-
Chương 313: Triển lãm búp bê
Cố Thịnh Tuyết không buồn ăn cơm tối, suốt đêm truy tìm người đứng sau ‘ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân’.
Túc Bảo, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du lại quay về trang viên nhà họ Tô. Dưới ánh mắt nghiêm nghị của bà cụ Tô, ba đứa trẻ chột dạ cúi đầu.
Bà cụ Tô hỏi: “Ba đứa đã đi đâu, làm gì? Cảnh sát tìm đến nhận nhà chúng ta rồi đấy!”
Tô Tử Chiến bình tĩnh đáp: “Túc Bảo thích búp bê nên tụi con định đặt làm một con cho em ấy. Túc Bảo vô tình nhìn thấy vài điểm kỳ lạ ở cửa tiệm nên tụi con đã gọi 110.”
Cậu giải thích bâng quơ như thể ngay khi vào cửa hàng, Túc Bảo đã phát hiện ra điểm bất thường, sau đó ba đứa cậu lập tức rút lui!
Bà cụ Tô hồ nghi nhìn Tô Tử Chiến.
Đứa trẻ này chưa bao giờ nói dối.
Có lẽ bà lo lắng quá nhiều rồi….
Tô Nhất Trần đứng bên cạnh lên tiếng: “Tiểu Chiến nói thật đấy mẹ. Sau khi báo cảnh sát, thằng bé còn tưởng đã báo án nhầm, chẳng ngờ bạ đâu báo đó lại báo trúng cửa hàng búp bê có vấn đề!”
Tô Nhất Trần giải thích đơn giản, vẻ mặt lại vô cùng chắc chắn.
Bà cụ Tô vốn có suy nghĩ đơn thuần nên hoàn toàn tin lời anh, bà càm ràm: “Đúng là kỳ lạ, dạo phố vẩn vơ mà cũng gặp phải chuyện thế này…. Sau này mấy đứa không được chạy lung tung nữa, nghe chưa? Muốn làm búp bê gì cứ nói với bà ngoại, ngoại sẽ kêu người tìm cửa hàng uy tín cho…”
Tô Tử Du và Túc Bảo gật đầu như giã tỏi, Tô Tử Chiến thì vẫn kiệm lời như vàng: “Dạ!”
Bà cụ Tô xua tay, ba đứa trẻ vội vàng trở về phòng như được ân xá.
Trong phòng, Tô Tử Du lại mày mò một cái chậu sắt khác, hỏi: “Túc Bảo, chúng ta cứ mặc kệ chuyện này sao?”
Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân bị phá hủy nhưng kẻ chủ mưu đằng sau nó đã trốn thoát.
Có thể ngay ngày mai kẻ này sẽ đổi tên cửa hàng thành cây mùa hạ mùa thu gì đó rồi tiếp tục công việc, cũng đâu ai biết được sự thật!
Túc Bảo nói: “Đừng nóng ruột, để em bói một quẻ!”
Cô bé duỗi tay, xốc quần áo lên, trịnh trọng lôi cụ rùa đang mổ tôm trong thùng ra.
Cụ rùa ngậm miếng thịt tôm trong miệng "?"
Túc Bảo thổi một hơi vào cụ rùa, hét lên: "Ha~ quay, quay, quay!"
Cụ rùa đã sớm cảnh giác, ngay trước khi Túc Bảo làm động tác quay tròn, cụ rùa đã rụt đầu lại.
Tô Tử Du ngẩn người, có chắc là bói quẻ bằng mai rùa là làm như này không đấy?
Không rõ cụ rùa quay bao nhiêu vòng, mãi đến khi dừng lại, cụ rùa mới vươn đầu ra, tiếp tục ăn miếng thịt tôm.
Mặt Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc, bé nhìn cụ rùa rồi lầm bầm lầu bầu: “A à, hóa ra là thế đó!”
Tô Tử Du: “…”
Gì thế, là gì thế?
Túc Bảo nói: “Cụ rùa nói, chúng ta cứ hỏi chị Thất Thất là được.”
Cô bé chạy đến bàn, cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Cố Thất Thất rồi gọi điện.
