Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Ánh lửa phóng lên cao, trong khán phòng của Rạp chiếu phim Nhân Sinh, Ninh Ninh mở choàng mắt ra.
– Đã trở lại rồi.
Giọng nói của Thạch Trung Đường vang lên bên tai cô, anh ngồi ngay bên cạnh cô, hai người vai dựa vai, đầu dựa đầu, thân mật giống như đôi tình lữ, anh nói khẽ với cô:
– Suỵt, sắp bắt đầu rồi.
Ninh Ninh nuốt những lời vừa mới muốn nói vào bụng, cùng anh nhìn màn hình phía trước.
Bộ phim bắt đầu rồi.
Bó hoa bay lên, từ trong không trung rơi vào trong đám đông, từng đôi tay với ra bắt lấy nó, cuối cùng bị một đôi tay mập mạp tiếp được.
– Chúc mừng cậu nha Vân Lâm. – Yến Tình xách làn váy cưới trắng như tuyết đi tới phía cô ấy, cười ngây thơ chân thành nói, – Người kết hôn tiếp theo chắc chắn là cậu.
– Cảm ơn.
Vân Lâm ôm bó hoa của cô dâu hơi mỉm cười với cô ấy, nụ cười đó chứa đầy thâm ý.
– Nếu anh có bạn bè hay đồng nghiệp tốt thì nhớ giới thiệu nha. – Yến Tình quay sang nói với chú rể của mình, – Vân Lâm của bọn em là người tốt.
Khi người đàn ông mặc bộ vest đen xuất hiện trên màn hình, Ninh Ninh như bị nghẹt thở.
– Được, có rảnh anh sẽ hỏi xem.
Bùi Huyền cười lịch sự, nhưng khi kéo Yến Tình đi, ánh mắt lại thoáng nhìn và mỉm cười với Vân Lâm đang ôm bó hoa phía sau cô ấy.
Tất cả những chuyện này đều diễn ra dưới mí mắt Yến Tình, nhưng cô ấy quá tin tưởng chồng của mình, quá tin tưởng bạn thân của mình, cho nên dù cô ấy có nhìn thấy cũng không hề phát hiện ra.
– Đây là gì vậy?
Hôn lễ kết thúc, hai người trở lại nhà mới, vừa bước vào nhà, Yến Tình thấy trong nhà chất đầy khung ảnh, trong khung ảnh đều là cô, chỉ cần nhìn thôi là như bị vô số ánh mắt của chính mình đang theo dõi mình.
– Quà cưới cho em.
Bùi Huyền từ phía sau ôm lấy cô ấy, dịu dàng nói,
– Thích không?
Thành thật mà nói, một hai chiếc còn tạm được, nhưng mà khắp nhà từ trên xuống dưới đều là chính mình, làm cho Yến Tình có cảm giác rất không thoải mái, nhưng lúc này cô làm sao mà dám làm anh ta mất thể diện, đành phải cười gượng gạo nói:
– Thích ạ.
– Anh biết em sẽ thích mà.
Bùi Huyền cười nói, ánh mắt như có thâm ý khác nhìn tân phòng trước mặt,
– Từ hôm nay trở đi, căn biệt thự này nơi chốn đều là em.
Khi đó, Yến Tình không hề phát giác ra trong lời nói của anh ta có tầng ý nghĩa khác.
Cho đến khi về sau một loạt biến cố phát sinh.
Bị một người đàn ông không quen không biết cưỡng hôn một cách không thể hiểu được, ảnh chụp được dán khắp trường học, lãnh đạo nhà trường tìm cô nói chuyện, đồng nghiệp chỉ trỏ bàn tán sau lưng cô, học sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, bố mẹ lấy nước mắt rửa mặt, bạn bè thân thì xa lánh…
Yến Tình cảm giác mình đã bị thế giới này vứt bỏ, may mà còn có một người không vứt bỏ cô.
– Thế giới bên ngoài, người bên ngoài chỉ biết làm tổn thương em mà thôi.
Bùi Huyền vuốt v3 gương mặt cô ấy, thương xót nhìn cô ấy.
– Thế thì đừng đi ra ngoài nữa.
Yến Tình ngẩn người:
– Ý anh là gì ạ?
– Không cần phải đi giải thích với những người nhàm chán đó làm gì, dù sao thì dù em có nói gì, họ cũng sẽ không tin.
Bùi Huyền nói.
– Em hãy thôi việc, ở lại trong nhà đừng ra ngoài nữa, cũng đừng gặp người ngoài, chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa, mọi người sẽ quên chuyện của em.
Yến Tình có chút dao động, suy nghĩ một lát rồi buồn bã lắc đầu:
– Thế bố mẹ em thì sao đây, mọi người không tìm thấy em thì sẽ đi tìm họ. Mọi người không mắng được em thì sẽ mắng chửi họ, ô ô…
Nghĩ đến bố mẹ vì lo nghĩ buồn thương cho cô mà tóc bạc trắng đi rất nhiều, cô khổ sở khóc lên thành tiếng.
– Đừng khóc.
Bùi Huyền ôm cô ấy an ủi một lát, ở bên tai cô ấy mê hoặc nói,
– Giao cho anh đi, anh có biện pháp đẹp cả đôi đường.
Yến Tình vết thương chồng chất lại hoang mang lo sợ trong sự quan tâm giả dối mà anh ta mang đến đã không chút do dự mà gật đầu.
Sau đó Bùi Huyền đã đến gặp bố mẹ cô ấy, lợi dụng tình yêu của họ với con gái, lợi dụng cảm xúc muốn trốn tránh hiện thực của Yến Tình mà dễ dàng khiến cho họ đồng ý với kế hoạch của mình, nhặt được thi thể một cô gái lang thang trên đường, làm một lễ tang giả, trên lễ tang, Ninh Ninh thấy mình cùng với Lý Bình Bình.
– Vị này chính là?
Bùi Huyền quay sang nhìn cô, giả bộ như không quen biết.
Lý Bình Bình không tình nguyện giới thiệu:
– Đây là đồng nghiệp của em với Yến Tình, tên là Vân Lâm.
– Chào em.
Người đàn ông chìa tay ra với Ninh Ninh,
– Cảm ơn em đã tới dự lễ tang Yến Tình, anh là chồng em ấy, Bùi Huyền.
Ninh Ninh cũng mang vẻ mặt không quen biết với anh ta, chìa tay ra bắt tay với anh ta.
Tay hai người nắm lấy nhau, hai kẻ đồng lõa chính thức dây dưa với nhau.
Về sau, kết giao, kết hôn, vào nhà chung sống.
– Không!!!
Yến Tình sau bức tường nhìn thấy hết toàn bộ, kêu lên những tiếng than khóc đau khổ.
– Tôi coi cậu là người bạn tốt nhất, tôi đã coi anh là người yêu thương nhất của mình.
Cô ở sau mắt mèo rơi nước mắt, móng tay bấu chặt trên tường,
– Vân Lâm, Bùi Huyền, vì sao hai người lại làm tổn thương tôi như vậy?
Yến Tình chưa từng làm tổn thương người khác, từ trước đến nay cũng chưa từng kết oán kết thù với ai, cô ấy không hiểu tại sao lòng người có thể ác độc như vậy, không hiểu vì sao bạn thân cùng người chồng của cô ấy có thể có thể đâm sau lưng cô ấy.
Mũi tên đen tối bắn lén từ kẻ thù sẽ không làm cho người ta khổ sở, chỉ có mũi tên đen tối bắn lén từ người thân mới làm cho người ta khổ sở đến không thể chịu đựng nổi như vậy.
– Mình tuyệt vọng quá, đau khổ quá, hối hận quá…
Yến Tình quỳ dưới đất, nước mắt rơi trên nền đất,
– Ông trời ơi, cầu xin ông trời cứu tôi, cứu tôi ra ngoài…hoặc là…hoặc là…
Giọng cô ấy bị nghẹn và lạc nhịp, phải mất một lúc lâu mới có thể thành câu.
– Hoặc là cho tôi làm lại lần nữa…
Cô ấy thảm thiết kêu lên.
– Làm lại một lần nữa!!! Dẫu có chết tôi cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng Vân Lâm, có chết cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng Bùi Huyền. Tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ một người nào nữa!
Ngay trong giây phút tiếng kêu thảm thiết thê lương kia vang lên, cửa phòng bị người ta gõ vang, Ninh Ninh đang ở trong phòng khách đọc báo đứng lên đi mở cửa.
Hàng xóm bên cạnh đứng ngoài cửa, là một người một bà lão tóc bạc, trong tay cầm một phong thư, ngay cả bản thân bà ấy cũng đầy vẻ khó tin, nói với cô:
– Ở đây có một phong thư, gửi cho Yến Tình.
Tiếng kêu than của Yến Tình không người nào nghe thấy, chỉ có Rạp chiếu phim Nhân Sinh nghe thấy được.
Nó bắt đầu gửi vé cho cô ấy.
Tấm vé đầu tiên giấu ở trong thư, tấm thứ hai giấu ở trong chiếc váy cưới mà Ninh Ninh mua, tấm thứ ba nằm trong đống báo chí cũ, ngoài tấm thứ hai, hai tấm vé khác đều không ngoại lệ đều đã bị Bùi Huyền chặn lại.
– …Anh ta đã chặn lại vé vào cửa, đúng không ạ?
Ninh Ninh cuối cùng không kiên nhẫn nổi quay sang hỏi Thạch Trung Đường.
– Rạp chiếu phim cho phép anh ta làm như vậy ạ?
– Rạp chiếu phim đương nhiên không cho phép, nhưng anh ta làm người trông cửa tiền nhiệm, anh ta còn thành công chạy trốn.
Thạch Trung Đường nhìn chằm chằm Bùi Huyền trên màn hình,
– Anh ta chẳng những thoát khỏi sự khống chế của Rạp chiếu phim, còn lưu giữ lại ký ức của Rạp chiếu phim…Ninh Ninh ơi.
Anh quay sang Ninh Ninh, khẩn thiết nói.
– Trong những bộ phim sau này, em nhất định sẽ thường xuyên gặp được anh ta, anh thậm chí còn nghi ngờ anh ta hiện tại hãy còn sống, đang ở bên cạnh em, trong số những người em biết hoặc không biết. Em nhất định phải cẩn thận, đừng để anh ta nhận ra em.
Sắc mặt Ninh Ninh cũng trở nên nghiêm trọng, cô dường như đã hiểu ra vì sao anh cùng với Khúc lão đại vẫn luôn nói bộ phim này có nguy hiểm.
Nguy hiểm không phải là bộ phim, mà là người đã thoát ly khỏi khống chế kia.
- …Anh đừng lo lắng quá vậy chứ?
Ninh Ninh muốn làm giảm bầu không khí căng thẳng, hơn nữa trong nội tâm cô tuy rằng thừa nhận Bùi Huyền là một phần tử nguy hiểm, nhưng cũng không cho rằng đối phương sẽ tạo thành uy hiếp đối với mình.
– Cho dù bị anh ta nhận ra thì cũng không sao đâu, anh ta chỉ là kẻ buôn lậu vé, cùng lắm là bắt em, hỏi em có muốn mua vé hay không thôi.
Thạch Trung Đường nhẹ nhàng lắc đầu.
– Anh ta mưu sát Vân Lâm.
Anh nói,
– Em là người trong cuộc, chẳng những biết quá trình giết người của anh ta, còn biết bí mật lớn nhất của anh ta…biết người ta đã tạo ra vé xem phim như thế nào.
Sắc mặt Ninh Ninh bấy giờ mới khó coi lên.
Cô vẫn luôn không biết vé vào cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh là đến như thế nào.
Mà ở trong bộ phim “Người bên gối” này, Bùi Huyền gần như là từng bước từng bước một biểu diễn một loạt thủ đoạn đáng sợ cho cô xem, một phương pháp kiếm được vé xem phim.
– Tra tấn một người bình thường sống không bằng chết, khiến cho người đó điên cuồng, tuyệt vọng, không cam lòng, và muốn thay đổi vận mệnh của mình từ tận đáy lòng, lúc này Rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ dựa theo quy tắc của nó, mở rộng cánh cửa cho loại người này, cũng gửi vé vào cửa cho họ.
Ninh Ninh nói xong, bản thân cô cũng toát mồ hôi lạnh, ngỡ ngàng khó tin nhìn Thạch Trung Đường,
– Loại chuyện này không có hạn chế ạ?
Nếu như không có hạn chế…
Nếu không phải bị cô làm cho rối loạn, Yến Tình rất có khả năng sẽ bị Bùi Huyền giam cầm cả đời, trở thành một tài nguyên kiếm vé không giới hạn.
– Đương nhiên là có hạn chế.
Thạch Trung Đường bất đắc dĩ nói,
– Rạp chiếu phim nhiều nhất chỉ gửi ba vé cho một người. Em hiểu ý nghĩa này là gì không?
Ninh Ninh lặng thinh một lát, chua xót nói:
– Ý nghĩa Bùi Huyền sẽ không ngừng đổi mới người được chọn, sau khi cướp được ba vé của người đó, anh ta sẽ vứt bỏ người này, đổi tiếp người khác.
– Đúng thế, anh ta sẽ không ngừng đổi người.
Thạch Trung Đường nói xong, đôi mắt nhìn về phía trước.
Ninh Ninh có chút kỳ quái liếc anh, sau đó cùng nhìn theo hướng của anh.
Cô cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi.
Nhưng dụi dụi mắt nhìn kỹ lần nữa, chỗ ngồi trạm khắc hoa phía trước trống không, vị khán giả khác kia …đâu mất rồi?
– Lý Bình Bình…Cô ấy đâu mất rồi?
Ninh Ninh hỏi, trong lòng có một dự cảm rất không lành.
– Cô ta cũng là người biết chuyện.
Thạch Trung Đường ôm bả vai Ninh Nin,
– Hơn nữa lá gan cô ta quá lớn, dám xuyên đến bản thân mình trong quá khứ. Ninh Ninh, em nhất định phải học hỏi từ nó.
Ninh Ninh cảm nhận được cơ thể mình rét run, không khỏi dựa vào anh càng gần hơn, muốn hấp thu một chút độ ấm từ trên người anh.
Rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ mang đến thương tổn nhất định cho người khác, đối với người lần đầu xuyên vào phim, loại thương tổn này chủ yếu là nằm ở tinh thần và tâm lý, nhưng sau khi nắm giữ được phương pháp diễn xuất, nó có thể được giảm bớt ở một mức độ nhất định. Tiến thêm một bước thương tổn, chính là thương tổn do thay đổi vận mệnh nhân vật chính mang đến, ngược lại, chỉ cần không thay đổi vận mệnh nhân vật chính, thì sẽ không phải chịu chút tổn thương nào nữa.
Nhưng hiện tại, một thương tổn trực quan hơn, đáng sợ hơn xuất hiện ở trước mặt Ninh Ninh.
Chính là thương tổn đến từ những người xung quanh cô.
– Ninh Ninh, em đừng bao giờ xuyên vào mình trong quá khứ.
Thạch Trung Đường nói với cô.
– Nếu như vận số không tốt mà xuyên đến chính mình trong quá khứ, em nhất định phải càng thẩn thận hơn. Nếu kẻ địch nấp trong tối, vậy thì em càng không thể ở chỗ sáng, em cũng phải giấu mình đi.
– Vâng ạ.
Lúc này đây Ninh Ninh không chút do dự mà gật đầu.
– Nếu được, em hãy cố gắng tránh xa Bùi Huyền…A.
Thạch Trung Đường nhìn cảnh trên màn hình, cười khổ,
– Xong rồi, không tránh được rồi.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trên màn hình.
Ánh lửa phóng lên cao, Bùi Huyền nhấc vali dưới chân lên, xoay người rời đi.
Ở nơi cần đến, một người phụ nữ đang chờ anh ta.
– Anh tới rồi à? – Người phụ nữ kia quay lại, tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra gương mặt mỹ lệ của Ninh Ngọc Nhân, – Có mang vé đến không?
Hết chương 70
– Đã trở lại rồi.
Giọng nói của Thạch Trung Đường vang lên bên tai cô, anh ngồi ngay bên cạnh cô, hai người vai dựa vai, đầu dựa đầu, thân mật giống như đôi tình lữ, anh nói khẽ với cô:
– Suỵt, sắp bắt đầu rồi.
Ninh Ninh nuốt những lời vừa mới muốn nói vào bụng, cùng anh nhìn màn hình phía trước.
Bộ phim bắt đầu rồi.
Bó hoa bay lên, từ trong không trung rơi vào trong đám đông, từng đôi tay với ra bắt lấy nó, cuối cùng bị một đôi tay mập mạp tiếp được.
– Chúc mừng cậu nha Vân Lâm. – Yến Tình xách làn váy cưới trắng như tuyết đi tới phía cô ấy, cười ngây thơ chân thành nói, – Người kết hôn tiếp theo chắc chắn là cậu.
– Cảm ơn.
Vân Lâm ôm bó hoa của cô dâu hơi mỉm cười với cô ấy, nụ cười đó chứa đầy thâm ý.
– Nếu anh có bạn bè hay đồng nghiệp tốt thì nhớ giới thiệu nha. – Yến Tình quay sang nói với chú rể của mình, – Vân Lâm của bọn em là người tốt.
Khi người đàn ông mặc bộ vest đen xuất hiện trên màn hình, Ninh Ninh như bị nghẹt thở.
– Được, có rảnh anh sẽ hỏi xem.
Bùi Huyền cười lịch sự, nhưng khi kéo Yến Tình đi, ánh mắt lại thoáng nhìn và mỉm cười với Vân Lâm đang ôm bó hoa phía sau cô ấy.
Tất cả những chuyện này đều diễn ra dưới mí mắt Yến Tình, nhưng cô ấy quá tin tưởng chồng của mình, quá tin tưởng bạn thân của mình, cho nên dù cô ấy có nhìn thấy cũng không hề phát hiện ra.
– Đây là gì vậy?
Hôn lễ kết thúc, hai người trở lại nhà mới, vừa bước vào nhà, Yến Tình thấy trong nhà chất đầy khung ảnh, trong khung ảnh đều là cô, chỉ cần nhìn thôi là như bị vô số ánh mắt của chính mình đang theo dõi mình.
– Quà cưới cho em.
Bùi Huyền từ phía sau ôm lấy cô ấy, dịu dàng nói,
– Thích không?
Thành thật mà nói, một hai chiếc còn tạm được, nhưng mà khắp nhà từ trên xuống dưới đều là chính mình, làm cho Yến Tình có cảm giác rất không thoải mái, nhưng lúc này cô làm sao mà dám làm anh ta mất thể diện, đành phải cười gượng gạo nói:
– Thích ạ.
– Anh biết em sẽ thích mà.
Bùi Huyền cười nói, ánh mắt như có thâm ý khác nhìn tân phòng trước mặt,
– Từ hôm nay trở đi, căn biệt thự này nơi chốn đều là em.
Khi đó, Yến Tình không hề phát giác ra trong lời nói của anh ta có tầng ý nghĩa khác.
Cho đến khi về sau một loạt biến cố phát sinh.
Bị một người đàn ông không quen không biết cưỡng hôn một cách không thể hiểu được, ảnh chụp được dán khắp trường học, lãnh đạo nhà trường tìm cô nói chuyện, đồng nghiệp chỉ trỏ bàn tán sau lưng cô, học sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, bố mẹ lấy nước mắt rửa mặt, bạn bè thân thì xa lánh…
Yến Tình cảm giác mình đã bị thế giới này vứt bỏ, may mà còn có một người không vứt bỏ cô.
– Thế giới bên ngoài, người bên ngoài chỉ biết làm tổn thương em mà thôi.
Bùi Huyền vuốt v3 gương mặt cô ấy, thương xót nhìn cô ấy.
– Thế thì đừng đi ra ngoài nữa.
Yến Tình ngẩn người:
– Ý anh là gì ạ?
– Không cần phải đi giải thích với những người nhàm chán đó làm gì, dù sao thì dù em có nói gì, họ cũng sẽ không tin.
Bùi Huyền nói.
– Em hãy thôi việc, ở lại trong nhà đừng ra ngoài nữa, cũng đừng gặp người ngoài, chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa, mọi người sẽ quên chuyện của em.
Yến Tình có chút dao động, suy nghĩ một lát rồi buồn bã lắc đầu:
– Thế bố mẹ em thì sao đây, mọi người không tìm thấy em thì sẽ đi tìm họ. Mọi người không mắng được em thì sẽ mắng chửi họ, ô ô…
Nghĩ đến bố mẹ vì lo nghĩ buồn thương cho cô mà tóc bạc trắng đi rất nhiều, cô khổ sở khóc lên thành tiếng.
– Đừng khóc.
Bùi Huyền ôm cô ấy an ủi một lát, ở bên tai cô ấy mê hoặc nói,
– Giao cho anh đi, anh có biện pháp đẹp cả đôi đường.
Yến Tình vết thương chồng chất lại hoang mang lo sợ trong sự quan tâm giả dối mà anh ta mang đến đã không chút do dự mà gật đầu.
Sau đó Bùi Huyền đã đến gặp bố mẹ cô ấy, lợi dụng tình yêu của họ với con gái, lợi dụng cảm xúc muốn trốn tránh hiện thực của Yến Tình mà dễ dàng khiến cho họ đồng ý với kế hoạch của mình, nhặt được thi thể một cô gái lang thang trên đường, làm một lễ tang giả, trên lễ tang, Ninh Ninh thấy mình cùng với Lý Bình Bình.
– Vị này chính là?
Bùi Huyền quay sang nhìn cô, giả bộ như không quen biết.
Lý Bình Bình không tình nguyện giới thiệu:
– Đây là đồng nghiệp của em với Yến Tình, tên là Vân Lâm.
– Chào em.
Người đàn ông chìa tay ra với Ninh Ninh,
– Cảm ơn em đã tới dự lễ tang Yến Tình, anh là chồng em ấy, Bùi Huyền.
Ninh Ninh cũng mang vẻ mặt không quen biết với anh ta, chìa tay ra bắt tay với anh ta.
Tay hai người nắm lấy nhau, hai kẻ đồng lõa chính thức dây dưa với nhau.
Về sau, kết giao, kết hôn, vào nhà chung sống.
– Không!!!
Yến Tình sau bức tường nhìn thấy hết toàn bộ, kêu lên những tiếng than khóc đau khổ.
– Tôi coi cậu là người bạn tốt nhất, tôi đã coi anh là người yêu thương nhất của mình.
Cô ở sau mắt mèo rơi nước mắt, móng tay bấu chặt trên tường,
– Vân Lâm, Bùi Huyền, vì sao hai người lại làm tổn thương tôi như vậy?
Yến Tình chưa từng làm tổn thương người khác, từ trước đến nay cũng chưa từng kết oán kết thù với ai, cô ấy không hiểu tại sao lòng người có thể ác độc như vậy, không hiểu vì sao bạn thân cùng người chồng của cô ấy có thể có thể đâm sau lưng cô ấy.
Mũi tên đen tối bắn lén từ kẻ thù sẽ không làm cho người ta khổ sở, chỉ có mũi tên đen tối bắn lén từ người thân mới làm cho người ta khổ sở đến không thể chịu đựng nổi như vậy.
– Mình tuyệt vọng quá, đau khổ quá, hối hận quá…
Yến Tình quỳ dưới đất, nước mắt rơi trên nền đất,
– Ông trời ơi, cầu xin ông trời cứu tôi, cứu tôi ra ngoài…hoặc là…hoặc là…
Giọng cô ấy bị nghẹn và lạc nhịp, phải mất một lúc lâu mới có thể thành câu.
– Hoặc là cho tôi làm lại lần nữa…
Cô ấy thảm thiết kêu lên.
– Làm lại một lần nữa!!! Dẫu có chết tôi cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng Vân Lâm, có chết cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng Bùi Huyền. Tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ một người nào nữa!
Ngay trong giây phút tiếng kêu thảm thiết thê lương kia vang lên, cửa phòng bị người ta gõ vang, Ninh Ninh đang ở trong phòng khách đọc báo đứng lên đi mở cửa.
Hàng xóm bên cạnh đứng ngoài cửa, là một người một bà lão tóc bạc, trong tay cầm một phong thư, ngay cả bản thân bà ấy cũng đầy vẻ khó tin, nói với cô:
– Ở đây có một phong thư, gửi cho Yến Tình.
Tiếng kêu than của Yến Tình không người nào nghe thấy, chỉ có Rạp chiếu phim Nhân Sinh nghe thấy được.
Nó bắt đầu gửi vé cho cô ấy.
Tấm vé đầu tiên giấu ở trong thư, tấm thứ hai giấu ở trong chiếc váy cưới mà Ninh Ninh mua, tấm thứ ba nằm trong đống báo chí cũ, ngoài tấm thứ hai, hai tấm vé khác đều không ngoại lệ đều đã bị Bùi Huyền chặn lại.
– …Anh ta đã chặn lại vé vào cửa, đúng không ạ?
Ninh Ninh cuối cùng không kiên nhẫn nổi quay sang hỏi Thạch Trung Đường.
– Rạp chiếu phim cho phép anh ta làm như vậy ạ?
– Rạp chiếu phim đương nhiên không cho phép, nhưng anh ta làm người trông cửa tiền nhiệm, anh ta còn thành công chạy trốn.
Thạch Trung Đường nhìn chằm chằm Bùi Huyền trên màn hình,
– Anh ta chẳng những thoát khỏi sự khống chế của Rạp chiếu phim, còn lưu giữ lại ký ức của Rạp chiếu phim…Ninh Ninh ơi.
Anh quay sang Ninh Ninh, khẩn thiết nói.
– Trong những bộ phim sau này, em nhất định sẽ thường xuyên gặp được anh ta, anh thậm chí còn nghi ngờ anh ta hiện tại hãy còn sống, đang ở bên cạnh em, trong số những người em biết hoặc không biết. Em nhất định phải cẩn thận, đừng để anh ta nhận ra em.
Sắc mặt Ninh Ninh cũng trở nên nghiêm trọng, cô dường như đã hiểu ra vì sao anh cùng với Khúc lão đại vẫn luôn nói bộ phim này có nguy hiểm.
Nguy hiểm không phải là bộ phim, mà là người đã thoát ly khỏi khống chế kia.
- …Anh đừng lo lắng quá vậy chứ?
Ninh Ninh muốn làm giảm bầu không khí căng thẳng, hơn nữa trong nội tâm cô tuy rằng thừa nhận Bùi Huyền là một phần tử nguy hiểm, nhưng cũng không cho rằng đối phương sẽ tạo thành uy hiếp đối với mình.
– Cho dù bị anh ta nhận ra thì cũng không sao đâu, anh ta chỉ là kẻ buôn lậu vé, cùng lắm là bắt em, hỏi em có muốn mua vé hay không thôi.
Thạch Trung Đường nhẹ nhàng lắc đầu.
– Anh ta mưu sát Vân Lâm.
Anh nói,
– Em là người trong cuộc, chẳng những biết quá trình giết người của anh ta, còn biết bí mật lớn nhất của anh ta…biết người ta đã tạo ra vé xem phim như thế nào.
Sắc mặt Ninh Ninh bấy giờ mới khó coi lên.
Cô vẫn luôn không biết vé vào cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh là đến như thế nào.
Mà ở trong bộ phim “Người bên gối” này, Bùi Huyền gần như là từng bước từng bước một biểu diễn một loạt thủ đoạn đáng sợ cho cô xem, một phương pháp kiếm được vé xem phim.
– Tra tấn một người bình thường sống không bằng chết, khiến cho người đó điên cuồng, tuyệt vọng, không cam lòng, và muốn thay đổi vận mệnh của mình từ tận đáy lòng, lúc này Rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ dựa theo quy tắc của nó, mở rộng cánh cửa cho loại người này, cũng gửi vé vào cửa cho họ.
Ninh Ninh nói xong, bản thân cô cũng toát mồ hôi lạnh, ngỡ ngàng khó tin nhìn Thạch Trung Đường,
– Loại chuyện này không có hạn chế ạ?
Nếu như không có hạn chế…
Nếu không phải bị cô làm cho rối loạn, Yến Tình rất có khả năng sẽ bị Bùi Huyền giam cầm cả đời, trở thành một tài nguyên kiếm vé không giới hạn.
– Đương nhiên là có hạn chế.
Thạch Trung Đường bất đắc dĩ nói,
– Rạp chiếu phim nhiều nhất chỉ gửi ba vé cho một người. Em hiểu ý nghĩa này là gì không?
Ninh Ninh lặng thinh một lát, chua xót nói:
– Ý nghĩa Bùi Huyền sẽ không ngừng đổi mới người được chọn, sau khi cướp được ba vé của người đó, anh ta sẽ vứt bỏ người này, đổi tiếp người khác.
– Đúng thế, anh ta sẽ không ngừng đổi người.
Thạch Trung Đường nói xong, đôi mắt nhìn về phía trước.
Ninh Ninh có chút kỳ quái liếc anh, sau đó cùng nhìn theo hướng của anh.
Cô cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi.
Nhưng dụi dụi mắt nhìn kỹ lần nữa, chỗ ngồi trạm khắc hoa phía trước trống không, vị khán giả khác kia …đâu mất rồi?
– Lý Bình Bình…Cô ấy đâu mất rồi?
Ninh Ninh hỏi, trong lòng có một dự cảm rất không lành.
– Cô ta cũng là người biết chuyện.
Thạch Trung Đường ôm bả vai Ninh Nin,
– Hơn nữa lá gan cô ta quá lớn, dám xuyên đến bản thân mình trong quá khứ. Ninh Ninh, em nhất định phải học hỏi từ nó.
Ninh Ninh cảm nhận được cơ thể mình rét run, không khỏi dựa vào anh càng gần hơn, muốn hấp thu một chút độ ấm từ trên người anh.
Rạp chiếu phim Nhân Sinh sẽ mang đến thương tổn nhất định cho người khác, đối với người lần đầu xuyên vào phim, loại thương tổn này chủ yếu là nằm ở tinh thần và tâm lý, nhưng sau khi nắm giữ được phương pháp diễn xuất, nó có thể được giảm bớt ở một mức độ nhất định. Tiến thêm một bước thương tổn, chính là thương tổn do thay đổi vận mệnh nhân vật chính mang đến, ngược lại, chỉ cần không thay đổi vận mệnh nhân vật chính, thì sẽ không phải chịu chút tổn thương nào nữa.
Nhưng hiện tại, một thương tổn trực quan hơn, đáng sợ hơn xuất hiện ở trước mặt Ninh Ninh.
Chính là thương tổn đến từ những người xung quanh cô.
– Ninh Ninh, em đừng bao giờ xuyên vào mình trong quá khứ.
Thạch Trung Đường nói với cô.
– Nếu như vận số không tốt mà xuyên đến chính mình trong quá khứ, em nhất định phải càng thẩn thận hơn. Nếu kẻ địch nấp trong tối, vậy thì em càng không thể ở chỗ sáng, em cũng phải giấu mình đi.
– Vâng ạ.
Lúc này đây Ninh Ninh không chút do dự mà gật đầu.
– Nếu được, em hãy cố gắng tránh xa Bùi Huyền…A.
Thạch Trung Đường nhìn cảnh trên màn hình, cười khổ,
– Xong rồi, không tránh được rồi.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trên màn hình.
Ánh lửa phóng lên cao, Bùi Huyền nhấc vali dưới chân lên, xoay người rời đi.
Ở nơi cần đến, một người phụ nữ đang chờ anh ta.
– Anh tới rồi à? – Người phụ nữ kia quay lại, tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra gương mặt mỹ lệ của Ninh Ngọc Nhân, – Có mang vé đến không?
Hết chương 70
Bình luận facebook