Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 80 ANH LÀ CHỒNG CŨ CỦA CÔ ẤY_
CHƯƠNG 80: ANH LÀ CHỒNG CŨ CỦA CÔ ẤY?
Tôi cười lạnh. Vào khoảnh khắc Bùi Minh xuất hiện, tôi còn tưởng anh dẫn luật sư tới nộp tiền bảo lãnh cho tôi. Thì ra lại là tôi tự mình ảo tưởng, hoặc là tôi đã đánh giá cao bản thân. Chẳng qua Bùi Minh tới nơi này chỉ để buông một lời tiên đoán vậy thôi.
“Đành nhận cát ngôn của anh vậy. Tôi mệt chết mất, anh Bùi, mời anh đi cho.”
Vì chứng kiến Lục Mạnh Chu sảy thai nên tâm trạng tôi không được tốt lắm, hễ trông thấy Bùi Minh tôi lại nghĩ tới đứa bé mới chào đời đã rời bỏ thế giới này.
“Lâm Đông Mỹ, sao sắc mặt em kém vậy? Có phải em ngã bệnh rồi không?” Bùi Minh cau mày, chăm chú quan sát gương mặt tái nhợt của tôi.
“Đi đi! Bảo anh đi đi mà! Đi đi!” Rốt cuộc tôi không kiềm nén được tâm tình mình, gạt đổ toàn bộ đồ trên mặt bàn xuống đất. Cái chén trên rơi loảng xoảng.
Nghe được tiếng đổ vỡ trong phòng, cảnh sát nhanh chân chạy đến. Thấy một đống lộn xộn dưới đất, họ đang định đi đến ép hỏi tôi thì Bùi Minh khoát tay, ra hiệu họ đừng lại gần.
“Tâm trạng cô ấy không được tốt, mọi người để cô ấy yên tĩnh một lát đi.” Bùi Minh nhìn xoáy vào tôi, không nói thêm gì nữa, cứ vậy quay người bỏ đi.
Tôi chán nản ngồi trên ghế, úp mặt vào lòng bàn tay. Đôi khi thời gian tựa một con dao, không những không chữa lành vết thương mà ngược lại còn găm sâu hơn. Cuối cùng càng để lâu, vết thương lại càng sâu, càng nhói buốt tim gan!
Tôi không phải đợi ở đồn cảnh sát lâu. Ngay ngày hôm sau, Từ Hùng nhờ quan hệ tìm cho tôi một luật sư tin cậy, nộp tiền bảo lãnh tôi ra ngoài.
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi bắt gặp Từ Hùng đang đứng ở ngay cổng. Có lẽ hôm nay anh ấy không phải trực cho nên mặc thường phục thoải mái, hai tay đút túi quần, mặt mũi tuấn tú, thoạt nhìn giống một chàng trai ăn mặc thời thượng theo trào lưu.
Tôi hơi kinh ngạc. Trước kia tôi chỉ cho rằng Từ Hùng là một cảnh sát bình thường, tuy nhiên lúc tôi đi ra, luật sư tiết lộ cho tôi biết, nếu Từ Hùng không nhờ quan hệ thì chắc là tôi chẳng thể dễ dàng được bảo lãnh đến vậy. Dù sao tôi đã đắc tội người nhà họ Bùi cơ mà.
Nhà họ Bùi gây áp lực cho cấp trên, mà Từ Hùng có thể chống lại họ, bảo vệ tôi bình yên ra ngoài. Tôi bắt đầu cảm thấy xa lạ với Từ Hùng rồi. Rốt cuộc bối cảnh của anh ấy thế nào mới có thể chống đối nhà họ Bùi được?
“Cảm ơn anh Từ.” Tôi thật lòng cảm ơn anh ấy. Cho dù anh ấy có ra sao thì vẫn đúng là anh ấy cứu tôi.
Từ Hùng xua tay: “Thật ra anh chưa làm gì cả. Dòng họ lớn như nhà họ Bùi ấy mà, nếu bọn họ quyết tâm xử lý em bằng được thì anh cũng không có cách gì giúp cả. Chẳng qua không biết tại sao bọn họ lại rút đơn kiện, còn chính miệng thừa nhận là Lục Mạnh Chu tự ngã, không phải em đẩy. Coi như anh không bảo lãnh cho em thì muộn nhất tối nay em cũng được thả.”
Tôi hơi ngẩn người, không ngờ chuyện này xảy ra bước ngoặt lớn đến vậy chỉ trong thời gian ngắn. Tôi vốn cho rằng Lục Mạnh Chu hạ quyết tâm chơi tôi một vố, cố ý đổ tội xấu lên đầu tôi, thuận tiện giải quyết vụ đứa trẻ trong bụng. Song nào ngờ, Lục Mạnh Chu lại đổi ý nhanh đến vậy, là điều gì khiến cô ta phải làm thế?
Tôi vô thức nhớ đến Bùi Minh, nhớ đến thời điểm tôi vừa bị giam giữ, anh đã nói với tôi rằng, tôi không phải ở đây lâu đâu. Chẳng lẽ là Bùi Minh làm ư?
“Đang nghĩ gì mà tập trung thế?” Từ Hùng vươn ngón trỏ khẽ gõ trán tôi.
Tôi choàng tỉnh, hoảng hốt không thôi, có phải động tác vừa rồi của Từ Hùng thân thiết quá không? Lại liếc sang Từ Hùng, thấy anh không có biểu cảm gì khác thường, tôi lại thầm nghĩ, chắc là mình cả nghĩ rồi.
“Mấy ngày qua em phải chịu nhiều vất vả rồi, xem em gầy rộc đi kìa, anh mời em đi ăn món gì ngon ngon nhé.”
Tôi lập tức vui vẻ: “Rõ ràng là anh giúp em, sao em dám để anh chi tiền chứ. Cứ để em mời anh ăn cơm đi.”
Từ Hùng nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh. Anh tự nhiên nhận lời: “Được, vậy hôm nay sẽ để em chủ chi.”
Chúng tôi tìm một nhà hàng thịt nướng gần đây.
Nói thật, Từ Hùng rất dễ tiếp xúc và cũng là người biết đối nhân xử thế. Lúc tôi về Vũ Hán, không mang theo đứa bé, anh ấy cũng không hỏi chuyện con tôi, chứng tỏ anh ấy là người thông minh biết nghĩ.
Mặc dù Molly có khả năng đã có người trong lòng, nhưng phần lớn là yêu đơn phương, trước hết tôi sẽ xem xét chọn lựa đối tượng giúp cô ấy vậy.
“Anh Từ, anh tốt thế này chắc là đã có bạn gái rồi nhỉ?” Tôi vừa nướng thịt vừa hỏi vu vơ.
Điều kiêng kị nhất là một bên nhiệt tình còn một bên thì hờ hững. Nhỡ đâu Từ Hùng đã có bạn gái, vậy anh ấy chẳng mượn tôi bận tâm đến vấn đề này.
Từ Hùng hơi sửng sốt, nhìn tôi chăm chú. Dưới ánh đèn, tròng mắt màu nâu trở nên sâu hút, tựa viên mã não ẩn chứa ma lực thần kỳ, chỉ muốn hút trọn linh hồn tôi vào.
Tôi hơi mất tự nhiên: “Sao thế? Em hỏi quá đột ngột à?”
Ánh mắt Từ Hùng vẫn lặng lẽ rơi trên người tôi: “Không, sao tự dưng hỏi chuyện này?”
“À, chẳng qua em nghĩ người tốt như anh, nhất định đã có đối tượng rồi nhỉ?”
Ánh mắt anh dần dần trở nên nóng bỏng, anh cất giọng khàn khàn: “Không đâu, nào có cô gái nào nguyện ý theo gã đàn ông suốt ngày lăn lộn trong mưa bom bão đạn đâu?”
Tôi vừa nghe đã cảm thấy thích thú. Không ngờ Từ Hùng vẫn còn độc thân, hơn nữa điều kiện của anh ấy còn tốt nữa, hoàn toàn có thể giới thiệu cho Molly làm quen. Về phần hai người có đến được với nhau hay không thì phải xem duyên phận.
“Ha ha, vậy là người ta không có mắt rồi. Một người đàn ông vừa anh tuấn vừa có trách nhiệm như anh bây giờ hiếm lắm.”
“Vậy hả?” Đôi mắt Từ Hùng lóe lên vẻ khác thường, “Em nghĩ anh rất tốt hả?”
“Vâng.” Tôi gật mạnh đầu, cúi đầu uống sữa đậu, không nhận ra ánh mắt nóng rực và hầu kết đang lên xuống của Từ Hùng.
Ăn cơm xong, Từ Hùng bèn đưa tôi về nhà.
Chúng tôi dạo bước bên lề đường Tân Giang, gió đêm thổi đến mang theo hơi lạnh từ mặt sông. Tôi vốn sợ lạnh, không chịu được nên rụt cổ lại.
Từ Hùng cởi áo khoác ra choàng lên người tôi. Lúc hai cánh tay của Từ Hùng ôm lên vai tôi, tôi phòng ngự theo bản năng, hạ vai xuống.
Cơn gió đưa tiếng cười sang sảng của Từ Hùng vào tai tôi: “Chỉ là khoác thêm áo cho em thôi mà, đừng sợ hãi.”
Từ Hùng khẽ vỗ vai tôi, cảm giác này thật thân thiết, giống như một người anh có thể tin tưởng.
Tôi từ từ thả lỏng người: “Ngại quá, em không quen tiếp xúc quá gần với người khác.” Từ sau đợt bị bắt cóc ấy, tôi vô cùng sợ đàn ông xa lạ tới gần.
Đường Tân Giang cách nhà tôi không xa, lúc về đến nhà thì vài ngọn đèn đằng trước bắt đầu bật sáng nơi con ngõ tối. Một bóng dáng cao lớn dựa vào tường. Người đàn ông mặc áo gió màu xám tựa bức tranh thủy mặc, gần như hòa cùng bóng đêm. Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc chưa hút hết. Nhìn thấy tôi và Từ Hùng đi tới, anh từ từ ngoảnh sang, lẳng lặng quan sát tôi. Đôi mắt anh u tối tựa màn đêm, càng khiến người ta kinh hãi.
Khói thuốc chậm rãi lượn lờ quanh chúng tôi. Ánh mắt anh chuyển từ người tôi sang Từ Hùng.
Từ Hùng cũng lặng lẽ đánh giá Bùi Minh. Hai người họ cứ thế im lặng trong màn đêm im ắng, ánh mắt giao nhau như thể phát ra tiếng bắt lửa.
“Anh chính là Bùi Minh à?” Giọng Từ Hùng chầm chậm vang lên, mặc dù là câu hỏi nhưng mang theo sự chắc chắn. Tôi cảm giác giọng anh ấy có chút gì đó khiêu khích và bất thiện.
“Phải.” Bùi Minh trả lời ngắn gọn mà lạnh lùng, trước sau như một.
“À.” Từ Hùng nhếch miệng khẽ cười. Hàm răng trắng đều kia đột nhiên khiến tôi cảm thấy rét lạnh.
“Chồng cũ của Đông Mỹ à?”
Bùi Minh hơi cau mày, đôi mắt ngập tràn vẻ nguy hiểm làm người ta sợ hết hồn hết vía.
“Đông Mỹ ư?” Bùi Minh lạnh giọng hỏi.
Tôi nhức đầu day ấn thái dương, hẳn là trước kia hai người này chưa từng gặp nhau mới đúng nhỉ? Vậy mà không khí giữa hai người họ quá bất thường, giống như chạm trán kẻ thù vậy.
“Anh Từ, anh về đi, hôm nay cảm ơn anh. Anh về đi thôi.”
Tôi hơi mệt, không muốn ở trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này nữa, đành phải tách hai người này ra.
“Ừ, hôm nay em quả thật đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.” Từ Hùng rất tự nhiên đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi mất tự nhiên, toàn thân cứng dờ, vô thức ngoảnh sang nhìn Bùi Minh. Đôi mắt tối đen của anh vụt sáng, cả người toát lên hơi thở áp bách kinh người.
May mà Từ Hùng nhanh chóng buông tôi ra. Tôi đang định cởi áo khoác trên người trả lại cho Từ Hùng thì anh ấy lại ấn vai tôi xuống: “Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh đấy. Đông Mỹ, em mặc áo của anh rất đẹp.” Từ Hùng nhoẻn môi cười với tôi, đơn thuần như trẻ con.
Tôi chẳng cần quay đầu lại xem cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng kìm nén của Bùi Minh.
“Cảm ơn, lần sau em trả lại áo cho anh vậy.” Tôi khách sáo cảm ơn Từ Hùng.
Từ Hùng vừa cười vừa ngoảnh lại liếc Bùi Minh, sau cùng anh ấy quay người rời khỏi con ngõ.
Dõi theo bóng dáng Từ Hùng khuất dần, tôi quay lại lừ Bùi Minh: “Anh Bùi, anh cũng nên về thôi, tôi...”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Bùi Minh ngắt ngang: “Hắn chính là người đàn ông đưa em đi khỏi Vũ Hán phải không?”
Tôi bỗng sửng sốt, đầu óc như trong trạng thái ngừng hoạt động, nhìn Bùi Minh thật lâu mà chẳng thốt nổi một lời.
“Anh nói gì cơ? Lúc tôi rời khỏi Vũ Hán anh cũng ở sân bay sao?”
“Đâu chỉ có ở sân bay, anh còn chứng kiến em và Từ Hùng thân mật với nhau, bịn rịn đặc sắc thế mà!”
Giọng nói lạnh như băng của Bùi Minh tựa một quả bom nổ vang bên tai tôi! Hóa ra lúc ấy anh thật sự có mặt ở sân bay!
Tôi cười lạnh. Vào khoảnh khắc Bùi Minh xuất hiện, tôi còn tưởng anh dẫn luật sư tới nộp tiền bảo lãnh cho tôi. Thì ra lại là tôi tự mình ảo tưởng, hoặc là tôi đã đánh giá cao bản thân. Chẳng qua Bùi Minh tới nơi này chỉ để buông một lời tiên đoán vậy thôi.
“Đành nhận cát ngôn của anh vậy. Tôi mệt chết mất, anh Bùi, mời anh đi cho.”
Vì chứng kiến Lục Mạnh Chu sảy thai nên tâm trạng tôi không được tốt lắm, hễ trông thấy Bùi Minh tôi lại nghĩ tới đứa bé mới chào đời đã rời bỏ thế giới này.
“Lâm Đông Mỹ, sao sắc mặt em kém vậy? Có phải em ngã bệnh rồi không?” Bùi Minh cau mày, chăm chú quan sát gương mặt tái nhợt của tôi.
“Đi đi! Bảo anh đi đi mà! Đi đi!” Rốt cuộc tôi không kiềm nén được tâm tình mình, gạt đổ toàn bộ đồ trên mặt bàn xuống đất. Cái chén trên rơi loảng xoảng.
Nghe được tiếng đổ vỡ trong phòng, cảnh sát nhanh chân chạy đến. Thấy một đống lộn xộn dưới đất, họ đang định đi đến ép hỏi tôi thì Bùi Minh khoát tay, ra hiệu họ đừng lại gần.
“Tâm trạng cô ấy không được tốt, mọi người để cô ấy yên tĩnh một lát đi.” Bùi Minh nhìn xoáy vào tôi, không nói thêm gì nữa, cứ vậy quay người bỏ đi.
Tôi chán nản ngồi trên ghế, úp mặt vào lòng bàn tay. Đôi khi thời gian tựa một con dao, không những không chữa lành vết thương mà ngược lại còn găm sâu hơn. Cuối cùng càng để lâu, vết thương lại càng sâu, càng nhói buốt tim gan!
Tôi không phải đợi ở đồn cảnh sát lâu. Ngay ngày hôm sau, Từ Hùng nhờ quan hệ tìm cho tôi một luật sư tin cậy, nộp tiền bảo lãnh tôi ra ngoài.
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi bắt gặp Từ Hùng đang đứng ở ngay cổng. Có lẽ hôm nay anh ấy không phải trực cho nên mặc thường phục thoải mái, hai tay đút túi quần, mặt mũi tuấn tú, thoạt nhìn giống một chàng trai ăn mặc thời thượng theo trào lưu.
Tôi hơi kinh ngạc. Trước kia tôi chỉ cho rằng Từ Hùng là một cảnh sát bình thường, tuy nhiên lúc tôi đi ra, luật sư tiết lộ cho tôi biết, nếu Từ Hùng không nhờ quan hệ thì chắc là tôi chẳng thể dễ dàng được bảo lãnh đến vậy. Dù sao tôi đã đắc tội người nhà họ Bùi cơ mà.
Nhà họ Bùi gây áp lực cho cấp trên, mà Từ Hùng có thể chống lại họ, bảo vệ tôi bình yên ra ngoài. Tôi bắt đầu cảm thấy xa lạ với Từ Hùng rồi. Rốt cuộc bối cảnh của anh ấy thế nào mới có thể chống đối nhà họ Bùi được?
“Cảm ơn anh Từ.” Tôi thật lòng cảm ơn anh ấy. Cho dù anh ấy có ra sao thì vẫn đúng là anh ấy cứu tôi.
Từ Hùng xua tay: “Thật ra anh chưa làm gì cả. Dòng họ lớn như nhà họ Bùi ấy mà, nếu bọn họ quyết tâm xử lý em bằng được thì anh cũng không có cách gì giúp cả. Chẳng qua không biết tại sao bọn họ lại rút đơn kiện, còn chính miệng thừa nhận là Lục Mạnh Chu tự ngã, không phải em đẩy. Coi như anh không bảo lãnh cho em thì muộn nhất tối nay em cũng được thả.”
Tôi hơi ngẩn người, không ngờ chuyện này xảy ra bước ngoặt lớn đến vậy chỉ trong thời gian ngắn. Tôi vốn cho rằng Lục Mạnh Chu hạ quyết tâm chơi tôi một vố, cố ý đổ tội xấu lên đầu tôi, thuận tiện giải quyết vụ đứa trẻ trong bụng. Song nào ngờ, Lục Mạnh Chu lại đổi ý nhanh đến vậy, là điều gì khiến cô ta phải làm thế?
Tôi vô thức nhớ đến Bùi Minh, nhớ đến thời điểm tôi vừa bị giam giữ, anh đã nói với tôi rằng, tôi không phải ở đây lâu đâu. Chẳng lẽ là Bùi Minh làm ư?
“Đang nghĩ gì mà tập trung thế?” Từ Hùng vươn ngón trỏ khẽ gõ trán tôi.
Tôi choàng tỉnh, hoảng hốt không thôi, có phải động tác vừa rồi của Từ Hùng thân thiết quá không? Lại liếc sang Từ Hùng, thấy anh không có biểu cảm gì khác thường, tôi lại thầm nghĩ, chắc là mình cả nghĩ rồi.
“Mấy ngày qua em phải chịu nhiều vất vả rồi, xem em gầy rộc đi kìa, anh mời em đi ăn món gì ngon ngon nhé.”
Tôi lập tức vui vẻ: “Rõ ràng là anh giúp em, sao em dám để anh chi tiền chứ. Cứ để em mời anh ăn cơm đi.”
Từ Hùng nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh. Anh tự nhiên nhận lời: “Được, vậy hôm nay sẽ để em chủ chi.”
Chúng tôi tìm một nhà hàng thịt nướng gần đây.
Nói thật, Từ Hùng rất dễ tiếp xúc và cũng là người biết đối nhân xử thế. Lúc tôi về Vũ Hán, không mang theo đứa bé, anh ấy cũng không hỏi chuyện con tôi, chứng tỏ anh ấy là người thông minh biết nghĩ.
Mặc dù Molly có khả năng đã có người trong lòng, nhưng phần lớn là yêu đơn phương, trước hết tôi sẽ xem xét chọn lựa đối tượng giúp cô ấy vậy.
“Anh Từ, anh tốt thế này chắc là đã có bạn gái rồi nhỉ?” Tôi vừa nướng thịt vừa hỏi vu vơ.
Điều kiêng kị nhất là một bên nhiệt tình còn một bên thì hờ hững. Nhỡ đâu Từ Hùng đã có bạn gái, vậy anh ấy chẳng mượn tôi bận tâm đến vấn đề này.
Từ Hùng hơi sửng sốt, nhìn tôi chăm chú. Dưới ánh đèn, tròng mắt màu nâu trở nên sâu hút, tựa viên mã não ẩn chứa ma lực thần kỳ, chỉ muốn hút trọn linh hồn tôi vào.
Tôi hơi mất tự nhiên: “Sao thế? Em hỏi quá đột ngột à?”
Ánh mắt Từ Hùng vẫn lặng lẽ rơi trên người tôi: “Không, sao tự dưng hỏi chuyện này?”
“À, chẳng qua em nghĩ người tốt như anh, nhất định đã có đối tượng rồi nhỉ?”
Ánh mắt anh dần dần trở nên nóng bỏng, anh cất giọng khàn khàn: “Không đâu, nào có cô gái nào nguyện ý theo gã đàn ông suốt ngày lăn lộn trong mưa bom bão đạn đâu?”
Tôi vừa nghe đã cảm thấy thích thú. Không ngờ Từ Hùng vẫn còn độc thân, hơn nữa điều kiện của anh ấy còn tốt nữa, hoàn toàn có thể giới thiệu cho Molly làm quen. Về phần hai người có đến được với nhau hay không thì phải xem duyên phận.
“Ha ha, vậy là người ta không có mắt rồi. Một người đàn ông vừa anh tuấn vừa có trách nhiệm như anh bây giờ hiếm lắm.”
“Vậy hả?” Đôi mắt Từ Hùng lóe lên vẻ khác thường, “Em nghĩ anh rất tốt hả?”
“Vâng.” Tôi gật mạnh đầu, cúi đầu uống sữa đậu, không nhận ra ánh mắt nóng rực và hầu kết đang lên xuống của Từ Hùng.
Ăn cơm xong, Từ Hùng bèn đưa tôi về nhà.
Chúng tôi dạo bước bên lề đường Tân Giang, gió đêm thổi đến mang theo hơi lạnh từ mặt sông. Tôi vốn sợ lạnh, không chịu được nên rụt cổ lại.
Từ Hùng cởi áo khoác ra choàng lên người tôi. Lúc hai cánh tay của Từ Hùng ôm lên vai tôi, tôi phòng ngự theo bản năng, hạ vai xuống.
Cơn gió đưa tiếng cười sang sảng của Từ Hùng vào tai tôi: “Chỉ là khoác thêm áo cho em thôi mà, đừng sợ hãi.”
Từ Hùng khẽ vỗ vai tôi, cảm giác này thật thân thiết, giống như một người anh có thể tin tưởng.
Tôi từ từ thả lỏng người: “Ngại quá, em không quen tiếp xúc quá gần với người khác.” Từ sau đợt bị bắt cóc ấy, tôi vô cùng sợ đàn ông xa lạ tới gần.
Đường Tân Giang cách nhà tôi không xa, lúc về đến nhà thì vài ngọn đèn đằng trước bắt đầu bật sáng nơi con ngõ tối. Một bóng dáng cao lớn dựa vào tường. Người đàn ông mặc áo gió màu xám tựa bức tranh thủy mặc, gần như hòa cùng bóng đêm. Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc chưa hút hết. Nhìn thấy tôi và Từ Hùng đi tới, anh từ từ ngoảnh sang, lẳng lặng quan sát tôi. Đôi mắt anh u tối tựa màn đêm, càng khiến người ta kinh hãi.
Khói thuốc chậm rãi lượn lờ quanh chúng tôi. Ánh mắt anh chuyển từ người tôi sang Từ Hùng.
Từ Hùng cũng lặng lẽ đánh giá Bùi Minh. Hai người họ cứ thế im lặng trong màn đêm im ắng, ánh mắt giao nhau như thể phát ra tiếng bắt lửa.
“Anh chính là Bùi Minh à?” Giọng Từ Hùng chầm chậm vang lên, mặc dù là câu hỏi nhưng mang theo sự chắc chắn. Tôi cảm giác giọng anh ấy có chút gì đó khiêu khích và bất thiện.
“Phải.” Bùi Minh trả lời ngắn gọn mà lạnh lùng, trước sau như một.
“À.” Từ Hùng nhếch miệng khẽ cười. Hàm răng trắng đều kia đột nhiên khiến tôi cảm thấy rét lạnh.
“Chồng cũ của Đông Mỹ à?”
Bùi Minh hơi cau mày, đôi mắt ngập tràn vẻ nguy hiểm làm người ta sợ hết hồn hết vía.
“Đông Mỹ ư?” Bùi Minh lạnh giọng hỏi.
Tôi nhức đầu day ấn thái dương, hẳn là trước kia hai người này chưa từng gặp nhau mới đúng nhỉ? Vậy mà không khí giữa hai người họ quá bất thường, giống như chạm trán kẻ thù vậy.
“Anh Từ, anh về đi, hôm nay cảm ơn anh. Anh về đi thôi.”
Tôi hơi mệt, không muốn ở trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này nữa, đành phải tách hai người này ra.
“Ừ, hôm nay em quả thật đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.” Từ Hùng rất tự nhiên đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi mất tự nhiên, toàn thân cứng dờ, vô thức ngoảnh sang nhìn Bùi Minh. Đôi mắt tối đen của anh vụt sáng, cả người toát lên hơi thở áp bách kinh người.
May mà Từ Hùng nhanh chóng buông tôi ra. Tôi đang định cởi áo khoác trên người trả lại cho Từ Hùng thì anh ấy lại ấn vai tôi xuống: “Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh đấy. Đông Mỹ, em mặc áo của anh rất đẹp.” Từ Hùng nhoẻn môi cười với tôi, đơn thuần như trẻ con.
Tôi chẳng cần quay đầu lại xem cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng kìm nén của Bùi Minh.
“Cảm ơn, lần sau em trả lại áo cho anh vậy.” Tôi khách sáo cảm ơn Từ Hùng.
Từ Hùng vừa cười vừa ngoảnh lại liếc Bùi Minh, sau cùng anh ấy quay người rời khỏi con ngõ.
Dõi theo bóng dáng Từ Hùng khuất dần, tôi quay lại lừ Bùi Minh: “Anh Bùi, anh cũng nên về thôi, tôi...”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Bùi Minh ngắt ngang: “Hắn chính là người đàn ông đưa em đi khỏi Vũ Hán phải không?”
Tôi bỗng sửng sốt, đầu óc như trong trạng thái ngừng hoạt động, nhìn Bùi Minh thật lâu mà chẳng thốt nổi một lời.
“Anh nói gì cơ? Lúc tôi rời khỏi Vũ Hán anh cũng ở sân bay sao?”
“Đâu chỉ có ở sân bay, anh còn chứng kiến em và Từ Hùng thân mật với nhau, bịn rịn đặc sắc thế mà!”
Giọng nói lạnh như băng của Bùi Minh tựa một quả bom nổ vang bên tai tôi! Hóa ra lúc ấy anh thật sự có mặt ở sân bay!
Bình luận facebook