Lúc tôi mở tin nhắn ra xem, nội dung không phải là công ty phỏng vấn thông báo nhận vào làm, mà là một tin nhắn từ chối.
Trên tin nhắn ghi rằng, họ cho là tôi không phù hợp với yêu cầu của vị trí nhà thiết kế mà họ đang tìm, nên rất xin lỗi, tôi không được nhận.
Tôi xem qua xem lại tin nhắn này không dưới năm lần, cho đến khi chắc chắn tôi thật sự đã bị từ chối, tôi mới buồn bã tắt màn hình điện thoại đi.
Tôi ngồi trên tàu điện ngầm, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc sai sót ở đâu, rõ ràng lúc phỏng vấn còn ổn, trưởng phòng thiết kế của họ cũng tỏ ra rất hài lòng với tác phẩm của tôi, nếu đã hài lòng với tác phẩm của tôi, vậy rốt cuộc tôi khiến họ không hài lòng điểm nào? Nhân cách sao?
Chẳng lẽ là chuyện ở công ty cũ đã bị người khác phát tán ra sao?
Sau khi nghĩ tới đây, tôi lập tức liên lạc với một đồng nghiệp ở công ty cũ mà lúc trước chơi thân, khi tôi liên tục dò hỏi, đồng nghiệp của tôi mới nói cho tôi biết, hóa ra vụ việc xảy ra trong dự án thiết kế mà trước đó tôi làm, đã bị giám đốc khu vực của bộ phận thiết kế, công bố lên trên các nhóm wechat lớn của thành phố, trong mấy nhóm đó hội tụ các cấp quản lý, trưởng phòng và nhân viên của các công ty thiết kế trong thành phố, chắc là chuyện của tôi, đã bị tất cả những người làm trong ngành thiết kế biết hết rồi.
Đúng là họa không bao giờ đến một mình, con người một khi đã xui xẻo, thì uống nước cũng sẽ dính răng.
Tiếp theo sau đó, tôi có gửi thêm vài bản sơ yếu lý lịch, không phải là không có hồi âm, thì là gọi đi phỏng vấn xong bị từ chối, liên tiếp mấy lần, lần nào cũng vậy, tôi đã hoàn toàn mất đi tự tin để tìm việc.
Nhưng tôi biết rằng, bản thân nhất định phải tìm được một công việc, mẹ tôi mỗi tháng đều phải uống thuốc, chỉ riêng tiền thuốc thôi đã hai ngàn mấy một tháng, khoảng thời gian này tôi đã mất hết gần hai tháng để tìm việc, tôi không thể tiếp tục như vậy nữa.
Sau khi tìm việc hai tháng ở thành phố B vẫn không có kết quả, tôi bèn thu dọn hành lý, quyết định về thành phố A một thời gian rồi tính tiếp.
Mẹ tôi trông thấy tôi xách theo hành lý lớn nhỏ về, có hơi lo lắng nhưng lại không dám hỏi nhiều, thấy tôi suốt ngày nhốt mình trong phòng, cũng không dám tới gõ cửa, chỉ đến lúc ăn cơm, mới thỉnh thoảng hỏi tôi một hai câu, “Có phải là công việc gặp vấn đề gì không?”
Mỗi lúc như vậy tôi đều thấy rất rất đau lòng, thật ra cho dù tôi có bị người khác chèn ép như thế nào cũng chẳng sao, điều khiến tôi đau lòng nhất là để mẹ phải lo lắng, ngay đến việc lo lắng cho tôi mẹ tôi cũng phải dè dặt như thế, nhưng bây giờ tôi lại chẳng làm được gì cả, ngay đến phí sinh hoạt thường ngày tôi cũng không thể đưa, tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng, nước mắt tí tách tí tách rơi ra.
Lúc trước tôi cũng từng trải qua khoảng thời gian tăm tối nhất, lúc đó tôi đã gặp được Lục Diễn Trạch, anh đã cho tôi công việc, trả cho tôi thù lao để ứng phó những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, lúc tôi đang ở dưới đáy sâu của vực thẳm, anh đã trao cho tôi tình cảm ấm áp nhất, cho dù trong mắt anh đó chỉ là vui đùa, nhưng đối với tôi mà nói, cho dù là diễn kịch, đó cũng là một vở kịch rất quan trọng, chính anh đã cho tôi dũng khí để ra khỏi đáy vực của cuộc đời.
Bình luận facebook