-
Chương 316: Bắt!
Thoáng chốc Cố Thất Thất cũng không biết phải làm gì, có thể nói lý thì vẫn tốt hơn. Nhưng hiện giờ không biết tại sao mỗi khi cô ấy muốn bảo mọi người yên tĩnh thì lại có người nhảy ra tức giận hét lên.
Kết quả hiện trường vẫn rối loạn như cũ, thậm chí người còn định nhân lúc hỗn loạn xông lên bắt Túc Bảo.
Bọn họ không biết Mộc Quy Phàm là ai, chưa đến gần đã bị đánh bay.
Cuối cùng cảnh sát duy trì an ninh trật tự cũng đến, đám đông lập tức chỉ về phía Mộc Quy Phàm và Túc Bảo: “Hai người phá hủy tài sản có giá trị của mọi người rồi còn đánh người nữa!”
“Những người cố ý gây thiệt hại lần này chắc chắn là nằm vùng được ban tổ chức triển lãm búp bê này phái đến!”
Cảnh sát đang định nói chuyện, nào ngờ lại nhìn thấy người cầm đầu là Mộc Quy Phàm.
“...”
Khá lắm, mấy người nói là ai đã phái chiến thần tới nằm vùng cơ?
Nói đến Mộc Quy Phàm, mấy trăm người có mặt ở quảng trường đều có thể là nằm vùng, riêng anh là không thể nào.
Lời này… vừa ngây thơ vừa mắc cười.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh sát nhìn xung quanh, không dám thẳng thắn chào hỏi Mộc Quy Phàm mà là chọn một người nhìn khá dễ nói chuyện là Tô Nhất Trần.
Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, nói: “Nơi này là miếu Thành Hoàng, miếu Thành Hoàng là nơi như thế nào chắc tôi không cần giải thích với mọi người nữa. Có người cố ý tổ chức hoạt động ở đây.”
Giọng Mộc Quy Phàm lành lạnh: “Thế hệ trước bảo vệ mảnh đất này đã vẩy máu của mình tại đây, thế mà mấy người lại mặc Kimono đứng trên đất này.”
Anh nhìn về phía Tô Tử Du hỏi: “Đây là tội gì?”
Tô Tử Du như học thuộc lòng, lớn tiếng nói: “Sỉ nhục các bậc tiên liệt cũng bị xếp vào tội sỉ nhục! Nếu nghiêm trọng có thể nhận án từ ba năm đổ xuống!!”
Mộc Quy Phàm nhếch môi, nụ cười không hề ấm áp chút nào: “Nhìn đi, một đứa trẻ cũng biết mà các người lại không biết.”
Những người vừa nãy còn ồn ào nhất thời tức đến bật cười.
Có người tức giận nói.
“Có sao đâu chứ? Chúng tôi mặc quần áo mình thích đi chơi, tụ tập với bạn bè thôi mà, sao lại đội cho chúng tôi một cái nồi to như vậy?”
Tô Tử Du thuật lại lời nói vừa nãy của Tô Nhất Trần: “Thích không có gì sai nhưng cũng phải xem hoàn cảnh! Mọi người mặc những loại quần áo này đứng trước miếu thờ các bậc anh hùng tiền bối là sai trái!”
Một cô gái liếc mắt: “Ừ đúng đúng đúng, mấy người nói đúng rồi được chưa! Tôi phục rồi.”
Mọi người mồm năm miệng mười tranh cãi với nhau, cố gắng đấu tranh cho sở thích của mình, bọn họ cho rằng việc mình làm là đang tích cực đấu tranh cho quyền lợi bình thường của mình, dựa vào đâu mà không cho bọn họ làm chứ?
Cánh sát lạnh lùng quát một tiếng: “Im hết đi!”
Những người đang ồn ào lập tức im lặng.
Đội trưởng cau mày nói: “Ai là người tổ chức hoạt động lần này? Là ai đã xét duyệt? Hoạt động kiểu này có thể tổ chức ở đây ư?”
Nghe thấy thế mọi người lại bắt đầu ồn ào, tại sao họ không thể tổ chức ở đây chứ. Nhiều năm trôi qua, nơi đây cũng đã trở thành quảng trường cho người dân, nếu như người ta đã đồng ý cho tổ chức rồi thì chắc chắn là có thể thôi.
Bọn họ nói một tràng, hết đưa ra ví dụ thì lại đọc thuộc lòng những điều luật mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết, anh cảnh sát bị chọc giận tới bật cười.
Không hiểu pháp luật nhưng miệng cứ bô bô về pháp luật. Người dân có quyền làm cái này cái kia, bọn tôi cũng có tự do làm cái đó cái này.
Cảnh sát cảm thấy mình giống như đang đối mặt với những đứa trẻ hoàn toàn không hiểu đạo lý, dù không có cách nào nhưng vẫn phải cố giải thích rõ ràng cho họ hiểu.
Thái độ sau đó của họ chính là: Tôi không nghe, tại sao tôi không được làm?
Cuối cùng cảnh sát thẳng tay bắt vài người đi, những người hét to nhất cố gắng bỏ chạy đi nhưng kết quả vẫn không chạy được.
Không khí tại hiện trường bỗng trở nên căng thẳng, có người lôi điện thoại ra quay chụp, miệng thì hô hào: “Mọi người nhìn này, cảnh sát đánh người rồi! Đứa trẻ hư đốn này đã đập vỡ mô hình figure một nghìn vạn của người ta! Bọn họ không tới bắt kẻ phá hoại mà lại đi bắt người dân vô tội!”
Mộc Quy Phàm cau mày, anh cảm thấy rất khó chịu, hiệu suất làm việc kiểu gì thế này?
Anh dùng chân nâng những mảnh sứ rơi trên đất rồi ném lên không trung, khiến tất cả những người đang giơ điện thoại di động cho rằng mình có lý, thích nói lung tung và những người đang chạy trốn đều phải ngậm miệng.
Cùng lúc đó, một phát súng cảnh cáo vang lên.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người sợ hãi ôm đầu ngồi xuống, bấy giờ họ mới im lặng hoàn toàn.
Mộc Quy Phàm cầm điện thoại di động, sắc mặt anh lạnh tới đáng sợ, anh gửi một tin nhắn: [Cho người điều tra đi, người đứng sau hoạt động lần này là ai! Bắt.]
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng của Túc Bảo đột nhiên vang lên: “Không phải không cho mọi người mặc quần áo yêu thích của mình, chỉ là đừng mặc trước mặt cụ Thành Hoàng là được.”
“Các anh các chị, mọi người có biết không? Cái này không phải là triển lãm gì đâu, nó là một nghi thức.”
Bé chỉ vào đàn tế: “Ba cái này là bàn thờ nè, những con búp bê bị đập vỡ đều có chứa tro cốt của con người, là tế phẩm cho nghi thức này.”
“Có vài người xấu muốn phá hư hạnh phúc của chúng ta. Bọn họ làm những chuyện này trước mặt cụ Thành Hoàng rõ ràng là đang sỉ nhục cụ Thành Hoàng! Tại sao mọi người lại không phát hiện ra chút nào vậy?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Cái gì với cái gì vậy…
Một cô gái yếu ớt giải thích: “Đây không phải cúng tế gì hết, mọi người hiểu lầm rồi, đây chỉ là một cảnh từng xuất hiện trong phim mà thôi…”
Túc Bảo lắc đầu: “Không phải, mọi người nhìn đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay bé chỉ, lại thấy bầu trời bị mây đen che phủ, gió thổ mạnh.
Trong bàn thờ bị vỡ tan tành, những vật dễ cháy quỷ dị lóe lên.
Một con búp bê đã ngã xuống đang chậm rãi đứng lên, dường như nó đã nhận ra mọi người đang nhìn nên lập tức lại té xuống.
Da đầu của nhiều người có mặt ở quảng trường tê dại.
“Không phải… Chắc tôi nhìn lầm rồi?”
“Sao búp bê có thể tự đứng lên được chứ?”
“Chắc chắn là có người đứng trong bóng tối giật dây…”
Không ai trả lời.
Gió càng lúc càng lớn, dường như có tiếng cười the thé vang vọng khắp quảng trường. Mọi người cẩn thận nghe nhưng lại không nghe được cái gì!
Có người bắt đầu sợ.
Không ai biết đằng sau đàn tế có mấy người đang lén lút quan sát mọi thứ, họ cau mày nhìn trời.
Một người nhỏ giọng nói: “Hôm nay là buổi tế lễ đầu tiên, không thể gián đoạn!”
Hai người còn lại gật đầu, nhanh chóng bước sang hai bên miếu Thành Hoàng.
Hai bên đều bị chôn đinh trấn hồn. Từ một năm trước bọn họ đã cố ý phá hư gạch sứ ở quảng trường, nhân lúc sửa chữa lại thì trà trộn vào đội thi công, đóng đinh trấn hồn xuống trước.
Một cái đinh trấn hồn to bằng cánh tay, nghi thức có bị gián đoạn cũng không sao, chỉ cần vẫn còn đinh trấn hồn thì vẫn có thể tiếp tục!
Túc Bảo đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, Kỷ Trường cũng nhanh chóng bay tới kiểm tra, giọng nói sốt ruột truyền tới từ xa xa: “Túc Bảo, mau tới đây!”
Túc Bảo thoát khỏi Mộc Quy Phàm, bé vội vàng chạy tới.
Giọng Kỷ Trường gấp gáp: “Nơi này có đinh trấn hồn! Đám người này quả thực quá xảo quyệt! Phải rút chúng ra ngay lập tức!”
Túc Bảo vừa định hành động, Kỷ Trường bỗng nhiên nói: “Chờ một chút, bên kia vẫn còn!”
Hắn nhìn lên bầu trời, dường như miếu Thành Hoàng đang bị một nửa vòng tròn màu đen trông như một cái lồng thủy tinh bao lấy, đầu kia của nửa vòng tròn là đinh trấn hồn ở góc bên này, phía đối diện còn một cái nữa.
“Phải rút ra cùng lúc mới được!”
Mộc Quy Phàm đi theo Túc Bảo tới, anh hỏi: “Sao vậy?”
Túc Bảo nhanh chóng thuật lại những lời Kỷ Trường vừa nói.
Bé nhìn khắp nơi, sau đó nhặt một hòn đá lên rồi dùng sức đập vỡ một viên gạch sứ, quả nhiên một đoạn đinh trấn hồn màu đỏ đã lộ ra ngoài.
Mộc Quy Phàm lập tức bước sang một bên khác, anh gõ thử, tìm được một viên gạch sứ không có tiếng vọng lại.
Anh dùng một cước đập vỡ viên gạch sứ đấy, một cái đinh đỏ tươi lộ ra ngoài.
Túc Bảo nắm đinh: “Ba, phải rút ra cùng lúc!”
Mộc Quy Phàm gật đầu.
Anh cầm lấy đinh trấn hòn, bấy giờ anh mới phát hiện dù mình có dùng toàn bộ sức lực thì đinh trấn hồn cũng không nhúc nhích!
Kỷ Trường bay xung quanh anh, nhỏ giọng nói: “Người phàm không thể nào làm nó di chuyển được.”
Mộc Quy Phàm đang dùng hết sức lực thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, tim anh thắt lại.
Quay đầu thì thấy một người đàn ông mặc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt đang kề sát người mình.
Mộc Quy Phàm: “...”
Kết quả hiện trường vẫn rối loạn như cũ, thậm chí người còn định nhân lúc hỗn loạn xông lên bắt Túc Bảo.
Bọn họ không biết Mộc Quy Phàm là ai, chưa đến gần đã bị đánh bay.
Cuối cùng cảnh sát duy trì an ninh trật tự cũng đến, đám đông lập tức chỉ về phía Mộc Quy Phàm và Túc Bảo: “Hai người phá hủy tài sản có giá trị của mọi người rồi còn đánh người nữa!”
“Những người cố ý gây thiệt hại lần này chắc chắn là nằm vùng được ban tổ chức triển lãm búp bê này phái đến!”
Cảnh sát đang định nói chuyện, nào ngờ lại nhìn thấy người cầm đầu là Mộc Quy Phàm.
“...”
Khá lắm, mấy người nói là ai đã phái chiến thần tới nằm vùng cơ?
Nói đến Mộc Quy Phàm, mấy trăm người có mặt ở quảng trường đều có thể là nằm vùng, riêng anh là không thể nào.
Lời này… vừa ngây thơ vừa mắc cười.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh sát nhìn xung quanh, không dám thẳng thắn chào hỏi Mộc Quy Phàm mà là chọn một người nhìn khá dễ nói chuyện là Tô Nhất Trần.
Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, nói: “Nơi này là miếu Thành Hoàng, miếu Thành Hoàng là nơi như thế nào chắc tôi không cần giải thích với mọi người nữa. Có người cố ý tổ chức hoạt động ở đây.”
Giọng Mộc Quy Phàm lành lạnh: “Thế hệ trước bảo vệ mảnh đất này đã vẩy máu của mình tại đây, thế mà mấy người lại mặc Kimono đứng trên đất này.”
Anh nhìn về phía Tô Tử Du hỏi: “Đây là tội gì?”
Tô Tử Du như học thuộc lòng, lớn tiếng nói: “Sỉ nhục các bậc tiên liệt cũng bị xếp vào tội sỉ nhục! Nếu nghiêm trọng có thể nhận án từ ba năm đổ xuống!!”
Mộc Quy Phàm nhếch môi, nụ cười không hề ấm áp chút nào: “Nhìn đi, một đứa trẻ cũng biết mà các người lại không biết.”
Những người vừa nãy còn ồn ào nhất thời tức đến bật cười.
Có người tức giận nói.
“Có sao đâu chứ? Chúng tôi mặc quần áo mình thích đi chơi, tụ tập với bạn bè thôi mà, sao lại đội cho chúng tôi một cái nồi to như vậy?”
Tô Tử Du thuật lại lời nói vừa nãy của Tô Nhất Trần: “Thích không có gì sai nhưng cũng phải xem hoàn cảnh! Mọi người mặc những loại quần áo này đứng trước miếu thờ các bậc anh hùng tiền bối là sai trái!”
Một cô gái liếc mắt: “Ừ đúng đúng đúng, mấy người nói đúng rồi được chưa! Tôi phục rồi.”
Mọi người mồm năm miệng mười tranh cãi với nhau, cố gắng đấu tranh cho sở thích của mình, bọn họ cho rằng việc mình làm là đang tích cực đấu tranh cho quyền lợi bình thường của mình, dựa vào đâu mà không cho bọn họ làm chứ?
Cánh sát lạnh lùng quát một tiếng: “Im hết đi!”
Những người đang ồn ào lập tức im lặng.
Đội trưởng cau mày nói: “Ai là người tổ chức hoạt động lần này? Là ai đã xét duyệt? Hoạt động kiểu này có thể tổ chức ở đây ư?”
Nghe thấy thế mọi người lại bắt đầu ồn ào, tại sao họ không thể tổ chức ở đây chứ. Nhiều năm trôi qua, nơi đây cũng đã trở thành quảng trường cho người dân, nếu như người ta đã đồng ý cho tổ chức rồi thì chắc chắn là có thể thôi.
Bọn họ nói một tràng, hết đưa ra ví dụ thì lại đọc thuộc lòng những điều luật mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết, anh cảnh sát bị chọc giận tới bật cười.
Không hiểu pháp luật nhưng miệng cứ bô bô về pháp luật. Người dân có quyền làm cái này cái kia, bọn tôi cũng có tự do làm cái đó cái này.
Cảnh sát cảm thấy mình giống như đang đối mặt với những đứa trẻ hoàn toàn không hiểu đạo lý, dù không có cách nào nhưng vẫn phải cố giải thích rõ ràng cho họ hiểu.
Thái độ sau đó của họ chính là: Tôi không nghe, tại sao tôi không được làm?
Cuối cùng cảnh sát thẳng tay bắt vài người đi, những người hét to nhất cố gắng bỏ chạy đi nhưng kết quả vẫn không chạy được.
Không khí tại hiện trường bỗng trở nên căng thẳng, có người lôi điện thoại ra quay chụp, miệng thì hô hào: “Mọi người nhìn này, cảnh sát đánh người rồi! Đứa trẻ hư đốn này đã đập vỡ mô hình figure một nghìn vạn của người ta! Bọn họ không tới bắt kẻ phá hoại mà lại đi bắt người dân vô tội!”
Mộc Quy Phàm cau mày, anh cảm thấy rất khó chịu, hiệu suất làm việc kiểu gì thế này?
Anh dùng chân nâng những mảnh sứ rơi trên đất rồi ném lên không trung, khiến tất cả những người đang giơ điện thoại di động cho rằng mình có lý, thích nói lung tung và những người đang chạy trốn đều phải ngậm miệng.
Cùng lúc đó, một phát súng cảnh cáo vang lên.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người sợ hãi ôm đầu ngồi xuống, bấy giờ họ mới im lặng hoàn toàn.
Mộc Quy Phàm cầm điện thoại di động, sắc mặt anh lạnh tới đáng sợ, anh gửi một tin nhắn: [Cho người điều tra đi, người đứng sau hoạt động lần này là ai! Bắt.]
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng của Túc Bảo đột nhiên vang lên: “Không phải không cho mọi người mặc quần áo yêu thích của mình, chỉ là đừng mặc trước mặt cụ Thành Hoàng là được.”
“Các anh các chị, mọi người có biết không? Cái này không phải là triển lãm gì đâu, nó là một nghi thức.”
Bé chỉ vào đàn tế: “Ba cái này là bàn thờ nè, những con búp bê bị đập vỡ đều có chứa tro cốt của con người, là tế phẩm cho nghi thức này.”
“Có vài người xấu muốn phá hư hạnh phúc của chúng ta. Bọn họ làm những chuyện này trước mặt cụ Thành Hoàng rõ ràng là đang sỉ nhục cụ Thành Hoàng! Tại sao mọi người lại không phát hiện ra chút nào vậy?”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Cái gì với cái gì vậy…
Một cô gái yếu ớt giải thích: “Đây không phải cúng tế gì hết, mọi người hiểu lầm rồi, đây chỉ là một cảnh từng xuất hiện trong phim mà thôi…”
Túc Bảo lắc đầu: “Không phải, mọi người nhìn đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay bé chỉ, lại thấy bầu trời bị mây đen che phủ, gió thổ mạnh.
Trong bàn thờ bị vỡ tan tành, những vật dễ cháy quỷ dị lóe lên.
Một con búp bê đã ngã xuống đang chậm rãi đứng lên, dường như nó đã nhận ra mọi người đang nhìn nên lập tức lại té xuống.
Da đầu của nhiều người có mặt ở quảng trường tê dại.
“Không phải… Chắc tôi nhìn lầm rồi?”
“Sao búp bê có thể tự đứng lên được chứ?”
“Chắc chắn là có người đứng trong bóng tối giật dây…”
Không ai trả lời.
Gió càng lúc càng lớn, dường như có tiếng cười the thé vang vọng khắp quảng trường. Mọi người cẩn thận nghe nhưng lại không nghe được cái gì!
Có người bắt đầu sợ.
Không ai biết đằng sau đàn tế có mấy người đang lén lút quan sát mọi thứ, họ cau mày nhìn trời.
Một người nhỏ giọng nói: “Hôm nay là buổi tế lễ đầu tiên, không thể gián đoạn!”
Hai người còn lại gật đầu, nhanh chóng bước sang hai bên miếu Thành Hoàng.
Hai bên đều bị chôn đinh trấn hồn. Từ một năm trước bọn họ đã cố ý phá hư gạch sứ ở quảng trường, nhân lúc sửa chữa lại thì trà trộn vào đội thi công, đóng đinh trấn hồn xuống trước.
Một cái đinh trấn hồn to bằng cánh tay, nghi thức có bị gián đoạn cũng không sao, chỉ cần vẫn còn đinh trấn hồn thì vẫn có thể tiếp tục!
Túc Bảo đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, Kỷ Trường cũng nhanh chóng bay tới kiểm tra, giọng nói sốt ruột truyền tới từ xa xa: “Túc Bảo, mau tới đây!”
Túc Bảo thoát khỏi Mộc Quy Phàm, bé vội vàng chạy tới.
Giọng Kỷ Trường gấp gáp: “Nơi này có đinh trấn hồn! Đám người này quả thực quá xảo quyệt! Phải rút chúng ra ngay lập tức!”
Túc Bảo vừa định hành động, Kỷ Trường bỗng nhiên nói: “Chờ một chút, bên kia vẫn còn!”
Hắn nhìn lên bầu trời, dường như miếu Thành Hoàng đang bị một nửa vòng tròn màu đen trông như một cái lồng thủy tinh bao lấy, đầu kia của nửa vòng tròn là đinh trấn hồn ở góc bên này, phía đối diện còn một cái nữa.
“Phải rút ra cùng lúc mới được!”
Mộc Quy Phàm đi theo Túc Bảo tới, anh hỏi: “Sao vậy?”
Túc Bảo nhanh chóng thuật lại những lời Kỷ Trường vừa nói.
Bé nhìn khắp nơi, sau đó nhặt một hòn đá lên rồi dùng sức đập vỡ một viên gạch sứ, quả nhiên một đoạn đinh trấn hồn màu đỏ đã lộ ra ngoài.
Mộc Quy Phàm lập tức bước sang một bên khác, anh gõ thử, tìm được một viên gạch sứ không có tiếng vọng lại.
Anh dùng một cước đập vỡ viên gạch sứ đấy, một cái đinh đỏ tươi lộ ra ngoài.
Túc Bảo nắm đinh: “Ba, phải rút ra cùng lúc!”
Mộc Quy Phàm gật đầu.
Anh cầm lấy đinh trấn hòn, bấy giờ anh mới phát hiện dù mình có dùng toàn bộ sức lực thì đinh trấn hồn cũng không nhúc nhích!
Kỷ Trường bay xung quanh anh, nhỏ giọng nói: “Người phàm không thể nào làm nó di chuyển được.”
Mộc Quy Phàm đang dùng hết sức lực thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, tim anh thắt lại.
Quay đầu thì thấy một người đàn ông mặc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt đang kề sát người mình.
Mộc Quy Phàm: “...”
Bình luận facebook