Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258: Cứu người thì cứu cho trót
Tôi nói: “Bọn anh đánh kẻ xấu, đòi lại công bằng cho em, có thể nói là anh hùng cứu mỹ nhân, thế bọn anh là người tốt hay người xấu đây?”
Lý Tuyết Diễm vẫn không tin tôi, nói: “Trước đây có một bạn nam nói với tôi rằng sẽ đưa tôi đi, sẽ chăm sóc cho tôi, nhưng mà..! Anh ta là kẻ lừa đảo, suýt nữa tôi đã bị bán cho bọn buôn người”.
“May mà tôi khôn khéo, nhân lúc đi vệ sinh đã nhờ một người phụ nữ gọi điện báo cảnh sát, thế mới thoát ra được”.
“Bây giờ kẻ xấu nhiều lắm”.
Cô bé này đúng là số khổ, thậm chí còn khổ hơn tôi. Tôi là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, cô bé có bố có mẹ, nhưng bố ngồi tù, mẹ lại đối xử với cô bé như thế. Quả thực còn khổ hơn cả trẻ mồ côi.
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thế này đi, em không tin anh thì anh sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này”.
Lý Tuyết Diễm thấy tôi lấy điện thoại ra thì vội túm lấy cánh tay tôi, nói: “Đừng... Nếu anh báo cảnh sát, tôi sợ... Mẹ tôi sẽ bị bắt”.
“Mặc dù tôi hận bà ấy, thậm chí có lúc muốn bà ấy chết đi, nhưng dù sao bà ấy cũng nuôi nấng tôi ngần ấy năm”.
“Tôi không muốn mẹ tôi bị bắt... Bà ấy... cũng chỉ là một người phụ nữ bạc phận”.
Nói xong, Lý Tuyết Diễm lại khóc.
Lý Tuyết Diễm quá lương thiện, dù sao đi nữa mụ đàn bà kia cũng là mẹ cô bé, dù có đối xử tệ bạc với cô bé đến đâu thì tình cảm vẫn còn đó.
Tôi nói: “Thế em định làm thế nào? Em nói đi, anh có thể thực hiện nguyện vọng của em”.
Giúp người phải giúp đến cùng, nếu tôi đã gặp được cô bé rồi thì nhất định không thể để cô ấy phải chịu tổn thương nữa.
Lý Tuyết Diễm nhìn tôi, nói: “Tôi còn chưa biết hai người tên gì, làm nghề gì. Anh nói cho tôi biết đi”.
Tôi cười nói: “Anh là Trương Sơn Thành, mười tám tuổi, anh chàng bên trong là bạn anh, tên Trần Kế Tần”.
“Anh là trưởng thôn của thôn Lâm Thuỷ, còn Trần Kế Tần đi theo làm việc cho anh”.
“Anh nói khoác đúng không?”, Lý Tuyết Diễm không tin mà hỏi lại ngay: “Anh bằng tuổi tôi, sao có thể là trưởng thôn được. Tôi không tin”.
“Còn Trần Kế Tần... Trông anh ta... Giống kẻ xấu lắm...”
Tôi rất bất lực, cứ nói chuyện thế này cũng chẳng có kết quả gì, tôi nói: “Dù em tin hay không thì hôm nay anh cũng sẽ đưa em đi”.
Lý Tuyết Diễm nói: “Ngày mai tôi còn phải đi học”.
“Không cần đi học nữa”, tôi nói: “Sáng mai anh cùng em đến trường làm thủ tục chuyển trường. Sau này em hãy đến trường ở thị trấn mà học, mặc dù trường ở đó khá bé, không bằng được trường Nhất Trung, nhưng anh sẽ sắp xếp người chăm sóc cho em”.
Nói xong, tôi đi vào phòng, Lý Tuyết Diễm cũng đi theo.
Trần Kế Tần vẫn đang mắng chửi người phụ nữ kia, bà ta khóc lóc ầm ĩ.
Trần Kế Tần tức đến phát điên, nói: “Đại ca, mụ đàn bà này quá ghê tởm. Tiền con gái bà ta đi làm quần quật vào mỗi kì nghỉ kiếm về, tiền trợ cấp cho cô bé đi học, bà ta đều lấy đi đánh bài gần hết!”
“Tôi thật sự... Muốn giết bà ta!”
“Trên đời này sao lại có người mẹ ác độc đến thế chứ!”
Bà ta hét lên thất thanh: “Các người biết gì chứ!”
“Các người có biết sau khi chồng tôi đi tù, tôi đã phải sống khổ sở thế nào không?”
“Chồng tôi nợ một đống tiền bắt tôi trả, tôi còn phải nuôi con gái, lấy gì mà trả nợ!”
“Các người đứng ngoài cuộc, nói thì dễ, chứ tôi đây đã bị bức đến đường cùng, thực sự không còn cách nào khác nữa rồi!”
“Tôi xin hai người, tha cho tôi đi...”
Tôi hét lên: “Đừng có nguỵ biện cho những gì mình đã làm!”
“Nói đi, bao nhiêu tiền? Tôi muốn đưa con gái bà đi, để Tuyết Diễm rời khỏi bà mãi mãi”.
Bà ta nghe đến tiền thì ngừng khóc ngay, vẻ mặt khó tin hỏi lại tôi: “Ý các anh là... Cho tôi tiền rồi đưa con gái tôi đi?”
Tôi khẳng định lại: “Đúng, ra giá đi”.
Bà ta vẫn không dám tin, hỏi: “Thật chứ?”
Trần Kế Tần lạnh lùng đáp: “Nói ít thôi! Đại ca tôi tốt bụng, thấy bà đáng thương nên mới đưa tiền. Nếu là tôi, bà đừng hòng có được một xu nào!”
“Các người nói lời phải giữ lời đấy”, bà ta thấy tôi nói nghiêm túc thì lập tức đứng lên, nói: “Tôi nuôi Tuyết Diễm lớn chừng này, cũng mười tám năm trời. Tôi tính rẻ, một năm năm nghìn tệ, mười tám năm là chín mươi nghìn tệ”.
“Nhưng các người muốn đưa nó rời khỏi tôi mãi mãi, tức là tôi bị mất đi con gái cưng, các người phải trả phí tổn thất tinh thần cho tôi”.
“Thế nên đưa tôi một trăm nghìn tệ, Tuyết Diễm sẽ là của các người”.
Một trăm nghìn tệ? Tôi cứ tưởng bà ta sẽ ra cái giá cao hơn.
Sắc mặt của tôi và Trần Kế Tần sa sầm xuống. Một trăm nghìn tệ, bà ta đồng ý bán con gái, thậm chí là bán đứt.
Bà ta nhìn tôi với vẻ đầy chờ mong, như sợ chúng tôi đổi ý.
Tôi lấy điện thoại ra, nói: “Tôi sẽ chuyển khoản cho bà”.
Bà ta ngây ra, mặt lộ ra vẻ sung sướng: “Còn nữa, tiền ăn uống tiêu dùng của Tuyết Diễm mười tám năm qua cũng ngốn của tôi không ít đâu”.
“Các anh xem, năm nay Tuyết Diễm mới mười tám tuổi, phụ nữ trước ba mươi là báu vật đấy, thế mà đã bán đứt cho các anh rồi. Nên là tôi muốn thêm một trăm nghìn nữa”.
Từ trong mắt bà ta, tôi đọc được suy nghĩ của bà ta. Tôi đồng ý nhanh như thế, lại rất dễ tính, bà ta nghĩ tôi là người có tiền, bà ta ra giá bị hớ, thế nên mới tăng tiền.
Tôi không nhiều lời, cũng không kì kèo trả giá mà nói luôn: “Được. Tôi cho bà hai trăm nghìn tệ. Nhưng bà hãy nhớ lấy, sau này đừng làm phiền Tuyết Diễm nữa, nếu không tôi sẽ bắt bà nôn ra hai trăm nghìn, không thiếu một đồng!”
Bà ta nở nụ cười hả hê, nói: “Ông chủ, con người anh đúng là tốt thật đấy, nhìn là biết ngay người làm việc lớn”.
Lý Tuyết Diễm lại bắt đầu khóc, nức nở nói: “Mẹ... Mẹ không thèm hỏi xem hai người này là ai, làm nghề gì mà đã đồng ý bán con rồi sao?”
“Mẹ không sợ họ là kẻ buôn người à? Mẹ không sợ họ bán con đến vùng thâm sơn cùng cốc nào sao?”
“Thậm chí... Mẹ không sợ họ sẽ giết con, lấy nội tạng để bán sao?”
Bà ta nói: “Tuyết Diễm, mẹ cũng thương con lắm, nhưng mẹ hết cách rồi. Bây giờ mẹ sắp không sống nổi rồi, sao mà chăm sóc con được nữa”.
“Hai người này nhìn là biết không phải người xấu, họ là người tốt đấy, lại còn nhiều tiền nữa. Con đi theo họ thì mới được sống sung sướng. Mẹ làm thế là để tốt cho con thôi”.
Bà ta không thèm quan tâm đến sự sống chết của Lý Tuyết Diễm, mà chỉ để ý hai trăm nghìn tệ tôi đưa.
“Tôi hận bà!”, Lý Tuyết Diễm cắn răng hét lên một tiếng, trong mắt đầy tơ máu, sau đó lập tức quay người bỏ chạy ra ngoài.
Trần Kế Tần vội đuổi theo.
Bà ta đưa mã QR cho tôi quét, tôi chuyển cho bà ta hai trăm nghìn tệ.
Thấy tiền đã đến tài khoản, bà ta cười hềnh hệch không ngừng, cười đến mức cả người đều rung lên.
Tôi nói: “Đưa hộ khẩu, chứng minh thư, tất cả giấy tờ khác của Lý Tuyết Diễm cho tôi, tiện thể thu dọn hết đồ đạc của cô ấy, tôi sẽ mang đi”.
“Không vấn đề gì, không vấn đề gì...”, bà ta luôn miệng đồng ý, nói với tôi: “Mời anh ngồi, tôi đi rót cho anh cốc nước xong rồi sẽ đi dọn đồ, xong ngay thôi”.
“Không cần nước nôi gì hết, đi dọn đồ mau đi!”, tôi không muốn ở lại căn phòng này thêm một phút nào nữa.
Thấy nụ cười đáng ghê tởm của bà ta, tôi hận không thể đánh bà ta một trận!
Lý Tuyết Diễm vẫn không tin tôi, nói: “Trước đây có một bạn nam nói với tôi rằng sẽ đưa tôi đi, sẽ chăm sóc cho tôi, nhưng mà..! Anh ta là kẻ lừa đảo, suýt nữa tôi đã bị bán cho bọn buôn người”.
“May mà tôi khôn khéo, nhân lúc đi vệ sinh đã nhờ một người phụ nữ gọi điện báo cảnh sát, thế mới thoát ra được”.
“Bây giờ kẻ xấu nhiều lắm”.
Cô bé này đúng là số khổ, thậm chí còn khổ hơn tôi. Tôi là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, cô bé có bố có mẹ, nhưng bố ngồi tù, mẹ lại đối xử với cô bé như thế. Quả thực còn khổ hơn cả trẻ mồ côi.
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Thế này đi, em không tin anh thì anh sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này”.
Lý Tuyết Diễm thấy tôi lấy điện thoại ra thì vội túm lấy cánh tay tôi, nói: “Đừng... Nếu anh báo cảnh sát, tôi sợ... Mẹ tôi sẽ bị bắt”.
“Mặc dù tôi hận bà ấy, thậm chí có lúc muốn bà ấy chết đi, nhưng dù sao bà ấy cũng nuôi nấng tôi ngần ấy năm”.
“Tôi không muốn mẹ tôi bị bắt... Bà ấy... cũng chỉ là một người phụ nữ bạc phận”.
Nói xong, Lý Tuyết Diễm lại khóc.
Lý Tuyết Diễm quá lương thiện, dù sao đi nữa mụ đàn bà kia cũng là mẹ cô bé, dù có đối xử tệ bạc với cô bé đến đâu thì tình cảm vẫn còn đó.
Tôi nói: “Thế em định làm thế nào? Em nói đi, anh có thể thực hiện nguyện vọng của em”.
Giúp người phải giúp đến cùng, nếu tôi đã gặp được cô bé rồi thì nhất định không thể để cô ấy phải chịu tổn thương nữa.
Lý Tuyết Diễm nhìn tôi, nói: “Tôi còn chưa biết hai người tên gì, làm nghề gì. Anh nói cho tôi biết đi”.
Tôi cười nói: “Anh là Trương Sơn Thành, mười tám tuổi, anh chàng bên trong là bạn anh, tên Trần Kế Tần”.
“Anh là trưởng thôn của thôn Lâm Thuỷ, còn Trần Kế Tần đi theo làm việc cho anh”.
“Anh nói khoác đúng không?”, Lý Tuyết Diễm không tin mà hỏi lại ngay: “Anh bằng tuổi tôi, sao có thể là trưởng thôn được. Tôi không tin”.
“Còn Trần Kế Tần... Trông anh ta... Giống kẻ xấu lắm...”
Tôi rất bất lực, cứ nói chuyện thế này cũng chẳng có kết quả gì, tôi nói: “Dù em tin hay không thì hôm nay anh cũng sẽ đưa em đi”.
Lý Tuyết Diễm nói: “Ngày mai tôi còn phải đi học”.
“Không cần đi học nữa”, tôi nói: “Sáng mai anh cùng em đến trường làm thủ tục chuyển trường. Sau này em hãy đến trường ở thị trấn mà học, mặc dù trường ở đó khá bé, không bằng được trường Nhất Trung, nhưng anh sẽ sắp xếp người chăm sóc cho em”.
Nói xong, tôi đi vào phòng, Lý Tuyết Diễm cũng đi theo.
Trần Kế Tần vẫn đang mắng chửi người phụ nữ kia, bà ta khóc lóc ầm ĩ.
Trần Kế Tần tức đến phát điên, nói: “Đại ca, mụ đàn bà này quá ghê tởm. Tiền con gái bà ta đi làm quần quật vào mỗi kì nghỉ kiếm về, tiền trợ cấp cho cô bé đi học, bà ta đều lấy đi đánh bài gần hết!”
“Tôi thật sự... Muốn giết bà ta!”
“Trên đời này sao lại có người mẹ ác độc đến thế chứ!”
Bà ta hét lên thất thanh: “Các người biết gì chứ!”
“Các người có biết sau khi chồng tôi đi tù, tôi đã phải sống khổ sở thế nào không?”
“Chồng tôi nợ một đống tiền bắt tôi trả, tôi còn phải nuôi con gái, lấy gì mà trả nợ!”
“Các người đứng ngoài cuộc, nói thì dễ, chứ tôi đây đã bị bức đến đường cùng, thực sự không còn cách nào khác nữa rồi!”
“Tôi xin hai người, tha cho tôi đi...”
Tôi hét lên: “Đừng có nguỵ biện cho những gì mình đã làm!”
“Nói đi, bao nhiêu tiền? Tôi muốn đưa con gái bà đi, để Tuyết Diễm rời khỏi bà mãi mãi”.
Bà ta nghe đến tiền thì ngừng khóc ngay, vẻ mặt khó tin hỏi lại tôi: “Ý các anh là... Cho tôi tiền rồi đưa con gái tôi đi?”
Tôi khẳng định lại: “Đúng, ra giá đi”.
Bà ta vẫn không dám tin, hỏi: “Thật chứ?”
Trần Kế Tần lạnh lùng đáp: “Nói ít thôi! Đại ca tôi tốt bụng, thấy bà đáng thương nên mới đưa tiền. Nếu là tôi, bà đừng hòng có được một xu nào!”
“Các người nói lời phải giữ lời đấy”, bà ta thấy tôi nói nghiêm túc thì lập tức đứng lên, nói: “Tôi nuôi Tuyết Diễm lớn chừng này, cũng mười tám năm trời. Tôi tính rẻ, một năm năm nghìn tệ, mười tám năm là chín mươi nghìn tệ”.
“Nhưng các người muốn đưa nó rời khỏi tôi mãi mãi, tức là tôi bị mất đi con gái cưng, các người phải trả phí tổn thất tinh thần cho tôi”.
“Thế nên đưa tôi một trăm nghìn tệ, Tuyết Diễm sẽ là của các người”.
Một trăm nghìn tệ? Tôi cứ tưởng bà ta sẽ ra cái giá cao hơn.
Sắc mặt của tôi và Trần Kế Tần sa sầm xuống. Một trăm nghìn tệ, bà ta đồng ý bán con gái, thậm chí là bán đứt.
Bà ta nhìn tôi với vẻ đầy chờ mong, như sợ chúng tôi đổi ý.
Tôi lấy điện thoại ra, nói: “Tôi sẽ chuyển khoản cho bà”.
Bà ta ngây ra, mặt lộ ra vẻ sung sướng: “Còn nữa, tiền ăn uống tiêu dùng của Tuyết Diễm mười tám năm qua cũng ngốn của tôi không ít đâu”.
“Các anh xem, năm nay Tuyết Diễm mới mười tám tuổi, phụ nữ trước ba mươi là báu vật đấy, thế mà đã bán đứt cho các anh rồi. Nên là tôi muốn thêm một trăm nghìn nữa”.
Từ trong mắt bà ta, tôi đọc được suy nghĩ của bà ta. Tôi đồng ý nhanh như thế, lại rất dễ tính, bà ta nghĩ tôi là người có tiền, bà ta ra giá bị hớ, thế nên mới tăng tiền.
Tôi không nhiều lời, cũng không kì kèo trả giá mà nói luôn: “Được. Tôi cho bà hai trăm nghìn tệ. Nhưng bà hãy nhớ lấy, sau này đừng làm phiền Tuyết Diễm nữa, nếu không tôi sẽ bắt bà nôn ra hai trăm nghìn, không thiếu một đồng!”
Bà ta nở nụ cười hả hê, nói: “Ông chủ, con người anh đúng là tốt thật đấy, nhìn là biết ngay người làm việc lớn”.
Lý Tuyết Diễm lại bắt đầu khóc, nức nở nói: “Mẹ... Mẹ không thèm hỏi xem hai người này là ai, làm nghề gì mà đã đồng ý bán con rồi sao?”
“Mẹ không sợ họ là kẻ buôn người à? Mẹ không sợ họ bán con đến vùng thâm sơn cùng cốc nào sao?”
“Thậm chí... Mẹ không sợ họ sẽ giết con, lấy nội tạng để bán sao?”
Bà ta nói: “Tuyết Diễm, mẹ cũng thương con lắm, nhưng mẹ hết cách rồi. Bây giờ mẹ sắp không sống nổi rồi, sao mà chăm sóc con được nữa”.
“Hai người này nhìn là biết không phải người xấu, họ là người tốt đấy, lại còn nhiều tiền nữa. Con đi theo họ thì mới được sống sung sướng. Mẹ làm thế là để tốt cho con thôi”.
Bà ta không thèm quan tâm đến sự sống chết của Lý Tuyết Diễm, mà chỉ để ý hai trăm nghìn tệ tôi đưa.
“Tôi hận bà!”, Lý Tuyết Diễm cắn răng hét lên một tiếng, trong mắt đầy tơ máu, sau đó lập tức quay người bỏ chạy ra ngoài.
Trần Kế Tần vội đuổi theo.
Bà ta đưa mã QR cho tôi quét, tôi chuyển cho bà ta hai trăm nghìn tệ.
Thấy tiền đã đến tài khoản, bà ta cười hềnh hệch không ngừng, cười đến mức cả người đều rung lên.
Tôi nói: “Đưa hộ khẩu, chứng minh thư, tất cả giấy tờ khác của Lý Tuyết Diễm cho tôi, tiện thể thu dọn hết đồ đạc của cô ấy, tôi sẽ mang đi”.
“Không vấn đề gì, không vấn đề gì...”, bà ta luôn miệng đồng ý, nói với tôi: “Mời anh ngồi, tôi đi rót cho anh cốc nước xong rồi sẽ đi dọn đồ, xong ngay thôi”.
“Không cần nước nôi gì hết, đi dọn đồ mau đi!”, tôi không muốn ở lại căn phòng này thêm một phút nào nữa.
Thấy nụ cười đáng ghê tởm của bà ta, tôi hận không thể đánh bà ta một trận!