-
Chương 315: Túc Bảo hất bay cái bàn
Kỷ Trường hé mắt nói: “Đàn tế này đang tiến hành một nghi thức nào đó, mấy con búp bê ở trước mặt chính là tế phẩm dùng cho nghi thức này…”
Dùng “người” làm tế phẩm, thật sự quá độc ác. Nếu bây giờ không phải xã hội pháp trị, có lẽ bọn họ sẽ dùng hẳn người sống làm tế phẩm luôn ấy chứ.
Nhưng quả thật có một người sống đang làm tế phẩm, đó chính là Cố Thất Thất.
Sau đợt cúng tế này, tất cả sự sống và khí vận của Cố Thất Thất sẽ bị cướp hết. Không quá hai tháng cô ấy sẽ bất ngờ qua đời vì bệnh tật.
Hiện tại Cố Thất Thất vẫn không hề hay biết gì cả, cô ấy đang ngồi ở vị trí phát ngôn viên, nở nụ cười thân thiện chụp ảnh chung với người khác.
Kỷ Trường cau mày nói: “Túc Bảo, con đợi ở đây đi, sư phụ sẽ dạy con cách phá hủy nghi thức này… Con chỉ cần hất rơi bát hương đặt trước bàn thờ là được, con có thấy sợi dây tơ hồng kia không? Kéo đứt nó rồi đổi hướng của đống cúng phẩm búp bê kia là được… Túc Bảo??”
Kỷ Trường còn chưa nói hết Túc Bảo đã xông tới.
Hắn trợn tròn hai mắt: “!!”
Túc Bảo lẩm bẩm trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trở nên hung dữ: “Hất, hất, sư phụ bảo hất hết mấy cái này đi!”
Bé kêu lên một tiếng rồi hất bay bàn thờ.
Sau đó còn giẫm một cước lên đống hương rơi trên mặt đất, dùng cả hai chân để giẫm.
Khi người khác chưa kịp phản ứng, bé đã giẫm lên một chiếc ghế đẩu rồi leo lên bàn dài, một âm thanh lớn phát ra… Sau một tiếng động kinh hoàng, bảy tám con búp bê đặt trước đàn tế đều rơi hết xuống đất và bị đập vỡ.
Túc Bảo quay đầu nhìn một cái, à à, sư phụ còn bảo phải kéo đứt dây đỏ nữa.
Túc bảo nắm lấy dây đỏ, nhe răng trợn mắt mà cắn, dùng cả tay lẫn miệng kéo đứt.
Bé như một con mãnh thú nhỏ, gương nanh múa vuốt, tháo dỡ nhà một cách bạo lực, lấy sức mình hủy diệt cả đàn tế.
Kỷ Trường trợn tròn mắt.
Bàn tay đang cầm lấy chậu sắt của Tô Tử Du đông cứng giữa không trung.
Tô Tử Chiến và Tô Nhất Trần chạy thẳng tới đây.
Cố Thịnh Thuyết đang suy nghĩ “lát nữa mình sẽ làm cái này, cái này, cả cái này nữa…” ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn, đờ mờ, tháp của cô bé đâu rồi?
Cô bé mất tháp rồi!
Cố Thịnh Thuyết sững sờ trong chốc lát rồi tức giận đến run lên.
Lần nào cũng như vậy, lần nào cũng như vậy, đáng ghét!
Lúc này người dân đứng quanh quảng trường kịp hoàn hồn lại, những người tham gia triển lãm búp bê (triển lãm Anime) vừa hoảng hốt vừa tức giận, ai cũng la hét trong hoảng loạn.
“Là con cái nhà ai! Làm gì thế hả!”
“Trời ơi, đứa trẻ này quá ghê gớm rồi!”
“Mẹ nó, phụ huynh của cô bé này đâu? Phụ huynh trông coi kiểu gì thế hả!”
Có người hung hăng tiến lên bắt lấy cánh tay Túc Bảo, muốn kéo bé xuống dưới!
Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lẽo, anh định bước lên.
Nhưng có một bóng người màu đen còn nhanh hơn cả anh ấy, bóng người đó bay qua nhanh như tia chớp ôm Túc Bảo vào lòng, đồng thời cũng ném văng người kia ra ngoài!
Mộc Quy Phàm!
Sao anh lại ở đây.
Nhìn anh bạn muốn ngăn cản đứa trẻ hư đốn kia song lại bị đánh bay ra ngoài, sự tức giận của mọi người đã đạt tới đỉnh điểm.
Chủ nhân của những con búp bê bị vỡ nát đang ôm những mảnh vụn ngồi khóc. Tất cả mọi người mỗi người một câu cùng chỉ trích chửi rủa, thậm chí có người còn dùng tất cả những từ ngữ ác độc nhất mình có thể nghĩ ra trút lên người Túc Bảo.
“Cái loại hư thân mất nết như vậy thì nên đi chết đi! Còn bé đã biết phá phách gây chuyện lớn lên cũng chỉ có thể trở thành một kẻ rác rưởi thôi!”
Ánh mắt của Mộc Quy Phàm như lớp băng nhũ treo ngược dưới mái hiên nhà trong trời đông giá rét. Anh khẽ động chân, mảnh vỡ bằng gốm từ những con búp bê bay về phía người kia, bắn bộp phát vào miệng người đó!
Lực lớn khiến miệng của cô ta tràn ra máu tươi, người nọ kêu thảm một tiếng rồi kinh hoàng che miệng.
Đối mặt với những người này, trước giờ Mộc Quy Phàm chỉ động thủ chứ tuyệt không nói nhảm.
Chưa kể cô ta còn đang mặc kiểu trang phục anh rất ghét nữa - Kimono. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là cảm xúc riêng của anh, anh cũng mặc kệ sở thích của họ là gì. Anh ghét thì là ghét, ghê tởm là ghê tởm, không có chuyện anh sẽ thu liễm vì thân phận của mình.
“Tiếp tục đi.” Mộc Quy Phàm lạnh giọng nói: “Để tôi xem ai dám mắng chửi con gái tôi.”
Tất cả mọi người đều bị ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sát ý của Mộc Quy Phàm hù dọa, họ không dám nói mấy lời kiểu trẻ hư, đáng chết gì đó nữa.
Nhưng lửa giận trong lòng họ khó có thể nào hạ xuống được, quả nhiên sau lưng một đứa trẻ hư là một vị phụ huynh không nói lý lẽ!
Có người nén giận nói: “Anh có thể nói lý lẽ được không? Người ta dày công tạo ra một triển lãm búp bê, trẻ con nhà anh lại phá hủy hết sạch, có vô lý quá không?”
“Đúng vậy, mấy người có biết một con búp bê này bao nhiêu tiền không? Cái này… Cái này tên là Yêu Yêu, nghe đồn giá của nó là năm trăm vạn đó, chẳng nhẽ cứ cho qua vậy à?”
“Đừng nói nhiều với bọn họ, báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!”
Có người quả thật đã lấy điện thoại ra bấm 110, tức giận trình báo ở đây có người cố ý phá hoại tác phẩm quý giá, giá trị hơn một nghìn vạn.
Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm, bé không cảm thấy việc mình làm có gì xấu.
Những thứ các anh chị này đang làm mới gọi là xấu.
Sao bọn họ lại dám báo cảnh sát chứ?
Túc Bảo hừ một tiếng, bé nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.
Lúc đầu bé định hất bay toàn bộ, bé không ngờ mới hất bay cái đàn tế thôi mà đã bị nhiều người mắng nhiếc đến vậy. Bây giờ đã có ba của bé ở đây, Túc Bảo cảm thấy mình đang có một tòa núi dựa lớn ơi là lớn, bé không sợ chút nào nữa.
Sau khi những người đó báo cảnh sát, họ còn hung hăng nhìn Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và nhóm Tô Nhất Trần, tựa như đang chờ bọn họ hối hận.
Mộc Quy Phàm không chút lo lắng nào, thậm chí Tô Nhất Trần còn hỏi một câu chẳng liên quan chút nào: “Sao anh lại tới đây?”
Mộc Quy Phàm nhìn ra xa rồi nói: “Ra ngoài ăn với mấy lão già, thấy bóng dáng con gái ngoan từ xa xa nên tôi tới đây.”
Mọi người thấy họ còn không biết xấu hổ tiếp tục nói chuyện phiếm, tức giận nhìn về phía Cố Thất Thất nói: “Chị Thất Thất, hay chị khởi kiện đi, có vài người thực sự không biết xấu hổ!”
“Đúng thế! Bắt họ bồi thường đi! Quá kiêu ngạo rồi.”
Cố Thất Thất vẫn còn đang ngớ người.
Cô ấy vừa ngồi ở đây, chỉ cảm thấy đầu óc của mình mơ mơ màng màng. Dường như trong đầu cô ấy có mệnh lệnh bảo cô ấy phải duy trì nụ cười để chụp ảnh chung với mọi người.
Cho đến khi có tiếng rầm vang lên, cô ấy giật mình một cái, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại!
“Túc Bảo…?”
Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Sao em…”
Bấy giờ Cố Thất Thất mới nhìn về phía Yêu Yêu bị rơi vỡ tan tành trên mặt đất, lòng cô ấy tan nát như muốn rỉ máu.
Yêu Yêu của cô ấy.
Người xung quanh liên tục gây ồn ào bảo cô ấy nên truy cứu trách nhiệm.
Cố Thất Thất chịu đựng nỗi đau trong lòng, cô ấy gần như muốn bật khóc nhưng vẫn lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, đây là con của bạn tôi… Tôi không cần bồi thường, mọi người… Những con búp bê đã bị vỡ của mọi người, hay cứ để tôi chịu trách nhiệm đi…”
Mọi người ngạc nhiên một chốc rồi lại càng tức giận hơn.
“Nhóc đó đã như vậy rồi sao vẫn không truy cứu trách nhiệm chứ!”
“Con của bạn thì sao, con của bạn làm vỡ đồ của người khác thì cũng phải bồi thường thôi!”
“Chị Thất Thất, sao chị lại dễ nói chuyện như vậy, sao chị phải làm vậy? Chị định nối giáo cho giặc à?”
Cố Thất Thất biết việc cô ấy không đứng về phía họ đã khiến họ tức giận.
Nhưng không còn cách nào khác, cô ấy không thể để người khác chỉ trích Túc Bảo được.
Cố Thất Thất giải thích: “Bình thường đứa nhỏ này không thế này đâu, bé rất ngoan ngoãn, chắc chắn là có nguyên nhân…”
Nhưng mọi người không nghe, nhất quyết muốn Cố Thất Thất truy cứu trách nhiệm và đòi bồi thường!
Cứ như thể những con búp bê kia là của bọn họ vậy…
Dùng “người” làm tế phẩm, thật sự quá độc ác. Nếu bây giờ không phải xã hội pháp trị, có lẽ bọn họ sẽ dùng hẳn người sống làm tế phẩm luôn ấy chứ.
Nhưng quả thật có một người sống đang làm tế phẩm, đó chính là Cố Thất Thất.
Sau đợt cúng tế này, tất cả sự sống và khí vận của Cố Thất Thất sẽ bị cướp hết. Không quá hai tháng cô ấy sẽ bất ngờ qua đời vì bệnh tật.
Hiện tại Cố Thất Thất vẫn không hề hay biết gì cả, cô ấy đang ngồi ở vị trí phát ngôn viên, nở nụ cười thân thiện chụp ảnh chung với người khác.
Kỷ Trường cau mày nói: “Túc Bảo, con đợi ở đây đi, sư phụ sẽ dạy con cách phá hủy nghi thức này… Con chỉ cần hất rơi bát hương đặt trước bàn thờ là được, con có thấy sợi dây tơ hồng kia không? Kéo đứt nó rồi đổi hướng của đống cúng phẩm búp bê kia là được… Túc Bảo??”
Kỷ Trường còn chưa nói hết Túc Bảo đã xông tới.
Hắn trợn tròn hai mắt: “!!”
Túc Bảo lẩm bẩm trong miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trở nên hung dữ: “Hất, hất, sư phụ bảo hất hết mấy cái này đi!”
Bé kêu lên một tiếng rồi hất bay bàn thờ.
Sau đó còn giẫm một cước lên đống hương rơi trên mặt đất, dùng cả hai chân để giẫm.
Khi người khác chưa kịp phản ứng, bé đã giẫm lên một chiếc ghế đẩu rồi leo lên bàn dài, một âm thanh lớn phát ra… Sau một tiếng động kinh hoàng, bảy tám con búp bê đặt trước đàn tế đều rơi hết xuống đất và bị đập vỡ.
Túc Bảo quay đầu nhìn một cái, à à, sư phụ còn bảo phải kéo đứt dây đỏ nữa.
Túc bảo nắm lấy dây đỏ, nhe răng trợn mắt mà cắn, dùng cả tay lẫn miệng kéo đứt.
Bé như một con mãnh thú nhỏ, gương nanh múa vuốt, tháo dỡ nhà một cách bạo lực, lấy sức mình hủy diệt cả đàn tế.
Kỷ Trường trợn tròn mắt.
Bàn tay đang cầm lấy chậu sắt của Tô Tử Du đông cứng giữa không trung.
Tô Tử Chiến và Tô Nhất Trần chạy thẳng tới đây.
Cố Thịnh Thuyết đang suy nghĩ “lát nữa mình sẽ làm cái này, cái này, cả cái này nữa…” ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn, đờ mờ, tháp của cô bé đâu rồi?
Cô bé mất tháp rồi!
Cố Thịnh Thuyết sững sờ trong chốc lát rồi tức giận đến run lên.
Lần nào cũng như vậy, lần nào cũng như vậy, đáng ghét!
Lúc này người dân đứng quanh quảng trường kịp hoàn hồn lại, những người tham gia triển lãm búp bê (triển lãm Anime) vừa hoảng hốt vừa tức giận, ai cũng la hét trong hoảng loạn.
“Là con cái nhà ai! Làm gì thế hả!”
“Trời ơi, đứa trẻ này quá ghê gớm rồi!”
“Mẹ nó, phụ huynh của cô bé này đâu? Phụ huynh trông coi kiểu gì thế hả!”
Có người hung hăng tiến lên bắt lấy cánh tay Túc Bảo, muốn kéo bé xuống dưới!
Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lẽo, anh định bước lên.
Nhưng có một bóng người màu đen còn nhanh hơn cả anh ấy, bóng người đó bay qua nhanh như tia chớp ôm Túc Bảo vào lòng, đồng thời cũng ném văng người kia ra ngoài!
Mộc Quy Phàm!
Sao anh lại ở đây.
Nhìn anh bạn muốn ngăn cản đứa trẻ hư đốn kia song lại bị đánh bay ra ngoài, sự tức giận của mọi người đã đạt tới đỉnh điểm.
Chủ nhân của những con búp bê bị vỡ nát đang ôm những mảnh vụn ngồi khóc. Tất cả mọi người mỗi người một câu cùng chỉ trích chửi rủa, thậm chí có người còn dùng tất cả những từ ngữ ác độc nhất mình có thể nghĩ ra trút lên người Túc Bảo.
“Cái loại hư thân mất nết như vậy thì nên đi chết đi! Còn bé đã biết phá phách gây chuyện lớn lên cũng chỉ có thể trở thành một kẻ rác rưởi thôi!”
Ánh mắt của Mộc Quy Phàm như lớp băng nhũ treo ngược dưới mái hiên nhà trong trời đông giá rét. Anh khẽ động chân, mảnh vỡ bằng gốm từ những con búp bê bay về phía người kia, bắn bộp phát vào miệng người đó!
Lực lớn khiến miệng của cô ta tràn ra máu tươi, người nọ kêu thảm một tiếng rồi kinh hoàng che miệng.
Đối mặt với những người này, trước giờ Mộc Quy Phàm chỉ động thủ chứ tuyệt không nói nhảm.
Chưa kể cô ta còn đang mặc kiểu trang phục anh rất ghét nữa - Kimono. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là cảm xúc riêng của anh, anh cũng mặc kệ sở thích của họ là gì. Anh ghét thì là ghét, ghê tởm là ghê tởm, không có chuyện anh sẽ thu liễm vì thân phận của mình.
“Tiếp tục đi.” Mộc Quy Phàm lạnh giọng nói: “Để tôi xem ai dám mắng chửi con gái tôi.”
Tất cả mọi người đều bị ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sát ý của Mộc Quy Phàm hù dọa, họ không dám nói mấy lời kiểu trẻ hư, đáng chết gì đó nữa.
Nhưng lửa giận trong lòng họ khó có thể nào hạ xuống được, quả nhiên sau lưng một đứa trẻ hư là một vị phụ huynh không nói lý lẽ!
Có người nén giận nói: “Anh có thể nói lý lẽ được không? Người ta dày công tạo ra một triển lãm búp bê, trẻ con nhà anh lại phá hủy hết sạch, có vô lý quá không?”
“Đúng vậy, mấy người có biết một con búp bê này bao nhiêu tiền không? Cái này… Cái này tên là Yêu Yêu, nghe đồn giá của nó là năm trăm vạn đó, chẳng nhẽ cứ cho qua vậy à?”
“Đừng nói nhiều với bọn họ, báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!”
Có người quả thật đã lấy điện thoại ra bấm 110, tức giận trình báo ở đây có người cố ý phá hoại tác phẩm quý giá, giá trị hơn một nghìn vạn.
Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm, bé không cảm thấy việc mình làm có gì xấu.
Những thứ các anh chị này đang làm mới gọi là xấu.
Sao bọn họ lại dám báo cảnh sát chứ?
Túc Bảo hừ một tiếng, bé nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.
Lúc đầu bé định hất bay toàn bộ, bé không ngờ mới hất bay cái đàn tế thôi mà đã bị nhiều người mắng nhiếc đến vậy. Bây giờ đã có ba của bé ở đây, Túc Bảo cảm thấy mình đang có một tòa núi dựa lớn ơi là lớn, bé không sợ chút nào nữa.
Sau khi những người đó báo cảnh sát, họ còn hung hăng nhìn Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và nhóm Tô Nhất Trần, tựa như đang chờ bọn họ hối hận.
Mộc Quy Phàm không chút lo lắng nào, thậm chí Tô Nhất Trần còn hỏi một câu chẳng liên quan chút nào: “Sao anh lại tới đây?”
Mộc Quy Phàm nhìn ra xa rồi nói: “Ra ngoài ăn với mấy lão già, thấy bóng dáng con gái ngoan từ xa xa nên tôi tới đây.”
Mọi người thấy họ còn không biết xấu hổ tiếp tục nói chuyện phiếm, tức giận nhìn về phía Cố Thất Thất nói: “Chị Thất Thất, hay chị khởi kiện đi, có vài người thực sự không biết xấu hổ!”
“Đúng thế! Bắt họ bồi thường đi! Quá kiêu ngạo rồi.”
Cố Thất Thất vẫn còn đang ngớ người.
Cô ấy vừa ngồi ở đây, chỉ cảm thấy đầu óc của mình mơ mơ màng màng. Dường như trong đầu cô ấy có mệnh lệnh bảo cô ấy phải duy trì nụ cười để chụp ảnh chung với mọi người.
Cho đến khi có tiếng rầm vang lên, cô ấy giật mình một cái, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại!
“Túc Bảo…?”
Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Sao em…”
Bấy giờ Cố Thất Thất mới nhìn về phía Yêu Yêu bị rơi vỡ tan tành trên mặt đất, lòng cô ấy tan nát như muốn rỉ máu.
Yêu Yêu của cô ấy.
Người xung quanh liên tục gây ồn ào bảo cô ấy nên truy cứu trách nhiệm.
Cố Thất Thất chịu đựng nỗi đau trong lòng, cô ấy gần như muốn bật khóc nhưng vẫn lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, đây là con của bạn tôi… Tôi không cần bồi thường, mọi người… Những con búp bê đã bị vỡ của mọi người, hay cứ để tôi chịu trách nhiệm đi…”
Mọi người ngạc nhiên một chốc rồi lại càng tức giận hơn.
“Nhóc đó đã như vậy rồi sao vẫn không truy cứu trách nhiệm chứ!”
“Con của bạn thì sao, con của bạn làm vỡ đồ của người khác thì cũng phải bồi thường thôi!”
“Chị Thất Thất, sao chị lại dễ nói chuyện như vậy, sao chị phải làm vậy? Chị định nối giáo cho giặc à?”
Cố Thất Thất biết việc cô ấy không đứng về phía họ đã khiến họ tức giận.
Nhưng không còn cách nào khác, cô ấy không thể để người khác chỉ trích Túc Bảo được.
Cố Thất Thất giải thích: “Bình thường đứa nhỏ này không thế này đâu, bé rất ngoan ngoãn, chắc chắn là có nguyên nhân…”
Nhưng mọi người không nghe, nhất quyết muốn Cố Thất Thất truy cứu trách nhiệm và đòi bồi thường!
Cứ như thể những con búp bê kia là của bọn họ vậy…
Bình luận facebook