-
Chương 456-460
Chương 456: Ngươi còn muốn đi sao?
“Ông có bệnh à?”, Không Sơn đột nhiên ra tay khiến Diệp Thành tức tối mắng chửi, hắn vội lùi về sau, vừa dừng lại thì đã bị mười mấy thuộc hạ của Không Sơn bao vây, đến cả nữ tử kia cũng không ngoại lệ.
“Nói, ngươi làm cách nào mà ra khỏi hoang mạc được?”, Không Sơn đột nhiên gằn giọng.
“Nào, lại gần một chút, ta nói cho ông”, Diệp Thành toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, người đâu, bắt lấy hắn”, Không Sơn lập tức hạ lệnh.
Ngay sau đó, mười mấy tên mặc đồ đen vây đến.
“Bắt cái đầu các ngươi”, Diệp Thành giây phút trước còn bất động thì lúc này hắn đã vung tay quất ra roi Đả Thần Tiên, vả lại còn không hề nương tay khiến tên mặc đồ đen xông lên phía trước lập tức bị giáng một roi thẫn thờ.
Thấy vậy, Không Sơn nheo mắt, ông ta nhìn chằm chằm vào cái roi sắt trong tay Diệp Thành, với khả năng nhìn nhận của ông ta, đương nhiên có thể nhìn ra đó là roi sắt chuyên đánh vào linh hồn con người.
A…!
Khi Không Sơn đang chăm chú quan sát thì tiếng hét liên tiếp vang lên, đợi tới khi ông ta kịp đưa mắt nhìn thì mười hai tên thuộc hạ ở cảnh giới Không Minh của mình đều đã ôm đầu lăn lê trên mặt đất.
“Tới lượt ông”, Diệp Thành vặn cổ nhìn Không Sơn với vẻ mặt hứng thú, ông ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, giết chết ông ta chẳng qua cũng chỉ mất chút công sức thôi.
“Muốn chết”, Không Sơn đột nhiên nạt nộ, giữa trán ông ta có huyết quang bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là bảo ấn màu máu, trong chốc lát nó biến lên to dần và giáng từ trên trời xuống, ông ta muốn lập tức trấn áp Diệp Thành.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn không nói lời nào, quất roi vào bảo ấn kia.
A…!
Chỉ nghe tiếng gào thét vang lên, lão già loạng choạng lùi về sau, đôi mắt tối sầm cả lại, đầu óc đau đớn choáng váng.
Lúc này, Diệp Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua cho lão, hắn di chuyển như bóng ma, trong chốc lát đã sát phạt tới trước mặt Không Sơn, không đợi ông ta kịp hoàn hồn, hắn đã quất luôn một roi thật mạnh vào đầu ông ta.
A….!
Cảnh tượng tiếp theo thật khiến người ta không nỡ nhìn, Không Sơn ở tầng thứ nhất cảnh giới Không Minh sau khi tế gọi ra binh khí bản mệnh thì không còn đường trở tay, ông ta cứ thế bị tên súc sinh Diệp Thành đánh cho ngây dại, đầu như quả dưa bị bổ.
“Đáng đời chưa, đụng vào ai không đụng lại đụng vào tiểu gia đây”, Diệp Thành đã lật tay lấy ra roi Đả Thần Tiên sau đó quất thật mạnh.
Cảnh tượng tiếp theo cũng vô cùng thảm khốc, mười mấy tên mặc đồ đen bị cướp sạch bảo bối trên người, đến cả cái cái răng vàng duy nhất trong miệng Không Sơn cũng bị vặn nốt.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc đồ xanh, lúc này, cô ta cũng đang nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức kinh ngạc.
“Yên tâm, ta chỉ cướp tiền, không cướp sắc”, Diệp Thành lại lần nữa nhe răng cười.
Phù!
Nghe câu này, nữ nhân kia mới thở phào, thế nhưng cũng vì tiếng thở phào này mà cô ta ngất lịm đi.
Ê….!
Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn đỡ lấy cô gái đang ngã ra, mặc cho hắn có lay gọi thế nào thì cô gái cũng không hề tỉnh lại. Diệp Thành bất lực, đành cõng cô gái trên lưng, nhìn phương hướng rồi đạp lên kiếm mà đi.
Đêm tối, bên đống lửa cháy bùng.
Diệp Thành quỳ trên mặt đất nghiên cứu một bản địa đồ khổng lồ, hắn muốn xác định vị trí chính xác của mình hiệng giờ, còn cô gái kia mặc dù đã được Diệp Thành chữa lành vết thương nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
Ừm?
Diệp Thành đang nghiên cứu địa đồ thì bất giác cau mày, hắn cảm nhận được luồng khí tức từ tứ phương, vả lại khí tức không hề yếu.
Roẹt! Roẹt!
Ngay sau đó, từng bóng người bay từ không trung xuống, cũng phải có tới mười bảy, mười tám người bao quanh Diệp Thành.
“Đón tiểu thư đi”, vừa đáp xuống, một người đàn ông trung tuổi với thân hình vạm vỡ gằn giọng ra lệnh, khí tức của người này mạnh mẽ, chỉ cần nhìn là biết có thể xếp vào hàng tu sĩ có thực lực.
“Tiểu thư nhà ông?”, Diệp Thành hơi bất ngờ, hắn bất giác nhìn sang cô gái đang hôn mê bên cạnh, và tiểu thư mà người đàn ông kia nói chính là cô ta.
“Vừa hay ta cũng rảnh việc”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, hắn nhẹ nhàng đưa cô gái tới bên kia.
Thế nhưng khi cô gái về với người của mình và đúng lúc Diệp Thành đinh rời đi thì bị mười mấy người chặn đường, cầm đầu là người đàn ông trung tuổi, ông ta lớn giọng: “Bắt cóc tiểu thư, ngươi còn muốn đi sao?”
Chương 457: Bị oan
“Mẹ kiếp, con mắt nào của ông thấy ta bắt tiểu thư nhà ông đi?”, bị người đàn ông mắng cho một trận, Diệp Thành tức tối ra mặt.
“Còn nói không?”, người đàn ông trung tuổi nạt nộ, nói rồi không quên nhìn sang nữ tử kia: “Nếu không phải chúng ta bao vây ngươi tại đây thì e rằng ngươi cũng sẽ không ngoan ngoãn mà giao tiểu thư ra”.
“Hàm hồ, ta là ân nhân cứu mạng của cô ta đấy”.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”, thấy Diệp Thành mồm miệng mau lẹ, người đàn ông kia càng tức giận hơn, khí thế của tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cứ thế toát ra, áp lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành thở gấp hơn.
“Coi như ta mù”, Diệp Thành đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức đánh nhau với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hắn lập tức chuồn đi.
“Đứng lại”, người đàn ông kia di chuyển với tốc độ rất nhanh, ông ta chặn trước mặt Diệp Thành, giữa trán có lư đồng bay ra lơ lửng giữa không trung, trong chốc lát biến to lên ba trượng, uy lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành lảo đảo.
Thu!
Không đợi Diệp Thành đứng vững, bên trong tay áo của người đàn ông kia lập tưc có con rắn bạc bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là sợi tiên thừng màu bạc sau khi bay ra thì trói Diệp Thành thật chặt.
Sợi dây thừng này hết sức kì lạ. Khí huyết của Diệp Thành sục sôi, hắn không thể phá được mà ngược lại đến chân khí cũng bị kìm hãm.
“Khốn khiếp”, Diệp Thành tức tối mắng chửi: “Lão tử là ân nhân cứu mạng của cô ta đấy”.
“Đưa đi”, lão già trung tuổi không thèm quan tâm, vung tay phất ra một thanh phi kiếm khổng lồ, còn thuộc hạ của lão ta đã khiêng Diệp Thành lên phi kiếm. Phi kiếm bay vù vù rẽ vào không gian.
“Đúng là một ngày chó chết”, Diệp Thành tối sầm cả mặt, hắn vừa từ sa mạc đi ra, mới hít thở được ít khí trời đã bị người ta trói lại, và lại lí do còn hết sức vớ vẩn nữa.
Bầu trời đêm thăm thẳm rợp ánh sao.
Tốc độ của phi kiếm rất nhanh, nó bay đi như một đạo thần quang rẽ một đường vòng cung giữa bầu trời.
“Tỉnh lại, tỉnh lại đi”, trên đường đi, Diệp Thành cứ thế trơ mắt nhìn nữ nhân đang hôn mê bên cạnh, có lẽ hiện giờ cô ta là nhân chứng duy nhất chứng minh hắn trong sạch.
“Ồn ào”, phía trước, người đàn ông trung tuổi lạnh giọng, ông ta phất tay vung ra một đạo linh phù khiến Diệp Thành cứ thế im bặt, hắn tức tối chỉ muốn phun ra đủ lời nói nhưng ngặt nỗi lại bị chặn họng.
“Được rồi, ta đợi xem”, Diệp Thành ú ớ nhưng ý tứ khó có thể khiến người ta hiểu được, đừng để ta đây kiếm được cơ hội, ta sẽ giết chết ông.
Không biết từ bao giờ, đoàn người mới dừng lại ở một cổ thành, bước vào một thế giới nhỏ bé trong phủ đệ rộng lớn.
“Vân Nhi”, vừa đi vào, Diệp Thành đã thấy một nữ tử mặc đồ tím chạy ra đón, nữ tử này trông rất giống với nữ tử mặc đồ xanh, cả hai người đều có dung nhan tuyệt sắc.
“Thanh Vân tiểu thư không sao cả”, người đàn ông trung tuổi cười ôn hoà.
“Đương nhiên không sao rồi, vết thương của cô ta chính là do ta chữa trị đấy”, ở bên, Diệp Thành nóng mắt nhìn người đàn ông kia. Lão khốn khiếp nhà ông, không hỏi rõ sự tình cứ thế trói ta lại như vậy đấy.
“Đưa Vân Nhi tới bể Hoa Trì”, nữ tử mặc đồ tím dặn dò nha hoàn chăm sóc cho Thanh Vân rồi mới nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt thay đổi nhanh tới chóng mặt, lúc này cô ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt lạnh băng. Theo như Diệp Thành nói thì như thể ai đang nợ cô ta tám mươi nghìn linh thạch vậy.
“Mặc Sơn thúc thúc, người này là…”, nữ tử mặc đồ tím thu ánh mắt lại rồi nhìn sang người đàn ông trung tuổi.
Nói tới Diệp Thành, ông ta lại hắng giọng: “Hắn chính là kẻ đã bắt cóc tiểu thư, bị ta bắt về, theo như suy đoán của ta thì có lẽ là người của Thị Huyết Điện”.
“Khốn khiếp”, cuối cùng, Diệp Thành cũng phá được phong ấn ở miệng, không đợi nữ tử kia lên tiếng, hắn đã gào lên: “Mẹ kiếp, ta là ân nhân của cô ta, cái mẹ gì mà Thị Huyết Điện”.
Sự ồn ào của Diệp Thành khiến nữ tử kia cau mày, đặc biệt là nghe thấy lời nói thô tục của hắn, cô ta càng tỏ vẻ chán ghét.
“Ồn ào”, nữ tử kia còn chưa lên tiếng thì người đàn ông tên Mặc Sơn đã lại lần nữa ra tay, một đạo linh phù được tung ra, dính trên miệng Diệp Thành. Có lẽ sợ Diệp Thành lại lần nữa phá được phong ấn nên ông ta dính hai đạo linh phù.
U…u…!
