-
Chương 188-189
Chương 188: Không đưa ra cách giải quyết thì nhất định không rời đi
Hiện tại, công ty điện ảnh mà Tô Lạc đang đầu quân là Đường Minh Thịnh Thế.
Hôm nay là một ngày nhiều mây, mây đen bên ngoài sà xuống thấp như đang đè xuống những tòa cao ốc.
Đường Điền Điền ngồi trên ghế ông chủ của mình, đau đầu đọc tin tức giải trí liên quan đến Tô Lạc.
Hình tượng ảnh đế Tô Lạc sụp đổ, ảnh đế Tô Lạc không xin phép đã dứt khoát rời khỏi đoàn phim, ảnh đế mắc bệnh ngôi sao.
“Đám người này đúng thật là thừa nước đục thả câu…”
Tô Lạc vốn là tiền bối trong ngành giải trí, đã là tiền bối thì đương nhiên được trọng vọng, diễn xuất và năng lực nghề nghiệp cũng được công nhận.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Tô Lạc không mới mẻ như các tiểu thịt tươi và tiểu hoa đán.
Ngày thường, tiêu đề trên các bản tin luôn là: Tiểu thịt tươi này bị lộ chuyện yêu đương, tiểu hoa đán kia bí mật thẩm mỹ để xinh đẹp hơn….
Bây giờ tin tức về sự sụp đổ hình tượng của Tô Lạc được tung ra đã thu hút toàn bộ lượng truy cập, đương nhiên cũng có người đố kỵ đến đỏ mắt sẽ nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu để bóp chết sự nghiệp của Tô Lạc.
“Ôi….” Đường Điền Điền thở dài.
Lúc này, một bà lão mặc Đường phục [1] màu xanh lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cửa sổ.
[1]: Trang phục truyền thống của người Trung Quốc từ thời Nhà Thanh đến nay.
Đường Điền Điền sợ đến mức méo miệng, tiếng thở dài lập tức biến thành la hét.
“A…Mẹ kiếp!” Đường Điền Điền ngã ngồi xuống đất.
Bà cụ mặc Đường phục trừng mắt nói: “Kêu gào như ma quỷ làm gì thế?”
Lúc này Đường Điền Điền mới nhìn rõ bà già quỷ trước mặt chẳng phải ai khác, chính là mẹ ông ta.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây…”
Đây là lần thứ hai Đường Điền Điền gặp quỷ.
Lần đầu là khi ông ta nhờ Túc Bảo gọi hồn bà cụ Đường.
Từ ngày ấy đến giờ không gặp lại quỷ hồn của mẹ mình nên Đường Điền Điền còn tưởng bà cụ Đường đã đi đầu thai.
Bà cụ Đường nói: “Mẹ đang ở địa phủ làm việc để tích âm đức cho con!”
Lòng Đường Điền Điền chua xót, dạo này ông thuận buồm xuôi gió, chẳng ngờ lại nhờ mẹ ông giúp đỡ.
“Mẹ ơi, lần này mẹ đến có chuyện gì ạ? Mẹ đủ tiền tiêu không? Không đủ thì mỗi ngày con lại đốt thêm ít tiền nữa.” Đường Điền Điền bò dậy, nói.
Bà cụ Đường đáp: “Không cần, giờ mẹ là quỷ hồn giàu nhất dưới địa phủ, còn thêm tiền nữa là có thể tạo phản rồi đấy.”
“Lần này mẹ chi tiền ‘mua đường đi’ mới có thể lên thăm con 5 phút.”
Đường Điền Điền: “….”
“Mẹ ơi, suýt chút nữa thì con sợ đến mức xuống địa phủ với mẹ luôn rồi đấy.” Đường Điền Điền cười híp mắt nói.
Bà cụ Đường mắng ông ta huyên thuyên rồi nói tiếp: “Lần trước chẳng phải mẹ đã kêu con tìm ba giúp cô nhóc kia ư, còn nói rõ ba cô nhóc họ Mộc, sao con không biết đường giúp người ta hả?”
Đường Điền Điền xoa đầu mình: “Ba của Túc Bảo cũng không phải người mà chúng ta có thể dò la tin tức…”
Bà cụ Đường lầm bầm: “Cũng đúng….Có điều ngoại trừ người ba họ Mộc kia thì mẹ Túc Bảo cũng bị người ta tính kế hãm hại, chuyện này là mẹ nghe ngóng được nhưng bị hại thế nào thì mẹ không rõ, con phải nắm lấy cơ hội lần này nhé.”
Đường Điền Điền: “Ơ?”
Mấy chuyện bí mật của hào môn cũng đâu phải chuyện mà ông ta có thể nhúng tay vào.
“Còn nữa, mẹ dò la được chút tin tức, người ta tiết lộ cho mẹ rằng một minh tinh dưới trướng công ty con sẽ gặp phiền phức, con xử lý tốt chuyện này thì công ty sẽ tiến lên một bậc.”
Đường Điền Điền câm nín, rốt cuộc mẹ ông ta làm gì dưới địa phủ và lôi kéo những ai mà chuyện gì cũng dò la được thế này.
Đường Điền Điền gật đầu: “Con biết rồi.”
Dù bà cụ Đường không lên trần gian nói chuyện này thì ông ta có chết cũng phải bảo vệ Tô Lạc đến cùng.
Biết mẹ mình mất rồi vẫn lo lắng cho mình, Đường Điền Điền chỉ thấy chua xót.
Chẳng ngờ bà cụ Đường lại cười híp mắt nói: “Nói xong chuyện chính rồi, giờ mẹ phải đi đón bạn thân của mẹ! Cuối cùng thì bà già chết tiệt này cũng ngỏm đời, sau này mẹ của con có bạn cùng nhảy quảng trường rồi.”
“Lần này mẹ vung tiền để mua hai cơ hội hiển linh, một là cho con trông thấy mẹ, hai là xuất hiện trước mặt bà bạn thân để bà ta hoảng sợ rồi đi đời nhà ma!”
Đường Điền Điền: “?”
Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn bà mẹ già của mình reo vui rộn rã bay đi.
Lúc này, một cái đầu nhỏ ló vào cửa phòng làm việc của Đường Điền Điền.
Đường Điền Điền vừa bị mẹ ruột hù cho xém bỏ nửa cái mạng thì bây giờ lại bị Túc Bảo dọa cho suýt mất luôn nửa cái mạng còn lại.
“Chào chú Đường!”
Túc Bảo đeo chiếc cặp hình thú cưng, vui vẻ chào.
Đường Điền Điền đỡ ngực, nói: “Tiểu thư Túc Bảo, con hù chết chú rồi!”
Túc Bảo cười hi hi rồi nắm tay Tô Lạc đi vào.
“Sao hôm nay tiểu thư Túc Bảo lại có thời gian đến đây?”
Đường Điền Điền lập tức kêu người đem bánh ngọt vào, nói: “Chẳng phải hôm nay con phải đi học sao?”
Túc Bảo lắc đầu: “Cậu tư nói muốn dạy con trốn học.”
Tô Lạc: “Này này…Nói gì thế con?”
Rõ ràng cô bé con nói muốn dẫn anh đi câu cá mà.
Kết quả lại đến công ty quản lý của anh?
Cánh cửa bị đẩy ra, mấy nhân viên bưng 7-8 loại bánh ngọt nhỏ đi vào.
Trước kia, đám nhân viên công ty không hiểu gì khi nhìn thấy dòng thông tin cuối cùng trong sổ tay nhân viên viết: Tiểu tiểu thư không thể ăn quá ngọt, không thích vị socola, thích bánh trái cây, thích kẹo trái cây...
Đến bây giờ thì các nhân viên đã vỡ lẽ.
Hai mắt Túc Bảo lấp lánh, cô bé giơ ngón cái, khen ngợi: “Chú Đường, chú sắp phát tướng rồi, sau này cúc áo của chú càng không cài được nha!”
Đường Điền Điền: Ý cô bé là tiền đồ của ông ta vô cùng thênh thang phải không?
Đường Điền Điền cười híp mắt: “Cảm ơn tiểu thư Túc Bảo đã khen ngợi!”
Túc Bảo cắn một miếng bánh nhỏ, ngọt mà không ngấy, ngon quá đi!
Đường Điền Điền quan sát sắc mặt Túc Bảo, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì à?”
Tô Lạc vừa toan lên tiếng thì Túc Bảo nghiêm túc nói: “Con bấm ngón tay, chú Đường sắp gặp phiền phức đó!”
Đường Điền Điền: “?”
Gì thế….
Lúc này, trợ lý vội vã đi vào, nói: “Đường tổng, có người gây sự ở cổng công ty…”
Đường Điền Điền king ngạc nhìn Túc Bảo.
Trùng hợp ư???
Dưới lầu 1 của Đường Minh Thịnh Thế.
Rất nhiều fans và đám nhà báo đến ‘nằm vùng’ ở khu vực xung quanh Đường Minh Thịnh Thế để theo dõi tin tức của Tô Lạc.
Người nhà cô gái tự sát cầm theo 4-5 biểu ngữ đen trắng có nội dung:
Ảnh đế Tô Lạc xem mạng người như cỏ rác, hại thiếu nữ chết thảm!
Đền mạng cho con gái tôi! Trả lại sự công bằng cho tôi! Dám làm không dám nhận, ảnh đế Tô Lạc là tên cặn bã!
Đám chó săn và các blogger nổi tiếng trên mạng lập tức xông lên chụp ảnh, livestream như ruồi ngửi thấy mùi trứng thối.
Đường Điền Điền vừa đi ra đã trông thấy thế trận này cùng những dòng biểu ngữ, mặt ông ta đen như đít nồi.
“Bảo vệ đâu, đuổi đám người này đi!” Đường Điền Điền dứt khoát ra lệnh.
Nghe thấy lời này, ba mẹ cô gái nhảy lầu lập tức xù lông.
Mẹ cô gái nhảy lầu quỳ xuống đất, khóc to: “Trời xanh ơi……Họ xem mạng người như cỏ rác! Đứa con gái đáng thương của mẹ ơi, con chết thảm quá!”
“Tên ảnh đế Tô Lạc kia đùa bỡn tình cảm của con gái chúng tôi khiến con bé nhảy lầu tự sát, các người không đưa ra cách giải quyết thì thôi, còn muốn đuổi chúng tôi đi hả….”
“Các người muốn bịt miệng không cho chúng tôi nói chứ gì…..Hôm nay không giải quyết chuyện này thì đừng hòng đuổi được chúng tôi đi!”
Một đám người tức giận kêu gào đòi Đường Điền Điền đưa ra cách giải quyết.
Cánh nhà báo vây xem hiểu ra sự việc thì kinh ngạc không thôi.
Gì cơ? Ảnh đế Tô Lạc đùa bỡn tình cảm của fan khiến người ta nhảy lầu tự vẫn à??
Đám blogger sáng bừng hai mắt, lập tức nói xằng nói bậy trong phòng livestream của mình.
Đường Điền Điền đau đầu muốn chết, vốn dĩ Tô Lạc chỉ bị chút vết đen vì vụ việc không xin nghỉ mà rời đoàn phim, dù sao cũng có thể tha thứ được vì mẹ anh ấy bệnh nặng.
Giờ lại lòi ra vết nhơ ‘đùa bỡn với tình cảm của fan.’
Phải biết rằng, ba người đàn ông nói chuyện cũng làm nên một con hổ, tin đồn lặp đi lặp lại ắt trở thành sự thật, ai ngờ được đám người này gây sự ngay ở cổng công ty, còn la lối om sòm trước bàn dân thiên hạ thế này….
Bỗng nhiên, Túc Bảo chạy vào quầy lễ tân của công ty rồi nhanh chóng chạy ra, đến trước mặt bà mẹ của cô gái tự sát.
Cô bé nhét thứ gì đó vào tay bà mẹ kia, nói: “Đây, cho dì!”
Mẹ cô gái tự sát ngẩn người, nhìn cuộn băng dính trong suốt trong tay, vô thức hỏi: “Con làm gì thế?”
Túc Bảo đáp: “Chẳng phải gì đòi băng dính sao? Cho dì đó!” [2].
Mọi người: “…..”
Im lặng như tờ!
[2]: ‘Băng dính’ 胶带 có bính âm là jiāodài, giống với ‘giải quyết’ 交代 cũng có bính âm là jiāodài.
Chương 189: Quyết chí không nghe
Mẹ của Kiều Kiều sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng ra.
Bà ta buồn bã nói: “Dì muốn đưa ra cách giải quyết, không phải một cuộn băng dính!”
Túc Bảo lập tức lấy một cái túi nhựa trong cặp thú cưng ra, nói: “Lẽ nào dì muốn lấy cái túi nhựa này.” [1].
[1]: Túi nhựa ‘胶袋’ và cách giải quyết có cùng bính âm là Jiāo dài.
Mẹ cô gái nhảy lầu: “…”
Gương mặt hồn nhiên mềm mại của cô bé trước mặt lúc này đang lộ vẻ nghiêm túc…..Mẹ của Kiều Kiều nhìn mà rối cả đầu óc.
Một người họ hàng nhà Kiều Kiều đứng bên cạnh to tiếng: “Các người có ý gì hả? Cho một con nhóc ra mặt lừa gạt chúng tôi ư?”
“Đúng, đúng! Chuyện nghiêm trọng thế này mà các người coi như trò đùa! Suy cho cùng thì trong mắt các người, chuyện con cháu nhà chúng tôi tự vẫn chẳng là gì cả!”
Mẹ cô gái nhảy lầu: “Huhuhu, Kiều Kiều đáng thương của tôi! Tôi chỉ cần Kiều Kiều của tôi sống lại thôi…..Các người không giải quyết chuyện này thì con gái tôi chết không nhắm mắt được!”
Túc Bảo: “….”
Họ muốn chị gái chết đi sống lại ư? Không thể ăn nói tùy tiện như vậy đâu!!
Túc Bảo vừa toan lên tiếng thì bị Tô Lạc bế lên.
Tô Lạc nói: “Trẻ con đừng xen vào chuyện của người lớn nha!”
Còn chuyện của quỷ thì…..được.
Tô Lạc trao đổi gì đó với Đường Điền Điền.
Sau đó Đường Điền Điền vẫy tay kêu người mang loa và micrô mà các thực tập sinh chuyên sử dụng để khiêu vũ đến.
Ông ta cầm micro, sợ người khác không nghe thấy nên vặn to hết cỡ.
“Alo…?”
Micrô đặt quá gần máy phát âm thanh nên phát ra âm thanh cực kỳ chói tai, mọi người vội vàng bịt tai lại.
Lúc này Đường Điền Điền mới nói: “Đều nghe được hết phải không? Nào, mấy người nói xem muốn giải quyết thế nào?”
Dứt lời, Đường Điền Điền đưa micro đến trước mặt mẹ Kiều Kiều.
Mẹ của Kiều Kiều chỉ biết rằng con gái mình tự sát thì bà ta phải làm ầm ĩ lên, thế nhưng lúc này bỗng nhiên kêu bà ta nói rõ cách giải quyết, bà ta lại chỉ biết ngẩn người.
Cũng đâu thể kêu bọn họ bồi thường tiền được, đòi hỏi vật chất để bù đắp cho cái chết của con gái thì người khác sẽ đánh giá họ thế nào? Chẳng phải người khác sẽ cho rằng nhà họ đem cái chết của con gái ra để đổi lấy tiền bạc ư?
“Tôi….” Bà ta lắp bắp: “Chúng tôi muốn các người đưa ra cách giải quyết, muốn đòi lại công bằng!”
Đường Điền Điền nhìn ba và mẹ của Kiều Kiều, nói: “Anh chị mất đi con gái, tôi cũng rất buồn. Thế nên tôi không dám đến tìm anh chị vì sợ hai người sẽ càng buồn hơn, không ngờ anh chị lại đến tận đây làm ầm ĩ.”
“Muốn giải quyết chuyện này chứ gì?”
Đường Điền Điền xác định lại lần nữa: “Là anh chị yêu cầu tôi đấy nhé?”
“Giờ tôi sẽ giải quyết chuyện này, lát nữa người làm ba mẹ như anh chị đừng hối hận nhé.”
Một người trong đám người gây sự nói to: “Đừng nói nhảm nữa! Tôi muốn xem các người còn giở thêm trò gì nữa!”
Đường Điền Điền kêu người phát đoạn video trích xuất từ camera của khách sạn.
Thời gian là buổi tối hai ngày trước, Tô Lạc rời khỏi đoàn phim sau khi kết thúc cảnh quay rồi về khách sạn Cissine.
Nửa tiếng sau, một cô gái lặng lẽ vào đăng ký phòng 44 của khách sạn rồi một mình lên phòng.
Hình ảnh cuối cùng mà camera ghi lại được là vào lúc 12 giờ đêm, cô gái nhảy từ tầng 44 xuống.
Đường Điền Điền hỏi: “Nhìn thấy chưa?”
“Từ lúc Tô Lạc về tới khách sạn cho đến khi con gái hai anh chị xảy ra chuyện thì hai người họ hoàn toàn không hề tiếp xúc với nhau!”
Blogger và cánh nhà báo ồ lên rồi lập tức quay ống kính về phía ba mẹ của Kiều Kiều.
Ba Kiều Kiều kích động nói: “Các người làm thế là có ý gì? Chết cũng không chịu thừa nhận hả?”
Đám họ hàng cũng phụ họa theo đuôi: “Đoạn video có thời gian nửa ngày thì chứng tỏ được điều gì? Trước đấy thì sao? Sao không nhắc tới chuyện minh tinh Tô Lạc của công ty các người đùa bỡn tình cảm của cháu gái chúng tôi?”
“Có bản lĩnh thì các người lôi tiếp camera khác làm bằng chứng đi!”
Đám họ hàng này chắc mẩm Tô Lạc không thể đưa đoạn video chứng cứ khác ra, vì fans của anh quá đông, anh cũng không quen Kiều Kiều nhà bọn họ….
Cảm thấy còn có ẩn tình khác, đám nhà báo lại quay ống kính về phía Tô Lạc và Đường Điền Điền.
Tô Lạc mím môi, nói: “Đúng là có chứng cứ thật!”
Trợ lý của anh lập tức lấy bản sao của một video khác ra.
Đây là đoạn video thu thập những hình ảnh Tô Lạc bị quấy rối. Khi anh đang quay phim ở Kinh Đô, một cô gái bỗng xông bào đoàn phim đòi gặp anh, sau đó cô gái bị bảo vệ đuổi đi.
Không biết vì sao, mỗi lần anh ở khách sạn thì cô gái này đều nắm được thông tin số phòng của anh, sau đó đứng ngoài cửa phòng gõ cửa suốt cả đêm…
Cuối cùng cô gái bị cảnh sát dẫn đi.
Không biết cô gái đó dùng cách thần thông gì mà mỗi lần Tô Lạc rời phòng khách sạn, cô gái đều lẻn vào phòng anh, ăn đồ ăn anh ăn còn thừa, ngủ trên chiếc giường anh đã nằm….
Những tấm hình này đều thu thập lại được từ hình ảnh cô gái chụp ảnh check in.
Chưa kể đến việc cô gái còn gắn thiết bị theo dõi lên xe của Tô Lạc, thuê xe rồi cố tình ép xe anh, v.v….Hàng loạt những việc xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của người khác.
Cô gái cũng nhiều lần bị bắt vào đồn cảnh sát.
“Xin lỗi, tuy tôi chưa bao giờ gặp mặt cô ấy nhưng cô ấy rất nổi tiếng trong hội người hâm mộ.” Tô Lạc đẩy gọng kính, nói tiếp: “Cô ấy là một fan cuồng rất nổi tiếng.”
Người vây xem bừng tỉnh ngộ.
“Ồ--- Hóa ra là fan cuồng à!”
“Thứ cho tôi nói thẳng, hành vi của fan cuồng đôi khi rất buồn nôn! Như trường hợp của cô gái này đã vi phạm pháp luật rồi đấy!”
“Câm nín luôn, fan cuồng lấy cái chết ra để ràng buộc thần tượng của mình qua những áp đặt đạo đức ư?”
“Gia đình cô gái này cũng thật là, con gái tự sát rành rành do vấn đề của cô ấy và cách quan tâm của ba mẹ cô ấy, thế mà lôi cái chết của con mình ra để gây sự tống tiền, chẳng trách sinh ra được cô con gái như vậy….”
“Đúng nha, bọn họ đều là kiểu người ích kỷ đến cực điểm.”
Người nhà Kiều Kiều nhất thời nghẹn họng, mẹ Kiều Kiều suy sụp tinh thần, nói: "Không! Không phải như thế này! Con gái tôi không như thế này!"
Bà ta khóc nói: “Con gái tôi rất ngoan, con bé tuyệt đối không làm ra mấy loại chuyện như vậy, nhất định do cậu đã làm gì đó mới khiến con bé hành động như vậy!”
Ba của Kiều Kiều nhịn hồi lâu mới nhả ra được một câu: “Dù sao con gái tôi cũng chết rồi, các người cậy việc người chết không thể nói ra sự thật nên thích nói gì thì nói hả?”
Tô Lạc: “…”
Túc Bảo: “….”
Wow, bẻ đôi sự thật bằng lý sự cùn.
Túc Bảo cảm thấy mình lại học thêm được chút kiến thức để đào tạo phế vật…
Mẹ của Kiều Kiều khóc to: “Còn nữa, con gái tôi cố gắng tìm đủ mọi cách để gặp cậu một lần, con bé đáng thương như vậy mà cậu không thể cho nó cơ hội sao?”
Có lẽ gặp được rồi, Kiều Kiều của bà ta sẽ không nhảy lầu thì sao?
Tô Lạc nói giọng lạnh lùng, vô tình: “Vì cô ấy đáng thương nên tôi phải gặp cô ấy rồi dỗ ngọt cô ấy ư?”
“Có phải cô ấy lấy việc nhảy lầu ra đe dọa thì tôi phải cưới cô ấy mới được không?”
Mẹ của Kiều Kiều: “Lẽ nào không được ư? Đó là một mạng người đấy….Đương nhiên, ý tôi là cậu có thể vờ kết hôn với con bé, dù sao cậu cũng là đàn ông, nào có thiệt gì đâu…”
Mọi người: “…”
Đúng là quá kỳ lạ!
Đám blogger và chó săn còn định nói xằng để dựng chút tin đồn không chính đáng cho Tô Lạc hoặc nói bóng nói gió để thu hút sự chú ý và khuấy động các chủ đề.
Giờ thì khỏi cần nữa, dứt khoát đăng bài về lý sự cùn của ba mẹ cô gái nhảy lầu chẳng phải tin tức càng bùng nổ hơn sao?
Đường Điền Điền nói: “Được rồi, không tin chứ gì? Fan cuồng này quấy rối nghệ sĩ công ty chúng tôi bao nhiêu lần thì bên cảnh sát ắt ghi lại biên bản bấy nhiêu lần!”
Nhưng, ba mẹ Kiều Kiều và đám họ hàng đều bày ra bộ dạng mắt điếc tai ngơ, anh nói mặc anh, tôi cứ không nghe đấy!!
Chắc lại chi tiền để mua chuộc cảnh sát rồi ngụy tạo bằng chứng giả ban nãy đây mà.
Người chết rồi còn bị các người nói ra mấy lời thiếu đạo đức như này, các người không sợ báo ứng ư.
Ngoại trừ việc khiến Kiều Kiều của chúng tôi sống lại ra, các người nói gì cũng là máu lạnh vô tình….
Bla bla….
Mẹ của Kiều Kiều khóc hăng nhất trong đám người gây sự.
Quỷ hồn không còn máu huyết như Kỷ Trường nghe mà huyết áp cũng muốn tăng!!
Bỗng nhiên, Túc Bảo nhìn lên lầu như cảm nhận được gì đó.
Một nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ đang bay dập dềnh trên cửa sổ lầu 7, si mê nhìn Tô Lạc.
Túc Bảo lập tức kéo áo Kỷ Trường, nói: “Sư phụ ơi!”
Kỷ Trường nheo mắt, chau mày không hiểu.
Quỷ hồn trước mắt là lệ quỷ, không phải ác quỷ.
Chuyện gì thế này?
Hắn nói nhỏ: “Túc Bảo, nhìn kỹ nha, hôm nay sư phụ dạy con chiêu thức đối phó không theo lẽ thường….”
Dứt lời, Kỷ Trường duỗi tay vỗ nhẹ lên mắt mẹ của Kiều Kiều.
Bà ta khóc nhiều đến khó thở, đang ngã vào lòng một bà thím.
Bà ta vừa ngước mắt lên thì trông thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trên cửa sổ lầu 7.
Cô ấy đang buông thõng tay, người mặc váy cưới đỏ.
Chân đeo một đôi giày cao gót đỏ không vừa cỡ.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi đỏ tươi...
Chính là cô con gái nhảy lầu mấy hôm trước của bà ta!….Kiều Kiều.
Đồng tử của mẹ Kiều Kiều co rút, tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ bà ta lập tức biến thành tiếng hét.
Hiện tại, công ty điện ảnh mà Tô Lạc đang đầu quân là Đường Minh Thịnh Thế.
Hôm nay là một ngày nhiều mây, mây đen bên ngoài sà xuống thấp như đang đè xuống những tòa cao ốc.
Đường Điền Điền ngồi trên ghế ông chủ của mình, đau đầu đọc tin tức giải trí liên quan đến Tô Lạc.
Hình tượng ảnh đế Tô Lạc sụp đổ, ảnh đế Tô Lạc không xin phép đã dứt khoát rời khỏi đoàn phim, ảnh đế mắc bệnh ngôi sao.
“Đám người này đúng thật là thừa nước đục thả câu…”
Tô Lạc vốn là tiền bối trong ngành giải trí, đã là tiền bối thì đương nhiên được trọng vọng, diễn xuất và năng lực nghề nghiệp cũng được công nhận.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Tô Lạc không mới mẻ như các tiểu thịt tươi và tiểu hoa đán.
Ngày thường, tiêu đề trên các bản tin luôn là: Tiểu thịt tươi này bị lộ chuyện yêu đương, tiểu hoa đán kia bí mật thẩm mỹ để xinh đẹp hơn….
Bây giờ tin tức về sự sụp đổ hình tượng của Tô Lạc được tung ra đã thu hút toàn bộ lượng truy cập, đương nhiên cũng có người đố kỵ đến đỏ mắt sẽ nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu để bóp chết sự nghiệp của Tô Lạc.
“Ôi….” Đường Điền Điền thở dài.
Lúc này, một bà lão mặc Đường phục [1] màu xanh lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cửa sổ.
[1]: Trang phục truyền thống của người Trung Quốc từ thời Nhà Thanh đến nay.
Đường Điền Điền sợ đến mức méo miệng, tiếng thở dài lập tức biến thành la hét.
“A…Mẹ kiếp!” Đường Điền Điền ngã ngồi xuống đất.
Bà cụ mặc Đường phục trừng mắt nói: “Kêu gào như ma quỷ làm gì thế?”
Lúc này Đường Điền Điền mới nhìn rõ bà già quỷ trước mặt chẳng phải ai khác, chính là mẹ ông ta.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây…”
Đây là lần thứ hai Đường Điền Điền gặp quỷ.
Lần đầu là khi ông ta nhờ Túc Bảo gọi hồn bà cụ Đường.
Từ ngày ấy đến giờ không gặp lại quỷ hồn của mẹ mình nên Đường Điền Điền còn tưởng bà cụ Đường đã đi đầu thai.
Bà cụ Đường nói: “Mẹ đang ở địa phủ làm việc để tích âm đức cho con!”
Lòng Đường Điền Điền chua xót, dạo này ông thuận buồm xuôi gió, chẳng ngờ lại nhờ mẹ ông giúp đỡ.
“Mẹ ơi, lần này mẹ đến có chuyện gì ạ? Mẹ đủ tiền tiêu không? Không đủ thì mỗi ngày con lại đốt thêm ít tiền nữa.” Đường Điền Điền bò dậy, nói.
Bà cụ Đường đáp: “Không cần, giờ mẹ là quỷ hồn giàu nhất dưới địa phủ, còn thêm tiền nữa là có thể tạo phản rồi đấy.”
“Lần này mẹ chi tiền ‘mua đường đi’ mới có thể lên thăm con 5 phút.”
Đường Điền Điền: “….”
“Mẹ ơi, suýt chút nữa thì con sợ đến mức xuống địa phủ với mẹ luôn rồi đấy.” Đường Điền Điền cười híp mắt nói.
Bà cụ Đường mắng ông ta huyên thuyên rồi nói tiếp: “Lần trước chẳng phải mẹ đã kêu con tìm ba giúp cô nhóc kia ư, còn nói rõ ba cô nhóc họ Mộc, sao con không biết đường giúp người ta hả?”
Đường Điền Điền xoa đầu mình: “Ba của Túc Bảo cũng không phải người mà chúng ta có thể dò la tin tức…”
Bà cụ Đường lầm bầm: “Cũng đúng….Có điều ngoại trừ người ba họ Mộc kia thì mẹ Túc Bảo cũng bị người ta tính kế hãm hại, chuyện này là mẹ nghe ngóng được nhưng bị hại thế nào thì mẹ không rõ, con phải nắm lấy cơ hội lần này nhé.”
Đường Điền Điền: “Ơ?”
Mấy chuyện bí mật của hào môn cũng đâu phải chuyện mà ông ta có thể nhúng tay vào.
“Còn nữa, mẹ dò la được chút tin tức, người ta tiết lộ cho mẹ rằng một minh tinh dưới trướng công ty con sẽ gặp phiền phức, con xử lý tốt chuyện này thì công ty sẽ tiến lên một bậc.”
Đường Điền Điền câm nín, rốt cuộc mẹ ông ta làm gì dưới địa phủ và lôi kéo những ai mà chuyện gì cũng dò la được thế này.
Đường Điền Điền gật đầu: “Con biết rồi.”
Dù bà cụ Đường không lên trần gian nói chuyện này thì ông ta có chết cũng phải bảo vệ Tô Lạc đến cùng.
Biết mẹ mình mất rồi vẫn lo lắng cho mình, Đường Điền Điền chỉ thấy chua xót.
Chẳng ngờ bà cụ Đường lại cười híp mắt nói: “Nói xong chuyện chính rồi, giờ mẹ phải đi đón bạn thân của mẹ! Cuối cùng thì bà già chết tiệt này cũng ngỏm đời, sau này mẹ của con có bạn cùng nhảy quảng trường rồi.”
“Lần này mẹ vung tiền để mua hai cơ hội hiển linh, một là cho con trông thấy mẹ, hai là xuất hiện trước mặt bà bạn thân để bà ta hoảng sợ rồi đi đời nhà ma!”
Đường Điền Điền: “?”
Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn bà mẹ già của mình reo vui rộn rã bay đi.
Lúc này, một cái đầu nhỏ ló vào cửa phòng làm việc của Đường Điền Điền.
Đường Điền Điền vừa bị mẹ ruột hù cho xém bỏ nửa cái mạng thì bây giờ lại bị Túc Bảo dọa cho suýt mất luôn nửa cái mạng còn lại.
“Chào chú Đường!”
Túc Bảo đeo chiếc cặp hình thú cưng, vui vẻ chào.
Đường Điền Điền đỡ ngực, nói: “Tiểu thư Túc Bảo, con hù chết chú rồi!”
Túc Bảo cười hi hi rồi nắm tay Tô Lạc đi vào.
“Sao hôm nay tiểu thư Túc Bảo lại có thời gian đến đây?”
Đường Điền Điền lập tức kêu người đem bánh ngọt vào, nói: “Chẳng phải hôm nay con phải đi học sao?”
Túc Bảo lắc đầu: “Cậu tư nói muốn dạy con trốn học.”
Tô Lạc: “Này này…Nói gì thế con?”
Rõ ràng cô bé con nói muốn dẫn anh đi câu cá mà.
Kết quả lại đến công ty quản lý của anh?
Cánh cửa bị đẩy ra, mấy nhân viên bưng 7-8 loại bánh ngọt nhỏ đi vào.
Trước kia, đám nhân viên công ty không hiểu gì khi nhìn thấy dòng thông tin cuối cùng trong sổ tay nhân viên viết: Tiểu tiểu thư không thể ăn quá ngọt, không thích vị socola, thích bánh trái cây, thích kẹo trái cây...
Đến bây giờ thì các nhân viên đã vỡ lẽ.
Hai mắt Túc Bảo lấp lánh, cô bé giơ ngón cái, khen ngợi: “Chú Đường, chú sắp phát tướng rồi, sau này cúc áo của chú càng không cài được nha!”
Đường Điền Điền: Ý cô bé là tiền đồ của ông ta vô cùng thênh thang phải không?
Đường Điền Điền cười híp mắt: “Cảm ơn tiểu thư Túc Bảo đã khen ngợi!”
Túc Bảo cắn một miếng bánh nhỏ, ngọt mà không ngấy, ngon quá đi!
Đường Điền Điền quan sát sắc mặt Túc Bảo, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì à?”
Tô Lạc vừa toan lên tiếng thì Túc Bảo nghiêm túc nói: “Con bấm ngón tay, chú Đường sắp gặp phiền phức đó!”
Đường Điền Điền: “?”
Gì thế….
Lúc này, trợ lý vội vã đi vào, nói: “Đường tổng, có người gây sự ở cổng công ty…”
Đường Điền Điền king ngạc nhìn Túc Bảo.
Trùng hợp ư???
Dưới lầu 1 của Đường Minh Thịnh Thế.
Rất nhiều fans và đám nhà báo đến ‘nằm vùng’ ở khu vực xung quanh Đường Minh Thịnh Thế để theo dõi tin tức của Tô Lạc.
Người nhà cô gái tự sát cầm theo 4-5 biểu ngữ đen trắng có nội dung:
Ảnh đế Tô Lạc xem mạng người như cỏ rác, hại thiếu nữ chết thảm!
Đền mạng cho con gái tôi! Trả lại sự công bằng cho tôi! Dám làm không dám nhận, ảnh đế Tô Lạc là tên cặn bã!
Đám chó săn và các blogger nổi tiếng trên mạng lập tức xông lên chụp ảnh, livestream như ruồi ngửi thấy mùi trứng thối.
Đường Điền Điền vừa đi ra đã trông thấy thế trận này cùng những dòng biểu ngữ, mặt ông ta đen như đít nồi.
“Bảo vệ đâu, đuổi đám người này đi!” Đường Điền Điền dứt khoát ra lệnh.
Nghe thấy lời này, ba mẹ cô gái nhảy lầu lập tức xù lông.
Mẹ cô gái nhảy lầu quỳ xuống đất, khóc to: “Trời xanh ơi……Họ xem mạng người như cỏ rác! Đứa con gái đáng thương của mẹ ơi, con chết thảm quá!”
“Tên ảnh đế Tô Lạc kia đùa bỡn tình cảm của con gái chúng tôi khiến con bé nhảy lầu tự sát, các người không đưa ra cách giải quyết thì thôi, còn muốn đuổi chúng tôi đi hả….”
“Các người muốn bịt miệng không cho chúng tôi nói chứ gì…..Hôm nay không giải quyết chuyện này thì đừng hòng đuổi được chúng tôi đi!”
Một đám người tức giận kêu gào đòi Đường Điền Điền đưa ra cách giải quyết.
Cánh nhà báo vây xem hiểu ra sự việc thì kinh ngạc không thôi.
Gì cơ? Ảnh đế Tô Lạc đùa bỡn tình cảm của fan khiến người ta nhảy lầu tự vẫn à??
Đám blogger sáng bừng hai mắt, lập tức nói xằng nói bậy trong phòng livestream của mình.
Đường Điền Điền đau đầu muốn chết, vốn dĩ Tô Lạc chỉ bị chút vết đen vì vụ việc không xin nghỉ mà rời đoàn phim, dù sao cũng có thể tha thứ được vì mẹ anh ấy bệnh nặng.
Giờ lại lòi ra vết nhơ ‘đùa bỡn với tình cảm của fan.’
Phải biết rằng, ba người đàn ông nói chuyện cũng làm nên một con hổ, tin đồn lặp đi lặp lại ắt trở thành sự thật, ai ngờ được đám người này gây sự ngay ở cổng công ty, còn la lối om sòm trước bàn dân thiên hạ thế này….
Bỗng nhiên, Túc Bảo chạy vào quầy lễ tân của công ty rồi nhanh chóng chạy ra, đến trước mặt bà mẹ của cô gái tự sát.
Cô bé nhét thứ gì đó vào tay bà mẹ kia, nói: “Đây, cho dì!”
Mẹ cô gái tự sát ngẩn người, nhìn cuộn băng dính trong suốt trong tay, vô thức hỏi: “Con làm gì thế?”
Túc Bảo đáp: “Chẳng phải gì đòi băng dính sao? Cho dì đó!” [2].
Mọi người: “…..”
Im lặng như tờ!
[2]: ‘Băng dính’ 胶带 có bính âm là jiāodài, giống với ‘giải quyết’ 交代 cũng có bính âm là jiāodài.
Chương 189: Quyết chí không nghe
Mẹ của Kiều Kiều sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng ra.
Bà ta buồn bã nói: “Dì muốn đưa ra cách giải quyết, không phải một cuộn băng dính!”
Túc Bảo lập tức lấy một cái túi nhựa trong cặp thú cưng ra, nói: “Lẽ nào dì muốn lấy cái túi nhựa này.” [1].
[1]: Túi nhựa ‘胶袋’ và cách giải quyết có cùng bính âm là Jiāo dài.
Mẹ cô gái nhảy lầu: “…”
Gương mặt hồn nhiên mềm mại của cô bé trước mặt lúc này đang lộ vẻ nghiêm túc…..Mẹ của Kiều Kiều nhìn mà rối cả đầu óc.
Một người họ hàng nhà Kiều Kiều đứng bên cạnh to tiếng: “Các người có ý gì hả? Cho một con nhóc ra mặt lừa gạt chúng tôi ư?”
“Đúng, đúng! Chuyện nghiêm trọng thế này mà các người coi như trò đùa! Suy cho cùng thì trong mắt các người, chuyện con cháu nhà chúng tôi tự vẫn chẳng là gì cả!”
Mẹ cô gái nhảy lầu: “Huhuhu, Kiều Kiều đáng thương của tôi! Tôi chỉ cần Kiều Kiều của tôi sống lại thôi…..Các người không giải quyết chuyện này thì con gái tôi chết không nhắm mắt được!”
Túc Bảo: “….”
Họ muốn chị gái chết đi sống lại ư? Không thể ăn nói tùy tiện như vậy đâu!!
Túc Bảo vừa toan lên tiếng thì bị Tô Lạc bế lên.
Tô Lạc nói: “Trẻ con đừng xen vào chuyện của người lớn nha!”
Còn chuyện của quỷ thì…..được.
Tô Lạc trao đổi gì đó với Đường Điền Điền.
Sau đó Đường Điền Điền vẫy tay kêu người mang loa và micrô mà các thực tập sinh chuyên sử dụng để khiêu vũ đến.
Ông ta cầm micro, sợ người khác không nghe thấy nên vặn to hết cỡ.
“Alo…?”
Micrô đặt quá gần máy phát âm thanh nên phát ra âm thanh cực kỳ chói tai, mọi người vội vàng bịt tai lại.
Lúc này Đường Điền Điền mới nói: “Đều nghe được hết phải không? Nào, mấy người nói xem muốn giải quyết thế nào?”
Dứt lời, Đường Điền Điền đưa micro đến trước mặt mẹ Kiều Kiều.
Mẹ của Kiều Kiều chỉ biết rằng con gái mình tự sát thì bà ta phải làm ầm ĩ lên, thế nhưng lúc này bỗng nhiên kêu bà ta nói rõ cách giải quyết, bà ta lại chỉ biết ngẩn người.
Cũng đâu thể kêu bọn họ bồi thường tiền được, đòi hỏi vật chất để bù đắp cho cái chết của con gái thì người khác sẽ đánh giá họ thế nào? Chẳng phải người khác sẽ cho rằng nhà họ đem cái chết của con gái ra để đổi lấy tiền bạc ư?
“Tôi….” Bà ta lắp bắp: “Chúng tôi muốn các người đưa ra cách giải quyết, muốn đòi lại công bằng!”
Đường Điền Điền nhìn ba và mẹ của Kiều Kiều, nói: “Anh chị mất đi con gái, tôi cũng rất buồn. Thế nên tôi không dám đến tìm anh chị vì sợ hai người sẽ càng buồn hơn, không ngờ anh chị lại đến tận đây làm ầm ĩ.”
“Muốn giải quyết chuyện này chứ gì?”
Đường Điền Điền xác định lại lần nữa: “Là anh chị yêu cầu tôi đấy nhé?”
“Giờ tôi sẽ giải quyết chuyện này, lát nữa người làm ba mẹ như anh chị đừng hối hận nhé.”
Một người trong đám người gây sự nói to: “Đừng nói nhảm nữa! Tôi muốn xem các người còn giở thêm trò gì nữa!”
Đường Điền Điền kêu người phát đoạn video trích xuất từ camera của khách sạn.
Thời gian là buổi tối hai ngày trước, Tô Lạc rời khỏi đoàn phim sau khi kết thúc cảnh quay rồi về khách sạn Cissine.
Nửa tiếng sau, một cô gái lặng lẽ vào đăng ký phòng 44 của khách sạn rồi một mình lên phòng.
Hình ảnh cuối cùng mà camera ghi lại được là vào lúc 12 giờ đêm, cô gái nhảy từ tầng 44 xuống.
Đường Điền Điền hỏi: “Nhìn thấy chưa?”
“Từ lúc Tô Lạc về tới khách sạn cho đến khi con gái hai anh chị xảy ra chuyện thì hai người họ hoàn toàn không hề tiếp xúc với nhau!”
Blogger và cánh nhà báo ồ lên rồi lập tức quay ống kính về phía ba mẹ của Kiều Kiều.
Ba Kiều Kiều kích động nói: “Các người làm thế là có ý gì? Chết cũng không chịu thừa nhận hả?”
Đám họ hàng cũng phụ họa theo đuôi: “Đoạn video có thời gian nửa ngày thì chứng tỏ được điều gì? Trước đấy thì sao? Sao không nhắc tới chuyện minh tinh Tô Lạc của công ty các người đùa bỡn tình cảm của cháu gái chúng tôi?”
“Có bản lĩnh thì các người lôi tiếp camera khác làm bằng chứng đi!”
Đám họ hàng này chắc mẩm Tô Lạc không thể đưa đoạn video chứng cứ khác ra, vì fans của anh quá đông, anh cũng không quen Kiều Kiều nhà bọn họ….
Cảm thấy còn có ẩn tình khác, đám nhà báo lại quay ống kính về phía Tô Lạc và Đường Điền Điền.
Tô Lạc mím môi, nói: “Đúng là có chứng cứ thật!”
Trợ lý của anh lập tức lấy bản sao của một video khác ra.
Đây là đoạn video thu thập những hình ảnh Tô Lạc bị quấy rối. Khi anh đang quay phim ở Kinh Đô, một cô gái bỗng xông bào đoàn phim đòi gặp anh, sau đó cô gái bị bảo vệ đuổi đi.
Không biết vì sao, mỗi lần anh ở khách sạn thì cô gái này đều nắm được thông tin số phòng của anh, sau đó đứng ngoài cửa phòng gõ cửa suốt cả đêm…
Cuối cùng cô gái bị cảnh sát dẫn đi.
Không biết cô gái đó dùng cách thần thông gì mà mỗi lần Tô Lạc rời phòng khách sạn, cô gái đều lẻn vào phòng anh, ăn đồ ăn anh ăn còn thừa, ngủ trên chiếc giường anh đã nằm….
Những tấm hình này đều thu thập lại được từ hình ảnh cô gái chụp ảnh check in.
Chưa kể đến việc cô gái còn gắn thiết bị theo dõi lên xe của Tô Lạc, thuê xe rồi cố tình ép xe anh, v.v….Hàng loạt những việc xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của người khác.
Cô gái cũng nhiều lần bị bắt vào đồn cảnh sát.
“Xin lỗi, tuy tôi chưa bao giờ gặp mặt cô ấy nhưng cô ấy rất nổi tiếng trong hội người hâm mộ.” Tô Lạc đẩy gọng kính, nói tiếp: “Cô ấy là một fan cuồng rất nổi tiếng.”
Người vây xem bừng tỉnh ngộ.
“Ồ--- Hóa ra là fan cuồng à!”
“Thứ cho tôi nói thẳng, hành vi của fan cuồng đôi khi rất buồn nôn! Như trường hợp của cô gái này đã vi phạm pháp luật rồi đấy!”
“Câm nín luôn, fan cuồng lấy cái chết ra để ràng buộc thần tượng của mình qua những áp đặt đạo đức ư?”
“Gia đình cô gái này cũng thật là, con gái tự sát rành rành do vấn đề của cô ấy và cách quan tâm của ba mẹ cô ấy, thế mà lôi cái chết của con mình ra để gây sự tống tiền, chẳng trách sinh ra được cô con gái như vậy….”
“Đúng nha, bọn họ đều là kiểu người ích kỷ đến cực điểm.”
Người nhà Kiều Kiều nhất thời nghẹn họng, mẹ Kiều Kiều suy sụp tinh thần, nói: "Không! Không phải như thế này! Con gái tôi không như thế này!"
Bà ta khóc nói: “Con gái tôi rất ngoan, con bé tuyệt đối không làm ra mấy loại chuyện như vậy, nhất định do cậu đã làm gì đó mới khiến con bé hành động như vậy!”
Ba của Kiều Kiều nhịn hồi lâu mới nhả ra được một câu: “Dù sao con gái tôi cũng chết rồi, các người cậy việc người chết không thể nói ra sự thật nên thích nói gì thì nói hả?”
Tô Lạc: “…”
Túc Bảo: “….”
Wow, bẻ đôi sự thật bằng lý sự cùn.
Túc Bảo cảm thấy mình lại học thêm được chút kiến thức để đào tạo phế vật…
Mẹ của Kiều Kiều khóc to: “Còn nữa, con gái tôi cố gắng tìm đủ mọi cách để gặp cậu một lần, con bé đáng thương như vậy mà cậu không thể cho nó cơ hội sao?”
Có lẽ gặp được rồi, Kiều Kiều của bà ta sẽ không nhảy lầu thì sao?
Tô Lạc nói giọng lạnh lùng, vô tình: “Vì cô ấy đáng thương nên tôi phải gặp cô ấy rồi dỗ ngọt cô ấy ư?”
“Có phải cô ấy lấy việc nhảy lầu ra đe dọa thì tôi phải cưới cô ấy mới được không?”
Mẹ của Kiều Kiều: “Lẽ nào không được ư? Đó là một mạng người đấy….Đương nhiên, ý tôi là cậu có thể vờ kết hôn với con bé, dù sao cậu cũng là đàn ông, nào có thiệt gì đâu…”
Mọi người: “…”
Đúng là quá kỳ lạ!
Đám blogger và chó săn còn định nói xằng để dựng chút tin đồn không chính đáng cho Tô Lạc hoặc nói bóng nói gió để thu hút sự chú ý và khuấy động các chủ đề.
Giờ thì khỏi cần nữa, dứt khoát đăng bài về lý sự cùn của ba mẹ cô gái nhảy lầu chẳng phải tin tức càng bùng nổ hơn sao?
Đường Điền Điền nói: “Được rồi, không tin chứ gì? Fan cuồng này quấy rối nghệ sĩ công ty chúng tôi bao nhiêu lần thì bên cảnh sát ắt ghi lại biên bản bấy nhiêu lần!”
Nhưng, ba mẹ Kiều Kiều và đám họ hàng đều bày ra bộ dạng mắt điếc tai ngơ, anh nói mặc anh, tôi cứ không nghe đấy!!
Chắc lại chi tiền để mua chuộc cảnh sát rồi ngụy tạo bằng chứng giả ban nãy đây mà.
Người chết rồi còn bị các người nói ra mấy lời thiếu đạo đức như này, các người không sợ báo ứng ư.
Ngoại trừ việc khiến Kiều Kiều của chúng tôi sống lại ra, các người nói gì cũng là máu lạnh vô tình….
Bla bla….
Mẹ của Kiều Kiều khóc hăng nhất trong đám người gây sự.
Quỷ hồn không còn máu huyết như Kỷ Trường nghe mà huyết áp cũng muốn tăng!!
Bỗng nhiên, Túc Bảo nhìn lên lầu như cảm nhận được gì đó.
Một nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ đang bay dập dềnh trên cửa sổ lầu 7, si mê nhìn Tô Lạc.
Túc Bảo lập tức kéo áo Kỷ Trường, nói: “Sư phụ ơi!”
Kỷ Trường nheo mắt, chau mày không hiểu.
Quỷ hồn trước mắt là lệ quỷ, không phải ác quỷ.
Chuyện gì thế này?
Hắn nói nhỏ: “Túc Bảo, nhìn kỹ nha, hôm nay sư phụ dạy con chiêu thức đối phó không theo lẽ thường….”
Dứt lời, Kỷ Trường duỗi tay vỗ nhẹ lên mắt mẹ của Kiều Kiều.
Bà ta khóc nhiều đến khó thở, đang ngã vào lòng một bà thím.
Bà ta vừa ngước mắt lên thì trông thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trên cửa sổ lầu 7.
Cô ấy đang buông thõng tay, người mặc váy cưới đỏ.
Chân đeo một đôi giày cao gót đỏ không vừa cỡ.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi đỏ tươi...
Chính là cô con gái nhảy lầu mấy hôm trước của bà ta!….Kiều Kiều.
Đồng tử của mẹ Kiều Kiều co rút, tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ bà ta lập tức biến thành tiếng hét.
Bình luận facebook