-
Chương 76-80
Chương 76 Nữ thần tề tụ (2)
Trong mắt Vương Phi hiện lên một tia sát khí, trong lòng vô cùng sảng khoái, gã có thể tưởng tượng tới tràng cảnh khi tin tức Vương Phi gã báo thù truyền về tới gia tộc, chắc chắn sẽ được vô số trưởng lão trong gia tộc khen ngợi, trận chiến này, gã tới không phải vì muốn trả thù cho Vương Việt mà là vì muốn gầy dựng chút uy vọng cho mình trong gia tộc, chứ việc sống chết của Vương Việt liên quan cái lông gì tới gã.
- Ha ha, các hạ thật đúng là nhân từ, vậy ngươi thì sao?
Diệp Huyền cười như không cười nhìn về phía Chu Huyên.
Chu Huyên mặt không biểu tình, mang theo một cỗ tư thái cao cao tại thượng, lạnh lùng nói:
- Ta thì không nhân từ như vậy, ngươi đạp gãy hai chân của đệ đệ ta, vậy thì hôm nay ta muốn phế tứ chi của ngươi, không chỉ tứ chi, thậm chí ngay cả tu vi của ngươi cũng phải phế đi, đương nhiên, nếu như ngươi tự phế tu vi, tự chặt hai chân thì ta không cần phải tự mình động thủ nữa.
Nàng có vóc người cao gầy, tóc dài xoã vai, bên dưới áo giáp màu bạc kia là một chiếc váy ngắn màu đỏ, cặp đùi trắng nõn thon thả, bị đôi tất màu đen vây quanh, dụ dỗ ánh mắt của người khác.
Nhưng mỹ nhân này lại có tâm địa ác độc như rắn rết.
- Ha ha, xem ra hai người các ngươi hôm nay ăn chắc ta rồi.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lãnh, lạnh lùng nói.
Vương Phi cao cao tại thượng, hừ lạnh nói:
- Mau lựa chọn nhanh đi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.
- Đường đường là hai học viên cao cấp ban mà lại bắt nạt một học viên đê cấp ban ở đây, Vương Phi, Chu Huyên, hai người các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ.
Đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, lọt vào tai lại mang theo chút tức giận.
- Ai?
Vương Phi nhướng mày, quát lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn qua theo ánh mắt của mọi người.
Đám đông tách ra chừa một con đường, một thiếu nữ có dung mạo lạnh lùng như băng sơn, mỹ diễm tuyệt luân đi tới, nàng mặc một chiếc váy dài màu lam, tựa như tiên nữ từ cung khuyết hạ phàm, lãnh diễm cao quý, hàn ý phát ra từ trong xương cốt.
- Lãnh Dĩnh Oánh, là ngươi sao, chuyện này dường như không liên quan tới ngươi mà?
Vương Phi biến sắc, gã thật không ngờ người tới cư nhiên lại là một trong tam đại nữ thần của học viện Lãnh Dĩnh Oánh.
Ánh mắt của Chu Huyên càng thêm âm trầm:
- Lãnh Dĩnh Oánh, chuyện của ta hình như không cần ngươi quản.
Đám học viên khác cũng trợn mắt há mồm, bình thường ở học viện Lãnh Dĩnh Oánh đều độc lai độc vãng, rất ít khi xuất hiện cùng học viên khác, hôm nay tại sao lại ra mặt giúp cho tên phế vật Diệp Huyền này?
- Ha ha, chuyện của các ngươi đúng là không liên quan gì tới ta, hơn nữa ta cũng không muốn xem vào, nhưng là một thành viên trong cao cấp ban, ta không thể không đứng ra, bởi vì hành vi của các ngươi khiến cho ta cảm thấy hỗ thẹn.
- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ nói rất hay, đường đường là học viên cao cấp ban cư nhiên lại đối phó với một học viên đê cấp ban, cái gọi là tam đại gia tộc chỉ có chút tiền đồ đó thôi sao?
Lại thêm một tiếng quát mang theo điểm tức giận vang lên, đám người lại tản ra, Phượng Nhu Y một đầu tóc dài đỏ rực đi tới, vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Vương Phi và Chu Huyên.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, hắc hắc, nhân duyên của lão tử với nữ nhân cũng không tệ lắm.
Tất cả học viên có mặt ở đây đều trợn mắt kinh ngạc không thôi, trời ạ, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tam đại nữ nhân tề tụ cùng một chỗ, trong đó có tới hai đại nữ thần là ra mặt vì Diệp Huyền, con bà nó, tên Diệp Huyền này thật quá may mắn, quả thực là công địch của toàn thể nam sinh của Tinh Huyền học viện mà.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Diệp Huyền đã bị ánh mắt của tất cả nam học viên xung quang giết trăm ngàn lần rồi.
- Hai vị, đây là chuyện của Vương gia chúng ta, không tới phiên hai người các ngươi nhúng tay vào.
Vương Phi quát lạnh nói.
Lãnh Dĩnh Oánh cười lạnh nói:
- Ha ha, học viên cao cấp ban, võ sĩ nhất giai linh vũ cảnh, học viên mới của Huyền Linh học viện lại khiêu chiến một học viên của đê cấp ban, hai người các ngươi không xấu hổ sao? Đi cùng các ngươi tới Huyền Linh học viện ta đều cảm thấy sỉ nhục.
Lời này vừa ra thì mọi người đều kinh ngạc, ý của câu này rất rõ ràng, Lãnh Dĩnh Oánh cư nhiên cũng đột phá tới nhất giai linh vũ cảnh, trời ạ, tam đại thiên tài cùng nhau tiến vào Huyền Linh học viện, đây quả thực đã phả vỡ lịch sử hơn trăm năm của Huyền Linh học viện.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Đệ đệ ở bên ngoài tìm kỹ nữ, làm cơ (gay), ngay cả một bà già cũng không tha, làm ca ca thì có thể tốt hơn tới đâu, khẩu vị phỏng chừng cũng không kém là bao nhiêu đâu.
Ánh mắt của Vương Phi trầm xuống, sát khí sôi trào trong lòng, cười lạnh nói:
- Diệp Huyền, chẳng trách ngươi không hề sợ hãi, phế vật quả là phế vật, dù có đột phá được cũng không thay đổi được bản chất phế vật, trốn sau lưng nữ nhân thì có xứng là nam nhân không.
- Ha ha, ca có phải là nam nhân hay không cũng không cần ngươi bình luận, bất quá lời khiêu chiến của ngươi, ca tiếp nhận.
Học viên toàn trường đều sững sờ, Trần Tinh vội đi lên bên cạnh Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, đừng nên vọng động.
Phượng Nhu Y cũng vội lên tiếng:
- Không được, Diệp Huyền ngươi không cần phải sính mạnh nhất thời làm gì, Vương Phi chính là võ sĩ linh vũ cảnh nhất giai….
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy ấm áp, sống lại một kiếp, tuy rằng mất đi tất cả, nhưng lại có được vài vị bằng hữu thật tình thế này, quả thật không uổng sống lại một lần.
Hắn nhìn thoáng qua ba người Trần Tinh đang lộ vẻ lo lắng, cười nói:
- Bình tĩnh, đừng vội, bất quá là nhất giai linh vũ cảnh mà thôi.
- Bất quá chỉ là nhất giai vũ cảnh mà thôi?
Trần Tinh không biết nên nói gì:
- Ngươi có biết nhất giai linh vũ cảnh có ý nghĩa gì hay không? Ý nghĩa là đã ngưng luyện huyền khí, chính thức bước vào trình độ võ sĩ, trở thành một võ giả thật sự! Võ sĩ và võ giả chúng ta cách nhau một trời một vực! Những thứ khác không nói, chỉ tính phương diện trình độ lực lượng đã hoàn toàn khác nhau rồi, ngươi thì hay rồi, còn bất quá chỉ là nhất giai linh vũ cảnh mà thôi!
- Ha ha.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng. Võ sĩ? Võ sĩ là cái rắm gì, nếu là kiếp trước còn không có tư cách để liếm giày của hắn. Hắn mỉm cười với ba người, vẻ tự tin trong mắt của hắn lập tức lây lan sang ba người Phượng Nhu Y, Trần Tinh và Lãnh Dĩnh Oánh, trong lòng ba người hốt nhiên có cảm giác dường như Diệp Huyền đang nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chương 77 Hai người cùng lên
Ba người đều sững sờ, ngây người ra tại chỗ, không rõ tại sao mình lại có cảm giác kỳ quái như vậy.
Vương Phi cũng ngây ra, tuyệt đối không ngờ Diệp Huyền lại có thể đáp ứng dễ dàng như vậy, phục hồi tinh thần lại, lập tức cười lên ha hả, vội vàng nói:
- Đây là tự ngươi nói, chọn ngày không bằng gặp ngày, nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng ta quyết một trận sống mái ở luyện võ trường này đi.
Lời vừa dứt thì Vương Phi lập tức nháy mắt một cái, thuôc hạ của gã đang đứng bên cạnh lập tức đuổi đám đông lùi lại, mở ra một con đường, Vương Phi đi ra từ đám người, nhảy lên đài tỉ thí ở giữa luyện võ trường, quay sang Diệp Huyền hô lớn:
- Tiểu tử, đã đáp ứng rồi thì mau bước lên đây, đừng làm một tên hèn nhát dám nói không dám làm.
- Diệp Huyền…
Mọi người lo lắng đồng loạt mở miệng, ngay cả La giáo quan cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Diệp Huyền cười khẽ một cái, cho mọi người một ánh mắt tự tin như đã có tính toán từ sớm, đi tới trên đài tỷ thí.
Nụ cười trên mặt của hắn dần tán đi, trong hai mắt loé sát khí lên.
Vương gia và hắn lúc trước chẳng có ân oán gì, nhưng đối phương năm lần bảy lượt gây sự với hắn, Diệp Huyền cũng không phải là người tốt tính gì, nếu các ngươi đã ác độc như vậy thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác.
- Hảo tiểu tử, đúng là dám đi lên, quả nhiên cũng có chút đảm lượng, chẳng trách đệ đệ không nên thân của ta lại bị ngươi đùa giỡn, chỉ tiếc, gan lớn thì đã sao, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là đã đắc tội Vương gia của ta, bất kỳ kẻ nào dám đắc tội với Vương gia của ta đều sẽ không ai có được kết cục tốt đẹp.
Vương Phi lạnh lùng nói, khí thế trên người của gã đột nhiên bộc phát ra, một cỗ huyền khí bành trướng ra, huyền khí đại biểu cho khí tức của nhất giai võ sĩ lưu chuyển điên cuồng trên đại tỷ thí, giống như lốc xoáy, thổi áo bào của gã tung bay lất phất, đám học viên đứng sát xung quanh đều cảm nhận được từng đợt áp lực ùa tới.
- Sao hả? Cảm nhận được áp lực chưa, ha ha ha.
Trên mặt Vương Phi lộ ra nụ cười dữ tợn.
- Ha ha, sức gió không tệ, quạt cho ta cảm thấy mát lắm.
- Ngươi…
Nụ cười trên gương mặt của Vương Phi khựng lại, thiếu chút nữa tức tới phun máu, mặt đỏ lên.
- Tiểu tử, đừng có khua môi múa mép nữa, hôm nay ta sẽ lấy cái mạng của ngươi.
Lời vừa dứt thì Vương Phi đã ra tay.
Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Đợi đã!
- Sao hả, ngươi lại muốn làm gì đây, hay là đang chuẩn bị đầu hàng nhận thua? Thật xin lỗi, muộn rồi, vừa rồi ta đã nói, hôm nay ta và ngươi sẽ đấu một trận sinh tử, một khi đã đồng ý sinh tử quyết đấu thì dù ngươi có nhảy xuống đài tỷ thí cũng vô dụng.
Vẻ mặt của Vương Phi trở nên dữ tợn, trong lòng cuồng tiếu, ha ha ha, tên ngu ngốc này, cư nhiên thật sự đồng ý quyết đấu sinh tử với mình, đã lên đài rồi thì mọi chuyện không phải hắn có thể quyết định được nữa.
- Sao lại biến thành quyết đấu sinh tử rồi? Không phải nói là đánh mười chiêu sao?
- Tên Vương Phi này giảo hoạt quá, vừa rồi rõ ràng là hắn nói quyết đấu sinh tử, sau đó mới đổi thành đánh mười chiêu.
- Vậy thì hèn hạ quá, quyết đấu sinh tử không giống học viên luận bàn cùng nhau, dù có nhận thua cũng không được, phải là bên thắng đồng ý thì mới có thể chấm dứt.
- Giáo quy của học viện chúng ta rất nghiêm khác, giết hại học viện thì cho dù trước đó đối phương đã đồng ý cũng không được.
- Ha ha, ngươi quá ngu ngốc quá ngây thơ rồi, Vương Phi căn bản không cần giết Diệp Huyền, chỉ cần để cho hắn sống không bằng chết là được.
Mọi người rối rít bàn tán, vẻ mặt kinh ngạc, xem ra Vương Phi đã sớm có mưu tính, lần này Diệp Huyền thảm rồi.
- Nhận thua? Nói đùa.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Ngay cả loại rác rưởi như ngươi cũng xứng để ta nhận thua sao, ta chính là cảm thấy từng người thay nhau lên thì phiền quá, ca ca ta muốn giải quyết một lần cho xong, nữ nhân xấu xí dưới kia cũng cùng lên đi, lão tử giải quyết hai người các ngươi một lần cho xong.
Diệp Huyền chỉ tay về phía Chu Huyên.
Nữ nhân xấu xí, nữ nhân xấu xí, nữ nhân xấu xí….
Thanh âm của Diệp Huyền vang vọng khắp luyện võ trường, tất cả mọi người triệt để ngây ra, tiểu tử này điên rồi, điên thật rồi.
Chẳng những dám mắng một trong tam đại nữ thần là Chu Huyên là nữ nhân xấu xí, mà còn muốn để cho nàng và Vương Phi cũng lên một lúc, hắn cho rằng hắn là ai? Đây là quyết đấu sinh tử, không phải nói chơi.
- Tiểu tử thúi, ta muốn băm ngươi ra làm trăm mảnh…
Chu Huyên tức giận nghiến chặt răng cơ hồ muốn cắn nát, gương mặt trắng nõn xinh đẹp trở nên dữ tợn, gầm lên một tiếng nhảy lên trên đài tỷ thí.
Trong cơn thịnh nộ, nàng vọt lên động thủ trước tiên.
- Chết đi!
Chu Huyên giọng như sấm gầm, thân như ảo ảnh, dưới huyền khí cường đại gia trì đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Huyền, thân thể lăng không đá một cước vào Diệp Huyền.
- Toàn phong thoái!
Một thoái này nhanh như thiểm điệm, mạnh như gió lốc, chân phải đá ra thì lập tức có tiếng rít gió kịch liệt vang vọng khắp luyện võ trường, lấy chân phải của Chu Huyên làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong vòng hai thước xung quanh đều như bị kình khí dữ dội như lốc xoáy bao trùm, vô cùng đáng sợ.
Mọi người đứng ở dưới đều biến sắc, ngay cả vài vị lão sư có mặt ở đây cũng như vậy, tuy rằng Chu Huyên vừa mới đột phá nhấy giai linh vũ cảnh, nhưng một thoái này đã có được tinh hoa của nhất giai võ sĩ, không hổ là thiên tài đỉnh tiêm trong lịch sử của Tinh Huyền học viện.
- Diệp Huyền này có thể đột phá thất mạch huyền đạo cũng coi như là một thiên tài, nhưng hắn không nên đắc tội Vương gia và Chu gia, đáng tiếc cho một thanh niên tốt, hôm nay lại phải bỏ mạng.
Trong lòng mọi người đều kinh diễm cảm thán, âm thầm lắc đầu.
Mắt thấy một thoái này sắp đá trúng Diệp Huyền, nhưng hắn lại mỉm cười, thân hình trong nháy mắt thoáng lùi lại phía sau, tay phải nâng lên, cư nhiên đưa tay bắt lấy chân phải của Chu Huyên.
- Hừ, muốn bắt chân của ta, toàn phong thoái của ta là dùng huyền khí thôi động, trên chân đều có huyền khí bao phủ, tay của ngươi chạm tới thì có thể dễ dàng chấn vỡ xương tay của ngươi.
Chu Huyên vẫn giữ nguyên thế công, trong lòng loé lên ý nghĩ ngoan độc, khí lực trên chân lại tăng thêm vài phần.
- Hây!
Diệp Huyền đột nhiên khẽ quát một tiếng, cánh tay phải vươn thành trảo liên tục đánh vào hư không, kình phong cuốn lên, trong nháy mắt biến thành một cái miệng hổ, miệng hổ há rộng muốn thôn phệ tất cả.
Chương 78 Tiêu dao du (1)
Tất cả mọi người giống như đều sinh ra ảo giác, bên tai mơ hồ truyền tới tiếng hổ gầm!
Đồng tử của Chu Huyên đột nhiên rụt lại, gió xoáy do toàn phong thoái của nàng tạo ra vốn đã bao phủ lấy đối phương, nào ngờ đối phương đột nhiên đánh ra một quyền, lại mang theo oai lực thôn phệ thiên địa, không chỉ hoá giải toàn bộ thoái phong mà mình đánh ra, còn có cái miệng lớn giống như mảnh hổ há miệng như vậy chờ mình tặng thịt lên tới cửa.
- Chuyện gì thế này? Tại sao lại có cảm giác giống như đưa dê vào miệng hổ thế này?
Trong lòng Chu Huyên cả kinh, nhưng lại ổn định lại rất nhanh.
- Mặc kệ chiêu thức của ngươi cổ quái thế nào, ta thế nào cũng là nhất giai võ sĩ, bằng vào huyền khí cũng đủ để ép chết ngươi!
Nghĩ tới đây, Chu Huyên liền thôi động lực chân tới mức mạnh nhất.
- A!
Đột nhiên một trận đau đớn từ chân truyền tới, chỉ thấy tay phải của Diệp Huyền run lên, quấn lên chân của nàng như một con rắn. sau đó mười ngón tay của hắn đột nhiên bấm vào trong bắp chân của nàng, bị mười ngón tay của hắn siết chặt, khí kình bạo phát ra từ chân của nàng nháy mắt liền biến mất không thấy đâu, không thể dùng được nửa điểm sức mạnh!
Càng khiến cho Chu Huyên tức giận hơn nữa chính là bàn tay nóng hổi của Chu Huyên sau khi bắt lấy đùi phai của nàng thì lại còn tuỳ ý sờ soạng hai cái, một loại cảm giác tê dại nháy mắt truyền vào trong đầu của nàng, làm cho sắc mặt của nàng đỏ lên.
- Chết tiệt!
Chu Huyên xấu hổ quát lên một tiếng, thân thể xoay một vòng trên không, chân trái âm tàn đá về phía đầu của Diệp Huyền.
Bốp!
Chỉ thấy Diệp Huyền nhếch mép cười, tay trái đột nhiên vươn ra, năm ngón tay thành trảo, bắt lấy chân trái của Chu Huyên nhanh như chớp.
- Ha ha, còn mang cả tất chân, thật là gợi cảm.
Diệp Huyền cười, ánh mắt lại dò xét dưới váy của Chu Huyên không chút e dè, sau đó nói với vẻ thất vọng:
- Nữ hài tử bây giờ thật là, đã mặc váy ngắn mà bên trong lại đi mặc quần an toàn, sự tin tưởng của người với người ở đâu chứ?
- Ngươi… ta muốn giết chết ngươi.
Gương mặt của Chu Huyên trắng nõn, trong đôi mắt đẹp chỉ toàn sát khí ngập trời, ánh mắt kia hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Huyền.
Ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người, Diệp Huyền lại nhìn lén dưới váy của nàng, ánh mắt sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp gắn chặt vào hạ thể của nàng, nàng xấu hổ tới mức toàn thân nóng lên, tức giận tới mức phát run.
Chu Huyên nàng là một trong tam đại nữ thần của học viện, đại tiểu thư Chu gia trong Lam Nguyệt thành, đám nam nhân trong học viện nhìn thấy nàng ai mà không cung kính, run run rẩy rẩy, loại hạ lưu vô sỉ như Diệp Huyền nàng mới gặp được lần đầu.
- Trời ạ.
Học viên nam toàn trường đều như bị sét đánh trúng, trừng muốn lồi mắt ra, trong mắt dấy lên lửa giận hận không thể đốt cháy Diệp Huyền. Đây chính là nữ thần, cảnh tượng dưới váy của nàng cư nhiên bị Diệp Huyền nhìn thấy sạch sẽ, con bà nó, tại sao ta không thể may mắn như vậy, nhìn thấy phong cảnh dưới váy của nữ thần, cho dù có chết ta cũng nguyện ý.
Còn các nữ học viên thì càng kinh ngạc hơn nữa, Phượng Nhu Y cũng xấu hổ đỏ mặt, khẽ mắng một tiếng:
- Cái tên lưu manh này.
- Vương Phi, ngươi còn đứng sững ở đó làm gì?
Chu Huyên vừa thẹn vừa giận, gầm lên một tiếng, bên ngoài chân đột nhiên bắn ra một đạo quang mang màu vàng đất, trên đỉnh đầu của nàng, một khối quang ảnh giống nham thạch xuất hiện, rung động, một cỗ lực lượng hậu trọng truyền ra từ trong cơ thể nàng, chấn lùi Diệp Huyền.
Advertisements
- Thạch hoá võ hồn.
Xoẹt!
Hai tay của Diệp Huyền trực tiếp xé tất chân màu đen của Chu Huyên xuống một nửa, lùi lại rồi nhưng vẫn không quên sờ nhẹ lên bắp đùi của nàng.
- Chậc chậc, trơn mịn bóng loáng, co giãn hữu lực, quả nhiên là chân đẹp.
Chu Huyên cắn răng, mắt phun lửa, gương mặt đỏ bừng tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên dê xồm chết tiệt, ta muốn ngươi phải chết.
Trong cơn giận dữ, toàn thân Chu Huyên được quang mang màu vàng kia bao phủ, tựa như biến thành một pho tượng đá, một cỗ lực lượng hùng hậu điên cuồng tuôn trào ra từ trong cơ thể của nàng.
- Thạch hoá võ hồn, thạch hoá phụ thể.
Có lão sư nhịn không được khiếp sợ bật thốt, thạch hoá võ hồn của Chu gia, uy danh hiển hách khắp Lam Nguyệt thành, không chỉ có thể đề thăng năng lượng của võ giả, còn có thể tạo thành một tầng thạch hoá mỏng ở bên ngoài võ giả, khiến cho phòng ngự của người đó tăng lên gấp mấy lần.
Tộc trưởng Chu Hoài An của Chu gia nghe nói đã đề thăng cảnh giới của thạch hoá võ hồn lên tới nhị tinh, một khi phóng xuất võ hồn ra thì cho dù có đứng yên cho võ sư huyền vũ cảnh tấn công thì đối phương cũng không thể phá được phòng ngự.
Chu Huyên hôm nay vừa mới đột phá nhất giai linh vũ cảnh đã có thể làm được thạch hoá võ hồn phụ thể, thiên phú bậc này ở trong lịch sử của cả Tinh Huyền học viện và Chu gia cũng đủ để gọi là hào quang sáng chói.
- Phong quyển tàn vân!
Sau khi thạch hoá phụ thể, Chu Huyên khẽ quát một tiếng, cả người phóng lên trời, hai chân luân phiên đá ra như phong xa, kình khí cường hãn, giống như cuồng phong sậu vũ, biến thành một mảnh biển lớn mênh mông bao vây xung quanh Diệp Huyền, sau đó ầm ầm giáng xuống đầu Diệp Huyền.
Còn Vương Phi đứng kế bên sau khi được Chu Huyên nhắc nhở thì cũng đã động thủ.
- Hắc hắc.
Trong mắt của gã hiện lên một tia sát khí hung tợn, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo tà quang.
- Ầm!
Một con yêu xà toàn thân đen nhánh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của gã, thân hình của gã và yêu xà kết hợp làm một, lăng không đánh tới phía Diệp Huyền.
- Hắc xà võ hồn, độc nha kích!
Hai tay làm thành dạng nanh, Vương Phi nhào tới, thiên địa huyền khí bốn phía điên cuồng ùa qua, tạo thành một đạo lốc xoáy, một trước một sau từ hai phía khác nhau đánh về phía Diệp Huyền.
- Hắc xà võ hồn, thạch hoá võ hồn, hai người này không hổ là thiên tài có thể đi vào Huyền Linh học viện, một chiêu liên thủ hoàn mỹ vô khuyết!
Cho dù là người cực kỳ bất mãn với hai người bọn họ là La giáo quan lúc này cũng phải nhìn chăm chú, gã không thể không thừa nhận thiên phú của hai người Vương Phi và Chu Huyên quả thật đáng sợ kinh người, dưới một kích liên thủ này, cho dù là một vài võ giả nhị trọng, tam trọng linh vũ cảnh cũng chưa chắc có thể ngăn trở được.
- Không xong!
- Diệp Huyền!
Ba người Phượng Nhu Y, Trần Tinh và Lãnh Dĩnh Oánh đều siết chặt hai tay, trong lòng lo lắng không thôi.
Chương 79 Tiêu dao du (2)
- Diệp Huyền tiêu rồi.
Những học viên khác cũng lắc đầu không thôi, trong lòng bọn họ thầm nghĩ chiêu thức của hai người kia còn chưa giáng xuống thì kết cục cũng đã định rồi.
Trên đời này tuyệt đối không có bất kỳ võ sĩ nhất trọng nào có thể ngăn được một kích liên thủ của hai đại thiên tài thế này, huống hồ gì Diệp Huyền chỉ là một thất mạch võ giả vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới linh vũ cảnh.
- Đi chết đi!
Vương Phi hét lớn một tiếng, tiếng như sấm dậy, công kích hung hăng giáng xuống.
- Thật sao? Chưa chắc!
Diệp Huyền cười lạnh, huyền khí toàn thân đột nhiên lưu chuyển điên cuồng trong cơ thể, lấy một loại lộ tuyến và tần suất không thể tưởng tượng nổi không ngừng chấn phúc, hắn cứ đứng sừng sững ở nơi đó, một cỗ khí thế lạ kỳ đột nhiên dâng lên từ trong cơ thể của hắn.
Hắn thản nhiên nói:
- Bắc minh có cá, tên gọi là Côn, Côn thể hình to lớn, không biết bao nhiêu dặm!
Ông!
Mỗi một chữ thốt ra thì huyền khí xung quanh người Diệp Huyền đều chấn động, sau khi nói xong hết thì cả thiên địa dường như đều rung chuyển, một đạo hư ảnh có hình dạng như một con cá đột nhiên bay lên từ trên đỉnh đầu của Diệp Huyền, giống như bơi lội trên không trung, khí thế cường hoành bá đạo, trong nháy mắt cuốn phăng hết tất cả.
- Đây là thứ gì? Võ hồn của hắn đây sao, không thể nào, hắn mới chỉ là võ giả thất mạch, sao có thể phóng xuất võ hồn ra được!
Đồng tử của Vương Phi và Chu Huyên đột nhiên co lại, hư ảnh hình cá khổng lồ kia khiến cho hai người thầm sợ hãi, ngay cả võ hồn của hai người bọn họ cũng rung động, giống như kiến hôi gặp phải thần long vậy.
Những người khác cũng khiếp sợ không hiểu, bởi vì tất cả những thứ này đã vượt xa hiểu biết của bọn họ, chỉ thấy một đạo hư ảnh có hình dạng cá khổng lồ đang ngao du, đất trời giống như bị nó dẫn dắt.
- A?
Lúc này, bên trong một gian phòng luyện chế ở toà nhà xử lý công vụ gần đó của học viên, có một lão giả đang chỉ đạo Vân Ngạo Tuyết, đột nhiên, thân thể của lão chấn động, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, hoảng sợ nhìn về phía luyện võ trường cách đó không xa:
- Chuyện gì thế này, hôm nay không phải là ngày các học viên thi học kỳ sao? Sao trong luyện võ trường lại phát ra một cỗ khí thế thiên địa đáng sợ như vậy, rốt cuộc là vị cường giả nào tới Tinh Huyền học viện chúng ta, dẫn phát khí thế thiên địa mà ngay cả ta cũng không thể làm được thế này, nghe nói ít nhất phải cường giả võ tông ngũ giai trong truyền thuyết mới có thể xem rõ được một hai.
Trong lòng lão giả hoảng sợ, ngừng việc chỉ đạo Vân Ngạo Tuyết, phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống khỏi phòng làm việc cao hơn mười trượng, bay vút về phía luyện võ trường, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.
- Lão sư.
Vân Ngạo Tuyết thoáng giật mình, luyện chế lập tức thất bại, sau đó nàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng chạy về phía luyện võ trường.
Trên luyện võ trường, lúc này thế tấn công của Chu Huyên và Vương Phi đã giáng xuống đầu của Diệp Huyền.
Còn khí thế trên người của Diệp Huyền cũng đã vọt lên tới cực hạn.
Miệng hắn khẽ thốt ra:
- Tiêu dao du - - bắc minh huyền công - - côn chưởng!
Côn ngư khổng lồ phát ra khí thế đáng sợ, vọt lên trước mắt bao người, sau đó bổ nhào xuống như thiên thạch, đánh mạnh vào một kích liên thủ của Chu Huyên và Vương Phi.
Advertisements
- Tiêu dao du!
- Bắc minh huyền công!
- Côn chưởng!
- Những thứ này là gì?
Đám người La Chiến nghe thấy liền không che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, vũ kỹ đại khai đại hợp, những thứ bọn họ thấy chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe, quả thực đã vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ. Trong nhất thời tất cả mọi người đều trợn to mắt lên nhìn, đầu óc trống rỗng.
Ầm!
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, vang vọng đất trời, một kích liên thủ của Chu Huyên và Diệp Huyền yếu ớt giống như lấy đậu hũ chọi với đá vàng, nháy mắt liền bị đánh tan, uy lực cái thế kinh thiên động địa hung hăng đánh xuống trên người của hai người bọn họ, kình lực bành trướng trực tiếp chấn nát vụn quần áo trên người của họ.
Phụt!
Máu tươi cuồng phun, hai người một trái một phải, giống như hai viên đạn pháo vừa rời khỏi nòng, tới như thế nào thì bắn về như vậy, trực tiếp bay ra hơn mười mét, ngã mạnh xuống trên đài tỷ thí, máu tươi bắn ra một đường trên không trung sau đó rơi xuống đất tạo thành một vệt máu thật dài.
Kình khí rợp trời tiêu tán, Diệp Huyền lẳng lặng đứng giữa đài tỷ thí, tựa như một pho tượng chiến thần, bất động như núi.
Yên tĩnh, yên tĩnh hoàn toàn!
Luyện võ trường lúc trước còn xôn xao bàn tán bây giờ liền lặng ngắt như tờ, tất cả học viên sợ ngây người, rất nhiều lão sư cũng vậy, thậm chí ngay cả viện trưởng Trử Vĩ Thần và Vân Ngạo Tuyết vừa mới đi tới cửa vào của luyện võ trường cũng khiếp sợ ngây người.
Ngay lúc Diệp Huyền thi triển ra chiêu thức kinh khủng kia thì bọn họ đã nghĩ tới kết quả rằng đám người Vương Phi chắc chắn thất bại rồi, nhưng khi chuyện này phát sinh vẫn khiến nội tâm của bọn họ chấn kinh.
Một chiêu!
Hai đại thiên tài kinh thế của Tinh Huyền học viện, hai người có thể tiến vào Huyền Linh học viện của vương quốc lại bị một võ giả thất mạch đánh bại bằng một chiêu, tất cả chuyện này khiến cho đầu óc của những người ở đây trống rỗng.
- Hư ảnh khủng bố trên đầu của Diệp Huyền vừa rồi rốt cuộc là cái gì?
- Thật là đáng sợ, một chiêu đánh bại Chu Huyên và Vương Phi, học viện của chúng ta cư nhiên có nhân vật như vậy.
- Thua rồi, thua triệt để rồi, võ hồn gia trì, huyền khí kích phát, hai người cư nhiên vẫn thua, lại còn thua thảm như vậy, không thể đỡ nổi một kích.
- Nếu như nói Chu Huyên và Vương Phi là thiên tài thì Diệp Huyền là gì đây? Yêu nghiệt đánh bại thiên tài sao?
- Trời ạ, sao có thể như vậy?
Hồi lâu sau đám đông mới phục hồi tinh thần, cả đám khiếp sợ tột đỉnh, nhao nhao bàn tán, cho dù bây giờ ngồi nhớ lại bọn họ vẫn cứ không dám tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy, bởi vì chuyện này hoàn toàn vượt xa nhận thức của bọn họ.
Trên đài tỷ thí, Diệp Huyền thở ra một hơi, khoé môi nhếch lên thành nụ cười lạnh phóng đãng.
Kiếp trước thân là bát giai võ hoàng, thật ra vừa rồi hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể đánh bại hai người kia, nhưng Diệp Huyền vẫn dùng một chiêu có thể khiến cho người ta rung động nhất, thi triển ra bảo điển Tiêu Dao Du đã khiến hắn được tôn xưng là Tiêu Dao hồn hoàng ở kiếp trước.
Một chiêu qua đi, thân ảnh của hắn đã khắc sâu vào đáy lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây, mấy năm, mấy chục năm sau, dù đã hơn trăm tuổi, nhưng một màn này cũng vĩnh viễn khắc sâu trong lòng mọi người.
Chương 80 Cường thế (1)
- Không thể nào, chuyện này không thể nào…
Trên đài tỷ thí, Vương Phi và Chu Huyên chật vật ngã nhào trên mặt đất, quần áo trên người bọn họ tan nát, máu tươi đầm đìa, tóc tai tán loạn, đã hoàn toàn mất đi vẻ ung dung và bình tĩnh lúc đầu, một kích mãnh liệt của Diệp Huyền đã đánh cho thân thể của bọn họ thất linh bát lạc, máu tươi phun ra khắp nơi, bên trong bảy đạo huyền mạch đã được đả thông giờ đây một mảnh hỗn loạn, đã không thể dùng được nửa điểm lực lượng.
Đối mặt với ánh mắt không dám tin của hai người kia, Diệp Huyền lạnh lùng bước từng bước lên đi về phía Vương Phi.
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Trên mặt Vương Phi chẳng còn vẻ kiêu ngạo trước kia nữa, đồng tử co lại hoảng sợ la lớn.
- Ha ha, muốn làm gì sao, ngươi nói xem?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nụ cười kia rơi vào trong mắt Vương Phi lại khủng bố như ma quỷ.
- Vu lão sư, cứu ta!
Vương Phi hoảng sợ quay xuống đám người gọi lớn.
Bá!
Một đạo nhân ảnh đột nhiên lướt lên đài tỷ thí, người nọ mặc võ bào màu xanh, gương mặt gầy gò, mũi ưng mắt nhỏ, chính là Vu Văn lão sư người chủ trì kiểm tra của cao cấp ban.
Chỉ thấy gã thản nhiên nói:
- Diệp Huyền, học viên tỷ thí cùng nhau đánh trúng thì dừng, nếu đã phân thắng bại thì trận tỷ thí này nên kết thúc đi.
Diệp Huyền hờ hững liếc nhìn gã, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Ai cho ngươi lên, cút xuống cho ta.
Nụ cười trên mặt Vu Văn chợt thu liễm, nhíu mày lạnh giọng nói:
- Diệp Huyền, ta là lão sư của học viện, có quyền huỷ bỏ luận bàn giữa các ngươi, hiện tại kết quả tỷ thí đã có, nếu như ngươi muốn làm gì bất lợi cho Vương Phi học viên thì đừng trách ta không khách khí.
Vu Văn lạnh lùng quát lên, trên người đột nhiên phóng xuất ra một cỗ khí cơ khủng bố, lực lượng đại biểu cho võ sư huyền vũ cảnh nhị giai, hung hăng trấn áp xuống người Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, thân hình vẫn bất động như sơn dưới khí thế của Vu Văn:
- Giữa ta và Vương Phi là quyết đấu sinh tử, không phải luận bàn bình thường giữa học viên với nhau, ngươi là cái thá gì mà dám quản chuyện của ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Quyết đấu sinh tử, không phải học viên luận bàn, không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu, còn nói gì mà có quyền huỷ bỏ, quả là buồn cười.
- Ngươi…. Làm càn!
Trong lòng Vu Văn dâng lên sát khí mãnh liệt, mặc dù gã là lão sư của Tinh Huyền học viện, nhưng lại có quan hệ không tệ cùng Vương gia, cho nên nhất định không có khả năng để Vương Phi bị thương trước mặt gã, trong lòng nghĩ vậy, gã lạnh lùng nói:
Advertisements
- Diệp Huyền, ngươi thân là học viên của học viện, lại không biết tôn ti, không tôn sư trọng đạo, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết phải làm ngươi như thế nào.
Lời vừa dứt thì thân hình của Vu Văn đột nhiên chuyển động, lướt nhanh về phía Diệp Huyền, huyền khí nhị giai khủng bố giống như sóng to biển động, ầm ầm ào tới.
- Ha ha, Vu Văn lão sư, Diệp Huyền nói không sai, quyết đấu sinh tử không ai có thể can thiệp vào, hành vi của các hạ có vẻ hơi quá phận rồi.
Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên ở luyện võ trường, thân ảnh của La Chiến đứng trước đài tỷ võ đột nhiên nhoáng lên một cái như quỷ mị, nháy mắt đã ngăn cản Vu Văn, tay phải của gã hoá thành chưởng, hung hăng đánh xuống, bụp một tiếng đã đánh tan sóng huyền khí mà Vu Văn phóng ra.
- La Chiến lão sư, ngươi đang làm gì đây?
Ánh mắt của Vu Văn trầm xuống, bị La Chiến ngăn lại khiến gã không thể không dừng lại.
- Làm gì sao? Ha ha ha, ta lại muốn hỏi xem Vu Văn ngươi chuẩn bị làm gì mới đúng? Quyết đấu sinh tử là hành vi được Huyền Điện bảo vệ, người thắng trận chưa nói chấm dứt thì không có bất kỳ ai có thể tuỳ tiện can thiệp, chúng ta thân là lão sư của học viện cũng vậy mà thôi, Vu Văn lão sư, không bằng chúng ta cùng nhau xuống dưới chờ xem tiếp đi.
- La Chiến, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Ánh mắt của Vu Văn bén lạnh, bên ngoài thân thể tản ra huyền khí nống đậm.
- Ta chỉ đang giữ gìn uy nghiêm của Huyền Điện mà thôi, sao hả, Vu Văn lão sư, ngươi kích động như vậy lẽ nào là muốn đánh một trận với ta? La Chiến ta tuy rằng thân mang tật nguyền, nhưng thân kinh bách chiến, từ trước tới nay chưa từng sợ ai, bằng không thì ta và ngươi cũng quyết một trận sinh tử đi, sao hả?
Hàn khí trong mắt La Chiến loé ra, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, đột nhiên có một cổ áp lực đột nhiên đập vào mặt, ép Vu Văn gần như không thở nổi.
Không giống với những lão sư khác trong học viện, đa số lão sư trong học viện đều là võ sư nhị giai, nhưng La Chiến trước khi xuất ngũ đã là võ sư tam giai nhất trọng, hơn nữa gã cũng là võ giả duy nhất từ chiến trường trở về, thân kinh bách chiến, trải qua máu và lửa tôi luyện, sát khí của gã so với người khác thì càng thêm khủng bố, bị gã nhìn chằm chằm giống như bị một con ác lang dõi theo, cho dù là Vu Văn cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới gã.
- Không biết điều.
Vu Văn quát lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái, đột nhiên lướt qua La Chiến lao nhanh về phía Diệp Huyền, nếu bắt giữ được Diệp Huyền thì mọi chuyện sẽ xong xuôi.
- Cút trở về!
La Chiến đột nhiên quát lớn một tiếng, sát khí trên người dâng lên, gã luôn chú ý vào nhất cử nhất động của Vu Văn, ngay lúc đối phương vừa cử động thì chân trái của gã hung hăng dẫm mạnh lên đài tỷ thí, nhoáng một cái, thân hình đột nhiên xuất hiện trước mặt Vu Văn như quỷ mị, vung khuỷ tay phải đánh mạnh lên ngực của Vu Văn.
Vu Văn sắc mặt đại biến vội vàng lùi lại phía sau, trong khoảng thời gian ngắn đã giao phong mấy lần, nhanh như chớp, mọi người hoa mắt chóng mặt, chỉ nghe bịch một tiếng, Vu Văn lão sư hét thảm một tiếng, sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, chật vật ngã xuống đài tỷ thí, trong miệng phun ra một cổ máu tươi.
- Quyết đấu sinh tử, không ai có thể ngăn cản, nếu ai không phục thì cứ đi lên, La Chiến ta phụng bồi.
La Chiến nheo mắt, vừa nói vừa bước xuống đài tỷ võ, ánh mắt kiệt ngạo như chim ưng.
- Oa!
Toàn trường ồ lên, tất cả học viên đều đã nghe nói qua sự tích về La Chiến giáo quan, nhưng thật không ngờ, vị lão sư nghiêm khắc bị học viên trong học viện gọi là giáo quan mặt lạnh này, đối mặt với lão sư khác của học viện cũng nghông cuồng, chẳng kiêng nể gì như vậy.
Trong mắt Vương Phi hiện lên một tia sát khí, trong lòng vô cùng sảng khoái, gã có thể tưởng tượng tới tràng cảnh khi tin tức Vương Phi gã báo thù truyền về tới gia tộc, chắc chắn sẽ được vô số trưởng lão trong gia tộc khen ngợi, trận chiến này, gã tới không phải vì muốn trả thù cho Vương Việt mà là vì muốn gầy dựng chút uy vọng cho mình trong gia tộc, chứ việc sống chết của Vương Việt liên quan cái lông gì tới gã.
- Ha ha, các hạ thật đúng là nhân từ, vậy ngươi thì sao?
Diệp Huyền cười như không cười nhìn về phía Chu Huyên.
Chu Huyên mặt không biểu tình, mang theo một cỗ tư thái cao cao tại thượng, lạnh lùng nói:
- Ta thì không nhân từ như vậy, ngươi đạp gãy hai chân của đệ đệ ta, vậy thì hôm nay ta muốn phế tứ chi của ngươi, không chỉ tứ chi, thậm chí ngay cả tu vi của ngươi cũng phải phế đi, đương nhiên, nếu như ngươi tự phế tu vi, tự chặt hai chân thì ta không cần phải tự mình động thủ nữa.
Nàng có vóc người cao gầy, tóc dài xoã vai, bên dưới áo giáp màu bạc kia là một chiếc váy ngắn màu đỏ, cặp đùi trắng nõn thon thả, bị đôi tất màu đen vây quanh, dụ dỗ ánh mắt của người khác.
Nhưng mỹ nhân này lại có tâm địa ác độc như rắn rết.
- Ha ha, xem ra hai người các ngươi hôm nay ăn chắc ta rồi.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lãnh, lạnh lùng nói.
Vương Phi cao cao tại thượng, hừ lạnh nói:
- Mau lựa chọn nhanh đi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.
- Đường đường là hai học viên cao cấp ban mà lại bắt nạt một học viên đê cấp ban ở đây, Vương Phi, Chu Huyên, hai người các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ.
Đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, lọt vào tai lại mang theo chút tức giận.
- Ai?
Vương Phi nhướng mày, quát lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn qua theo ánh mắt của mọi người.
Đám đông tách ra chừa một con đường, một thiếu nữ có dung mạo lạnh lùng như băng sơn, mỹ diễm tuyệt luân đi tới, nàng mặc một chiếc váy dài màu lam, tựa như tiên nữ từ cung khuyết hạ phàm, lãnh diễm cao quý, hàn ý phát ra từ trong xương cốt.
- Lãnh Dĩnh Oánh, là ngươi sao, chuyện này dường như không liên quan tới ngươi mà?
Vương Phi biến sắc, gã thật không ngờ người tới cư nhiên lại là một trong tam đại nữ thần của học viện Lãnh Dĩnh Oánh.
Ánh mắt của Chu Huyên càng thêm âm trầm:
- Lãnh Dĩnh Oánh, chuyện của ta hình như không cần ngươi quản.
Đám học viên khác cũng trợn mắt há mồm, bình thường ở học viện Lãnh Dĩnh Oánh đều độc lai độc vãng, rất ít khi xuất hiện cùng học viên khác, hôm nay tại sao lại ra mặt giúp cho tên phế vật Diệp Huyền này?
- Ha ha, chuyện của các ngươi đúng là không liên quan gì tới ta, hơn nữa ta cũng không muốn xem vào, nhưng là một thành viên trong cao cấp ban, ta không thể không đứng ra, bởi vì hành vi của các ngươi khiến cho ta cảm thấy hỗ thẹn.
- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ nói rất hay, đường đường là học viên cao cấp ban cư nhiên lại đối phó với một học viên đê cấp ban, cái gọi là tam đại gia tộc chỉ có chút tiền đồ đó thôi sao?
Lại thêm một tiếng quát mang theo điểm tức giận vang lên, đám người lại tản ra, Phượng Nhu Y một đầu tóc dài đỏ rực đi tới, vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Vương Phi và Chu Huyên.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, hắc hắc, nhân duyên của lão tử với nữ nhân cũng không tệ lắm.
Tất cả học viên có mặt ở đây đều trợn mắt kinh ngạc không thôi, trời ạ, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tam đại nữ nhân tề tụ cùng một chỗ, trong đó có tới hai đại nữ thần là ra mặt vì Diệp Huyền, con bà nó, tên Diệp Huyền này thật quá may mắn, quả thực là công địch của toàn thể nam sinh của Tinh Huyền học viện mà.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Diệp Huyền đã bị ánh mắt của tất cả nam học viên xung quang giết trăm ngàn lần rồi.
- Hai vị, đây là chuyện của Vương gia chúng ta, không tới phiên hai người các ngươi nhúng tay vào.
Vương Phi quát lạnh nói.
Lãnh Dĩnh Oánh cười lạnh nói:
- Ha ha, học viên cao cấp ban, võ sĩ nhất giai linh vũ cảnh, học viên mới của Huyền Linh học viện lại khiêu chiến một học viên của đê cấp ban, hai người các ngươi không xấu hổ sao? Đi cùng các ngươi tới Huyền Linh học viện ta đều cảm thấy sỉ nhục.
Lời này vừa ra thì mọi người đều kinh ngạc, ý của câu này rất rõ ràng, Lãnh Dĩnh Oánh cư nhiên cũng đột phá tới nhất giai linh vũ cảnh, trời ạ, tam đại thiên tài cùng nhau tiến vào Huyền Linh học viện, đây quả thực đã phả vỡ lịch sử hơn trăm năm của Huyền Linh học viện.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Đệ đệ ở bên ngoài tìm kỹ nữ, làm cơ (gay), ngay cả một bà già cũng không tha, làm ca ca thì có thể tốt hơn tới đâu, khẩu vị phỏng chừng cũng không kém là bao nhiêu đâu.
Ánh mắt của Vương Phi trầm xuống, sát khí sôi trào trong lòng, cười lạnh nói:
- Diệp Huyền, chẳng trách ngươi không hề sợ hãi, phế vật quả là phế vật, dù có đột phá được cũng không thay đổi được bản chất phế vật, trốn sau lưng nữ nhân thì có xứng là nam nhân không.
- Ha ha, ca có phải là nam nhân hay không cũng không cần ngươi bình luận, bất quá lời khiêu chiến của ngươi, ca tiếp nhận.
Học viên toàn trường đều sững sờ, Trần Tinh vội đi lên bên cạnh Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, đừng nên vọng động.
Phượng Nhu Y cũng vội lên tiếng:
- Không được, Diệp Huyền ngươi không cần phải sính mạnh nhất thời làm gì, Vương Phi chính là võ sĩ linh vũ cảnh nhất giai….
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy ấm áp, sống lại một kiếp, tuy rằng mất đi tất cả, nhưng lại có được vài vị bằng hữu thật tình thế này, quả thật không uổng sống lại một lần.
Hắn nhìn thoáng qua ba người Trần Tinh đang lộ vẻ lo lắng, cười nói:
- Bình tĩnh, đừng vội, bất quá là nhất giai linh vũ cảnh mà thôi.
- Bất quá chỉ là nhất giai vũ cảnh mà thôi?
Trần Tinh không biết nên nói gì:
- Ngươi có biết nhất giai linh vũ cảnh có ý nghĩa gì hay không? Ý nghĩa là đã ngưng luyện huyền khí, chính thức bước vào trình độ võ sĩ, trở thành một võ giả thật sự! Võ sĩ và võ giả chúng ta cách nhau một trời một vực! Những thứ khác không nói, chỉ tính phương diện trình độ lực lượng đã hoàn toàn khác nhau rồi, ngươi thì hay rồi, còn bất quá chỉ là nhất giai linh vũ cảnh mà thôi!
- Ha ha.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng. Võ sĩ? Võ sĩ là cái rắm gì, nếu là kiếp trước còn không có tư cách để liếm giày của hắn. Hắn mỉm cười với ba người, vẻ tự tin trong mắt của hắn lập tức lây lan sang ba người Phượng Nhu Y, Trần Tinh và Lãnh Dĩnh Oánh, trong lòng ba người hốt nhiên có cảm giác dường như Diệp Huyền đang nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chương 77 Hai người cùng lên
Ba người đều sững sờ, ngây người ra tại chỗ, không rõ tại sao mình lại có cảm giác kỳ quái như vậy.
Vương Phi cũng ngây ra, tuyệt đối không ngờ Diệp Huyền lại có thể đáp ứng dễ dàng như vậy, phục hồi tinh thần lại, lập tức cười lên ha hả, vội vàng nói:
- Đây là tự ngươi nói, chọn ngày không bằng gặp ngày, nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng ta quyết một trận sống mái ở luyện võ trường này đi.
Lời vừa dứt thì Vương Phi lập tức nháy mắt một cái, thuôc hạ của gã đang đứng bên cạnh lập tức đuổi đám đông lùi lại, mở ra một con đường, Vương Phi đi ra từ đám người, nhảy lên đài tỉ thí ở giữa luyện võ trường, quay sang Diệp Huyền hô lớn:
- Tiểu tử, đã đáp ứng rồi thì mau bước lên đây, đừng làm một tên hèn nhát dám nói không dám làm.
- Diệp Huyền…
Mọi người lo lắng đồng loạt mở miệng, ngay cả La giáo quan cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Diệp Huyền cười khẽ một cái, cho mọi người một ánh mắt tự tin như đã có tính toán từ sớm, đi tới trên đài tỷ thí.
Nụ cười trên mặt của hắn dần tán đi, trong hai mắt loé sát khí lên.
Vương gia và hắn lúc trước chẳng có ân oán gì, nhưng đối phương năm lần bảy lượt gây sự với hắn, Diệp Huyền cũng không phải là người tốt tính gì, nếu các ngươi đã ác độc như vậy thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác.
- Hảo tiểu tử, đúng là dám đi lên, quả nhiên cũng có chút đảm lượng, chẳng trách đệ đệ không nên thân của ta lại bị ngươi đùa giỡn, chỉ tiếc, gan lớn thì đã sao, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là đã đắc tội Vương gia của ta, bất kỳ kẻ nào dám đắc tội với Vương gia của ta đều sẽ không ai có được kết cục tốt đẹp.
Vương Phi lạnh lùng nói, khí thế trên người của gã đột nhiên bộc phát ra, một cỗ huyền khí bành trướng ra, huyền khí đại biểu cho khí tức của nhất giai võ sĩ lưu chuyển điên cuồng trên đại tỷ thí, giống như lốc xoáy, thổi áo bào của gã tung bay lất phất, đám học viên đứng sát xung quanh đều cảm nhận được từng đợt áp lực ùa tới.
- Sao hả? Cảm nhận được áp lực chưa, ha ha ha.
Trên mặt Vương Phi lộ ra nụ cười dữ tợn.
- Ha ha, sức gió không tệ, quạt cho ta cảm thấy mát lắm.
- Ngươi…
Nụ cười trên gương mặt của Vương Phi khựng lại, thiếu chút nữa tức tới phun máu, mặt đỏ lên.
- Tiểu tử, đừng có khua môi múa mép nữa, hôm nay ta sẽ lấy cái mạng của ngươi.
Lời vừa dứt thì Vương Phi đã ra tay.
Diệp Huyền đột nhiên nói:
- Đợi đã!
- Sao hả, ngươi lại muốn làm gì đây, hay là đang chuẩn bị đầu hàng nhận thua? Thật xin lỗi, muộn rồi, vừa rồi ta đã nói, hôm nay ta và ngươi sẽ đấu một trận sinh tử, một khi đã đồng ý sinh tử quyết đấu thì dù ngươi có nhảy xuống đài tỷ thí cũng vô dụng.
Vẻ mặt của Vương Phi trở nên dữ tợn, trong lòng cuồng tiếu, ha ha ha, tên ngu ngốc này, cư nhiên thật sự đồng ý quyết đấu sinh tử với mình, đã lên đài rồi thì mọi chuyện không phải hắn có thể quyết định được nữa.
- Sao lại biến thành quyết đấu sinh tử rồi? Không phải nói là đánh mười chiêu sao?
- Tên Vương Phi này giảo hoạt quá, vừa rồi rõ ràng là hắn nói quyết đấu sinh tử, sau đó mới đổi thành đánh mười chiêu.
- Vậy thì hèn hạ quá, quyết đấu sinh tử không giống học viên luận bàn cùng nhau, dù có nhận thua cũng không được, phải là bên thắng đồng ý thì mới có thể chấm dứt.
- Giáo quy của học viện chúng ta rất nghiêm khác, giết hại học viện thì cho dù trước đó đối phương đã đồng ý cũng không được.
- Ha ha, ngươi quá ngu ngốc quá ngây thơ rồi, Vương Phi căn bản không cần giết Diệp Huyền, chỉ cần để cho hắn sống không bằng chết là được.
Mọi người rối rít bàn tán, vẻ mặt kinh ngạc, xem ra Vương Phi đã sớm có mưu tính, lần này Diệp Huyền thảm rồi.
- Nhận thua? Nói đùa.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Ngay cả loại rác rưởi như ngươi cũng xứng để ta nhận thua sao, ta chính là cảm thấy từng người thay nhau lên thì phiền quá, ca ca ta muốn giải quyết một lần cho xong, nữ nhân xấu xí dưới kia cũng cùng lên đi, lão tử giải quyết hai người các ngươi một lần cho xong.
Diệp Huyền chỉ tay về phía Chu Huyên.
Nữ nhân xấu xí, nữ nhân xấu xí, nữ nhân xấu xí….
Thanh âm của Diệp Huyền vang vọng khắp luyện võ trường, tất cả mọi người triệt để ngây ra, tiểu tử này điên rồi, điên thật rồi.
Chẳng những dám mắng một trong tam đại nữ thần là Chu Huyên là nữ nhân xấu xí, mà còn muốn để cho nàng và Vương Phi cũng lên một lúc, hắn cho rằng hắn là ai? Đây là quyết đấu sinh tử, không phải nói chơi.
- Tiểu tử thúi, ta muốn băm ngươi ra làm trăm mảnh…
Chu Huyên tức giận nghiến chặt răng cơ hồ muốn cắn nát, gương mặt trắng nõn xinh đẹp trở nên dữ tợn, gầm lên một tiếng nhảy lên trên đài tỷ thí.
Trong cơn thịnh nộ, nàng vọt lên động thủ trước tiên.
- Chết đi!
Chu Huyên giọng như sấm gầm, thân như ảo ảnh, dưới huyền khí cường đại gia trì đột nhiên lao tới trước mặt Diệp Huyền, thân thể lăng không đá một cước vào Diệp Huyền.
- Toàn phong thoái!
Một thoái này nhanh như thiểm điệm, mạnh như gió lốc, chân phải đá ra thì lập tức có tiếng rít gió kịch liệt vang vọng khắp luyện võ trường, lấy chân phải của Chu Huyên làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong vòng hai thước xung quanh đều như bị kình khí dữ dội như lốc xoáy bao trùm, vô cùng đáng sợ.
Mọi người đứng ở dưới đều biến sắc, ngay cả vài vị lão sư có mặt ở đây cũng như vậy, tuy rằng Chu Huyên vừa mới đột phá nhấy giai linh vũ cảnh, nhưng một thoái này đã có được tinh hoa của nhất giai võ sĩ, không hổ là thiên tài đỉnh tiêm trong lịch sử của Tinh Huyền học viện.
- Diệp Huyền này có thể đột phá thất mạch huyền đạo cũng coi như là một thiên tài, nhưng hắn không nên đắc tội Vương gia và Chu gia, đáng tiếc cho một thanh niên tốt, hôm nay lại phải bỏ mạng.
Trong lòng mọi người đều kinh diễm cảm thán, âm thầm lắc đầu.
Mắt thấy một thoái này sắp đá trúng Diệp Huyền, nhưng hắn lại mỉm cười, thân hình trong nháy mắt thoáng lùi lại phía sau, tay phải nâng lên, cư nhiên đưa tay bắt lấy chân phải của Chu Huyên.
- Hừ, muốn bắt chân của ta, toàn phong thoái của ta là dùng huyền khí thôi động, trên chân đều có huyền khí bao phủ, tay của ngươi chạm tới thì có thể dễ dàng chấn vỡ xương tay của ngươi.
Chu Huyên vẫn giữ nguyên thế công, trong lòng loé lên ý nghĩ ngoan độc, khí lực trên chân lại tăng thêm vài phần.
- Hây!
Diệp Huyền đột nhiên khẽ quát một tiếng, cánh tay phải vươn thành trảo liên tục đánh vào hư không, kình phong cuốn lên, trong nháy mắt biến thành một cái miệng hổ, miệng hổ há rộng muốn thôn phệ tất cả.
Chương 78 Tiêu dao du (1)
Tất cả mọi người giống như đều sinh ra ảo giác, bên tai mơ hồ truyền tới tiếng hổ gầm!
Đồng tử của Chu Huyên đột nhiên rụt lại, gió xoáy do toàn phong thoái của nàng tạo ra vốn đã bao phủ lấy đối phương, nào ngờ đối phương đột nhiên đánh ra một quyền, lại mang theo oai lực thôn phệ thiên địa, không chỉ hoá giải toàn bộ thoái phong mà mình đánh ra, còn có cái miệng lớn giống như mảnh hổ há miệng như vậy chờ mình tặng thịt lên tới cửa.
- Chuyện gì thế này? Tại sao lại có cảm giác giống như đưa dê vào miệng hổ thế này?
Trong lòng Chu Huyên cả kinh, nhưng lại ổn định lại rất nhanh.
- Mặc kệ chiêu thức của ngươi cổ quái thế nào, ta thế nào cũng là nhất giai võ sĩ, bằng vào huyền khí cũng đủ để ép chết ngươi!
Nghĩ tới đây, Chu Huyên liền thôi động lực chân tới mức mạnh nhất.
- A!
Đột nhiên một trận đau đớn từ chân truyền tới, chỉ thấy tay phải của Diệp Huyền run lên, quấn lên chân của nàng như một con rắn. sau đó mười ngón tay của hắn đột nhiên bấm vào trong bắp chân của nàng, bị mười ngón tay của hắn siết chặt, khí kình bạo phát ra từ chân của nàng nháy mắt liền biến mất không thấy đâu, không thể dùng được nửa điểm sức mạnh!
Càng khiến cho Chu Huyên tức giận hơn nữa chính là bàn tay nóng hổi của Chu Huyên sau khi bắt lấy đùi phai của nàng thì lại còn tuỳ ý sờ soạng hai cái, một loại cảm giác tê dại nháy mắt truyền vào trong đầu của nàng, làm cho sắc mặt của nàng đỏ lên.
- Chết tiệt!
Chu Huyên xấu hổ quát lên một tiếng, thân thể xoay một vòng trên không, chân trái âm tàn đá về phía đầu của Diệp Huyền.
Bốp!
Chỉ thấy Diệp Huyền nhếch mép cười, tay trái đột nhiên vươn ra, năm ngón tay thành trảo, bắt lấy chân trái của Chu Huyên nhanh như chớp.
- Ha ha, còn mang cả tất chân, thật là gợi cảm.
Diệp Huyền cười, ánh mắt lại dò xét dưới váy của Chu Huyên không chút e dè, sau đó nói với vẻ thất vọng:
- Nữ hài tử bây giờ thật là, đã mặc váy ngắn mà bên trong lại đi mặc quần an toàn, sự tin tưởng của người với người ở đâu chứ?
- Ngươi… ta muốn giết chết ngươi.
Gương mặt của Chu Huyên trắng nõn, trong đôi mắt đẹp chỉ toàn sát khí ngập trời, ánh mắt kia hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Huyền.
Ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người, Diệp Huyền lại nhìn lén dưới váy của nàng, ánh mắt sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp gắn chặt vào hạ thể của nàng, nàng xấu hổ tới mức toàn thân nóng lên, tức giận tới mức phát run.
Chu Huyên nàng là một trong tam đại nữ thần của học viện, đại tiểu thư Chu gia trong Lam Nguyệt thành, đám nam nhân trong học viện nhìn thấy nàng ai mà không cung kính, run run rẩy rẩy, loại hạ lưu vô sỉ như Diệp Huyền nàng mới gặp được lần đầu.
- Trời ạ.
Học viên nam toàn trường đều như bị sét đánh trúng, trừng muốn lồi mắt ra, trong mắt dấy lên lửa giận hận không thể đốt cháy Diệp Huyền. Đây chính là nữ thần, cảnh tượng dưới váy của nàng cư nhiên bị Diệp Huyền nhìn thấy sạch sẽ, con bà nó, tại sao ta không thể may mắn như vậy, nhìn thấy phong cảnh dưới váy của nữ thần, cho dù có chết ta cũng nguyện ý.
Còn các nữ học viên thì càng kinh ngạc hơn nữa, Phượng Nhu Y cũng xấu hổ đỏ mặt, khẽ mắng một tiếng:
- Cái tên lưu manh này.
- Vương Phi, ngươi còn đứng sững ở đó làm gì?
Chu Huyên vừa thẹn vừa giận, gầm lên một tiếng, bên ngoài chân đột nhiên bắn ra một đạo quang mang màu vàng đất, trên đỉnh đầu của nàng, một khối quang ảnh giống nham thạch xuất hiện, rung động, một cỗ lực lượng hậu trọng truyền ra từ trong cơ thể nàng, chấn lùi Diệp Huyền.
Advertisements
- Thạch hoá võ hồn.
Xoẹt!
Hai tay của Diệp Huyền trực tiếp xé tất chân màu đen của Chu Huyên xuống một nửa, lùi lại rồi nhưng vẫn không quên sờ nhẹ lên bắp đùi của nàng.
- Chậc chậc, trơn mịn bóng loáng, co giãn hữu lực, quả nhiên là chân đẹp.
Chu Huyên cắn răng, mắt phun lửa, gương mặt đỏ bừng tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tên dê xồm chết tiệt, ta muốn ngươi phải chết.
Trong cơn giận dữ, toàn thân Chu Huyên được quang mang màu vàng kia bao phủ, tựa như biến thành một pho tượng đá, một cỗ lực lượng hùng hậu điên cuồng tuôn trào ra từ trong cơ thể của nàng.
- Thạch hoá võ hồn, thạch hoá phụ thể.
Có lão sư nhịn không được khiếp sợ bật thốt, thạch hoá võ hồn của Chu gia, uy danh hiển hách khắp Lam Nguyệt thành, không chỉ có thể đề thăng năng lượng của võ giả, còn có thể tạo thành một tầng thạch hoá mỏng ở bên ngoài võ giả, khiến cho phòng ngự của người đó tăng lên gấp mấy lần.
Tộc trưởng Chu Hoài An của Chu gia nghe nói đã đề thăng cảnh giới của thạch hoá võ hồn lên tới nhị tinh, một khi phóng xuất võ hồn ra thì cho dù có đứng yên cho võ sư huyền vũ cảnh tấn công thì đối phương cũng không thể phá được phòng ngự.
Chu Huyên hôm nay vừa mới đột phá nhất giai linh vũ cảnh đã có thể làm được thạch hoá võ hồn phụ thể, thiên phú bậc này ở trong lịch sử của cả Tinh Huyền học viện và Chu gia cũng đủ để gọi là hào quang sáng chói.
- Phong quyển tàn vân!
Sau khi thạch hoá phụ thể, Chu Huyên khẽ quát một tiếng, cả người phóng lên trời, hai chân luân phiên đá ra như phong xa, kình khí cường hãn, giống như cuồng phong sậu vũ, biến thành một mảnh biển lớn mênh mông bao vây xung quanh Diệp Huyền, sau đó ầm ầm giáng xuống đầu Diệp Huyền.
Còn Vương Phi đứng kế bên sau khi được Chu Huyên nhắc nhở thì cũng đã động thủ.
- Hắc hắc.
Trong mắt của gã hiện lên một tia sát khí hung tợn, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo tà quang.
- Ầm!
Một con yêu xà toàn thân đen nhánh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của gã, thân hình của gã và yêu xà kết hợp làm một, lăng không đánh tới phía Diệp Huyền.
- Hắc xà võ hồn, độc nha kích!
Hai tay làm thành dạng nanh, Vương Phi nhào tới, thiên địa huyền khí bốn phía điên cuồng ùa qua, tạo thành một đạo lốc xoáy, một trước một sau từ hai phía khác nhau đánh về phía Diệp Huyền.
- Hắc xà võ hồn, thạch hoá võ hồn, hai người này không hổ là thiên tài có thể đi vào Huyền Linh học viện, một chiêu liên thủ hoàn mỹ vô khuyết!
Cho dù là người cực kỳ bất mãn với hai người bọn họ là La giáo quan lúc này cũng phải nhìn chăm chú, gã không thể không thừa nhận thiên phú của hai người Vương Phi và Chu Huyên quả thật đáng sợ kinh người, dưới một kích liên thủ này, cho dù là một vài võ giả nhị trọng, tam trọng linh vũ cảnh cũng chưa chắc có thể ngăn trở được.
- Không xong!
- Diệp Huyền!
Ba người Phượng Nhu Y, Trần Tinh và Lãnh Dĩnh Oánh đều siết chặt hai tay, trong lòng lo lắng không thôi.
Chương 79 Tiêu dao du (2)
- Diệp Huyền tiêu rồi.
Những học viên khác cũng lắc đầu không thôi, trong lòng bọn họ thầm nghĩ chiêu thức của hai người kia còn chưa giáng xuống thì kết cục cũng đã định rồi.
Trên đời này tuyệt đối không có bất kỳ võ sĩ nhất trọng nào có thể ngăn được một kích liên thủ của hai đại thiên tài thế này, huống hồ gì Diệp Huyền chỉ là một thất mạch võ giả vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới linh vũ cảnh.
- Đi chết đi!
Vương Phi hét lớn một tiếng, tiếng như sấm dậy, công kích hung hăng giáng xuống.
- Thật sao? Chưa chắc!
Diệp Huyền cười lạnh, huyền khí toàn thân đột nhiên lưu chuyển điên cuồng trong cơ thể, lấy một loại lộ tuyến và tần suất không thể tưởng tượng nổi không ngừng chấn phúc, hắn cứ đứng sừng sững ở nơi đó, một cỗ khí thế lạ kỳ đột nhiên dâng lên từ trong cơ thể của hắn.
Hắn thản nhiên nói:
- Bắc minh có cá, tên gọi là Côn, Côn thể hình to lớn, không biết bao nhiêu dặm!
Ông!
Mỗi một chữ thốt ra thì huyền khí xung quanh người Diệp Huyền đều chấn động, sau khi nói xong hết thì cả thiên địa dường như đều rung chuyển, một đạo hư ảnh có hình dạng như một con cá đột nhiên bay lên từ trên đỉnh đầu của Diệp Huyền, giống như bơi lội trên không trung, khí thế cường hoành bá đạo, trong nháy mắt cuốn phăng hết tất cả.
- Đây là thứ gì? Võ hồn của hắn đây sao, không thể nào, hắn mới chỉ là võ giả thất mạch, sao có thể phóng xuất võ hồn ra được!
Đồng tử của Vương Phi và Chu Huyên đột nhiên co lại, hư ảnh hình cá khổng lồ kia khiến cho hai người thầm sợ hãi, ngay cả võ hồn của hai người bọn họ cũng rung động, giống như kiến hôi gặp phải thần long vậy.
Những người khác cũng khiếp sợ không hiểu, bởi vì tất cả những thứ này đã vượt xa hiểu biết của bọn họ, chỉ thấy một đạo hư ảnh có hình dạng cá khổng lồ đang ngao du, đất trời giống như bị nó dẫn dắt.
- A?
Lúc này, bên trong một gian phòng luyện chế ở toà nhà xử lý công vụ gần đó của học viên, có một lão giả đang chỉ đạo Vân Ngạo Tuyết, đột nhiên, thân thể của lão chấn động, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, hoảng sợ nhìn về phía luyện võ trường cách đó không xa:
- Chuyện gì thế này, hôm nay không phải là ngày các học viên thi học kỳ sao? Sao trong luyện võ trường lại phát ra một cỗ khí thế thiên địa đáng sợ như vậy, rốt cuộc là vị cường giả nào tới Tinh Huyền học viện chúng ta, dẫn phát khí thế thiên địa mà ngay cả ta cũng không thể làm được thế này, nghe nói ít nhất phải cường giả võ tông ngũ giai trong truyền thuyết mới có thể xem rõ được một hai.
Trong lòng lão giả hoảng sợ, ngừng việc chỉ đạo Vân Ngạo Tuyết, phá vỡ cửa sổ, nhảy xuống khỏi phòng làm việc cao hơn mười trượng, bay vút về phía luyện võ trường, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.
- Lão sư.
Vân Ngạo Tuyết thoáng giật mình, luyện chế lập tức thất bại, sau đó nàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng chạy về phía luyện võ trường.
Trên luyện võ trường, lúc này thế tấn công của Chu Huyên và Vương Phi đã giáng xuống đầu của Diệp Huyền.
Còn khí thế trên người của Diệp Huyền cũng đã vọt lên tới cực hạn.
Miệng hắn khẽ thốt ra:
- Tiêu dao du - - bắc minh huyền công - - côn chưởng!
Côn ngư khổng lồ phát ra khí thế đáng sợ, vọt lên trước mắt bao người, sau đó bổ nhào xuống như thiên thạch, đánh mạnh vào một kích liên thủ của Chu Huyên và Vương Phi.
Advertisements
- Tiêu dao du!
- Bắc minh huyền công!
- Côn chưởng!
- Những thứ này là gì?
Đám người La Chiến nghe thấy liền không che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, vũ kỹ đại khai đại hợp, những thứ bọn họ thấy chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe, quả thực đã vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ. Trong nhất thời tất cả mọi người đều trợn to mắt lên nhìn, đầu óc trống rỗng.
Ầm!
Tiếng nổ vang kinh thiên động địa, vang vọng đất trời, một kích liên thủ của Chu Huyên và Diệp Huyền yếu ớt giống như lấy đậu hũ chọi với đá vàng, nháy mắt liền bị đánh tan, uy lực cái thế kinh thiên động địa hung hăng đánh xuống trên người của hai người bọn họ, kình lực bành trướng trực tiếp chấn nát vụn quần áo trên người của họ.
Phụt!
Máu tươi cuồng phun, hai người một trái một phải, giống như hai viên đạn pháo vừa rời khỏi nòng, tới như thế nào thì bắn về như vậy, trực tiếp bay ra hơn mười mét, ngã mạnh xuống trên đài tỷ thí, máu tươi bắn ra một đường trên không trung sau đó rơi xuống đất tạo thành một vệt máu thật dài.
Kình khí rợp trời tiêu tán, Diệp Huyền lẳng lặng đứng giữa đài tỷ thí, tựa như một pho tượng chiến thần, bất động như núi.
Yên tĩnh, yên tĩnh hoàn toàn!
Luyện võ trường lúc trước còn xôn xao bàn tán bây giờ liền lặng ngắt như tờ, tất cả học viên sợ ngây người, rất nhiều lão sư cũng vậy, thậm chí ngay cả viện trưởng Trử Vĩ Thần và Vân Ngạo Tuyết vừa mới đi tới cửa vào của luyện võ trường cũng khiếp sợ ngây người.
Ngay lúc Diệp Huyền thi triển ra chiêu thức kinh khủng kia thì bọn họ đã nghĩ tới kết quả rằng đám người Vương Phi chắc chắn thất bại rồi, nhưng khi chuyện này phát sinh vẫn khiến nội tâm của bọn họ chấn kinh.
Một chiêu!
Hai đại thiên tài kinh thế của Tinh Huyền học viện, hai người có thể tiến vào Huyền Linh học viện của vương quốc lại bị một võ giả thất mạch đánh bại bằng một chiêu, tất cả chuyện này khiến cho đầu óc của những người ở đây trống rỗng.
- Hư ảnh khủng bố trên đầu của Diệp Huyền vừa rồi rốt cuộc là cái gì?
- Thật là đáng sợ, một chiêu đánh bại Chu Huyên và Vương Phi, học viện của chúng ta cư nhiên có nhân vật như vậy.
- Thua rồi, thua triệt để rồi, võ hồn gia trì, huyền khí kích phát, hai người cư nhiên vẫn thua, lại còn thua thảm như vậy, không thể đỡ nổi một kích.
- Nếu như nói Chu Huyên và Vương Phi là thiên tài thì Diệp Huyền là gì đây? Yêu nghiệt đánh bại thiên tài sao?
- Trời ạ, sao có thể như vậy?
Hồi lâu sau đám đông mới phục hồi tinh thần, cả đám khiếp sợ tột đỉnh, nhao nhao bàn tán, cho dù bây giờ ngồi nhớ lại bọn họ vẫn cứ không dám tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy, bởi vì chuyện này hoàn toàn vượt xa nhận thức của bọn họ.
Trên đài tỷ thí, Diệp Huyền thở ra một hơi, khoé môi nhếch lên thành nụ cười lạnh phóng đãng.
Kiếp trước thân là bát giai võ hoàng, thật ra vừa rồi hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể đánh bại hai người kia, nhưng Diệp Huyền vẫn dùng một chiêu có thể khiến cho người ta rung động nhất, thi triển ra bảo điển Tiêu Dao Du đã khiến hắn được tôn xưng là Tiêu Dao hồn hoàng ở kiếp trước.
Một chiêu qua đi, thân ảnh của hắn đã khắc sâu vào đáy lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây, mấy năm, mấy chục năm sau, dù đã hơn trăm tuổi, nhưng một màn này cũng vĩnh viễn khắc sâu trong lòng mọi người.
Chương 80 Cường thế (1)
- Không thể nào, chuyện này không thể nào…
Trên đài tỷ thí, Vương Phi và Chu Huyên chật vật ngã nhào trên mặt đất, quần áo trên người bọn họ tan nát, máu tươi đầm đìa, tóc tai tán loạn, đã hoàn toàn mất đi vẻ ung dung và bình tĩnh lúc đầu, một kích mãnh liệt của Diệp Huyền đã đánh cho thân thể của bọn họ thất linh bát lạc, máu tươi phun ra khắp nơi, bên trong bảy đạo huyền mạch đã được đả thông giờ đây một mảnh hỗn loạn, đã không thể dùng được nửa điểm lực lượng.
Đối mặt với ánh mắt không dám tin của hai người kia, Diệp Huyền lạnh lùng bước từng bước lên đi về phía Vương Phi.
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Trên mặt Vương Phi chẳng còn vẻ kiêu ngạo trước kia nữa, đồng tử co lại hoảng sợ la lớn.
- Ha ha, muốn làm gì sao, ngươi nói xem?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nụ cười kia rơi vào trong mắt Vương Phi lại khủng bố như ma quỷ.
- Vu lão sư, cứu ta!
Vương Phi hoảng sợ quay xuống đám người gọi lớn.
Bá!
Một đạo nhân ảnh đột nhiên lướt lên đài tỷ thí, người nọ mặc võ bào màu xanh, gương mặt gầy gò, mũi ưng mắt nhỏ, chính là Vu Văn lão sư người chủ trì kiểm tra của cao cấp ban.
Chỉ thấy gã thản nhiên nói:
- Diệp Huyền, học viên tỷ thí cùng nhau đánh trúng thì dừng, nếu đã phân thắng bại thì trận tỷ thí này nên kết thúc đi.
Diệp Huyền hờ hững liếc nhìn gã, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Ai cho ngươi lên, cút xuống cho ta.
Nụ cười trên mặt Vu Văn chợt thu liễm, nhíu mày lạnh giọng nói:
- Diệp Huyền, ta là lão sư của học viện, có quyền huỷ bỏ luận bàn giữa các ngươi, hiện tại kết quả tỷ thí đã có, nếu như ngươi muốn làm gì bất lợi cho Vương Phi học viên thì đừng trách ta không khách khí.
Vu Văn lạnh lùng quát lên, trên người đột nhiên phóng xuất ra một cỗ khí cơ khủng bố, lực lượng đại biểu cho võ sư huyền vũ cảnh nhị giai, hung hăng trấn áp xuống người Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, thân hình vẫn bất động như sơn dưới khí thế của Vu Văn:
- Giữa ta và Vương Phi là quyết đấu sinh tử, không phải luận bàn bình thường giữa học viên với nhau, ngươi là cái thá gì mà dám quản chuyện của ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Quyết đấu sinh tử, không phải học viên luận bàn, không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu, còn nói gì mà có quyền huỷ bỏ, quả là buồn cười.
- Ngươi…. Làm càn!
Trong lòng Vu Văn dâng lên sát khí mãnh liệt, mặc dù gã là lão sư của Tinh Huyền học viện, nhưng lại có quan hệ không tệ cùng Vương gia, cho nên nhất định không có khả năng để Vương Phi bị thương trước mặt gã, trong lòng nghĩ vậy, gã lạnh lùng nói:
Advertisements
- Diệp Huyền, ngươi thân là học viên của học viện, lại không biết tôn ti, không tôn sư trọng đạo, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết phải làm ngươi như thế nào.
Lời vừa dứt thì thân hình của Vu Văn đột nhiên chuyển động, lướt nhanh về phía Diệp Huyền, huyền khí nhị giai khủng bố giống như sóng to biển động, ầm ầm ào tới.
- Ha ha, Vu Văn lão sư, Diệp Huyền nói không sai, quyết đấu sinh tử không ai có thể can thiệp vào, hành vi của các hạ có vẻ hơi quá phận rồi.
Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên ở luyện võ trường, thân ảnh của La Chiến đứng trước đài tỷ võ đột nhiên nhoáng lên một cái như quỷ mị, nháy mắt đã ngăn cản Vu Văn, tay phải của gã hoá thành chưởng, hung hăng đánh xuống, bụp một tiếng đã đánh tan sóng huyền khí mà Vu Văn phóng ra.
- La Chiến lão sư, ngươi đang làm gì đây?
Ánh mắt của Vu Văn trầm xuống, bị La Chiến ngăn lại khiến gã không thể không dừng lại.
- Làm gì sao? Ha ha ha, ta lại muốn hỏi xem Vu Văn ngươi chuẩn bị làm gì mới đúng? Quyết đấu sinh tử là hành vi được Huyền Điện bảo vệ, người thắng trận chưa nói chấm dứt thì không có bất kỳ ai có thể tuỳ tiện can thiệp, chúng ta thân là lão sư của học viện cũng vậy mà thôi, Vu Văn lão sư, không bằng chúng ta cùng nhau xuống dưới chờ xem tiếp đi.
- La Chiến, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?
Ánh mắt của Vu Văn bén lạnh, bên ngoài thân thể tản ra huyền khí nống đậm.
- Ta chỉ đang giữ gìn uy nghiêm của Huyền Điện mà thôi, sao hả, Vu Văn lão sư, ngươi kích động như vậy lẽ nào là muốn đánh một trận với ta? La Chiến ta tuy rằng thân mang tật nguyền, nhưng thân kinh bách chiến, từ trước tới nay chưa từng sợ ai, bằng không thì ta và ngươi cũng quyết một trận sinh tử đi, sao hả?
Hàn khí trong mắt La Chiến loé ra, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, đột nhiên có một cổ áp lực đột nhiên đập vào mặt, ép Vu Văn gần như không thở nổi.
Không giống với những lão sư khác trong học viện, đa số lão sư trong học viện đều là võ sư nhị giai, nhưng La Chiến trước khi xuất ngũ đã là võ sư tam giai nhất trọng, hơn nữa gã cũng là võ giả duy nhất từ chiến trường trở về, thân kinh bách chiến, trải qua máu và lửa tôi luyện, sát khí của gã so với người khác thì càng thêm khủng bố, bị gã nhìn chằm chằm giống như bị một con ác lang dõi theo, cho dù là Vu Văn cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới gã.
- Không biết điều.
Vu Văn quát lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái, đột nhiên lướt qua La Chiến lao nhanh về phía Diệp Huyền, nếu bắt giữ được Diệp Huyền thì mọi chuyện sẽ xong xuôi.
- Cút trở về!
La Chiến đột nhiên quát lớn một tiếng, sát khí trên người dâng lên, gã luôn chú ý vào nhất cử nhất động của Vu Văn, ngay lúc đối phương vừa cử động thì chân trái của gã hung hăng dẫm mạnh lên đài tỷ thí, nhoáng một cái, thân hình đột nhiên xuất hiện trước mặt Vu Văn như quỷ mị, vung khuỷ tay phải đánh mạnh lên ngực của Vu Văn.
Vu Văn sắc mặt đại biến vội vàng lùi lại phía sau, trong khoảng thời gian ngắn đã giao phong mấy lần, nhanh như chớp, mọi người hoa mắt chóng mặt, chỉ nghe bịch một tiếng, Vu Văn lão sư hét thảm một tiếng, sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, chật vật ngã xuống đài tỷ thí, trong miệng phun ra một cổ máu tươi.
- Quyết đấu sinh tử, không ai có thể ngăn cản, nếu ai không phục thì cứ đi lên, La Chiến ta phụng bồi.
La Chiến nheo mắt, vừa nói vừa bước xuống đài tỷ võ, ánh mắt kiệt ngạo như chim ưng.
- Oa!
Toàn trường ồ lên, tất cả học viên đều đã nghe nói qua sự tích về La Chiến giáo quan, nhưng thật không ngờ, vị lão sư nghiêm khắc bị học viên trong học viện gọi là giáo quan mặt lạnh này, đối mặt với lão sư khác của học viện cũng nghông cuồng, chẳng kiêng nể gì như vậy.
Bình luận facebook