• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (5 Viewers)

  • Chương 1296-1300

Chương 1296 Điếc không sợ súng (1)

Mà theo cấm chế trong Trấn Nguyên Thạch được cởi ra, từng đạo từng đạo ánh sáng mông lung từ phía trên kích bắn, tùy theo truyền ra còn có một luồng uy thế kinh người.

Lúc mới bắt đầu, thanh thế mà Trấn Nguyên Thạch oanh kích vách đá căn bản không sánh được Công Chủ Thanh lấy ra cổ chung, nhưng theo thời gian trôi qua, Trấn Nguyên Thạch thả ra uy lực càng lớn, đến cuối cùng, càng cùng cổ chung trong tay Công Chủ Thanh không phân cao thấp.

Mà để Diệp Huyền giật mình chính là, này còn không phải toàn bộ uy lực của Trấn Nguyên Thạch, bởi vì cấm chế trong Trấn Nguyên Thạch hắn vẫn không thể hoàn toàn mở ra, hiển nhiên hắn vẫn chưa triệt để thả ra uy lực của Trấn Nguyên Thạch này.

Huyền bảo cửu phẩm, Trấn Nguyên Thạch này tuyệt đối là Huyền bảo cửu phẩm.

Trong lòng Diệp Huyền thầm giật mình, tuy thần thức của hắn hiện nay khoảng chừng ở bát phẩm trung kỳ, nhưng lấy tu vi Luyện Hồn của hắn, căn bản không thể có bất kỳ Huyền bảo bát phẩm nào mà hắn không thể luyện hóa, bởi vậy Trấn Nguyên Thạch này tuyệt đối là Huyền bảo cửu phẩm.

Ánh mắt của Công Chủ Thanh phức tạp nhìn Diệp Huyền, nàng vốn nghĩ thiên phú của mình có thể xưng nghịch thiên, khó gặp địch thủ, nhưng nhìn thấy Diệp Huyền chỉ là Vũ Hoàng nhất trọng dĩ nhiên thả ra uy thế không kém mình chút nào, nội tâm của nàng nhất thời gặp trùng kích cực lớn.

Người này đến tột cùng là ai? Quả thực thật đáng sợ, coi như là thiên tài của những thế lực hàng đầu Huyền Vực kia nàng cũng đã gặp không ít, nhưng có thể so sánh với Diệp Huyền, lại hầu như một cái cũng không có.

Ầm!

Ở dưới Diệp Huyền cùng Công Chủ Thanh ra sức oanh kích, toàn bộ tế đàn trong khoảnh khắc rạn nứt ra, đung đưa kịch liệt, càng có đạo đạo Linh Tủy Dịch bốc hơi, từng tia Ma khí từ bên trong tản mát ra, điên cuồng bao phủ.

Ở ngoài tế đàn hạch tâm.

Vô số Vũ Hoàng mắt lộ ra ngơ ngác, chỉ nghe được một tiếng nổ vang cực lớn, tế đàn hạch tâm dĩ nhiên ầm ầm nổ tung, sau đó hai bóng người một nam một nữ từ bên trong bắn ra.

Nam tử kia, thân hình tuấn lãng, ánh mắt như điện, mái tóc màu đen bay múa đầy trời, phong độ phiên phiên.

Nữ tử bạch y tung bay, phiêu linh như lá rụng, thanh tân thoát tục, như tiên nữ trên chín tầng trời xuống thế gian, phảng phất như không phải đến từ nhân gian.

Hai người này cùng đi ra, liền như thần tiên quyến lữ, làm lòng người say.

- Là Nguyệt Thần cung Công Chủ Thanh.

- Còn có tiểu tử Vũ Vương kia, ồ, hắn dĩ nhiên đột phá Vũ Hoàng, sao có thể có chuyện đó.

Hết thảy Vũ Hoàng đều giật mình nhìn Diệp Huyền cùng Công Chủ Thanh từ trong tế đàn đi ra, hai mắt trừng tròn xoe, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

- Diệp thiếu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Các ngươi làm sao đánh vỡ tế đàn này?

Đám người Tiêu Minh bay lượn đến, giật mình nói.

Phía sau Diệp Huyền, tế đàn bị đánh vỡ, phía dưới còn có Linh Tủy Dịch không ngừng bốc hơi, từng tia từng tia Ma khí từ bên trong tản mát ra, từ từ tràn ngập toàn bộ tế đàn.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Việc này sau này hãy nói, chư vị, trong tế đàn này có gì đó quái lạ, chư vị mau chóng rời khỏi nơi đây, không nên lưu lại.

Diệp Huyền rõ ràng cảm nhận được, sau khi những khí lưu màu đen này tản mát ra, liền bắt đầu thẩm thấu tiến vào trong thân thể những Vũ Hoàng ở đây.

- Tiểu tử này nói nhăng gì đấy.

- Linh Tủy Trì, là Linh Tủy Trì.

- Linh Tủy Dịch thật tinh khiết, nếu như có thể ở bên trong gột rửa một phen, tuyệt đối sẽ đối với nhục thân của ta có tăng lên cực lớn.

Dưới tế đàn bị đánh vỡ, còn có chút Linh Tủy Dịch lưu lại, ở đây không ít Vũ Hoàng cảm nhận được khí tức tinh khiết trong đó, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, dồn dập muốn nhảy vào trong Linh Tủy Trì.

Ầm!

Chỉ là không chờ bọn họ hạ xuống, cả người Công Chủ Thanh thả ra một luồng uy thế khủng bố, nhất thời đẩy lui các Vũ Hoàng trở lại.

- Chư vị, trong Linh Tủy Trì này có một loại Ma khí tà ác, có thể mê hoặc ý chí, khiến cho mình trở thành khôi lỗi, chư vị tuyệt đối không nên tiến vào bên trong.

Công Chủ Thanh lạnh lùng nói.

Các Vũ Hoàng truyền ra rối loạn tưng bừng, một tên Vũ Hoàng trong đó tức giận nói:

- Công Chủ Thanh, ngươi nói hưu nói vượn cái gì, lẽ nào các ngươi hưởng dụng Linh Tủy Dịch xong, liền không cho phép chúng ta dùng sao?

- Phải, ngươi đường đường là Nguyệt Thần cung Thánh Nữ, địa vị cao thượng, có thể tiến vào trong tế đàn, chúng ta cũng không có tư cách nói cái gì, thế nhưng này còn lại một chút Linh Tủy Dịch, lẽ nào chúng ta muốn đi vào tu luyện còn không được sao? Mặc dù tế đàn là các ngươi đánh vỡ, nhưng Linh Tủy Trì cũng không phải của các ngươi.

- Làm người cũng không thể hẹp hòi như thế, đồ vật mình không muốn, lẽ nào ngay cả người khác cũng không thể dùng sao.

Ở dưới tiếng phẫn nộ của các võ giả kia, Vũ Hoàng còn lại bị Linh Tủy Dịch dụ hoặc cũng dồn dập hét lớn.

Công Chủ Thanh nhíu mày nói:

- Ta nói rồi, trong Linh Tủy Trì này nắm giữ Ma khí, các ngươi đi vào tuyệt đối sẽ bị xâm lấn, trở thành khôi lỗi, ta như vậy cũng là vì tốt cho các ngươi.

- Ha ha, quả thực là buồn cười, nếu như trong Linh Tủy Trì này thật sự có Ma khí, tại sao các ngươi không có chuyện gì?

Một tên Vũ Hoàng lập tức không tin quát lên.

- Không sai, coi như Công Chủ Thanh ngươi tu vi cao, có thể chống lại Ma khí xâm lấn, tên tiểu tử bên cạnh ngươi mới bát giai nhất trọng, làm sao cũng không có chuyện gì?

- Chỉ là muốn gạt chúng ta không vào mà thôi, Nguyệt Thần cung chính là thế lực đỉnh cấp của Huyền Vực, lẽ nào chính là lòng dạ như vậy sao.

Công Chủ Thanh nói, không chỉ không để bọn họ tin tưởng, trái lại để không ít võ giả mơ ước Linh Tủy Dịch phẫn nộ lên.

- Các ngươi...

Công Chủ Thanh tức giận đến xanh mặt, nửa ngày nói không ra lời, nàng không nghĩ tới mình lòng tốt, lại bị người khác hiểu lầm như thế, nàng rất ít ở Huyền Vực đi lại, vẫn là lần thứ nhất gặp phải chuyện như vậy.

Công Chủ Thanh còn muốn nói cái gì nữa, lại bị Diệp Huyền ngăn cản.

- Vô dụng, những tên kia căn bản không nghe lọt bất luận người nào, ngươi dám ngăn trở bọn họ, ngay cả ngươi cũng dám giết.

Diệp Huyền cười gằn lắc đầu một cái, từ trong ánh mắt của những Vũ Hoàng đó, hắn nhìn thấy một loại thần sắc cực kỳ tham lam, Diệp Huyền quá lý giải những người này, cái gọi là người chết vì tiền chim chết vì ăn, đối mặt bảo vật như Linh Tủy Dịch, giờ khắc này những Vũ Hoàng kia căn bản nghe không vào bất luận ai khuyên, ai dám ngăn bọn họ, bọn họ liền dám giết ai.
Chương 1297 Điếc không sợ súng (2)

- Chư vị, trong Linh Tủy Dịch này có một luồng Ma khí, có thể khống chế ý thức, bằng không chúng ta cũng sẽ không đánh vỡ tế đàn này đi ra, nếu như chư vị tương tin chúng ta, tốt nhất mang theo người của tông môn mình rời đi, ta hoài nghi trong tế đàn khác cũng có Ma khí tồn tại, nếu như không tin chúng ta, vậy thì không có cách nào.

Diệp Huyền cao giọng nói xong, liền nói với Tiêu Minh:

- Đi, chúng ta trước tiên đi tế đàn của Tiêu gia các ngươi.

Tiêu Minh gật gù, ngay lập tức cùng Diệp Huyền rơi vào trên tế đàn nhà mình.

- Muốn biên cố sự cũng phải biên khá một chút, cái gì Ma khí tà ác, ta làm sao một chút cũng không cảm giác được?

Một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong cười lạnh một tiếng, trực tiếp xông tới Linh Tủy Trì.

Có người đi đầu, các Vũ Hoàng còn lại cũng dồn dập xung kích xuống, chỉ là Linh Tủy Trì này bị Diệp Huyền thiêu đốt chỉ còn một tia, căn bản không đủ mấy người hấp thu, những Vũ Hoàng đó ngay lập tức ở trong tế đàn liều mạng.

Rầm rầm rầm!

Trên Linh Tủy Trì, một trận đại chiến lập tức bạo phát.

- Thực sự là điếc không sợ súng.

Công Chủ Thanh thở dài, vừa mới chuẩn bị rời đi, sau khi do dự một chút, lại đột nhiên lại bay về phía Tiêu gia tế đàn.

- Diệp thiếu, ngươi nói chính là sự thật?

Tiêu Minh một mặt căng thẳng nhìn Diệp Huyền, những Vũ Hoàng kia không tin Diệp Huyền, nhưng đám người Tiêu Minh đối với Diệp Huyền vẫn có một ít tín nhiệm.

Diệp Huyền gật gù.

Tiêu Minh hoàn toàn biến sắc.

- Vậy đám người gia chủ chẳng phải là gặp nguy hiểm.

Diệp Huyền nhíu mày nói:

- Ta cũng lo lắng cái này, các ngươi yên tâm, hiện tại ta liền tiến vào Tiêu gia tế đàn, tìm Tiêu Vô Tẫn gia chủ cùng Tiêu Thương Lan Đại trưởng lão, mang bọn họ ra.

Những người khác Diệp Huyền có thể mặc kệ, nhưng Tiêu gia dù sao đã giúp hắn rất nhiều, Diệp Huyền tự nhiên không thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ chết ở trong tế đàn.

- Vậy thì phiền phức Diệp Huyền.

Tiêu Minh trong lòng sốt sắng nói.

- Hả? Ngươi tới đây làm gì?

Lúc này Diệp Huyền liếc nhìn Công Chủ Thanh rơi vào trên tế đàn, nghi ngờ hỏi.

- Trong tế đàn nguy hiểm tầng tầng, chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu bọn họ.

Sắc mặt của Công Chủ Thanh kiên quyết nói.

- Chúng ta có thể có biện pháp gì?

Diệp Huyền không nói gì nhướng mắt:

- Ngươi cũng nhìn thấy, những người này căn bản không tin tưởng chúng ta, nếu như ngươi ngăn cản bọn họ hấp thu Linh Tủy Dịch, bọn họ không chỉ không cảm kích, ngược lại sẽ cho rằng ngươi phá hoại cơ duyên của bọn họ, tìm chúng ta liều mạng.

- Nhưng ngươi là người duy nhất có thể cứu bọn hắn.

Công Chủ Thanh cắn răng nói.

Nàng không biết Diệp Huyền là làm sao cứu mình, nhưng nàng rất rõ ràng, Diệp Huyền tuyệt đối nắm giữ một loại công pháp, hoặc là bảo vật nào đó có thể khắc chế Ma khí tà ác, cũng chỉ có hắn, mới có thể tiến vào trong Linh Tủy Trì cứu mọi người trở về.

- Xin lỗi, ta không thể ra sức.

Diệp Huyền lắc đầu, không phải hắn không muốn cứu, mà là hắn thật không có năng lực này, càng quan trọng chính là, sẽ không có người tin tưởng hắn.

Ma khí tà ác này vô cùng bí mật, ngay cả cường giả như Công Chủ Thanh cũng không thể phát hiện, mà Diệp Huyền cũng là sau khi đột phá Vũ Hoàng, mới mơ hồ nhận ra được, dưới tình huống không có chứng cứ, người khác căn bản sẽ không tin tưởng hắn.

Không để ý đến Công Chủ Thanh, Diệp Huyền rất nhanh ở trước Tiêu gia tế đàn, toàn lực phá giải.

- Ngươi...

Sắc mặt của Công Chủ Thanh tái xanh, oán hận giẫm chân, bá một hồi rời đi Tiêu gia tế đàn.

Trên Tiêu gia tế đàn, cấm chế so với tế đàn trung tâm đơn giản hơn quá nhiều, Diệp Huyền có kinh nghiệm rất nhanh liền phá ra, cả người tiến vào trong đó.

Oanh một tiếng, cả người Diệp Huyền lần thứ hai rơi vào trong một Linh Tủy Trì, Linh Tủy Dịch trong Linh Tủy Trì này, so với Linh Tủy Dịch trong tế đàn hạch tâm nồng độ thấp hơn rất nhiều.

Bầu trời Linh Tủy Trì cũng có rất nhiều sương trắng, có điều năng lực cách trở so với tế đàn hạch tâm đồng dạng chênh lệch rất nhiều, thần thức của Diệp Huyền có thể ở đây quét hình phạm vi tương đối lớn.

Ở dưới Diệp Huyền nhận biết, bóng người của Tiêu Thương Lan Đại trưởng lão ngay lập tức hiện ra ở trong thần thức của Diệp Huyền.

Giờ khắc này Tiêu Thương Lan đang khoanh chân ở trong Linh Tủy Trì, cả người toả ra gợn sóng kinh người, hiển nhiên đang đứng ở trong tu luyện, mà Tiêu Vô Tẫn gia chủ cũng ở cách Tiêu Thương Lan không xa, tương tự nằm ở trong tu luyện.

Diệp Huyền không có đi tìm Tiêu Thương Lan, mà ngay lập tức sử dụng tới Tử Thương Viêm, Địa Hỏa đáng sợ ở trên bầu trời Linh Tủy Trì bốc lên, ngay lập tức thiêu đốt vô số Linh Tủy Dịch quay cuồng, hóa thành hư vô.

- Xảy ra chuyện gì?

Tiêu Thương Lan cùng Tiêu Vô Tẫn đang tu luyện ngay lập tức giật mình tỉnh lại, bắn lên, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, theo sương trắng trong Linh Tủy Trì tiêu tan, bọn họ cũng nhìn thấy Diệp Huyền đang không ngừng đốt Linh Tủy Trì.

- Diệp thiếu, tại sao là ngươi?

Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan lập tức giật mình kêu lên, đồng thời cấp tốc đi tới trước mặt Diệp Huyền, cả kinh nói:

- Diệp thiếu, ngươi đây là đang làm gì?

Lúc này Diệp Huyền mới dừng lại, nói đơn giản lý do mình tiến vào Linh Tủy Trì này.

- Cái gì, ngươi nói trong Linh Tủy Trì này có Ma khí tà ác? Ở lúc chúng ta tu luyện những Ma khí tà ác này đã tiến vào thân thể chúng ta? Làm sao có khả năng?

Tiêu Vô Tẫn khó có thể tin nói, chỉ là hắn còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, từng tia hoa văn màu đen cấp tốc bò lên trên khuôn mặt của hắn, tròng mắt hắn cũng từ từ trở nên đen kịt như mực.

Một bên Tiêu Thương Lan khiếp sợ nhìn tình cảnh này, nhưng lập tức trên mặt của hắn cũng bốc lên vô số hoa văn màu đen.

- Hừ, quả nhiên có nhận biết!

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn những hoa văn màu đen này, Thôn Phệ Võ Hồn đột nhiên triển khai, một luồng lực lượng kinh khủng đi vào trong cơ thể hai người.

Chỉ thấy trong cơ thể Tiêu Thương Lan cùng Tiêu Vô Tẫn, tảng lớn tảng lớn Ma khí cấp tốc chen chúc về phía đầu óc hai người, bao phủ tới linh hồn.

Thế nhưng những Ma khí này nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn Thôn Phệ Võ Hồn hấp thu, hơn nữa Ma khí trong Linh Tủy Trì này, so với Ma khí lúc trước xâm lấn Diệp Huyền nhỏ yếu hơn rất nhiều, thời gian chớp mắt liền bị Thôn Phệ Võ Hồn hấp thu không còn một mống.

Trên Thôn Phệ Võ Hồn, toả ra đạo đạo hào quang màu đen, sau khi hấp thu những Ma khí này, trở nên càng thêm yêu dị cùng quỷ quyệt.
Chương 1298 Trắng trợn tàn sát (1)

- Chúng ta...

Hai người Tiêu Vô Tẫn tỉnh lại đều có chút ngạc nhiên cùng dại ra.

- Không cần nói nhiều, chúng ta lập tức rời đi nơi này.

Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm túc nói, dứt tiếng, hắn trực tiếp lấy ra Trấn Nguyên Thạch, oanh kích vách đá.

Ầm!

Toàn bộ vách đá lập tức lay động, vô số vết rạn nứt xuất hiện.

- Diệp thiếu, muốn đi ra ngoài kỳ thực không cần phiền phức như vậy, nơi này có một lối ra...

Tiêu gia chủ ngay lập tức mở miệng nói.

Kỳ thực không cần Tiêu Vô Tẫn nói, Diệp Huyền cũng đã thấy, tế đàn ngoại vi cùng tế đàn trung tâm căn bản không giống, ở đây là có lối ra, có điều coi như có lối ra, Diệp Huyền cũng không muốn thông qua cấm chế đi ra ngoài, mà nổ ra một con đường đi ra ngoài.

Cường độ của tế đàn ngoại vi, so với tế đàn trung tâm nhỏ yếu hơn rất nhiều, Diệp Huyền vẻn vẹn oanh kích ba lần, toàn bộ tế đàn liền ầm ầm nổ bể.

Bên ngoài rất nhiều Vũ Hoàng bị cảnh tượng nơi này sợ hết hồn, dồn dập quay đầu trông lại, liền nhìn thấy Diệp Huyền cùng Tiêu Vô Tẫn, Tiêu Thương Lan lao ra tế đàn.

- Gia chủ, Đại trưởng lão.

Đám người Tiêu Minh tất cả đều kinh hỉ gọi ra tiếng.

- Không cần nói nhiều, chúng ta lập tức rời đi nơi này.

Diệp Huyền ngăn cản bọn họ ôn chuyện, sắc mặt nghiêm túc nói, hắn đã phát hiện một sự thực kinh người.

- Được.

Người của Tiêu gia đối với Diệp Huyền đã cực kỳ tín nhiệm, mấy người ngay lập tức hóa thành lưu quang, phi vút ra ngoài tế đàn.

Trước khi đi, Diệp Huyền không nhịn được cao giọng lớn tiếng nói:

- Chư vị, ta khuyên các ngươi vẫn là mau chóng rời nơi này, Linh Tủy Trì trong tế đàn này có gì đó quái lạ, nếu các ngươi lưu lại, cuối cùng tất cả đều sẽ chết, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.

Phía dưới lại một trận ầm ĩ, rất nhiều người đối với Diệp Huyền là xem thường, nhưng cũng có người không khỏi hoài nghi.

Vốn người của Tiêu gia ở trong tế đàn tu luyện khỏe mạnh, Diệp Huyền vô duyên vô cớ đánh vỡ tế đàn của Tiêu gia, hơn nữa trong tế đàn kia rõ ràng còn có Linh Tủy Dịch lưu lại, nhưng người của Tiêu gia không chút lưu luyến, nhìn dáng dấp là muốn lập tức rời đi nơi này.

Hai tên Vũ Hoàng tam trọng của Tiêu gia còn nói nghe được, dù sao bọn họ đã ở trong Linh Tủy Trì tu luyện không ít thời gian, nhưng Tiêu gia còn có một chút Vũ Hoàng nhị trọng chưa tiến vào Linh Tủy Trì, nhưng bọn họ đối với Linh Tủy Trì là nhắm mắt làm ngơ, không chút do dự liền vứt bỏ.

Chẳng lẽ Linh Tủy Trì này thật sự có vấn đề?

- Nhị đệ, chúng ta cũng đi thôi.

Phía bên ngoài, trên một tế đàn, một tên Vũ Hoàng ngưng giọng nói.

- Đại ca, ngươi làm cái gì vậy, chúng ta còn không có đánh vỡ cấm chế tiến vào Linh Tủy Trì a, ngươi sẽ không thật tin lời của tiểu tử kia chứ?

Một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong nghi ngờ nói.

- Ta cảm giác người này nói không giống như lừa người, hơn nữa vừa rồi Nguyệt Thần cung Công Chủ Thanh cũng nói như vậy, lấy thân phận của Công Chủ Thanh, căn bản không cần phải gạt chúng ta.

- Nhưng mà...

- Không nhưng mà gì cả, mặc dù Linh Tủy Trì trọng yếu, nhưng cũng phải có mệnh đi hưởng mới được, không gian bí ẩn này cực kỳ quỷ dị, nhưng bảo vật đông đảo, ít đi Linh Tủy Trì, chúng ta cũng chưa chắc không chiếm được những vật khác.

Vũ Hoàng tam trọng ánh mắt nghiêm túc nói.

- Vậy cũng tốt.

Cảnh tượng như vậy, cũng phát sinh ở mấy chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, lại thật có mấy chục tên Vũ Hoàng bay lượn lên, muốn rời khỏi nơi này.

Trong những người này, có tin tưởng Diệp Huyền, nhưng cũng có biết rõ mình không mở ra tế đàn được, bất đắc dĩ rời đi.

Nhìn thấy những người này, trong lòng Diệp Huyền cũng âm thầm gật đầu, hắn có thể làm cũng đã làm, người khác có tin hay không, cũng không phải hắn có thể quyết định.

- Bạch!

Chỉ là không chờ Diệp Huyền bay ra phạm vi tế đàn, một bóng người đột nhiên ngăn ở trước mặt hắn, chính là Công Chủ Thanh, nàng giật mình nhìn Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan, vui vẻ nói:

- Ngươi cứu hai người bọn họ ra? Nếu ngươi có thể cứu bọn hắn ra, không bằng cứu những người khác trong tế đàn ra.

Diệp Huyền không nói gì liếc nhìn Công Chủ Thanh, cau mày nói:

- Ngươi làm sao vẫn còn ở nơi này, nghe ta, lập tức rời đi.

- Không được, trong những tế đàn kia cũng có không ít người chưa cứu ra a.

Công Chủ Thanh lắc đầu một cái, ánh mắt đơn thuần để Diệp Huyền suýt chút nữa thì chửi má nó.

- Không kịp.

Diệp Huyền lắc đầu một cái, liếc nhìn tế đàn phía dưới:

- Nếu như chúng ta không đi, sợ là chúng ta cũng phải chết ở chỗ này.

- Làm sao sẽ không kịp, trước ngươi không phải cứu ta cùng bọn họ sao, chỉ cần...

Tiếng nói của Công Chủ Thanh còn chưa dứt, vù, trên tế đàn phía dưới đột nhiên phóng ra từng đạo từng đạo ánh sáng mông lung màu đen.

Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi.

- Đi mau.

Nói xong hắn liền dẫn đám người Tiêu Vô Tẫn bay lên.

Tế đàn phía dưới, những Vũ Hoàng còn chờ đợi kia tất cả đều kinh ngạc nhìn tế đàn trước mặt mình, xoạt xoạt xoạt, chỉ thấy từng bóng người từ trong tế đàn bay ra, chính là các cường giả trước kia tiến vào tế đàn.

- Sư phụ.

- Gia chủ.

- Tông chủ, các ngươi làm sao đều đi ra?

Những Vũ Hoàng lưu thủ ở bên ngoài kia, tất cả đều kinh ngạc nhìn các cường giả đi ra, có chút kinh ngạc nói.

- Chết!

Những Vũ Hoàng kia đột nhiên ngẩng đầu lên, từng cái từng cái trên mặt đều mọc đầy dây nhỏ màu đen giống như huyết quản, tròng mắt yêu dị, thanh âm khàn khàn, đột nhiên hung hãn ra tay với thủ hạ của mình.

Phốc phốc phốc phốc!

Dưới tình huống không đề phòng, vô số Vũ Hoàng căn bản không kịp né tránh, trong nháy mắt liền bị đánh nổ thành sương máu, thanh âm hoảng sợ ngay lập tức vang dội khắp nơi.

- Sư phụ, không muốn, a!

- Gia chủ ngươi làm sao, ta là Trạch thúc a!

- Tông chủ, ngươi...

Dưới tiếng kêu thảm thiết thê lương, toàn bộ tế đàn trong khoảnh khắc máu chảy thành sông.

Có thể đánh vỡ cấm chế, tiến vào trong tế đàn, tất cả đều là cường giả đỉnh phong trong các thế lực lớn, hơn nữa đột nhiên ra tay, chỉ trong chốc lát, liền có mấy chục Vũ Hoàng ngã xuống, tảng lớn tảng lớn dòng máu, hóa thành từng dòng suối nhỏ, chảy vào trong tế đàn, nhuộm toàn bộ tế đàn thành đỏ ngầu.

Vù!

Tế đàn được huyết dịch gột rửa, lập tức tỏa ra một loại hồng mang yêu dị, một loại khí tức chấn động lòng người, từ dưới đáy tế đàn tràn ngập ra, phảng phất như có phong ấn gì đó bị đánh vỡ, tỏa ra một luồng khí tức tuyên cổ cuồn cuộn.&
Chương 1299 Trắng trợn tàn sát (2)

Từng tia Ma khí từ dưới đáy tế đàn bao phủ ra, lấy tế đàn kia làm trung tâm, ở trên mặt đất kéo dài ra từng đạo mạch lạc, khuếch tán về phía bốn phương tám hướng.

Mà những cường giả từ trong tế đàn đi ra kia, từng cái từng cái tất cả đều phát sinh rít gào kinh người, ở dưới Ma khí làm nổi bật, điên cuồng bắt giết những cường giả Vũ Hoàng còn sót lại, giống như ma quỷ.

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ở ngoài vị trí tế đàn hơn trăm dặm, đám người Tiêu Vô Tẫn ngơ ngác nhìn tình cảnh này, từng cái từng cái trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Chúng ta mau rời nơi này.

