• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (12 Viewers)

  • Chương 182-184

Chương 182: Ngủ khách sạn thì nhớ nằm giữa giường

Sau khi Túc Bảo và Mộc Quy Phàm rời đi, Thượng Thanh Bắc thành thật hơn rất nhiều.

Gần như là hỏi gì đáp nấy, đến giờ thì ăn cơm, thái độ tích cực nhận tội.

Cho đến ngày gã ta được thả ra, nhìn thấy ba mẹ tới đón mình, gã ta như thể cuối cùng cũng tìm được một nơi để trút hết nỗi uất ức bị đè nén trong lòng bấy lâu nay vậy, không nhịn được trách móc: “Giờ hai người mới đến thì có ích lợi gì chứ!”

Nếu có tiền có quyền thì có thể đưa gã ta ra ngoài từ lâu rồi, nhưng rốt cuộc chẳng có ích lợi gì cả!

Mẹ của Thượng Thanh Bắc đau khổ khuyên nhủ: “Thanh Bắc, trở về cùng ba mẹ đi...”

Thượng Thanh Bắc hất tay mẹ của mình ra, tức giận nói: “Trở về thì làm được gì, hai người có gia sản hàng tỉ để cho tôi kế thừa không?”

Ba của Thượng Thanh Bắc vô cùng tức giận, hạ quyết tâm mắng mỏ: “Đi! Cứ để cho nó đi! Sau này coi như không có đứa con trai là nó nữa!”

Thượng Thanh Bắc đang định nói gì đó, bỗng nhiên, một luồng khí đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay ra khỏi người gã ta, bay về phía bãi đỗ xe...

Thượng Thanh Bắc lập tức khóc bù lu bù loa, lập tức nhào vào lòng ba của mình: “Ba ơi, ba ơi, ba ơi!”

Ba mẹ Thượng Thanh Bắc đang tức giận định bỏ đi: “???”

Chỉ thấy Thượng Thanh Bắc nước mắt nước mũi giàn giụa, ánh mắt cũng trở nên dại ra, nước mũi chảy vào trong miệng cũng không biết đường mà lau đi.

Ba mẹ Thượng Thanh Bắc ngây ngẩn cả người, đang yên đang lành nói ngốc là ngốc ngay được, quá đột ngột.

...

Bãi đỗ xe.

Sinh hồn của Thượng Thanh Bắc bay về phía Túc Bảo, bấy giờ gã ta mới biết được chuyện gì vừa xảy ra, vừa hoảng sợ vừa không cam lòng.

“Không, tôi không muốn chết, tôi vừa mới tìm ra được bí kíp tăng lượng truy cập...” Thượng Thanh Bắc liều mạng bay ra bên ngoài.

Gã ta vẫn còn có thể phát tài, lúc này gã ta nhất định sẽ cẩn thận, không để cho người khác tìm ra được mình!

Kỷ Trường để lại vài nét bút trong quyển sách, lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi, tuy là người nhưng lại biến thành quỷ, không thể giữ ngươi lại được!”

Thượng Thanh Bắc đại kêu: “Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta! Các ngươi có cái gì tư cách thẩm phán ta!”

Kỷ Trường gập quyển sách lại, trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút cảm xúc của con người, chỉ nói: “Ta là phán quan, ngươi nói thử xem ta có tư cách hay không?”

Thượng Thanh Bắc: “...”

Phán quan...?

Thượng Thanh Bắc vừa hối hận vừa không cam lòng, trên đời này có nhiều người kiếm ké lượng truy cập như vậy, tại sao chỉ có một mình gã là bị phán quan theo dõi chứ!

Sao gã lại xui xẻo như vậy!

Dù đã tới giờ phút này rồi, nhưng Thượng Thanh Bắc vẫn không cảm thấy mình làm sai điều gì, con người ai cũng thích tiền, gã sai ở đâu chứ?

Gã ta không ăn cắp hay ăn cướp, kiếm được tiền nhờ vào sự thông minh của chính mình!

Kỷ Trường vung tay lên, sinh hồn của Thượng Thanh Bắc không cam lòng kêu to, hóa thành sát khí bị hồ lô linh hồn hấp thu.

Túc Bảo nhìn chằm chằm hồ lô linh hồn, có thể cảm nhận được sự thay đổi của hồ lô linh hồn một cách rõ ràng.

Sư phụ nói hồ lô linh hồn dùng để thu thập hồn phách, tính toán giá trị công đức của bé nhưng bé lại cảm thấy hồ lô nhỏ cũng rất lợi hại, ví dụ như hiện tại, dường như bé có thể cảm nhận được hồ lô nhỏ đang căng ra, có vẻ như nó rất vui sướng.

Túc Bảo đặt hồ lô linh hồn xuống, nhìn ba mẹ Thượng Thanh Bắc đã đi xa, hỏi: “Ba, phải chăm sóc cho một đứa trẻ to lớn như vậy, chắc là hai bác ấy sẽ mệt lắm phải không aj?”

Mộc Quy Phàm lái xe đi ra ngoài, đồng thời đáp: “Nhân quả tuần hoàn mà thôi.”

Nếu dạy dỗ cẩn thận từ khi còn nhỏ, cũng sẽ không có quả đắng ngày hôm nay.

Có một câu nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Quá khứ trộm làm biếng, một ngày nào đó hậu quả sẽ ụp lại lên đầu mình thôi.

Tháng năm trôi qua rất nhanh, sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi. Hôm nay sau khi ăn cơm, Túc Bảo nằm dài trên chiếc sô pha dưới tầng một, gọi điện thoại cho từng người cậu của mình.

“Alo... Cậu ba, cậu vẫn đang bay trên trời ạ? Ồ, chuẩn bị bay ấy ạ... Vậy Tết Đoan Ngọ cậu có trở về ăn bánh ú không?”

Tô Dĩnh Nhạc trải qua mấy tháng kiểm tra hồi phục, cuối cùng đã được trở lại vị trí cơ trưởng một lần nữa, giờ phút này đang mặc đồng phục chuẩn bị cho nhiệm vụ bay tiếp theo.

Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của bé con ở trong điện thoại, anh không nhịn được mỉm cười: “Có về.”

Túc Bảo vui mừng nói: “Dạ được, vậy con sẽ đánh dấu cho cậu! Con với bà ngoại sẽ làm bánh ú, làm mười cái cho cậu nha?”

Tô Dĩnh Nhạc không khỏi bật cười: “Mười cái quá nhiều, hai cái là được.”

Trên thực tế anh hoàn toàn không ăn bánh ú, chỉ là bé con đã nói như thế rồi, vậy thì miễn cưỡng ăn hai cái đi!

Cúp điện thoại, Túc Bảo tick một chữ V vào cuốn sổ nhỏ.

Chỉ thấy trong cuốn sổ nhỏ vẽ tám người que đơn giản, người thứ nhất đến người thứ ba đều được đánh dấu.

Túc Bảo lại gọi điện thoại tiếp.

“Alo, cậu tư ạ... Tết Đoan Ngọ cậu có trở về ăn bánh ú không? Túc Bảo gói mười cái cho cậu nha?”

Tô Lạc vừa mới quay xong các cảnh diễn ngày hôm nay, giờ phút anh mặc áo tắm dài, đứng trước gương rồi đeo kính vào, đẩy nhẹ.

“Mười cái sao mà đủ được? Cậu muốn ăn mười một cái.” Anh nhướng mày, cười như không cười.

Áo tắm dài trắng tinh hơi mở ra, để lộ vòm ngực rắn chắc cực kỳ hợp gu của mình.

Túc Bảo lập tức ghi vào trong sổ: “Được ạ, cậu tư muốn ăn mười một cái bánh ú!”

Tô Lạc cười nhẹ nói: “Nhớ kỹ chưa?”

Túc Bảo: “Dạ rồi!”

Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Túc Bảo đột nhiên hỏi nói: “Cậu tư, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?”

Tô Lạc ngồi xuống sô pha, vừa cầm ipad lướt tin tức, vừa nói: “Cậu ở khách sạn.”

Túc Bảo nói: “Cậu tư, tối đi ngủ nhớ nằm ở giữa giường nha.”

Tô Lạc: “?”

“Tại sao?” Anh hỏi.

Túc Bảo nói: “Bởi vì sẽ có mấy dì không sạch sẽ ngủ ở bên cạnh đó.”

Khóe miệng Tô Lạc giật giật, nhóc con cho rằng anh là loại người gì chứ?

Tuy anh đã diễn cặp với không ít diễn viên nữ nhưng anh cực kỳ giữ mình trong sạch, không đến mức... đói bụng ăn quàng, tìm 'mấy dì không sạch sẽ' như vậy.

“Nhóc lanh chanh!” Tô Lạc trêu đùa: “Ai dạy con đấy hả?”

Giọng nói nũng nịu của Túc Bảo truyền đến: “Sư phụ dạy con đó! Sư phụ nói, đi công tác ở khách sạn nhất định phải nằm hết cả giường, không nằm hết được thì cũng không được chừa ra một khu vực quá lớn, không thì nửa đêm sẽ có quỷ bò lên ngủ chung với cậu đó!”

Tô Lạc sửng sốt, bấy giờ mới phản ứng lại “dì không sạch sẽ” mà bé nhắc tới là chỉ nữ quỷ.

Anh không nhịn được cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp phát ra từ đáy họng, có vẻ vô cùng sung sướng.

“Chậc... Bé ngoan nhà chúng ta cũng biết kể chuyện trước khi đi ngủ cho cậu rồi à?” Tô Lạc nói: “Nói hay lắm, nhưng lần sau không được nói nữa.”

Túc Bảo: “Thật mà!”

Nghe nhóc con bắt đầu giãy nảy lên, Tô Lạc lập tức nói: “Được... Cậu tư biết rồi, cảm ơn Túc Bảo.”

Túc Bảo dặn dò mấy câu nhất định phải nhớ, mới cúp điện thoại.

Tô Lạc cảm thấy thú vị, khóe miệng vẫn cứ treo một nụ cười.

“Nhóc con này...”

Nhưng nếu giường quá lớn không thể nằm hết được thì sao?

Ngủ ở giữa, hai bên đều bị trống một khoảng lớn, vậy chẳng phải sẽ có hai nữ quỷ à?

Nếu thế thì cứ ngủ ở một bên là được, ít nhất cũng chỉ có một nữ quỷ mà thôi.

Tô Lạc cũng không để tâm đến chuyện này, chỉ coi như bé nói nhăng nói cuội.

Trong phòng khách sạn, đồng hồ trên vách tường kêu “tích tắc tích tắc”, chỉ tới số mười hai giờ.

Tô Lạc đặt ipad xuống, tùy ý kéo áo ngủ, lên giường nghỉ ngơi.

Bình thường anh cũng quen ngủ ở mép giường, bởi vì tiện lấy điện thoại và tắt đèn ngủ, lúc này cũng không nghĩ nhiều, sau khi vào giấc thì hơi nhích vào giữa một chút nhưng cũng không nhích quá nhiều.

Ngay chính giữa... Làm gì có ai đi ngủ còn ngó xem mình có nằm ở giữa giường không chứ...

Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng ngáy rất nhỏ nhanh chóng vang lên.

Tô Lạc trở mình, vừa hay quay mặt về bên giường bị bỏ trống.

Trong lúc đang ngủ mơ, anh bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, không biết có thứ gì đang nghịch mặt mình.

Anh khẽ nhíu mày, mơ màng mở mắt ra...
Chương 183: Gặp quỷ rồi

Tô Lạc mở mắt ra, đôi đồng tử bỗng co rút kịch liệt.

Không biết từ lúc nào, một cô gái đã nằm bên cạnh anh. Sắc mặt cô gái trắng bệch một cách không bình thường, hai mắt nhìn Tô Lạc hau háu, tay cô gái còn cầm tóc để trêu chọc lên mặt anh.

Thấy Tô Lạc tỉnh giấc, cô gái cười dịu dàng: “Anh tỉnh rồi!”

Tô Lạc bật dậy như lò xo, anh chưa bao giờ thất thố như này.

“Cô là ai?” Tô Lạc quát hỏi.

Tuy bị hù cho giật thót nhưng anh không hề nghĩ đến vấn đề ma quỷ.

Fan cuồng của anh quá nhiều, thi thoảng ngủ trong khách sạn còn bị tỉnh giấc nửa đêm vì có tiếng cạy cửa---Đây là chuyện thường tình.

Nhưng cạy cửa lẻn vào kiểu thần không biết quỷ không hay rồi nằm bên cạnh anh như này thì vẫn là lần đầu tiên.

Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ!

Nữ quỷ chậm rãi bò dậy, ngồi trên giường rồi kéo váy xuống, để lộ ra bờ vai mềm mại, ngượng ngùng nói: “Anh ơi, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, đêm nay em là của anh!”

Tô Lạc: “…”

Anh cố nén cảm giác ớn lạnh, nói: “Cút ra ngoài!”

Nữ quỷ đứng dậy, gương mặt lộ vẻ ấm ức.

“Anh, em có chỗ nào không tốt ư?” Nữ quỷ nói: “Em đã chết vì anh rồi, đáng thương như vậy rồi, anh không thể thương em một chút sao?”

Tô Lạc chau mày, chỉ cảm thấy fan cuồng này hơi có vấn đề về thần kinh.

Nữ quỷ mặc váy dài nên Tô Lạc không nhìn ra điều gì bất thường, mãi đến khi nó bay thẳng đờ tới trước mặt Tô Lạc, chân không chạm đất, mũi chân thẳng đứng……

Tô Lạc: “!!”

Nữ quỷ ư???

Da đầu anh tê dại, lập tức nhớ tới chuyện ma quỷ mà Túc Bảo kể trước khi đi ngủ.

Giường ngủ còn trống chỗ…..thực sự sẽ gọi hồn ma quỷ ư?

Nữ quỷ ngẩng đầu, mê mẩn nhìn Tô Lạc: “Anh ơi, sao anh không nói gì? Người ta thích anh từ lúc anh mới debut đó nha, lẽ nào anh quên em rồi à?”

Tô Lạc sắp sụp đổ vì phát điên và tức giận trước lời nói hoang đường của nữ quỷ này rồi.

Sao anh có thể nhớ chuyện đó? Không, phải nói là hoàn toàn không tồn tại chuyện mà anh nên nhớ.

Tuy nhiều kẻ vẫn nói anh là người ngoài mặt lịch sự nhã nhặn còn nội tâm lại xấu xa. Nhưng anh chưa bao giờ tương tác để lôi kéo fan, càng đừng nói việc liên lạc riêng với fan.

Ảnh đế Tô Lạc cố đè nén nỗi kích động muốn điên cuồng tháo chạy, vớ vội di động cùng chìa khóa rồi chật vật chạy ra khỏi phòng với đôi chân trần.

Cả hành lang chỉ có mình anh vội vã bước đi.

Nhưng dù anh đi nhanh cỡ nào, nữ quỷ vẫn luôn bay bên cạnh.

“Anh ơi, sao anh lại chạy nhanh như vậy? Anh sợ em phải không?”

Nữ quỷ càng nói càng thêm oán hận trong lòng.

Tô Lạc ấn thang máy xuống lầu 1.

Thấy một bóng người mặc áo ngủ vội vàng đi ra, giám đốc khách sạn vừa đứng dậy nói: “Xin chào anh…”

Bóng Tô Lạc đã hoàn toàn biến mất.

Giám đốc sảnh: “???”

Lần này Tô Lạc không ở Kinh Đô mà đang quay phim tận phương Nam cách xa ngàn dặm.

Anh lên máy bay về nhà họ Tô ngay trong đêm.

Trời vừa hửng sáng, một lớp sương mờ bao phủ khắp thành phố.

Hai mắt Tô Lạc đỏ ngầu, anh còn tưởng mặt trời ló dạng thì nữ quỷ bám riết như sam bên cạnh sẽ tạm thời biến mất.

Chẳng ngờ, nó vẫn ở bên cạnh.

Quỷ còn có thể xuất đầu lộ diện vào ban ngày ư?

Tô Lạc chỉ cảm thấy mình đã bị bộ phim truyền hình từng đóng trước đây gài bẫy!!

Vất vả lắm mới về tới trang viên nhà họ Tô, Tô Lạc chẳng màng tới hình tượng ảnh đế nữa mà co giò chạy vào tòa nhà chính.

“ Túc Bảo….” Tô Lạc vô thức gọi tên cô bé con.

Bà cụ Tô vừa điều khiển xe lăn từ lầu 2 xuống thì trông thấy một người đàn ông tóc tai rối bù, người vận một bộ đồ ngủ gần như lộ mông khi chạy bước dài….

Bà cụ không sao liên hệ được người đàn ông trước mắt này với con trai mình, dù sao ngày thường Tô Lạc luôn ăn mặc đàng hoàng nghiêm chỉnh.

Bà cụ Tô sợ run người, theo phản xạ đứng bật dậy.

“Người đâu…Người đâu!”

Có kẻ cuồng ăn mặc hở hang vào nhà rồi!!

Bà cụ Tô vừa tức giận vừa kinh sợ, có khi nào một giây tiếp theo tên cuồng hở hang này sẽ cở luôn bộ đồ ngủ ra không?

Bà chỉ là một người già thôi, kẻ cuồng hở hang này rõ là mất trí đến rồ dại mà!!

Tô Lạc ngẩn người, nhanh chóng phản ứng ra.

Không ngờ Bà cụ Tô có thể tự đứng dậy.

Anh kinh ngạc nói: “Mẹ ơi….mẹ….”

Bà cụ Tô: “…Tô Lạc ư???”

Tô Lạc: “Ô….Lẽ nào bây giờ mẹ mới nhận ra con à?”

Bà cụ Tô: “…”

Hừm, không mặc quần áo tử tế nên bà không nhận ra thật.

Bà cụ Tô trợn trắng mắt rồi ngồi xuống xe lăn theo thói quen, nói: “Sao con lại chật vật thế hả? Làm như sau lưng con có thú dữ và nước lũ đuổi theo không bằng!!”

Tô Lạc nhất thời quên luôn vụ nữ quỷ, chỉ tay vào chân bà cụ Tô: “Mẹ….Hồi nãy mẹ vừa đứng dậy!!”

Bà cụ Tô vừa điều khiển xe lăn ra ngoài vừa càm ràm: “Chuyện bé xé ra to, mẹ có thể đứng dậy chẳng phải quá bình thường sao…”

Chờ chút, đứng dậy ư?

Bà cụ Tô cũng sững sờ.

Nửa đời trước bà có thể đứng ngồi vận động bình thường, hoàn toàn khác với những người sinh ra đã bị tàn tật. Cho nên đôi khi tư duy theo quán tính, bà hoàn toàn không thấy câu nói ban nãy của Tô Lạc có vấn đề gì.

Lúc này, ý thức được mình có thể đứng dậy, bà cụ Tô tròn mắt ngỡ ngàng.

“Mẹ đứng dậy được ư…?”

Bà cụ Tô chống tay lên xe lăn rồi run rẩy thử đứng dậy, nhưng không rõ vì vấn đề tâm lý hay còn lý do nào khác, bà không thể đứng dậy nữa.

Tô Lạc vội bước tới đỡ bà.

Bà cụ Tô nản lòng, có lẽ hồi nãy chỉ là tiềm năng của con người bị kích phát trong tình huống gặp hiểm nguy…

Tô Lạc lại không nghĩ như vậy, an ủi: “Nếu có thể đứng dậy thì chắc chắn khác trước rồi, sau này nhất định sẽ đứng được.”

“Chưa biết chừng còn có thể đi nhảy ở quảng trường với các lão phu nhân khác đó ạ.” Giọng điệu của Tô Lạc vừa thoải mái lại dỏm dỉnh.

Đáy mắt bà cụ Tô cũng thấp thoáng hi vọng, bà chợt nhớ tới mấy ngày trước mình còn dùng chân đạp ông cụ Tô một cước.

Bà điều khiển xe lăn vào thang máy: “Mẹ phải đi tìm ba con…”

Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe một giọng nói e lệ bên tai: “Hóa ra anh cũng có lúc dịu dàng như vậy! Người ta càng lúc càng yêu anh rồi đó!”

Tô Lạc: “….”

Đúng là đòi mạng, vừa nãy anh quên béng sự tồn tại của nữ quỷ.

Tô Lạc chạy vội lên lầu: “Túc Bảo….”

Nữ quỷ vừa toan bay theo thì bỗng phát hiện ra điều bất thường, cuống quýt bay ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, quỷ hồn đã biến mất.

Tô Nhất Trần bưng tách cà phê đi qua, chau mày nói: “Túc Bảo còn chưa ngủ dậy, em kêu gào như ma quỷ thế làm gì?”

Tô Lạc: “Chuyện cấp bách lắm!”

Tô Nhạc Phi đang cầm một chiếc túi, miệng ngậm cái bánh mỳ, quăng lại một câu: “Nhìn bộ dạng như mới gặp quỷ ấy!”

Tô Lạc: “…”

Còn không phải gặp quỷ ư?

Túc Bảo vừa mở mắt ra đã trông thấy cậu tư đứng trước mặt mình.

“Ồ, sao cậu tư lại về rồi, con còn chưa gói xong bánh chưng đâu!”

Tô Lạc: “…..Túc Bảo, cậu tư của con gặp bánh chưng rồi.”

Túc Bảo còn chưa tỉnh hẳn cơn buồn ngủ: “A, bánh chưng nhân gì thế ạ?”

Tô Lạc: “….”
Chương 184: Xoa đầu chó, mọi sự khỏi phải lo

Tô Lạc day ấn đường: “Không phải bánh chưng đấy, ý cậu là nữ quỷ cơ. Tối qua con kể chuyện ma quỷ cho cậu, sau đó cậu đã gặp quỷ thật.”

Túc Bảo hồ nghi nhìn sang bên cạnh anh: “Có nữ quỷ đâu ạ!”

Có điều, trên người cậu tư của cô bé có âm khí.

Tô Lạc lập tức đáp: “Con không nhìn thấy được cũng là lẽ thường tình, nó ở ngay…”

Anh vừa toan chỉ tay sang bên cạnh thì phát hiện nữ quỷ đã lặn mất tăm.

Tô Lạc kinh ngạc nhìn quanh quất, thật sự không thấy bóng dáng nữ quỷ nữa.

Chạy rồi ư?

Kỷ Trường lập tức bay ra ngoài kiểm tra, chẳng mấy chốc đã quay về phòng, nói: “Chắc là chạy rồi, chạy cũng nhanh thật!”

Hắn nhìn Tô Lạc: “Dính sát khí âm thì có lẽ gặp phải ác quỷ.”

Túc Bảo hỏi: “Phải làm sao ạ?”

Ánh mắt Kỷ Trường khẽ vụt qua một tia sáng, còn làm sao nữa, nếu ác quỷ tìm đến Tô Lạc thì cách đơn giản nhất chính là lấy Tô Lạc làm mồi nhử câu con cá ‘ác quỷ’ thôi.

Túc Bảo đứng trên giường, vừa vặn cao đến ngực Tô Lạc.

“Cậu tư, cúi đầu!” Cô bé kiễng chân, cố gắng với tay.

Tô Lạc lập tức cúi người.

Túc Bảo vỗ nhẹ lên đầu anh, miệng lẩm bẩm: “Xoa đầu chó, mọi sự khỏi phải lo.”

Sau đó đôi tay nhỏ của cô bé tiếp tục vỗ lên vai Tô Lạc: “Sờ chân chó, thuận buồm xuôi gió.”

Tô Lạc: “…”

m khí mà anh không nhìn thấy đã bị Túc Bảo vỗ cho tiêu tán.

Tô Lạc chỉ cảm giác nặng nề biến mất, lòng cũng bình tĩnh lại.

Khóe miệng anh khẽ giật, anh nói: “Ai dạy con đấy?”

Túc Bảo thật thà khai ra: “Sư phụ con dạy!”

Tô Lạc: “…”

Anh cả từng nói với anh rằng bên cạnh Túc Bảo có một người sư phụ, nhưng cũng có thể do cô bé con bị ngược đãi trong thời gian dài nên hoang tưởng ra một người luôn ở bên bảo vệ mình.

Có điều vẫn còn một khả năng là, sư phụ của Túc Bảo thực sự tồn tại, nếu không tại sao khi trước Túc Bảo lại biết số điện thoại của Tô Ý Thâm?

Lúc ấy Tô Lạc không cho là đúng, anh hướng đến khả năng Túc Bảo có vấn đề về tâm lý, thậm chí anh và Tô Nhất Trần còn cãi nhau một phen vì Tô Nhất Trần không đưa Túc Bảo đi gặp bác sĩ tâm lý…

Nhưng bây giờ….

Tô Lạc vô thức muốn đẩy gọng kính, nhưng chợt phát hiện ra mình không kịp vớ cặp kính trong khách sạn.

Tô Nhất Trần cầm máy tính bảng bước vào, nói: “Có phải em vẫn chưa tỉnh ngủ không? Xem thử tin giải trí buổi sáng đi, đảm bảo tỉnh hẳn cơn buồn ngủ!”

Tô Lạc nhận máy tính bảng, đập vào mắt anh là một dòng chữ đen đậm.

‘Hình tượng ảnh đế Tô Lạc sụp đổ. ’

Cùng với dòng chữ là hình ảnh đi kèm. Trong hình, anh đang mặc đồ ngủ chạy như điên khỏi khách sạn, động tác của anh chẳng khác nào Tôn Ngộ Không vừa được thả ra khỏi Ngũ Hành Sơn, chỉ còn thiếu dòng chữ: ‘Tôi thoát ra rồi, tôi thoát ra rồi.’

Tô Lạc vừa nghĩ vậy thì ngón tay anh trượt xuống dưới, quả nhiên một cư dân mạng đã ghép hình ảnh của anh với Tôn Ngộ Không.

Tô Lạc: “…”

Cộng đồng mạng bùng nổ, thi nhau đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến ảnh đế Tô Lạc không màng hình tượng chạy khỏi khách sạn, sau một đêm thì lặn mất tăm mất tích.

Có người đoán anh bị mộng du. Lại có người nói chắc chắn anh say rượu.

Các fan của anh lại nói anh nhập vai quá sâu, chắc lần này anh sắm vai người điên nên mới vậy, quả thật quá tận tâm với công việc mà!!!

Thế nhưng, một số người lại phản bác, đây không phải nhập vai người điên, mà giống như gặp phải ma quỷ….

Tô Lạc rất muốn trả lời: Anh đoán quá chuẩn!!

Nhưng anh phải chú ý tới thân phận của mình…..

Lúc này Tô Lạc nhận được một cuộc gọi….

Anh thanh minh trên weibo: Xin lỗi, sức khỏe của mẹ tôi không tốt, tối qua tình hình thay đổi đột ngột nên tôi vội về nhà.

Nhớ tới chuyện bà cụ Tô đứng dậy buổi sáng, Tô Lạc cảm thấy lời giải thích này không hẳn là nói dối.

Mẹ của anh có thể đứng dậy mà còn không tính là tình hình thay đổi đột ngột ư?

Các fans:

[Hóa ra là như vậy. Huhu, anh trai thật sự quá hiếu thảo mà! Chạy vội như vậy, mẹ của anh trai không sao chứ….Xin ông trời ban phúc cho dì ấy….]

[Nghe ngữ khí của ảnh đế thì chắc tình hình của dì không ổn lắm nhỉ!]

[Ngữ khí của anh trai khi đăng bài trên weibo những lần trước không giống lần này! Nhất định là dì xảy ra chuyện rồi…Hu hu, hi vọng dì không sao! Cầu nguyện!!]

[Tôi khóc rồi, sao anh trai lại phải chịu cú sốc lớn như này! Khóc to!]

Ngay sau đó, một đám fans không rõ nội tình đăng bình luận như chơi đô-mi- nô:

[Dì lên thiên đường bình yên nhé! Cầu nguyện cho dì!]

[Thắp nến, thắp nến!]

[Hu hu, dì Tô lên đường bình yên! Thắp đèn, thắp đèn, thắp đèn!]

[Nguyện trên thiên đường không còn bệnh tật, anh trai hãy nén bi thương nhé! Cầu nguyện.]

Lúc này, bà cụ Tô vừa mừng rỡ vừa hoảng loạn kể lại chuyện mình có thể đứng dậy với ông cụ Tô, ông bèn nói lập tức tới bệnh viện kiểm tra.

Bà cụ Tô cầm di động lên thì chợt thấy các website lớn đồng loạt đăng tin: Mẹ của diễn viên Tô Lạc đã qua đời đêm qua….

Các bình luận bên dưới đều có biểu tượng thắp nến đi kèm.

Bà cụ Tô: “???”

Bà vẫn chưa chết đâu nha???

Bà nhìn lại bài đăng trên weibo của Tô Lạc, khóe miệng khẽ giật.

Mẹ cảm ơn con, con đúng là đứa con ngoan của mẹ!

Sau khi đăng bài, Tô Lạc không theo dõi bình luận mà chân thành nói với Túc Bảo: “Túc Bảo, cậu tư sai rồi, tối qua cậu không nên không tin tưởng con!”

Túc Bảo nở nụ cười mềm mại đáng yêu: “Không tin lời Túc Bảo thì chỉ có chịu thiệt ngay thôi!”

Tô Lạc: Con nói gì cũng đúng!!

Lúc ăn bữa sáng, Tô Lạc bị bà cụ Tô thụi cho một trận. Lúc này anh mới biết đến vụ hiểu nhầm trên mạng.

Anh lập tức lên mạng giải thích rằng mẹ anh không sao, đừng nói bậy!!

Các fans:

[Dì không sao là tốt rồi, cầu mong mọi thứ đều tốt đẹp!]

[Chắc chắn anh trai đang kìm nén nỗi đau trong lòng.]

[Sao anh trai lại gặp phải chuyện này! Khóc to!]

[Dì phải vào ICU sao?]

Tô Lạc: “…”

Ăn cơm sáng xong, Tô Nhất Trần chuẩn bị đưa bà cụ Tô với ông cụ Tô tới bệnh viện, còn Mộc Quy Phàm thì đưa Túc Bảo và Hân Hân tới mầm non.

Lòng Tô Lạc thắt lại, thế anh phải làm sao?

Nghĩ tới nữ quỷ kia…

Lông tơ trên cánh tay anh lặng lẽ dựng đứng!!

Tô Lạc nói: “Túc Bảo, cậu tư dạy con cách trốn học, con muốn nghe không?”

Mộc Quy Phàm: “…”

Không ngờ người này dám dạy hư cô bé con ngoan ngoãn nhà anh?

Mộc Quy Phàm nhìn Tô Lạc bằng ánh mắt thiếu thiện cảm.

Túc Bảo chỉ tay về phía cánh cửa nhà chính, an ủi: “Cậu tư đừng lo lắng, chỉ cần cậu không bước chân ra khỏi cửa chính là được! Ngoan ngoãn ở nhà chờ con tan học nha!”

Dứt lời, cô bé lại xoa ‘đầu chó’ của Tô Lạc.

Tô Lạc luôn cảm thấy Túc Bảo đối đãi với anh như với một đứa trẻ.

Lần này Tô Lạc không nghi ngờ lời Túc Bảo nữa mà dứt khoát ở yên trong nhà.

Nhưng ngoài cửa lớn của trang viên bỗng truyền tới tiếng ồn, chú Nhiếp vội vã chạy vào nói với Tô Lạc: “Tứ thiếu gia, bên ngoài có vài người kêu là người nhà của fan của cậu, nghe đâu fan nhảy lầu tối qua nên đám người nhà này muốn cậu giải thích.”

“Cũng không biết tại sao họ lại tìm ra địa chỉ trang viên….”

Lòng Tô Lạc trầm xuống, nghĩ tới nữ quỷ kia, anh hỏi: “Nhảy lầu ở nơi nào?”

Chú Nhiếp đáp: “Tối qua lúc 12h đúng, nhảy xuống từ lầu 44 khách sạn Cissine.”

Vừa vặn chính là khách sạn tối qua Tô Lạc ở.

“Nhưng hình như người hâm mộ này hơi có vấn đề, lúc tự sát cô ta mặc một bộ đồ màu đỏ, còn để lại một đôi giày cao gót đỏ ở hiện trường--Chính là loại giày đeo khi kết hôn.”

"Hai ngọn nến đỏ được thắp sáng ở hai bên gương trang điểm, còn bài đăng cuối cùng trên weibo của cô ta trước khi tự sát đêm qua là..."

Chú Nhiếp tìm một tài khoản rồi mở ra cho Tô Lạc xem.

Bài đăng trên weibo có nội dung: Đêm nay, tôi sắp gả cho anh trai rồi.

Hình ảnh đăng kèm là tấm ảnh ghép giữa Tô Lạc với cô gái trang điểm đậm.

Tô Lạc híp mắt nhìn tấm hình.

Hình như cô gái này không phải nữ quỷ đêm qua anh thấy?

Lẽ nào đêm qua không chỉ có một nữ quỷ ngủ bên cạnh anh ư?

Chú Nhiếp hỏi: “Tứ thiếu gia, cậu mốn ra ngoài gặp người thân của cô gái đó xem sao không?”

Tô Lạc không nghĩ gì đã từ chối: “Chú đi giải quyết chuyện này là được.”

Túc Bảo đã dặn anh ở nhà rồi.

Tình tiết trong phim cũng thường như vậy, vai chính dặn dò vai phụ không được ra ngoài, nhưng vai phụ khăng khăng đòi ra, cuối cùng đương nhiên là vai phụ bỏ mạng.

Vì vậy anh không thể ra ngoài được, có chết đói anh cũng không rời khỏi nhà chính nửa bước.

Mầm mống chết chóc thường xuất hiện ở nửa sau phim truyền hình đã bị Tô Lạc bóp chết từ trong trứng nước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom