• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 461-465

Chương 461: Huyền Chấn Sơn Khuyết

Ầm! Đùng đoàng!

Tiếng nổ ầm vang lên trong không gian, khi tiếng động biến mất, tên cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện đã tê liệt nằm trong đống đá vụn.

Kết cục của ông ta không khá hơn Quý Thương là bao, toàn thân tàn tạ, khuôn mặt già nua bị đánh lệch đi, còn bảo bối của ông ta lúc này đều đã vào túi đựng đồ của Diệp Thành, đánh một trận mà khuynh gia bại sản.

Quần sơn đã bị tàn phá nặng nề, những người còn sống sót của Thiên Tông thế gia đều lần lượt lại đây. Đầu tiên họ nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật, nếu hôm nay không có hắn ra tay, sợ rằng bọn họ đều đã trên đường đến Hoàng Tuyền.

“Nào, nói cho họ đi”, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Diệp Thành bèn nhìn Thanh Vân mặc áo xanh bên cạnh.

Thanh Vân vừa nghe đã hiểu ý, nhìn về phía Tử Yên: “Tỷ à, lúc trước là hắn cứu muội”.

Không cần Thanh Vân giải thích thì Tử Yên cũng đã tin lời Diệp Thành, điều đáng buồn cười là bọn họ còn tưởng Diệp Thành là người của Thị Huyết Điện, xích hắn trong thế giới nhỏ của không gian đó hơn ba canh giờ.

“Cảm ơn”, Tử Yên tiến lên một bước, trên khuôn mặt lãnh đạm hiếm thấy một nụ cười nhẹ. Cô ta kiêu ngạo như vậy mà lại thua trước tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất.

“Ta không muốn nghe những lời nói sáo rỗng, nói gì thực tế chút đi”.

“Đó là đương nhiên”, Tử Yên không tức giận chỉ cười khẽ: “Mời đạo hữu đến Huyền Chấn Sơn Khuyết, Thiên Tông thế gia ta nhất định sẽ hậu ta”.

“Huyền Chấn Sơn Khuyết?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn chắc chắn mình chưa từng nghe tới cái tên này, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Đại Sở rộng lớn như thế, là một vùng đất tàng long ngoạ hổ, thứ không thiếu nhất chính là tu luyện thế gia.

“Ừm, Thiên Tông thế gia các cô có truyền tống trận cỡ lớn không?”, Diệp Thành không nghĩ nữa mà nhìn Tử Yên hỏi.

“Đương nhiên là có”.

“Được rồi! Đi thôi”, Diệp Thành lập tức đồng ý, suy đi tính lại hắn thấy đánh nhau cũng được lắm, được nhận tiền thù lao, mượn truyền tống trận mà không cần phải trả linh thạch, đây là một cách tốt để tiết kiệm tiền.

Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ lao vào không trung với tốc độ cực nhanh.

Trên đường đi, mấy người ở trên phi kiếm thi thoảng lại nhìn Diệp Thành. Hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, lại thêm chữ “thù” trên trán khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau sau đó bất giác nhíu mày.

“Tiểu thư, xem ra người làm náo loạn Bắc Chấn Thương Nguyên mấy ngày trước chính là hắn. Mặt nạ Quỷ Minh, chữ ‘thù’ trên trán, hơn nữa lại là cảnh giới Linh Hư, sức chiến đấu cũng cực kỳ hung hãn”, ông lão một mắt nhìn trộm Diệp Thành rồi truyền âm cho Tử Yên.

“Thì ra hắn chính là Tần Vũ”, Tử Yên lẩm bẩm một mình.

Khi mọi người nói chuyện thì phi kiếm khổng lồ đã bay vào một thành cổ có tên là Cửu Dương.

Vừa vào thành cổ Cửu Dương, một vài luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện, hiển nhiên là Thiên Tông thế gia phái tới để đón mấy người phía Tử Yên.

Họ đến quần sơn cao vút nhờ truyền tống trận của thành cổ Cửu Dương.

Sâu trong quần sơn có một ngọn núi được mây mù bao phủ.

“Ẩn giấu thật kỹ”, Diệp Thành nhìn linh sơn phía xa, trong màn sương mây mù mờ ảo, nhìn có vẻ là một người có tu vi rất cao, bày ra trận văn bí ẩn ở đây che đi bí mật của mình. Nếu Tử Yên không đưa hắn tới, có lẽ người bên ngoài khó mà phát hiện ở đây còn có một toà linh sơn.

“Yên Nhi muội muội”, phi kiếm vừa đáp xuống, một thanh niên mặc áo trắng đã đi ra tiếp đón, vẻ mặt lo lắng: “Có bị thương không?”

Tên này cũng được coi là tao nhã, hiên ngang, nhưng không biết vì sao nụ cười của hắn ta lại vô cùng giả tạo, còn có vẻ như làm bộ, ngay cả vẻ lo lắng trong mắt cũng không phải thực.

“Lăng sư huynh, cảm ơn huynh đã nhớ đến, ta không sao”, Tử Yên trước giờ luôn lạnh nhạt cũng nở nụ cười khẽ.

“Đây là…”, thanh niên áo trắng nhìn thoáng qua người lạ Diệp Thành, không khỏi nghi hoặc hỏi Tử Yên.

“Ta…”

“Huynh ấy là Tần Vũ”, Diệp Thành vừa định nói thì Thanh Vân ở bên cạnh đã lên tiếng, nói xong còn nở nụ cười thần bí: “Là Tần Vũ trong bảng Phong Vân của Đại Sở đó!”

Ồ!

Diệp Thành mở miệng định trả lời nhưng bị chặn lại, vẻ mặt hơi kỳ lạ, có lẽ Thanh Vân đã thật sự coi hắn là Tần Vũ rồi.

“Ngươi chính là Tần Vũ?”, lời của Thanh Vân khiến thanh niên áo trắng hơi ngạc nhiên, hắn ta nheo mắt quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, có thể thấy trong mắt hắn ta còn mang vẻ khiêu khích.

“Tên này như vậy là thế nào?”, cảm giác được ánh mắt của tên này có gì đó khác thường, Diệp Thành bất giác lẩm bẩm: “Sao mình cứ có cảm giác hắn muốn đánh mình nhỉ?”

Tử Yên cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, bèn vội vàng tiến lên cười bảo: “Đây là sư huynh Lăng Hạo của ta”.

“Lăng Hạo?”, nghe thấy cái tên này, Diệp Thành đảo mắt: “Sao nghe cái tên này quen tai thế?”

“Đương nhiên quen rồi”, Thanh Vân ở bên cạnh cười hì hì: “Huynh ấy đứng thứ năm mươi mốt trong bảng Phong Vân, nói ra thì thứ hạng của hai người chỉ hơn kém nhau một bậc thôi! Không biết lúc trước hai người đã gặp nhau bao giờ chưa”.

“Chỉ hơn kém nhau một bậc?”, Diệp Thành sửng sốt: “Không phải ta xếp thứ chín mươi chín sao?”

“Đó là lúc trước, từ sau trận chiến ở cổ thành Thiền Uyên, thứ hạng của huynh trong bảng Phong Vân đã được công nhận là xếp thứ năm mươi rồi”.

“Là vậy à!”

“Lần này may nhờ có Tần Vũ đạo hữu giúp đỡ nên chúng ta mới có thể thoát khỏi nguy hiểm”, Tử Yên lại mỉm cười lên tiếng.

Ồ?

Lời này của Tử Yên khiến Lăng Hạo lại liếc nhìn Diệp Thành, nhưng khoé miệng hắn ta lại mang theo nụ cười bỡn cợt: “Tần sư huynh, mặc dù hai ta chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng không có duyên gặp gỡ, không biết sau buổi yến tiệc huynh có thể nể mặt so tài cùng ta không?”

Lời này vừa dứt, Diệp Thành không khỏi nhướng mày.

Hắn thông minh cỡ nào, đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời Lăng Hạo nói. Hắn ta ghét xếp hạng của mình trên bảng Phong Vân thấp nên muốn nhân cơ hội này để thăng thứ hạng. Bọn họ đều là thiên tài, chỉ kém một bậc, đương nhiên hắn ta không phục.

“Yên Nhi”, Diệp Thành đang cân nhắc thì một giọng nói khe khẽ vang lên từ nơi sâu trong linh sơn.

“Tỷ, đi thôi đi thôi, gia gia sốt ruột rồi”, Thanh Vân vội vàng thúc giục, đẩy Tử Yên đi, nhưng đi được hai bước cô ấy lại mỉm cười với Lăng Hạo: “Lăng sư huynh, phiền huynh tìm một chỗ nghỉ ngơi cho Tần Vũ đạo hữu giúp muội nhé”.

“Không cần tìm chỗ nghỉ ngơi đâu, ta còn có chuyện phải làm…”, Diệp Thành bước lên, nhưng còn chưa nói xong Tử Yên và Thanh Vân đã bay về phía sâu trong linh sơn.

“Tần Vũ sư huynh, hiếm khi huynh mới tới Thiên Tông thế gia chúng ta một lần, ở lại vài ngày cũng không sao”, Lăng Hạo nở nụ cười nhàn nhạt, hắn ta đưa bàn tay trắng nõn ra rồi nở nụ cười rất thân sĩ: “Mời!”

“Ta thật sự có việc”.

“Chậm nửa ngày một ngày cũng không sao mà”.

Dù không muốn nhưng Diệp Thành vẫn phải đi vào.

Dọc đường đi, Diệp Thành nhìn trái ngó phải.

Linh sơn này thực sự phi thường, có rất nhiều đình đài lầu gác lơ lửng trên không, khắp nơi đều có hoa cỏ lạ khiến cho linh khí ở nơi đây càng thêm nồng đậm, khắp nơi đều có mây mù lượn quanh, không chỉ là tiên cảnh nhân gian mà còn là thánh địa tu luyện.

Dọc đường đi, hắn thấy rất nhiều đệ tử của Thiên Tông thế gia đang ngồi xếp bằng tu luyện trên vân đoàn, hơn nữa ai cũng xinh đẹp rạng ngời.

Hế?

Rất nhiều đệ tử đang tu luyện trên linh sơn, nhưng khi thấy Lăng Hạo và Diệp Thành ngang qua, bọn họ đều không khỏi nghiêng đầu lại nhìn, nhất là nữ đệ tử, thấy Lăng Hạo phong độ ngời ngời đều không nén nổi rung động.

Họ dùng ánh mắt kính nể nhìn Lăng Hạo sau đó dời mắt nhìn sang Diệp Thành.

“Người đeo mặt nạ này là ai vậy? Sao tóc lại màu trắng?”

“Trông hơi kỳ lạ!”

“Được Lăng Hạo sư huynh đích thân dẫn đường, xem ra lai lịch không vừa đâu”.

Diệp Thành không nghe lời bàn luận của mọi người, lúc này hắn đang ngửa đầu nhìn lên đỉnh linh sơn, nơi đó có một tia sáng to bằng hạt gạo, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn nhìn rõ là vật gì, đó là viên linh châu được bao quanh bởi hào quang màu tím.

Viên linh châu tuy nhỏ nhưng lại hội tụ tinh hoa của nhật nguyệt, lơ lửng trên đỉnh núi, giống như một biểu tượng.

“Uy lực thật mạnh”, nhìn nó, Diệp Thành lẩm bẩm, bởi vì viên linh châu ấy mang lại cho hắn cảm giác rất áp lực và ngột ngạt.

“Tần Vũ sư huynh, huynh biết đó là gì không?”, dường như phát hiện Diệp Thành đang nhìn linh châu màu tím, Lăng Hạo bất giác nhìn hắn.
Chương 462: Chiến

“Không biết”, Diệp Thành lắc đầu.

“Đó chính là Trấn Sơn Chi Bảo của Thiên Tông thế gia ta, hai viên hỗn nguyên châu”, thấy Diệp Thành có vẻ khó hiểu, Lăng Hạo cười nói: “Đó không phải là linh châu bình thường mà là một loại pháp khí đáng giá”.

“Pháp khí?”, Diệp Thành nheo mắt, lòng hắn chợt dậy sóng.

Pháp khí cũng là một loại binh khí mà binh sĩ tu luyện, chỉ có tu vi ít nhất đạt tới cảnh giới Thiên mới có thể luyện chế, nó cao hơn một tầng so với binh khí thông thường, giống như chân khí và linh lực, đan điền và linh hải, linh hồn và nguyên thần.

Đã cao hơn một cấp bậc so với binh khí thì uy lực đương nhiên không cần nói cũng biết.

Có điều nói tới pháp khí lại không thể không nhắc tới pháp lực.

Pháp lực chính là thể tiến hoá của pháp khí, cũng chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Thiên mới tôi luyện ra được. Chỉ có cách dùng pháp lực mới có thể ngự động pháp khí, mới có thể phát huy được uy lực mạnh nhất của nó.

“Chưa bao giờ nghe nói Thiên Tông thế gia, mà không ngờ Thiên Tông thế gia lại có một pháp khí thế này, chẳng trách mà họ không sợ Thị Huyết Điện”, nhìn hai viên Hỗn Nguyên Châu, Diệp Thành lẩm bẩm: “Đại sở thật là ngoạ hổ tàng long”.

“Tần Vũ sư huynh, mời đi bên này”, cứ thế, Lăng Hạo đã đưa Tần Vũ vào một biệt uyển.

Vừa vào biệt uyển, Diệp Thành đã sáng mắt lên.

Biệt uyển này mặc dù chỉ rộng trăm trượng nhưng lại trồng đủ loại linh thảo quý hiếm, chính giữa biệt uyển còn có cây linh quả lấp lánh, từng quả linh quả long lanh toả ra mùi hương thơm dịu ngọt.

“Thiên Tông thế gia đúng là giàu có”, nhìn khu biệt uyển, Diệp Thành tấm tắc.

“Ta nghe nói Hoan Thiên Lệnh Vũ của Tần Vũ sư huynh uy lực mạnh mẽ, không biết có vinh hạnh được nhìn một lần không?”, khi Diệp Thành còn đang đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác thì Lăng Hạo ở bên nhìn hắn với vẻ mặt hứng thú, trong đôi mắt còn có ánh sáng lướt qua.

Hoan Thiên Lệnh Vũ?

Nghe bốn từ này, Diệp Thành gãi đầu, có lẽ Hoan Thiên Lệnh Vũ là bí thuật bí mật.

Thấy Diệp Thành ngây người, Lăng Hạo ở bên lại cười, nói: “Sao vậy, Tần Vũ sư huynh sợ ta học lén sao?”

“Nghe huynh nói kìa, ta là người nhỏ mọn vậy sao? Huynh đã muốn xem thì ta cho huynh xem”, Diệp Thành cười toét miệng.

Nghe vậy, Lăng Tiêu chợt sáng mắt, hắn không ngờ Diệp Thành lại hào phóng như vậy, nhưng Diệp Thành đã muốn thi triển thì hắn đương nhiên phải nhìn kĩ, tìm ra chân đế huyền diệu trong đó.

Hự, hạ!

Biệt uyển im ắng bị phá tan bởi tiếng hô của Diệp Thành. Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc phất tay, sau đó một tay vung trong hư không như đang viết chữ.

Ngay sau đó, bốn chữ viết hoa như phượng múa rồng bay hiện lên giữa hư không: Hoan Thiên Lệnh Vũ.

Phù!

Viết xong, Diệp Thành mới khẽ thu linh lực, hắn không quên nói một câu ý tứ: “Đây chính là Hoan Thiên Lệnh Vũ, hay không?”

Lại nhìn sang Lăng Hạo, mặt mày hắn đã tối sầm đến mức đáng sợ.

“Ngươi chơi ta?”, cuối cùng, Lăng Hạo không kiềm chế được nữa, hắn gằn giọng, không nói lời nào, cứ thế ra tay, đánh một chưởng về phía Diệp Thành. Hắn là công tử danh giá, chưa bao giờ bị chơi khăm như vậy.

……..

Nơi thâm sâu trong linh sơn, trong khu rừng trúc, Tử yên và Thanh Vân đang bóp vai đấm lưng cho một ông già tóc bạc.

Người này trông dáng vẻ già nua nhưng khuôn mặt lại hiền từ, ánh mắt vẩn đục, quan trọng hơn cả là khí tức của ông ta rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, khuôn mặt cũng mang vẻ bệnh tật.

Ông ta chính là lão tổ của Thiên Tông thế gia, người ở Đại Sở gọi ông ta là Thiên Tông Lão Tổ.

“Thị Huyết Điện ức hiếp người quá đáng”, Thiên Tông Lão Tổ hắng giọng.

Việc đêm qua ông ta đã nghe Tử Yên và Thanh Vân thuật lại. Mặc dù hai người cháu của ông ta đều bình an trở về nhưng Thiên Tông thế gia vẫn tổn hại nghiêm trọng khiến mặt ông ta như phủ thêm một lớp sương.

Có lẽ vì quá tức giận và lo lắng nên khoé miệng ông ta trào máu, khí tức cũng hỗn loạn hơn.

“Gia gia”, thấy Thiên Tông Lão Tổ miệng trào máu, Tử Yên và Thanh Vân sợ hãi, mặt mày tái nhợt.

Haiz!

Chỉ nghe Thiên Tông Lão Tổ thở dài lắc đầu bất lực: “Già rồi, già rồi thì vô dụng, nếu không phải ta thân mang đạo thương thì kẻ nào dám bắt nạt Thiên Tông thế gia chứ?”

Rầm!

Ông ta vừa dứt lời, bên linh sơn vang lên tiếng nổ rầm trời.

Nghe tiếng động này, Thiên Tông Lão Tổ đột nhiên đứng dậy, đôi mắt ảm đạm chợt loé lên ánh sáng lạnh lẽo: “Có phải là người của Thị Huyết Điện đánh tới rồi không?”

Rầm!

Ông ta vừa dứt lời, linh sơn lại vang lên tiếng động dữ dội, ngay sau đó, một tiếng mắng chửi vang vọng khắp linh sơn: “Lão tử đùa thôi, mẹ kiếp, ngươi làm gì mà làm thật vậy chứ?”

“Là…là Tần Vũ”, nghe giọng nói quen thuộc này, Tử Yên và Thanh Vân vội nói.

“Tần Vũ là ai?”

“Chính là người giúp chúng con mà chúng con đã nói với gia gia. Ồ, đúng rồi, con quên mất không nói, huynh ấy chính là người ra khỏi cấm địa hoang mạc”.

“Cấm địa hoang mạc?”

Rầm! Đùng! Rầm!

Tiếng động khủng khiếp vang vọng khắp linh sơn của Thiên Tông thế gia, có lẽ vì động thái quá lớn nên kinh động tới kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia khiến những lão già đang bế quan cũng phải ra ngoài.

Lúc này, đệ tử của Thiên Tông thế gia nào còn tâm trạng tu luyện, bọn họ lần lượt ngẩng đầu nhìn hư không.

“Đây là gì? Lăng Hạo sư huynh sao lại đánh nhau với tên tiểu tử đẹo mặt nạ?”

“Tên đeo mặt nạ kia có lai lịch gì mà có thể đánh ngang ngửa với Lăng Hạo sư huynh cứ, lẽ nào hắn là đệ tử trên bảng Phong Vân?”

“Ta nghĩ phải đấy”.

Rầm! Bang! Keng!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, hai bóng hình trong hư không giao đấu dữ dội, âm thanh của chưởng ấn mạnh mẽ, âm thanh của binh khí va chạm vào nhau vang lên liên tiếp.

Hai người giao đấu là Diệp Thành và Lăng Hạo, còn vì sao bọn họ đánh nhau thì đương nhiên là vì trò đùa của tên nào đó.

“Còn không dừng tay thì ta không khách khí đâu”, Diệp Thành bước chân vào phi kiếm, hắn nhanh chóng né tránh kiếm mang đang giáng từ trên trời xuống.

“Dám chơi ta, hôm nay phải phân cao thấp”, phía đối diện, Lăng Hạo gằn giọng, đâm một kiếm vào hư không, cứ thế đánh về phía Diệp Thành.

Trời!

Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu chém ra một đạo kiếm mang.

Không thể phủ nhận khả năng chiến đấu của Lăng Hạo rất mạnh mẽ, kể cả là Diệp Thành không dùng tới nhiều quân bài áp chót thì cũng phải hết sức thận trọng.

Ở phía khác, gia chủ của Thiên Tông thế gia là Sở Thiên Chấn đã dẫn theo một nhóm trưởng lão chạy tới, thấy Lăng Hạo và Diệp Thành giao chiến, bọn họ cảm thấy bất ngờ.

“Tiểu tử đeo mặt nạ kia là ai?”, Sở Thiên Chấn còn chưa nói xong thì trưởng lão phía sau ông ta đã lên tiếng.

“Khả năng chiến đấu không hề kém so với Lăng Hạo”.

“Vả lại còn ở tầng thứ nhất cảnh giới Linh Hư, tên này chui từ đâu ra vậy?”

“Cho dù là ai thì cũng phải chặn lại rồi nói tiếp”, Sở Thiên Chấn trầm giọng nói.

Ngay sau đó, bèn có trưởng lão ra tay can thiệp, thế nhưng ông ta vừa bước ra thì một cánh tay của Thái thượng trưởng lão đã đặt xuống vai ông ta ngăn lại.

“Lão tổ?”, thấy Thiên Tông Lão Tổ, mọi người đều cung kính hành lễ.

“Không vội, đánh xong rồi nói”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu nhìn vào hư không, ánh mắt giây phút trước nhìn Lăng Hạo thì lúc này lại nhìn Diệp Thành.

“Có thể ra khỏi cấm địa hoang mạc, ở Đại Sở rộng lớn này có thể xếp vào hàng hậu sinh khả uý”, nhìn Diệp Thành đang đại chiến, Thiên Tông Lão Tổ lẩm bẩm, giọng nói rõ vẻ hân hoan.
Chương 463: Bí thuật không gian

Rầm!

Ở phía cách đó rất xa lại vang lên tiếng nổ rúng động, sự chấn động khủng khiếp vô hình tạo thành làn sóng lan ra, rất nhiều cây cối đổ rạp.

Mãi tới lúc này, cả h người mới thực sự dừng tay.

Một bên, Lăng Hạo đầu lơ lửng bảo tháp ba màu, tay cầm Chu Sát Kiếm màu bạc, chân bước trên tường vân màu tím, toàn thân phát ra thần quang chói mắt, rất có phong thái.

Một bên, Diệp Thành đạp lên phi kiếm, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm Kim Long Đao, toàn thân kim mang rực rỡ, choán mắt người nhìn, khí huyết sục sôi, mái tóc bạc không gió vẫn tung bay.

“Ta nói này, ngươi có đến mức phải thế này không?”, Diệp Thành tức tối nhìn Lăng Hạo, cơ thể hắn lúc này trông có phần thảm hại nhưng điều đó không có nghĩa rằng hắn không chiến lại được Lăng Hạo, vì nơi này là địa bàn của Thiên Tông thế gia, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu cứ đánh thật lực thì mười Lăng Hạo cũng không phải đối thủ của hắn.

“Nói nhiều vô dụng”, Lăng Hạo lạnh giọng, Chu Sát Kiếm màu bạc chỉ về phía Diệp Thành: “Tần Vũ, ta muốn khiêu chiến với ngươi, ngươi chiến cũng được, không chiến cũng được, hôm nay ta và ngươi phải phân thắng bại”.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn thấy bí pháp Hoan Thiên Lệnh Vũ nhưng lại không ngờ rằng Diệp Thành chơi xỏ mình, cũng chính vì vậy nên hắn càng có cớ ra tay.

Vả lại hắn cũng chẳng phải ngu ngốc, khi đại chiến, hắn đã cảm nhận được rõ Thiên Tông Lão Tổ và Sở Thiên Chấn quan sát, bọn họ đã không ra tay ngăn cản thì có nghĩa rằng trận chiến này được gia tộc mặc nhận, vậy hắn mới miễn cưỡng ra lời thách đấu.

Hiển nhiên, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hắn có thể nhận ra Thiên Tông thế gia mặc nhận trận quyết đấu này.

Thiên Tông thế gia đã mặc nhận thì Diệp Thành cũng không cần phải khiêm nhường, hắn vặn cổ, khí huyết sục sôi.

“Tốt lắm”, Lăng Hạo hắng giọng sau đó vung kiếm ra trước, linh lực dồi dào được đẩy vào trong kiếm, Chu Sát Kiếm rung lên, những đạo phù văn bên trên thanh kiếm sáng rõ, sát khí ngút trời.

Kiếm Lập Vũ!

Sau tiếng hô của Lăng Hạo, không gian trăm trượng xung quanh hắn như rung động, từng đạo kiếm ảnh màu bạc huyễn hoá ra, kiếm khí dồi dào vả lại số lượng không hề ít khiến người ta rợn tóc gáy, trông như làn mưa kiếm đang giáng từ trên trời xuống.

Ngự Kiếm Phi Tiên!

Bang! Bang!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, kiếm khí của hai bên lại lần nữa va chạm vào nhau, và không ngừng tạo ra từng đốm lửa trắng.

Càn Khôn Thiên Địa, Nhất Chỉ Âm Dương!

Lăng Hạo lại lần nữa di chuyển, cứ thế sát phạt tới như bóng ma, chỉ ra u mang thần thông về phía trán Diệp Thành.

“Uy lực cũng không vừa, nhưng đạo hành của ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành hắng giọng, khép chặt tay, kiếm khí bao quanh, như chỉ như không, như kiếm mà không phải kiếm, cứ thế đối địch lại với Hoan Hoá trong kiếm, uy lực bá đạo.

“Lục mạch thần thông”, phía này, thấy thần thông mà Diệp Thành thi triển, Thiên Tông Lão Tổ nheo mắt như nhận ra Lục Mạch Thần Thông, thấy Diệp Thành thi triển, ông ta tỏ ra có phần bất ngờ.

Bang!

Khi Thiên Tông Lão Tổ còn đang ngỡ ngàng thì lục mạch chỉ mang của Diệp Thành đã phá tan nhất chỉ âm dương của Lăng Hạo.

Bát Hoang!

Không cho Lăng Hạo có thêm thời gian tái hiện thần thông, Diệp Thành đã lao như con mãnh thú về phía trước, hắn không nói lời nào, tung ra một đạo bát hoang chưởng, uy lực vô cùng bá đạo.

Thấy vậy, Lăng Hạo thay đổi sắc mặt, hắn vô cùng kinh ngạc vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng luy lực mạh mẽ từ nắm đấm của Diệp Thành, trông như một chưởng nhưng lại mang theo chiến ý vô địch.

Trong lúc này, hắn vội vàng kết ấn, ngưng khí trong bàn tay, một đạo chưởng ấn màu bạc cứ thế được tung ra.

Rầm!

Lại là đòn tấn công mạnh mẽ nhưng Lăng Hạo lại bị đánh cho tới mức lảo đảo lùi về sau.

“Đây…”, thấy Lăng Hạo lùi về sau, các đệ tử của Thiên Tông thế gia đều hết sức ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lăng Hạo đánh trực diện và lép vế như vậy, đó là Lăng Hạo sư huynh, người mà bọn họ vẫn luôn tự hào.

“Chỉ kém một bậc thôi mà khả năng chiến đấu lại như một trời một vực vậy sao?”, phía này, mấy người phía Sở Thiên Chấn tặc lưỡi, có lẽ vì Thanh Vân đã nói rõ về thân phận Tần Vũ của Diệp Thành nên bọn họ mới hết sức kinh ngạc.

“Gia gia, Lăng sư huynh sẽ thắng chứ?”, Tử Yên và Thanh Vân lần lượt nhìn sang Thiên Tông Lão Tổ.

“Chí ít thì hắn cũng sẽ không thua”, Thiên Tông Lão Tổ không nói rõ, chỉ trả lời nước đôi như thể vẫn rất tự tin về thực lực của Lăng Hạo, cho dù không đánh lại được Diệp Thành thì cũng có thể đảm bảo không bị trận.

Bát Hoang Chưởng!

Khi Thiên Tông Lão Tổ vừa dứt lời, tên súc sinh Diệp Thành lại lần nữa ra tay, hắn vẫn tung ra đòn Bát Hoang vô địch.

Phụt!

Lăng Hạo phun ra máu lảo đảo lùi về sau.

Hắn vẫn có ý thức của việc chiến đấu, biết mình đã coi thường Diệp Thành, trong lúc lùi về sau, hắn không ngừng kết thủ ấn, từng đạo thần thông khủng khiếp cứ thế liên tiếp hướng về phía Diệp Thành.

Bát Hoang!

Bát Hoang!

Diệp Thành vẫn tỏ ra như kẻ vô địch, hắn cứ thế liên tiếp tung ra quyền chưởng, khí huyết ngút trời khiến toàn thân hắn như có ngọn lửa cháy rực. Cho dù ập vào mặt hắn là chưởng ấn chưởng ảnh hay kiếm khí đao mang thì đều bị hắn phá tan.

“Tên tiểu tử này là quái thai gì chứ?”, phía này, Sở Thiên Chấn và chư vị trưởng lão của Thiên Tông thế gia lại lần nữa tặc lưỡi, uy lực của nắm đấm thật sự bá đạo như thể đánh vào đệ tử xuất sắc nhất của Thiên Tông thế gia mà như chơi vậy.

“Đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân quả nhiên không phải vừa”, có trưởng lão tặc lưỡi lên tiếng.

“Lăng Hạo cao ngạo, bị đánh một chút cũng không phải ghê gớm gì”.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì Diệp Thành đã lại lần nữa ra tay, vẫn là đòn Bát Hoang Chưởng.

Rầm!

Một chưởng của hắn vô cùng bá đạo nhưng lại đánh vào hư không, vì giây phút trước đó Lăng Hạo đã biến mất, và đòn đánh đó của Diệp Thành không trúng Lăng Hạo mà khiến cho lầu các đang lơ lửng trong không trung lập tức tan vỡ.

Thấy vậy, Sở Thiên Chấn vội tạo kết giới bao quanh Diệp Thành và Lăng Hạo, tránh trận chiến ảnh hưởng tới bên ngoài.

“Thuật ẩn thân sao?”, trong hư không, Diệp Thành thấy Lăng Hạo biến mất vô hình thì đảo mắt nhìn, hi vọng có thể tìm thấy bóng hình hắn.

Có điều, sau khi đảo mắt một lượt mà không tìm thấy bóng hình Lăng Hạo đâu.

Vút!

Đúng lúc hắn đang thẫn thờ thì nghe tiếng vút vang lên, nếu nhìn kĩ thì chính là thanh sát kiếm màu bạc, vả lại còn xuất hiện hết sức chớp nhoáng khiến Diệp Thành trở tay không kịp.

Phụt!

Ở khoảng cách gần, Diệp Thành đã trúng chiêu, phần vai hắn có vết thương để lại, máu trào ra.

“Không phải thuật ẩn thân, tên tiểu tử này trốn vào không gian”, sau khi nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành nhìn ra được vấn đề, hắn biết Lăng Hạo đang sử dụng một loại bí thuật không gian có thể trốn trong không gian lại có thể sát phạt nhanh chóng.

Vút!

Khi lùi về sau, Diệp Thành cũng nhanh chóng quay người, thế nhưng vẫn tiếp tục trúng chiêu, phần ngực bị chém một vết thương sâu.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Tiếp đó, hắn không ngừng bị thương, mỗi lần Lăng Hạo tung đòn từ trong không gian đều để lại vết thương trên người hắn, cũng may đây là hắn chứ nếu đổi lại là tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư khác thì e rằng đã bị đòn tấn công của Lăng Hạo giết chết từ lâu rồi.

“Không ngờ Lăng Hạo sư huynh đã có thể nhanh chóng di chuyển trong không gian như vậy”, ở phía cách đó không xa, thấy Diệp Thành liên tiếp bị thương, Tử Yên và Thanh Vân tỏ vẻ bất ngờ, trong ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

“Thi triển hư không tuyệt diệt phải trả giá”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Có điều Lăng Hạo muốn đánh bại Tần Vũ thì vẫn còn hơi kém”.

Phụt!

Trong hư không lại vang lên tiếng máu bắn vọt ra, Diệp Thành lùi về sau lúc này mới đứng vững.
Chương 464: Bay lượn khắp nơi

“Tiểu tử này hay đấy, biết cũng không ít”, mặc dù trên người cũng phải có mười mấy vết thương nhưng đối với Diệp Thành với khí huyết sục sôi mà nói thì đây cũng chỉ là trò vặt. Hắn bị động giao chiến thế này là vì muốn thông qua Tiên Luân Nhãn học lén bí thuật của đối phương.

Có điều, điều khiến hắn thất vọng đó là bí thuật này có liên quan đến cấm kỵ trong không gian, kể cả là hắn cũng không dám khinh xuất thử, muốn học được bí pháp này phải cần đến bí thuật pháp môn.

Có điều, mặc dù hắn không học được chân đế nhưng không có nghĩa rằng hắn sẽ để cho Lăng Hạo tự do di chuyển trong khôn gian, tuỳ ý sát phạt như vậy, cảm giác này khiến hắn không thấy an toàn.

“Lâu như thế rồi, ngươi có thể ra ngoài rồi đấy”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn nhẩm niệm.

Đột nhiên, giữa trán hắn có linh huy chiếu sáng, tiếp đó là từng đường ánh sáng màu vàng kim bay vào không gian, nếu nhìn kĩ thì đây chính là từng loại binh khí, sát kiếm, kim đao, bảo ấn, linh gương, lư đồng….cũng phải mấy chục binh khí, cần gì có nấy, mỗi thứ đều lấp ánh ánh sáng vàng kim, lơ lửng trong không gian, hết sức chói mắt.

“Tiểu tử này là súc sinh sao?”, thấy Diệp Thành ngự động một lúc mấy chục loại binh khí như vậy, kể cả là Sở Thiên Chấn thì cũng không khỏi kinh ngạc.

“Khí huyết này thật sự quá dồi dào”.

“Nếu đổi lại là tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư bình thường thì e rằng đã bị hao kiệt toàn bộ linh lực rồi”.

Luc này, Thiên Tông Lão Tổ cũng hết sức ngỡ ngàng, mới còn trẻ như vậy, với tu vi như vậy mà đã có thể ngự động một lúc bao nhiêu loại binh khí, ông ta tự nhận khi còn trẻ như Diệp Thành ông ta không làm được việc này.

Hiện trường lúc này cũng chỉ có Tử Yên và Thanh Vân là điềm tĩnh hơn mọi người vì bọn họ đã từng thấy Diệp Thành mạnh tới mức nào.

“Ra ngoài cho ta”, khi tất cả còn đang trầm trồ, Diệp Thành đã hắng giọng, mấy chục loại binh khí cùng lúc rung lên, phát ra ánh sáng chói loá, khí thế kết nối với nhau, uy lực khủng khiếp khiến không gian hỗn loạn.

Cũng vì không gian hỗn loạn nên Lăng Hạo đang di chuyển trong không gian, định đánh ra một chưởng thì lập tức bị ép ra ngoài.

Phụt!

Vừa ngã ra khỏi không gian, Lăng Hạo lập tức phun ra máu, toàn thân đầm đìa máu.

“Ra rồi à?”, Diệp Thành hai tay khoanh trước ngực nhìn Lăng Hạo với vẻ mặt hứng thú.

“Ngươi có thể ngự động nhiều binh khí như vậy cùng lúc?”, rõ ràng Lăng Hạo mặt tái mét cũng phải kinh ngạc bởi hành động của Diệp Thành.

“Không lãng phí thời gian với ngươi nữa”, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn lại lần nữa di chuyển, mười mấy pháp khí rung lên, giáng xuống từ hư không, khí thế mạnh mẽ vô cùng, cho dù là một ngọn núi thì cũng sẽ sụp đổ bởi khí thế đó.

“Ngươi cũng đánh giá mình cao quá đấy”, Lăng Hạo hắng giọng, chắp hai tay lại sau đó nhanh chóng kết ấn, vì hắn không ngừng kết ấn nên không gian lại lần nữa không yên bình.

“Không gian, dịch chuyển”, sau tiếng hô của Lăng Hạo, mấy chục pháp khí đang giáng từ trên trời xuống lại biến mất toàn bộ.

“Ôi trời”, Diệp Thành không còn bình tĩnh nữa, hắn thở dốc, mấy chục pháp khí biến mất rồi.

“Mẹ kiếp, lại là bí thuật không gian khốn khiếp”, Diệp Thành tức tối, hắn nhìn rất rõ mấy chục binh khí đều bị Lăng Hạo di chuyển vào không gian, có lẽ vì sự ngăn cản của không gian mà chúng mất đi sự liên kết với Diệp Thành.

“Ngươi giỏi lắm”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn không dùng đến binh khí mà tay không lao tới, nếu dùng binh khí mà lại bị dịch chuyển vào không gian lần nữa thì có trời mới biết có thể quay về hay không.

Roẹt!

Nào ngờ Lăng Hạo lại lần nữa biến mất.

Đúng vậy, hắn đã lại biến mất vào không gian. Diệp Thành mất đi mục tiêu tấn công liền mắng chửi: “Đánh như vậy có thú vị không?”

Rõ ràng Diệp Thành cảm thấy khó chịu với cách đánh của Lăng Hạo, chốc chốc lại chuồn vào không gian đánh lén.

Vút!

Khi hắn đang lên tiếng thì Lăng Hạo lại lần nữa tấn công, đòn tấn công mạnh mẽ với nhát kiếm chém về phía Diệp Thành.

Thế nhưng khi nhát kiếm sắp đâm vào cổ họng Diệp Thành thì Lăng Hạo cảm nhận được luồng sức mạnh ngăn lại tốc độ của hắn khiến nhát kiếm của hắn bị Diệp Thành nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nếu nhìn kĩ thì mới phát hiện dưới chân Diệp Thành có một trận đồ bát quái rộng cả chục trượng xuất hiện.

Và đây chính là bí thuật mà Diệp Thành học được từ Hoa Vân, có thể ngăn lại tốc độ và sức mạnh của đối phương.

Diệp Thành nắm chuẩn thời cơ, dùng trận đồ bát quái để hạn chế tốc độ của Lăng Hạo, lúc này mặc dù thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để hắn phản công.

“Ra ngoài cho ta”, Diệp Thành gằn giọng, sát phạt lên phía trước, hắn túm lấy một tay Lăng Hạo sau đó khí và lực cùng kết hợp, cứ thế lôi phắt Lăng Hạo từ trong không gian ra ngoài.

Có điều, Diệp Thành không tung Lăng Hạo lên rồi nện xuống đất vì đây là hư không, không có mặt đất để trợ lực, còn hắn cũng không dám thả Lăng Hạo ra, nếu không thì tên này lại lẻn vào không gian.

Thế rồi Diệp Thành cứ thế nắm thật tay Lăng Hạo, hắn không đánh Lăng Hạo cũng không thả Lăng Hạo ra, chỉ đi lượn vòng quanh trên trời, từ nam sang bắc, từ đông sang tây tốc độ nhanh hơn bình thường khiến người xem chóng mặt.

“Hắn…hắn đang làm gì vậy?”, cảnh này khiến những người ở bên dưới đều phải dụi mắt.

“Cách đánh gì đây?”, kể cả là trưởng lão của Thiên Tông thế gia thì cũng phải hoa mắt, không biết Diệp Thành định làm gì.

Haiz!

Hiện giờ chỉ có Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu bất lực.

“Gia gia, tên Tần Vũ đó rốt cục định làm gì vậy?”, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu.

“Dưới tốc độ tuyệt đối, Lăng Hạo căn bản rất khó ngưng tụ được linh lực, vả lại dưới tốc độ nhanh như vậy, Lăng Hạo cũng không dám vào không gian. Vì tốc độ quá nhanh, một khi vào không gian rất có khả năng sẽ bị khe hở không gian làm bị thương”, Thiên Tông Lão Tổ chậm rãi giải thích: “Tần Vũ rất thông minh, hắn lôi Tề Hạo bay khắp nơi mục đích rõ ràng là muốn Lăng Hạo hồn lìa khỏi xác”.

“Hồn…hồn lìa khỏi xác là sao ạ?”

“Đây chỉ là một cách nói khoa trương, linh hồn của Lăng Hạo đương nhiên sẽ không lìa khỏi xác vì chỉ có Nguyên Thần mới địch lại được, dưới tốc độ tối đa, nếu như đột nhiên ngừng lại thì linh hồn sẽ tạm thời rời khỏi thân xác, trạng thái này được gọi là hồn lìa khỏi xác”.

“Vậy Tần Vũ cũng đang di chuyển với tốc độ nhanh chóng, nếu như đột nhiên dừng lại thì hắn chẳng phải cũng bị hồn lìa khỏi xác sao ạ?”, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Thiên Tông Lão Tổ bằng ánh mắt khó hiểu: “Hà tất phải làm vậy?”

“Vì cảnh giới linh hồn của hắn đang ở cấp địa”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười, nói: “Mặc dù dưới tốc độ nhanh chóng hồn lìa khỏi xác nhưng người có linh hồn mạnh mẽ thì về cơ bản có thể thoát khỏi sự hạn chế, cấp bậc linh hồn của Tần Vũ cao hơn Lăng Hạo, cho dù hắn hồn lìa khỏi xác thì cũng không đáng ngại”.

“Hoá ra là vậy”, Tử Yên và Thanh Vân hiểu mơ hồ, nhưng khi biết cấp bậc linh hồn của Diệp Thành ở cấp địa thì bọn họ cảm thấy bất ngờ.

“Nhất Phi Xung Thiên”, ở phía xa, vang lên tiếng hô của Diệp Thành, tên này di chuyển như đạo thần quang bay vào đám mây, không đợi mọi người ngẩng đầu lên nhìn hắn lại lao từ trên mây xuống, và không cho người khác có thời gian phản ứng lại thì hắn đã lại chuồn vào một nơi khác.

Mặc dù Diệp Thành có hàng trăm cách chiến đấu để chiến thắng dễ dàng nhưng hắn vẫn cố gắng che giấu thực lực, dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thiên Tông thế gia, nếu thể hiện quá đà sẽ không có lợi cho bản thân.

Còn hồn lìa khỏi xác, cách nói này hắn cũng đã từng đọc qua trong một bộ bí điển, hôm nay hắn mới thử lần đầu.

Rõ ràng, hiệu quả không tồi.

Nhìn về phía Lăng Hạo, lúc này hết sức thảm hại, hắn bị Diệp Thành túm lôi, quăng từ trái sang phải, từ đông sang tây, từ nam đến bắc, đừng nói là ngưng tụ linh lực, đến thở thôi cũng khó, đầu hắn lúc này là mớ hỗn độn, phần bụng sục sôi, hắn có cảm giác muốn nôn ói.

Ôi trời ơi!

Bên dưới, các đệ tử của Thiên Tông thế gia phần lớn đều day trán, hoa mắt chóng mặt.
Chương 465: Thiên Tông Lão Tổ kích động

Dừng!

Không biết từ bao giờ, Diệp Thành từ không trung đáp xuống và dừng lại.

Có thể thấy khoảng không gian mà hai người bọn họ đứng đều méo xệch cả đi, còn mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ nhìn thấy rõ linh hồn của Lăng Hạo đã lìa khỏi xác.

Cuối cùng, Diệp Thành cũng thả Lăng Hạo ra, lúc này, Lăng Hạo đang trong tình trạng hôn mê, bay từ trong không trung xuống.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn lảo đảo giữa hư không. Mặc dù hắn không bị hồn lìa khỏi xác nhưng cũng hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn giống như dẫm phải cây bông vải.

Thắng rồi?

Tên này thắng rồi, hắn dựa vào cách quái dị mà chiến thắng nên không làm mất mặt Thiên Tông thế gia.

Bên dưới, các đệ tử của Thiên Tông thế gia đỡ lấy Lăng Hạo, ngay sau đó, Lăng Hạo chợt tỉnh lại, hắn thở dốc liên tục.

“Xếp thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Phong Vân quả nhiên danh bất hư truyền”, sau hồi yên tĩnh, Thiên Tông Lão Tổ mới mỉm cười ôn hoà.

“May mắn, may mắn thôi ạ”, Diệp Thành gãi đầu, hắn lảo đảo bước đến.

“Tiểu hữu, có thể tới rừng trúc của ta một lát không?”, Thiên Tông Lão Tổ mặt mày ôn hoà nhìn Diệp Thành. Một người có thân phận như ông ta mà lại mời một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư thật khiến cho mấy người phía Sở Thiên Chấn phải bất ngờ.

Mặc dù rất muốn tận dụng Truyền Tống Trận để rời đi luôn nhưng Diệp Thành vẫn gật đầu đồng ý, đó là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, đường đường là lão tổ của Thiên Tông thế gia, sao hắn không nể mặt cho được chứ?

Cả hai người một người đi trước một người đi sau, cứ thế đi hướng về phía khu rừng trúc nhỏ của Thiên Tông Lão Tổ.

“Ông ta…”, đi theo sau Thiên Tông Lão Tổ, Diệp Thành chốc chốc lại cau mày.

Vì hắn cảm nhận được khí tức của Thiên Tông Lão Tổ không ổn định. Mặc dù hí thế mạnh mẽ nhưng lại hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu.

“Không phải ông ấy bị tổn thương gì chứ?”, Diệp Thành nghĩ thầm nhưng không dám dùng Tiên Luân Nhãn nhìn vào linh hồn của Thiên Tông Lão Tổ vì trong giới tu sĩ, nhìn trộm linh hồn của tiền bối là điều đại kị.

Vào khu rừng trúc nhỏ, Diệp Thành bắt đầu nhìn trái nhìn phải.

Khu rừng này trông hết sức bình thường nhưng huyền cơ bên trong lại vô cùng thâm sâu, bên trong này ẩn chứa rất nhiều ngưng linh trận pháp, vả lại trong địa thế toạ lạc còn có càn khôn, bên trên hấp thu được tinh hoa của nhật nguyệt, bên dưới ngưng tụ tinh lực đại địa, là tiểu thánh địa tu luyện đắc địa hiếm có.

“Tiểu hữu, ta có thể biết sư phụ của tiểu hữu là ai không?”, vừa ngồi xuống, Thiên Tông Lão Tổ đã mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Cái này…”, Diệp Thành muốn nói với Thiên Tông Lão Tổ nhưng hắn vẫn cố giữ kín, lúc này hắn đang mang thân phận của Tần Vũ, đương nhiên không thể nói là Sở Huyên, hắn không phải Tần Vũ, đương nhiên cũng không biết sư phụ của Tần Vũ là ai cho nên mới trả lời có phần đắn đo.

“Sư phụ của con không cho con nói”, cuối cùng, Diệp Thành bịa đại một lý do.

“Ta có thể hiểu”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu cười nói: “Có thể khẳng định một điều, vị đạo hữu đó là một người uyên thâm, nếu không thì cũng không thể có được một đệ tử là thiếu niên anh tài như vậy”.

“Tiền… tiền bối quá khen rồi ạ”, Diệp Thành cười xoà nhưng lại thầm nhủ, ông nói như vậy chắc không phải chỉ để khen ta chứ, có gì thì cứ nói thẳng đi, ta còn phải về nhà nữa.

Quả nhiên, Thiên Tông Lão Tổ lại cười, hỏi: “Không biết tiểu hữu đã cưới vợ chưa?”

“Cưới vợ?”, Diệp Thành sững người, hắn lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Chưa ạ?”

“Vậy tiểu hữu thấy Yên Nhi và Vân Nhi nhà ta thế nào?”

Hiểu rồi!

Lời này của ông ta khiến Diệp Thành hiểu ra dụng ý, chẳng phải ông ta muốn làm ông mai sao?

Nghĩ lại thì Diệp Thành mới hiểu rõ dụng ý bên trong. Thiên Tông Lão Tổ không chỉ coi trọng thực lực của hắn mà còn coi trọng sư phụ, người đứng sau Tần Vũ.

Diệp Thành lại liên tưởng tới cảnh tượng của Thiên Tông thế gia lúc này, bọn họ và Thị Huyết Điện đối đầu nên mong nhanh chóng tìm được đồng minh, còn thế lực đứng sau Tần Vũ đương nhiên là một sự lựa chọn không tồi.

Giữa các thế lực trong giới tu sĩ hay lấy việc liên hôn ra để dàn xếp vấn đề chính trị, Diệp Thành đương nhiên hiểu.

Phía đối diện, Thiên Tông Lão Tổ thấy Diệp Thành trầm ngâm thì không làm phiền, ông ta vẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.

“Tiền bối ạ, đa tạ tiền bối đã đánh giá cao, có điều sư phụ của con đã chọn vợ tương lai cho con rồi ạ”, Diệp Thành cười nói.

Lời này của hắn khiến Thiên Tông Lão Tổ bất giác thở dài, mắt ông ta chợt lãnh đạm, khoé miệng còn có máu trào ra.

“Vậy thì ta đã lỗ mãng rồi”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ lau đi vết máu nơi khoé miệng rồi thở dài.

Phía này, Diệp Thành vô thức nheo mắt, sau khi quay lại trạng thái bình thường, hắn mới mím môi hỏi thăm dò: “Tiền bối, có phải người bị đạo thương không?”

Nghe vậy, Thiên Tông Lão Tổ bất giác cau mày: “Tiểu hữu biết?”

“Vì con từng bị đạo thương?”

“Từng bị đạo thương?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Thiên Tông Lão Tổ bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, đợi tới khi đảo mắt một lượt xung quanh ông ta mới hỏi ý tứ: “Tiểu hữu nói mình từng bị đạo thương, như vậy nghĩa là đã chữa khỏi đạo thương rồi?”

“Đương nhiên ạ”, Diệp Thành cười đáp: “Đạo thương mặc dù đáng sợ nhưng cũng không phải không thể chữa trị”.

Thiên Tông Lão Tổ đột nhiên đứng dậy, dùng hai tay nắm lấy tay Diệp Thành, trạng thái hết sức kích động. Ông ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mong mỏi: “Tiểu hữu có biết làm thế nào để chữa đạo thương không?”, “dùng thiên kiếp là có thể chữa trị ạ”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra bí mật này, không phải vì điều gì khác mà vì hắn không muốn một lão gia gia hiền từ trước mặt lại chết nhanh chóng.

Thiên kiếp?

Trong mắt Thiên Tông Lão Tổ chợt loé lên ánh sáng, ông ta trầm ngâm một hồi rồi như sực tỉnh, có lẽ ông ta đã nghĩ thông một số điều gì đó.

Nhưng ngay sau đó, ông ta lại thở dài bất lực: “Với trạng thái hiện tại của ta, với tu vi hiện tại của ta thì tuyệt đối không thể dẫn ra được thiên kiếp”.

“Người già rồi thì không có thiên kiếp nhưng con có thiên lôi”, Diệp Thành mỉm cười, thiên lôi màu đen hiện trong lòng bàn tay, tiếng roẹt roẹt cho người ta cảm giác lo lắng.

“Tiểu hữu có thiên lôi sao?”, rõ ràng Thiên Tông Lão Tổ không ngờ tới điều này, ông ta tỏ ra bất ngờ.

“Với con mắt quan sát của tiền bối thì có thể nhìn ra được nguồn gốc của thiên lôi chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi, thiên lôi này có uy lực vô cùng khủng khiếp. Nếu như lão phu đoán không nhầm thì thiên lôi của tiểu hữu có lẽ là có từ thiên kiếp, một đạo thiên lôi tàn lưu trong cơ thể tiểu hữu sau khi được tôi luyện hởi khí huyết của tiểu hữu thì được tiểu hữu sử dụng”, Thiên Tông Lão Tổ nói rồi ánh mắt sáng lên, khí tức có phần gấp gáp: “Thiên lôi của tiểu hữu có từ thiên kiếp thì có nghĩa rằng thiên lôi của tiểu hữu có thể chữa trị đạo thương?”

“Đúng vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Đạo thương của con cũng được chữa như vậy, đúng là thần kì”.

“Tiểu hữu, giúp ta chữa trị đạo thương, ta đồng ý bỏ ra bất cứ giá nào”, Thiên Tông Lão Tổ cố gắng kiềm chế sự xúc động, nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hi vọng, thiếu niên đeo mặt nạ này chính là cứu tinh của ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom