vô cùng tuyệt mỹ, nhưng ở dưới Hoang Cổ Chi Tâm này, lại đều ảm đạm phai mờ.
- Linh hồn hòa vào Hoang Cổ Chi Tâm sao?
Diệp Huyền điều khiển linh hồn mà mình phân liệt ra kia, phát hiện linh hồn mình phân liệt thật có thể rời thân thể, bay lên không, sau đó tiếp xúc Hoang Cổ Chi Tâm.
Chương 1614 Sưu Thần Thuật (1)
Vù!
Trên Hoang Cổ Chi Tâm tử quang đại thịnh, từng đạo từng đạo cấm chế thần bí lưu chuyển, tựa hồ ngăn cản linh hồn của Diệp Huyền tiến vào.
- Luyện hóa!
Diệp Huyền lợi dụng phương pháp trên Dẫn Đạo Thuật, từng chút luyện hóa cấm chế trên Hoang Cổ Chi Tâm, linh hồn từ từ hòa vào trong đó.
Diệp Huyền cảm giác linh hồn của mình, như tiếp xúc được một thế giới thần bí, trước mắt các loại áo nghĩa pháp tắc lược động, nhưng trước sau có loại cảm giác dòm ngó không rõ.
Hoang Cổ Chi Tâm này đến tột cùng là cái gì?
Mà ở thời điểm Diệp Huyền luyện hóa Hoang Cổ Chi Tâm, một bên lão giả râu tím thì cực kỳ khiếp sợ, tốc độ luyện hóa thật nhanh, lực lượng linh hồn thật mạnh mẽ, người này vừa tu luyện Dẫn Đạo Thuật phân liệt ra một đạo phân hồn, sẽ cường đại như thế, luyện hóa Hoang Cổ Chi Tâm dĩ nhiên dễ như ăn bánh?
Lão giả rất rõ ràng, tu luyện Dẫn Đạo Thuật thành công, chỉ là đại biểu Diệp Huyền nắm giữ tư cách luyện hóa Hoang Cổ Chi Tâm, nhưng tốc độ luyện hóa bao nhanh, bao lâu mới có thể hoàn toàn luyện hóa, dựa vào hoàn toàn là linh hồn Diệp Huyền phân liệt ra mạnh mẽ hay không, thiên phú đến tột cùng như thế nào.
Một phút.
Hai phút.
Sau một nén nhang, linh hồn của Diệp Huyền rốt cục hoàn toàn hòa vào trong Hoang Cổ Chi Tâm, quả cầu ánh sáng màu tím đột nhiên hào quang chói lọi, Diệp Huyền cảm giác được linh hồn của mình xuyên thấu toàn bộ Thí Luyện Tháp.
Hô!
Một đại lục mênh mông, vô tận, rộng rãi hiện ra ở trước mặt Diệp Huyền, dãy núi chập trùng, uốn lượn xoay quanh, mà ở trên đại lục mới kia, là bầu trời sao vô tận, đại lục không biết dài bao nhiêu vạn dặm, không thể nhìn thấy phần cuối.
Ở trung ương đại lục, một cung điện to lớn hiện ra, rộng rãi khổng lồ, như một viên kim cương tô điểm ở trên đại địa.
Mà cung điện này, chính là cung điện mà Diệp Huyền cùng lão giả râu tím ở.
Đây chính là thế giới trong Hoang Thiên Tháp sao? Trong cơ thể một Huyền bảo tại sao lại có thế giới bát ngát như thế? Trong lòng Diệp Huyền căn bản là không có cách tưởng tượng.
- Hiện tại ngươi nhận biết được thế giới, chính là thế giới trong Hoang Thiên Tháp, Hoang Thiên Tháp, chính là một bảo vật chí cường của chủ nhân trước người, ngươi bây giờ, vẻn vẹn chỉ có thể nhận biết được Hoang Thiên Tháp, nhưng không cách nào điều khiển Hoang Thiên Tháp.
Thanh âm của lão giả râu tím ở bên tai Diệp Huyền vang vọng.
- Muốn chân chính điều khiển Hoang Thiên Tháp, ngươi ít nhất cũng phải bước vào Thánh cảnh, bằng không lấy lực lượng linh hồn của ngươi, căn bản là không có cách thôi thúc uy năng của Hoang Thiên Tháp.
Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, liền nói:
- Tiền bối, cõi đời này thật sự có Thánh cảnh tồn tại?
- Thánh cảnh tự nhiên tồn tại, chỉ có điều vị trí đại lục của ngươi, trong thiên địa tựa hồ đã xảy ra một loại dị biến nào đó, làm cho độ khó bước vào Thánh cảnh trở nên vô hạn phóng to.
- Cái dị biến gì?
Diệp Huyền liền hỏi, tựa hồ hắn mơ hồ tiếp xúc được nguyên nhân ở sau viễn cổ, vì sao cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết vẫn chưa từng xuất hiện.
- Cái này lão phu liền không biết.
Lão giả râu tím lắc đầu nói:
- Viễn cổ đại chiến, chủ nhân vẫn lạc, lão phu cũng bị thương nặng, tàn hồn chỉ có thể sống tạm ở trong Hoang Thiên Tháp, thay chủ nhân lựa chọn đệ tử, vì lẽ đó chỉ có thể mơ hồ cảm giác được thế giới của ngươi tựa hồ có một ít dị biến, nhưng cụ thể phát sinh cái gì, bởi vì chưa từng tự thể nghiệm, vì lẽ đó không cách nào nói rõ.
- Chủ nhân truyền thừa tất cả đều ở trong Hoang Thiên Tháp, nhưng hiện tại tu vi của ngươi quá yếu, chỉ có chờ ngươi bước vào Thánh cảnh, ý chí hóa Thánh, mới có thể chân chính nắm giữ truyền thừa của chủ nhân, bắt đầu tu luyện, có điều trước lúc này, có một môn tuyệt học ngươi có thể đi đầu nắm giữ.
Lão giả râu tím nói xong, trong con ngươi đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng vô hình tiến vào đầu óc của Diệp Huyền, trong đầu Diệp Huyền lập tức hiện ra một bí pháp rộng rãi đại khí.
- Ngưng Chân Bí Thuật!
Diệp Huyền qua loa nhìn xem, không khỏi âm thầm hoảng sợ, bí thuật này có thể ngưng luyện Huyền Nguyên, ngưng luyện ra một lực lượng vượt lên bản thân võ giả.
Nói cách khác, hiện tại mặc dù Diệp Huyền mới bát giai tam trọng đỉnh phong, nhưng chỉ cần luyện thành Ngưng Chân Bí Thuật, liền có thể ngưng tụ lực lượng trong cơ thể mình thành lực lượng của Cửu Thiên Vũ Đế.
Nhìn bề ngoài, bí thuật này không hẳn mạnh mẽ đến đâu, bởi vì hiện tại Diệp Huyền có thể đánh giết Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong.
Nhưng chính bởi vì hiện tại Diệp Huyền dùng lực lượng Vũ Hoàng của bản thân, liền có thể đánh giết Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, một khi ngưng luyện ra lực lượng Vũ Đế, lại sẽ đạt tới mức độ nào?
Chẳng phải ngay cả Vũ Đế nhị trọng, cũng có thể trọng thương? Thậm chí đánh giết sao?
Hơn nữa càng làm cho Diệp Huyền kinh hỉ là, Ngưng Chân Bí Thuật này dĩ nhiên là ở trên cơ sở của Dẫn Đạo Thuật tiến hành diễn biến.
Nói cách khác Diệp Huyền đã nắm giữ Dẫn Đạo Thuật, chỉ cần ở trên cơ sở vốn có tiến hành thay đổi, liền có thể sử dụng Ngưng Chân Bí Thuật, không cần phải tu luyện từ đầu.
- Tiền bối, hiện tại ta phải làm sao mới có thể rời Hoang Thiên Tháp?
Lúc này Diệp Huyền không có nhiều thời gian lo lắng như vậy, tâm tư của hắn, còn ở trên thân đám người Hoàng Phủ Tú Minh.
- Nếu ngươi thông qua chủ nhân sát hạch, liền xem như là đệ tử của chủ nhân, ngươi không cần gọi ta tiền bối, lão phu bí danh Tử Khấu Tôn giả, ngươi có thể xưng ta Tử Khấu.
Lão giả râu tím lạnh nhạt nói:
- Còn đi ra ngoài, chỉ cần ý niệm của ngươi khống chế Hoang Thiên Tháp, liền có thể hòa Hoang Thiên Tháp vào trong cơ thể.
Ý niệm khống chế?
Tâm thần của Diệp Huyền hơi động.
Lam Quang học viện.
Một toà bảo tháp cao vót đứng lặng ở trong thiên địa, chính là Thí Luyện Tháp sừng sững ngàn năm ở trong học viện.
Giờ khắc này...
Ầm ầm ầm!
Bảo tháp sừng sững ngàn năm kia, đột nhiên lay động lên, một luồng khí tức từ bên trong tản mát ra.
- Xảy ra chuyện gì?
- Kia không phải Lam Quang học viện Thí Luyện Tháp sao?
- Phát sinh cái gì?
Một màn bất thình lình, lập tức khiến cho toàn bộ Lam Quang học viện, thậm chí võ giả trong Lam Quang Thành đều kinh hãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía tháp cao lay động kia.
Ở vị trí cấm địa của Lam Quang học viện, một tên Vũ Hoàng trưởng lão Vô Lượng Sơn của bí mật giám sát, cũng kinh ngạc nhìn tình cảnh cách đó không xa.
Chỉ thấy Thí Luyện Tháp cao tới trăm trượng kia, ở dưới mọi người nhìn kỹ, lại kịch liệt nhỏ đi, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi ở trong học viện.
Chương 1615 Sưu Thần Thuật (2)
Bạch!
Một đạo thân ảnh ở trong nháy mắt Thí Luyện Tháp biến mất, xuất hiện ở trong thiên địa.
- Thí Luyện Tháp thật sự bị ta thu vào trong đầu?
Diệp Huyền trôi nổi phía chân trời, có chút ngạc nhiên cảm thụ tiểu tháp, trong lòng có một tia khiếp sợ.
Huyền bảo trong thiên địa, Diệp Huyền gặp quá nhiều, kiếp trước Huyền bảo cửu giai Thiên Vân Toái Tinh Toa, đời này Trấn Nguyên Thạch, Hạo Quang Đại Thiên Kính,… đều không phải bình thường, nhưng cũng chỉ có thể gửi ở trên người mà thôi.
Nhưng Hoang Thiên Tháp này, có thể bị mình thu vào trong đầu, chỉ là điểm này, liền tuyệt đối không phải Huyền bảo phổ thông có thể so sánh.
Trong Hoang Thiên Tháp, lão giả râu tím nhìn thấy Diệp Huyền dễ dàng thu lấy Hoang Thiên Tháp, trong lòng cũng âm thầm hoảng sợ.
- Người này thực sự là...
Hắn đã không biết nên hình dung Diệp Huyền như thế nào, vẻn vẹn tiêu hao hơn hai tháng, liền luyện thành Dẫn Đạo Thuật mà chủ nhân lưu lại, đồng thời dễ dàng tế luyện Hoang Cổ Chi Tâm, thu lấy Hoang Thiên Tháp, thiên phú bực này, so với thiên tài hắn đã từng gặp phải, thì nghịch thiên hơn quá nhiều.
Thậm chí đến hiện tại, hắn còn có chút không dám tin tưởng, Diệp Huyền ung dung liền tu luyện thành Dẫn Đạo Thuật của chủ nhân như vậy.
Lão giả râu tím cùng Diệp Huyền đều không biết là, tu luyện Dẫn Đạo Thuật mấu chốt nhất chính là linh hồn tinh khiết, yêu cầu linh hồn người tu luyện càng cường đại càng tốt, còn yêu cầu không thể lột xác, cũng chính là không thể đột phá đến Vũ Đế.
Điều này cũng dẫn đến có thể tu luyện Dẫn Đạo Thuật, cao nhất cũng chỉ là Vũ Hoàng.
Mà Diệp Huyền là trọng sinh đến, linh hồn bản thân so với Vũ Hoàng phổ thông thì cường đại hơn, đồng thời kiếp trước tu vi của hắn ở bát giai tam trọng đỉnh phong, vừa vặn là cực hạn tu luyện Dẫn Đạo Thuật, mà đời này tu vi đồng dạng ở bát giai tam trọng, vẫn ở trong cực hạn tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Hai đời kết hợp, cường độ linh hồn của Diệp Huyền hoàn toàn là gấp hai lần Vũ Hoàng đỉnh phong bình thường, nhưng cường độ linh hồn của hắn một mực không đạt đến Vũ Đế, vừa vặn nằm ở cảnh giới đẹp nhất tu luyện Dẫn Đạo Thuật.
Ngay cả chủ nhân của Hoang Thiên Tháp cũng không nghĩ tới cõi đời này dĩ nhiên sẽ có người có linh hồn thần kỳ như thế, có thể dễ dàng luyện thành Dẫn Đạo Thuật của hắn.
Trong Lam Quang học viện, thời điểm Diệp Huyền xuất hiện ở trong thiên địa, cường giả của Vô Lượng Sơn bí mật giám sát Lam Quang học viện kia, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Người này là...
Huyền Diệp, Huyền Diệp kia lại vẫn ở Lam Quang học viện, trong lòng hắn mừng rỡ, liền lấy ra một viên thẻ ngọc truyền tin, muốn đưa tin cho đám người Tả Đồng hộ pháp.
Nhưng không chờ hắn truyền tin tức đi, vù, một luồng lực lượng linh hồn vô hình trong nháy mắt đi vào đầu óc của hắn, vẻ mừng rỡ như điên của người này trong nháy mắt đọng lại, trong mắt lộ ra một tia mờ mịt.
Bóng người Diệp Huyền ở trước mặt hắn chậm rãi hạ xuống.
- Nói cho ta, những ngày qua trong Mộng Cảnh Bình Nguyên đến tột cùng phát sinh chuyện gì?
Hai con ngươi của Diệp Huyền như ống kính vạn hoa xoay tròn, mang theo lực lượng hồn lực mê hoặc không ngừng tràn vào bộ não của đối phương.
Mà lúc này...
Đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
Cuồng Ngục Vũ Đế vẫn đóng chặt hai mắt đột nhiên mở mắt ra.
- Gần đủ rồi, đám người Tả Đồng hộ pháp đã từng người khóa chặt vị trí.
Thân hình của Cuồng Ngục Vũ Đế chậm rãi bay lên, đi tới bầu trời của Minh Nguyệt đế quốc, trên người hắn đột nhiên phóng ra một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố.
Vù!
Trong thiên địa, xuất hiện một Võ Hồn thần bí giống như hố đen, hắc động kia không ngừng xoay tròn, chín đạo tinh hoàn ở ngoài Võ Hồn kia không ngừng rung động, khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
- Là cường giả bí ẩn hai ngày trước xuất hiện kia.
- Hố đen trên đỉnh đầu hắn là cái gì?
- Là Võ Hồn của hắn sao?
Trong đế đô, vô số dân chúng đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn trời, cái hố đen thần bí kia triệt để che đậy liệt nhật, sắc trời như từ ban ngày trong nháy mắt đi tới đêm đen, khiến lòng người không tự chủ được bay lên một loại cảm giác hoảng sợ.
- Sưu Thần Thuật.
Huyền Nguyên cả người Cuồng Ngục Vũ Đế điên cuồng phóng thích, một luồng Võ Hồn vô hình xung kích, từ trong hố đen kia đột ngột bao phủ ra, trong nháy mắt lao ra đế đô của Minh Nguyệt đế quốc, lấy đế đô làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán về phía Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Vù!
Dưới xung kích cự lớn, toàn bộ dân thường trong đế đô của Minh Nguyệt đế quốc ngất đi, chỉ có số ít võ giả mạnh mẽ còn có thể kiên trì thần trí, nhưng tương tự cảm thấy đầu óc hỗn loạn, vạn phần thống khổ.
Lực lượng Võ Hồn mạnh mẽ kia, tốc độ khuếch tán cực kỳ kinh người, lấy tốc độ mỗi giây trăm dặm không ngừng lan tràn.
Lam Quang học viện.
- Xì xì!
Chỉ tay đánh giết Vô Lượng Sơn trưởng lão, Diệp Huyền trôi nổi phía chân trời, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Từ trong miệng đối phương, hắn biết được rất nhiều tình báo, cũng biết ở trong hơn hai tháng mình bị vây khốn, đám người Vô Lượng Sơn Tả Đồng Vũ Đế đã giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên, đang tìm kiếm tin tức đám người Hoàng Phủ Tú Minh khắp nơi.
- Đám người Hoàng Phủ Tú Minh hẳn phải biết ta còn ở trong Thí Luyện Tháp, vì lẽ đó cố ý ở các nơi của Mộng Cảnh Bình Nguyên gây ra hỗn loạn, mục đích chính là hấp dẫn Tả Đồng Vũ Đế chú ý, để lực chú ý của đối phương không cách nào tập trung ở Lam Quang học viện.
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi có chút lo lắng, Tả Đồng Vũ Đế là nhân vật nào? Hành động của đám người Hoàng Phủ Tú Minh, mặc dù sẽ ở trong thời gian nhất định quấy rối đối phương an bài, nhưng chờ cường giả của Vô Lượng Sơn lục tục đến, tất nhiên sẽ lộ ra kẽ hở, một khi bị đám người Tả Đồng bắt giữ, vậy thì nguy hiểm.
Mà càng làm cho Diệp Huyền căng thẳng, là từ trong miệng đối phương hắn biết được Vô Lượng Sơn có một cường giả bí ẩn khác đã giáng lâm.
Thời điểm cường giả thần bí này giáng lâm, ngay cả Tả Đồng Vũ Đế cũng tự mình tiến lên nghênh tiếp, biểu hiện cực kỳ cung kính.
Tả Đồng Vũ Đế đã là Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão, chấp chưởng hình phạt, người sau đó giáng lâm ngay cả Tả Đồng Vũ Đế cũng phải nghênh tiếp, thân phận cùng thực lực của đối phương tuyệt đối ở trên Tả Đồng Vũ Đế.
- Nhất định phải mau chóng thông báo Hoàng Phủ Tú Minh, để bọn họ nhanh chóng rời Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Bình luận facebook