-
Chương 1306-1310
Chương 1306 Đột hạ sát thủ (1)
Trong tiếng nổ kịch liệt, Úy Trì Kiệt cùng Diệp Huyền đều lùi về sau một bước.
- Ồ, Huyền Diệp này đúng là có tài, chẳng trách có thể lấy tu vi bát giai nhất trọng, đi tới đây còn chưa có chết.
Úy Trì Bất Công mặt mang kinh ngạc, giật mình nói.
Tu vi của Úy Trì Kiệt là bát giai nhị trọng đỉnh phong, mà Diệp Huyền vẻn vẹn là bát giai nhất trọng, thậm chí ngay cả bát giai nhất trọng đỉnh phong cũng không đạt đến, Úy Trì Bất Công làm Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, điểm ấy vẫn xem rất rõ ràng.
Ở tình huống bình thường, lấy tu vi của Diệp Huyền, Úy Trì Kiệt là tuyệt đối có thể miểu sát, nhưng ở dưới Úy Trì Kiệt tiến công tiếp tục kiên trì, hơn nữa còn phá tan Huyền Nguyên Thủ Chưởng của Úy Trì Kiệt, hiển nhiên thiên phú của Diệp Huyền cực kỳ kinh người, thậm chí có thể làm được vượt cấp khiêu chiến.
Một lão giả cười nói:
- Gia chủ, Huyền Diệp này tuổi còn trẻ, liền có thể ở Thiên Đô Phủ sáng lập ra Huyền Quang Các, hơn nữa phương diện luyện dược, Luyện Hồn, luyện trận mọi thứ tinh thông, có thể thấy được lai lịch của hắn xác thực bất phàm, lấy Vũ Hoàng nhất trọng ngăn trở Úy Trì Kiệt nhị trọng đỉnh phong, cũng không phải là không thể được.
Một gã Úy Trì gia trưởng lão khác cười lạnh nói:
- Có điều thiên phú hắn nghịch thiên như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được hắn là Vũ Hoàng nhất trọng, cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi, chỉ cần Úy Trì Kiệt toàn lực ra tay, ta liền không tin hắn có thể kiên trì bao lâu.
Hai trưởng lão khẳng định.
- Vậy chúng ta liền nhìn một chút, tiểu tử này có thể ở trên tay Úy Trì Kiệt đến tột cùng sống bao lâu.
Mấy tên trưởng lão ở nơi đó đàm tiếu phong thanh, căn bản không để Diệp Huyền ở trong mắt.
- Úy Trì Kiệt, lẽ nào ngươi chỉ có ngần ấy năng lực sao?
Thời điểm đám người Úy Trì Bất Công nghị luận, Diệp Huyền nhìn Úy Trì Kiệt cười lạnh nói.
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành ngươi.
Úy Trì Kiệt cảm giác tôn nghiêm của mình bị Diệp Huyền khiêu khích.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trên mặt mang theo dữ tợn, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh lợi trảo, nổ vang chụp tới Diệp Huyền.
Thứ này lại có thể là một Huyền binh bát giai, lợi trảo này vồ bắt mà ra, toàn bộ đường nối lập tức hiện ra vô số trảo ảnh, càng có từng trận quỷ khóc thần gào vang lên, khiến cho toàn bộ đường nối trở nên âm hàn.
Những trảo ảnh này lít nha lít nhít, ở dưới Úy Trì Kiệt khống chế ngưng tụ thành một trảo ảnh có tới gần trượng, không gian trong trảo ảnh hoàn toàn bị đọng lại, Úy Trì Kiệt hiển nhiên là muốn dùng trảo ảnh này, triệt để nhốt lại Diệp Huyền, sau đó bắt lấy.
Diệp Huyền là Luyện Khí đại sư, hắn vừa nhìn thiết trảo này liền biết tài liệu tốt bị rác rưởi luyện chế.
Trên thiết trảo này, đạo đạo hàn quang lấp loé, Huyền Nguyên gào thét lưu chuyển như thường, đồng thời ở xung quanh hình thành từng vòng xoáy bé nhỏ, ngưng tụ không tan. Đây tuyệt đối là vật liệu bát giai đỉnh cấp Thiên Tinh Vẫn Thiết chế tạo ra Huyền binh.
Đáng tiếc người luyện khí này bản lĩnh không được, luyện chế thành một thiết trảo, hơn nữa thiết trảo này luyện chế cũng cực kỳ bình thường, thực sự là đáng tiếc.
Trên mặt Diệp Huyền vờ lộ ra một tia kinh hoảng, tựa hồ bị Úy Trì Kiệt sử dụng tới trảo ảnh làm cho kinh sợ, vội vàng vung vẩy Tài Quyết Chi Kiếm, trong nháy mắt vô số kiếm mang màu xanh lam trút xuống, hóa thành một trường hà cùng trảo ảnh to lớn va chạm vào nhau.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, sau đó chính là tiếng ánh chớp trút xuống xèo xèo, cùng thanh âm kim loại va chạm chói tai, thân thể Diệp Huyền trực tiếp quăng bay ra ngoài, tầng tầng va về phía một tên Úy Trì gia trưởng lão.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi bay về phía nào không được, lại bay về phía lão phu, trở lại cho lão phu.
Úy Trì gia trưởng lão kia thấy thế, cười ha ha một tiếng, trực tiếp vỗ ra một chưởng.
Diệp Huyền tựa hồ hơi kinh hoảng, nhìn thấy trưởng lão này vỗ ra một chưởng, nhất thời sợ đến luống cuống tay chân, tay cầm Tài Quyết Chi Kiếm vung vẩy.
- Ngươi cho rằng lão phu là Úy Trì Kiệt? Khà khà, trọng kiếm này xem ra tựa hồ không tệ, lại còn có thuộc tính sấm sét, vậy thì lấy ra cho ta đi.
Người trưởng lão kia không để ý lắm, bàn tay nguyên bản đánh về Diệp Huyền nhẹ nhàng biến đổi, lập tức biến thành móng vuốt, tóm tới Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền.
Ở hắn nghĩ đến, lấy tu vi của Diệp Huyền, hắn chỉ cần nhẹ nhàng trảo một cái, liền có thể bắt tới trọng kiếm của Diệp Huyền, nhưng chờ móng vuốt của hắn rơi vào trọng kiếm, sắc mặt của hắn nhất thời thay đổi.
Một luồng Huyền Nguyên ác liệt đến mức tận cùng từ trong trọng kiếm đột nhiên lướt ra, cỗ Huyền Nguyên này cực sự khủng bố, mang theo khí tức sắc bén không cách nào hình dung, đi vào bàn tay của hắn.
Hắn vội vàng muốn thu hồi thủ chưởng, thế nhưng không kịp, trọng kiếm màu đen Như Ảnh Tùy Hình, mạnh mẽ chém ở bàn tay của hắn, ở trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, trong nháy mắt liền giảo bàn tay thành nát tan.
Đau đớn kịch liệt khiến cho người trưởng lão kia lông tơ dựng đứng, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên mặt Diệp Huyền nguyên bản cực kỳ kinh hoảng, giờ khắc này lại lộ ra một tia lạnh lẽo, trào phúng, trọng kiếm như một tia chớp bỗng dưng đâm về phía Huyền Hải của hắn.
- Không tốt.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bốc lên, người trưởng lão này nhất thời giật nảy cả mình, thân hình vội vàng muốn lùi về sau, nỗ lực né tránh Tài Quyết Chi Kiếm tiến công.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, ở trong nháy mắt thân hình hắn chợt lui, thân hình Diệp Huyền tùy theo đột nhiên vọt lên, tốc độ như tia chớp, thậm chí so với tốc độ của hắn còn nhanh hơn nhiều lắm, tay phải nắm trọng kiếm, như một mũi tên nhọn đâm vào trong Huyền Hải của hắn
Mà Huyền Nguyên hộ thể cùng giáp bảo vệ phòng ngự trên người hắn, lại chẳng khác nào một tấm giấy mỏng yếu đuối, căn bản không có cách ngăn cản Tài Quyết Chi Kiếm tiến vào.
- Ngươi...
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn không hiểu, mới vừa rồi Diệp Huyền bị Úy Trì Kiệt đuổi theo đánh, tại sao đột nhiên thực lực bạo tăng nhiều như vậy.
Chỉ là hắn vĩnh viễn cũng nghĩ không thông.
Lực lượng khủng bố ở trong Huyền Hải của hắn nổ tung, hắn chỉ có thể trơ mắt cảm thụ cỗ lực lượng kinh khủng này, trong nháy mắt nuốt hết cơ thể mình.
Toàn bộ quá trình nói rất chậm, kì thực ở trong chớp mắt, lúc đám người Úy Trì Bất Công nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt người trưởng lão kia, cũng đã cảm giác được không ổn.
Chỉ là không chờ bọn họ ra tay ngăn cản, kiếm của Diệp Huyền đã đâm vào bụng dưới của người trưởng lão kia, sau một khắc, thân thể của trưởng lão này hóa thành một chùm sương máu, bị Diệp Huyền một chiêu kiếm chém giết, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Chương 1307 Đột hạ sát thủ (2)
- Làm sao có thể?
Trong giây lát này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Mà thời điểm người Úy Trì gia ngây ngẩn, Diệp Huyền lại không có chút do dự gì, loạch xoạch, ý niệm của hắn xoay chuyển, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc xuất hiện ở trong thông đạo, cấp tốc tập kích về phía hai tên trưởng lão khác.
Hai tên trưởng lão kia sợ hết hồn, căn bản không ngờ tới lại đột nhiên xuất hiện hai con Yêu thú, có điều phản ứng của bọn họ cũng cực nhanh, dồn dập rút ra vũ khí chuẩn bị phản kích, trong đó tên Vũ Hoàng bị Tiểu Hắc tập kích, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, mạnh mẽ bổ vào đầu lâu của Tiểu Hắc.
Đinh, đốm lửa tung toé, Tiểu Hắc từ trước lúc đi tới vực sâu này, cũng đã không sợ Vũ Hoàng nhị trọng tiến công, sau đó trải qua Ma Sát Khí cùng Ma Thạch thoải mái, thực lực tăng lên rất nhiều, người trưởng lão kia vội vàng một đao, ngay cả một mảnh vảy giáp trên đầu Tiểu Hắc cũng không thể bổ ra, mà thân thể Tiểu Hắc thì không ngừng lại đánh vào trên thân thể của hắn.
Phốc!
Giống như bị thiên thạch cao tốc bay lượn va trúng, thân thể trưởng lão kia như quả dưa hấu muốn nổ tung lên, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, bạo thành sương máu.
Mà kết cục của một trưởng lão khác càng thê thảm hơn, hắn một chưởng vỗ ở trên thân hình Nhị Hắc, thật giống như đập trúng một ngọn núi lớn, Nhị Hắc căn bản không nhúc nhích, đồng thời há mồm phun khói độc ở trên mặt hắn.
Xì!
Từng trận khói trắng bốc lên, người trưởng lão kia kêu thảm thiết đau đớn, cả người tầng tầng ngã xuống đất, hai tay bụm mặt, thống khổ lăn lộn, nỗ lực khu trừ nọc độc ra, nhưng hắn khu ra, là huyết nhục mục nát trên mặt mình.
Chỉ chốc lát sau, người trưởng lão này đình chỉ gào thét, toàn bộ đầu bị ăn mòn đến không còn một mống, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Thời gian trong chớp mắt, vẻn vẹn là thời gian trong chớp mắt, ba tên trưởng lão của Úy Trì gia đều vẫn lạc, chỉ còn lại Úy Trì Kiệt cùng Úy Trì Bất Công.
Mà cho đến lúc này, Úy Trì Bất Công mới phản ứng được.
- Đi chết.
Hắn khó có thể tin nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh chiến phủ màu đen, chiến phủ to lớn ở trong hư không biến ảo ra một đạo phủ ảnh, toàn bộ phủ ảnh cao tới mấy trượng, tràn ngập toàn bộ đường nối, ầm ầm bổ về phía Diệp Huyền.
Ở trong nháy mắt chiến phủ chém xuống, càng có một luồng lực lượng không gian ràng buộc kinh người bao phủ tới, bao vây lấy Diệp Huyền, khiến cho hư không quanh thân Diệp Huyền, phảng phất như hóa thành đầm lầy, tràn ngập lực lượng ràng buộc.
Không thể không nói, Úy Trì Bất Công thân là Úy Trì gia tộc gia chủ, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, tồn tại đột phá cấm chế tế đàn, vừa nãy coi như bị Ma khí xâm lấn bị thương nhẹ, nhưng vừa ra tay, vẫn lôi đình chấn động, uy lực kinh người, vượt xa Vũ Hoàng nhị trọng.
Nếu Diệp Huyền không đột phá, tuy không e ngại Vũ Hoàng tam trọng, nhưng không hẳn có thể ở trên tay Úy Trì Bất Công chiếm được tiện nghi, chỉ là kết giới ràng buộc của Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, liền đủ khiến hắn cẩn thận đối xử, nhưng bây giờ Diệp Huyền đột phá Vũ Hoàng, từ lâu không phải ngày xưa, tự nhiên không có một chút lo lắng.
Ca!
Trong cơ thể hắn, một luồng lực lượng không gian vô hình tràn ngập ra ngoài, nguyên bản không gian bị vực giới của Úy Trì Bất Công ràng buộc, lại như pha lê bị đè ép, phát sinh tiếng nổ tung kèn kẹt, ở dưới kết giới của Diệp Huyền trùng kích, không ngừng tan vỡ, dần dần mất đi khống chế đối với không gian.
Đồng thời trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một ngọn núi to lớn, đâm về phía hư ảnh búa lớn.
Sau khi Diệp Huyền lấy ra Trấn Nguyên Thạch, vực giới mà Úy Trì Bất Công gia trì ở trên người hắn nổ tung, hoàn toàn tan vỡ tiêu tan.
- Sao có thể có chuyện đó?
Úy Trì Bất Công kinh ngạc thốt lên một tiếng, ánh mắt ngơ ngác, Diệp Huyền một Vũ Hoàng nhất trọng, làm sao sẽ có vực giới đáng sợ như thế, này hoàn toàn vượt qua hắn nhận thức.
Phải biết Vũ Hoàng vực giới cùng hai thứ có quan hệ, một là tu vi của võ giả, Huyền Nguyên càng mạnh, chế tạo ra vực giới càng kiên cố, thứ hai là lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, ngươi nắm giữ bao nhiêu áo nghĩa không gian, liền có thể chế tạo ra vực giới đáng sợ như thế đó.
Ở trên cường độ Huyền Nguyên, Úy Trì Bất Công tự xưng là mình hoàn toàn vượt qua Diệp Huyền, ở trên lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, hắn cũng không cho là Diệp Huyền vừa đột phá Vũ Hoàng nhất trọng có thể so với mình.
Chỉ là hết thảy trước mặt, lại triệt để lật đổ nhận thức của hắn.
Mà lúc này Úy Trì Bất Công cũng đã không cố kỵ được nhiều như vậy, vực giới của hắn bị Diệp Huyền phá tan, để trong lòng hắn sản sinh một tia không ổn, Huyền Nguyên thôi thúc đến mức tận cùng, ôm theo phủ ảnh mạnh mẽ chém ở trên Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền.
- Đùng!
Thật giống như một viên thiên thạch nện ở trên ngọn núi, vị trí phủ ảnh cùng Trấn Nguyên Thạch va chạm, đột nhiên bùng nổ ra một đoàn ánh sáng chói mắt, một luồng sóng trùng kích giống như núi lửa phun trào tịch cuốn ra.
Úy Trì Kiệt ở một bên đã nhìn há hốc mồm bị chấn động đến mức phun ra một ngụm máu tươi, va chạm trên vách đá, xương cốt cả người phát sinh tiếng rên rỉ yếu đuối, sắc mặt trắng bệch.
Ngay cả Úy Trì Bất Công cũng rút lui hai bước.
Mà trái lại Diệp Huyền, thân hình vẫn không nhúc nhích, khóe miệng mang theo cười gằn nhàn nhạt, điều khiển Trấn Nguyên Thạch gắt gao ngăn cản búa lớn của Úy Trì Bất Công đánh xuống, thần tình lạnh lùng.
- Ngươi...
Úy Trì Kiệt lau đi máu tươi ở khóe miệng, chật vật đứng lên, trong đôi mắt tràn ngập nghi hoặc cùng kinh hoảng, bây giờ Diệp Huyền triển lộ ra thực lực, đáng sợ đến mức nào, chém giết hắn căn bản dễ như ăn bánh, nhưng vừa nãy vì sao phải cùng hắn đánh kịch liệt như vậy?
Một bên khác của đường nối, sắc mặt của Úy Trì Bất Công khó coi, gương mặt thanh hồng đan xen, trong con ngươi cực kỳ tức giận.
Trong lòng hắn cũng có nghi hoặc giống như Úy Trì Kiệt.
- Lấy tu vi của ngươi, vừa nãy rõ ràng có thể đánh giết Úy Trì Kiệt, tại sao phải giao thủ với hắn lâu như vậy.
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công khó coi, khàn giọng hỏi, đôi mắt phẫn nộ như muốn phun ra lửa.
Tam đại trưởng lão Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong vẫn lạc, đối với Úy Trì gia của hắn mà nói, tuyệt đối là tổn thất thật lớn.
Nghĩ đến đám người Úy Trì Thượng trưởng lão trải qua gian nguy, ngay cả Ma nhân ở tế đàn cũng không có thể chém giết bọn họ, cuối cùng sau khi chạy ra lại chết ở trên tay Diệp Huyền, để lửa giận trong lòng Úy Trì Bất Công làm sao cũng không cách nào tắt.
Chương 1308 Làm sao không trốn (1)
- Nếu như không trước bồi phế vật này chơi một chút, các ngươi làm sao sẽ nguyện ý cùng ta đọ sức lâu như vậy, vạn nhất doạ chạy các ngươi, không thể chém giết sạch sẻ, thiếu gia ta chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?
Diệp Huyền tựa như cười mà không phải cười nói.
Nếu như hắn vừa lên liền thể hiện ra thực lực nghiền ép, lấy đám người Úy Trì Bất Công giảo hoạt, chỉ cần cảm thấy không ổn, tất nhiên sẽ ngay lập tức thoát đi, thực lực của Diệp Huyền tuy mạnh, nhưng cũng không dám nói có thể chém giết tất cả người của Úy Trì gia tộc.
Nếu để cho người của Úy Trì gia có cơ hội chạy đi, đây là Diệp Huyền tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
- Cho nên nói tầm quan trọng của Úy Trì Kiệt ngươi rất lớn a, chính là bởi vì có ngươi, mới để mấy tên trưởng lão kia thả lỏng cảnh giác, bị ta một đòn trúng đích, chết oan chết uổng.
Diệp Huyền cười nhạt nói.
- Ngươi...
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, mà Úy Trì Kiệt càng tức giận đến xì xì phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa nãy hắn tự cho là hoàn toàn vượt lên Diệp Huyền, lấy một loại tư thái hí ngược, cùng đối phương giao chiến lâu như vậy, bây giờ hắn mới biết, ở trong mắt Diệp Huyền, mình kỳ thực giống như một thằng hề, hoàn toàn bị tiểu tử này trêu đùa.
- Ngươi cho rằng ngươi đã ổn thắng sao? Chỉ là một Vũ Hoàng nhất trọng, mặc cho ngươi tu vi thông thiên, cũng không thể là đối thủ của gia chủ.
Úy Trì Kiệt phẫn nộ nói, ánh mắt oán độc:
- Gia chủ nhất định sẽ làm cho ngươi thưởng thức đến tư vị sống không bằng chết.
- Ha ha, chỉ bằng hắn?
Diệp Huyền xem thường liếc nhìn Úy Trì Bất Công:
- Người của Úy Trì gia các ngươi, thiếu gia ta đúng là không sợ, nhớ lúc đầu thiếu gia ta vẫn là Vũ Vương nhất trọng, liền chém giết qua Vũ Hoàng nhị trọng của Úy Trì gia ngươi, bây giờ đã là Vũ Hoàng nhất trọng, sao lại sợ Vũ Hoàng tam trọng như Úy Trì Bất Công?
Úy Trì Bất Công cùng Úy Trì Kiệt giật mình, mà Úy Trì Bất Công càng trầm giọng quát lạnh:
- Ngươi đã từng đánh giết Vũ Hoàng nhị trọng của Úy Trì gia ta? Lão phu làm sao không biết?
Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn Úy Trì Kiệt:
- Cái này ngươi nên hỏi hắn, lúc trước Mạc Thiên Sơn kia hẳn là khách khanh của Úy Trì gia tộc ngươi đi, muốn giết thiếu gia ta, đáng tiếc a, cuối cùng vẫn là chết ở trên tay ta.
- Mạc Thiên Sơn quả nhiên là ngươi giết chết.
Úy Trì Kiệt lấy làm kinh hãi, ánh mắt oán độc nói:
- Nguyên lai lúc trước ẩn giấu ở trong núi rừng chính là người của Huyền Quang Các ngươi, nói như vậy, khí tức Vũ Hoàng lưu lại kia, cũng là Vũ Hoàng của Huyền Quang Các ngươi, nếu như sớm biết là các ngươi, lúc trước thời điểm ở Thiên Đô Phủ, Úy Trì gia ta liền nên diệt trừ Huyền Quang Các của ngươi sạch sẽ, đáng chết a...
Kỳ thực trước đó Úy Trì gia tộc đối với đám người Diệp Huyền cũng có hoài nghi, chỉ là bởi vì thăm dò không gian bí ẩn, lúc này mới để Úy Trì gia tộc không cách nào rảnh tay đối phó Huyền Quang Các.
Ánh mắt của Úy Trì Bất Công lạnh lẽo nói:
- Không sao, lần này chờ chúng ta trở lại Thiên Đô Phủ, chính là ngày Huyền Quang Các của hắn diệt.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Ngươi cho rằng các ngươi có cơ hội trở lại Thiên Đô Phủ sao?
- Chỉ bằng ngươi? Lão phu liền nhìn, ngươi một Vũ Hoàng nhất trọng, đến tột cùng có cái gì có thể nói mạnh miệng như vậy.
Úy Trì Bất Công xì cười một tiếng, chợt cầm búa lớn hung hãn bổ về phía Diệp Huyền.
Lúc ra tay, Úy Trì Bất Công đồng thời quay về Úy Trì Kiệt quát lên:
- Úy Trì Kiệt, ngươi lập tức rời đi nơi này, không nên quay đầu, trực tiếp trở lại Thiên Đô Phủ điều động cường giả của Úy Trì gia ta, giết sạch người của Huyền Quang Các.
- Vâng, gia chủ.
Úy Trì Kiệt cũng biết mình lưu lại nơi này chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn sẽ kéo chân sau của gia chủ, liền hóa thành một vệt sáng bay vút đi.
- Đi được sao?
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu Hắc, Nhị Hắc, giết hắn.
Diệp Huyền ra lệnh, con tê tê cùng Thiềm Thừ hóa thành hai đạo lưu quang, mau chóng đuổi theo Úy Trì Kiệt, mà Diệp Huyền thì vung ra Trấn Nguyên Thạch, chặn lại Úy Trì Bất Công tiến công.
Ầm!
Hai nguồn lực lượng ở trong hang núi bộc phát, chấn động đến mức toàn bộ đường nối rung động ầm ầm.
- Đáng chết, đừng hòng giết tộc nhân của Úy Trì gia ta.
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, thân hình hơi động, liền truy kích về phía Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, chiến phủ trong tay xuất hiện phủ ảnh đầy trời, nỗ lực ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, chế tạo cơ hội đào sinh cho Úy Trì Kiệt.
- Cút về.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, Trấn Nguyên Thạch như một ngọn núi lớn đập tới Úy Trì Bất Công.
Oanh ầm!
Úy Trì Bất Công sử dụng phủ ảnh đầy trời, điên cuồng đập xuống, ẩn chứa khí thế ác liệt, ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, cho Úy Trì Kiệt thời cơ đào mạng, mà chính hắn là bị kình khí của Trấn Nguyên Thạch bắn trúng, chật vật bay ngược ra ngoài.
- Úy Trì Kiệt, ngươi đi mau.
Úy Trì Bất Công lớn tiếng hét lớn, coi như bị Trấn Nguyên Thạch bắn trúng, hắn vẫn muốn Úy Trì Kiệt sống sót, cố nén chấn động trên thân thể, xoay người tiếp tục nhào tới Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc.
Chỉ cần hắn có thể lại một lần nữa ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, Úy Trì Kiệt sẽ có xác suất rất lớn chạy ra nơi đây.
Vèo!
Diệp Huyền thấy thế vội vàng khống chế Trấn Nguyên Thạch đập tới Úy Trì Bất Công, đồng thời Tài Quyết Chi Kiếm bay múa, một đạo lôi kiếm màu xanh thẳm lướt ra, như kinh hồng xuyên không, lướt về phía Úy Trì Kiệt.
Thấy Diệp Huyền đặt toàn bộ chú ý ở trên người Úy Trì Kiệt, trong con ngươi phẫn nộ của Úy Trì Bất Công đột nhiên lướt qua một tia quỷ dị, ầm một tiếng, hắn thừa dịp Trấn Nguyên Thạch đập tới, dựa vào lực đẩy mạnh mẽ của Trấn Nguyên Thạch, thân hình dĩ nhiên không tiến lại đẩy lùi, vèo một cái liền bay vút đi.
Thân hình nguyên bản nhìn như muốn đi cứu viện Úy Trì Kiệt, giờ khắc này lại lấy tốc độ so với đối phương còn nhanh hơn chạy trốn, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, vốn là sớm có dự mưu.
- Ha ha, tiểu tử, muốn giết ta, chờ kiếp sau đi.
Úy Trì Bất Công dữ tợn cười to, thân hình như điện, tốc độ của Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong thôi thúc đến mức tận cùng, giống như một đạo tàn ảnh, muốn rời khỏi phạm vi công kích của Diệp Huyền.
- Thật không?
Diệp Huyền đang phẫn nộ truy kích Úy Trì Kiệt, giờ khắc này khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười lãnh đạm, trong tiếng nói nhàn nhạt, tay phải đột nhiên vung lên.
Chương 1309 Làm sao không trốn (2)
Xèo!
Một cái bóng màu xám chẳng biết lúc nào đã mai phục ở trên con đường Úy Trì Bất Công thoát đi, uốn lượn như trường xà bao vây Úy Trì Bất Công lại.
Mà nhìn từ đàng xa, thân thể của Úy Trì Bất Công phảng phất như chủ động nhảy vào trong vòng vây của dây thừng.
- Cái gì?
Úy Trì Bất Công nhất thời sợ hết hồn, thân hình vội vàng ngừng lại, trên búa lớn phóng ra ánh búa ngập trời, chém về phía cái bóng màu xám kia.
Xì xì xì!
Phủ ảnh kết hợp Huyền Nguyên của Úy Trì Bất Công, đủ để chém nát bất kỳ kim thiết nào, thế nhưng ở trước cái bóng màu xám này, phủ ảnh của hắn không chút tác dụng, thật giống như chém trúng chính là một đoàn không khí.
Mà cái bóng màu xám dưới phủ ảnh bao vây, giống như một trường xà linh hoạt, vòng qua tầng tầng phủ ảnh, lần thứ hai bao vây Úy Trì Bất Công.
Úy Trì Bất Công giật nảy cả mình, chờ hắn thấy rõ cái bóng màu xám kia đến tột cùng là cái gì, trên mặt càng lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Là Phược Hoàng Thằng của Cừu Cung lão nhân, vật này làm sao sẽ ở trong tay ngươi?
Úy Trì Bất Công mặt lộ vẻ sợ hãi, trên đỉnh đầu hiện ra một đoàn Võ Hồn hư ảnh hình chiến phủ, lực lượng Võ Hồn kinh người tràn ngập, chiến phủ trong tay Úy Trì Bất Công đột nhiên phóng ra một đạo hào quang óng ánh, một luồng khí tức kinh khủng từ trong trán phóng ra, ngưng tụ hư không, mạnh mẽ chém ở trên cái bóng màu xám.
Oanh ầm!
Trong tiếng nổ vang, dây thừng màu xám bay ngược ra ngoài, linh quang phía trên hơi ảm đạm, rơi vào trên mặt đất.
Diệp Huyền vung tay, dây thừng màu xám lập tức rơi vào trong tay hắn.
- Trốn a, Úy Trì Bất Công ngươi làm sao không trốn? Nắm tính mạng của trưởng lão gia tộc mình làm mồi dụ, đổi lấy thời cơ cho mình đào mạng, chà chà, Úy Trì Bất Công gia chủ, ngươi cũng thật là khiến thiếu gia ta khâm phục, quả nhiên là thủ đoạn cao cường.
Diệp Huyền đứng ngạo nghễ trong thông đạo, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, phẫn nộ trên mặt hắn đã triệt để không gặp, chỉ còn dư lại lạnh lẽo cùng oán độc, lạnh lùng nói:
- Làm sao ngươi biết lão phu muốn chạy trốn?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Này còn không đơn giản sao, Úy Trì Bất Công ngươi là người nào? Nếu như có thể quan tâm tính mạng của một trưởng lão trong tộc đó mới là lạ, nếu như ngươi chỉ hơi ngăn cản, thiếu gia ta sẽ không hoài nghi, nhưng ngươi liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng đi giải cứu Úy Trì Kiệt, chà chà, này không giống tính cách của Úy Trì gia chủ ngươi a.
Vẻ mặt Diệp Huyền trào phúng, làm sắc mặt của Úy Trì Bất Công cực kỳ khó coi.
- Vậy Phược Hoàng Thằng của Cừu Cung lão nhân làm sao sẽ ở trong tay ngươi?
Úy Trì Bất Công lại lạnh giọng nói.
- Ngươi nói xem?
Diệp Huyền xì cười một tiếng.
Lúc này tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ nơi sâu xa của đường nối truyền đến, chính là âm thanh của Úy Trì Kiệt, khiến cho Úy Trì Bất Công biến sắc.
Diệp Huyền vỗ vỗ tay, cười lạnh nói:
- Được rồi, đừng phí lời nhiều như vậy, hiện tại Úy Trì gia chỉ còn một mình ngươi, để ta cũng tiễn ngươi lên đường a, ngươi đi nhanh một chút, nói không chắc còn có thể cùng các trưởng lão của Úy Trì gia ngươi gặp ở trên đường xuống Hoàng tuyền.
Dứt tiếng, Diệp Huyền đột nhiên ra tay.
Oanh ca!
Một ánh kiếm màu xanh thẳm, ở trong thiên địa này phù lược mà lên, giống như một thanh lôi mâu, mạnh mẽ đâm về Úy Trì Bất Công, cùng lúc đó Trấn Nguyên Thạch cũng bị Diệp Huyền thúc dục, vù! Một luồng khí tức mông lung cuồn cuộn từ trong Trấn Nguyên Thạch tản mát ra, trấn áp xuống, uy lực so với trước, mạnh hơn chí ít mấy lần.
Cảm nhận được uy thế kinh khủng như thế, sắc mặt của Úy Trì Bất Công đột nhiên thay đổi, mà làm hắn khiếp sợ hơn, là Diệp Huyền thả ra vực giới.
Một luồng lực lượng không gian vô hình tỏ khắp, Úy Trì Bất Công chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, không gian bên người mình phảng phất như ximăng đọng lại, hồ nước kết băng, tầng tầng ràng buộc thân thể của hắn, mặc cho hắn làm sao thôi thúc vực giới bản thân, cũng bị gắt gao khắc chế, khó có thể nhúc nhích.
- Cái gì? Tiểu tử này rõ ràng mới Vũ Hoàng nhất trọng, hình thành vực giới làm sao sẽ đáng sợ như thế, ngay cả ta Vũ Hoàng tam trọng cũng không thể phá, bị trấn áp không cách nào nhúc nhích? Sao có thể có chuyện đó?
Úy Trì Bất Công trong lòng tức giận đan xen, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể toàn lực thôi thúc Võ Hồn chiến phủ, Võ Hồn mông lung không ngừng rung động, lực lượng Võ Hồn kinh người tràn ngập, một luồng uy thế hủy thiên diệt địa phóng thích ra.
- Phách Phủ Thập Bát Trảm!
Úy Trì Bất Công giơ lên chiến phủ trong tay, liên tiếp mười tám phủ ảnh xuất hiện ở trong hư không, tầng tầng lớp lớp, giống như từng luồng từng luồng sóng lớn tịch cuốn ra ngoài, ở biên giới chiến phủ, hư không rung động, toàn bộ đường nối rung động ầm ầm.
Oanh ầm!
Phủ ảnh đầy trời trước tiên cùng ánh kiếm lôi đình mà Diệp Huyền đánh xuống oanh kích va chạm, răng rắc, Tài Quyết Chi Kiếm hình thành ánh kiếm phảng phất như chống đỡ không được luồng áp lực này, trong khoảnh khắc nổ bể ra, nhưng không tán loạn, trái lại hóa thành từng dây xích lôi đình to bằng ngón tay, cấp tốc lan tràn về phía Úy Trì Bất Công.
Cùng lúc đó, Trấn Nguyên Thạch hùng vĩ cũng đập xuống.
Đùng!
Như một tảng đá lớn chìm vào mặt hồ, Trấn Nguyên Thạch cùng phủ ảnh tiếp xúc đang nhanh chóng dập dờn ra vô số gợn sóng, tiếp theo ầm ầm ầm, Trấn Nguyên Thạch như bẻ cành khô, như vào chỗ không người, đập nát tầng tầng phủ ảnh, sau đó đập ở trên thân hình của Úy Trì Bất Công.
Úy Trì Bất Công trừng lớn hai mắt khó có thể tin, phun ra một ngụm máu tươi, áo bào bên ngoài thân trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, cùng lúc đó trên Tài Quyết Chi Kiếm ẩn chứa ánh chớp cấp tốc lan tràn vào thân thể của hắn, thiêu đốt nhục thân cùng huyền mạch của hắn.
- A!
Trong tiếng rên, cả người hắn đánh vào trên vách tường, vô cùng chật vật, trải rộng vết thương, trên mặt vừa kinh vừa sợ.
- Sao lại thế...
Hắn không dám tin tưởng nhìn Diệp Huyền, Vũ Hoàng nhất trọng, thực lực làm sao sẽ đáng sợ như thế, ở dưới tình huống mình thôi thúc Võ Hồn, còn có thể trong nháy mắt kích thương mình, chuyện này...
Một loại cảm giác hoang đường cùng sợ hãi, ở trong đầu Úy Trì Bất Công không ngừng bốc lên.
Vèo, vèo!
Mà vào lúc này, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc vừa đánh giết Úy Trì Kiệt cũng trở lại bên người Diệp Huyền, hiện tư thế tam giác, hoàn toàn vây quanh Úy Trì Bất Công.
Chương 1310 Bạo Huyết đan
- Úy Trì Bất Công, hôm nay chính là giờ chết của ngươi.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, ẩn chứa vẻ lạnh lẽo.
Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, toàn thân đen kịt, hai con ngươi tà ý lạnh lùng nhìn chằm chằm Úy Trì Bất Công, phảng phất như không gian bí ẩn này, không mang theo nửa phần cảm tình.
Úy Trì Bất Công biến sắc, sau một khắc, một tia dữ tợn từ trong con mắt của hắn xẹt qua.
- Tiểu tử, ai sống ai chết còn chưa chắc đâu.
Hắn nộ quát một tiếng, trong con ngươi lướt qua một tia kiên quyết, một viên đan dược đỏ như màu máu trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay hắn, sau đó bị hắn nuốt vào.
Ầm!
Ở trong nháy mắt đan dược vào bụng, một luồng khí thế ngập trời từ trong cơ thể Úy Trì Bất Công phóng lên trời, trên người hắn, cấp tốc bò lên từng đạo từng đạo tơ máu, bao quát trên mặt của hắn cũng không ngoại lệ.
Tơ máu lít nha lít nhít như mạng nhện lan tràn, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ khủng bố, tơ máu lan tràn, hai con mắt của Úy Trì Bất Công cũng biến thành đỏ sậm.
- Tiểu tử, đây là ngươi buộc ta.
Úy Trì Bất Công khàn giọng nói, thân hình đột nhiên biến mất, bá một hồi, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang màu máu, xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.
- Thật nhanh.
Diệp Huyền giật mình, vội vàng giơ kiếm lên trước ngực, ầm, một nguồn lực lượng truyền đến, cả người hắn bay ngược ra ngoài, Huyền Nguyên trong cơ thể kích đãng, ngực càng có cảm giác đau nhức.
- Tiểu tử, ngày hôm nay chết chính là ngươi.
Úy Trì Bất Công gào thét, sắc mặt dữ tợn mà điên cuồng, hai con mắt đỏ sậm, cả người có tinh lực quanh quẩn, như một ma quỷ, điên cuồng phát động tiến công với Diệp Huyền.
Rầm rầm rầm!
Công kích so với trước ác liệt lên gần gấp đôi, điên cuồng kéo về phía Diệp Huyền.
- Tiểu Hắc, Nhị Hắc, tiến lên!
Diệp Huyền liền thôi thúc Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc phát động tiến công.
Vèo!
Tốc độ của Tiểu Hắc như điện, lập tức liền đến trước người Úy Trì Bất Công.
- Cút ngay.
Úy Trì Bất Công nổi giận gầm lên một tiếng, một búa bổ vào trên đầu lâu của Tiểu Hắc, bịch một tiếng, Tiểu Hắc nhất thời lăn lộn bay ngược ra ngoài, va ở trên vách tường, đầu óc choáng váng.
Mà lúc này, Nhị Hắc đã đi tới bên cạnh Úy Trì Bất Công, xì xì… khói độc văng ra ngoài.
Chỉ là khói độc không chỗ nào không lọt của Nhị Hắc, ở lúc tiếp xúc ánh sáng đỏ bên ngoài thân Úy Trì Bất Công, thì như chạm phải trở ngại gì, không cách nào tiếp tục thẩm thấu.
Ầm!
Lại là một búa đập ra, Nhị Hắc cũng Cô Oa một tiếng bay ngược ra ngoài, thân thể nện ở trên vách tường, chấn động đến mức toàn bộ đường nối có chút lay động.
- Công kích, phòng ngự cùng tốc độ thật đáng sợ.
Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ.
Sau khi Úy Trì Bất Công uống đan dược màu máu kia, thực lực chí ít tăng lên gấp đôi.
- Ngươi dùng chính là... Bạo Huyết đan!
Đầu óc của Diệp Huyền lóe lên linh quang, khiếp sợ lên tiếng.
Bạo Huyết đan, linh dược bát phẩm đỉnh phong.
Luyện chế nó cực kỳ phức tạp, nhưng công hiệu cũng đồng dạng kinh người, nó có thể làm cho Vũ Hoàng tăng lên chí ít hai tầng sức chiến đấu.
Một tên Vũ Hoàng nhất trọng dùng, có thể trực tiếp bước vào bát giai tam trọng.
Mà một tên Vũ Hoàng nhị trọng dùng, thì có thể đạt đến bát giai tam trọng đỉnh phong.
Còn Vũ Hoàng tam trọng dùng, có thể để cho sức chiến đấu đạt đến vượt qua Vũ Hoàng.
Mà Úy Trì Bất Công, chính là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, một khi dùng Bạo Huyết đan, lực chiến đấu của hắn sẽ bằng tốc độ kinh người tăng lên, đạt đến mức độ vượt qua cực hạn của Vũ Hoàng tam trọng.
Thậm chí có thể nói, bây giờ Úy Trì Bất Công chỉ bàn về sức chiến đấu, đã đi vào ngụy cảnh giới Vũ Đế.
Đương nhiên, ở cường độ sinh mệnh, lực lượng Huyền Nguyên cùng với áo nghĩa không gian, Úy Trì Bất Công vẫn không thể cùng bất kỳ một tên Cửu Thiên Vũ Đế nào so sánh, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh, bây giờ Úy Trì Bất Công, đã đứng ở trên Vũ Hoàng dưới Vũ Đế.
- Hừ, không hổ là thiên tài Đan Đạo đại sư, có thể nhận ra lão phu dùng chính là Bạo Huyết đan, nếu ngươi biết lão phu dùng chính là đan dược gì, còn không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết cho lão phu.
Vẻ mặt của Úy Trì Bất Công dữ tợn, ở dưới Trấn Nguyên Thạch công kích không sợ chút nào, liên tục phát động tiến công.
Hô!
Tinh lực nồng nặc tràn ngập, toàn bộ đường nối đầy mùi máu tanh, khí tức Huyền Nguyên hỗn loạn chảy xuôi.
Lúc trước Trấn Nguyên Thạch còn có thể oanh Úy Trì Bất Công bị thương, giờ khắc này lại bị Úy Trì Bất Công liên tiếp ngăn trở, mất đi thuận buồm xuôi gió.
- Ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, thiệt thòi ngươi cũng nói ra được, Bạo Huyết đan tác dụng phụ rất lớn, dựa vào chính là tiêu hao sinh mệnh cùng tiềm năng của võ giả đến thu được thực lực tăng lên, coi như lấy tu vi của ngươi, cũng không cách nào kiên trì nửa canh giờ, sẽ bởi vì tiềm năng tiêu hao hết mà chết.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
- Nửa canh giờ, đầy đủ đánh giết ngươi.
Úy Trì Bất Công không nói nhảm nữa, trong tiếng hừ lạnh, phủ ảnh tầng tầng, hóa thành sóng lớn chạy chồm, bao phủ tới.
Ầm!
Dưới phủ ảnh vô tận, Diệp Huyền hừ một tiếng, có chút chật vật rút lui ra, ánh mắt lấp loé.
Không thể không nói, Úy Trì Bất Công dùng Bạo Huyết đan, thực lực tăng lên tới một trình độ cực kỳ kinh người, không chút khách khí mà nói, đã bước vào cấp bậc của Nguyệt Thần cung Thánh Nữ Công Chủ Thanh, đủ để mang đến cho Diệp Huyền uy hiếp nhất định.
- Tiểu tử, hoảng sợ đi, ta sẽ ở trong ánh mắt tuyệt vọng của ngươi, từng chút giết chết ngươi.
Úy Trì Bất Công dữ tợn mở miệng.
- Chỉ bằng ngươi?
Diệp Huyền cười lạnh.
Vù!
Trên đỉnh đầu của hắn, đột nhiên xuất hiện hư ảnh hoàn toàn mờ mịt màu vàng đất, chính là Đại Địa Võ Hồn, đại địa hiển hiện, một tầng áo giáp bao trùm ở trên người Diệp Huyền.
- Liền để ta mở mang kiến thức một chút, ngươi làm sao từng chút giết chết ta.
Ánh mắt của Diệp Huyền lóe sáng, đối mặt Úy Trì Bất Công đánh giết, dĩ nhiên không tránh chút nào, trái lại lao lên.
Sau khi đột phá cảnh giới Vũ Hoàng, thực lực của Diệp Huyền so với kiếp trước dĩ nhiên có một tiến bộ rất lớn, Vũ Hoàng tam trọng phổ thông căn bản không thể là đối thủ của hắn, Diệp Huyền cũng rất muốn biết, hắn hôm nay, đến tột cùng đứng ở cấp độ nào.
Trước đó Úy Trì Bất Công không có tư cách cùng hắn giao chiến, mà bây giờ hắn uống Bạo Huyết đan, lại làm cho trong lòng Diệp Huyền đột nhiên dâng lên chiến ý vô biên.
- Thiên Cơ Phủ Quyết... Vạn Phủ Như Lâm!
- Tinh Thần Kiếm Pháp... Quần Tinh Thiểm Bạo!
Trong tiếng nổ kịch liệt, Úy Trì Kiệt cùng Diệp Huyền đều lùi về sau một bước.
- Ồ, Huyền Diệp này đúng là có tài, chẳng trách có thể lấy tu vi bát giai nhất trọng, đi tới đây còn chưa có chết.
Úy Trì Bất Công mặt mang kinh ngạc, giật mình nói.
Tu vi của Úy Trì Kiệt là bát giai nhị trọng đỉnh phong, mà Diệp Huyền vẻn vẹn là bát giai nhất trọng, thậm chí ngay cả bát giai nhất trọng đỉnh phong cũng không đạt đến, Úy Trì Bất Công làm Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, điểm ấy vẫn xem rất rõ ràng.
Ở tình huống bình thường, lấy tu vi của Diệp Huyền, Úy Trì Kiệt là tuyệt đối có thể miểu sát, nhưng ở dưới Úy Trì Kiệt tiến công tiếp tục kiên trì, hơn nữa còn phá tan Huyền Nguyên Thủ Chưởng của Úy Trì Kiệt, hiển nhiên thiên phú của Diệp Huyền cực kỳ kinh người, thậm chí có thể làm được vượt cấp khiêu chiến.
Một lão giả cười nói:
- Gia chủ, Huyền Diệp này tuổi còn trẻ, liền có thể ở Thiên Đô Phủ sáng lập ra Huyền Quang Các, hơn nữa phương diện luyện dược, Luyện Hồn, luyện trận mọi thứ tinh thông, có thể thấy được lai lịch của hắn xác thực bất phàm, lấy Vũ Hoàng nhất trọng ngăn trở Úy Trì Kiệt nhị trọng đỉnh phong, cũng không phải là không thể được.
Một gã Úy Trì gia trưởng lão khác cười lạnh nói:
- Có điều thiên phú hắn nghịch thiên như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được hắn là Vũ Hoàng nhất trọng, cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi, chỉ cần Úy Trì Kiệt toàn lực ra tay, ta liền không tin hắn có thể kiên trì bao lâu.
Hai trưởng lão khẳng định.
- Vậy chúng ta liền nhìn một chút, tiểu tử này có thể ở trên tay Úy Trì Kiệt đến tột cùng sống bao lâu.
Mấy tên trưởng lão ở nơi đó đàm tiếu phong thanh, căn bản không để Diệp Huyền ở trong mắt.
- Úy Trì Kiệt, lẽ nào ngươi chỉ có ngần ấy năng lực sao?
Thời điểm đám người Úy Trì Bất Công nghị luận, Diệp Huyền nhìn Úy Trì Kiệt cười lạnh nói.
- Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành ngươi.
Úy Trì Kiệt cảm giác tôn nghiêm của mình bị Diệp Huyền khiêu khích.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trên mặt mang theo dữ tợn, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh lợi trảo, nổ vang chụp tới Diệp Huyền.
Thứ này lại có thể là một Huyền binh bát giai, lợi trảo này vồ bắt mà ra, toàn bộ đường nối lập tức hiện ra vô số trảo ảnh, càng có từng trận quỷ khóc thần gào vang lên, khiến cho toàn bộ đường nối trở nên âm hàn.
Những trảo ảnh này lít nha lít nhít, ở dưới Úy Trì Kiệt khống chế ngưng tụ thành một trảo ảnh có tới gần trượng, không gian trong trảo ảnh hoàn toàn bị đọng lại, Úy Trì Kiệt hiển nhiên là muốn dùng trảo ảnh này, triệt để nhốt lại Diệp Huyền, sau đó bắt lấy.
Diệp Huyền là Luyện Khí đại sư, hắn vừa nhìn thiết trảo này liền biết tài liệu tốt bị rác rưởi luyện chế.
Trên thiết trảo này, đạo đạo hàn quang lấp loé, Huyền Nguyên gào thét lưu chuyển như thường, đồng thời ở xung quanh hình thành từng vòng xoáy bé nhỏ, ngưng tụ không tan. Đây tuyệt đối là vật liệu bát giai đỉnh cấp Thiên Tinh Vẫn Thiết chế tạo ra Huyền binh.
Đáng tiếc người luyện khí này bản lĩnh không được, luyện chế thành một thiết trảo, hơn nữa thiết trảo này luyện chế cũng cực kỳ bình thường, thực sự là đáng tiếc.
Trên mặt Diệp Huyền vờ lộ ra một tia kinh hoảng, tựa hồ bị Úy Trì Kiệt sử dụng tới trảo ảnh làm cho kinh sợ, vội vàng vung vẩy Tài Quyết Chi Kiếm, trong nháy mắt vô số kiếm mang màu xanh lam trút xuống, hóa thành một trường hà cùng trảo ảnh to lớn va chạm vào nhau.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, sau đó chính là tiếng ánh chớp trút xuống xèo xèo, cùng thanh âm kim loại va chạm chói tai, thân thể Diệp Huyền trực tiếp quăng bay ra ngoài, tầng tầng va về phía một tên Úy Trì gia trưởng lão.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi bay về phía nào không được, lại bay về phía lão phu, trở lại cho lão phu.
Úy Trì gia trưởng lão kia thấy thế, cười ha ha một tiếng, trực tiếp vỗ ra một chưởng.
Diệp Huyền tựa hồ hơi kinh hoảng, nhìn thấy trưởng lão này vỗ ra một chưởng, nhất thời sợ đến luống cuống tay chân, tay cầm Tài Quyết Chi Kiếm vung vẩy.
- Ngươi cho rằng lão phu là Úy Trì Kiệt? Khà khà, trọng kiếm này xem ra tựa hồ không tệ, lại còn có thuộc tính sấm sét, vậy thì lấy ra cho ta đi.
Người trưởng lão kia không để ý lắm, bàn tay nguyên bản đánh về Diệp Huyền nhẹ nhàng biến đổi, lập tức biến thành móng vuốt, tóm tới Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền.
Ở hắn nghĩ đến, lấy tu vi của Diệp Huyền, hắn chỉ cần nhẹ nhàng trảo một cái, liền có thể bắt tới trọng kiếm của Diệp Huyền, nhưng chờ móng vuốt của hắn rơi vào trọng kiếm, sắc mặt của hắn nhất thời thay đổi.
Một luồng Huyền Nguyên ác liệt đến mức tận cùng từ trong trọng kiếm đột nhiên lướt ra, cỗ Huyền Nguyên này cực sự khủng bố, mang theo khí tức sắc bén không cách nào hình dung, đi vào bàn tay của hắn.
Hắn vội vàng muốn thu hồi thủ chưởng, thế nhưng không kịp, trọng kiếm màu đen Như Ảnh Tùy Hình, mạnh mẽ chém ở bàn tay của hắn, ở trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, trong nháy mắt liền giảo bàn tay thành nát tan.
Đau đớn kịch liệt khiến cho người trưởng lão kia lông tơ dựng đứng, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên mặt Diệp Huyền nguyên bản cực kỳ kinh hoảng, giờ khắc này lại lộ ra một tia lạnh lẽo, trào phúng, trọng kiếm như một tia chớp bỗng dưng đâm về phía Huyền Hải của hắn.
- Không tốt.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bốc lên, người trưởng lão này nhất thời giật nảy cả mình, thân hình vội vàng muốn lùi về sau, nỗ lực né tránh Tài Quyết Chi Kiếm tiến công.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, ở trong nháy mắt thân hình hắn chợt lui, thân hình Diệp Huyền tùy theo đột nhiên vọt lên, tốc độ như tia chớp, thậm chí so với tốc độ của hắn còn nhanh hơn nhiều lắm, tay phải nắm trọng kiếm, như một mũi tên nhọn đâm vào trong Huyền Hải của hắn
Mà Huyền Nguyên hộ thể cùng giáp bảo vệ phòng ngự trên người hắn, lại chẳng khác nào một tấm giấy mỏng yếu đuối, căn bản không có cách ngăn cản Tài Quyết Chi Kiếm tiến vào.
- Ngươi...
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn không hiểu, mới vừa rồi Diệp Huyền bị Úy Trì Kiệt đuổi theo đánh, tại sao đột nhiên thực lực bạo tăng nhiều như vậy.
Chỉ là hắn vĩnh viễn cũng nghĩ không thông.
Lực lượng khủng bố ở trong Huyền Hải của hắn nổ tung, hắn chỉ có thể trơ mắt cảm thụ cỗ lực lượng kinh khủng này, trong nháy mắt nuốt hết cơ thể mình.
Toàn bộ quá trình nói rất chậm, kì thực ở trong chớp mắt, lúc đám người Úy Trì Bất Công nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt người trưởng lão kia, cũng đã cảm giác được không ổn.
Chỉ là không chờ bọn họ ra tay ngăn cản, kiếm của Diệp Huyền đã đâm vào bụng dưới của người trưởng lão kia, sau một khắc, thân thể của trưởng lão này hóa thành một chùm sương máu, bị Diệp Huyền một chiêu kiếm chém giết, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Chương 1307 Đột hạ sát thủ (2)
- Làm sao có thể?
Trong giây lát này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Mà thời điểm người Úy Trì gia ngây ngẩn, Diệp Huyền lại không có chút do dự gì, loạch xoạch, ý niệm của hắn xoay chuyển, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc xuất hiện ở trong thông đạo, cấp tốc tập kích về phía hai tên trưởng lão khác.
Hai tên trưởng lão kia sợ hết hồn, căn bản không ngờ tới lại đột nhiên xuất hiện hai con Yêu thú, có điều phản ứng của bọn họ cũng cực nhanh, dồn dập rút ra vũ khí chuẩn bị phản kích, trong đó tên Vũ Hoàng bị Tiểu Hắc tập kích, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, mạnh mẽ bổ vào đầu lâu của Tiểu Hắc.
Đinh, đốm lửa tung toé, Tiểu Hắc từ trước lúc đi tới vực sâu này, cũng đã không sợ Vũ Hoàng nhị trọng tiến công, sau đó trải qua Ma Sát Khí cùng Ma Thạch thoải mái, thực lực tăng lên rất nhiều, người trưởng lão kia vội vàng một đao, ngay cả một mảnh vảy giáp trên đầu Tiểu Hắc cũng không thể bổ ra, mà thân thể Tiểu Hắc thì không ngừng lại đánh vào trên thân thể của hắn.
Phốc!
Giống như bị thiên thạch cao tốc bay lượn va trúng, thân thể trưởng lão kia như quả dưa hấu muốn nổ tung lên, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, bạo thành sương máu.
Mà kết cục của một trưởng lão khác càng thê thảm hơn, hắn một chưởng vỗ ở trên thân hình Nhị Hắc, thật giống như đập trúng một ngọn núi lớn, Nhị Hắc căn bản không nhúc nhích, đồng thời há mồm phun khói độc ở trên mặt hắn.
Xì!
Từng trận khói trắng bốc lên, người trưởng lão kia kêu thảm thiết đau đớn, cả người tầng tầng ngã xuống đất, hai tay bụm mặt, thống khổ lăn lộn, nỗ lực khu trừ nọc độc ra, nhưng hắn khu ra, là huyết nhục mục nát trên mặt mình.
Chỉ chốc lát sau, người trưởng lão này đình chỉ gào thét, toàn bộ đầu bị ăn mòn đến không còn một mống, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Thời gian trong chớp mắt, vẻn vẹn là thời gian trong chớp mắt, ba tên trưởng lão của Úy Trì gia đều vẫn lạc, chỉ còn lại Úy Trì Kiệt cùng Úy Trì Bất Công.
Mà cho đến lúc này, Úy Trì Bất Công mới phản ứng được.
- Đi chết.
Hắn khó có thể tin nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh chiến phủ màu đen, chiến phủ to lớn ở trong hư không biến ảo ra một đạo phủ ảnh, toàn bộ phủ ảnh cao tới mấy trượng, tràn ngập toàn bộ đường nối, ầm ầm bổ về phía Diệp Huyền.
Ở trong nháy mắt chiến phủ chém xuống, càng có một luồng lực lượng không gian ràng buộc kinh người bao phủ tới, bao vây lấy Diệp Huyền, khiến cho hư không quanh thân Diệp Huyền, phảng phất như hóa thành đầm lầy, tràn ngập lực lượng ràng buộc.
Không thể không nói, Úy Trì Bất Công thân là Úy Trì gia tộc gia chủ, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, tồn tại đột phá cấm chế tế đàn, vừa nãy coi như bị Ma khí xâm lấn bị thương nhẹ, nhưng vừa ra tay, vẫn lôi đình chấn động, uy lực kinh người, vượt xa Vũ Hoàng nhị trọng.
Nếu Diệp Huyền không đột phá, tuy không e ngại Vũ Hoàng tam trọng, nhưng không hẳn có thể ở trên tay Úy Trì Bất Công chiếm được tiện nghi, chỉ là kết giới ràng buộc của Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, liền đủ khiến hắn cẩn thận đối xử, nhưng bây giờ Diệp Huyền đột phá Vũ Hoàng, từ lâu không phải ngày xưa, tự nhiên không có một chút lo lắng.
Ca!
Trong cơ thể hắn, một luồng lực lượng không gian vô hình tràn ngập ra ngoài, nguyên bản không gian bị vực giới của Úy Trì Bất Công ràng buộc, lại như pha lê bị đè ép, phát sinh tiếng nổ tung kèn kẹt, ở dưới kết giới của Diệp Huyền trùng kích, không ngừng tan vỡ, dần dần mất đi khống chế đối với không gian.
Đồng thời trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một ngọn núi to lớn, đâm về phía hư ảnh búa lớn.
Sau khi Diệp Huyền lấy ra Trấn Nguyên Thạch, vực giới mà Úy Trì Bất Công gia trì ở trên người hắn nổ tung, hoàn toàn tan vỡ tiêu tan.
- Sao có thể có chuyện đó?
Úy Trì Bất Công kinh ngạc thốt lên một tiếng, ánh mắt ngơ ngác, Diệp Huyền một Vũ Hoàng nhất trọng, làm sao sẽ có vực giới đáng sợ như thế, này hoàn toàn vượt qua hắn nhận thức.
Phải biết Vũ Hoàng vực giới cùng hai thứ có quan hệ, một là tu vi của võ giả, Huyền Nguyên càng mạnh, chế tạo ra vực giới càng kiên cố, thứ hai là lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, ngươi nắm giữ bao nhiêu áo nghĩa không gian, liền có thể chế tạo ra vực giới đáng sợ như thế đó.
Ở trên cường độ Huyền Nguyên, Úy Trì Bất Công tự xưng là mình hoàn toàn vượt qua Diệp Huyền, ở trên lĩnh ngộ áo nghĩa không gian, hắn cũng không cho là Diệp Huyền vừa đột phá Vũ Hoàng nhất trọng có thể so với mình.
Chỉ là hết thảy trước mặt, lại triệt để lật đổ nhận thức của hắn.
Mà lúc này Úy Trì Bất Công cũng đã không cố kỵ được nhiều như vậy, vực giới của hắn bị Diệp Huyền phá tan, để trong lòng hắn sản sinh một tia không ổn, Huyền Nguyên thôi thúc đến mức tận cùng, ôm theo phủ ảnh mạnh mẽ chém ở trên Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền.
- Đùng!
Thật giống như một viên thiên thạch nện ở trên ngọn núi, vị trí phủ ảnh cùng Trấn Nguyên Thạch va chạm, đột nhiên bùng nổ ra một đoàn ánh sáng chói mắt, một luồng sóng trùng kích giống như núi lửa phun trào tịch cuốn ra.
Úy Trì Kiệt ở một bên đã nhìn há hốc mồm bị chấn động đến mức phun ra một ngụm máu tươi, va chạm trên vách đá, xương cốt cả người phát sinh tiếng rên rỉ yếu đuối, sắc mặt trắng bệch.
Ngay cả Úy Trì Bất Công cũng rút lui hai bước.
Mà trái lại Diệp Huyền, thân hình vẫn không nhúc nhích, khóe miệng mang theo cười gằn nhàn nhạt, điều khiển Trấn Nguyên Thạch gắt gao ngăn cản búa lớn của Úy Trì Bất Công đánh xuống, thần tình lạnh lùng.
- Ngươi...
Úy Trì Kiệt lau đi máu tươi ở khóe miệng, chật vật đứng lên, trong đôi mắt tràn ngập nghi hoặc cùng kinh hoảng, bây giờ Diệp Huyền triển lộ ra thực lực, đáng sợ đến mức nào, chém giết hắn căn bản dễ như ăn bánh, nhưng vừa nãy vì sao phải cùng hắn đánh kịch liệt như vậy?
Một bên khác của đường nối, sắc mặt của Úy Trì Bất Công khó coi, gương mặt thanh hồng đan xen, trong con ngươi cực kỳ tức giận.
Trong lòng hắn cũng có nghi hoặc giống như Úy Trì Kiệt.
- Lấy tu vi của ngươi, vừa nãy rõ ràng có thể đánh giết Úy Trì Kiệt, tại sao phải giao thủ với hắn lâu như vậy.
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công khó coi, khàn giọng hỏi, đôi mắt phẫn nộ như muốn phun ra lửa.
Tam đại trưởng lão Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong vẫn lạc, đối với Úy Trì gia của hắn mà nói, tuyệt đối là tổn thất thật lớn.
Nghĩ đến đám người Úy Trì Thượng trưởng lão trải qua gian nguy, ngay cả Ma nhân ở tế đàn cũng không có thể chém giết bọn họ, cuối cùng sau khi chạy ra lại chết ở trên tay Diệp Huyền, để lửa giận trong lòng Úy Trì Bất Công làm sao cũng không cách nào tắt.
Chương 1308 Làm sao không trốn (1)
- Nếu như không trước bồi phế vật này chơi một chút, các ngươi làm sao sẽ nguyện ý cùng ta đọ sức lâu như vậy, vạn nhất doạ chạy các ngươi, không thể chém giết sạch sẻ, thiếu gia ta chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?
Diệp Huyền tựa như cười mà không phải cười nói.
Nếu như hắn vừa lên liền thể hiện ra thực lực nghiền ép, lấy đám người Úy Trì Bất Công giảo hoạt, chỉ cần cảm thấy không ổn, tất nhiên sẽ ngay lập tức thoát đi, thực lực của Diệp Huyền tuy mạnh, nhưng cũng không dám nói có thể chém giết tất cả người của Úy Trì gia tộc.
Nếu để cho người của Úy Trì gia có cơ hội chạy đi, đây là Diệp Huyền tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
- Cho nên nói tầm quan trọng của Úy Trì Kiệt ngươi rất lớn a, chính là bởi vì có ngươi, mới để mấy tên trưởng lão kia thả lỏng cảnh giác, bị ta một đòn trúng đích, chết oan chết uổng.
Diệp Huyền cười nhạt nói.
- Ngươi...
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, mà Úy Trì Kiệt càng tức giận đến xì xì phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa nãy hắn tự cho là hoàn toàn vượt lên Diệp Huyền, lấy một loại tư thái hí ngược, cùng đối phương giao chiến lâu như vậy, bây giờ hắn mới biết, ở trong mắt Diệp Huyền, mình kỳ thực giống như một thằng hề, hoàn toàn bị tiểu tử này trêu đùa.
- Ngươi cho rằng ngươi đã ổn thắng sao? Chỉ là một Vũ Hoàng nhất trọng, mặc cho ngươi tu vi thông thiên, cũng không thể là đối thủ của gia chủ.
Úy Trì Kiệt phẫn nộ nói, ánh mắt oán độc:
- Gia chủ nhất định sẽ làm cho ngươi thưởng thức đến tư vị sống không bằng chết.
- Ha ha, chỉ bằng hắn?
Diệp Huyền xem thường liếc nhìn Úy Trì Bất Công:
- Người của Úy Trì gia các ngươi, thiếu gia ta đúng là không sợ, nhớ lúc đầu thiếu gia ta vẫn là Vũ Vương nhất trọng, liền chém giết qua Vũ Hoàng nhị trọng của Úy Trì gia ngươi, bây giờ đã là Vũ Hoàng nhất trọng, sao lại sợ Vũ Hoàng tam trọng như Úy Trì Bất Công?
Úy Trì Bất Công cùng Úy Trì Kiệt giật mình, mà Úy Trì Bất Công càng trầm giọng quát lạnh:
- Ngươi đã từng đánh giết Vũ Hoàng nhị trọng của Úy Trì gia ta? Lão phu làm sao không biết?
Diệp Huyền lạnh lùng liếc nhìn Úy Trì Kiệt:
- Cái này ngươi nên hỏi hắn, lúc trước Mạc Thiên Sơn kia hẳn là khách khanh của Úy Trì gia tộc ngươi đi, muốn giết thiếu gia ta, đáng tiếc a, cuối cùng vẫn là chết ở trên tay ta.
- Mạc Thiên Sơn quả nhiên là ngươi giết chết.
Úy Trì Kiệt lấy làm kinh hãi, ánh mắt oán độc nói:
- Nguyên lai lúc trước ẩn giấu ở trong núi rừng chính là người của Huyền Quang Các ngươi, nói như vậy, khí tức Vũ Hoàng lưu lại kia, cũng là Vũ Hoàng của Huyền Quang Các ngươi, nếu như sớm biết là các ngươi, lúc trước thời điểm ở Thiên Đô Phủ, Úy Trì gia ta liền nên diệt trừ Huyền Quang Các của ngươi sạch sẽ, đáng chết a...
Kỳ thực trước đó Úy Trì gia tộc đối với đám người Diệp Huyền cũng có hoài nghi, chỉ là bởi vì thăm dò không gian bí ẩn, lúc này mới để Úy Trì gia tộc không cách nào rảnh tay đối phó Huyền Quang Các.
Ánh mắt của Úy Trì Bất Công lạnh lẽo nói:
- Không sao, lần này chờ chúng ta trở lại Thiên Đô Phủ, chính là ngày Huyền Quang Các của hắn diệt.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Ngươi cho rằng các ngươi có cơ hội trở lại Thiên Đô Phủ sao?
