• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (34 Viewers)

  • Chương 500-501

Chương 500: Cậu cả, sau này nếu Túc Bảo chết thì đừng khóc

"Nếu sợ ngươi xui xẻo thì phải trốn đi thật xa, xa chừng nào tốt chừng đó, lại vẫn còn muốn tìm ngươi đòi tiền, không sợ tiêu tiền của ngươi thì càng xui xẻo hơn sao?"

Tô Tử Chiến gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ rõ ràng là tham tiền. Tôi nghĩ hai đứa cháu trai trong nhà họ bị chết yểu hoàn toàn là lỗi của bọn họ."

Quỷ thích khóc nghẹn ngào nói: “Tôi cũng đã nói như vậy.”

Túc Bảo: "Sau đó thì sao?"

“Sau đó, họ đánh tôi và lấy đi tất cả thẻ ngân hàng và số tiền tôi giấu trong người. Họ còn nói nếu tôi không đưa tiền để chuộc tội thì họ sẽ tung tin về câu chuyện đen đủi của tôi trên khắp đất nước. Vậy thì sẽ không ai dám thuê tôi khóc nữa.”

Cứ như vậy, thêm hai năm nữa, trong khoảng thời gian này, nhà chồng cũ lại có thêm hai đứa con chết non, gia đình cảm thấy có gì đó không ổn nên đi kiểm tra thì phát hiện tinh trùng của chồng cũ không bình thường…

Gia đình chồng cũ càng cảm thấy tôi xui xẻo, sớm không dị tật muộn không dị tật, tại sao lại dị tật sau khi sinh đứa con đầu lòng.

Đó là lỗi của tôi.

Lần này ngay cả Kỷ Trường cũng không khỏi ngẩng đầu lên.

“Biến dạng là bẩm sinh, có liên quan gì đến ngươi?” Hắn cau mày.

Chuyện này dính đến một điểm mù trong kiến thức của Tô Tử Chiến.

Trong lớp vệ sinh sinh lý, cậu chỉ biết về sự khác biệt giữa nam và nữ, về nòng nọc… Nhưng mấy thứ cao siêu hơn thì không biết.

Tô Tử Chiến quay lại và hỏi Tô Nhất Trần: "Ba, tại sao tinh trùng của con người lại bị biến dạng?"

Tô Nhất Trần bị sặc nước trà, liếc nhìn Túc Bảo, trầm giọng nói: "Trẻ con không nên hỏi nhiều.”

Lần này lúc về không được để lão thái thái chém cho nữa?

Quý Trường nói: "Tóm lại, vấn đề không phải là do quỷ thích khóc. Đó là vấn đề di truyền bẩm sinh của một người."

Tô Tử Chiến tỉnh ngộ, thì ra là thế..

"Gia đình này đúng là cố tình gây sự..."

Trước khi hỏi, cậu cho rằng quỷ thích khóc chết cũng là do bản thân nó, bởi thích quá thích khóc nên bị người ta đánh chết rồi thành quỷ thích khóc.

Không ngờ lại là một bi kịch...

Quỷ thích khóc nói: "Sau đó tôi cũng nghĩ như các người, tôi không phục, tôi nói là do chồng cũ vô dụng còn nghi ngờ do tôi xui xẻo, tôi phải báo chính quyền.”

Họ cảm thấy tôi đã mang lại vận rủi cho gia đình họ, mà tôi không chịu xin lỗi hay quỳ lạy, thậm chí còn dám đe dọa họ.

Bọn họ quá tức giận nên đã đánh tôi một trận, dìm vào chum nước rồi quăng ra sông cho chết đuối.

Quá trình dẫn đến cái chết của quỷ thích khóc có hơi dài dòng, bắt đầu từ việc nó cãi nhau với gia đình chồng cũ, ngày nào cũng bị gia đình chồng cũ mắng mỏ và bắt dập đầu, sau đó cứ khóc mãi cho đến khi chết đuối.

Sau khi chết cứ khóc mãi suốt mười năm.

Cho đến khi nó tích tụ đầy oán khí biến thành ác quỷ.

Túc Bảo không khỏi thở dài.

Sau khi quỷ thích khóc kể lại chuyện đã xảy ra với mình, mặt nó cũng khóc đầy nước

Những giọt nước mắt sau khi chết không phải là những giọt nước mắt thật sự mà là sát khí, vì vậy sát khí đang cuồn cuộn trong văn phòng của Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy rất lạnh.

Anh nhìn lên để xem cửa sổ có mở không, kết quả phát hiện…

Diêu Linh Nguyệt đã ăn hết trái cây trên bàn!

"Em... Ăn xong rồi à?" Tô Nhất Trần hơi giật mình.

Diêu Linh Nguyệt đưa quả anh đào cuối cùng vào miệng, sau đó nghiêm túc gật đầu, như thể cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Tử Chiến và Túc Bảo sau đó nhớ đến Diêu Linh Nguyệt, và khi họ quay lại, họ chết lặng.

Tất cả những gì còn lại trên bàn là một đống vỏ trái cây.

Bốn đĩa hoa quả lớn đều đã được ăn hết sạch.

Túc Bảo bảo cô ấy ngoan ngoãn ăn trái cây, đúng là cô ấy rất ngoan ngoãn… Thật sự không để thừa lại miếng nào.

Nếu không phải cô ấy đã biết vỏ trái cây không ăn được, đoán chừng cô ấy cũng đã ăn hết luôn vỏ rồi!

Túc Bảo mở miệng: "Mợ cả, mợ... còn chịu được không?"

Tô Tử Chiến lo lắng hỏi: "Con không có kêu mẹ ăn hết!"

Diêu Linh Nguyệt ngây thơ nhìn Tô Tử Chiến và chỉ vào vỏ trái cây trên bàn.

"Ăn… hết?"

Không phải lột vỏ sao?

Diêu Linh Nguyệt chỉ nghe thấy hai từ “ăn hết”, chỉ nghĩ rằng mình cũng phải ăn hết cả vỏ trái cây, Tô Tử Chiến nhanh chóng ném vỏ trái cây vào thùng rác.

Chết mất thôi, chỉ mới không để mắt đến một tí mà cô ấy lại ăn nhiều đến vậy.

Tô Tử Chiến và Túc Bảo nhìn bụng Diêu Linh Nguyệt, bằng mắt thường cũng có thể lấy nó lồi lên một cục nhỏ, tròn vo

Túc Bảo chợt nghĩ tới điều gì đó.

“Đúng rồi, cậu cả.”

“Mẹ… ăn nhiều như vậy có bị tiêu chảy hôi không? "

Diêu Linh Nguyệt nghi ngờ nhìn bản thân.

Rồi lại nhìn vào tay mình.

Nó không có mùi hôi.

Tô Tử Chiến cũng sửng sốt: "Con chưa từng nghĩ đến vấn đề này... Nói thì cũng chưa từng thấy mẹ đi vệ sinh..."

Túc Bảo sửng sốt: "Vậy mợ cả có thể tăng mấy chục cân, tất cả đều là do đồ ăn sao?"

Tô Tử Chiến gãi đầu: "Điều này không khoa học. Một người cần ăn khoảng tám lạng đến một ký thức ăn trong một bữa. Nếu theo như lời bà nội nói thì một bữa mẹ ăn khoảng một ký rưỡi đến hai ký đồ ăn.”

“Từ ngày mẹ về đến giờ đã hơn bốn mươi bảy ngày, giả sử một bữa ăn một ký rưỡi, bà nội cho mẹ ăn một ngày năm bữa, thì một ngày sẽ ăn khoảng bảy ký rưỡi. Sau bốn mươi bảy ngày thì sẽ là ba trăm năm hai ký rưỡi… Còn chưa kể hoa quả đồ ăn vặt.”

Túc Bảo sửng sốt, hơn ba trăm ký!

Hóa ra người ta có thể ăn nhiều đến thế, thật tuyệt vời!

Tô Tử Chiến không biết lấy đâu ra một tờ giấy, lo lắng tính toán: "Nếu ăn ăn không ị, vậy mẹ hiện tại hẳn là đã hơn bốn trăm ký... Nhưng mà bây giờ chỉ còn một trăm ký, vậy ba trăm ký còn lại đã đi đâu rồi??”

Mẹ cũng không thải ra, cũng không nôn ra.

Tô Tử Chiến có vẻ bối rối.

Túc Bảo cũng có vẻ bối rối.

Túc Bảo nhìn Kỷ Trường, Tô Tử Chiến cũng nhìn... không khí bên cạnh.

Trán Kỷ Trường đầy vết đen: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.”

Hắn là loại lén lút xem Diêu Linh Nguyệt có đi ngoài hay không sao?

Hỏi hắn làm sao hắn biết được...

Mọi người đều nhìn Diêu Linh Nguyệt.

Diêu Linh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào bàn thì bất ngờ phát hiện dưới vỏ có một quả anh đào chưa ăn.

Cô ấy lập tức nhặt lên cho vào miệng, bụp bụp bụp…

"Quên đi..." Tô Tử Chiến đau đầu nói: "Cái này sẽ trở thành một bí ẩn chưa có lời giải trong thế giới…”

Nhìn mẹ thế này hỏi cũng không được.

Sau khi quỷ thích khóc trả lời xong, Túc Bảo bỏ quỷ thích khóc lại vào hồ lô, lúc này trong hồ lô lại có thêm một ác quỷ khác.

Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ xui xẻo, quỷ hồ đồ, nữ quỷ áo cưới, dì xấu xí, tiểu lệ quỷ và một con quỷ giả nhân giả nghĩa đang bị giam, thêm quỷ thích khóc thì tổng cổng có chín con quỷ.

Tô Tử Chiến nhìn sách, có chút mơ hồ, lâu như vậy rồi mới có chín con quỷ...

Tất cả những con khác đều bị tiêu diệt và trở thành đồ ăn nhẹ cho hồ lô linh hồn.

Cộng hết toàn bộ số lượng nó đã ăn bây giờ hồ lô linh hồn mới đầy một nửa, chết tiệt...

Tô Tử Chiến đột nhiên trở nên lo lắng, cảm giác như bài thi chỉ được 50 điểm, bài toán chỉ làm được một nửa, tín hiệu nghe tiếng Anh bị cắt nửa chừng.

Cần bao nhiêu linh hồn nữa để lấp đầy nó... Cậu đang viết và vẽ vào sổ tay của mình.

Tô Nhất Trần đứng lên nói: "Nói xong chưa? Có đói không?"

Dừng một chút, anh nhấn mạnh: “Túc Bảo, cậu hỏi, hai đứa có đói không?”

Túc Bảo sờ bụng nói: "Có một chút ~"

Tô Nhất Trần giúp cô bé mặc áo khoác, ngồi xổm xuống kéo khóa cho cô bé, đội chiếc mũ nhỏ màu đỏ lên.

Sau đó lại ấm áp nói: “Đi thôi, cậu sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, trong đó có kem.”

Hai mắt Túc Bảo sáng lên, "Dạ, dạ dạ!"

Cô bé nắm tay Tô Nhất Trần nhảy lên nhảy xuống.

Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên nói: "Cậu cả ơi, nếu sau này Túc Bảo có chết thì cậu cạ đừng tìm người khóc thuê nhé!"

Lòng Tô Nhất Trần thắt lại, anh cúi đầu nhìn Túc Bảo.

Cô bé nở nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt, đôi mắt biết cười mở to sống động.

Anh im lặng một lúc: “Ừ, cậu không tìm.”

Nếu cô bé thật sự không còn ở đâu, đâu cần tìm người khóc thuê, tất cả người nhà họ Tô đều sẽ khóc thành sông…

Túc Bảo gật đầu trấn an: "Đúng vậy, Túc Bảo hi vọng các cậu, ông bà, anh chị em đều được hạnh phúc. Đừng buồn vì Túc Bảo đã chết."

Giống như lần trước mẹ bị lạc, bà ngoại buồn đến mức không dậy nổi.

Bé không muốn như vậy, chết thì cũng chết rồi.

Túc Bảo nhấn mạnh: "Con mong rằng khi con chết, mọi người sẽ vui vẻ cười đùa và thắt một chiếc nơ màu hồng trước mộ của con".

Tô Nhất Trần "..."
Chương 501: Kế hoạch to lớn và vĩ đại của Túc Bảo

Sau khi bắt được quỷ mít ướt, Túc Bảo đã nghĩ đến công việc người khóc đám tang chuyên nghiệp.

Trước đây nó có thể kiếm được hai đến ba trăm ngàn tệ một năm, dù điều này không thể tách rời khả năng đặc biệt của quỷ mít ướt...

Bé hơi quan tâm tới công việc này rồi đó~

Bé tự hỏi bây giờ người khóc thay trong đám tang có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Túc Bảo nghĩ vậy bèn hỏi: “Cậu cả ơi, bây giờ thuê người khóc tang bao nhiêu tiền?”

Tô Nhất Trần trả lời mọi câu hỏi, nhanh chóng liếc nhìn thông tin mình tìm được: “Ở Bắc Kinh, dịch vụ chuyên nghiệp có giá là năm ngàn tệ, gia đình có điều kiện còn yêu cầu người khóc tang trang trí mặt tiền trước nhà tang lễ. Trường hợp này giá sẽ đắt hơn, khoảng năm mươi ngàn tệ mỗi đội."

Túc Bảo mở to mắt, ôi!

"Có bao nhiêu người trong một đội?"

Tô Nhất Trần: "Thông thường có ba đến năm người. Một số người còn cung cấp dịch vụ đưa linh hồn, đại khái có nghĩa là đưa ma qua Kim Kê Lĩnh và Ác Cẩu Lĩnh, chi phí cộng thêm năm mươi ngàn tệ."

Túc Bảo đột nhiên cảm thấy mình có thể làm được.

Bé còn có thể đưa linh hồn đến thẳng điện Diêm Vương cơ mà!

"Con có thể thành lập một đội! Dì quỷ mít ướt chịu trách nhiệm khóc lóc, dì quỷ đào hoa chịu trách nhiệm đàm phán làm ăn, chú quỷ hồ đồ và anh Phan phụ trách lãnh đạo, còn con chịu trách nhiệm đưa người đến điện Diêm Vương.." Túc Bảo hào hứng nói.

Chuyên nghiệp như vậy thì thu một trăm ngàn tệ cũng không quá đáng đúng không?

"Các chú dì quỷ chỉ cần cho kẹo là đồng ý ngay. Một gói kẹo giá năm mươi tệ..."

Túc Bảo duỗi ngón tay đếm: "Anh ơi, một chuyến đi em có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Tô Tử Du không ngờ công việc đưa tang lại có nhiều kiến thức như vậy, cậu ngơ ngác nói: “Trừ tiền hương, tiền giấy, đạo cụ các loại… Em sẽ kiếm được ít nhất 99 ngàn tệ bằng nước mắt.”

Thực sự sẽ kiếm được 99 ngàn tệ trong nước mắt.

Túc Bảo và Tô Tử Du sáng ngời hai mắt.

Tô Tử Du: "Em gái dẫn anh theo cùng, anh giúp em tính toán, không lấy tiền công đâu! Anh cũng không yêu cầu em chia tiền của em cho anh, anh chỉ thích đếm tiền!"

Túc Bảo: “Anh ơi, vậy cuối tuần nào cũng đi thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Tô Tử Du: "Nếu cuối tuần đưa hai đám tang thì chúng ta sẽ kiếm được lợi nhuận ròng 198 ngàn tệ mỗi tuần... tức là 792 ngàn tệ mỗi tháng. Đây là lợi nhuận ròng, không rủi ro và không cần bỏ tiền đầu tư!"

“Một năm có khoảng 52 hoặc 53 tuần, nghĩa là nếu làm việc chăm chỉ hơn, chúng ta có thể kiếm được ít nhất mười triệu tệ một năm!”

"Cái này không bao gồm kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, chúng ta có thời gian trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Tổng cộng kỳ nghỉ đông và hè khoảng 90 ngày, mỗi ngày một đám tang, tức là kiếm thêm 8,91 triệu tệ."

"Tổng cộng cả năm kiếm hơn 19 triệu tệ..."

Làm tròn thành hai mươi triệu tệ luôn!

Kiếm 20 triệu tệ một năm, đứa trẻ nào có thể làm được điều đó?

Nếu có thể phát triển hình thức kinh doanh phụ như bán bùa, xem phong thủy, chọn mộ,… thế thì lại kiếm thêm 50 triệu tệ!

"Các quỷ hồn có thể canh thức suốt đêm mà không cần nghỉ ngơi. Em ơi, em chỉ cần mười phút là có thể đưa linh hồn xuống điện Diêm Vương... Em thu phục thêm mấy con quỷ về làm việc... hai ngày cuối tuần ôm tầm 4 đám tang, kết hợp bán bùa và chọn một ngôi mộ...wow, dễ dàng có 100 triệu tệ mỗi năm rồi."

"Khi công việc làm ăn của em vững vàng, chúng ta cũng có thể phát triển chuỗi chi nhánh. Năm đầu tiên hãy phát triển một chi nhánh và để anh quản lý không công giúp em! Sau đó em sẽ kiếm được 200 triệu tệ..."

"Chúng ta không cần vội vã đưa linh hồn xuống điện Diêm Vương luôn mà hãy dặn dò nhân viên nghiệp vụ của chúng ta lấy thông tin ngày sinh, giờ mất và cả bát tự của khách hàng... Sau đó, mỗi tuần em gom các linh hồn lại rồi dẫn xuống điện Diêm Vương một chuyến thôi..."

"Nếu làm vậy lại có thể mở rộng thêm quy mô, chiêu mộ mười đội, mỗi đội năm quỷ... Kiếm một tỷ tệ một năm cũng không thành vấn đề!"

Túc Bảo: "Ồ -- thế thì em càng có động lực đi bắt quỷ!"

Khóe miệng Tô Nhất Trần khẽ giật: "???"

Tính toán hay đến nỗi giới tư bản nghe thấy cũng sẽ khóc.

Nhưng Túc Bảo lại rất vui vẻ, như thể bé đã tìm được hướng đi mới cho cuộc đời.

Có điều, dường như bé đã nghĩ đến điều gì khác, lập tức quay lại dặn dò: “Cậu ơi, nếu sau này con chết, hãy nhớ rằng con không cần phải tìm người đưa tang hay người bán bùa và chọn mộ! Con sẽ chọn trước tất cả những thứ này! Ngàn vạn lần đừng lãng phí số tiền này nha cậu cả!

Tô Nhất Trần: "..."

Bảo bối ơi, con mới bốn tuổi thôi mà!

Chưa gì đã lên kế hoạch cho chuyện hậu sự của con rồi ư?

Túc Bảo không chỉ lập kế hoạch cho bản thân mà còn lập kế hoạch cho các thành viên trong gia đình mình: “Phong thủy của lăng mộ gia tộc mà con chọn lần trước rất tốt! Về sau không cần phải thay đổi địa điểm nữa nên có thể tiết kiệm chi phí!”

"Con sẽ dặn các quỷ hồn khóc thay và canh giữ linh hồn giúp mọi người trong nhà mình, không cần tốn tiền tang lễ luôn!"

"Chỉ cần hỏa táng và dứt khoát đi chôn, ngàn vạn lần đừng tốn bất kỳ khoản tiền nào trong quá trình này. Những người ở nhà tang lễ không chuyên nghiệp như con cùng các quỷ hồn nên đều là những kẻ lừa đảo trong mắt tụi con thôi."

Túc Bảo trịnh trọng dặn dò!

Tưởng tượng kiếm được số tiền từ công việc này hạnh phúc bao nhiêu thì cũng tưởng tượng phải keo kiệt bấy nhiêu khi phải tiêu tiền vào nó.

Tô Nhất Trần nhếch khóe miệng, nghẹn họng nói: "Được rồi, cậu cả hiểu."

Tô Nhất Trần nghĩ rằng cuộc thảo luận đã kết thúc.

Không ngờ khi đến nhà ăn của công ty, hai đứa trẻ lại tiếp tục bàn cãi xem mợ cả có đi ị hay không?

Lúc nãy ở văn phòng, Túc Bảo và Tô Tử Du đã tính toán, hơn một tháng nay Diêu Linh Nguyệt ăn tổng cộng gần 200 kg đồ ăn, nhưng chỉ tăng được gần 20 kg.

Cô ấy không ị hay ói...vậy khoảng trống giữa đồ ăn và cân nặng cơ thể ruốt cuộc đã trôi đi đâu?

"Mẹ, mẹ... lén lén lút lút đi ị sau lưng tụi con sao??" Ngồi vào bàn ăn, trước mặt Tô Tử Du đặt một miếng bít tết thơm ngon nhưng cậu lại nghĩ đến vấn đề đi ị của mẹ cậu.

Đầu bếp trưởng đích thân mang bít tết lên bàn ăn ngơ ngác: "???"

Tô Tử Du: "Miếng bít tết này nặng bao nhiêu ạ?"

Đầu bếp trưởng bối rối: "Khoảng 400g..."

Tô Tử Du lẩm bẩm nói: "400g..."

Trước đây Bà cụ Tô cũng từng cho mẹ cậu ăn bít tết, mỗi lần hai miếng, tức là hơn năm lạng.

Ngoài bít tết còn có những món ăn khác, nếu tính theo cách này, một bữa ăn sẽ vượt quá một kg.

Ăn nhiều như vậy mà mẹ cậu chỉ tăng được gần 20 cân.

Thế này thì không bình đẳng rồi! Tô Tử Du cảm thấy mình không giải quyết được vấn đề này!

Sau đó, Túc Bảo hỏi: "Có phải mợ cả ngồi xổm trên bãi cỏ và lén lút ị giống như những gì được chiếu trên TV không?"

Tô Tử Du lập tức nhớ tới câu nói của cô bé trên TV: "Cậu tới đây để ị phải không?"

Cậu thậm chí còn tưởng tượng mẹ mình đang ngồi xổm trên bãi cỏ...

Ôi!

Tô Nhất Trần đen mặt, anh nhìn các món ăn trên bàn... cùng vẻ mặt của những người phục vụ và đầu bếp.

Anh hơi xấu hổ.

Quả nhiên trẻ con không biết kiêng kỵ điều gì….

"Khụ……"

Cậu cả vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhướn mày bình tĩnh hỏi: “Đồ ăn đã dọn xong chưa?”

Đầu bếp trưởng nhanh chóng nói xin hãy bình tĩnh và đi xuống vội vàng.

Nếu người khác bàn tán chuyện vớ vẩn trong khi ăn, đặc biệt là khi anh ta đang phục vụ đồ ăn... anh ta chắc chắn sẽ cho rằng người kia không được giáo dưỡng tốt.

Nhưng người trước mặt anh ta chính là Tô tổng và thành viên nhà họ Tô.

Bếp trưởng cảm thấy chuyện này chẳng là gì cả—

Vì vậy có đôi khi, trong mắt một số người, giáo dưỡng của người khác thực ra gắn liền với tiền bạc và địa vị...

Tô Nhất Trần thấp giọng nói: "Túc Bảo, Tiểu Du, ở nơi công cộng không nên nói chuyện này, đặc biệt là nhà ăn."

Nếu bà cụ Tô biết, có lẽ bà sẽ chặt anh bằng tay không ngay bây giờ!

Túc Bảo và Tô Tử Du nhanh chóng im lặng.

Túc Bảo thì thầm nói: "Xin lỗi, cậu cả..."

Tô Nhất Trần đặt miếng bít tết đã cắt trước mặt bé, ấm áp nói: "Không sao đâu. Túc Bảo là một cô bé lịch sự, sau này con sẽ ghi nhớ lễ nghi khi ăn, đúng không nào?"

Lúc sống trong trang viên nhà họ Tô, Túc Bảo nghĩ gì nói nấy, dù sao sống ở nhà mình cần gì phải chú ý mấy phép tắc mệt mỏi làm gì.

Nhưng khi ra ngoài thì khác.

Túc Bảo nghiêm túc gật đầu, bé đã nhớ kỹ.

Bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, sau này nhất định phải cẩn thận không được nói những lời thô lỗ ở nơi công cộng, nếu không người khác sẽ nghĩ bà ngoại và cậu cả đã dạy dỗ bé không tốt.

Diêu Linh Nguyệt nặng nề gật đầu, cô cũng đã nhớ và học được một từ mới...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom