Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
“Đồ khốn!” Tôi đẩy mặt anh ra, “Anh thật sự nói như vậy với cô ta?”
“Đương nhiên, anh nói dối khi nào chứ?”
Tức chết đi được, tôi buồn bực nghĩ thầm, chả trách sao lúc Tống Nguyệt nói chuyện với mình cứ quái gở sao ấy, hóa ra là do Lục Diễn Trạch!
“Sao anh lại nói vậy với cô ta?” Tôi tức điên máu, “Anh cần phụ nữ vậy sao? Thèm khát vậy sao!”
Anh cười và thừa nhận một cách quang minh lỗi lạc, “Đúng, rất cần, nhất là từ khi em mất tích, ngày nào cũng cần, ngày nào cũng thèm khát. Vừa nghĩ đến việc em rời xa anh là anh hối hận lúc trước sao không làm chết em, nếu vậy thì em đã không thể rời xa anh rồi, hài lòng chưa?”
Tôi nghe hết nổi rồi, đẩy gương mặt đang kề vào người tôi của anh ra, quay về tiếp tục nằm trên ghế.
Anh ngồi ở dưới sàn, ghế nghỉ của phòng xông hơi rất thấp, anh duỗi tay ra là chạm tới mặt tôi, tôi đẩy ra, anh xấu xa cười một tiếng bên tai tôi rồi nói: “Em đừng hối hận đấy.” Chốc thoáng tay anh không kiêng nể gì mà mò tới giữa hai chân của tôi.
Cơn buồn ngủ vừa trồi lên đều tháo chạy hết, thậm chí tôi trở nên rất tỉnh táo, tôi lớn tiếng quát: “Anh không được như vậy nữa!”
Anh giơ tay che miệng tôi lại, nhỏ tiếng thỏ thẻ bên tai: “Không sợ bị người bên ngoài nghe thấy sao? Còn nói chuyện lớn tiếng như vậy với anh?”
Tôi cảnh giác nhìn bên ngoài, “Cô ta chẳng phải đi rồi sao?”
“Đi gì chứ.” Lục Diễn Trạch cười và nói: “Đoán là chạy đi gọi em trai tới tìm người rồi, em đoán xem, nếu hai chị em họ phát hiện chúng ta mất tích cùng một lúc sẽ như thế nào? Lúc đó họ tới bắt gian, chúng ta nên thừa nhận gian tình hay là không thừa nhận gian tình?”
Quả nhiên ngoài cửa liền vang lên tiếng động, tôi nghe thấy giọng nói của Tống Khởi Minh.
“Chị, chị đừng tìm nữa, chắc là anh Lục đi tản bộ một mình rồi.”
“Nhưng mà lúc nãy rõ ràng có một nhân viên phục vụ bảo với chị là anh ta đi về phía này!” Tống Nguyệt nói một cách chắc chắn, “Còn kéo theo một người phụ nữ! Em nói thật với chị, Trình Cửu Nhi có ở trong phòng không?”
Lúc này Tống Khởi Minh trầm lặng.
Tống Nguyệt nhanh chóng mắng em trai mình như người đàn bà hung tợn, “Em đấy, ngay cả người phụ nữ cũng trông chừng không xong, bây giờ tốt rồi, con hồ ly tinh đó chạy tới cám dỗ đàn ông của chị! Nếu gặp được ả ta, xem chị không lột một lớp da của ả, xem ả sau này còn dám không! Đã nói trước với em là ả không phải hạng phụ nữ tầm thường rồi, em cứ đòi quen, bây giờ được chưa? Ả cặp kè với Lục Diễn Trạch rồi! Em đội chiếc nón xanh này hơi bị to rồi đấy!”
Đối với sự nhục mạ của Tống Nguyệt với tôi, Tống Khởi Minh không mở miệng nói lời nào cả, có lẽ anh ta cho rằng tôi chính là loại người như Tống Nguyệt nói.
Tôi cay đắng nhắm mắt lại, Lục Diễn Trạch giơ tay sờ lên mặt tôi và nói: “Chỉ có anh sẽ không làm tổn thương em.”
Người đàn ông đã từng tổn thương tôi sâu sắc nhất, lúc này lại nói với tôi rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi, tôi không biết mình nên cười hay nên khóc đây.
Đúng là anh chưa bao giờ làm tổn thương tôi, nhưng anh không yêu tôi, mà lại ép tôi làm chuyện chỉ có người yêu nhau mới làm, đó chính là tổn thương lớn nhất đối với tôi.
Nhưng e là mãi mãi Lục Diễn Trạch cũng sẽ không hiểu được cảm giác của tôi.
Đợi hai chị em họ đi xa, tôi nghe theo kế hoạch của Lục Diễn Trạch, tạm trú ở phòng xông hơi này một đêm, dẫu sao thì Lục Diễn Trạch cũng không thể nào thả tôi về, anh cho rằng tôi và Tống Khởi Minh có gì với nhau, còn uy hiếp tôi rằng nếu tôi cố chấp phải quay về đó thì đêm nay anh sẽ ở chung phòng với tôi, đến lúc đó anh cũng không chắc là anh sẽ làm gì với tôi trước mặt Tống Khởi Minh.
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến anh giở trò vô lại, ngoại trừ kinh ngạc, còn rất xúc động nhạo báng anh vài câu, anh vẫn cười vui vẻ, không có vẻ gì là nổi giận, anh ép tôi nằm ngủ trong vòng tay anh, nếu không chịu ngủ thì lôi dậy làm thêm một lần, tôi bảo là năng lực của anh không ra làm sao cả, tôi không muốn bị anh thịt, anh mặt dày đáp trả lại: “Rồi sẽ có một ngày em nằm mơ cũng muốn bị anh chịch tới tỉnh dậy. Hơn nữa còn là mỗi, một, ngày.”