• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TÔI TỪNG XUYÊN QUA BỘ PHIM NÀY (2 Viewers)

  • Chương 171

Chỉ có một nhà tù duy nhất trong thành phố này.



Ngày hôm nay sẽ có một loạt tù nhân mới được đưa tới, quản giáo đang canh giữ ở cửa, người đeo mặt nạ cũng đang canh giữ ở cửa.



Khí hậu hơi oi bức, lấy tay quạt gió, âm thanh phàn nàn của cả hai chồng lên nhau.



– Làm sao còn chưa tới?



Tại Bệnh viện Nhân dân số Một thành phố.



– Chờ một chút, chờ một chút! – Một người đàn ông to lớn chạy về phía thang máy với người mẹ già trên lưng.



Một bàn tay thon dài sạch sẽ nhấn nút giữ cửa, cánh cửa thang máy sắp khép lại một lần nữa mở ra.



– Cám ơn, cám ơn. – Người đàn ông to lớn lao vào thang máy nói với người giữ cửa thang máy cho mình.



– Không có gì. – Văn Vũ thu tay lại, lịch sự cười với đối phương.



Cửa thang máy đóng lại, sau một giây không trọng lượng, nó bắt đầu đi lên trên.



Trên cửa thang máy sáng bóng soi sáng gương mặt không biểu cảm của Văn Vũ.



Ban đầu anh nói với Thạch Trung Đường là đi nhà tù. Đúng vậy, anh sẽ đi nhưng không phải đi ngay lúc này.



– Nhà tù khó ra khó vào, nhưng bệnh viện thì lại khác. – Văn Vũ nghĩ, – Trong số những người sắp chết luôn tìm được một hai người làm nhiều điều ác bị người khác căm hận nhưng lại không muốn chết, thà trở thành người trông cửa còn hơn.



Bệnh viện, đó là một nơi sinh lão bệnh tử, bên trong đó có không biết bao nhiêu người đau đớn khổ sở, có không biết bao nhiêu người đau khóc thành tiếng, có không biết có bao nhiêu người nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn, chỉ để cố gắng được sống thêm một ngày, ở nơi này anh nhất định tìm được một nhân tuyển thích hợp.



Chờ một chút.



Chuyện anh nghĩ ra được anh trai thật sự không nghĩ được ư?



Đinh ——



Cửa thang máy từ từ mở ra.



Người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh ồ lên:



– Ồ, không có ai sao cửa lại mở nhỉ?



Văn Vũ nhìn cửa thang máy không có một ai.



Nơi đó…có thật không có người không?



Người đàn ông cao to lầm bầm, cửa lại lần nữa đóng lại, thang máy lại bắt đầu đi lên trên, bên trên chỉ lên một tầng rồi lại mở ra.



Một người phụ nữ bế một đứa trẻ đứng ở cửa, liếc nhìn vào bên trong thang máy rồi quay sang đứa con gái ốm yếu của mình nói:



– Người đầy rồi, mẹ con mình chờ chuyến khác đi.



Văn Vũ ngẩn người, một giây sau lao ra ngoài cửa.



Chân trước vừa bước ra khỏi cửa thang máy, chân sau lại bị kéo lại.



Trong tiếng thét của người phụ nữ cùng với đứa bé, đinh một tiếng, cửa thang máy đóng lại.



Cùng thời gian, tại đoàn phim “Bóng Ma trong rạp hát”.



Mặc dù có rất nhiều thăng trầm nhưng cuối cùng cũng đã đến cảnh diễn cuối cùng, “Sân khấu của Bóng Ma”.



Cảnh này nói đúng là bởi vì được sự dạy bảo của Bóng Ma cùng với sự ủng họ toàn lực của tiểu thư nhà giàu, nam chính cuối cùng đã trở thành giác nhi nổi tiếng nhất lúc ấy, anh ta đi tới đâu thì ánh mắt mọi người đều đuổi theo tới đó, quả nhiên là vô cùng hot vô cùng nổi danh.



Nhưng cùng đồng thời là anh ta đi tới đâu thì tử vong liền đi theo tới đó.



Những kẻ đám nói xấu sau lưng anh ta lén giở trò xấu với anh ta, thèm muốn sắc đẹp của anh ta tất cả đều bị chết bất đắc kỳ tử, về sau, có một số sự việc dần dần nổi lên mặt nước, cuối cùng có một diễn viên kịch già cũng tiết lộ bí mật bụi bặm của quá khứ – phía dưới rạp hát này, nơi tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời có một người phụ nữ, một người phụ nữ có tên là Bóng Ma.



Người phụ nữ này vì nam chính mà đã giết người.



Ngày hôm đó nam chính một lần nữa lên sân khấu, hát ca khúc thành danh của anh ta là “Tân biên Mẫu Đơn đình”, chỗ ngồi chật kín, dĩ nhiên không thể thiếu được vị tiểu thư nhà giàu kia, tất cả khán giả hưng phấn thảo luận người chết tiếp theo là ai, tiểu thư nhà giàu vẫy tay gọi thân tín tới, che miệng nói với gã:



– Tôi đứng ra làm mồi nhử, Bóng Ma ba lần bốn lượt muốn giết tôi, lần này cũng sẽ không ngoại lệ, các người chuẩn bị sẵn sàng, đợi cô ta vừa đi ra thì lập tức bắt lấy người, sống chết không quan trọng!



Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên, cô ta quay đầu lại nhìn, hai mắt sáng lên, vỗ tay theo.



Cô ta là khách quý, ngồi ở vị trí đẹp nhất và dễ thấy nhất, Trần Song Hạc quay đầu lại liền tìm được cô ta, hai người nháy mắt với nhau.



– Bẫy đã chuẩn bị kỹ càng.



– Biết rồi, anh sẽ phối hợp với em.



Không cần một ngôn ngữ gì đã hiểu được ý tứ của đối phương.



Trần Song Hạc thích cảm giác như vậy, mặc dù rất nhiều người nói tiểu thư nhà giàu nông cạn, nhưng nguyên do chính bởi vì nông cạn mà anh ta có thể nhìn thấu cô ta mà không phải giống như người nào đó nhìn thấu mình và thao túng mình như một con rối.



Anh ta mệt mỏi, căm ghét và sợ hãi, anh ta muốn thoát khỏi Bóng Ma để kết hôn với một người phụ nữ bình thường, sống một cuộc sống bình thường.




Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ. – Trần Song Hạc có chút không yên lòng hát lên, –
Chỉ trong khoảnh khắc mà đã đắm say.



Bên tai, một giọng nói xúc động tiếp tục:




Người sống có thể chết, người chết có thể sống.



Trần Song Hạc sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn.



Cứ cho rằng cô sẽ vẫn giống như trước ẩn nấp sau màn, đâm vào sau lưng người ta. Nào biết đằng sau tấm màn lớn đỏ rực xuất hiện tiếng hát truyền cảm, vô vàn ngôn từ nhưng lại không tìm được từ nào chính xác để diễn tả giọng hát của cô, chỉ biết rằng khi cô hát lên, toàn bộ Hí lâu đều lặng ngắt như tờ, mọi người quên cả chớp mắt, quên cả hít thở, thậm chí ngay cả huyết dịch cũng quên cả lưu thông, toàn thân trên dưới tất cả khí quan đều ngừng hoạt động, chỉ còn đôi tai là còn hữu dụng. Ngay cả tiểu thư nhà giàu căm hận Bóng Ma nhất cũng không kìm lòng được giơ tay lên, ngăn cản hạ thủ thân tín rời đi, nhưng cũng không cần cô ta ngăn cản, bản thân đám thân tín kia cũng đang mê mẩn vì tiếng hát, căn bản không hề chú ý tới chỉ thị của cô ta.




Tình yêu ở trong mộng… – Bức màn lớn màu đỏ từ từ được vén lên, Bóng Ma đeo mặt nạ mặc trang phục hóa trang đi lên sân khấu, hát cho Trần Song Hạc nghe, –
Cớ gì coi là thật.



Cớ gì coi là thật ư?



Khóe mắt khẽ liếc tiểu thư nhà giàu đang ngồi ở ghế VIP, Ninh Ninh nhếch lên một nụ cười có chút giễu cợt, nụ cười kia làm cho tiểu thư nhà giàu bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô ta tát vào mặt gã thân tín khiến cho đối phương giật mình sực tỉnh, sau đó bụm mặt vội vàng rời đi.



Ninh Ninh chuyển ánh mắt, ánh mắt rơi vào Trần Song Hạc đang lộ rõ sự thấp thỏm.



Trần Song Hạc vội vàng đưa tay ra sau lưng xua xua tay.



Các vũ giả trong trang phục trắng tràn vào, trên áo trắng thêu trúc xanh, nhảy múa xung quanh hai người, giống như trúc vây họ trong đó, đình viện trở nên sâu hơn một chút.



– Ôi…tiểu thư, tiểu thư! – Trần Song Hạc ra vẻ kinh ngạc, – Tiểu sinh đến chỗ kia không tìm được tiểu thư, thì ra là đang ở đây.



Lại nhìn chung quanh, từ phía sau lưng lấy ra một cành trúc đầy lá, ngượng ngùng cười:



– Tiểu thư ơi, nàng đã tinh thông sử sách, nàng có thể làm thơ để thưởng thức cành liễu này không?



Cô hẳn nên mừng thầm rồi quay lưng đi nói nhỏ:



– Đời này tôi chưa từng gặp anh, anh đến đây làm gì?



Nhưng mà Ninh Ninh chỉ thản nhiên nhìn anh ta, cười như không phải cười:



– Anh đến đây là vì ai?



Trần Song Hạc ngẩn cả người, khóe mắt đảo qua tiểu thư nhà giàu ngồi trên khán đài, sau đó ôn hòa và dịu dàng đáp lại Ninh Ninh:




Tôi vì em mà đến, tiểu thư, chúng tôi muốn giết em!



Một khúc “Du viên” khiến cho người xem như si như say, như rơi vào mộng, chỉ biết rằng Đỗ Lệ Nương cùng Liễu Mộng Mai xuyên qua thời không mà đến, tái hiện tình yêu vĩnh cửu của họ trước mặt bọn họ.



Ngay cả bản thân Trần Song Hạc ánh mắt cũng dần dần trở nên mê ly, như là đã quên đi dự tính ban đầu của mình mà chìm đắm sa vào trong cảnh diễn, sa vào trong nhân vật của mình.




Là vì em xinh đẹp như hoa,
tình cảm ôn nhu như nước. – Anh ta trìu mến hát cho Ninh Ninh nghe, –
Là đáp đền mà rảnh rỗi lần tìm, ở u khuê tự thương xót. Tiểu thư, xin hãy đáp lời lại đi.



Ánh mắt kia vô cùng quen thuộc, cực kỳ giống ánh mắt của Thạch Trung Đường ở đối diện mỗi lần ngẩng lên nhìn cô.



Ninh Ninh sững sờ cả người, trong lòng vừa bội phục vừa vui mừng. Anh đã diễn xuất ra được tinh túy của Lục Vân Hạc rồi đó.



Lục Vân Hạc là một người tầm thường, không có nghề nghiệp, chẳng làm nên trò trống gì, làm việc vặt nhiều năm bên trong gánh hát lẽ ra đã được coi là một bậc tiền bối, nhưng thường xuyên phạm sai lầm ở những việc nhỏ nhặt mà thường bị bầu gánh mắng chửi, bị người mới giễu cợt. Cuộc sống khổ cực như vậy, niềm vui duy nhất chính là diễn kịch, chấp niệm duy nhất chính là diễn kịch.



…Chờ chút, đây không phải là mình hay sao?



Ninh Ninh thẫn người, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt, nghiêng người cười một tiếng:



– Bên kia nhé?



Giờ khắc này, Trần Song Hạc đã hoàn toàn bị Lục Vân Hạc chiếm hữu, tiểu thư nhà giàu đã bị anh ta lãng quên, từng hành động từng cử chỉ của vị tiểu thư trước mặt này đang ảnh hưởng đến trái tim anh ta, vì vậy anh ta vội vàng chuyển đến trước mặt cô, tay cầm cánh liễu chỉ vào bên phải:




Chuyển qua trước thược dược lan, dựa sát…



So với nhân thế, loại người như Lục Vân Hạc này hẳn là sống trong diễn kịch thì càng am hiểu cuộc sống trong cảnh diễn, bởi vì cuộc sống bình thường của anh ta đối với anh ta mà nói quá cực khổ quá mệt mỏi, không bằng biến thành một người khác ở trong cảnh diễn, nghèo khó quý tiện, già trẻ đẹp xấu, ở trên sân khấu anh ta có thể biến thành bất cứ người nào, yêu một người và cũng được người khác yêu…được khán giả yêu quý, anh ta yêu sân khấu kịch, chỉ có ở đây anh ta mới quên đi bản thân, tìm được niềm vui…cái này không phải là mình hay sao?



Vậy thì mình là ai?



– Dựa sát…Dựa sát…- Trần Song Hạc bất chợt lắp bắp, sau đó đột nhiên hét lên với cô, – Chạy mau đi!!



Cùng lúc đó, trên khán đài cũng hỗn loạn cực kỳ.



– A!!!



– Là súng!!!



– Xảy ra chuyện gì thế?



Thân tín của tiểu thư nhà giàu dẫn theo một đám đàn em xông vào, chĩa họng súng đen ngòm lên sân khấu.



Hầu hết những người xung quanh đều bỏ chạy, tiểu thư nhà giàu vẫn ngồi trên ghế VIP, hai tay nắm chặt thành quyền, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào nói với Trần Song Hạc ở trên sân khấu:



– Anh mau xuống đây đi!



Trần Song Hạc lắc đầu, đứng chắn đằng trước Ninh Ninh, hét lên với cô ở sau lưng mình:



– Em đi mau đi!



Một tiếng cười khẽ, một đôi tay từ phía sau vòng qua ôm lấy anh tav vào ngực.



– Anh yêu em. – Ninh Ninh nói với anh ta.



Cả người Trần Song Hạc cứng đờ, sau đó bình tĩnh lại, tựa như chấp nhận:



- …Phải.



– Anh lựa chọn em. – Ninh Ninh nói tiếp.



– Không! – Tiểu thư nhà giàu rít lên muốn chạy lên sân khấu nhưng lại bị thân tín chặn lại.



– Phải. – Trần Song Hạc từ từ quay đầu lại, mặt là mặt của anh ta, biểu cảm lại là biểu cảm Liễu Mộng Mai nhìn Đỗ Lệ Nương, như mộng như ảo, như bị mê hoặc, – Anh lựa chọn em.



Ninh Ninh nhìn anh ta, khóe mắt có ánh lệ.



Đây là chiến thắng thuộc về Bóng Ma.



Bởi vì cô quá hiểu anh ta, anh là một nhân vật trong một vở kịch, khi một vở kịch bắt đầu, anh ta sẽ trở thành người mà anh ta đóng, sau đó yêu người bên trong vở kịch, vở kịch chưa kết thúc, tình yêu chưa kết thúc, họ sẽ hóa thành Đỗ Lệ Nương cùng Liễu Mộng Mai, vĩnh viễn sống ở bên trong “Du viên”.



Ninh Ninh nhìn về phía khán phòng, diễn viên quần chúng biến mất hơn phân nửa, người đeo mặt nạ cũng biến mất hơn phân nửa, ánh mắt của cô dừng ở trên người Thạch Trung Đường…Cô biết anh đã nói gì với người đeo mặt nạ.



– Chạy mau đi!



Tiếng kêu này không phải Trần Song Hạc kêu.



Một nhân viên công tác của đoàn phim ho sù sụ phá cửa xông vào, một làn khói đặc xộc vào theo anh ta, anh ta lo lắng nói:



– Hụ, cháy rồi.



Vừa dứt lời, một người đeo mặt nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh ta, bật lửa trong tay bật lên cạch một tiếng, sau đó dùng hết sức ném đi, chiếc bật lửa bay lên cao rơi về phía sân khấu.



Màn sân khấu màu đỏ, ngọn lửa màu đỏ, trên sân khấu dưới sân khấu là những tiếng kêu sợ hãi, sau đó là những tiếng bước chân hỗn loạn.



Trần Song Hạc cũng chạy mấy bước sau đó quay đầu lại, trông thấy Ninh Ninh vẫn còn ngẩn ngơ đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thạch Trung Đường.



Thạch Trung Đường hai tay bám vào tay vịn chỗ ngồi, từ từ đứng dậy, hát lên:




Là vì em xinh đẹp như hoa,
tình cảm ôn nhu như nước.



Âm thanh rung động nhất trên đời này, âm thanh thâm tình nhất trên đời này, chỉ dành cho cô.




Là đáp đền mà rãnh rỗi lần tìm, ở u khuê tự thương xót.




– Chuyển qua trước thược dược lan, dựa sát bên hồ núi đá.



Cùng với tiếng ca này, anh từng bước từ khán phòng đi lên sân khấu, đi đến trước mặt cô.



Ninh Ninh nhắm mắt lại, sau đó bờ môi run rẩy mở miệng:



– Người đeo mặt nạ không ra tay giết em, là bởi vì anh đã nói với họ…



Cô mở mắt ra nhìn thẳng vào anh:



– Ngày hôm nay, em sẽ biến thành một thành viên trong số các anh.



Hết chương 171
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom