-
Chương 86-90
Chương 86 Đồ nhi tiếp tục hung mãnh
Cung tiễn chạm vào thủ ấn chỉ tạo ra những gợn sóng nhỏ bé rồi tan biến đi trong vô hình, tựa như đã bị thủ ấn dung hợp.
“Sao có thể như thế?” Lý Khánh trừng to hai mắt.
Ánh mắt đó vốn đang tràn đầy tự tin, chỉ trong giây lát đã biến thành sợ hãi và tuyệt vọng!
Năng lượng cường đại như dung nham núi lửa đập lên người Lý Khánh.
Không ai nhìn thấy rõ ràng Lý Khánh bị đánh bại như thế nào…
Sau khi Đại Vô Uý Ấn bay ra ngoài, thủ ấn quá lớn đã ngăn trở tầm nhìn của mọi người, đứng từ phía sau mọi người chỉ kịp nhìn thấy Đại Vô Uý Ấn nhào vào người Lý Khánh rồi biến mất.
Nơi Lý Khánh từng lăng không đứng đã trống rỗng chẳng còn gì.
Thời gian dường như đã bị ngưng trệ.
Phạm Tu Văn còn chưa kịp thi triển pháp thân để cứu viện thì tên thuộc hạ trung thành và đắc lực nhất của hắn đã cứ thế tan thành tro bụi.
Vừa rồi hắn phát tán cương khí chẳng đem lại bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thủ ấn bổ nhào tới, trong lòng hắn trào lên một cảm giác bất lực.
Loại cảm giác bất lực này khiến hắn kinh hãi không thôi.
Chủ nhân Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo hình như không hề đơn giản như hắn từng nghĩ.
Phạm Tu Văn suy nghĩ đến xuất thần, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Ngoài điện không ngừng truyền đến âm thanh Đoan Mộc Sinh chiến đấu với hai cao thủ hắc kỵ.
Đây chính là thực lực chân chính của Ma Thiên Các sao?
Cái gì mà đại nạn về thọ mệnh, cái gì mà tu vi giảm mạnh…
Một chiêu đã giải quyết thần xạ thủ Lý Khánh Nguyên Thần cảnh, thực lực của Cơ Thiên Đạo vẫn ở trạng thái đỉnh phong hệt như lúc trước!
“Sư phụ thần uy cái thế!” Tiểu Diên Nhi thán phục vỗ tay, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong đại điện. Nàng chỉ tay vào Phạm Tu Văn nói: “Sư phụ… Còn hắn kìa!”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng chỉ cảm thấy tán thưởng chứ không quá kinh ngạc như Phạm Tu Văn. Bởi vì bọn họ đã từng thấy qua những cảnh tượng còn khoa trương hơn thế này nhiều… Khi Lục Châu ở trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo, tràng cảnh hắn không ngừng sử dụng đại thần thông thuật giây giết đối thủ vẫn đáng sợ hơn một chiêu Đại Vô Uý Ấn nhiều.
Diệp Thiên Tâm lui lại một bước, thân thể yếu ớt khiến nàng rất khó đứng thẳng, bèn ngồi phịch xuống ghế. Nếu không phải còn có thuộc hạ Diễn Nguyệt Cung nâng đỡ, sợ là không ai nguyện ý tới gần nàng.
Hắc sắc mặt nạ của Phạm Tu Văn không cho thấy biểu lộ trên mặt hắn, nhưng dáng vẻ trầm mặc và sống lưng thẳng tắp có vẻ như đang thể hiện rằng hắn cực kỳ tức giận và không phục.
“Ngươi giết những hắc kỵ khác, ta không thèm so đo. Nhưng kẻ nào dám động vào tứ đại hắc kỵ… chính là đang đối địch với ta.” Phạm Tu Văn gằn từng chữ.
Mọi người cũng đã nhận ra khí thế trên người Phạm Tu Văn thay đổi, hắn gọi Lục Châu là “ngươi”.
Rõ ràng là đang vô cùng tức giận.
Lục Châu hời hợt nhìn thoáng qua tình hình chiến đấu ngoài điện.
Đoan Mộc Sinh càng đánh càng hăng, theo quá trình chiến đấu ngày càng tăng, độ ăn ý giữa hắn và Bá Vương Thương cũng ngày càng nhiều.
Vốn lúc đầu hai tên hắc kỵ chiếm thế thượng phong, nhưng hiện tại đã đánh ngang tay với Đoan Mộc Sinh.
Không bao lâu nữa, Đoan Mộc Sinh sẽ chiến thắng.
Còn về Minh Thế Nhân thì Lục Châu không hề lo lắng chút nào, chỉ sợ kẻ gặp xui xẻo chính là lão đại Trần Trung Hạc.
Kim Đình Sơn vốn là địa bàn của Ma Thiên Các, ngày thường có sư phụ trông coi, bị sư phụ quản thúc nên các đồ đệ không dám tuỳ ý ra ngoài, chỉ có thể đi lung tung khắp nơi trên Kim Đình Sơn nên mọi ngóc ngách trên núi đều nắm trong lòng bàn tay.
Minh Thế Nhân vừa đánh vừa chạy loạn, rõ ràng đang muốn lợi dụng sở trường về địa hình để trêu đùa đối thủ.
Lục Châu vuốt râu nhìn về phía Phạm Tu Văn. “Lãnh La, ngươi đúng là quá xem trọng chính mình…”
Phạm Tu Văn hơi ôm quyền.
Nguyên khí trên người dần dần rung động.
Những người khác trong đại điện đều lui về sau một bước.
Bọn họ biết Phạm Tu Văn sắp xuất thủ.
“Ma Thiên Các nếu không cho Lý Khánh một cái công đạo, tất cả các huynh đệ hắc kỵ sẽ không bỏ qua, người trong cung cũng sẽ không bỏ qua!”
Mỗi một câu nói của Phạm Tu Văn vang lên.
Khí tức trên người hắn lại càng tăng vọt thêm một lần.
Càng lúc càng mạnh, càng lúc càng hùng hậu.
Lục Châu vẫn tỏ ra bình thản như trước.
Hắn không định xuất thủ ngay lập tức mà muốn xem thử kẻ từng đứng đầu Hắc Bảng rốt cuộc có thủ đoạn gì, dựa vào cái gì mà có dũng khí đứng ở đây huênh hoang?
Âm thanh vù vù do nguyên khí cộng hưởng vang lên.
Lấy Phạm Tu Văn làm trung tâm, phóng ra tứ phía.
Nếu không phải kiến trúc ở Ma Thiên Các rắn chắc, lại có trận pháp đặc biệt thủ hộ, thì khi pháp thân hắn xuất hiện đã đủ để đánh sập cả Ma Thiên Các.
Toà pháp thân to lớn hiện ra giữa không trung.
“Bát… bát diệp…” Chu Kỷ Phong nhíu mày, trong lòng thầm kinh hãi.
Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy pháp thân của Lục Châu… có lẽ bọn họ đã bị Phạm Tu Văn doạ sợ.
Cùng là bát diệp cũng có phân chia cao thấp.
Từ ba trăm năm trước khi đoạt hạng nhất trên Hắc Bảng, Cơ Thiên Đạo đã là bát diệp.
Huống chi hiện tại hắn còn có pháp thân cửu diệp…
Lục Châu tiếp tục vuốt râu, hoàn toàn không để Phạm Tu Văn vào mắt, thản nhiên nói: “Lãnh La, đây chính là tất cả thủ đoạn của ngươi?”
Phạm Tu Văn trầm giọng nói: “Mấy trăm năm trước ta cùng ngươi giao thủ ngang tay… Bây giờ tái chiến, tuy không cách nào thắng được ngươi… nhưng ta vẫn có thể
đánh ngang tay lần nữa!”
Vừa nói xong câu đó.
Thân ảnh Phạm Tu Văn tiến về phía trước.
Nhanh như quỷ mị, tạo thành từng đạo tàn ảnh.
Tất cả mọi người lảo đảo lùi lại!
Mục tiêu của Phạm Tu Văn chỉ có chủ nhân Ma Thiên Các, cũng chính là Lục Châu đang ngồi yên bất động trên ghế chủ toạ.
Lục Châu không cần nghĩ ngợi, hời hợt phất tay áo.
Vù!
Từ trong tay áo Lục Châu xuất hiện một đạo cương ấn, đột nhiên biến thành một tấm lưới lớn!
Ngăn trở ở trước mặt hắn.
“Đạo Ẩn chi thuật?” Lục Châu vuốt râu… Hắn vốn tưởng rằng mình còn phải lãng phí một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Không ngờ thẻ Lồng Giam Trói Buộc có hiệu quả không tệ.
Xác suất 30%, liệu có trúng không?
Cho dù không trúng cũng đủ để bức lui Phạm Tu Văn!
Tấm lưới hiện ra tầng tầng kim quang, càng lúc càng biến lớn!
“Đây là chiêu gì?” Tất cả mọi người đều thán phục nhìn.
Chưa từng thấy qua!
Các môn phái am hiểu tu hành trong Đại Viêm thiên hạ không ai có chiêu số trông như thế này.
Bọn họ chỉ biết kinh ngạc há mồm nhìn tấm lưới kia nhào tới.
Phạm Tu Văn quát: “Loại mánh khoé này cũng muốn ngăn trở Đạo Ẩn chi thuật của bát diệp, ngươi có phải đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi không?”
Vù!
Vù!
Thân hình Phạm Tu Văn loé lên, tránh thoát khỏi tấm lưới lớn kia!
Mười mét, ba mét… một mét!
Ầm!
Còn chưa đến trước mặt hắn, tấm lưới kia đột nhiên nằm ngang trên không, dần biến thành một cái lồng giam hình lập phương càng lúc càng lớn, toả ra kim quang lập loè.
Sau đó chụp mạnh xuống đại điện.
Ầm!
Đạo Ẩn chi thuật của Phạm Tu Văn đánh vào lồng giam.
[Ting — bắt được một tên Nguyên Thần cảnh bát diệp, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Lồng Giam Trói Buộc đã thành công.
Lục Châu vuốt râu gật đầu… lồng giam đúng là lồng giam chứ không phải chỉ là một tấm lưới lớn.
Thứ này còn tốt hơn trong tưởng tượng của hắn.
Nếu hắn đánh giết tên bát diệp này… thì điểm công đức sẽ được bao nhiêu? Điểm công đức ban thưởng khi bắt được hắn ít hơn nhiều so với khi bắt được đệ tử Ma Thiên Các.
Nếu như lần này không may mắn thành công thì sử dụng thẻ Lồng Giam Trói Buộc xem như là lỗ vốn rồi.
Phạm Tu Văn tông mạnh vào thành lồng giam, nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Lãnh La, bản toạ hỏi ngươi lần nữa, kẻ chủ mưu đứng đằng sau sự tình Ngư Long thôn là ai?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.
Cùng lúc đó, lồng giam cũng bắt đầu chậm rãi thít lại.
Lồng giam vốn chiếm cứ toàn bộ diện tích giữa đại điện… bây giờ bắt đầu thu nhỏ lại, không ngừng co rút.
Phạm Tu Văn lui về sau.
Hắn không trả lời câu hỏi của Lục Châu mà chỉ nhìn về phía lồng giam đang bủa vây bốn phía, thấp giọng nói: “Muốn vây khốn ta?”
Chương 87 Đồ nhi vẫn liên tục hung mãnh
Bốn tiếng “Muốn vây khốn ta?” thốt lên đầy tự tin.
Bất kỳ người nào có tu vi Nguyên Thần cảnh bát diệp đều sẽ tự tin mãnh liệt như thế.
Lồng giam sáu cạnh hình thành một khối lập phương vuông vức, tiếp tục co vào.
Phạm Tu Văn lùi lại ba bước, hai tay thủ thế trước người.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu. “Đạo Ẩn đại thần thông thuật.”
Đúng lúc hắn cũng muốn kiểm tra xem năng lực của Lồng Giam Trói Buộc mạnh đến cỡ nào, có đủ sức chống lại đại thần thông thuật hay không.
Thủ thế của Phạm Tu Văn đã hoàn thành chỉ trong khoảnh khắc.
Năng lượng bạo liệt trong sát na!
Ầm!
Lồng giam lại co rút thêm một đoạn.
Ầm ầm ầm…
Vô số đạo tàn ảnh không ngừng va chạm vào thành lồng giam như một con dã thú đang nổi giận, đâm sầm vào bốn phía.
Ánh mắt của người bình thường đã không thể nhìn kịp tàn ảnh của hắn, tốc độ quá nhanh… Cũng may trong điện đều là tu hành giả cường đại, có thể nhìn được, chỉ là không quá rõ ràng… Tuy vậy, sức chiến đấu của Phạm Tu Văn cũng đã khiến mọi người rung động.
Tiếng va đập không ngừng vang vọng toàn đại điện.
Nhưng cho dù hắn có sử dụng chiêu thức nào thì cũng không thể thoát khỏi Lồng Giam Trói Buộc.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.
Do ngươi xui xẻo thôi, xác suất bắt trúng 30% mà ngươi cũng bị dính đòn cho được.
Lục Châu cảm thấy có hơi ồn ào.
“Thu.”
Hắn mặc niệm một tiếng, Lồng Giam Trói Buộc nghe theo mệnh lệnh của hắn, lập tức rụt lại ép sát người Phạm Tu Văn.
Răng rắc ——
Khôi giáp vỡ vụn!
Mặt nạ rơi xuống!
Gương mặt Phạm Tu Văn lộ ra.
Lục Châu chỉ nhìn thoáng ra rồi dời mắt nhìn sang nơi khác… tướng mạo của hắn đã bị huỷ, trông hơi dữ tợn.
Người đi bên bờ sông thường sẽ ướt giày. Ba trăm năm trước Phạm Tu Văn làm rất nhiều việc ác, là đối tượng bị người người đòi đánh đòi giết. Đáng tiếc là con đường hắn đi hoàn toàn khác biệt Cơ Thiên Đạo.
Hiện tại nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế này, đúng là có hơi châm chọc.
“Từ đầu tới cuối… đều là do ngươi tự đánh giá mình quá cao.” Lục Châu thản nhiên nói.
Phạm Tu Văn đã triệt để từ bỏ việc chống cự.
Hắn cảm giác được Lồng Giam Trói Buộc đang giam cầm hắn chặt chẽ, không chỉ là thân thể mà còn cả tu vi!
Hắn thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, nhưng không có tác dụng gì.
Chỉ dựa vào lực lượng thân thể đơn thuần càng không có khả năng thoát khỏi lồng giam!
Phạm Tu Văn không cam lòng nhìn Lục Châu…
Lục Châu vẫn như trước bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, sự tình trước mắt dường như đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Mà sự thật thì cũng đúng là như thế.
“Lão, lão tiền bối… Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Phạm Tu Văn không thể lý giải nổi.
Thực lực của Ma Thiên Các hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đã vượt quá khả năng khống chế của hắn.
Lục Châu thản nhiên nói: “Chủ mưu đứng sau vụ đồ sát Ngư Long thôn là ai?”
Phạm Tu Văn không dám tin nhìn về phía lão ma đầu oai phong một cõi này, lão lại vì một tên phản đồ mà đắc tội với hắc kỵ, đắc tội với đại nhân vật trong cung.
Phạm Tu Văn quay đầu sang hướng khác.
Lục Châu không thèm để ý. “Bản toạ còn có nhiều thời gian…”
“Thời gian?” Phạm Tu Văn ho khan một tiếng. “Mười lăm năm… nhiều nhất là mười lăm năm sau, dưới gầm trời này còn ai nhớ đến Cơ Thiên Đạo ngươi?”
Tiểu Diên Nhi vung nắm tay nhỏ lên phản bác: “Ta nhớ nè!”
“…”
Phạm Tu Văn không thèm đáp, chỉ liếc tiểu nha đầu một cái.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Chuyện đó không quan trọng.”
“Lão tiền bối… Ngươi giết ta cũng vô dụng, người đã gia nhập hắc kỵ đều không màng đến sinh tử… Cho dù toàn bộ hắc kỵ đều chết trận, ngươi cũng không tra ra được bất kỳ chuyện gì.”
“Mạnh miệng.” Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn không tiếp tục chú ý tới Phạm Tu Văn nữa.
Người có thể gia nhập thế lực Ám bộ hắc kỵ, ba trăm năm qua đã đủ để huấn luyện miệng lưỡi của bọn hắn luôn ngậm chặt không hé nửa lời.
Kẻ như vậy không thể dùng cái chết để uy hiếp.
Lục Châu không vội vã… nếu thế nhân đều cho rằng hắn chỉ có thể sống được nhiều nhất mười năm… vậy thì hắn sẽ tiếp tục sống sót cho bọn họ xem là được.
Hắn có nhiều thời gian để chứng minh chuyện này.
Bên ngoài đại điện.
Sau khi Đoan Mộc Sinh khai diệp, cả người như biến thành người khác, khí thế hừng hực, nguyên khí mạnh mẽ bá đạo.
Loại đấu pháp ngoài mặt thì trông thô kệch như thế này lại cất giấu tinh tế bên trong.
Mỗi khi hai tên hắc kỵ sắp chạm được vào người hắn thì Đoan Mộc Sinh luôn có thể tránh thoát!
Tình hình chiến đấu của ba người cực kỳ kịch liệt.
Đá xanh lát nền bên ngoài đại điện Ma Thiên Các không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Nhưng điều này không quan trọng.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa lạnh nhạt quan sát trận chiến.
Hai bên đánh bất phân thắng bại.
Thấy vậy, Lục Châu trầm giọng nói: “Quá chậm.”
Tiếng nhắc nhở kèm theo tia nguyên khí truyền đi thành sóng âm, rơi vào trong tai Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh hiểu ý, tốc độ đột nhiên bộc phát!
Bá Vương Thương trong tay đã nhanh đến mức chẳng thể nhìn thấy thực thể, chỉ để lại tàn ảnh khắp nơi.
Hai tên hắc kỵ giật mình, cương khí hai bên vẫn luôn không ngừng va chạm, gần như rất khó có thể gia tăng tốc độ và chiêu thức.
Vậy mà Đoan Mộc Sinh vẫn có thể làm được?
Quái vật!
Lục Châu chỉ vào tình hình chiến đấu trong sân, nói với Phạm Tu Văn: “Lãnh La, ngươi không chỉ đánh giá cao chính mình, còn đánh giá thấp Ma Thiên Các.”
Đoan Mộc Sinh lại chiếm ưu thế.
Hai đại hắc kỵ cảm thấy áp lực đột nhiên gia tăng, hàng trăm hàng ngàn đạo thương ảnh không ngừng đâm về phía bọn hắn.
Không quan tâm ngươi có cương khí hay không, càng không sợ pháp thân hộ thể của ngươi.
Bá Vương Thương một khi dùng đến cực hạn sẽ có năng lực phá huỷ pháp thân.
Ầm ầm ầm…
Hai đại hắc kỵ dùng pháp thân chống đỡ không nổi, dần dần lui lại.
“Chuyện này sao có thể?!”
Một Nguyên Thần cảnh chưa khai diệp lại có thể lấy cứng chọi cứng với một Nguyên Thần cảnh nhị diệp và một Nguyên Thần cảnh tam diệp!
Nhưng Đoan Mộc Sinh làm được.
Ngay lúc Đoan Mộc Sinh đang đánh đến quên trời quên đất.
Lục Châu liếc mắt, truyền âm nói: “Bây giờ không dùng chiêu thức mạnh nhất thì còn chờ đến khi nào?”
Bất kỳ một chiêu thức mạnh nhất nào cũng được gọi là đại thần thông thuật.
Loại chiêu thức này vô cùng hao phí nguyên khí, cho nên đã định sẵn không thể sử dụng nhiều lần.
Nhưng Đoan Mộc Sinh trông giống như cỗ máy dùng mãi không hết nguyên khí, từ đầu đến cuối đều chưa từng tỏ ra mệt mỏi.
Sư phụ chỉ điểm khiến niềm tin của hắn gia tăng gấp bội!
Bá Vương Thương huy động.
Thương và kiếm trăm sông đổ về một biển, trong não hải hiện ra tràng cảnh Lục Châu làm mẫu chiêu thức mạnh nhất kia…
“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”
Thương ảnh như từng đốm sáng chi chít xuất hiện trên bầu trời, nhiều đến không sao đếm xuể.
Rơi thẳng về phía hai tên hắc kỵ.
“Lui!”
Hai tên hắc kỵ cấp tốc rút lui.
Đáng tiếc không còn kịp nữa.
ầm ầm ầm…
hộ thể cương khí của hai đại hắc kỵ đã bị Bá Vương Thương đâm xuyên, đồng thời thương ảnh vẫn tiếp tục đâm về phía trước đâm thêm hai lần!
hai người bay ra ngoài!
Phịch phịch!
Rơi xuống nền đá xanh đã bị tổn hại bên dưới, máu tươi trên bờ vai tràn ra, hai người che vết thương lại, sắc mặt hoảng sợ nhìn Đoan Mộc Sinh.
Bọn hắn đã thua, thua hoàn toàn!
Không có âm mưu quỷ kế, không có lợi dụng lúc người gặp khó khăn, hắn quang minh chính đại lấy một địch hai!
Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, vuốt râu gật gật đầu.
Đoan Mộc Sinh giành được chiến thắng, lòng tin phóng đại, tâm tình cực kỳ hưng phấn!
Hắn quỳ một gối xuống ôm quyền nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ chỉ điểm! May mắn không làm nhục mệnh, đánh bại hai người này!”
Đoan Mộc Sinh tay vẫn nắm chặt Bá Vương Thương chỉ về phía Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng ở đằng xa, sợ bọn họ chạy trốn.
Trong mắt Phạm Tu Văn ngập tràn cảm giác không thể tin nổi.
“Còn lại một tên…” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Phạm Tu Văn nuốt một ngụm nước bọt, ngạo khí trước đó bị đả kích liên tiếp đã hao mòn gần như chẳng còn gì.
“Thuộc hạ vô năng!”
“Thuộc hạ vô năng!”
Trên mặt Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng tràn đầy xấu hổ!
Tiểu Diên Nhi nói với hai người: “Cái gì mà vô năng với không vô năng… Các ngươi thua trong tay sư phụ ta, sau này đi ra ngoài còn có thể khoác lác đó nha!”
Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu không hiểu, ủa không phải là thua trong tay ta sao?
Chương 88 Không có cố ý
Tiểu Diên Nhi vui vẻ đến bên cạnh Lục Châu nói: “Tam sư huynh, pháp thân của huynh khai diệp rồi, nhờ có sư phụ truyền Bá Vương Thương cho huynh đó!”
Nhắc tới Bá Vương Thương, những người khác lại tiếp tục ao ước.
Cuộc chiến đấu vừa rồi kia Bá Vương Thương đã toả sáng quá mức lấp lánh.
Cao thủ hắc kỵ Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng thua tâm phục khẩu phục. Bọn hắn gặp phải quái vật như Đoan Mộc Sinh, đã vậy hắn còn có một kiện vũ khí cấp thiên giai.
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Tiểu sư muội nói đúng. Chiêu Thiên Quyến Hữu Khuyết này của ta còn kém xa so với sư phụ… Nếu không phải nhờ có Bá Vương Thương, ta cũng không thể đánh bại hai người này.”
Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phạm Tu Văn đang bị vây khốn, trên mặt bọn họ lộ vẻ kinh hãi.
Thủ lĩnh hắc kỵ có pháp thân bát diệp, tại sao đến một chút sức chống cự cũng không có?
Bọn hắn là nhị diệp, tam diệp cũng đã đại chiến một trận, cuối cùng mới thua. Với tu vi của thủ lĩnh, không phải nên đại chiến với Cơ Thiên Đạo ba ngày ba đêm bất phân thắng bại hay sao?
Cũng bởi vì bọn hắn chuyên tâm chiến đấu với Đoan Mộc Sinh nên không có chú ý đến động tĩnh bên trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng trong đại điện.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng, thản nhiên nói: “Phong bế tu vi bọn hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Đoan Mộc Sinh chắp tay.
Lúc này, Phan Trọng đột nhiên bước ra. “Loại sự tình này xin cứ giao cho ta, ta khá là rành chuyện này… tu vi của tu hành giả đi từ đan điền khí hải xuyên qua kỳ kinh bát mạch để điều động nguyên khí. Phương pháp phong bế bát mạch thông thường không có bao nhiêu tác dụng, nhiều kẻ giảo hoạt sẽ ẩn tàng nguyên khí trong đan điền, sau khi bị phong ấn có thể lén lút giải khai bát mạch.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, gật đầu nói: “Phong huyệt thuật của Tịnh Minh Đạo đúng là có chỗ độc đáo.”
Được Lục Châu khen ngợi, Phan Trọng cảm thấy tràn trề nghị lực.
Nhạc Trùng trừng mắt nói: “Tịnh Minh Đạo đường đường là danh môn chính phái, sao lại có loại phản đồ như ngươi?”
Câu nói của hắn khiến Phan Trọng lập tức giận dữ.
“Câm miệng!”
“Đồ bại tướng dưới tay!”
Thân hình Phan Trọng vụt một cái biến ra trước mặt bọn hắn, thi triển phong huyệt thuật.
Đứng bên cạnh còn có Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người. Một khi bọn họ có dị động, lập tức biến họ thành vong hồn dưới thương.
Một lát sau, Phan Trọng thành công phong bế tu vi hai người.
Hắn chẳng qua chỉ là tu hành giả Thần Đình cảnh, muốn phong ấn cao thủ Nguyên Thần cảnh cơ hồ đã dùng hết sạch khí lực của hắn.
Nguyên khí trong người bọn hắn không còn lại một tia nào.
Phan Trọng lau mồ hôi trên mặt, chắp tay nói: “Các chủ, ta đã phong bế bát mạch của hai người này, trừ một người có thể giải khai phong ấn là ta, những người khác đều không làm gì được.”
Lục Châu chỉ phất phất tay ra hiệu cho Phan Trọng lui xuống rồi nói: “Giam hai người này lại, thời thời khắc khắc trông chừng.”
Tuy đã phong bế tu vi nhưng vẫn phải tìm người trông chừng. Phan Trọng tự tin là tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ thành tự phụ.
“Vâng.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời bước tới, mang hai người đi.
Không có tu vi, bọn hắn chỉ là thịt cá nằm trên thớt.
Lục Châu trở lại vương toạ trên đại điện, chậm rãi ngồi xuống, gọi ra một cái tên. “Diệp Thiên Tâm.”
Toàn thân Diệp Thiên Tâm khẽ run lên.
Có lẽ là bởi vì thân thể hư nhược quá lâu nên nét mặt nàng trông vô cùng thống khổ.
Khi Lục Châu gọi ra tên của nàng, Diệp Thiên Tâm lập tức từ trên ghế tuột xuống đất, quỳ gối kích động nói: “Sư… sư phụ…”
Thần sắc Lục Châu hờ hững, khẽ lắc đầu.
Hắn không để ý đến nàng mà quay sang nhìn Phạm Tu Văn.
“Lãnh La… Bản toạ năm lần bảy lượt cho ngươi cơ hội, nếu ngươi đã không biết quý trọng thì đừng trách bản toạ vô tình.” Lục Châu thản nhiên nói.
Phạm Tu Văn miễn cưỡng đứng thẳng người, Lồng Giam Trói Buộc như kim cô chú vẫn luôn khống chế hắn.
“Lão tiền bối không cần phải tốn lời tốn sức, ta tài nghệ không bằng người, cam nguyện nhận lấy cái chết.” Phạm Tu Văn nói.
Lục Châu lắc đầu.
“Pháp thân bát diệp lại cam nguyện chịu chết để giữ bí mật cho người trong cung. Người này… đáng để ngươi bán mạng như vậy sao?”
Kỳ thật đến mức này, Lục Châu cũng không trông mong có thể hỏi ra chủ mưu từ miệng hắn.
Nhưng bí mật có thể khiến một cường giả pháp thân bát diệp ngậm chặt miệng như thế, tuyệt đối không phải là bí mật tầm thường.
Chuyện này nhất định phải điều tra.
Phạm Tu Văn nói: “Việc đã đến nước này, có nói nhiều cũng vô ích.”
Lục Châu lắc đầu, thần thái vẫn rất đạm mạc.
Đúng lúc này, tiếng thông báo của Hệ thống chợt vang lên ——
[Ting — Minh Thế Nhân đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo, Lục Châu không tỏ thái độ gì.
Sau đó hắn lắc đầu nói: “Hắc kỵ Trần Trung Hạc… ngươi cảm thấy lúc này hắn còn sống hay đã chết?”
Phạm Tu Văn còn tưởng rằng Lục Châu đang sử dụng công tâm kế, bèn nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Trần Trung Hạc có thân pháp rất tuyệt nghệ, tuy Minh Thế Nhân rất mạnh nhưng hắn ngàn vạn lần không nên rời khỏi đại điện… Không gian bao la càng thích hợp cho Trần Trung Hạc phát huy thế mạnh thân pháp. Ngươi giết Lý Khánh, Trần Trung Hạc giết Minh Thế Nhân, cũng là báo ứng thôi.”
“Cẩu thí!” (Dịch nghĩa: ‘thí’ = shit)
Tiểu Diên Nhi nghe không nổi nữa, lập tức giận dữ mắng: “Cái thứ nói khoác không biết ngượng!”
“Nói khoác?”
Phạm Tu Văn cười ha ha, giọng khàn khàn. “Tiểu nha đầu… Ma Thiên Các đúng là rất mạnh, nhưng cũng khiến cho tầm nhìn của ngươi trở nên hạn hẹp. Nhớ năm đó khi ta còn tung hoành thiên hạ, ngay cả sư phụ ngươi cũng không làm gì được ta… Hả? Tiểu nha đầu, ngươi trừng to mắt làm gì?”
Ánh mắt Tiểu Diên Nhi đã dời sang nơi khác.
Chuyển từ Phạm Tu Văn ra bên ngoài đại điện.
Phạm Tu Văn tuy bị Lồng Giam Trói Buộc vây khốn nhưng vẫn có thể quay đầu lại nhìn…
Hắn phát hiện Đoan Mộc Sinh, Diệp Thiên Tâm và những nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng đang nhìn ra cửa điện.
Nơi đó có bóng dáng của Minh Thế Nhân.
Hắn đang chậm rãi đi vào, ánh nắng rọi xuống toàn thân hắn.
Trông hắn có vẻ chật vật, còn có vết máu trên người.
Nhưng trên tay phải hắn đang cầm một thanh đoản đao… trên lưỡi đao còn dính máu tươi đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất.
Lông mày Phạm Tu Văn bỗng nhíu chặt.
Trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực.
Hắn vừa muốn động, đầu thương của Bá Vương Thương đã chặn trước mặt hắn!
“Muốn chết hả, rất dễ dàng… ta dùng một thương đã có thể giải quyết ngươi.” Đoan Mộc Sinh cảnh cáo.
Lúc này Minh Thế Nhân đã bước đến giữa đại điện.
Trông hắn có vẻ mệt mỏi nhưng khoé miệng lại mang theo nụ cười vui sướng khi giành được chiến thắng.
Hắn đặt thanh đoản đao xuống đất, cung kính nói: “Đồ nhi không có cố ý giết Trần Trung Hạc… nhưng trên người hắn có giấu vũ khí cấp địa giai đỉnh phong. Đồ nhi chỉ còn cách hạ sát thủ để tự bảo vệ mình.”
Mi mắt Phạm Tu Văn giật giật không ngừng.
Trong lòng hắn, trận chiến này của Trần Trung Hạc gần như là tất thắng! Minh Thế Nhân không có vũ khí, cũng chưa khai diệp!
Ngược lại Trần Trung Hạc là người có tu vi mạnh nhất trong tứ đại hắc kỵ, tam diệp đỉnh phong, trong tay lại có vũ khí cấp địa giai!
Khụ khụ… khụ khụ…
Phạm Tu Văn hoàn toàn không thể nào tiếp nhận nổi sự thật này, hắn ho khan kịch liệt.
Khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực làm hắn đau đớn khó chịu.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung lại kinh ngạc không thôi.
Thực lực của Ma Thiên Các lại mạnh mẽ tới mức này… so sánh với bọn họ, Diễn Nguyệt Cung đúng là nhỏ bé không chịu nổi.
Lục Châu nghe Minh Thế Nhân báo cáo, nhàn nhạt khen một tiếng: “Làm không tệ.”
Chỉ mấy chữ này…
Đã khiến Minh Thế Nhân hưởng thụ vô cùng, sắc mặt vui mừng nói: “Sư phụ… vũ khí địa giai này vô cùng quý giá, đồ nhi muốn luyện hoá nó.”
Phạm Tu Văn nghiêm mặt nói: “Ngươi dám?!”
“Bản thân mình đã ra nông nỗi này mà còn có can đảm hù doạ người khác hả?” Tiểu Diên Nhi nói.
Trần Trung Hạc đã chết, luyện hoá vũ khí của hắn sẽ khiến hắn chết cũng không nhắm mắt!
Minh Thế Nhân mặc kệ mấy chuyện này!
“Thỉnh cầu sư phụ đáp ứng!”
Chương 89 Kẻ chủ mưu sau lưng
Hắn muốn luyện hoá vũ khí của người đã chết.
Với tư cách là thủ lĩnh hắc kỵ, Phạm Tu Văn đương nhiên vô cùng tức giận.
Nhưng bại tướng dưới tay nào có quyền lên tiếng.
Nếu chuyện này xảy ra ở danh môn chính đạo thì hắn còn có thể nhục mạ bọn họ mấy câu, nhưng nơi đây là Ma Thiên Các. Cho dù Minh Thế Nhân rút gân lóc xương Trần Trung Hạc hắn cũng không nói được gì.
Phạm Tu Văn chỉ có thể trừng mắt nhìn đám người này, cố gắng điều động nguyên khí lần nữa nhưng đan điền vẫn rỗng tuếch như trước.
Phạm Tu Văn cũng được xem là người có kiến thức rộng rãi, từ Nam chí Bắc có hàng trăm môn phái tu hành, loại công pháp hay chiêu thức gì hắn cũng đã từng thấy qua, nhưng một chiêu Lồng Giam Trói Buộc này là hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Đối với những thứ không biết con người ta thường khó nảy sinh lòng kháng cự.
Lục Châu ngồi ngay ngắn trên đại điện, quan sát thanh đao kia, thản nhiên nói: “Trình lên.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Trong lòng Minh Thế Nhân mừng thầm, hai tay dâng thanh bảo đao lên cung cung kính kính đưa tới trước mặt Lục Châu.
Sau đó lại cung cung kính kính lùi về một bên.
Vũ khí thiên giai quá mức thưa thớt, rất nhiều tu hành giả cả đời đều không thể đạt được. Hơn nữa nếu tu vi không đạt tới Nguyên Thần cảnh thì dù có vũ khí thiên giai cũng không dám tuỳ tiện lấy ra. Thiên giai tuy mạnh nhưng muốn dựa vào nó để vượt cấp chiến đấu là chuyện cực kỳ khó khăn.
Có được một thanh vũ khí địa giai đã là rất tốt rồi. Qua một thời gian nữa hắn sẽ rèn luyện nó thêm vài lần để nó trở thành thiên giai. Chỉ là muốn luyện hoá một vũ khí đã nhận chủ là chuyện có độ khó cực cao, không tốn mấy chục năm thì không được. Nhưng nếu đem so sánh với giá trị của vũ khí thì rất nhiều tu hành giả đều sẽ nguyện ý làm vậy.
Lục Châu nhấc thanh đoản đao lên, dò xét một lúc.
Tạo hình của đoản đao không được xinh đẹp cho lắm, nếu không nói là khá xấu.
Tay trái Lục Châu nâng lên, Vị Danh Kiếm lặng yên xuất hiện trong lòng bàn tay, chém về phía thanh đao kia.
Choang!
Đám người sững sờ.
Không hiểu Lục Châu đang định làm gì.
Từ góc độ của bọn họ nhìn xem thì Lục Châu dường như đang dùng ngón tay vạch lên thân đao.
Dù có thế nào thì thanh đao này cũng là vũ khí địa giai đỉnh phong, muốn dùng tay không chém đứt không khỏi có chút buồn cười.
Nhưng Lục Châu đã làm thế thì những người khác sao dám đưa ra ý kiến.
Phạm Tu Văn trầm giọng nói: “Ma đầu không hổ là ma đầu, ngấp nghé đồ vật của người chết… không sợ ban đêm ngủ không yên giấc hay sao?”
Minh Thế Nhân liếc mắt nói:
“Theo lời ngươi nói thì trong tu hành giới, những kẻ tranh đoạt vũ khí của nhau đều không thể ngủ yên rồi hả?”
Phạm Tu Văn nhất thời nghẹn lời.
Loại sự tình này đúng là xảy ra rất phổ biến.
Lục Châu kiểm tra vũ khí xong, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vị Danh Kiếm va chạm với Thư Hùng Song Kiếm, không thấy Thư Hùng Song Kiếm bị làm sao. Mà cái vũ khí địa giai đỉnh phong này cũng không sứt mẻ gì. Vậy thì độ sắc bén của Vị Danh Kiếm còn chưa đạt tới địa giai hay sao?
Lục Châu ném đoản đao ra.
Minh Thế Nhân vội vàng đón lấy, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Nhưng ngay lúc hắn vừa chạm vào thanh đao thì đột nhiên… soạt một tiếng… lưỡi đao nứt ra làm đôi.
Biến thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.
Minh Thế Nhân ngây ra như phỗng, mặt mày ngơ ngác nhìn thanh đoản đao đã bị huỷ.
Vết nứt sắc bén đều đặn hệt như vết dao cắt vào đậu hũ.
Phạm Tu Văn nhướng mày.
Ngay cả Lục Châu cũng cảm thấy bất ngờ… trong lòng hắn kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thong dong bình tĩnh.
Điều này đã chứng minh Vị Danh Kiếm mạnh hơn vũ khí địa giai đỉnh phong, vậy phẩm giai của nó hẳn là ở mức thiên giai.
Một vũ khí thiên giai có thể chuyển đổi thành đủ loại hình dạng, đúng là một bảo vật vô giá.
Mặt Minh Thế Nhân đờ ra, sau đó biến thành đau khổ như đang ăn quả mướp đắng… Thật vất vả mới đoạt được vũ khí, rốt cuộc bị sư phụ dùng tay không chém đứt!
Sư phụ ơi sư phụ, đồ nhi biểu hiện còn chưa đủ tốt sao?
Thanh âm Lục Châu lúc này mới vang lên: “Chỉ là vũ khí địa giai, sao có thể xứng vào Ma Thiên Các?”
“…”
Minh Thế Nhân sửng sốt, ‘chỉ là vũ khí địa giai’…
Nói vậy là còn có vũ khí càng tốt hơn hay sao?
Tiểu Diên Nhi cười đùa nói: “Tứ sư huynh, huynh xem trong tay tam sư huynh là gì? Nó chính là Bá Vương Thương, uy phong lắm đúng không? Vừa rồi tam sư huynh dựa vào thanh vũ khí này mà lấy một địch hai đó!”
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh.
Thanh Bá Vương Thương ngạo nghễ và vết khắc hình bàn long đủ để chứng minh nó là một vũ khí không hề tầm thường.
Nhớ lúc thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, Minh Thế Nhân khuyên Đoan Mộc Sinh rời đi, nhưng Đoan Mộc Sinh vẫn không chịu, cũng bởi vì Bá Vương Thương.
Không ngờ sư phụ lại đem vũ khí quý giá như vậy ban cho Đoan Mộc Sinh!
Không công bằng!
Đối xử quá không công bằng rồi nha!
So sánh với vũ khí thiên giai, vũ khí địa giai đỉnh phong trong phút chốc trở thành rác rưởi.
“Sư phụ thần uy cái thế, loại mặt hàng phế phẩm không chịu nổi một chiêu của sư phụ như thế này, xem ra là thứ vứt đi!” Minh Thế Nhân một cước đá thanh đoản đao
lăn sang bên cạnh.
Mắng vũ khí xong, Minh Thế Nhân lại cười đùa tí tửng hỏi: “Sư phụ… khi nào thì đồ nhi… cũng được ban cho một kiện binh khí thuận tay?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Làm tốt bổn phận của ngươi.”
Minh Thế Nhân nghe vậy vui mừng quá đỗi, điều này đồng nghĩa với việc đã đáp ứng sẽ cho hắn một kiện vũ khí thiên giai.
Tuy sư phụ không nói rõ lúc nào mới cho, nhưng sư phụ là người coi trọng chữ tín, có thể nói ra lời này cũng gần như là đã xác định.
Minh Thế Nhân không nói hai lời, lại lần nữa quỳ xuống chắp tay, dập đầu hành lễ: “Đa tạ sư phụ! Đồ nhi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, không phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Độ trung thành +2%.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Độ trung thành của hắn đã cao hơn rất nhiều so với lúc Lục Châu vừa mới xuyên qua, cũng càng lúc càng ổn định.
Nếu chỉ dùng vũ lực để nhấn nhiếp thì rất khó đi xa được.
“Cung chủ!”
“Cung chủ, người sao vậy?”
Hai tên nữ tu Diễn Nguyệt Cung đột nhiên đỡ Diệp Thiên Tâm dậy.
Diệp Thiên Tâm không hiểu vì sao đã rơi vào hôn mê sâu.
Tiểu Diên Nhi rất nhanh chạy tới, kiểm tra một chút rồi nói: “Nàng ta không sao, hô to gọi nhỏ làm gì! Doạ sư phụ ta kìa!”
“…”
Minh Thế Nhân âm thầm nghẹn họng. Tiểu sư phụ nói câu nào cũng luôn miệng sư phụ sư phụ, hắn thật là mặc cảm!
Lục Châu xua tay nói: “Đưa nó về Nam Các để nó tỉnh táo lại.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Tiểu Diên Nhi mang theo Diệp Thiên Tâm và hai tên nữ tu rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu cũng chú ý thấy độ thù hận của Diệp Thiên Tâm đang nhanh chóng hạ xuống… Rõ ràng điểm mấu chốt nằm ở sự tình Ngư Long thôn bị đồ sát.
Hắn vốn chỉ định để Phạm Tu Văn ra mặt, làm rõ sự tình là đủ.
Nhưng không ngờ Phạm Tu Văn lại che che giấu giấu, thà chết cũng không chịu nói, điều này càng làm tăng thêm lòng hiếu kỳ của Lục Châu.
Vả lại, chuyện này rất có khả năng có liên quan đến phần ký ức bị thiếu của hắn.
Suy tư một lát, Lục Châu thản nhiên nói: “Phong bế tu vi hắn, giải xuống đi.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Bàn tay Đoan Mộc Sinh bắt lấy bả vai Phạm Tu Văn.
Phạm Tu Văn bị Lồng Giam Trói Buộc khống chế như con gà con bị nhốt trong lồng, Đoan Mộc Sinh dùng một tay nhấc hắn lên, xách ra bên ngoài đại điện.
Lục Châu không rõ thẻ đạo cụ Lồng Giam Trói Buộc có thể duy trì trong thời gian bao lâu.
Để đảm bảo vạn vô nhất thất, cứ phong bế tu vi của hắn cho chắc.
Thời gian còn nhiều, Lục Châu vẫn có phương pháp để cạy miệng hắn, moi ra tên chủ mưu phía sau.
Trong lúc hắn đang suy tư, một tên nữ tu chậm rãi đi đến.
“Các, Các chủ… Đám hắc kỵ dưới núi không chịu rời đi, đang gây sự ầm ĩ…”
Phạm Tu Văn đã bị bắt, bọn họ đương nhiên sẽ không rời đi.
Ngẫm lại chuyện này có liên quan đến bên trong cung, Lục Châu lạnh nhạt nói: “Phạm Tu Văn sẽ ở lại Ma Thiên Các, bảo những người không liên quan rời khỏi đây đi.”
Hắn cố ý dùng hai tiếng “ở lại” cho thấy Phạm Tu Văn vẫn còn sống.
“Nếu… nếu bọn họ vẫn không chịu đi thì sao ạ?” Nữ tu chột dạ nhìn Lục Châu.
“Giao cho Minh Thế Nhân đi làm chuyện này.”
“Vâng, ta đi cáo tri cho tứ tiên sinh ngay.”
Dưới chân núi Kim Đình Sơn, cách bình chướng vài trăm mét.
Mấy chục tên hắc kỵ sĩ đứng ngẩng mặt nhìn lên Ma Thiên Các.
Vì có bình chướng ngăn cản nên bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài mà lo lắng.
Cách đám hắc kỵ một quãng, ở trong rừng cây có một thanh bào nam tử phong độ nhẹ nhàng đang yên lặng nhìn tình cảnh trước mắt.
Phía sau lưng thanh bào nam tử có một tên hắc y nhân đang cung kính khom người: “Tiền bối muốn ra tay với đám người này sao?”
Chương 90 Sư huynh, nhẹ tay chút
Thanh bào kiếm khách không nhìn tên hắc y nhân sau lưng, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
“Nói với Giáo chủ của các ngươi, hôm nay ta không muốn giết người, thật sự xin lỗi.”
Không biết vì cái gì.
Hắc y nhân kia vừa nghe được mấy chữ “thật sự xin lỗi” liền vô thức lui về sau một bước, lúng túng nói: “Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị tiền bối đánh giết, không biết mục tiêu kế tiếp của tiền bối là ai?”
Thanh bào kiếm khách khẽ liếc nhìn hắn.
Hắc y nhân lại lui thêm vài bước.
Trong lòng hắn cực kỳ chột dạ, rất sợ vị tiền bối này sẽ nói, ‘mục tiêu kế tiếp chính là ngươi’.
“Đừng sợ, ta đối xử với mọi người luôn luôn ôn hoà, điểm này Giáo chủ nhà các ngươi hiểu rõ nhất.” Thanh bào kiếm khách thản nhiên nói.
“Ách… là do khí tức của tiền bối quá cường đại nên vãn bối có hơi áp lực! Mong tiền bối đừng trách.” Hai chân hắc y nhân run lên.
“Thế thì tốt.”
Thanh bào kiếm khách rất bình thản đáp lời.
“Khoảng thời gian này rất cảm tạ ngươi đã truyền tin tức tới cho ta.”
Hắc y nhân lau mồ hôi trên mặt, thở phào một hơi.
Đúng lúc này thanh bào kiếm khách lại nói thêm một câu.
“Có điều… nếu như ta muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ nói trước cho ngươi biết, bằng hữu.”
“…”
Trước khi nói ra hai chữ ‘bằng hữu’, hắn có dừng lại một chút.
Hắn y nhân nghe xong chỉ muốn khóc ngay tại chỗ.
Trước khi giết người còn phải thông báo cho đối thủ biết nữa sao?
Hắc y nhân không dám đáp lời, chỉ đành ngoan ngoãn đứng ở phía sau.
Thanh bào kiếm khách quay đầu nhìn về phía đám hắc kỵ, khẽ lắc đầu thở dài. “Thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn lên núi đã nửa ngày, chắc là… không ra được nữa.”
“Tiền, tiền bối… không chờ nữa sao?”
“Những tên còn lại, không thú vị.”
Thanh bào kiếm khách xoay người nhoáng một cái, một bước đi mấy chục trượng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa núi rừng.
Hắc y nhân suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất, thầm thở phào một cái… cái nhiệm vụ đáng ghét này… đúng là muốn mạng người ta mà!
Sau khi bình phục lại tâm tình, hắc y nhân quan sát đội nhân mã trước mặt.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay ra khỏi bình chướng, lượn một vòng trên đầu đám hắc kỵ rồi quay về.
“Ma Thiên Các Minh Thế Nhân?”
Đám hắc kỵ cho dù được huấn luyện nghiêm chỉnh cỡ nào, trước sự uy hiếp của Minh Thế Nhân cũng đành phải liên tiếp lui lại, từ từ rời khỏi Kim Đình Sơn.
Hắc y nhân gật gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Khó trách Kiếm Ma tiền bối không muốn ở lại… ngay cả bát diệp Phạm Tu Văn cũng không làm gì được Ma Thiên Các… Ha ha, thủ đoạn của lão ma đầu thật khiến người ta bội phục… bội phục.”
Thân hình hắc y nhân cũng loáng lên, biến mất giữa núi rừng.
Trên Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn số điểm công đức trên giao diện Hệ thống, chỉ có 2.210 điểm.
Điểm công đức ban thưởng khi bắt được Phạm Tu Văn kém xa điểm thưởng khi đánh giết một tên cao thủ tu vi Nguyên Thần cảnh.
Có 5 điểm may mắn… lần trước rút hai lần, lần này hắn sẽ rút một lần thôi, quá tam ba bận…
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu gục đầu xuống.
Cố gắng kềm chế cơn xúc động muốn tiếp tục rút thưởng.
Trò này cũng tương tự với luyện khí, để càng lâu càng có nhiều cơ hội trúng, không thể nóng đầu làm liều.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch
Điểm công đức: 2.160
Pháp thân: Tứ Tượng Tung Hoành
Tuổi thọ còn lại: 5.801 ngày
Đạo cụ: thẻ Một Kích Chí Mạng x 1, thẻ Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), thẻ Lồng Giam Trói Buộc x 5, Bạch Trạch, Bệ Ngạn
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, phải luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng)
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư.
“Pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên giá tám ngàn điểm công đức…” Lục Châu nhíu mày.
Cho dù hắn có giết sạch đám người Phạm Tu Văn cũng không đủ.
Mà đây chỉ mới là Ngũ Khí Triều Nguyên.
Sau này còn phải mua pháp thân Lục Hào Ly Hợp, Thất Tinh Chuyển Hồn, Bát Pháp Vận Thông… Mấy thứ này chắc chắn sẽ không rẻ hơn Ngũ Khí Triều Nguyên rồi.
Lục Châu vung tay lên, giao diện biến mất.
Cũng không có gì khó khăn, Cơ Thiên Đạo tốn cả ngàn năm mới đi lên đỉnh phong, ta mới tu luyện được bao lâu chứ.
Dục tốc bất đạt!
“Sư phụ, đồ nhi đã nhốt bọn họ lại, cam đoan sẽ không phát sinh bất trắc… Sư phụ?”
Minh Thế Nhân từ tít đằng xa chạy vào trong đại điện.
Thấy Lục Châu đang trầm tư, hắn lập tức cúi đầu khom lưng, trông nịnh nọt đến cực điểm.
Có lẽ là do nhìn mãi cũng quen, Lục Châu cũng không thấy có gì phản cảm… hắn thích nịnh nọt thì mặc kệ hắn thôi.
Con hàng này khiến Lục Châu cảm giác như hắn đã bị Hoà Thân nhập hồn.
(Chú thích: Hoà Thân là một trọng thần dưới triều vua Càn Long, không chỉ là tham quan đệ nhất của triều Thanh mà còn là người có khả năng xu nịnh hơn người.)
“Có chuyện gì?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
“Sư phụ, Phạm Tu Văn mãi vẫn không chịu khai ra người chủ mưu phía sau sự việc đồ sát Ngư Long thôn… đồ nhi cảm thấy hay là…” Minh Thế Nhân làm tư thế chém xuống, trên mặt vẫn giữ ý cười.
Lục Châu lườm hắn một cái. “Phạm Tu Văn là thủ lĩnh hắc kỵ, có thể leo lên được vị trí này há để yên cho ngươi vu oan giá hoạ?”
“Nếu hắn vẫn nhất quyết không khai thì phải làm sao bây giờ?” Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi.
“Không vội.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước xuống bậc thang. “Có thể sai khiến người như Phạm Tu Văn, kẻ đứng sau màn này không hề đơn giản.”
“Sư phụ định ra tay với người trong cung?” Minh Thế Nhân cẩn thận dò hỏi.
Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh, không đáp lời hắn.
Hiện tại nguồn tin tức duy nhất về người trong cung chỉ có Giang Ái Kiếm cung cấp cho hắn.
Giang Ái Kiếm có thể lấy được hồ sơ vụ án trong cung, rõ ràng là thủ đoạn rất cao minh… Nhưng vấn đề là, Giang Ái Kiếm đã rời khỏi hoàng cung, loại chuyện cơ mật như hồ sơ vụ án sao có thể để hắn tuỳ tiện lấy được?
Có khi hồ sơ vụ án này là do người trong cung cố ý lộ ra bên ngoài, để Ma Thiên Các và hắc kỵ đều trở thành quân cờ trong tay hắn, mặc hắn lợi dụng.
Nghĩ đến đây, Lục Châu thản nhiên nói: “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Việc thẩm vấn Phạm Tu Văn ta giao cho ngươi.” Lục Châu khoát tay nói.
Minh Thế Nhân cung kính đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, đồ nhi nhất định sẽ thẩm vấn hắn, nhanh chóng tra ra kẻ chủ mưu đằng sau!”
Nói xong lời này, Minh Thế Nhân lại ngẩng đầu lên.
“Sư phụ, một mình Phạm Tu Văn đã lợi hại như vậy, còn thêm hai tên cao thủ trong nhóm hắc kỵ… Đồ nhi dù sao cũng chỉ mới bước vào Nguyên Thần cảnh, ngay cả một vũ khí vừa tay cũng chưa có, người xem có nên…”
“Cút.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng lại, chuồn ra khỏi Ma Thiên Các.
Gương mặt Minh Thế Nhân như ăn phải mướp đắng, cái gì mà vũ khí, cái gì mà thiên giai!
Nhớ tới thanh đoản đao bị phá huỷ kia, trong lòng hắn lại đau xót không thôi.
“Lão tứ?”
“Ai? Ai gọi ta đó?” Trong lòng khó chịu, Minh Thế Nhân gắt gỏng.
“Lão tứ… Lại đây, tập luyện với ta một chút, xem Bá Vương Thương của ta này!” Đoan Mộc Sinh vừa nói vừa xoay xoay Bá Vương Thương trong tay.
“Tam, tam sư huynh? Ta còn có việc phải làm…”
“Không được, cả cái Ma Thiên Các này chỉ có đệ có thể đánh được với ta vài chiêu. Hai tên Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bây giờ đánh không cân sức, không cách nào tập luyện cho đàng hoàng được.” Đoan Mộc Sinh bước tới, vỗ mạnh lên vai hắn hai cái.
Con ngươi Minh Thế Nhân đảo một vòng rồi nói: “Sư phụ bảo ta đi thẩm vấn Phạm Tu Văn… chuyện này liên quan đến chân tướng của Ngư Long thôn, hay là sư huynh đi tìm tiểu sư muội luận bàn đi nha?”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Tiểu Diên Nhi lướt ngang trên không trung rồi đáp xuống nhánh cây ở gần đó.
“Ta đi mách sư phụ, các huynh ăn hiếp ta…” Nói xong nàng lập tức rời đi.
“…”
Đoan Mộc Sinh nhướng mày, thở dài rồi lắc đầu. “Đợi lát nữa đệ hãy đi thẩm vấn Phạm Tu Văn, bây giờ chúng ta luận bàn một chút nào…” Hắn lại vỗ bả vai Minh Thế Nhân lần nữa.
“Sư, sư huynh… nhẹ, nhẹ tay chút…”
Cung tiễn chạm vào thủ ấn chỉ tạo ra những gợn sóng nhỏ bé rồi tan biến đi trong vô hình, tựa như đã bị thủ ấn dung hợp.
“Sao có thể như thế?” Lý Khánh trừng to hai mắt.
Ánh mắt đó vốn đang tràn đầy tự tin, chỉ trong giây lát đã biến thành sợ hãi và tuyệt vọng!
Năng lượng cường đại như dung nham núi lửa đập lên người Lý Khánh.
Không ai nhìn thấy rõ ràng Lý Khánh bị đánh bại như thế nào…
Sau khi Đại Vô Uý Ấn bay ra ngoài, thủ ấn quá lớn đã ngăn trở tầm nhìn của mọi người, đứng từ phía sau mọi người chỉ kịp nhìn thấy Đại Vô Uý Ấn nhào vào người Lý Khánh rồi biến mất.
Nơi Lý Khánh từng lăng không đứng đã trống rỗng chẳng còn gì.
Thời gian dường như đã bị ngưng trệ.
Phạm Tu Văn còn chưa kịp thi triển pháp thân để cứu viện thì tên thuộc hạ trung thành và đắc lực nhất của hắn đã cứ thế tan thành tro bụi.
Vừa rồi hắn phát tán cương khí chẳng đem lại bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thủ ấn bổ nhào tới, trong lòng hắn trào lên một cảm giác bất lực.
Loại cảm giác bất lực này khiến hắn kinh hãi không thôi.
Chủ nhân Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo hình như không hề đơn giản như hắn từng nghĩ.
Phạm Tu Văn suy nghĩ đến xuất thần, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Ngoài điện không ngừng truyền đến âm thanh Đoan Mộc Sinh chiến đấu với hai cao thủ hắc kỵ.
Đây chính là thực lực chân chính của Ma Thiên Các sao?
Cái gì mà đại nạn về thọ mệnh, cái gì mà tu vi giảm mạnh…
Một chiêu đã giải quyết thần xạ thủ Lý Khánh Nguyên Thần cảnh, thực lực của Cơ Thiên Đạo vẫn ở trạng thái đỉnh phong hệt như lúc trước!
“Sư phụ thần uy cái thế!” Tiểu Diên Nhi thán phục vỗ tay, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong đại điện. Nàng chỉ tay vào Phạm Tu Văn nói: “Sư phụ… Còn hắn kìa!”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng chỉ cảm thấy tán thưởng chứ không quá kinh ngạc như Phạm Tu Văn. Bởi vì bọn họ đã từng thấy qua những cảnh tượng còn khoa trương hơn thế này nhiều… Khi Lục Châu ở trạng thái đỉnh phong của Cơ Thiên Đạo, tràng cảnh hắn không ngừng sử dụng đại thần thông thuật giây giết đối thủ vẫn đáng sợ hơn một chiêu Đại Vô Uý Ấn nhiều.
Diệp Thiên Tâm lui lại một bước, thân thể yếu ớt khiến nàng rất khó đứng thẳng, bèn ngồi phịch xuống ghế. Nếu không phải còn có thuộc hạ Diễn Nguyệt Cung nâng đỡ, sợ là không ai nguyện ý tới gần nàng.
Hắc sắc mặt nạ của Phạm Tu Văn không cho thấy biểu lộ trên mặt hắn, nhưng dáng vẻ trầm mặc và sống lưng thẳng tắp có vẻ như đang thể hiện rằng hắn cực kỳ tức giận và không phục.
“Ngươi giết những hắc kỵ khác, ta không thèm so đo. Nhưng kẻ nào dám động vào tứ đại hắc kỵ… chính là đang đối địch với ta.” Phạm Tu Văn gằn từng chữ.
Mọi người cũng đã nhận ra khí thế trên người Phạm Tu Văn thay đổi, hắn gọi Lục Châu là “ngươi”.
Rõ ràng là đang vô cùng tức giận.
Lục Châu hời hợt nhìn thoáng qua tình hình chiến đấu ngoài điện.
Đoan Mộc Sinh càng đánh càng hăng, theo quá trình chiến đấu ngày càng tăng, độ ăn ý giữa hắn và Bá Vương Thương cũng ngày càng nhiều.
Vốn lúc đầu hai tên hắc kỵ chiếm thế thượng phong, nhưng hiện tại đã đánh ngang tay với Đoan Mộc Sinh.
Không bao lâu nữa, Đoan Mộc Sinh sẽ chiến thắng.
Còn về Minh Thế Nhân thì Lục Châu không hề lo lắng chút nào, chỉ sợ kẻ gặp xui xẻo chính là lão đại Trần Trung Hạc.
Kim Đình Sơn vốn là địa bàn của Ma Thiên Các, ngày thường có sư phụ trông coi, bị sư phụ quản thúc nên các đồ đệ không dám tuỳ ý ra ngoài, chỉ có thể đi lung tung khắp nơi trên Kim Đình Sơn nên mọi ngóc ngách trên núi đều nắm trong lòng bàn tay.
Minh Thế Nhân vừa đánh vừa chạy loạn, rõ ràng đang muốn lợi dụng sở trường về địa hình để trêu đùa đối thủ.
Lục Châu vuốt râu nhìn về phía Phạm Tu Văn. “Lãnh La, ngươi đúng là quá xem trọng chính mình…”
Phạm Tu Văn hơi ôm quyền.
Nguyên khí trên người dần dần rung động.
Những người khác trong đại điện đều lui về sau một bước.
Bọn họ biết Phạm Tu Văn sắp xuất thủ.
“Ma Thiên Các nếu không cho Lý Khánh một cái công đạo, tất cả các huynh đệ hắc kỵ sẽ không bỏ qua, người trong cung cũng sẽ không bỏ qua!”
Mỗi một câu nói của Phạm Tu Văn vang lên.
Khí tức trên người hắn lại càng tăng vọt thêm một lần.
Càng lúc càng mạnh, càng lúc càng hùng hậu.
Lục Châu vẫn tỏ ra bình thản như trước.
Hắn không định xuất thủ ngay lập tức mà muốn xem thử kẻ từng đứng đầu Hắc Bảng rốt cuộc có thủ đoạn gì, dựa vào cái gì mà có dũng khí đứng ở đây huênh hoang?
Âm thanh vù vù do nguyên khí cộng hưởng vang lên.
Lấy Phạm Tu Văn làm trung tâm, phóng ra tứ phía.
Nếu không phải kiến trúc ở Ma Thiên Các rắn chắc, lại có trận pháp đặc biệt thủ hộ, thì khi pháp thân hắn xuất hiện đã đủ để đánh sập cả Ma Thiên Các.
Toà pháp thân to lớn hiện ra giữa không trung.
“Bát… bát diệp…” Chu Kỷ Phong nhíu mày, trong lòng thầm kinh hãi.
Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy pháp thân của Lục Châu… có lẽ bọn họ đã bị Phạm Tu Văn doạ sợ.
Cùng là bát diệp cũng có phân chia cao thấp.
Từ ba trăm năm trước khi đoạt hạng nhất trên Hắc Bảng, Cơ Thiên Đạo đã là bát diệp.
Huống chi hiện tại hắn còn có pháp thân cửu diệp…
Lục Châu tiếp tục vuốt râu, hoàn toàn không để Phạm Tu Văn vào mắt, thản nhiên nói: “Lãnh La, đây chính là tất cả thủ đoạn của ngươi?”
Phạm Tu Văn trầm giọng nói: “Mấy trăm năm trước ta cùng ngươi giao thủ ngang tay… Bây giờ tái chiến, tuy không cách nào thắng được ngươi… nhưng ta vẫn có thể
đánh ngang tay lần nữa!”
Vừa nói xong câu đó.
Thân ảnh Phạm Tu Văn tiến về phía trước.
Nhanh như quỷ mị, tạo thành từng đạo tàn ảnh.
Tất cả mọi người lảo đảo lùi lại!
Mục tiêu của Phạm Tu Văn chỉ có chủ nhân Ma Thiên Các, cũng chính là Lục Châu đang ngồi yên bất động trên ghế chủ toạ.
Lục Châu không cần nghĩ ngợi, hời hợt phất tay áo.
Vù!
Từ trong tay áo Lục Châu xuất hiện một đạo cương ấn, đột nhiên biến thành một tấm lưới lớn!
Ngăn trở ở trước mặt hắn.
“Đạo Ẩn chi thuật?” Lục Châu vuốt râu… Hắn vốn tưởng rằng mình còn phải lãng phí một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Không ngờ thẻ Lồng Giam Trói Buộc có hiệu quả không tệ.
Xác suất 30%, liệu có trúng không?
Cho dù không trúng cũng đủ để bức lui Phạm Tu Văn!
Tấm lưới hiện ra tầng tầng kim quang, càng lúc càng biến lớn!
“Đây là chiêu gì?” Tất cả mọi người đều thán phục nhìn.
Chưa từng thấy qua!
Các môn phái am hiểu tu hành trong Đại Viêm thiên hạ không ai có chiêu số trông như thế này.
Bọn họ chỉ biết kinh ngạc há mồm nhìn tấm lưới kia nhào tới.
Phạm Tu Văn quát: “Loại mánh khoé này cũng muốn ngăn trở Đạo Ẩn chi thuật của bát diệp, ngươi có phải đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi không?”
Vù!
Vù!
Thân hình Phạm Tu Văn loé lên, tránh thoát khỏi tấm lưới lớn kia!
Mười mét, ba mét… một mét!
Ầm!
Còn chưa đến trước mặt hắn, tấm lưới kia đột nhiên nằm ngang trên không, dần biến thành một cái lồng giam hình lập phương càng lúc càng lớn, toả ra kim quang lập loè.
Sau đó chụp mạnh xuống đại điện.
Ầm!
Đạo Ẩn chi thuật của Phạm Tu Văn đánh vào lồng giam.
[Ting — bắt được một tên Nguyên Thần cảnh bát diệp, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Lồng Giam Trói Buộc đã thành công.
Lục Châu vuốt râu gật đầu… lồng giam đúng là lồng giam chứ không phải chỉ là một tấm lưới lớn.
Thứ này còn tốt hơn trong tưởng tượng của hắn.
Nếu hắn đánh giết tên bát diệp này… thì điểm công đức sẽ được bao nhiêu? Điểm công đức ban thưởng khi bắt được hắn ít hơn nhiều so với khi bắt được đệ tử Ma Thiên Các.
Nếu như lần này không may mắn thành công thì sử dụng thẻ Lồng Giam Trói Buộc xem như là lỗ vốn rồi.
Phạm Tu Văn tông mạnh vào thành lồng giam, nhưng chẳng có tác dụng gì.
“Lãnh La, bản toạ hỏi ngươi lần nữa, kẻ chủ mưu đứng đằng sau sự tình Ngư Long thôn là ai?” Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi.
Cùng lúc đó, lồng giam cũng bắt đầu chậm rãi thít lại.
Lồng giam vốn chiếm cứ toàn bộ diện tích giữa đại điện… bây giờ bắt đầu thu nhỏ lại, không ngừng co rút.
Phạm Tu Văn lui về sau.
Hắn không trả lời câu hỏi của Lục Châu mà chỉ nhìn về phía lồng giam đang bủa vây bốn phía, thấp giọng nói: “Muốn vây khốn ta?”
Chương 87 Đồ nhi vẫn liên tục hung mãnh
Bốn tiếng “Muốn vây khốn ta?” thốt lên đầy tự tin.
Bất kỳ người nào có tu vi Nguyên Thần cảnh bát diệp đều sẽ tự tin mãnh liệt như thế.
Lồng giam sáu cạnh hình thành một khối lập phương vuông vức, tiếp tục co vào.
Phạm Tu Văn lùi lại ba bước, hai tay thủ thế trước người.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu. “Đạo Ẩn đại thần thông thuật.”
Đúng lúc hắn cũng muốn kiểm tra xem năng lực của Lồng Giam Trói Buộc mạnh đến cỡ nào, có đủ sức chống lại đại thần thông thuật hay không.
Thủ thế của Phạm Tu Văn đã hoàn thành chỉ trong khoảnh khắc.
Năng lượng bạo liệt trong sát na!
Ầm!
Lồng giam lại co rút thêm một đoạn.
Ầm ầm ầm…
Vô số đạo tàn ảnh không ngừng va chạm vào thành lồng giam như một con dã thú đang nổi giận, đâm sầm vào bốn phía.
Ánh mắt của người bình thường đã không thể nhìn kịp tàn ảnh của hắn, tốc độ quá nhanh… Cũng may trong điện đều là tu hành giả cường đại, có thể nhìn được, chỉ là không quá rõ ràng… Tuy vậy, sức chiến đấu của Phạm Tu Văn cũng đã khiến mọi người rung động.
Tiếng va đập không ngừng vang vọng toàn đại điện.
Nhưng cho dù hắn có sử dụng chiêu thức nào thì cũng không thể thoát khỏi Lồng Giam Trói Buộc.
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu.
Do ngươi xui xẻo thôi, xác suất bắt trúng 30% mà ngươi cũng bị dính đòn cho được.
Lục Châu cảm thấy có hơi ồn ào.
“Thu.”
Hắn mặc niệm một tiếng, Lồng Giam Trói Buộc nghe theo mệnh lệnh của hắn, lập tức rụt lại ép sát người Phạm Tu Văn.
Răng rắc ——
Khôi giáp vỡ vụn!
Mặt nạ rơi xuống!
Gương mặt Phạm Tu Văn lộ ra.
Lục Châu chỉ nhìn thoáng ra rồi dời mắt nhìn sang nơi khác… tướng mạo của hắn đã bị huỷ, trông hơi dữ tợn.
Người đi bên bờ sông thường sẽ ướt giày. Ba trăm năm trước Phạm Tu Văn làm rất nhiều việc ác, là đối tượng bị người người đòi đánh đòi giết. Đáng tiếc là con đường hắn đi hoàn toàn khác biệt Cơ Thiên Đạo.
Hiện tại nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế này, đúng là có hơi châm chọc.
“Từ đầu tới cuối… đều là do ngươi tự đánh giá mình quá cao.” Lục Châu thản nhiên nói.
Phạm Tu Văn đã triệt để từ bỏ việc chống cự.
Hắn cảm giác được Lồng Giam Trói Buộc đang giam cầm hắn chặt chẽ, không chỉ là thân thể mà còn cả tu vi!
Hắn thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, nhưng không có tác dụng gì.
Chỉ dựa vào lực lượng thân thể đơn thuần càng không có khả năng thoát khỏi lồng giam!
Phạm Tu Văn không cam lòng nhìn Lục Châu…
Lục Châu vẫn như trước bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, sự tình trước mắt dường như đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Mà sự thật thì cũng đúng là như thế.
“Lão, lão tiền bối… Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Phạm Tu Văn không thể lý giải nổi.
Thực lực của Ma Thiên Các hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đã vượt quá khả năng khống chế của hắn.
Lục Châu thản nhiên nói: “Chủ mưu đứng sau vụ đồ sát Ngư Long thôn là ai?”
Phạm Tu Văn không dám tin nhìn về phía lão ma đầu oai phong một cõi này, lão lại vì một tên phản đồ mà đắc tội với hắc kỵ, đắc tội với đại nhân vật trong cung.
Phạm Tu Văn quay đầu sang hướng khác.
Lục Châu không thèm để ý. “Bản toạ còn có nhiều thời gian…”
“Thời gian?” Phạm Tu Văn ho khan một tiếng. “Mười lăm năm… nhiều nhất là mười lăm năm sau, dưới gầm trời này còn ai nhớ đến Cơ Thiên Đạo ngươi?”
Tiểu Diên Nhi vung nắm tay nhỏ lên phản bác: “Ta nhớ nè!”
“…”
Phạm Tu Văn không thèm đáp, chỉ liếc tiểu nha đầu một cái.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Chuyện đó không quan trọng.”
“Lão tiền bối… Ngươi giết ta cũng vô dụng, người đã gia nhập hắc kỵ đều không màng đến sinh tử… Cho dù toàn bộ hắc kỵ đều chết trận, ngươi cũng không tra ra được bất kỳ chuyện gì.”
“Mạnh miệng.” Lục Châu nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn không tiếp tục chú ý tới Phạm Tu Văn nữa.
Người có thể gia nhập thế lực Ám bộ hắc kỵ, ba trăm năm qua đã đủ để huấn luyện miệng lưỡi của bọn hắn luôn ngậm chặt không hé nửa lời.
Kẻ như vậy không thể dùng cái chết để uy hiếp.
Lục Châu không vội vã… nếu thế nhân đều cho rằng hắn chỉ có thể sống được nhiều nhất mười năm… vậy thì hắn sẽ tiếp tục sống sót cho bọn họ xem là được.
Hắn có nhiều thời gian để chứng minh chuyện này.
Bên ngoài đại điện.
Sau khi Đoan Mộc Sinh khai diệp, cả người như biến thành người khác, khí thế hừng hực, nguyên khí mạnh mẽ bá đạo.
Loại đấu pháp ngoài mặt thì trông thô kệch như thế này lại cất giấu tinh tế bên trong.
Mỗi khi hai tên hắc kỵ sắp chạm được vào người hắn thì Đoan Mộc Sinh luôn có thể tránh thoát!
Tình hình chiến đấu của ba người cực kỳ kịch liệt.
Đá xanh lát nền bên ngoài đại điện Ma Thiên Các không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Nhưng điều này không quan trọng.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa lạnh nhạt quan sát trận chiến.
Hai bên đánh bất phân thắng bại.
Thấy vậy, Lục Châu trầm giọng nói: “Quá chậm.”
Tiếng nhắc nhở kèm theo tia nguyên khí truyền đi thành sóng âm, rơi vào trong tai Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh hiểu ý, tốc độ đột nhiên bộc phát!
Bá Vương Thương trong tay đã nhanh đến mức chẳng thể nhìn thấy thực thể, chỉ để lại tàn ảnh khắp nơi.
Hai tên hắc kỵ giật mình, cương khí hai bên vẫn luôn không ngừng va chạm, gần như rất khó có thể gia tăng tốc độ và chiêu thức.
Vậy mà Đoan Mộc Sinh vẫn có thể làm được?
Quái vật!
Lục Châu chỉ vào tình hình chiến đấu trong sân, nói với Phạm Tu Văn: “Lãnh La, ngươi không chỉ đánh giá cao chính mình, còn đánh giá thấp Ma Thiên Các.”
Đoan Mộc Sinh lại chiếm ưu thế.
Hai đại hắc kỵ cảm thấy áp lực đột nhiên gia tăng, hàng trăm hàng ngàn đạo thương ảnh không ngừng đâm về phía bọn hắn.
Không quan tâm ngươi có cương khí hay không, càng không sợ pháp thân hộ thể của ngươi.
Bá Vương Thương một khi dùng đến cực hạn sẽ có năng lực phá huỷ pháp thân.
Ầm ầm ầm…
Hai đại hắc kỵ dùng pháp thân chống đỡ không nổi, dần dần lui lại.
“Chuyện này sao có thể?!”
Một Nguyên Thần cảnh chưa khai diệp lại có thể lấy cứng chọi cứng với một Nguyên Thần cảnh nhị diệp và một Nguyên Thần cảnh tam diệp!
Nhưng Đoan Mộc Sinh làm được.
Ngay lúc Đoan Mộc Sinh đang đánh đến quên trời quên đất.
Lục Châu liếc mắt, truyền âm nói: “Bây giờ không dùng chiêu thức mạnh nhất thì còn chờ đến khi nào?”
Bất kỳ một chiêu thức mạnh nhất nào cũng được gọi là đại thần thông thuật.
Loại chiêu thức này vô cùng hao phí nguyên khí, cho nên đã định sẵn không thể sử dụng nhiều lần.
Nhưng Đoan Mộc Sinh trông giống như cỗ máy dùng mãi không hết nguyên khí, từ đầu đến cuối đều chưa từng tỏ ra mệt mỏi.
Sư phụ chỉ điểm khiến niềm tin của hắn gia tăng gấp bội!
Bá Vương Thương huy động.
Thương và kiếm trăm sông đổ về một biển, trong não hải hiện ra tràng cảnh Lục Châu làm mẫu chiêu thức mạnh nhất kia…
“Thiên Quyến Hữu Khuyết!”
Thương ảnh như từng đốm sáng chi chít xuất hiện trên bầu trời, nhiều đến không sao đếm xuể.
Rơi thẳng về phía hai tên hắc kỵ.
“Lui!”
Hai tên hắc kỵ cấp tốc rút lui.
Đáng tiếc không còn kịp nữa.
ầm ầm ầm…
hộ thể cương khí của hai đại hắc kỵ đã bị Bá Vương Thương đâm xuyên, đồng thời thương ảnh vẫn tiếp tục đâm về phía trước đâm thêm hai lần!
hai người bay ra ngoài!
Phịch phịch!
Rơi xuống nền đá xanh đã bị tổn hại bên dưới, máu tươi trên bờ vai tràn ra, hai người che vết thương lại, sắc mặt hoảng sợ nhìn Đoan Mộc Sinh.
Bọn hắn đã thua, thua hoàn toàn!
Không có âm mưu quỷ kế, không có lợi dụng lúc người gặp khó khăn, hắn quang minh chính đại lấy một địch hai!
Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh, vuốt râu gật gật đầu.
Đoan Mộc Sinh giành được chiến thắng, lòng tin phóng đại, tâm tình cực kỳ hưng phấn!
Hắn quỳ một gối xuống ôm quyền nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ chỉ điểm! May mắn không làm nhục mệnh, đánh bại hai người này!”
Đoan Mộc Sinh tay vẫn nắm chặt Bá Vương Thương chỉ về phía Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng ở đằng xa, sợ bọn họ chạy trốn.
Trong mắt Phạm Tu Văn ngập tràn cảm giác không thể tin nổi.
“Còn lại một tên…” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Phạm Tu Văn nuốt một ngụm nước bọt, ngạo khí trước đó bị đả kích liên tiếp đã hao mòn gần như chẳng còn gì.
“Thuộc hạ vô năng!”
“Thuộc hạ vô năng!”
Trên mặt Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng tràn đầy xấu hổ!
Tiểu Diên Nhi nói với hai người: “Cái gì mà vô năng với không vô năng… Các ngươi thua trong tay sư phụ ta, sau này đi ra ngoài còn có thể khoác lác đó nha!”
Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu không hiểu, ủa không phải là thua trong tay ta sao?
Chương 88 Không có cố ý
Tiểu Diên Nhi vui vẻ đến bên cạnh Lục Châu nói: “Tam sư huynh, pháp thân của huynh khai diệp rồi, nhờ có sư phụ truyền Bá Vương Thương cho huynh đó!”
Nhắc tới Bá Vương Thương, những người khác lại tiếp tục ao ước.
Cuộc chiến đấu vừa rồi kia Bá Vương Thương đã toả sáng quá mức lấp lánh.
Cao thủ hắc kỵ Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng thua tâm phục khẩu phục. Bọn hắn gặp phải quái vật như Đoan Mộc Sinh, đã vậy hắn còn có một kiện vũ khí cấp thiên giai.
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Tiểu sư muội nói đúng. Chiêu Thiên Quyến Hữu Khuyết này của ta còn kém xa so với sư phụ… Nếu không phải nhờ có Bá Vương Thương, ta cũng không thể đánh bại hai người này.”
Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phạm Tu Văn đang bị vây khốn, trên mặt bọn họ lộ vẻ kinh hãi.
Thủ lĩnh hắc kỵ có pháp thân bát diệp, tại sao đến một chút sức chống cự cũng không có?
Bọn hắn là nhị diệp, tam diệp cũng đã đại chiến một trận, cuối cùng mới thua. Với tu vi của thủ lĩnh, không phải nên đại chiến với Cơ Thiên Đạo ba ngày ba đêm bất phân thắng bại hay sao?
Cũng bởi vì bọn hắn chuyên tâm chiến đấu với Đoan Mộc Sinh nên không có chú ý đến động tĩnh bên trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu vẫn vân đạm phong khinh đứng trong đại điện.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng, thản nhiên nói: “Phong bế tu vi bọn hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Đoan Mộc Sinh chắp tay.
Lúc này, Phan Trọng đột nhiên bước ra. “Loại sự tình này xin cứ giao cho ta, ta khá là rành chuyện này… tu vi của tu hành giả đi từ đan điền khí hải xuyên qua kỳ kinh bát mạch để điều động nguyên khí. Phương pháp phong bế bát mạch thông thường không có bao nhiêu tác dụng, nhiều kẻ giảo hoạt sẽ ẩn tàng nguyên khí trong đan điền, sau khi bị phong ấn có thể lén lút giải khai bát mạch.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, gật đầu nói: “Phong huyệt thuật của Tịnh Minh Đạo đúng là có chỗ độc đáo.”
Được Lục Châu khen ngợi, Phan Trọng cảm thấy tràn trề nghị lực.
Nhạc Trùng trừng mắt nói: “Tịnh Minh Đạo đường đường là danh môn chính phái, sao lại có loại phản đồ như ngươi?”
Câu nói của hắn khiến Phan Trọng lập tức giận dữ.
“Câm miệng!”
“Đồ bại tướng dưới tay!”
Thân hình Phan Trọng vụt một cái biến ra trước mặt bọn hắn, thi triển phong huyệt thuật.
Đứng bên cạnh còn có Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người. Một khi bọn họ có dị động, lập tức biến họ thành vong hồn dưới thương.
Một lát sau, Phan Trọng thành công phong bế tu vi hai người.
Hắn chẳng qua chỉ là tu hành giả Thần Đình cảnh, muốn phong ấn cao thủ Nguyên Thần cảnh cơ hồ đã dùng hết sạch khí lực của hắn.
Nguyên khí trong người bọn hắn không còn lại một tia nào.
Phan Trọng lau mồ hôi trên mặt, chắp tay nói: “Các chủ, ta đã phong bế bát mạch của hai người này, trừ một người có thể giải khai phong ấn là ta, những người khác đều không làm gì được.”
Lục Châu chỉ phất phất tay ra hiệu cho Phan Trọng lui xuống rồi nói: “Giam hai người này lại, thời thời khắc khắc trông chừng.”
Tuy đã phong bế tu vi nhưng vẫn phải tìm người trông chừng. Phan Trọng tự tin là tốt, nhưng tự tin quá mức sẽ thành tự phụ.
“Vâng.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời bước tới, mang hai người đi.
Không có tu vi, bọn hắn chỉ là thịt cá nằm trên thớt.
Lục Châu trở lại vương toạ trên đại điện, chậm rãi ngồi xuống, gọi ra một cái tên. “Diệp Thiên Tâm.”
Toàn thân Diệp Thiên Tâm khẽ run lên.
Có lẽ là bởi vì thân thể hư nhược quá lâu nên nét mặt nàng trông vô cùng thống khổ.
Khi Lục Châu gọi ra tên của nàng, Diệp Thiên Tâm lập tức từ trên ghế tuột xuống đất, quỳ gối kích động nói: “Sư… sư phụ…”
Thần sắc Lục Châu hờ hững, khẽ lắc đầu.
Hắn không để ý đến nàng mà quay sang nhìn Phạm Tu Văn.
“Lãnh La… Bản toạ năm lần bảy lượt cho ngươi cơ hội, nếu ngươi đã không biết quý trọng thì đừng trách bản toạ vô tình.” Lục Châu thản nhiên nói.
Phạm Tu Văn miễn cưỡng đứng thẳng người, Lồng Giam Trói Buộc như kim cô chú vẫn luôn khống chế hắn.
“Lão tiền bối không cần phải tốn lời tốn sức, ta tài nghệ không bằng người, cam nguyện nhận lấy cái chết.” Phạm Tu Văn nói.
Lục Châu lắc đầu.
“Pháp thân bát diệp lại cam nguyện chịu chết để giữ bí mật cho người trong cung. Người này… đáng để ngươi bán mạng như vậy sao?”
Kỳ thật đến mức này, Lục Châu cũng không trông mong có thể hỏi ra chủ mưu từ miệng hắn.
Nhưng bí mật có thể khiến một cường giả pháp thân bát diệp ngậm chặt miệng như thế, tuyệt đối không phải là bí mật tầm thường.
Chuyện này nhất định phải điều tra.
Phạm Tu Văn nói: “Việc đã đến nước này, có nói nhiều cũng vô ích.”
Lục Châu lắc đầu, thần thái vẫn rất đạm mạc.
Đúng lúc này, tiếng thông báo của Hệ thống chợt vang lên ——
[Ting — Minh Thế Nhân đánh giết một tên Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo, Lục Châu không tỏ thái độ gì.
Sau đó hắn lắc đầu nói: “Hắc kỵ Trần Trung Hạc… ngươi cảm thấy lúc này hắn còn sống hay đã chết?”
Phạm Tu Văn còn tưởng rằng Lục Châu đang sử dụng công tâm kế, bèn nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Trần Trung Hạc có thân pháp rất tuyệt nghệ, tuy Minh Thế Nhân rất mạnh nhưng hắn ngàn vạn lần không nên rời khỏi đại điện… Không gian bao la càng thích hợp cho Trần Trung Hạc phát huy thế mạnh thân pháp. Ngươi giết Lý Khánh, Trần Trung Hạc giết Minh Thế Nhân, cũng là báo ứng thôi.”
“Cẩu thí!” (Dịch nghĩa: ‘thí’ = shit)
Tiểu Diên Nhi nghe không nổi nữa, lập tức giận dữ mắng: “Cái thứ nói khoác không biết ngượng!”
“Nói khoác?”
Phạm Tu Văn cười ha ha, giọng khàn khàn. “Tiểu nha đầu… Ma Thiên Các đúng là rất mạnh, nhưng cũng khiến cho tầm nhìn của ngươi trở nên hạn hẹp. Nhớ năm đó khi ta còn tung hoành thiên hạ, ngay cả sư phụ ngươi cũng không làm gì được ta… Hả? Tiểu nha đầu, ngươi trừng to mắt làm gì?”
Ánh mắt Tiểu Diên Nhi đã dời sang nơi khác.
Chuyển từ Phạm Tu Văn ra bên ngoài đại điện.
Phạm Tu Văn tuy bị Lồng Giam Trói Buộc vây khốn nhưng vẫn có thể quay đầu lại nhìn…
Hắn phát hiện Đoan Mộc Sinh, Diệp Thiên Tâm và những nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng đang nhìn ra cửa điện.
Nơi đó có bóng dáng của Minh Thế Nhân.
Hắn đang chậm rãi đi vào, ánh nắng rọi xuống toàn thân hắn.
Trông hắn có vẻ chật vật, còn có vết máu trên người.
Nhưng trên tay phải hắn đang cầm một thanh đoản đao… trên lưỡi đao còn dính máu tươi đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất.
Lông mày Phạm Tu Văn bỗng nhíu chặt.
Trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực.
Hắn vừa muốn động, đầu thương của Bá Vương Thương đã chặn trước mặt hắn!
“Muốn chết hả, rất dễ dàng… ta dùng một thương đã có thể giải quyết ngươi.” Đoan Mộc Sinh cảnh cáo.
Lúc này Minh Thế Nhân đã bước đến giữa đại điện.
Trông hắn có vẻ mệt mỏi nhưng khoé miệng lại mang theo nụ cười vui sướng khi giành được chiến thắng.
Hắn đặt thanh đoản đao xuống đất, cung kính nói: “Đồ nhi không có cố ý giết Trần Trung Hạc… nhưng trên người hắn có giấu vũ khí cấp địa giai đỉnh phong. Đồ nhi chỉ còn cách hạ sát thủ để tự bảo vệ mình.”
Mi mắt Phạm Tu Văn giật giật không ngừng.
Trong lòng hắn, trận chiến này của Trần Trung Hạc gần như là tất thắng! Minh Thế Nhân không có vũ khí, cũng chưa khai diệp!
Ngược lại Trần Trung Hạc là người có tu vi mạnh nhất trong tứ đại hắc kỵ, tam diệp đỉnh phong, trong tay lại có vũ khí cấp địa giai!
Khụ khụ… khụ khụ…
Phạm Tu Văn hoàn toàn không thể nào tiếp nhận nổi sự thật này, hắn ho khan kịch liệt.
Khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực làm hắn đau đớn khó chịu.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung lại kinh ngạc không thôi.
Thực lực của Ma Thiên Các lại mạnh mẽ tới mức này… so sánh với bọn họ, Diễn Nguyệt Cung đúng là nhỏ bé không chịu nổi.
Lục Châu nghe Minh Thế Nhân báo cáo, nhàn nhạt khen một tiếng: “Làm không tệ.”
Chỉ mấy chữ này…
Đã khiến Minh Thế Nhân hưởng thụ vô cùng, sắc mặt vui mừng nói: “Sư phụ… vũ khí địa giai này vô cùng quý giá, đồ nhi muốn luyện hoá nó.”
Phạm Tu Văn nghiêm mặt nói: “Ngươi dám?!”
“Bản thân mình đã ra nông nỗi này mà còn có can đảm hù doạ người khác hả?” Tiểu Diên Nhi nói.
Trần Trung Hạc đã chết, luyện hoá vũ khí của hắn sẽ khiến hắn chết cũng không nhắm mắt!
Minh Thế Nhân mặc kệ mấy chuyện này!
“Thỉnh cầu sư phụ đáp ứng!”
Chương 89 Kẻ chủ mưu sau lưng
Hắn muốn luyện hoá vũ khí của người đã chết.
Với tư cách là thủ lĩnh hắc kỵ, Phạm Tu Văn đương nhiên vô cùng tức giận.
Nhưng bại tướng dưới tay nào có quyền lên tiếng.
Nếu chuyện này xảy ra ở danh môn chính đạo thì hắn còn có thể nhục mạ bọn họ mấy câu, nhưng nơi đây là Ma Thiên Các. Cho dù Minh Thế Nhân rút gân lóc xương Trần Trung Hạc hắn cũng không nói được gì.
Phạm Tu Văn chỉ có thể trừng mắt nhìn đám người này, cố gắng điều động nguyên khí lần nữa nhưng đan điền vẫn rỗng tuếch như trước.
Phạm Tu Văn cũng được xem là người có kiến thức rộng rãi, từ Nam chí Bắc có hàng trăm môn phái tu hành, loại công pháp hay chiêu thức gì hắn cũng đã từng thấy qua, nhưng một chiêu Lồng Giam Trói Buộc này là hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Đối với những thứ không biết con người ta thường khó nảy sinh lòng kháng cự.
Lục Châu ngồi ngay ngắn trên đại điện, quan sát thanh đao kia, thản nhiên nói: “Trình lên.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Trong lòng Minh Thế Nhân mừng thầm, hai tay dâng thanh bảo đao lên cung cung kính kính đưa tới trước mặt Lục Châu.
Sau đó lại cung cung kính kính lùi về một bên.
Vũ khí thiên giai quá mức thưa thớt, rất nhiều tu hành giả cả đời đều không thể đạt được. Hơn nữa nếu tu vi không đạt tới Nguyên Thần cảnh thì dù có vũ khí thiên giai cũng không dám tuỳ tiện lấy ra. Thiên giai tuy mạnh nhưng muốn dựa vào nó để vượt cấp chiến đấu là chuyện cực kỳ khó khăn.
Có được một thanh vũ khí địa giai đã là rất tốt rồi. Qua một thời gian nữa hắn sẽ rèn luyện nó thêm vài lần để nó trở thành thiên giai. Chỉ là muốn luyện hoá một vũ khí đã nhận chủ là chuyện có độ khó cực cao, không tốn mấy chục năm thì không được. Nhưng nếu đem so sánh với giá trị của vũ khí thì rất nhiều tu hành giả đều sẽ nguyện ý làm vậy.
Lục Châu nhấc thanh đoản đao lên, dò xét một lúc.
Tạo hình của đoản đao không được xinh đẹp cho lắm, nếu không nói là khá xấu.
Tay trái Lục Châu nâng lên, Vị Danh Kiếm lặng yên xuất hiện trong lòng bàn tay, chém về phía thanh đao kia.
Choang!
Đám người sững sờ.
Không hiểu Lục Châu đang định làm gì.
Từ góc độ của bọn họ nhìn xem thì Lục Châu dường như đang dùng ngón tay vạch lên thân đao.
Dù có thế nào thì thanh đao này cũng là vũ khí địa giai đỉnh phong, muốn dùng tay không chém đứt không khỏi có chút buồn cười.
Nhưng Lục Châu đã làm thế thì những người khác sao dám đưa ra ý kiến.
Phạm Tu Văn trầm giọng nói: “Ma đầu không hổ là ma đầu, ngấp nghé đồ vật của người chết… không sợ ban đêm ngủ không yên giấc hay sao?”
Minh Thế Nhân liếc mắt nói:
“Theo lời ngươi nói thì trong tu hành giới, những kẻ tranh đoạt vũ khí của nhau đều không thể ngủ yên rồi hả?”
Phạm Tu Văn nhất thời nghẹn lời.
Loại sự tình này đúng là xảy ra rất phổ biến.
Lục Châu kiểm tra vũ khí xong, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vị Danh Kiếm va chạm với Thư Hùng Song Kiếm, không thấy Thư Hùng Song Kiếm bị làm sao. Mà cái vũ khí địa giai đỉnh phong này cũng không sứt mẻ gì. Vậy thì độ sắc bén của Vị Danh Kiếm còn chưa đạt tới địa giai hay sao?
Lục Châu ném đoản đao ra.
Minh Thế Nhân vội vàng đón lấy, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Nhưng ngay lúc hắn vừa chạm vào thanh đao thì đột nhiên… soạt một tiếng… lưỡi đao nứt ra làm đôi.
Biến thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.
Minh Thế Nhân ngây ra như phỗng, mặt mày ngơ ngác nhìn thanh đoản đao đã bị huỷ.
Vết nứt sắc bén đều đặn hệt như vết dao cắt vào đậu hũ.
Phạm Tu Văn nhướng mày.
Ngay cả Lục Châu cũng cảm thấy bất ngờ… trong lòng hắn kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thong dong bình tĩnh.
Điều này đã chứng minh Vị Danh Kiếm mạnh hơn vũ khí địa giai đỉnh phong, vậy phẩm giai của nó hẳn là ở mức thiên giai.
Một vũ khí thiên giai có thể chuyển đổi thành đủ loại hình dạng, đúng là một bảo vật vô giá.
Mặt Minh Thế Nhân đờ ra, sau đó biến thành đau khổ như đang ăn quả mướp đắng… Thật vất vả mới đoạt được vũ khí, rốt cuộc bị sư phụ dùng tay không chém đứt!
Sư phụ ơi sư phụ, đồ nhi biểu hiện còn chưa đủ tốt sao?
Thanh âm Lục Châu lúc này mới vang lên: “Chỉ là vũ khí địa giai, sao có thể xứng vào Ma Thiên Các?”
“…”
Minh Thế Nhân sửng sốt, ‘chỉ là vũ khí địa giai’…
Nói vậy là còn có vũ khí càng tốt hơn hay sao?
Tiểu Diên Nhi cười đùa nói: “Tứ sư huynh, huynh xem trong tay tam sư huynh là gì? Nó chính là Bá Vương Thương, uy phong lắm đúng không? Vừa rồi tam sư huynh dựa vào thanh vũ khí này mà lấy một địch hai đó!”
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh.
Thanh Bá Vương Thương ngạo nghễ và vết khắc hình bàn long đủ để chứng minh nó là một vũ khí không hề tầm thường.
Nhớ lúc thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, Minh Thế Nhân khuyên Đoan Mộc Sinh rời đi, nhưng Đoan Mộc Sinh vẫn không chịu, cũng bởi vì Bá Vương Thương.
Không ngờ sư phụ lại đem vũ khí quý giá như vậy ban cho Đoan Mộc Sinh!
Không công bằng!
Đối xử quá không công bằng rồi nha!
So sánh với vũ khí thiên giai, vũ khí địa giai đỉnh phong trong phút chốc trở thành rác rưởi.
“Sư phụ thần uy cái thế, loại mặt hàng phế phẩm không chịu nổi một chiêu của sư phụ như thế này, xem ra là thứ vứt đi!” Minh Thế Nhân một cước đá thanh đoản đao
lăn sang bên cạnh.
Mắng vũ khí xong, Minh Thế Nhân lại cười đùa tí tửng hỏi: “Sư phụ… khi nào thì đồ nhi… cũng được ban cho một kiện binh khí thuận tay?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Làm tốt bổn phận của ngươi.”
Minh Thế Nhân nghe vậy vui mừng quá đỗi, điều này đồng nghĩa với việc đã đáp ứng sẽ cho hắn một kiện vũ khí thiên giai.
Tuy sư phụ không nói rõ lúc nào mới cho, nhưng sư phụ là người coi trọng chữ tín, có thể nói ra lời này cũng gần như là đã xác định.
Minh Thế Nhân không nói hai lời, lại lần nữa quỳ xuống chắp tay, dập đầu hành lễ: “Đa tạ sư phụ! Đồ nhi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, không phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Độ trung thành +2%.
Lục Châu nhẹ nhàng gật đầu.
Độ trung thành của hắn đã cao hơn rất nhiều so với lúc Lục Châu vừa mới xuyên qua, cũng càng lúc càng ổn định.
Nếu chỉ dùng vũ lực để nhấn nhiếp thì rất khó đi xa được.
“Cung chủ!”
“Cung chủ, người sao vậy?”
Hai tên nữ tu Diễn Nguyệt Cung đột nhiên đỡ Diệp Thiên Tâm dậy.
Diệp Thiên Tâm không hiểu vì sao đã rơi vào hôn mê sâu.
Tiểu Diên Nhi rất nhanh chạy tới, kiểm tra một chút rồi nói: “Nàng ta không sao, hô to gọi nhỏ làm gì! Doạ sư phụ ta kìa!”
“…”
Minh Thế Nhân âm thầm nghẹn họng. Tiểu sư phụ nói câu nào cũng luôn miệng sư phụ sư phụ, hắn thật là mặc cảm!
Lục Châu xua tay nói: “Đưa nó về Nam Các để nó tỉnh táo lại.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Tiểu Diên Nhi mang theo Diệp Thiên Tâm và hai tên nữ tu rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu cũng chú ý thấy độ thù hận của Diệp Thiên Tâm đang nhanh chóng hạ xuống… Rõ ràng điểm mấu chốt nằm ở sự tình Ngư Long thôn bị đồ sát.
Hắn vốn chỉ định để Phạm Tu Văn ra mặt, làm rõ sự tình là đủ.
Nhưng không ngờ Phạm Tu Văn lại che che giấu giấu, thà chết cũng không chịu nói, điều này càng làm tăng thêm lòng hiếu kỳ của Lục Châu.
Vả lại, chuyện này rất có khả năng có liên quan đến phần ký ức bị thiếu của hắn.
Suy tư một lát, Lục Châu thản nhiên nói: “Phong bế tu vi hắn, giải xuống đi.”
“Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Bàn tay Đoan Mộc Sinh bắt lấy bả vai Phạm Tu Văn.
Phạm Tu Văn bị Lồng Giam Trói Buộc khống chế như con gà con bị nhốt trong lồng, Đoan Mộc Sinh dùng một tay nhấc hắn lên, xách ra bên ngoài đại điện.
Lục Châu không rõ thẻ đạo cụ Lồng Giam Trói Buộc có thể duy trì trong thời gian bao lâu.
Để đảm bảo vạn vô nhất thất, cứ phong bế tu vi của hắn cho chắc.
Thời gian còn nhiều, Lục Châu vẫn có phương pháp để cạy miệng hắn, moi ra tên chủ mưu phía sau.
Trong lúc hắn đang suy tư, một tên nữ tu chậm rãi đi đến.
“Các, Các chủ… Đám hắc kỵ dưới núi không chịu rời đi, đang gây sự ầm ĩ…”
Phạm Tu Văn đã bị bắt, bọn họ đương nhiên sẽ không rời đi.
Ngẫm lại chuyện này có liên quan đến bên trong cung, Lục Châu lạnh nhạt nói: “Phạm Tu Văn sẽ ở lại Ma Thiên Các, bảo những người không liên quan rời khỏi đây đi.”
Hắn cố ý dùng hai tiếng “ở lại” cho thấy Phạm Tu Văn vẫn còn sống.
“Nếu… nếu bọn họ vẫn không chịu đi thì sao ạ?” Nữ tu chột dạ nhìn Lục Châu.
“Giao cho Minh Thế Nhân đi làm chuyện này.”
“Vâng, ta đi cáo tri cho tứ tiên sinh ngay.”
Dưới chân núi Kim Đình Sơn, cách bình chướng vài trăm mét.
Mấy chục tên hắc kỵ sĩ đứng ngẩng mặt nhìn lên Ma Thiên Các.
Vì có bình chướng ngăn cản nên bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài mà lo lắng.
Cách đám hắc kỵ một quãng, ở trong rừng cây có một thanh bào nam tử phong độ nhẹ nhàng đang yên lặng nhìn tình cảnh trước mắt.
Phía sau lưng thanh bào nam tử có một tên hắc y nhân đang cung kính khom người: “Tiền bối muốn ra tay với đám người này sao?”
Chương 90 Sư huynh, nhẹ tay chút
Thanh bào kiếm khách không nhìn tên hắc y nhân sau lưng, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
“Nói với Giáo chủ của các ngươi, hôm nay ta không muốn giết người, thật sự xin lỗi.”
Không biết vì cái gì.
Hắc y nhân kia vừa nghe được mấy chữ “thật sự xin lỗi” liền vô thức lui về sau một bước, lúng túng nói: “Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị tiền bối đánh giết, không biết mục tiêu kế tiếp của tiền bối là ai?”
Thanh bào kiếm khách khẽ liếc nhìn hắn.
Hắc y nhân lại lui thêm vài bước.
Trong lòng hắn cực kỳ chột dạ, rất sợ vị tiền bối này sẽ nói, ‘mục tiêu kế tiếp chính là ngươi’.
“Đừng sợ, ta đối xử với mọi người luôn luôn ôn hoà, điểm này Giáo chủ nhà các ngươi hiểu rõ nhất.” Thanh bào kiếm khách thản nhiên nói.
“Ách… là do khí tức của tiền bối quá cường đại nên vãn bối có hơi áp lực! Mong tiền bối đừng trách.” Hai chân hắc y nhân run lên.
“Thế thì tốt.”
Thanh bào kiếm khách rất bình thản đáp lời.
“Khoảng thời gian này rất cảm tạ ngươi đã truyền tin tức tới cho ta.”
Hắc y nhân lau mồ hôi trên mặt, thở phào một hơi.
Đúng lúc này thanh bào kiếm khách lại nói thêm một câu.
“Có điều… nếu như ta muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ nói trước cho ngươi biết, bằng hữu.”
“…”
Trước khi nói ra hai chữ ‘bằng hữu’, hắn có dừng lại một chút.
Hắn y nhân nghe xong chỉ muốn khóc ngay tại chỗ.
Trước khi giết người còn phải thông báo cho đối thủ biết nữa sao?
Hắc y nhân không dám đáp lời, chỉ đành ngoan ngoãn đứng ở phía sau.
Thanh bào kiếm khách quay đầu nhìn về phía đám hắc kỵ, khẽ lắc đầu thở dài. “Thủ lĩnh hắc kỵ Phạm Tu Văn lên núi đã nửa ngày, chắc là… không ra được nữa.”
“Tiền, tiền bối… không chờ nữa sao?”
“Những tên còn lại, không thú vị.”
Thanh bào kiếm khách xoay người nhoáng một cái, một bước đi mấy chục trượng, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa núi rừng.
Hắc y nhân suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất, thầm thở phào một cái… cái nhiệm vụ đáng ghét này… đúng là muốn mạng người ta mà!
Sau khi bình phục lại tâm tình, hắc y nhân quan sát đội nhân mã trước mặt.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay ra khỏi bình chướng, lượn một vòng trên đầu đám hắc kỵ rồi quay về.
“Ma Thiên Các Minh Thế Nhân?”
Đám hắc kỵ cho dù được huấn luyện nghiêm chỉnh cỡ nào, trước sự uy hiếp của Minh Thế Nhân cũng đành phải liên tiếp lui lại, từ từ rời khỏi Kim Đình Sơn.
Hắc y nhân gật gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Khó trách Kiếm Ma tiền bối không muốn ở lại… ngay cả bát diệp Phạm Tu Văn cũng không làm gì được Ma Thiên Các… Ha ha, thủ đoạn của lão ma đầu thật khiến người ta bội phục… bội phục.”
Thân hình hắc y nhân cũng loáng lên, biến mất giữa núi rừng.
Trên Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn số điểm công đức trên giao diện Hệ thống, chỉ có 2.210 điểm.
Điểm công đức ban thưởng khi bắt được Phạm Tu Văn kém xa điểm thưởng khi đánh giết một tên cao thủ tu vi Nguyên Thần cảnh.
Có 5 điểm may mắn… lần trước rút hai lần, lần này hắn sẽ rút một lần thôi, quá tam ba bận…
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu gục đầu xuống.
Cố gắng kềm chế cơn xúc động muốn tiếp tục rút thưởng.
Trò này cũng tương tự với luyện khí, để càng lâu càng có nhiều cơ hội trúng, không thể nóng đầu làm liều.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch
Điểm công đức: 2.160
Pháp thân: Tứ Tượng Tung Hoành
Tuổi thọ còn lại: 5.801 ngày
Đạo cụ: thẻ Một Kích Chí Mạng x 1, thẻ Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), thẻ Lồng Giam Trói Buộc x 5, Bạch Trạch, Bệ Ngạn
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, phải luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng)
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư.
“Pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên giá tám ngàn điểm công đức…” Lục Châu nhíu mày.
Cho dù hắn có giết sạch đám người Phạm Tu Văn cũng không đủ.
Mà đây chỉ mới là Ngũ Khí Triều Nguyên.
Sau này còn phải mua pháp thân Lục Hào Ly Hợp, Thất Tinh Chuyển Hồn, Bát Pháp Vận Thông… Mấy thứ này chắc chắn sẽ không rẻ hơn Ngũ Khí Triều Nguyên rồi.
Lục Châu vung tay lên, giao diện biến mất.
Cũng không có gì khó khăn, Cơ Thiên Đạo tốn cả ngàn năm mới đi lên đỉnh phong, ta mới tu luyện được bao lâu chứ.
Dục tốc bất đạt!
“Sư phụ, đồ nhi đã nhốt bọn họ lại, cam đoan sẽ không phát sinh bất trắc… Sư phụ?”
Minh Thế Nhân từ tít đằng xa chạy vào trong đại điện.
Thấy Lục Châu đang trầm tư, hắn lập tức cúi đầu khom lưng, trông nịnh nọt đến cực điểm.
Có lẽ là do nhìn mãi cũng quen, Lục Châu cũng không thấy có gì phản cảm… hắn thích nịnh nọt thì mặc kệ hắn thôi.
Con hàng này khiến Lục Châu cảm giác như hắn đã bị Hoà Thân nhập hồn.
(Chú thích: Hoà Thân là một trọng thần dưới triều vua Càn Long, không chỉ là tham quan đệ nhất của triều Thanh mà còn là người có khả năng xu nịnh hơn người.)
“Có chuyện gì?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
“Sư phụ, Phạm Tu Văn mãi vẫn không chịu khai ra người chủ mưu phía sau sự việc đồ sát Ngư Long thôn… đồ nhi cảm thấy hay là…” Minh Thế Nhân làm tư thế chém xuống, trên mặt vẫn giữ ý cười.
Lục Châu lườm hắn một cái. “Phạm Tu Văn là thủ lĩnh hắc kỵ, có thể leo lên được vị trí này há để yên cho ngươi vu oan giá hoạ?”
“Nếu hắn vẫn nhất quyết không khai thì phải làm sao bây giờ?” Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi.
“Không vội.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước xuống bậc thang. “Có thể sai khiến người như Phạm Tu Văn, kẻ đứng sau màn này không hề đơn giản.”
“Sư phụ định ra tay với người trong cung?” Minh Thế Nhân cẩn thận dò hỏi.
Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh, không đáp lời hắn.
Hiện tại nguồn tin tức duy nhất về người trong cung chỉ có Giang Ái Kiếm cung cấp cho hắn.
Giang Ái Kiếm có thể lấy được hồ sơ vụ án trong cung, rõ ràng là thủ đoạn rất cao minh… Nhưng vấn đề là, Giang Ái Kiếm đã rời khỏi hoàng cung, loại chuyện cơ mật như hồ sơ vụ án sao có thể để hắn tuỳ tiện lấy được?
Có khi hồ sơ vụ án này là do người trong cung cố ý lộ ra bên ngoài, để Ma Thiên Các và hắc kỵ đều trở thành quân cờ trong tay hắn, mặc hắn lợi dụng.
Nghĩ đến đây, Lục Châu thản nhiên nói: “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Việc thẩm vấn Phạm Tu Văn ta giao cho ngươi.” Lục Châu khoát tay nói.
Minh Thế Nhân cung kính đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, đồ nhi nhất định sẽ thẩm vấn hắn, nhanh chóng tra ra kẻ chủ mưu đằng sau!”
Nói xong lời này, Minh Thế Nhân lại ngẩng đầu lên.
“Sư phụ, một mình Phạm Tu Văn đã lợi hại như vậy, còn thêm hai tên cao thủ trong nhóm hắc kỵ… Đồ nhi dù sao cũng chỉ mới bước vào Nguyên Thần cảnh, ngay cả một vũ khí vừa tay cũng chưa có, người xem có nên…”
“Cút.”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng lại, chuồn ra khỏi Ma Thiên Các.
Gương mặt Minh Thế Nhân như ăn phải mướp đắng, cái gì mà vũ khí, cái gì mà thiên giai!
Nhớ tới thanh đoản đao bị phá huỷ kia, trong lòng hắn lại đau xót không thôi.
“Lão tứ?”
“Ai? Ai gọi ta đó?” Trong lòng khó chịu, Minh Thế Nhân gắt gỏng.
“Lão tứ… Lại đây, tập luyện với ta một chút, xem Bá Vương Thương của ta này!” Đoan Mộc Sinh vừa nói vừa xoay xoay Bá Vương Thương trong tay.
“Tam, tam sư huynh? Ta còn có việc phải làm…”
“Không được, cả cái Ma Thiên Các này chỉ có đệ có thể đánh được với ta vài chiêu. Hai tên Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bây giờ đánh không cân sức, không cách nào tập luyện cho đàng hoàng được.” Đoan Mộc Sinh bước tới, vỗ mạnh lên vai hắn hai cái.
Con ngươi Minh Thế Nhân đảo một vòng rồi nói: “Sư phụ bảo ta đi thẩm vấn Phạm Tu Văn… chuyện này liên quan đến chân tướng của Ngư Long thôn, hay là sư huynh đi tìm tiểu sư muội luận bàn đi nha?”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Tiểu Diên Nhi lướt ngang trên không trung rồi đáp xuống nhánh cây ở gần đó.
“Ta đi mách sư phụ, các huynh ăn hiếp ta…” Nói xong nàng lập tức rời đi.
“…”
Đoan Mộc Sinh nhướng mày, thở dài rồi lắc đầu. “Đợi lát nữa đệ hãy đi thẩm vấn Phạm Tu Văn, bây giờ chúng ta luận bàn một chút nào…” Hắn lại vỗ bả vai Minh Thế Nhân lần nữa.
“Sư, sư huynh… nhẹ, nhẹ tay chút…”