Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
– Ai trời sinh một đôi với anh? – Ninh Ninh nhéo cà vạt đối phương, thoạt nhìn giống như muốn đánh nơ con bướm siết chết anh ta, – Anh muốn giết tôi!
– Làm sao được chứ? – Bùi Huyền đầy vẻ khiếp sợ, thoạt nhìn muốn lừa dối cho qua, nhưng dưới cái nhìn lạnh lùng chăm chú của Ninh Ninh, tròng mắt chuyển động,
– Được rồi, Lý Bình Bình thật sự là một người ngu ngốc.
– Cậu ấy ngu ngốc.
Ninh Ninh lạnh lùng nói,
– Cậu ta giúp anh giết tôi, xong việc anh lại không chịu thừa nhận! Anh sẽ nói anh làm rơi chìa khóa, bị cậu ta nhặt được sau đó vào nhà giết người, chuyện này anh không biết gì cả, anh còn đi công tác, có chứng cứ hoàn mỹ không có mặt tại hiện trường!
– Cô ta ngu ngốc như thế, chắc chắn không đoán được sau bức tường có người.
Bùi Huyền nói,
– Là em nói cho cô ta biết hử? Sau đó bảo cô ta nói với anh, rằng cô ta đã ném em vào sau bức tường đó? Ha, nói như vậy, anh sẽ không thể không đi mở cửa để xem tình hình bên trong đó.
Hai người nhìn nhau cười, cùng gian trá và cùng đề phòng chặt chẽ.
– Vân Lâm, – Bùi Huyền đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn cô, – Em phải giúp anh.
Anh ta nói thế làm Ninh Ninh ngẩn người, cô buồn cười nói:
– Vì sao tôi phải giúp anh?
Bất luận là làm Ninh Ninh hay là làm Vân Lâm, lúc này cô đều không có lý do giúp anh ta.
Làm Ninh Ninh không cần phải nói, mà làm Vân Lâm, dù là có yêu sâu sắc đến mấy thì đứng trước tính mạng cũng sẽ ảm đạm phai màu.
– Bởi vì chúng ta là đồng phạm. – Bùi Huyền nói, – Nếu anh xảy ra chuyện, thì em cũng không thể thoát tội.
– Tôi đã làm cái gì? Tôi chỉ tung tin đồn nhảm nhí thôi. – Ninh Ninh cười, – Nhưng anh thì không giống, anh ngoài miệng nói những lời dễ nghe, người bên ngoài rồi sẽ sớm phát hiện ra thôi, anh đã nhốt vợ của anh, thông báo với bên ngoài là cô ấy đã chết. Sau đó lại kết hôn với người phụ nữ khác.
– Nhưng mà ngọn nguồn mọi chuyện còn không phải do em tung tin đồn nhảm vu oan hãm hại hay sao?
Bùi Huyền cũng cười,
– Lý Bình Bình chắc chắn đứng ra làm chứng, người sai khiến cô ta dán ảnh khắp nơi là em, còn anh thì nói anh cũng bị em dụ dỗ mê hoặc, em nói xem người bên ngoài sẽ tin tưởng ai?
Ninh Ninh lặng thinh nhìn anh ta.
– Có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn.
Bùi Huyền cầm lấy tay cô, dịu dàng hôn lên mu bàn tay cô như thường lệ,
– Chúng ta bây giờ đã là con kiến đi trên một đường thẳng, em giúp anh, anh cũng sẽ giúp em.
Nhưng Ninh Ninh không muốn giúp anh ta, cô hận không thể vào tù với anh ta.
Nhưng mà không giúp anh ta, anh ta có bị trừng trị theo pháp luật không?
Anh ta đã tìm ra vật tế thần từ lâu, ứng cử viên này bây giờ dường như là Ninh Ninh và Lý Bình Bình, nhưng nào biết còn có những người khác hay không? Anh ta quá xảo trá, càng là người xảo trá càng là thỏ khôn có ba hang, sẽ không đặt trứng gà ở chung trong một giỏ.
Thay vì nhìn anh ta toàn thân mà lui, không bằng đi theo anh ta kéo chân sau anh ta.
– Thôi được. – Ninh Ninh trả lời.
– Anh biết em sẽ đồng ý mà.
Bùi Huyền giả như thở phào nhẹ nhõm, giang hai tay ra muốn ôm cô, nhưng Ninh Ninh lại dứt khoát cho anh ta một cú bạt tai.
– Tôi chỉ giúp anh lúc này thôi. – Ninh Ninh lạnh lùng nói, – Vượt qua cửa ải này rồi, anh phải cho tôi một lời giải thích.
– Anh chỉ sơ suất lần này thôi. – Bùi Huyền chạm vào gương mặt đỏ lên của mình, cười nhìn cô, – Sớm biết em âm hiểm độc ác như thế, anh còn lâu mới để Lý Bình Bình đụng vào em, mà nên kết hôn với em từ sớm rồi.
Ninh Ninh:
- …
…Thật hay giả vậy! Gã này là tên bi3n thái phải không?
– Thật đó. – Bùi Huyền như nhìn thấu tâm tư của cô, nhún nhún vai nói, – Anh không thích phụ nữ quá lụy tình, người giống như Lý Bình Bình đâu đâu cũng có, dễ thao túng lợi dụng, nhưng lại dễ mất khống chế, cho nên phải thường xuyên đổi mới…
Nói tới đây, anh ta dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Ninh Ninh:
– Cho nên anh thích người thông minh độc ác, người tài giỏi như thế phù hợp khẩu vị của anh, giống như em vậy, rất có sức hấp dẫn với anh…
Ninh Ninh lại cho anh ta một cú bạt tai nữa.
Anh ta thế mà bật cười sung sướng, làm cho Ninh Ninh sởn tóc gáy.
– Được rồi, chúng ta nên lên sân khấu rồi, đừng để người bên ngoài sốt ruột chờ.
Anh ta thân mật ôm bả vai Ninh Ninh, giống như con hát đứng sau sân khấu chờ đến lượt, đẩy cửa ra và xuất hiện trước sân khấu.
Bên ngoài bàn luận sôi nổi, lúc đầu vì biểu hiện của Bùi Huyền cho nên rất nhiều người đứng về phía anh ta, nhưng khi Bùi Huyền vừa đi, đầu óc phát sốt dần dần hạ nhiệt, họ bắt đầu có những ý kiến khác nhau. Dẫu sao dù Bùi Huyền có tài ăn nói thế nào đi chăng nữa thì người chịu đủ tra tấn chính là Yến Tình.
Có mấy bác bác đang đút nước và thức ăn cho Yến Tình, Yến Tình vừa ăn vừa khóc lóc nói:
– Anh ấy lúc đầu nói muốn giấu tôi, mặc kệ người bên ngoài nói gì, anh ấy sẽ chăm sóc tôi thật tốt, nhưng mà rồi anh ta..anh ta lại giam tôi lại…Tôi không ra ngoài được, ngày ngày chỉ có thể nhìn qua mắt mèo, nhìn anh ta với người phụ nữ khác tình cảm với nhau…
– Cảnh sát tới chưa? – Bùi Huyền đột nhiên cắt ngang.
– Sắp tới rồi. – Có người trả lời anh ta.
Bùi Huyền nhìn Yến Tình, tuy rằng không làm gì cả nhưng chỉ dựa vào một ánh mắt này thôi, đã khiến cho Yến Tình run rẩy cả người, rúc vào trong lòng một bác gái không dám nhìn anh ta.
– Tôi biết trong lòng mọi người đều có nghi vấn, không biết nên tin tôi hay là tin cô ta, như thế này đi. – Bùi Huyền quay sang Ninh Ninh, – Để Tiểu Lâm giám sát tôi, tôi đi đón bố mẹ Yến Tình đến đây, trong chuyện này hai người họ đều biết cả, hơn nữa bất kể kết quả như nào, Yến Tính cũng nên được họ đón về.
Căn bản không cần tập luyện, Ninh Ninh đã hết sức phối hợp xụ mặt, ngữ khí lạnh băng:
– Hai người còn chưa ly hôn, để cậu ấy đi đâu?
Bùi Huyền ngớ ra, lôi kéo tay cô, khép nép nói:
– Em nghe anh giải thích đi…
Ninh Ninh lạnh mặt không đáp lại, như là bởi vì chuyện lần này mà đau đớn thấu tim, cùng với hai cái tát trên mặt Bùi Huyền, không ai là cảm thấy Ninh Ninh sẽ giúp anh ta ở chuyện này cả, đều cho rằng hai người đã trở mặt thành thù.
Có người nào giám sát tốt hơn so với kẻ thù đây?
– Được đấy, cháu đi nhanh về nhanh. – Bà Lý nói, – Ở đây có bà giúp cháu trông rồi.
– Cảm ơn bà Lý. – Bùi Huyền suy sụp trả lời.
Nhưng khi đi lên xe, sắc mặt suy sụp của anh ta biến mất tăm hơi, quay sang cười cười với Ninh Ninh ngồi bên:
– Ngồi vững chưa, chúng ta chạy trốn thôi.
Ninh Ninh vừa mới thắt dây an toàn xong, nghe vậy ngẩn người:
– Chạy trốn?
– Em cho rằng Lý Bình Bình vì sao đáp ứng làm việc này cho anh? – Bùi Huyền lấy trong túi ra hai tấm vé xe lửa, giơ lên cho cô thấy.
Nhìn hai tấm vé kia, sắc mặt Ninh Ninh nghiêm trọng:
– Vé đi ngày nào?
– Ngay hôm nay. – Bùi Huyền vừa trả lời, vừa dẫm chân ga.
… Hôm nay…
Người này quả nhiên là có chuẩn bị sẵn chuyện tiếp theo rồi, hôm nay anh ta trở về xem tình huống, nếu như Lý Bình Bình thuận lợi giết cô, anh ta lập tức trở mặt không nhận người, sau đó tiếp tục sống yên ổn với Yến Tình đằng sau bức tường.
Vấn đề là sự việc đã vượt ra ngoài dự liệu của anh ta, Lý Bình Bình thất bại còn chưa tính, Yến Tình sau bức tường còn bị bại lộ trước mặt người khác, vì thế gã đàn ông này hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, chính là chuẩn bị trốn chạy!
Nên làm gì đây?
– Cứ thế mà đi à? – Ninh Ninh hỏi.
– Bây giờ không đi thì sẽ không kịp.
Bì Huyền vừa lái bằng một tay, tay kia móc gói thuốc lá từ trong túi ra.
- ….Tôi ngay cả quần áo cũng chưa mang.
Ninh Ninh không muốn đi, hoặc là nói không tính đi cùng anh ta, hiện tại cô nỗ lực nghĩ cách làm vướng chân anh ta:
– Anh mang theo được cái gì? Có tiền không? Đi nơi khác phải cần đến tiền…
– Không làm sao hết.
Bùi Huyền đáp rất nhẹ nhàng, ngậm điếu thuốc trong miệng:
– Anh sắp nhận một khoản tiền lớn vào tài khoản rồi, những thứ ở đây bỏ hết đi.
Nói bỏ là bỏ, có thể thấy được Bùi Huyền căn bản không phải vì biệt thự hoặc là những thứ trong biệt thự mà đến cả.
Vậy anh ta vì cái gì mà đến?
– Là thu nhập gì? Có đủ cho anh chi tiêu trong khoảng thời gian này không. – Ninh Ninh quay sang nhìn anh ta, – Chỉ riêng việc sửa sang biệt thự kia đã tốn của anh không ít tiền rồi?
Thay vì nói sửa sang lại biệt thự, thà rằng nói sửa sang một nhà tù thì đúng hơn, vì để tra tấn Yến Tình, anh ta đã tiêu không ít tiền…Nhưng thoạt nhìn anh ta không hề có thù oán gì với Yến Tình, lại không giống như khoái lạc kẻ phạm tội, anh ta làm như vậy mục đích là gì?
– Tất cả đều cần thiết chi và xứng đáng. – Bùi Huyền nói về những gì mình đã làm bình thản như nói về công việc của mình, – Đúng rồi, cái rương bên chân em đó, em mở ra xem hộ anh có bật lửa trong đó không.
Ninh Ninh liếc anh ta, cúi xuống ở rương hành lý bên chân ra.
Sau khi mở nó ra, cô nhanh chóng nhìn nó một lượt, đôi mắt của cô gần như ngay lập tức dán vào một phong bì thư.
Người nhận thư là Yến Tình, từng đi qua tay cô, lại bị Bùi Huyền lấy đi mất, cô giả bộ tìm bật lửa mà lặng lẽ mở thư ra xem, khi nhìn thấy rõ vật bên trong, trái tim không kìm được mà đập thình thịch.
– Tìm được chưa? – Bùi Huyền thúc giục.
– Đang tìm đây. – Ninh Ninh tâm loạn như ma, qua loa trả lời.
Mặc dù trước đã có suy đoán, nhưng cho đến giờ phút này, suy đoán của cô mới được chứng thực.
Bùi Huyền thật sự đang thu thập vé xem phim.
Anh ta thật sự có năng lực thu thập vé xem phim.
– Tìm được rồi.
Ninh Ninh rút ra một chiếc bật lửa bằng đồng từ trong rương, bật tách một cái, lửa được đánh lên.
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, một câu trả lời cũng sáng lên trong lòng cô.
Cô quay sang đưa ngọn lửa về hướng Bùi Huyền, Bùi Huyền quay mặt sang một bên, điếu thuốc lá ngậm trong miệng tới gần ngọn lửa.
– Anh tra tấn Yến Tình, không phải bởi vì có thù oán với cậu ấy, cũng không phải là anh thích nhìn người khác đau đớn.
Ninh Ninh giơ bật lửa lên, chậm rãi nói,
– Là vì lợi dụng cậu ấy để lấy một thứ đúng không?
Còn có thể là cái gì đây?
Vé!
Tuyệt vọng, không cam lòng, vọng tưởng thay đổi vận mệnh của mình – chỉ có loại người như thế mới có thể nhìn thấy Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Rạp chiếu phim Nhân Sinh cũng chỉ mở rộng cánh cửa cho loại người như thế, thậm chí sẽ sử dụng các cách ngẫu nhiên đưa vé cho họ, ví dụ như gửi thư tới, nhãn hiệu dán bên hông váy cưới, vé tặng kèm khi mua báo chí cũ….Bùi Huyền lợi dụng Yến Tình để thu vé!
– Phù…
Bùi Huyền đột ngột quay sang phả một làn khói trắng lên mặt cô.
Ninh Ninh bất ngờ bị anh ta phả khói vào mặt, lập tức đầu óc choáng váng, đầu ngả lên vai anh ta.
– Em rất thông minh.
Bùi Huyền dùng hai đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, cười với Ninh Ninh đang dựa đầu vào vai mình,
– Anh thật là luyến tiếc em.
Xe dừng ở ngõ nhỏ, gần đó không có một ai, Bùi Huyền đỡ Ninh Ninh ngồi ở ghế lái, cả người gục trên tay lái, chân đạp lên chân ga, mình thì mở cửa xe xuống xe.
– Đối với loại người như anh. – Anh ta vuốt v3 khuôn mặt Ninh Ninh, – Em hẳn nên cẩn thận nhiều hơn.
Ninh Ninh cố sức căng mí mắt ra nhìn anh ta, nhìn thấy đôi môi mỏng bạc vô tình cách cô càng ngày càng gần, cuối cùng dán ở trên môi cô.
- ..Thật là không nỡ.
Rời môi, Bùi Huyền đứng thẳng dậy, trên mặt toát lên vẻ cô độc,
– Em thiếu chút nữa là thông qua thử nghiệm của anh rồi.
Thông qua thử nghiệm là dạng kết quả gì, Ninh Ninh không biết.
Nhưng không thông qua thử nghiệm là kết quả gì, cô rất nhanh sẽ biết…
Vài phút sau, một chiếc xe ô tô nhỏ chạy ra khỏi ngõ, tài xế lái xe đang gục trên vô lăng như say rượu, xe lao thẳng về phía trước, tiếp tục lao thẳng về phía trước, tông thẳng vào một chiếc xe tải lớn.
Ánh lửa phóng lên cao, Bùi Huyền từ xa nhìn một màn này, cúi người nhấc va li bên chân lên, xoay người rời đi…
Hết chương 69
– Làm sao được chứ? – Bùi Huyền đầy vẻ khiếp sợ, thoạt nhìn muốn lừa dối cho qua, nhưng dưới cái nhìn lạnh lùng chăm chú của Ninh Ninh, tròng mắt chuyển động,
– Được rồi, Lý Bình Bình thật sự là một người ngu ngốc.
– Cậu ấy ngu ngốc.
Ninh Ninh lạnh lùng nói,
– Cậu ta giúp anh giết tôi, xong việc anh lại không chịu thừa nhận! Anh sẽ nói anh làm rơi chìa khóa, bị cậu ta nhặt được sau đó vào nhà giết người, chuyện này anh không biết gì cả, anh còn đi công tác, có chứng cứ hoàn mỹ không có mặt tại hiện trường!
– Cô ta ngu ngốc như thế, chắc chắn không đoán được sau bức tường có người.
Bùi Huyền nói,
– Là em nói cho cô ta biết hử? Sau đó bảo cô ta nói với anh, rằng cô ta đã ném em vào sau bức tường đó? Ha, nói như vậy, anh sẽ không thể không đi mở cửa để xem tình hình bên trong đó.
Hai người nhìn nhau cười, cùng gian trá và cùng đề phòng chặt chẽ.
– Vân Lâm, – Bùi Huyền đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn cô, – Em phải giúp anh.
Anh ta nói thế làm Ninh Ninh ngẩn người, cô buồn cười nói:
– Vì sao tôi phải giúp anh?
Bất luận là làm Ninh Ninh hay là làm Vân Lâm, lúc này cô đều không có lý do giúp anh ta.
Làm Ninh Ninh không cần phải nói, mà làm Vân Lâm, dù là có yêu sâu sắc đến mấy thì đứng trước tính mạng cũng sẽ ảm đạm phai màu.
– Bởi vì chúng ta là đồng phạm. – Bùi Huyền nói, – Nếu anh xảy ra chuyện, thì em cũng không thể thoát tội.
– Tôi đã làm cái gì? Tôi chỉ tung tin đồn nhảm nhí thôi. – Ninh Ninh cười, – Nhưng anh thì không giống, anh ngoài miệng nói những lời dễ nghe, người bên ngoài rồi sẽ sớm phát hiện ra thôi, anh đã nhốt vợ của anh, thông báo với bên ngoài là cô ấy đã chết. Sau đó lại kết hôn với người phụ nữ khác.
– Nhưng mà ngọn nguồn mọi chuyện còn không phải do em tung tin đồn nhảm vu oan hãm hại hay sao?
Bùi Huyền cũng cười,
– Lý Bình Bình chắc chắn đứng ra làm chứng, người sai khiến cô ta dán ảnh khắp nơi là em, còn anh thì nói anh cũng bị em dụ dỗ mê hoặc, em nói xem người bên ngoài sẽ tin tưởng ai?
Ninh Ninh lặng thinh nhìn anh ta.
– Có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn.
Bùi Huyền cầm lấy tay cô, dịu dàng hôn lên mu bàn tay cô như thường lệ,
– Chúng ta bây giờ đã là con kiến đi trên một đường thẳng, em giúp anh, anh cũng sẽ giúp em.
Nhưng Ninh Ninh không muốn giúp anh ta, cô hận không thể vào tù với anh ta.
Nhưng mà không giúp anh ta, anh ta có bị trừng trị theo pháp luật không?
Anh ta đã tìm ra vật tế thần từ lâu, ứng cử viên này bây giờ dường như là Ninh Ninh và Lý Bình Bình, nhưng nào biết còn có những người khác hay không? Anh ta quá xảo trá, càng là người xảo trá càng là thỏ khôn có ba hang, sẽ không đặt trứng gà ở chung trong một giỏ.
Thay vì nhìn anh ta toàn thân mà lui, không bằng đi theo anh ta kéo chân sau anh ta.
– Thôi được. – Ninh Ninh trả lời.
– Anh biết em sẽ đồng ý mà.
Bùi Huyền giả như thở phào nhẹ nhõm, giang hai tay ra muốn ôm cô, nhưng Ninh Ninh lại dứt khoát cho anh ta một cú bạt tai.
– Tôi chỉ giúp anh lúc này thôi. – Ninh Ninh lạnh lùng nói, – Vượt qua cửa ải này rồi, anh phải cho tôi một lời giải thích.
– Anh chỉ sơ suất lần này thôi. – Bùi Huyền chạm vào gương mặt đỏ lên của mình, cười nhìn cô, – Sớm biết em âm hiểm độc ác như thế, anh còn lâu mới để Lý Bình Bình đụng vào em, mà nên kết hôn với em từ sớm rồi.
Ninh Ninh:
- …
…Thật hay giả vậy! Gã này là tên bi3n thái phải không?
– Thật đó. – Bùi Huyền như nhìn thấu tâm tư của cô, nhún nhún vai nói, – Anh không thích phụ nữ quá lụy tình, người giống như Lý Bình Bình đâu đâu cũng có, dễ thao túng lợi dụng, nhưng lại dễ mất khống chế, cho nên phải thường xuyên đổi mới…
Nói tới đây, anh ta dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Ninh Ninh:
– Cho nên anh thích người thông minh độc ác, người tài giỏi như thế phù hợp khẩu vị của anh, giống như em vậy, rất có sức hấp dẫn với anh…
Ninh Ninh lại cho anh ta một cú bạt tai nữa.
Anh ta thế mà bật cười sung sướng, làm cho Ninh Ninh sởn tóc gáy.
– Được rồi, chúng ta nên lên sân khấu rồi, đừng để người bên ngoài sốt ruột chờ.
Anh ta thân mật ôm bả vai Ninh Ninh, giống như con hát đứng sau sân khấu chờ đến lượt, đẩy cửa ra và xuất hiện trước sân khấu.
Bên ngoài bàn luận sôi nổi, lúc đầu vì biểu hiện của Bùi Huyền cho nên rất nhiều người đứng về phía anh ta, nhưng khi Bùi Huyền vừa đi, đầu óc phát sốt dần dần hạ nhiệt, họ bắt đầu có những ý kiến khác nhau. Dẫu sao dù Bùi Huyền có tài ăn nói thế nào đi chăng nữa thì người chịu đủ tra tấn chính là Yến Tình.
Có mấy bác bác đang đút nước và thức ăn cho Yến Tình, Yến Tình vừa ăn vừa khóc lóc nói:
– Anh ấy lúc đầu nói muốn giấu tôi, mặc kệ người bên ngoài nói gì, anh ấy sẽ chăm sóc tôi thật tốt, nhưng mà rồi anh ta..anh ta lại giam tôi lại…Tôi không ra ngoài được, ngày ngày chỉ có thể nhìn qua mắt mèo, nhìn anh ta với người phụ nữ khác tình cảm với nhau…
– Cảnh sát tới chưa? – Bùi Huyền đột nhiên cắt ngang.
– Sắp tới rồi. – Có người trả lời anh ta.
Bùi Huyền nhìn Yến Tình, tuy rằng không làm gì cả nhưng chỉ dựa vào một ánh mắt này thôi, đã khiến cho Yến Tình run rẩy cả người, rúc vào trong lòng một bác gái không dám nhìn anh ta.
– Tôi biết trong lòng mọi người đều có nghi vấn, không biết nên tin tôi hay là tin cô ta, như thế này đi. – Bùi Huyền quay sang Ninh Ninh, – Để Tiểu Lâm giám sát tôi, tôi đi đón bố mẹ Yến Tình đến đây, trong chuyện này hai người họ đều biết cả, hơn nữa bất kể kết quả như nào, Yến Tính cũng nên được họ đón về.
Căn bản không cần tập luyện, Ninh Ninh đã hết sức phối hợp xụ mặt, ngữ khí lạnh băng:
– Hai người còn chưa ly hôn, để cậu ấy đi đâu?
Bùi Huyền ngớ ra, lôi kéo tay cô, khép nép nói:
– Em nghe anh giải thích đi…
Ninh Ninh lạnh mặt không đáp lại, như là bởi vì chuyện lần này mà đau đớn thấu tim, cùng với hai cái tát trên mặt Bùi Huyền, không ai là cảm thấy Ninh Ninh sẽ giúp anh ta ở chuyện này cả, đều cho rằng hai người đã trở mặt thành thù.
Có người nào giám sát tốt hơn so với kẻ thù đây?
– Được đấy, cháu đi nhanh về nhanh. – Bà Lý nói, – Ở đây có bà giúp cháu trông rồi.
– Cảm ơn bà Lý. – Bùi Huyền suy sụp trả lời.
Nhưng khi đi lên xe, sắc mặt suy sụp của anh ta biến mất tăm hơi, quay sang cười cười với Ninh Ninh ngồi bên:
– Ngồi vững chưa, chúng ta chạy trốn thôi.
Ninh Ninh vừa mới thắt dây an toàn xong, nghe vậy ngẩn người:
– Chạy trốn?
– Em cho rằng Lý Bình Bình vì sao đáp ứng làm việc này cho anh? – Bùi Huyền lấy trong túi ra hai tấm vé xe lửa, giơ lên cho cô thấy.
Nhìn hai tấm vé kia, sắc mặt Ninh Ninh nghiêm trọng:
– Vé đi ngày nào?
– Ngay hôm nay. – Bùi Huyền vừa trả lời, vừa dẫm chân ga.
… Hôm nay…
Người này quả nhiên là có chuẩn bị sẵn chuyện tiếp theo rồi, hôm nay anh ta trở về xem tình huống, nếu như Lý Bình Bình thuận lợi giết cô, anh ta lập tức trở mặt không nhận người, sau đó tiếp tục sống yên ổn với Yến Tình đằng sau bức tường.
Vấn đề là sự việc đã vượt ra ngoài dự liệu của anh ta, Lý Bình Bình thất bại còn chưa tính, Yến Tình sau bức tường còn bị bại lộ trước mặt người khác, vì thế gã đàn ông này hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, chính là chuẩn bị trốn chạy!
Nên làm gì đây?
– Cứ thế mà đi à? – Ninh Ninh hỏi.
– Bây giờ không đi thì sẽ không kịp.
Bì Huyền vừa lái bằng một tay, tay kia móc gói thuốc lá từ trong túi ra.
- ….Tôi ngay cả quần áo cũng chưa mang.
Ninh Ninh không muốn đi, hoặc là nói không tính đi cùng anh ta, hiện tại cô nỗ lực nghĩ cách làm vướng chân anh ta:
– Anh mang theo được cái gì? Có tiền không? Đi nơi khác phải cần đến tiền…
– Không làm sao hết.
Bùi Huyền đáp rất nhẹ nhàng, ngậm điếu thuốc trong miệng:
– Anh sắp nhận một khoản tiền lớn vào tài khoản rồi, những thứ ở đây bỏ hết đi.
Nói bỏ là bỏ, có thể thấy được Bùi Huyền căn bản không phải vì biệt thự hoặc là những thứ trong biệt thự mà đến cả.
Vậy anh ta vì cái gì mà đến?
– Là thu nhập gì? Có đủ cho anh chi tiêu trong khoảng thời gian này không. – Ninh Ninh quay sang nhìn anh ta, – Chỉ riêng việc sửa sang biệt thự kia đã tốn của anh không ít tiền rồi?
Thay vì nói sửa sang lại biệt thự, thà rằng nói sửa sang một nhà tù thì đúng hơn, vì để tra tấn Yến Tình, anh ta đã tiêu không ít tiền…Nhưng thoạt nhìn anh ta không hề có thù oán gì với Yến Tình, lại không giống như khoái lạc kẻ phạm tội, anh ta làm như vậy mục đích là gì?
– Tất cả đều cần thiết chi và xứng đáng. – Bùi Huyền nói về những gì mình đã làm bình thản như nói về công việc của mình, – Đúng rồi, cái rương bên chân em đó, em mở ra xem hộ anh có bật lửa trong đó không.
Ninh Ninh liếc anh ta, cúi xuống ở rương hành lý bên chân ra.
Sau khi mở nó ra, cô nhanh chóng nhìn nó một lượt, đôi mắt của cô gần như ngay lập tức dán vào một phong bì thư.
Người nhận thư là Yến Tình, từng đi qua tay cô, lại bị Bùi Huyền lấy đi mất, cô giả bộ tìm bật lửa mà lặng lẽ mở thư ra xem, khi nhìn thấy rõ vật bên trong, trái tim không kìm được mà đập thình thịch.
– Tìm được chưa? – Bùi Huyền thúc giục.
– Đang tìm đây. – Ninh Ninh tâm loạn như ma, qua loa trả lời.
Mặc dù trước đã có suy đoán, nhưng cho đến giờ phút này, suy đoán của cô mới được chứng thực.
Bùi Huyền thật sự đang thu thập vé xem phim.
Anh ta thật sự có năng lực thu thập vé xem phim.
– Tìm được rồi.
Ninh Ninh rút ra một chiếc bật lửa bằng đồng từ trong rương, bật tách một cái, lửa được đánh lên.
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, một câu trả lời cũng sáng lên trong lòng cô.
Cô quay sang đưa ngọn lửa về hướng Bùi Huyền, Bùi Huyền quay mặt sang một bên, điếu thuốc lá ngậm trong miệng tới gần ngọn lửa.
– Anh tra tấn Yến Tình, không phải bởi vì có thù oán với cậu ấy, cũng không phải là anh thích nhìn người khác đau đớn.
Ninh Ninh giơ bật lửa lên, chậm rãi nói,
– Là vì lợi dụng cậu ấy để lấy một thứ đúng không?
Còn có thể là cái gì đây?
Vé!
Tuyệt vọng, không cam lòng, vọng tưởng thay đổi vận mệnh của mình – chỉ có loại người như thế mới có thể nhìn thấy Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Rạp chiếu phim Nhân Sinh cũng chỉ mở rộng cánh cửa cho loại người như thế, thậm chí sẽ sử dụng các cách ngẫu nhiên đưa vé cho họ, ví dụ như gửi thư tới, nhãn hiệu dán bên hông váy cưới, vé tặng kèm khi mua báo chí cũ….Bùi Huyền lợi dụng Yến Tình để thu vé!
– Phù…
Bùi Huyền đột ngột quay sang phả một làn khói trắng lên mặt cô.
Ninh Ninh bất ngờ bị anh ta phả khói vào mặt, lập tức đầu óc choáng váng, đầu ngả lên vai anh ta.
– Em rất thông minh.
Bùi Huyền dùng hai đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, cười với Ninh Ninh đang dựa đầu vào vai mình,
– Anh thật là luyến tiếc em.
Xe dừng ở ngõ nhỏ, gần đó không có một ai, Bùi Huyền đỡ Ninh Ninh ngồi ở ghế lái, cả người gục trên tay lái, chân đạp lên chân ga, mình thì mở cửa xe xuống xe.
– Đối với loại người như anh. – Anh ta vuốt v3 khuôn mặt Ninh Ninh, – Em hẳn nên cẩn thận nhiều hơn.
Ninh Ninh cố sức căng mí mắt ra nhìn anh ta, nhìn thấy đôi môi mỏng bạc vô tình cách cô càng ngày càng gần, cuối cùng dán ở trên môi cô.
- ..Thật là không nỡ.
Rời môi, Bùi Huyền đứng thẳng dậy, trên mặt toát lên vẻ cô độc,
– Em thiếu chút nữa là thông qua thử nghiệm của anh rồi.
Thông qua thử nghiệm là dạng kết quả gì, Ninh Ninh không biết.
Nhưng không thông qua thử nghiệm là kết quả gì, cô rất nhanh sẽ biết…
Vài phút sau, một chiếc xe ô tô nhỏ chạy ra khỏi ngõ, tài xế lái xe đang gục trên vô lăng như say rượu, xe lao thẳng về phía trước, tiếp tục lao thẳng về phía trước, tông thẳng vào một chiếc xe tải lớn.
Ánh lửa phóng lên cao, Bùi Huyền từ xa nhìn một màn này, cúi người nhấc va li bên chân lên, xoay người rời đi…
Hết chương 69
Bình luận facebook