Sắc mặt Diệp Huyền tái xanh nói:

- Ta hoài nghi những tế đàn này, căn bản không phải tế đàn gì, mà là phong ấn ở thời đại viễn cổ, mà cái phong ấn này, hiện tại đã bị mở ra.

- Cái gì, phong ấn thời kỳ viễn cổ?

Công Chủ Thanh lấy làm kinh hãi, sợ hãi nói:

- Không gian bí ẩn này vừa nhìn chính là năm tháng lâu đời, ít nhất có trên vạn năm lịch sử, coi như là phong ấn, bị phong ấn lâu như vậy, đồ vật bên trong sợ là cũng đã chết?

- Này không hẳn.

Diệp Huyền lạnh lùng nói.

Hơn vạn năm đối với nhân loại mà nói, là năm tháng xa không thể vời, nhưng đối với những nhân vật khủng bố thời đại viễn cổ kia mà nói, không đáng kể chút nào.

Ví dụ đơn giản nhất chính là Chiến Thương, Chiến Thương là người Phệ Hồn tộc ít nhất bị trấn áp hơn vạn năm, nhưng phong ấn bị mở ra, còn không phải giành lấy tân sinh.

Nếu Linh Ma tộc đơn giản liền ngã xuống như vậy, năm đó sẽ không bị phong ấn ở đây.

- Vị thiếu hiệp kia, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì, còn có những cường giả trong tế đàn kia...

Gần trăm tên Vũ Hoàng nghe theo Diệp Huyền thoát đi tế đàn, giờ khắc này cũng đều ngơ ngác nhìn tình cảnh kia, dồn dập đi tới bên người Diệp Huyền, mang theo kinh hoảng cung kính hỏi.

Nếu như không phải Diệp Huyền, hiện tại bọn họ sẽ tựa như các Vũ Hoàng ở lại trong tế đàn kia, đang bị đồ sát.

Diệp Huyền ngưng tiếng nói:

- Chư vị, những cường giả tiến vào Linh Tủy Trì, đều bị Ma khí trong Linh Tủy Trì chiếm lấy linh hồn cùng ý thức, trở thành khôi lỗi. Ta có thể khuyên chư vị chính là, lập tức rời đi nơi này, nếu như ta dự liệu không sai, tồn tại bị phong ấn kia muốn đi ra lần nữa, sẽ không đơn giản như vậy, nó trước tiên khống chế lại một nhóm Vũ Hoàng nhân loại, tất nhiên có dụng ý của nó, chúng ta chỉ có rời đi nơi này, mới có thể tránh miễn kết cục vẫn lạc.

Rời đi nơi này sao? Nghĩ tới không gian bí ẩn này có rất nhiều bảo vật, trên mặt những Vũ Hoàng kia đều lộ ra một tia không cam lòng, nhưng nhìn thấy trên tế đàn xa xa trắng trợn tàn sát, trong lòng mọi người lại giống như bị giội một chậu nước lạnh, bình tĩnh trở lại.

- Chư vị, thiếu gia ta đi trước một bước.

Nhìn những người kia do dự, Diệp Huyền không nói nhảm nữa, lập tức mang theo người Tiêu gia lao đi.

Hắn cần nói đã nói, còn những người này có bỏ được rời đi hay không, liền không phải Diệp Huyền có thể quyết định.

Trên tế đàn, chém giết khốc liệt vẫn còn tiếp tục.

Rất nhiều Vũ Hoàng chưa đánh mất ý thức gian nan chống lại, mà đối mặt bọn họ, là cường giả đứng đầu của từng thế lực, từng cái từng cái hầu như không hề có sức chống cự.

Coong coong coong coong!

Thời khắc mấu chốt, từng bóng người hùng vĩ nguy nga, từ trong cơ thể mấy người phóng ra, những bóng mờ này vừa xuất hiện, toàn bộ Ma khí trên tế đàn đều phảng phất như bị thổi tan rất nhiều.

Thời khắc mấu chốt đối mặt sinh tử, các cường giả trên người có Vũ Đế lạc ấn kia, tất cả đều dồn dập thôi thúc, gọi ra Vũ Đế của thế lực mình.

Có tới mười ba Vũ Đế thần niệm phân thân, xuất hiện ở trên tế đàn này.

Những Vũ Đế này, thân hình cao to, nguy nga cuồn cuộn, vừa xuất hiện, ánh mắt rơi vào trên tế đàn giống như sâm la địa ngục kia, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đặc biệt nhìn thấy Vũ Hoàng tam trọng của thế lực mình dĩ nhiên mất đi thần trí, trong mắt càng có một tia tức giận.

Lấy Huyền Thức của cường giả Vũ Đế, tự nhiên có thể cảm nhận được, Vũ Hoàng tam trọng nhà mình đầu óc đã bị một loại đồ vật tà ác nào đó chiếm cứ, mất đi ý thức bản thân.

- Món đồ quỷ quái gì, lăn ra đây cho ta.

Một tên Vũ Đế thần niệm phân thân nộ quát một tiếng, điểm về phía Vũ Hoàng của thế lực mình.

Ầm ầm!

Gợn sóng ẩn chứa uy thế của Cửu Thiên Vũ Đế đi vào trong cơ thể đối phương, Vũ Hoàng tam trọng bị Ma khí tà ác khống chế kia, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thống khổ, đạo đạo Ma khí tràn ngập, vẻ mặt kinh khủng, hiển nhiên rơi vào một loại giãy dụa.

Mà Vũ Đế của những thế lực khác, cũng hung hãn ra tay.

Ong ong ong!

Trong lúc nhất thời đủ loại Huyền Nguyên gợn sóng bao phủ, từng đạo từng đạo lực lượng kinh khủng đi vào trong cơ thể các Vũ Hoàng tam trọng, cùng Ma khí tiến hành ra sức tranh cướp.

- Dám ra tay với khôi lỗi của Linh Ma tộc ta, chết!

Những Vũ Hoàng tam trọng bị chiếm cứ nhục thân, nhưng không có Vũ Đế giáng lâm kia, lúc này từng cái từng cái tròng mắt tỏa ra ma quang doạ người, trong miệng phát sinh tiếng gào thét đứt quãng, chợt quay về phía Vũ Đế hình chiếu hung hãn ra tay.

- Hừ, chỉ là tà mị, cũng dám động thủ với bổn Đế, chết cho ta.

Một tên Vũ Đế thần niệm phân thân xì cười một tiếng, một chưởng giết về phía Vũ Hoàng tam trọng, dưới uy thế của Vũ Đế, cả người Vũ Hoàng tam trọng kia tỏa ra hắc khí, chật vật bay ngược, chỉ là trên người không có vết thương nào, uốn éo cái cổ dĩ nhiên lần thứ hai giết tới.

Cái gì? Vũ Đế thần niệm phân thân kia giật nảy cả mình.

Tuy hắn chỉ là một bộ phân thân, nhưng dù sao nắm giữ Cửu Thiên oai, Vũ Hoàng tam trọng phổ thông căn bản không chịu được một chưởng của hắn.

Nhưng Vũ Hoàng tam trọng bị đoạt xá này, tuy ở dưới một đòn của hắn chật vật bay ngược, nhưng trên người không có một chút vết thương, này dĩ nhiên vượt qua thực lực mà Vũ Hoàng tam trọng nên có.

Không chỉ hắn, Vũ Đế thần niệm phân thân khác cũng là tình huống giống nhau, dĩ vãng Vũ Hoàng tam trọng căn bản không bị bọn họ để ở trong mắt, sau khi bị Ma khí tà ác đoạt xá, cường độ nhục thân càng tăng lên gần gấp đôi.

Càng làm cho bọn họ hoảng sợ là, những Vũ Hoàng khôi lỗi kia, từng cái từng cái hung hãn không sợ chết, hầu như không có bất kỳ khái niệm đau đớn, liều lĩnh vồ giết đến, Huyền Nguyên trong cơ thể phảng phất như vô cùng vô tận, đồng thời có chứa một loại khí tức âm lạnh tà ý, khiến cho bọn họ cảm thấy đau đầu.&
Chương 1300 Vũ Đế ngã xuống

- Nơi này đến cùng là nơi nào?

Trong lòng các Vũ Đế ngơ ngác, tất cả những thứ này, đã hoàn toàn vượt qua bọn họ hiểu rõ.

Cửu Thiên Vũ Đế có thần niệm phân thân xuất hiện ở đây, dù sao chỉ hơn mười vị, mà Vũ Hoàng tam trọng bị chiếm cứ nhục thân, trong mỗi tế đàn ít thì một người, nhiều thì hai ba người, tổng cộng tụ tập lại, là một con số cực kỳ kinh người.

Ở dưới gần trăm tên Vũ Hoàng tam trọng chém giết, hơn mười tên Cửu Thiên Vũ Đế thần niệm phân thân kia, lập tức rơi vào bị động.

Ầm!

Mà lúc này từ trong rất nhiều tế đàn kia, cũng có đạo đạo ma trụ phóng lên trời, áp chế Huyền Nguyên trong cơ thể Cửu Thiên Vũ Đế.

- Đáng chết, Thiên Long Ngạo Khiếu Quyết... Long Huyết Quy Chân!

Long gia lão tổ Long Hành Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, trên thần niệm phân thân, một luồng gợn sóng vô hình tràn ngập ra, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Long gia gia chủ Long Nguyên.

- A!

Vẻ mặt của Long Nguyên gia chủ thống khổ, tròng mắt đen kịt bỗng nhiên trở nên đỏ như máu, cả người có đạo đạo nhiệt khí bốc hơi, một đạo long hình mơ hồ xuất hiện, một lớp vảy màu đỏ ở bên ngoài thân hắn lít nha lít nhít xuất hiện, từng tia từng tia Ma khí lập tức từ khe hở vảy giáp tản mát ra.

Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt của Long Nguyên gia chủ từ từ trở nên thanh minh.

- Lão tổ, ta...

Hắn ngạc nhiên nhìn tình cảnh này, hồn nhiên không biết trước đó đến tột cùng phát sinh cái gì.

- Long Nguyên, hiện nay lão tổ ta đang ở dưới đáy vực sâu, không cách nào cho ngươi càng nhiều viện trợ, ngươi lập tức dẫn dắt đệ tử Long gia ta rời đi nơi đây, đến ngoại vi chờ lão phu, thần niệm phân thân của ta, sẽ tận lực thay ngươi ngăn trở cường giả khác.

Sắc mặt của Long Hành Thiên nghiêm nghị, lạnh giọng nói.

Vũ Hoàng tam trọng bị Ma khí đoạt xá, số lượng quá nhiều, thực lực đáng sợ, cho dù hắn là Cửu Thiên Vũ Đế, ở dưới tình huống chỉ có thể thả ra thần niệm phân thân, cũng không cách nào chém giết.

Một khi làm lỡ thời gian, năng lượng trong thần niệm phân thân của hắn tiêu tan hầu như không còn, đám người Long Nguyên chắc chắn lần thứ hai rơi vào trong nguy hiểm.

- Nhưng Long Thành Đại trưởng lão hắn...

Long Nguyên lo lắng nói.

Trước đó cường giả Long gia tiến vào tế đàn, không phải chỉ có Long Nguyên, còn có một Đại trưởng lão tên Long Thành, tu vi tam trọng, cũng bị Ma khí đoạt xá thành khôi lỗi.

- Quản không được nhiều như vậy.

Long Hành Thiên ngưng thanh lắc đầu:

- Ta giáng lâm chỉ là một thần niệm phân thân, lực lượng không đủ, có thể giải cứu cũng chỉ có một mình ngươi, nếu lại đi cứu Long Thành, không những không hẳn có thể thành công, trái lại ngay cả các ngươi cũng sẽ rơi vào nguy nan. Long Thành, coi như hắn vì gia tộc hy sinh đi.

Long Hành Thiên nhìn cường giả Long gia ở trên tế đàn bị Ma khí bao phủ, lộ ra một tia kiên quyết, lạnh lùng nói:

- Hiện tại ta yểm hộ các ngươi, tất cả mọi người lập tức rời đi cho ta.

- Vâng!

Đám người Long Nguyên biết tình huống nguy cơ, nhất thời ở dưới sự che chở của Long Nguyên, hăng hái lùi về sau, rời đi phạm vi tế đàn.

Giờ khắc này ở một phương Úy Trì gia tộc, hai con mắt của Úy Trì Bất Công cũng từ từ thanh minh.

Úy Trì gia Úy Trì Hóa Đức lão tổ, sau khi tiêu hao hết tinh lực, rốt cục cũng trục xuất Ma khí trong cơ thể Úy Trì Bất Công ra hầu như không còn.

Chỉ là trong cơ thể Úy Trì Bất Công không có huyết thống đặc thù như Long Nguyên, dù Ma khí trong đầu hắn bị trục xuất, nhưng tương tự cũng chịu đến thương tích không nhẹ.

Mà sau khi Úy Trì Hóa Đức giải cứu được Úy Trì Bất Công, cũng làm ra lựa chọn giống Long Hành Thiên như đúc, chính là thần niệm phân thân của mình đoạn hậu, đổi lấy một chút hi vọng sống cho cường giả gia tộc.

Không chỉ Long gia, Úy Trì gia, Cửu Thiên Vũ Đế còn lại ở đây, sau khi cứu ra cường giả thế lực nhà mình, hầu như tất cả đều làm ra lựa chọn đồng dạng.

Trong lúc nhất thời cường giả do các thế lực lớn tạo thành đội đào mạng, ở dưới sự che chở của mấy Cửu Thiên Vũ Đế, nhanh chóng thoát đi.

- Tiền bối, cứu chúng ta.

- Đừng bỏ chúng ta.

Một ít Vũ Hoàng chiếm cứ tế đàn ở ngoài xa nhất, nhưng không có cường giả Vũ Đế, giờ khắc này mặt mang vẻ sợ hãi, vội vàng bay lượn tiến lên cầu xin.

Bọn họ vừa nãy xem thường Diệp Huyền khuyến cáo, cho tới giờ khắc này mới hối hận không kịp, nhìn thấy các cường giả như Long gia được Cửu Thiên Vũ Đế yểm hộ đưa đi, từng cái từng cái như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng.

Mà đám người Đao Minh Hoàng, Giang Sùng Hoàng cùng Mục Cấm, chính là một phần tử thê thảm trong đó.

- Đều cút ngay cho ta, nếu như ai còn dám tiến lên, giết chết không cần luận tội.

Long Hành Thiên nộ quát một tiếng, uy thế tỏ khắp, chấn bay đám người Đao Minh Hoàng ra ngoài.

Hắn giờ khắc này năng lượng trong thần niệm phân thân, còn lại không có mấy, ngay cả cứu đám người Long Nguyên cũng cực kỳ khó khăn, nào có lòng thanh thản đi cứu những người khác.

Mà các Vũ Hoàng đánh về phía Úy Trì Hóa Đức, thì càng thê thảm.

- Chết!

Một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, cấp thiết muốn xông vào đội ngũ đào mạng của Úy Trì gia, lại bị Úy Trì Hóa Đức trực tiếp một chưởng vỗ thành sương máu, tiêu tan trong không trung.

- Hừ, các ngươi những giun dế này, vốn là dùng để hấp dẫn tà ma khôi lỗi chú ý, trở thành bia đỡ đạn, nếu cũng lẫn vào trong đội ngũ, để chúng ta làm sao cứu ra tộc nhân.

Trên mặt Úy Trì Hóa Đức xem thường giễu cợt, tràn ngập sát cơ, lãnh khốc vô tình.

Rất nhiều Vũ Đế hình chiếu biểu hiện, khiến cho những Vũ Hoàng kia lòng sinh tuyệt vọng.

Không thể không nói, cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, coi như chỉ là một thần niệm phân thân, cho dù là ở tế đàn này bị áp chế, nhưng thực lực cũng không phải Vũ Hoàng tam trọng có thể so sánh.

Ở dưới sự che chở của hơn mười tên Vũ Đế thần niệm phân thân, thật có không ít cường giả, được mang rời khỏi phạm vi tế đàn, thu được một chút hi vọng sống.

Dựa theo xu thế này, ở trước lúc hơn mười tên Cửu Thiên Vũ Đế thần niệm phân thân tiêu hao hết năng lượng, mang ra tinh anh của thế lực bọn họ, cơ bản là không có gì bất ngờ.

Điều này làm cho trong lòng các Vũ Hoàng được bảo vệ mơ hồ kích động.

Nhưng vào lúc này, thần niệm phân thân của một tên Cửu Thiên Vũ Đế đột nhiên kinh ngạc thốt lên, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ, tiếp theo...

- Ầm!

Ở dưới con mắt mọi người, thần niệm phân thân của hắn không có dấu hiệu nào nổ tung, trong nháy mắt hoá thành bụi phấn tiêu tan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom