• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (69 Viewers)

  • Chương 448-454

Chương 448: Giam giữ

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi có rất nhiều bạn bè, còn anh vừa khéo là loại người tôi không muốn kết giao”.

“Tôi vô cùng tò mò, đường đường là cao thủ của Bạch Long Sơn, vì sao lại muốn làm bạn với một nhân vật nhỏ bé như tôi?”

Thanh niên cười thật tươi: “Tôi nhìn thấy ở anh có tiềm lực mà người khác không có. Tôi đã điều tra qua, trước đây anh chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn, nhưng anh chuyển mình một cái đã biến thành người tu luyện”.

“Chắc chắn anh đã gặp được kỳ ngộ gì đó, có lẽ là kỳ ngộ liên quan đến ngọc bội Cửu Dương”.



“Tôi vô cùng tò mò về anh, lại càng tò mò về bí mật trên người anh”.

“Quan trọng hơn là… những người dưới mười tám tuổi ở Bạch Long Sơn không ai là đối thủ của tôi, còn anh… là người đầu tiên đánh bại tôi”.

Tính cách và suy nghĩ của người thanh niên này khiến người ta không nắm bắt được.

Tôi không để ý đến hắn ta nữa. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với hắn ta, chỉ muốn giết hắn ta càng sớm càng tốt, trả thù cho những người đã chết.



Tôi bế Long Phi Phi ở dưới đất lên, đi vào trong rừng.

“Trương Sơn Thành, anh nhớ cho kĩ, sẽ có một ngày tôi khiến anh trở thành bạn của tôi!”

“Nếu không phải bạn, một ngày nào đó tôi sẽ tự tay giết chết anh!”

“Nhớ lấy, tuyệt đối đừng có chết, mạng anh là của tôi!”

Tôi không trả lời, bế Long Phi Phi vào trong rừng cây, rời xa thanh niên.

Tôi đi đến một khoảng đất trống, đặt Long Phi Phi xuống đất. Tôi nghỉ ngơi một lát trước, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó ấn tay phải lên hai huyệt vị của Long Phi Phi, chốc lát sau, cô ta đã tỉnh lại.

Long Phi Phi bỗng bừng tỉnh, vẻ mặt căng thẳng.

Lúc nhìn thấy là tôi, tâm trạng cô ta mới ổn định lại, cô ta đứng phắt dậy, tức giận nói: “Vừa rồi anh đánh tôi ngất đi!”

“Phải”, tôi thản nhiên đáp: “Có vài chuyện không thể để cô biết, tôi cần phải đánh ngất cô”.

Ánh mắt của Long Phi Phi rất sắc bén, nhớ lại mọi chuyện trước kia vẫn cảm thấy sợ hãi, cô ta đột nhiên cầm súng chỉ vào tôi: “Rốt cuộc anh là ai? Kẻ muốn giết anh là ai?”

“Sức mạnh của các anh…”

Tôi liếc nhìn Long Phi Phi, nói: “Không nói cho cô là vì tốt cho cô, chuyện ở đây cô hãy coi như chưa từng xảy ra, dẫn tôi đến trại tạm giam đi”.

“Trương Sơn Thành!”, Long Phi Phi tức giận nói: “Rốt cuộc anh có nói không?”

Tôi bắt được sự sợ hãi từ trong ánh mắt của Long Phi Phi, bất cứ ai nhìn thấy sức mạnh của tôi và thanh niên, sức mạnh vượt hơn người thường, đều sẽ thấy sợ hãi.

Nhưng Long Phi Phi vô cùng tò mò, không chờ được mà muốn biết đáp án.

Ánh mắt tôi lạnh đi, nhìn đăm đăm vào Long Phi Phi, mang theo sát ý: “Cô còn hỏi nữa tôi sẽ giết cô!”

“Anh dám!”, Long Phi Phi đặt tay lên cò súng: “Anh không nói, tôi cũng không ngại bóp cò đâu!”

“Vậy cô cứ bóp cò”, trong tay phải tôi xuất hiện một con dao găm: “Cô cho rằng đạn có thể giết được tôi?”

“Sức mạnh của tôi cô cũng nhìn thấy rồi đấy. Chúng tôi không phải người bình thường, giết chết các cô cũng chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến!”

“Xin đừng ép tôi phải giết người vô tội!”

“Còn nữa, nếu cô nói ra chuyện ở đây, hậu quả cũng như vậy!”

Đương nhiên tôi sẽ không giết Long Phi Phi, cũng không giết người vô tội, tôi chỉ không muốn Long Phi Phi nói chuyện ở đây cho người khác biết.

Long Phi Phi bị tôi dọa cho sợ đến mức mặt trắng bệch, tay cũng đang run rẩy.

Long Phi Phi muốn bóp cò nhưng lại không dám, cô ta sợ tôi thật sự giết cô ta, giết người bên cạnh cô ta.

Chốc lát sau, Long Phi Phi hạ súng xuống, vẻ mặt hơi bình tĩnh lại, nói: “Tôi cảm thấy anh không phải người xấu”.

“Lúc trước kẻ áo đen ném dao găm ra, nếu không phải anh cứu tôi, e rằng… tôi đã có chuyện rồi”.

“Nếu anh thật sự muốn giết tôi thì vừa rồi anh đã giết, chứ không đợi đến bây giờ”.

“Từ khi tôi nhận vụ án này, tôi đã cảm thấy chín người kia không phải do anh giết”.

“Là do kẻ áo đen vừa rồi giết đúng không?”

“Phải”, tôi nói: “Tốt nhất là cô đừng điều tra vụ án này nữa, cô không cần báo cáo với cấp trên những chuyện xảy ra ngày hôm nay”.

“Tôi cũng vì tốt cho cô, hi vọng cô hiểu”.

Ánh mắt Long Phi Phi vô cùng phức tạp, cô ta nói: “Lẽ nào để chín người đó bị giết oan uổng hay sao? Tôi là cảnh sát, cho dù các anh có thân phận thế nào, đã phạm tội thì phải trả giá!”

Tôi tỏ ra khổ sở, nói: “Con người phải làm việc dựa vào năng lực của mình, những người như chúng tôi phạm tội, Chính phủ quốc gia có cơ quan chuyên môn xử lý chuyện này, không phải cảnh sát các cô”.

“Tin tôi, những chuyện này có người khác điều tra”.

“Tất nhiên là mấy lời tôi nói với cô, cô cũng đừng nói cho ai khác, nếu không, cô sẽ gặp rắc rối”.

Long Phi Phi dẫn tôi đi bộ về phía trại tạm giam. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, những gì nên nói tôi sẽ nói, không nên nói thì tôi sẽ không tiết lộ một câu.

Tóm lại là khuyên Long Phi Phi đừng điều tra chuyện này nữa.

Hôm nay tôi đã đạt được thỏa thuận với người thanh niên, hắn ta cũng sẽ không gây rắc rối cho tôi nữa.

Nhưng tôi biết một ngày nào đó, tôi và người thanh niên kia sẽ gặp lại, tranh đấu sống chết.

Khi tới trại tạm giam, Long Phi Phi dẫn tôi vào tòa nhà làm việc, giao tôi cho hai cảnh sát, sau đó cô ta mang theo văn kiện đi gặp lãnh đạo.

Hai cảnh sát đọc tài liệu Long Phi Phi đưa cho bọn họ xong thì dẫn tôi đến một căn phòng, mở cửa phòng, đẩy tôi vào trong.

Căn phòng rất nhỏ, khoảng mười mấy mét vuông, chỉ có một cái giường ván gỗ, chiếc chăn mỏng, trên đỉnh đầu có ánh đèn lờ mờ và camera giám sát.

Hoàn cảnh trong phòng khiến người ta cảm thấy không thoải mái, nơi đây giống như là phòng giam.

Sao tôi lại bị nhốt ở đây?

Tôi ngồi bên giường, trong lòng hơi sốt ruột. May là có tiên nữ Thanh Thủy ở cùng tôi, có thể trò chuyện với nhau, nếu không thì buồn chết được.

Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, cửa sổ nhỏ bên phải cửa chính bị đẩy ra, một người cảnh sát đẩy hộp cơm vào, nói: “Ăn xong thì đặt hộp cơm vào đây”.

Sau đó cảnh sát đóng cửa sổ lại.




Tôi mở hộp cơm ra, bên trong có cải trắng, củ cải, cơm, canh, còn có thể nhìn thấy chút xíu thịt.

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Ở trại tạm giam không phải là ở chung với rất nhiều phạm nhân sao? Vì sao tôi lại bị nhốt ở đây?

Rốt cuộc là ai sắp đặt?

Hai ngày liên tiếp, mỗi ngày hai bữa sẽ có cảnh sát đưa cơm cho tôi, hơn nửa tiếng đồng hồ sau sẽ thu lại. Cảnh sát không hề nói một câu dư thừa với tôi.

Tôi đã bị nhốt ở nơi này.

Đương nhiên tôi muốn trốn ra cũng dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không thể trốn.

Mãi đến buổi sáng ngày thứ tư, cửa phòng mới được mở ra, một cô gái tóc ngắn, dáng người cao gầy bước vào. Cô ta mặc một bộ đồng phục màu đen, có vẻ bí ẩn.

“Mộc Dịch?”, tôi vô cùng kinh ngạc.

Mộc Dịch mang vẻ mặt lạnh lùng, tiện tay đóng cửa lại rồi ngồi xuống bên giường.

Tôi ngồi bên cạnh Mộc Dịch, hỏi: “Mộc Dịch, sao cô lại đến đây?”

Tôi vô cùng tò mò. Lần trước Mộc Dịch xảy ra chuyện, Cổ Hà từng nói Mộc Dịch không thông qua kỳ sát hạch, khi nào vết thương khỏi sẽ sắp xếp huấn luyện cho Mộc Dịch rồi sát hạch lần nữa. Bây giờ cô ấy đột nhiên xuất hiện chắc chắn là có chuyện.

“Nếu tôi không đến, anh nghĩ anh có thể an toàn rút lui sao?”, sắc mặt Mộc Dịch có chút không ổn.



Chương 449: Giấu giếm

Thì ra là Mộc Dịch đến giúp tôi, tôi nói: "Mộc Dịch, cảm ơn cô vì chuyện lần trước, thấy cô đã hoàn toàn bình phục tôi rất mừng".

Sau chuyện lần trước, tôi vẫn chưa có cơ hội gặp Mộc Dịch ở các cơ quan của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nên cũng chưa có cơ hội cảm ơn Mộc Dịch.

Mộc Dịch mặt tối sầm lại: "Đừng nói nhảm nữa, lần này tôi tới là vì vụ án của anh, bây giờ anh đã vướng vào rất nhiều rắc rối, nếu không cẩn thận thì tôi cũng không cứu được anh!"

Nghiêm trọng vậy sao?



Tôi hết sức ngạc nhiên, hỏi: "Nói vậy có phải người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã nhúng tay vào chuyện này rồi không?"

Mộc Dịch trừng mắt nhìn tôi, nói: "Anh nghĩ tôi thích quan tâm tới những chuyện xấu xa của anh hay sao? Không lúc nào anh chịu ở yên, anh xem anh đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi?"

Tôi cũng không muốn gây chuyện nhưng rắc rối cứ quấn lấy tôi.

"Sư phụ của tôi có quen biết ông chủ Trang, ông chủ Trang cũng là một người vừa thuộc giới tu luyện, vừa ở thế giới loài người, hơn nữa tôi cũng hiểu rất rõ về anh và người phụ nữ tên Lâm Ngọc Lam của anh".



"Cho nên, sư phụ bảo tôi đi điều tra".

"Vụ án đã được chuyển từ Cục cảnh sát cho tôi".

Cũng may có Cục điều tra hiện tượng huyền bí can thiệp, nếu là phía cảnh sát sẽ rất phiền phức.

"Lần này anh gặp rắc rối rất lớn, mau nói hết mọi chuyện cho tôi nghe, nếu tôi không xử lý được phải giao cho cấp trên thì Trương Sơn Thành, anh không bị tử hình thì cũng ngồi tù mọt gông!"

Mộc Dịch vô cùng tức giận, tôi không hiểu sao cô ta lại tức giận, cô ta không phải người sợ phiền phức, chúng tôi đã kết bạn từ lâu, tôi từng cứu cô ta, cô ta cũng từng cứu tôi, có thể nói chúng tôi là bạn vào sinh ra tử.

Tôi bình tĩnh nói: "Nói cho tôi biết cô đã điều tra ra những gì rồi?"

"Anh có cần tôi nhắc lại tình tiết vụ án không? Có cần tôi thẩm vấn từng bước một không?", Mộc Dịch lạnh lùng nói: "Trịnh Lệ Quyên và hai đứa cháu trai của bà ta đều bị giết chết, vợ chồng Lý Tam Quý cũng bị giết chết, con gái của họ mất tích, cả nhà ông chủ Trang ba người và một tài xế taxi khác cũng bị giết chết. Trong vòng hai ngày, trên camera theo dõi cho thấy những người này đều đã từng gặp anh".

"Nói, có phải anh đã giết mấy người đó hay không?"

Vì tôi điều tra về miếng ngọc mà có chín người đã phải bỏ mạng, trong lòng tôi rất buồn.

Tôi không giết người ta nhưng người ta lại vì tôi mà chết.

Tôi không thể nói ra chuyện ngọc bội Cửu Dương, tôi đã thương lượng với thanh niên kia rồi, cho nên tôi sẽ giấu Mộc Dịch chuyện này.

Tôi và tiên nữ Thanh Thủy cũng đã thảo luận phương án đối phó với Mộc Dịch rồi.

Tôi hít sâu một hơi, nói: "Mộc Dịch, tôi đương nhiên không có giết người, chuyện này thật sự rất kỳ quái".

Tôi bắt đầu kể chuyện, bố mẹ tôi và bố mẹ Lý Giai Dao là bạn, bố mẹ tôi đã tặng bố mẹ Lý Giai Dao một món đồ bằng ngọc, nhiều năm về trước, gia đình chú Lý rất nghèo nên đã bán món đồ đó cho Trịnh Lệ Quyên.

Vì muốn chuộc món đồ đó về nên tôi đã hẹn gặp Trịnh Lệ Quyên để hỏi thăm, Trịnh Lệ Quyên nói rằng bà ta đã bán nó cho ông chủ Trang.

Tôi lại đến gặp ông chủ Trang, ông ta đã bán món đồ đó cho một người tu luyện nhưng ông ta không biết thông tin gì về người mua, điều tra đến đây thì tôi rời đi.

Ngày hôm sau, tôi có việc phải vào thành phố, tôi nhận được cuộc gọi từ Cục cảnh sát thị trấn Tường Vân, họ nói rằng cả nhà Lý Giai Dao đã gặp tai nạn và đề nghị tôi hợp tác điều tra. Vì vậy, tôi bắt taxi đến thị trấn Tường Vân.

Trên đường đi gặp phải hai người mặc đồ đen chặn đường, bác tài xế taxi chết thảm, tôi không phải đối thủ của người mặc đồ đen đó nên phải bỏ chạy.

Trên đường bỏ trốn tôi chặn một chiếc xe rồi lái về thôn, mấy hôm đó tôi trốn trong núi để chữa trị vết thương, hôm nay tôi vừa xuống núi thì đội trưởng Lưu đưa tôi đến Cục cảnh sát.

Những gì tôi nói là sự thật, tôi kể lại sự việc một cách rất chi tiết, chỉ giấu giếm không nói ngọc bội kia rốt cuộc là cái gì.

Mộc Dịch cau mày, cô ta không phân tích tình tiết vụ án mà đột nhiên nói: "Bố của anh là Trương Cận Nam sao?"

“Đúng vậy”, tôi gật đầu, Mộc Dịch chỉ cần hỏi người dân trong thôn cũng có thể biết được tên của bố tôi.

Mộc Dịch trừng mắt nhìn tôi, nói: "Tôi đã nhìn thấy một bức tranh mà bố anh vẽ ở nhà của Lý Tam Quý. Qua phân tích thủ pháp vẽ tranh có thể thấy bố anh không phải người thường, mà là một phù sư".

"Tại sao trước đây anh lại nói dối tôi, nói bố mẹ anh là người bình thường?"

"Rốt cuộc anh đã lừa gạt tôi bao nhiêu chuyện?"

"Một miếng ngọc nhỏ bé lại thu hút sự chú ý của người tu luyện sao? Là một hay hai món đồ?"

"Rốt cuộc anh có bí mật gì không nói cho tôi biết?"

Thấy Mộc Dịch điều tra ra rất nhiều chuyện, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Mộc Dịch lại tức giận, cô ta cho rằng tôi đã lừa dối cô ta chuyện này.

Mộc Dịch cũng nghi ngờ chú Trần mà tôi vừa nói khi nãy.

Tôi vẫn tỏ ra vô tội, nói: "Trong ký ức của tôi, tôi không biết rằng bố tôi biết vẽ. Tôi chỉ biết rằng bố mẹ tôi là những người bình thường. Lần đầu tiên tôi đến nhà của Lý Giai Dao, nhìn thấy bức tranh đó tôi cũng rất kinh ngạc”.

"Cũng vì tôi hỏi về bức tranh nên chú Lý và cô Lý mới nhắc đến chuyện miếng ngọc. Miếng ngọc đó có hình tượng Phật Bà Quan m. Tôi cảm thấy miếng ngọc đó không đơn giản nên muốn chuộc lại".

"Cô cũng biết tôi là trẻ mồ côi, bố mẹ chưa từng để lại cho tôi thứ gì, vậy nên tôi muốn chuộc nó lại làm kỷ niệm".

"Mộc Dịch, cô phải tin tôi, những gì tôi nói đều là sự thật".

Tôi tỏ vẻ cô đơn và buồn bã.

Sắc mặt của Mộc Dịch dịu đi một chút, cô ta nói: "Xem ra tài năng của anh là thừa hưởng từ bố anh. Nói như vậy thì miếng ngọc bội mà bố anh tặng cho Lý Tam Quý chính là một pháp khí".

"Lý Tam Quý không biết miếng ngọc đó là pháp khí, vì vậy ông ta đã bán nó cho Trịnh Lệ Quyên. Trịnh Lệ Quyên phát hiện ra đó là một miếng ngọc tốt và đã bán nó cho ông chủ Trang, sau đó ông chủ Trang lại đem nó ra chợ đen bán".

"Trong hầu hết những giao dịch ở chợ đen, cả người mua và người bán đều không tiết lộ danh tính. Họ giao dịch bí mật vì sợ một số đồ vật có nguồn gốc không rõ ràng, sẽ bị người của Cục điều tra hiện tượng huyện bì điều tra ra. Hơn nữa, chợ đen vô cùng hỗn loạn, ở đây chuyện gì cũng có thể xảy ra".

"Hai ngày trước, tôi đã kiểm tra giao dịch của ông chủ Trang. tất cả đều là giao dịch bình thường mà không có bất kỳ giao dịch nào không chính đáng. Tôi cũng đã đến chợ đen để điều tra và không tìm thấy thông tin nào".

Mộc Dịch đã điều tra ra nhiều thứ như vậy, tôi thật sự sợ cô ta đã điều tra được điều gì đó.




Mộc Dịch nói tiếp: "Miếng ngọc bội kia chính là mấu chốt của sự việc, từ lúc anh điều tra về nó thì mọi chuyện mới xảy ra".

"Theo như lời anh nói, hung thủ giết nhiều người như vậy là vì không muốn anh điều tra tung tích của miếng ngọc bội, cũng không muốn mọi người biết được chuyện này. Điều đó cho thấy miếng ngọc bội này rất có giá trị, chắc chắn nó là pháp khí được người tu luyện sử dụng".

"Hung thủ đeo mặt nạ, cải trang, hắn ta giết người diệt khẩu và không để lại dấu vết gì, ra tay hết sức chuyên nghiệp, từ đó có thể thấy vụ án này rất khó điều tra".

Dựa theo những gì tôi kể ban nãy thì chắc chắn không thể điều tra ra bất kỳ manh mối nào.

"Anh còn có thông tin nào khác không? Ví dụ, anh đã từng nhìn thấy miếng ngọc bội đó chưa? Hoặc, anh nhớ lại xem rốt cuộc trước đây bố mẹ anh làm nghề gì?"

Tôi có rất ít ấn tượng về bố mẹ, trong ký ức của tôi, bố mẹ tôi là những người nông dân chân chất, không khác gì những người dân khác trong thôn.

Bố tôi là phù sư, ông ấy đã học được một số thứ mà mọi người trong thôn không ai biết.

Tôi sẽ không nhắc đến bốn chữ "ngọc bội Cửu Dương".

Tôi và Mộc Dịch nói chuyện một hồi, Mộc Dịch nghĩ mãi không ra, thở dài nói: "Xem ra, vụ án này không có manh mối có giá trị nào khác, điểm có tiềm năng duy nhất chính là anh".

“Tôi sao?”, tôi nói: “Cô có ý gì?"

Chương 450: Sự việc nguy hiểm

Mộc Dịch nói: "Nếu đối phương đã muốn giết chết tất cả những người biết về miếng ngọc bội và muốn cản trở anh điều tra, lần này họ ám sát thất bại, lần sau họ nhất định sẽ tìm người mạnh hơn để giết anh".

"Cho nên, chỉ cần luôn theo sát anh, nếu như hung thủ lại tới giết anh, chúng ta sẽ bắt được hắn ta, như vậy có thể phá được vụ án này".

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Mộc Dịch theo sát ngươi cũng tốt, cô ta có thể giúp ngươi, vừa hay có thể giải quyết được chuyện khói đen trên đỉnh tòa nhà Long Đằng".

Mắt tôi sáng lên, tiên nữ Thanh Thủy nói không sai, người của Bạch Long Sơn sẽ không đối phó với tôi nữa, có Mộc Dịch ở bên cạnh tôi thì có thể làm những việc khác cùng tôi.



Tôi nghĩ một lát rồi nói: "Mộc Dịch, vụ án này một mình cô phụ trách sao?"

"Không phải", Mộc Dịch nói: "Vụ án do tôi và sư huynh của tôi phụ trách. Lần này, do sư huynh của tôi phụ trách chính nên đưa tôi đi cùng để phụ giúp. Tuy nhiên, tôi có trách nhiệm điều tra và thu thập thông tin, sư huynh phụ trách hướng dẫn tôi. Ngoài ra, lần này tôi và sư huynh tham gia điều tra, chúng tôi có quyền hạn rất lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể yêu cầu người khác giúp đỡ".

Vẫn còn một người nữa vậy thì quá tốt, vừa hay cho tôi lợi dụng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí để giải quyết chuyện tòa nhà Long Đằng.

Chúng tôi đã bàn bạc xong xuôi.



Mộc Dịch lập tức gọi điện báo cáo với sư huynh, nội dung báo cáo rất chi tiết, sư huynh của Mộc Dịch cũng đồng ý với kế hoạch của cô ta.

Sau đó Mộc Dịch đã đưa tôi rời khỏi trại tạm giam rồi mang điện thoại di động của tôi đi luôn.

Sau khi mở máy, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tôi đã trả lời từng người một để thông báo cho mọi người rằng mình vẫn an toàn.

Việc đầu tiên sau khi được tự do là tôi tìm một khách sạn để tắm rửa sạch sẽ, sau đó tôi mời Mộc Dịch ăn cơm.

Tôi và Mộc Dịch đã nói rất nhiều chuyện, lần này tôi bị chuyển đến trại tạm giam là do sự sắp xếp của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, họ đã thông qua các thủ tục hợp pháp để cho tôi ra ngoài, còn về vụ án, cảnh sát chắc chắn sẽ xử lý.

Cũng giống như vụ án của Viên Chính Dương, hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đầu tiên Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ trấn áp chuyện này xuống, sau đó sẽ tiến hành điều tra trong âm thầm.

Tôi hỏi thăm về tình hình của Lâm Ngọc Lam, Mộc Dịch nói với tôi rằng sức khỏe của Lâm Ngọc Lam rất tốt và cô ấy cũng đã bắt đầu được huấn luyện chính thức, cô ấy hoàn toàn có thể theo kịp tiến độ tập luyện, hơn nữa cô ấy cũng thể hiện rất tốt. Lãnh đạo cấp cao của Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất coi trọng Lâm Ngọc Lam và thậm chí còn để cô ấy được tham gia huấn luyện đặc biệt...

Quá trình huấn luyện ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí là tàn khốc, nghe Mộc Dịch nói Lâm Ngọc Lam vẫn sống rất tốt, tôi cảm thấy rất yên tâm.

Tôi đã ngủ với Lâm Ngọc Lam vài lần, bởi vì tôi là thể chất Cửu Dương, sau khi ngủ với Lâm Ngọc Lam, âm dương giao nhau, thể chất của tôi đã được cải thiện rất nhiều, bình thường, tôi có thể không phát hiện ra điều gì, nhưng khi huấn luyện và tu luyện, tiềm lực sau khi được cải thiện, cũng đã được kích thích.

Thì ra lần này Mộc Dịch được “thơm lây” từ Lâm Ngọc Lam nên mới vượt qua được kỳ kiểm tra đánh giá.

Lần trước khi điều tra vụ án mạng ở thôn chúng tôi, cô ta không vượt qua kỳ kiểm tra đánh giá, phải bị đánh giá lại.

Còn Lâm Ngọc Lam thì có tài năng thiên bẩm, Mộc Dịch đã mang đến những nhân tài cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí, có thể nói Lâm Ngọc Lam là một thiên tài, lần đó Mộc Dịch lập được công lớn nên đã được chấp nhận cho qua kỳ kiểm tra đánh giá.

Ngoài ra, Cục điều tra hiện tượng huyền bí còn thưởng cho Mộc Dịch một cuốn công pháp, chỉ cần luyện tập chăm chỉ, khoảng một năm là có thể vượt qua cấp ba. Lần này có thể nói là trong họa có phúc, Mộc Dịch bây giờ đã là pháp sư chính thức của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.

Tôi nhờ Mộc Dịch tìm thông tin về gia đình Trịnh Lệ Quyên, thông tin về hai thanh niên vô tội, bác tài xế, và người thân của ông chủ Trang.

Tôi nhờ Mộc Dịch đưa cho gia đình của mỗi người này hai triệu tệ dưới danh nghĩa chính phủ thăm hỏi động viên, tôi sẽ bỏ tiền ra.

Mộc Dịch đã đồng ý giúp tôi, cô ta có quyền rất lớn, cô ta sẽ bảo cảnh sát hoặc những người khác trong chính phủ làm việc này, còn tôi hiện tại chỉ có thể làm những việc như vậy.

Sáng sớm hôm sau, tôi và Mộc Dịch cùng nhau đến nhà của Lý Giai Dao. Thi thể của chú Lý và cô Lý đã được chôn cất mười ngày trước.

Tôi đã mua nén hương đến nghĩa trang để cúng bái.

Quỳ trước ngôi mộ của chú Lý và cô Lý, nước mắt tôi tuôn rơi, tôi cảm thấy vô cùng đau xót.

Tôi và chú Lý cùng cô Lý đã nhiều năm không gặp, mới lại gặp nhau nhưng giờ lại âm dương cách biệt.

Tất cả là do tôi kiên quyết điều tra khiến họ phải ra đi.

Tôi thậm chí còn không thể tham dự đám tang của họ.

Tôi thề trước bia mộ cô chú rằng tôi sẽ trả thù cho họ và tìm được Lý Giai Dao.

Tôi kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tối hôm đó rủ Mộc Dịch đi bar, tôi đã uống rất nhiều rượu, càng uống trong lòng càng đau khổ, nghĩ đến những người đã chết vì mình, họ đều là những người vô tội, lòng tôi lại đau như bị dao cứa.

Tôi uống say như chết, say đến bất tỉnh nhân sự, tôi cũng không biết làm sao tôi có thể về được khách sạn.

Ngày hôm sau khi thức dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường của khách sạn, Mộc Dịch ngồi trên ghế sofa, chúng tôi đang ở trong một căn phòng.

Mộc Dịch không phải kiểu con gái dịu dàng ân cần, nhưng đêm qua cô ta đã chăm sóc tôi rất tốt.

Bây giờ Mộc Dịch ở bên tôi, đóng giả làm bạn gái của tôi, chúng tôi gần như không thể tách rời.

Tôi muốn làm gì, Mộc Dịch cũng sẽ đi theo tôi, Mộc Dịch cũng không làm phiền tôi mà chỉ đi theo tôi giống như vệ sĩ.

Tất nhiên, nếu tôi muốn ở một mình cũng không có vấn đề gì, trên người tôi có gắn một máy nghe trộn rất nhỏ, bất cứ lúc nào Mộc Dịch cũng có thể nắm được mọi hành động của tôi, cảm nhận xem có nguy hiểm hay không.

Tôi trở về thôn một chuyến, tổ chức cuộc họp thôn, bàn giao mọi việc trong thôn và chức vụ trưởng thôn cho Trần Mãn Quang.

Người dân trong thôn không có ý kiến gì, bởi vì từ khi tôi trở thành trưởng thôn, tôi luôn bỏ bê công việc của thôn, không ở trong thôn lúc nào, tôi cũng không bận tâm đến những chuyện trong thôn, cơ bản đều do Trần Kế Tần và hai tổ trưởng giải quyết.

Người dân trong thôn đều không hài lòng về tôi, mỗi lần tìm tôi họ đều không thấy tôi đâu, tức giận mà chẳng dám nói vì dù sao tôi đã đầu tư mười triệu tệ cho thôn.

Bây giờ tôi mở cuộc họp thôn và chủ động để cho người khác làm thay tôi vị trí này, tất nhiên người dân trong thôn không có ý kiến gì.

Tôi cũng hủy bỏ tập tục khai quang của thôn, tiên nữ Thanh Thủy đã bảo đảm với tôi rằng người dân trong thôn không ai phải mất mạng vì tập tục này. Tôi biết chuyện thầy khai quang có liên quan đến tiên nữ Thanh Thủy, đợi khi thực lực của tôi đủ mạnh để có thể mở phong ấn dưới vách núi, tiên nữ Thanh Thủy sẽ cho tôi một câu trả lời thích đáng.

Tôi đã làm xong mọi việc trong thôn, các dự án trong thôn vẫn tiếp tục được thực hiện. Việc chị Văn Nhã xây nhà máy rất thuận lợi, nhà họ Dương không những không làm khó chị Văn Nhã mà thậm chí họ còn bỏ vốn đầu tư giúp đỡ chị Văn Nhã.

Tất nhiên, nhà họ Dương chắc chắn sẽ không chịu làm ăn thua lỗ, họ muốn làm cùng Văn Nhã để mang lại hạnh phúc cho các thôn lân cận, để thị trấn phát triển hơn. Tôi rất hài lòng với kết quả này và bí thư Lưu cũng rất yên tâm.




Tôi sẽ để mắt tới nhà họ Dương, nếu nhà họ Dương làm điều gì phạm pháp, tôi sẽ không tha cho họ.

Sau khi mọi vấn đề trong thôn và thị trấn đã được giải quyết xong, tôi và Mộc Dịch sẽ vào thành phố, Trần Kế

Tần nhất định muốn đi theo tôi, tôi cũng đưa Triệu Vũ theo, bốn người chúng tôi cùng nhau vào thành phố.

Sức mạnh của Triệu Vũ rất mạnh và cần được khai thác. Lần trước tiên nữ Thanh Thủy đã nói với tôi là nên đưa Triệu Vũ đi cùng. Tuy rằng đầu óc của Triệu Vũ có vấn đề, cậu ta không thể kiểm soát linh khí trong cơ thể của mình, nhưng cậu ta có thể chiến đấu và luyện tập, bởi vì chiến đấu chính là sự rèn luyện tốt nhất.

Tôi đã sắp xếp để Trần Kế Tần ở nhà hàng STA, tôi để Trần Kế Tần làm quản lý ở đây và trả cho anh ta năm mươi nghìn tệ một tháng.

Trần Kế Tần rất hài lòng khi thấy bản thân được làm quản lý một nhà hàng sang trọng và cao cấp như vậy, anh ta cảm thấy rất biết ơn tôi.

Hơn nữa, tôi đã mua một căn nhà đã qua sử dụng ở trung tâm thành phố, căn nhà gồm có ba phòng ngủ, rất gọn gàng sạch sẽ.

Thật ra tôi đang đẩy Trần Kế Tần ra, bởi vì những chuyện tôi muốn điều tra sắp tới đây rất nguy hiểm, Trần Kế Tần nhất quyết muốn đi theo tôi, nếu tôi cưỡng ép Trần Kế Tần ở lại thôn, anh ta sẽ rất buồn.

Thế là tôi, Trần Kế Tần, Mộc Dịch và Triệu Vũ sống trong căn nhà mới mua đó, còn thiếu đồ gì trong nhà tôi nhờ Trần Kế Tần đi mua.

Chương 451: Tu luyện linh khí

Âu Dương Bác cử người mang đến cho tôi hai mươi viên linh thạch mà tôi và Hàn Mai đã giao dịch, hai ngày qua tôi đã ở trong phòng để tu luyện.

Tiên nữ Thanh Thủy đã dạy tôi phương pháp thổ nạp để thu nạp linh khí.

Nội dung tu luyện của người tu luyện cấp một và cấp hai là rèn luyện thân thể, luyện độ phù hợp của cơ thể với linh khí. Đó đều là những việc mà trước đây tiên nữ Thanh Thủy làm để rèn luyện thể chất cho tôi.

Sau khi thể chất của người tu luyện cấp hai được luyện đến một trình độ nhất định, họ có thể bước đầu tiếp xúc với linh khí và học thổ nạp đơn giản. Người tu luyện cấp ba có thể khống chế linh khí ở bên ngoài cơ thể, còn người tu luyện cấp bốn có thể phóng ra linh khí.



Sự khác biệt giữa một người dị năng và một pháp sư nằm ở tài năng thiên phú của bản thân, mà tài năng thiên phú được ước định thông qua huyết mạch.

Dị năng và đạo pháp đều liên quan đến huyết mạch của bản thân.

Khi mới bắt đầu, sức mạnh mà các pháp sư và người dị năng luyện tập là linh khí, ở cấp độ thứ hai, việc thổ nạp linh khí và dùng linh khí để cải tạo cơ thể có thể kích thích sức mạnh thiên phú trong cơ thể.

Có rất nhiều loại dị năng, chẳng hạn như thị lực và nhĩ lực của tôi,... Đó đều là những dị năng và đều là những dị năng phụ trợ.



Còn sức mạnh đạo pháp của pháp sư được chia thành năm loại, đó là sức mạnh của ngũ hành, cụ thể là sức mạnh của kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Trong điều kiện bình thường, dù là người dị năng hay pháp sư thì cũng chỉ có một loại thuộc tính tương ứng là dị năng hoặc đạo pháp, người có hai thuộc tính này rất hiếm, bởi vì hai loại thuộc tính này không thể cùng tồn tại trong một cơ thể.

Người sinh ra đã có hai hoặc hai thuộc tính này hoặc có hai thuộc tính này và có cả sức mạnh của ngũ hành được gọi là người có thiên phú dị bẩm, có được ba loại thì chính là một thiên tài, người có bốn hoặc năm loại về cơ bản đã không còn xuất hiện nữa.

Tất nhiên, khi sức mạnh của pháp sư hay người dị năng đột phá cấp năm thì người đó có thể học các thuộc tính dị năng khác và sức mạnh của ngũ hành.

Tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi rằng tôi là cơ thể của Cửu Dương trong truyền thuyết, huyết mạch của tôi có thể dung hợp cả sức mạnh của ngũ hành và tất cả các dị năng, tức là tôi có thể học tu luyện tất cả các công pháp trong giới tu luyện.

Nhưng tiên nữ Thanh Thủy bảo tôi không được học bất cứ thứ gì trong lúc này, nếu tôi muốn học thì hãy học công pháp cao nhất, việc tôi phải làm bây giờ là rèn luyện cơ thể bằng linh lực và kích thích sức mạnh thiên phú của mình.

Đối với những người khác, việc bắt đầu tiếp nhận linh khí, tu luyện phương pháp thổ nạp là vô cùng khó khăn, phải mất nhiều thời gian mới có thể học thành thạo được, có người cần vài tháng, nhưng thậm chí có người lại cần vài năm.

Còn tôi ... tôi nắm linh thạch trong tay, thầm đọc khẩu quyết, tâm tĩnh như nước, vận hành phương pháp thổ nạp, linh khí trong linh thạch dễ dàng bị tôi vận động ra ngoài sau đó chui vào cơ thể tôi.

Sau khi linh khí đi vào cơ thể tôi, nó sẽ theo lộ trình vận hành, di chuyển qua lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, huyệt vị, cuối cùng trở lại vùng dưới rốn.

Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ và không có sai sót gì.

Đó là bởi vì trước đây tiên nữ Thanh Thủy thường xuyên vận hành linh khí trong cơ thể tôi, cơ thể của tôi đã từng được tiên nữ Thanh Thủy và Thụ Yêu cải tạo, vậy nên tôi đã nắm rất rõ và quen thuộc với những môn pháp và lộ trình vận hành này từ lâu.

Cơ thể tôi và linh khí rất phù hợp, rất hoàn hảo, không có bất kỳ sự đào thải nào.

Vì vậy, tôi đã tu luyện rất thuận lợi và không gặp bất kỳ cản trở hay khó khăn nào.

Trước đây, cơ thể của tôi đã được tiên nữ Thanh Thủy và Thụ Yêu cải tạo, nhưng dù gì thì đó không phải là sức mạnh của bản thân tôi.

Bây giờ, linh khí mà tôi hấp thụ và tu luyện mới chính là sức mạnh của tôi.

Tôi mất hơn ba tiếng đồng hồ để hấp thụ hết linh khí trong hơn hai chục viên linh thạch, phần lớn linh khí rèn luyện cơ thể tôi và đi vào trong cơ thể tôi, một nửa non linh khí biến thành sức mạnh của tôi và được lưu trữ trong vùng bụng dưới.

Tu luyện có nghĩa là liên tục vận hành linh khí, rèn luyện cơ thể.

Sau vài giờ tu luyện, tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm giác, thị lực, nhĩ lực và tinh lực mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng khi tôi luyện tập trở lại, cảm giác đó ngày càng yếu đi, thậm chí tôi không thể cảm nhận được nó nữa.

Bởi vì cơ thể đã thích ứng với linh khí của tôi, điều đó thể hiện rất rõ ở lần tu luyện đầu tiên, về sau càng ngày càng yếu đi, cần có linh khí mạnh hơn dung hòa với sức mạnh của cơ thể tôi.

Tu luyện là phải tiến hành theo tuần tự, cho dù tôi có thiên phú dị bẩm thì cũng không thể một bước lên trời được, chỉ là tốc độ tu luyện và khả năng học hỏi những thứ mới mẻ của tôi sẽ nhanh hơn những người tu luyện khác mấy lần.

Tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi rằng điều tôi thiếu nhất bây giờ là chiến đấu, chiến đấu chính là cách luyện tập nhanh nhất.

Hút âm khí, vận hành linh khí là để củng cố từng bộ phận của cơ thể và củng cố sức mạnh, còn chiến đấu chính là để tu luyện và rèn luyện những sức mạnh đó. Tiêu hóa xong thì củng cố, rồi lại thu nạp linh khí, củng cố cơ thể, chiến đấu rồi lại củng cố,... cứ lặp lại như vậy.

Bây giờ tôi chỉ mới chính thức học thổ nạp linh khí, và bây giờ tôi cũng đã chính thức trở thành một người tu luyện, chính thức bước vào giới tu luyện.

Điều tôi phải làm bây giờ không phải là tiếp tục nuốt linh khí mà là chiến đấu, trải qua nhiều lần chiến đấu, tôi mới có thể đột phá cấp ba.

Tiên nữ Thanh Thủy đã đặt nền móng cho tôi từ lâu. Trước đây, tiên nữ Thanh Thủy đã rất nhiều lần sử dụng linh khí để rèn luyện cơ thể tôi. Việc tôi phải làm là chiến đấu và củng cố, không cần phải rèn luyện những thứ khác.

Bất cứ kẻ mạnh nào cũng phải trải qua vô số trận giao tranh, chém giết mới có thể nâng cao thực lực của mình, đệ tử của những môn phái đó mỗi ngày đều sắp xếp thời gian luyện tập cùng nhau, tổ chức rất nhiều cuộc thi đấu, so tài với những hình thức và cách thức rất đa dạng.

Như vậy sẽ tiến bộ rất nhanh.

Tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi rằng tôi không cần tham gia kiểu luyện tập thi đấu như vậy, kiểu tập luyện như vậy rất tốt, nhưng nó thiếu đi trải nghiệm chiến đấu thực sự. Kiểu luyện tập này chỉ có thể trau dồi sức mạnh, chiêu thức của bản thân còn không giúp người tập có trải nghiệm chiến đấu thực tế.

Tiên nữ Thanh Thủy muốn ta chiến đấu với kẻ thù, rèn luyện từ những cuộc chiến sinh tử!

Bởi vì đối với kiểu luyện tập chiến đấu và huấn luyện giữa các đệ tử, trong lòng mỗi người đều biết rằng cho dù kết quả có ra sao thì đối phương sẽ không thực sự làm mình bị thương, như vậy cũng sẽ không thể củng cố sức mạnh một cách tốt nhất và cũng sẽ không có những chiêu giết người thực sự.

Kiểu luyện tập đó sẽ không cho người luyện cảm giác như khi thật sự chiến đấu với kẻ địch, chỉ cần một giây lơ là hoặc bất cẩn là bản thân có thể bị đối phương giết chết ngay lập tức, lúc đó tinh thần phải tập trung cao độ, thậm chí nhiều trường hợp còn có thể kích thích được tiềm lực của bản thân.




Thứ tôi cần là rèn luyện chiến đấu sinh tử, chiến đấu với kẻ thù. Ngay từ khi bắt đầu tu luyện, tiên Thanh Thủy đã vô cùng nghiêm khắc với tôi, cô ấy đã phải mở đường cho tôi ở giai đoạn đầu và giờ đây muốn biến tôi trở thành người mạnh nhất giới tu luyện!

Sau khi việc tu luyện của tôi ổn định, tôi bắt đầu giải quyết chuyện của tòa cao ốc Long Đằng.

Tôi không nói với Mộc Dịch về chuyện khí đen trên tòa cao ốc Long Đằng, vì tôi và Mộc Dịch đã đi qua trước tòa cao ốc Long Đằng vài lần nhưng Mộc Dịch không thể nhìn thấy khí đen trên đó.

Tiên nữ Thanh Thủy nói có thể vấn đề này rất phức tạp, với tu vi hiện tại thì Mộc Dịch không thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được đám khí đen đó. Đợi đến khi tôi điều tra và xác định được nó là gì thì tôi sẽ thảo luận với Mộc Dịch.

Tôi đóng cửa phòng tu luyện hai ngày, Mộc Dịch rất không hài lòng với tôi, cô ta nói muốn dụ người muốn giết tôi xuất hiện. Chúng tôi bắt buộc phải làm gì đó, dù chỉ ra ngoài chơi cũng được, còn hơn ở nhà suốt ngày, cô ta muốn cho kẻ ám sát tôi môi trường và cơ hội.

Tôi ở nhà, ngoài việc tập luyện thì tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt một hai ngày để hồi phục cơ thể, vì thật sự gần đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Ăn trưa xong, tôi nằm trên ghế sofa xem tivi, sau đó gọi điện thoại cho Âu Dương Bác hỏi xem gần đây có xảy ra chuyện gì không.

Chương 452: Làm bảo vệ

Âu Dương Bác nói: "Chỗ tôi không có chuyện lớn gì, đều là những chuyện nhỏ nhặt thôi, ngược lại là cậu đó Sơn Thành, tôi lúc nào cũng lo lắng cho cậu, không biết cả ngày cậu làm những gì mà lại đắc tội với nhiều người như vậy?"

"Chuyện lần này cậu cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi, như vậy tôi cũng yên tâm".

Tôi nói: "Chú Âu Dương, cảm ơn chú đã quan tâm".

"Một người bạn của tôi nói rằng phong thủy của toà cao ốc Long Đằng của chú không tốt, có thể xảy ra chuyện chẳng lành, vậy nên tôi gọi điện hỏi xem gần đây có xảy ra chuyện gì không, nếu có thì tôi có thể giúp chú một tay".



“Phong thủy không tốt sao?”, Âu Dương Bác nghe vậy thì nghĩ ra điều gì đó, giọng điệu trở nên nghiêm nghị, nói: “Gần đây công ty tôi quả thực đã xảy ra một số chuyện".

"Khoảng hai mươi ngày trước, chủ quản của một bộ phận đã tự tử bằng cách nhảy từ tầng 15 tòa cao ốc xuống, cách đây tám ngày, hai nhân viên trẻ trong bộ phận hậu cần và kỹ thuật đột ngột qua đời".

Nghe đến đây tôi vô cùng sửng sốt, hỏi: "Cảnh sát đã xử lý mấy chuyện này rồi sao?"

Âu Dương Bác nói: "Kết quả điều tra của cảnh sát là tự tử và đột tử, nhưng tôi thấy vô cùng kỳ lạ".



"Chủ quản bộ phận kia có gia đình hòa thuận, thu nhập cao, cô ta còn mới mới sinh con thứ hai, con người cô ta cũng rất tốt, là người tài giỏi, hoàn toàn không có lý do gì phải tự sát cả".

"Mười ngày trước hai người kia cũng cùng nhau đột tử vào đêm cả hai tăng ca ở công ty".

"Điều kỳ lạ hơn nữa là ba người chết đều là phụ nữ".

"Sơn Thành, chuyện này tôi giao cho cảnh sát xử lý, cảnh sát cũng trấn áp chuyện này xuống rồi. Cậu nói phong thủy của tòa cao ốc Long Đằng không tốt là có ý gì?"

Có vẻ như tòa cao ốc Long Đằng đã xảy ra chuyện, cái chết của những người kia chắc hẳn có liên quan đến dám khí đen đó.

Tôi không trả lời câu hỏi của Âu Dương Bác mà nói: "Chú Âu Dương, chú nói cho tôi biết, gần đây chú có đắc tội với ai không? Hoặc, có biến cố gì xảy ra trong công việc kinh doanh hoặc các vấn đề của công ty không?"

Âu Dương Bác nói: "Lần trước công ty xảy ra chuyện, cậu và tổng giám đốc Đàm đã giúp tôi giải quyết ổn thỏa rồi, từ đó công ty không có xảy ra chuyện gì nữa, mọi việc của công ty vẫn hoạt động bình thường. Chỉ có mấy ngày nay liên tiếp có ba người chết khiến cả công ty đều vô cùng hoảng sợ".

Thật kỳ lạ, gần đây Âu Dương Bác không hề đắc tội ai, tại sao lại có người muốn đưa Âu Dương Bác vào chỗ chết?

Tôi nói: "Chú Âu Dương, bạn cháu rất giỏi xem phong thủy. Hôm đó đi ngang qua tòa cao ốc của chú thì cô ấy nói rằng tòa cao ốc có vấn đề và có thể sẽ xảy ra chuyện".

"Thế này đi, hãy để tôi điều tra chuyện này, tôi nghĩ có người ngấm ngầm muốn đối phó với chú".

“Đối phó với tôi ư?”, Âu Dương Bác nói: “Sơn Thành, tuy rằng ba người phụ nữ kia chết một cách kỳ lạ, nhưng cảnh sát đã điều tra rồi, không có điểm đáng nghi nào, đó là vụ tự sát và đột tử".

"Hơn nữa, nếu có người nào đó muốn đối phó với tôi thì chắc chắn người đó sẽ nhắm thẳng vào tôi thay vì làm hại nhân viên của công ty tôi, đúng không? Hơn nữa nạn nhân bị người đó giết chết đều là nhân viên cốt cán trong công ty".

Âu Dương Bác không phải là tin tôi mà ông ấy cảm thấy sự việc không nghiêm trọng như tôi nghĩ.

Tôi nói: "Chú Âu Dương, chú cũng đã được chứng kiến sức mạnh của tôi. Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, trên đời này có rất nhiều chuyện vượt quá nhận thức của người thường".

"Những chuyện này không hề đơn giản như vậy, chú hãy giao chuyện này cho tôi điều tra, gần đây tôi cũng sắp xếp được thời gian để điều tra chuyện này".

Âu Dương Bác nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của tôi, rồi nhớ lại sức mạnh của tôi, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, nói: "Sơn Thành, lẽ nào thật sự có người muốn hại tôi sao?"

Tôi nói: "Chú Âu Dương, chú đừng lo lắng, chú cứ làm việc bình thường như mọi ngày, việc còn lại cứ giao cho tôi. Chú hãy sắp xếp cho tôi một công việc ở công ty chú để tôi thuận tiện điều tra".

Nếu muốn bí mật điều tra trong tòa cao ốc Long Đằng thì có một công việc ở đó có thể giúp tôi che giấu thân phận của mình.

Và nếu tôi muốn nhờ Mộc Dịch giúp đỡ, tôi phải khéo léo tìm cách khơi chuyện này lên.

Sự việc này phải được điều tra trong thầm lặng, cách tốt nhất để dẫn dụ Mộc Dịch tham gia vụ này là tôi phải đến công ty Long Đằng làm việc.

Tôi làm nhân viên bảo vệ, chịu trách nhiệm tuần tra ban đêm.

Bằng cách này, tôi có thể ở lại tòa cao ốc Long Đằng một cách đàng hoàng, bí mật quan sát mọi người và bí mật điều tra những khí đen trên tòa cao ốc.

“Làm bảo vệ sao?”, Âu Dương Bác cảm thấy hơi kỳ quái: “Tôi sẽ cho cậu làm ở một chức vụ cao và công việc cũng rất nhẹ nhàng, cậu có thể ra vào mọi nơi, như vậy không phải tốt hơn sao? Tại sao cậu lại muốn làm bảo vệ?"

Tôi nói: "Tôi đã quyết định rồi, tôi muốn làm bảo vệ, chú chỉ cần làm cho tôi một thẻ tự do ra vào là được".

Âu Dương Bác định giao cho tôi vị trí khác, rất nhiều nơi tôi không thể tới vì có quá nhiều phòng ban trong công ty, còn nếu làm bảo vệ thì tôi có thể đi nhiều nơi để tiện cho việc điều tra ban đêm.

Sau khi vấn đề được quyết định, tôi gọi cho Mộc Dịch và nói tôi sẽ làm bảo vệ ở công ty Long Đằng.

Mộc Dịch ngạc nhiên, hỏi: "Anh tới công ty của Âu Dương Bác làm bảo vệ sao? Anh đùa gì vậy?"

Tôi nói: "Chẳng phải cô nói tôi cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao? Tôi đã tìm được việc để làm rồi còn gì?"

“Khai thật mau", Mộc Dịch không hề tin tôi.

Tôi nói: "Gần đây đột nhiên có ba người trong công ty Long Đằng đã chết, chuyện này hết sức kỳ lạ, Âu Dương Bác là bạn của tôi, tôi muốn giúp ông ấy điều tra".

Mộc Dịch nói: "Âu Dương Bác là người giàu có, chết mất vài người thôi, chuyện này cảnh sát sẽ xử lý, cần gì đến anh phải nhúng tay vào?"

"Bây giờ anh còn đang tai họa ngập đầu, phiền phức còn chưa giải quyết được mà vẫn còn muốn đi lo chuyện thiên hạ hả?"

Tôi nói: "Cái chết của ba người này rất kỳ lạ, có nhiều nghi vấn nên tôi muốn điều tra xem sao. Nếu cảnh sát điều tra được manh mối thì tại sao tôi phải điều tra chứ?"

"Tóm lại là tôi muốn đi làm, phải làm ca đêm dài dài, cô làm sao thì làm".

Mộc Dịch thấy tôi đã quyết định như vậy, bất lực liếc tôi một cái, nói: "Anh đúng là ăn no dửng mỡ, cứ thích lo chuyện thiên hạ, anh muốn làm gì thì làm, tôi sẽ ở gần tòa cao ốc Long Đằng, theo sát anh mọi lúc mọi nơi".

"Khi nào anh đi làm?"

Tôi cười và nói: "Tối nay".

Mộc Dịch lấy ra khẩu súng lục nhỏ màu đen trong túi ra và nói: "Cho anh để phòng thân".

"Ồ?", tôi đang cầm lấy khẩu súng, khẩu súng lục này nhỏ hơn súng lục bình thường một vòng, tôi hỏi: "Chắc nó không có tác dụng khi đối phó với người tu luyện đâu nhỉ? Hơn nữa nó còn gây ra tiếng ồn rất lớn".




Mộc Dịch nói: "Anh cho rằng đây là súng lục bình thường sao? Đây là súng lục để đối phó với người tu luyện. Sau khi viên đạn chui vào cơ thể người tu luyện, nó sẽ sinh ra sức mạnh áp chế linh khí và các chức năng của cơ thể, khiến người tu luyện nhanh chóng trở nên yếu ớt".

"Khẩu súng lục này được tích hợp bộ giảm thanh nên âm thanh nó phát ra rất nhỏ".

Tôi rất ngạc nhiên, có vẻ như đây là vũ khí do quốc gia đặc biệt chế tạo để đối phó với người tu luyện.

Tôi còn tưởng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí luôn sử dụng vũ khí lạnh.

Mộc Dịch rất lo lắng cho tôi, vì vậy cô ta đã đưa cho tôi súng để phòng thân.

Tôi cất nó đi, Mộc Dịch nói: "Nhớ kỹ, viên đạn rất quý, chỉ có tám viên trong khẩu súng đó, nếu dùng hết thì phải xin cấp trên, tuy nhiên thủ tục xin đạn rất phức tạp, anh không được dùng bừa bãi".

Buổi chiều, tôi đến toà cao ốc Long Đằng để báo cáo, tôi nhờ Mộc Dịch chăm sóc cho Triệu Vũ, Âu Dương Bác chắc hẳn đã bảo người của công ty thu xếp công việc cho tôi rồi.

Tôi hào vào dòng người và tiến vào tòa cao ốc nguy nga.

Bước vào trong là sẽ thấy quầy lễ tân và khu vực sảnh rộng rãi sáng sủa, ở quầy lễ tân có sáu nhân viên đều là những trai xinh gái đẹp mặc đồng phục đứng trực, hướng thang máy có tám lối đi, mỗi lối đi đều có cửa điện tử, nhân viên đi vào đều phải quẹt thẻ mới có thể được vào trong.

Ở mỗi lối đi là có một bảo vệ đứng canh gác.

Chương 453: Người phụ nữ đã chết

Nhân viên bên ngoài muốn vào phải đăng kí chứng minh thư ở quầy lễ tân, xác thực thông tin hẹn trước với người ở công ty, nhận thẻ tạm thời rồi mới được lên trên.

Cách quản lý của công ty cực kì nghiêm ngặt.

Tôi đến quầy lễ tân, đi tới trước mặt một cô gái xinh đẹp. Cô gái mỉm cười lịch thiệp, nói: “Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì ạ?”

Nụ cười của cô gái khiến tôi cảm thấy ấm lòng, nhân viên phục vụ ở đây đều được huấn luyện chuyên nghiệp.



Tôi nói rõ mục đích: “Tôi đến đây để làm bảo vệ”.

Cô gái lập tức cầm bộ đàm lên nói một hồi, sau đó, một người bảo vệ vóc dáng cao to đi đến, dẫn tôi vào phòng bảo vệ ở góc phải tầng một.

Trước khi tôi đến đây đã xem qua sơ đồ của cả tòa nhà này, cũng tìm hiểu sơ qua mỗi tầng có bộ phận gì, số người cụ thể và chức trách của họ.

Tòa cao ốc có hai mươi tầng, mỗi năm tầng có mười người bảo vệ. Bọn họ không phải đàn em của anh Đao mà là nhân viên bảo vệ do Âu Dương Bác đích thân tuyển chọn. Đa số đều là quân nhân giải ngũ, khoảng ba mươi tuổi, tố chất đều rất tốt, hơn nữa còn có năng lực trinh sát nhất định.



Hệ thống công tác an ninh của cao ốc Long Đằng vô cùng tốt, vì trong tòa cao ốc có rất nhiều tài liệu và bí mật doanh nghiệp.

Bảo vệ dẫn tôi đến phòng nhân sự, nhân viên làm việc photo chứng minh thư của tôi. Tôi điền vào đơn xin việc, thông tin thẻ ngân hàng, nhận một bộ đồng phục, làm thẻ vân tay. Họ đưa tôi một bản Nội quy bảo vệ yêu cầu tôi học.

Sau đó, một bảo vệ tên Hàn Thế Trung dẫn tôi đi làm quen với môi trường của tòa cao ốc, giải thích về mức lương bảo vệ, quá trình đi làm, phạm vi công tác. Thật ra những thứ này đều có trong Nội quy bảo vệ.

Tôi đi làm buổi đêm, Âu Dương Bác đã cho người lo liệu từ lâu, để tôi trực ở tầng mười. Nếu là ca đêm thì sẽ có hai người trực ca.

Hàn Thế Trung vô cùng khách sáo với tôi, thậm chí nói chuyện còn rất lễ phép.

Tôi hơi buồn bực, hỏi: “Vì sao anh lại khách sáo với tôi như vậy?”

Hàn Thế Trung cười đáp: “Cấp trên đã dặn dò tôi đi theo anh, sau này tôi sẽ làm cùng ca với anh”.

“Ồ? Vậy thì anh cũng không cần khách sáo với tôi thế chứ?”, tôi vẫn không hiểu.

Hàn Thế Trung cười nói: “Bảo vệ của cao ốc Long Đằng lương một tháng là tám nghìn tệ, cao hơn cả lương văn phòng, bởi vì ông chủ của chúng ta là Âu Dương Bác. Nhân viên bảo vệ của chúng ta đều là nhân vật vô cùng lợi hại”.

“Anh mới mười tám tuổi lại có thể vào đây, đội trưởng chúng tôi nói đó là quyết định của cấp trên, vậy anh chắc chắn là có quan hệ mới vào được”.

Không thể không nói khả năng phán đoán của Hàn Thế Trung rất tốt. Những người bảo vệ này bình thường đã gặp rất nhiều người, rất nhiều việc, rất giỏi nhìn mặt đoán ý.

Tôi và Hàn Thế Trung đi một vòng hết nửa tiếng đồng hồ, tìm hiểu về mỗi một tầng, sau đó Hàn Thế Trung tan làm. Tối nay anh ta đổi ca, cùng ca với tôi, phụ trách tầng mười đến tầng mười lăm.

Ca đêm rất nhẹ nhàng, chỉ ngồi trước máy tính xem camera, hai người thay nhau nghỉ ngơi.

Tôi cũng về nhà, lúc bảy giờ hai mươi, Âu Dương Bác cử người đưa tới cho tôi một tấm thẻ màu bạc. Tấm thẻ này là thẻ vạn năng của công ty họ, có thể vào mọi phòng.

Tám giờ tối, tôi đi làm đúng giờ.

Tôi và Hàn Thế Trung đến phòng bảo vệ tầng mười, giao ca với hai người bảo vệ, sau đó chúng tôi ngồi trong phòng bảo vệ nói chuyện, hút thuốc, uống trà, vô cùng nhàn nhã.

Chúng tôi trò chuyện một hồi, tôi hỏi Hàn Thế Trung về chuyện một người phụ nữ tự sát và hai người phụ nữ đột tử.

Hàn Thế Trung nói: “Chuyện đó à, gần đây nó bị đồn ầm ĩ, đương nhiên là đồn trong âm thầm, đa số người làm việc ở đây đều hoang mang”.

“Nhất là người của bộ phận kĩ thuật, có mấy người từ chức rồi. Sơn Thành, anh không biết chứ lúc hai người phụ nữ đó đột tử rất đáng sợ, mặt mũi vặn vẹo, lưỡi thè ra ngoài, những người khác cũng tăng ca khi đó đều sợ đến mức nhập viện”.

“Nữ giám đốc kia chết còn thê thảm hơn, nhảy từ tầng mười tám xuống, người nát bấy…”

Bảo vệ biết rất chi tiết về chuyện này, bởi vì trong tòa cao ốc, ở khu làm việc, hành lang đều có camera, khi chuyện xảy ra, chắc chắn bảo vệ sẽ trích xuất camera cho người phụ trách xem.

Tôi hỏi: “Có phải cảnh sát đã lấy video giám sát đi không?”

“Phải”, Hàn Thế Trung nói: “Cảnh sát điều tra mất mấy ngày, kết luận giám đốc là tự sát, hai người kia thì đột tử”.

“Nhưng mà…”, Hàn Thế Trung đè thấp giọng, vẻ mặt hơi đáng sợ, nói: “Tôi cảm thấy hai người phụ nữ kia không phải đột tử, bây giờ có người nói là bị ma nhập…”

Ma nhập?

Đây chắc chắn là lời đồn của nhân viên trong công ty.

Tôi thuận miệng nói: “Đang nửa đêm, anh đừng dọa tôi, làm gì có chuyện ma nhập”.

Hàn Thế Trung hút một hơi thuốc lá thật sâu, nói: “Anh không tin sao? Bây giờ vẫn có thể trích xuất camera, anh không tin tôi sẽ cho anh xem, lúc đó chuyện xảy ra ở tầng mười”.

Tôi ngây người: “Không phải cảnh sát đã lấy nó đi rồi sao?”

Hàn Thế Trung nói: “Camera giám sát của cao ốc chúng ta đều có bản sao lưu, cực kì tốt. Chúng ta làm bảo vệ, mặc dù thân phận nhỏ bé nhưng có quyền trích xuất camera”.

Tôi vô cùng kinh ngạc: “Các anh không sợ video giám sát bị lộ sao?”

Hàn Thế Trung nói: “Làm nghề này đương nhiên có nguyên tắc hành nghề, chúng tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài, mà cho dù có tiết lộ cũng không có gì, đây chỉ là vụ án bình thường”.

Hàn Thế Trung ngồi trước máy tính, di chuyển chuột rất nhanh, tìm video giám sát của bộ phận kĩ thuật tối ngày mười tám tháng mười.

Video vô cùng rõ ràng, camera nhiều góc độ, tối hôm đó có năm người tăng ca, ba nam hai nữ.

Ba nam ngồi một hàng, hai nữ ngồi một hàng ở đối diện, họ đều đang bận rộn xử lý tài liệu, gõ bàn phím. Nam có vẻ buồn ngủ, hút điếu thuốc.

Lúc tăng ca có thể lén hút thuốc, ban ngày thì không cho phép.

Camera không những có hình ảnh mà còn có âm thanh, vô cùng cao cấp.




Hai người phụ nữ oán trách, nói rằng nghỉ Quốc khánh xong công việc chồng chất, tiền tăng ca cũng không có.

Vào mười giờ tám phút, hai người phụ nữ đột nhiên co giật, mắt lõm xuống, không thấy con ngươi đâu nữa, tất cả đều hóa thành tròng trắng.

Tiếp đó, hai người phụ nữ vô cùng đau đớn ngã xuống đất, vẻ mặt vặn vẹo co rúm, trong miệng phát ra âm thanh hết sức kì lạ, giống như là cổ họng bị người ta bóp nghẹt, không nói được thành tiếng.

Sau đó hai người phụ nữ đột nhiên thè lưỡi ra, càng lúc càng dài. Hai người đau đớn giãy giụa, đạp lung tung, bấu giữ mặt đất, cơ thể đang va đập loạn xạ.

Ba người đàn ông sợ hãi không dám tiến lên, không ngừng la hét, một người còn bị dọa sợ tiểu ra quần.

Mười mấy giây sau, hai người phụ nữ không còn động đậy nữa, một người đàn ông trong số họ đi báo cảnh sát. Ba người cũng rời khỏi hiện trường, không dám tiến lên mà đứng chờ ở phía xa.

Sau đó, mấy người bảo vệ chạy lên.

Quá đáng sợ, có cảm giác như đang xem phim kinh dị vậy.

Tiên nữ Thanh Thủy lên tiếng: “Trúng tà rồi, có thể là bị tà khí xâm nhập cơ thể mới biến thành như vậy. Đột nhiên co giật mà chết, tướng chết rất khó coi, giống như chết vì treo cổ”.

Tôi nói: “Ý cô là có kẻ giết hai người phụ nữ này?”

“Ừ”, tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Chắc chắn có liên quan đến khí đen phía trên tòa cao ốc”.

Chương 454: Sát khí

Sau khi xem xong, Hàn Thế Trung tắt video đi, kì quái nhìn tôi: “Trương Sơn Thành, gan anh cũng lớn thật đấy, sắc mặt bình thường, không sợ chút nào sao?”

“Lần đầu tiên tôi xem video này, tôi sợ đến mức mấy ngày không ngủ được”.

Tôi thản nhiên đáp: “Không có gì đáng sợ cả, có thể là bình thường tôi xem phim kinh dị nhiều rồi”.

Tôi hỏi: “Có video vị giám đốc kia tự sát không?”



Hàn Thế Trung nói: “Giám đốc nhảy từ tầng mười tám xuống, chết trên đường, camera ngoài đường không do chúng tôi nắm giữ, cảnh sát đã lấy đi rồi”.

“Đoạn ghi hình giám đốc nhảy lầu cũng chẳng có gì để xem, chỉ đi thẳng tới ban công rồi nhảy xuống thôi”.

Chuyện này vô cùng kì lạ, chúng tôi nói chuyện với nhau một hồi, Hàn Thế Trung lấy điện thoại ra chơi game.

Tôi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Mộc Dịch, kể lại cái chết của ba người này cho cô ta nghe.



Mộc Dịch cũng đoán là bị tà khí xâm nhập cơ thể. Mộc Dịch bảo tôi không cần lo lắng, mỗi năm Cục điều tra hiện tượng huyền bí đều sẽ đến các Cục Cảnh sát lớn để thu thập vụ án, các vụ án cảnh sát bình thường không phá được sẽ do Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị tiếp nhận.

Tôi nói: “Đợi Cục điều tra hiện tượng huyền bí tiếp nhận thì cũng phải hai, ba tháng nữa. Mộc Dịch, chuyện này cô hãy giúp tôi, chúng ta cùng điều tra”.

“Không có hứng thú”, Mộc Dịch đáp: “Lần trước điều tra chuyện thầy khai quang của thôn các anh, sau đó đã kéo đến một đống chuyện. Bây giờ ngoài điều tra chuyện ngọc bội, tôi không quan tâm đến chuyện gì khác”.

Tôi không biết nên nói gì: “Cục điều tra hiện tượng huyền bí các cô không phải vì nhân dân sao?”

Mộc Dịch nói: “Nếu chuyện kì lạ gì cũng bắt người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí ra mặt, chúng tôi sẽ bận chết mất, hơn nữa mấy pháp sư, người dị năng sống dựa vào bắt yêu trừ ma kia sẽ chết đói mất thôi”.

“Bảo Âu Dương Bác đi mời một vài đạo sĩ và hòa thượng tới xử lý đi”.

Mộc Dịch cúp máy, tôi thực sự không biết nói gì hơn.

Nhưng Mộc Dịch nói cũng không sai, ngoại trừ lực lượng Chính phủ quốc gia thì vẫn còn một số pháp sư, người dị năng theo nghiệp diệt yêu trừ ma.

Đương nhiên, đa số là cân xương đoán mệnh, xem ma chay cưới hỏi, xem phong thủy… Người có thực lực thật sự sẽ mở một số công ty nhỏ, miếu, đạo quán v.v.

Những người này đều đã đăng kí với Đạo Hội, giúp đỡ nhân dân giải quyết những chuyện quỷ dị và điều tra sự việc, không những được thưởng từ người thuê, mà còn được Chính phủ khen thưởng.

Cho nên nhiều người tu luyện cấp thấp sẽ thích làm những việc này, tất nhiên bọn họ cũng hết sức cẩn trọng, sợ đắc tội một số người không nên đắc tội.

Mộc Dịch đã không giúp đỡ, vậy thì tôi sẽ tự mình điều tra.

Sau mười hai giờ đêm, Hàn Thế Trung bảo tôi đi ngủ, nói là anh ta trực ca đêm quen rồi, thức xuyên đêm không thành vấn đề.

Tôi nói tôi tuổi trẻ, tràn đầy tinh lực, bảo anh ta đi ngủ trước.

Sau khi Hàn Thế Trung ngủ, tôi đi đến trước mặt anh ta, ấn tay phải vào một huyệt vị trước ngực anh ta, bảo đảm anh ta ngủ một giấc đến sáng mai.

Tôi vốn định đi đến chỗ hai người phụ nữ đó đột tử để điều tra, nhưng tiên nữ Thanh Thủy nói: “Không phải ngươi vừa lén xem camera bên đó rồi sao, không có gì lạ thường”.

“Nếu có tà khí còn sót lại, với thị lực của ngươi chắc chắn có thể nhìn thấy qua camera”.

“Đi thẳng lên tầng thượng đi”.

Tầng thượng vốn không có camera, vì bình thường không ai lên trên đó.

Nếu muốn lên tầng thượng thì tôi không cần đi thang máy, cũng không cần tránh camera nữa, như vậy rất phiền phức.

Tôi cởi tất và giày ra, mở cửa sổ bên phải của phòng bảo vệ rồi đứng lên cửa sổ, tay phải bám vào vách tường của tầng lầu ở bên ngoài, sau đó hai chân cũng vững vàng bám vào vách tường.

Tôi bò lên trên giống như khi ở dưới vách núi, mấy chục giây sau đã đến tầng thượng.

Từng luồng khí âm u phả vào mặt, khiến người ta hơi khó chịu.

Trên tầng thượng là một kiến trúc hình vòm cao ba mươi mấy mét, treo loạt đèn đủ màu rực rỡ, kéo ngang qua viền mép hai bên, tạo thành một khung cảnh đẹp không theo quy tắc.

Trong bóng tối, đứng từ dưới nhìn lên, cảnh đẹp này của cao ốc Long Đằng mang một phong cách riêng, khí thế to lớn.

Xung quanh nơi này ngoài kiến trúc hình vòm ra, còn lại là một vài mái hiên, phòng kết cấu bằng thép, tủ điện, miệng cống thoát nước… không còn thứ gì khác.

Tôi kiểm tra xung quanh, ánh mắt chăm chú, chẳng bao lâu tôi đã nhìn thấy khí đen hội tụ tứ phía.

Khí đen đang tản ra bốn phương tám hướng, giống như khói mù màu đen đang lượn vòng bên người tôi, nhưng đám khí đen này lại mang đến cảm giác vô hình vô ảnh, tựa như không khí.

“Sát khí”, tiên nữ Thanh Thủy nghiêm túc nói: “Khu vực này là khu vực phồn hoa nhất ở thành phố, cũng là khu vực dương khí nhiều nhất, vận khí tốt nhất. Tập đoàn Long Đằng ở vị trí này bốn phương thông suốt, tài nguyên đổ vào không dứt”.

“Nhưng với sát trận này, sát khí sẽ xua vận khí đi, làm loạn vận số ngũ hành, khiến vận khí của cả tòa cao ốc trôi mất. Người trong tòa cao ốc bị vận xui đeo bám, tài vận của Âu Dương Bác sẽ mất đi, lâu dần sẽ xuất hiện vấn đề”.

“Thậm chí là mất cả người lẫn của, tan nhà nát cửa!”

Tôi hoảng sợ hỏi: “Ý cô nói có người nào đó không những muốn đối phó Âu Dương Bác, mà còn muốn hủy hoại mọi thứ của chú ấy?”

“Ừ”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Người bình thường sẽ không nhìn thấy sát trận này, pháp sư hoặc người dị năng chưa tới cấp năm sẽ không nhìn thấy, cũng không cảm nhận được. Sát trận vô hình vô ảnh, chỉ có ta mới có thể cảm nhận được”.

“Thủ đoạn của kẻ địch cực kì đáng sợ, muốn khiến Âu Dương Bác dần dần xảy ra chuyện, thậm chí khiến Âu Dương Bác mất hết tất cả!”

Pháp sư cấp năm trở lên mới có thể nhìn thấy sát trận này, thành phố chúng tôi sao có thể xuất hiện người tu luyện cấp năm trở lên chứ?

Lòng tôi rối bời, rốt cuộc Âu Dương Bác đã đắc tội ai?




“Chúng ta bàn bạc với Mộc Dịch, không bằng giao chuyện này cho người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí giải quyết”, tôi nói: “Tôi không muốn Âu Dương Bác xảy ra chuyện gì”.

“Tạm thời không cần”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Sát trận cần phải tập hợp sát khí, khi sát khí đạt đến số lượng nhất định, sát trận mới có thể hình thành hoàn toàn, phát huy tác dụng lớn nhất”.

“Sát trận này trông có vẻ mới tạo ra chưa tới hai mươi ngày, trong vòng ba tháng sẽ chưa thể thành hình hoàn toàn. Kẻ địch muốn làm mọi thứ mà không để lại dấu vết, âm thầm lật đổ Âu Dương Bác, đến lúc đó sẽ không có manh mối nào”.

“Nếu để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhúng tay vào sẽ chỉ đánh rắn động cỏ. Kẻ địch ở trong tối nghe được phong thanh mà thu hồi trận pháp, vậy thì lúc đó ngay cả bóng dáng của kẻ địch ngươi cũng không nhìn thấy”.

“Kẻ địch không thực hiện được phương pháp này, chắc chắn sẽ dùng phương pháp khác đối phó Âu Dương Bác”.

“Lần này mục tiêu của kẻ địch không chỉ có một mình Âu Dương Bác, mà là cả tập đoàn Long Đằng, bằng không thì đã chẳng tạo ra cái bẫy lớn như vậy, thay vào đó sẽ phái người ám sát Âu Dương Bác”.

“Cho dù Âu Dương Bác chết đi, tập đoàn Long Đằng cũng sẽ không sụp đổ, bởi vì tập đoàn Long Đằng có rất nhiều cổ đông”.

“Xem ra kẻ địch rất tàn nhẫn, muốn hủy hoại mọi thứ của Âu Dương Bác trong lúc không ai hay biết!”

Tiên nữ Thanh Thủy phân tích quá lợi hại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom