• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (16 Viewers)

  • Chương 506: Lúc trời đổ tuyết lớn, cũng là lúc trời tuyết lớn biến mất

“Mộc Quy Phàm! Ầy...”

Nhìn Mộc Quy Phàm lao ra, không một ai có thể ngăn cản được.

Tô Ý Thâm lạnh buốt ngồi trên xe, tay cầm một cốc nước nóng, khẽ run rẩy.

Túc Bảo được anh đào lên từ đống tuyết lớn, cấp cứu, mang về nhà họ Tô.

Không ngờ bây giờ cũng biến mất giữa trời tuyết lớn.

Lúc trước gò tuyết chôn bé chỉ cao bằng nửa người, bây giờ gò tuyết chôn bé, lại không biết lớn tới nhường nào...

“Túc Bảo...” Tô Ý Thâm nghẹn ngào: “Gọi điện thoại cho cậu út thêm một lần nữa được không...”

“Nói cho cậu út con ở nơi nào, cậu út đi đón con... Được không...”

Anh hiểu quá rõ khi mất tích trong tuyết nguy hiểm tới cỡ nào, bé ngoan của bọn họ còn có thể trở về sao?

Tô Ý Thâm gục trên tay lái, các ngón tay đang cầm lấy vô lăng siết chặt đến mức trở nên trắng bệch.

Bà cụ Tô thì khóc sướt mướt, mới đầu không chịu trở về, cuối cùng bị cưỡng ép mang về nhà họ Tô, cả ngày vô cùng đau đớn nhìn bão tuyết ở bên ngoài.

Tuyết rơi nhiều thêm một ngày, lòng của bà lại thắt lại thêm một chút, đến cuối cùng gần như thở không ra hơi.

Bà ngóng trông tuyết sẽ ngừng rơi nhanh một chút, mặt trời mọc nhanh một chút, hòa tan băng tuyết trên núi hoang.

Nhưng ông trời lại giống như đang đối đầu với bà, bông tuyết to như lông ngỗng xen lẫn gió bắc thổi vù vù, chưa từng dừng lại một ngày nào cả.

“Túc Bảo...” Bà cụ Tô ôm cái mũ màu hồng phấn của Túc Bảo, nghẹn ngào: “Túc Bảo của bà ngoại... Rốt cuộc con đi đâu rồi?”

Ngày Đông Chí bé còn cười tươi roi rói vẫy tay chào tạm biệt bà.

Còn nói đi nói lại rằng khi nào trở về bé muốn ăn bánh trôi đậu phộng mè đen...

Bà ngoại, nếu sau này Túc Bảo mà chết, không phải tốn tiền cho con đâu! Cứ mang thiêu rồi chôn là được...

Cậu cả, cậu cả, nếu sau này có ngày Túc Bảo chết, cậu cả không cần tìm người khóc tang đâu!

Con hy vọng khi con chết, tất cả mọi người đều vui vẻ, cười ha ha trước phần mộ nơ bướm màu hồng nhạt của con.

Người nhà họ Tô nhớ tới lời Túc Bảo nói lúc trước, lại một câu thành sấm.

Thì ra tất thảy đều có điềm báo từ sớm, mà bọn họ lại không hề biết gì cả.

Bây giờ nhớ tới những điều này, trái tim cứ như bị kiến độc gặm cắn, khiến cho toàn thân bọn họ đau đến không nhịn được mà run rẩy.

“Túc Bảo... Túc Bảo của bà...” Bà ngoại ôm mũ cùng một chiếc giày của Túc Bảo, ánh mắt trống rỗng nỉ non.

“Tiếp tục tìm cho tôi...”Tô Nhất Trần nhíu chặt mi tâm, mái tóc luôn luôn chỉnh tề có chút lộn xộn: “Sống phải thấy người, chết... chết phải thấy xác!”

Những lời này, làm cho mọi người không khỏi run lên.

Một tháng sau, ngọn núi hoang tồn tại mấy chục năm cũng không thể bị người đào lên, hoàn toàn bị san thành đất bằng.

Tất cả người của sơn trang nhà họ Mộc đều đã trở lại, cầm xẻng đào từng phát một, đột nhiên có người ngã xuống hoặc là đột nhiên có người phát điên, sẽ thay người khác.

Tướng quân và lính canh xuyên qua núi hoang đất chết, đám chó được sơn trang nuôi dưỡng cũng trải rộng núi hoang và lòng sông đóng băng, lấy núi hoang làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài khoảng mười km, tìm kiếm từng tấc một.

Nhưng đều không tìm thấy Túc Bảo.

Người ngoài cũng không khỏi lắc đầu, hành động này của nhà họ Tô đúng là điên rồ, tìm một tháng vẫn không tìm được... Đứa nhóc còn bé như vậy, có lẽ lành ít dữ nhiều.

Lại nói Túc Bảo, thời khắc bị tuyết vùi lấp, bé cũng cảm giác mình bị thứ gì đó bắt lấy mắt cá chân, nhanh chóng kéo về phía sau!

Bé bị treo ngược lên, mũ đã bị rơi vào đúng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên, bé ngã đến choáng váng đầu óc, ngẩng đầu lại thì thấy mình đã ở bên trong hầm trú ẩn trên núi hoang rồi!

Diêu Linh Nguyệt nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, không biết là bị thứ gì cắn, hai bên chân đều cong queo một cách kỳ quặc, giống như bị bẻ gãy.

Cô ấy giãy dụa, vươn tay về phía Túc Bảo.

Uỳnh...

Mặt đất hầm trú ẩn đột nhiên nứt ra, Túc Bảo bất ngờ không kịp đề phòng bị rơi thẳng xuống dưới.

Đồng tử Diêu Linh Nguyệt co rụt lại, lảo đảo đứng lên, tung người nhảy xuống khe nứt!

“Túc Bảo!” Khóe mắt Kỷ Trường như muốn nứt ra, nhào tới nhưng đã không còn thấy bóng dáng Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt đâu nữa rồi.

Dưới lòng đất là núi thây biển máu, từng cái đầu người đang gào thét trong im lặng, tròng mắt trắng bệch liều mạng duỗi tay lên trên, rậm rạp chằng chịt khiến người ta tê cả da đầu.

Cảnh tượng này có chút giống địa ngục...

“Túc Bảo! Chịu đựng!” Kỷ Trường chặt đứt hai nữ quỷ đầu bạc, đối phương lập tức biến thành một nhúm sát khí rồi tiêu tán trong nháy mắt.

“Sư phụ tới ngay đây!”

Nhưng mà hầm trú ẩn đột nhiên sụp đổ, ầm một tiếng lấp kín khe nứt.

Một luồng sát khí âm lãnh xông thẳng lên, Kỷ Trường còn chưa kịp phản ứng, luồng sát khí này đã biến thành lực hút, hai mắt hắn tối sầm lại, bị cuốn vào đó.

“Là âm mạch!...”

Tí tách... tí tách...

Tiếng nước nhỏ vào trong hồ.

Túc Bảo cố hé mí mắt nặng nề, lục tục bò dậy.

Chung quanh rất tối, bé nhìn khắp nơi một lượt, yếu ớt gọi một tiếng: “Sư phụ...”

Không ai trả lời.

Túc Bảo cảm thấy hơi lạnh, cúi đầu nhìn một chút, không biết một cái giày và một cái bao tay của mình đã biến mất từ lúc nào, cái chân không có giày kia, ngay cả vớ cũng không biết đã lạc trôi đi đâu nữa.

Mũ cũng rớt, áo lông màu đen trên người thì ướt nhẹp.

Túc Bảo không khỏi run rẩy.

Chân trần giẫm phải vật cứng, cảm giác rét lạnh, Túc Bảo duỗi tay cầm lên, dí sát vào xem thử...

Là một cái xương ngón tay...

Túc Bảo vội vàng ném đi, dùng cả tay lẫn chân bò lên bờ.

“Hắc... Đốm lửa tinh thần...”

Lòng đất tối om lập tức sáng lên, hai tay Túc Bảo nâng đốm lửa tinh thần sưởi ấm, nhưng đây cũng không phải là lửa dương, bé vẫn cảm thấy rất lạnh.

“Mợ cả...?” Túc Bảo thử gọi.

Lúc bé ngã xuống, mợ cả cũng nhào tới.

Nhưng cũng không có ai trả lời.

“Sư phụ...” Túc Bảo mếu máo, tủi thân đến rơi nước mắt.

Nhưng bé nhanh chóng lau nước mắt đi, cổ vũ bản thân: “Không khóc không khóc, mình không được khóc!”

Bé không đơn độc một mình...

Ánh mắt Túc Bảo còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, bé hoàn toàn không chú ý tới, xung quanh bé đều là 'người'.

Cả đám lẳng lặng đứng đó, trợn trắng mắt, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía bé.

Bé quả thật không đơn độc một mình...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom