-
Chương 1416-1420
Chương 1416 Dưỡng Hồn Thảo (2)
Diệp Huyền nhận biết một hồi, xác thực có một số ít người được thẻ ngọc giao dịch ra ngoài, có điều bình thường giá đều ở hai, ba ngàn Huyền Thạch trung phẩm.
Bắt được thẻ ngọc, Kỷ Linh mang theo hai người Diệp Huyền tiến vào kiến trúc, còn chưa tiến vào, liền bị hai tên Vũ Hoàng ngăn lại.
Hai người này rõ ràng không phải hai người lúc trước, nhưng tu vi đồng dạng ở bát giai tam trọng.
Trong lòng Diệp Huyền khẽ động, xem ra Nhĩ gia này xác thực không đơn giản, thủ hạ lại có nhiều Vũ Hoàng tam trọng như vậy, điều này hiển nhiên không phải người bình thường có thể có được.
Hai người nhìn thẻ ngọc trong tay Kỷ Linh một chút, mới để ba người Diệp Huyền vào.
Ánh vào mi mắt Diệp Huyền, là một vách tường có từng ô vuông, trong mỗi ô vuông, đều có một đánh số, mà ở trước vách tường, lại có một quầy hàng, một lão giả đang ngồi ở chỗ đó.
Ngoài ra, còn có hơn mười tên võ giả tụ tập ở trước vách tường, quay về lão giả kia nói gì đó, đồng thời lấy ra một đống Huyền Thạch, mà lão giả kia, sau khi thu qua Huyền Thạch, sẽ từ trong ngăn tủ lấy ra một tờ giấy bằng da dê, giao cho người võ giả kia.
- Diệp thiếu, trong vách tường này, chính là những vấn đề Nhĩ gia hỏi, tổng cộng có mười ba tầng, mỗi nhất trọng giá đều không giống nhau.
- Một thẻ ngọc, nhiều nhất có thể lấy ra năm vấn đề, chỉ cần ngươi giải quyết được bất luận vấn đề nào, cũng có thể tìm Nhĩ gia, yêu cầu Nhĩ gia trả lời một vấn đề.
Kỷ Linh đứng trước vách tường, nhìn Diệp Huyền tiếp tục giải thích:
- Có điều mỗi một tầng vấn đề, không phải ngươi muốn lấy liền có thể lấy, nhất định phải giao nộp chi phí, căn cứ số tầng không giống, chi phí cũng không giống.
- Ngăn tủ tầng thứ nhất, là một trăm Huyền Thạch trung phẩm, tầng thứ hai hai trăm Huyền Thạch trung phẩm, tầng thứ ba năm trăm Huyền Thạch trung phẩm, tầng thứ tư, một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, cứ thế suy ra, đến tầng thứ mười, liền phải giao nộp mười vạn Huyền Thạch trung phẩm.
- Còn tầng thứ mười ba, là một triệu Huyền Thạch trung phẩm.
Kỷ Linh từng cái giải thích.
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, một triệu Huyền Thạch trung phẩm? Là 10 ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, khái niệm này nghĩa là gì, một viên đan dược cửu giai cũng chỉ như thế.
Hơn nữa này còn không phải giá cả câu hỏi của ngươi, chỉ là giá cả thu được tư cách hỏi, một khi ngươi giải quyết không được vấn đề trong ngăn kéo, như vậy tiền của ngươi chính là uổng phí.
Nhĩ gia này đến tột cùng có lai lịch ra sao, dĩ nhiên có niềm tin bố trí quy định như thế? Chuyện này căn bản là gạt người a.
Càng làm cho Huyết Kiếm Vũ Đế buồn bực chính là, lại vẫn có nhiều người muốn cướp đi vào như vậy, chuyện này quả thật chính là nhiều tiền không địa phương tiêu.
- Diệp thiếu, ngươi tin tưởng cái tên này biết tất cả mọi chuyện?
Huyết Kiếm Vũ Đế không nhịn được nhìn về phía Diệp Huyền, vào lúc này, hắn cũng hoài nghi này có phải là âm mưu không.
Trên mặt Diệp Huyền khá là bình tĩnh, từ tốn nói:
- Mặc kệ có tin hay không, nếu đến rồi, vậy thì chơi một chút a.
Diệp Huyền nói, trực tiếp đi tới trước bức tường kia.
- Diệp thiếu, mười ba tầng ngăn tủ này giá cả không giống nhau, độ khó vấn đề cũng không giống nhau, đồ vật giải quyết vấn đề tự nhiên cũng không giống nhau, theo ta được biết, vấn đề bên trong bao hàm khắp các phương diện, có điều cho tới bây giờ, ta nghe nói giải quyết vấn đề cao nhất là ở tầng thứ mười.
Kỷ Linh ở Diệp Huyền bên tai nói.
Diệp Huyền gật gù, đi thẳng tới trước mặt lão giả kia, trước tiên điểm một ngăn tủ tầng thứ ba.
Rất nhanh Huyết Kiếm Vũ Đế liền đưa lên năm trăm Huyền Thạch trung phẩm, lão giả kia thu Huyền Thạch cẩn thận, từ tầng thứ ba rút ra một tấm giấy bằng da dê, giao cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền mở ra xem, khẽ gật đầu.
Vấn đề trên giấy da dê, kỳ thực rất đơn giản, là để người trả lời thu thập một cây Dưỡng Hồn Thảo cấp bảy, cũng ở thời điểm hỏi giao cho hắn liền được.
- Diệp thiếu, thế nào?
Kỷ Linh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế cũng góp mặt tới hỏi.
Nhìn thấy vấn đề trên giấy da dê, Huyết Kiếm Vũ Đế cười gằn một tiếng:
- Ta còn tưởng vấn đề gì, thần thần bí bí như thế, hóa ra là tìm một cây linh dược cấp bảy, quá bình thường a.
Tìm kiếm một cây linh dược cấp bảy, ở Cửu Thiên Vũ Đế như hắn xem ra, căn bản không phải một sự tình khó khăn.
Kỷ Linh ở một bên lắc đầu nói:
- Không nghĩ tới là nhiệm vụ tìm kiếm linh dược, Diệp thiếu, xem ra nhiệm vụ này của ngươi là rất khó xong.
- Một cây linh dược cấp bảy mà thôi.
Huyết Kiếm Vũ Đế không nhịn được khinh thường nói.
Kỷ Linh liền nói:
- Theo ta được biết, chỉ cần là nhiệm vụ tìm kiếm vật liệu, cho dù là thấp nhất, cũng rất khó hoàn thành, bình thường yêu cầu tìm kiếm vật liệu hoặc là vô cùng ít ỏi, hoặc hầu như tuyệt tích, đã từng có người ở tầng thứ nhất lấy nhiệm vụ tìm kiếm một viên Ôn Hồn Thạch cấp sáu, kết quả hắn tìm khắp cả toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành, thậm chí địa vực phụ cận Hỗn Loạn Chi Thành, cũng không thể hoàn thành.
- Có chuyện này?
Huyết Kiếm Vũ Đế lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Diệp Huyền.
Thành trì mạnh mẽ như Hỗn Loạn Chi Thành, lại không tìm được một viên vật liệu cấp sáu, vậy dạng vật liệu này đến tột cùng ít ỏi ra sao? Hay căn bản không thể dùng ít ỏi để hình dung, chuyện này căn bản là hiếm thấy.
Diệp Huyền nhìn nội dung trên giấy da dê đăm chiêu.
Dưỡng Hồn Thảo, là một loại linh dược có thể ôn dưỡng Võ Hồn của võ giả, cấp bậc tuy ở cấp bảy, thế nhưng là vô cùng ít ỏi, xác thực là vô cùng hiếm thấy.
Thời điểm Diệp Huyền kiếp trước, đã từng chiếm được vài cây Dưỡng Hồn Thảo, mà ở đời này, hắn còn chưa từng thấy bất kỳ một cây Dưỡng Hồn Thảo nào.
Bởi vậy nhiệm vụ này của hắn căn bản là không xong được, nếu đối phương định ra nhiệm vụ này, nói rõ hắn ở trong Hỗn Loạn Chi Thành không tìm được vật liệu như vậy, hay là nhiệm vụ như vậy, đều là chuẩn bị cho những người chạy nạn đến Hỗn Loạn Chi Thành kia.
Có điều Dưỡng Hồn Thảo này giá trị cũng không đặc biệt cao, tuy hiếm thấy, nhưng một khi xuất hiện, bình thường cũng chỉ giá trị hơn một nghìn Huyền Thạch trung phẩm.
Bao quát Kỷ Linh trước nói Ôn Hồn Thạch cũng như thế, giá trị cũng ở hai, ba trăm Huyền Thạch trung phẩm, nói như vậy, vấn đề trong ngăn tủ này, giá trị hẳn là tương đương giá ngăn tủ, sẽ không cách biệt quá bất hợp lí.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không do dự nữa, rất nhanh lại điểm một ngăn tủ tầng thứ sáu, tầng thứ tám, mà tầng thứ mười Diệp Huyền lại lựa chọn hai cái.
Chương 1417 Nhìn thấy hi vọng (1)
Ngăn tủ tầng thứ mười giá trị cao tới mười vạn Huyền Thạch trung phẩm, tương đương với một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, Diệp Huyền tin tưởng một khi giải quyết, đủ để từ trong miệng đối phương hỏi dò đến vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh.
Bốn tấm giấy bằng da dê rất nhanh được đưa vào trong tay Diệp Huyền.
Diệp Huyền trước tiên mở giấy bằng da dê tầng thứ sáu, tầng thứ sáu tương tự là tìm kiếm vật liệu, lần này tìm kiếm, là một loại Hồn Tinh gọi Huyễn Âm Thú Huyền thú.
Huyễn Âm Thú, là một loại Huyền thú cực kỳ ít ỏi, thính lực cực kỳ nhạy cảm, hơn nữa có thể chế tạo ra loại công kích huyễn âm, thuộc về loại khá mạnh mẽ trong Huyền thú Yêu Vương.
Mà Huyễn Âm Thú này cũng tương tự cực kỳ ít ỏi, chỉ nghe có người từng ở nơi sâu xa của Vô Tận sơn mạch thấy, chỗ khác rất ít xuất hiện.
Diệp Huyền lắc đầu, mở ra nhiệm vụ trên giấy da dê tầng thứ tám.
Lần này, ánh mắt của hắn sáng lên, chỉ thấy tầng thứ tám ghi chép, là nhiệm vụ tìm kiếm một môn Võ Hồn bí kỹ, yêu cầu bộ Võ Hồn bí kỹ này, nhất định phải trải qua mười ba đại huyệt vị Nhĩ Kỳ Môn, huyệt Bách Hội cùng Cưu Vĩ huyệt, cũng có thể kết hợp thân thể huyền mạch, hình thành một bộ hoàn thành chảy trở về.
Trong đầu Diệp Huyền công pháp đông đảo, rất nhanh tìm tới một môn Võ Hồn bí kỹ đối ứng.
Có điều môn Võ Hồn bí kỹ này cấp bậc không cao, thuộc về Huyền phẩm trung cấp.
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh có chút không nói gì, ba nhiệm vụ này, xem ra cũng không dễ dàng, chí ít hai người bọn họ là căn bản không có cách hoàn thành.
Tuy đã có thể hoàn thành một nhiệm vụ, thế nhưng Diệp Huyền vẫn mở ra hai tấm giấy bằng da dê tầng thứ mười.
Nhiệm vụ trên hai tấm giấy da dê này, không ngờ có chút tương tự, đều là nhiệm vụ tìm kiếm đan dược, một loại là Phong Hành Đan bát giai, một loại là Ngưng Tâm Đan bát giai.
- Diệp thiếu, tên này có phải là thám tử một thế lực lớn nào đó không, hắn đề yêu cầu, tựa hồ cũng không có liên hệ gì a.
Huyết Kiếm Vũ Đế vốn còn muốn từ trong những vấn đề này, nhìn ra mục đích của đối phương, nhưng năm vấn đề toàn bộ xem xong, Huyết Kiếm Vũ Đế có chút mê man, những vấn đề này lẫn nhau trong lúc đó không có liên hệ gì, duy nhất tương đồng, chính là người này cần đều khá đặc thù, bất kể là vật liệu hay bí kỹ, đan dược, đều không phải thông thường trên thị trường.
- Diệp thiếu, nếu không ngày hôm nay chúng ta trở về, ta nghĩ biện pháp lại đi làm một khối thẻ ngọc, sau ba ngày chúng ta lại tới một lần.
Kỷ Linh cũng nhìn thấy Diệp Huyền lấy được vấn đề, nhất thời liên tục cười khổ, ở một bên thịt thương yêu không dứt.
Dưới cái nhìn của hắn, lần này Diệp thiếu ra hơn mười vạn Huyền Thạch trung phẩm, không thể nghi ngờ là trôi theo nước, độ khó căn bản không phải lớn một cách bình thường.
Phía trước hai nhiệm vụ cấp thấp, đều là tìm kiếm một ít vật liệu đặc thù, thuộc về rất khó hoàn thành, không nghĩ tới ba cái sau, càng thêm gian nan.
Một là tìm kiếm một loại Võ Hồn bí kỹ nào đó, ở trong các loại bí kỹ, Võ Hồn bí kỹ không thể nghi ngờ là quý hiếm nhất, cái này cũng chưa tính, đối phương cần Võ Hồn bí kỹ còn có yêu cầu huyệt vị, điều này hiển nhiên là khó càng thêm khó, căn bản không phải người bình thường có thể hoàn thành.
Mà Diệp Huyền được hai nhiệm vụ ở tầng thứ mười, hiển nhiên độ khó càng cao hơn.
Hai loại đan dược này không những cấp bậc đạt đến bát giai, chỉ có Luyện Dược Sư bát giai trở lên mới có thể luyện chế, hơn nữa còn không phải đan dược bát giai thông thường, coi như có một tên Luyện Dược Sư bát giai đến đây, ở dưới tình huống không biết đan phương cùng phương pháp luyện chế cũng căn bản không hoàn thành được hai nhiệm vụ này.
Tuy Kỷ Linh đã sớm có biết độ khó nhiệm vụ mà Nhĩ gia tuyên bố, nhưng trước đây hắn chưa từng tiến vào, bởi vậy còn ôm ấp ảo tưởng, lúc này mới rốt cuộc biết độ khó này đến tột cùng cao bao nhiêu.
- Diệp thiếu, ta suy nghĩ thêm, xem có có biện pháp nào khác không.
Kỷ Linh chỉ cảm thấy trong lòng hổ thẹn.
- Không cần lại nghĩ biện pháp khác.
Diệp Huyền khoát tay áo một cái.
- Liền mấy vấn đề này đi.
Muốn nói năm yêu cầu này, ngoại trừ cái thứ nhất cùng thứ hai hắn trong thời gian ngắn không thể hoàn thành ra, ba cái còn lại đối với hắn mà nói đều không phải vấn đề gì.
Phong Hành Đan cùng Ngưng Tâm Đan tuy người biết không nhiều, nhưng dù sao chỉ là thuộc về đan dược lạ, mà không phải phương pháp luyện đan không trọn vẹn, Diệp Huyền từng làm trưởng lão danh dự của Luyện Dược Sư hiệp hội, tự nhiên biết phương pháp luyện chế đan dược này, nếu như hắn muốn, nửa ngày liền có thể luyện chế ra.
Hiện tại hắn quan tâm, chính là Nhĩ gia kia, đến tột cùng có biết tung tích của Hoàng Phủ Tú Minh hay không.
- Liền mấy vấn đề này?
Chỉ là Diệp Huyền hào hiệp, lại để Kỷ Linh sửng sốt một chút.
- Không phải là luyện chế đan dược cùng tìm kiếm Võ Hồn bí kỹ sao, không làm khó được thiếu gia ta.
Diệp Huyền nắm ba tờ giấy bằng da dê kia, đi về phía lão giả, lạnh nhạt nói:
- Ta muốn gặp người tuyên bố nhiệm vụ.
- Ngươi có thể hoàn thành vấn đề trong này?
Lão giả kia ngờ vực liếc nhìn Diệp Huyền.
- Nếu như không thể hoàn thành, ta cũng sẽ không nói như thế rồi.
- Tốt lắm, không biết các hạ có thể hoàn thành loại nào trong này, kính xin cho ta bằng chứng có thể hoàn thành, ta sẽ an bài ngươi gặp Nhĩ gia.
- Còn cần bằng chứng?
- Đó là tự nhiên, bởi vì có mấy người vì nhìn thấy Nhĩ gia chúng ta, quả thực là không từ thủ đoạn nào, chúng ta không thể không phòng bị một hồi, giả như ngươi tìm được vật liệu, chỉ cần trước đưa vật liệu ra, liền có thể nắm giữ tư cách đặt câu hỏi.
- Tốt lắm, ta có thể giải quyết vấn đề tầng thứ tám.
Diệp Huyền cũng không phí lời, trực tiếp lấy giấy bút, xoạt xoạt xoạt viết Võ Hồn bí kỹ, giao cho đối phương.
- Bí kỹ này tựa hồ chỉ có nửa bộ trước, không có phần bộ sau a?
Lão giả kia liếc nhìn, hơi nhướng mày.
- Chuyện cười, đây là tự nhiên, nếu như ta toàn bộ viết xuống, các ngươi lại giải quyết không được vấn đề của ta, vậy ta chẳng phải là thiệt thòi.
Diệp Huyền nở nụ cười:
- Chỉ mong Nhĩ gia các ngươi nói tới tên đến thực quy, ta tự nhiên sẽ viết nửa phần sau ra.
- Được, A Tam, ngươi mang mấy vị khách nhân này tới phòng tiếp khách của Nhĩ gia đi, ta mang nửa bộ bí kỹ này cho Nhĩ gia nhìn một chút.
- Vâng.
Lúc này bên cạnh đi tới một tên Vũ Hoàng tam trọng, dẫn đám người Diệp Huyền tới một phòng tiếp khách, đồng thời dâng chè thơm, sau đó lui xuống.
Chương 1418 Nhìn thấy hi vọng (2)
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Huyết Kiếm Vũ Đế đứng trong phòng tiếp khách, đánh giá bốn phía, hừ lạnh một tiếng.
Một phút sau, lần thứ hai có người đi vào.
- Mấy vị, Nhĩ gia đã ở bên trong chờ, mời đi theo ta.
Xuyên qua tầng tầng đường nối, đám người Diệp Huyền cuối cùng đi tới một gian phòng cực sự tinh xảo, trong phòng, có một bàn tiếp khách, ở sau bàn, ngồi một nam tử mang mặt nạ, có vẻ cực kỳ thần bí.
Khí tức trên người đối phương hết sức nội liễm, nhưng Diệp Huyền vẫn cảm thụ ra tu vi của đối phương, là Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong.
- Phần bí kỹ này là các ngươi đưa ra? Viết bản dưới ra đi.
Thanh âm người này trầm thấp, để bí kỹ Diệp Huyền viết lên bàn, ngữ khí bình thản nói, có thể nghe được, tuổi tác của hắn không phải quá lớn.
Diệp Huyền cười nhạt, thản nhiên ngồi ở trước mặt của đối phương, lúc này mới nói:
- Ở trước khi ta cho ngươi bí kỹ, ngươi có phải là nên trả lời vấn đề của ta trước không?
Trong ánh mắt người kia toát ra một tia giễu cợt, đạm mạc nói:
- Ngươi là sợ ta nuốt đồ vật rồi lại giải quyết không được nghi vấn của ngươi? Không phải Nhĩ gia ta nói bốc nói phét, chỉ cần ngươi muốn nghe được là sự tình ở Hỗn Loạn Chi Thành, không có ta trả lời không được.
- Chuyện như vậy vẫn là bảo hiểm một chút a.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Người đeo mặt nạ lạnh lùng liếc nhìn ba người Diệp Huyền, nói:
- Ở chỗ này của ta, từ trước đến giờ đều là trước cho đồ vật, lại trả lời vấn đề, nếu như các ngươi còn dây dưa cái này, vậy thì mời đi.
Người đeo mặt nạ khoát tay chặn lại, truyền lệnh trục khách.
- Xem ra là không thể đồng ý.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, trực tiếp đứng dậy.
- Há, đúng rồi, đã quên nói cho ngươi, ngoại trừ vấn đề tầng thứ tám, tầng thứ mười Ngưng Tâm Đan cùng Phong Hành Đan ta cũng có thể giải quyết.
- Ngươi có thể lấy ra Phong Hành Đan cùng Ngưng Tâm Đan?
Người đeo mặt nạ hoài nghi.
- Phong Hành Đan, đan dược bát giai cấp trung, thuộc về đan dược viễn cổ, lần đầu xuất hiện, là ở ba ngàn năm trước Huyền Vực Thiên Trì bí cảnh, một khi dùng, có thể làm cho bất kỳ võ giả nào dưới Cửu Thiên Vũ Đế, tăng lên gần gấp đôi tốc độ, đồng thời các loại công năng nhận biết cũng sẽ tăng cường 80%, chủ tài luyện chế là Phong Hành Thảo bát giai, Linh Tâm Thạch...
- Ngưng Tâm Đan, đan dược bát giai cấp cao, tương tự thuộc về đan dược viễn cổ, là một loại đan dược có thể ôn hòa tâm mạch, tăng cường năng lực chịu đựng của huyền mạch, cùng năng lực chống xung kích, đồng thời đối với thân thể nắm giữ tác dụng bảo vệ cường đại, mà chủ tài luyện chế là Đích Tâm Ý Quả bát giai đỉnh phong,...
Diệp Huyền đứng ở trong phòng nói, nói rõ vật liệu, lai lịch của Phong Hành Đan cùng Ngưng Tâm Đan.
- Hai loại đan dược này sở dĩ cực kỳ ít ỏi, một mặt là bởi vì đan phương vô cùng hiếm thấy, Luyện Dược Sư phổ thông căn bản không có cách lấy được, mặt khác, phương pháp luyện chế cũng thuộc về tuyệt mật, ngoại trừ một ít đại sư hàng đầu ở Luyện Dược Sư hiệp hội, rất ít người biết được, có điều ta tin tưởng các hạ nếu được xưng không chỗ nào không biết, như vậy đan phương của hai loại đan dược này nhất định có hiểu biết, không biết ta lúc trước nói có đúng hay không?
Diệp Huyền một bộ định liệu trước.
Người đeo mặt nạ lập tức trầm mặc lại.
- Các hạ xem ra là thật sự quy củ như sắt, đã như vậy, chúng ta liền cáo từ.
Diệp Huyền thấy đối phương không có phản ứng, lắc lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
- Chậm đã.
Đúng lúc này, người đeo mặt nạ kia rốt cục mở miệng:
- Nói đi, các ngươi muốn hỏi là vấn đề gì?
- Chúng ta muốn hỏi thăm ngươi một người.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, một lần nữa ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn chăm chú đối phương, trầm giọng nói:
- Tên của người nọ gọi Hoàng Phủ Tú Minh, ở hơn một năm trước bị Vô Lượng Sơn đưa tới Hỗn Loạn Chi Thành, đồng thời làm nô lệ bán ra ngoài, chúng ta muốn biết, hiện tại hắn ở nơi nào?
- Hoàng Phủ Tú Minh?
Người đeo mặt nạ kia ngón trỏ tay phải gõ mặt bàn, phát sinh tiếng vang cạch cạch, tựa hồ đang trầm tư cái gì.
Đối diện, trái tim Diệp Huyền hơi nâng lên.
Chỉ chốc lát sau, người đeo mặt nạ kia rốt cục ngẩng đầu lên:
- Các ngươi nói tới Hoàng Phủ Tú Minh, hẳn là một tên Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, bởi vì xông vào trọng địa Vô Lượng Sơn ăn cắp báu vật, kết quả bị Vô Lượng Sơn bắt, đưa tới Hỗn Loạn Chi Thành, đồng thời ở một năm trước bán đi ra ngoài, ân, thân phận của hắn tựa hồ là viện trưởng của một học viện nào đó, tên là... Lam Quang học viện.
Rào!
Diệp Huyền đứng lên.
Những chuyện này, ngay cả Huyết Kiếm Vũ Đế cũng không biết, không nghĩ tới lại bị người đeo mặt nạ này nói ra, tìm kiếm lâu như vậy, Diệp Huyền rốt cục nhìn thấy một tia hi vọng, trong lòng làm sao có thể không kích động.
- Nói cho ta, hắn người ở đâu?
Diệp Huyền liền trầm giọng nói, ánh mắt hừng hực.
- Hiện tại ngươi có phải là nên trước giao cho ta nửa phần sau của bí kỹ không?
Nam tử đeo mặt nạ ngồi ở chỗ đó, lạnh nhạt nói.
Hắn nhìn thấy Diệp Huyền phản ứng, liền biết mình nói dĩ nhiên đánh trúng uy hiếp của Diệp Huyền, lúc này lập tức nhàn rỗi.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói nhảm, hắn cầm bút lên, rất nhanh viết nửa phần sau công pháp ra, đưa tới trước mặt nam tử đeo mặt nạ:
- Nói đi, Hoàng Phủ Tú Minh hiện tại ở nơi nào?
- Ta nói rồi, ở chỗ này của ta, đều là trước tiên cho đồ vật, lại hỏi vấn đề, ngươi cũng không ngoại lệ.
Nam tử đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, lúc này mới cầm lấy công pháp, nhìn kỹ.
Một lát sau, hắn gật gù thả công pháp xuống, nói:
- Các ngươi muốn tìm Hoàng Phủ Tú Minh, ở một năm trước bị Vô Lượng Sơn bán cho Đấu Vũ Hội.
- Đấu Vũ Hội?
Tâm trạng của Diệp Huyền buông lỏng, nhọc nhằn khổ sở lâu như vậy, hắn cuối cùng cũng coi như tìm tới vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, chỉ cần biết hắn người ở đâu, như vậy giải cứu sẽ rất dễ dàng.
- Vậy hiện tại hắn người thế nào? Ở bộ ngành nào của Đấu Vũ Hội?
Diệp Huyền tiếp tục hỏi.
Nam tử đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng, nhưng không hề trả lời, mà lạnh nhạt nói:
- Ngươi đưa cho công pháp bí kỹ, chỉ đủ trả lời vấn đề trước kia, nếu ngươi muốn biết càng nhiều tin tức, nhất định phải lấy ra nhiều thứ hơn, tỷ như...
Nói đến đây, ngữ khí của hắn hơi dừng lại một chút:
- Phương pháp luyện chế Phong Hành Đan cùng Ngưng Tâm Đan.
- Các hạ không cảm giác mình có chút lòng tham không đáy sao?
Con mắt của Diệp Huyền hơi nheo lại.
Chương 1419 Đấu Vũ Hội
Mình vừa nãy cho công pháp bí kỹ, tuy chỉ là Huyền phẩm trung cấp, nhưng dù sao cũng là Võ Hồn bí kỹ, ở trên đại lục cực kỳ ít ỏi.
Mà đối phương vẻn vẹn nói cho mình vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, cái khác không nói gì, liền nói đồ vật không đủ, chuyện này quả thật chính là trần trụi doạ dẫm.
Nam tử đeo mặt nạ lắc đầu nói:
- Một phần giá tiền một phần hàng, ngươi cho đồ vật, chỉ có thể được đáp án này.
- Tốt.
Diệp Huyền gật gù, chợt đứng lên:
- Chúng ta đi.
Đấu Vũ Hội, Diệp Huyền ở những ngày qua cũng có hiểu rõ, thuộc về một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, là cơ cấu đáng sợ chuyên môn đào tạo thiên tài.
Ở bên trong, chỉ chiêu thu thiên tài, không chiêu thu hạng xoàng xĩnh, bất kỳ một tên võ giả nào muốn gia nhập Đấu Vũ Hội, đều phải trải qua đấu vũ tràng chuyên môn, tiến hành liều mạng chém giết.
Chỉ có võ giả thể hiện ra thiên phú kinh người, mới được Đấu Vũ Hội thu nạp, trở thành một tên thiên tài trong đó.
Mà Hoàng Phủ Tú Minh làm một tên Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, tuy chỉ là một nô lệ, nhưng tin tưởng chắc chắn sẽ không tiến vào đấu vũ tràng tiến hành liều mạng chém giết, nếu không Kỷ Linh cũng sẽ không nghe được tin tức.
Vì lẽ đó Diệp Huyền không cần nghĩ, cũng biết Hoàng Phủ Tú Minh bị bán vào Đấu Vũ Hội, tất nhiên sẽ đối xử như Luyện Hồn Sư mạnh mẽ, như vậy tính mạng của hắn hẳn không cần lo lắng, đồng thời vị trí, cũng vừa xem hiểu ngay, tất nhiên là bộ ngành Luyện Hồn Sư của Đấu Vũ Hội.
Nếu những thứ này đều là chuyện chắc như đinh đóng cột, Diệp Huyền cũng chẳng muốn cùng Nhĩ gia này dây dưa, đối phương nhiều nhất chỉ có thể cung cấp một ít tình báo mà thôi, đối với cứu người là căn bản giúp không được chút nào.
- Mấy vị không cần phải đi gấp.
Nhìn thấy Diệp Huyền dĩ nhiên nửa câu không nói, xoay người rời đi, nam tử đeo mặt nạ kia đầu tiên là sững sờ, chợt mở miệng cười.
- Không đi chẳng lẽ còn lưu lại uống trà sao.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng.
Hỏi bất luận vấn đề nào, đều cần trả nhiều đồ như vậy, tuy trên người Diệp Huyền đồ vật không ít, nhưng cũng không phải oan đại đầu.
Nam tử đeo mặt nạ kia khẽ cười một tiếng:
- Các hạ không cần hỏa khí lớn như vậy, như vậy đi, chỉ cần ngươi dạy cho tại hạ phương pháp luyện chế Ngưng Tâm Đan cùng Phong Hành Đan, tại hạ tất nhiên sẽ nói cho ngươi đầu đuôi tình huống của Hoàng Phủ Tú Minh, thậm chí ngay cả vị trí của hắn, cũng không một để sót.
- Xin lỗi, không có hứng thú.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, bước chân liên tục.
- Xem ra các hạ là không chuẩn bị cho Nhĩ gia ta mặt mũi.
Nam tử đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, bầu không khí trong phòng rõ ràng cảm giác âm lạnh xuống, ở trước khi Diệp Huyền rời phòng, nam tử đeo mặt nạ đột nhiên hừ lạnh nói:
- Nếu ta đoán không sai, các hạ chính là Vô Lượng Sơn truy nã Huyền Diệp a? Bây giờ toàn bộ Vô Lượng Sơn đều ở Huyền Vực trắng trợn lùng bắt các hạ, nhưng các hạ lại đi tới Hỗn Loạn Chi Thành, chẳng trách Vô Lượng Sơn làm sao cũng không tìm được, quả thật là khiến người ta khó có thể dự liệu, tại hạ cũng khâm phục không thôi.
Tiếng nói của hắn quái gở, khiến cho người cực kỳ không thoải mái.
Diệp Huyền bước chân dừng lại, đột nhiên quay đầu, lạnh lẽo nói:
- Các hạ nói lời này là có ý gì?
- Không có ý gì, tại hạ chỉ là trình bày một sự thật.
Nam tử đeo mặt nạ cười nhạt một tiếng.
- Có điều nếu các hạ nguyện ý nói cho tại hạ phương pháp luyện chế Ngưng Tâm Đan cùng Phong Hành Đan, ta tin tưởng tin tức các hạ đi tới Hỗn Loạn Chi Thành, tuyệt đối sẽ không truyền bá ra ngoài, bị Vô Lượng Sơn biết được.
- Ngươi đây là đang uy hiếp ta?
Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên phát lạnh.
- Này không phải uy hiếp, ta chỉ là nói cho ngươi biện pháp giải quyết.
Nam tử đeo mặt nạ xì cười một tiếng.
- Làm càn!
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế đã sớm xem nam tử đeo mặt nạ khó chịu, thấy tình cảnh này làm sao còn có thể nhịn được.
Ầm!
Một luồng uy thế khủng bố từ trong cơ thể hắn đột nhiên bao phủ ra, bao phủ lại cả phòng, đồng thời tay phải của hắn đột nhiên nhấc lên.
Xèo!
Một tia sáng màu máu nhanh như tia chớp lướt ra, hóa thành một luồng kiếm ý, xông thẳng vị trí của nam tử đeo mặt nạ, sau đó ầm ầm chém xuống.
Kiếm khí màu đỏ đáng sợ bao phủ, kinh sợ hư không.
Xì xì!
Tia sáng lướt qua, mặt nạ của nam tử đeo mặt nạ kia chia ra làm hai, rơi xuống đất, lộ ra một khuôn mặt sợ hãi ngơ ngác, một giọt máu tươi, từ chỗ mi tâm của hắn nhỏ xuống.
- Ngươi, ngươi dám động thủ với Nhĩ gia ta, các ngươi là không muốn sống sao?
Sợ hãi qua đi, ngơ ngác trên mặt người này lập tức biến thành vẻ giận dữ, trong mắt lập loè ra vẻ phẫn nộ khó có thể tin.
- Diệp thiếu.
Một bên Kỷ Linh sợ hết hồn, kinh kêu thành tiếng.
Ở Tam Cửu Đại Đạo pha trộn lâu như vậy, Kỷ Linh sâu sắc biết Nhĩ gia đáng sợ.
Nhĩ gia làm buôn bán, vốn là chuyện cực kỳ đắc tội với người, bởi vậy người muốn giết hắn cũng căn bản là vô số kể.
Nhưng Nhĩ gia có thể sừng sững ở Tam Cửu Đại Đạo nhiều năm như vậy, lù lù không ngã, tự nhiên là có sức lực cùng thực lực của hắn, tuyệt không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể đắc tội.
Hỗn Loạn Chi Thành đã từng có một thủ lĩnh thế lực bởi vì bất mãn Nhĩ gia thu phí, tuyên bố muốn cho Nhĩ gia sống không nổi ở Hỗn Loạn Chi Thành này.
Kết quả vẻn vẹn thời gian một tháng, thế lực kia liền bị thế lực đối địch diệt không còn một mống, hầu như không có một người sống sót, thậm chí ngay cả những thành viên chạy ra Hỗn Loạn Chi Thành, cũng đều bị từng cái tìm ra chém giết hầu như không còn.
Mà thế lực đối địch kia có thể như cá gặp nước như vậy, có người nói cũng là bởi vì Nhĩ gia cung cấp tình báo.
Từ sau chuyện đó, những người tới cửa tìm Nhĩ gia kia, tất cả đều trở nên cẩn thận, cho dù bất mãn, cũng không ai dám có bất luận biểu thị gì.
Nhưng hôm nay, Huyết Kiếm đại nhân dĩ nhiên động thủ với Nhĩ gia, điều này làm cho sau lưng Kỷ Linh mồ hôi lạnh chảy ra, hết thảy võ giả đã từng dám động thủ với Nhĩ gia, cuối cùng không có một là có kết quả tốt.
Chỉ là sau khi Kỷ Linh kinh hô, Diệp Huyền chưa kịp mở miệng, trên mặt Huyết Kiếm Vũ Đế lại lộ ra vẻ mong mỏi.
- Vào lúc này, ngươi lại còn dám uy hiếp lão phu.
Hô!
Trong cơ thể Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên bắn ra một luồng uy thế kinh người, ầm ầm, lực lượng đáng sợ lập tức ràng buộc Nhĩ gia lại, như một bàn tay vô hình, bắt Nhĩ gia ở trong tay, thân thể thậm chí ngay cả nhúc nhích cũng không thể động đậy.
Chương 1420 Thiên Nhĩ Võ Hồn (1)
- Cái gì?
Một bên Kỷ Linh trợn mắt ngoác mồm, một mặt ngơ ngác.
Xong, lần này xong.
Trong lòng hắn đã một mảnh tuyệt vọng, Huyết Kiếm đại nhân không chỉ chém rơi mặt nạ của Nhĩ gia, hiện tại còn bắt Nhĩ gia, trong lòng Kỷ Linh đã có thể khẳng định, đối phương là chắc chắn sẽ không giảng hoà.
- Rầm!
Mà vào lúc này, ngoài cửa cũng truyền đến một trận náo động kịch liệt, cùng với tiếng bước chân liên tiếp.
- Nhĩ gia, xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì?
- Dĩ nhiên có người dám ở chỗ chúng ta ngang ngược.
Từng tiếng quát chói tai vang lên, tùy theo truyền đến chính là từng luồng từng luồng khí tức mạnh mẽ, nỗ lực xông vào trong phòng, nhưng đều bị uy thế của Vũ Đế Huyết Kiếm ngăn cản ở bên ngoài.
- Để người của ngươi đều lui về, bằng không lão phu ta bóp chết ngươi.
Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi dùng sức, Nhĩ gia lập tức cảm thấy cổ của mình bị một nguồn lực lượng vô hình nắm, cổ phát sinh tiếng khanh khách, gương mặt trướng đỏ bừng.
- Các ngươi không cần đi vào.
Trong mắt Nhĩ gia loé ra một tia sợ hãi, liền cao giọng quát.
Bên ngoài tiếng bước chân im bặt, nhưng có thể cảm nhận được, từng luồng từng luồng khí tức đang ở bên ngoài ngưng tụ, như bình tĩnh trước khi núi lửa phun trào, tràn ngập ngột ngạt.
Hơn nữa khí tức bên ngoài, còn đang không ngừng tăng cường.
Kinh hoảng trong mắt Nhĩ gia thoáng thu lại, ánh mắt từ từ bình tĩnh, lạnh lẽo nhìn ba người Diệp Huyền:
- Các ngươi biết mình đang làm gì không? Ta dám cam đoan, nếu các ngươi dám giết ta, ba người các ngươi chắc chắn sẽ không sống qua ngày hôm nay.
- Đến hiện tại còn dám uy hiếp ta.
Trong con ngươi của Huyết Kiếm Vũ Đế lóe lên hàn mang, trên tay càng thêm dùng sức, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt xông thẳng vào đầu óc của hắn.
Nhưng ánh mắt của hắn trái lại càng thêm dữ tợn, khàn giọng nói:
- Ngươi có gan liền giết ta, không cần nói ta, chỉ cần ta vừa chết, tin tức truyền đi, Vô Lượng Sơn liền sẽ không bỏ qua các ngươi, huống chi, các ngươi cho rằng giết ta, có thể từ nơi này chạy đi?
- Ha ha, chỉ bằng đám thủ hạ phế vật kia của ngươi?
Huyết Kiếm Vũ Đế cười lạnh một tiếng, sắc mặt tức giận càng sâu, trên tay càng thêm dùng sức.
Dưới lực lượng cường đại, đôi mắt của Nhĩ gia hầu như trừng ra viền mắt, trong nhãn cầu che kín tơ máu, thân thể kịch liệt vặn vẹo.
- Huyết Kiếm, để hắn xuống đi.
Diệp Huyền xoay người, ở trên một cái ghế ngồi xuống, sau đó bình tĩnh nói.
Huyết Kiếm Vũ Đế sững sờ nói:
- Diệp thiếu, ngươi muốn ta thả hắn?
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Không phải vậy còn có thể thế nào? Ngươi trảo chỉ là một khôi lỗi, căn bản không phải cái gọi là Nhĩ gia, vì lẽ đó coi như ngươi giết hắn, cũng chỉ là giết một thủ hạ của đối phương mà thôi, đối phương căn bản ngay cả lông mày cũng sẽ không nhíu một cái.
- Cái gì? Hắn chỉ là khôi lỗi?
Diệp Huyền nói, để Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh sửng sốt.
Bọn họ khó có thể tin nhìn nam tử trung niên trước mặt, nam tử vẫn cùng bọn họ nói chuyện, dĩ nhiên không phải Nhĩ gia trong truyền thuyết.
- Diệp thiếu, nhưng vừa nãy hắn...
Huyết Kiếm Vũ Đế vẫn còn có chút không thể tin được, vừa nãy nam tử này cùng mình rõ ràng giao lưu lâu như vậy, hơn nữa rõ ràng nói ra lai lịch cùng vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, ngoại trừ Nhĩ gia ở trong truyền thuyết, còn có thể là ai?
Thế nhưng đối với Diệp Huyền nói, Huyết Kiếm Vũ Đế cực kỳ tín phục, nếu không hắn cũng sẽ không ở giữa Vô Lượng Sơn cùng Diệp Huyền, cuối cùng lựa chọn Diệp Huyền.
Nghĩ tới đây, Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, triệt hồi uy thế, để nam tử trung niên xuống.
- Coi như các ngươi thức thời.
Lúc này hắn mới trì hoản qua, sau khi đứng dậy ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Tuy các ngươi cuối cùng thả ta, thế nhưng các ngươi dám ra tay với Nhĩ gia ta, đã là phạm vào thiên đại tội nghiệt, các ngươi...
- Được rồi, không cần giả bộ.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, ngắt lời hắn, chợt ánh mắt ngóng nhìn vị trí nào đó phía sau gian phòng, phảng phất như xuyên thấu tầng tầng vách tường.
- Dựa vào phương thức hồn lực đặc biệt, đến tiến hành giao lưu, ngươi cho rằng người khác thật sự không thấy được sao?
Diệp Huyền xì cười một tiếng.
- Các hạ quả nhiên thật tinh tường.
Một thanh âm lạnh lùng, đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến, mờ ảo đến cực điểm, hoàn toàn bắt giữ không đến.
- Xem ra ngươi mới là chính chủ nơi này.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười.
Vừa nãy thời điểm cùng nam tử đeo mặt nạ kia giao lưu, Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được có một luồng hồn lực mịt mờ không ngừng cùng nam tử đeo mặt nạ giao lưu, mà nam tử đeo mặt nạ kia mỗi một lần trả lời, đều sau khi cùng cỗ hồn lực này giao lưu mới làm ra, vì lẽ đó Diệp Huyền lập tức phán đoán, nam tử trước mặt này không phải chính chủ.
- Nếu các hạ biết người này không phải lão phu, còn dám động thủ với hắn? Chẳng lẽ không sợ lão phu hạ lệnh bắt tất cả bọn ngươi sao? Hoặc là nói, lão phu chỉ cần nói tin tức bọn ngươi ở đây cho Vô Lượng Sơn, thậm chí không cần lão phu tự mình động thủ, các ngươi cũng chắc chắn phải chết.
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, mang theo một luồng uy nghiêm và thần bí.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười, chỉ tay bên ngoài nói:
- Đầu tiên, những thủ hạ rác rưởi kia của ngươi căn bản không làm gì được chúng ta, không tin, ngươi có thể thử một lần. Còn nói cho Vô Lượng Sơn, ngươi cứ việc đi nói, Huyền mỗ chờ.
Thanh âm kia cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên không sợ hắn để lộ bí mật, hắn không thấy được, Diệp Huyền đến tột cùng có lá bài tẩy gì, biết rõ Vô Lượng Sơn ở chung quanh truy nã hắn, nhưng còn không có sợ hãi.
- Ngươi không sợ?
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, ở trong phòng kích lên một luồng sát ý.
- Ngươi nếu biết ta là ai, như vậy cũng có thể nghe nói sự tình ta ở Tử Hoa Thành từng làm, ngay cả trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn cũng dám giết, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Vô Lượng Sơn truy sát? Huống chi, ta tin tưởng so với ta, một võ giả có thể thời khắc giám thị bọn hắn, là tồn tại mà các thế lực lớn ở Hỗn Loạn Chi Thành càng khó khoan dung, ngươi nói đúng không?
Diệp Huyền châm chọc nói.
- Ngươi lời này là có ý tứ gì?
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, trong giọng nói mang theo một luồng hàn ý cùng sát cơ lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ cả phòng đột nhiên hạ xuống.
Diệp Huyền nhận biết một hồi, xác thực có một số ít người được thẻ ngọc giao dịch ra ngoài, có điều bình thường giá đều ở hai, ba ngàn Huyền Thạch trung phẩm.
Bắt được thẻ ngọc, Kỷ Linh mang theo hai người Diệp Huyền tiến vào kiến trúc, còn chưa tiến vào, liền bị hai tên Vũ Hoàng ngăn lại.
Hai người này rõ ràng không phải hai người lúc trước, nhưng tu vi đồng dạng ở bát giai tam trọng.
Trong lòng Diệp Huyền khẽ động, xem ra Nhĩ gia này xác thực không đơn giản, thủ hạ lại có nhiều Vũ Hoàng tam trọng như vậy, điều này hiển nhiên không phải người bình thường có thể có được.
Hai người nhìn thẻ ngọc trong tay Kỷ Linh một chút, mới để ba người Diệp Huyền vào.
Ánh vào mi mắt Diệp Huyền, là một vách tường có từng ô vuông, trong mỗi ô vuông, đều có một đánh số, mà ở trước vách tường, lại có một quầy hàng, một lão giả đang ngồi ở chỗ đó.
Ngoài ra, còn có hơn mười tên võ giả tụ tập ở trước vách tường, quay về lão giả kia nói gì đó, đồng thời lấy ra một đống Huyền Thạch, mà lão giả kia, sau khi thu qua Huyền Thạch, sẽ từ trong ngăn tủ lấy ra một tờ giấy bằng da dê, giao cho người võ giả kia.
- Diệp thiếu, trong vách tường này, chính là những vấn đề Nhĩ gia hỏi, tổng cộng có mười ba tầng, mỗi nhất trọng giá đều không giống nhau.
- Một thẻ ngọc, nhiều nhất có thể lấy ra năm vấn đề, chỉ cần ngươi giải quyết được bất luận vấn đề nào, cũng có thể tìm Nhĩ gia, yêu cầu Nhĩ gia trả lời một vấn đề.
Kỷ Linh đứng trước vách tường, nhìn Diệp Huyền tiếp tục giải thích:
- Có điều mỗi một tầng vấn đề, không phải ngươi muốn lấy liền có thể lấy, nhất định phải giao nộp chi phí, căn cứ số tầng không giống, chi phí cũng không giống.
- Ngăn tủ tầng thứ nhất, là một trăm Huyền Thạch trung phẩm, tầng thứ hai hai trăm Huyền Thạch trung phẩm, tầng thứ ba năm trăm Huyền Thạch trung phẩm, tầng thứ tư, một ngàn Huyền Thạch trung phẩm, cứ thế suy ra, đến tầng thứ mười, liền phải giao nộp mười vạn Huyền Thạch trung phẩm.
- Còn tầng thứ mười ba, là một triệu Huyền Thạch trung phẩm.
Kỷ Linh từng cái giải thích.
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, một triệu Huyền Thạch trung phẩm? Là 10 ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, khái niệm này nghĩa là gì, một viên đan dược cửu giai cũng chỉ như thế.
Hơn nữa này còn không phải giá cả câu hỏi của ngươi, chỉ là giá cả thu được tư cách hỏi, một khi ngươi giải quyết không được vấn đề trong ngăn kéo, như vậy tiền của ngươi chính là uổng phí.
Nhĩ gia này đến tột cùng có lai lịch ra sao, dĩ nhiên có niềm tin bố trí quy định như thế? Chuyện này căn bản là gạt người a.
Càng làm cho Huyết Kiếm Vũ Đế buồn bực chính là, lại vẫn có nhiều người muốn cướp đi vào như vậy, chuyện này quả thật chính là nhiều tiền không địa phương tiêu.
- Diệp thiếu, ngươi tin tưởng cái tên này biết tất cả mọi chuyện?
Huyết Kiếm Vũ Đế không nhịn được nhìn về phía Diệp Huyền, vào lúc này, hắn cũng hoài nghi này có phải là âm mưu không.
Trên mặt Diệp Huyền khá là bình tĩnh, từ tốn nói:
- Mặc kệ có tin hay không, nếu đến rồi, vậy thì chơi một chút a.
Diệp Huyền nói, trực tiếp đi tới trước bức tường kia.
- Diệp thiếu, mười ba tầng ngăn tủ này giá cả không giống nhau, độ khó vấn đề cũng không giống nhau, đồ vật giải quyết vấn đề tự nhiên cũng không giống nhau, theo ta được biết, vấn đề bên trong bao hàm khắp các phương diện, có điều cho tới bây giờ, ta nghe nói giải quyết vấn đề cao nhất là ở tầng thứ mười.
Kỷ Linh ở Diệp Huyền bên tai nói.
Diệp Huyền gật gù, đi thẳng tới trước mặt lão giả kia, trước tiên điểm một ngăn tủ tầng thứ ba.
Rất nhanh Huyết Kiếm Vũ Đế liền đưa lên năm trăm Huyền Thạch trung phẩm, lão giả kia thu Huyền Thạch cẩn thận, từ tầng thứ ba rút ra một tấm giấy bằng da dê, giao cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền mở ra xem, khẽ gật đầu.
Vấn đề trên giấy da dê, kỳ thực rất đơn giản, là để người trả lời thu thập một cây Dưỡng Hồn Thảo cấp bảy, cũng ở thời điểm hỏi giao cho hắn liền được.
- Diệp thiếu, thế nào?
Kỷ Linh cùng Huyết Kiếm Vũ Đế cũng góp mặt tới hỏi.
Nhìn thấy vấn đề trên giấy da dê, Huyết Kiếm Vũ Đế cười gằn một tiếng:
- Ta còn tưởng vấn đề gì, thần thần bí bí như thế, hóa ra là tìm một cây linh dược cấp bảy, quá bình thường a.
Tìm kiếm một cây linh dược cấp bảy, ở Cửu Thiên Vũ Đế như hắn xem ra, căn bản không phải một sự tình khó khăn.
Kỷ Linh ở một bên lắc đầu nói:
- Không nghĩ tới là nhiệm vụ tìm kiếm linh dược, Diệp thiếu, xem ra nhiệm vụ này của ngươi là rất khó xong.
- Một cây linh dược cấp bảy mà thôi.
Huyết Kiếm Vũ Đế không nhịn được khinh thường nói.
Kỷ Linh liền nói:
- Theo ta được biết, chỉ cần là nhiệm vụ tìm kiếm vật liệu, cho dù là thấp nhất, cũng rất khó hoàn thành, bình thường yêu cầu tìm kiếm vật liệu hoặc là vô cùng ít ỏi, hoặc hầu như tuyệt tích, đã từng có người ở tầng thứ nhất lấy nhiệm vụ tìm kiếm một viên Ôn Hồn Thạch cấp sáu, kết quả hắn tìm khắp cả toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành, thậm chí địa vực phụ cận Hỗn Loạn Chi Thành, cũng không thể hoàn thành.
- Có chuyện này?
Huyết Kiếm Vũ Đế lấy làm kinh hãi, nhìn về phía Diệp Huyền.
Thành trì mạnh mẽ như Hỗn Loạn Chi Thành, lại không tìm được một viên vật liệu cấp sáu, vậy dạng vật liệu này đến tột cùng ít ỏi ra sao? Hay căn bản không thể dùng ít ỏi để hình dung, chuyện này căn bản là hiếm thấy.
Diệp Huyền nhìn nội dung trên giấy da dê đăm chiêu.
Dưỡng Hồn Thảo, là một loại linh dược có thể ôn dưỡng Võ Hồn của võ giả, cấp bậc tuy ở cấp bảy, thế nhưng là vô cùng ít ỏi, xác thực là vô cùng hiếm thấy.
Thời điểm Diệp Huyền kiếp trước, đã từng chiếm được vài cây Dưỡng Hồn Thảo, mà ở đời này, hắn còn chưa từng thấy bất kỳ một cây Dưỡng Hồn Thảo nào.
Bởi vậy nhiệm vụ này của hắn căn bản là không xong được, nếu đối phương định ra nhiệm vụ này, nói rõ hắn ở trong Hỗn Loạn Chi Thành không tìm được vật liệu như vậy, hay là nhiệm vụ như vậy, đều là chuẩn bị cho những người chạy nạn đến Hỗn Loạn Chi Thành kia.
Có điều Dưỡng Hồn Thảo này giá trị cũng không đặc biệt cao, tuy hiếm thấy, nhưng một khi xuất hiện, bình thường cũng chỉ giá trị hơn một nghìn Huyền Thạch trung phẩm.
Bao quát Kỷ Linh trước nói Ôn Hồn Thạch cũng như thế, giá trị cũng ở hai, ba trăm Huyền Thạch trung phẩm, nói như vậy, vấn đề trong ngăn tủ này, giá trị hẳn là tương đương giá ngăn tủ, sẽ không cách biệt quá bất hợp lí.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không do dự nữa, rất nhanh lại điểm một ngăn tủ tầng thứ sáu, tầng thứ tám, mà tầng thứ mười Diệp Huyền lại lựa chọn hai cái.
Chương 1417 Nhìn thấy hi vọng (1)
Ngăn tủ tầng thứ mười giá trị cao tới mười vạn Huyền Thạch trung phẩm, tương đương với một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, Diệp Huyền tin tưởng một khi giải quyết, đủ để từ trong miệng đối phương hỏi dò đến vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh.
Bốn tấm giấy bằng da dê rất nhanh được đưa vào trong tay Diệp Huyền.
Diệp Huyền trước tiên mở giấy bằng da dê tầng thứ sáu, tầng thứ sáu tương tự là tìm kiếm vật liệu, lần này tìm kiếm, là một loại Hồn Tinh gọi Huyễn Âm Thú Huyền thú.
Huyễn Âm Thú, là một loại Huyền thú cực kỳ ít ỏi, thính lực cực kỳ nhạy cảm, hơn nữa có thể chế tạo ra loại công kích huyễn âm, thuộc về loại khá mạnh mẽ trong Huyền thú Yêu Vương.
Mà Huyễn Âm Thú này cũng tương tự cực kỳ ít ỏi, chỉ nghe có người từng ở nơi sâu xa của Vô Tận sơn mạch thấy, chỗ khác rất ít xuất hiện.
Diệp Huyền lắc đầu, mở ra nhiệm vụ trên giấy da dê tầng thứ tám.
Lần này, ánh mắt của hắn sáng lên, chỉ thấy tầng thứ tám ghi chép, là nhiệm vụ tìm kiếm một môn Võ Hồn bí kỹ, yêu cầu bộ Võ Hồn bí kỹ này, nhất định phải trải qua mười ba đại huyệt vị Nhĩ Kỳ Môn, huyệt Bách Hội cùng Cưu Vĩ huyệt, cũng có thể kết hợp thân thể huyền mạch, hình thành một bộ hoàn thành chảy trở về.
Trong đầu Diệp Huyền công pháp đông đảo, rất nhanh tìm tới một môn Võ Hồn bí kỹ đối ứng.
Có điều môn Võ Hồn bí kỹ này cấp bậc không cao, thuộc về Huyền phẩm trung cấp.
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh có chút không nói gì, ba nhiệm vụ này, xem ra cũng không dễ dàng, chí ít hai người bọn họ là căn bản không có cách hoàn thành.
Tuy đã có thể hoàn thành một nhiệm vụ, thế nhưng Diệp Huyền vẫn mở ra hai tấm giấy bằng da dê tầng thứ mười.
Nhiệm vụ trên hai tấm giấy da dê này, không ngờ có chút tương tự, đều là nhiệm vụ tìm kiếm đan dược, một loại là Phong Hành Đan bát giai, một loại là Ngưng Tâm Đan bát giai.
- Diệp thiếu, tên này có phải là thám tử một thế lực lớn nào đó không, hắn đề yêu cầu, tựa hồ cũng không có liên hệ gì a.
Huyết Kiếm Vũ Đế vốn còn muốn từ trong những vấn đề này, nhìn ra mục đích của đối phương, nhưng năm vấn đề toàn bộ xem xong, Huyết Kiếm Vũ Đế có chút mê man, những vấn đề này lẫn nhau trong lúc đó không có liên hệ gì, duy nhất tương đồng, chính là người này cần đều khá đặc thù, bất kể là vật liệu hay bí kỹ, đan dược, đều không phải thông thường trên thị trường.
- Diệp thiếu, nếu không ngày hôm nay chúng ta trở về, ta nghĩ biện pháp lại đi làm một khối thẻ ngọc, sau ba ngày chúng ta lại tới một lần.
Kỷ Linh cũng nhìn thấy Diệp Huyền lấy được vấn đề, nhất thời liên tục cười khổ, ở một bên thịt thương yêu không dứt.
Dưới cái nhìn của hắn, lần này Diệp thiếu ra hơn mười vạn Huyền Thạch trung phẩm, không thể nghi ngờ là trôi theo nước, độ khó căn bản không phải lớn một cách bình thường.
Phía trước hai nhiệm vụ cấp thấp, đều là tìm kiếm một ít vật liệu đặc thù, thuộc về rất khó hoàn thành, không nghĩ tới ba cái sau, càng thêm gian nan.
Một là tìm kiếm một loại Võ Hồn bí kỹ nào đó, ở trong các loại bí kỹ, Võ Hồn bí kỹ không thể nghi ngờ là quý hiếm nhất, cái này cũng chưa tính, đối phương cần Võ Hồn bí kỹ còn có yêu cầu huyệt vị, điều này hiển nhiên là khó càng thêm khó, căn bản không phải người bình thường có thể hoàn thành.
Mà Diệp Huyền được hai nhiệm vụ ở tầng thứ mười, hiển nhiên độ khó càng cao hơn.
Hai loại đan dược này không những cấp bậc đạt đến bát giai, chỉ có Luyện Dược Sư bát giai trở lên mới có thể luyện chế, hơn nữa còn không phải đan dược bát giai thông thường, coi như có một tên Luyện Dược Sư bát giai đến đây, ở dưới tình huống không biết đan phương cùng phương pháp luyện chế cũng căn bản không hoàn thành được hai nhiệm vụ này.
Tuy Kỷ Linh đã sớm có biết độ khó nhiệm vụ mà Nhĩ gia tuyên bố, nhưng trước đây hắn chưa từng tiến vào, bởi vậy còn ôm ấp ảo tưởng, lúc này mới rốt cuộc biết độ khó này đến tột cùng cao bao nhiêu.
- Diệp thiếu, ta suy nghĩ thêm, xem có có biện pháp nào khác không.
Kỷ Linh chỉ cảm thấy trong lòng hổ thẹn.
- Không cần lại nghĩ biện pháp khác.
Diệp Huyền khoát tay áo một cái.
- Liền mấy vấn đề này đi.
Muốn nói năm yêu cầu này, ngoại trừ cái thứ nhất cùng thứ hai hắn trong thời gian ngắn không thể hoàn thành ra, ba cái còn lại đối với hắn mà nói đều không phải vấn đề gì.
Phong Hành Đan cùng Ngưng Tâm Đan tuy người biết không nhiều, nhưng dù sao chỉ là thuộc về đan dược lạ, mà không phải phương pháp luyện đan không trọn vẹn, Diệp Huyền từng làm trưởng lão danh dự của Luyện Dược Sư hiệp hội, tự nhiên biết phương pháp luyện chế đan dược này, nếu như hắn muốn, nửa ngày liền có thể luyện chế ra.
Hiện tại hắn quan tâm, chính là Nhĩ gia kia, đến tột cùng có biết tung tích của Hoàng Phủ Tú Minh hay không.
- Liền mấy vấn đề này?
Chỉ là Diệp Huyền hào hiệp, lại để Kỷ Linh sửng sốt một chút.
- Không phải là luyện chế đan dược cùng tìm kiếm Võ Hồn bí kỹ sao, không làm khó được thiếu gia ta.
Diệp Huyền nắm ba tờ giấy bằng da dê kia, đi về phía lão giả, lạnh nhạt nói:
- Ta muốn gặp người tuyên bố nhiệm vụ.
- Ngươi có thể hoàn thành vấn đề trong này?
Lão giả kia ngờ vực liếc nhìn Diệp Huyền.
- Nếu như không thể hoàn thành, ta cũng sẽ không nói như thế rồi.
- Tốt lắm, không biết các hạ có thể hoàn thành loại nào trong này, kính xin cho ta bằng chứng có thể hoàn thành, ta sẽ an bài ngươi gặp Nhĩ gia.
- Còn cần bằng chứng?
- Đó là tự nhiên, bởi vì có mấy người vì nhìn thấy Nhĩ gia chúng ta, quả thực là không từ thủ đoạn nào, chúng ta không thể không phòng bị một hồi, giả như ngươi tìm được vật liệu, chỉ cần trước đưa vật liệu ra, liền có thể nắm giữ tư cách đặt câu hỏi.
- Tốt lắm, ta có thể giải quyết vấn đề tầng thứ tám.
Diệp Huyền cũng không phí lời, trực tiếp lấy giấy bút, xoạt xoạt xoạt viết Võ Hồn bí kỹ, giao cho đối phương.
- Bí kỹ này tựa hồ chỉ có nửa bộ trước, không có phần bộ sau a?
Lão giả kia liếc nhìn, hơi nhướng mày.
- Chuyện cười, đây là tự nhiên, nếu như ta toàn bộ viết xuống, các ngươi lại giải quyết không được vấn đề của ta, vậy ta chẳng phải là thiệt thòi.
Diệp Huyền nở nụ cười:
- Chỉ mong Nhĩ gia các ngươi nói tới tên đến thực quy, ta tự nhiên sẽ viết nửa phần sau ra.
- Được, A Tam, ngươi mang mấy vị khách nhân này tới phòng tiếp khách của Nhĩ gia đi, ta mang nửa bộ bí kỹ này cho Nhĩ gia nhìn một chút.
- Vâng.
Lúc này bên cạnh đi tới một tên Vũ Hoàng tam trọng, dẫn đám người Diệp Huyền tới một phòng tiếp khách, đồng thời dâng chè thơm, sau đó lui xuống.
Chương 1418 Nhìn thấy hi vọng (2)
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Huyết Kiếm Vũ Đế đứng trong phòng tiếp khách, đánh giá bốn phía, hừ lạnh một tiếng.
Một phút sau, lần thứ hai có người đi vào.
- Mấy vị, Nhĩ gia đã ở bên trong chờ, mời đi theo ta.
Xuyên qua tầng tầng đường nối, đám người Diệp Huyền cuối cùng đi tới một gian phòng cực sự tinh xảo, trong phòng, có một bàn tiếp khách, ở sau bàn, ngồi một nam tử mang mặt nạ, có vẻ cực kỳ thần bí.
Khí tức trên người đối phương hết sức nội liễm, nhưng Diệp Huyền vẫn cảm thụ ra tu vi của đối phương, là Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong.
- Phần bí kỹ này là các ngươi đưa ra? Viết bản dưới ra đi.
Thanh âm người này trầm thấp, để bí kỹ Diệp Huyền viết lên bàn, ngữ khí bình thản nói, có thể nghe được, tuổi tác của hắn không phải quá lớn.
Diệp Huyền cười nhạt, thản nhiên ngồi ở trước mặt của đối phương, lúc này mới nói:
- Ở trước khi ta cho ngươi bí kỹ, ngươi có phải là nên trả lời vấn đề của ta trước không?
Trong ánh mắt người kia toát ra một tia giễu cợt, đạm mạc nói:
- Ngươi là sợ ta nuốt đồ vật rồi lại giải quyết không được nghi vấn của ngươi? Không phải Nhĩ gia ta nói bốc nói phét, chỉ cần ngươi muốn nghe được là sự tình ở Hỗn Loạn Chi Thành, không có ta trả lời không được.
- Chuyện như vậy vẫn là bảo hiểm một chút a.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Người đeo mặt nạ lạnh lùng liếc nhìn ba người Diệp Huyền, nói:
- Ở chỗ này của ta, từ trước đến giờ đều là trước cho đồ vật, lại trả lời vấn đề, nếu như các ngươi còn dây dưa cái này, vậy thì mời đi.
Người đeo mặt nạ khoát tay chặn lại, truyền lệnh trục khách.
- Xem ra là không thể đồng ý.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, trực tiếp đứng dậy.
- Há, đúng rồi, đã quên nói cho ngươi, ngoại trừ vấn đề tầng thứ tám, tầng thứ mười Ngưng Tâm Đan cùng Phong Hành Đan ta cũng có thể giải quyết.
- Ngươi có thể lấy ra Phong Hành Đan cùng Ngưng Tâm Đan?
Người đeo mặt nạ hoài nghi.
- Phong Hành Đan, đan dược bát giai cấp trung, thuộc về đan dược viễn cổ, lần đầu xuất hiện, là ở ba ngàn năm trước Huyền Vực Thiên Trì bí cảnh, một khi dùng, có thể làm cho bất kỳ võ giả nào dưới Cửu Thiên Vũ Đế, tăng lên gần gấp đôi tốc độ, đồng thời các loại công năng nhận biết cũng sẽ tăng cường 80%, chủ tài luyện chế là Phong Hành Thảo bát giai, Linh Tâm Thạch...
- Ngưng Tâm Đan, đan dược bát giai cấp cao, tương tự thuộc về đan dược viễn cổ, là một loại đan dược có thể ôn hòa tâm mạch, tăng cường năng lực chịu đựng của huyền mạch, cùng năng lực chống xung kích, đồng thời đối với thân thể nắm giữ tác dụng bảo vệ cường đại, mà chủ tài luyện chế là Đích Tâm Ý Quả bát giai đỉnh phong,...
Diệp Huyền đứng ở trong phòng nói, nói rõ vật liệu, lai lịch của Phong Hành Đan cùng Ngưng Tâm Đan.
- Hai loại đan dược này sở dĩ cực kỳ ít ỏi, một mặt là bởi vì đan phương vô cùng hiếm thấy, Luyện Dược Sư phổ thông căn bản không có cách lấy được, mặt khác, phương pháp luyện chế cũng thuộc về tuyệt mật, ngoại trừ một ít đại sư hàng đầu ở Luyện Dược Sư hiệp hội, rất ít người biết được, có điều ta tin tưởng các hạ nếu được xưng không chỗ nào không biết, như vậy đan phương của hai loại đan dược này nhất định có hiểu biết, không biết ta lúc trước nói có đúng hay không?
Diệp Huyền một bộ định liệu trước.
Người đeo mặt nạ lập tức trầm mặc lại.
- Các hạ xem ra là thật sự quy củ như sắt, đã như vậy, chúng ta liền cáo từ.
Diệp Huyền thấy đối phương không có phản ứng, lắc lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
- Chậm đã.
Đúng lúc này, người đeo mặt nạ kia rốt cục mở miệng:
- Nói đi, các ngươi muốn hỏi là vấn đề gì?
- Chúng ta muốn hỏi thăm ngươi một người.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, một lần nữa ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn chăm chú đối phương, trầm giọng nói:
- Tên của người nọ gọi Hoàng Phủ Tú Minh, ở hơn một năm trước bị Vô Lượng Sơn đưa tới Hỗn Loạn Chi Thành, đồng thời làm nô lệ bán ra ngoài, chúng ta muốn biết, hiện tại hắn ở nơi nào?
- Hoàng Phủ Tú Minh?
Người đeo mặt nạ kia ngón trỏ tay phải gõ mặt bàn, phát sinh tiếng vang cạch cạch, tựa hồ đang trầm tư cái gì.
Đối diện, trái tim Diệp Huyền hơi nâng lên.
Chỉ chốc lát sau, người đeo mặt nạ kia rốt cục ngẩng đầu lên:
- Các ngươi nói tới Hoàng Phủ Tú Minh, hẳn là một tên Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, bởi vì xông vào trọng địa Vô Lượng Sơn ăn cắp báu vật, kết quả bị Vô Lượng Sơn bắt, đưa tới Hỗn Loạn Chi Thành, đồng thời ở một năm trước bán đi ra ngoài, ân, thân phận của hắn tựa hồ là viện trưởng của một học viện nào đó, tên là... Lam Quang học viện.
Rào!
Diệp Huyền đứng lên.
Những chuyện này, ngay cả Huyết Kiếm Vũ Đế cũng không biết, không nghĩ tới lại bị người đeo mặt nạ này nói ra, tìm kiếm lâu như vậy, Diệp Huyền rốt cục nhìn thấy một tia hi vọng, trong lòng làm sao có thể không kích động.
- Nói cho ta, hắn người ở đâu?
Diệp Huyền liền trầm giọng nói, ánh mắt hừng hực.
- Hiện tại ngươi có phải là nên trước giao cho ta nửa phần sau của bí kỹ không?
Nam tử đeo mặt nạ ngồi ở chỗ đó, lạnh nhạt nói.
Hắn nhìn thấy Diệp Huyền phản ứng, liền biết mình nói dĩ nhiên đánh trúng uy hiếp của Diệp Huyền, lúc này lập tức nhàn rỗi.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói nhảm, hắn cầm bút lên, rất nhanh viết nửa phần sau công pháp ra, đưa tới trước mặt nam tử đeo mặt nạ:
- Nói đi, Hoàng Phủ Tú Minh hiện tại ở nơi nào?
- Ta nói rồi, ở chỗ này của ta, đều là trước tiên cho đồ vật, lại hỏi vấn đề, ngươi cũng không ngoại lệ.
Nam tử đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, lúc này mới cầm lấy công pháp, nhìn kỹ.
Một lát sau, hắn gật gù thả công pháp xuống, nói:
- Các ngươi muốn tìm Hoàng Phủ Tú Minh, ở một năm trước bị Vô Lượng Sơn bán cho Đấu Vũ Hội.
- Đấu Vũ Hội?
Tâm trạng của Diệp Huyền buông lỏng, nhọc nhằn khổ sở lâu như vậy, hắn cuối cùng cũng coi như tìm tới vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, chỉ cần biết hắn người ở đâu, như vậy giải cứu sẽ rất dễ dàng.
- Vậy hiện tại hắn người thế nào? Ở bộ ngành nào của Đấu Vũ Hội?
Diệp Huyền tiếp tục hỏi.
Nam tử đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng, nhưng không hề trả lời, mà lạnh nhạt nói:
- Ngươi đưa cho công pháp bí kỹ, chỉ đủ trả lời vấn đề trước kia, nếu ngươi muốn biết càng nhiều tin tức, nhất định phải lấy ra nhiều thứ hơn, tỷ như...
Nói đến đây, ngữ khí của hắn hơi dừng lại một chút:
- Phương pháp luyện chế Phong Hành Đan cùng Ngưng Tâm Đan.
- Các hạ không cảm giác mình có chút lòng tham không đáy sao?
Con mắt của Diệp Huyền hơi nheo lại.
Chương 1419 Đấu Vũ Hội
Mình vừa nãy cho công pháp bí kỹ, tuy chỉ là Huyền phẩm trung cấp, nhưng dù sao cũng là Võ Hồn bí kỹ, ở trên đại lục cực kỳ ít ỏi.
Mà đối phương vẻn vẹn nói cho mình vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, cái khác không nói gì, liền nói đồ vật không đủ, chuyện này quả thật chính là trần trụi doạ dẫm.
Nam tử đeo mặt nạ lắc đầu nói:
- Một phần giá tiền một phần hàng, ngươi cho đồ vật, chỉ có thể được đáp án này.
- Tốt.
Diệp Huyền gật gù, chợt đứng lên:
- Chúng ta đi.
Đấu Vũ Hội, Diệp Huyền ở những ngày qua cũng có hiểu rõ, thuộc về một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, là cơ cấu đáng sợ chuyên môn đào tạo thiên tài.
Ở bên trong, chỉ chiêu thu thiên tài, không chiêu thu hạng xoàng xĩnh, bất kỳ một tên võ giả nào muốn gia nhập Đấu Vũ Hội, đều phải trải qua đấu vũ tràng chuyên môn, tiến hành liều mạng chém giết.
Chỉ có võ giả thể hiện ra thiên phú kinh người, mới được Đấu Vũ Hội thu nạp, trở thành một tên thiên tài trong đó.
Mà Hoàng Phủ Tú Minh làm một tên Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, tuy chỉ là một nô lệ, nhưng tin tưởng chắc chắn sẽ không tiến vào đấu vũ tràng tiến hành liều mạng chém giết, nếu không Kỷ Linh cũng sẽ không nghe được tin tức.
Vì lẽ đó Diệp Huyền không cần nghĩ, cũng biết Hoàng Phủ Tú Minh bị bán vào Đấu Vũ Hội, tất nhiên sẽ đối xử như Luyện Hồn Sư mạnh mẽ, như vậy tính mạng của hắn hẳn không cần lo lắng, đồng thời vị trí, cũng vừa xem hiểu ngay, tất nhiên là bộ ngành Luyện Hồn Sư của Đấu Vũ Hội.
Nếu những thứ này đều là chuyện chắc như đinh đóng cột, Diệp Huyền cũng chẳng muốn cùng Nhĩ gia này dây dưa, đối phương nhiều nhất chỉ có thể cung cấp một ít tình báo mà thôi, đối với cứu người là căn bản giúp không được chút nào.
- Mấy vị không cần phải đi gấp.
Nhìn thấy Diệp Huyền dĩ nhiên nửa câu không nói, xoay người rời đi, nam tử đeo mặt nạ kia đầu tiên là sững sờ, chợt mở miệng cười.
- Không đi chẳng lẽ còn lưu lại uống trà sao.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng.
Hỏi bất luận vấn đề nào, đều cần trả nhiều đồ như vậy, tuy trên người Diệp Huyền đồ vật không ít, nhưng cũng không phải oan đại đầu.
Nam tử đeo mặt nạ kia khẽ cười một tiếng:
- Các hạ không cần hỏa khí lớn như vậy, như vậy đi, chỉ cần ngươi dạy cho tại hạ phương pháp luyện chế Ngưng Tâm Đan cùng Phong Hành Đan, tại hạ tất nhiên sẽ nói cho ngươi đầu đuôi tình huống của Hoàng Phủ Tú Minh, thậm chí ngay cả vị trí của hắn, cũng không một để sót.
- Xin lỗi, không có hứng thú.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, bước chân liên tục.
- Xem ra các hạ là không chuẩn bị cho Nhĩ gia ta mặt mũi.
Nam tử đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, bầu không khí trong phòng rõ ràng cảm giác âm lạnh xuống, ở trước khi Diệp Huyền rời phòng, nam tử đeo mặt nạ đột nhiên hừ lạnh nói:
- Nếu ta đoán không sai, các hạ chính là Vô Lượng Sơn truy nã Huyền Diệp a? Bây giờ toàn bộ Vô Lượng Sơn đều ở Huyền Vực trắng trợn lùng bắt các hạ, nhưng các hạ lại đi tới Hỗn Loạn Chi Thành, chẳng trách Vô Lượng Sơn làm sao cũng không tìm được, quả thật là khiến người ta khó có thể dự liệu, tại hạ cũng khâm phục không thôi.
Tiếng nói của hắn quái gở, khiến cho người cực kỳ không thoải mái.
Diệp Huyền bước chân dừng lại, đột nhiên quay đầu, lạnh lẽo nói:
- Các hạ nói lời này là có ý gì?
- Không có ý gì, tại hạ chỉ là trình bày một sự thật.
Nam tử đeo mặt nạ cười nhạt một tiếng.
- Có điều nếu các hạ nguyện ý nói cho tại hạ phương pháp luyện chế Ngưng Tâm Đan cùng Phong Hành Đan, ta tin tưởng tin tức các hạ đi tới Hỗn Loạn Chi Thành, tuyệt đối sẽ không truyền bá ra ngoài, bị Vô Lượng Sơn biết được.
- Ngươi đây là đang uy hiếp ta?
Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên phát lạnh.
- Này không phải uy hiếp, ta chỉ là nói cho ngươi biện pháp giải quyết.
Nam tử đeo mặt nạ xì cười một tiếng.
- Làm càn!
Một bên Huyết Kiếm Vũ Đế đã sớm xem nam tử đeo mặt nạ khó chịu, thấy tình cảnh này làm sao còn có thể nhịn được.
Ầm!
Một luồng uy thế khủng bố từ trong cơ thể hắn đột nhiên bao phủ ra, bao phủ lại cả phòng, đồng thời tay phải của hắn đột nhiên nhấc lên.
Xèo!
Một tia sáng màu máu nhanh như tia chớp lướt ra, hóa thành một luồng kiếm ý, xông thẳng vị trí của nam tử đeo mặt nạ, sau đó ầm ầm chém xuống.
Kiếm khí màu đỏ đáng sợ bao phủ, kinh sợ hư không.
Xì xì!
Tia sáng lướt qua, mặt nạ của nam tử đeo mặt nạ kia chia ra làm hai, rơi xuống đất, lộ ra một khuôn mặt sợ hãi ngơ ngác, một giọt máu tươi, từ chỗ mi tâm của hắn nhỏ xuống.
- Ngươi, ngươi dám động thủ với Nhĩ gia ta, các ngươi là không muốn sống sao?
Sợ hãi qua đi, ngơ ngác trên mặt người này lập tức biến thành vẻ giận dữ, trong mắt lập loè ra vẻ phẫn nộ khó có thể tin.
- Diệp thiếu.
Một bên Kỷ Linh sợ hết hồn, kinh kêu thành tiếng.
Ở Tam Cửu Đại Đạo pha trộn lâu như vậy, Kỷ Linh sâu sắc biết Nhĩ gia đáng sợ.
Nhĩ gia làm buôn bán, vốn là chuyện cực kỳ đắc tội với người, bởi vậy người muốn giết hắn cũng căn bản là vô số kể.
Nhưng Nhĩ gia có thể sừng sững ở Tam Cửu Đại Đạo nhiều năm như vậy, lù lù không ngã, tự nhiên là có sức lực cùng thực lực của hắn, tuyệt không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể đắc tội.
Hỗn Loạn Chi Thành đã từng có một thủ lĩnh thế lực bởi vì bất mãn Nhĩ gia thu phí, tuyên bố muốn cho Nhĩ gia sống không nổi ở Hỗn Loạn Chi Thành này.
Kết quả vẻn vẹn thời gian một tháng, thế lực kia liền bị thế lực đối địch diệt không còn một mống, hầu như không có một người sống sót, thậm chí ngay cả những thành viên chạy ra Hỗn Loạn Chi Thành, cũng đều bị từng cái tìm ra chém giết hầu như không còn.
Mà thế lực đối địch kia có thể như cá gặp nước như vậy, có người nói cũng là bởi vì Nhĩ gia cung cấp tình báo.
Từ sau chuyện đó, những người tới cửa tìm Nhĩ gia kia, tất cả đều trở nên cẩn thận, cho dù bất mãn, cũng không ai dám có bất luận biểu thị gì.
Nhưng hôm nay, Huyết Kiếm đại nhân dĩ nhiên động thủ với Nhĩ gia, điều này làm cho sau lưng Kỷ Linh mồ hôi lạnh chảy ra, hết thảy võ giả đã từng dám động thủ với Nhĩ gia, cuối cùng không có một là có kết quả tốt.
Chỉ là sau khi Kỷ Linh kinh hô, Diệp Huyền chưa kịp mở miệng, trên mặt Huyết Kiếm Vũ Đế lại lộ ra vẻ mong mỏi.
- Vào lúc này, ngươi lại còn dám uy hiếp lão phu.
Hô!
Trong cơ thể Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên bắn ra một luồng uy thế kinh người, ầm ầm, lực lượng đáng sợ lập tức ràng buộc Nhĩ gia lại, như một bàn tay vô hình, bắt Nhĩ gia ở trong tay, thân thể thậm chí ngay cả nhúc nhích cũng không thể động đậy.
Chương 1420 Thiên Nhĩ Võ Hồn (1)
- Cái gì?
Một bên Kỷ Linh trợn mắt ngoác mồm, một mặt ngơ ngác.
Xong, lần này xong.
Trong lòng hắn đã một mảnh tuyệt vọng, Huyết Kiếm đại nhân không chỉ chém rơi mặt nạ của Nhĩ gia, hiện tại còn bắt Nhĩ gia, trong lòng Kỷ Linh đã có thể khẳng định, đối phương là chắc chắn sẽ không giảng hoà.
- Rầm!
Mà vào lúc này, ngoài cửa cũng truyền đến một trận náo động kịch liệt, cùng với tiếng bước chân liên tiếp.
- Nhĩ gia, xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì?
- Dĩ nhiên có người dám ở chỗ chúng ta ngang ngược.
Từng tiếng quát chói tai vang lên, tùy theo truyền đến chính là từng luồng từng luồng khí tức mạnh mẽ, nỗ lực xông vào trong phòng, nhưng đều bị uy thế của Vũ Đế Huyết Kiếm ngăn cản ở bên ngoài.
- Để người của ngươi đều lui về, bằng không lão phu ta bóp chết ngươi.
Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi dùng sức, Nhĩ gia lập tức cảm thấy cổ của mình bị một nguồn lực lượng vô hình nắm, cổ phát sinh tiếng khanh khách, gương mặt trướng đỏ bừng.
- Các ngươi không cần đi vào.
Trong mắt Nhĩ gia loé ra một tia sợ hãi, liền cao giọng quát.
Bên ngoài tiếng bước chân im bặt, nhưng có thể cảm nhận được, từng luồng từng luồng khí tức đang ở bên ngoài ngưng tụ, như bình tĩnh trước khi núi lửa phun trào, tràn ngập ngột ngạt.
Hơn nữa khí tức bên ngoài, còn đang không ngừng tăng cường.
Kinh hoảng trong mắt Nhĩ gia thoáng thu lại, ánh mắt từ từ bình tĩnh, lạnh lẽo nhìn ba người Diệp Huyền:
- Các ngươi biết mình đang làm gì không? Ta dám cam đoan, nếu các ngươi dám giết ta, ba người các ngươi chắc chắn sẽ không sống qua ngày hôm nay.
- Đến hiện tại còn dám uy hiếp ta.
Trong con ngươi của Huyết Kiếm Vũ Đế lóe lên hàn mang, trên tay càng thêm dùng sức, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt xông thẳng vào đầu óc của hắn.
Nhưng ánh mắt của hắn trái lại càng thêm dữ tợn, khàn giọng nói:
- Ngươi có gan liền giết ta, không cần nói ta, chỉ cần ta vừa chết, tin tức truyền đi, Vô Lượng Sơn liền sẽ không bỏ qua các ngươi, huống chi, các ngươi cho rằng giết ta, có thể từ nơi này chạy đi?
- Ha ha, chỉ bằng đám thủ hạ phế vật kia của ngươi?
Huyết Kiếm Vũ Đế cười lạnh một tiếng, sắc mặt tức giận càng sâu, trên tay càng thêm dùng sức.
Dưới lực lượng cường đại, đôi mắt của Nhĩ gia hầu như trừng ra viền mắt, trong nhãn cầu che kín tơ máu, thân thể kịch liệt vặn vẹo.
- Huyết Kiếm, để hắn xuống đi.
Diệp Huyền xoay người, ở trên một cái ghế ngồi xuống, sau đó bình tĩnh nói.
Huyết Kiếm Vũ Đế sững sờ nói:
- Diệp thiếu, ngươi muốn ta thả hắn?
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Không phải vậy còn có thể thế nào? Ngươi trảo chỉ là một khôi lỗi, căn bản không phải cái gọi là Nhĩ gia, vì lẽ đó coi như ngươi giết hắn, cũng chỉ là giết một thủ hạ của đối phương mà thôi, đối phương căn bản ngay cả lông mày cũng sẽ không nhíu một cái.
- Cái gì? Hắn chỉ là khôi lỗi?
Diệp Huyền nói, để Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh sửng sốt.
Bọn họ khó có thể tin nhìn nam tử trung niên trước mặt, nam tử vẫn cùng bọn họ nói chuyện, dĩ nhiên không phải Nhĩ gia trong truyền thuyết.
- Diệp thiếu, nhưng vừa nãy hắn...
Huyết Kiếm Vũ Đế vẫn còn có chút không thể tin được, vừa nãy nam tử này cùng mình rõ ràng giao lưu lâu như vậy, hơn nữa rõ ràng nói ra lai lịch cùng vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, ngoại trừ Nhĩ gia ở trong truyền thuyết, còn có thể là ai?
Thế nhưng đối với Diệp Huyền nói, Huyết Kiếm Vũ Đế cực kỳ tín phục, nếu không hắn cũng sẽ không ở giữa Vô Lượng Sơn cùng Diệp Huyền, cuối cùng lựa chọn Diệp Huyền.
Nghĩ tới đây, Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, triệt hồi uy thế, để nam tử trung niên xuống.
- Coi như các ngươi thức thời.
Lúc này hắn mới trì hoản qua, sau khi đứng dậy ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Tuy các ngươi cuối cùng thả ta, thế nhưng các ngươi dám ra tay với Nhĩ gia ta, đã là phạm vào thiên đại tội nghiệt, các ngươi...
- Được rồi, không cần giả bộ.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, ngắt lời hắn, chợt ánh mắt ngóng nhìn vị trí nào đó phía sau gian phòng, phảng phất như xuyên thấu tầng tầng vách tường.
- Dựa vào phương thức hồn lực đặc biệt, đến tiến hành giao lưu, ngươi cho rằng người khác thật sự không thấy được sao?
Diệp Huyền xì cười một tiếng.
- Các hạ quả nhiên thật tinh tường.
Một thanh âm lạnh lùng, đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến, mờ ảo đến cực điểm, hoàn toàn bắt giữ không đến.
- Xem ra ngươi mới là chính chủ nơi này.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười.
Vừa nãy thời điểm cùng nam tử đeo mặt nạ kia giao lưu, Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được có một luồng hồn lực mịt mờ không ngừng cùng nam tử đeo mặt nạ giao lưu, mà nam tử đeo mặt nạ kia mỗi một lần trả lời, đều sau khi cùng cỗ hồn lực này giao lưu mới làm ra, vì lẽ đó Diệp Huyền lập tức phán đoán, nam tử trước mặt này không phải chính chủ.
- Nếu các hạ biết người này không phải lão phu, còn dám động thủ với hắn? Chẳng lẽ không sợ lão phu hạ lệnh bắt tất cả bọn ngươi sao? Hoặc là nói, lão phu chỉ cần nói tin tức bọn ngươi ở đây cho Vô Lượng Sơn, thậm chí không cần lão phu tự mình động thủ, các ngươi cũng chắc chắn phải chết.
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, mang theo một luồng uy nghiêm và thần bí.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười, chỉ tay bên ngoài nói:
- Đầu tiên, những thủ hạ rác rưởi kia của ngươi căn bản không làm gì được chúng ta, không tin, ngươi có thể thử một lần. Còn nói cho Vô Lượng Sơn, ngươi cứ việc đi nói, Huyền mỗ chờ.
Thanh âm kia cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên không sợ hắn để lộ bí mật, hắn không thấy được, Diệp Huyền đến tột cùng có lá bài tẩy gì, biết rõ Vô Lượng Sơn ở chung quanh truy nã hắn, nhưng còn không có sợ hãi.
- Ngươi không sợ?
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, ở trong phòng kích lên một luồng sát ý.
- Ngươi nếu biết ta là ai, như vậy cũng có thể nghe nói sự tình ta ở Tử Hoa Thành từng làm, ngay cả trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn cũng dám giết, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Vô Lượng Sơn truy sát? Huống chi, ta tin tưởng so với ta, một võ giả có thể thời khắc giám thị bọn hắn, là tồn tại mà các thế lực lớn ở Hỗn Loạn Chi Thành càng khó khoan dung, ngươi nói đúng không?
Diệp Huyền châm chọc nói.
- Ngươi lời này là có ý tứ gì?
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, trong giọng nói mang theo một luồng hàn ý cùng sát cơ lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ cả phòng đột nhiên hạ xuống.
Bình luận facebook