Lục Diễn Trạch hét lên với tôi: “Đi đâu vậy? Em vào đây.”
Sau khi nhận các túi đồ từ tay tôi, Tiểu Tuyết cũng tỏ vẻ không biết phải làm sao.
Lục Diễn Trạch đích thân ra tới trước cửa kéo tôi vào, choàng lấy eo tôi và giới thiệu với vợ cũ của anh: “Trình Cửu Nhi, em gặp qua rồi đấy.”
Ánh mắt của Tiểu Tuyết hướng tới bàn tay đang đặt trên eo tôi của Lục Diễn Trạch, một hồi lâu cũng không dịch chuyển đi chỗ khác, rồi sau đó, cô nhếch môi và hỏi: “Đối tượng mà anh nói muốn kết hôn, là cô ấy?”
“Đúng.” Lục Diễn Trạch vỗ vỗ vào gáy của tôi, nhìn Tiểu Tuyết nói: “Tôi yêu cô ấy.”
Tôi không kịp phản ứng, đây là lần đầu tiên anh nói yêu tôi, không có bất kỳ dấu hiệu nào cả, ngay trước mặt vợ cũ anh, anh nói anh yêu tôi, không hề có chút do dự hay giận hờn.
Thời điểm quan trọng như vậy não tôi bỗng ngưng hoạt động, lúc tôi nhìn lại Tiểu Tuyết, phát hiện mắt cô ứa lên một làn khói nước, tôi không còn phân biệt được đó là nước mắt của tôi, hay là nước mắt của cô ấy.
Tiểu Tuyết vẫn rất có phong độ chúc phúc cho tôi và Lục Diễn Trạch, tôi cũng khách sáo nói cám ơn với cô, sau khi nói chuyện vài câu, Tiểu Tuyết lấy cớ là về với con trai, không làm phiền chúng tôi nữa, đã tự mình rời khỏi trước.
Lúc cô rời đi, Lục Diễn Trạch nhìn vào bóng lưng của Tiểu Tuyết rồi nói: “Nói với Hiên Hiên, nó có thể về bất kỳ lúc nào, ở nhà luôn chừa sẵn một phòng cho nó, ở ngắn hạn hay dài hạn đều được.
Tiểu Tuyết nói: “Được, em sẽ nói lại với nó.” Lúc cô nói câu này, giọng cô toát lên vẻ u buồn khó phai đi.
So với mấy năm trước, trông cô ấy già đi rất nhiều, xem ra năm tháng chưa bao giờ đối xử tốt với mỹ nhân.
Sau khi Tiểu Tuyết rời khỏi, tôi cảm thán nói với Lục Diễn Trạch: “Trông cô ấy không được vui lắm.”
“Dạo gần đây mới ly hôn rồi.” Lục Diễn Trạch nói
“Nên cô ấy đến đây để làm hòa với anh?” Tôi bỗng cảm thấy lo lắng, sức sát thương của Tiểu Tuyết mạnh cỡ nào, đến bây giờ tôi còn khắc ghi trong lòng.
“Làm sao có thể?” Lục Diễn Trạch nói, “Con người sẽ không dẫm lên cùng một vết xe đổ hai lần, anh già rồi, không chơi với cô ta được nữa, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh biết rõ cô ta không phải người thích hợp với anh, duyên phận trong kiếp này đã hết rồi, từ nhỏ anh đã lớn lên với cô ta, dùng hết mọi cách để lấy lòng, nhưng cô ta đã làm tổn thương trái tim anh, cho dù kiếp trước có từng nợ cô ta, anh cũng trả đủ rồi.”
Nghe anh nói tới chuyện xưa với cô ấy, tôi cảm thấy trong lòng hơi đau buồn, nên viện cớ đi vào bếp làm bít tết, Lục Diễn Trạch đi vào trong bếp, từ phía sau ôm lấy tôi, đầu đặt trên vai tôi, nói với giọng đầy yêu thương: “Em không vui sao? Bởi vì cô ta?”
Tôi không hề che giấu, hỏi thẳng anh: “Anh còn yêu cô ấy không?”
“Không yêu.”
Lục Diễn Trạch trả lời ngắn gọn, nhưng lại khiến tôi yên lòng, “không yêu” của anh thật sự là “không yêu”, anh sẽ không vì muốn dỗ cho tôi vui mà gạt tôi.
“Vậy anh yêu em không?”
“Lúc nãy chẳng phải nói rồi sao?” Lục Diễn Trạch cười, tay luồn vào mái tóc dài của tôi, nắm trong tay, “Phụ nữ thật là tham lam, nghe một lần chưa đủ, còn muốn nghe lần hai. Nhưng anh chỉ nói một lần, nếu lời gì cũng có thể tùy tiện nói ra, đó chắc chắn là giả dối.”
Tôi đành lùi một bước, “Vậy anh nói tại sao lại yêu em?”
Anh giơ tay búng vào tai tôi, cười rất vui, “Bởi vì em cho rằng tất cả mọi thứ của anh đều tốt, năng lực làm việc tốt, có tài, đối xử với người xung quanh cũng rất tốt, không ra vẻ ông chủ…”
Tôi suy nghĩ, đây chẳng phải là những lởi tôi từng nói với anh trước đây sao? Anh hay lắm, trả bài lại không sót chữ nào.
Lục Diễn Trạch ôm tôi và nói: “Em đã sùng bái anh như vậy, anh cũng không thể khiến em quá thất vọng, nếu không em sẽ nói là anh không nể tình người, không cho em cơ hội. Đúng không, Cửu Nhi?”
Tôi đành chịu và nhìn anh hỏi: “Tiểu Tuyết có hận em không?”
“Có.” Lục Diễn Trạch không màng gì tới cảm nhận của tôi, “Nhất định sẽ hận thấu xương.”
Bình luận facebook