Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 78 TẠI SAO CÔ LẠI HẬN TÔI NHƯ VẬY
CHƯƠNG 78: TẠI SAO CÔ LẠI HẬN TÔI NHƯ VẬY
Tôi không dằn được nhìn về phía Bùi Minh. Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình chân như vại, như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe hở nho nhỏ. Khi cánh cửa sắp bị mở ra hoàn toàn, Bùi Minh vẫn không hề có phản ứng gì.
Tôi lo lắng vô vàn, đang nghĩ có nên tìm chiếc bao bố màu đen nào đó che đầu mình rồi cứ thế xông ra thì chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Lục Mạnh Chu và Từ Tử Tuyết đều sửng sốt.
“Ai đấy?” Lục Mạnh Chu cảnh giác hỏi.
“Mạnh Chu, là cô đây.” Ngoài cửa vọng đến tiếng của Lương Bích Nhược.
Tôi hơi buồn bực, tình hình bây giờ rất loạn, Lương Bích Nhược đến xem trò vui gì nữa? Bà ta sợ chưa đủ rối hay sao?
“Làm sao bây giờ? Là cô út của em.” Lục Mạnh Chu lo ngay ngáy.
“Bà ấy đến thì mặc bà ấy, bọn mình quang minh chính đại, có gì mà không dám gặp người khác?”
“Anh thì biết cái gì? Cô út em vẫn muốn em lấy Bùi Minh bằng được đấy! Anh không biết thủ đoạn của cô út em đâu, trước kia bà ấy còn xử được vợ cũ của Bùi Minh đấy... Tóm lại, nếu để cô út thấy anh và em có quan hệ thế này, bà ấy sẽ giết anh mất!”
Tôi hơi rùng mình, xem ra những sự cố tôi gặp phải trước đây đều liên quan đến Lương Bích Nhược.
Đôi mắt tôi thoáng sâu hút rét lạnh mà chẳng hề chú ý đến lúc Lục Mạnh Chu nhắc đến Lương Bích Nhược đối phó tôi, ánh mắt Bùi Minh cũng toát lên cái lạnh thấu xương và áy náy.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Từ Tử Tuyết vừa nghe Lục Mạnh Chu nói vậy cũng bắt đầu sợ sệt.
“Anh vào phòng tắm trốn trước đi, em dọn dẹp lại phòng đã.”
Gì cơ? Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Lục Mạnh Chu đã đẩy Từ Tử Tuyết vào rồi đóng cửa phòng tắm.
Từ Tử Tuyết vừa bước vào trong, nhìn thấy tôi và Bùi Minh thì ngây dại.
“Sao hai người... hai người lại ở đây?”
Hắn ta hoảng hốt chỉ vào tôi và Bùi Minh. Tôi rất nhạy cảm để ý được, vẻ mặt Từ Tử Tuyết lúc nhìn tôi là kinh ngạc, còn lúc nhìn Bùi Minh thì là sợ hãi.
Bùi Minh lười nhác khoanh tay, lặng lẽ tựa vào vách tường mà không trả lời, hay nói cách khác, anh hoàn toàn phớt lờ Từ Tử Tuyết.
Dường như Lục Mạnh Chu ở ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng hô của Từ Tử Tuyết: “Tử Tuyết, vừa rồi anh nói gì vậy? Có ai ở bên trong à?”
Từ Tử Tuyết định nói gì đó nhưng Bùi Minh vừa hờ hững quét mắt qua, Từ Tử Tuyết đã khiếp vía, vội đáp: “Không có gì cả.”
Lục Mạnh Chu không hỏi nữa, dọn dẹp qua loa căn phòng rồi đi ra mở cửa.
Trong phòng tắm chỉ còn lại ba người chúng tôi, bầu không khí lúng túng cứ thế lan tràn. Một người là chồng cũ của tôi, còn một người là bồ của vợ sắp cưới của chồng cũ. Mối quan hệ này rắc rối đến nỗi không theo lẽ thường.
Từ Tử Tuyết khiếp sợ khi đối mặt với Bùi Minh nên luôn cúi gằm đầu, giống như tình nhân gặp vợ chính.
Tôi không có hứng thú với tên Từ Tử Tuyết, quan sát chốc lát bèn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tôi thích xem cảnh lục đục với nhau bên ngoài hơn là bầu không khí lúng túng trong phòng tắm.
“Sao lâu thế mới mở cửa?” Lương Bích Nhược bực dọc.
“Cô út, cháu vừa mới tắm xong.”
Lương Bích Nhược bước vào phòng, nghi ngờ hít hà mùi trong phòng: “Có chuyện gì? Vừa nãy ở đây có đàn ông phải không?”
Tôi thầm nghĩ, Lương Bích Nhược không hổ là bồ nhí lên ngôi, đến giờ vẫn còn rất quen thuộc đối với chuyện nhỏ nhặt này.
Lục Mạnh Chu phản ứng rất nhanh: “Vừa rồi Bùi Minh ở chỗ cháu.”
“À, thảo nào cháu muốn tắm rửa. Mạnh Chu à, quả nhiên cháu là đứa bé ngoan của nhà mình, cô không nhìn lầm cháu. Cuối cùng cháu cũng câu được Bùi Minh rồi, dù thế nào cũng phải đẻ một đứa, như vậy mới ổn định được địa vị của mình, biết chưa?”
“Cháu biết rồi ạ.” Lục Mạnh Chu giả bộ như lắng nghe lời dạy bảo.
Tôi nhìn Bùi Minh theo bản năng, chỉ thấy anh đang có vẻ mặt chán ghét. Xem ra Bùi Minh cực kỳ ghét phụ nữ âm mưu tính toán kiểu này.
“Hôm nay chuyện người đàn ông kia là thế nào?” Lương Bích Nhược bỗng sa sầm mặt, ngay cả người đang núp sau cánh cửa là tôi đây cũng cảm nhận được giọng điệu bà ta hùng hùng hổ hổ chứ đừng nói là Lục Mạnh Chu.
“Cô à, gã kia không liên quan gì với cháu. Có lẽ ai đó muốn cháu khó chịu nên cố ý thuê gã đến diễn kịch.”
Tôi tò mò liếc Từ Tử Tuyết, đôi mắt hắn rươm rướm, vẻ như sắp khóc đến nơi.
Tôi thầm tặc lưỡi, không ngờ Lục Mạnh Chu lại thích mẫu con trai có tính đàn bà thế này, ngoại trừ thân thể kia, tôi chẳng nhận ra Từ Tử Tuyết nam tính ở điểm nào.
“Tám phần là con Lâm Đông Mỹ kia!” Lương Bích Nhược tức giận mắng, “Năm xưa cảnh cáo cô ta nhiều như vậy mà cô ta còn không chịu đi, bây giờ lại quay về, thật là một ả đàn bà khó chơi.”
Tôi cười lạnh, vậy là chắc chắn Lương Bích Nhược có liên quan đến chuyện mà tôi gặp phải xưa kia. Bất kể thế nào, ít nhất phương hướng của tôi đang đúng. Tìm Lương Bích Nhược báo thù ít nhất không xử oan bà ta!
“Vậy phải làm sao đây? Cháu cảm thấy... Bùi Minh không có tình cảm với cháu.”
“Hừ, chỉ cần cháu mang thai đứa con của Bùi Minh, cho dù nó không muốn thì cô cũng có thể bảo Đường Hương ép nó làm đám cưới với cháu. Bây giờ chuyện khó giải quyết nhất không phải là Bùi Minh có bằng lòng hay không mà là Lâm Đông Mỹ. Đừng coi thường cô ta không có chỗ dựa, cô ta mới là người cực kỳ khó dây. Nhưng cháu đừng lo lắng nhiều, nếu cô ta yên phận thì còn không sao. Nếu cô ta dám tác động gì đó, ắt sẽ có người đối phó cô ta.”
Có người đối phó tôi ư?
Tôi lập tức bắt được thông tin quan trọng mà Lương Bích Nhược nói. Có ý gì đây? Người đối phó tôi không chỉ một mình Lương Bích Nhược sao? Còn có ai? Đường Hương phải không?
Tôi dỏng tai, còn đang tính nghe thêm nhiều bí mật nữa thì nào ngờ, Lương Bích Nhược chỉ nói vậy rồi dừng hẳn.
Tiếp theo, Lương Bích Nhược cùng Lục Mạnh Chu ngồi xuống ghế sô pha tâm sự chuyện nhà chuyện cửa, có vẻ chưa muốn đi.
“Cô đi vệ sinh cái đã.” Lương Bích Nhược bỗng đứng lên, đi về phía phòng tắm.
Tôi và Từ Tử Tuyết tái mặt. Trong khách sạn này, nhà vệ sinh và phòng tắm đều cùng một chỗ, Lương Bích Nhược muốn đi toilet thì nhất định phải mở cửa phòng tắm... Đến lúc đó, bà ta sẽ được chứng kiến hình ảnh của một tổ hợp kỳ diệu gồm chồng cũ, vợ cũ, tình nhân...
Hình như phát hiện ra tôi đang căng thẳng, Bùi Minh bèn đến bên nắm lấy tay tôi.
Tôi lạnh mặt, cố gắng giãy ra nhưng chẳng mảy may tránh thoát.
Bùi Minh khẽ thì thầm bên tai tôi: “Không có chuyện gì đâu.”
Cả người tôi bỗng run rẩy, bàn tay càng vùng vẫy mạnh hơn.
Từ Tử Tuyết đứng bên thấy tôi như vậy thì vô cùng lo lắng, đành ra hiệu đừng làm ồn với chúng tôi.
“Cô út, cô đừng vào!” Lục Mạnh Chu hơi luống cuống, vội vàng gọi Lương Bích Nhược.
“Ồ?” Dường như giọng Lương Bích Nhược lành lạnh, “Sao nào, cô dùng toilet cũng không được à?”
Tôi thầm mắng Lương Bích Nhược đúng là con cáo già, nhất định bà ta phát hiện ở nhà vệ sinh không ổn nên đi điều tra đầu tiên.
“Cô út, cô đến đây không phải để chơi với cháu sao? Cháu nào dám có ý khác. Vừa nãy... vừa nãy cháu và Bùi Minh ở trong phòng tắm... Trong phòng tắm hơi bẩn, sợ phá hỏng tâm trạng của cô.”
“Ơ kìa, cô út cháu sống đến từng tuổi này, có gì mà chưa từng thấy? Còn quan tâm đến những thứ này làm gì?” Lương Bích Nhược quyết tâm đòi mở cửa bằng được, bàn tay đã cầm lấy nắm cửa.
Trái tim tôi thót lên tận cổ họng, quên cả Bùi Minh vẫn đang cầm tay mình. Ngoài cửa, có lẽ Lục Mạnh Chu đã tuyệt vọng nên không khuyên Lương Bích Nhược nữa. Khóa cửa bắt đầu chuyển động, trong lòng tôi không khỏi tự giễu, hôm nay cánh cửa này bị mở ra nhiều lần lắm rồi, e rằng lần này bị vặn mở thật.
Vào khoảnh khắc then chốt này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gọi.
“Mẹ, mẹ có ở trong không?” Người tới không phải ai khác mà chính là Đường Hương.
Trước đó tôi có gửi tin nhắn cho Đường Hương, tuy nhiên cô ta vẫn chưa trả lời tôi, tôi cho rằng cô ta đã từ chối, không ngờ Đường Hương lại đến đây.
Lương Bích Nhược nghe thấy giọng Đường Hương bèn buông bàn tay đang nắm cửa ra, sai Lục Mạnh Chu: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, không mau ra mở cửa cho Đường Hương đi.”
Đường Hương bước vào chào hỏi qua loa với Lục Mạnh Chu rồi thông báo Bùi Dân muốn tìm Lương Bích Nhược bàn bạc vài việc. Bà ta nghe nói con trai tìm, chẳng quan tâm chuyện nhà vệ sinh nữa, cứ thế tạm biệt Lục Mạnh Chu rồi vội vã bỏ đi.
Qua khe hở phòng tắm, tôi thấy trước khi Đường Hương đi còn thoáng liếc qua cửa phòng tắm. Tiễn Lương Bích Nhược xong, Lục Mạnh Chu vội vàng bước tới đây.
Tôi ngẫm nghĩ, nếu Lục Mạnh Chu mở cửa phòng tắm ra, vậy thì bốn người chúng tôi không phải mắt tròn mắt dẹt sao?
Tôi bước nhanh sang một bên, đẩy Từ Tử Tuyết đang khúm núm nép mình trong góc.
“Anh ra mở cửa.” Tôi khẽ ra lệnh.
Nào ngờ Từ Tử Tuyết chẳng buồn để lời tôi nói vào tai, ngược lại hắn hơi sợ hãi nhìn về phía Bùi Minh, thấy anh không lên tiếng phản đối mới khúm núm đi tới cửa phòng tắm.
Trước khi Lục Mạnh Chu kịp mở cửa, Từ Tử Tuyết đã mở ra trước. Vừa bước ra ngoài, hắn lập tức đóng cửa phòng tắm lại.
Lục Mạnh Chu thấy Từ Tử Tuyết, chẳng buồn để ý cái nhăn mày của hắn, nói ngay: “Anh mau rời khỏi đây đi, vừa rồi cô út em đã nghi ngờ, anh phải tranh thủ đi ngay bây giờ thôi, nếu không cô út em giết anh mất.”
Từ Tử Tuyết thật sự sợ hãi, chẳng còn ưỡn ẹo nữa. Lục Mạnh Chu lấy đồ cho hắn thay rồi đích thân đưa Từ Tử Tuyết rời đi.
Thấy Lục Mạnh Chu và Từ Tử Tuyết đã khuất dạng, tôi lạnh lùng lườm Bùi Minh.
“Anh Bùi, bây giờ anh có thể buông tay chưa?”
Bùi Minh nhướng mày, ngoảnh mặt làm ngơ, tay còn lại mở cửa phòng tắm: “Đi thôi.”
Tôi vẫn đứng im. Tuy rằng tôi biết bây giờ không phải lúc để ý đến chuyện này, bởi vì Lục Mạnh Chu sẽ nhanh chóng quay lại, thế nhưng tôi không thể nào chịu nổi cử chỉ thân thiết với Bùi Minh.
Trước đây tôi thân mật với Bùi Minh là vì mang theo toan tính lớn lao, tôi chỉ lợi dụng Bùi Minh mà thôi. Trong lòng tôi còn có một khoái cảm trả thù. Tuy nhiên tôi không thích hành động thân mật vô cớ của anh lúc này, giống như nước ấm nấu ếch, bất tri bất giác khiến người ta chết ngộp trong đó...
“Anh Bùi, đề nghị anh buông tay ra.” Tôi gằn từng câu từng chữ, cố ý tỏ ra lạnh lùng.
Bùi Minh quan sát tôi một lúc lâu, anh không buông tay tôi ra mà lại nhích tới gần lần nữa, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy sâu hút.
“Em hận anh như vậy là đang trách anh trước đây không bảo vệ em cho tốt ư?” Ánh mắt Bùi Minh toát lên sự áy náy.
Tôi không dằn được nhìn về phía Bùi Minh. Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình chân như vại, như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe hở nho nhỏ. Khi cánh cửa sắp bị mở ra hoàn toàn, Bùi Minh vẫn không hề có phản ứng gì.
Tôi lo lắng vô vàn, đang nghĩ có nên tìm chiếc bao bố màu đen nào đó che đầu mình rồi cứ thế xông ra thì chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Lục Mạnh Chu và Từ Tử Tuyết đều sửng sốt.
“Ai đấy?” Lục Mạnh Chu cảnh giác hỏi.
“Mạnh Chu, là cô đây.” Ngoài cửa vọng đến tiếng của Lương Bích Nhược.
Tôi hơi buồn bực, tình hình bây giờ rất loạn, Lương Bích Nhược đến xem trò vui gì nữa? Bà ta sợ chưa đủ rối hay sao?
“Làm sao bây giờ? Là cô út của em.” Lục Mạnh Chu lo ngay ngáy.
“Bà ấy đến thì mặc bà ấy, bọn mình quang minh chính đại, có gì mà không dám gặp người khác?”
“Anh thì biết cái gì? Cô út em vẫn muốn em lấy Bùi Minh bằng được đấy! Anh không biết thủ đoạn của cô út em đâu, trước kia bà ấy còn xử được vợ cũ của Bùi Minh đấy... Tóm lại, nếu để cô út thấy anh và em có quan hệ thế này, bà ấy sẽ giết anh mất!”
Tôi hơi rùng mình, xem ra những sự cố tôi gặp phải trước đây đều liên quan đến Lương Bích Nhược.
Đôi mắt tôi thoáng sâu hút rét lạnh mà chẳng hề chú ý đến lúc Lục Mạnh Chu nhắc đến Lương Bích Nhược đối phó tôi, ánh mắt Bùi Minh cũng toát lên cái lạnh thấu xương và áy náy.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Từ Tử Tuyết vừa nghe Lục Mạnh Chu nói vậy cũng bắt đầu sợ sệt.
“Anh vào phòng tắm trốn trước đi, em dọn dẹp lại phòng đã.”
Gì cơ? Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Lục Mạnh Chu đã đẩy Từ Tử Tuyết vào rồi đóng cửa phòng tắm.
Từ Tử Tuyết vừa bước vào trong, nhìn thấy tôi và Bùi Minh thì ngây dại.
“Sao hai người... hai người lại ở đây?”
Hắn ta hoảng hốt chỉ vào tôi và Bùi Minh. Tôi rất nhạy cảm để ý được, vẻ mặt Từ Tử Tuyết lúc nhìn tôi là kinh ngạc, còn lúc nhìn Bùi Minh thì là sợ hãi.
Bùi Minh lười nhác khoanh tay, lặng lẽ tựa vào vách tường mà không trả lời, hay nói cách khác, anh hoàn toàn phớt lờ Từ Tử Tuyết.
Dường như Lục Mạnh Chu ở ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng hô của Từ Tử Tuyết: “Tử Tuyết, vừa rồi anh nói gì vậy? Có ai ở bên trong à?”
Từ Tử Tuyết định nói gì đó nhưng Bùi Minh vừa hờ hững quét mắt qua, Từ Tử Tuyết đã khiếp vía, vội đáp: “Không có gì cả.”
Lục Mạnh Chu không hỏi nữa, dọn dẹp qua loa căn phòng rồi đi ra mở cửa.
Trong phòng tắm chỉ còn lại ba người chúng tôi, bầu không khí lúng túng cứ thế lan tràn. Một người là chồng cũ của tôi, còn một người là bồ của vợ sắp cưới của chồng cũ. Mối quan hệ này rắc rối đến nỗi không theo lẽ thường.
Từ Tử Tuyết khiếp sợ khi đối mặt với Bùi Minh nên luôn cúi gằm đầu, giống như tình nhân gặp vợ chính.
Tôi không có hứng thú với tên Từ Tử Tuyết, quan sát chốc lát bèn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tôi thích xem cảnh lục đục với nhau bên ngoài hơn là bầu không khí lúng túng trong phòng tắm.
“Sao lâu thế mới mở cửa?” Lương Bích Nhược bực dọc.
“Cô út, cháu vừa mới tắm xong.”
Lương Bích Nhược bước vào phòng, nghi ngờ hít hà mùi trong phòng: “Có chuyện gì? Vừa nãy ở đây có đàn ông phải không?”
Tôi thầm nghĩ, Lương Bích Nhược không hổ là bồ nhí lên ngôi, đến giờ vẫn còn rất quen thuộc đối với chuyện nhỏ nhặt này.
Lục Mạnh Chu phản ứng rất nhanh: “Vừa rồi Bùi Minh ở chỗ cháu.”
“À, thảo nào cháu muốn tắm rửa. Mạnh Chu à, quả nhiên cháu là đứa bé ngoan của nhà mình, cô không nhìn lầm cháu. Cuối cùng cháu cũng câu được Bùi Minh rồi, dù thế nào cũng phải đẻ một đứa, như vậy mới ổn định được địa vị của mình, biết chưa?”
“Cháu biết rồi ạ.” Lục Mạnh Chu giả bộ như lắng nghe lời dạy bảo.
Tôi nhìn Bùi Minh theo bản năng, chỉ thấy anh đang có vẻ mặt chán ghét. Xem ra Bùi Minh cực kỳ ghét phụ nữ âm mưu tính toán kiểu này.
“Hôm nay chuyện người đàn ông kia là thế nào?” Lương Bích Nhược bỗng sa sầm mặt, ngay cả người đang núp sau cánh cửa là tôi đây cũng cảm nhận được giọng điệu bà ta hùng hùng hổ hổ chứ đừng nói là Lục Mạnh Chu.
“Cô à, gã kia không liên quan gì với cháu. Có lẽ ai đó muốn cháu khó chịu nên cố ý thuê gã đến diễn kịch.”
Tôi tò mò liếc Từ Tử Tuyết, đôi mắt hắn rươm rướm, vẻ như sắp khóc đến nơi.
Tôi thầm tặc lưỡi, không ngờ Lục Mạnh Chu lại thích mẫu con trai có tính đàn bà thế này, ngoại trừ thân thể kia, tôi chẳng nhận ra Từ Tử Tuyết nam tính ở điểm nào.
“Tám phần là con Lâm Đông Mỹ kia!” Lương Bích Nhược tức giận mắng, “Năm xưa cảnh cáo cô ta nhiều như vậy mà cô ta còn không chịu đi, bây giờ lại quay về, thật là một ả đàn bà khó chơi.”
Tôi cười lạnh, vậy là chắc chắn Lương Bích Nhược có liên quan đến chuyện mà tôi gặp phải xưa kia. Bất kể thế nào, ít nhất phương hướng của tôi đang đúng. Tìm Lương Bích Nhược báo thù ít nhất không xử oan bà ta!
“Vậy phải làm sao đây? Cháu cảm thấy... Bùi Minh không có tình cảm với cháu.”
“Hừ, chỉ cần cháu mang thai đứa con của Bùi Minh, cho dù nó không muốn thì cô cũng có thể bảo Đường Hương ép nó làm đám cưới với cháu. Bây giờ chuyện khó giải quyết nhất không phải là Bùi Minh có bằng lòng hay không mà là Lâm Đông Mỹ. Đừng coi thường cô ta không có chỗ dựa, cô ta mới là người cực kỳ khó dây. Nhưng cháu đừng lo lắng nhiều, nếu cô ta yên phận thì còn không sao. Nếu cô ta dám tác động gì đó, ắt sẽ có người đối phó cô ta.”
Có người đối phó tôi ư?
Tôi lập tức bắt được thông tin quan trọng mà Lương Bích Nhược nói. Có ý gì đây? Người đối phó tôi không chỉ một mình Lương Bích Nhược sao? Còn có ai? Đường Hương phải không?
Tôi dỏng tai, còn đang tính nghe thêm nhiều bí mật nữa thì nào ngờ, Lương Bích Nhược chỉ nói vậy rồi dừng hẳn.
Tiếp theo, Lương Bích Nhược cùng Lục Mạnh Chu ngồi xuống ghế sô pha tâm sự chuyện nhà chuyện cửa, có vẻ chưa muốn đi.
“Cô đi vệ sinh cái đã.” Lương Bích Nhược bỗng đứng lên, đi về phía phòng tắm.
Tôi và Từ Tử Tuyết tái mặt. Trong khách sạn này, nhà vệ sinh và phòng tắm đều cùng một chỗ, Lương Bích Nhược muốn đi toilet thì nhất định phải mở cửa phòng tắm... Đến lúc đó, bà ta sẽ được chứng kiến hình ảnh của một tổ hợp kỳ diệu gồm chồng cũ, vợ cũ, tình nhân...
Hình như phát hiện ra tôi đang căng thẳng, Bùi Minh bèn đến bên nắm lấy tay tôi.
Tôi lạnh mặt, cố gắng giãy ra nhưng chẳng mảy may tránh thoát.
Bùi Minh khẽ thì thầm bên tai tôi: “Không có chuyện gì đâu.”
Cả người tôi bỗng run rẩy, bàn tay càng vùng vẫy mạnh hơn.
Từ Tử Tuyết đứng bên thấy tôi như vậy thì vô cùng lo lắng, đành ra hiệu đừng làm ồn với chúng tôi.
“Cô út, cô đừng vào!” Lục Mạnh Chu hơi luống cuống, vội vàng gọi Lương Bích Nhược.
“Ồ?” Dường như giọng Lương Bích Nhược lành lạnh, “Sao nào, cô dùng toilet cũng không được à?”
Tôi thầm mắng Lương Bích Nhược đúng là con cáo già, nhất định bà ta phát hiện ở nhà vệ sinh không ổn nên đi điều tra đầu tiên.
“Cô út, cô đến đây không phải để chơi với cháu sao? Cháu nào dám có ý khác. Vừa nãy... vừa nãy cháu và Bùi Minh ở trong phòng tắm... Trong phòng tắm hơi bẩn, sợ phá hỏng tâm trạng của cô.”
“Ơ kìa, cô út cháu sống đến từng tuổi này, có gì mà chưa từng thấy? Còn quan tâm đến những thứ này làm gì?” Lương Bích Nhược quyết tâm đòi mở cửa bằng được, bàn tay đã cầm lấy nắm cửa.
Trái tim tôi thót lên tận cổ họng, quên cả Bùi Minh vẫn đang cầm tay mình. Ngoài cửa, có lẽ Lục Mạnh Chu đã tuyệt vọng nên không khuyên Lương Bích Nhược nữa. Khóa cửa bắt đầu chuyển động, trong lòng tôi không khỏi tự giễu, hôm nay cánh cửa này bị mở ra nhiều lần lắm rồi, e rằng lần này bị vặn mở thật.
Vào khoảnh khắc then chốt này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gọi.
“Mẹ, mẹ có ở trong không?” Người tới không phải ai khác mà chính là Đường Hương.
Trước đó tôi có gửi tin nhắn cho Đường Hương, tuy nhiên cô ta vẫn chưa trả lời tôi, tôi cho rằng cô ta đã từ chối, không ngờ Đường Hương lại đến đây.
Lương Bích Nhược nghe thấy giọng Đường Hương bèn buông bàn tay đang nắm cửa ra, sai Lục Mạnh Chu: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, không mau ra mở cửa cho Đường Hương đi.”
Đường Hương bước vào chào hỏi qua loa với Lục Mạnh Chu rồi thông báo Bùi Dân muốn tìm Lương Bích Nhược bàn bạc vài việc. Bà ta nghe nói con trai tìm, chẳng quan tâm chuyện nhà vệ sinh nữa, cứ thế tạm biệt Lục Mạnh Chu rồi vội vã bỏ đi.
Qua khe hở phòng tắm, tôi thấy trước khi Đường Hương đi còn thoáng liếc qua cửa phòng tắm. Tiễn Lương Bích Nhược xong, Lục Mạnh Chu vội vàng bước tới đây.
Tôi ngẫm nghĩ, nếu Lục Mạnh Chu mở cửa phòng tắm ra, vậy thì bốn người chúng tôi không phải mắt tròn mắt dẹt sao?
Tôi bước nhanh sang một bên, đẩy Từ Tử Tuyết đang khúm núm nép mình trong góc.
“Anh ra mở cửa.” Tôi khẽ ra lệnh.
Nào ngờ Từ Tử Tuyết chẳng buồn để lời tôi nói vào tai, ngược lại hắn hơi sợ hãi nhìn về phía Bùi Minh, thấy anh không lên tiếng phản đối mới khúm núm đi tới cửa phòng tắm.
Trước khi Lục Mạnh Chu kịp mở cửa, Từ Tử Tuyết đã mở ra trước. Vừa bước ra ngoài, hắn lập tức đóng cửa phòng tắm lại.
Lục Mạnh Chu thấy Từ Tử Tuyết, chẳng buồn để ý cái nhăn mày của hắn, nói ngay: “Anh mau rời khỏi đây đi, vừa rồi cô út em đã nghi ngờ, anh phải tranh thủ đi ngay bây giờ thôi, nếu không cô út em giết anh mất.”
Từ Tử Tuyết thật sự sợ hãi, chẳng còn ưỡn ẹo nữa. Lục Mạnh Chu lấy đồ cho hắn thay rồi đích thân đưa Từ Tử Tuyết rời đi.
Thấy Lục Mạnh Chu và Từ Tử Tuyết đã khuất dạng, tôi lạnh lùng lườm Bùi Minh.
“Anh Bùi, bây giờ anh có thể buông tay chưa?”
Bùi Minh nhướng mày, ngoảnh mặt làm ngơ, tay còn lại mở cửa phòng tắm: “Đi thôi.”
Tôi vẫn đứng im. Tuy rằng tôi biết bây giờ không phải lúc để ý đến chuyện này, bởi vì Lục Mạnh Chu sẽ nhanh chóng quay lại, thế nhưng tôi không thể nào chịu nổi cử chỉ thân thiết với Bùi Minh.
Trước đây tôi thân mật với Bùi Minh là vì mang theo toan tính lớn lao, tôi chỉ lợi dụng Bùi Minh mà thôi. Trong lòng tôi còn có một khoái cảm trả thù. Tuy nhiên tôi không thích hành động thân mật vô cớ của anh lúc này, giống như nước ấm nấu ếch, bất tri bất giác khiến người ta chết ngộp trong đó...
“Anh Bùi, đề nghị anh buông tay ra.” Tôi gằn từng câu từng chữ, cố ý tỏ ra lạnh lùng.
Bùi Minh quan sát tôi một lúc lâu, anh không buông tay tôi ra mà lại nhích tới gần lần nữa, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy sâu hút.
“Em hận anh như vậy là đang trách anh trước đây không bảo vệ em cho tốt ư?” Ánh mắt Bùi Minh toát lên sự áy náy.
Bình luận facebook