Diệp Thành ú ớ, hắn muốn chửi thật to nhưng miệng lại bị dính chặt.
“Giải đi, đợi thẩm tra”, người đàn ông trung tuổi khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ đưa Diệp Thành đi.
Sau khi Diệp Thành rời đi, nữ tử kia mới khẽ cau mày: “Mặc thúc thúc, xem ra Thị Huyết Điện muốn thôn tính Thiên Tông thế gia rồi, ra tay giữa ban ngày ban mặt như vậy, nhất định là trận thế không vừa”.
Nghe vậy, Mặc Sơn nắm chặt tay, trên bàn tay hiện rõ đường lôi điện, ông ta lạnh giọng: “Nếu không phải lão tổ có đạo thương thì e rằng Thị Huyết Điện cũng không dám ngông cuồng như vậy”.
“Nơi này không ở lại được lâu, đêm nay phải rút về Thiên Tông thế gia”.
“Giờ ta đi chuẩn bị”.
………
Đây là một trụ đá bằng đồng màu xanh to dị thường, bên trên có khắc đầy phù văn, còn Diệp Thành bị cột lại trên đó, hắn bị tiên thừng trói lại, miệng bị chú ấn phong ấn, toàn thân bị dính mười mấy đạo phong ấn phù.
Từ khi bị bắt tới giờ đã ba canh giờ trôi qua. Thế giới nhỏ bé này không hề yên bình, bóng người đi qua đi lại rất nhiều, vả lại trông có vẻ bận rộn, thế nhưng không một ai đoái hoài tới hắn.
“Lần tới không có việc thì ông đây không bao giờ cứu người, nếu cứu thì cứ chặt tay ta đi”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi, nếu không phải vì cứu một nữ tử thì hắn cũng không đến mức dính vào bao nhiêu chuyện rắc rối như vậy, không những bị đối xử tệ bạc, mà còn bị cột vào trụ đá lạnh lẽo thế này.
Mặc dù lòng thầm mắng chửi nhưng Diệp Thành vẫn cố gắng hết lần này tới lần khác phá phong ấn.
Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là sợi tiên thừng màu bạc kia hết sức dị thường, phong ấn linh lực của hắn, chân hoả và thiên lôi cũng không thể ra khỏi đan hải, đến cả bí pháp phân thân và Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng bị cấm cố.
Gừ, gừ…
Đột nhiên trong đầu Diệp Thành vang lên giọng của Thái Hư Cổ Long: “Ta nói này, ta vừa khôi phục được mối liên hệ với ngươi thì thấy ngươi bị trói, chuyện gì vậy chứ?”
“Có thể thế nào chứ, là ta rảnh tay quá”.
“Nào, nào, nói ta nghe, ở hoang mạc kia ngươi trông thấy gì?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng hỏi.
Nói tới hoang mạc, Diệp Thành vội hỏi: “Nơi đó thật sự rất dị thường, không những có thể hút cạn tinh khí, linh lực huyết thể của ta mà còn có thể khiến tuổi thọ của ta hao mòn, đến khả năng ngự động binh khí cũng bị kìm hãm”.
“Hút cạn linh lực tinh khí, hao mòn tuổi thọ?”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng, trong đôi mắt nó chợt loé sáng: “Xem ra dự liệu của ta không tồi. Hoang mạc của Đại Sở dị thường giống như cấm địa Hoang Cổ, nhất định có mối liên hệ nào đó”.
“Ngươi đang lẩm bẩm gì vậy?”
“Đã có thể nuốt trọn linh lực tinh khí và thọ nguyên huyết thể của ngươi thì sao ngươi có thể ra ngoài?”, Thái Hư Cổ Long định thần lại hỏi ý tứ.
“Ta bò ra khỏi đó”, Diệp Thành ho hắng, hắn không định nói với Thái Hư Cổ Long về việc học được Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, con người mà, phải giữ cho mình chút bí mật chứ.
Rầm!
Màn đêm yên tĩnh bị một tiếng động mạnh phá tan.
“Sao thế?”, trong thế giới nhỏ bé, nữ tử mặc đồ tím đột nhiên bật dậy, đôi mắt nheo lại nhìn ra ngoài.
Ngay sau đó, người đàn ông trung tuổi với tên Mặc Sơn cũng chạy vào trong thế giới nhỏ đó, vả lại thân hình hết sức thảm hại, khuôn mặt ông ta khó coi thấy rõ: “Tiểu thư, Truyền Tống Trận về gia tộc bị người ta đánh vỡ rồi, vả lại kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã phong bế cả thành”.
“Nhanh vậy sao?”, nghe Mặc Sơn báo cáo, nữ tử kia mặt mày nghiêm trọng tới cực độ.
Chương 458: Lật thuyền
Rầm! Đùng! Đoàng!
Những tiếng động bên ngoài vang lên không ngớt khiến Diệp Thành bất giác nhìn ra bên ngoài: “Có chuyện gì thế nhỉ?”
Ngay sau đó, mười mấy bóng hình lướt tới, đi đầu chính là nữ tử mặc đồ tím và người đàn ông trung tuổi với tên Mặc Sơn, có thể thấy cho dù là Mặc Sơn hay nữ tử kia hay những người đi theo bọn họ thì mặt mày đều vô cùng khó coi.
“Đưa Vân Nhi theo, lập tức rời khỏi đây”, nữ tử mặc đồ tím kia rất dứt khoát, nói rồi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành đang bị cột ở trụ đá: “Còn hắn nữa, cũng đưa về gia tộc”.
Thế rồi Diệp Thành vừa tỉnh lại đã bị đưa lên thanh phi kiếm khổng lồ, nữ tử mặc đồ xanh được hắn cứu cũng được đưa lên phi kiếm này, nhưng điều tệ hại là cô ta vẫn trong trạng thái hôn mê.
Thấy nữ tử kia vẫn còn hôn mê, Diệp Thành bức bối. Bà nội ơi bà nội, sao mà ngủ giỏi thế không biết, đường đường là tu sĩ, ngủ ba canh giờ còn không tỉnh, hại lão tử đây bị trói ba canh giờ rồi đấy.
Đi!
Phía trước, người đàn ông trung tuổi tên Mặc Sơn đã tung một nắm đấm vào thế giới với khng gian nhỏ bé tạo ra lỗ hổng sau đó trốn thoát.
Ra khỏi thế giới đó, đôi mắt Diệp Thành đảo đi đảo lại liên tục, hắn gần như trông thấy trường hồng bay trong không gian, đó đều là những kẻ mạnh vả lại kẻ nào kẻ nấy sát khí ngút trời.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy nhiều kẻ mạnh thế này Diệp Thành thật sự cảm thấy rất vui. Báo ứng mà! Làm ơn mắc oán, rồi bị người ta tìm đến tận nơi.
Cút!
Phía trước, Mặc Sơn đánh ra một chưởng khiến mấy tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đều máu me be bét, sau đó tay ông ta cầm đao vàng sát phạt về phía trước, chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh khí thế sục sôi, chỉ cần có kẻ chặn đường đều bị đánh phải lùi về sau.
“Đi đâu?”, ngay sau đó liền có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh sát phạt từ tứ phương tới, vả lại số lượng cũng không hề ít.
“Hộ tống tiểu thư rời đi”, Mặc Sơn nói rồi sát phạt lên trước đầu tien, lư đồng lơ lửng trên đầu ông ta với uy thế hết sức mạnh mẽ, cho dù là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh thì cũng lập tức bị chèn ép đến mức phun ra máu lùi về sau.
Phía này, nữ tử mặc đồ tím được sự hộ tống của nhiều kẻ mạnh cứ thế xông lên sát phạt trốn thoát khỏi cổ thành.
Rầm! Đùng!
Bọn họ vừa đi chưa được bao lâu thì cổ thành phía sau đã đổ sụp, cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn đó, cả hai bên tính kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng có tới hơn ba mươi người rồi.
“Tới Cửu Dương Cổ Thành”, trên phi kiếm khổng lồ, nữ tử mặc đồ tím kia mặt mày lạnh tanh, cô ta ra lệnh: “Nơi đó có Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia ta, trợ binh của gia tộc cũng nhanh chóng di chuyển từ đó tới”.
Sau đó, phi kiếm khổng lồ quay vòng nhanh chóng như một đạo thần hồng bay đi.
Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn không thể cử động, miệng cũng không thể nói, chỉ có thể đảo mắt liên tục nhìn hai bên trái phải.
“Tiểu thư, giết tên tiểu tử này đi”, cuối cùng, một câu nói vang lên khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì hộc máu.
Người nói chính là lão già một mắt, từ sau khi ra khỏi cổ thành, sát khí của lão ta càng lúc càng mạnh, có lẽ lão ta hết sức phẫn nộ với những kẻ mạnh đánh lén mình nên mới muốn trút giận lên người Diệp Thành.
Diệp Thành trừng mắt nhìn lão ta, trong đôi mắt như ngùn ngụt lửa, lão tử đụng gì tới ông hả?
“Giữ lại mạng của hắn, ta còn có việc cần dùng đến”, nữ tử mặc đồ tím liếc nhìn Diệp Thành.
“Cần dùng cái con khỉ”, Diệp Thành thầm mắng chửi: “Bao nhiêu kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cô không bắt lại bắt ta, ta đây mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư, người của Thị Huyết Điện biết bao nhiêu thứ có ích, lẽ nào Thiên Tông thế gia nhà cô bị bắt nạt nên mất khôn, không bắt nạt các người mới lạ”.
Có điều những lời này Diệp Thành chỉ nói trong lòng.
Phía trước, hai kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cùng ngự kiếm, linh lực dồi dào đẩy vào phi kiếm, khiến phi kiếm bay đi nhanh hơn.
Không biết từ khi nào, phi kiếm bay vào trong rặng núi.
Có mai phục.
Vừa bay vào trong rặng núi, Diệp Thành đã ngẩng đầu đảo mắt liên tục, mặc dù hắn ở cảnh giới Linh Hư nhưng vì có Tiên Luân Nhãn nên quan sát được rất nhiều thứ. Diệp Thành nheo mắt như nhìn ra được hai bóng hình trong rặng núi.
Ngoài ra hắn còn có một cảm giác lo lắng, rõ ràng trong rặng núi này có đại trận mưu sát vả lại uy lực không hề vừa.
Phía nữ tử mặc đồ tím không phát hiện ra sự dị thường trong ngọn núi này, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không xông lên phía trước như vậy.
“Nha đầu này, có mai phục, cô có cảm giác thấy không hả?”, cuối cùng, Diệp Thành dùng linh hồn truyền âm cho nữ tử kia.
Nghe truyền âm của Diệp Thành, nữ tử kia nheo mắt liếc nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh lùng thấy rõ, cô ta quay đầu nhìn hắn, theo cô ta thấy thì Diệp Thành chính là người của Thị Huyết Điện, đã là kẻ địch thì lời của hắn đương nhiên không đáng tin.
“Cô điên rồi, ta không đùa với cô”.
“Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta chết cùng”.
“Lão tử vô tội, các người đánh mặc các người, liên quan quái gì đến ta”.
Thấy nữ tử mặc đồ tím không coi trọng mình, Diệp Thành bực bội, từng câu mắng chửi thông qua linh hồn truyền âm vang lên, vì hắn đã cảm nhận được kiếm khí khổng lồ sắp bay vào trong phạm vi mai phục.
Có điều, lúc này hắn lại như con kiến trên chảo lửa, cho dù hắn có chửi thế nào thì nữ tử kia cũng không thèm đếm xