Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 408-409
Chương 408: Rất đơn giản
Vào thứ bảy, Mộc Quy Phàm nghe nói Trần Thương Vũ đã chấp nhận nói nên anh dẫn Túc Bảo về Mộc gia sơn trang.
Túc Bảo tuy là cô cả của Mộc gia sơn trang nhưng lại hiếm khi trở về...
Mọi người rất nhớ Túc Bảo, một đám người lớn vây quanh sau lưng Túc Bảo, một người nói muốn dạy bé đánh đấm, một người nói muốn dạy bé bắn súng... Náo nhiệt quá.
Lúc này Vạn Bát Thực vội vàng chạy tới, quỳ một chân xuống kêu lên, hai mắt đỏ bừng: "Gia chủ...!"
Mộc Quy Phàm rất ngạc nhiên khi Vạn Bát Thực thực thi sai mệnh lệnh của anh, nếu không có lệnh của anh, anh ta sẽ không đột nhiên rời khỏi Trần Thương Vũ và tự mình đến đây.
Trần Thương Vũ chắc chắn đã bỏ chạy.
Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo đang ăn thạch dâu vào lòng rồi bước nhanh ra ngoài.
Túc Bảo: "??"
Mộc Quy Phàm hỏi: “Ông ta chạy trốn như thế nào?”
Hai mắt Vạn Bát Thực đỏ đến mức như sắp chảy máu, anh ta mím môi nói: “Thuộc hạ đã theo dõi ông ta ba ngày ba đêm, hôm nay ông ta nói sẽ nói, thuốc hạ cũng nghe rằng gia chủ và cô chủ đã đến…”
“Đại tiểu thư hồng hào, thanh tú, đương nhiên không thể đi đưa xuống nơi tầng hầm ẩm thấp đó được, cho nên thuộc hạ đã áp giải Trần Thương Vũ đến phòng giam.”
Suốt ba ngày không ngủ thì dù có ý chí mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc xảy ra sơ sót.
Chỉ một chút sơ suất, Trần Thương Vũ đã bỏ chạy.
"Nhưng gia chủ yên tâm! Toàn bộ sơn trang đã bị phong ấn rồi! Ông ta không thể trốn thoát khỏi sơn trang."
Mộc Quy Phàm cau mày, đột nhiên hỏi: “Cậu đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi?”
Vạn Bát Thực thành thật nói: "Ba ngày..."
Mộc Quy Phàm không nói nên lời.
Trên đời này sao có thể có người cứng đầu như vậy, anh nói là anh ta không được rời mắt khỏi Trần Thương Vũ thế là anh ta không ngủ thật.
Túc Bảo nhìn Vạn Bát Thực, thở dài như một người lớn nhỏ: "Này... Nhiệm vụ đã kết thúc! Chú Bát Thập, chú mau đi ngủ đi!"
Vạn Bát Thực nhìn Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nói: “Từ giờ trở đi, cậu cứ nghe lời đại tiểu thư, con bé nói cái gì cậu nghe cái đó là được rồi.”
Vạn Bát Thực đáp một tiếng, nhưng lại sợ gia chủ đuổi mình đi nên vội vàng nói: "Gia chủ, Trần Thương Vũ chạy đến khu rừng phía sau núi. Rừng cây đã bị chúng ta bao vây rồi."
Mộc Quy Phàm gật đầu, cả nhóm đi vào khu rừng phía sau núi.
Rìa ngoài của khu rừng được vây chặt hai tầng.
Vạn Đào vội vàng đi tới, nhức đầu nói: "Gia chủ, người này có chút tà môn..."
Bọn họ quen thuộc với rừng cây trong sơn trang, những buổi huấn luyện ngoài trời thường xuyên tổ chức luyện tập trên ngọn núi này.
Nhưng vừa bước vào thì họ bị lạc.
Kỷ Trường nhìn rừng cây, cười lạnh nói: "Cửu cung bát quái trận của Gia Cát Lượng? Túc Bảo, phá đi!"
Túc Bảo giơ quả dâu tây khô đông lạnh lên, hung hăng nói: "Phá! A a a a"
Vừa nói, bé vừa cắn một miếng dâu tây khô đông lạnh.
Kỷ Trường: "..."
Mộc Quy Phàm: “…”
Trần Thương Vũ trốn trong rừng với vẻ mặt nham hiểm.
Dù ông ta mạnh đến đâu cũng không dám liều mạng đối đầu với súng đạn thật.
Đúng lúc này, ông ta nhìn thấy Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo bước vào rừng.
Trần Thương Vũ choáng váng.
Chỉ có hai người này, trong đó còn có cả một đứa trẻ, thế mà bọn họ dám vào trong này sao?!
Quá khinh địch rồi!
Trần Thương Vũ thầm nghĩ: "Cơ hội đã đến rồi." Ông ta nhảy cẫng lên và di chuyển nhanh chóng.
"He he he he… Tới đây!" Ông ta lạnh lùng nói.
Túc Bảo đang nằm trên vai ba, nghe thấy bên trái có tiếng nói, vô thức quay đầu lại nhìn - Không có gì cả?
Đang nghĩ ngợi thì âm thanh lại đổi hướng, vang lên từ phía bên phải: “Rốt cuộc mấy người là ai… Tại sao phải đối đầu với tôi!”
Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, bất ngờ quay đầu lại, nhưng phía sau anh không có gì cả.
Vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm túc.
Giọng nói của Trần Thương Vũ lại đổi hướng: "Ai là kẻ đứng sau các người? Là ai phái các người đến bắt tôi?”
Mộc Quy Phàm nín thở chỉ khẽ cử động ngón chân.
Anh hối hận vì lẽ ra không nên đưa Túc Bảo vào. Anh không ngờ rằng Trần Thương Vũ lại mạnh như vậy!
“Ông ra đây trước đi, ra đây rồi tôi sẽ nói cho ông biết ai đứng sau bọn tôi.” Mộc Quy Phàm cảnh giác nhìn bốn phía, lạnh lùng nói.
Sau đó, Túc Bảo hét lên: "Ông có giỏi thì đừng chạy để bọn tôi đến tìm ông!”
Trần Thương Vũ cười lớn và lại đổi giọng: "Tôi đã đánh giá thấp mấy người rồi! Trong ngành này vốn không có quy tắc nào cả. Mấy người đi đường dương quan, tôi qua cầu độc mộc là được rồi, thế mà mấy người cứ cắn lấy tôi không buông.”
"Nói đi, mấy người muốn gì ở tôi?"
Túc Bảo nhìn về một hướng, nói: "Đến đây!"
Trần Thương Vũ cười to rồi lại đổi hướng, "Ha ha ha... Có giỏi thì đến đây mà tìm này!”
Đây chính là Cửu Chuyển Bát Quái trận pháp mà ông ta đã nghiên cứu rất lâu!
Trần Thương Vũ thừa nhận rằng Mộc gia chủ gì gì đó này đúng thật là rất lợi hại, cũng có rất nhiều loại bùa chú.
Nhưng có nhiều bùa chú đi chăng nữa thì cũng phải dán lên mới dùng được!
Trong rừng, giọng nói của Trần Thương Vũ có thể được nghe thấy từ mọi hướng.
Mỗi tế bào trong cơ thể Mộc Quy Phàm đều phải cảnh giác, anh thấp giọng nói: “Túc Bảo, con đi ra ngoài trước đi. Người đàn ông này quá xảo quyệt, chúng ta không thể tìm được ông ta đâu.”
Anh sợ vô tình làm tổn thương cục cưng ngoan bé nhỏ nhà mình.
Túc Bảo chớp chớp mắt: "Khó tìm lắm sao?"
Bé nghĩ là ba muốn thể hiện một chút nên mới cha ba cơ hội.
Chứ việc này rất đơn giản! Giọng nói phát ra ở đâu cứ đánh vào đó là được rồi.
Không ngờ là ba không bắt được luôn đó?
Tất nhiên, với tư cách là chiếc áo khoác bông nhỏ ngoan ngoãn nhất của ba, nhất định không được làm ra mất chuyện vạch mặt làm mất mặt ba!
Túc Bảo nói: "Ba, thả con xuống trước."
Bé vùng ra khỏi vòng tay của Mộc Quy Phàm, trong khi ba cô vẫn cúi xuống, bé chạm vào đầu ba mình như giáo viên mẫu giáo đang an ủi một đứa trẻ: "Không sao đâu ba, những người khác cũng không tìm thấy ông ta, chuyện này rất bình thường.”
Trong lòng Mộc Quy Phàm cảm thấy ấm áp, quả nhiên, chiếc áo khoác bông nhỏ của anh có thể an ủi người khác!
Vừa lúc đó Trần Thương Vũ lại đổi hướng, trong rừng vang lên giọng nói của ông ta: "Đừng lãng phí công sức nữa, không tìm được đâu. Chúng ta đàm phán một giao…”
Còn chưa nói xong.
Túc Bảo đột nhiên chộp lấy một hòn đá to cỡ lòng bàn tay trên mặt đất, ném về một hướng!
"A…!!"
Một tiếng hét thảm vang lên trong rừng!
Ngay sau đó, có thứ gì đó rơi xuống đất với âm thanh nghèn nghẹt.
Mộc Quy Phàm: “…”
Cảm ơn, không thấy được an ủi chút nào.
Viên đá đập chính xác vào sống mũi của Trần Thương Vũ, khiến mặt ông ta đầy máu, ông ta ngã xuống đất với vẻ mặt kinh hãi.
Không thể nào!
Hoàn toàn không thể nào!
Làm sao một con bé con lại có thể tìm thấy ông ta còn có thể ném đá chính xác như vậy!?
Chắc chắn là do may mắn!
Trần Thương Vũ nghiến răng và né vào bụi rậm trước khi Mộc Quy Phàm đi tới.
Túc Bảo nhìn trái nhìn phải, sau đó lại nhặt một hòn đá khác lên: "Ra đây, nếu ông không chịu ra thì tôi sẽ ném vỡ răng cửa của ông!”
Trần Trường Vũ ôm mũi, cười lạnh: "Bé con...! Ha... Mới may mắn có một chút mà tưởng mình giỏi lắm rồi sao!”
Túc Bảo giơ hòn đá trong tay lên...
Đối phương không tin.
Vậy thì bé đâu còn cách nào khác, đành phải ném hòn đá đi!
Chương 409: Lời ba dạy
Túc Bảo giơ tay ném vụt hòn đá trong tay đi!
Trần Thương Vũ chế nhạo, nhìn xem, ông ta nói rồi mà chỉ may mắn thôi.
Xét theo hướng bé ném thì rõ ràng là sai hướng!
Ông ta cần chỉ đứng yên, này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giây tiếp theo…
Viên đá đập chính xác vào một cái cây phía sau ông ta, sau đó bật ngược lại và đập vào gáy ông ta “bụp” một tiếng!
Trần Thương Vũ: "?!"
Ăn may vậy cũng được sao?
Trần Thương Vũ rên rỉ ngã xuống đất, lần này, còn chưa kịp đứng dậy bỏ chạy đã bị một bàn chân đi ủng da giẫm lên.
Mộc Quy Phàm cười lạnh, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Chạy đi, tiếp tục đi.”
Trần Thương Vũ đương nhiên không muốn nhượng bộ. Ông ta vội vàng rút mấy tấm bùa đã chuẩn bị sẵn dán lên người Mộc Quy Phàm, không ngờ, một luồng ánh sáng vàng lóe lên khắp người anh, đốt cháy tấm bùa của ông ta trong chốc lát.
Bùa hộ mệnh!
Anh đã trang bị từ đầu đến chân, thậm chí cả ngón chân cũng có bùa hộ mệnh!
Trần Thương Vũ nghiến răng nghiến lợi - Rốt cuộc ai đứng sau lưng những người này?!
Dùng bùa như dùng giấy vệ sinh vậy, có hợp lý không? !
Trần Thương Vũ nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm và nói một cách nham hiểm: "Sông có khúc, người có lúc, rồi chúng mày sẽ thấy!"
Mộc Quy Phàm nói: “Ông cho rằng đã vào đây còn có cơ hội ra ngoài sao? Ở tù chung thân để suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trần Thương Vũ không nói gì, chỉ khịt mũi.
Ra được hay không thì tùy vào khả năng của ông ta, người không ra được thì hồn ra?
Ông ta đã biết từ lâu rằng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị người khác nhắm tới, nên đương nhiên ông ta đã phải chuẩn bị sẵn đường lui cho mình rồi.
Trần Thương Vũ nhếch mép cười khẩy, nhắm mắt lại cũng không nói gì nữa.
Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chú ơi, cháu bấm ngón tay tính được rằng cả đời này chú sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, được khoác hoàng bào, còn có vòng tay vòng chân sáng loáng! Rốt cuộc cũng không phải vất vả chạy tới chạy lui nữa rồi.”
Mộc Quy Phàm hơi nhướng mày, quả nhiên, Trần Thương Vũ sẽ bị đưa đến nhà tù xx, tình cờ thì đồng phục tù nhân ở nơi đó có áo khoác ngoài màu vàng.
Quả nhiên là khoác hoàng bào.
Trần Thương Vũ hờ hững nhắm mắt lại, vẻ mặt ngông nghênh, kiêu hãnh không biết khuất phục là gì.
Kỷ Trường khoanh tay, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Dưới mí mắt Diêm vương mà dám trộm quỷ hồn, cũng to gan lớn mật đấy,”
"Cặp sách nhỏ, cho ông ta thấy, chặn đứt đường lui của ông ta! Trước đây con hay dùng lưới trói hồn, vậy lần này sư phụ dạy con một món mới - Lời dạy của ba.
Túc Bảo ngẩn người, cái gì... Cái gì cơ?
Lời dạy của ba?
Bé bối rối nhìn ba mình, ba đang gọi chú Vạn Đào và chú Bát Thập đến trói người đem về.
Túc Bảo nhìn sang Kỷ Trường.
Kỷ Trường nói: “Pháp thuật này có thể phong ấn đối phương, ngăn cản linh hồn của kẻ đó đi ra ngoài.”
Không phải ông ta muốn đổi hồn sao?
Cứ thẳng tay phong ấn ông ta lại, sau này đừng nói đến chuyện muốn đi đường ngang ngõ tắt, thiên phú dị bẩm hiếm có mà ông ta có cũng bị phong ấn lại. Từ nay về sau đừng hòng nghĩ đến chuyện làm xằng làm bậy nữa.
Điều này tương đương với việc kết thúc sự nghiệp của ông ta trong ngành này, vậy nên bùa chú này còn có tên gọi là cắt kế sinh nhai.
Nhưng Kỷ Trường cảm thấy cái tên này quá nghiêm túc, trẻ con sẽ không nhớ được.
Cái tên hắn chọn hay hơn, dễ hiểu và dễ nhớ.
Kỷ Trường nói: "Bùa này có nguyên lý giống như lưới trói buộc linh hồn, chỉ khác là lưới trói buộc quỷ hồn, còn lời dạy của ba trói buộc linh hồn con người. Niệm theo sư phụ..."
Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, giơ một tay lên.
Túc Bảo nhanh chóng đứng thẳng lên và học theo hắn giơ tay lên.
Kỷ Trường hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén, đột nhiên dùng lòng bàn tay tát Trần Thương Vũ một cái, hét lớn: "Gọi ba đi!"
Túc Bảo làm theo, tập trung vỗ tay, hét lên "Gọi ba đi!"
Trần Thương Vũ: "..."
Mộc Quy Phàm: "?"
Anh có thêm một cháu trai à?
Mộc Quy Phàm nhếch môi, có chút lười biếng nói: “Gọi ông ngoại.”
Trần Thương Vũ: "..."
Bị bệnh sao, bắt thì bắt lại còn sỉ nhục ông ta?
Vạn Đào và Vạn Bát Thực đều giật giật khóe miệng, gia chủ thật sự là cưng chiều cô chủ... Thậm chí đến chuyện này cũng phối hợp.
Trần Thương Vũ kìm nén sự bực tức của mình để bị đưa đi, ông ta không hề biết rằng cái tát của Túc Bảo vừa rồi đã chặn mọi đường thoát của ông ta rồi.
Đầu óc của ông ta vẫn đang liên tục hoạt động để suy nghĩ làm sao sau khi vào ngục giam vẫn có thể vẽ bùa, làm sao để thực hiện nghi thức, đổi một trang phụ khác… Rồi đào tẩu mà thần không biết quỷ không hay!
Không biết ông ta có hối hận không khi biết mình sẽ bị nhốt như thế này cả đời không bao giờ thoát ra được, và bản thân cũng không còn cách nào cả...?
Đặc biệt là ông ta vẫn còn vài trăm triệu gửi tiết kiệm và còn cả các căn biệt thự khắp cả nước.
Một khi đã bị tống vào tù, thì toàn bộ những thứ đó chỉ như bọt nước tan biến mà thôi.
Điều đáng buồn nhất của đời người có hai điều: Người còn sống nhưng không có tiền... Người ra đi khi vẫn còn tiền chưa dùng...
Nhìn Trần Thương Vũ bị bắt đi, Túc Bảo cảm thấy mình đã giải quyết xong một chuyện lớn!
Chuyện bắt đầu từ lúc cậu ba gặp nữ quỷ áo cưới trong ngôi nhà ma, cho đến khi cậu ba bị dán hồn da.
Và bây giờ, bé đã bắt được kẻ đại gian đại ác đó!
À không phải, ba mới là người đã bắt được kẻ xấu!
Túc Bảo ôm lấy chân Mộc Quy Phàm, không ngừng khen ngợi anh: "Ba thật tuyệt vời, ba là người tuyệt vời nhất trên đời!"
Mộc Quy Phàm liếc nhìn bé, mỉm cười nói: “Nhân tiện, con muốn ăn kem vị gì?”
Không phải bé muốn anh đưa bé đi ăn kem sao?
Không cần khen ngợi, chỉ cần nói “Ba ơi, con muốn ăn kem”, cho dù có mưa bom bão đạn đi chăng nữa thì anh cũng sẽ tìm được kem đưa đến tận miệng cho bé.
Túc Bảo vui vẻ giơ tay: "Con muốn hương dâu!"
Hai ba con nắm tay nhau ra khỏi rừng.
Túc Bảo đung đưa bàn tay to lớn của Mộc Quy Phàm, vui vẻ nói: "Ba, sư phụ vừa dạy con một kỹ năng mới! Thật tuyệt vời!"
Mộc Quy Phàm đột nhiên dừng lại, quả nhiên nghe thấy Túc Bảo tiếp tục nói: “Kỹ năng này gọi là lời ba dạy! Một khi con tát kẻ xấu, linh hồn của hắn sẽ bị nhốt trong cơ thể, hắn vĩnh viễn không thể làm chuyện xấu nữa. Nó siêu mạnh luôn đúng không?”
Nhìn bé con đi, đôi má vui vẻ đến mức ửng hồng.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, hóa ra sư phụ của bé cũng không đáng tin cậy lắm nhỉ…?
Kỷ Trường bên cạnh tự lẩm bẩm: “Chỉ là kem thôi mà, kem có gì ngon đâu…”
Lúc này, một thuộc hạ chạy tới nhỏ giọng nói: "Gia chủ, gã đầu trọc đột nhiên trợn mắt trắng dã..."
Vào thứ bảy, Mộc Quy Phàm nghe nói Trần Thương Vũ đã chấp nhận nói nên anh dẫn Túc Bảo về Mộc gia sơn trang.
Túc Bảo tuy là cô cả của Mộc gia sơn trang nhưng lại hiếm khi trở về...
Mọi người rất nhớ Túc Bảo, một đám người lớn vây quanh sau lưng Túc Bảo, một người nói muốn dạy bé đánh đấm, một người nói muốn dạy bé bắn súng... Náo nhiệt quá.
Lúc này Vạn Bát Thực vội vàng chạy tới, quỳ một chân xuống kêu lên, hai mắt đỏ bừng: "Gia chủ...!"
Mộc Quy Phàm rất ngạc nhiên khi Vạn Bát Thực thực thi sai mệnh lệnh của anh, nếu không có lệnh của anh, anh ta sẽ không đột nhiên rời khỏi Trần Thương Vũ và tự mình đến đây.
Trần Thương Vũ chắc chắn đã bỏ chạy.
Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo đang ăn thạch dâu vào lòng rồi bước nhanh ra ngoài.
Túc Bảo: "??"
Mộc Quy Phàm hỏi: “Ông ta chạy trốn như thế nào?”
Hai mắt Vạn Bát Thực đỏ đến mức như sắp chảy máu, anh ta mím môi nói: “Thuộc hạ đã theo dõi ông ta ba ngày ba đêm, hôm nay ông ta nói sẽ nói, thuốc hạ cũng nghe rằng gia chủ và cô chủ đã đến…”
“Đại tiểu thư hồng hào, thanh tú, đương nhiên không thể đi đưa xuống nơi tầng hầm ẩm thấp đó được, cho nên thuộc hạ đã áp giải Trần Thương Vũ đến phòng giam.”
Suốt ba ngày không ngủ thì dù có ý chí mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc xảy ra sơ sót.
Chỉ một chút sơ suất, Trần Thương Vũ đã bỏ chạy.
"Nhưng gia chủ yên tâm! Toàn bộ sơn trang đã bị phong ấn rồi! Ông ta không thể trốn thoát khỏi sơn trang."
Mộc Quy Phàm cau mày, đột nhiên hỏi: “Cậu đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi?”
Vạn Bát Thực thành thật nói: "Ba ngày..."
Mộc Quy Phàm không nói nên lời.
Trên đời này sao có thể có người cứng đầu như vậy, anh nói là anh ta không được rời mắt khỏi Trần Thương Vũ thế là anh ta không ngủ thật.
Túc Bảo nhìn Vạn Bát Thực, thở dài như một người lớn nhỏ: "Này... Nhiệm vụ đã kết thúc! Chú Bát Thập, chú mau đi ngủ đi!"
Vạn Bát Thực nhìn Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nói: “Từ giờ trở đi, cậu cứ nghe lời đại tiểu thư, con bé nói cái gì cậu nghe cái đó là được rồi.”
Vạn Bát Thực đáp một tiếng, nhưng lại sợ gia chủ đuổi mình đi nên vội vàng nói: "Gia chủ, Trần Thương Vũ chạy đến khu rừng phía sau núi. Rừng cây đã bị chúng ta bao vây rồi."
Mộc Quy Phàm gật đầu, cả nhóm đi vào khu rừng phía sau núi.
Rìa ngoài của khu rừng được vây chặt hai tầng.
Vạn Đào vội vàng đi tới, nhức đầu nói: "Gia chủ, người này có chút tà môn..."
Bọn họ quen thuộc với rừng cây trong sơn trang, những buổi huấn luyện ngoài trời thường xuyên tổ chức luyện tập trên ngọn núi này.
Nhưng vừa bước vào thì họ bị lạc.
Kỷ Trường nhìn rừng cây, cười lạnh nói: "Cửu cung bát quái trận của Gia Cát Lượng? Túc Bảo, phá đi!"
Túc Bảo giơ quả dâu tây khô đông lạnh lên, hung hăng nói: "Phá! A a a a"
Vừa nói, bé vừa cắn một miếng dâu tây khô đông lạnh.
Kỷ Trường: "..."
Mộc Quy Phàm: “…”
Trần Thương Vũ trốn trong rừng với vẻ mặt nham hiểm.
Dù ông ta mạnh đến đâu cũng không dám liều mạng đối đầu với súng đạn thật.
Đúng lúc này, ông ta nhìn thấy Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo bước vào rừng.
Trần Thương Vũ choáng váng.
Chỉ có hai người này, trong đó còn có cả một đứa trẻ, thế mà bọn họ dám vào trong này sao?!
Quá khinh địch rồi!
Trần Thương Vũ thầm nghĩ: "Cơ hội đã đến rồi." Ông ta nhảy cẫng lên và di chuyển nhanh chóng.
"He he he he… Tới đây!" Ông ta lạnh lùng nói.
Túc Bảo đang nằm trên vai ba, nghe thấy bên trái có tiếng nói, vô thức quay đầu lại nhìn - Không có gì cả?
Đang nghĩ ngợi thì âm thanh lại đổi hướng, vang lên từ phía bên phải: “Rốt cuộc mấy người là ai… Tại sao phải đối đầu với tôi!”
Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, bất ngờ quay đầu lại, nhưng phía sau anh không có gì cả.
Vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm túc.
Giọng nói của Trần Thương Vũ lại đổi hướng: "Ai là kẻ đứng sau các người? Là ai phái các người đến bắt tôi?”
Mộc Quy Phàm nín thở chỉ khẽ cử động ngón chân.
Anh hối hận vì lẽ ra không nên đưa Túc Bảo vào. Anh không ngờ rằng Trần Thương Vũ lại mạnh như vậy!
“Ông ra đây trước đi, ra đây rồi tôi sẽ nói cho ông biết ai đứng sau bọn tôi.” Mộc Quy Phàm cảnh giác nhìn bốn phía, lạnh lùng nói.
Sau đó, Túc Bảo hét lên: "Ông có giỏi thì đừng chạy để bọn tôi đến tìm ông!”
Trần Thương Vũ cười lớn và lại đổi giọng: "Tôi đã đánh giá thấp mấy người rồi! Trong ngành này vốn không có quy tắc nào cả. Mấy người đi đường dương quan, tôi qua cầu độc mộc là được rồi, thế mà mấy người cứ cắn lấy tôi không buông.”
"Nói đi, mấy người muốn gì ở tôi?"
Túc Bảo nhìn về một hướng, nói: "Đến đây!"
Trần Thương Vũ cười to rồi lại đổi hướng, "Ha ha ha... Có giỏi thì đến đây mà tìm này!”
Đây chính là Cửu Chuyển Bát Quái trận pháp mà ông ta đã nghiên cứu rất lâu!
Trần Thương Vũ thừa nhận rằng Mộc gia chủ gì gì đó này đúng thật là rất lợi hại, cũng có rất nhiều loại bùa chú.
Nhưng có nhiều bùa chú đi chăng nữa thì cũng phải dán lên mới dùng được!
Trong rừng, giọng nói của Trần Thương Vũ có thể được nghe thấy từ mọi hướng.
Mỗi tế bào trong cơ thể Mộc Quy Phàm đều phải cảnh giác, anh thấp giọng nói: “Túc Bảo, con đi ra ngoài trước đi. Người đàn ông này quá xảo quyệt, chúng ta không thể tìm được ông ta đâu.”
Anh sợ vô tình làm tổn thương cục cưng ngoan bé nhỏ nhà mình.
Túc Bảo chớp chớp mắt: "Khó tìm lắm sao?"
Bé nghĩ là ba muốn thể hiện một chút nên mới cha ba cơ hội.
Chứ việc này rất đơn giản! Giọng nói phát ra ở đâu cứ đánh vào đó là được rồi.
Không ngờ là ba không bắt được luôn đó?
Tất nhiên, với tư cách là chiếc áo khoác bông nhỏ ngoan ngoãn nhất của ba, nhất định không được làm ra mất chuyện vạch mặt làm mất mặt ba!
Túc Bảo nói: "Ba, thả con xuống trước."
Bé vùng ra khỏi vòng tay của Mộc Quy Phàm, trong khi ba cô vẫn cúi xuống, bé chạm vào đầu ba mình như giáo viên mẫu giáo đang an ủi một đứa trẻ: "Không sao đâu ba, những người khác cũng không tìm thấy ông ta, chuyện này rất bình thường.”
Trong lòng Mộc Quy Phàm cảm thấy ấm áp, quả nhiên, chiếc áo khoác bông nhỏ của anh có thể an ủi người khác!
Vừa lúc đó Trần Thương Vũ lại đổi hướng, trong rừng vang lên giọng nói của ông ta: "Đừng lãng phí công sức nữa, không tìm được đâu. Chúng ta đàm phán một giao…”
Còn chưa nói xong.
Túc Bảo đột nhiên chộp lấy một hòn đá to cỡ lòng bàn tay trên mặt đất, ném về một hướng!
"A…!!"
Một tiếng hét thảm vang lên trong rừng!
Ngay sau đó, có thứ gì đó rơi xuống đất với âm thanh nghèn nghẹt.
Mộc Quy Phàm: “…”
Cảm ơn, không thấy được an ủi chút nào.
Viên đá đập chính xác vào sống mũi của Trần Thương Vũ, khiến mặt ông ta đầy máu, ông ta ngã xuống đất với vẻ mặt kinh hãi.
Không thể nào!
Hoàn toàn không thể nào!
Làm sao một con bé con lại có thể tìm thấy ông ta còn có thể ném đá chính xác như vậy!?
Chắc chắn là do may mắn!
Trần Thương Vũ nghiến răng và né vào bụi rậm trước khi Mộc Quy Phàm đi tới.
Túc Bảo nhìn trái nhìn phải, sau đó lại nhặt một hòn đá khác lên: "Ra đây, nếu ông không chịu ra thì tôi sẽ ném vỡ răng cửa của ông!”
Trần Trường Vũ ôm mũi, cười lạnh: "Bé con...! Ha... Mới may mắn có một chút mà tưởng mình giỏi lắm rồi sao!”
Túc Bảo giơ hòn đá trong tay lên...
Đối phương không tin.
Vậy thì bé đâu còn cách nào khác, đành phải ném hòn đá đi!
Chương 409: Lời ba dạy
Túc Bảo giơ tay ném vụt hòn đá trong tay đi!
Trần Thương Vũ chế nhạo, nhìn xem, ông ta nói rồi mà chỉ may mắn thôi.
Xét theo hướng bé ném thì rõ ràng là sai hướng!
Ông ta cần chỉ đứng yên, này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giây tiếp theo…
Viên đá đập chính xác vào một cái cây phía sau ông ta, sau đó bật ngược lại và đập vào gáy ông ta “bụp” một tiếng!
Trần Thương Vũ: "?!"
Ăn may vậy cũng được sao?
Trần Thương Vũ rên rỉ ngã xuống đất, lần này, còn chưa kịp đứng dậy bỏ chạy đã bị một bàn chân đi ủng da giẫm lên.
Mộc Quy Phàm cười lạnh, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Chạy đi, tiếp tục đi.”
Trần Thương Vũ đương nhiên không muốn nhượng bộ. Ông ta vội vàng rút mấy tấm bùa đã chuẩn bị sẵn dán lên người Mộc Quy Phàm, không ngờ, một luồng ánh sáng vàng lóe lên khắp người anh, đốt cháy tấm bùa của ông ta trong chốc lát.
Bùa hộ mệnh!
Anh đã trang bị từ đầu đến chân, thậm chí cả ngón chân cũng có bùa hộ mệnh!
Trần Thương Vũ nghiến răng nghiến lợi - Rốt cuộc ai đứng sau lưng những người này?!
Dùng bùa như dùng giấy vệ sinh vậy, có hợp lý không? !
Trần Thương Vũ nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm và nói một cách nham hiểm: "Sông có khúc, người có lúc, rồi chúng mày sẽ thấy!"
Mộc Quy Phàm nói: “Ông cho rằng đã vào đây còn có cơ hội ra ngoài sao? Ở tù chung thân để suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trần Thương Vũ không nói gì, chỉ khịt mũi.
Ra được hay không thì tùy vào khả năng của ông ta, người không ra được thì hồn ra?
Ông ta đã biết từ lâu rằng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị người khác nhắm tới, nên đương nhiên ông ta đã phải chuẩn bị sẵn đường lui cho mình rồi.
Trần Thương Vũ nhếch mép cười khẩy, nhắm mắt lại cũng không nói gì nữa.
Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chú ơi, cháu bấm ngón tay tính được rằng cả đời này chú sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, được khoác hoàng bào, còn có vòng tay vòng chân sáng loáng! Rốt cuộc cũng không phải vất vả chạy tới chạy lui nữa rồi.”
Mộc Quy Phàm hơi nhướng mày, quả nhiên, Trần Thương Vũ sẽ bị đưa đến nhà tù xx, tình cờ thì đồng phục tù nhân ở nơi đó có áo khoác ngoài màu vàng.
Quả nhiên là khoác hoàng bào.
Trần Thương Vũ hờ hững nhắm mắt lại, vẻ mặt ngông nghênh, kiêu hãnh không biết khuất phục là gì.
Kỷ Trường khoanh tay, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Dưới mí mắt Diêm vương mà dám trộm quỷ hồn, cũng to gan lớn mật đấy,”
"Cặp sách nhỏ, cho ông ta thấy, chặn đứt đường lui của ông ta! Trước đây con hay dùng lưới trói hồn, vậy lần này sư phụ dạy con một món mới - Lời dạy của ba.
Túc Bảo ngẩn người, cái gì... Cái gì cơ?
Lời dạy của ba?
Bé bối rối nhìn ba mình, ba đang gọi chú Vạn Đào và chú Bát Thập đến trói người đem về.
Túc Bảo nhìn sang Kỷ Trường.
Kỷ Trường nói: “Pháp thuật này có thể phong ấn đối phương, ngăn cản linh hồn của kẻ đó đi ra ngoài.”
Không phải ông ta muốn đổi hồn sao?
Cứ thẳng tay phong ấn ông ta lại, sau này đừng nói đến chuyện muốn đi đường ngang ngõ tắt, thiên phú dị bẩm hiếm có mà ông ta có cũng bị phong ấn lại. Từ nay về sau đừng hòng nghĩ đến chuyện làm xằng làm bậy nữa.
Điều này tương đương với việc kết thúc sự nghiệp của ông ta trong ngành này, vậy nên bùa chú này còn có tên gọi là cắt kế sinh nhai.
Nhưng Kỷ Trường cảm thấy cái tên này quá nghiêm túc, trẻ con sẽ không nhớ được.
Cái tên hắn chọn hay hơn, dễ hiểu và dễ nhớ.
Kỷ Trường nói: "Bùa này có nguyên lý giống như lưới trói buộc linh hồn, chỉ khác là lưới trói buộc quỷ hồn, còn lời dạy của ba trói buộc linh hồn con người. Niệm theo sư phụ..."
Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, giơ một tay lên.
Túc Bảo nhanh chóng đứng thẳng lên và học theo hắn giơ tay lên.
Kỷ Trường hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén, đột nhiên dùng lòng bàn tay tát Trần Thương Vũ một cái, hét lớn: "Gọi ba đi!"
Túc Bảo làm theo, tập trung vỗ tay, hét lên "Gọi ba đi!"
Trần Thương Vũ: "..."
Mộc Quy Phàm: "?"
Anh có thêm một cháu trai à?
Mộc Quy Phàm nhếch môi, có chút lười biếng nói: “Gọi ông ngoại.”
Trần Thương Vũ: "..."
Bị bệnh sao, bắt thì bắt lại còn sỉ nhục ông ta?
Vạn Đào và Vạn Bát Thực đều giật giật khóe miệng, gia chủ thật sự là cưng chiều cô chủ... Thậm chí đến chuyện này cũng phối hợp.
Trần Thương Vũ kìm nén sự bực tức của mình để bị đưa đi, ông ta không hề biết rằng cái tát của Túc Bảo vừa rồi đã chặn mọi đường thoát của ông ta rồi.
Đầu óc của ông ta vẫn đang liên tục hoạt động để suy nghĩ làm sao sau khi vào ngục giam vẫn có thể vẽ bùa, làm sao để thực hiện nghi thức, đổi một trang phụ khác… Rồi đào tẩu mà thần không biết quỷ không hay!
Không biết ông ta có hối hận không khi biết mình sẽ bị nhốt như thế này cả đời không bao giờ thoát ra được, và bản thân cũng không còn cách nào cả...?
Đặc biệt là ông ta vẫn còn vài trăm triệu gửi tiết kiệm và còn cả các căn biệt thự khắp cả nước.
Một khi đã bị tống vào tù, thì toàn bộ những thứ đó chỉ như bọt nước tan biến mà thôi.
Điều đáng buồn nhất của đời người có hai điều: Người còn sống nhưng không có tiền... Người ra đi khi vẫn còn tiền chưa dùng...
Nhìn Trần Thương Vũ bị bắt đi, Túc Bảo cảm thấy mình đã giải quyết xong một chuyện lớn!
Chuyện bắt đầu từ lúc cậu ba gặp nữ quỷ áo cưới trong ngôi nhà ma, cho đến khi cậu ba bị dán hồn da.
Và bây giờ, bé đã bắt được kẻ đại gian đại ác đó!
À không phải, ba mới là người đã bắt được kẻ xấu!
Túc Bảo ôm lấy chân Mộc Quy Phàm, không ngừng khen ngợi anh: "Ba thật tuyệt vời, ba là người tuyệt vời nhất trên đời!"
Mộc Quy Phàm liếc nhìn bé, mỉm cười nói: “Nhân tiện, con muốn ăn kem vị gì?”
Không phải bé muốn anh đưa bé đi ăn kem sao?
Không cần khen ngợi, chỉ cần nói “Ba ơi, con muốn ăn kem”, cho dù có mưa bom bão đạn đi chăng nữa thì anh cũng sẽ tìm được kem đưa đến tận miệng cho bé.
Túc Bảo vui vẻ giơ tay: "Con muốn hương dâu!"
Hai ba con nắm tay nhau ra khỏi rừng.
Túc Bảo đung đưa bàn tay to lớn của Mộc Quy Phàm, vui vẻ nói: "Ba, sư phụ vừa dạy con một kỹ năng mới! Thật tuyệt vời!"
Mộc Quy Phàm đột nhiên dừng lại, quả nhiên nghe thấy Túc Bảo tiếp tục nói: “Kỹ năng này gọi là lời ba dạy! Một khi con tát kẻ xấu, linh hồn của hắn sẽ bị nhốt trong cơ thể, hắn vĩnh viễn không thể làm chuyện xấu nữa. Nó siêu mạnh luôn đúng không?”
Nhìn bé con đi, đôi má vui vẻ đến mức ửng hồng.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, hóa ra sư phụ của bé cũng không đáng tin cậy lắm nhỉ…?
Kỷ Trường bên cạnh tự lẩm bẩm: “Chỉ là kem thôi mà, kem có gì ngon đâu…”
Lúc này, một thuộc hạ chạy tới nhỏ giọng nói: "Gia chủ, gã đầu trọc đột nhiên trợn mắt trắng dã..."
Last edited:
Bình luận facebook