Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442-444
Tôi rất buồn bực, rốt cuộc đây là tình huống gì?
Quy trình phá án không phải như vậy.
Sau đó, đội trưởng Thường bảo nữ cảnh sát đưa tôi tới trại tạm giam.
Trại tạm giam không phải nhà tù mà là nơi giam giữ tạm thời dành cho tội phạm và những kẻ tình nghi phạm tội nghiêm trọng. Cũng có những tội phạm bị kết án tù từ một năm trở xuống, hoặc những kẻ có thời hạn tù chỉ còn dưới một năm, không tiện đưa tới khu vực lao động cải tạo nên mới ở đây.
Trại tạm giam là nơi để luật pháp quốc gia thi hành việc theo dõi canh gác có vũ trang đối với những người bị giam giữ, đảm bảo tiến trình điều tra, đề phòng kẻ tình nghi bỏ trốn, giúp quá trình truy tố và xét xử tội phạm được tiến hành thuận lợi.
Thể loại tội phạm nào trong trại tạm giam cũng có, tốt xấu lẫn lộn.
Nữ cảnh sát không hiểu, hỏi: "Đội trưởng Thường, cho dù Trương Sơn Thành là kẻ tình nghi thì cũng không nên đưa vào trại tạm giam chứ? Cục trưởng sắp xếp như vậy, anh không nghi ngờ gì sao?"
Đội trưởng Thường cũng bất lực: "Dĩ nhiên tôi có nghi ngờ, nhưng Cục trưởng đã nói đây là mệnh lệnh, tôi bắt buộc phải chấp hành. Cục trưởng nói đây là quyết định của cấp trên”.
"Bây giờ hãy lập tức đưa Trương Sơn Thành đi”.
Nếu đã là mệnh lệnh của Cục trưởng, nữ cảnh sát không hỏi nhiều nữa. Cô ta đưa tôi xuống tầng, vốn dĩ đội trưởng Thường sẽ sắp xếp hai người áp giải tôi, nhưng nữ cảnh sát nói một mình cô ta là đủ rồi.
Rời khỏi tòa nhà, nữ cảnh sát dẫn tôi vào xe cảnh sát, còng tay tôi vào vị trí ghế lái phụ, chiếc xe chạy tới trại tạm giam ở phía bắc thành phố.
Trại tạm giam nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố, cách nơi này khoảng nửa tiếng đi xe, tôi nhớ khu vực đó khá hẻo lánh, có vài nhà máy diện tích lớn.
Mười mấy phút sau, xe rời khỏi nội thành, tiếp tục chạy về ngoại ô phía bắc, đoạn đường trước mặt càng ngày càng vắng vẻ.
Chiếc xe rẽ phải, con đường dài trải thẳng tắp phía trước, đi qua cái nhà máy mà tôi thấp thoáng thấy được từ đằng xa là chỉ còn cách trại tạm giam bảy, tám phút nữa thôi.
Nữ cảnh sát nói: "Tôi nói cho anh hay, cho dù sau lưng anh có bao nhiêu người giàu giúp đỡ, chỉ cần anh thật sự phạm tội, chắc chắn tôi sẽ khiến anh phải trả giá!"
"Đừng tưởng rằng vào trại tạm giam rồi là có thể dựa vào chút quan hệ để được thả ra, tôi cho anh biết, tôi sẽ giám sát anh mỗi ngày”.
Thì ra nữ cảnh sát tưởng tôi vào trại tạm giam là do đã lợi dụng mối quan hệ nào đó.
Đối với câu nói đó của nữ cảnh sát, tôi chỉ cười: "Tôi đã nói rồi, tôi không giết người”.
"Thật không?", nữ cảnh sát nói: "Tôi cũng rất muốn tin anh, khi tận mắt nhìn thấy anh thậm chí tôi còn cho rằng anh không hề giết người”.
"Nhưng xét theo chứng cứ, không có bất kỳ mối liên hệ nào giữa những người đã chết đó. Mối liên hệ duy nhất là họ đều đã gặp anh, cái chết của bọn họ có liên quan rất lớn đến anh”.
"Đợi đến khi tới trại tạm giam, tôi sẽ từ từ thẩm vấn lại anh, tôi sẽ khiến anh phải nếm mùi sự lợi hại của tôi”.
Cứ liên tục cảnh cáo rồi lại uy hiếp như vậy có tác dụng không?
Sắc mặt tôi bình tĩnh: "Cảnh sát, quen biết lâu như vậy rồi mà tôi còn chưa biết tên cô”.
Nữ cảnh sát nói: "Vậy anh nhớ cho kĩ, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 2, Long Phi Phi”.
"Một cái tên rất hay", tôi không kìm được mà lại nhìn chằm chằm vào ngực Long Phi Phi: "Tôi hỏi cái này, vòng một của cô... có số đo bao nhiêu thế?"
Tôi thật lòng rất muốn biết, trông quá to, quá đỉnh.
"Anh nói cái gì?", trong nháy mắt sắc mặt Long Phi Phi đã sa sầm xuống: "Anh nói lại lần nữa xem”.
Lúc tôi hỏi, đương nhiên cô ta sẽ nghĩ trong đầu câu hỏi của tôi, tôi đã nắm được câu trả lời qua ánh mắt cô ta. Tôi lặng lẽ gật gù, cỡ 36D, thì ra là vậy...
"Tên khốn kiếp này, anh còn dám nhìn thì tôi sẽ móc mắt anh ra!"
Long Phi Phi vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ, chiếc xe bất thình lình mất kiểm soát, đánh võng liên hồi trên đường rồi lao sang bên trái.
Long Phi Phi vội vàng siết chặt tay lái, khẽ nhấn chân phanh, chiếc xe dừng lại bên lề đường, suýt chút nữa đã đâm sầm vào một cây cổ thụ. May thay ở đây mặt đường rộng rãi, không có xe cộ khác qua lại.
"Sao bánh xe lại phát nổ?", Long Phi Phi vô cùng lo lắng, mở cửa xuống xe kiểm tra.
Một lát sau, Long Phi Phi mở cửa xe phía bên tôi, lạnh lùng nói: "Có phải anh giở trò gì không!"
"Hả?", tôi ngẩn người: "Sao vậy? Cô cho rằng có người muốn cứu tôi đi hay sao?"
Ánh mắt của Long Phi Phi quét qua bốn phía: "Anh quen biết nhiều nhân vật lớn đến vậy, muốn tìm vài người cứu anh chẳng phải chuyện khó khăn gì. Nói mau, đây có phải là kế hoạch của anh không?"
"Nếu không đang yên đang lành sao bánh xe lại phát nổ? Mặt đường ở đây rất bằng phẳng, không có bất cứ vật lạ nào!"
Tôi không biết nên nói gì, mắt nhìn đôi gò bồng đẫy đà của nữ cảnh sát mà nói: "Nếu đúng là như vậy thì sao tôi còn phải tự thú?"
Long Phi Phi nói: "Chính vì anh đã tự thú, sau đó lại sắp xếp người cứu mình, như vậy cảnh sát sẽ không nghi ngờ việc này là do người của anh làm mà nghi ngờ người khác. Cho dù anh lại bị bắt lần nữa, anh cũng có lí do để thoái thác sạch sẽ”.
"Anh đang làm xáo trộn tầm mắt của cảnh sát, trò bịp bợm này của anh lừa nổi tôi chắc?"
Tôi ngẩn người, thật là một người có trí tưởng tượng phong phú, không biết thế là thông minh hay là ngực to não rỗng đây?
Gương mặt tôi tỏ vẻ vô tội: "Cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ vậy”.
Long Phi Phi mở khóa còng tay ở ghế phó lái, nói: "Nơi này cách trại tạm giam không xa, chúng ta đi bộ đến đó”.
Vẻ mặt Long Phi Phi vô cùng cảnh giác, còng tay tôi vào tay cô ta, rõ ràng cô ta lo tôi chạy trốn.
Sau đó, Long Phi Phi dùng sức ném chìa khóa vào rừng cây ở một bên, nét mặt canh chừng.
Có cần cẩn thận dè chừng đến vậy không?
Long Phi Phi gọi điện cho Cục cảnh sát, bảo người đến kéo xe về.
Tôi và Long Phi Phi đi song song với nhau, đột nhiên tiên nữ Thanh Thủy nói: "Không ổn rồi, có tiếng động ở hướng ba giờ! Có cao thủ!"
Tôi lập tức nhìn về hướng ba giờ, thị lực của tôi rất nhạy bén, cách chỗ tôi hơn ba mươi thước, phía sau mấy cái cây thấp bé có bóng người ẩn nấp!
Thị lực của tôi nhìn xuyên thẳng qua thân cây!
Đó là một người mặc quần áo đen, bịt mặt đen, tay phải cầm dao găm, dưới chân hắn ta là một túi hành lý.
Tôi dừng bước, Long Phi Phi kéo tay tôi: "Làm gì vậy? Còn không nhanh chân lên!"
Đúng lúc ấy, con dao găm trên tay người mặc áo đen phi tới, mục tiêu không phải là tôi mà là Long Phi Phi!
Lại là chiêu này! Lúc trước tài xế taxi cũng bị kẻ ấn nấp trong bóng tối phi dao găm giết chết.
"Cẩn thận!"
Tay trái của tôi lập tức nắm lấy bả vai Long Phi Phi, ấn mạnh xuống dưới.
Hai người chúng tôi ngã nhào xuống đất, một con dao găm phóng qua vị trí Long Phi Phi vừa đứng, bay thêm mười mấy thước mới rơi xuống đất.
Long Phi Phi thấy dao găm trước mặt thì cực kỳ sợ hãi, phản ứng rất nhanh, cô ta lập tức xoay người, đè chặt hai tay xuống người tôi, hét lớn: "Trương Sơn Thành, hôm nay anh đừng hòng chạy thoát!"
Long Phi Phi cho rằng tôi định chạy sao?
Tôi hét lớn: "Cô có bị điên hay không! Tôi vừa cứu cô đấy!"
"Anh mới bị điên ấy!", Long Phi Phi nói: "Bánh xe nổ nhất định là do anh giở trò, quả nhiên có người muốn cứu anh!"
Làm gì có ai muốn cứu tôi, rõ ràng là muốn giết tôi thì có!
Lúc này, người mặc đồ đen nhanh chóng vọt ra từ sau lùm cây, đi về phía chúng tôi.
"Trương Sơn Thành, rõ ràng lần trước đã giết mày, mày đã mất hết sức sống, sao mày vẫn chưa chết?"
Âm thanh này chính là giọng nói của thanh niên giết tôi lần trước.
Tôi không ngờ rằng thanh niên ấy lại chặn đánh tôi nhanh như vậy.
Năm ngày đã trôi qua kể từ chuyện lần trước, những chuyện này rất ầm ĩ, giới truyền thông đều đưa tin rầm rộ, đã có chín người chết rồi, danh sách người chết cũng được đăng trên bản tin thời sự, nhưng trong đó lại không có tôi.
Thanh niên muốn điều tra xem tôi có xảy ra chuyện hay không chẳng phải việc khó khăn gì.
Nhưng tôi vừa xuất hiện, vừa tới thành phố, ngồi ở Cục cảnh sát khoảng hai mươi phút liền bị đưa đi, làm sao thanh niên biết được nhiều thông tin như vậy?
Điều này chứng tỏ thanh niên vẫn luôn ở thành phố, trong Cục cảnh sát có người của hắn ta!
Ánh mắt thanh niên gườm gườm nhìn tôi: "Cho dù mày chưa chết nhưng cũng bị thương nặng, sao có thể hồi phục nhanh đến vậy?"
"Mày đánh sư muội tao bị thương, sư muội tao còn chưa
Long Phi Phi nghe thấy lời nói của người mặc đồ đen liền lập tức kéo tôi đứng dậy, nét mặt tràn ngập vẻ kỳ quái và nghiêm trọng.
Long Phi Phi hét lớn: "Cậu là ai? Tôi là Long Phi Phi của đội cảnh sát hình sự, còn không mau buông vũ khí xuống đầu hàng!"
Mỗi lần cảnh sát ra mặt đều yêu cầu tội phạm buông vũ khí đầu hàng, nếu bọn họ định đầu hàng thì còn hành hung làm gì?
Thanh niên thản nhiên nói: "Vốn dĩ định chơi đùa với các người một chút, nhưng quả thực không có thời gian chơi đùa giữa ban ngày, nếu có người đi ngang qua, tôi lại phải xuống tay giết chóc”.
"Con người tôi rất lương thiện, thật sự không thích giết người, càng không thích giết phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ đẹp”.
"Nhưng tôi lại phải giết người”.
"Nữ cảnh sát xinh đẹp, thực sự xin lỗi cô, muốn trách thì cô hãy trách Trương Sơn Thành đi”.
Long Phi Phi tức giận nói: "Vì đang giữa ban ngày nên cậu mới che kín cơ thể như cái bánh tét, tưởng thế là lợi hại hay sao? Ban ngày mà lại mặc đồ ban đêm, cậu nghĩ rằng mình là thích khách cổ đại chắc?"
"Loại người như các cậu đầu óc thật sự có vấn đề”.
"Ban nãy cậu phi dao găm không tệ, có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt tôi thì chẳng là cái thá gì cả!"
"Một mình tôi đối phó với năm sáu người cũng không thành vấn đề, chỉ dựa vào một cái tay sao có thể chế ngự tôi chứ!"
Rốt cuộc Long Phi Phi đào đâu ra sự tự tin vậy? Thanh niên trước mặt chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết cô ta!
Thế mà không coi đối phương ra gì?
Long Phi Phi siết chặt nắm đấm định ra tay, tôi kinh hãi vội vã kéo Long Phi Phi lại: "Cô không phải đối thủ của hắn!"
Long Phi Phi hất tôi ra: "Im miệng!"
Vừa nói, Long Phi Phi như vừa diễn ảo thuật, lôi ra một khẩu súng từ trong người, chĩa vào thanh niên.
Tôi ngạc nhiên, Long Phi Phi là cảnh sát hình sự, còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đương nhiên có thể mang súng bên mình.
Tôi còn tưởng Long Phi Phi lợi hại lắm, thì ra là muốn dùng súng giải quyết vấn đề.
Mà Long Phi Phi không hiểu rõ người mặc đồ đen trước mặt là kẻ như thế nào, hắn ta sở hữu dị năng kim loại, không hề sợ súng!
"Còn không mau khoanh tay chịu trói!", Long Phi Phi ra lệnh cho thanh niên.
Trong ánh mắt thanh niên tràn ngập vẻ khinh thường: "Cầm một khẩu súng mà cũng muốn đối phó với tôi?"
"Vậy tôi sẽ tiễn cô lên Tây Thiên trước!"
Thanh niên không chút sợ hãi khi đối diện với nòng súng, hắn ta không coi Long Phi Phi ra gì, tay cầm dao găm trực tiếp xông thẳng tới.
Long Phi Phi quả quyết nhắm vào hai chân của thanh niên, lập tức nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng rất lớn nhưng thanh niên không hề tránh né, đạn bay xuyên qua quần của hắn ta, vang lên ba tiếng choang choang choang như bắn vào kim loại.
Ba viên đạn đó chỉ để ngăn cản thanh niên tiến lên phía trước, xem ra Long Phi Phi chỉ muốn bắn bị thương chứ không định bắn chết, tiếc là không có tác dụng.
Thanh niên khựng lại một hai giây, rồi tiếp tục xông tới!
Dị năng kim loại không sợ súng đạn!
"Chuyện gì vậy? Sao đến máu cũng không thấy! Tôi chỉ biết có áo chống đạn, không lẽ còn có cả quần chống đạn?", Long Phi Phi kinh ngạc đến ngây người, nét mặt thẫn thờ và khiếp sợ.
Thấy thanh niên sắp lao tới, tôi vội vã túm lấy còng tay kéo mạnh, còng tay biến thành hai nửa.
Long Phi Phi thấy tôi bẻ gãy đôi còng tay, cả người kinh hãi không dám tin mọi chuyện xảy ra trước mắt.
"Cô chạy mau!"
Tôi siết chặt nắm đấm, huyết mạch trong cơ thể cháy lên theo sự dịch chuyển của tâm pháp, từ huyết mạch tỏa ra từng lớp từng lớp năng lượng màu máu, hội tụ trên nắm đấm của tôi.
Đây chính là sức mạnh huyết mạch. Trong thời gian năm ngày chữa trị, tôi đã học thuộc tâm pháp, huyết mạch của tôi đã kích hoạt ngọc bội Cửu Dương, ngọc bội Cửu Dương dung hòa vào cơ thể của tôi, đồng thời cũng kích hoạt sức mạnh huyết mạch trong tôi!
Hôm nay là lần đầu tiên sử dụng!
Trong lồng ngực tôi gợn lên cảm giác nóng bức, một hình ngọc bội có dạng nửa vòng tròn màu máu hiện lên trên lớp da bên ngoài của tôi, giống như một hình xăm màu máu vậy, chỉ cần huyết mạch của tôi dịch chuyển nhanh là nó sẽ xuất hiện.
Đó chính là sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương.
Sức mạnh huyết mạch nằm bên trong hai cánh tay tôi, không lộ ra bên ngoài chút nào.
Người mặc đồ đen khinh thường nhìn tôi, tay phải biến thành kim loại màu bạc, siết chặt nắm đấm, bóng hình hắn ta chợt lóe lên, lao vút về phía tôi.
Tôi không hề tránh né, cũng giống như lần trước, nắm đấm của tôi va vào nắm đấm của thanh niên, lấy cứng chọi cứng.
Lần trước tôi đã gãy xương tay, lần này chắc chắn sẽ không!
Giây phút nắm đấm của tôi chạm vào nắm đấm của thanh niên, bên ngoài nắm tay tôi tuôn trào sức mạnh huyết mạch khủng khiếp!
Rắc rắc...
Nắm đấm kim loại của thanh niên biến dạng, rắc rắc một tiếng, cả cơ thể hắn ta bay ngược lại bảy tám thước rồi ngã xuống mặt đất.
Thanh niên kêu lên một tiếng: "Không thể nào!"
Thanh niên nhảy vọt lên từ trên mặt đất, cánh tay phải đã hoàn toàn tê liệt, không còn chút khí lực nào.
"Không thể nào, sức mạnh của mày không thể nào mạnh như vậy, mày còn chưa đạt đến cấp ba!"
Tôi cười nhạt: "Lần trước anh không giết được tôi, hôm nay chính là ngày giỗ của anh!"
Thanh niên nghiến răng: "Vừa rồi là do tao chủ quan mới bị mày dùng sức mạnh đánh lén, lần này tao xem xem mày lấy cái gì để chống đỡ!"
Thanh niên hét lớn một tiếng, tay trái cầm dao găm xông tới tôi.
Nắm tay trái, cơ thể, đầu của thanh niên, tất cả đều biến thành màu bạc!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tiếp tục dùng cứng chọi cứng, nhớ kỹ, ngươi chỉ có ba lần cơ hội, sau ba lần, sức mạnh huyết mạch sẽ cạn kiệt, cần năm ngày để khôi phục”.
Sức mạnh huyết mạch của tôi rất mạnh nhưng thực lực tu vi của tôi còn yếu, nên việc huy động sức mạnh huyết mạch tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh lực. Giờ tôi đã hội tụ toàn bộ sức mạnh, bùng phát ở mức cao nhất, chỉ có thể sử dụng ba lần!
Thanh niên cầm dao găm chém về phía tôi, mặc dù tôi không hiểu bất kỳ chiêu thức và thân pháp nào, nhưng thị lực và thính lực của tôi vô cùng nhạy bén.
Cho dù thanh niên tung chiêu từ hướng nào, cho dù thân hình của hắn ta đang ở tư thế nào, đòn tấn công nhắm vào đâu, tôi đều có thể nắm bắt rõ ràng. Thậm chí tốc độ của thanh niên trong tầm thị lực của tôi, từ nhanh sẽ hóa chậm!
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu!
Tốc độ của thanh niên cực nhanh, soạt soạt soạt, ba lần liên tục tung đòn trí mạng vào tôi, tôi đều tránh được dễ như trở bàn tay.
Thanh niên rất lợi hại, chiêu thức mạnh mẽ, giờ tôi vẫn chưa có thời gian đánh trả.
Cánh tay phải của thanh niên bị tôi đánh đến mức không thể sử dụng nữa, hắn ta chỉ còn một tay, tôi có thể ép đối thủ tháo chạy.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Bây giờ thứ ngươi thiếu hụt nhất chính là kinh nghiệm thực chiến, vừa hay lúc này có thể rèn luyện”.
"Tìm điểm yếu của kẻ địch, sau đó một đòn đánh trúng, khiến hắn tàn phế!"
"Trước giờ ta không dạy ngươi thân pháp, không dạy ngươi chiêu thức, chính là để ngươi tự mình dùng vô chiêu thắng hữu chiêu, vô hình hóa hữu hình, như vậy đến cả những chiêu thức và công pháp mạnh hơn nữa trên đời này cũng đều vô dụng trước mặt ngươi”.
Tiên nữ Thanh Thủy ung dung nói vậy, nhưng dù gì thì tôi cũng chưa đạt đến cấp ba mà mới chỉ đến cấp hai, cảnh giới và sức mạnh chênh lệch giữa mỗi cấp là một giới hạn gần như không cách nào vượt qua nổi.
Lúc này tôi đánh nhau rất khó khăn!
Sau khi tung ra liên tục ba mươi mấy chiêu, người mặc đồ đen cũng khiếp hãi không thôi, sức mạnh và tốc độ của hắn ta gấp mấy lần tôi, vậy mà ngay cả vạt áo của tôi cũng không động vào được!
Thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho hắn ta.
Thanh niên giận dữ nghiến răng, tốc độ và sức mạnh tăng lên một lần nữa, còn thị lực và thính lực của tôi dường như cũng tăng lên.
Tinh lự
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Quen tay hay việc, bởi ngươi chưa bao giờ thật sự chiến đấu với người tu luyện chân chính, còn những người này từ nhỏ đã học võ thuật, chiêu thức, thân pháp và sức mạnh tu luyện”.
“Nếu là ta, ta không cần bất cứ chiêu thức nào, ba chiêu là có thể giết chết hắn”.
“Không phải lo lắng, dùng kĩ năng của ngươi khống chế cơ thể mình hoàn toàn, để tốc độ của ngươi, mỗi một bộ phận trên cơ thể, thân pháp theo kịp thị lực và thể lực của ngươi”.
Tiên nữ Thanh Thủy đang dạy tôi ngay trong chiến đấu thực tế. Giao lưu ý thức chỉ là chuyện trong nháy mắt, hoàn toàn không khiến tôi phân tâm.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chiêu thức của đối phương cũng rất hỗn loạn, xem ra hắn ta không sử dụng công pháp môn phái mình, sợ bị ngươi nhận ra. Hắn đấu với ngươi hơn bốn mươi chiêu, sử dụng chiêu thức đơn giản của tám môn phái”.
“Kẻ này sợ rằng không giết được ngươi sẽ bại lộ thân phận, một khi thân phận bại lộ ắt sẽ biết hắn là người của thế lực nào”.
Tiên nữ Thanh Thủy có con mắt đánh giá quá hay.
“Trở về có thời gian, ta sẽ dạy ngươi chiêu thức công pháp của tất cả các môn phái chính tà, tới lúc đó ngươi sẽ hóa giải từng cái, không phải học tập”.
“Sau này vào giới tu luyện sẽ không sợ ai cả”.
Tôi dần dần hiểu được và quen với chiêu thức của thanh niên. Tất cả công pháp, chiêu thức đều thành hình, hoàn chỉnh, có cái tấn công là chính, có cái phòng ngự là chính, có cái cả công cả thủ. Tất cả đều là chiêu thức do các bậc tiền bối và người xưa trải qua nhiều lần rèn luyện và chém giết sáng tạo ra.
Những chiêu thức này có thể giúp tăng cường, phóng đại sức mạnh bản thân người tu luyện, thân pháp cũng đặc biệt kì lạ hơn, cho nên người tu luyện hùng mạnh kết hợp với một bộ công pháp mạnh mẽ sẽ nâng cao sức mạnh lên gấp bội.
Nhưng công pháp chiêu thức, mỗi lần tấn công, phòng ngự… đều sử dụng nguyên bộ, tùy cơ ứng biến trong chiến đấu, dùng chiêu thức hóa giải sự tấn công và sự đối địch của đối phương. Chiêu thức tuy mạnh nhưng đều không thay đổi sau khi hình thành, đồng thời cũng có tính nối liền.
Chiêu thức công pháp có lợi tất có hại. Với những người khác mà nói đương nhiên là lợi lớn hơn hại, hoặc những người biết chiêu thức công pháp đối phó với người không biết sẽ có ưu thế và áp chế tuyệt đối.
Cùng một cấp bậc, người từng tu luyện công pháp và chiêu thức lợi hại sẽ áp chế người chưa từng học công pháp và chiêu thức.
Còn tôi là một trường hợp ngoại lệ.
Tiên nữ Thanh Thủy đã sống mấy nghìn năm, các loại chiêu thức công pháp cần có đều có, nhưng cô ấy chưa bao giờ dạy tôi chiêu thức thân pháp.
Không có chiêu thức, khắp người đều là sơ hở, nhưng cũng có thể nói là không có sơ hở.
Không ai biết chiêu tiếp theo của tôi là gì, càng không biết tôi sẽ ra tay như thế nào.
Đương nhiên, bây giờ tôi còn chưa luyện tập đến cảnh giới cao đến vậy, tôi chỉ mới bắt đầu học.
Cơ thể tôi được linh lực của Thụ Yêu nghìn năm cải tạo, huyết mạch được ngọc bội Cửu Dương kích hoạt, lại học được cách tấn công huyết mạch, thực lực của tôi đã thay đổi long trời lở đất!
Tôi cũng không ngờ lần trước chiến đấu với thanh niên, tôi không đỡ nổi một chiêu của hắn ta, vậy mà lần này lại hoàn toàn có thể đánh nhau với hắn ta.
Sau mấy chục chiêu, với thính lực và nhĩ lực cực tốt, lần nào tôi cũng phán đoán chính xác đường tấn công và chiêu thức của thanh niên, cộng thêm lời giảng giải của tiên nữ Thanh Thủy, tôi đã dần dần hiểu được cách dùng chiêu thức của hắn ta.
Thanh niên đã sử dụng chiêu thức của tổng cộng tám môn phái, cực kì ác liệt, tấn công không ngừng, không chừa chỗ trống nào cho tôi thở lấy hơi và đánh trả.
Thanh niên dồn ép tôi lùi ra sau, liên tục dùng mười ba hướng đâm, bổ ngang, chém bên hông, chân phải phối hợp tay trái, hung mãnh không dứt, có thể nói mỗi chiêu đều trí mạng.
Tôi càng đánh càng nhẹ nhàng, thanh niên càng lúc càng chật vật, dần dần hắn ta đã không thể ép lui tôi nữa. Mỗi lần hắn ta tấn công tôi, tôi đều biết hắn tấn công từ hướng nào, có thể đón đỡ rất kịp thời.
Ví dụ như thanh niên vừa vung cánh tay lên, tôi đã biết bước tiếp theo hắn ta sẽ đâm vào cổ tôi, chân phải vừa di chuyển là tôi biết hắn ta định quét ngang.
Đúng là kì diệu quá!
Nhưng thanh niên không dám lấy cứng chọi cứng với tôi, chỉ muốn giành chiến thắng thông qua chiêu thức. Còn tôi luôn dùng sức mạnh huyết mạch để chiến đấu, vì phải ứng phó với chiêu thức của thanh niên nên không thể tập trung sức mạnh.
Sức mạnh của tôi tập trung lại chỉ có thể sử dụng ba lần, còn hai lần nữa.
Sau khi hiểu rõ và quen với cách tấn công của thanh niên, tôi bắt đầu phản công, đối chiến với thanh niên. Vì tôi biết phương hướng mỗi lần tấn công của hắn ta, nên vào lúc hắn ta định ra tay, tôi đã áp chế hắn ta.
Trước kia, thanh niên ép tôi lùi liên tục, còn bây giờ tới phiên tôi ép hắn ta lùi lại.
Thanh niên có phần không chống đỡ được đòn tấn công của tôi, chân tay luống cuống, bắt đầu liều mạng phòng ngự.
Vì tôi không có chiêu thức, thanh niên vốn không biết tôi sẽ ra tay từ hướng nào, không biết bước tiếp theo tôi định làm gì.
Tôi vừa vung cánh tay, thanh niên tưởng tôi định tung cú đấm, nhưng tôi di chuyển chân phải, không phải quét ngang, cũng không phải đá, mà là giẫm mạnh lên chân trái hắn ta.
Thanh niên kêu lên một tiếng, đầu ngón chân đã bị tôi giẫm gãy xương. Dị năng của hắn ta đều nằm ở thân trên, bên dưới không hề hóa kim loại.
Thanh niên chửi lớn: “Mày đúng là tên quái vật, đây là chiêu thức gì?! Mày chưa đạt tới cấp ba, vì sao có thể đỡ được sức mạnh cấp ba?!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Chiêu thức giết chết anh! Sức mạnh giết chết anh!”
Liên tục sáu chiêu qua đi, tôi đấm thẳng vào mặt thanh niên.
Khuôn mặt bằng kim loại của thanh niên biến dạng, méo mó, hắn ta lùi ra sau năm bước.
Tôi không cho hắn cơ hội nghỉ lấy hơi, tiếp tục giết tới.
Ầm ầm ầm!
Liên tục mười mấy chiêu, thanh niên bị tôi đánh nằm ra đất mấy lần.
Hắn ta đã không còn sức lực đánh trả.
Nhưng dị năng kim loại của hắn ta quả thực rất lợi hại, hết lần này đến lần khác đứng dậy đối kháng với tôi.
Tôi phát hiện sức mạnh dị năng ở thân trên và trên mặt hắn ta đã trở nên vô cùng yếu ớt, mỗi lần bị tôi đánh trúng, sức mạnh dị năng lại mất đi rất nhiều.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thanh niên đã bị thương nặng rồi. Hắn ta có dị năng kim loại, bên ngoài không nhìn ra chỗ nào bị thương, nhưng trong cơ thể đã nát bấy. Ngươi tấn công bình thường thêm ba đến năm lần nữa, dị năng của hắn ta sẽ bị phá giải, không thể sử dụng”.
“Đến lúc đó, ngươi có thể tiêu diệt hắn ta trong nháy mắt”.
Tôi hiểu rồi, dị năng kim loại là phòng ngự bên ngoài, nhưng sức mạnh của tôi có thể đánh cho dị năng kim loại của hắn ta biến dạng, thậm chí là xuất hiện vết nứt. Mặc dù dị năng kim loại có thể khôi phục nhanh chóng, nhưng hắn ta bị tôi đánh ngã hết lần này đến lần khác, trong cơ thể đã bị thủng lỗ chỗ.
Thanh niên lại bị tôi đánh bay lần nữa, cuối cùng cũng phun ra ngụm máu.
“Trương Sơn Thành, tao đúng là xem thường mày rồi, tao sẽ giết mày!!”, thanh niên nổi giận, trong mắt đầy tơ máu.
Lúc này, sức mạnh của thanh niên tăng vọt, linh khí bao phủ lên bề mặt da đã hóa thành kim loại của hắn ta.
Chiêu thức bắt đầu biến hóa nhanh chóng.
“Chết đi!”
Tốc độ của thanh niên bỗng tăng lên gấp bội, dao găm trên tay phải phủ đầy linh khí, đâm về phía ngực tôi với khí thế mạnh mẽ.
Tiên nữ Thanh Thủy kinh ngạc hô lên: “Chiêu thức của Bạch Long Sơn!”
Uy lực của chiêu này cực kì mạnh, nhưng tôi không sợ. Tôi tung ra cú đấm đã chuẩn bị từ rất lâu, sức mạnh huyết mạch đáng sợ tuôn trào tới nắm tay, bên ngoài nắm tay lóe lên ánh sáng màu đỏ quỷ dị, đấm về phía dao găm.
Tôi chỉ đợi lấy cứng chọi cứng với anh thôi!
Chương 444: Chuyển bại thành thắng c của tôi đang tiêu hao rất lớn!
Vì thị lực và thính lực tiêu tốn tinh lực chứ không phải thể lực!
Chương 443: Sức mạnh huyết mạch khỏi hẳn, sao mày có thể hồi phục được?"
"Rốt cuộc mày là loại quái vật gì?"
"Mày là người hay là yêu?"
Chương 442: Chặn đánh
Quy trình phá án không phải như vậy.
Sau đó, đội trưởng Thường bảo nữ cảnh sát đưa tôi tới trại tạm giam.
Trại tạm giam không phải nhà tù mà là nơi giam giữ tạm thời dành cho tội phạm và những kẻ tình nghi phạm tội nghiêm trọng. Cũng có những tội phạm bị kết án tù từ một năm trở xuống, hoặc những kẻ có thời hạn tù chỉ còn dưới một năm, không tiện đưa tới khu vực lao động cải tạo nên mới ở đây.
Trại tạm giam là nơi để luật pháp quốc gia thi hành việc theo dõi canh gác có vũ trang đối với những người bị giam giữ, đảm bảo tiến trình điều tra, đề phòng kẻ tình nghi bỏ trốn, giúp quá trình truy tố và xét xử tội phạm được tiến hành thuận lợi.
Thể loại tội phạm nào trong trại tạm giam cũng có, tốt xấu lẫn lộn.
Nữ cảnh sát không hiểu, hỏi: "Đội trưởng Thường, cho dù Trương Sơn Thành là kẻ tình nghi thì cũng không nên đưa vào trại tạm giam chứ? Cục trưởng sắp xếp như vậy, anh không nghi ngờ gì sao?"
Đội trưởng Thường cũng bất lực: "Dĩ nhiên tôi có nghi ngờ, nhưng Cục trưởng đã nói đây là mệnh lệnh, tôi bắt buộc phải chấp hành. Cục trưởng nói đây là quyết định của cấp trên”.
"Bây giờ hãy lập tức đưa Trương Sơn Thành đi”.
Nếu đã là mệnh lệnh của Cục trưởng, nữ cảnh sát không hỏi nhiều nữa. Cô ta đưa tôi xuống tầng, vốn dĩ đội trưởng Thường sẽ sắp xếp hai người áp giải tôi, nhưng nữ cảnh sát nói một mình cô ta là đủ rồi.
Rời khỏi tòa nhà, nữ cảnh sát dẫn tôi vào xe cảnh sát, còng tay tôi vào vị trí ghế lái phụ, chiếc xe chạy tới trại tạm giam ở phía bắc thành phố.
Trại tạm giam nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố, cách nơi này khoảng nửa tiếng đi xe, tôi nhớ khu vực đó khá hẻo lánh, có vài nhà máy diện tích lớn.
Mười mấy phút sau, xe rời khỏi nội thành, tiếp tục chạy về ngoại ô phía bắc, đoạn đường trước mặt càng ngày càng vắng vẻ.
Chiếc xe rẽ phải, con đường dài trải thẳng tắp phía trước, đi qua cái nhà máy mà tôi thấp thoáng thấy được từ đằng xa là chỉ còn cách trại tạm giam bảy, tám phút nữa thôi.
Nữ cảnh sát nói: "Tôi nói cho anh hay, cho dù sau lưng anh có bao nhiêu người giàu giúp đỡ, chỉ cần anh thật sự phạm tội, chắc chắn tôi sẽ khiến anh phải trả giá!"
"Đừng tưởng rằng vào trại tạm giam rồi là có thể dựa vào chút quan hệ để được thả ra, tôi cho anh biết, tôi sẽ giám sát anh mỗi ngày”.
Thì ra nữ cảnh sát tưởng tôi vào trại tạm giam là do đã lợi dụng mối quan hệ nào đó.
Đối với câu nói đó của nữ cảnh sát, tôi chỉ cười: "Tôi đã nói rồi, tôi không giết người”.
"Thật không?", nữ cảnh sát nói: "Tôi cũng rất muốn tin anh, khi tận mắt nhìn thấy anh thậm chí tôi còn cho rằng anh không hề giết người”.
"Nhưng xét theo chứng cứ, không có bất kỳ mối liên hệ nào giữa những người đã chết đó. Mối liên hệ duy nhất là họ đều đã gặp anh, cái chết của bọn họ có liên quan rất lớn đến anh”.
"Đợi đến khi tới trại tạm giam, tôi sẽ từ từ thẩm vấn lại anh, tôi sẽ khiến anh phải nếm mùi sự lợi hại của tôi”.
Cứ liên tục cảnh cáo rồi lại uy hiếp như vậy có tác dụng không?
Sắc mặt tôi bình tĩnh: "Cảnh sát, quen biết lâu như vậy rồi mà tôi còn chưa biết tên cô”.
Nữ cảnh sát nói: "Vậy anh nhớ cho kĩ, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 2, Long Phi Phi”.
"Một cái tên rất hay", tôi không kìm được mà lại nhìn chằm chằm vào ngực Long Phi Phi: "Tôi hỏi cái này, vòng một của cô... có số đo bao nhiêu thế?"
Tôi thật lòng rất muốn biết, trông quá to, quá đỉnh.
"Anh nói cái gì?", trong nháy mắt sắc mặt Long Phi Phi đã sa sầm xuống: "Anh nói lại lần nữa xem”.
Lúc tôi hỏi, đương nhiên cô ta sẽ nghĩ trong đầu câu hỏi của tôi, tôi đã nắm được câu trả lời qua ánh mắt cô ta. Tôi lặng lẽ gật gù, cỡ 36D, thì ra là vậy...
"Tên khốn kiếp này, anh còn dám nhìn thì tôi sẽ móc mắt anh ra!"
Long Phi Phi vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ, chiếc xe bất thình lình mất kiểm soát, đánh võng liên hồi trên đường rồi lao sang bên trái.
Long Phi Phi vội vàng siết chặt tay lái, khẽ nhấn chân phanh, chiếc xe dừng lại bên lề đường, suýt chút nữa đã đâm sầm vào một cây cổ thụ. May thay ở đây mặt đường rộng rãi, không có xe cộ khác qua lại.
"Sao bánh xe lại phát nổ?", Long Phi Phi vô cùng lo lắng, mở cửa xuống xe kiểm tra.
Một lát sau, Long Phi Phi mở cửa xe phía bên tôi, lạnh lùng nói: "Có phải anh giở trò gì không!"
"Hả?", tôi ngẩn người: "Sao vậy? Cô cho rằng có người muốn cứu tôi đi hay sao?"
Ánh mắt của Long Phi Phi quét qua bốn phía: "Anh quen biết nhiều nhân vật lớn đến vậy, muốn tìm vài người cứu anh chẳng phải chuyện khó khăn gì. Nói mau, đây có phải là kế hoạch của anh không?"
"Nếu không đang yên đang lành sao bánh xe lại phát nổ? Mặt đường ở đây rất bằng phẳng, không có bất cứ vật lạ nào!"
Tôi không biết nên nói gì, mắt nhìn đôi gò bồng đẫy đà của nữ cảnh sát mà nói: "Nếu đúng là như vậy thì sao tôi còn phải tự thú?"
Long Phi Phi nói: "Chính vì anh đã tự thú, sau đó lại sắp xếp người cứu mình, như vậy cảnh sát sẽ không nghi ngờ việc này là do người của anh làm mà nghi ngờ người khác. Cho dù anh lại bị bắt lần nữa, anh cũng có lí do để thoái thác sạch sẽ”.
"Anh đang làm xáo trộn tầm mắt của cảnh sát, trò bịp bợm này của anh lừa nổi tôi chắc?"
Tôi ngẩn người, thật là một người có trí tưởng tượng phong phú, không biết thế là thông minh hay là ngực to não rỗng đây?
Gương mặt tôi tỏ vẻ vô tội: "Cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ vậy”.
Long Phi Phi mở khóa còng tay ở ghế phó lái, nói: "Nơi này cách trại tạm giam không xa, chúng ta đi bộ đến đó”.
Vẻ mặt Long Phi Phi vô cùng cảnh giác, còng tay tôi vào tay cô ta, rõ ràng cô ta lo tôi chạy trốn.
Sau đó, Long Phi Phi dùng sức ném chìa khóa vào rừng cây ở một bên, nét mặt canh chừng.
Có cần cẩn thận dè chừng đến vậy không?
Long Phi Phi gọi điện cho Cục cảnh sát, bảo người đến kéo xe về.
Tôi và Long Phi Phi đi song song với nhau, đột nhiên tiên nữ Thanh Thủy nói: "Không ổn rồi, có tiếng động ở hướng ba giờ! Có cao thủ!"
Tôi lập tức nhìn về hướng ba giờ, thị lực của tôi rất nhạy bén, cách chỗ tôi hơn ba mươi thước, phía sau mấy cái cây thấp bé có bóng người ẩn nấp!
Thị lực của tôi nhìn xuyên thẳng qua thân cây!
Đó là một người mặc quần áo đen, bịt mặt đen, tay phải cầm dao găm, dưới chân hắn ta là một túi hành lý.
Tôi dừng bước, Long Phi Phi kéo tay tôi: "Làm gì vậy? Còn không nhanh chân lên!"
Đúng lúc ấy, con dao găm trên tay người mặc áo đen phi tới, mục tiêu không phải là tôi mà là Long Phi Phi!
Lại là chiêu này! Lúc trước tài xế taxi cũng bị kẻ ấn nấp trong bóng tối phi dao găm giết chết.
"Cẩn thận!"
Tay trái của tôi lập tức nắm lấy bả vai Long Phi Phi, ấn mạnh xuống dưới.
Hai người chúng tôi ngã nhào xuống đất, một con dao găm phóng qua vị trí Long Phi Phi vừa đứng, bay thêm mười mấy thước mới rơi xuống đất.
Long Phi Phi thấy dao găm trước mặt thì cực kỳ sợ hãi, phản ứng rất nhanh, cô ta lập tức xoay người, đè chặt hai tay xuống người tôi, hét lớn: "Trương Sơn Thành, hôm nay anh đừng hòng chạy thoát!"
Long Phi Phi cho rằng tôi định chạy sao?
Tôi hét lớn: "Cô có bị điên hay không! Tôi vừa cứu cô đấy!"
"Anh mới bị điên ấy!", Long Phi Phi nói: "Bánh xe nổ nhất định là do anh giở trò, quả nhiên có người muốn cứu anh!"
Làm gì có ai muốn cứu tôi, rõ ràng là muốn giết tôi thì có!
Lúc này, người mặc đồ đen nhanh chóng vọt ra từ sau lùm cây, đi về phía chúng tôi.
"Trương Sơn Thành, rõ ràng lần trước đã giết mày, mày đã mất hết sức sống, sao mày vẫn chưa chết?"
Âm thanh này chính là giọng nói của thanh niên giết tôi lần trước.
Tôi không ngờ rằng thanh niên ấy lại chặn đánh tôi nhanh như vậy.
Năm ngày đã trôi qua kể từ chuyện lần trước, những chuyện này rất ầm ĩ, giới truyền thông đều đưa tin rầm rộ, đã có chín người chết rồi, danh sách người chết cũng được đăng trên bản tin thời sự, nhưng trong đó lại không có tôi.
Thanh niên muốn điều tra xem tôi có xảy ra chuyện hay không chẳng phải việc khó khăn gì.
Nhưng tôi vừa xuất hiện, vừa tới thành phố, ngồi ở Cục cảnh sát khoảng hai mươi phút liền bị đưa đi, làm sao thanh niên biết được nhiều thông tin như vậy?
Điều này chứng tỏ thanh niên vẫn luôn ở thành phố, trong Cục cảnh sát có người của hắn ta!
Ánh mắt thanh niên gườm gườm nhìn tôi: "Cho dù mày chưa chết nhưng cũng bị thương nặng, sao có thể hồi phục nhanh đến vậy?"
"Mày đánh sư muội tao bị thương, sư muội tao còn chưa
Long Phi Phi nghe thấy lời nói của người mặc đồ đen liền lập tức kéo tôi đứng dậy, nét mặt tràn ngập vẻ kỳ quái và nghiêm trọng.
Long Phi Phi hét lớn: "Cậu là ai? Tôi là Long Phi Phi của đội cảnh sát hình sự, còn không mau buông vũ khí xuống đầu hàng!"
Mỗi lần cảnh sát ra mặt đều yêu cầu tội phạm buông vũ khí đầu hàng, nếu bọn họ định đầu hàng thì còn hành hung làm gì?
Thanh niên thản nhiên nói: "Vốn dĩ định chơi đùa với các người một chút, nhưng quả thực không có thời gian chơi đùa giữa ban ngày, nếu có người đi ngang qua, tôi lại phải xuống tay giết chóc”.
"Con người tôi rất lương thiện, thật sự không thích giết người, càng không thích giết phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ đẹp”.
"Nhưng tôi lại phải giết người”.
"Nữ cảnh sát xinh đẹp, thực sự xin lỗi cô, muốn trách thì cô hãy trách Trương Sơn Thành đi”.
Long Phi Phi tức giận nói: "Vì đang giữa ban ngày nên cậu mới che kín cơ thể như cái bánh tét, tưởng thế là lợi hại hay sao? Ban ngày mà lại mặc đồ ban đêm, cậu nghĩ rằng mình là thích khách cổ đại chắc?"
"Loại người như các cậu đầu óc thật sự có vấn đề”.
"Ban nãy cậu phi dao găm không tệ, có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt tôi thì chẳng là cái thá gì cả!"
"Một mình tôi đối phó với năm sáu người cũng không thành vấn đề, chỉ dựa vào một cái tay sao có thể chế ngự tôi chứ!"
Rốt cuộc Long Phi Phi đào đâu ra sự tự tin vậy? Thanh niên trước mặt chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết cô ta!
Thế mà không coi đối phương ra gì?
Long Phi Phi siết chặt nắm đấm định ra tay, tôi kinh hãi vội vã kéo Long Phi Phi lại: "Cô không phải đối thủ của hắn!"
Long Phi Phi hất tôi ra: "Im miệng!"
Vừa nói, Long Phi Phi như vừa diễn ảo thuật, lôi ra một khẩu súng từ trong người, chĩa vào thanh niên.
Tôi ngạc nhiên, Long Phi Phi là cảnh sát hình sự, còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đương nhiên có thể mang súng bên mình.
Tôi còn tưởng Long Phi Phi lợi hại lắm, thì ra là muốn dùng súng giải quyết vấn đề.
Mà Long Phi Phi không hiểu rõ người mặc đồ đen trước mặt là kẻ như thế nào, hắn ta sở hữu dị năng kim loại, không hề sợ súng!
"Còn không mau khoanh tay chịu trói!", Long Phi Phi ra lệnh cho thanh niên.
Trong ánh mắt thanh niên tràn ngập vẻ khinh thường: "Cầm một khẩu súng mà cũng muốn đối phó với tôi?"
"Vậy tôi sẽ tiễn cô lên Tây Thiên trước!"
Thanh niên không chút sợ hãi khi đối diện với nòng súng, hắn ta không coi Long Phi Phi ra gì, tay cầm dao găm trực tiếp xông thẳng tới.
Long Phi Phi quả quyết nhắm vào hai chân của thanh niên, lập tức nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng rất lớn nhưng thanh niên không hề tránh né, đạn bay xuyên qua quần của hắn ta, vang lên ba tiếng choang choang choang như bắn vào kim loại.
Ba viên đạn đó chỉ để ngăn cản thanh niên tiến lên phía trước, xem ra Long Phi Phi chỉ muốn bắn bị thương chứ không định bắn chết, tiếc là không có tác dụng.
Thanh niên khựng lại một hai giây, rồi tiếp tục xông tới!
Dị năng kim loại không sợ súng đạn!
"Chuyện gì vậy? Sao đến máu cũng không thấy! Tôi chỉ biết có áo chống đạn, không lẽ còn có cả quần chống đạn?", Long Phi Phi kinh ngạc đến ngây người, nét mặt thẫn thờ và khiếp sợ.
Thấy thanh niên sắp lao tới, tôi vội vã túm lấy còng tay kéo mạnh, còng tay biến thành hai nửa.
Long Phi Phi thấy tôi bẻ gãy đôi còng tay, cả người kinh hãi không dám tin mọi chuyện xảy ra trước mắt.
"Cô chạy mau!"
Tôi siết chặt nắm đấm, huyết mạch trong cơ thể cháy lên theo sự dịch chuyển của tâm pháp, từ huyết mạch tỏa ra từng lớp từng lớp năng lượng màu máu, hội tụ trên nắm đấm của tôi.
Đây chính là sức mạnh huyết mạch. Trong thời gian năm ngày chữa trị, tôi đã học thuộc tâm pháp, huyết mạch của tôi đã kích hoạt ngọc bội Cửu Dương, ngọc bội Cửu Dương dung hòa vào cơ thể của tôi, đồng thời cũng kích hoạt sức mạnh huyết mạch trong tôi!
Hôm nay là lần đầu tiên sử dụng!
Trong lồng ngực tôi gợn lên cảm giác nóng bức, một hình ngọc bội có dạng nửa vòng tròn màu máu hiện lên trên lớp da bên ngoài của tôi, giống như một hình xăm màu máu vậy, chỉ cần huyết mạch của tôi dịch chuyển nhanh là nó sẽ xuất hiện.
Đó chính là sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương.
Sức mạnh huyết mạch nằm bên trong hai cánh tay tôi, không lộ ra bên ngoài chút nào.
Người mặc đồ đen khinh thường nhìn tôi, tay phải biến thành kim loại màu bạc, siết chặt nắm đấm, bóng hình hắn ta chợt lóe lên, lao vút về phía tôi.
Tôi không hề tránh né, cũng giống như lần trước, nắm đấm của tôi va vào nắm đấm của thanh niên, lấy cứng chọi cứng.
Lần trước tôi đã gãy xương tay, lần này chắc chắn sẽ không!
Giây phút nắm đấm của tôi chạm vào nắm đấm của thanh niên, bên ngoài nắm tay tôi tuôn trào sức mạnh huyết mạch khủng khiếp!
Rắc rắc...
Nắm đấm kim loại của thanh niên biến dạng, rắc rắc một tiếng, cả cơ thể hắn ta bay ngược lại bảy tám thước rồi ngã xuống mặt đất.
Thanh niên kêu lên một tiếng: "Không thể nào!"
Thanh niên nhảy vọt lên từ trên mặt đất, cánh tay phải đã hoàn toàn tê liệt, không còn chút khí lực nào.
"Không thể nào, sức mạnh của mày không thể nào mạnh như vậy, mày còn chưa đạt đến cấp ba!"
Tôi cười nhạt: "Lần trước anh không giết được tôi, hôm nay chính là ngày giỗ của anh!"
Thanh niên nghiến răng: "Vừa rồi là do tao chủ quan mới bị mày dùng sức mạnh đánh lén, lần này tao xem xem mày lấy cái gì để chống đỡ!"
Thanh niên hét lớn một tiếng, tay trái cầm dao găm xông tới tôi.
Nắm tay trái, cơ thể, đầu của thanh niên, tất cả đều biến thành màu bạc!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tiếp tục dùng cứng chọi cứng, nhớ kỹ, ngươi chỉ có ba lần cơ hội, sau ba lần, sức mạnh huyết mạch sẽ cạn kiệt, cần năm ngày để khôi phục”.
Sức mạnh huyết mạch của tôi rất mạnh nhưng thực lực tu vi của tôi còn yếu, nên việc huy động sức mạnh huyết mạch tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh lực. Giờ tôi đã hội tụ toàn bộ sức mạnh, bùng phát ở mức cao nhất, chỉ có thể sử dụng ba lần!
Thanh niên cầm dao găm chém về phía tôi, mặc dù tôi không hiểu bất kỳ chiêu thức và thân pháp nào, nhưng thị lực và thính lực của tôi vô cùng nhạy bén.
Cho dù thanh niên tung chiêu từ hướng nào, cho dù thân hình của hắn ta đang ở tư thế nào, đòn tấn công nhắm vào đâu, tôi đều có thể nắm bắt rõ ràng. Thậm chí tốc độ của thanh niên trong tầm thị lực của tôi, từ nhanh sẽ hóa chậm!
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu!
Tốc độ của thanh niên cực nhanh, soạt soạt soạt, ba lần liên tục tung đòn trí mạng vào tôi, tôi đều tránh được dễ như trở bàn tay.
Thanh niên rất lợi hại, chiêu thức mạnh mẽ, giờ tôi vẫn chưa có thời gian đánh trả.
Cánh tay phải của thanh niên bị tôi đánh đến mức không thể sử dụng nữa, hắn ta chỉ còn một tay, tôi có thể ép đối thủ tháo chạy.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Bây giờ thứ ngươi thiếu hụt nhất chính là kinh nghiệm thực chiến, vừa hay lúc này có thể rèn luyện”.
"Tìm điểm yếu của kẻ địch, sau đó một đòn đánh trúng, khiến hắn tàn phế!"
"Trước giờ ta không dạy ngươi thân pháp, không dạy ngươi chiêu thức, chính là để ngươi tự mình dùng vô chiêu thắng hữu chiêu, vô hình hóa hữu hình, như vậy đến cả những chiêu thức và công pháp mạnh hơn nữa trên đời này cũng đều vô dụng trước mặt ngươi”.
Tiên nữ Thanh Thủy ung dung nói vậy, nhưng dù gì thì tôi cũng chưa đạt đến cấp ba mà mới chỉ đến cấp hai, cảnh giới và sức mạnh chênh lệch giữa mỗi cấp là một giới hạn gần như không cách nào vượt qua nổi.
Lúc này tôi đánh nhau rất khó khăn!
Sau khi tung ra liên tục ba mươi mấy chiêu, người mặc đồ đen cũng khiếp hãi không thôi, sức mạnh và tốc độ của hắn ta gấp mấy lần tôi, vậy mà ngay cả vạt áo của tôi cũng không động vào được!
Thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho hắn ta.
Thanh niên giận dữ nghiến răng, tốc độ và sức mạnh tăng lên một lần nữa, còn thị lực và thính lực của tôi dường như cũng tăng lên.
Tinh lự
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Quen tay hay việc, bởi ngươi chưa bao giờ thật sự chiến đấu với người tu luyện chân chính, còn những người này từ nhỏ đã học võ thuật, chiêu thức, thân pháp và sức mạnh tu luyện”.
“Nếu là ta, ta không cần bất cứ chiêu thức nào, ba chiêu là có thể giết chết hắn”.
“Không phải lo lắng, dùng kĩ năng của ngươi khống chế cơ thể mình hoàn toàn, để tốc độ của ngươi, mỗi một bộ phận trên cơ thể, thân pháp theo kịp thị lực và thể lực của ngươi”.
Tiên nữ Thanh Thủy đang dạy tôi ngay trong chiến đấu thực tế. Giao lưu ý thức chỉ là chuyện trong nháy mắt, hoàn toàn không khiến tôi phân tâm.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chiêu thức của đối phương cũng rất hỗn loạn, xem ra hắn ta không sử dụng công pháp môn phái mình, sợ bị ngươi nhận ra. Hắn đấu với ngươi hơn bốn mươi chiêu, sử dụng chiêu thức đơn giản của tám môn phái”.
“Kẻ này sợ rằng không giết được ngươi sẽ bại lộ thân phận, một khi thân phận bại lộ ắt sẽ biết hắn là người của thế lực nào”.
Tiên nữ Thanh Thủy có con mắt đánh giá quá hay.
“Trở về có thời gian, ta sẽ dạy ngươi chiêu thức công pháp của tất cả các môn phái chính tà, tới lúc đó ngươi sẽ hóa giải từng cái, không phải học tập”.
“Sau này vào giới tu luyện sẽ không sợ ai cả”.
Tôi dần dần hiểu được và quen với chiêu thức của thanh niên. Tất cả công pháp, chiêu thức đều thành hình, hoàn chỉnh, có cái tấn công là chính, có cái phòng ngự là chính, có cái cả công cả thủ. Tất cả đều là chiêu thức do các bậc tiền bối và người xưa trải qua nhiều lần rèn luyện và chém giết sáng tạo ra.
Những chiêu thức này có thể giúp tăng cường, phóng đại sức mạnh bản thân người tu luyện, thân pháp cũng đặc biệt kì lạ hơn, cho nên người tu luyện hùng mạnh kết hợp với một bộ công pháp mạnh mẽ sẽ nâng cao sức mạnh lên gấp bội.
Nhưng công pháp chiêu thức, mỗi lần tấn công, phòng ngự… đều sử dụng nguyên bộ, tùy cơ ứng biến trong chiến đấu, dùng chiêu thức hóa giải sự tấn công và sự đối địch của đối phương. Chiêu thức tuy mạnh nhưng đều không thay đổi sau khi hình thành, đồng thời cũng có tính nối liền.
Chiêu thức công pháp có lợi tất có hại. Với những người khác mà nói đương nhiên là lợi lớn hơn hại, hoặc những người biết chiêu thức công pháp đối phó với người không biết sẽ có ưu thế và áp chế tuyệt đối.
Cùng một cấp bậc, người từng tu luyện công pháp và chiêu thức lợi hại sẽ áp chế người chưa từng học công pháp và chiêu thức.
Còn tôi là một trường hợp ngoại lệ.
Tiên nữ Thanh Thủy đã sống mấy nghìn năm, các loại chiêu thức công pháp cần có đều có, nhưng cô ấy chưa bao giờ dạy tôi chiêu thức thân pháp.
Không có chiêu thức, khắp người đều là sơ hở, nhưng cũng có thể nói là không có sơ hở.
Không ai biết chiêu tiếp theo của tôi là gì, càng không biết tôi sẽ ra tay như thế nào.
Đương nhiên, bây giờ tôi còn chưa luyện tập đến cảnh giới cao đến vậy, tôi chỉ mới bắt đầu học.
Cơ thể tôi được linh lực của Thụ Yêu nghìn năm cải tạo, huyết mạch được ngọc bội Cửu Dương kích hoạt, lại học được cách tấn công huyết mạch, thực lực của tôi đã thay đổi long trời lở đất!
Tôi cũng không ngờ lần trước chiến đấu với thanh niên, tôi không đỡ nổi một chiêu của hắn ta, vậy mà lần này lại hoàn toàn có thể đánh nhau với hắn ta.
Sau mấy chục chiêu, với thính lực và nhĩ lực cực tốt, lần nào tôi cũng phán đoán chính xác đường tấn công và chiêu thức của thanh niên, cộng thêm lời giảng giải của tiên nữ Thanh Thủy, tôi đã dần dần hiểu được cách dùng chiêu thức của hắn ta.
Thanh niên đã sử dụng chiêu thức của tổng cộng tám môn phái, cực kì ác liệt, tấn công không ngừng, không chừa chỗ trống nào cho tôi thở lấy hơi và đánh trả.
Thanh niên dồn ép tôi lùi ra sau, liên tục dùng mười ba hướng đâm, bổ ngang, chém bên hông, chân phải phối hợp tay trái, hung mãnh không dứt, có thể nói mỗi chiêu đều trí mạng.
Tôi càng đánh càng nhẹ nhàng, thanh niên càng lúc càng chật vật, dần dần hắn ta đã không thể ép lui tôi nữa. Mỗi lần hắn ta tấn công tôi, tôi đều biết hắn tấn công từ hướng nào, có thể đón đỡ rất kịp thời.
Ví dụ như thanh niên vừa vung cánh tay lên, tôi đã biết bước tiếp theo hắn ta sẽ đâm vào cổ tôi, chân phải vừa di chuyển là tôi biết hắn ta định quét ngang.
Đúng là kì diệu quá!
Nhưng thanh niên không dám lấy cứng chọi cứng với tôi, chỉ muốn giành chiến thắng thông qua chiêu thức. Còn tôi luôn dùng sức mạnh huyết mạch để chiến đấu, vì phải ứng phó với chiêu thức của thanh niên nên không thể tập trung sức mạnh.
Sức mạnh của tôi tập trung lại chỉ có thể sử dụng ba lần, còn hai lần nữa.
Sau khi hiểu rõ và quen với cách tấn công của thanh niên, tôi bắt đầu phản công, đối chiến với thanh niên. Vì tôi biết phương hướng mỗi lần tấn công của hắn ta, nên vào lúc hắn ta định ra tay, tôi đã áp chế hắn ta.
Trước kia, thanh niên ép tôi lùi liên tục, còn bây giờ tới phiên tôi ép hắn ta lùi lại.
Thanh niên có phần không chống đỡ được đòn tấn công của tôi, chân tay luống cuống, bắt đầu liều mạng phòng ngự.
Vì tôi không có chiêu thức, thanh niên vốn không biết tôi sẽ ra tay từ hướng nào, không biết bước tiếp theo tôi định làm gì.
Tôi vừa vung cánh tay, thanh niên tưởng tôi định tung cú đấm, nhưng tôi di chuyển chân phải, không phải quét ngang, cũng không phải đá, mà là giẫm mạnh lên chân trái hắn ta.
Thanh niên kêu lên một tiếng, đầu ngón chân đã bị tôi giẫm gãy xương. Dị năng của hắn ta đều nằm ở thân trên, bên dưới không hề hóa kim loại.
Thanh niên chửi lớn: “Mày đúng là tên quái vật, đây là chiêu thức gì?! Mày chưa đạt tới cấp ba, vì sao có thể đỡ được sức mạnh cấp ba?!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Chiêu thức giết chết anh! Sức mạnh giết chết anh!”
Liên tục sáu chiêu qua đi, tôi đấm thẳng vào mặt thanh niên.
Khuôn mặt bằng kim loại của thanh niên biến dạng, méo mó, hắn ta lùi ra sau năm bước.
Tôi không cho hắn cơ hội nghỉ lấy hơi, tiếp tục giết tới.
Ầm ầm ầm!
Liên tục mười mấy chiêu, thanh niên bị tôi đánh nằm ra đất mấy lần.
Hắn ta đã không còn sức lực đánh trả.
Nhưng dị năng kim loại của hắn ta quả thực rất lợi hại, hết lần này đến lần khác đứng dậy đối kháng với tôi.
Tôi phát hiện sức mạnh dị năng ở thân trên và trên mặt hắn ta đã trở nên vô cùng yếu ớt, mỗi lần bị tôi đánh trúng, sức mạnh dị năng lại mất đi rất nhiều.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thanh niên đã bị thương nặng rồi. Hắn ta có dị năng kim loại, bên ngoài không nhìn ra chỗ nào bị thương, nhưng trong cơ thể đã nát bấy. Ngươi tấn công bình thường thêm ba đến năm lần nữa, dị năng của hắn ta sẽ bị phá giải, không thể sử dụng”.
“Đến lúc đó, ngươi có thể tiêu diệt hắn ta trong nháy mắt”.
Tôi hiểu rồi, dị năng kim loại là phòng ngự bên ngoài, nhưng sức mạnh của tôi có thể đánh cho dị năng kim loại của hắn ta biến dạng, thậm chí là xuất hiện vết nứt. Mặc dù dị năng kim loại có thể khôi phục nhanh chóng, nhưng hắn ta bị tôi đánh ngã hết lần này đến lần khác, trong cơ thể đã bị thủng lỗ chỗ.
Thanh niên lại bị tôi đánh bay lần nữa, cuối cùng cũng phun ra ngụm máu.
“Trương Sơn Thành, tao đúng là xem thường mày rồi, tao sẽ giết mày!!”, thanh niên nổi giận, trong mắt đầy tơ máu.
Lúc này, sức mạnh của thanh niên tăng vọt, linh khí bao phủ lên bề mặt da đã hóa thành kim loại của hắn ta.
Chiêu thức bắt đầu biến hóa nhanh chóng.
“Chết đi!”
Tốc độ của thanh niên bỗng tăng lên gấp bội, dao găm trên tay phải phủ đầy linh khí, đâm về phía ngực tôi với khí thế mạnh mẽ.
Tiên nữ Thanh Thủy kinh ngạc hô lên: “Chiêu thức của Bạch Long Sơn!”
Uy lực của chiêu này cực kì mạnh, nhưng tôi không sợ. Tôi tung ra cú đấm đã chuẩn bị từ rất lâu, sức mạnh huyết mạch đáng sợ tuôn trào tới nắm tay, bên ngoài nắm tay lóe lên ánh sáng màu đỏ quỷ dị, đấm về phía dao găm.
Tôi chỉ đợi lấy cứng chọi cứng với anh thôi!
Chương 444: Chuyển bại thành thắng c của tôi đang tiêu hao rất lớn!
Vì thị lực và thính lực tiêu tốn tinh lực chứ không phải thể lực!
Chương 443: Sức mạnh huyết mạch khỏi hẳn, sao mày có thể hồi phục được?"
"Rốt cuộc mày là loại quái vật gì?"
"Mày là người hay là yêu?"
Chương 442: Chặn đánh
Bình luận facebook