Lục Diễn Trạch đưa tôi về lại nhà ở thành phố A, vừa đến nơi, tôi liền dọn đồ chuẩn bị xuống xe, Lục Diễn Trạch dang tay nắm lấy cố tay tôi, dùng sức kéo về lại.
“Đi vậy sao?” Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Chứ sao?”
Anh nở nụ cười gian trá với tôi, “Khi nào chúng ta gặp lại?”
Tôi không nhìn vào mắt anh, nói với giọng khá lạnh nhạt: “Lục tổng, chơi cho vui thôi mà, chắc là anh sẽ không nghĩ rằng sau mấy năm không gặp, lên tôi được một lúc, thì sau này tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào anh cần chứ? Anh đã ngủ với tôi không sai, nhưng bây giờ tôi cũng không có lấy tiền của anh, quan hệ của chúng ta bây giờ là bình đẳng. Ai chơi ai còn chưa biết.”
Mặt anh sắt lạnh lại, lực tay đang nắm trên cổ tay tôi cũng thả lỏng bớt, rồi cười lạnh một tiếng và nói: “Vậy sao? Không ngờ bây giờ em còn học được cách chơi đàn ông. Đúng là không thể xem thường em đấy, Trình Cửu Nhi.”
Tôi tách từng ngón tay đang nắm trên cổ tay tôi ra.
“Không gặp thật ư?” Lục Diễn Trạch lại hỏi tôi, ánh mắt nhìn tôi toát lên vẻ nguy hiểm, “Tối hôm qua em khá là thích …”
Tôi chen ngang lời anh, “Chuyện tối hôm qua chỉ là sự cố, tâm trạng của tôi không tốt, vừa đúng gặp anh, tôi sẽ quên chuyện tối qua, anh cũng mau chóng quên đi.”
Nói xong, tôi dứt khoát bước xuống xe, sau khi tôi đi xuống, Lục Diễn Trạch dùng sức ấn còi xe một cái, rồi nhanh chóng lái xe đi.
Tôi tiến nhanh về trước, không dám quay đầu lại nhìn xe của anh, trong lòng có một sợi dây cung đang kéo căng ra, tôi biết chỉ cần nhìn thêm một lần, tôi có thể sẽ chịu không nổi nữa, có thể tôi sẽ lại nhào vô vòng tay của anh, giống như lúc trước, một lần nữa lạc vào cơn lốc xoáy của anh, tôi không sợ hãi anh, tôi chỉ sợ cơn lốc xoáy đó, một khi bị cuốn vào sẽ không thể bước ra được nữa.
Qua khỏi mùa tết, tôi lại quay về thành phố B, nhanh chóng chuyên tâm vào công việc.
Vào ngày đầu tiên tôi đi làm, Tống Nguyệt đã tìm tới, cô ta là vị thiên kim đại tiểu thư được sống trong nhung lụa, những chuyện vượt quá, như là vả bạt tai, đánh nhau giữa chốn đông người, người như cô ta làm không được, tôi may mắn vì đã gặp được một vị đại tiểu thư, chứ không phải một người đàn bà hung tợn, nếu như người như vậy quậy tới tận công ty, tôi e là khí tiết khó giữ.
Tống Nguyệt hẹn tôi ra quán cà phê ngồi một lúc.
Tôi đã đồng ý, nhân lúc nghỉ trưa đi đến quán cà phê, lúc này cô ta đã gọi sẵn hai ly cà phê ngồi chờ tôi, tôi bước tới vị trí trước mặt cô ta ngồi xuống, cô ta hỏi thăm tôi một câu: “Cửu Nhi, đã lâu không gặp.” Giọng điệu vẫn quái gở như xưa.
Tôi vẫn khách sáo chào hỏi cô ta như lúc trước, cô ta cười lạnh một tiếng, rồi bắt đầu ngả bài từng chuyện với tôi.
“Tôi nghe nói cô đã chia tay với em trai tôi?” Tống Nguyệt hỏi, “Tại sao?”
Tôi nói: “Không tại sao cả, chỉ là không thích hợp.”
“Vậy sao?” Bàn tay xinh đẹp của cô chà sát vành ly rồi nói, “Chẳng lẽ không phải vì cô đã làm chuyện sai trái sao?”
“Dù là vậy thì cũng là anh ta bắt đầu trước.” Tôi nhìn cô ta, và nở nụ cười: “Tôi đã sớm phát hiện ra anh ta quen với người khác. Tôi không muốn lãng phí thời gian của anh ta, cũng không muốn lãng phí thời gian của chính mình, đó là lý do chúng tôi chia tay. Được chưa?”
Bình luận facebook