Cố Thất Thất đang quay phim, vừa thấy Túc Bảo gọi tới, cô ấy đã vội hỏi: “Bảo Nhi, sao vậy em?”
Túc Bảo hỏi: "Chị Thất Thất, cuối tháng bảy âm lịch chị định đi đâu thế?"
Cố Thất Thất ngẩn người, đi đâu cơ? Cô ấy có đi đâu đâu nhỉ!
Sau đó, cô ấy sực nhớ ra gì đó, nói: "Ồ! Chị nhớ ra rồi, có triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè. Chị là người phát ngôn tại điểm dừng chân đầu tiên. Túc Bảo cũng đi à?"
Cố Thất Thất vô cùng phấn khích, nếu Túc Bảo cũng đi thì cô ấy nhất định sẽ trang điểm cho Túc Bảo thành một tiểu loli xinh đẹp!
Túc Bảo gật đầu nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
“Em hỏi được rồi, chị Thất Thất tham gia triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè, anh mau xem thử thông tin đi!”
Tô Tử Du nhập cụm từ tìm kiếm với vẻ mặt bối rối, cuối cùng cũng tìm được thông tin về triển lãm lưu động này.
Từ thông tin tuyên truyền trên mạng có thể thấy được, đây quả thực là triển lãm búp bê, hơn nữa còn có lễ cúng tế búp bê rất kỳ quái.
Tô Tử Du kinh ngạc nhìn về phía Túc Bảo: “Bói quẻ bằng mai rùa cũng ra kết quả chính xác ư?”
Túc Bảo chống nạnh, tự hào nói: “Đương nhiên rồi!”
Tô Tử Du cảm thấy vô cùng bội phục!
Bỗng nhiên, Tô Nhất Trần gõ cửa bước vào rồi hỏi chuyện xảy ra hôm nay.
Anh trầm giọng nói: "Triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè ư? Túc Bảo muốn đi không con?"
Túc Bảo gật đầu, kiên định nói: "Muốn đi ạ."
Sư phụ bé từng nói, những kẻ trộm cướp gây nguy hại cho vận mệnh dân tộc, chúng cướp đi sự bình yên, ổn định và hạnh phúc của mọi người.
Sao có thể để chúng cướp đi những thứ mà ba cô bé phải vất vả bảo vệ chứ?
Ba bé bảo vệ núi sông, còn bé bảo vệ ba mình!
Tô Nhất Trần gật đầu, quyết định sẽ dành thời gian ngày hôm đó để đích thân đưa Túc Bảo đi.
**
Đến ngày triển lãm búp bê mùa hè.
Tô Nhất Trần đưa Túc Bảo ra khỏi nhà, đương nhiên Tô Tử Du cũng đi cùng.
Chẳng biết cậu mua ở đâu một chiếc ba lô rất lớn, bên trong đựng chiếc chậu sắt thu nhỏ nhờ cải tiến của cậu, ngoài ra còn có lưới đỏ và máy ảnh.
Vài phút trước khi ba người rời đi, Tô Tử Chiến cũng theo lên xe.
Tô Tử Du và Túc Bảo kinh ngạc nhìn cậu.
“Anh cả, chẳng phải anh nói không đi sao?” Túc Bảo hồ nghi hỏi.
Tô Tử Du cũng nói: “Không phải anh chê nhàm chán ư?”
Mặt Tô Tử Chiến vẫn lạnh lùng, lời nói không có chút sơ hở: “Tiện đường nên anh đi theo để mua sách!”
Túc Bảo nhìn đôi tai đỏ lựng của Tô Tử Chiến, gật đầu.
Ừm ~ Đúng là không chút sơ hở!
Điểm dừng chân đầu tiên của triển lãm búp bê mùa hè là phố Văn Thành.
Ngày thường khi dạo bước trên con phố cổ này, đâu đâu cũng có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi pháo hoa, nhưng giờ đây nó lại mang đến cho người ta cảm giác hỗn loạn về thời gian và không gian.
Trên đường phố, có rất nhiều cô gái trẻ mặc trang phục Doanh quốc, còn có nhiều người mặc trang phục anime, đám thanh niên này mặc quần áo theo phong cách và màu sắc khác nhau từ các thời kỳ khác nhau….
Bọn họ cười nói vui vẻ, cầm búp bê trên tay hào hứng trò chuyện và chia sẻ sở thích với những người bạn đồng hành.
Túc Bảo sửng sốt, hỏi: “Cậu cả ơi, hôm nay không phải ngày tổ chức triển lãm búp bê ư?”
Sao cô bé lại có cảm giác hơi khác nhỉ….
Tô Nhất Trần khẽ xoa đầu bé: “Chắc họ đang đóng vai các nhân vật anime đấy con!”
Túc Bảo nhìn quảng trường phía xa, miếu Thành Hoàng ở vị trí trung tâm, lúc này có rất nhiều người ăn mặc kỳ dị đang đứng trước miếu.
“Cậu cả ơi, cậu biết miếu Thành Hoàng thờ vị thần thánh nào không ạ?”
Tô Nhất Trần vừa bước đi vừa kể sự tích miếu Thành Hoàng cho Túc Bảo nghe.
Phố Văn Thành là một con phố cổ, khi Doanh quốc xâm lược và chiếm đóng, kẻ địch đã thành lập một sào huyệt ở đây và tàn sát nhiều người dân vô tội.
Năm xưa, các tổ tiên đã kiên cường chống cự, xây dựng tuyến phòng thủ bằng xương bằng thịt. Cuối cùng dưới sự lãnh đạo của tướng quân Văn Thành, quân Doanh đã bị đánh đuổi khỏi thành.
Để tưởng nhớ các vị tướng anh hùng thời bấy giờ, người ta đã xây dựng miếu Thành Hoàng trên phố Văn Thành. Dần dà, phố Văn Thành trở thành phố đi bộ, kết hợp kinh doanh và du lịch.
Không rõ tại sao, Túc Bảo dần cảm thấy không vui.
Thành Hoàng Gia là vị thần đã dùng cả cuộc đời để bảo vệ một thành trì, là chính khách quan trọng thời phong kiến và cũng là vị anh hùng.
Họ hi sinh để bảo vệ muôn dân, người dân cũng tôn thờ, tế bái họ rồi lập nên miếu Thành Hoàng.
Năm xưa các vị anh hùng này dùng mạng sống của mình để bảo vệ người dân, đánh đuổi kẻ xấu.
Giờ đây, người dân lại mặc trang phục của kẻ xấu, reo hò và nhảy múa trước ngôi đền của các vị anh hùng…
Túc Bảo dừng bước, túm váy một cô gái trẻ tình cờ đi ngang qua.
Chiếc váy này có một chiếc nơ lớn ở phía sau.
Tóc cô gái được búi lên và cài một chiếc kẹp tóc, trông rất quyến rũ.
Túc Bảo lấy hết can đảm hỏi: “Chị ơi, sao chị lại mặc quần áo như này ạ? Khi trước Thành Hoàng Gia nỗ lực đánh đuổi kẻ xấu mà giờ đây chị lại mặc trang phục của quân thù sao?”
Cô gái hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý Túc Bảo.
Cô gái xua tay, thản nhiên cười nói: “Em gái, đừng có cứng nhắc thế chứ. Đây chỉ là sở thích cá nhân thôi. Ai cũng như vậy cả.”
Túc Bảo siết chặt nắm tay, nghiêm túc nói: "Nhưng làm thế này không đúng đâu! Không được mặc như vậy!"
Chính xác thì Túc Bảo muốn nói không được mặc trang phục Doanh quốc trước miếu Thành Hoàng.
Cô gái kia không đồng tình, vừa liếc mắt đã trông thấy hai bé trai khác đang trừng mắt nhìn cô ta, đáy mắt không che giấu được sự chán ghét, nét mặt hai bé trai đều vô cùng lạnh lùng
Cô ta mất hứng, tâm trạng vui vẻ ban nãy lập tức bay biến.
Thời đại nào rồi chứ?
Lẽ nào ăn mặc theo sở thích cá nhân còn phạm pháp ư?
Túc Bảo, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du lại quay về trang viên nhà họ Tô. Dưới ánh mắt nghiêm nghị của bà cụ Tô, ba đứa trẻ chột dạ cúi đầu.
Bà cụ Tô hỏi: “Ba đứa đã đi đâu, làm gì? Cảnh sát tìm đến nhận nhà chúng ta rồi đấy!”
Tô Tử Chiến bình tĩnh đáp: “Túc Bảo thích búp bê nên tụi con định đặt làm một con cho em ấy. Túc Bảo vô tình nhìn thấy vài điểm kỳ lạ ở cửa tiệm nên tụi con đã gọi 110.”
Cậu giải thích bâng quơ như thể ngay khi vào cửa hàng, Túc Bảo đã phát hiện ra điểm bất thường, sau đó ba đứa cậu lập tức rút lui!
Bà cụ Tô hồ nghi nhìn Tô Tử Chiến.
Đứa trẻ này chưa bao giờ nói dối.
Có lẽ bà lo lắng quá nhiều rồi….
Tô Nhất Trần đứng bên cạnh lên tiếng: “Tiểu Chiến nói thật đấy mẹ. Sau khi báo cảnh sát, thằng bé còn tưởng đã báo án nhầm, chẳng ngờ bạ đâu báo đó lại báo trúng cửa hàng búp bê có vấn đề!”
Tô Nhất Trần giải thích đơn giản, vẻ mặt lại vô cùng chắc chắn.
Bà cụ Tô vốn có suy nghĩ đơn thuần nên hoàn toàn tin lời anh, bà càm ràm: “Đúng là kỳ lạ, dạo phố vẩn vơ mà cũng gặp phải chuyện thế này…. Sau này mấy đứa không được chạy lung tung nữa, nghe chưa? Muốn làm búp bê gì cứ nói với bà ngoại, ngoại sẽ kêu người tìm cửa hàng uy tín cho…”
Tô Tử Du và Túc Bảo gật đầu như giã tỏi, Tô Tử Chiến thì vẫn kiệm lời như vàng: “Dạ!”
Bà cụ Tô xua tay, ba đứa trẻ vội vàng trở về phòng như được ân xá.
Trong phòng, Tô Tử Du lại mày mò một cái chậu sắt khác, hỏi: “Túc Bảo, chúng ta cứ mặc kệ chuyện này sao?”
Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân bị phá hủy nhưng kẻ chủ mưu đằng sau nó đã trốn thoát.
Có thể ngay ngày mai kẻ này sẽ đổi tên cửa hàng thành cây mùa hạ mùa thu gì đó rồi tiếp tục công việc, cũng đâu ai biết được sự thật!
Túc Bảo nói: “Đừng nóng ruột, để em bói một quẻ!”
Cô bé duỗi tay, xốc quần áo lên, trịnh trọng lôi cụ rùa đang mổ tôm trong thùng ra.
Cụ rùa ngậm miếng thịt tôm trong miệng "?"
Túc Bảo thổi một hơi vào cụ rùa, hét lên: "Ha~ quay, quay, quay!"
Cụ rùa đã sớm cảnh giác, ngay trước khi Túc Bảo làm động tác quay tròn, cụ rùa đã rụt đầu lại.
Tô Tử Du ngẩn người, có chắc là bói quẻ bằng mai rùa là làm như này không đấy?
Không rõ cụ rùa quay bao nhiêu vòng, mãi đến khi dừng lại, cụ rùa mới vươn đầu ra, tiếp tục ăn miếng thịt tôm.
Mặt Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc, bé nhìn cụ rùa rồi lầm bầm lầu bầu: “A à, hóa ra là thế đó!”
Tô Tử Du: “…”
Gì thế, là gì thế?
Túc Bảo nói: “Cụ rùa nói, chúng ta cứ hỏi chị Thất Thất là được.”
Cô bé chạy đến bàn, cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại của Cố Thất Thất rồi gọi điện.
Cố Thất Thất đang quay phim, vừa thấy Túc Bảo gọi tới, cô ấy đã vội hỏi: “Bảo Nhi, sao vậy em?”
Túc Bảo hỏi: "Chị Thất Thất, cuối tháng bảy âm lịch chị định đi đâu thế?"
Cố Thất Thất ngẩn người, đi đâu cơ? Cô ấy có đi đâu đâu nhỉ!
Sau đó, cô ấy sực nhớ ra gì đó, nói: "Ồ! Chị nhớ ra rồi, có triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè. Chị là người phát ngôn tại điểm dừng chân đầu tiên. Túc Bảo cũng đi à?"
Cố Thất Thất vô cùng phấn khích, nếu Túc Bảo cũng đi thì cô ấy nhất định sẽ trang điểm cho Túc Bảo thành một tiểu loli xinh đẹp!
Túc Bảo gật đầu nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
“Em hỏi được rồi, chị Thất Thất tham gia triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè, anh mau xem thử thông tin đi!”
Tô Tử Du nhập cụm từ tìm kiếm với vẻ mặt bối rối, cuối cùng cũng tìm được thông tin về triển lãm lưu động này.
Từ thông tin tuyên truyền trên mạng có thể thấy được, đây quả thực là triển lãm búp bê, hơn nữa còn có lễ cúng tế búp bê rất kỳ quái.
Tô Tử Du kinh ngạc nhìn về phía Túc Bảo: “Bói quẻ bằng mai rùa cũng ra kết quả chính xác ư?”
Túc Bảo chống nạnh, tự hào nói: “Đương nhiên rồi!”
Tô Tử Du cảm thấy vô cùng bội phục!
Bỗng nhiên, Tô Nhất Trần gõ cửa bước vào rồi hỏi chuyện xảy ra hôm nay.
Anh trầm giọng nói: "Triển lãm lưu động toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè ư? Túc Bảo muốn đi không con?"
Túc Bảo gật đầu, kiên định nói: "Muốn đi ạ."
Sư phụ bé từng nói, những kẻ trộm cướp gây nguy hại cho vận mệnh dân tộc, chúng cướp đi sự bình yên, ổn định và hạnh phúc của mọi người.
Sao có thể để chúng cướp đi những thứ mà ba cô bé phải vất vả bảo vệ chứ?
Ba bé bảo vệ núi sông, còn bé bảo vệ ba mình!
Tô Nhất Trần gật đầu, quyết định sẽ dành thời gian ngày hôm đó để đích thân đưa Túc Bảo đi.
**
Đến ngày triển lãm búp bê mùa hè.
Tô Nhất Trần đưa Túc Bảo ra khỏi nhà, đương nhiên Tô Tử Du cũng đi cùng.
Chẳng biết cậu mua ở đâu một chiếc ba lô rất lớn, bên trong đựng chiếc chậu sắt thu nhỏ nhờ cải tiến của cậu, ngoài ra còn có lưới đỏ và máy ảnh.
Vài phút trước khi ba người rời đi, Tô Tử Chiến cũng theo lên xe.
Tô Tử Du và Túc Bảo kinh ngạc nhìn cậu.
“Anh cả, chẳng phải anh nói không đi sao?” Túc Bảo hồ nghi hỏi.
Tô Tử Du cũng nói: “Không phải anh chê nhàm chán ư?”
Mặt Tô Tử Chiến vẫn lạnh lùng, lời nói không có chút sơ hở: “Tiện đường nên anh đi theo để mua sách!”
Túc Bảo nhìn đôi tai đỏ lựng của Tô Tử Chiến, gật đầu.
Ừm ~ Đúng là không chút sơ hở!
Điểm dừng chân đầu tiên của triển lãm búp bê mùa hè là phố Văn Thành.
Ngày thường khi dạo bước trên con phố cổ này, đâu đâu cũng có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi pháo hoa, nhưng giờ đây nó lại mang đến cho người ta cảm giác hỗn loạn về thời gian và không gian.
Trên đường phố, có rất nhiều cô gái trẻ mặc trang phục Doanh quốc, còn có nhiều người mặc trang phục anime, đám thanh niên này mặc quần áo theo phong cách và màu sắc khác nhau từ các thời kỳ khác nhau….
Bọn họ cười nói vui vẻ, cầm búp bê trên tay hào hứng trò chuyện và chia sẻ sở thích với những người bạn đồng hành.
Túc Bảo sửng sốt, hỏi: “Cậu cả ơi, hôm nay không phải ngày tổ chức triển lãm búp bê ư?”
Sao cô bé lại có cảm giác hơi khác nhỉ….
Tô Nhất Trần khẽ xoa đầu bé: “Chắc họ đang đóng vai các nhân vật anime đấy con!”
Túc Bảo nhìn quảng trường phía xa, miếu Thành Hoàng ở vị trí trung tâm, lúc này có rất nhiều người ăn mặc kỳ dị đang đứng trước miếu.
“Cậu cả ơi, cậu biết miếu Thành Hoàng thờ vị thần thánh nào không ạ?”
Tô Nhất Trần vừa bước đi vừa kể sự tích miếu Thành Hoàng cho Túc Bảo nghe.
Phố Văn Thành là một con phố cổ, khi Doanh quốc xâm lược và chiếm đóng, kẻ địch đã thành lập một sào huyệt ở đây và tàn sát nhiều người dân vô tội.
Năm xưa, các tổ tiên đã kiên cường chống cự, xây dựng tuyến phòng thủ bằng xương bằng thịt. Cuối cùng dưới sự lãnh đạo của tướng quân Văn Thành, quân Doanh đã bị đánh đuổi khỏi thành.
Để tưởng nhớ các vị tướng anh hùng thời bấy giờ, người ta đã xây dựng miếu Thành Hoàng trên phố Văn Thành. Dần dà, phố Văn Thành trở thành phố đi bộ, kết hợp kinh doanh và du lịch.
Không rõ tại sao, Túc Bảo dần cảm thấy không vui.
Thành Hoàng Gia là vị thần đã dùng cả cuộc đời để bảo vệ một thành trì, là chính khách quan trọng thời phong kiến và cũng là vị anh hùng.
Họ hi sinh để bảo vệ muôn dân, người dân cũng tôn thờ, tế bái họ rồi lập nên miếu Thành Hoàng.
Năm xưa các vị anh hùng này dùng mạng sống của mình để bảo vệ người dân, đánh đuổi kẻ xấu.
Giờ đây, người dân lại mặc trang phục của kẻ xấu, reo hò và nhảy múa trước ngôi đền của các vị anh hùng…
Túc Bảo dừng bước, túm váy một cô gái trẻ tình cờ đi ngang qua.
Chiếc váy này có một chiếc nơ lớn ở phía sau.
Tóc cô gái được búi lên và cài một chiếc kẹp tóc, trông rất quyến rũ.
Túc Bảo lấy hết can đảm hỏi: “Chị ơi, sao chị lại mặc quần áo như này ạ? Khi trước Thành Hoàng Gia nỗ lực đánh đuổi kẻ xấu mà giờ đây chị lại mặc trang phục của quân thù sao?”
Cô gái hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý Túc Bảo.
Cô gái xua tay, thản nhiên cười nói: “Em gái, đừng có cứng nhắc thế chứ. Đây chỉ là sở thích cá nhân thôi. Ai cũng như vậy cả.”
Túc Bảo siết chặt nắm tay, nghiêm túc nói: "Nhưng làm thế này không đúng đâu! Không được mặc như vậy!"
Chính xác thì Túc Bảo muốn nói không được mặc trang phục Doanh quốc trước miếu Thành Hoàng.
Cô gái kia không đồng tình, vừa liếc mắt đã trông thấy hai bé trai khác đang trừng mắt nhìn cô ta, đáy mắt không che giấu được sự chán ghét, nét mặt hai bé trai đều vô cùng lạnh lùng
Cô ta mất hứng, tâm trạng vui vẻ ban nãy lập tức bay biến.
Thời đại nào rồi chứ?
Lẽ nào ăn mặc theo sở thích cá nhân còn phạm pháp ư?
Bình luận facebook