• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (26 Viewers)

  • Chương 185-187

Chương 185: Trên đời luôn có những kẻ thích đòi hỏi

Tại ngoài trang viên nhà họ Tô, ba mẹ của cô gái nhảy lầu tự sát gào khóc nức nở, quằn quại dưới đất.

"Trời ơi con tôi... Mấy người đền con cho tôi đi..."

"Bọn nhà giàu toàn xem mạng người như cỏ rác, không xem tính mạng của con cái nhà nghèo ra gì!"

Ngoại trừ ba mẹ của cô gái ra, ở đây còn có bà con họ hàng của gia đình họ, ai nấy cũng la lối om sòm.

Chú Nhiếp đi ra, nhíu mày nói: "Đứa trẻ ấy đã không còn, xin chia buồn với nhà các anh chị. Tuy nhiên, chuyện này không liên quan gì tới nhà họ Tô chúng tôi, xin anh chị hãy đi cho."

Người nhà cô gái thảng thốt: "Ý mấy người là gì? Đã hại chết con bé nhà chúng tôi rồi mà còn bỏ mặc luôn ư?"

Những người khác cũng sừng sộ cả lên: "Nhìn anh nói những lời lẽ độc ác thế nào kia, anh có còn là người không hả?"

"Sao lại nói là không liên quan đến mấy người hả? Ăn gì mà vô nhân đạo thế?"

Chú Nhiếp vẫn giữ vẻ điềm nhiên như không, thong dong phân tích: "Vậy cho tôi hỏi một câu, con gái nhà anh chị đã từng liên lạc với ai trong nhà chúng tôi lần nào chưa?"

Ba mẹ cô gái: "..."

Cái này thì chắc chắn là không rồi.

Họ đã lục tung từ nhật ký, điện thoại cho đến Weibo của con gái mình mà cũng không thấy câu nhắn hồi đáp nào từ Tô Lạc, thậm chí ngay cả bộ phận hỗ trợ chính thức cũng không.

Cũng phải thôi, người ta là ngôi sao nổi tiếng cơ mà, làm sao người bình thường như họ liên lạc được chứ?

"Nhưng con gái tôi chết vì cậu tư của nhà họ Tô mấy người thật!" Ba của cô gái nhảy lầu tự sát cắn răng, nét mặt đầy đau khổ và giận dữ.

Chú Nhiếp nhìn về phía ông ta, hỏi: "Cho tôi hỏi có phải con anh chị nhảy lầu vì bị cậu tư nhà tôi sai khiến không? Cô bé có gọi điện nói chuyện với cậu tư nhà tôi trước khi nhảy lầu không?"

Ba mẹ cô gái: "..."

Không có thông tin liên lạc thì sao mà liên lạc được, nói câu này khác gì chèn ép người khác đâu chứ?

Chú Nhiếp tiếp tục hỏi: "Cũng không à? Vậy cô bé từng gặp mặt cậu tư nhà tôi lần nào chưa? Tiếp xúc lần nào chưa?"

Lần này ba mẹ cô gái vẫn không nói nên lời.

Chú Nhiếp cười khẩy: "Vừa chưa bao giờ liên lạc qua mạng, vừa không quen biết, không gặp nhau, chưa từng tiếp xúc ngoài đời, tại sao con anh chị chết lại đòi nhà chúng tôi chịu trách nhiệm hả?"

Thế có phải ngã chết trên đường thì hỏi tội chủ tịch thành phố không?

Ra bờ sông nghịch nước chết đuối thì trách sông chảy trên bờ?

Hay không may tắt thở vì mắc cổ trong lúc bữa ăn thì hận bác nông dân đã trồng lúa?

Mặc dù những lời này nghe thì đúng là có vẻ vô cảm đấy nhưng khi đối mặt với những kẻ vô lại không biết xấu hổ, hễ tỏ ra lưỡng lự hay nhượng bộ dù chỉ một chút thôi thì bọn họ chẳng những sẽ không biết ơn mà trái lại còn phản ứng gay gắt hơn nữa.

Ba cô gái căm phẫn đập chai nước suối đang cầm xuống đất, gào to: "Lắm lời thế rồi có giúp được gì không! Con tôi chết rồi kìa! Người chết không phải con cái nhà mấy người nên không biết xót đúng không!"

Mấy chữ "con cái nhà mấy người" ngay lập tức khiến ánh mắt của chú Nhiếp trở nên lạnh lùng.

Lũ họ hàng mồm năm miệng mười hùa theo: "Mấy người không muốn chịu trách nhiệm chứ gì?"

"Con bé nhà tôi mà không đu idol thì nó có lầm đường lạc lối không? Nếu cậu tư nhà mấy người không suốt ngày đăng ảnh, video gì đó lên mạng thì nó có bị bỏ bùa mê thuốc lú không? Phải bị cái gì đó tác động thì nó mới nhảy lầu tự sát chứ!"

"Đúng đấy, đúng đấy, nói chung đấy là trách nhiệm của mấy người!"

"Gọi ảnh để Tô gì đó nhà mấy người ra đây! Sao, dám ra đường quyến rũ người khác mà có chuyện thì không dám đứng ra à, đồ hèn!"

Người thân, họ hàng cô gái vô cùng giận dữ, cả đám bắt đầu đập phá đồ đạc, đập vỡ chậu hoa và những vật bài trí trước cửa nhà họ Tô.

Trong phòng, Tô Lạc thao tác hệ thống camera giám sát để kiểm tra tình hình ngoài cửa, thấy cảnh tượng ấy thì không kiềm được mà nhíu mày.

Tại sao địa chỉ nhà anh lại bị tiết lộ? Tại sao những người này tìm được đến trang viên nhà họ Tô?

Tô Lạc giơ một tay day huyệt thái dương, vặn nát óc mà vẫn chẳng tài nào nghĩ ra được nguyên do.

Anh dám khẳng định bản thân chưa bao giờ nói địa chỉ gia đình với bất cứ ai, kể cả khi ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình thì Tô Lạc cũng luôn sử dụng địa chỉ của khu chung cư mà mình ở riêng.

Tô Lạc gọi điện cho Tô Nhất Trần, Tô Nhất Trần chỉ nói một câu "Anh biết rồi", sau đó cúp máy ngay.

Tô Lạc: "... Ba giây, thách anh nói thêm một giây nữa đấy."

Ngoài cửa trang viên nhà họ Tô, chú Nhiếp lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

"Alo, có phải 110 không? Có một đám người ác ôn đến nhà chúng tôi gây chuyện, đập vỡ một cái chậu hoa trị giá năm triệu trước cửa nhà chúng tôi, một cái giá treo trị giá bốn triệu, một khóm hoa hồng Juliet trị giá sáu triệu."

Bọn người kia im thin thít ngay.

Chú Nhiếp liếc mắt nhìn xung quanh, nói tiếp: "Và một chậu hoa xương rồng Sri Lanka trị giá mười triệu. Bọn họ đang chuẩn bị đập phá tiếp."

Một người đàn ông đang định đập chậu hoa xương rồng đã nhấc lên, nghe thấy câu này thì cuống quý đặt xuống theo phản xạ, vẻ khó tin lộ rõ trên mặt gã ta.

Có mỗi chậu hoa xương rồng này mà trị giá những mười triệu ư???

Xương rồng có đầy ngoài chợ chim cây cảnh cơ mà, họ chưa bao giờ thấy loài xương rồng nào có giá hơn một ngàn cả!

Những người xung quanh vẫn rất căm tức nhưng không còn dám đập phá lung tung nữa.

Được, chèn ép người khác đúng không? Họ sẽ phơi bày địa chỉ cái nhà này ra ánh sáng để tất cả mọi người phỉ nhổ bọn chúng!

Để xem những kẻ này có biết sợ không!

Chú Nhiếp cúp máy, ngay sau đó lại gọi một cú điện thoại khác.

"Alo, luật sư Đồng đấy à? Có kẻ tiết lộ địa chỉ nhà chúng tôi, kẻ đó đã bán địa chỉ cho tổng cộng mười bảy người, nếu tôi nhớ không lầm thì đây là tội xâm phạm quyền riêng tư cá nhân nhỉ? Ừ, kiện kẻ đó hộ tôi, kiện đến chết luôn, nhà chúng tôi không thiếu tiền!"

"Có tổn thất về kinh tế không ấy hả? Có, gia đình chúng tôi đã tổn thất một chậu hoa năm triệu, một giá treo bốn triệu, một khóm hoa hồng Juliet sáu triệu, tổng cộng mười lăm triệu."

"Có thể kết án à? Từ ba năm đến bảy năm hả? Gia đình chúng tôi có năm đứa trẻ chưa đến tuổi thành niên, bọn họ đã đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của năm đứa trẻ nhà tôi, chúng tôi không dám đưa bọn trẻ đi học nữa, điều đó sẽ gây ảnh hưởng trầm trọng đến sự lớn lên của bọn trẻ... Vậy nên yêu cầu luật sư Đồng hãy kiện đối phương từ bảy năm trở lên!"

Những kẻ tới đây gây chuyện: "..."

Bọn họ tức điên máu, nhìn bộ dạng những kẻ này có giống không dám đưa con cái đi học đâu chứ? Khinh người quá đáng!

"Anh..." Ba cô gái tức tối đến mức mặt mày đỏ gay: "Anh đe dọa chúng tôi đấy à?"

Chú Nhiếp cúp máy, chất vấn với khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào: "Tôi không có ý đe dọa các anh, tôi chỉ đang làm điều nên làm để giành lại công bằng mà thôi! Mấy người còn muốn biện hộ gì nữa không?"

Thật là khôi hài! Ai được ngồi trên chiếc ghế quản gia nhà họ Tô mà không có thủ đoạn chứ?

Chú Nhiếp lạnh lùng nhìn đám ô hợp không biết nói lý trước mặt.

Những kẻ gây sự: "..."

Mẹ cô gái "ngất xỉu" ngay tại chỗ, gào thét chói tai: "Than ôi Kiều Kiều của mẹ! Kiều Kiều của mẹ chết oan chết uổng quá!"

"Ông trời không công bằng... Hại người..."

Con gái họ đã chết, nhà họ Tô không chịu đứng ra chịu trách nhiệm thì thôi, đằng này còn muốn kiện ngược lại họ nữa, nghe có lý không chứ...

Bà ta đang ầm ĩ thì cảnh sát tới.

"Ai gây chuyện vậy?"

Đám họ hàng của cô gái nhảy lầu tự sát thấy vậy thì không hẹn mà cùng bước lùi ra sau.

Ba cô gái tỏ ra đau đớn tột cùng: "Bọn có địa vị bao che cho nhau, có tiền thì một tay che trời! Bọn chúng hại chết con gái chúng tôi mà mấy người lại không thèm ngó ngàng, mấy người nhận đút lót bao nhiêu rồi?"

Các cảnh sát: "..."

"???"

Họ mới tới mà đã bị chụp mũ là sao?

Một cảnh sát sa sầm nét mặt, nói thẳng: "Từ ba người trở lên đã tính là tụ tập nhiều người gây mất trật tự, người ta đã báo cảnh sát rồi, mấy người có chịu đi không?"

Nào ngờ lũ gây sự vẫn cứng cổ: "Không đi! Hôm nay bọn họ mà không đưa ra lời giải thích thỏa đáng thì đừng hòng chúng tôi đi!"

Họ đông người thế này, chẳng lẽ cảnh sát tóm đi hết được chắc? Có câu gì nhỉ... Nhiều người thì không bị phạt đâu!

Ngờ đâu cảnh sát lại quả quyết quát: "Mang đi!"

Các cảnh sát dưới trướng theo sau lập tức đi tới. Tiếng "cùm cụp" vang lên liên hồi, mỗi tay một tên túm đầu đi ngay.

Mấy người gây chuyện: "..."
Chương 186: Không sống nổi một chương

Những kẻ đến đây ăn vạ đùng cái bị còng đi hết như đang nằm mơ, ai nấy cũng kêu gào inh ỏi, bà mẹ cô gái nhảy lầu tự sát thì khóc lóc vật vã.

"Cảnh sát đánh người kìa..." Bà ta rít gào thật to: "Lũ bất lịch sự! Cứu tôi với!..."

Tiếng thét bỗng dưng im bặt, chắc hẳn bà ta đã bị nhét vải vào mồm.

Chú Nhiếp điều chỉnh nơ con bướm trên cổ áo, sau đó thản nhiên đi vào trang viên lại, dáng đi của ông ấy nhã nhặn đến mức tưởng chừng chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Đúng lúc này, điện thoại của ông ấy đổ chuông, chú Nhiếp bắt máy một hồi thì ngạc nhiên bật thốt: "Là cô ta ư?"

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tô Nhất Trần nói: "Tôi đã gửi tài liệu cho chú rồi."

Chú Nhiếp tuân lệnh: "Vâng, tôi sẽ xử lý thỏa đáng!"

Sau khi cúp máy, chú Nhiếp lướt xem tài liệu, cạn lời chẳng nói nên câu.

Ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kẻ đã tiết lộ địa chỉ nhà họ Tô lại là người phụ nữ ấy, lúc trước chỉ đuổi cô nàng ra khỏi nhà thì nhẹ quá rồi.

Lâm Tuyết Anh!

Tại sao người phụ nữ phiền hà này còn ở đây?

Chú Nhiếp không hề muốn nhìn thấy cô nàng chút nào, ông ấy gọi một cuộc điện thoại ngay.

"Alo... Xử lý một người giúp tôi, tôi đã gửi địa chỉ rồi. Gì mà giết? Bậy, nhà họ Tô chúng tôi trong sạch, đời nào làm ba cái chuyện phạm pháp đấy?"

Phải tôn trọng pháp luật chứ!

Cúp máy, chú Nhiếp lẩm bẩm: "Người phụ nữ này sống được đến nửa chương là cùng."

Nếu cô nàng sống được nguyên chương thì xem như ông ấy thua.

Kể từ khi rời khỏi nhà họ Tô, nữ quỷ đứng tại cầu vượt bần thần nhìn con đường nườm nượp, xe cộ qua lại không dứt.

Vành mắt nó đỏ hoe, khẽ sụt sùi rấm rứt: "Mình thích anh ấy đến nỗi có thể chết vì anh ấy, cớ sao anh ấy không chịu nhìn mình lấy một lần..."

Trong lúc đau khổ rơi nước mắt, nữ quỷ bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đi ngang qua mình.

Người phụ nữ ấy xách một túi nilon màu đen to đùng, trong túi đựng rất nhiều cải thìa, có vẻ người này đi mua nguyên liệu cho một quán ăn nào đó.

Người phụ nữ đặt túi nilon đen xuống đất, quệt mồ hôi đi, rồi lại vừa khóc vừa lau nước mắt.

"Hu hu... Nặng quá, mệt quá đi mất..."

Tự bản thân Lâm Tuyết Anh cũng thấy cuộc đời mình thật oái oăm, kể từ khi bị bạn trai cũ đuổi ra khỏi nhà, cô nàng không còn cách nào khác ngoài làm nhân viên phục vụ tại khách sạn.

Ban đầu Lâm Tuyết Anh cứ ngỡ làm phục vụ tại khách sạn sẽ tìm được kha khá "cổ phiếu tiềm năng" giàu có, chất lượng cao, ai mà ngờ được cô nàng lại bị ức hiếp khủng khiếp.

Chẳng hạn như hôm nay, bếp thiếu cải thìa nên cho Lâm Tuyết Anh một trăm đồng để đi mua.

Một trăm đồng thì mua được gì chứ? Còn không đủ tiền bắt xe nữa!

Sự oán hận ngập tràn trái tim Lâm Tuyết Anh, cô nàng lau nước mắt và mồ hôi đi, xốc lại tinh thần, tự động viên bản thân: "Tiểu Anh Đào, không được nhụt chí! Mày có thể làm được mà! Cố lên, cố lên ~"

Nữ quỷ đang đứng ngay kế bên: "..."

Mắc gớm!

Người phụ nữ này buồn nôn ghê, cơ mà... cô nàng này mắt thâm quầng, hồn vía yếu ớt...

Nhìn kiểu gì cũng là đối tượng lý tưởng để ám cả.

Mặc dù nữ quỷ là ác quỷ, có thể ra ngoài vào ban ngày nhưng đã là quỷ thì luôn sợ ánh mặt trời, vì đã phơi nắng suốt cả buổi trời nên nó mệt mỏi vô cùng, thế là quyết định ám Lâm Tuyết Anh.

Tuy nhiên, giờ phút này nữ quỷ hoàn toàn không ngờ rằng quyết định này sẽ làm mình hối hận nhường nào!

Lâm Tuyết Anh tự động viên bản thân xong thì xách túi nilon to xuống cầu.

Cuối cùng cũng trở lại khách sạn, tình cờ cô nàng bắt gặp giám đốc khách sạn ra ngoài. Thấy Lâm Tuyết Anh, giám đốc bỗng dừng bước.

Lâm Tuyết Anh hớt hải chào hỏi, ra vẻ thẹn thùng: "Chào giám đốc Vương!"

Giám đốc Vương chỉ thản nhiên gật đầu, hỏi: "Lâm Tuyết Anh, dạo này cô có gây chuyện gì không?"

Lâm Tuyết Anh sửng sốt: "Dạ không, em chăm chỉ làm việc nào giờ mà... Giám đốc Vương, anh gọi em là Tiểu Anh Đào được rồi ạ."

Giám đốc Vương lấy điện thoại ra, nói mà không ngẩng đầu: "Thôi khỏi."

Không ngờ tia buồn bã vút qua thật nhanh nơi đáy mắt Lâm Tuyết Anh, cô nàng nở nụ cười hụt hẫng: "Em cứ ngỡ... Giám đốc Vương cũng... Không ngờ em chỉ tự suy diễn thôi..."

"A, xin lỗi, giám đốc Vương cứ xem như em chưa nói gì nhé!" Lâm Tuyết Anh tự dưng che miệng như vừa buột miệng thốt ra điều không nên nói, né tránh ánh mắt của giám đốc Vương một cách hoảng hốt.

Giám đốc Vương: "???"

Hello?

Are you ok?

Cạn lời luôn ấy!

Giám đốc Vương lấy điện thoại ra gọi, chưa đầy hai phút sau, hai người mặc vest đen đi vào.

"Cô là Lâm Tuyết Anh đúng không?" Người mặc vest vừa tới nơi đã hỏi.

Lâm Tuyết Anh: "Ơ... Là tôi, có chuyện gì không?"

Lẽ nào... giám đốc Vương không tiện quan tâm đến cô nàng trước mặt người khác nên gọi người đưa cô nàng đi? Không muốn ngày nào cô nàng cũng bị người khác nhìn nên muốn nhốt trong nhà... trừng phạt hằng đêm ư?

Nữ quỷ trên đầu Lâm Tuyết Anh: ...?

Chuyện quái gì đang xảy ra thế kia, nó đau đầu quá!

Ánh mắt Lâm Tuyết Anh đầy kiên cường: "Giám đốc Vương, anh làm vậy... Cho, cho dù anh chiếm được thể xác tôi thì cũng không có được trái tim của tôi đâu!"

Ngờ đâu hai người mặc vest đen không thèm nói câu nào, người thì tóm lấy cánh tay cô nàng, kẻ thì nắm tóc cô nàng. Đáng lẽ ra là tóm đầu giải đi, nhưng người mặc vest đen thấy ánh mắt của Lâm Tuyết Anh buồn nôn quá nên đổi sang túm tóc luôn.

Giám đốc Vương: "..."

Anh ta sửa sang lại vạt áo, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Thấy chưa? Đừng bao giờ phạm pháp, sống trên đời đầu óc phải bình thường thôi!"

Các nhân viên: ???

Không thể nào, Lâm Tuyết Anh bị bắt đi vì phạm tội ư?

"Khó tin thật đấy, ngày nào cô ta cũng tỏ ra ngây thơ trong sáng cả, ngây thơ đến mức làm tôi sang chấn, lâu dần cũng tưởng cô ta khờ thật cơ..."

"Cái gì? Anh không thấy cô ta thấy người đàn ông nào cũng cố tình sáp lại gần hả? Chẳng biết gây chuyện gì mà đến nỗi phạm pháp thế kia... Chắc kèo 'tăng ca', phục vụ buổi tối luôn!"

"Cuối cùng cũng bị đưa đi rồi, ngày nào cũng thấy bản mặt cô ta, phiền chết đi được. Xách một, hai ký cải thìa về thôi mà cũng mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, nhìn ấm ức ghê chưa."

"Suốt ngày diễn trò là giỏi!"

Một bên khác, Lâm Tuyết Anh bị đè đầu đẩy vào một chiếc xe hơi màu đen, cô nàng vội vàng bảo: "Hai anh trai, có phải hai anh nhầm lẫn gì rồi không? Tại sao lại bắt tôi, tôi có làm gì đâu!"

Người mặc vest đen lấy một tập tài liệu ra: "Cô bị tình nghi mua bán thông tin cá nhân của người khác, gây ảnh hưởng lớn, đây là một việc mang tính chất xấu xa, để lại hậu quả nặng nề, bây giờ chúng tôi sẽ kiện cô!"

Lâm Tuyết Anh ngây ra như phỗng. Không thể nào, quy trình khởi tố có phải như vậy đâu!

Lần này Lâm Tuyết Anh không có lấy thời gian kịp đối phó đã bị đưa thẳng đến cục cảnh sát, sau đó bị áp giải vào phòng tạm giam. Hay thật, cô nàng chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe mình sẽ bị xử bảy năm tù, chạy không thoát.

Lâm Tuyết Anh: "???"

Không, cô nàng đã làm gì đâu? Cô nàng không làm gì cả mà!

Sao có thể như vậy...

Lâm Tuyết Anh kìm lòng không đặng vẽ ra trong đầu một vở kịch: Cô nàng là thế thân số khổ ở cạnh cho tổng giám đốc vơi đi nỗi nhớ, ánh trăng sáng của tống giám đốc quay về, do hiểu lầm nên tổng giám đốc lạnh lùng tống cô nàng vào tù mà không chút nương tình. Ba năm sau, tổng giám đốc hối hận...

Nữ quỷ đang ám Lâm Tuyết Anh: "???"

Nó cảm nhận được rằng chỉ số thông minh của mình đang từ từ bị chiếm đoạt, sát khí trên người cũng lần lượt thoát đi như lọt hơi, tất cả đều chạy ào về phía Lâm Tuyết Anh.

Nữ quỷ sực tỉnh, muốn thoát khỏi Lâm Tuyết Anh ngay lập tức. Không ngờ cả hai lại dính chặt vào nhau, nữ quỷ chẳng tài nào giãy ra được.

Nữ quỷ vô cùng hối hận, nó ám trúng cái gì thế kia!

Nó quýnh lên, mở đôi môi đánh son đỏ thẫm ra, cắn thật mạnh vào cổ Lâm Tuyết Anh!

Dám nuốt ta, bà đây ăn ngươi trước!

Lâm Tuyết Anh bàng hoàng thét lên, ngã phịch ra đất, trợn trắng mắt rồi bất tỉnh nhân sự…
Chương 187: Cái loại yêu vào bèn quăng luôn não thì chó cũng chẳng thèm ăn

Các đồng chí cảnh sát ở trại tạm giam trông thấy Lâm Tuyết Anh sùi bọt mép thì cuống quýt gọi bác sĩ nhà tù tới.

Kiểm tra xong, bác sĩ chỉ cảm thấy đầu như rụng hết tóc!!

“Không vấn đề gì, tim bình thường, CT não bình thường, xét nghiệm máu bình thường... hết thảy đều bình thường."

Khỏe mạnh đến mức không thể khỏe mạnh hơn!

Đang yên đang lành tại sao lại trợn trắng mắt, sùi bọt mép chứ….

Mấy đồng chí cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, hiểu rồi.

Một cảnh sát cười lạnh: “Lại thêm một kẻ giả ngây giả dại để trốn tránh trách nhiệm? Lần trước khi bị tôi bắt đi, kẻ bị bắt còn vờ mất trí ngay tại chỗ!!”

Bác sĩ nhà tù gật đầu, sau khi thảo luận và báo cáo chặt chẽ cẩn thận đã đưa ra kết luận: Lâm Tuyết Anh đang giả bệnh để trốn tránh trách nhiệm.

Bác sĩ tìm cách khiến cô nàng choàng tỉnh….

Tiếp theo, các cảnh sát kéo cô nàng về trại tạm giam để giam giữ.

Lòng Lâm Tuyết Anh đắng chát, ai cũng tưởng cô nàng giả điên giả rồ, nhưng giờ cô nàng như bị liệt dây thần kinh mặt nên không sao nói được.

Sao cô nàng lại đáng thương đến vậy??

Không ai trông thấy, nữ quỷ nằm bò trên người Lâm Tuyết Anh đang vừa ói mửa vừa chửi rủa.

“Mẹ kiếp, cái đồ yêu đương quăng luôn não, ghê tởm chết ta rồi!”

Nó đúng là xui xẻo tám đời mới gặp phải người cực phẩm như Lâm Tuyết Anh!!

Nữ quỷ cố kiềm chế cảm giác buồn nôn để ăn hết sát khí trên người Lâm Tuyết Anh, vất vả lắm nó mới rời khỏi thân thể Lâm Tuyết Anh, sau đó lập tức ói hết số sát khí vừa ăn ban nãy.

“Chó cũng chẳng thèm ăn!” Nữ quỷ trưng ra bản mặt ‘gặp xúi quẩy’ rồi bỏ đi.

Lâm Tuyết Anh cứ vậy mà bị giam giữ trong trại tạm giam, chắc chắn không được thả ra trong năm nay.

Trong tù phân chia khu vực nam nữ riêng nên vài năm ăn cơm tù, cô nàng không còn cơ hội và đối tượng ảo tưởng tình yêu nữa.

Nhà tù sẽ dạy cô nàng cách làm người.

Ngắm nhìn bầu trời qua thanh sắt, Lâm Tuyết Anh lặng lẽ rơi lệ, chỉ cảm thấy vận mệnh quá bất công.

Lẽ ra cô nàng phải là nữ chính vạn người mê trên thế gian, tiếc thay có tài sắc nhưng không gặp thời, suốt bao năm không gặp được tổng tài bá đạo- chân mệnh thiên tử yêu và cưng nựng cô nàng đến mức không màng sống chết.

Mấy ngày trước, cô nàng đang trong lúc không còn tiền đóng tiền thuê nhà thì tình cờ nghe thấy mấy người nói muốn tìm địa chỉ nhà họ Tô….

Cô nàng cùng đường bí lối nên chỉ đành tiết lộ địa chỉ cho đám người kia, sau đó nhận về vài trăm tệ ít ỏi.

Làm vậy không thể coi là cô nàng muốn bán thông tin địa chỉ nhà họ Tô, mà cùng lắm cũng chỉ là ‘lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui’ thôi nhỉ?

Chẳng ngờ lại bị nhốt vào tù!!

Cô nàng không cam tâm…..Hu hu hu.

Lẽ nào làm người lương thiện cũng có lỗi ư?

**

Ở một bên khác, sau khi trở về nơi ở, người nhà của cô gái nhảy lầu phẫn nộ kêu gào không thôi.

“Sợ cái gì chứ, tung địa chỉ nhà bọn họ lên mạng cho cộng đồng mạng mắng chết cậu ta đi!”

“Chuyện này đặt trong bất cứ tình huống nào thì chúng ta cũng không đuối lý! Con cháu nhà chúng ta đu idol nên mới tự sát, lẽ nào cậu Tô Lạc đó không cần chịu trách nhiệm thật sao??”

Ba cô gái tự sát gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Nhưng đến lúc chia nhiệm vụ tiết lộ địa chỉ nhà họ Tô lên mạng, tất cả bọn họ đều do dự.

Ba cô gái nhảy lầu đỏ mắt, đứng dậy nói: “Để tôi!”

Ông ta cầm di động lên, vẻ mặt kiên quyết.

Ông ta sợ gì chứ?

Ông ta là người ba đáng thương mất đi con gái, Tô Lạc kia thì vẫn còn nhà họ Tô chống lưng, nào có tổn thất gì??

Lẽ nào người có tiền thì được tùy ý ức hiếp những người yếu đuối như họ sao? !

Đúng lúc này, một người đàn ông chạy vào nói: “Đợi chút, đừng manh động!”

Người đàn ông thở hổn hển, nói tiếp: “Tôi vừa nghe ngóng được tin về cô gái bán địa chỉ nhà họ Tô cho chúng ta mấy ngày trước, mọi người còn nhớ cô nàng đó chứ?"

Ba cô gái tự sát gật đầu, đương nhiên nhớ rõ, cô nàng kia như bị bệnh, có điều địa chỉ cô nàng bán cho họ là địa chỉ thật.

“Tôi hỏi dò được, giờ cô nàng đó đang ăn cơm tù vì bị nhà họ Tô kiện.”

“Còn nói trong 7 năm không ra khỏi tù.”

Nghe xong lời này, bàn tay của ba cô gái nhảy lầu bỗng khựng lại trên nút bấm điện thoại, mặt ông ta nhuốm vẻ bi thương cùng phẫn nộ.

“Rõ là ức hiếp người mà!” Ông ta hằn học nói.

Đám người cũng mồm năm miệng mười chửi mắng theo, nhưng chẳng ai dám nghĩ đến chuyện tung địa chỉ lên mạng nữa.

Đùa gì chứ, giam giữ 7 năm tù đấy!

“Ba của Kiều Kiều à, không phải chú không giúp con, nhưng năm nay lão tam nhà chú phải thi công chức nhà nước, chú không sợ ngồi tù, có điều không thể làm ảnh hưởng tới tiền đồ của lão tam được…”

“Mẹ Kiều Kiều đừng khóc nữa, ôi….Thím hai vào tù cũng chẳng hề gì, nhưng nhà thím hai còn có mẹ chồng nằm liệt phải chăm sóc!”

Đám người này chỉ nhắm đến tiền của nhà họ Tô, chẳng phải nhà họ Tô là gia tộc giàu nhất đó sao, tùy ý quăng khoảng 10 triệu tệ cho họ là được rồi, dù sao đây cũng là khoản tiền cực lớn với họ……

Đến khi nhận được tiền bồi thường, ba của Kiều Kiều cũng phải biếu những người họ hàng đã đóng góp công sức là họ đây vài chục vạn, hoặc ít nhất cũng biếu mười vạn tệ để bày tỏ lòng biết ơn nhỉ?

Họ chỉ muốn tiền, thật sự không muốn dây dưa quá sâu vào chuyện này.

Hai mắt mẹ của Kiều Kiều sưng đỏ, bà ta nói: “Lẽ nào chúng ta bỏ cuộc như vậy ư? Thế Kiều Kiều của tôi thì sao, Kiều Kiều chết uổng rồi ư?”

Bà ta từ chối thừa nhận cái chết của con gái là do mình không quan tâm đến nơi đến chốn.

Nào có bậc cha mẹ mong muốn con cái của mình gặp chuyện?

Hai vợ chồng họ bận bịu công việc cũng vì con gái mình.

Ngàn vạn lỗi lầm đều quy về đám minh tinh kia. Cứ hở ra là đăng mấy tấm hình thu hút người khác, còn tổ chức mấy clb hỗ trợ gì gì đó…

Vì thế nên Kiều Kiều của họ mới si mê Tô Lạc, con bé nắm rõ mọi thông tin về cậu minh tinh này, từ sinh nhật, chiều cao, cân nặng đến sở thích, tâm trạng…..Con bé chưa bao giờ quan tâm tới họ như vậy!!!

Họ là ba mẹ của Kiều Kiều đấy!!

Họ vất vả kiếm tiền lo tiền học và phí sinh hoạt cho Kiều Kiều.

Con bé lại nhịn ăn nhịn mặc để tiêu tiền vào những việc liên quan tới cậu Tô Lạc kia, mỗi tháng chi hết mấy ngàn tệ lận.

Lẽ nào số tiền này cũng lãng phí hết ư?

Ba của Kiều Kiều vỗ bàn, tức đến độ hóa điên, nói: “Tôi không biết clb hỗ trợ gì, đu idol gì! Tôi chỉ biết con gái tôi chết vì Tô Lạc, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!”

Sau khi bàn bạc nhất trí, đám người quyết định đến khu vực bên ngoài công ty quản lý của Tô Lạc để gây sự!

Họ không dám chọc vào nhà họ Tô….

Nhưng công ty điện ảnh chắc phải chú ý đến ảnh hưởng từ scandal nhỉ??

**

Sau khi tan học, Túc Bảo biết được chuyện người nhà cô gái nhảy lầu tới gây sự.

Kỷ Trường lắc đầu: “Một số kẻ chỉ luôn đổ lỗi cho người khác. ‘Tôi yếu thế nên tôi có lý, tôi đã mất đi con gái rồi, người khác nên thông cảm cho tôi, giúp tôi, thậm chí bồi thường cho tôi….’”

Trên đời này có rất nhiều người cảm thấy mình nghèo khổ, nên liều mạng trèo lên cao, cố gắng, chăm chỉ…..

Những người này đáng được tôn kính.

Nhưng vẫn tồn tại một số người, hễ gặp chuyện là cho rằng mình đáng thương, người khác phải giúp mình, nếu không giúp thì chẳng thể nào bù đắp thiệt hại của họ.

“Đáng sợ hơn là, họ không thấy suy nghĩ của mình sai trái.” Kỷ Trường thở dài.

Thế giới muôn hình vạn trạng.

Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, thế chúng ta phải làm thế nào?”

Kỷ Trường đáp: “Chuyện của người sống chúng ta không giải quyết được, cũng không đến lượt trẻ con như con phải giải quyết. Chúng ta chỉ cần quản lý chuyện liên quan đến quỷ là được.”

Túc Bảo hồ nghi: “Thế nên?”

Kỷ Trường: “Thế nên dẫn cậu tư của con ra ngoài lượn một vòng để câu cá!!”

Cô gái mặc đồ đỏ, thắp nến đỏ rồi nhảy lầu kia nhất định có mối liên hệ nào đó với ác quỷ bám theo Tô Lạc.

Quỷ thông thường phải mất ít nhất 10 năm mới có thể thăng cấp thành ác quỷ, rất nhiều quỷ muốn trở thành ác quỷ nhưng lại không chịu nổi quá trình chết chóc lặp đi lặp lại, cuối cùng tan thành mây khói.

Quỷ phải mang chấp niệm cực lớn mới có thể thành ác quỷ.

Túc Bảo gật đầu, hiểu rồi.

“Cậu tư, Túc Bảo dẫn cậu đi câu cá nha!” Cô bé nói.

Tô Lạc: “?”

Câu cá gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom