• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (5 Viewers)

  • Chương 986-990

Chương 986 Nghi ngờ tầng tầng (2)

Thân là luyện hồn sư, Diệp Huyền đối với trực giác của mình vô cùng tin tưởng, nếu cái cảm giác này vẫn còn tồn tại, như vậy sẽ giống như lúc trước hắn ở Vô Tận sơn mạch bị Lữ Phong nhìn chằm chằm vào vậy, tuyệt đối có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh.

Bây giờ các thế lực lớn đều tụ tập ở Cổ Dương Thành, nếu như không làm rõ cỗ cảm giác này đến từ nơi nào. Như vậy trong lòng Diệp Huyền sẽ bất an.

- Nếu bên trong tòa phủ đệ này không có gì khác thường, như vậy ta phải đi tới trong thành xem một chút a.

Diệp Huyền đi một vòng ở trong phủ đệ, cũng không phát hiện ra cái gì đó. Cho nên hắn mới tìm tới Cát Phác Tử, nói rõ yêu cầu của mình.

Vốn Cát Phác Tử không muốn đáp ứng, dù sao bây giờ cách lúc hoà đàm diễn ra cũng chỉ còn có thời gian một tuần. Nếu Diệp Huyền ở trong Cổ Dương Thành bị người của Huyền Cơ Tông bắt đi, như vậy sẽ rất là nguy hiểm.

Thế nhưng cân nhắc đến chuyện Diệp Huyền không phải bình thường, sau khi nhiều lần cân nhắc, rốt cuộc Cát Phác Tử vẫn đồng ý.

Không có rời đi từ cửa chính, Diệp Huyền lặng lẽ đi tới hậu viện trong phủ đệ.

Hả?

Hắn khẽ cau mày, bởi vì hắn đã cảm giác ra được, dường như có một luồng huyền thức như có như không hiện lên.

- Xem ra có người đang giám thị nơi này.

Ánh mắt Diệp Huyền rơi vào trên một tòa tửu lâu cách tòa phủ đệ ở ngoài trăm thước, hắn hơi trầm tư, trong đầu tràn ra một luồng huyền thức, bao trùm chính mình vào, đồng thời cả người hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đã lao ra khỏi phủ đệ, biến mất ở bên trong cỗ huyền thức như có như không kia.

Giờ khắc này, ở trong phòng một toà tửu lâu cách tòa phủ đệ trên trăm mét có hai hán tử trung niên đang uống rượu, huyền thức thỉnh thoảng đảo qua phủ đệ mà người Lam Quang học viện đang ở.

- Thật là, phó tông chủ đại nhân để chúng ta lúc nào cũng phải quan tâm tới phủ đệ của Lam Quang học viện, ta thật không rõ, nơi này có cái gì để quan tâm cơ chứ?

Một tên nam tử bên trái có chút oán hận nói.

- Mặc kệ a, phó tông chủ dặn dò thế nào thì chúng ta cứ việc làm thế đó là được.

- Nói cũng đúng, đến đến, uống rượu, chà chà. Ở đây giám thị cũng coi rất tốt, mỗi ngày đều được uống chút rượu, tháng ngày cũng rất tốt.

Đột nhiên, hai người cảm thấy bên trong huyền thức dường như có món đồ gì đó chợt lóe lên, chờ tới lúc bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên thì lại không có lấy một bóng người.

- Ồ, vừa nãy có người đi ra ngoài hay không a?

Một người trong đó ngạc nhiên, nghi ngờ lên tiếng.

- Ta cũng đã cảm giác được.

Một gã võ giả khác cũng nhíu mày, hai người đi tới trước cửa sổ, thế nhưng mặc cho bọn họ tìm kiếm làm sao thì cũng không phát hiện ra được vị trí của bóng người kia.

- Làm sao bây giờ?

Hai người liếc mắt nhìn nhau, phó tông chủ có yêu cầu, bất luận người nào của Lam Quang học viện hành động cũng thông báo cho hắn biết. Thế nhưng lúc này ngay cả người ra ngoài bọn họ cũng không nhìn thấy, làm sao thông báo đây cơ chứ?

Nếu như để cho phó tông chủ biết hai người bọn họ bởi vì uống rượu mà để lỡ chính sự, sợ rằng bọn họ sẽ bị chửi cho xối máu đầ.u

Nghĩ đến thủ đoạn của phó tông chủ, hai người đều run run một cái.

- Khặc khặc, ta cảm thấy, vừa nãy có khả năng là ảo giác a. Bằng vào thực lực của ta tại sao có thể có người đi ngang qua mà không thấy rõ a.

Một người trong đó nghiêm mặt nói.

Sắc mặt tên còn lại khẽ nhúc nhích, cũng gật gật đầu nói:

- Ta cũng cảm thấy như vậy, nhất định là chúng ta nhìn lầm a.

- Đến, đến, tiếp tục uống rượu.

Hai người lại cầm chén rượu lên, tiếp tục uống rượu.

Ở một góc, Diệp Huyền dịch dung cho mình một chút. Rất nhanh, một công tử văn nhã nhìn qua có chút suất khí đi ra bên ngoài.

Diệp Huyền cũng không rõ ràng loại cảm giác nguy hiểm kia rốt cuộc là đến từ nơi nào, cho nên hắn chỉ tùy ý đi lại ở bên trong Cổ Dương Thành mà thôi.

Theo ngày song phương hoà ngày càng gần, võ giả bên trong Cổ Dương Thành cũng càng ngày càng nhiều, có vẻ rất là náo nhiệt.

Phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, trong thành đâu đâu cũng có võ giả, hơn nữa trên căn bản tất cả đều là tứ, ngũ giai trở lên, ngoại trừ người địa phương ra, các võ giả cấp thấp ngoại lai hầu như khó có thể nhìn thấy.

Đây cũng là bởi vì năng lực tiếp đón của Cổ Dương Thành có hạn, các thế lực lớn đều có nhân viên khống chế nghiêm ngặt người vào thành cho nên mới tạo thành tình huống như lúc này.

Rất nhiều võ giả đều nhân cơ hội này lấy ra một chút bảo vật và vật liệu để trao đổi, cũng khiến cho Cổ Dương Thành hình thành vài thị trường giao dịch loại cỡ lớn.

Thậm chí ngay cả sàn đấu giá bản địa, mỗi ngày đều sẽ cử hành một lần bán đấu giá, thế nhưng vẫn là dòng người cuồn cuộn, cung không đủ cầu.

Diệp Huyền một mặt đi lại khắp nơi, một mặt đi làm quen bốn phía, loại cảm giác nguy hiểm nhàn nhạt kia. Cho dù bất luận hắn đi tới chỗ nào cũng vẫn quanh quẩn ở trong lòng hắn, dường như nó có ở khắp mọi nơi.

- Ồ.

Diệp Huyền vô thức cất bước theo dòng người, trong lúc bất tri bất giác đã đi tới trước một kiến trúc cực lớn.

Thứ hiện ra ở trước mặt hắn là một mảnh kiến trúc hùng vĩ, ở trung tâm của Cổ Dương Thành, có một loại khí tức tang thương.

Trước kiến trúc có vô số võ giả đi tới đi lui.

- Đây chính là hoàng cung của Cổ Dương đế quốc, căn cứ vào sách sử ghi chép, năm đó Cổ Dương đế quốc là thế lực hàng đầu lớn của Mộng Cảnh Bình Nguyên chúng ta. Kết quả bởi vì tàn bạo không liêm chính, làm việc sai trái, kết quả đã chọc giận mấy thế lực lớn khác thời đó, cuối cùng đã bị mấy thế lực lớn liên thủ tiêu diệt.

- Đáng thương a, đường đường là một đại đế quốc, trong khoảnh khắc đã biến thành tro bụi.

- Cho dù thế lực mạnh mẽ tới đâu, nếu như mất đi dân tâm, quay đầu lại cũng sẽ chỉ là công dã tràng mà thôi.

- Đi, chúng ta đi vào xem xem, hoàng cung của Cổ Dương đế quốc trước đó, hiện tại đã trở thành một điểm ngắm cảnh to lớn nhất trong Cổ Dương Thành. Có người nói chỗ tắm rửa năm đó của các phi tử Cổ Dương đế quốc cũng được bảo tồn lại hoàn hảo. Chúng ta qua xem một chút, khà khà, bây giờ tuy rằng giai nhân không còn, thế nhưng nhớ lại một hồi cũng có thể a.

Một võ giả ở trong hoàng cung này quan sát khắp nơi.

Diệp Huyền cũng đi theo dòng người tiến vào bên trong hoàng cung.

Trong kiến trúc này, nhiều năm qua đi, từ lâu đã không có ai sửa chữa, nhưng mấy ngàn năm trôi qua, chủ điện các nơi vẫn được bảo lưu hoàn chỉnh, trên mặt có điêu khắc long phượng, biểu lộ ra sự huy hoàng và hùng vĩ của Cổ Dương đế quốc năm đó.&
Chương 987 Điều tra như thế nào (1)

Khu vực bên ngoài của mảnh hoàng cung này thuộc về nơi tham quan công cộng, mà địa phương chủ yếu nhất vẫn thuộc về cấm địa, không cho du khách xem xét.

- Sưu!

Ngay khi Diệp Huyền tới gần chỗ trung tâm kia, đột nhiên hắn cảm giác được Độc Tài Chi Kiếm sau lưng mình dường như có chút chấn động, đồng thời còn có một loại cảm giác cổ quái ở trong đầu của hắn bay lên.

Độc Tài Chi Kiếm của hắn lại đồng thời mơ hồ có chút nóng lên.

- Chẳng lẽ bên trong chỗ này có gì đó cổ quái hay sao?

Diệp Huyền nhíu mày, nhìn về trung tâm. Nơi đó có vô số võ giả canh gác, hiển nhiên không cho phép tham quan. Thế nhưng người không thể đi vào, hồn thức lại có thể, lúc này Diệp Huyền triển khai hồn thức, lan tràn về phía trung tâm kia.

Hồn thức một đường tiến vào phía trong, đột nhiên hồn thức của hắn hơi ngừng lại, dường như đã đánh vào trên một bức tường vô hình, khó có thể đi tới được nửa phần.

Hắn đột nhiên cả kinh, con ngươi thu nhỏ lại. Thứ có thể ngăn cản hồn thức của hắn điều tra, bên trong hoàng cung này không ngờ lại có thất phẩm luyện hồn sư tọa trấn.

- Ồ?

Bên trong trung tâm Hoàng cung, một đám võ giả có khí thế phi phàm đang ở bên trong một cung điện cổ điển bố trí cái gì đó. Khí tức trên người những người này hùng hậu, tự thành một thế giới, tất cả đều là cường giả cấp bậc Võ Vương thất giai.

Mà ở bên trong trung ương tòa đại điện kia, trên một cái ghế hào hoa phú quý có một lão giả đang ngồi đó. Hắn thân mặc áo bào đỏ, cầm trong tay một cái quảy trượng như xương người. Lúc này hắn đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, chân mày hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn một cái về phương hướng Diệp Huyền.

Ở ngoài đại điện, trên bức tường vô hình ngăn cản Diệp Huyền kia nhanh chóng chấn động, nổi lên một tia gợn sóng. Một luồng lực lượng hồn thức dâng trào trực tiếp đuổi theo phương hướng hồn thức của Diệp Huyền mà bay vút đi.

Diệp Huyền hơi nhướng mày, hiển nhiên đối phương đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, muốn điều tra ra thân phận của hắn.

- Hừ.

Diệp Huyền nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, bên trên Hồn ấn trong đầu lập tức bắn ra quang mang chói lọi. Cỗ hồn thức của hắn ở phía xa nhanh chóng xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy vô hình, trong nháy mắt đã đem cỗ hồn thức truy đuổi đến cuốn vào trong đó. Đồng thời vòng xoáy hồn thức kia xoay tròn, nhanh chóng làm cho nó nổ tung, hóa thành tro tàn, tan thành mây khói.

Tiếp theo Diệp Huyền ở trong bóng tối đánh thủ quyết, nhanh chóng đem tung tích mà hồn thức của chính mình để lại ở ven đường quét dọn sạch sẽ. Sau đó cả người xen lẫn vào trong đám du khách, không sợ hãi không loạn, đi chung quanh thưởng thức.

Cỗ hồn thức của lão giả kia bị hút vào bên trong vòng xoáy rồi biến mất, trong mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ càng nặng. Sau đó người lập tức đứng lên, quyền trượng giống như xương trong tay bắn ra một đạo lưu quang, một đạo hồn thức càng thêm hùng hậu, nhanh chóng bắn ra đi.

Chỉ là hồn thức của Diệp Huyền đã hoàn toàn thu lại, mặc cho hắn tra như thế nào thì cũng không tra ra được một chút dấu vết nào. Đã triệt để mất đi mục tiêu, cho nên hắn chỉ có thể dọc theo phương hướng phía trước lao ra. Khi quét ngang qua các võ giả tham quan hoàng cung, mỗi người đều bị hắn thăm dò tỉ mỉ một lần.

Diệp Huyền nhận ra có một cỗ hồn thức khủng bố đang không ngừng quét ngang qua lại trên người mọi người, hồn lực trong cơ thể hắn cố gắng thu liễm lại. Giống như là một du khách ngoại lai chân chính, đang hiếu kỳ đánh giá bốn phía cung điện.

Cỗ hồn thức khủng bố kia quét hai lần trên người hắn, sau khi không có phát hiện ra có chỗ gì đặc biệt, rất nhanh đã thu trở lại, lại quét về phía những du khách khác.

Liên tiếp quét qua mấy lần, hồn thức kia vẫn như cũ không hề có một chút phát hiện gì, cuối cùng đành tay trắng trở về.

- Làm sao có khả năng cơ chứ?

Lão giả ở chỗ trung tâm, tay cầm quyền trượng như xương kia có chút khiếp sợ, cau mày lẩm bẩm.

- Lão tổ, làm sao vậy?

Trong rất nhiều võ giả kia có một tên hán tử trung niên, trên người mặc áo bào màu xanh, dung mạo cực kỳ uy nghiêm bức người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Thiên Dịch, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc. Người này chính là tông chủ Đường Chiêu của Huyền Cơ Tông.

Hành động của tất cả mọi người trong đại điện đều ngừng lại, nhìn về phía vị lão giả địa vị phi phàm này.

Người này tên là Thiên Dịch, là một lão tổ của Huyền Cơ Tông, thực lực thông thiên, từ lúc Đường Chiêu chỉ là một tên đệ tử của Huyền Cơ Tông thì hắn cũng đã là một tên Thái Thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông rồi.

Người này ở phương diện luyện hồn có trình độ hết sức kinh người, luôn tiềm tu luyện hồn thuật, đồng thời cũng rất ít tham dự sự vụ trong tông. Bởi vậy người biết tới hắn cũng không có nhiều, mấy chục năm trước cũng đã thoái ẩn.

Nhưng luận địa vị, địa vị của người này thậm chí còn cao hơn cả Đường Chiêu, là một trong những gốc rễ trụ cột ẩn giấu trong bóng tối của Huyền Cơ Tông.

Thiên Dịch đại sư chính là luyện hồn sư thất phẩm, cho dù núi có sụp xuống trước mặt chắc chắn cũng sẽ không cau mày. Thế nhưng mà vừa nãy lại thất thố như vậy, lại còn kinh ngạc thốt lên rồi đứng lên. Chuyện này làm cho trong lòng tất cả mọi người đều giật mình.

Thiên Dịch đại sư cau mày, ngồi xuống bên trên cái ghế của chính mình rồi hỏi:

- Bên trong Cổ Dương Thành này, trong các đại tông môn còn có những luyện hồn sư thất phẩm khác hay không?

Đường Chiêu sửng sốt một chút, nói:

- Ngoại trừ lão tổ người, e rằng đã không còn ai khác, bên trong các đại tông môn, quả thực luyện hồn sư lục phẩm cũng có có một ít, Đông Bác Sâm của Lam Quang học viện dường như chính là một tên luyện hồn sư lục phẩm đỉnh cao, không biết vì sao lão tổ lại có câu hỏi này vậy?

Thiên Dịch chỉ vào vị trí Diệp Huyền rồi nói:

- Vừa rồi từ phương hướng kia đã có người dùng hồn thức tới điều tra, đã bị ta bắt gặp. Trong lúc ta đang lần theo đối phương thì không ngờ người này lại đem hồn thức tạo thành một đạo Tinh Thần Phong Bạo, mạt sát hồn thức của ta. Chờ sau khi ta phục hồi tinh thần, muốn tiếp tục lần theo thì dấu vết lưu lại của hồn thức người này đã bị thanh lý sạch sẽ, mất đi tung tích của hắn.

- Cái gì?

Lần này, tất cả mọi người đều kinh hãi, mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin.

Đường Chiêu nói:

- Lão tổ, người có nhầm hay không vậy?

Thân là thất phẩm luyện hồn sư, chắc chắn Thiên Dịch sẽ không nhầm về chuyện này. Thế nhưng lời nói của Thiên Dịch lão tổ thực sự làm cho người ta khó có thể tin, vì vậy hắn mới không nhịn được mà hỏi.
Chương 988 Điều tra như thế nào (2)

Những người khác tuy rằng cũng không rõ, thế nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe, mà không dám nói. Bởi vì thân phận của bọn họ không đủ..

Thiên Dịch trầm giọng nói:

- Đường Chiêu, ngươi cảm thấy thế nào?

Đường Chiêu lắc lắc đầu, nói:

- Lời lão tổ tự nhiên sẽ không sai, chỉ là nếu như có thất phẩm luyện hồn sư ở bên ngoài dò xét, cũng có thể ngăn cản lão tổ lần theo. Chuyện này chúng ta thực sự khó có thể tin được, không thể nghĩ ra được lai lịch của nó.

Vẻ mặt Thiên Dịch âm trầm, chân mày hơi nhíu lại, nói:

- Người này cũng chưa chắc đã phải là thất phẩm luyện hồn sư, ta nhìn hồn thức của hắn vẫn còn có chút yếu, cũng có thể là luyện hồn sư lục phẩm đỉnh cao, chỉ là làm sao người này lại có thể giấu diếm được ta cơ chứ?

Thiên Dịch trái lo phải nghĩ, không nghĩ ra được nguyên nhân.

Đường Chiêu nhíu mày, có chút kinh ngạc nói:

- Lẽ nào là người của Lam Quang học viện phát hiện ra mục đích của chúng ta?

Bọn họ ở đây hành động, vô cùng bí ẩn, mục đích chính là không muốn để cho bất luận người nào phát hiện ra, nếu như bị Lam Quang học viện phát hiện ra, như vậy sẽ rất là phiền phức.

Thiên Dịch đại sư lắc đầu một cái, có chút tự tin nói:

- Bị phát hiện? Chuyện này cũng chưa chắc, có lão phu ở đây, ai có thể nhìn ra tình huống ở nơi này cơ chứ? Chỉ có điều hành động của chúng ta nhất định phải nhanh hơn một chút, nếu như khiến cho những thế lực khác hoài nghi, quả thực cũng có một chút phiền toái.

- Lam Quang học viện a, bây giờ cách lúc hoà đàm cũng không còn nhiều thời gian cho lắm. Cũng là thời điểm mà Đường Chiêu ngươi nên đứng ra, vừa vặn có thể làm nhiễu loạn một ít tầm mắt.

- Vâng.

Đám người Đường Chiêu cung kính nói.

Rất nhanh, rất nhiều cường giả Huyền Cơ Tông dựa theo dặn dò của lão giả này, tiếp tục bố trí ở bên trong tòa đại điện này.

Bên ngoài hoàng cung, trong lòng Diệp Huyền vẫn còn có chút sợ hãi đi theo đoàn người, đi ra khỏi hoàng cung.

- Bên trong di chỉ hoàng cung của Cổ Dương đế quốc này không ngờ lại có một tên thất phẩm luyện hồn sư, rốt cuộc cường giả Huyền Cơ Tông đang làm gì ở đây cơ chứ?

Ánh mắt Diệp Huyền lập lòe, trong lòng âm thầm khiếp sợ, không sai, hắn đã nhận ra Thiên Dịch lão nhân ở trong hoàng cung, người này kỳ thực đến từ Huyền Cơ Tông.

Thiên Dịch lão nhân này cũng không biết, Diệp Huyền đã từng bị gieo xuống Minh Tâm chủng, mà Minh Tâm chủng cũng chỉ có thất phẩm luyện hồn sư mới có thể lạc ấn. Bởi vậy Diệp Huyền đã sớm đoán ra được bên trong Huyền Cơ Tông có một tên thất phẩm luyện hồn sư.

Mà vừa nãy bức tường kia vô hình hồn thức mạnh, cùng Diệp Huyền đã từng in dấu lên Minh Tâm chủng cường giả khí tức, vô cùng tương tự, để hắn trong nháy mắt liền suy đoán ra, người này chính là Huyền Cơ Tông tên kia thất phẩm luyện hồn sư.

Diệp Huyền ánh mắt lập lòe:

- Nói như vậy, cường giả Huyền Cơ Tông kỳ thực đã sớm đến, chỉ là bọn hắn cũng không có công khai, mà là vẫn ở bên trong Cổ Dương Thành này tiến hành một loại hành động nào đó a.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Huyền đã mơ hồ hiện ra một vẻ lo âu.

Người Huyền Cơ Tông ở đây, bất luận có hành động gì, mục đích gì cũng không cần phải cân nhắc quá nhiều, tuyệt đối là nhằm vào Lam Quang học viện.

Diệp Huyền mơ hồ có một loại cảm giác, một khi để cho đối phương thực hiện được, hoà đàm bảy ngày sau, Lam Quang học viện tất sẽ rơi vào trong nguy cơ.

- Phải tìm hiểu rõ rốt cuộc bọn họ đang làm gì.

Ánh mắt Diệp Huyền lập lòe, chỉ là hắn cũng rất rõ ràng, lấy thực lực bây giờ của hắn, nếu như dám xông vào, tất nhiên sẽ rơi vào trong nguy hiểm, một tên thất phẩm luyện hồn sư mạnh mẽ như thế nào hắn quá là rõ ràng a.

- Còn có Độc Tài Chi Kiếm…

Diệp Huyền lấy ra trọng kiếm màu đen sau lưng, trọng kiếm tàn tạ mục nát kia không ngờ đã khôi phục lại yên tĩnh. Thế nhưng Diệp Huyền sẽ không quên, vừa nãy khi hắn tiến vào khu vực hạch tâm của hoàng cung thì Độc Tài Chi Kiếm đã từng thể hiện ra một tia dị dạng, thậm chí còn đã nóng lên.

- Lẽ nào Độc Tài Chi Kiếm này của ta có thể cùng sản sinh ra phản ứng với thất phẩm hồn thức? Hay là còn những nguyên nhân gì khác?

Diệp Huyền âm thầm suy đoán.

Hắn một mặt cất bước, một mặt đang suy nghĩ làm sao mới có thể đi vào chỗ hạch tâm kia tìm hiểu một phen.

Chân thân hắn muốn đi vào, tất nhiên là không thể được, thông báo cho đám người Cát viện phó cũng rất dễ đánh rắn động cỏ, thậm chí còn để cho đám người Cát viện phó rơi vào trong nguy cơ.

Nếu như hắn có phân thân thuật gì đó, có thể để cho phân trước đi vào, vậy thì tốt nhất.

Kiếp trước Diệp Huyền có tu luyện một loại phân thân thuật, có thể lợi dụng huyết nhục và Huyền Nguyên của bản thân diễn biến thành một cỗ phân thân giản dị. Cỗ phân thân này nắm giữ sức chiến đấu nhất định của bản thân, một khi gặp phải một ít nơi nguy nơi thì có thể phái ra tìm hiểu, vô cùng thuận tiện.

Chỉ là cái môn phân thân thuật này nhất định phải đạt đến cảnh giới Võ Vương thất giai thì mới có thể tu luyện triển khai. Huống chi, coi như hiện tại hắn có thể triển khai phân thân thuật này, dùng thực lực của phân thân căn bản cũng không có cách nào công phá được bình phong mà thất phẩm luyện hồn sư kia bố trí ra.

Thất phẩm luyện hồn sư có hồn thức rất mạnh, Võ Vương thất giai phổ thông cũng không thể xuyên qua được, huống hồ là một phân thân của hắn.

- Hồn thức...

Trong lúc cất bước, đột nhiên Diệp Huyền nghĩ tới điều gì đó, bước chân hắn dừng lại, trong đầu đột nhiên có một tia linh quang xẹt qua.

- Đúng rồi...

Hai mắt của hắn trong nháy mắt sáng lên:

- Tuy rằng ta không có phân thân, thế nhưng ta có cái này a...

Ngay sau đó, Diệp Huyền không có trở lại phủ đệ của Lam Quang học viện, mà lập tức ở phụ cận hoàng cung tìm được một khách sạn, lại giao một số tiền lớn để thuê phòng.

Trong phòng, hai mắt Diệp Huyền đóng chặt, khoanh chân ngồi ở trên giường.

Sưu!

Hắn suy tư một lát, một bóng người màu đen trong nháy mắt hiện lên ở trên đỉnh đầu của hắn, giống như một vị Chiến Thần màu đen, toả ra uy thế hùng hậu.

Chính là Thôn Phệ võ hồn của Diệp Huyền.

Thôn Phệ võ hồn của Diệp Huyền, từ lúc còn là tứ tinh đã có thể làm được chuyện ly thể hành động, đồng thời bởi vì là tồn tại hồn niệm thuần túy cho nên người khác cũng rất khó có thể dò xét ra chân thân được. Dùng nó để tìm hiểu tình báo, quả thực rất là thuận tiện.
Chương 989 Võ Hoàng bát giai (1)

- Đi.

Diệp Huyền hơi nghĩ một chút, bóng người màu đen giống như một đạo quỷ mị, nhanh chóng xông lên trên không, bay vút về phía khu vực trung tâm của hoàng cung.

Bóng người màu đen này bởi vì là đứng ngạo nghễ ở trên bầu trời, đồng thời là thuần túy do hồn niệm tạo thành cho nên làm cho rất nhiều võ giả ở phía dưới không có phát hiện ra được.

Không lâu sau Diệp Huyền đã lần thứ hai cảm ứng được bức tường thất phẩm hồn thức ở trong trung tâm hoàng cung.

Ầm ầm!

Thôn Phệ võ hồn màu đen giống như chiến thần mạnh mẽ va chạm vào trên bức tường hồn thức, khiến cho toàn bộ bình phong bằng hồn thức đều kịch liệt chấn động. Sau đó trên ngực Thôn Phệ võ hồn xuất hiện một cái hố đen giống như vòng xoáy, bắt đầu điên cuồng hấp thu hồn lực ở bên trong bức tường hồn thức kia.

Lực cắn nuốt của Thôn Phệ võ hồn đáng sợ đến mức nào, chỉ trong chốc lát, bức tường bằng hồn thức ngay cả Võ Vương thất giai tam trọng cũng rất khó phá tan đã bị thôn phệ ra một cái lỗ thủng cực lớn. Lập tức, bóng người màu đen dọc theo cái lỗ thủng này đột nhiên tiến vào bên trong.

Bên trong cung điện, Thiên Dịch lão nhân đang chỉ huy cường giả của Huyền Cơ Tông tiến hành bố trí, đột nhiên đột nhiên cả kinh, cả người lập tức đứng lên.

Ầm ầm!

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, hắn cũng cảm giác được bức tường hồn thức của chính mình đã bị một bóng người màu đen tạo thành một lỗ thủng. Hắn không có chút do dự, quyền trượng bằng xương trong tay đột nhiên nhấc lên, một đạo hắc quang vô hình lướt ra, mạnh mẽ trấn áp xuống chỗ bóng người màu đen kia.

Ánh mắt Diệp Huyền nhíu lại, hắn vừa mới nhảy vào cổ điện, còn chưa kịp đánh giá bốn phía thì đã nhìn thấy có một đạo lưu quang màu đen hóa thành một tấm lưới màu đen cực lớn bao phủ về phía hắn.

- Võ hồn vô hình, biến ảo vạn ngàn.

Trong khách điếm bên ngoài, Diệp Huyền đang ngồi khoanh chân đột nhiên đánh ra thủ quyết.

Thôn Phệ võ hồn màu đen như chiến thần đột nhiên trở nên mơ hồ, chỉ còn lại hai mắt rạng rỡ, lập lòe tinh mang. Tốc độ trong nháy mắt tăng lên nhanh chóng, tránh thoát khỏi tấm lưới màu đen bao phủ. Tấm lưới màu đen kia lập tức đánh vào trên một bức vách đá, cả vách đá lập tức phát ra tiếng xèo xèo, bốc lên từng đạo khói đen, hóa thành một đống nước đen.

Sắc mặt Diệp Huyền biến đổi, tấm lưới đen này ẩn chứa có lực ăn mòn cực lớn, đồng thời cỗ lực ăn mòn này đối với võ hồn có lực lượng tổn hại rất lớn. Cũng may vừa nãy hắn không bị đánh trúng, nếu không thì hậu quả sẽ khó có thể dự liệu được.

Lúc này hắn mới rảnh rỗi đánh giá toàn bộ đại điện.

Đây là một đại điện vô cùng cổ điển, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, vừa nhìn qua đã biết chính là thứ từ thời đại Cổ Dương đế quốc để lại. Toàn bộ đại điện có vẻ trang nghiêm, trên vách đá bốn phía có điêu khắc các loại đồ đằng, có một loại khí tức quái dị lưu chuyển khắp nơi.

Mà ở bên trong cung điện, giờ khắc này đang có hơn mười tên cường giả Võ Vương cấp bậc đang điêu khắc cái gì đó. Từng đạo từng đạo hoa văn tối nghĩa phức tạp trải rộng ở bên trong cung điện, trên hoa văn kia có từng đạo từng đạo khí lưu màu đỏ không ngừng lưu chuyển, có vẻ đặc biệt dữ tợn và khủng bố.

Ở trung tâm cung điện có một lão giả cầm trong tay quyền trượng bằng xương, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Bên trong đôi mắt màu xanh lục tỏa ra tia sáng yêu dị.

- Thiên Dịch đại sư, xảy ra chuyện gì vậy?

Động tĩnh lúc trước đã trong nháy mắt thức tỉnh đám người Đường Chiêu lại. Mỗi một người đều liên tục ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy Thôn Phệ võ hồn màu đen như chiến thần ở giữa không trung, sắc mặt đám người Đường Chiêu bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.

Trên người bọn họ liên tục thả ra khí tức kinh khủng, bao quanh Diệp Huyền lại, Huyền Nguyên nồng đậm không ngờ lại tạo thành một đạo bình phong vô hình.

- Hồn niệm ngưng hình?

Thiên Dịch lão nhân cầm quyền trượng trong tay, trong miệng phát ra tiếng khàn khàn, ánh mắt như chim ưng nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc các hạ là huyền thú cấp bậc Yêu Vương chỗ nào mà dám xông vào thành trì nhân loại chúng ta, chẳng lẽ các hạ không biết thỏa thuận trăm năm trước giữa Huyền Vực và yêu tộc hay sao?

Diệp Huyền ngẩn ra, thế nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại. Lão giả này đã coi Thôn Phệ võ hồn của hắn là hồn niệm ngưng hình của huyền thú cấp bậc Yêu Vương.

Chỉ có điều cũng đúng, lúc trước lần thứ nhất hắn biết Thôn Phệ võ hồn của mình còn có thể ly thể thì cũng đã sợ hết hồn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này cũng đều là lần thứ nhất biết được lại còn có võ hồn có thể ly thể mà hành động.

Dù sao ở bên trong lý luận về võ hồn, chuyện cơ bản nhất chính là võ hồn nhất định phải dựa vào bản thể để tồn tại, không thể rời khỏi bản thể khoảng cách quá xa.

- Ha ha.

Thôn Phệ võ hồn của Diệp Huyền phát ra một đạo hồn niệm vô hình, đem tình huống bên trong cung điện cổ quét qua mắt, chợt hắn lạnh lùng nói:

- Vừa nãy bản vương đang đuổi giết một tên võ giả nhân loại, không nghĩ tới trong vô ý lại xông vào nơi đây, đã có thỏa thuận ở trên người, lúc trước chỉ là một hiểu lầm, bản vương cáo từ.

Dứt lời, Diệp Huyền xoay người rời đi.

Thỏa thuận giữa nhân tộc và yêu tộc, phải sau khi phái ra Kim Lân thì hắn mới biết.

Trăm năm trước, không bao lâu sau khi hắn ngã xuống, Nhân tộc và yêu tộc đã xảy ra một trận đại chiến, nguyên nhân lúc đó chỉ vẻn vẹn là một tên Yêu Vương ở trong thành trì Nhân tộc đánh giết một tên Võ Vương. Ái ngờ tên Võ Vương kia lại có lai lịch rất lớn, dĩ nhiên lại là đệ tử của Phong Ma Cốc, một trong bảy đại tông môn ở Huyền Vực.

Sau đó Phong Ma Cốc phái ra cường giả, hung hăng chém giết Yêu Vương hoá hình kia, ai ngờ Yêu Vương hoá hình kia cũng không phải là yêu tộc tán tu phổ thông. Mà là đệ tử Kim Sư tộc, là một trong các đại bộ lạc của yêu tộc, kết quả chiến sự trong nháy mắt đã điên cuồng thăng cấp.

Yêu tộc và Nhân tộc vốn đã có cừu hận cực sâu, cuối cùng chiến sự càng lúc càng lớn, cuối cùng dẫn đến Vũ Đế Nhân tộc và Yêu Đế yêu tộc đềubị ngã xuống không ít.

Sau khi tiến hành giao chiến mấy năm, hai tộc đều không muốn tiếp tục làm lớn, cuối cùng cao tầng song phương định ra thỏa thuận, Yêu Vương yêu tộc có thể hoá hình tiến vào thành trì nhân loại. Thế nhưng không được giết bừa bãi Võ Vương Nhân tộc, mà cường giả nhân loại cũng có thể tiến vào sơn mạch của các đại yêu tộc. Thế nhưng cũng không được giết bừa Yêu Vương của yêu tộc.&
Chương 990 Võ Hoàng bát giai (2)

Đương nhiên, thỏa thuận này cũng chỉ vẻn vẹn ở bề ngoài, người chân chính chấp hành cũng không có nhiều, dù sao đấu tranh giữa Nhân tộc và yêu tộc đã kéo dài hơn vạn năm, đã trở thành cừu hận không có cách nào tiêu diệt hết được.

- Muốn đi?

Thiên Dịch lão nhân thấy sau khi Diệp Huyền đi vào lập tức muốn rời đi. Trên mặt lập tức hiện lên vẻ dữ tợn vẻ, hắn đột nhiên vung quyền trượng bằng xương trong tay lên. Sưu một cái, một đạo quang mang vô hình màu đen giống như đột nhiên xuất hiện, đem toàn bộ đại điện bao quanh lại.

Sưu!

Đồng thời cũng có một đạo khí thế khó hiểu bao phủ toàn bộ hư không lại, trấn áp lên trên người Thôn Phệ võ hồn. Diệp Huyền có thể cảm giác được rõ ràng, toàn bộ hư không trong nháy mắt đã bị phong tỏa.

Thân thể Diệp Huyền đột nhiên run lên, lạnh lùng nói:

- Bản vương chính là thành viên của Lang Hoàng điện trong Vô Tận sơn mạch, nhìn dáng dấp của các hạ có lẽ cũng là cường giả tông môn nhân loại a. Sao nào? Chẳng lẽ ngươi muốn làm trái với thỏa thuận giữa hai tộc hay sao?

Ngữ khí của hắn lạnh lùng nghiêm nghị, thế nhưng trong lòng lại âm thầm khiếp sợ, hắn đã nhìn ra, cường giả Huyền Cơ Tông này, ngoại trừ là thất phẩm luyện hồn sư ra, không ngờ lại là một tên Võ Hoàng bát giai.

Mà khí thế không tên kia chính là lực lượng vực giới kết giới mà chỉ có Võ Hoàng bát giai mới nắm giữ được.

Trong lòng hắn cực kỳ khiếp sợ, lần này Huyền Cơ Tông lại phái ra một tên Võ Hoàng bát giai, còn có nhiều cường giả Võ Vương như vậy. Từ trước tới nay bọn họ đều không hề lộ diện, tất cả đều ẩn giấu ở bên trong cấm địa hoàng cung, rốt cuộc là muốn làm cái gì a?

Diệp Huyền cảm nhận được khí tức âm mưu rất lạnh.

- Vô Tận sơn mạch, Lang Hoàng điện?

Thiên Dịch lão nhân hơi nhướng mày, nhìn Diệp Huyền một chút, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó. Thế nhưng sau đó bên trong ánh mắt của hắn đột nhiên có một đạo sát cơ chợt lóe lên.

- Không tốt.

Trong lòng Diệp Huyền nhất thời kinh hãi, không có một chút do dự nào mà lập tức hóa thành một đạo lưu quang đột nhiên xông vào bên trên bình phong màu đen kia.

Sưu!

Từng đạo từng đạo khói đen từ trên người Thôn Phệ võ hồn bốc lên, Diệp Huyền lập tức cảm giác được có một cảm giác đau đớn mãnh liệt từ trên người Thôn Phệ võ hồn lan tràn ra, hồn khí lực trên người Thôn Phệ võ hồn bắt đầu nhanh chóng yếu bớt.

- Lão tổ?

Đám người Đường Chiêu liên tục nhìn về phía Thiên Dịch lão nhân.

- Giết nó, hồn niệm của huyền thú cấp bậc Yêu Vương, về căn bản, một khi hồn niệm bị diệt sẽ giống như linh hồn tiêu tan, chắc chắn sẽ phải chết.

Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nói, đồng thời từng đạo từng đạo lưu quang từ bên trong quyền trượng màu đen của hắn bắn mạnh ra, nhanh chóng chém về phía vị trí của Thôn Phệ võ hồn.

Tuy rằng không muốn để cho tông môn của mình chọc vào yêu tộc. Thế nhưng Yêu Vương này đã dò xét đến bí mật lớn của Huyền Cơ Tông bọn họ. Nếu như để cho nó rời đi, một khi bí mật bại lộ, kế hoạch của Huyền Cơ Tông bọn họ sẽ dã tràng xe cát, đây là điều mà Thiên Dịch lão nhân tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Bởi vậy cho dù liều lĩnh chọc phải cường địch yêu tộc thì hắn cũng phải đem hồn niệm huyền thú trước mặt này chém giết.

Có Thiên Dịch lão nhân dặn dò, mấy người Đường Chiêu cũng liên tục động thủ, từng đạo từng đạo lưu quang bảy màu giống như lưu tinh trong bầu trời đêm, bắn về phía Thôn Phệ võ hồn mà tới.

- Đáng chết.

Sắc mặt Diệp Huyền âm trầm, hắn không hề nghĩ tới người Huyền Cơ Tông lại đột nhiên ra tay tàn nhẫn như vậy. Cũng may ở bên trong cung điện cổ này, đám người Đường Chiêu đều có cố kỵ trong lòng, cho nên không dám đánh ra uy lực quá mạnh mẽ.

Diệp Huyền liên tục bấm thủ quyết, trên Thôn Phệ võ hồn không ngừng bắn ra từng đạo hắc mang mông lung mịt mờ, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt, không ngừng đỡ trái đỡ phải ở bên trong cung điện.

Đồng thời hắn liên tục gào thét:

- Nhân loại, ta chính là Yêu Vương Lang Hoàng điện, các ngươi lại dám động thủ với ta, chẳng lẽ không sợ Lang Hoàng đại nhân ta trả thù hay sao.

Trong lòng Diệp Huyền âm thầm lo lắng, Thôn Phệ võ hồn của hắn bây giờ cũng mới chỉ có tứ tinh mà thôi. Bởi vì thuộc tính võ hồn đặc thù cho nên mới làm cho có thể chống đối chốc lát dưới tấn công của Võ Vương thất giai, nếu như tiếp tục phòng ngự, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt.

Đường Chiêu híp mắt, lạnh giọng quát lên:

- Các hạ, ngươi xông vào yếu địa của Huyền Cơ Tông ta, còn không mau mau bó tay chịu trói. Như vậy vẫn còn có một chút hi vọng sống, bằng không hôm nay ngươi hẳn sẽ phải chết.

Hắn một mặt quát lạnh, một mặt bên trên đỉnh đầu bắt đầu hiện ra khí tức võ hồn nồng đậm, hiển nhiên là muốn thả ra võ hồn của hắn, muốn tiến hành đối kháng với Thôn Phệ võ hồn của Diệp Huyền.

- Liều mạng!

Diệp Huyền thấy thế ánh mắt lập tức trở nên hung ác, nếu như để cho đám người Đường Chiêu đều thả ra võ hồn để đối kháng, coi như là thực lực của Thôn Phệ võ hồn mạnh mẽ thì cũng khó có thể chặn được nhiều công kích như vậy.

- Vô Tương Hồn Quyết... hư không độn toa!

Thôn Phệ võ hồn màu đen giống như chiến thần trong nháy mắt lớn tiếng nói. Hắn không chống lại nữa mà toàn bộ thân thể hóa thành một đạo lưu quang, sưu một cái đã xuyên qua vực giới kết giới và bình phong màu đen của Thiên Dịch lão nhân, sau đó mạnh mẽ va chạm vào bên trên vách tường hồn thức kia.

Toàn thân Thôn Phệ võ hồn có khói đen ứa ra, giống như bị thiêu đốt vậy, tiếng xì xì kéo dài không dứt. Lực lượng võ hồn không ngừng trôi qua, lực cắn nuốt khủng bố được phóng thích ra, trong nháy mắt đã nuốt chửng vách tường hồn thức tạo thành một lỗ thủng, sau đó xông ra ngoài.

- Đáng chết, để cho nó chạy trốn rồi.

Đường Chiêu phẫn nộ quát một tiếng, lập tức định đuổi theo.

- Đừng đuổi.

Thiên Dịch lão nhân khẽ quát một tiếng, trong con ngươi có quang mang lập lòe, biến ảo không ngừng.

Thân thể Đường Chiêu dừng lại, có chút không rõ nhìn về phía hắn:

- Lão tổ?

Vẻ mặt Thiên Dịch lão nhân âm trầm nói:

- Bên ngoài có quá nhiều võ giả, các ngươi đi ra ngoài, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, gây ra bạo loạn, vì kế hoạch của tông môn, chúng ta quyết không thể bại lộ chính mình.

Đường Chiêu cau mày nói:

- Thế nhưng tên huyền thú cấp bậc Yêu Vương này đã nhìn thấy chúng ta bố trí, liệu nó có thể tiết lộ tin tức hay không?&
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom