Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Trong khi Bùi Huyền giao phong thư ra, thì Ninh Ngọc Nhân cũng đồng thời đưa ra một chiếc vali màu bạc.
Trong phong thư là vé, trong vali là tiền.
Bùi Huyền mở vali ra kiểm tra một chút, sau đó cười cười đóng lại, chìa tay ra với cô ấy:
– Cảm ơn.
Ninh Ngọc Nhân không tình nguyện bắt tay với anh ta, ngón tay chạm vào là thu về ngay, lại bị anh ta kéo vào trong ngực.
– Trả nhiều tiền như thế, cuộc sống sau này của em hẳn sẽ rất khó khăn nhỉ?
Bùi Huyền ôm cô ấy, giọng nói mê hoặc như con rắn vườn địa đàng dụ dỗ Eve ăn trái cấm,
– Thực ra em có thể đối phương thức khác, một phương thức nhẹ nhàng hơn để đổi lấy vé trong tay anh…
- …Không cần đâu.
Không đợi anh ta nói xong, Ninh Ngọc Nhân đã đẩy anh ta ra, tránh như tránh rắn rết lui về phía sau vài bước.
– Vậy được rồi.
Bùi Huyền nhún nhún vai, hai tay nhấc hai vali dưới đất lên, gật đầu với cô ấy,
– Nếu có yêu cầu thì có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào.
Nói xong, anh ta xoay người rời đi, áo gió bay lên sau lưng, cách đó không xa vang lên tiếng còi xe lửa truyền đến.
Ninh Ngọc Nhân nhìn phong thư trong tay, ngón cái cọ xát vào hai chữ Yến Tình sau chữ người nhận, bỗng nhiên ngẩng lên nhìn theo anh ta kêu lên:
– Anh đã lấy được vé này như thế nào?
– Bí mật thương nghiệp.
Bùi Huyền hơi nghiêng mặt qua, vành mũ đổ bóng mờ, khóe môi anh ta nhếch lên dưới cái bóng mờ đó.
Ninh Ngọc Nhân siết phong thư trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn màn ảnh.
– Mẹ…
Ninh Ninh từ ghế ngồi bật đứng lên.
Hai mẹ con cách màn hình nhìn nhau, trong giây lát, lúc màn hình chuyển đi, Ninh Ninh ngã ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu, phiền muộn hỏi:
– Người mua vé chính là mẹ em, anh cảm thấy mẹ em biết được bao nhiêu?
– Bà ấy cái gì cũng không biết.
Thạch Trung Đường an ủi cô,
– Nếu không bà đã không hỏi như vậy.
Ninh Ninh thoạt tiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại thở dài.
– Mẹ em là một người rất tinh tế, lúc còn chưa đổ bệnh, tất cả mọi thứ trong nhà đều do mẹ sắp xếp, gọn gàng ngăn nắp. Mẹ chăm sóc em rất tốt. Mẹ rất yêu thương em.
Ninh Ninh nhớ lại cuộc sống trước kia, lải nhải những chuyện vụn vặt,
– Em rất thích cuộc sống khi đó, mỗi buổi sáng mẹ đánh răng rửa mặt thì sẽ nặn sẵn kem đánh răng cho em, sau đó hai mẹ con em cùng nhau đánh răng trước gương…
Cô nhắm mắt lại, tạm thời cất những ký ức ấm áp và đẹp đẽ ấy lại trong đáy lòng, mở mắt ra đối mặt hiện thực.
– Mẹ là một người cẩn thận như vậy, nhìn thấy tên ở trên phong thư, nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Giọng cô run nhè nhẹ,
– Sau khi điều tra được thì sẽ như thế nào? Mẹ còn tiếp tục mua vé từ Bùi Huyền không? Nếu mẹ còn tiếp tục mua, thì Bùi Huyền còn tiếp tục…
Tiếp tục tội ác Nhân Sinh của anh ta.
Đẩy rất nhiều người vô tội xuống đáy cốc Nhân Sinh, bức bách họ tuyệt vọng, đau khổ, sau đó thu hút vé xem phim đến.
- …Em phải đi đây.
Ninh Ninh đột ngột đứng lên, biểu cảm trên mặt khó mà chịu đựng nổi,
– Em phải đi tìm một người, em phải tìm hiểu rõ chuyện này.
Cô gấp gáp di chuyển khỏi hàng ghế gỗ, bước chân vội vã tiến về phía cửa lớn, đi được một nửa đường, phía sau chợt vang lên giọng nói của Thạch Trung Đường.
– Ninh Ninh. – Anh gọi.
Ninh Ninh dừng bước lại, quay đầu nhìn anh.
– Xem đi.
Thạch Trung Đường vẫn đang ngồi, giơ tay chỉ vào phía trước.
Ninh Ninh chậm rãi nhìn theo hướng anh chỉ.
Trên màn hình chiếu phim, một đôi chân nặng trĩu như đeo xiềng xích vô hình, từng bước từng bước đi lên bậc thang.
Một đôi tay tái nhợt đẩy mở cánh cửa đen kịt trước mặt, gió từ sân thượng thổi qua, thổi tới trên khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Yến Tình.
Nhìn cô ấy từng bước từng bước đi tới mép sân thượng, Ninh Ninh thở dài, nhắm mắt lại, cô thật sự không đành lòng khi nhìn thấy cảnh này.
– Xem tiếp đi em. – Thạch Trung Đường nói, – Xem tiếp đi, Ninh Ninh.
– Có gì hay mà xem. – Ninh Ninh gian nan nói.
Còn có một lý do nữa khiến cô vội vàng chạy trốn, đó là cô không muốn nhìn thấy kết cục của Yến Tình.
Với tư cách là một khán giả, Ninh Ninh không thể làm gì nhiều cho Yến Tình, bởi vì cái giá cho việc thay đổi số mệnh của đối phương là chính mạng sống của cô. Dù rằng đã từng làm rồi, dù rằng nỗ lực đã có trả giá, dù là thử thông qua những người khác để thay đổi số mệnh của Yến Tình, nhưng bây giờ xem ra, cô đã thất bại.
Cuối cùng, Yến Tình vẫn từng bước trở về con đường vận mệnh đã định sẵn của cô ấy.
Cô ấy đứng ở trên sân thượng, từ trên cao nhìn xuống nhóm người bên dưới kia.
Yến Tình ở rất xa nên cô ấy không nghe được họ đang nói cái gì, nhưng làm người xem Ninh Ninh lại nhìn thấy và nghe được rõ ràng, cô thấy có người nào đó đang mỉm cười, như là đang chờ xem trò hay, cô nghe thấy một bác gái trong đó đắc ý hồ hởi nói với người đứng bên cạnh:
– Tôi nói đúng phải không? Chịu đựng không tới ba tháng cô ta sẽ tự sát, ngoại tình thì thôi, còn tổ chức lễ tang giả lừa gạt mọi người, hại hai đứa con gái tôi giận tôi, nói tôi làm chuyện quá đáng mới ép cô ta chết. Tôi quá đáng thì làm sao, hạng người dối trá giả tạo này không nên chết hay sao?
Đây rõ ràng là lý thuyết vặn vẹo đổi trắng thay đen tự xưng chính nghĩa, vấn đề là lời nói của bà ta khá cầu thị và thực sự nhận được sự đồng tình của nhiều người có mặt. Mà khi số người ủng hộ một phía quan điểm chiếm đa số, thì số người ủng hộ quan điểm ngược lại sẽ ít hơn, hoặc là nói vì bo bo giữ mình, họ lựa chọn im lặng, mà sự im lặng của họ sẽ cổ vũ khí thế của bên kia, tuần hoàn lặp lại, tiếng nói của một bên càng lúc càng lớn, tiếng nói của một bên kia càng ngày càng yên lặng – đây chính là sự im lặng xoắn ốc.
Loại xoắn ốc này rất khó đánh vỡ, cần phải có quan điểm mạnh mẽ hơn cùng với một người thực thi mạnh mẽ hơn, hoặc là một tập đoàn thủy quân lớn mạnh hơn mới làm được. Nhưng Yến Tình có cái gì? Cô ấy không có gì cả.
Khi cô ấy từ từ bước ra chân phải của mình, Ninh Ninh nhắm mắt lại.
–
Thế giới hôn tôi với nỗi đau, nhưng tôi đáp lại nó bằng một bài hát.
Tiếng hát của thiếu niên vang lên bên tai Ninh Ninh, như dòng suối ngọt ngào chảy giữa sa mạc.
Ninh Ninh bỗng nhiên choàng mắt ra.
–
Khi đau khổ, đừng nhắm mắt.
Gương mặt của Văn Vũ xuất hiện trên màn hình, cậu không phải tới một mình, sau cậu còn có ba bốn bạn học, ban đầu còn có chút ngượng ngùng, tuy rằng miệng cũng cất tiếng hát, nhưng mà thanh âm nhỏ như muỗi kêu, cần phải đến gần họ mới nghe được rõ.
– Các cháu là ai? Mấy đứa học sinh này, muộn thế này rồi không ở nhà làm bài tập đi còn ra ngoài chơi, bố mẹ thầy cô các cháu có biết không?
Bác gái kia sắc mặt bất thiện quát bọn họ.
Văn Vũ nhìn bà ta, cầm trong tay túi đi tới, sau đó từ trong túi lấy ra thứ gì đó nhét vào trong tay bà ta.
Bác gái cúi nhìn, là một cây nến.
Khi bà ta còn đang chưa hiểu là chuyện gì, Văn Vũ đã bật một que diêm, châm vào cây nến đó.
Mấy học sinh khác nhìn nhau, học theo, phân phát nến mình có cho mọi người ở đây.
–
Hãy mở đôi mắt ra.
Văn Vũ tự thắp sáng cây nến cho mình, sau đó ngẩng lên nhìn Yến Tình, hát,
–
Trong đêm tối tăm, muôn vàn ngọn nến chiếu sáng vì bạn.
– Đồ tâm thần.
Bác gát vứt cây nến xuống dưới đất, dùng chân giẫm lên, ngọn lửa bị dập tắt.
Có mấy người làm theo bà ta, vứt nến xuống đất.
Bác gái đắc ý ngẩng lên nhìn, lại ngạc nhiên phát hiện, còn có rất nhiều người đều cầm nến, ánh nến chiếu sáng vì Yến Tình.
– Bọn mày làm cái gì đấy?
Bà ta kêu lên,
– Mấy đứa học sinh hư, người lớn các người còn học thói xấu theo bọn nó? Nói giúp cho con đ ĩ kia, có phải mấy người từng ngủ với nó rồi không?
Mấy người đàn ông vì tránh rắc rối vội vã ném cây nến xuống đất, khi những người khác còn đang do dự chưa quyết định, Văn Vũ đột nhiên quay sang nhìn bà bác kia, cất tiếng hỏi bà ta:
– Bác chưa từng phạm sai lầm, chưa từng bị người ta bôi nhọ ư?
Bà bác kia cười nhạt:
– Tao phạm lỗi sai nhưng không giống như cô ta, ngoại tình…
Văn Vũ:
– Nhưng giờ bác đang giết người.
Bà bác nhíu mày:
– Mày nói cái gì?
– Đợi lát nữa cảnh sát đến, cháu sẽ nói với họ.
Văn Vũ nghiêm túc nhìn bà ta,
– Cô giáo Yến vốn dĩ không chết, là do bác châm ngòi giúi giục, ép cô giáo phải tự sát.
Bác gái nghe vậy dậm chân, phẫn nộ phừng phừng nói:
– Thằng học sinh kia, mày bôi nhọ tao.
– Cảm giác bị người ta bôi nhọ thế nào? – Văn Vũ hỏi lại bà ta.
Bác gái nghe vậy ngẩn người.
Văn Vũ chậm rãi nhìn quanh bốn phía, những người châm ngòi thổi gió kia, những người duy trì im lặng kia, mấy bạn học ít ỏi đứng về phía mình kia.
– Các người trước nay chưa từng phạm sai lầm, chưa từng bị bôi nhọ ư?
Văn Vũ hỏi họ một câu, sau đó cúi xuống nhặt một cây nến lên, đưa cho một người, người nọ sắc mặt xấu hổ, miễn cưỡng nhận, đang muốn nói gì đó, Văn Vũ đã đi trước một bước, nói với mọi người:
– Cháu không trông cậy mọi người giúp cháu, nhưng cháu hy vọng mọi người ít nhất đừng ngăn cản bọn cháu cứu người. Nếu cô giáo Yến có tội, tòa án sẽ có hình phạt thích đáng, nếu cô giáo Yến vô tội, các người chính là đồng lõa với hung phạm. Nhưng mà hung phạm không giết cô giáo, các người lại giết cô giáo.
Nói xong, cậu không nhìn những người này nữa, cầm ngọn nến trong tay, vừa hát vừa đi lên lầu.
– Cô Yến.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt sạch sẽ tuổi trẻ của cậu, cậu nói với Yến Tình cách đó không xa,
– Đây là bài hát mà cô đã dạy em.
Yến Tình đưa lưng về phía cậu, không quay đầu lại.
Càng ngày càng nhiều tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, càng ngày càng nhiều người đổ ra từ phía sau cậu, có người tay cầm nến, có người không có, có người đến xem náo nhiệt, có người đến cứu người.
– Em tin cô.
Văn Vũ nói với cô ấy,
– Em sẽ thu thập chứng cứ, để cho người khác cũng tin tưởng cô. Tuy rằng hiện tại người tin cô không nhiều, nhưng về sắc chắc chắn sẽ có. Cô Yến ơi, xin cô hãy tin em, cũng hãy tin chính cô…Chỉ cần cô là vô tội, thời gian sẽ trả lại trong sạch cho cô.
Cả người Yến Tình run rẩy lên, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Nước mắt cô ấy đang giàn giụa đầy mặt.
Văn Vũ vội vàng chạy tới, đỡ cô ấy xuống khỏi sân thượng nguy hiểm, hai người đi qua đám đông, bác gái kia tặc miệng hai cái, há miệng định nói gì đó, Yến Tình đột ngột ngẩng lên nhìn thẳng vào bà ta.
– So với Bùi Huyền cùng Vân Lâm, tôi hận bà hơn, còn có tất cả các người nữa.
Ánh mắt Yến Tình từ trên người bà ta rồi quét đến những người đứng sau bà ta, lửa giận trong mắt hừng hực:
– Hai người đó hại tôi có lý do, các người thì sao? Các người biết tôi là ai hay sao? Các người căn bản không biết tôi không quen tôi, không thù không oán với tôi, hại tôi chẳng có lợi gì, vì sao các người lại muốn làm thương tổn tôi? Nhìn tôi đổ máu, các ngươi rất vui sướng phải không? Thấy tôi chết, các người rất vui sướng ư? Trả lời tôi đi! Trả lời tôi đi!!!
Cô ấy bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét lên một tràng dài, như là muốn biến toàn bộ những phẫn nộ cùng uất ức tích lũy trong người mình hóa thành thanh âm, hóa thành dung nham phun trào ra, thanh âm kia sao mà thê lương, cuối cùng hóa thành một tiếng nghẹn ngào tự biện:
– Tôi không ăn trộm, tại sao tôi phải chết vì một việc mà tôi không làm? Tôi phải sống, sống cho đến khi…sự trong sạch của tôi được trả lại!
Màn hình tối sầm lại, nhạc cuối phim vang lên.
Không còn là ba khúc người bên gối nữa, mà là một bài ca chất chứa nỗi đau, ấm ức nhưng lại bao hàm ấm áp.
“
Thế giới lấy đau đớn hôn tôi.”
Giọng hát của Yến Tình bay lên trời cao, giống như đang dùng một đôi cánh chồng chất vết thương bay lượn về phía bầu trời,
“
Tôi đáp lại bằng một bài hát.”
Tên dàn diễn viên bắt đầu cuộn lên trên.
Cuối cùng, tiêu đề của bộ phim hiện lên.
“Không còn im lặng.”
Trong rạp chiếu phim vắng lặng vang lên tiếng vỗ tay.
Thạch Trung Đường vừa vỗ tay vừa đứng lên, cười nói:
– Đúng là em trai của anh. Làm rất đẹp luôn.
Sau đó anh quay đầu, dịu dàng ôn hòa nói với Ninh Ninh:
– Em cũng làm rất đẹp.
Ninh Ninh che miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Luôn có một số bộ phim, luôn có một số người, luôn có một số tình tiết, sau khi xem xong sẽ làm người ta rất cảm động.
– Anh hiểu em, cũng hiểu em trai anh, hai em kỳ thực là cùng loại người, chuyện em muốn làm, em anh cũng sẽ muốn làm.
Thạch Trung Đường thong thả đi về phía cô, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói:
– Cho nên em xem, em ở trong rạp chiếu phim cũng không phải cô đơn một mình, đúng không nào?
Ninh Ninh có chút bối rối, gật đầu lung tung với anh.
– Không chỉ có cậu ấy, còn có anh nữa.
Thạch Trung Đường ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng nói với cô,
– Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì em trước tiên cũng đừng tuyệt vọng, hãy mở mắt ra nhìn em ấy, cũng nhìn anh. Phải biết rằng trên thế giới này, em chẳng những có kẻ địch, còn có cả những người bạn…Tuy rằng anh chỉ là một người bạn trai cũ.
– Anh không phải. – Ninh Ninh rầu rĩ phản bác trong ngực anh.
– Ha ha, vậy là bạn trai đương nhiệm hửm? – Thạch Trung Đường trêu đùa.
- …
Ninh Ninh không trả lời.
Thạch Trung Đường yên lặng một lát, cười đẩy cô ra khỏi ngực mình.
– Được rồi, chẳng phải em muốn tìm người để hỏi chuyện hay sao, mau đi đi.
Ninh Ninh ánh mắt phức tạp nhìn anh một lát, khẽ đáp vâng một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
– Giúp cô ấy như vậy, anh có lợi ích gì chứ?
Khi cô đi rồi, một người đeo mặt nạ đột nhiên hỏi, những người đeo mặt nạ khác tuy rằng không mở miệng, nhưng đều đồng loạt nhìn Thạch Trung Đường.
– Tôi thích em ấy. – Thạch Trung Đường không chút do dự đáp.
– Vậy thì anh nên khiến cô ấy tuyệt vọng hơn. – Người đeo mặt nạ lắc đầu, – Chỉ có làm vậy anh mới kéo cô ấy vào cùng, giữ cô ấy bên mình mãi mãi.
– Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ muốn làm như vậy.
Thạch Trung Đường nhìn theo hướng Ninh Ninh rời đi, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy dịu dàng,
– Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn thân ở trong bóng tối, trái tim hướng về em ấy thôi.
Không ai biết lựa chọn sau này của mình là gì, hầu hết mọi người đều đang hối hận với lựa chọn của quá khứ, sau đó đối mặt với lựa chọn của hiện tại.
Quán cà phê, Ninh Ninh ngồi đối diện với Thôi Hồng Mai, nét mặt của hai người đều rất kỳ lạ.
– Tao cho rằng đến khi tao chết già, mày cũng sẽ không chủ động gặp tao.
Thôi Hồng Mai dùng uống cà phê để che giấu sự không tự nhiên của mình.
Ninh Ninh cũng không nghĩ mình thế mà sẽ chủ động liên hệ với Thôi Hồng Mai, cô ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó hỏi bà ta:
– Lúc trước bà nói với cháu, bà biết tiền của mẹ cháu tiêu vào đâu…
Dừng một chút, Ninh Ninh nhìn thẳng vào mắt bà ta hỏi:
– Tiền mẹ cháu, có phải đều dùng để mua vé không?
Hết chương 71
Trong khi Bùi Huyền giao phong thư ra, thì Ninh Ngọc Nhân cũng đồng thời đưa ra một chiếc vali màu bạc.
Trong phong thư là vé, trong vali là tiền.
Bùi Huyền mở vali ra kiểm tra một chút, sau đó cười cười đóng lại, chìa tay ra với cô ấy:
– Cảm ơn.
Ninh Ngọc Nhân không tình nguyện bắt tay với anh ta, ngón tay chạm vào là thu về ngay, lại bị anh ta kéo vào trong ngực.
– Trả nhiều tiền như thế, cuộc sống sau này của em hẳn sẽ rất khó khăn nhỉ?
Bùi Huyền ôm cô ấy, giọng nói mê hoặc như con rắn vườn địa đàng dụ dỗ Eve ăn trái cấm,
– Thực ra em có thể đối phương thức khác, một phương thức nhẹ nhàng hơn để đổi lấy vé trong tay anh…
- …Không cần đâu.
Không đợi anh ta nói xong, Ninh Ngọc Nhân đã đẩy anh ta ra, tránh như tránh rắn rết lui về phía sau vài bước.
– Vậy được rồi.
Bùi Huyền nhún nhún vai, hai tay nhấc hai vali dưới đất lên, gật đầu với cô ấy,
– Nếu có yêu cầu thì có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào.
Nói xong, anh ta xoay người rời đi, áo gió bay lên sau lưng, cách đó không xa vang lên tiếng còi xe lửa truyền đến.
Ninh Ngọc Nhân nhìn phong thư trong tay, ngón cái cọ xát vào hai chữ Yến Tình sau chữ người nhận, bỗng nhiên ngẩng lên nhìn theo anh ta kêu lên:
– Anh đã lấy được vé này như thế nào?
– Bí mật thương nghiệp.
Bùi Huyền hơi nghiêng mặt qua, vành mũ đổ bóng mờ, khóe môi anh ta nhếch lên dưới cái bóng mờ đó.
Ninh Ngọc Nhân siết phong thư trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn màn ảnh.
– Mẹ…
Ninh Ninh từ ghế ngồi bật đứng lên.
Hai mẹ con cách màn hình nhìn nhau, trong giây lát, lúc màn hình chuyển đi, Ninh Ninh ngã ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu, phiền muộn hỏi:
– Người mua vé chính là mẹ em, anh cảm thấy mẹ em biết được bao nhiêu?
– Bà ấy cái gì cũng không biết.
Thạch Trung Đường an ủi cô,
– Nếu không bà đã không hỏi như vậy.
Ninh Ninh thoạt tiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại thở dài.
– Mẹ em là một người rất tinh tế, lúc còn chưa đổ bệnh, tất cả mọi thứ trong nhà đều do mẹ sắp xếp, gọn gàng ngăn nắp. Mẹ chăm sóc em rất tốt. Mẹ rất yêu thương em.
Ninh Ninh nhớ lại cuộc sống trước kia, lải nhải những chuyện vụn vặt,
– Em rất thích cuộc sống khi đó, mỗi buổi sáng mẹ đánh răng rửa mặt thì sẽ nặn sẵn kem đánh răng cho em, sau đó hai mẹ con em cùng nhau đánh răng trước gương…
Cô nhắm mắt lại, tạm thời cất những ký ức ấm áp và đẹp đẽ ấy lại trong đáy lòng, mở mắt ra đối mặt hiện thực.
– Mẹ là một người cẩn thận như vậy, nhìn thấy tên ở trên phong thư, nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Giọng cô run nhè nhẹ,
– Sau khi điều tra được thì sẽ như thế nào? Mẹ còn tiếp tục mua vé từ Bùi Huyền không? Nếu mẹ còn tiếp tục mua, thì Bùi Huyền còn tiếp tục…
Tiếp tục tội ác Nhân Sinh của anh ta.
Đẩy rất nhiều người vô tội xuống đáy cốc Nhân Sinh, bức bách họ tuyệt vọng, đau khổ, sau đó thu hút vé xem phim đến.
- …Em phải đi đây.
Ninh Ninh đột ngột đứng lên, biểu cảm trên mặt khó mà chịu đựng nổi,
– Em phải đi tìm một người, em phải tìm hiểu rõ chuyện này.
Cô gấp gáp di chuyển khỏi hàng ghế gỗ, bước chân vội vã tiến về phía cửa lớn, đi được một nửa đường, phía sau chợt vang lên giọng nói của Thạch Trung Đường.
– Ninh Ninh. – Anh gọi.
Ninh Ninh dừng bước lại, quay đầu nhìn anh.
– Xem đi.
Thạch Trung Đường vẫn đang ngồi, giơ tay chỉ vào phía trước.
Ninh Ninh chậm rãi nhìn theo hướng anh chỉ.
Trên màn hình chiếu phim, một đôi chân nặng trĩu như đeo xiềng xích vô hình, từng bước từng bước đi lên bậc thang.
Một đôi tay tái nhợt đẩy mở cánh cửa đen kịt trước mặt, gió từ sân thượng thổi qua, thổi tới trên khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Yến Tình.
Nhìn cô ấy từng bước từng bước đi tới mép sân thượng, Ninh Ninh thở dài, nhắm mắt lại, cô thật sự không đành lòng khi nhìn thấy cảnh này.
– Xem tiếp đi em. – Thạch Trung Đường nói, – Xem tiếp đi, Ninh Ninh.
– Có gì hay mà xem. – Ninh Ninh gian nan nói.
Còn có một lý do nữa khiến cô vội vàng chạy trốn, đó là cô không muốn nhìn thấy kết cục của Yến Tình.
Với tư cách là một khán giả, Ninh Ninh không thể làm gì nhiều cho Yến Tình, bởi vì cái giá cho việc thay đổi số mệnh của đối phương là chính mạng sống của cô. Dù rằng đã từng làm rồi, dù rằng nỗ lực đã có trả giá, dù là thử thông qua những người khác để thay đổi số mệnh của Yến Tình, nhưng bây giờ xem ra, cô đã thất bại.
Cuối cùng, Yến Tình vẫn từng bước trở về con đường vận mệnh đã định sẵn của cô ấy.
Cô ấy đứng ở trên sân thượng, từ trên cao nhìn xuống nhóm người bên dưới kia.
Yến Tình ở rất xa nên cô ấy không nghe được họ đang nói cái gì, nhưng làm người xem Ninh Ninh lại nhìn thấy và nghe được rõ ràng, cô thấy có người nào đó đang mỉm cười, như là đang chờ xem trò hay, cô nghe thấy một bác gái trong đó đắc ý hồ hởi nói với người đứng bên cạnh:
– Tôi nói đúng phải không? Chịu đựng không tới ba tháng cô ta sẽ tự sát, ngoại tình thì thôi, còn tổ chức lễ tang giả lừa gạt mọi người, hại hai đứa con gái tôi giận tôi, nói tôi làm chuyện quá đáng mới ép cô ta chết. Tôi quá đáng thì làm sao, hạng người dối trá giả tạo này không nên chết hay sao?
Đây rõ ràng là lý thuyết vặn vẹo đổi trắng thay đen tự xưng chính nghĩa, vấn đề là lời nói của bà ta khá cầu thị và thực sự nhận được sự đồng tình của nhiều người có mặt. Mà khi số người ủng hộ một phía quan điểm chiếm đa số, thì số người ủng hộ quan điểm ngược lại sẽ ít hơn, hoặc là nói vì bo bo giữ mình, họ lựa chọn im lặng, mà sự im lặng của họ sẽ cổ vũ khí thế của bên kia, tuần hoàn lặp lại, tiếng nói của một bên càng lúc càng lớn, tiếng nói của một bên kia càng ngày càng yên lặng – đây chính là sự im lặng xoắn ốc.
Loại xoắn ốc này rất khó đánh vỡ, cần phải có quan điểm mạnh mẽ hơn cùng với một người thực thi mạnh mẽ hơn, hoặc là một tập đoàn thủy quân lớn mạnh hơn mới làm được. Nhưng Yến Tình có cái gì? Cô ấy không có gì cả.
Khi cô ấy từ từ bước ra chân phải của mình, Ninh Ninh nhắm mắt lại.
–
Thế giới hôn tôi với nỗi đau, nhưng tôi đáp lại nó bằng một bài hát.
Tiếng hát của thiếu niên vang lên bên tai Ninh Ninh, như dòng suối ngọt ngào chảy giữa sa mạc.
Ninh Ninh bỗng nhiên choàng mắt ra.
–
Khi đau khổ, đừng nhắm mắt.
Gương mặt của Văn Vũ xuất hiện trên màn hình, cậu không phải tới một mình, sau cậu còn có ba bốn bạn học, ban đầu còn có chút ngượng ngùng, tuy rằng miệng cũng cất tiếng hát, nhưng mà thanh âm nhỏ như muỗi kêu, cần phải đến gần họ mới nghe được rõ.
– Các cháu là ai? Mấy đứa học sinh này, muộn thế này rồi không ở nhà làm bài tập đi còn ra ngoài chơi, bố mẹ thầy cô các cháu có biết không?
Bác gái kia sắc mặt bất thiện quát bọn họ.
Văn Vũ nhìn bà ta, cầm trong tay túi đi tới, sau đó từ trong túi lấy ra thứ gì đó nhét vào trong tay bà ta.
Bác gái cúi nhìn, là một cây nến.
Khi bà ta còn đang chưa hiểu là chuyện gì, Văn Vũ đã bật một que diêm, châm vào cây nến đó.
Mấy học sinh khác nhìn nhau, học theo, phân phát nến mình có cho mọi người ở đây.
–
Hãy mở đôi mắt ra.
Văn Vũ tự thắp sáng cây nến cho mình, sau đó ngẩng lên nhìn Yến Tình, hát,
–
Trong đêm tối tăm, muôn vàn ngọn nến chiếu sáng vì bạn.
– Đồ tâm thần.
Bác gát vứt cây nến xuống dưới đất, dùng chân giẫm lên, ngọn lửa bị dập tắt.
Có mấy người làm theo bà ta, vứt nến xuống đất.
Bác gái đắc ý ngẩng lên nhìn, lại ngạc nhiên phát hiện, còn có rất nhiều người đều cầm nến, ánh nến chiếu sáng vì Yến Tình.
– Bọn mày làm cái gì đấy?
Bà ta kêu lên,
– Mấy đứa học sinh hư, người lớn các người còn học thói xấu theo bọn nó? Nói giúp cho con đ ĩ kia, có phải mấy người từng ngủ với nó rồi không?
Mấy người đàn ông vì tránh rắc rối vội vã ném cây nến xuống đất, khi những người khác còn đang do dự chưa quyết định, Văn Vũ đột nhiên quay sang nhìn bà bác kia, cất tiếng hỏi bà ta:
– Bác chưa từng phạm sai lầm, chưa từng bị người ta bôi nhọ ư?
Bà bác kia cười nhạt:
– Tao phạm lỗi sai nhưng không giống như cô ta, ngoại tình…
Văn Vũ:
– Nhưng giờ bác đang giết người.
Bà bác nhíu mày:
– Mày nói cái gì?
– Đợi lát nữa cảnh sát đến, cháu sẽ nói với họ.
Văn Vũ nghiêm túc nhìn bà ta,
– Cô giáo Yến vốn dĩ không chết, là do bác châm ngòi giúi giục, ép cô giáo phải tự sát.
Bác gái nghe vậy dậm chân, phẫn nộ phừng phừng nói:
– Thằng học sinh kia, mày bôi nhọ tao.
– Cảm giác bị người ta bôi nhọ thế nào? – Văn Vũ hỏi lại bà ta.
Bác gái nghe vậy ngẩn người.
Văn Vũ chậm rãi nhìn quanh bốn phía, những người châm ngòi thổi gió kia, những người duy trì im lặng kia, mấy bạn học ít ỏi đứng về phía mình kia.
– Các người trước nay chưa từng phạm sai lầm, chưa từng bị bôi nhọ ư?
Văn Vũ hỏi họ một câu, sau đó cúi xuống nhặt một cây nến lên, đưa cho một người, người nọ sắc mặt xấu hổ, miễn cưỡng nhận, đang muốn nói gì đó, Văn Vũ đã đi trước một bước, nói với mọi người:
– Cháu không trông cậy mọi người giúp cháu, nhưng cháu hy vọng mọi người ít nhất đừng ngăn cản bọn cháu cứu người. Nếu cô giáo Yến có tội, tòa án sẽ có hình phạt thích đáng, nếu cô giáo Yến vô tội, các người chính là đồng lõa với hung phạm. Nhưng mà hung phạm không giết cô giáo, các người lại giết cô giáo.
Nói xong, cậu không nhìn những người này nữa, cầm ngọn nến trong tay, vừa hát vừa đi lên lầu.
– Cô Yến.
Ánh lửa chiếu lên gương mặt sạch sẽ tuổi trẻ của cậu, cậu nói với Yến Tình cách đó không xa,
– Đây là bài hát mà cô đã dạy em.
Yến Tình đưa lưng về phía cậu, không quay đầu lại.
Càng ngày càng nhiều tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, càng ngày càng nhiều người đổ ra từ phía sau cậu, có người tay cầm nến, có người không có, có người đến xem náo nhiệt, có người đến cứu người.
– Em tin cô.
Văn Vũ nói với cô ấy,
– Em sẽ thu thập chứng cứ, để cho người khác cũng tin tưởng cô. Tuy rằng hiện tại người tin cô không nhiều, nhưng về sắc chắc chắn sẽ có. Cô Yến ơi, xin cô hãy tin em, cũng hãy tin chính cô…Chỉ cần cô là vô tội, thời gian sẽ trả lại trong sạch cho cô.
Cả người Yến Tình run rẩy lên, sau đó chậm rãi quay đầu lại.
Nước mắt cô ấy đang giàn giụa đầy mặt.
Văn Vũ vội vàng chạy tới, đỡ cô ấy xuống khỏi sân thượng nguy hiểm, hai người đi qua đám đông, bác gái kia tặc miệng hai cái, há miệng định nói gì đó, Yến Tình đột ngột ngẩng lên nhìn thẳng vào bà ta.
– So với Bùi Huyền cùng Vân Lâm, tôi hận bà hơn, còn có tất cả các người nữa.
Ánh mắt Yến Tình từ trên người bà ta rồi quét đến những người đứng sau bà ta, lửa giận trong mắt hừng hực:
– Hai người đó hại tôi có lý do, các người thì sao? Các người biết tôi là ai hay sao? Các người căn bản không biết tôi không quen tôi, không thù không oán với tôi, hại tôi chẳng có lợi gì, vì sao các người lại muốn làm thương tổn tôi? Nhìn tôi đổ máu, các ngươi rất vui sướng phải không? Thấy tôi chết, các người rất vui sướng ư? Trả lời tôi đi! Trả lời tôi đi!!!
Cô ấy bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét lên một tràng dài, như là muốn biến toàn bộ những phẫn nộ cùng uất ức tích lũy trong người mình hóa thành thanh âm, hóa thành dung nham phun trào ra, thanh âm kia sao mà thê lương, cuối cùng hóa thành một tiếng nghẹn ngào tự biện:
– Tôi không ăn trộm, tại sao tôi phải chết vì một việc mà tôi không làm? Tôi phải sống, sống cho đến khi…sự trong sạch của tôi được trả lại!
Màn hình tối sầm lại, nhạc cuối phim vang lên.
Không còn là ba khúc người bên gối nữa, mà là một bài ca chất chứa nỗi đau, ấm ức nhưng lại bao hàm ấm áp.
“
Thế giới lấy đau đớn hôn tôi.”
Giọng hát của Yến Tình bay lên trời cao, giống như đang dùng một đôi cánh chồng chất vết thương bay lượn về phía bầu trời,
“
Tôi đáp lại bằng một bài hát.”
Tên dàn diễn viên bắt đầu cuộn lên trên.
Cuối cùng, tiêu đề của bộ phim hiện lên.
“Không còn im lặng.”
Trong rạp chiếu phim vắng lặng vang lên tiếng vỗ tay.
Thạch Trung Đường vừa vỗ tay vừa đứng lên, cười nói:
– Đúng là em trai của anh. Làm rất đẹp luôn.
Sau đó anh quay đầu, dịu dàng ôn hòa nói với Ninh Ninh:
– Em cũng làm rất đẹp.
Ninh Ninh che miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Luôn có một số bộ phim, luôn có một số người, luôn có một số tình tiết, sau khi xem xong sẽ làm người ta rất cảm động.
– Anh hiểu em, cũng hiểu em trai anh, hai em kỳ thực là cùng loại người, chuyện em muốn làm, em anh cũng sẽ muốn làm.
Thạch Trung Đường thong thả đi về phía cô, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói:
– Cho nên em xem, em ở trong rạp chiếu phim cũng không phải cô đơn một mình, đúng không nào?
Ninh Ninh có chút bối rối, gật đầu lung tung với anh.
– Không chỉ có cậu ấy, còn có anh nữa.
Thạch Trung Đường ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng nói với cô,
– Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì em trước tiên cũng đừng tuyệt vọng, hãy mở mắt ra nhìn em ấy, cũng nhìn anh. Phải biết rằng trên thế giới này, em chẳng những có kẻ địch, còn có cả những người bạn…Tuy rằng anh chỉ là một người bạn trai cũ.
– Anh không phải. – Ninh Ninh rầu rĩ phản bác trong ngực anh.
– Ha ha, vậy là bạn trai đương nhiệm hửm? – Thạch Trung Đường trêu đùa.
- …
Ninh Ninh không trả lời.
Thạch Trung Đường yên lặng một lát, cười đẩy cô ra khỏi ngực mình.
– Được rồi, chẳng phải em muốn tìm người để hỏi chuyện hay sao, mau đi đi.
Ninh Ninh ánh mắt phức tạp nhìn anh một lát, khẽ đáp vâng một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
– Giúp cô ấy như vậy, anh có lợi ích gì chứ?
Khi cô đi rồi, một người đeo mặt nạ đột nhiên hỏi, những người đeo mặt nạ khác tuy rằng không mở miệng, nhưng đều đồng loạt nhìn Thạch Trung Đường.
– Tôi thích em ấy. – Thạch Trung Đường không chút do dự đáp.
– Vậy thì anh nên khiến cô ấy tuyệt vọng hơn. – Người đeo mặt nạ lắc đầu, – Chỉ có làm vậy anh mới kéo cô ấy vào cùng, giữ cô ấy bên mình mãi mãi.
– Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ muốn làm như vậy.
Thạch Trung Đường nhìn theo hướng Ninh Ninh rời đi, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy dịu dàng,
– Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn thân ở trong bóng tối, trái tim hướng về em ấy thôi.
Không ai biết lựa chọn sau này của mình là gì, hầu hết mọi người đều đang hối hận với lựa chọn của quá khứ, sau đó đối mặt với lựa chọn của hiện tại.
Quán cà phê, Ninh Ninh ngồi đối diện với Thôi Hồng Mai, nét mặt của hai người đều rất kỳ lạ.
– Tao cho rằng đến khi tao chết già, mày cũng sẽ không chủ động gặp tao.
Thôi Hồng Mai dùng uống cà phê để che giấu sự không tự nhiên của mình.
Ninh Ninh cũng không nghĩ mình thế mà sẽ chủ động liên hệ với Thôi Hồng Mai, cô ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó hỏi bà ta:
– Lúc trước bà nói với cháu, bà biết tiền của mẹ cháu tiêu vào đâu…
Dừng một chút, Ninh Ninh nhìn thẳng vào mắt bà ta hỏi:
– Tiền mẹ cháu, có phải đều dùng để mua vé không?
Hết chương 71
Bình luận facebook