Nói thật tôi không có hứng thú gì với bày trí trên lầu, nhưng không biết hôm nay anh uống nhầm thuốc gì, nhiệt tình hăng hái giới thiệu với tôi về khái niệm bày trí của anh.
Tôi hỏi mới được biết, hóa ra tất cả các tầng trong căn biệt thự này đều do chính tay anh thiết kế, ngay cả trong phòng cũng được thiết kế bởi anh.
Anh dẫn tôi đi tham quan phòng khách, phòng ăn, sau đó còn dẫn tôi tham quan phỏng ngủ của con trai anh.
Phòng của Hiên Hiên có chủ đề màu xanh biển, trên tường có tất tần tật các thứ máy bay, siêu nhân, thế giới đáy biển, rất thích hợp với trí tưởng tượng tự do của Hiên Hiên.
Xem ra mặc dù tình cảm giữa Lục Diễn Trạch và con trai anh không ra làm sao, nhưng anh vẫn rất hiểu con trai mình.
Tôi thành thật nói với anh: “Đẹp lắm. Hiên Hiên nhất định sẽ thích.”
Anh nở nụ cười, đột nhiên cúi đầu nhìn vào mắt tôi, “Thật lòng sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi cảm thấy anh hơi khó hiểu, bèn bĩu môi, “Chắc anh không nghĩ rằng tôi sẽ ghi hận con trai anh chứ?”
“Làm sao anh biết em được?” Lục Diễn Trạch mím môi cười nhẹ, nói với giọng đùa cợt, “Em thích nổi giận, giận rồi cũng đâu nói cho anh biết.” Anh nhìn tôi, rồi lại hỏi: “Có lẽ trong lòng em ghi hận anh cũng không chừng, đúng không?”
Tôi dở khóc dở cười, chẳng lẽ bao nhiêu năm nay ngay cả việc tôi luôn hận anh anh cũng không biết sao? Nhưng mà nếu không có yêu, thì đâu ra hận? Tôi biết bản thân mình quá yêu anh, nên mới lẳng lặng ghi hận anh trong lòng bao nhiêu năm qua.
Tôi cố ý đổi chủ đề, “Ờ, bây giờ Hiên Hiên sao rồi?”
“Ở nước ngoài với mẹ nó.” Lục Diễn Trạch nói, “Mấy năm trước vợ cũ của anh có về, chính là đêm hôm đó, em cũng đã gặp rồi, sau đó Hiên Hiên tự quyết định theo cô ta đi.”
Tôi gật đầu, suy nghĩ không biết sao dường như quay về mấy năm trước.
Lục Diễn Trạch nhìn tôi nói: “Khoảng thời gian đó anh rất buồn lòng … sau khi Hiên Hiên bị cô ta mang đi, anh vẫn cảm thấy lòng không cam tâm, muốn tìm em, nhưng lại tìm không được em, anh đoán là ngay cả em cũng không muốn gặp anh, sau đó, một thời gian sau, anh dần dần chấp nhận sự thật Hiên Hiên đã rời khỏi, anh đến trường để tìm em, nhưng tìm không ra nữa.”
Tôi không dám nhìn vào mắt anh, chỉ chăm chú vào sàn nhà, “Sau khi tốt nghiệp tôi đã tới thành phố B.”
“Chẳng phải em không muốn gặp anh sao?” Lục Diễn Trạch thở dài.
Tôi không phủ nhận, cũng không muốn nói dối, lúc đó tôi lựa chọn sau khi tốt nghiệp lập tức đi thành phố B, quả thật là muốn tránh anh.
Lục Diễn Trạch dẫn tôi qua phòng đọc sách ở kế bên, bên trong có rất nhiều sách, anh giới thiệu với tôi: “Phòng sách, bình thường đến anh đều ngủ ở đây.” Anh chỉ vào ghế sofa kế bên bàn .
Tôi cảm thấy người giàu như anh thật kỳ lạ, có giường không ngủ đi ngủ trên ghế, tôi cười và hỏi anh: “Nhà anh không có giường sao? Sao lại ngủ sofa?”
“Có thì có đấy.” Anh dẫn tôi sang căn phòng khác ở kế bên, “Nhưng anh không muốn làm nó rối tung lên, sau đó phải phiền phức đi dọn dẹp.”
Bình luận facebook