Tôi không biết có phải bị anh cám dỗ rồi không, mà lại đứng yên không động đậy, còn quỷ tha ma bắt gật đầu nói: “Khá là thích, phong cách thiết kế rất ấm áp.”
“Vậy thì tốt.” Anh dường như thở phào nhẹ nhõm, cánh tay ôm tôi chặt hơn.
Tôi đành phải nhắc nhở, “Anh còn không buông tay?”
Anh quả thật không có ý định thả eo tôi ra, không những không thả ra, còn trên dưới vuốt ve, rồi nói với tai tôi: “Căn phòng này anh thiết kế cho em đấy.”
Tôi chẳng tin, nhưng trong lòng lại thấy vui, cố tình nói: “Vậy sao? Vậy anh còn thiết kế cho ai nữa? Mỗi một người phụ nữ đã từng quan hệ với anh anh đều thiết kế cho họ một phòng sao?”
Anh cười, tôi tưởng anh sẽ nói với tôi “Đúng đấy, người phụ nữ nào anh đã từng chén qua, đều được chia công bằng mỗi người một phòng”, đây mới là phong cách nói chuyện của anh.
Nhưng hôm nay anh lại ôm chầm lấy tôi, và nói với một giọng điệu nghiêm túc hiếm có: “Không có. Biệt thự này chỉ có phòng đọc sách, hai phòng ngủ, cộng thêm hai phòng kho, còn chuẩn bị thêm một phòng em bé nữa.”
Nghe tới phòng em bé, tôi bất chợt bật cười, sau khi cười lên tiếng tôi mới ý thức được, bản thân có lẽ đã làm tổn thưởng người đàn ông đang rất nghiêm túc ấy, quả nhiên khi tôi quay đầu lại nhìn sắc mặt của Lục Diễn Trạch, nhận ra anh không được vui cho lắm, vội giải thích rằng:
“Anh đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì, ý tôi là sao anh lại nghĩ tới việc thiết kế phòng em bé chứ?”
Anh nhìn tôi, nheo mắt lại, đôi mắt trầm lắng lóe lên ánh sáng, anh dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói với tôi: “Bởi vì anh muốn cùng em ở trong căn nhà này, sinh hai đứa con, một trai, một gái, trai sẽ đặt tên là Lục Tại Nam, gái sẽ đặt tên là Lục Niệm Niệm.”
Tôi bị anh chọc cười bằng hành động nói xàm với giọng điệu nghiêm túc, nhịn hết nổi lại cười ra tiếng.
Anh không vui trừng mắt nhìn tôi, “Cười khỉ gì chứ.”
Tôi lại cười, “Xin lỗi, tôi thật sự chịu hết nổi rồi.” Tôi nhìn anh và hỏi, “Bây giờ anh cua gái đều xài chiêu này sao? Có xưa quá không anh?”
Anh nhéo tôi một cái, nhăn mày lại tỏ vẻ rất không vui, còn rất kinh ngạc nói với giọng điệu ta đây: “Anh cần đi cua gái sao? Anh cần đi cua gái sao? Trình Cửu Nhi, anh thấy não em nhúng nước rồi đấy!”
Tôi không chắc là não có bị nhúng nước không, nhưng nhịp tim của tôi lại đang có dấu hiệu tăng tốc, đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.
Lục Diễn Trạch nói: “Có tin không tùy em. Dẫu sao thì lời nói anh cũng đã nói ra rồi, có muốn hay không tùy em quyết định.”
Tôi hỏi anh: “Có phải với tất cả phụ nữ anh đều nói vậy không?”
“Nói gì?”
“Nói là anh muốn sinh hai đứa con với người đó.”
Cặp chân mày của anh nhếch lên, môi uốn lên một đường cong không biết có phải là nụ cười không, “Em cứ nói thẳng, muốn hay không?”
Tôi nói: “Anh bị sao vậy? Có biết nịnh nọt phụ nữ không hả?”
Lục Diễn Trạch trầm lặng giây lát rồi nói, “Chính vì không biết nịnh, nên mới dẫn em tới thẳng đây.”
Tôi vẫn có thể thông cảm cho Lục Diễn Trạch, anh quả thật không biết nịnh phụ nữ, nếu anh biết nịnh dỗ tôi, thì bốn năm trước tôi đã không rời xa anh, lần quay về từ khu nghỉ dưỡng anh cũng không thể nào để tôi bỏ đi như vậy.
Chúng tôi một lần rồi lại một lần bỏ lỡ nhau, có lẽ không phải bởi vì yêu không đủ, mà là vì chưa biết cách diễn đạt.
Tôi nghĩ vậy, bỗng cảm thấy trong lòng thông suốt và nhẹ nhõm.
Lúc Lục Diễn Trạch bồng tôi lên đặt lên trên giường, và hỏi tôi: “Có được không?”
Bình luận facebook