- Chỉ bằng ngươi? Lão phu liền nhìn, ngươi một Vũ Hoàng nhất trọng, đến tột cùng có cái gì có thể nói mạnh miệng như vậy.
Úy Trì Bất Công xì cười một tiếng, chợt cầm búa lớn hung hãn bổ về phía Diệp Huyền.
Lúc ra tay, Úy Trì Bất Công đồng thời quay về Úy Trì Kiệt quát lên:
- Úy Trì Kiệt, ngươi lập tức rời đi nơi này, không nên quay đầu, trực tiếp trở lại Thiên Đô Phủ điều động cường giả của Úy Trì gia ta, giết sạch người của Huyền Quang Các.
- Vâng, gia chủ.
Úy Trì Kiệt cũng biết mình lưu lại nơi này chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn sẽ kéo chân sau của gia chủ, liền hóa thành một vệt sáng bay vút đi.
- Đi được sao?
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu Hắc, Nhị Hắc, giết hắn.
Diệp Huyền ra lệnh, con tê tê cùng Thiềm Thừ hóa thành hai đạo lưu quang, mau chóng đuổi theo Úy Trì Kiệt, mà Diệp Huyền thì vung ra Trấn Nguyên Thạch, chặn lại Úy Trì Bất Công tiến công.
Ầm!
Hai nguồn lực lượng ở trong hang núi bộc phát, chấn động đến mức toàn bộ đường nối rung động ầm ầm.
- Đáng chết, đừng hòng giết tộc nhân của Úy Trì gia ta.
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, thân hình hơi động, liền truy kích về phía Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, chiến phủ trong tay xuất hiện phủ ảnh đầy trời, nỗ lực ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, chế tạo cơ hội đào sinh cho Úy Trì Kiệt.
- Cút về.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, Trấn Nguyên Thạch như một ngọn núi lớn đập tới Úy Trì Bất Công.
Oanh ầm!
Úy Trì Bất Công sử dụng phủ ảnh đầy trời, điên cuồng đập xuống, ẩn chứa khí thế ác liệt, ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, cho Úy Trì Kiệt thời cơ đào mạng, mà chính hắn là bị kình khí của Trấn Nguyên Thạch bắn trúng, chật vật bay ngược ra ngoài.
- Úy Trì Kiệt, ngươi đi mau.
Úy Trì Bất Công lớn tiếng hét lớn, coi như bị Trấn Nguyên Thạch bắn trúng, hắn vẫn muốn Úy Trì Kiệt sống sót, cố nén chấn động trên thân thể, xoay người tiếp tục nhào tới Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc.
Chỉ cần hắn có thể lại một lần nữa ngăn cản Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, Úy Trì Kiệt sẽ có xác suất rất lớn chạy ra nơi đây.
Vèo!
Diệp Huyền thấy thế vội vàng khống chế Trấn Nguyên Thạch đập tới Úy Trì Bất Công, đồng thời Tài Quyết Chi Kiếm bay múa, một đạo lôi kiếm màu xanh thẳm lướt ra, như kinh hồng xuyên không, lướt về phía Úy Trì Kiệt.
Thấy Diệp Huyền đặt toàn bộ chú ý ở trên người Úy Trì Kiệt, trong con ngươi phẫn nộ của Úy Trì Bất Công đột nhiên lướt qua một tia quỷ dị, ầm một tiếng, hắn thừa dịp Trấn Nguyên Thạch đập tới, dựa vào lực đẩy mạnh mẽ của Trấn Nguyên Thạch, thân hình dĩ nhiên không tiến lại đẩy lùi, vèo một cái liền bay vút đi.
Thân hình nguyên bản nhìn như muốn đi cứu viện Úy Trì Kiệt, giờ khắc này lại lấy tốc độ so với đối phương còn nhanh hơn chạy trốn, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, vốn là sớm có dự mưu.
- Ha ha, tiểu tử, muốn giết ta, chờ kiếp sau đi.
Úy Trì Bất Công dữ tợn cười to, thân hình như điện, tốc độ của Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong thôi thúc đến mức tận cùng, giống như một đạo tàn ảnh, muốn rời khỏi phạm vi công kích của Diệp Huyền.
- Thật không?
Diệp Huyền đang phẫn nộ truy kích Úy Trì Kiệt, giờ khắc này khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười lãnh đạm, trong tiếng nói nhàn nhạt, tay phải đột nhiên vung lên.
Chương 1309 Làm sao không trốn (2)
Xèo!
Một cái bóng màu xám chẳng biết lúc nào đã mai phục ở trên con đường Úy Trì Bất Công thoát đi, uốn lượn như trường xà bao vây Úy Trì Bất Công lại.
Mà nhìn từ đàng xa, thân thể của Úy Trì Bất Công phảng phất như chủ động nhảy vào trong vòng vây của dây thừng.
- Cái gì?
Úy Trì Bất Công nhất thời sợ hết hồn, thân hình vội vàng ngừng lại, trên búa lớn phóng ra ánh búa ngập trời, chém về phía cái bóng màu xám kia.
Xì xì xì!
Phủ ảnh kết hợp Huyền Nguyên của Úy Trì Bất Công, đủ để chém nát bất kỳ kim thiết nào, thế nhưng ở trước cái bóng màu xám này, phủ ảnh của hắn không chút tác dụng, thật giống như chém trúng chính là một đoàn không khí.
Mà cái bóng màu xám dưới phủ ảnh bao vây, giống như một trường xà linh hoạt, vòng qua tầng tầng phủ ảnh, lần thứ hai bao vây Úy Trì Bất Công.
Úy Trì Bất Công giật nảy cả mình, chờ hắn thấy rõ cái bóng màu xám kia đến tột cùng là cái gì, trên mặt càng lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Là Phược Hoàng Thằng của Cừu Cung lão nhân, vật này làm sao sẽ ở trong tay ngươi?
Úy Trì Bất Công mặt lộ vẻ sợ hãi, trên đỉnh đầu hiện ra một đoàn Võ Hồn hư ảnh hình chiến phủ, lực lượng Võ Hồn kinh người tràn ngập, chiến phủ trong tay Úy Trì Bất Công đột nhiên phóng ra một đạo hào quang óng ánh, một luồng khí tức kinh khủng từ trong trán phóng ra, ngưng tụ hư không, mạnh mẽ chém ở trên cái bóng màu xám.
Oanh ầm!
Trong tiếng nổ vang, dây thừng màu xám bay ngược ra ngoài, linh quang phía trên hơi ảm đạm, rơi vào trên mặt đất.
Diệp Huyền vung tay, dây thừng màu xám lập tức rơi vào trong tay hắn.
- Trốn a, Úy Trì Bất Công ngươi làm sao không trốn? Nắm tính mạng của trưởng lão gia tộc mình làm mồi dụ, đổi lấy thời cơ cho mình đào mạng, chà chà, Úy Trì Bất Công gia chủ, ngươi cũng thật là khiến thiếu gia ta khâm phục, quả nhiên là thủ đoạn cao cường.
Diệp Huyền đứng ngạo nghễ trong thông đạo, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công tái xanh, phẫn nộ trên mặt hắn đã triệt để không gặp, chỉ còn dư lại lạnh lẽo cùng oán độc, lạnh lùng nói:
- Làm sao ngươi biết lão phu muốn chạy trốn?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Này còn không đơn giản sao, Úy Trì Bất Công ngươi là người nào? Nếu như có thể quan tâm tính mạng của một trưởng lão trong tộc đó mới là lạ, nếu như ngươi chỉ hơi ngăn cản, thiếu gia ta sẽ không hoài nghi, nhưng ngươi liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng đi giải cứu Úy Trì Kiệt, chà chà, này không giống tính cách của Úy Trì gia chủ ngươi a.
Vẻ mặt Diệp Huyền trào phúng, làm sắc mặt của Úy Trì Bất Công cực kỳ khó coi.
- Vậy Phược Hoàng Thằng của Cừu Cung lão nhân làm sao sẽ ở trong tay ngươi?
Úy Trì Bất Công lại lạnh giọng nói.
- Ngươi nói xem?
Diệp Huyền xì cười một tiếng.
Lúc này tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ nơi sâu xa của đường nối truyền đến, chính là âm thanh của Úy Trì Kiệt, khiến cho Úy Trì Bất Công biến sắc.
Diệp Huyền vỗ vỗ tay, cười lạnh nói:
- Được rồi, đừng phí lời nhiều như vậy, hiện tại Úy Trì gia chỉ còn một mình ngươi, để ta cũng tiễn ngươi lên đường a, ngươi đi nhanh một chút, nói không chắc còn có thể cùng các trưởng lão của Úy Trì gia ngươi gặp ở trên đường xuống Hoàng tuyền.
Dứt tiếng, Diệp Huyền đột nhiên ra tay.
Oanh ca!
Một ánh kiếm màu xanh thẳm, ở trong thiên địa này phù lược mà lên, giống như một thanh lôi mâu, mạnh mẽ đâm về Úy Trì Bất Công, cùng lúc đó Trấn Nguyên Thạch cũng bị Diệp Huyền thúc dục, vù! Một luồng khí tức mông lung cuồn cuộn từ trong Trấn Nguyên Thạch tản mát ra, trấn áp xuống, uy lực so với trước, mạnh hơn chí ít mấy lần.
Cảm nhận được uy thế kinh khủng như thế, sắc mặt của Úy Trì Bất Công đột nhiên thay đổi, mà làm hắn khiếp sợ hơn, là Diệp Huyền thả ra vực giới.
Một luồng lực lượng không gian vô hình tỏ khắp, Úy Trì Bất Công chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, không gian bên người mình phảng phất như ximăng đọng lại, hồ nước kết băng, tầng tầng ràng buộc thân thể của hắn, mặc cho hắn làm sao thôi thúc vực giới bản thân, cũng bị gắt gao khắc chế, khó có thể nhúc nhích.
- Cái gì? Tiểu tử này rõ ràng mới Vũ Hoàng nhất trọng, hình thành vực giới làm sao sẽ đáng sợ như thế, ngay cả ta Vũ Hoàng tam trọng cũng không thể phá, bị trấn áp không cách nào nhúc nhích? Sao có thể có chuyện đó?
Úy Trì Bất Công trong lòng tức giận đan xen, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể toàn lực thôi thúc Võ Hồn chiến phủ, Võ Hồn mông lung không ngừng rung động, lực lượng Võ Hồn kinh người tràn ngập, một luồng uy thế hủy thiên diệt địa phóng thích ra.
- Phách Phủ Thập Bát Trảm!
Úy Trì Bất Công giơ lên chiến phủ trong tay, liên tiếp mười tám phủ ảnh xuất hiện ở trong hư không, tầng tầng lớp lớp, giống như từng luồng từng luồng sóng lớn tịch cuốn ra ngoài, ở biên giới chiến phủ, hư không rung động, toàn bộ đường nối rung động ầm ầm.
Oanh ầm!
Phủ ảnh đầy trời trước tiên cùng ánh kiếm lôi đình mà Diệp Huyền đánh xuống oanh kích va chạm, răng rắc, Tài Quyết Chi Kiếm hình thành ánh kiếm phảng phất như chống đỡ không được luồng áp lực này, trong khoảnh khắc nổ bể ra, nhưng không tán loạn, trái lại hóa thành từng dây xích lôi đình to bằng ngón tay, cấp tốc lan tràn về phía Úy Trì Bất Công.
Cùng lúc đó, Trấn Nguyên Thạch hùng vĩ cũng đập xuống.
Đùng!
Như một tảng đá lớn chìm vào mặt hồ, Trấn Nguyên Thạch cùng phủ ảnh tiếp xúc đang nhanh chóng dập dờn ra vô số gợn sóng, tiếp theo ầm ầm ầm, Trấn Nguyên Thạch như bẻ cành khô, như vào chỗ không người, đập nát tầng tầng phủ ảnh, sau đó đập ở trên thân hình của Úy Trì Bất Công.
Úy Trì Bất Công trừng lớn hai mắt khó có thể tin, phun ra một ngụm máu tươi, áo bào bên ngoài thân trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, cùng lúc đó trên Tài Quyết Chi Kiếm ẩn chứa ánh chớp cấp tốc lan tràn vào thân thể của hắn, thiêu đốt nhục thân cùng huyền mạch của hắn.
- A!
Trong tiếng rên, cả người hắn đánh vào trên vách tường, vô cùng chật vật, trải rộng vết thương, trên mặt vừa kinh vừa sợ.
- Sao lại thế...
Hắn không dám tin tưởng nhìn Diệp Huyền, Vũ Hoàng nhất trọng, thực lực làm sao sẽ đáng sợ như thế, ở dưới tình huống mình thôi thúc Võ Hồn, còn có thể trong nháy mắt kích thương mình, chuyện này...
Một loại cảm giác hoang đường cùng sợ hãi, ở trong đầu Úy Trì Bất Công không ngừng bốc lên.
Vèo, vèo!
Mà vào lúc này, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc vừa đánh giết Úy Trì Kiệt cũng trở lại bên người Diệp Huyền, hiện tư thế tam giác, hoàn toàn vây quanh Úy Trì Bất Công.
Chương 1310 Bạo Huyết đan
- Úy Trì Bất Công, hôm nay chính là giờ chết của ngươi.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, ẩn chứa vẻ lạnh lẽo.
Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc, toàn thân đen kịt, hai con ngươi tà ý lạnh lùng nhìn chằm chằm Úy Trì Bất Công, phảng phất như không gian bí ẩn này, không mang theo nửa phần cảm tình.
Úy Trì Bất Công biến sắc, sau một khắc, một tia dữ tợn từ trong con mắt của hắn xẹt qua.
- Tiểu tử, ai sống ai chết còn chưa chắc đâu.
Hắn nộ quát một tiếng, trong con ngươi lướt qua một tia kiên quyết, một viên đan dược đỏ như màu máu trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay hắn, sau đó bị hắn nuốt vào.
Ầm!
Ở trong nháy mắt đan dược vào bụng, một luồng khí thế ngập trời từ trong cơ thể Úy Trì Bất Công phóng lên trời, trên người hắn, cấp tốc bò lên từng đạo từng đạo tơ máu, bao quát trên mặt của hắn cũng không ngoại lệ.
Tơ máu lít nha lít nhít như mạng nhện lan tràn, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ khủng bố, tơ máu lan tràn, hai con mắt của Úy Trì Bất Công cũng biến thành đỏ sậm.
- Tiểu tử, đây là ngươi buộc ta.
Úy Trì Bất Công khàn giọng nói, thân hình đột nhiên biến mất, bá một hồi, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang màu máu, xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.
- Thật nhanh.
Diệp Huyền giật mình, vội vàng giơ kiếm lên trước ngực, ầm, một nguồn lực lượng truyền đến, cả người hắn bay ngược ra ngoài, Huyền Nguyên trong cơ thể kích đãng, ngực càng có cảm giác đau nhức.
- Tiểu tử, ngày hôm nay chết chính là ngươi.
Úy Trì Bất Công gào thét, sắc mặt dữ tợn mà điên cuồng, hai con mắt đỏ sậm, cả người có tinh lực quanh quẩn, như một ma quỷ, điên cuồng phát động tiến công với Diệp Huyền.
Rầm rầm rầm!
Công kích so với trước ác liệt lên gần gấp đôi, điên cuồng kéo về phía Diệp Huyền.
- Tiểu Hắc, Nhị Hắc, tiến lên!
Diệp Huyền liền thôi thúc Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc phát động tiến công.
Vèo!
Tốc độ của Tiểu Hắc như điện, lập tức liền đến trước người Úy Trì Bất Công.
- Cút ngay.
Úy Trì Bất Công nổi giận gầm lên một tiếng, một búa bổ vào trên đầu lâu của Tiểu Hắc, bịch một tiếng, Tiểu Hắc nhất thời lăn lộn bay ngược ra ngoài, va ở trên vách tường, đầu óc choáng váng.
Mà lúc này, Nhị Hắc đã đi tới bên cạnh Úy Trì Bất Công, xì xì… khói độc văng ra ngoài.
Chỉ là khói độc không chỗ nào không lọt của Nhị Hắc, ở lúc tiếp xúc ánh sáng đỏ bên ngoài thân Úy Trì Bất Công, thì như chạm phải trở ngại gì, không cách nào tiếp tục thẩm thấu.
Ầm!
Lại là một búa đập ra, Nhị Hắc cũng Cô Oa một tiếng bay ngược ra ngoài, thân thể nện ở trên vách tường, chấn động đến mức toàn bộ đường nối có chút lay động.
- Công kích, phòng ngự cùng tốc độ thật đáng sợ.
Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ.
Sau khi Úy Trì Bất Công uống đan dược màu máu kia, thực lực chí ít tăng lên gấp đôi.
- Ngươi dùng chính là... Bạo Huyết đan!
Đầu óc của Diệp Huyền lóe lên linh quang, khiếp sợ lên tiếng.
Bạo Huyết đan, linh dược bát phẩm đỉnh phong.
Luyện chế nó cực kỳ phức tạp, nhưng công hiệu cũng đồng dạng kinh người, nó có thể làm cho Vũ Hoàng tăng lên chí ít hai tầng sức chiến đấu.
Một tên Vũ Hoàng nhất trọng dùng, có thể trực tiếp bước vào bát giai tam trọng.
Mà một tên Vũ Hoàng nhị trọng dùng, thì có thể đạt đến bát giai tam trọng đỉnh phong.
Còn Vũ Hoàng tam trọng dùng, có thể để cho sức chiến đấu đạt đến vượt qua Vũ Hoàng.
Mà Úy Trì Bất Công, chính là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, một khi dùng Bạo Huyết đan, lực chiến đấu của hắn sẽ bằng tốc độ kinh người tăng lên, đạt đến mức độ vượt qua cực hạn của Vũ Hoàng tam trọng.
Thậm chí có thể nói, bây giờ Úy Trì Bất Công chỉ bàn về sức chiến đấu, đã đi vào ngụy cảnh giới Vũ Đế.
Đương nhiên, ở cường độ sinh mệnh, lực lượng Huyền Nguyên cùng với áo nghĩa không gian, Úy Trì Bất Công vẫn không thể cùng bất kỳ một tên Cửu Thiên Vũ Đế nào so sánh, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh, bây giờ Úy Trì Bất Công, đã đứng ở trên Vũ Hoàng dưới Vũ Đế.
- Hừ, không hổ là thiên tài Đan Đạo đại sư, có thể nhận ra lão phu dùng chính là Bạo Huyết đan, nếu ngươi biết lão phu dùng chính là đan dược gì, còn không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết cho lão phu.
Vẻ mặt của Úy Trì Bất Công dữ tợn, ở dưới Trấn Nguyên Thạch công kích không sợ chút nào, liên tục phát động tiến công.
Hô!
Tinh lực nồng nặc tràn ngập, toàn bộ đường nối đầy mùi máu tanh, khí tức Huyền Nguyên hỗn loạn chảy xuôi.
Lúc trước Trấn Nguyên Thạch còn có thể oanh Úy Trì Bất Công bị thương, giờ khắc này lại bị Úy Trì Bất Công liên tiếp ngăn trở, mất đi thuận buồm xuôi gió.
- Ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, thiệt thòi ngươi cũng nói ra được, Bạo Huyết đan tác dụng phụ rất lớn, dựa vào chính là tiêu hao sinh mệnh cùng tiềm năng của võ giả đến thu được thực lực tăng lên, coi như lấy tu vi của ngươi, cũng không cách nào kiên trì nửa canh giờ, sẽ bởi vì tiềm năng tiêu hao hết mà chết.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
- Nửa canh giờ, đầy đủ đánh giết ngươi.
Úy Trì Bất Công không nói nhảm nữa, trong tiếng hừ lạnh, phủ ảnh tầng tầng, hóa thành sóng lớn chạy chồm, bao phủ tới.
Ầm!
Dưới phủ ảnh vô tận, Diệp Huyền hừ một tiếng, có chút chật vật rút lui ra, ánh mắt lấp loé.
Không thể không nói, Úy Trì Bất Công dùng Bạo Huyết đan, thực lực tăng lên tới một trình độ cực kỳ kinh người, không chút khách khí mà nói, đã bước vào cấp bậc của Nguyệt Thần cung Thánh Nữ Công Chủ Thanh, đủ để mang đến cho Diệp Huyền uy hiếp nhất định.
- Tiểu tử, hoảng sợ đi, ta sẽ ở trong ánh mắt tuyệt vọng của ngươi, từng chút giết chết ngươi.
Úy Trì Bất Công dữ tợn mở miệng.
- Chỉ bằng ngươi?
Diệp Huyền cười lạnh.
Vù!
Trên đỉnh đầu của hắn, đột nhiên xuất hiện hư ảnh hoàn toàn mờ mịt màu vàng đất, chính là Đại Địa Võ Hồn, đại địa hiển hiện, một tầng áo giáp bao trùm ở trên người Diệp Huyền.
- Liền để ta mở mang kiến thức một chút, ngươi làm sao từng chút giết chết ta.
Ánh mắt của Diệp Huyền lóe sáng, đối mặt Úy Trì Bất Công đánh giết, dĩ nhiên không tránh chút nào, trái lại lao lên.
Sau khi đột phá cảnh giới Vũ Hoàng, thực lực của Diệp Huyền so với kiếp trước dĩ nhiên có một tiến bộ rất lớn, Vũ Hoàng tam trọng phổ thông căn bản không thể là đối thủ của hắn, Diệp Huyền cũng rất muốn biết, hắn hôm nay, đến tột cùng đứng ở cấp độ nào.
Trước đó Úy Trì Bất Công không có tư cách cùng hắn giao chiến, mà bây giờ hắn uống Bạo Huyết đan, lại làm cho trong lòng Diệp Huyền đột nhiên dâng lên chiến ý vô biên.
- Thiên Cơ Phủ Quyết... Vạn Phủ Như Lâm!
- Tinh Thần Kiếm Pháp... Quần Tinh Thiểm Bạo!
Bình luận facebook