Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 81 CHO DÙ KẾT HÔN RỒI, TÔI CŨNG KHÔNG CHẠM VÀO CÔ
CHƯƠNG 81: CHO DÙ KẾT HÔN RỒI, TÔI CŨNG KHÔNG CHẠM VÀO CÔ
Thời điểm ra khỏi sân bay, tôi luôn cảm giác có người đi theo mình. Song mấy lần tôi quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả. Về sau trong lúc tôi và Từ Hùng ôm nhau, tôi có nghe thấy tiếng ai đó đập cốc nước, ngoảnh lại thì thấy bóng lưng Bùi Minh chợt lóe...
Khi đó tôi cứ tưởng mình nhìn lầm. Thật không ngờ... Bùi Minh thật sự ở đây.
Tôi phát run, không tài nào kiểm soát tâm trạng của mình, run rẩy hỏi: “Anh đã đến sân bay, tại sao không xuất hiện! Tại sao không đến gặp em?”
“Ha.” Bùi Minh cười khẩy. Lúc này điếu thuốc trong tay anh cũng cháy hết. Anh dụi tắt điếu thuốc, hùng hổ nhích tới gần tôi. Tôi thậm chí có thể người được mùi thuốc lá phảng phất trên người anh.
“Anh xuất hiện ư? Lâm Đông Mỹ, em muốn anh đứng trước mặt em, chứng kiến em trong vòng tay một người đàn ông khác hay sao? Lâm Đông Mỹ, đến cùng em muốn làm nhục anh tới mức nào?”
“Tôi ôm ấp một người đàn ông khác ư? Vậy còn anh? Vào hôm chúng ta kết hôn, chẳng phải anh cũng bỏ rơi tôi để cứu một người phụ nữ khác sao? Anh cũng chẳng nể mặt tôi mà ôm một cô gái khác còn gì?” Tôi tức giận, hình ảnh trong quá khứ lại ùa đến khiến tôi căm phẫn sục sôi.
“Chuyện hôm đó là anh có lỗi với em...”
“Đừng nói nữa!” Tôi lạnh lùng ngắt ngang.
“Không, em không hiểu đâu. Quan hệ giữa anh và Đường Hương còn phức tạp hơn em tưởng, anh nợ Đường Hương một mạng...”
Dường như Bùi Minh và Đường Hương còn cất giấu bí mật nào đó, nhưng bây giờ tôi cực kỳ tức giận, hoặc cũng có thể nói là tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với mối tình này rồi, cho nên không muốn biết bất kỳ điều gì về quá khứ của anh.
“Bùi Minh, anh đừng nói với tôi những lời này. Chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi đã bước khỏi cuộc đời anh, hết thảy những điều này còn quan hệ gì nữa? Tôi không muốn biết và cũng không có hứng thú nghe chuyện quá khứ của anh.”
Vào khoảnh khắc biết Bùi Minh từng đến sân bay, tôi thật sự vô cùng kích động. Ở giây phút đó tôi từng nghĩ, nếu lúc ấy anh xuất hiện và giữ tôi lại thì có lẽ kết cục của con chúng tôi đã không như vậy phải không? Song chung quy đây cũng chỉ là giả thiết mà thôi, thời gian không thể quay ngược, chúng tôi không bao giờ có thể trở lại như xưa.
“Lâm Đông Mỹ, anh cấm em rời xa anh.” Anh nhìn xoáy vào tôi, đôi mắt sâu hút sắc bén và đầy nguy hiểm như một vòng xoáy có thể nuốt trọn tôi bất cứ lúc nào.
“Em nghe cho kỹ đây, cho dù em hận anh cũng được, hãy cứ hận đi. Chung quy thì em còn nhớ đến vẫn hơn là bị em lãng quên!”
Tôi lẳng lặng nhìn Bùi Minh, không khỏi ngẫm nghĩ đúng là ông trời trêu ngươi. Tôi cũng từng hèn mọn như vậy, giống một kẻ ăn mày cầu xin anh bố thí tình cảm. Thậm chí tôi không dám đòi hỏi xa vời là anh yêu tôi, chỉ cần trong lòng anh có tôi là đủ. Ngay cả trong thời gian anh muốn ly hôn với tôi, để cầu xin anh tha thứ, tôi còn đi làm giám định ADN nữa. Tuy nhiên sự hèn mọn của tôi không hề đổi lại chút tình cảm nào.
Vào lúc tôi trở lại sau khi đã dứt khoát quay lưng, buông bỏ tất cả, Bùi Minh lại xuất hiện lần nữa trong sinh mệnh của tôi với tư thế bá đạo ấy.
Rốt cuộc đây là duyên hay là vận mệnh đùa giỡn?
Tôi hờ hững nhìn Bùi Minh: “Anh Bùi, anh muốn làm sao thì làm, tùy anh. Tôi không can thiệp vào chuyện của anh, hy vọng anh cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi.”
Anh cau mày, hình như trong đôi mắt đen như màu mực có thứ gì đó đang dậy sóng, nhưng cuối cùng vẫn biến thành lặng im.
Tôi không nói thêm gì nữa, vòng qua Bùi Minh đi vào nhà mình.
Tôi mệt rã rời nằm trên sô pha, đèn cũng chẳng buồn bật, cứ thế vùi mình vào sô pha, chậm rãi day huyệt thái dương.
Kể từ khi tôi trở lại Vũ Hán, dường như càng ngày càng mỏi mệt, ngay cả tôi cũng không biết thân thể mỏng manh này còn chống đỡ được bao lâu.
Vừa rửa mặt xong thì Molly gọi điện thoại cho tôi, hỏi tình hình thế nào rồi. Tôi nói cho cô ấy biết mình đã rời khỏi trại tạm giam, phía Lục Mạnh Chu cũng đã rút đơn kiện, mọi chuyện đều tốt.
Không lâu sau, Molly lại gọi điện đến lần nữa.
“Đông Mỹ, cậu biết không, bây giờ trên mạng xã hội đang rầm rộ lắm.”
“Làm sao vậy?”
Tôi nhíu mày, xoa mắt, cảm giác lại có chuyện nữa rồi.
“Không phải Lục Mạnh Chu là minh tinh lớn sao, đoạn clip hôm cô ta ngã bị sảy thai bị phát tán trên mạng, fan của cô ta kêu gào khắp nơi, đòi tìm cậu trả thù đấy. Đông Mỹ, mấy ngày tới cậu phải cẩn thận một chút, tớ thấy fan của Lục Mạnh Chu cứ như bọn tà giáo ấy, biết đâu sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó.”
“Cậu yên tâm, tớ sẽ cẩn thận.” Thật ra tôi chẳng buồn để tâm.
Fan não tàn của Lục Mạnh Chu đều là bọn học sinh mười mấy tuổi thôi, chẳng qua là những anh hùng bàn phím tâm trạng kích động. Trên Facebook thì cứ to mồm, đến lúc ra đời thực thì chắc chắn chẳng dám hó hé.
Molly năm lần bảy lượt dặn dò tôi, tôi không nhịn được bật cười: “Cậu xem dáng vẻ bà quản gia của cậu này, về sau làm sao có anh chàng nào dám thích cậu chứ?”
“Gì đấy, cậu lại trêu tớ hả?”
Tôi rục rịch định giới thiệu Từ Hùng cho cô ấy, song nghĩ đi nghĩ lại vẫn đành thôi. Lúc anh ấy và Bùi Minh giằng co nhau tối nay, trong lòng tôi luôn có một cảm giác bất an. Tôi quyết định quan sát một thời gian nữa, xác định anh ấy không có vấn đề gì thì làm mối cho Molly cũng không muộn.
Sự thật chứng minh, đúng là Molly nghĩ nhiều.
Không hiểu sao trong đám fan cuồng của Lục Mạnh Chu có người lần mò ra Facebook của tôi, người nào người nấy kéo đến lần lượt chửi rủa trên Facebook của tôi. Những ngôn từ dơ bẩn kia khiến tôi được mở rộng tầm mắt, không khỏi thán phục khả năng ngôn ngữ của học sinh ngày nay. Nhưng cuối cùng chuyện cũng chỉ dừng lại ở đây thôi.
Trải qua biết bao sự việc, tôi cũng thoáng tính hơn, không thèm chấp nhặt với bọn trẻ con.
Tôi ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, ngẫm nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn quyết định đến bệnh viện gặp Lục Mạnh Chu.
Tôi đến đây không phải để thấy cảnh Lục Mạnh Chu khó mà giễu võ giương oai, cũng chẳng phải nhập vai Bồ Tát. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Lục Mạnh Chu ngã sảy thai, tôi vẫn cảm thấy kinh hoàng. Có lẽ là tôi thương hại đứa bé chưa được sinh ra kia, bất kể mẹ nó là người thế nào hay người nhà họ Bùi gây ra bao oan nghiệt thì đứa trẻ luôn vô tội.
Tôi đến cửa hàng mua tạm một giỏ trái cây, không muốn tốn quá nhiều tâm tư vào chuyện này vì có lẽ giỏ hoa quả này đến tay Lục Mạnh Chu cũng bị cô ta ném ngay vào thùng rác.
Tôi xách giỏ trái cây đến bệnh viện, hỏi điều dưỡng số phòng bệnh của Lục Mạnh Chu. Cửa phòng bệnh không khóa, đang mở hé ra một khe nhỏ.
Qua khe hở, tôi thấy cả Bùi Minh và Lương Bích Nhược đều ở trong.
“A Minh, con nói đi, bây giờ nên làm thế nào?” Lương Bích Nhược thở dài.
Bùi Minh không hề lên tiếng, vẻ mặt vẫn ơ hờ, mang đến cảm giác áp bách vô hình cho người khác.
Lương Bích Nhược thấy Bùi Minh vẫn im lặng, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Mạnh Chu mang thai đứa bé của con, bây giờ vì vợ cũ của con nên đứa bé mới bị mất. Cho dù thế nào, con cũng phải cho con bé một câu trả lời công bằng chứ? Con bé là con gái, xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại trên mạng đang xôn xao chuyện về con bé, danh dự Mạnh Chu đã bị phá hủy hoàn toàn, con bảo sau này con bé phải sống thế nào?” Lương Bích Nhược nói xong lại đưa tay lau nước mắt.
Nói thật, đôi khi tôi cực kỳ khâm phục Lương Bích Nhược, có lẽ bà ta còn thích hợp làm diễn viên hơn cả Lục Mạnh Chu, cần một cái là có nước mắt ngay.
Đáng tiếc, hình như chiêu lùi để tiến này không có tác dụng đối với Bùi Minh.
Bùi Minh nghiêng nghiêng tựa vào vách tường, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt xem Lương Bích Nhược diễn trò, thờ ơ hỏi: “Dì muốn tôi phải làm sao?”
“A Minh, con cưới Mạnh Chu đi. Con bé mang thai đứa con của con, hơn nữa vì Lâm Đông Mỹ là vợ cũ của con nên con bé đành nuốt cơn tức này xuống, không kiện Lâm Đông Mỹ nữa. A Minh, tình cảm Mạnh Chu dành cho con thế nào, chẳng lẽ con còn chưa nhận ra sao?”
Thời điểm nghe Lương Bích Nhược nhắc đến Lục Mạnh Chu mang thai con của mình, Bùi Minh nở nụ cười giễu cợt. Tuy nhiên vẻ giễu cợt này nhanh chóng biến mất, Lương Bích Nhược không hề phát hiện.
Bùi Minh liếc sang Lục Mạnh Chu: “Cô có ý gì? Cô thật sự muốn lấy tôi sao?”
Lục Mạnh Chu nằm trên giường bệnh, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, khác xa hình tượng của cô ta trên màn ảnh. Cô ta ngượng ngùng cúi đầu: “A Minh, tâm tư của em thế nào anh cũng biết rõ rồi... Em chỉ muốn ở bên anh và kết hôn với anh thôi.”
Bùi Minh cười khinh miệt và coi thường: “Cho dù sau khi kết hôn tôi chắc chắn không đụng đến cô ư?”
Lục Mạnh Chu không ngờ Bùi Minh đột ngột nói vậy, hơn nữa còn ngay trước mặt Lương Bích Nhược. Cô ta bỗng luống cuống không biết nên trả lời thế nào, đành nhìn sang Lương Bích Nhược.
Sắc mặt Lương Bích Nhược sa sầm, nhưng bà ta vẫn giữ dáng vẻ mẹ hiền, trách móc: “A Minh, con lại nói linh tinh gì thế? Nào có đôi vợ chồng nào không làm chuyện ấy?”
“Bởi vì tôi thích sạch sẽ.” Bùi Minh bâng quơ nói ra câu kia khiến câu chuyện không còn lối thoát.
Lục Mạnh Chu cắn răng, trên mặt hiện vẻ như bị sỉ nhục. Vẻ mặt Lương Bích Nhược cũng cực kỳ khó coi, không thể nào tiếp tục giả vờ làm mẹ hiền được nữa, lạnh lùng hỏi: “A Minh, con có ý gì?”
“Tôi sẽ không cưới Lục Mạnh Chu.”
“A Minh, mẹ vẫn cảm thấy con là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm. Mẹ quá thất vọng về con, Mạnh Chu hy sinh nhiều như vậy mà con không cho con bé một danh phận sao?”
Đối mặt với lời chất vấn của Lương Bích Nhược, Bùi Minh nhướng mày, tỏ vẻ cười cợt. Minh dù anh không nói câu nào nhưng toàn thân tỏa ra áp lực, như thể nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, không có gì thoát khỏi tầm mắt anh.
Có lẽ Lương Bích Nhược không làm gì được, lười không thèm giả bộ nữa: “Tóm lại, hôn sự của con và Mạnh Chu đã được quyết định rồi. Bố con đích thân lên tiếng, cho dù con đồng ý hay không cũng phải cưới. Mẹ có lòng tốt, không nỡ để quan hệ của con và bố trở nên căng thẳng nên mới khuyên con thôi!”
“Nhưng nếu tôi vẫn không muốn thì sao?”
“A Minh, tính tình bố con thế nào, con còn biết rõ hơn mẹ. Cổ phần của công ty bách hóa Bác Mỹ do bố con nắm giữ. Nếu con không chịu cưới Mạnh Chu thì đừng mơ có được chút cổ phần nào hết.”
Thời điểm ra khỏi sân bay, tôi luôn cảm giác có người đi theo mình. Song mấy lần tôi quay đầu lại thì chẳng thấy ai cả. Về sau trong lúc tôi và Từ Hùng ôm nhau, tôi có nghe thấy tiếng ai đó đập cốc nước, ngoảnh lại thì thấy bóng lưng Bùi Minh chợt lóe...
Khi đó tôi cứ tưởng mình nhìn lầm. Thật không ngờ... Bùi Minh thật sự ở đây.
Tôi phát run, không tài nào kiểm soát tâm trạng của mình, run rẩy hỏi: “Anh đã đến sân bay, tại sao không xuất hiện! Tại sao không đến gặp em?”
“Ha.” Bùi Minh cười khẩy. Lúc này điếu thuốc trong tay anh cũng cháy hết. Anh dụi tắt điếu thuốc, hùng hổ nhích tới gần tôi. Tôi thậm chí có thể người được mùi thuốc lá phảng phất trên người anh.
“Anh xuất hiện ư? Lâm Đông Mỹ, em muốn anh đứng trước mặt em, chứng kiến em trong vòng tay một người đàn ông khác hay sao? Lâm Đông Mỹ, đến cùng em muốn làm nhục anh tới mức nào?”
“Tôi ôm ấp một người đàn ông khác ư? Vậy còn anh? Vào hôm chúng ta kết hôn, chẳng phải anh cũng bỏ rơi tôi để cứu một người phụ nữ khác sao? Anh cũng chẳng nể mặt tôi mà ôm một cô gái khác còn gì?” Tôi tức giận, hình ảnh trong quá khứ lại ùa đến khiến tôi căm phẫn sục sôi.
“Chuyện hôm đó là anh có lỗi với em...”
“Đừng nói nữa!” Tôi lạnh lùng ngắt ngang.
“Không, em không hiểu đâu. Quan hệ giữa anh và Đường Hương còn phức tạp hơn em tưởng, anh nợ Đường Hương một mạng...”
Dường như Bùi Minh và Đường Hương còn cất giấu bí mật nào đó, nhưng bây giờ tôi cực kỳ tức giận, hoặc cũng có thể nói là tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với mối tình này rồi, cho nên không muốn biết bất kỳ điều gì về quá khứ của anh.
“Bùi Minh, anh đừng nói với tôi những lời này. Chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi đã bước khỏi cuộc đời anh, hết thảy những điều này còn quan hệ gì nữa? Tôi không muốn biết và cũng không có hứng thú nghe chuyện quá khứ của anh.”
Vào khoảnh khắc biết Bùi Minh từng đến sân bay, tôi thật sự vô cùng kích động. Ở giây phút đó tôi từng nghĩ, nếu lúc ấy anh xuất hiện và giữ tôi lại thì có lẽ kết cục của con chúng tôi đã không như vậy phải không? Song chung quy đây cũng chỉ là giả thiết mà thôi, thời gian không thể quay ngược, chúng tôi không bao giờ có thể trở lại như xưa.
“Lâm Đông Mỹ, anh cấm em rời xa anh.” Anh nhìn xoáy vào tôi, đôi mắt sâu hút sắc bén và đầy nguy hiểm như một vòng xoáy có thể nuốt trọn tôi bất cứ lúc nào.
“Em nghe cho kỹ đây, cho dù em hận anh cũng được, hãy cứ hận đi. Chung quy thì em còn nhớ đến vẫn hơn là bị em lãng quên!”
Tôi lẳng lặng nhìn Bùi Minh, không khỏi ngẫm nghĩ đúng là ông trời trêu ngươi. Tôi cũng từng hèn mọn như vậy, giống một kẻ ăn mày cầu xin anh bố thí tình cảm. Thậm chí tôi không dám đòi hỏi xa vời là anh yêu tôi, chỉ cần trong lòng anh có tôi là đủ. Ngay cả trong thời gian anh muốn ly hôn với tôi, để cầu xin anh tha thứ, tôi còn đi làm giám định ADN nữa. Tuy nhiên sự hèn mọn của tôi không hề đổi lại chút tình cảm nào.
Vào lúc tôi trở lại sau khi đã dứt khoát quay lưng, buông bỏ tất cả, Bùi Minh lại xuất hiện lần nữa trong sinh mệnh của tôi với tư thế bá đạo ấy.
Rốt cuộc đây là duyên hay là vận mệnh đùa giỡn?
Tôi hờ hững nhìn Bùi Minh: “Anh Bùi, anh muốn làm sao thì làm, tùy anh. Tôi không can thiệp vào chuyện của anh, hy vọng anh cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi.”
Anh cau mày, hình như trong đôi mắt đen như màu mực có thứ gì đó đang dậy sóng, nhưng cuối cùng vẫn biến thành lặng im.
Tôi không nói thêm gì nữa, vòng qua Bùi Minh đi vào nhà mình.
Tôi mệt rã rời nằm trên sô pha, đèn cũng chẳng buồn bật, cứ thế vùi mình vào sô pha, chậm rãi day huyệt thái dương.
Kể từ khi tôi trở lại Vũ Hán, dường như càng ngày càng mỏi mệt, ngay cả tôi cũng không biết thân thể mỏng manh này còn chống đỡ được bao lâu.
Vừa rửa mặt xong thì Molly gọi điện thoại cho tôi, hỏi tình hình thế nào rồi. Tôi nói cho cô ấy biết mình đã rời khỏi trại tạm giam, phía Lục Mạnh Chu cũng đã rút đơn kiện, mọi chuyện đều tốt.
Không lâu sau, Molly lại gọi điện đến lần nữa.
“Đông Mỹ, cậu biết không, bây giờ trên mạng xã hội đang rầm rộ lắm.”
“Làm sao vậy?”
Tôi nhíu mày, xoa mắt, cảm giác lại có chuyện nữa rồi.
“Không phải Lục Mạnh Chu là minh tinh lớn sao, đoạn clip hôm cô ta ngã bị sảy thai bị phát tán trên mạng, fan của cô ta kêu gào khắp nơi, đòi tìm cậu trả thù đấy. Đông Mỹ, mấy ngày tới cậu phải cẩn thận một chút, tớ thấy fan của Lục Mạnh Chu cứ như bọn tà giáo ấy, biết đâu sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó.”
“Cậu yên tâm, tớ sẽ cẩn thận.” Thật ra tôi chẳng buồn để tâm.
Fan não tàn của Lục Mạnh Chu đều là bọn học sinh mười mấy tuổi thôi, chẳng qua là những anh hùng bàn phím tâm trạng kích động. Trên Facebook thì cứ to mồm, đến lúc ra đời thực thì chắc chắn chẳng dám hó hé.
Molly năm lần bảy lượt dặn dò tôi, tôi không nhịn được bật cười: “Cậu xem dáng vẻ bà quản gia của cậu này, về sau làm sao có anh chàng nào dám thích cậu chứ?”
“Gì đấy, cậu lại trêu tớ hả?”
Tôi rục rịch định giới thiệu Từ Hùng cho cô ấy, song nghĩ đi nghĩ lại vẫn đành thôi. Lúc anh ấy và Bùi Minh giằng co nhau tối nay, trong lòng tôi luôn có một cảm giác bất an. Tôi quyết định quan sát một thời gian nữa, xác định anh ấy không có vấn đề gì thì làm mối cho Molly cũng không muộn.
Sự thật chứng minh, đúng là Molly nghĩ nhiều.
Không hiểu sao trong đám fan cuồng của Lục Mạnh Chu có người lần mò ra Facebook của tôi, người nào người nấy kéo đến lần lượt chửi rủa trên Facebook của tôi. Những ngôn từ dơ bẩn kia khiến tôi được mở rộng tầm mắt, không khỏi thán phục khả năng ngôn ngữ của học sinh ngày nay. Nhưng cuối cùng chuyện cũng chỉ dừng lại ở đây thôi.
Trải qua biết bao sự việc, tôi cũng thoáng tính hơn, không thèm chấp nhặt với bọn trẻ con.
Tôi ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, ngẫm nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn quyết định đến bệnh viện gặp Lục Mạnh Chu.
Tôi đến đây không phải để thấy cảnh Lục Mạnh Chu khó mà giễu võ giương oai, cũng chẳng phải nhập vai Bồ Tát. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Lục Mạnh Chu ngã sảy thai, tôi vẫn cảm thấy kinh hoàng. Có lẽ là tôi thương hại đứa bé chưa được sinh ra kia, bất kể mẹ nó là người thế nào hay người nhà họ Bùi gây ra bao oan nghiệt thì đứa trẻ luôn vô tội.
Tôi đến cửa hàng mua tạm một giỏ trái cây, không muốn tốn quá nhiều tâm tư vào chuyện này vì có lẽ giỏ hoa quả này đến tay Lục Mạnh Chu cũng bị cô ta ném ngay vào thùng rác.
Tôi xách giỏ trái cây đến bệnh viện, hỏi điều dưỡng số phòng bệnh của Lục Mạnh Chu. Cửa phòng bệnh không khóa, đang mở hé ra một khe nhỏ.
Qua khe hở, tôi thấy cả Bùi Minh và Lương Bích Nhược đều ở trong.
“A Minh, con nói đi, bây giờ nên làm thế nào?” Lương Bích Nhược thở dài.
Bùi Minh không hề lên tiếng, vẻ mặt vẫn ơ hờ, mang đến cảm giác áp bách vô hình cho người khác.
Lương Bích Nhược thấy Bùi Minh vẫn im lặng, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Mạnh Chu mang thai đứa bé của con, bây giờ vì vợ cũ của con nên đứa bé mới bị mất. Cho dù thế nào, con cũng phải cho con bé một câu trả lời công bằng chứ? Con bé là con gái, xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại trên mạng đang xôn xao chuyện về con bé, danh dự Mạnh Chu đã bị phá hủy hoàn toàn, con bảo sau này con bé phải sống thế nào?” Lương Bích Nhược nói xong lại đưa tay lau nước mắt.
Nói thật, đôi khi tôi cực kỳ khâm phục Lương Bích Nhược, có lẽ bà ta còn thích hợp làm diễn viên hơn cả Lục Mạnh Chu, cần một cái là có nước mắt ngay.
Đáng tiếc, hình như chiêu lùi để tiến này không có tác dụng đối với Bùi Minh.
Bùi Minh nghiêng nghiêng tựa vào vách tường, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt xem Lương Bích Nhược diễn trò, thờ ơ hỏi: “Dì muốn tôi phải làm sao?”
“A Minh, con cưới Mạnh Chu đi. Con bé mang thai đứa con của con, hơn nữa vì Lâm Đông Mỹ là vợ cũ của con nên con bé đành nuốt cơn tức này xuống, không kiện Lâm Đông Mỹ nữa. A Minh, tình cảm Mạnh Chu dành cho con thế nào, chẳng lẽ con còn chưa nhận ra sao?”
Thời điểm nghe Lương Bích Nhược nhắc đến Lục Mạnh Chu mang thai con của mình, Bùi Minh nở nụ cười giễu cợt. Tuy nhiên vẻ giễu cợt này nhanh chóng biến mất, Lương Bích Nhược không hề phát hiện.
Bùi Minh liếc sang Lục Mạnh Chu: “Cô có ý gì? Cô thật sự muốn lấy tôi sao?”
Lục Mạnh Chu nằm trên giường bệnh, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, khác xa hình tượng của cô ta trên màn ảnh. Cô ta ngượng ngùng cúi đầu: “A Minh, tâm tư của em thế nào anh cũng biết rõ rồi... Em chỉ muốn ở bên anh và kết hôn với anh thôi.”
Bùi Minh cười khinh miệt và coi thường: “Cho dù sau khi kết hôn tôi chắc chắn không đụng đến cô ư?”
Lục Mạnh Chu không ngờ Bùi Minh đột ngột nói vậy, hơn nữa còn ngay trước mặt Lương Bích Nhược. Cô ta bỗng luống cuống không biết nên trả lời thế nào, đành nhìn sang Lương Bích Nhược.
Sắc mặt Lương Bích Nhược sa sầm, nhưng bà ta vẫn giữ dáng vẻ mẹ hiền, trách móc: “A Minh, con lại nói linh tinh gì thế? Nào có đôi vợ chồng nào không làm chuyện ấy?”
“Bởi vì tôi thích sạch sẽ.” Bùi Minh bâng quơ nói ra câu kia khiến câu chuyện không còn lối thoát.
Lục Mạnh Chu cắn răng, trên mặt hiện vẻ như bị sỉ nhục. Vẻ mặt Lương Bích Nhược cũng cực kỳ khó coi, không thể nào tiếp tục giả vờ làm mẹ hiền được nữa, lạnh lùng hỏi: “A Minh, con có ý gì?”
“Tôi sẽ không cưới Lục Mạnh Chu.”
“A Minh, mẹ vẫn cảm thấy con là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm. Mẹ quá thất vọng về con, Mạnh Chu hy sinh nhiều như vậy mà con không cho con bé một danh phận sao?”
Đối mặt với lời chất vấn của Lương Bích Nhược, Bùi Minh nhướng mày, tỏ vẻ cười cợt. Minh dù anh không nói câu nào nhưng toàn thân tỏa ra áp lực, như thể nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, không có gì thoát khỏi tầm mắt anh.
Có lẽ Lương Bích Nhược không làm gì được, lười không thèm giả bộ nữa: “Tóm lại, hôn sự của con và Mạnh Chu đã được quyết định rồi. Bố con đích thân lên tiếng, cho dù con đồng ý hay không cũng phải cưới. Mẹ có lòng tốt, không nỡ để quan hệ của con và bố trở nên căng thẳng nên mới khuyên con thôi!”
“Nhưng nếu tôi vẫn không muốn thì sao?”
“A Minh, tính tình bố con thế nào, con còn biết rõ hơn mẹ. Cổ phần của công ty bách hóa Bác Mỹ do bố con nắm giữ. Nếu con không chịu cưới Mạnh Chu thì đừng mơ có được chút cổ phần nào hết.”
Bình luận facebook