• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (24 Viewers)

  • Chương 504-505

Chương 505: Túc Bảo biến mất

Bùm--

Trận tuyết lở trong nháy mắt đã chôn vùi đám người, ngay cả chiếc xe cũng bị vùi lấp, để lại mảng trắng xóa mênh mông.

Tuyết bao lấy người và xe rồi lăn xuống dốc như đất đá, lao về phía bên kia ngọn núi hoang vu.

Bên kia núi là tàn tích của công trường xây dựng dang dở năm xưa, sau khi hai công nhân qua đời, công trường đã bị bỏ hoang, hố đào ra khi trước không được lấp lại.

Phía dưới hố là trụ cầu chỉ được xây dựng một móng, phía dưới trụ cầu là dòng sông đóng băng.

Xe địa hình chui ra khỏi đống tuyết trước tiên, lăn xuống lòng sông, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.

Một lúc sau, Mộc Quy Phàm là người đầu tiên chui nửa người ra khỏi đống tuyết, hai tay anh vẫn mắc kẹt trong đống tuyết, bàn tay dưới đống tuyết đang nắm chặt một vật có lông.

Anh nhớ ra đây chính là chiếc mũ trên đầu Túc Bảo.

Tô Nhất Trần là người thứ hai bước ra khỏi đống tuyết và bế Tô Tử Du lên.

"Mau... Túc Bảo bị chôn ở phía dưới!" Mộc Quy Phàm lo lắng nói.

Nghĩ tới những nữ quỷ bạch đầu ban nãy, lòng mọi người đều thắt lại.

Tô Tử Du không còn quan tâm đến mẹ mình nữa, ra sức dùng hai tay đào bới đống tuyết.

Mộc Quy Phàm không dám buông tay, chỉ hét lớn: “Đào phía tay tôi đi, tôi đang nắm Túc Bảo…”

Tô Nhất Trần và Tô Tử Du đào rất nhanh, Tô Nhất Trần hoàn toàn không quan tâm đến hình ảnh của mình, nằm trên tuyết và dùng tay chân cào tuyết.

Túc Bảo...Túc Bảo!

Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!

Nếu không, khi về nhà cậu cả sẽ bị bà ngoại con chém bằng tay không đó….

Lòng Tô Nhất Trần vô cùng hoảng loạn.

Mộc Quy Phàm một tay nắm lấy mũ, tay kia liều mạng đào bới, hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng dọn sạch đống tuyết.

Nhưng, Mộc Quy Phàm chỉ cầm một chiếc mũ trên tay, nào còn bóng dáng của Túc Bảo?

"Túc Bảo...!"

Mộc Quy Phàm hoảng sợ, loạng choạng và cố gắng hết sức để đào đống tuyết bên cạnh.

Tô Tử Du như phát điên, liều mạng đào tuyết, cậu thậm chí còn mở miệng cắn một miếng tuyết.

Nhưng ba người đào hết đống tuyết đến độ ngón tay chảy máu mà vẫn không thấy Túc Bảo đâu cả!

"Túc Bảo..." Tay Mộc Quy Phàm run rẩy, anh không buồn quan tâm tới máu ở tay.

"Đúng rồi, sư phụ của Túc Bảo đâu?" Anh gào lên như phát điên: "Kỷ Trường! Kỷ Trường đâu?!"

Điều họ không biết là không chỉ Túc Bảo mà cả Kỷ Trường cũng đã biến mất.

Tô Tử Du ngã ngồi xuống đất, kìm nén nước mắt, rõ ràng cậu muốn khóc, nhưng lại hoảng sợ đến mức quên rơi lệ.

Làm sao có thể như vậy được, làm sao có thể như vậy được?

Vừa rồi em gái cậu mới xoa đầu cậu và nói rằng ‘xoa đầu chó vạn sự khỏi lo sầu’ mà.

Tại sao em ấy lại biến mất?

Bà cụ Tô không đợi được đám người Túc Bảo về ăn xôi mà lại nhận được tin dữ.

Túc Bảo mất tích!

Mắt bà tối sầm, bà suýt ngã xuống, may sao ông cụ Tô nhanh tay lẹ mắt đỡ bà.

"Chú Nhiếp!" Ông cụ Tô hét lên: "Mau lái xe!"

"Gọi lão Nhị và những người khác quay lại!"

Hôm nay, con đường luôn vắng vẻ cạnh ngọn núi hoang vu bỗng có nhiều xe ô tô.

Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi lo lắng chạy xe về phía ngọn núi, Tô Nhạc Phi tức giận hạ cửa kính ô tô xuống, mắng: "Sao có thể mất tích? Bọn họ trông chừng con bé kiểu gì thế hả?"

Tô Ý Thâm vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, hai mắt anh đen kịt vì kiệt sức, khi nghe tin Túc Bảo mất tích, anh còn chưa kịp cởi quần áo phẫu thuật, xe đã lao vút đi, nhìn thôi cũng biết anh hoảng loạn thế nào.

Tô Lạc bỏ lại đoàn làm phim, anh cũng không có thời gian cởi trang phục quay phim, anh liên tục gọi điện trong xe nhưng không có người nhận máy.

Tô Dĩnh Nhạc đang ở nước ngoài nên cần thời gian để quay trở lại, Tô Vân Triều và Tô Cẩn Mặc không ở Bắc Kinh nên họ đã vội vã quay về sau khi nhận được tin tức.

Dưới chân ngọn núi hoang vu, Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đang điên cuồng tìm kiếm mọi ngóc ngách, Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm nhanh chóng đến nơi cũng tham gia tìm kiếm.

Nhưng toàn bộ tuyết dưới chân núi và đáy sông đã được dọn sạch, cỏ cây cũng được vén lên mà vẫn chẳng tìm thấy dấu vết nào của Túc Bảo.

Tô Nhất Trần nhìn chằm chằm vào bề mặt băng bị xe địa hình đập nát, dòng nước sông lạnh lẽo đang dâng trào bên dưới.

Họ đã tìm kiếm dọc theo con sông nhưng không tìm thấy gì.

Nếu Túc Bảo thật sự rơi xuống sông băng... Tô Nhất Trần đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa!

Đôi mắt của Mộc Quy Phàm đỏ lên, anh nhìn chằm chằm vào ngọn núi hoang vu và lạnh lùng nói: "Lên núi!"

Nữ quỷ bạch đầu đã đi từ trên núi xuống... Về phần sông băng, đám người Tô Nhất Trần sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Tô Tử Du nghĩ tới lời nói của Túc Bảo, vô thức nói: "Em con nói không thể rời khỏi đây..."

Nhưng bây giờ ai còn để ý đến câu nói này?

Nhất định phải lên núi!

Dù trên núi có dã thú hay những thứ quỷ dị mà người trần mắt thịt họ không thể chống lại. Dù phải vượt núi đao biển lửa hay lao vào hiểm nguy, họ cũng phải tìm được Túc Bảo!

Mộc Quy Phàm là người đầu tiên lên núi mà không ngoái đầu lại.

Tô Nhất Trần cố gắng bình tĩnh, ngay sau đó xe cứu hỏa đã đến, Vạn Đảo cùng những người ở biệt thự nhà họ Mộc cũng tới.

Ngọn núi hoang vu nay bỗng chật kín người, khi nghe tin tiểu tiểu thư mất tích và gia chủ cũng ở trên núi, người trong biệt thự nhà họ Mộc đều không nói hai lời, vội vàng chạy đến đây.

Người của đội cứu hỏa lo lắng hét lên từ phía sau: "Dừng lại, đừng kích động! Hiện tại trên núi phủ đầy tuyết..."

Vạn Đảo và những người khác hoàn toàn không nghe lời nhắc nhở.

Tuyết phủ đầy núi ư?

Chỉ cần gia chủ ra lệnh, trăm vạn binh lính sẽ tới đây, mỗi người đào một xẻng tuyết là có thể san bằng ngọn núi hoang vu.

Tô Nhất Trần bình tĩnh lại, Mộc Quy Phàm đã đi tìm Túc Bảo trên núi, hiện tại anh cần tìm dưới sông băng.

Khi một người mất tích, cách tốt nhất để tìm người là tìm kiếm theo tám hướng tại nơi người đó biến mất.

Người nhà họ Tô tìm kiếm khắp đường, dưới sông, hạ lưu sông, đồng thời phát động tìm kiếm khắp nơi… trọng điểm tìm kiếm là dòng sông đóng băng.

Một ngày trôi qua, Tô Nhất Trần tìm thấy một chiếc giày của Túc Bảo chôn vùi dưới tuyết nơi giao nhau giữa sông băng và ngọn núi hoang vu.

Hai ngày sau, Mộc Quy Phàm tìm thấy chiếc găng tay còn lại dưới lớp đất đóng băng của ngọn núi hoang vu.

Ba ngày trôi qua, tuyết trên núi hoang vu đã bị giẫm thành bùn, cây bụi và cỏ đã bị giẫm thành mặt đất bằng phẳng.

Đôi mắt của Mộc Quy Phàm đỏ ngầu, anh đã đến nơi trú ẩn máy bay, nhưng nó đã sụp đổ từ lâu, anh dẫn người của mình đào trong ba ngày, cuối cùng họ chỉ tìm thấy tấm quan tài nơi Diêu Linh Nguyệt từng nằm... Ngoài ra chẳng tìm được gì nữa.

Năm ngày sau, Mộc Quy Phàm không màng tin đồn xui xẻo về ngọn núi hoang vu, dứt khoát lái máy xúc san bằng ngọn núi, không ngờ chiếc máy xúc bị mất xích và phát nổ thùng dầu ngay khi chuẩn bị đào. Mộc Quy Phàm và người nhà họ Tô không mê tín nên tự cầm xẻng đào hơn nửa ngọn núi. Nhưng, ngày càng có nhiều người đổ bệnh vô cớ, sự việc cũng lan truyền ồn ào xôn xao, mỗi lúc một nhiều người chú ý đến việc lần này ...

Cuối cùng, Mộc Quy Phàm và nhà họ Tô bị cấp trên ra lệnh dừng đào núi.

"Vớ vẩn! Nếu tìm được người thì đã sớm tìm được từ lâu rồi!" Lãnh đạo mắng: "Rõ là làm xằng, anh không nghĩ đến tác động tiêu cực hả? Phải giải thích với dân chúng thế nào đây?"

Nét mặt Mộc Quy Phàm vô cùng đáng sợ, anh hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.

"Không cần các anh tìm giúp, tôi tự tìm!"

Không dùng được máy xúc, anh sẽ dùng xẻng.

Xẻng không dùng được thì dùng tay!

Anh phải tìm được bảo bối của anh.

Bảo bối bé bỏng của anh bị lạc, con bé nhất định rất hoảng sợ và đang chờ đợi ba mình...

Anh chắc chắn sẽ tìm thấy bé.

Anh đã vắng mặt khi bé gặp nguy lúc nhỏ.

Bây giờ anh không thể vắng mặt được nữa...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom