• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (27 Viewers)

  • Chương 390-391

Chương 390: Trong mơ chẳng thiếu thứ gì

Người đàn ông nhận lấy chiếc vòng vàng và nói: "Khi trở về, hãy cắt một ít máu của cô rồi ngâm lá bùa vào đó cho đến khi nó hoàn toàn ngấm máu."

Cô gái cảm ơn rối rít, sau đó rời đi.

Về đến nhà, cô ta ngồi trên ghế sô pha, ngày mai cô ta sẽ đi đến trang viên họ Tô - nơi mà không phải ai cũng có thể đặt chân bước vào, có lẽ mỗi năm cô ta chỉ có cơ hội đến đó một lần...

Không biết có bao nhiêu giám đốc của các thương hiệu khác nhìn hau háu vào nhà họ Tô!

Nhà họ Tô chẳng phải gia đình giàu có bình thường, tám người con trai của nhà họ Tô đều là những người ưu tú nhất, chưa kể đến giá trị của họ, xét riêng ngoại hình thôi cũng không ai không đẹp trai.

Nếu có thể làm dâu nhà hào môn…

Năm trăm vạn tệ và chiếc vòng tay vàng có là cái thá gì? Chỉ như hạt cát trong sa mạc bao la…

Cô gái lập tức đứng dậy, nghiến răng cắt chảy máu ngón tay để làm ướt lá bùa...

Kết quả, lá bùa đẫm máu bỗng bật dậy khiến cô ta sợ đến mức quỳ rạp xuống.

Lá bùa quỷ dị quay một vòng rồi lại nằm xuống.

Cô gái kích động đến độ hồn vía suýt chút nữa đã bay lên trời, thực ra cô ta vô tình biết đến vị sư phụ này khi đưa quần áo cho một ngôi sao lớn nào đó.

Quả nhiên là thật!

Bây giờ cô ta bắt đầu nghĩ đến tám người con trai của nhà họ Tô, tất cả đều vô cùng đẹp trai và xuất chúng!

Lão đại Tô Nhất Trần, tổng tài bá đạo của tập đoàn Tô Thị, hình như anh có hai người con, nhưng không rõ mẹ ruột của đứa trẻ là ai, nếu được anh chọn thì cô ta sẽ trở thành đại phu nhân của nhà họ Tô.

Tô Tử Lâm- con trai thứ hai của nhà họ Tô, nghe nói anh là nhà thiết kế, nhưng hình như anh không mấy hứng thú với công việc này, anh cũng có hai đứa con... Tô Tử Lâm đã không phải tổng tài bá đạo mà cưới anh còn phải làm mẹ kế của hai con anh, cô ta cảm thấy không đáng chút nào!

Hình như cô ta từng gặp con trai thứ ba của nhà họ Tô, thông qua nhiều lời bàn tán khác nhau, cô ta biết được anh là một cơ trưởng…. Cũng được đấy!

Con trai thứ tư của nhà họ Tô là ảnh đế Tô Lạc, nếu cô ta có thể thành đôi với anh thì ngày sau, những tin tức chính trên bản tin đều sẽ xoay quanh cô ta…

Người con trai thứ năm hình như là một chủ thầu, ôi người này không ổn rồi, chủ thầu thì có tiền đồ gì cơ chứ? Cô ta nghĩ hoài không ra, điều kiện của nhà họ Tô tốt đến thế, tại sao lão ngũ lại làm công việc như vậy, rõ là mất giá.

Hai người bí ẩn nhất trong tám người con trai của nhà họ Tô chính là người con trai thứ sáu và thứ bảy, dù sao cũng không dò la được chút thông tin gì về hai người này nên tạm thời bỏ qua…

Lão bát là bác sĩ, thôi thì miễn cưỡng chấp nhận vậy…

Cô gái nằm ở trên giường tính toán một phen, cuối cùng phát hiện, tổng tài bá đạo Tô Nhất Trần là sự lựa chọn tốt nhất, cô ta hi vọng ngày mai có thể gặp được anh!

Đang suy nghĩ, cô ta dần chìm vào một giấc mơ ngọt ngào, thậm chí ngủ thiếp đi vẫn không nhịn được cười.

Một đêm ma quỷ với những toan tính.

Trong căn phòng ở tầng hai của nhà họ Tô, Túc Bảo đang say giấc, những tính toán của cô gái kia không liên quan đến bé.

Trời đã sáng, Túc Bảo ngủ đủ giấc nên tự tỉnh dậy.

“Chào buổi sáng ~” Tiểu Ngũ vỗ cánh bay tới: “Chị biết khuyết điểm của em là gì không?” [1].

Sau khi thức dậy vài phút, Túc Bảo vẫn còn ngái ngủ, bé ngơ ngác nhìn Tiểu Ngũ hỏi: "Là cái gì..."

Tiểu Ngũ nghiêng đầu dụi vào mặt Túc Bảo: "Thiếu chút hơi của chị đó mà!" [2].

[1], [2]: Khuyết điểm và thiếu một chút có cùng bính âm.

Túc Bảo: "Ồ."

Tiểu Ngũ: "..."

Không biết từ lúc nào, Cái Chuông lặng lẽ đi tới rồi ngồi xổm ngoài cửa sổ trong tư thế phục kích, nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ lập tức ngậm tóc Túc Bảo bò lên đầu bé.

Sau đó nó thách thức: "Nhào vô, có bản lĩnh cứ xông lên! Ngươi có bản lĩnh cướp đàn ông thì có gan mở cửa, à có gan mở cửa sổ!"

Cái Chuông: "¥......."

Túc Bảo: "?"

Bé ngáp dài, đội một con vẹt lên đầu rồi đi đánh răng rửa mặt.

Sau đó bé thay quần áo, xỏ giày, đi xuống lầu...

Tô Dĩnh Nhạc đang giúp bà cụ Tô bưng bữa sáng đến bàn ăn, nhìn thấy Túc Bảo đáng yêu còn mơ màng ngái ngủ và con vẹt trên đầu...

Anh cười nói: "Con dậy sớm vậy? Muốn ăn cái gì? Cậu ba lấy giúp con."

Hôm nay cậu ba không mặc quần áo ở nhà mà mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần âu màu đen.

Áo sơ mi nhét trong quần, thắt lưng đen đơn giản tôn lên vòng eo thon gọn nhưng đầy rắn chắc, tay áo được xắn lên làm tôn lên sự tùy ý.

Anh có khí chất nho nhã lễ độ và ôn hòa như ngọc, giữa hai lông mày phảng phất nét tao nhã.

Túc Bảo vô thức đi theo cậu ba chân dài, cậu ba của bé đang bưng thứ gì đó đi về phía phòng ăn.

Có lẽ anh muốn nhanh chóng đặt đồ xuống và ôm Túc Bảo nên bước đi rất nhanh.

Đôi chân ngắn ngủn của Túc Bảo đang đuổi theo anh, khi Tô Dĩnh Nhạc quay lại thì thấy Túc Bảo va vào chân anh.

Túc Bảo ôm lấy đôi chân dài của Tô Dĩnh Nhạc, ngẩng đầu xoa mũi, vô tội nói: "Cậu ba, sao bỗng nhiên lại dừng bước?"

Tô Dĩnh Nhạc cong môi hỏi: "Có đói không con?"

Túc Bảo gật mạnh đầu: "Có có!"

Sau đó bé trèo lên ghế rồi ngồi xuống, khoanh hai tay nhỏ trên bàn.

Bé giơ tay nói: "Cậu Ba, con muốn ăn bánh bao sữa chiên!"

Ngửi được mùi thơm, cô bé con đã hoàn toàn tỉnh táo.

Đáy mắt Tô Dĩnh Nhạc như lấp lánh ánh sao, anh đã sớm biết cô bé con sẽ ăn món này.

Bánh bao sữa được chiên trên chảo, có màu vàng nâu, bên ngoài giòn rụm, khi cắn bánh sẽ thấy nhân bánh hấp màu trắng sữa, mềm ngọt bên trong.

Quệt thêm ít phô mai, Túc Bảo có thể ăn ba cái bánh bao một lúc.

Bà cụ Tô nói: "Ăn từ từ thôi con. Lát nữa sẽ có người mang quần áo đến, chúng ta chọn vài bộ. Ngày kia các con sẽ bắt đầu đi học, phải bắt đầu..."

Bà muốn nói phải bắt đầu giờ giấc sinh hoạt đều đặn, đi ngủ sớm và dậy sớm.

Nhưng nghĩ lại, hình như ngày nào Túc Bảo cũng tuân thủ giờ giấc sinh hoạt đều đặn, hiếm khi bé ngủ nướng.

Túc Bảo đang ăn, nói: "Phải bắt đầu cái gì ạ?"

Bà cụ Tô nói: “Đã đến lúc bắt đầu ăn bữa sáng ở trường rồi.”

Hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Được ạ~"

Bà cụ Tô: "..."

Buồn quá, bữa sáng bà làm chưa đủ ngon sao?

Cửa thư phòng tầng hai mở ra, Tô Nhất Trần đi xuống lầu, nhìn thấy Túc Bảo, anh nói: "Túc Bảo, hôm nay con dậy sớm vậy?"

Túc Bảo uống nửa cốc sữa đậu nành, nói: "A ~ dạ, ngủ sớm và dậy sớm ạ!"

Tô Nhất Trần liếc nhìn Tiểu Ngũ trên đầu bé, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngũ, xuống đi."

Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn Cái Chuông đang ở tư thế mai phục phía sau Tô Nhất Trần, lập tức nói: "Không đấy!"

Mọi người: "..."

Thành tinh thật rồi, thành tinh thật rồi!
Chương 391: Cậu cả giấu niềm vui bất ngờ

Lúc Túc Bảo sắp ăn sáng xong, Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm vừa mới dậy.

Tối hôm qua Tô Nhạc Phi phải đến công trường giám sát.

Tô Tử Lâm thì đêm qua phải đến bệnh viện chăm sóc Tô Tử Tích, vừa mới về nhà không được bao lâu, tắm rửa xong mới xuống lầu.

Tô Ý Thâm tối qua có ca cấp cứu nên cũng dậy khá muộn.

Tám anh em đã tụ họp đủ năm người.

"Cậu cả, cậu không đến công ty sao? "Túc Bảo hỏi.

Tô Nhất Trần ngồi ở trên sô pha xử lý công việc, hai chân xếp chồng lên nhau, anh mặt tây trang đen toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc.

"Tối nay phải đi công tác." Tô Nhất Trần nói:" Cho nên buổi sáng không đến công ty."

Túc Bảo nghiêng đầu, Tiểu Ngũ trên đầu cũng nghiêng đầu theo, hai bé đáng yêu tò mò nhìn Tô Nhất Trần.

Túc Bảo hỏi: "Cậu cả phải đi công tác ở đâu vậy, tối có về không?"

Tô Nhất Trần khép máy tính bảng lại, ôm Túc Bảo đặt lên đầu gối, giọng nói lạnh như băng cũng ấm áp hơn một chút: "Không nhanh như vậy được đâu, ước chừng đi cỡ nửa tháng."

Túc Bảo kinh ngạc: "Đi lâu như vậy sao! Đi làm gì thế?"

Tô Nhất Trần nhếch môi cười cười: "Đây là... chuyện cơ mật của công ty."

Chuyện bàn bạc hợp đồng mua đảo rồi bắt đầu thiết kế xây dựng công viên trò chơi ở đó, Tô Nhất Trần vẫn chưa muốn nói với Túc Bảo mấy thứ này.

Anh sẽ đợi cho tới khi bé được năm tuổi sẽ tặng bé hòn đảo này như một món quà sinh nhật.

Túc Bảo lập tức che miệng lại, nghiêm túc gật đầu: "Hiểu rồi, Túc Bảo không hỏi nữa!"

Cơ mật sao, chuyện này vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Ngũ lắc đầu theo liên tục: "Không hỏi không hỏi, tôi không hỏi!"

Tô Nhất Trần bị hai nhóc con này chọc cười.

Bà cụ Tô ngồi bên cạnh lải nhải: "Mấy giờ rồi chị con còn chưa dậy, hai ngày nữa là khai giảng rồi để coi nó sẽ làm như nào."

"Túc Bảo, con đi gọi chị con dậy đi? Lát nữa quản lý sản phẩm của DR sẽ mang quần áo tới nhà, các con chọn mấy bộ quần áo mới chuẩn bị mặc đi khai giảng."

Túc Bảo nhảy khỏi vòng tay của Tô Nhất Trần, vừa chạy lên lầu vừa nói: "Dạ!"

Trong phòng Hân Hân, Hân đầu to đang ngủ say, cô nhóc ôm gối đầu, một chân lơ lửng trên mép giường, sắp chạm xuống sàn nhà, chân kia vắt vẻo trên chăn.

Tiểu Ngũ chớp chớp đôi mắt to như hạt đậu xanh, bắt chước theo một câu thoại phổ biến trong đoạn video ngắn rất chuẩn: "Đây là tạo hình kiểu gì vậy, thật là khác biệt, thật là quá phi thường!"

Túc Bảo đẩy đẩy Hân Hân, ngạc nhiên nói: "Chị Hân Hân, chị ngủ kiểu gì kỳ vậy, sắp rớt xuống sàn nhà đến nơi rồi nè!"

Hân Hân mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy Túc Bảo cảm giác tức giận lười biếng không muốn rời khỏi giường lập tức tan thành mây khói.

Cô nhóc lẩm bẩm: "A... Chị mắc tiểu quá, nên đang định đứng lên đi nhà vệ sinh đấy… Nhưng mà trong mơ chị cứ tìm nhà vệ sinh tìm mãi tìm mãi mà không thấy… Sau đó chị tỉnh dậy…"

Lúc mới tỉnh dậy vẫn còn nhớ rõ là mình muốn đi vệ sinh nhưng mà sao vừa đặt chân xuống dưới giường thì lại bỗng nhiên quên mất?

Rồi sau đó ngủ thiếp đi.

Hân Hân ngồi dậy, đột nhiên "a" lên một tiếng, nói" "Phải đi tè, tè ra quần rồi, tè ra quần mất rồi, không chịu nỗi nữa rồi!"

Vừa nói vừa ôm mông chạy vào nhà vệ sinh.

Túc Bảo ngạc nhiên một lát, nghi hoặc nói: "Sắp tè ra quần rồi sao phải bịt mông?"

Tiểu Ngũ nghiêng đầu: "Hay là che miệng?"

Túc Bảo: "..."

Sau khi gọi chị Hân Hân dậy, Túc Bảo đang muốn đi tìm anh nhỏ, chợt nghe Mộc Quy Phàm ở dưới lầu gọi: "Túc Bảo".

Ánh mắt Túc Bảo sáng ngời: "Ba ba, con tới đây!"

Bé chạy bình bịch xuống lầu, khi chỉ còn hai bậc cầu thang bé nhảy thẳng xuống dưới luôn, Mộc Quy Phàm bắt chuẩn xác ôm lấy bé.

Túc Bảo vui vẻ cười ha ha, hỏi: "Ba ba, lần sau nếu con nhảy thẳng từ lầu hai xuống thì ba có thể bắt được con không?"

Mộc Quy Phàm: "Đương nhiên rồi, con nhảy từ tầng mười xuống ba cũng có thể đỡ được con."

Bà cụ Tô: "Khụ khụ!"

Mộc Quy Phàm đổi giọng nói tiếp: "Nhưng như vậy rất nguy hiểm, chúng ta ngàn vạn lần không thể làm như vậy."

Túc Bảo: "Dạ được~"

Mộc Quy Phàm nói với Túc Bảo đã bắt được người đàn ông đầu trọc rồi.

Sau khi thẩm vấn kỹ càng một hồi thì cũng chỉ có thể xác định được là gã đưa giấy da người cho Tô Dĩnh Nhạc và con quỷ áo cưới tân nương trong nhà ma là do gã thả ra thôi, vẫn chưa biết mục đích của gã là gì.

Còn về chuyện vì sao áo cưới tân nương lại đi theo anh ấy thì tối nay có thể hỏi thẳng áo cưới tân nương luôn.

Mộc Quy Phàm hỏi: "Sư phụ con vẫn chưa về sao?"

Túc Bảo lắc đầu: "Lúc sư phụ rời đi đã nói phải đi tương đối lâu, nhưng nếu có chuyện khẩn cấp tìm thì có thể gọi điện thoại cho sư phụ."

Mộc Quy Phàm: "Gọi điện thoại?"

Túc Bảo ghé sát bên tai Mộc Quy Phàm, nói: "Thiêu hủy lá bùa sư phụ cho thì người sẽ biết á!"

Mộc đạo sĩ tỏ vẻ cái "gọi điện thoại" này đúng là rất tiên tiến, muốn học!

Chờ Hân Hân ăn cơm no thì cũng sắp tới mười giờ rồi, bảo vệ đến thông báo nói quản lý sản phẩm của DR tới, bà cụ Tô gật đầu cho người dẫn vào.

Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ, vừa lúc phải ra ngoài.

"Túc Bảo, cậu cả đi trước đây. Hai ngày nữa khai giảng nhớ phải ngoan đấy, nghe lời bà ngoại." Anh dặn dò.

Lần này đi mất tận nửa tháng.

Suốt cả nửa tháng không được nhìn thấy bảo bối nhỏ ngoan ngoãn của nhà bọn họ, lần đầu tiên trong lòng Tô Nhất Trần nảy sinh cảm giác không nỡ.

Tô Tử Du không ngẩng đầu lên nói: "Ba mau đi đi! Con với anh đi lâu như vậy cũng chưa thấy ba như thế này bao giờ."

Tô Tử Chiến lãnh đạm đáp lại: "Tô tổng giám đốc, nhớ thanh toán."

Tô Nhất Trần: "..."

Đúng là con gái vẫn tốt!

Túc Bảo vươn tay: "Cậu cả ôm một cái!"

Tô Nhất Trần cúi người khom lưng, Túc Bảo hôn lên mặt anh một cái, tiểu đại nhân như dặn dò: "Phải chú ý an toàn nha, ăn cơm đúng giờ, mười giờ phải ngủ nha! Không được chạy lung tung với người lạ!"

Bé con này chọc cho mọi người dở khóc dở cười.

Tô Nhất Trần cong khóe môi cười, cuối cùng không nhịn được, hôn lên trán Túc Bảo một cái: "Ừ, được rồi."

Anh xách cặp công văn, chỉnh lại cà vạt xoay người ra ngoài.

Lúc quản lý sản phẩm của DR kéo hai cái rương lớn vào cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Nhất Trần ra khỏi cửa.

Trên mặt anh vẫn còn lại vẻ cưng chiều ấm áp đối lập hoàn toàn với khí chất cấm dục lạnh lùng cao ngạo.

Liếc mắt một cái, quản lý sản phẩm của DR sợ ngây người!

Đây là người đứng đầu nhà họ Tô, tổng giám đốc bá đạo của tập đoàn Tô thị, Tô Nhất Trần!

Bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể thấy thoáng qua ở trên tin tức tài chính kinh tế, không ngờ nhìn thấy người thật còn đẹp trai hơn trên TV rất nhiều…

Quản lý sản phẩm mê mẩn, nhất thời ngây ngẩn cả người, thất thần......

Tô Nhất Trần lạnh lùng nhìn cô ta một cái, đi né sang một bên.

Phía sau là giọng sữa đáng yêu của bé con Túc Bảo: "Bye bye cậu cả!

Tô Nhất Trần quay đầu lại, vẫy vẫy tay, lúc này mới lên xe đi.

Quản lý sản phẩm của DR lúc này mới hoàn hồn, nhất thời ảo não không thôi!

Vừa rồi Tô tổng giám đốc đi qua cạnh cô ta, khoảng cách gần như vậy, cơ hội tốt biết bao!

Vậy mà cô ta lại phân tâm, hoàn toàn không nghĩ tới việc tiện tay dán bùa lên.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết khi nào mới có thể gặp mặt ở khoảng cách gần như vậy...

Quản lý sản phẩm của DR hối hận đến mức âm thầm hộc máu, chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn về Túc Bảo đang đứng ở cửa, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười nói: "Xin chào, là Tô tiểu tiểu thư sao? Tôi là quản lý sản phẩm của DR, tên tôi là Mã Lâm Camille và rất vui được phục vụ."

Túc Bảo: "..."

Bé quan sát Mã Lâm Camille một chút, tên của người này kỳ cục thiệt đó!

Không giống tên người Trung Quốc chút nào.

Chẳng lẽ cô ta tên là Mã Lâm, còn kẹt hạt gạo phía sau ý là kẹt thật đó hả?

Cô ta không sao chứ. Cần giúp đỡ không?

Túc Bảo cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng hỏi: "Sao cô lại bị kẹt hạt gạo vậy? Hạt gạo kẹt ở đâu? Kẹt trong mũi sao?"

Tiểu Ngũ nói tiếp: "Hạt gạo trong mũi! Cẩn thận cô ta sẽ phóng rỉ mũi ra tấn công chúng ta đấy!"

Sắc mặt Mã Lâm Camille cứng đờ...

Nhóc con nhà họ Tô này, thật không lễ phép!

Nghe nói là được đón từ nông thôn về, quả nhiên là như thế - ngay cả cái tên ngoại quốc Camille cũng không biết đọc như thế nào.

Khí chất của tiểu thư hào môn được ăn sâu vào xương tủy nhưng Tô tiểu tiểu thư này hoàn toàn không có thứ đó…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom