-
Chương 392-393
Chương 392: Thông minh nhưng lại không hoàn toàn thông minh
Mã Lâm Camille che giấu tâm tư rất tốt, vừa cười vừa giải thích: "Không phải như vậy, Camille là tên tiếng Anh của tôi…"
Túc Bảo hiểu được.
Giống như tên quỷ nước ngoài giả bị bắt lần trước vậy?
Không thích tên tổ tiên đặt cho, chỉ thích tên nước ngoài.
Bà cụ Tô đi ra, đầu tiên là nói với Túc Bảo: "Túc Bảo, không được làm như vậy đâu, làm thế không lễ phép".
Tuy rằng không phải lỗi của Túc Bảo, trẻ con còn nhỏ mà, có nhiều chuyện chưa biết.
Nhưng nên dạy vẫn phải dạy.
Túc Bảo gật đầu nói: "Con biết rồi bà ngoại."
Bà cụ Tô lúc này mới đánh giá Mã Lâm Camille một cái, nói: "Vào đi!"
Mã Lâm Camille vội vàng vào cửa, trước khi vào cửa còn vô cùng chuyên nghiệp tự mình lấy bao chân ra mặc vào, đeo găng tay vào.
Kết quả vừa ngẩng đầu đập vào mắt toàn những anh chàng chân dài đang nhìn cô ta.
Một người sắc mặt ngăm đen nhưng lại lộ ra vẻ đẹp trai nghiêm nghị bất ngờ.
Một người trầm mặc không nói, nhưng không che giấu được vẻ ngoài anh tuấn của mình.
Một người hơi lộ vẻ gầy gò, nhưng ánh mắt sắc bén, khí chất ấm áp, nhìn trẻ tuổi nhất… Nhìn giống như một chú cún con!
Khiến cho cô ta rung động nhất là người cao nhất, khí thế của người này không thua kém Tô Nhất Trần chút nào! Khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng, kiêu ngạo lại phóng khoáng!
Trong lòng Mã Lâm Camille kích động, vụ làm ăn hôm nay lời to rồi!
Không ngờ trong một lần có thể gặp được đến năm người trong số tám người con của nhà họ Tô!
Tuy rằng bỏ lỡ tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng như băng Tô Nhất Trần, nhưng sàng lọc một chút, cuối cùng còn có một người khác làm người ta hài lòng!
Nhưng mà người đàn ông này nhìn cũng không phải kiểu dễ chọc, đôi mắt lạnh giống như có thể xuyên nhìn thấu tâm tư của cô ta, Mã Lâm Camille vội vàng cúi đầu.
Đây hẳn là một trong hai người thần bí nhất nhà họ Tô, chỉ là không biết hắn là Tô Vân Triều hay là Tô Cẩn Mặc...
Mã Lâm ổn định tinh thần, tập trung nói chuyện với bà cụ Tô: "Bà cụ Tô bà khỏe chứ? Tôi là Mã Lâm Camille, bà có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Camille… Vô cùng xin lỗi, ta có chút đường đột, nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt thì có lẽ người bình thường nào cũng sẽ có một chút phần tâm, bà cụ Tô đúng thật là có phúc quá!"
Mã Lâm Camille có chút khôn vặt, sợ sự phân tâm trong nháy mắt của mình bị bà cụ Tô không thích, cô ta lựa chọn thanh minh cho bản thân trước.
Hơn nữa cô ta hiểu rất rõ một điều, nếu như không có lá bùa kia thì cô ta không là gì cả. Đừng nói đến tám người con của nhà họ Tô, cho dù chỉ là một tên gác cửa của nhà họ Tô cô ta cũng không đủ trình.
Cho nên cô ta nhất định phải cẩn thận, luôn phải cẩn thận…
Bà cụ Tô nhíu mày: "Tôi không thích tên tiếng nước ngoài."
Mã Lâm Camilla vội vàng nói: "Thật sự lỗi, vậy bà gọi tôi là Tiểu Mã là được rồi!"
Bà cụ Tô cũng lười nói thêm gì, dù sao cũng chỉ là chọn quần áo, chọn nhanh cho xong là được rồi, người như vậy sau này cũng không gặp lại nữa.
"Qua bên này đi!" Bà cụ Tô dẫn Mã Lâm Camille đi ra phía sau.
Mã Lâm liên tục nói lời cảm ơn, sống lưng dựng thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng giữ sự chuyên nghiệp.
Nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán.
Người đàn ông cao nhất kia thật sự hợp thẩm mỹ của cô ta, làm trái tim cô ta dao động!
Nhưng phỏng chừng rất khó xuống tay...
Cũng may ba người khác cũng không tệ, trước mắt cô ta có thể chọn bừa một người dán bùa đào hoa lên đã rồi sau đó cứ từ từ tính tiếp cũng được…
Ví dụ như dán bùa lên người chú cún con kia để anh yêu cô ta mãi không buông được, muốn từ chối cũng không thành, sau đó nhanh chóng đi cầu một lá bùa khác…
Có được lòng tin rồi mới có thể dán lên người tiếp theo.
Nhưng vẫn muốn dán lên người tổng giám đốc Tô nhất, nhất thời Mã Lâm bị khó lựa chọn.
Túc Bảo đi theo bên cạnh, chỉ cảm thấy dì này thoạt nhìn đang rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại đang suy tính rất nhiều."
"Dì Mã, dì đang nghĩ gì vậy?"
Mã Lâm hoàn hồn, vội vàng nói: "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ size nào sẽ vừa với mọi người thôi!"
Mã Lâm ổn định lại tinh thần, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân.
Bình tĩnh!
Trước tiên phải làm chuyện cần làm, nghiêm túc làm cho tốt, nếu không cho dù ở lại nhà họ Tô thêm một chút cô ta cũng ở không nổi nữa.
Lỡ như bị bà cụ Tô không thích, thẳng tay đuổi đi thì dù một chút cơ hội cô ta cũng không có.
Mã Lâm nghĩ, âm thầm hít sâu một hơi, nhưng không biết có phải do sự bất an trong tiềm thức hay không, cô ta vô thức dùng ngón tay miết ép miệng túi áo của mình xuống.
Động tác nhỏ này người khác không dễ gì có thể phát hiện ra, nhưng vừa hay chiều cao của Túc Bảo tương đối thấp, nên có thể bắt gặp động tác ngang tầm mắt này…
Chương 393: Bị một con chim đánh bại
Tiểu Ngũ trên đầu Túc Bảo rung chân đắc ý, lầm bầm lầu bầu "Có một con quỷ vào trong Cổ phủ, con quỷ này có đến một trăm lẻ tám âm mưu, mọi người giữ vững tinh thần nâng cao cảnh giác, đánh quỷ trả lại núi sông!"
Mã Lâm: "..."
Cái quỷ gì vậy, con chim này ăn nói lộn xộn gì thế, câu trước đang nói Cổ phủ tự dưng câu sau lại đánh tà đuổi ma, đúng là quá kỳ quái!
"Con vẹt này thật đáng yêu!" Mã Lâm cười khen một câu.
Túc Bảo còn chưa nói chuyện, Tiểu Ngũ lập tức nói: "Lão Lục nhà ta cũng rất đáng yêu, ngươi có muốn xem thử không!"
Mã Lâm sửng sốt.
Con chim này lại có thể nói chuyện với người?!
Lúc này cô ta thật sự bị hấp dẫn, ngạc nhiên nói: "Lão Lục nhà mi là ai vậy?"
Tiểu Ngũ ra lệnh cho Huyền Linh đã mai phục sẵn ở đầu cầu thang một tiếng: "Lão Lục, lên!"
Huyền Linh đã nhịn nó đủ lắm rồi!
Lão Lục cái gì mà lão Lục, mi mới là lão Lục!
Huyền Linh lao vèo xuống dưới, "meo" lên một tiếng, giẫm một chân lên mặt Mã Lâm mượn lực giảm xóc nhào về phía Tiểu Ngũ.
Mã Lâm hoảng sợ, kinh hoàng ngã ngồi xuống mặt đất hét lên một tiếng: "A…"
Túc Bảo cảm giác mình một cái đầu đều biến thành hai cái lớn, sắp biến thành Bảo đầu to rồi.
Bé vừa bắt lấy Tiểu Ngũ để bảo vệ nó, vừa phải dạy dỗ con mèo: "Huyền Linh! Không được làm vậy! Cào người khác là hư!"
"Tiểu Ngũ! Không thể xúi giục mèo con làm chuyện xấu!"
Thật sự là "gà bay chó sủa"... Làm bé con bận muốn chết!
Bà cụ Tô há miệng, vội vàng gọi người mang hòm thuốc đến cho Mã Lâm.
Mộc Quy Phàm không biết từ lúc nào cũng đến xem náo nhiệt, ôm cánh tay tựa vào một bên, giọng điệu có vài phần thờ ơ, nhưng nếu nghe kỹ thì lại toát ra ý lạnh trong lời nói: "Cào người khác đúng hay là sai thì phải xem thử người bị cào là ai nữa."
Mã Lâm xấu hổ cười cười, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Người đàn ông này thật sự rất khó đối phó, giống như đã biết mục đích của cô ta.
Huyền Linh vừa vặn đi qua bên chân Mộc Quy Phàm, Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn thoáng qua, khen: "Không sai, đêm nay thưởng cho ngươi thêm nửa con cá tuyết."
Huyền Linh: …
Bà cụ Tô đau đầu, nhẫn nhịn nói: "Mộc Quy Phàm!"
Mộc Quy Phàm lập tức đứng thẳng người lên, ngoài miệng cười nhưng trong lòng lạnh toát, anh giơ tay: "Là lỗi của tôi, để tạ lỗi thì mọi người cứ chọn quần áo đi, chọn xong thì đích thân tôi sẽ đưa lên, thế nào?"
Trong lòng bà cụ Tô thấy bất đắc dĩ.
Tập đoàn Tô thị và DR ít nhiều có chút quan hệ hợp tác, vốn nghĩ để Mã Lâm này đưa quần áo đến, chút nữa bà bỏ ra năm mười phút chọn đại hai bộ quần áo rồi đuổi cô ta đi là được rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, mặt người ta bị mèo cào bị thương rồi, không thể không gọi người đến xử lý vết thương cho cô ta một chút.
"Bà cụ Tô, tôi không sao, tôi chỉ bị hoảng sợ chút thôi."Mã Lâm đứng lên, nói.
Đáy lòng cô ta thầm kinh hãi, họ Mộc? Vậy thì không phải là người của nhà họ Tô, thật đáng tiếc...
Trước mắt quan trọng nhất vẫn là làm chuyện chính, tên họ Mộc này đừng hòng cướp cơ hội đưa quần áo của cô ta.
Mã Lâm đang muốn nói chuyện, kết quả chỉ thấy Tô Dĩnh Nhạc nghe tiếng đi tới.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Mã Lâm lại ngây ngẩn cả người.
Này này này...
Đây là con thứ mấy của nhà họ Tô vậy?!
Hình thể của người này cũng hơi giống tên họ Mộc kia, cái vẻ cao ráo khỏe mạnh do thường xuyên tập luyện mới có, khẳng định chính là cơ trưởng kia!
Trong nháy mắt Mã Lâm đã có quyết định, cơ trưởng trước mắt này dịu dàng nho nhã, tiếp cận người này là tốt nhất, tấm bùa đào hoa trong tay nàng cứ dán lên người anh trước rồi tính!
Túc Bảo giữ chặt tay bà cụ Tô, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, chúng ta không mua quần áo được không?"
Bà cụ Tô vỗ vỗ mu bàn tay Túc Bảo.
Ngay từ đầu bà đã nhìn ra, Mã Lâm này có chút giống với mấy tiểu Anh Đào lần trước, nhưng bà cũng biết, những phản ứng này của Mã Lâm đều là bình thường.
Đối mặt với mấy đứa con trai của bà, bà cũng hiếm khi thấy có ai không phân tâm.
Việc nhất thời phân tâm bà cũng hiểu được, đùa giỡn thể hiện chút khôn vặt cũng có thể chấp nhận, nhưng đến bây giờ bà cụ Tô vẫn cảm thấy cô ta có chút gì đó không đúng.
Còn chỗ nào không đúng thì bà chưa nói được.
Bà cụ Tô dứt khoát nói: "Thật xin lỗi, mèo trong nhà quen thói thích làm gì thì làm rồi, tôi thấy cô cũng bị thương rồi, thôi hôm nay tới đây thôi. Cô về cứ gửi quần áo tới thôi là được rồi, không cần phải vất vả chạy đi chạy lại đâu."
"Cô mau về tranh thủ đi tiêm phòng đi, chi phí hết bao nhiêu nhà họ Tô chúng tôi sẽ cho người trả."
"Quần áo hôm nay cô cứ để ở đây, sau khi chúng tôi chọn xong sẽ cho người đưa về lại tiệm."
Mã Lâm nghe thấy thế không biết phải làm sao?
Hết cơ hội rồi!
Còn chưa xuống tay, chỉ vì một con mèo mà được mời ra ngoài, cô ta có chết cũng không cam tâm, được không?
"Tôi không sao đâu bà cụ Tô." Mã Lâm lộ ra vẻ mặt khẩn cầu: "Mọi người là khách hàng quan trọng nhất của DR chúng tôi, nếu như hôm nay tôi đi về như thế này thì quá không chuyên nghiệp rồi. Chuyện như vậy DR chúng tôi tuyệt đối không cho phép…"
Túc Bảo chen miệng: "Bên mấy người không cho phép, bọn tôi phải phối hợp sao? Vậy mấy người là lớn nhất, ý kiến của khách hàng bọn tôi không quan trọng xíu nào."
Mã Lâm: "..."
"Không phải, tôi không có ý này…"
Bà cụ Tô đã gọi chú Nhiếp tới.
Lúc này bà muốn nể mặt người ta nên cũng cố ý bảo vệ một chút
Nhưng một khi bà đã muốn kết thúc một chuyện, người khác dù lễ phép hay khách khí thế nào đương nhiên cũng không thể thay đổi quyết định của bà.
Chú Nhiếp thuần thục dùng tay làm dấu mời: "Quản lý Mã mời đi bên này, dì Ngô sẽ xử lý vết thương cho cô, hòm đồ để bên này là được rồi."
Mã Lâm bất đắc dĩ, cô ta là người thông minh, cô ta biết nếu tiếp tục dây dưa thì sẽ chọc đến bà cụ Tô, khiến bà ấy không thích.
Việc này tuyệt đối không được, nếu cô ta muốn gả vào nhà họ Tô thì bà cụ Tô chính là mẹ chồng tương lai của cô ta đấy.
Làm sao có thể để cho mẹ chồng tương lai có ấn tượng không tốt với cô ta được chứ?
Cho nên Mã Lâm vô cùng áy náy xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, là do tôi quá không chuyên nghiệp, mong bà tha thứ! Tôi sẽ để quần áo lại đây, nếu có gì cần xin bà cứ tìm tôi bất cứ lúc nào…"
Cô ta vừa nói, vừa lấy rút từ trong ví ra một tờ giấy muốn lau vết thương trên mặt, sau đó cố hết sức kéo cái hòm…
Thuận thế tới gần Tô Dĩnh Nhạc.
"Ui da…" Mã Lâm ngã về phía Tô Dĩnh Nhạc.
Tiểu Ngũ lại kêu to quang quác: "Cô ta ngã rồi! Cô cuối cùng cũng ngã rồi! Phạt đền, phạt đền! Đây là một pha vào bóng rất ác độc!"
Mọi người: "..."
Mã Lâm: "..."
Mẹ nó chứ... Con chim chết tiệt này...
Mã Lâm đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nào là có thể bà cụ sẽ nhìn ra cô ta có lòng riêng không sạch sẽ nên đuổi cô ta đi, hay là bị bắt gặp ngay lúc đang dán bùa…
Nhưng chưa từng nghĩ tới, cô ta lại bị một con chim hạ gục!
Cô ta không phục!
Mã Lâm Camille che giấu tâm tư rất tốt, vừa cười vừa giải thích: "Không phải như vậy, Camille là tên tiếng Anh của tôi…"
Túc Bảo hiểu được.
Giống như tên quỷ nước ngoài giả bị bắt lần trước vậy?
Không thích tên tổ tiên đặt cho, chỉ thích tên nước ngoài.
Bà cụ Tô đi ra, đầu tiên là nói với Túc Bảo: "Túc Bảo, không được làm như vậy đâu, làm thế không lễ phép".
Tuy rằng không phải lỗi của Túc Bảo, trẻ con còn nhỏ mà, có nhiều chuyện chưa biết.
Nhưng nên dạy vẫn phải dạy.
Túc Bảo gật đầu nói: "Con biết rồi bà ngoại."
Bà cụ Tô lúc này mới đánh giá Mã Lâm Camille một cái, nói: "Vào đi!"
Mã Lâm Camille vội vàng vào cửa, trước khi vào cửa còn vô cùng chuyên nghiệp tự mình lấy bao chân ra mặc vào, đeo găng tay vào.
Kết quả vừa ngẩng đầu đập vào mắt toàn những anh chàng chân dài đang nhìn cô ta.
Một người sắc mặt ngăm đen nhưng lại lộ ra vẻ đẹp trai nghiêm nghị bất ngờ.
Một người trầm mặc không nói, nhưng không che giấu được vẻ ngoài anh tuấn của mình.
Một người hơi lộ vẻ gầy gò, nhưng ánh mắt sắc bén, khí chất ấm áp, nhìn trẻ tuổi nhất… Nhìn giống như một chú cún con!
Khiến cho cô ta rung động nhất là người cao nhất, khí thế của người này không thua kém Tô Nhất Trần chút nào! Khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng, kiêu ngạo lại phóng khoáng!
Trong lòng Mã Lâm Camille kích động, vụ làm ăn hôm nay lời to rồi!
Không ngờ trong một lần có thể gặp được đến năm người trong số tám người con của nhà họ Tô!
Tuy rằng bỏ lỡ tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng như băng Tô Nhất Trần, nhưng sàng lọc một chút, cuối cùng còn có một người khác làm người ta hài lòng!
Nhưng mà người đàn ông này nhìn cũng không phải kiểu dễ chọc, đôi mắt lạnh giống như có thể xuyên nhìn thấu tâm tư của cô ta, Mã Lâm Camille vội vàng cúi đầu.
Đây hẳn là một trong hai người thần bí nhất nhà họ Tô, chỉ là không biết hắn là Tô Vân Triều hay là Tô Cẩn Mặc...
Mã Lâm ổn định tinh thần, tập trung nói chuyện với bà cụ Tô: "Bà cụ Tô bà khỏe chứ? Tôi là Mã Lâm Camille, bà có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Camille… Vô cùng xin lỗi, ta có chút đường đột, nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt thì có lẽ người bình thường nào cũng sẽ có một chút phần tâm, bà cụ Tô đúng thật là có phúc quá!"
Mã Lâm Camille có chút khôn vặt, sợ sự phân tâm trong nháy mắt của mình bị bà cụ Tô không thích, cô ta lựa chọn thanh minh cho bản thân trước.
Hơn nữa cô ta hiểu rất rõ một điều, nếu như không có lá bùa kia thì cô ta không là gì cả. Đừng nói đến tám người con của nhà họ Tô, cho dù chỉ là một tên gác cửa của nhà họ Tô cô ta cũng không đủ trình.
Cho nên cô ta nhất định phải cẩn thận, luôn phải cẩn thận…
Bà cụ Tô nhíu mày: "Tôi không thích tên tiếng nước ngoài."
Mã Lâm Camilla vội vàng nói: "Thật sự lỗi, vậy bà gọi tôi là Tiểu Mã là được rồi!"
Bà cụ Tô cũng lười nói thêm gì, dù sao cũng chỉ là chọn quần áo, chọn nhanh cho xong là được rồi, người như vậy sau này cũng không gặp lại nữa.
"Qua bên này đi!" Bà cụ Tô dẫn Mã Lâm Camille đi ra phía sau.
Mã Lâm liên tục nói lời cảm ơn, sống lưng dựng thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng giữ sự chuyên nghiệp.
Nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán.
Người đàn ông cao nhất kia thật sự hợp thẩm mỹ của cô ta, làm trái tim cô ta dao động!
Nhưng phỏng chừng rất khó xuống tay...
Cũng may ba người khác cũng không tệ, trước mắt cô ta có thể chọn bừa một người dán bùa đào hoa lên đã rồi sau đó cứ từ từ tính tiếp cũng được…
Ví dụ như dán bùa lên người chú cún con kia để anh yêu cô ta mãi không buông được, muốn từ chối cũng không thành, sau đó nhanh chóng đi cầu một lá bùa khác…
Có được lòng tin rồi mới có thể dán lên người tiếp theo.
Nhưng vẫn muốn dán lên người tổng giám đốc Tô nhất, nhất thời Mã Lâm bị khó lựa chọn.
Túc Bảo đi theo bên cạnh, chỉ cảm thấy dì này thoạt nhìn đang rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại đang suy tính rất nhiều."
"Dì Mã, dì đang nghĩ gì vậy?"
Mã Lâm hoàn hồn, vội vàng nói: "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ size nào sẽ vừa với mọi người thôi!"
Mã Lâm ổn định lại tinh thần, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân.
Bình tĩnh!
Trước tiên phải làm chuyện cần làm, nghiêm túc làm cho tốt, nếu không cho dù ở lại nhà họ Tô thêm một chút cô ta cũng ở không nổi nữa.
Lỡ như bị bà cụ Tô không thích, thẳng tay đuổi đi thì dù một chút cơ hội cô ta cũng không có.
Mã Lâm nghĩ, âm thầm hít sâu một hơi, nhưng không biết có phải do sự bất an trong tiềm thức hay không, cô ta vô thức dùng ngón tay miết ép miệng túi áo của mình xuống.
Động tác nhỏ này người khác không dễ gì có thể phát hiện ra, nhưng vừa hay chiều cao của Túc Bảo tương đối thấp, nên có thể bắt gặp động tác ngang tầm mắt này…
Chương 393: Bị một con chim đánh bại
Tiểu Ngũ trên đầu Túc Bảo rung chân đắc ý, lầm bầm lầu bầu "Có một con quỷ vào trong Cổ phủ, con quỷ này có đến một trăm lẻ tám âm mưu, mọi người giữ vững tinh thần nâng cao cảnh giác, đánh quỷ trả lại núi sông!"
Mã Lâm: "..."
Cái quỷ gì vậy, con chim này ăn nói lộn xộn gì thế, câu trước đang nói Cổ phủ tự dưng câu sau lại đánh tà đuổi ma, đúng là quá kỳ quái!
"Con vẹt này thật đáng yêu!" Mã Lâm cười khen một câu.
Túc Bảo còn chưa nói chuyện, Tiểu Ngũ lập tức nói: "Lão Lục nhà ta cũng rất đáng yêu, ngươi có muốn xem thử không!"
Mã Lâm sửng sốt.
Con chim này lại có thể nói chuyện với người?!
Lúc này cô ta thật sự bị hấp dẫn, ngạc nhiên nói: "Lão Lục nhà mi là ai vậy?"
Tiểu Ngũ ra lệnh cho Huyền Linh đã mai phục sẵn ở đầu cầu thang một tiếng: "Lão Lục, lên!"
Huyền Linh đã nhịn nó đủ lắm rồi!
Lão Lục cái gì mà lão Lục, mi mới là lão Lục!
Huyền Linh lao vèo xuống dưới, "meo" lên một tiếng, giẫm một chân lên mặt Mã Lâm mượn lực giảm xóc nhào về phía Tiểu Ngũ.
Mã Lâm hoảng sợ, kinh hoàng ngã ngồi xuống mặt đất hét lên một tiếng: "A…"
Túc Bảo cảm giác mình một cái đầu đều biến thành hai cái lớn, sắp biến thành Bảo đầu to rồi.
Bé vừa bắt lấy Tiểu Ngũ để bảo vệ nó, vừa phải dạy dỗ con mèo: "Huyền Linh! Không được làm vậy! Cào người khác là hư!"
"Tiểu Ngũ! Không thể xúi giục mèo con làm chuyện xấu!"
Thật sự là "gà bay chó sủa"... Làm bé con bận muốn chết!
Bà cụ Tô há miệng, vội vàng gọi người mang hòm thuốc đến cho Mã Lâm.
Mộc Quy Phàm không biết từ lúc nào cũng đến xem náo nhiệt, ôm cánh tay tựa vào một bên, giọng điệu có vài phần thờ ơ, nhưng nếu nghe kỹ thì lại toát ra ý lạnh trong lời nói: "Cào người khác đúng hay là sai thì phải xem thử người bị cào là ai nữa."
Mã Lâm xấu hổ cười cười, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Người đàn ông này thật sự rất khó đối phó, giống như đã biết mục đích của cô ta.
Huyền Linh vừa vặn đi qua bên chân Mộc Quy Phàm, Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn thoáng qua, khen: "Không sai, đêm nay thưởng cho ngươi thêm nửa con cá tuyết."
Huyền Linh: …
Bà cụ Tô đau đầu, nhẫn nhịn nói: "Mộc Quy Phàm!"
Mộc Quy Phàm lập tức đứng thẳng người lên, ngoài miệng cười nhưng trong lòng lạnh toát, anh giơ tay: "Là lỗi của tôi, để tạ lỗi thì mọi người cứ chọn quần áo đi, chọn xong thì đích thân tôi sẽ đưa lên, thế nào?"
Trong lòng bà cụ Tô thấy bất đắc dĩ.
Tập đoàn Tô thị và DR ít nhiều có chút quan hệ hợp tác, vốn nghĩ để Mã Lâm này đưa quần áo đến, chút nữa bà bỏ ra năm mười phút chọn đại hai bộ quần áo rồi đuổi cô ta đi là được rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, mặt người ta bị mèo cào bị thương rồi, không thể không gọi người đến xử lý vết thương cho cô ta một chút.
"Bà cụ Tô, tôi không sao, tôi chỉ bị hoảng sợ chút thôi."Mã Lâm đứng lên, nói.
Đáy lòng cô ta thầm kinh hãi, họ Mộc? Vậy thì không phải là người của nhà họ Tô, thật đáng tiếc...
Trước mắt quan trọng nhất vẫn là làm chuyện chính, tên họ Mộc này đừng hòng cướp cơ hội đưa quần áo của cô ta.
Mã Lâm đang muốn nói chuyện, kết quả chỉ thấy Tô Dĩnh Nhạc nghe tiếng đi tới.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Mã Lâm lại ngây ngẩn cả người.
Này này này...
Đây là con thứ mấy của nhà họ Tô vậy?!
Hình thể của người này cũng hơi giống tên họ Mộc kia, cái vẻ cao ráo khỏe mạnh do thường xuyên tập luyện mới có, khẳng định chính là cơ trưởng kia!
Trong nháy mắt Mã Lâm đã có quyết định, cơ trưởng trước mắt này dịu dàng nho nhã, tiếp cận người này là tốt nhất, tấm bùa đào hoa trong tay nàng cứ dán lên người anh trước rồi tính!
Túc Bảo giữ chặt tay bà cụ Tô, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, chúng ta không mua quần áo được không?"
Bà cụ Tô vỗ vỗ mu bàn tay Túc Bảo.
Ngay từ đầu bà đã nhìn ra, Mã Lâm này có chút giống với mấy tiểu Anh Đào lần trước, nhưng bà cũng biết, những phản ứng này của Mã Lâm đều là bình thường.
Đối mặt với mấy đứa con trai của bà, bà cũng hiếm khi thấy có ai không phân tâm.
Việc nhất thời phân tâm bà cũng hiểu được, đùa giỡn thể hiện chút khôn vặt cũng có thể chấp nhận, nhưng đến bây giờ bà cụ Tô vẫn cảm thấy cô ta có chút gì đó không đúng.
Còn chỗ nào không đúng thì bà chưa nói được.
Bà cụ Tô dứt khoát nói: "Thật xin lỗi, mèo trong nhà quen thói thích làm gì thì làm rồi, tôi thấy cô cũng bị thương rồi, thôi hôm nay tới đây thôi. Cô về cứ gửi quần áo tới thôi là được rồi, không cần phải vất vả chạy đi chạy lại đâu."
"Cô mau về tranh thủ đi tiêm phòng đi, chi phí hết bao nhiêu nhà họ Tô chúng tôi sẽ cho người trả."
"Quần áo hôm nay cô cứ để ở đây, sau khi chúng tôi chọn xong sẽ cho người đưa về lại tiệm."
Mã Lâm nghe thấy thế không biết phải làm sao?
Hết cơ hội rồi!
Còn chưa xuống tay, chỉ vì một con mèo mà được mời ra ngoài, cô ta có chết cũng không cam tâm, được không?
"Tôi không sao đâu bà cụ Tô." Mã Lâm lộ ra vẻ mặt khẩn cầu: "Mọi người là khách hàng quan trọng nhất của DR chúng tôi, nếu như hôm nay tôi đi về như thế này thì quá không chuyên nghiệp rồi. Chuyện như vậy DR chúng tôi tuyệt đối không cho phép…"
Túc Bảo chen miệng: "Bên mấy người không cho phép, bọn tôi phải phối hợp sao? Vậy mấy người là lớn nhất, ý kiến của khách hàng bọn tôi không quan trọng xíu nào."
Mã Lâm: "..."
"Không phải, tôi không có ý này…"
Bà cụ Tô đã gọi chú Nhiếp tới.
Lúc này bà muốn nể mặt người ta nên cũng cố ý bảo vệ một chút
Nhưng một khi bà đã muốn kết thúc một chuyện, người khác dù lễ phép hay khách khí thế nào đương nhiên cũng không thể thay đổi quyết định của bà.
Chú Nhiếp thuần thục dùng tay làm dấu mời: "Quản lý Mã mời đi bên này, dì Ngô sẽ xử lý vết thương cho cô, hòm đồ để bên này là được rồi."
Mã Lâm bất đắc dĩ, cô ta là người thông minh, cô ta biết nếu tiếp tục dây dưa thì sẽ chọc đến bà cụ Tô, khiến bà ấy không thích.
Việc này tuyệt đối không được, nếu cô ta muốn gả vào nhà họ Tô thì bà cụ Tô chính là mẹ chồng tương lai của cô ta đấy.
Làm sao có thể để cho mẹ chồng tương lai có ấn tượng không tốt với cô ta được chứ?
Cho nên Mã Lâm vô cùng áy náy xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, là do tôi quá không chuyên nghiệp, mong bà tha thứ! Tôi sẽ để quần áo lại đây, nếu có gì cần xin bà cứ tìm tôi bất cứ lúc nào…"
Cô ta vừa nói, vừa lấy rút từ trong ví ra một tờ giấy muốn lau vết thương trên mặt, sau đó cố hết sức kéo cái hòm…
Thuận thế tới gần Tô Dĩnh Nhạc.
"Ui da…" Mã Lâm ngã về phía Tô Dĩnh Nhạc.
Tiểu Ngũ lại kêu to quang quác: "Cô ta ngã rồi! Cô cuối cùng cũng ngã rồi! Phạt đền, phạt đền! Đây là một pha vào bóng rất ác độc!"
Mọi người: "..."
Mã Lâm: "..."
Mẹ nó chứ... Con chim chết tiệt này...
Mã Lâm đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nào là có thể bà cụ sẽ nhìn ra cô ta có lòng riêng không sạch sẽ nên đuổi cô ta đi, hay là bị bắt gặp ngay lúc đang dán bùa…
Nhưng chưa từng nghĩ tới, cô ta lại bị một con chim hạ gục!
Cô ta không phục!
Bình luận facebook