-
Chương 396-397
Chương 396: Hai ba con hợp sức, thiên hạ không có đối thủ
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào cụ rùa, nói: "Ba, gần đây chú kia mới từ miền đông nam trở về. Chú ấy rất rất giàu, cao và gầy... à, ước chừng chú ấy bằng tuổi chú Nhiếp."
Tô Tử Du cổ vũ: "Wow, thế mà em cũng bói quẻ ra được!"
Tô Dĩnh Nhạc: Quá thần bí, hơi khó tin...
Nhưng có lẽ thông tin này không chính xác lắm nhỉ? Chính Túc Bảo vừa nói không quá chính xác mà…
Mộc Quy Phàm tin tưởng hoàn toàn: “Ba hiểu rồi, hắn là thương nhân giàu có vừa từ miền nam Phúc Kiến trở về khoảng bốn mươi tuổi, cao và gầy.”
Anh lấy điện thoại ra bấm vài lần.
Tô Tử Du hơi sửng sốt, sao lại biết người kia từ Nam Phúc Kiến trở về? ?
Túc Bảo nói thêm: “Nhà chú ấy ở hướng Tây Bắc, là một căn nhà rất lớn, số nhà là 8.”
Mộc Quy Phàm "Khu biệt thự Ngọc Long, số nhà 8xxx..."
Tô Tử Du: "???"
Sao lại biết là khu Ngọc Long? !
Túc Bảo lại nói: "Trong tên của chú ấy có cái tai."
Mộc Quy Phàm: “Nhĩ Đông Trần... tìm được rồi, Trần Thương Vũ.”
Anh quay điện thoại lại và nhìn thấy một người đàn ông cao gầy khoảng bốn mươi tuổi với vẻ ngoài như bậc thần tiên xuất hiện trên màn hình.
Hai mắt Túc Bảo ánh lên sự ngưỡng mộ: "Ba thật tuyệt vời! 666, con quá choáng váng rồi nha!"
Mộc Quy Phàm không khỏi bật cười, véo đôi má mềm mại của Túc Bảo: “Là Túc Bảo giỏi đấy.”
Túc Bảo lắc đầu: “Ba lợi hại nhất.”
Thật giống thương nhân tâng bốc lẫn nhau.
Tô Tử Du nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình.
Một hai ba.
Chưa đầy ba phút.
Tìm thấy người bí ẩn rồi ư? ? ?
Tô Tử Du tròn mắt ngỡ ngàng.
Lúc này, cụ rùa đã hoàn thành nhiệm vụ nên đang vươn đầu tìm kiếm thịt tôm của mình.
Tô Dĩnh Nhạc im lặng gắp miếng thịt tôm đút vào miệng cụ rùa.
"Sao dượng tìm ra được. . . " Tô Tử Du vẫn chưa hoàn hồn.
Mộc Quy Phàm thu điện thoại lại, nói: “Đoán xem.”
Tô Tử Du: "...Dượng đoán xem con có đoán không?"
Mộc Quy Phàm đang ngẫm nghĩ kế hoạch chuẩn bị bắt người, thản nhiên đáp: “Con đoán xem dượng có đoán con đoán không?.”
Tô Tử Du lập tức nghẹn họng!
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo nói: “Túc Bảo, ở nhà đừng đi đâu cả, ba đi gặp người đó.”
Anh có trực giác rằng gã đó khó đối phó, hắn có ánh mắt của kẻ tiểu nhân..
Mộc Quy Phàm lại nói thêm: “Ba gọi một chú tới bảo vệ con nha.”
Túc Bảo ngoan ngoãn nói: "Được rồi, ba cẩn thận chút nha."
Nói xong bé vẫn lo lắng nên chạy đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra hai chồng bùa màu vàng.
“Ba, cầm lấy đi!” Túc Bảo đưa xếp lá bùa vàng cho Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm lại cảm thấy mình trở thành nhà giàu mới nổi!
“Ba đi nha!” Mục đạo sĩ thấy mình như được mặc hai tầng áo giáp vàng và đeo chuông vàng, tự tin ngạo nghễ rời đi.
Trong một biệt thự ở Vịnh Ngọc Long.
Một người đàn ông trung niên cao gầy đang nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của nhân viên mát xa. hắn chính là Trần Thương Vũ, người đã dán lá bùa vào tim Cố Thịnh Tuyết đêm qua.
Đột nhiên hắn mở mắt, cau mày nói: “Bùa của ta bị đốt rồi?”
Trần Thương Vũ cười khẩy, bắt đầu cảm thấy không vui, hắn không thích trên đời tồn tại người mạnh hơn hắn.
"Hừm!" Hắn khịt mũi.
Hắn đoán đối phương đã sử dụng hết khả năng để đốt lá bùa!
Bởi lá bùa hoa đào của hắn không dễ hóa giải.
Nhưng không sao, đằng nào thì đối phương cũng không biết hắn là ai, nói gì đến việc tìm ra hắn?
Thậm chí đối phương có tìm được hắn thì cũng làm gì được hắn nào?
Hắn có thể hoạt động trong ngành này cả chục năm mà không ngã ngựa thì chứng tỏ hắn ắt có bản lĩnh, không phải ai tới cũng có thể bắt hắn đâu!
Hắn nhìn thời gian, xua tay gọi đệ tử: "Gọi điện cho cô bé tên Cố Thịnh Tuyết kia đi."
Đếm thời gian, lá bùa của hắn sắp phát huy tác dụng rồi.
Hắn nhất định phải thu nhận một đứa trẻ tài năng như Cố Thịnh Tuyết, nếu cô bé không nghe lời thì chỉ có thể chết mà thôi.
Cố Thịnh Tuyết đang nằm ở trong nhà, toàn thân nóng bừng.
Cô bé đã thử mọi cách, thậm chí dùng dao cắt vào da thịt nơi lồng ngực nhưng vẫn không thể gỡ được bùa chú khỏi trái tim.
Cô bé phải làm sao đây? Cô bé sẽ chết như thế này sao?
Lúc này, điện thoại của Cố Thịnh Tuyết vang lên, đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ha ha, cô bé, đã suy nghĩ chuyện chú đề nghị chưa?"
Cố Thịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ hèn hạ!"
Người bên kia điện thoại cười lạnh, thản nhiên nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa tới nay có bao nhiêu hoàng đế không hèn hạ đâu? Sự kiên nhẫn của chú có giới hạn, nếu con suy nghĩ rõ ràng, chú sẽ cho con một cơ hội đi theo chú!"
Cố Thịnh Tuyết đau đến độ trên trán toát ra từng hạt mồ hôi nhỏ, nhưng sắc mặt cô bé vẫn lạnh lùng: "Tôi đã suy nghĩ kỹ càng."
Trần Thương Vũ nở một nụ cười khinh thường và nhẹ nhàng nói: "Nếu dập đầu quỳ lạy sớm hơn thì nào phải chịu đau khổ như thế này?"
Nhưng, Cố Thịnh Tuyết lại phỉ nhổ: "Dù chết, tôi cũng không nhận một kẻ hèn hạ như chú làm sư phụ!"
Trần Thương Vũ cau mày, lạnh lùng nói: "Đồ không biết tốt xấu!"
Hắn toan cúp điện thoại, không ngờ người ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại trước hắn, Trần Thương Vũ đột nhiên tức giận, trong mắt chất chứa sự lạnh lùng.
"Để xem con nhóc này có thể bướng bỉnh bao lâu!"
Trần Thương Vũ quyết tâm trả thù nên lập tức lấy ra một lá bùa, lẩm bẩm vài câu rồi đóng đinh vào tường một tiếng.
Dám cúp máy của hắn, hắn sẽ khiến Cố Thịnh Tuyết chết vô cùng đau đớn!
"Đi, mang theo máy ảnh, quay lại cảnh tượng Cố Thịnh Tuyết chết thảm cho ta!" Trần Thương Vũ gọi một đệ tử.
Đệ tử nhanh chóng đáp lại và đi xuống.
Bên kia, Cố Thịnh Tuyết vừa cúp điện thoại thì đột nhiên phun ra một ngụm máu, trái tim cô bé như bị ai đóng đinh, cô bé đau đến độ hai mắt tối sầm, sau đó ngất đi...
Chương 397: Da hồn
Cố Thịnh Tuyết ngất xỉu ở nhà nên không ai phát hiện ra, thời gian trôi qua, thời hạn 12 giờ ngày càng gần...
Trần Thương Vũ sai đệ tử của hắn đi tìm Cố Thịnh Tuyết, sau khi gặp cô bé trong nhà ma hắn đã sớm tìm ra thông tin cá nhân của cô bé thông qua bói quẻ kết hợp điều tra.
“Hừm, một con nhóc…”
Khi Nghĩ đến việc một đứa trẻ sáu, bảy tuổi dám lên mặt với mình, Trần Thương Vũ càng không vui.
Hắn ngồi dậy, rửa tay, lấy la bàn Bát Quái làm từ chất liệu đặc biệt ra và thử tính toán xem lần này Cố Thịnh Tuyết có chết hay không——
Không chịu quy phục hắn thì chết chắc rồi.
Nhưng nếu Cố Thịnh Tuyết không chết thì kiểu gì lúc cận kề cái chết, cô bé cũng chịu khuất phục, mà hắn thích nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ những kẻ cứng đầu già miệng phải lạy lục hắn vào giây phút cuối cùng.
Trần Thương Vũ đặt la bàn Bát Quái lên bàn, vào lúc này, la bàn đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ và nứt ra một khe hở một cách khó hiểu.
Hắn kinh ngạc, mặt biến sắc.
Trần Thương Vũ nhanh chóng bấm ngón tay bói quẻ, lập tức thầm than hỏng rồi!
Hắn không quan tâm Cố Thịnh Tuyết có chết hay không.
Hắn bói ra quẻ: Hôm nay chính hắn sẽ gặp phiền toái, nếu không chạy thoát được, người chết chính là hắn!
Trần Thương Vũ đứng bật dậy, lao vào gara chạy thoát thân, phóng xe rời đi.
Không chỉ vậy, hắn còn lập tức đổi xe ngay sau khi chạy ra ngoài, tiếp đó, hắn chuyển sang tàu điện ngầm, lao tới sân bay bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi bắt chuyến bay sớm nhất ra khỏi đất nước.
Tốc độ nhanh như chuột chạy thoát thân, trong nháy mắt hắn đã biến mất.
Từ lúc tìm thấy manh mối của Trần Thương Vũ đến khi vây quanh biệt thự của hắn, Mộc Quy Phàm cũng hành động rất nhanh.
Sau khi biết hắn đã bỏ trốn, anh lập tức truy tìm tung tích hắn, tuy nhiên, anh vẫn chậm một bước.
Nhìn chiếc máy bay đã bay lên trời, mặt Mộc Quy Phàm lạnh tanh.
Khẩu súng nhập từ Ý của anh đâu?
Nếu không có hành khách khác trên máy bay, anh thực sự sẽ cho máy bay nổ tung...
“Kiểm tra xem máy bay này sẽ đi đâu.” Vẻ mặt Mộc Quy Phàm vô cùng lạnh lùng.
Vạn Đảo còn chưa hoàn hồn, cứ ngỡ trên máy bay có những nhân vật tai to mặt lớn.
"Điều tra được rồi, máy bay đang bay tới Điểu Thành."
Mộc Quy Phàm nói: “Kêu các anh em bên kia tập hợp. Khi người này xuống máy bay, hãy bắt giữ hắn ngay lập tức.”
Anh đã hứa với Túc Bảo sẽ bắt Trần Thương Vũ nhưng thực tế thì anh đã thất bại.
Mộc Quy Phàm không thể nhớ lần cuối cùng mình thất bại là khi nào.
Trần Thương Vũ này, quả thực khá lợi hại!
Trên máy bay.
Trần Thương Vũ vẫn chưa hết hoảng sợ.
Tuy hắn được các đệ tử coi như một vị thần, mọi người trong giới mê tín thì đều kính cẩn gọi hắn là Trần đại sư.
Nhưng, Trần Thương Vũ quả thực rất sợ chết nên luôn sống rất thận trọng.
"Lên máy bay rồi, sẽ ổn thôi."
Hắn không rõ mình đã chọc giận ai, nhưng đối phương rất lợi hại.
Ấy nhưng, dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ giới hạn ở Long quốc mà thôi.
Đối phương không thể lợi hại đến mức vươn tay bắt hắn khi hắn đang ở nước ngoài!
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Thương Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhớ lại cảnh tượng vội vàng chạy trốn ban nãy, càng nghĩ, sắc mặt hắn càng trở nên xấu xí.
Đây chính là nhược điểm của việc có người giỏi hơn hắn!
Một ngày nào đó, hắn sẽ đứng trên tất cả mọi người và không ai có thể động vào hắn….
Trần Thương Vũ nghĩ như vậy rồi tiếp tục bấm ngón tay bói quẻ.
Kết quả là, tai họa này vẫn chưa qua khỏi.
"..."
Chết tiệt... người đó thực sự có thể vươn ra nước ngoài sao? ? ?
Trần Thương Vũ cau mày, trước tiên giả vờ như quần áo của mình bị đồ uống làm ướt, sau đó trả tiền để mua một bộ quần áo khác của hành khách trên máy bay.
Vì sợ vừa xuống máy bay sẽ bị bắt nên trước khi rời khoang hành khách, hắn đã dùng hình nộm giấy mà hắn luôn ngậm dưới lưỡi.
Dù thuộc hạ của Mộc Quy Phàm ở Điểu Thành có mạnh đến đâu thì họ cũng không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ gặp loại người như Trần Thương Vũ. Kết quả là, Trần Thương Vũ lại trốn thoát.
Ba giờ sau, Mộc Quy Phàm nhận được cuộc gọi thông báo không tìm thấy người, sau khi kiểm tra tất cả thông tin hành khách, Trần Thương Vũ đã rời đi từ lâu.
Mộc Quy Phàm chán nản và rất không vui - Anh thất bại rồi!
Dù sao Điểu Thành cũng không thuộc Long Quốc, người của anh không thể lập tức điều tra camera, sau khi Trần Thương Vũ đổi máy bay thêm vài lần nữa, anh sẽ hoàn toàn mất dấu hắn.
Vạn Đảo an ủi: "Gia chủ, trốn thoát hôm nay nhưng sao thoát được ngày mai, kiểu gì chúng ta cũng bắt được hắn mà."
Mộc Quy Phàm trầm mặc, cuối cùng nói: “Chúng ta về đi.”
Ba Mộc đang rất khó chịu, anh như một vị thần trong lòng cô bé con nhà anh... Lần này thì hình tượng của anh sắp sụp đổ rồi.
Chắc chắn cô bé con sẽ thất vọng...
Anh buồn quá.
**
Ăn cơm xong, Túc Bảo trở về phòng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người, sư phụ đã về!
Bé vui mừng khôn xiết, vui vẻ lao về phía trước: "Sư phụ, con nhớ người quá!"
Kỷ Trường bận rộn chạy đi chạy lại rất lâu, mệt đến mức kiệt sức, khi cục bột nhỏ mềm mại lao vào lòng, sự mệt mỏi trong lòng hắn lập tức bay biến.
“Nhớ ta à?” Hắn mỉm cười trìu mến: “Chắc không phải vì có điều muốn cầu ta đó chứ?”
Hắn chỉ là tùy ý nói đùa, không ngờ Túc Bảo lại cúi đầu ngượng ngùng nói: "Ừm... con có chuyện muốn hỏi sư phụ."
Kỷ Trường: "..."
Con không thể giữ ấm thế này thêm ba giây nữa sao?
Hắn buồn cười và bất đắc dĩ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Túc Bảo kể lại chuyện mấy ngày qua, sau đó cầm lấy chiếc cốc có dán da người giấy đặt trên bàn.
Kỷ Trường duỗi tay ra, kẹp lấy tấm da người giấy giữa hai ngón tay, hơi nheo mắt lại, đáy mắt thoáng hiện sự nghiêm trọng.
“Da hồn!” Hắn nói, “Người đàn ông này…quả nhiên lợi hại!” [1].
Túc Bảo lại nghe thấy ‘ có hai cái bàn chải’. [2]
[1], [2]: Có hai cái bàn chải dùng để chỉ sự lợi hại.
Lần này bé thực sự tò mò, loại bàn chải nào mà có sức công phá lớn như vậy?
Bé hỏi: “Da hồn chính xác là gì?”
Kỷ Trường nói: “Thông thường người giấy dùng để hiến tế cho người chết và được người chết sử dụng.”
"Da hồn thì ngược lại, dùng quỷ hồn của người chết để hiến tế người giấy, biến chúng thành những thứ mà con người có thể sử dụng."
"Loại da hồn này có thể giúp chủ nhân làm được rất nhiều việc, tỷ như nhập thân, mượn vận may, mượn mạng, thậm chí mượn cơ thể."
Túc Bảo sửng sốt: "Mượn cơ thể?"
Kỷ Trường nói: "Giống như lần này, da hồn dính lên người cậu ba con. Theo thời gian, một người khác đã thay thế cậu ba của con mà thần không biết quỷ chẳng hay."
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào cụ rùa, nói: "Ba, gần đây chú kia mới từ miền đông nam trở về. Chú ấy rất rất giàu, cao và gầy... à, ước chừng chú ấy bằng tuổi chú Nhiếp."
Tô Tử Du cổ vũ: "Wow, thế mà em cũng bói quẻ ra được!"
Tô Dĩnh Nhạc: Quá thần bí, hơi khó tin...
Nhưng có lẽ thông tin này không chính xác lắm nhỉ? Chính Túc Bảo vừa nói không quá chính xác mà…
Mộc Quy Phàm tin tưởng hoàn toàn: “Ba hiểu rồi, hắn là thương nhân giàu có vừa từ miền nam Phúc Kiến trở về khoảng bốn mươi tuổi, cao và gầy.”
Anh lấy điện thoại ra bấm vài lần.
Tô Tử Du hơi sửng sốt, sao lại biết người kia từ Nam Phúc Kiến trở về? ?
Túc Bảo nói thêm: “Nhà chú ấy ở hướng Tây Bắc, là một căn nhà rất lớn, số nhà là 8.”
Mộc Quy Phàm "Khu biệt thự Ngọc Long, số nhà 8xxx..."
Tô Tử Du: "???"
Sao lại biết là khu Ngọc Long? !
Túc Bảo lại nói: "Trong tên của chú ấy có cái tai."
Mộc Quy Phàm: “Nhĩ Đông Trần... tìm được rồi, Trần Thương Vũ.”
Anh quay điện thoại lại và nhìn thấy một người đàn ông cao gầy khoảng bốn mươi tuổi với vẻ ngoài như bậc thần tiên xuất hiện trên màn hình.
Hai mắt Túc Bảo ánh lên sự ngưỡng mộ: "Ba thật tuyệt vời! 666, con quá choáng váng rồi nha!"
Mộc Quy Phàm không khỏi bật cười, véo đôi má mềm mại của Túc Bảo: “Là Túc Bảo giỏi đấy.”
Túc Bảo lắc đầu: “Ba lợi hại nhất.”
Thật giống thương nhân tâng bốc lẫn nhau.
Tô Tử Du nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình.
Một hai ba.
Chưa đầy ba phút.
Tìm thấy người bí ẩn rồi ư? ? ?
Tô Tử Du tròn mắt ngỡ ngàng.
Lúc này, cụ rùa đã hoàn thành nhiệm vụ nên đang vươn đầu tìm kiếm thịt tôm của mình.
Tô Dĩnh Nhạc im lặng gắp miếng thịt tôm đút vào miệng cụ rùa.
"Sao dượng tìm ra được. . . " Tô Tử Du vẫn chưa hoàn hồn.
Mộc Quy Phàm thu điện thoại lại, nói: “Đoán xem.”
Tô Tử Du: "...Dượng đoán xem con có đoán không?"
Mộc Quy Phàm đang ngẫm nghĩ kế hoạch chuẩn bị bắt người, thản nhiên đáp: “Con đoán xem dượng có đoán con đoán không?.”
Tô Tử Du lập tức nghẹn họng!
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo nói: “Túc Bảo, ở nhà đừng đi đâu cả, ba đi gặp người đó.”
Anh có trực giác rằng gã đó khó đối phó, hắn có ánh mắt của kẻ tiểu nhân..
Mộc Quy Phàm lại nói thêm: “Ba gọi một chú tới bảo vệ con nha.”
Túc Bảo ngoan ngoãn nói: "Được rồi, ba cẩn thận chút nha."
Nói xong bé vẫn lo lắng nên chạy đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra hai chồng bùa màu vàng.
“Ba, cầm lấy đi!” Túc Bảo đưa xếp lá bùa vàng cho Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm lại cảm thấy mình trở thành nhà giàu mới nổi!
“Ba đi nha!” Mục đạo sĩ thấy mình như được mặc hai tầng áo giáp vàng và đeo chuông vàng, tự tin ngạo nghễ rời đi.
Trong một biệt thự ở Vịnh Ngọc Long.
Một người đàn ông trung niên cao gầy đang nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của nhân viên mát xa. hắn chính là Trần Thương Vũ, người đã dán lá bùa vào tim Cố Thịnh Tuyết đêm qua.
Đột nhiên hắn mở mắt, cau mày nói: “Bùa của ta bị đốt rồi?”
Trần Thương Vũ cười khẩy, bắt đầu cảm thấy không vui, hắn không thích trên đời tồn tại người mạnh hơn hắn.
"Hừm!" Hắn khịt mũi.
Hắn đoán đối phương đã sử dụng hết khả năng để đốt lá bùa!
Bởi lá bùa hoa đào của hắn không dễ hóa giải.
Nhưng không sao, đằng nào thì đối phương cũng không biết hắn là ai, nói gì đến việc tìm ra hắn?
Thậm chí đối phương có tìm được hắn thì cũng làm gì được hắn nào?
Hắn có thể hoạt động trong ngành này cả chục năm mà không ngã ngựa thì chứng tỏ hắn ắt có bản lĩnh, không phải ai tới cũng có thể bắt hắn đâu!
Hắn nhìn thời gian, xua tay gọi đệ tử: "Gọi điện cho cô bé tên Cố Thịnh Tuyết kia đi."
Đếm thời gian, lá bùa của hắn sắp phát huy tác dụng rồi.
Hắn nhất định phải thu nhận một đứa trẻ tài năng như Cố Thịnh Tuyết, nếu cô bé không nghe lời thì chỉ có thể chết mà thôi.
Cố Thịnh Tuyết đang nằm ở trong nhà, toàn thân nóng bừng.
Cô bé đã thử mọi cách, thậm chí dùng dao cắt vào da thịt nơi lồng ngực nhưng vẫn không thể gỡ được bùa chú khỏi trái tim.
Cô bé phải làm sao đây? Cô bé sẽ chết như thế này sao?
Lúc này, điện thoại của Cố Thịnh Tuyết vang lên, đầu bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ha ha, cô bé, đã suy nghĩ chuyện chú đề nghị chưa?"
Cố Thịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ hèn hạ!"
Người bên kia điện thoại cười lạnh, thản nhiên nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa tới nay có bao nhiêu hoàng đế không hèn hạ đâu? Sự kiên nhẫn của chú có giới hạn, nếu con suy nghĩ rõ ràng, chú sẽ cho con một cơ hội đi theo chú!"
Cố Thịnh Tuyết đau đến độ trên trán toát ra từng hạt mồ hôi nhỏ, nhưng sắc mặt cô bé vẫn lạnh lùng: "Tôi đã suy nghĩ kỹ càng."
Trần Thương Vũ nở một nụ cười khinh thường và nhẹ nhàng nói: "Nếu dập đầu quỳ lạy sớm hơn thì nào phải chịu đau khổ như thế này?"
Nhưng, Cố Thịnh Tuyết lại phỉ nhổ: "Dù chết, tôi cũng không nhận một kẻ hèn hạ như chú làm sư phụ!"
Trần Thương Vũ cau mày, lạnh lùng nói: "Đồ không biết tốt xấu!"
Hắn toan cúp điện thoại, không ngờ người ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại trước hắn, Trần Thương Vũ đột nhiên tức giận, trong mắt chất chứa sự lạnh lùng.
"Để xem con nhóc này có thể bướng bỉnh bao lâu!"
Trần Thương Vũ quyết tâm trả thù nên lập tức lấy ra một lá bùa, lẩm bẩm vài câu rồi đóng đinh vào tường một tiếng.
Dám cúp máy của hắn, hắn sẽ khiến Cố Thịnh Tuyết chết vô cùng đau đớn!
"Đi, mang theo máy ảnh, quay lại cảnh tượng Cố Thịnh Tuyết chết thảm cho ta!" Trần Thương Vũ gọi một đệ tử.
Đệ tử nhanh chóng đáp lại và đi xuống.
Bên kia, Cố Thịnh Tuyết vừa cúp điện thoại thì đột nhiên phun ra một ngụm máu, trái tim cô bé như bị ai đóng đinh, cô bé đau đến độ hai mắt tối sầm, sau đó ngất đi...
Chương 397: Da hồn
Cố Thịnh Tuyết ngất xỉu ở nhà nên không ai phát hiện ra, thời gian trôi qua, thời hạn 12 giờ ngày càng gần...
Trần Thương Vũ sai đệ tử của hắn đi tìm Cố Thịnh Tuyết, sau khi gặp cô bé trong nhà ma hắn đã sớm tìm ra thông tin cá nhân của cô bé thông qua bói quẻ kết hợp điều tra.
“Hừm, một con nhóc…”
Khi Nghĩ đến việc một đứa trẻ sáu, bảy tuổi dám lên mặt với mình, Trần Thương Vũ càng không vui.
Hắn ngồi dậy, rửa tay, lấy la bàn Bát Quái làm từ chất liệu đặc biệt ra và thử tính toán xem lần này Cố Thịnh Tuyết có chết hay không——
Không chịu quy phục hắn thì chết chắc rồi.
Nhưng nếu Cố Thịnh Tuyết không chết thì kiểu gì lúc cận kề cái chết, cô bé cũng chịu khuất phục, mà hắn thích nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ những kẻ cứng đầu già miệng phải lạy lục hắn vào giây phút cuối cùng.
Trần Thương Vũ đặt la bàn Bát Quái lên bàn, vào lúc này, la bàn đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ và nứt ra một khe hở một cách khó hiểu.
Hắn kinh ngạc, mặt biến sắc.
Trần Thương Vũ nhanh chóng bấm ngón tay bói quẻ, lập tức thầm than hỏng rồi!
Hắn không quan tâm Cố Thịnh Tuyết có chết hay không.
Hắn bói ra quẻ: Hôm nay chính hắn sẽ gặp phiền toái, nếu không chạy thoát được, người chết chính là hắn!
Trần Thương Vũ đứng bật dậy, lao vào gara chạy thoát thân, phóng xe rời đi.
Không chỉ vậy, hắn còn lập tức đổi xe ngay sau khi chạy ra ngoài, tiếp đó, hắn chuyển sang tàu điện ngầm, lao tới sân bay bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi bắt chuyến bay sớm nhất ra khỏi đất nước.
Tốc độ nhanh như chuột chạy thoát thân, trong nháy mắt hắn đã biến mất.
Từ lúc tìm thấy manh mối của Trần Thương Vũ đến khi vây quanh biệt thự của hắn, Mộc Quy Phàm cũng hành động rất nhanh.
Sau khi biết hắn đã bỏ trốn, anh lập tức truy tìm tung tích hắn, tuy nhiên, anh vẫn chậm một bước.
Nhìn chiếc máy bay đã bay lên trời, mặt Mộc Quy Phàm lạnh tanh.
Khẩu súng nhập từ Ý của anh đâu?
Nếu không có hành khách khác trên máy bay, anh thực sự sẽ cho máy bay nổ tung...
“Kiểm tra xem máy bay này sẽ đi đâu.” Vẻ mặt Mộc Quy Phàm vô cùng lạnh lùng.
Vạn Đảo còn chưa hoàn hồn, cứ ngỡ trên máy bay có những nhân vật tai to mặt lớn.
"Điều tra được rồi, máy bay đang bay tới Điểu Thành."
Mộc Quy Phàm nói: “Kêu các anh em bên kia tập hợp. Khi người này xuống máy bay, hãy bắt giữ hắn ngay lập tức.”
Anh đã hứa với Túc Bảo sẽ bắt Trần Thương Vũ nhưng thực tế thì anh đã thất bại.
Mộc Quy Phàm không thể nhớ lần cuối cùng mình thất bại là khi nào.
Trần Thương Vũ này, quả thực khá lợi hại!
Trên máy bay.
Trần Thương Vũ vẫn chưa hết hoảng sợ.
Tuy hắn được các đệ tử coi như một vị thần, mọi người trong giới mê tín thì đều kính cẩn gọi hắn là Trần đại sư.
Nhưng, Trần Thương Vũ quả thực rất sợ chết nên luôn sống rất thận trọng.
"Lên máy bay rồi, sẽ ổn thôi."
Hắn không rõ mình đã chọc giận ai, nhưng đối phương rất lợi hại.
Ấy nhưng, dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ giới hạn ở Long quốc mà thôi.
Đối phương không thể lợi hại đến mức vươn tay bắt hắn khi hắn đang ở nước ngoài!
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Thương Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhớ lại cảnh tượng vội vàng chạy trốn ban nãy, càng nghĩ, sắc mặt hắn càng trở nên xấu xí.
Đây chính là nhược điểm của việc có người giỏi hơn hắn!
Một ngày nào đó, hắn sẽ đứng trên tất cả mọi người và không ai có thể động vào hắn….
Trần Thương Vũ nghĩ như vậy rồi tiếp tục bấm ngón tay bói quẻ.
Kết quả là, tai họa này vẫn chưa qua khỏi.
"..."
Chết tiệt... người đó thực sự có thể vươn ra nước ngoài sao? ? ?
Trần Thương Vũ cau mày, trước tiên giả vờ như quần áo của mình bị đồ uống làm ướt, sau đó trả tiền để mua một bộ quần áo khác của hành khách trên máy bay.
Vì sợ vừa xuống máy bay sẽ bị bắt nên trước khi rời khoang hành khách, hắn đã dùng hình nộm giấy mà hắn luôn ngậm dưới lưỡi.
Dù thuộc hạ của Mộc Quy Phàm ở Điểu Thành có mạnh đến đâu thì họ cũng không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ gặp loại người như Trần Thương Vũ. Kết quả là, Trần Thương Vũ lại trốn thoát.
Ba giờ sau, Mộc Quy Phàm nhận được cuộc gọi thông báo không tìm thấy người, sau khi kiểm tra tất cả thông tin hành khách, Trần Thương Vũ đã rời đi từ lâu.
Mộc Quy Phàm chán nản và rất không vui - Anh thất bại rồi!
Dù sao Điểu Thành cũng không thuộc Long Quốc, người của anh không thể lập tức điều tra camera, sau khi Trần Thương Vũ đổi máy bay thêm vài lần nữa, anh sẽ hoàn toàn mất dấu hắn.
Vạn Đảo an ủi: "Gia chủ, trốn thoát hôm nay nhưng sao thoát được ngày mai, kiểu gì chúng ta cũng bắt được hắn mà."
Mộc Quy Phàm trầm mặc, cuối cùng nói: “Chúng ta về đi.”
Ba Mộc đang rất khó chịu, anh như một vị thần trong lòng cô bé con nhà anh... Lần này thì hình tượng của anh sắp sụp đổ rồi.
Chắc chắn cô bé con sẽ thất vọng...
Anh buồn quá.
**
Ăn cơm xong, Túc Bảo trở về phòng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người, sư phụ đã về!
Bé vui mừng khôn xiết, vui vẻ lao về phía trước: "Sư phụ, con nhớ người quá!"
Kỷ Trường bận rộn chạy đi chạy lại rất lâu, mệt đến mức kiệt sức, khi cục bột nhỏ mềm mại lao vào lòng, sự mệt mỏi trong lòng hắn lập tức bay biến.
“Nhớ ta à?” Hắn mỉm cười trìu mến: “Chắc không phải vì có điều muốn cầu ta đó chứ?”
Hắn chỉ là tùy ý nói đùa, không ngờ Túc Bảo lại cúi đầu ngượng ngùng nói: "Ừm... con có chuyện muốn hỏi sư phụ."
Kỷ Trường: "..."
Con không thể giữ ấm thế này thêm ba giây nữa sao?
Hắn buồn cười và bất đắc dĩ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Túc Bảo kể lại chuyện mấy ngày qua, sau đó cầm lấy chiếc cốc có dán da người giấy đặt trên bàn.
Kỷ Trường duỗi tay ra, kẹp lấy tấm da người giấy giữa hai ngón tay, hơi nheo mắt lại, đáy mắt thoáng hiện sự nghiêm trọng.
“Da hồn!” Hắn nói, “Người đàn ông này…quả nhiên lợi hại!” [1].
Túc Bảo lại nghe thấy ‘ có hai cái bàn chải’. [2]
[1], [2]: Có hai cái bàn chải dùng để chỉ sự lợi hại.
Lần này bé thực sự tò mò, loại bàn chải nào mà có sức công phá lớn như vậy?
Bé hỏi: “Da hồn chính xác là gì?”
Kỷ Trường nói: “Thông thường người giấy dùng để hiến tế cho người chết và được người chết sử dụng.”
"Da hồn thì ngược lại, dùng quỷ hồn của người chết để hiến tế người giấy, biến chúng thành những thứ mà con người có thể sử dụng."
"Loại da hồn này có thể giúp chủ nhân làm được rất nhiều việc, tỷ như nhập thân, mượn vận may, mượn mạng, thậm chí mượn cơ thể."
Túc Bảo sửng sốt: "Mượn cơ thể?"
Kỷ Trường nói: "Giống như lần này, da hồn dính lên người cậu ba con. Theo thời gian, một người khác đã thay thế cậu ba của con mà thần không biết quỷ chẳng hay."
Bình luận facebook