Ánh mắt của Tống Khởi Minh thu về, xe tiếp tục lăn bánh lên đường, hướng thẳng về phía khu biệt thự sang trọng của anh tại thành phố A.
Đỗ xe xong, anh dẫn tôi vào nhà, người mở cửa là người làm lâu năm ở nhà họ, Tống Khởi Minh thân thiết gọi một tiếng : “Thím Lưu.”
Thím Lưu ở độ tuổi tầm năm sáu mươi, ăn mặc giản dị, trông thấy Tống Khởi Minh về, còn dẫn theo một cô gái, liền cười tít mắt, “Cậu chủ về rồi, lão gia và phu nhân đang đợi bên trong đấy.”
Tống Khởi Minh nghe thấy, lộ vẻ hơi căng thẳng, hít một sâu thật sâu, rồi nắm lấy bàn tay tôi, dùng ánh mắt gợi ý với tôi, đại khái là mong muốn tôi giúp đỡ, đừng để anh ta bị mất mặt.
Nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi thấy cảm thán trong lòng, có những người dù được ăn sung mặc sướng, nhưng mãi mãi cũng chỉ là thân phận sống nhờ ở gửi, dẫu sao cũng không phải ruột thịt, dù thế nào cũng phải xem sắc mặt của người khác mà sống.
Nhưng điều khiến tôi kỳ lạ là, với trình độ học vấn và kinh nghiệm hiện tại của Tống Khởi Minh, thật ra anh ta hoàn toàn đủ sức thoát khỏi sự trói buộc của ba mẹ nuôi mình …
Ba mẹ nuôi của Tống Khởi Minh trẻ hơn tôi nghĩ, nhất là ba nuôi của anh, tuy đã ở độ tuổi sáu mươi mấy, nhưng do chăm chút rất tốt, trông hoàn toàn không giống với tuổi thật của ông.
Mẹ nuôi của Tống Khởi Minh còn chăm chút tốt hơn nữa, bà búi tóc lên, diện bộ trang phục truyền thống trên người, nhìn bà thật sự nhìn không ra được tuổi thật, y như những quý phụ hay xuất hiện trên truyền hình.
Thái độ của họ đối với tôi, không thể nói là tốt cũng không thể nói là không tốt, họ có vẻ tỏ ra hơi xa lánh, mặc dù bề ngoài nhìn không ra, nhưng từ cách nói chuyện của mẹ nuôi Tống Khởi Minh, tôi có thể nhận ra bà không hài lòng với tôi, nhất là khi bà biết được tôi là đứa con của một gia đình đơn thân, cặp mày xinh đẹp của bà vô tình nhíu lại, rồi nói: “Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình đơn thân hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có khiếm khuyết về mặt tính cách …” Dường như phát giác ra câu nói của mình không ổn, bà liền bổ sung: “Con cũng đã đứa trẻ đã chịu nhiều gian khổ.”
Tôi hơi ngại ngùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tống Khởi Minh đứng ra giải vay cho tôi: “Mẹ, chuyện trước kia đã qua rồi đừng nhắc tới nữa, sau này sẽ tốt hơn thôi, bây giờ Cửu Nhi đang làm cho một công ty thiết kế, là một nhà thiết kế trẻ tuổi rất được ông chủ tính dụng.”
Nhưng mẹ nuôi anh ta lại cười nói: “Nhà họ Tống đây chọn con dâu, không cần phải có công việc quá xuất sắc, biết phụ giúp cho chồng, nuôi dạy cho con, làm tốt bổn phận một người vợ tốt mới là quan trọng nhất.
Lời nói của mẹ nuôi anh ta khiến tôi cảm thấy khó chịu, lúc này tôi đã hết cười nổi rồi.
Trong lúc cuộc trò chuyện còn đang diễn ra, chuông cửa bỗng vang lên, tiếp theo đó là giọng nói của thím Lưu vọng lại –
“Tiểu thư về rồi!”
Mẹ nuôi của Tống Khởi Minh nhìn qua tôi, rồi bĩu môi cười và nói: “Tống Nguyệt về rồi, nó bảo hôm nay sẽ dẫn bạn trai về nhà ăn cơm, vừa đúng cho bốn đứa làm quen với nhau.”
Bình luận facebook