Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 82 ANH HỨA VỚI EM SẼ KHÔNG CƯỚI AI KHÁC
CHƯƠNG 82: ANH HỨA VỚI EM SẼ KHÔNG CƯỚI AI KHÁC
Tôi để ý, sau khi Lương Bích Nhược nhắc tới bách hóa Bác Mỹ, không khí quanh người Bùi Minh đột nhiên trở nên sắc bén, toàn thân toát lên hơi thở nguy hiểm.
Tôi từng nghe nói công ty bách hóa Bác Mỹ là một chuỗi siêu thị cao cấp, không chỉ nổi tiếng ở Vũ Hán mà ngay cả ở những địa phương khác cũng có rất nhiều đại lý. Không ngờ bách hóa Bác Mỹ do nhà họ Bùi nắm giữ cổ phần. Nhà họ Bùi đúng là lớn.
“Bách hóa Bác Mỹ là của hồi môn của mẹ con khi đến nhà họ Bùi. Nhiều năm qua, dưới sự quản lý của nhà họ Bùi, công ty càng làm ăn càng lớn. Nhưng đáng tiếc mẹ con qua đời sớm, để lại tất cả quyền thừa kế cổ phần cho bố con, song không để lại cho con một phần nào cả. Tại sao trên đời này lại có người mẹ như vậy nhỉ?”
Tôi kinh hãi tột độ, không ngờ hôm nay tự dưng nổi hứng đến bệnh viện xem Lục Mạnh Chu thế nào thì được nghe bí mật to lớn đến vậy. Xem ra con sông Bùi gia kia còn sâu hơn tôi tưởng.
Ánh mắt Lương Bích Nhược nhìn Bùi Minh có chút kỳ quái: “Mẹ nghe nói mấy năm qua, con vẫn có ý với cổ phần của bách hóa Bác Mỹ, nói thật bách hóa vốn là của hồi môn của mẹ con, theo lý thì con cũng phải có một phần cổ phần đó. Mẹ đã nói với bố con, chỉ cần con chịu kết hôn với Mạnh Chu, sau khi cưới sẽ chia cho hai vợ chồng con 1% cổ phần Bác Mỹ, coi như tài sản chung của hai vợ chồng con.”
Gương mặt Bùi Minh chẳng mảy may thay đổi, anh hơi nhoẻn môi cười.
Tôi biết rõ hơn ai hết, người nghiêm túc như Bùi Minh mà cười lên thì càng khiến người ta sợ hãi. Nụ cười của anh mang vẻ chết chóc lạnh thấu xương.
Lương Bích Nhược thấy Bùi Minh không tiếp lời thì cho rằng anh nổi lòng tham, hừ khẩy: “Chẳng lẽ chê 1% cổ phần Bác Mỹ còn ít? Mẹ tin con biết rõ Bác Mỹ kiếm được bao nhiêu tiền hơn cả mẹ. Minh dù chỉ là 1% cổ phần nhưng chia lợi nhuận hằng năm ra nhất định còn nhiều hơn tiền lời trong một năm của công ty bất động sản Đỉnh Hâm do chính con tạo dựng!”
Tôi thầm kinh ngạc, thật ra cho tới nay tôi đều tưởng Bùi Minh gây dựng bất động sản Đỉnh Hâm nhờ vào tài lực của nhà họ Bùi. Không phải tôi không tin tưởng năng lực của Bùi Minh mà tôi nghĩ Bùi Minh còn trẻ như vậy, có thể có được một công ty với vốn điều lệ lên đến hơn ba trăm ba mươi tỷ, quả thật không thể nào tin nổi. Vậy thì hẳn là Bùi Minh đã tự dựa vào sức mình tạo dựng bất động sản Đỉnh Hâm mà không cần nhà họ Bùi giúp đỡ.
“Tôi không cần cổ phần.” Bùi Minh chầm chậm lên tiếng.
Nghe thấy anh từ chối, Lương Bích Nhược không phản ứng kịp, Lục Mạnh Chu bên cạnh sắc mặt thay đổi cực lớn.
“Tại sao không cần? Cái này nên nhận chứ?” Lục Mạnh Chu hô lên.
Bùi Minh liếc cô ta: “Sao, cô rất muốn có nó à?”
Bấy giờ Lục Mạnh Chu mới kịp nhận ra vừa rồi mình phản ứng quá lớn, bèn vội giải thích: “A Minh, anh hiểu lầm rồi. Bác Mỹ vốn là của hồi môn của mẹ anh, theo lý thì anh cũng phải được chia một phần. Về tình về lý đều phải như vậy.”
Bùi Minh nhìn Lục Mạnh Chu với vẻ đùa cợt, ánh mắt anh như thể đã hiểu thấu Lục Mạnh Chu.
“Không cần, tôi không thiếu mấy đồng bạc ấy. Bây giờ Bác Mỹ đã là của bố tôi, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Trong mắt Lục Mạnh Chu thoáng vẻ không cam lòng, tôi cũng hiểu đại khái vì sao cô ta lại vậy rồi. Tương lai 1% cổ phần kia là tài sản chung của hai vợ chồng họ, đồng nghĩa với Lục Mạnh Chu cũng có phần. Chỉ vì một câu nói của Bùi Minh mà miếng ngon đến miệng cứ thế rơi mất.
Lục Mạnh Chu còn định nói gì đó thì Lương Bích Nhược vội vàng ném cho Lục Mạnh Chu một ánh mắt như muốn nói “Đồ ngu, đừng gây rối.” Bà ta chân thành cười: “Thôi thì thôi, mẹ tôn trọng quyết định của con. Nhưng cuộc hôn nhân này con bắt buộc phải cưới.”
Bùi Minh không đáp lời, cúi đầu trầm ngâm chốc lát như đang nghĩ ngợi gì đó. Bỗng dưng tôi thấy Bùi Minh nở nụ cười lạnh lẽo, mang sự quyết đoán tàn nhẫn. Cho dù ở ngoài cửa tôi cũng rờn rợn sống lưng.
“Không có cổ phần, cô có sẵn lòng kết hôn không?” Bùi Minh bỗng quay sang hỏi Lục Mạnh Chu.
Cô ta thoáng sững sờ, tuy rằng Lục Mạnh Chu đã cố gắng che giấu nhưng tôi vẫn nhận ra vẻ do dự trong mắt cô ta. Cô ta vô thức nhìn về phía cô út Lương Bích Nhược của mình. Lương Bích Nhược lại hầm hừ lườm cô ta.
Đôi mắt Lục Mạnh Chu thoáng vẻ sợ hãi nhưng vẻ mặt vẫn tươi tắn: “Em bằng lòng.”
Bùi Minh không tỏ biểu cảm, chỉ nói một tiếng “Được” đơn giản.
Tôi đứng ngoài cửa, cảm giác cả thế giới bỗng im lìm. Tôi không biết nên miêu tả tâm trạng mình bây giờ thế nào. Sau khi ly hôn, tôi tận mắt chứng kiến chồng cũ đồng ý kết hôn với một người phụ nữ khác. Tôi rất yêu Bùi Minh, đây là điều không thể nghi ngờ. Tôi đã buông bỏ tình cảm dành cho Bùi Minh từ lâu, nhưng vào lúc này, trong lòng tôi vẫn có cảm giác thật kỳ quái, như thể trái tim bị kiến cắn.
“Cô à, sao cô vẫn đứng ở cửa không vào đi?” Một điều dưỡng đi ngang qua, thấy tôi cầm giỏ trái cây đứng mãi ở cửa bèn tò mò hỏi.
Không khí trong phòng bệnh đột ngột biến đổi, mấy người họ đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Khoảnh khắc Bùi Minh phát hiện ra tôi, đôi mắt anh ngập tràn nỗi khiếp sợ chẳng thể nào che giấu. Nỗi khiếp sợ ấy lan tràn nơi đáy mắt sâu thẳm khó lường của anh trong tích tắc. Anh nhìn xoáy vào tôi, gần như muốn tạc khắc tôi vào đáy mắt.
Còn Lương Bích Nhược có vẻ mặt rất đặc sắc, thay đổi những mấy lần liền. Tôi nghĩ nhất định bà ta đang suy đoán xem rốt cuộc vừa rồi tôi nghe được bao nhiêu.
“Cô tới đây làm gì?” Lương Bích Nhược không buồn giả bộ hiền từ nữa mà âm hiểm chất vấn tôi.
Xem ra tôi của hiện tại chẳng còn giá trị để bà ta lợi dụng nữa, thậm chí bà ta còn chẳng thèm khua môi múa mép với tôi.
“Tôi đến thăm Lục Mạnh Chu.” Tôi thong dong giơ giỏ trái cây lên, đi vào phòng bệnh.
“Không cần mày giả vờ tốt bụng! Mày cút ngay cho tao!”
“Tôi tin có vài người hiểu rõ chân tướng thế nào hơn cả tôi.” Tôi cười giễu, đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường Lục Mạnh Chu.
Cô ta nhìn chằm chằm tôi: “Không phải mày bỏ thuốc vào hoa quả đấy chứ? Tao nghĩ mãi không ra lý do mày tốt với tao như vậy.”
“Đừng suy bụng ta ra bụng người. Mình âm hiểm lại còn đổ cho toàn bộ người trên thế giới này đều hèn hạ giống cô.” Tôi thản nhiên châm biếm, “Tôi đến thăm cô vì đứa bé kia vô tội.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ ở đây rất giống cửa sổ mà tôi từng suýt nhảy xuống kia. Suy nghĩ của tôi lại trôi dạt đến khoảng thời gian như địa ngục trong quá khứ. Tôi mất gần một ngày để sinh ra đứa con của tôi, thậm chí còn chưa kịp nghe tiếng khóc nỉ non của con bé thì nó đã rời khỏi thế gian này...
Tôi thu lại suy nghĩ vẩn vơ, nói: “Bao nhiêu người sẵn sàng bỏ cả tính mạng cũng không giữ được đứa trẻ. Lục Mạnh Chu, mong rằng sau này cô không hối hận.”
Lục Mạnh Chu vốn tỏ thái độ khinh thường, nhưng sau khi nghe tôi nói vậy, vẻ mặt cô ta hoàn toàn thay đổi, mang chút hoảng hốt. Cô ta từ từ sờ lên bụng mình, nét mặt cực phức tạp, không biết là vui hay buồn.
Tôi không nói nữa, quay người toan rời đi thì Lương Bích Nhược hô to: “Đồ ác quỷ giết người này! Mạnh Chu mất đi đứa con, trong lòng nó đã đau buồn lắm rồi, vậy mà mày còn muốn xát muối vào vết thương của nó. Đồ vô lương tâm.”
Bà ta mắng rất khó nghe, có điều không phải tôi chưa từng gặp người có khả năng chửi bới ác hơn cả bà ta. Nhớ năm xưa, Hà Thục Vân, mẹ của Hà Tân Thanh là nhân vật giỏi mồm mép thế nào. Tôi đã quen miễn dịch đối với những người như thế rồi. Tôi không có ý định so đo, nhưng Bùi Minh lại đứng dậy.
“Dì à, đây là bệnh viện đấy.” Anh cau mày, như thể muốn làm thịt ai đó.
Bị Bùi Minh nhắc nhở, Lương Bích Nhược rất không vui. Đại khái bà ta cho rằng Bùi Minh dằn mặt mình nên định nói gì đó, tuy nhiên Bùi Minh lại hờ hững liếc mắt sang bà ta, toàn thân toát lên hơi thở át người. Lương Bích Nhược mấp máy môi, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Tôi cười lạnh, thầm nghĩ Bùi Minh đúng là hạng người mặt lạnh tim nóng. Rõ ràng cũng muốn kết hôn nhưng vẫn bám riết lấy tôi, trong khi giữa chúng tôi tồn tại biết bao mâu thuẫn, oán hận và vết thương lòng đến vậy.
Đôi lúc, sự dịu dàng của đàn ông còn tàn nhẫn hơn cả sự lạnh lùng và tuyệt tình của anh ta.
Tôi không buồn quay đầu lại, đi thẳng ra cửa. Bùi Minh cũng đuổi theo tôi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi biết Bùi Minh vẫn theo sau tôi nên bước đi rất nhanh. Tuy nhiên sải bước của đàn ông rất rộng, anh vẫn bình thản bám gót tôi.
Ra ngoài bệnh viện, Bùi Minh vẫn đi sau lưng tôi. Tôi kiềm chế cơn giận trong lòng, quay ngoắt đầu lại, suýt nữa va vào lồng ngực Bùi Minh.
“Bùi Minh, anh là người sắp kết hôn rồi, không dành thời gian ở bên bầu bạn với cô vợ sắp cưới đang buồn rầu kia đi, vì sao cứ theo tôi làm gì?”
Bùi Minh nhìn tôi chăm chú, trịnh trọng lên tiếng giống như đang hứa hẹn gì đó: “Anh không cưới cô ta đâu.”
Tôi hơi buồn cười: “Chính miệng anh đã đồng ý rồi, còn thay đổi nữa sao?”
Bùi Minh lặp lại lần nữa: “Anh không cưới cô ta đâu.”
Giọng nói trịnh trọng và vẻ mặt chân thành của anh khiến tôi dao động. Tôi giễu cợt: “Anh nói cho tôi biết làm gì? Liên quan gì đến tôi?”
“Em có quyền không nghe, nhưng anh vẫn phải nói cho em biết.”
“Ồ.” Tôi thản nhiên buông một câu rồi quay người chạy đi.
Bùi Minh nghiêng người đứng bên sườn tôi, chỉ cần tôi quay người lại là va vào lòng anh.
“Anh tiễn em về.”
“Cảm ơn.”
Tôi không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Bùi Minh bèn dứt khoát lấy điện thoại ra gọi xe taxi.
Bỗng lúc này, trùng hợp có một chiếc xe chạy đến trước mặt tôi. Tôi sửng sốt, không thể nào, hình như tôi còn chưa gọi xe mà, đến nhanh vậy á?
Cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống trước mặt tôi, bên kia cửa sổ là một gương mặt tuấn tú hệt như ánh mặt trời.
“Đông Mỹ, em định về à, đúng lúc anh tiện đường, tiễn em một đoạn.” Từ Hùng nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng sáng.
Bùi Minh bên cạnh khẽ nheo mắt, đôi mắt mang vẻ nguy hiểm.
Hai người họ nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt Bùi Minh lạnh nhạt còn nụ cười nơi khóe môi Từ Hùng cũng dần lạnh lẽo.
Tôi để ý, sau khi Lương Bích Nhược nhắc tới bách hóa Bác Mỹ, không khí quanh người Bùi Minh đột nhiên trở nên sắc bén, toàn thân toát lên hơi thở nguy hiểm.
Tôi từng nghe nói công ty bách hóa Bác Mỹ là một chuỗi siêu thị cao cấp, không chỉ nổi tiếng ở Vũ Hán mà ngay cả ở những địa phương khác cũng có rất nhiều đại lý. Không ngờ bách hóa Bác Mỹ do nhà họ Bùi nắm giữ cổ phần. Nhà họ Bùi đúng là lớn.
“Bách hóa Bác Mỹ là của hồi môn của mẹ con khi đến nhà họ Bùi. Nhiều năm qua, dưới sự quản lý của nhà họ Bùi, công ty càng làm ăn càng lớn. Nhưng đáng tiếc mẹ con qua đời sớm, để lại tất cả quyền thừa kế cổ phần cho bố con, song không để lại cho con một phần nào cả. Tại sao trên đời này lại có người mẹ như vậy nhỉ?”
Tôi kinh hãi tột độ, không ngờ hôm nay tự dưng nổi hứng đến bệnh viện xem Lục Mạnh Chu thế nào thì được nghe bí mật to lớn đến vậy. Xem ra con sông Bùi gia kia còn sâu hơn tôi tưởng.
Ánh mắt Lương Bích Nhược nhìn Bùi Minh có chút kỳ quái: “Mẹ nghe nói mấy năm qua, con vẫn có ý với cổ phần của bách hóa Bác Mỹ, nói thật bách hóa vốn là của hồi môn của mẹ con, theo lý thì con cũng phải có một phần cổ phần đó. Mẹ đã nói với bố con, chỉ cần con chịu kết hôn với Mạnh Chu, sau khi cưới sẽ chia cho hai vợ chồng con 1% cổ phần Bác Mỹ, coi như tài sản chung của hai vợ chồng con.”
Gương mặt Bùi Minh chẳng mảy may thay đổi, anh hơi nhoẻn môi cười.
Tôi biết rõ hơn ai hết, người nghiêm túc như Bùi Minh mà cười lên thì càng khiến người ta sợ hãi. Nụ cười của anh mang vẻ chết chóc lạnh thấu xương.
Lương Bích Nhược thấy Bùi Minh không tiếp lời thì cho rằng anh nổi lòng tham, hừ khẩy: “Chẳng lẽ chê 1% cổ phần Bác Mỹ còn ít? Mẹ tin con biết rõ Bác Mỹ kiếm được bao nhiêu tiền hơn cả mẹ. Minh dù chỉ là 1% cổ phần nhưng chia lợi nhuận hằng năm ra nhất định còn nhiều hơn tiền lời trong một năm của công ty bất động sản Đỉnh Hâm do chính con tạo dựng!”
Tôi thầm kinh ngạc, thật ra cho tới nay tôi đều tưởng Bùi Minh gây dựng bất động sản Đỉnh Hâm nhờ vào tài lực của nhà họ Bùi. Không phải tôi không tin tưởng năng lực của Bùi Minh mà tôi nghĩ Bùi Minh còn trẻ như vậy, có thể có được một công ty với vốn điều lệ lên đến hơn ba trăm ba mươi tỷ, quả thật không thể nào tin nổi. Vậy thì hẳn là Bùi Minh đã tự dựa vào sức mình tạo dựng bất động sản Đỉnh Hâm mà không cần nhà họ Bùi giúp đỡ.
“Tôi không cần cổ phần.” Bùi Minh chầm chậm lên tiếng.
Nghe thấy anh từ chối, Lương Bích Nhược không phản ứng kịp, Lục Mạnh Chu bên cạnh sắc mặt thay đổi cực lớn.
“Tại sao không cần? Cái này nên nhận chứ?” Lục Mạnh Chu hô lên.
Bùi Minh liếc cô ta: “Sao, cô rất muốn có nó à?”
Bấy giờ Lục Mạnh Chu mới kịp nhận ra vừa rồi mình phản ứng quá lớn, bèn vội giải thích: “A Minh, anh hiểu lầm rồi. Bác Mỹ vốn là của hồi môn của mẹ anh, theo lý thì anh cũng phải được chia một phần. Về tình về lý đều phải như vậy.”
Bùi Minh nhìn Lục Mạnh Chu với vẻ đùa cợt, ánh mắt anh như thể đã hiểu thấu Lục Mạnh Chu.
“Không cần, tôi không thiếu mấy đồng bạc ấy. Bây giờ Bác Mỹ đã là của bố tôi, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Trong mắt Lục Mạnh Chu thoáng vẻ không cam lòng, tôi cũng hiểu đại khái vì sao cô ta lại vậy rồi. Tương lai 1% cổ phần kia là tài sản chung của hai vợ chồng họ, đồng nghĩa với Lục Mạnh Chu cũng có phần. Chỉ vì một câu nói của Bùi Minh mà miếng ngon đến miệng cứ thế rơi mất.
Lục Mạnh Chu còn định nói gì đó thì Lương Bích Nhược vội vàng ném cho Lục Mạnh Chu một ánh mắt như muốn nói “Đồ ngu, đừng gây rối.” Bà ta chân thành cười: “Thôi thì thôi, mẹ tôn trọng quyết định của con. Nhưng cuộc hôn nhân này con bắt buộc phải cưới.”
Bùi Minh không đáp lời, cúi đầu trầm ngâm chốc lát như đang nghĩ ngợi gì đó. Bỗng dưng tôi thấy Bùi Minh nở nụ cười lạnh lẽo, mang sự quyết đoán tàn nhẫn. Cho dù ở ngoài cửa tôi cũng rờn rợn sống lưng.
“Không có cổ phần, cô có sẵn lòng kết hôn không?” Bùi Minh bỗng quay sang hỏi Lục Mạnh Chu.
Cô ta thoáng sững sờ, tuy rằng Lục Mạnh Chu đã cố gắng che giấu nhưng tôi vẫn nhận ra vẻ do dự trong mắt cô ta. Cô ta vô thức nhìn về phía cô út Lương Bích Nhược của mình. Lương Bích Nhược lại hầm hừ lườm cô ta.
Đôi mắt Lục Mạnh Chu thoáng vẻ sợ hãi nhưng vẻ mặt vẫn tươi tắn: “Em bằng lòng.”
Bùi Minh không tỏ biểu cảm, chỉ nói một tiếng “Được” đơn giản.
Tôi đứng ngoài cửa, cảm giác cả thế giới bỗng im lìm. Tôi không biết nên miêu tả tâm trạng mình bây giờ thế nào. Sau khi ly hôn, tôi tận mắt chứng kiến chồng cũ đồng ý kết hôn với một người phụ nữ khác. Tôi rất yêu Bùi Minh, đây là điều không thể nghi ngờ. Tôi đã buông bỏ tình cảm dành cho Bùi Minh từ lâu, nhưng vào lúc này, trong lòng tôi vẫn có cảm giác thật kỳ quái, như thể trái tim bị kiến cắn.
“Cô à, sao cô vẫn đứng ở cửa không vào đi?” Một điều dưỡng đi ngang qua, thấy tôi cầm giỏ trái cây đứng mãi ở cửa bèn tò mò hỏi.
Không khí trong phòng bệnh đột ngột biến đổi, mấy người họ đồng loạt quay sang nhìn tôi.
Khoảnh khắc Bùi Minh phát hiện ra tôi, đôi mắt anh ngập tràn nỗi khiếp sợ chẳng thể nào che giấu. Nỗi khiếp sợ ấy lan tràn nơi đáy mắt sâu thẳm khó lường của anh trong tích tắc. Anh nhìn xoáy vào tôi, gần như muốn tạc khắc tôi vào đáy mắt.
Còn Lương Bích Nhược có vẻ mặt rất đặc sắc, thay đổi những mấy lần liền. Tôi nghĩ nhất định bà ta đang suy đoán xem rốt cuộc vừa rồi tôi nghe được bao nhiêu.
“Cô tới đây làm gì?” Lương Bích Nhược không buồn giả bộ hiền từ nữa mà âm hiểm chất vấn tôi.
Xem ra tôi của hiện tại chẳng còn giá trị để bà ta lợi dụng nữa, thậm chí bà ta còn chẳng thèm khua môi múa mép với tôi.
“Tôi đến thăm Lục Mạnh Chu.” Tôi thong dong giơ giỏ trái cây lên, đi vào phòng bệnh.
“Không cần mày giả vờ tốt bụng! Mày cút ngay cho tao!”
“Tôi tin có vài người hiểu rõ chân tướng thế nào hơn cả tôi.” Tôi cười giễu, đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường Lục Mạnh Chu.
Cô ta nhìn chằm chằm tôi: “Không phải mày bỏ thuốc vào hoa quả đấy chứ? Tao nghĩ mãi không ra lý do mày tốt với tao như vậy.”
“Đừng suy bụng ta ra bụng người. Mình âm hiểm lại còn đổ cho toàn bộ người trên thế giới này đều hèn hạ giống cô.” Tôi thản nhiên châm biếm, “Tôi đến thăm cô vì đứa bé kia vô tội.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ ở đây rất giống cửa sổ mà tôi từng suýt nhảy xuống kia. Suy nghĩ của tôi lại trôi dạt đến khoảng thời gian như địa ngục trong quá khứ. Tôi mất gần một ngày để sinh ra đứa con của tôi, thậm chí còn chưa kịp nghe tiếng khóc nỉ non của con bé thì nó đã rời khỏi thế gian này...
Tôi thu lại suy nghĩ vẩn vơ, nói: “Bao nhiêu người sẵn sàng bỏ cả tính mạng cũng không giữ được đứa trẻ. Lục Mạnh Chu, mong rằng sau này cô không hối hận.”
Lục Mạnh Chu vốn tỏ thái độ khinh thường, nhưng sau khi nghe tôi nói vậy, vẻ mặt cô ta hoàn toàn thay đổi, mang chút hoảng hốt. Cô ta từ từ sờ lên bụng mình, nét mặt cực phức tạp, không biết là vui hay buồn.
Tôi không nói nữa, quay người toan rời đi thì Lương Bích Nhược hô to: “Đồ ác quỷ giết người này! Mạnh Chu mất đi đứa con, trong lòng nó đã đau buồn lắm rồi, vậy mà mày còn muốn xát muối vào vết thương của nó. Đồ vô lương tâm.”
Bà ta mắng rất khó nghe, có điều không phải tôi chưa từng gặp người có khả năng chửi bới ác hơn cả bà ta. Nhớ năm xưa, Hà Thục Vân, mẹ của Hà Tân Thanh là nhân vật giỏi mồm mép thế nào. Tôi đã quen miễn dịch đối với những người như thế rồi. Tôi không có ý định so đo, nhưng Bùi Minh lại đứng dậy.
“Dì à, đây là bệnh viện đấy.” Anh cau mày, như thể muốn làm thịt ai đó.
Bị Bùi Minh nhắc nhở, Lương Bích Nhược rất không vui. Đại khái bà ta cho rằng Bùi Minh dằn mặt mình nên định nói gì đó, tuy nhiên Bùi Minh lại hờ hững liếc mắt sang bà ta, toàn thân toát lên hơi thở át người. Lương Bích Nhược mấp máy môi, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Tôi cười lạnh, thầm nghĩ Bùi Minh đúng là hạng người mặt lạnh tim nóng. Rõ ràng cũng muốn kết hôn nhưng vẫn bám riết lấy tôi, trong khi giữa chúng tôi tồn tại biết bao mâu thuẫn, oán hận và vết thương lòng đến vậy.
Đôi lúc, sự dịu dàng của đàn ông còn tàn nhẫn hơn cả sự lạnh lùng và tuyệt tình của anh ta.
Tôi không buồn quay đầu lại, đi thẳng ra cửa. Bùi Minh cũng đuổi theo tôi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi biết Bùi Minh vẫn theo sau tôi nên bước đi rất nhanh. Tuy nhiên sải bước của đàn ông rất rộng, anh vẫn bình thản bám gót tôi.
Ra ngoài bệnh viện, Bùi Minh vẫn đi sau lưng tôi. Tôi kiềm chế cơn giận trong lòng, quay ngoắt đầu lại, suýt nữa va vào lồng ngực Bùi Minh.
“Bùi Minh, anh là người sắp kết hôn rồi, không dành thời gian ở bên bầu bạn với cô vợ sắp cưới đang buồn rầu kia đi, vì sao cứ theo tôi làm gì?”
Bùi Minh nhìn tôi chăm chú, trịnh trọng lên tiếng giống như đang hứa hẹn gì đó: “Anh không cưới cô ta đâu.”
Tôi hơi buồn cười: “Chính miệng anh đã đồng ý rồi, còn thay đổi nữa sao?”
Bùi Minh lặp lại lần nữa: “Anh không cưới cô ta đâu.”
Giọng nói trịnh trọng và vẻ mặt chân thành của anh khiến tôi dao động. Tôi giễu cợt: “Anh nói cho tôi biết làm gì? Liên quan gì đến tôi?”
“Em có quyền không nghe, nhưng anh vẫn phải nói cho em biết.”
“Ồ.” Tôi thản nhiên buông một câu rồi quay người chạy đi.
Bùi Minh nghiêng người đứng bên sườn tôi, chỉ cần tôi quay người lại là va vào lòng anh.
“Anh tiễn em về.”
“Cảm ơn.”
Tôi không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Bùi Minh bèn dứt khoát lấy điện thoại ra gọi xe taxi.
Bỗng lúc này, trùng hợp có một chiếc xe chạy đến trước mặt tôi. Tôi sửng sốt, không thể nào, hình như tôi còn chưa gọi xe mà, đến nhanh vậy á?
Cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống trước mặt tôi, bên kia cửa sổ là một gương mặt tuấn tú hệt như ánh mặt trời.
“Đông Mỹ, em định về à, đúng lúc anh tiện đường, tiễn em một đoạn.” Từ Hùng nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng sáng.
Bùi Minh bên cạnh khẽ nheo mắt, đôi mắt mang vẻ nguy hiểm.
Hai người họ nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt Bùi Minh lạnh nhạt còn nụ cười nơi khóe môi Từ Hùng cũng dần lạnh lẽo.
Bình luận facebook