-
Chương 538: Thiệt nhiều, thiệt nhiều ác quỷ
Sau khi ném quả cầu thủy tinh đi, chẳng mấy chốc Viện Viện lại hối hận! Mẹ quỷ dặn nhất định phải chôn quả cầu thủy tinh này ở một nơi mà không ai có thể phát hiện ra. Kể từ đó, ác quỷ bên trong quả cầu thủy tinh bên sẽ giúp cô bé giành lại tâm trí của Tô Nhất Trần.
Hiện tại, ai trong nhà họ Tô cũng yêu thương, nuông chiều Túc Bảo như vậy, nguyên nhân chính là do bị Túc Bảo làm cho mê mẩn, giống như bị chơi ngải.
Nhưng giờ cô bé lại vứt quả cầu thủy tinh đó đi…
Lòng Viện Viện bỗng thấy hơi bất an, muốn tìm cách nhặt lại quả cầu thủy tinh, bèn vội vàng lẫn vào trong biển người.
Nhưng quả cầu thủy tinh màu đen kia đang lăn lông lốc trên sàn.
Nơi này có rất nhiều người qua lại, không ngoài dự đoán, một người đàn ông đi giày da đã vô tình đạp trúng quả cầu thủy tinh.
Rắc…
Quả cầu thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường thoát ra ngoài!
Người đàn ông không hay biết gì, chỉ ngạc nhiên nhìn xuống dưới chân, khó hiểu hỏi: “Hửm, cái gì vậy…”
Anh ta không quá để tâm, xúc cảm này… có vẻ là một viên kẹo, anh ta nghĩ chắc là của đứa nhỏ nào đó bất cẩn làm rơi mà thôi. Thậm chí, anh ta còn cạ đế giày xuống đất.
Thấy vậy, lòng Viện Viện chợt lạnh, chắc là không sao đâu nhỉ…
Dù sao cũng phải chôn trên đảo mà, giờ thả ra ngoài hẳn là cũng không phải chuyện gì to tát…
Nhưng cô bé không biết rằng, sở dĩ lần này nữ quỷ khăn đội đầu cô dâu phải đi một vòng lớn, chứ không bám theo tới đây, là vì sợ bị Túc Bảo phát hiện.
Thế nên ả ta quyết định dùng cách đánh lén.
Chỉ là, có nằm mơ nữ quỷ cũng không ngờ Viện Viện lại ngu xuẩn tới vậy, dám ném quả cầu thủy tinh ra trước mặt Túc Bảo, còn để nó bị người khác đạp vỡ…
Trên sân khấu, Túc Bảo và Mộc Quy Phàm quay sang nhìn nhau.
Mộc Quy Phàm cảm nhận được âm khí dày đặc!
Còn Túc Bảo thì trố mắt nhìn khung cảnh Bách Quỷ Dạ Hành đang đi xuyên qua biển người nơi sảnh tiệc. Trong số chúng có kẻ mang theo gương mặt tươi cười đầy gian trá, có tên lại mặt nhăn mày nhíu, còn có những kẻ khoác lên mình hình hài một đứa trẻ, cất tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc trong khi bám lên người khách du lịch.
Bầu không khí vốn đang náo nhiệt, vui vẻ, bỗng trở nên có chút âm u, lạnh lẽo.
“Ba ơi, quà lớn kìa!” Túc Bảo xoa tay: “Có đánh không ạ?”
“Tạm thời không được ra tay.” Mộc Quy Phàm đáp: “Nhiều người quá, gò bó lắm.”
Túc Bảo lại hỏi: “Thế giờ chúng ta phải làm gì?”
Mộc Quy Phàm nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Để người cậu đẹp trai, nhiều tiền của con giải quyết.”
Tô Nhất Trần đẹp trai, nhiều tiền đứng bên cạnh: “...”
Sau khi quả cầu thủy tinh màu đen bị dẫm nát, Viện Viện cảm thấy bất an vô cùng, nhưng sau một hồi quan sát… cô bé phát hiện có vẻ Túc Bảo không nhận ra điều gì bất thường, vẫn vui vẻ đứng yên tại chỗ, vừa ăn bánh, vừa nói cười liến thoắng với nhóm Tô Tử Du.
Nhất thời, Viện Viện yên tâm hẳn.
Hừ… Hóa ra Túc Bảo chỉ có vậy thôi sao?
Trong lòng cô bé chợt xuất hiện một cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, giống như bản thân lợi hại hơn Túc Bảo rất nhiều, tự mãn cho rằng Túc Bảo vốn không phải đối thủ của mình!
Cảm giác này thật quá tốt đẹp, khiến Viện Viện tự tin ngút trời rằng mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà mẹ quỷ giao phó. Kế tiếp, cô bé chỉ cần ngồi chờ Tô Nhất Trần hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó chớp thời cơ xuất hiện đúng lúc trước mặt anh, nói cho anh biết anh đang bị ác ma Túc Bảo mê hoặc!
Cuối cùng, nhà họ Tô sẽ mang ơn cô bé, rồi ai ai cũng thích cô bé, lại đến lượt cậu…
Viện Viện sung sướng vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi sáng, đúng là con nít cũng chỉ là con nít, lúc nào cũng đơn giản hóa mọi chuyện.
Bấy giờ, mặt Mộc Mỹ Hoa đờ ra, trở nên cứng còng, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười quái dị: “Viện Viện à… con đã đi đâu vậy?”
Trông thấy dáng vẻ này của mẹ, Viện Viện sợ chết khiếp, lại phát hiện hóa ra phía sau lưng mẹ có nữ quỷ đang bám theo. Cô bé lưu luyến nhìn lướt qua sảnh tiệc sang trọng, thầm nghĩ nếu đây là dành cho mình thì tốt biết bao, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, kéo mẹ mình rời khỏi đây.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, nữ quỷ bám sau lưng Mộc Mỹ Hoa tức khắc rớt lại, chỉ biết oán độc nhìn Mộc Mỹ Hoa bị kéo đi xa.
Viện Viện vẫn chẳng phát hiện có gì bất thường, chỉ nghĩ rằng đám ác quỷ đó kiêng dè mình, không dám tiếp tục gây hại cho mẹ của mình nữa. Nhưng cô bé không hề hay biết rằng chẳng hiểu từ lúc nào mà trên đất chợt xuất hiện một vệt sáng vàng, người có thể đi qua, nhưng quỷ thì không…
Tô Nhất Trần đứng trên sân khấu, gõ nhẹ vào chiếc microphone: “Quý khách hàng thân mến, chúng tôi còn tổ chức một bữa tiệc bể bơi ở vườn hoa bên ngoài dưới tầng một, ngoài ra còn có công viên nước dành cho trẻ em với rất nhiều trò chơi thú vị, ai có hứng thú mời di chuyển xuống tầng một để tiếp tục tham dự bữa tiệc.”
Lúc này, mọi người cũng đã ăn gần xong, vừa nghe thấy còn có chuyện tốt như vậy, ai cũng vội vàng có con thì dẫn con, có người yêu thì dẫn người yêu, lũ lượt ào xuống tầng một.
Kỳ thật bữa tiệc dưới tầng một không nằm trong dự tính ban đầu, nhưng người cậu đẹp trai, nhiều tiền của bé vô cùng tài năng, chỉ trong vòng mười lăm phút đã trang trí xong tiệc bể bơi, còn mở cửa luôn khu vui chơi dành cho thiếu nhi.
Ánh đèn nhấp nháy, sặc sỡ năm màu đã tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tính ra còn thú vị hơn cả nhà hàng, khi nào thấm mệt còn có thể ngồi cạnh vườn hoa, thưởng thức chút gì đó lót dạ.
Tóm lại, khách du lịch may mắn tới đảo Nghê Quang vào cuối tuần này cảm thấy, chuyến này mình lời to!
Đám đông nhanh chóng giải tán, nhà hàng tầng năm lập tức trở nên hiu quạnh, rồi lại ồn ào lạ thường.
Ác quỷ đứng đầy sảnh tiệc đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm chiếc bàn duy nhất vẫn còn một lớn ba nhỏ đăng chăm chú ăn cơm, bao gồm Mộc Quy Phàm, Túc Bảo, Tô Tử Du và Tô Tử Tích.
Lúc này, Tô Tử Tích và Tô Tử Du đang cầm bút, tốc ký gì đó vào quyển sổ trên tay. Túc Bảo ngậm thìa vàng, vui vẻ chờ miếng bánh ngọt ngào, xốp mềm tan ra trong miệng, lòng thầm nghĩ hôm nay đúng là một ngày tốt lành!
“Người đâu mà tốt quá chừng, cố ý tặng cả đống ác quỷ cho bé nữa!” Túc Bảo vui vẻ nói.
Tô Tử Du: “Có bao nhiêu con?”
Túc Bảo giơ ngón tay nhỏ ra: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín… Không đếm xuể, nhiều lắm lắm luôn.”
Tô Tử Du vui vẻ đáp: “Phát tài rồi!”
Tô Tử Tích vẫn chăm chú viết xuống sổ:
Thời gian làm lạnh của đại chùy tử kim… không có?
Thời gian làm lạnh của Bánh Bao Chiên… hình như cũng không có thì phải?
Điện Diêm Vương… nhớ không lầm thì cũng không có thời gian làm lạnh.
Không xác định, để kiểm tra lại.
Chắc chắn em gái vẫn còn nhược điểm nào đó, nhiệm vụ của cậu là tìm cho ra điểm yếu này, từ đó thiết kế nên phương pháp chiến đấu tốt nhất dành cho bé.
“Tiếc là không nhìn thấy…” Tô Tử Tích cau mày.
Túc Bảo: “Chuyện đó quá đơn giản.”
Tách tách tách…
Tô Tử Tích và Tô Tử Du cảm thấy cảnh vật nhoáng lên, sau đó, một đứa trẻ với gương mặt trắng hếu thình lình xuất hiện ngay trước mắt họ.
Hai ông anh: “!!!”
Không cho tí thời gian nào để chuẩn bị tâm lý hết vậy?!
Tô Tử Du ôm chặt quyển sổ của mình, sợ tới nỗi nhảy dựng, đu bám lên người Mộc Quy Phàm.
Tô Tử Tích phản ứng chậm hơn, qua vài giây mới hốt hoảng cầm quyển sổ, nhanh chân ôm chặt lấy đùi Mộc Quy Phàm.
Bạn hỏi sao không ôm Túc Bảo hả?
Vì lúc này, Túc Bảo đang ngồi xổm xuống trước mặt một con quỷ nhỏ, tò mò véo má nó: “Sao da bạn lại bong ra rồi? Bạn bị chết cháy hả?”
Quỷ nhỏ: “...”
Tô Tử Du và Tô Tử Tích: “...”
Mặc dù Mộc Quy Phàm không nhìn thấy quỷ, nhưng nội chuyện bị Tô Tử Du và Tô Tử Tích bám chặt lấy thôi đã đủ để anh nổi gân xanh rồi: “Hai đứa mau thả ra coi!”
Dưới tầng một, Viện Viện thảnh thơi đưa mắt nhìn quanh một vòng. Chẳng biết cậu và cô em họ kia đã biến đi đâu mất, nhưng rõ ràng những thành viên còn lại của nhà họ Tô đang tâm sự nặng nề, cứ bứt rứt không yên mãi thôi.
Thấy vậy, Viện Viện lập tức cầm một miếng bánh ngọt lên, vui vẻ chạy tới trước mặt bà cụ Tô.
Mẹ quỷ từng nói, ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó. Hôm nay, cô bé nhất định phải khiến bà cụ Tô thích mình!
Hiện tại, ai trong nhà họ Tô cũng yêu thương, nuông chiều Túc Bảo như vậy, nguyên nhân chính là do bị Túc Bảo làm cho mê mẩn, giống như bị chơi ngải.
Nhưng giờ cô bé lại vứt quả cầu thủy tinh đó đi…
Lòng Viện Viện bỗng thấy hơi bất an, muốn tìm cách nhặt lại quả cầu thủy tinh, bèn vội vàng lẫn vào trong biển người.
Nhưng quả cầu thủy tinh màu đen kia đang lăn lông lốc trên sàn.
Nơi này có rất nhiều người qua lại, không ngoài dự đoán, một người đàn ông đi giày da đã vô tình đạp trúng quả cầu thủy tinh.
Rắc…
Quả cầu thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường thoát ra ngoài!
Người đàn ông không hay biết gì, chỉ ngạc nhiên nhìn xuống dưới chân, khó hiểu hỏi: “Hửm, cái gì vậy…”
Anh ta không quá để tâm, xúc cảm này… có vẻ là một viên kẹo, anh ta nghĩ chắc là của đứa nhỏ nào đó bất cẩn làm rơi mà thôi. Thậm chí, anh ta còn cạ đế giày xuống đất.
Thấy vậy, lòng Viện Viện chợt lạnh, chắc là không sao đâu nhỉ…
Dù sao cũng phải chôn trên đảo mà, giờ thả ra ngoài hẳn là cũng không phải chuyện gì to tát…
Nhưng cô bé không biết rằng, sở dĩ lần này nữ quỷ khăn đội đầu cô dâu phải đi một vòng lớn, chứ không bám theo tới đây, là vì sợ bị Túc Bảo phát hiện.
Thế nên ả ta quyết định dùng cách đánh lén.
Chỉ là, có nằm mơ nữ quỷ cũng không ngờ Viện Viện lại ngu xuẩn tới vậy, dám ném quả cầu thủy tinh ra trước mặt Túc Bảo, còn để nó bị người khác đạp vỡ…
Trên sân khấu, Túc Bảo và Mộc Quy Phàm quay sang nhìn nhau.
Mộc Quy Phàm cảm nhận được âm khí dày đặc!
Còn Túc Bảo thì trố mắt nhìn khung cảnh Bách Quỷ Dạ Hành đang đi xuyên qua biển người nơi sảnh tiệc. Trong số chúng có kẻ mang theo gương mặt tươi cười đầy gian trá, có tên lại mặt nhăn mày nhíu, còn có những kẻ khoác lên mình hình hài một đứa trẻ, cất tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc trong khi bám lên người khách du lịch.
Bầu không khí vốn đang náo nhiệt, vui vẻ, bỗng trở nên có chút âm u, lạnh lẽo.
“Ba ơi, quà lớn kìa!” Túc Bảo xoa tay: “Có đánh không ạ?”
“Tạm thời không được ra tay.” Mộc Quy Phàm đáp: “Nhiều người quá, gò bó lắm.”
Túc Bảo lại hỏi: “Thế giờ chúng ta phải làm gì?”
Mộc Quy Phàm nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Để người cậu đẹp trai, nhiều tiền của con giải quyết.”
Tô Nhất Trần đẹp trai, nhiều tiền đứng bên cạnh: “...”
Sau khi quả cầu thủy tinh màu đen bị dẫm nát, Viện Viện cảm thấy bất an vô cùng, nhưng sau một hồi quan sát… cô bé phát hiện có vẻ Túc Bảo không nhận ra điều gì bất thường, vẫn vui vẻ đứng yên tại chỗ, vừa ăn bánh, vừa nói cười liến thoắng với nhóm Tô Tử Du.
Nhất thời, Viện Viện yên tâm hẳn.
Hừ… Hóa ra Túc Bảo chỉ có vậy thôi sao?
Trong lòng cô bé chợt xuất hiện một cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, giống như bản thân lợi hại hơn Túc Bảo rất nhiều, tự mãn cho rằng Túc Bảo vốn không phải đối thủ của mình!
Cảm giác này thật quá tốt đẹp, khiến Viện Viện tự tin ngút trời rằng mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà mẹ quỷ giao phó. Kế tiếp, cô bé chỉ cần ngồi chờ Tô Nhất Trần hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó chớp thời cơ xuất hiện đúng lúc trước mặt anh, nói cho anh biết anh đang bị ác ma Túc Bảo mê hoặc!
Cuối cùng, nhà họ Tô sẽ mang ơn cô bé, rồi ai ai cũng thích cô bé, lại đến lượt cậu…
Viện Viện sung sướng vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi sáng, đúng là con nít cũng chỉ là con nít, lúc nào cũng đơn giản hóa mọi chuyện.
Bấy giờ, mặt Mộc Mỹ Hoa đờ ra, trở nên cứng còng, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười quái dị: “Viện Viện à… con đã đi đâu vậy?”
Trông thấy dáng vẻ này của mẹ, Viện Viện sợ chết khiếp, lại phát hiện hóa ra phía sau lưng mẹ có nữ quỷ đang bám theo. Cô bé lưu luyến nhìn lướt qua sảnh tiệc sang trọng, thầm nghĩ nếu đây là dành cho mình thì tốt biết bao, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, kéo mẹ mình rời khỏi đây.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, nữ quỷ bám sau lưng Mộc Mỹ Hoa tức khắc rớt lại, chỉ biết oán độc nhìn Mộc Mỹ Hoa bị kéo đi xa.
Viện Viện vẫn chẳng phát hiện có gì bất thường, chỉ nghĩ rằng đám ác quỷ đó kiêng dè mình, không dám tiếp tục gây hại cho mẹ của mình nữa. Nhưng cô bé không hề hay biết rằng chẳng hiểu từ lúc nào mà trên đất chợt xuất hiện một vệt sáng vàng, người có thể đi qua, nhưng quỷ thì không…
Tô Nhất Trần đứng trên sân khấu, gõ nhẹ vào chiếc microphone: “Quý khách hàng thân mến, chúng tôi còn tổ chức một bữa tiệc bể bơi ở vườn hoa bên ngoài dưới tầng một, ngoài ra còn có công viên nước dành cho trẻ em với rất nhiều trò chơi thú vị, ai có hứng thú mời di chuyển xuống tầng một để tiếp tục tham dự bữa tiệc.”
Lúc này, mọi người cũng đã ăn gần xong, vừa nghe thấy còn có chuyện tốt như vậy, ai cũng vội vàng có con thì dẫn con, có người yêu thì dẫn người yêu, lũ lượt ào xuống tầng một.
Kỳ thật bữa tiệc dưới tầng một không nằm trong dự tính ban đầu, nhưng người cậu đẹp trai, nhiều tiền của bé vô cùng tài năng, chỉ trong vòng mười lăm phút đã trang trí xong tiệc bể bơi, còn mở cửa luôn khu vui chơi dành cho thiếu nhi.
Ánh đèn nhấp nháy, sặc sỡ năm màu đã tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tính ra còn thú vị hơn cả nhà hàng, khi nào thấm mệt còn có thể ngồi cạnh vườn hoa, thưởng thức chút gì đó lót dạ.
Tóm lại, khách du lịch may mắn tới đảo Nghê Quang vào cuối tuần này cảm thấy, chuyến này mình lời to!
Đám đông nhanh chóng giải tán, nhà hàng tầng năm lập tức trở nên hiu quạnh, rồi lại ồn ào lạ thường.
Ác quỷ đứng đầy sảnh tiệc đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm chiếc bàn duy nhất vẫn còn một lớn ba nhỏ đăng chăm chú ăn cơm, bao gồm Mộc Quy Phàm, Túc Bảo, Tô Tử Du và Tô Tử Tích.
Lúc này, Tô Tử Tích và Tô Tử Du đang cầm bút, tốc ký gì đó vào quyển sổ trên tay. Túc Bảo ngậm thìa vàng, vui vẻ chờ miếng bánh ngọt ngào, xốp mềm tan ra trong miệng, lòng thầm nghĩ hôm nay đúng là một ngày tốt lành!
“Người đâu mà tốt quá chừng, cố ý tặng cả đống ác quỷ cho bé nữa!” Túc Bảo vui vẻ nói.
Tô Tử Du: “Có bao nhiêu con?”
Túc Bảo giơ ngón tay nhỏ ra: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín… Không đếm xuể, nhiều lắm lắm luôn.”
Tô Tử Du vui vẻ đáp: “Phát tài rồi!”
Tô Tử Tích vẫn chăm chú viết xuống sổ:
Thời gian làm lạnh của đại chùy tử kim… không có?
Thời gian làm lạnh của Bánh Bao Chiên… hình như cũng không có thì phải?
Điện Diêm Vương… nhớ không lầm thì cũng không có thời gian làm lạnh.
Không xác định, để kiểm tra lại.
Chắc chắn em gái vẫn còn nhược điểm nào đó, nhiệm vụ của cậu là tìm cho ra điểm yếu này, từ đó thiết kế nên phương pháp chiến đấu tốt nhất dành cho bé.
“Tiếc là không nhìn thấy…” Tô Tử Tích cau mày.
Túc Bảo: “Chuyện đó quá đơn giản.”
Tách tách tách…
Tô Tử Tích và Tô Tử Du cảm thấy cảnh vật nhoáng lên, sau đó, một đứa trẻ với gương mặt trắng hếu thình lình xuất hiện ngay trước mắt họ.
Hai ông anh: “!!!”
Không cho tí thời gian nào để chuẩn bị tâm lý hết vậy?!
Tô Tử Du ôm chặt quyển sổ của mình, sợ tới nỗi nhảy dựng, đu bám lên người Mộc Quy Phàm.
Tô Tử Tích phản ứng chậm hơn, qua vài giây mới hốt hoảng cầm quyển sổ, nhanh chân ôm chặt lấy đùi Mộc Quy Phàm.
Bạn hỏi sao không ôm Túc Bảo hả?
Vì lúc này, Túc Bảo đang ngồi xổm xuống trước mặt một con quỷ nhỏ, tò mò véo má nó: “Sao da bạn lại bong ra rồi? Bạn bị chết cháy hả?”
Quỷ nhỏ: “...”
Tô Tử Du và Tô Tử Tích: “...”
Mặc dù Mộc Quy Phàm không nhìn thấy quỷ, nhưng nội chuyện bị Tô Tử Du và Tô Tử Tích bám chặt lấy thôi đã đủ để anh nổi gân xanh rồi: “Hai đứa mau thả ra coi!”
Dưới tầng một, Viện Viện thảnh thơi đưa mắt nhìn quanh một vòng. Chẳng biết cậu và cô em họ kia đã biến đi đâu mất, nhưng rõ ràng những thành viên còn lại của nhà họ Tô đang tâm sự nặng nề, cứ bứt rứt không yên mãi thôi.
Thấy vậy, Viện Viện lập tức cầm một miếng bánh ngọt lên, vui vẻ chạy tới trước mặt bà cụ Tô.
Mẹ quỷ từng nói, ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó. Hôm nay, cô bé nhất định phải khiến bà cụ Tô thích mình!
Bình luận facebook