• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (3 Viewers)

  • Chương 81-85

Chương 81 Cường thế (2)

Vu Văn lau đi máu tươi ở khoé miệng, trong mắt loé lên vẻ oán độc, phẫn nộ quát:

- La Chiến lão sư, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nếu như Vương Phi có chuyện gì, một lão sư như ngươi há có thể gánh nổi lửa giận của Vương gia.

La Chiến cười lạnh:

- Gánh nổi hay không cũng không cần ngươi phải lo.

Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc vì La Chiến lại ra mặt giúp mình, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm kích.

Nhìn thấy Vu Văn lão sư bị ngăn lại, trên mặt Vương Phi rốt cuộc hiện lên vẻ hoảng sợ gấp gáp.

Rầm!

Diệp Huyền đột nhiên đá một cước thật mạnh vào hạ bộ của gã!

- A!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, toàn thân Vương Phi run rẩy không thôi, đôi mắt trợn trừng, run rẩy, hạ thân chậm rãi có máu tươi chảy ra, một màn này khiến cho tất cả nam học viên ở dưới đều run rẩy, bên dưới thân lạnh lẽo.

Nhưng tất cả mọi chuyện vẫn chưa xong, Diệp Huyền lại giơ chân phải lên lần nữa.

Viện trưởng Trử Vĩ Thần đứng ở cổng luyện võ tràng lúc nãy đang đắm chìm bên trong cổ uy thế thiên địa của Diệp Huyền lúc này rốt cuộc cũng phản ứng lại, quát to:

- Dừng tay!

Ầm ầm vang vọng khắp luyện võ trường, chấn cho tất cả học viên ở đây tâm thần rung động!

- Trử viện trưởng, cứu ta.

Nhìn thấy Trử Vĩ Thần xuất hiện, Vương Phi giống như gặp được cứu tinh, sợ hãi kêu lên.

Diệp Huyền đang muốn một cước giẫm lên đan điền của gã, nhìn thấy có người ngăn cản, hắn không hề động đậy, mắt loé tinh quang, cười lạnh nói:

- Đừng có si tâm vọng tưởng nữa, hôm nay ta muốn phế ngươi, không ai có thể cứu được ngươi đâu!

Kinh mạch của Vương Phi đã đứt đoạn, không thể cử động, trơ mắt nhìn chân của Diệp Huyền đạp xuống, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và hối hận không thôi. Tên điên, đây là một tên điên! Ngay cả lời nói của viện trưởng hắn cũng để ngoài tai, chẳng lẽ hắn không sợ chết hay sao? Cớ sao ta lại đi trêu vào hắn làm gì, không, ta vẫn còn tương lai sáng lạng, ta còn muốn tới Huyền Linh học viện, cứu ta, mau, ai đó mau tới cứu ta!

- Rầm!

Một cước giẫm xuống bụng dưới của Vương Phi, một cỗ huyền khí giống như mũi nhọn đâm thật mạnh vào đan điền của Vương Phi, bụp một tiếng, giống như một quả khí cầu căng cứng đột nhiên bị phá, một cỗ huyền khí nồng đậm điên cuồng phun ra từ đan điền của Vương Phi.

- Ha ha, cỗ huyền khí này không sai, cố mà hấp thu thôi.

Diệp Huyền tâm thần vừa động, lặng lẽ vận chuyển Bắc Minh Huyền Công, không ai phát hiện, cỗ huyền khí tinh thuần nhất trong đan điền của Vương Phi cư nhiên lại theo chân trái của Diệp Huyền bị hút vào trong cơ thể hắn.

- Phụt!

Vương Phi phun ra một ngụm máu, cả người gã nháy mắt liền xìu xuống, xụi lơ như một vũng bùn nhão, ánh mắt đục ngầu, không còn chút ánh sáng.

Diệp Huyền lại một cước đá Vương Phi lăn đến giữa đài tỷ thí, tiếng xương cốt vỡ vụn giòn giã như rang đậu truyền vào tai của mọi người, xương cốt toàn thân của Vương Phi không biết đã gãy bao cây.

- Thủ đoạn thật độc ác!

Học viên toàn trường đều kinh hồn táng đảm, Diệp Huyền thật quá độc ác, chẳng những phế đan điền của Vương Phi, còn phế cả tứ chi của gã, trừ phi Vương gia có được đan dược nghịch thiên ngoài lục phẩm, bằng không sau này Vương Phi sẽ trở thành một phế nhân, một phế nhân hoàn toàn.

Từ một thiên tài được mọi người dõi theo ngưỡng mộ, đột nhiên lại trở thành một phế nhân mất hết công lực, đan điền bị huỷ, nháy mắt đã thay đổi một trời một vực, mọi người chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy sởn tóc gáy.

Trử Vĩ Thần cũng cảm thấy sợ ngây người, lão thật không ngờ mình đã lên tiếng rồi mà Diệp Huyền vẫn dám động thủ.

Thân hình lão nhoáng lên một cái, đi tới trước đài tỷ thí, uy áp vô hình phóng thích ra từ trên người lão, lão phẫn nộ quát:

- Vừa rồi ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?

- Ngươi là ai, muốn ta dừng thì ta phải dừng sao, đây là quyết đấu sinh tử, sống chết đều do ta quyết, cút sang một bên đi.

Cút sang một bên?

Tất cả lão sư ở đây đều trợn mắt há mồm ra nhìn, trong cổ phát ra tiếng cạc cạc như gà mái bị bóp cổ, tiểu tử này điên rồi, điên thật rồi, dám ăn nói như vậy với viện trưởng của học viện, hắn chán sống rồi chắc.

Vân Ngạo Tuyết vội vàng bước tới bên cạnh đài tỷ thí, lo lắng nói:

- Viện trưởng, đừng nên vọng động, Diệp Huyền, vị này là viện trưởng Trử Vĩ Thần của học viện chúng ta, còn không mau hành lễ.

- Ha ha, hoá ra là Vân sư phụ, mấy ngày không gặp, lão sư ngày càng xinh đẹp hơn rồi.

Gương mặt đang lạnh như băng của Diệp Huyền nháy mắt liền biến thành gió xuân phơi phới, biến hoá cực nhanh khiến cho người ta không dám tin, hắn liếc nhìn Trử Vĩ Thần một cái, thản nhiên nói:

- A, hoá ra là Trử viện trưởng, đệ tử Diệp Huyền, hữu lễ, bởi vì đang quyết đấu sinh tử cho nên không thể tự mình xuống chào, ta nghĩ có lẽ Trử viện trưởng cũng sẽ không so đo với một học viên nho nhỏ như ta đâu.

Hắn nói là chào hỏi, nhưng giọng điệu ngả ngớn, nào có nửa điểm như đang chào hỏi, khiến cho đám lão sư ở đây nghe được đều đổ mồ hôi hột.

Vân Ngạo Tuyết cũng không biết nói sao, tên tiểu tử này, vừa mở miệng cư nhiên đã trêu ghẹo nàng, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ đắc tội với viện trưởng sẽ có hậu quả thế nào hay sao.

Trử Vĩ Thần cố nén lửa giận trong lòng, quay sang quát lên với mấy vị lão sư có mặt ở đây:

- Hôm nay là ngày thi học kỳ, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là ở đây đã xảy ra chuyện gì hay không?

- Viện trưởng đại nhân, ngươi nhất định phải làm chủ cho Vương Phi…

Vu Văn là người đầu tiên nhảy dựng lên, liếng thoắng kể xấu Diệp Huyền, nói hắn nào là trong mắt không có tôn trưởng thế nào, nói hắn tàn hại học viên ra sao, ngang ngược càn rỡ thế nào, nói tới cuối cùng, quả thực giống như nếu không giết Diệp Huyền thì không còn thiên lý, sau này học viện sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Diệp Huyền cũng không giải thích gì, chỉ cười lạnh.

- Viện trưởng đại nhân, chuyện không phải như vậy…

La giáo quan cũng đứng dậy, kể hết tiền căn hậu quả mọi chuyện ra:

- Diệp Huyền và Vương Phi là quyết đấu sinh tử công bằng, những gì hắn làm đều có lý do chính đáng.

- Đúng vậy, Trử viện trưởng, những gì La Chiến giáo quan nói đều là thật.

- Quả thật là do Vương Phi chủ động tìm Diệp Huyền đòi quyết đấu sinh tử.

- Ha ha, Vương Phi tài không bằng người, hiện tại bị phế cũng là do hắn tự chuốc lấy.

Ba người Lãnh Dĩnh Oánh, Phượng Nhu Y và Trần Tinh cũng liên tiếp mở miệng.
Chương 82 Đột phá linh vũ cảnh (1)

- Lão sư, Diệp Huyền chính là học viên mà ta đã từng nói với ngươi trước kia, tạo nghệ của hắn ở luyện dược học có thể nói là vô cùng kinh người, hắn và Vương gia đúng là cũng có chút ân oán.

Vân Ngạo Tuyết cũng nói khẽ bên tai Trử Vĩ Thần.

- Chính là hắn sao?

Trử Vĩ Thần là người thế nào, đương nhiên lập tức hiểu rõ mọi chuyện, lão hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

- Học viện thi đấu tất cả đều là tự nguyện, ngươi đả thương Vương Phi ta cũng không có gì để nói, nhưng quy định của học viện ta là không thể giết người, nếu như ngươi dám hạ sát chiêu với Vương Phi thì đừng trách ta đây không khách khí.

- Đây…

Tất cả học viên và lão sư có mặt ở đây đều sợ ngây người, từ khi nào thì viện trưởng đại nhân lại dễ tính tới vậy.

- A, loại phế vật này giết hắn còn ngại bẩn tay ta.

Diệp Huyền cười lạnh, đi về phía Chu Huyên, nheo mắt cười nói:

- Nhìn lâu như vậy rồi, hiện tại tới phiên ngươi.

Đồng tử của học viên toàn trường đều co rụt lại, Diệp Huyền đã triệt để phế đi Vương Phi, như vậy thì Chu Huyên sẽ có kết quả thế nào đây?

Sắc mặt Chu Huyên trắng bệch, nhưng không có vẻ sợ hãi như Vương Phi, thản nhiên nói:

- Diệp Huyền học viên, là ta nhìn lầm, ta thừa nhận thực lực của ngươi vượt xa ta, lần luận bàn này ta nhận thua, sau này Chu Huyên ta sẽ không đối địch với ngươi nữa.

Không thể không nói, Chu Huyên thông minh hơn Vương Phi.

- Ha ha, ngươi có đối địch với ta hay không thì liên quan gì tới ta, bởi vì từ này về sau ngươi cũng không có cơ hội đối địch với ta.

Diệp Huyền ngữ khí bình thản, nhưng hàn ý ẩn chứa bên trong lại khiến thân thể Chu Huyên run lên, nàng ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh.

- Diệp Huyền, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi khiến cho Vương Việt bị đuổi học, phế bỏ Vương Phi, hiện tại đã triệt để kết thù với Vương gia. Sợ là ngươi không biết, Vương gia vì những việc đó nên đã sớm ra tay với sản nghiệp của Diệp gia ngươi, Diệp gia các ngươi hiện tại đang lâm nguy, nếu như lại đắc tội Chu gia ta thì ta dám cam đoan, Diệp gia các ngươi sống không quá mùa đông này.

- Nhưng nếu ngươi không đụng tới ta thì ta có thể cam đoan, Chu gia ta chẳng những không động thủ mà còn có thể bảo vệ Diệp gia các ngươi chống lại Vương gia.

Ngữ khí của Chu Huyên rất thành khẩn, nhưng sâu trong lòng nàng ta thì vô cùng dữ tợn, tràn ngập oán độc, lần này quả thực nàng đã thất sách, không ngờ thực lực của Diệp Huyền lại đáng sợ tới như vậy, làm cho thiên chi kiêu nữ như nàng lại bị mất mặt như thế trước mặt tất cả học viên, chỉ cần nàng còn sống trở lại Chu gia thì nàng muốn để cho Diệp Huyền không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.

Ngẩng đầu, Chu Huyên dùng ánh mắt vô tội nhìn Diệp Huyền, lông mi cong vuốt, đôi mắt điềm đạm đáng thương tựa như biết nói, cái mũi ngọc trắng nõn, đôi môi đỏ mọng kiểu diễm, đều tràn đầy vẻ mị hoặc động lòng người.

- Diệp Huyền, hôm nay ta tới tìm ngươi chỉ vì muốn trả thù cho đệ đệ Chu Ngạn của ta, ta thật sự không ngờ hoá ra ngươi lại ưu tú như vậy, lấy thực lực của ngươi, tương lai nhất định có thể tiến vào Huyền Linh học viện, tới lúc đó, chúng ta đều tới từ Lam Nguyệt thành, biết đâu có thể tạo nên thanh danh tại vương thành.

Chu Huyên cố gắng hết sức bày ra mặt có mị lực nhất của nữ nhân.

Advertisements

- Ha ha, diễn không tệ, đáng tiếc, vẻ mặt diễn quá lố, còn có dáng vẻ kệch cỡm quá, ta nhìn mà muốn nôn.

Diệp Huyền cười nhạo một tiếng, lời vừa dứt thì chân phải lập tức hạ xuống, một tiếng hét thảm lập tức vang vọng khắp trong luyện võ trường, chỉ thấy bụng của Chu Huyên bị Diệp Huyền đạp xuống, giống như Vương Phi, đan điền tẫn phế.

- Đủ độc ác, đủ quyết đoán!

Đám người bên dưới đều run lên, Chu Huyên chính là một trong tam đại nữ thần của học viện, nữ nhân xinh đẹp như thế mà Diệp Huyền vẫn có thể hung ác ra tay cho được, người này quả là đáng sợ.

Ngay cả mấy người La Chiến và Vân Ngạo Tuyết cũng khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt đầy vẻ không dám tin, trong lòng của họ lại có đánh giá mới về tâm tính của Diệp Huyền.

Phun ra một ngụm máu tươi, lúc này Chu Huyên đã không còn vẻ ung dung bình tĩnh lúc đầu nữa, nàng hơi cúi đầu, khoé miệng đầy máu, quần áo rách nát, giống như một kẻ điên, trong ánh mắt mang theo vẻ tuyệt vọng điên cuồng.

- Diệp Huyền, ngươi dám phế đan điền của ta, ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây, Chu gia ta sẽ không tha cho ngươi, không chỉ ngươi, người nhà của ngươi, người thân của ngươi cũng đều phải chết.

Chu Huyên điên cuồng thét lên, nàng thật không dám tin Diệp Huyền lại thật sự hạ thủ, ở trong học viện này, chỉ cần nàng nói ngọt vài câu thì không có bất kỳ nam nhân nào không bị nàng mê hoặc đùa bỡn, nhưng khi dùng với Diệp Huyền thì nàng lại thất bại.

Kết quả chính là nàng bị phế đi, triệt để trở thành một phế nhân.

Nhìn thấy đôi mắt sung huyết tràn ngập thù hận của đối phương, Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Đừng có nhìn ta như vậy, vừa rồi là tự ngươi nói muốn phế tứ chi của ta, không chỉ tứ chi, ngay cả tu vi của ta cũng phế, những việc ta làm cũng giống như những gì ngươi nghĩ mà thôi, nếu như trong lòng của ngươi nhân từ một chút thì ta cũng không tới mức đi phế tu vi của ngươi làm gì, cho nên, muốn hận thì phải hận chính bản thân ngươi ti tiện và tàn nhẫn trước đi.

- Còn nữa, kỹ nữ chính là kỹ nữ, bày đặt giả làm nữ thần cái gì!

Diệp Huyền cười nhạo một tiếng, một cước đá bay Chu Huyên, tiếng xương vỡ vụn truyền tới, tứ chi của nàng cũng bị phế.

- Còn Chu gia của các ngươi, muốn tới thì cứ tới, nếu như ngươi có thể về tới gia tộc thì giúp ta chuyển cáo cho Chu gia gia chủ của các ngươi, nếu thức thời thì đừng gây chuyện với ta, bằng không thì ta sẽ cho Chu gia các ngươi biến mất khỏi Lam Nguyệt thành.

- Hí!

Tất cả mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh.

Cuồng vọng, quá cuồng vọng rồi.

- Thật ngông cuồng.

Lúc này, không ai có thể bình tĩnh được nữa, cho dù là viện trưởng Trử Vĩ Thần cũng vậy, trở thành viện trưởng của Tinh Huyền học viện bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy một học viên dám nói như vậy, hắn là một thất mạch võ giả, đệ tử Diệp gia, lại có gan dám nói như vậy với một trong tam đại gia tộc là Chu gia, cho dù có là gia chủ Diệp gia cũng không có tư cách này.

Người này, dũng khí của hắn rốt cuộc là từ đâu mà có, là cuồng vọng tự đại, mục vô thiên địa, hay là hắn thật sự có tự tin?
Chương 83 Đột phá linh vũ cảnh (2)

Đúng lúc mọi người đang kinh ngạc thì Diệp Huyền đột nhiên biến sắc, cư nhiên khoanh chân ngồi xuống trước mặt bao nhiêu người.

- Có chuyện gì vậy?

Mọi người còn đang nghi hoặc không hiểu gì thì đột nhiên có một đạo quang mang hiện lên xung quanh người Diệp Huyền, tạo thành từng đường văn lộ phù hiện trên người hắn, thiên địa huyền khí ở xung quanh đột nhiên ùn ùn kéo tới, điên cuồng nhập vào trong thân thể hắn, theo thiên địa huyền khí dũng mãnh kéo vào, quang mang trên người Diệp Huyền càng lúc càng sáng, khí tức cũng ngày càng trở nên khủng bố, rốt cuộc giống như có một thứ gì đó nứt ra, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn bắn ra từ trong cơ thể của Diệp Huyền.

- Đột phá? Diệp Huyền cư nhiên đột phá nhất giai võ sĩ linh vũ cảnh rồi

Toàn trường ngây ra, lặng ngắt như tờ, sau đó vỡ oà lên, sau khi liên tiếp đánh bại hai tên cường giả nhất giai linh vũ cảnh xong Diệp Huyền cư nhiên cũng đột phá tới võ sĩ linh vũ cảnh, phải biết rằng hắn năm nay chỉ mới có mười bốn tuổi mà thôi, ở trong học viện bốn năm, tu vi của tên này chỉ luôn giữ nguyên ở cảnh giới nhất mạch, không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủn lại từ nhất mạch trực tiếp đột phá lên tới linh vũ cảnh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với hắn đây?

Mọi người vô cùng kinh hãi, mắt trừng lớn.

Dưới tiếng nổ vang kịch liệt, trong lòng Diệp Huyền thoáng động, bởi vì hắn phát hiện, sau khi đột phá linh vũ cảnh thì hắc sắc võ hồn ở đan điền của hắn đột nhiên từ nhỏ như một hạt đậu nành đột nhiên biến lớn lên như một quả bóng, sau đó một cỗ hấp lực nồng đậm đột nhiên xuất, càng ra sức hút hết sạch huyền khí võ hồn phát ra từ vùng đan điền bị tổn hại của Chu Huyên và Vương Phi, sau đó truyền vào bên trong cơ thể của Diệp Huyền.

- Võ hồn có thể thôn phệ được võ hồn chi lực của người khác.

Thân hình của Diệp Huyền hơi run lên, khiếp sợ không hiểu.

Hắn đột nhiên mở to mắt, không tiếp tục nghiên cứu nữa, lúc này đang ở trước mặt bao nhiêu người, bí mật này tuyệt đối không thể để lộ được.

- Trử viện trưởng, ta đã làm theo ý của ngươi, không giết bất kỳ kẻ nào.

Cười khẽ một tiếng, Diệp Huyền nhảy xuống đài tỷ thí, xoay người rời khỏi luyện võ trường.

Cả luyện võ trường sau một loạt kinh ngạc liên miên như vậy lập tức cao giọng ồn ào nghị luận cùng nhau, trên mặt để lộ đủ loại biểu tình. Trử Vĩ Thần khó mà che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, xoay người nhanh chóng rời đi, ngay sau đó, có các lão sư của học viện chỉ đạo, tất cả mọi người dần dần giải tán, nhân viên hộ lý của phòng y vụ của học viện cũng chạy tới, vội vàng xử lý cho hai người toàn thân bị thương không có lấy một chỗ lành lặn là Vương Phi và Chu Huyên.

- Diệp Huyền, La Chiến, hai người các ngươi chờ đó.

Ánh mắt của Vu Văn oán độc, mắt nhìn Vương Phi và Chu Huyên đã bị đánh không ra hình người, thân hình gã nhoáng lên một cái liền biến mất trong luyện võ trường.

Lúc ở luyện võ trường của Tinh Huyền học viện phát sinh chuyện kinh thiên động địa như vậy, thì ở hiệp hội luyện dược sư, phòng tu luyện của Chu Hoa Dung, đột nhiên truyền ra một cỗ huyền khí ba động nồng đậm.

- Ha ha ha.

Cửa phòng tu luyện mở ra, Lâm Hùng vẻ mặt cuồng hỉ bước ra, trên người gã phát ra huyền khí ba động nồng đậm, tản mát ra khí thế khiến cho người khác sợ hãi.

- Lâm phó thống lĩnh, ngươi đã đột phá võ sư nhị trọng rồi, chúc mừng ngươi.

Chu Hoa Dung nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra, sau khi cảm giác được khí tức trên người Lâm Hùng thì lập tức chúc mừng, vẻ mặt rung động.

Chớ xem nhẹ cảnh giới nhất trọng nho nhỏ giữa nhất trọng và nhị trọng, võ giả đẳng giai càng cao thì đột phá cũng càng khó. Cường giả võ sư tam trọng ở khắp Lam Nguyệt thành này tuyệt đối không vượt quá mười người, nói cách khác là thực lực của Lâm Hùng hiện tại đã có thể xếp vào hàng thập đại cường giả của Lam Nguyệt thành rồi.

- Ha ha ha, đa tạ Chu quản sự, đúng rồi, Huyền thiếu đâu?

Lâm Hùng không thể chờ được muốn chia sẻ tin vui này với Diệp Huyền, nếu không phải nhờ có Diệp Huyền ra tay giúp đỡ thì gã có thể đã sớm trở thành một phế nhân, lại càng đừng nói tới chuyện võ hồn đạt tới nhị tinh, thực lực đột phá địa võ sư nhị trọng.

- Ha ha, sáng sớm hôm nay Diệp Huyền đại sư đã rời khỏi hiệp hội luyện dược sư rồi, nghe nói hôm nay là thi cuối học kỳ của Tinh Huyền học viện, có thể hắn đã về đó thi rồi, đúng rồi, hắn có nói, nếu như Lâm phó thống lĩnh mà xuất quan thì cứ làm việc của mình đi, nếu có gì cần phân phó thì hắn sẽ tự mình tới tổng bộ thành vệ quân tìm ngươi.

Nghe nói Diệp Huyền đã đi rồi, trên mặt Lâm Hùng lộ ra vẻ thất vọng, gã lập tức cáo từ Chu Hoa Dung, hưng phấn rời khỏi hiệp hội luyện dược sư.

Gã nóng lòng muốn trở về nhà, đã mười ngày chưa về nhà, trong lòng của gã cũng rất nhớ người nhà của mình.

Lâm Hùng làm phó thống lĩnh thành vệ quân, cũng coi như quan lại quyền quý ở Lam Nguyệt thành, nhà của gã nằm ở đường lớn Hương Tạ Lệ phồn hoa bậc nhất ở Lam Nguyệt thành, chính là nơi quý tộc tụ tập, trang viên hiển hách, mỗi một tấc đất ở nơi này đều giá ngàn vàng, vô cùng sang quý.

Nhà của Lâm Hùng ở một đầu của con đường này, cũng không tính xa hoa, nhưng lại bố trí gọn gang ngăn nắp.

Nhưng khi Lâm Hùng vừa về tới nhà thì gã lập tức trợn mắt ra nhìn, lộ ra vẻ bối rối.

Ở cửa vào vốn là một hoa viên nhỏ trồng chút ít rau quả và hoa cỏ, hôm nay lại thành một đống lộn xộn, một ít hoa sơn trà mà thê tử gã thích nhất cũng bị ngã đổ khắp nơi, héo úa tơi tả, giống như bị rất nhiều người giẫm lên.

Trong lòng Lâm Hùng cảm thấy lạnh lẽo, mấy ngày nay mình không ở nhà, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Gã hoang mang vội vàng đẩy cửa ra, cư nhiên cửa không khoá, hơn nữa trong nhà có chút bừa bộn, một ít gia cụ đáng giá trong nhà cũng không thấy đâu.

- Là đến đòi nợ sao, những thứ đáng giá trong nhà đều ở đây, muốn lấy thì tự mình lấy đi, muốn thêm nữa thì không còn đâu.

Một thanh âm mệt mỏi truyền tới từ trên lầu, giống như đã chán ghét thế giới này không còn lưu luyến gì nữa.

Thân thể Lâm Hùng run lên, thanh âm này chính là của thê tử gã.

- Âm nhi.

Lâm Hùng xông lên, chỉ thấy thê tử của mình đang ôm đứa con lớn mới mấy tuổi ngồi trên giường, chỉ mới nửa tháng không gặp, vợ gã giống như già đi mấy tuổi, vẻ mặt mệt mỏi, còn trong mắt đứa con thì cũng mang theo vẻ hoảng sợ không sao xoá bỏ được.
Chương 84 Lửa giận ngút trời (1)

- Phu quân.

Nhìn thấy Lâm Hùng, thân thể của nàng run lên, bốn mắt nhìn nhau, lập tức nhịn không được oà lên khóc.

Lâm Hùng ôm lấy thê tử, lửa giận hừng hực trong lòng.

- Âm nhi, nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

An ủi thê tử một lát, gã liền lạnh giọng hỏi.

- Phu quân, bỏ đi, tất cả đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, hai người chúng ta thu xếp một chút, về quê đi.

Thê tử của Lâm Hùng lau nước mắt, thấp giọng nói.

Nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng nhưng vẫn mang theo vẻ lo lắng sợ hãi của thê tử, trong lòng Lâm Hùng đau đớn, có thể lên tới chức phó thống lĩnh nên gã đương nhiên không phải kẻ ngu, biết rõ trong chuyện này tất nhiên có gì đó, lúc này gã trầm giọng nói:

- Âm nhi, ngươi yên tâm, ta đã về rồi, sau này sẽ không ai có thể tiếp tục ức hiếp hai mẹ con ngươi nữa, tất cả những kẻ trước kia từng khi nhục các ngươi, Lâm Hùng ta đều sẽ khiến hắn trả lại gấp bội.

- Phu quân, ngươi đừng vọng động.

- Ha ha, Âm nhi, ta biết rõ ngươi băn khoăn chuyện gì, vì chuyện của ta ngươi cũng đã lo lắng sợ hãi mấy tháng nay rồi, nhưng sau này ngươi không cần phải lo sợ nữa, ngươi xem…

Lâm Hùng đột nhiên đứng lên, sau đó phóng xuất ra võ hồn của mình, một thanh chiến đao màu đen thô to lơ lửng trên đầu gã, bên trên đao võ hồn khí phách lại có hai đạo quang hoàn chuyển động, uy áp đáng sợ quấn quanh giống như thiên thần hàng lâm, trấn áp tất cả.

- Phu quân, võ hồn của ngươi…

Tiêu Âm che miệng, mắt đẹp mở to, có chút không dám tin.

- Ha ha, Âm nhi, sở dĩ mấy ngày nay ta không ở nhà chính là vì gặp được ân nhân, nhờ có ân nhân giúp đỡ, võ hồn của ta chẳng những khôi phục, lại còn đột phá, bây giờ thì nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Hùng trầm giọng hỏi.

Một lát sau, từ trong miệng của thê tử gã lập tức biết rõ mọi chuyện.

Hoá ra, trong những ngày gã không ở đây, không biết từ đâu lộ ra tin đồn nói võ hồn của gã đã không có hy vọng chữa được, hơn nữa lại còn đắc tội hồn sư tháp, chọc cho hồn sư tháp muốn xử lý gã. Cho nên đám người kia bị doạ sợ, một vài thương nhân trước kia nịnh bợ Lâm Hùng cũng đều tìm tới cửa, đám người này đều lấy cớ là trước kia Lâm Hùng nhận quà cáp của bọn chúng, muốn tới tính nợ.

Lúc đầu Tiêu Âm còn dựa vào tiền dành dụm trước kia để trả nợ, thế nhưng dần dần nàng phát hiện không đúng. Ví như có một thương nhân đã từng vì nịnh nọt Lâm Hùng mà ra sức tặng một thạch điêu cho gã bây giờ tới chẳng những muốn đòi lại thạch điêu còn muốn Tiêu Âm trả tiền giám định và thưởng thức của hai năm ra, bản thân thạch điêu trị giá một vạn huyền tệ, nhưng tên thương nhân này đòi tiền giám định và thưởng thức lại tham lam muốn tới mười vạn huyền tệ.

Tiêu Âm sao có thể không rõ ràng đám người này căn bản là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, trượng phu không ở nhà, nàng phải một mình đối phó với một đám thương nhân thấy lợi quên nghĩa, may mắn là vài thủ hạ của Lâm Hùng biết được tin tức chạy tới ra mặt, mới đuổi được rất nhiều người đi, dù là như vậy, tiền dành dụm của Tiêu Âm cũng bị lừa đi hết không còn một xu, trong nhà gần như không sót lại thứ gì.

Hôm nay mấy tên thủ hạ của Lâm Hùng bị thành vệ sở gọi về, bảo là muốn mở đại hội gì đó, cho nên người đã đi mất, nếu như không phải Lâm Hùng trở về thì Tiêu Âm đã sắp không thể chịu nổi được nữa.

- Khốn kiếp!

Nghe xong chân tướng mọi chuyện, Lâm Hùng gầm lên một tiếng, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Gã xuất thân nghèo khổ, cho dù làm tới phó thống lĩnh nhưng cũng vẫn giữ chút trung hậu, giúp mọi người làm việc tốt, nhưng bây giờ, tên nam tử thành thật này rốt cuộc nổi giận.

Cái đám thương nhân kia bình thường nịnh bợ gã ra sao, nói chuyện dễ nghe thế nào, nhưng tới lúc mình gặp chuyện, còn chưa kịp ngã xuống thì đã không thể chờ được mà muốn nhào lên nhai xương uống máu mình, khiến cho Lâm Hùng vô cùng tức giận. Nhưng gã vẫn chưa bị cơn giận lấn át lý trí, bởi vì gã biết rõ nếu như không có kẻ nào đứng sau lưng sai bảo thì đám thương nhân này căn bản không dám kiêu ngạo như vậy, những chuyện khác gã không dám nói, nhưng thủ hạ của gã cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng ở thành vệ quân.

An ủi thê tử xong, Lâm Hùng sắp xếp cho nàng và con trai ở tửu lâu xa hoa nhất Lam Nguyệt thành sau đó đi về phía thành vệ sở, toàn thân sát khí mãnh liệt.

Gã cũng muốn nhìn xem là kẻ nào dám động tới người thân gã khi gã gặp chuyện không may.

Lúc này, ở bên trong thành vệ sở đang khai mở một yến hội giữa trưa.

Trong đại sảnh rộng lớn nhất của thành vệ sở, bày đặt hơn mười cái bàn dài, trên trăm vị đội trưởng, quan quân lớn nhỏ đang ngồi trước bàn, ăn uống linh đình.

Ở trên cái bàn lớn nhất trong đại sảnh, phó thống lĩnh Cổ Phương của thành vệ quân đang liên tục rót rượu cho một lão giả, vẻ mặt tươi cười nói:

- Ha ha ha, Cẩu quản gia, từ nay về sau ở trước mặt công tử ông nhất định phải nói tốt cho ta thêm nhiều nữa.

- Cổ thống lĩnh khách khí rồi, khách khí rồi, có trang tuấn kiệt như Cổ thống lĩnh thì Lam Nguyệt thành ta mới có thể càng thêm an ổn, phồn vinh. Sau này đại công tử kế thừa chức thành chủ, tới lúc đó Hắc Trác thống lĩnh nhường ra chức vị thống lĩnh, còn cần Cổ thống lính quản lý cả thành vệ quân đây, lúc đó ta cũng phải dựa vào Cổ thống lĩnh.

- Nói quá lời rồi, Cẩu quản gia ngươi nói quá lời rồi.

Cổ phương tươi cười.

- Cổ Phương ta có tài đức gì, sao có thể so sánh với đệ nhất cao thủ Hắc Trác thống lĩnh, chức thống lĩnh chỉ sợ ta khó mà đảm nhiệm nổi.

- Ôi chao, Cổ thống lĩnh quá khiêm tốn rồi.

Cẩu quản gia cười tủm tỉm nói:

- Mặc dù Hắc Trác thống lĩnh được tôn xưng là đệ nhất cao thủ ở Lam Nguyệt thành ta, nhưng hắn thân mang ba chức thống lĩnh cấm vệ thành chủ phủ, thống lĩnh thành vệ quân và thống lĩnh khu quân sự vương quốc, luôn có lòng mà không đủ sức, cũng như chức thống lĩnh thành vệ quân này, hắn cũng chỉ mang cái danh hào mà thôi, chưa từng quản nhiều, công việc cụ thể bình thường còn không phải do Cố thống lĩnh ngươi toàn quyền an bài hay sao. Huống hồ gì hiện tại thành vệ quân chỉ có mình ngươi đứng đầu, theo ta thấy chức vị thống lĩnh này Cố thống lĩnh ngươi giữ là thích hợp nhất, coi như là phân ưu cùng Hắc Trác thống lĩnh vậy.

- Ha ha ha, Cẩu quản gia ngươi thật biết nói chuyện, đã như vậy, vì suy nghĩ cho Hắc Trác thống lĩnh, Cổ Phương ta cũng phải cố gắng nhiều hơn mới được.
Chương 85 Lửa giận ngút trời (2)

- Ha ha ha.

Hai người uống mỹ tửu, sau đó cùng cười ha hả.

Bàn bên dưới, vài tên thanh niên khí vũ hiên ngang nhìn thấy Cổ Phương và Cẩu quản gia nói cười vui vẻ như vậy cũng cảm thấy khó chịu, rượu thịt trước mắt căn bản không hề động tới.

Qua ba tuần rượu, đột nhiên có một thanh niên đứng dậy, chắp tay nói:

- Cổ phó thống lĩnh, hiện tại là giữa trưa, là thời điểm quan trọng để phòng thành, tại hạ còn có việc, xin được cáo từ trước.

Mấy người khác cũng đều đứng lên:

- Cổ phó thống lĩnh, chúng ta còn phải tuần tra, không thể uống quá nhiều rượu, cho nên xin cáo lui.

Đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại.

Trên bàn chính, sắc mặt Cổ Phương chậm rãi sa sầm xuống, nhắm mắt lại.

Đối diện có thuộc hạ thấy thế thì lập tức vỗ bàn, phẫn nộ quát lớn:

- Đại Đảm, Kỷ Linh, Vương Vân, hôm nay Cẩu quản gia phủ thành chủ tới đây thị sát, Cổ thống lĩnh thiết yến khoản đãi, mấy người các ngươi bỏ đi giữa chừng như vậy thì còn ra thể thống gì, có biết cái gì gọi là tôn ti, chừng mực hay không?

- Đúng vậy, ban ngày ban mặt, Lam Nguyệt thành ta quốc thái dân an, ai ai cũng biết, cần gì các ngươi đi tuần tra như vậy, có phải trong lòng các ngươi ôm tâm bất chính hay không?

- Hắc hắc, nghe nói mấy người bọn họ mấy ngày nay một mực ở trong nhà của Lâm phó thống lĩnh, hôm nay Lâm phó thống lĩnh không biết đang ở đâu, trong nhà hắn chỉ còn có kiểu thê và con nhỏ, mấy tên đại nam nhân ở đó không biết làm cái gì đây.

- Ha ha ha.

Một đám thủ hạ dưới trướng của Cổ Phương đều phá lên cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy ác ý.

Đám người Kỷ Linh tức giận tới mức sắc mặt đỏ bừng, mắt trừng muốn nứt ra, một chưởng đập nát cái bàn, chén rượu văng đầy đất, tức giận hét lên:

- Vương Hạc ngươi nói cái gì?

Vương Hạc cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ âm độc:

- Sao hả, dám làm mà không dám nhận, chẳng lẽ các ngươi dám nói mấy ngày nay các ngươi không ở trong nhà của Lâm phó thống lĩnh? Nghe nói võ hồn của Lâm phó thống lĩnh đã bị huỷ, tu vi mất hết, hôm nay còn đắc tội với hồn sư tháp, sống chết không rõ, có phải mấy người các ngươi mang lòng cầm thú, ra tay với thê tử của Lâm phó thống lĩnh hay không, quả là không bằng súc sinh.

- Vương Hạc, ngươi đừng có nói năng xằng bậy.

Đám người Kỷ Linh tức giận gầm lên, người bọn họ kính trọng nhất chính là Lâm phó thống lĩnh, sao có thể nhịn được mấy lời vu oan của Vương Hạc, toàn thân mấy người tán mát ra khí thế khiến cho người ta sợ hãi.

- Sao hả? Ở trước mặt Cổ thống lĩnh các ngươi còn muốn động thủ hay sao.

Vương Hạc hét lớn một tiếng, rút chiến đao bên hông ra, xoẹt một tiếng liền chém ra.

Keng một tiếng, đám người Kỷ Linh liền rút đao ra đỡ, chặn đao mang lại.

- Hay lắm, quả nhiên đã rút vũ khí ra, mấy người các ngươi muốn tạo phản đúng không.

Vương Hạc âm lãnh quát, gã vừa dứt lời thì có không ít quan quân đều rút vũ khí bên hông ra chỉ về phía đám người Kỷ Linh.

- Vương Hạc, ngươi ngậm máu phun người.

Đám người Kỷ Linh biến sắc, lúc này cũng cảm giác được có điểm bất thường.

- Làm càn.

Cổ thống lĩnh luôn im lặng không nói gì lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, gã vỗ xuống bàn, đột nhiên đứng bật dậy, trong mắt loé lên vẻ giận dữ, sát khí dâng lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám người Kỷ Linh, quát lên:

- Kỷ Linh, hôm nay Cẩu quản gia của phủ thành chủ đích thân tới đây, các ngươi tự tiện rời đi, là xem thường Cẩu quản gia sao? Còn rút vũ khí ra như vầy là chuẩn bị tạo phản sao?

- Cổ thống lĩnh, đội trưởng của phủ thành chủ các ngươi đúng là có uy phong thật đấy.

Cẩu quản gia gằng giọng:

- Lão phu là quản gia của đại công tử, tuy rằng địa vị không cao, nhưng cũng từng tham gia không ít yến hội, nhưng là lần đầu tiên thấy có người dám động đao động thương ở yến hội như đội trưởng thành vệ quân của ngươi đó.

Cổ Phương âm trầm nói:

- Cẩu quản gia, khiến cho ngài sợ hãi rồi, mấy người kia vẫn luôn do Lâm phó thống lĩnh chưởng quản, bình thường căn bản không xem tại hạ ra gì, quấy rầy Cẩu quản gia, mong ngài tha thứ.

- Đủ rồi, đừng nói nữa.

Cổ Phương khoát tay, quát lên:

- Đám người Kỷ Linh làm trái quân kỷ, trong mắt không có pháp kỷ, lại công nhiên tạo phản, người đâu, mau bắt bọn họ lại lôi ra chém cho ta.

Cổ Phương vừa dứt lời thì nghe rầm rầm một tiếng, hơn mười tên quan quân thủ vệ cầm vũ khí nháy mắt đã bao vây xung quanh mấy người Kỷ Linh.

Mọi người đều kinh hãi đứng bật dậy, vẻ mặt không rõ tại sao, nhưng cũng có không ít quan quân ánh mắt loé lên, rõ ràng Lâm Hùng phó thống lĩnh mất tích không rõ tin tức gần nửa tháng, Cổ Phương thống lĩnh liền muốn ra tay với những thủ hạ thân tín của Lâm Hùng phó thống lĩnh, một khi nhân mạch của Lâm Hùng phó thống lĩnh mất hết, chính thống lĩnh Hắc Trác lại bỏ mặc không quản thành vệ quân, tới lúc đó cả thành vệ quân sẽ trở thành thiên hạ của Cổ Phương thống lĩnh.

Trong hơn trăm quan quân ở đây, kỳ thật cũng có không ít người thân thiết với Lâm Hùng thống lĩnh, nhưng trong tình hình thế này, bọn họ căn bản không dám xuất đầu, nếu như xuất đầu thì căn bản chính là cầm chắc cái chết.

Trong đại sảnh, sát khí ngập tràn nồng đậm, hơn mười tên quan quân cấp bậc võ sư nhị giai đang vây kín đám người Kỷ Linh, không khí ngưng trọng tới mức khiến cho người khác không thở nổi.

Đám người Kỷ Linh cũng đã hiểu ra mọi việc, trên mặt không còn ý cầu xin tha thứ gì nữa, nếu có thì cũng chỉ có sát khí lăng lệ muốn xả thân đánh một trận.

Cổ Phương cao cao tại thượng, trong mắt lộ ra vẻ ngoan độc, vung tay lên, quát lớn:

- Động thủ, giết hết bọn phản tặc này cho ta.

- Vâng!

Hơn mười tên quan quân hét lớn một tiếng, vũ khí loé lên, lập tức chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này——

- Ha, ta lại muốn xem kẻ nào dám động thủ?

Đột nhiên một tiếng gầm lớn như lôi đình vang lên, chấn cho đại sảnh ầm ầm nổ vang, tiếng hét phẫn nộ vừa dứt thì một nam tử thân hình khôi ngô bước vào, ánh mắt của gã như điện, long hành hổ bộ, bước đi uy vũ sinh phong, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Cổ Phương, gương mặt cương nghị không giận mà tự uy.

Đám người trong đại sảnh lập tức xôn xao.

Người tới chính là Lâm Hùng.

Ánh mắt của Cổ Phương khựng lại, chợt cười lạnh đứng dậy:

- Ha ha ha, ta còn tưởng là ai, hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, sao hả, gần đây không gặp, thân thể của Lâm phó thống lĩnh đã không sao rồi chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom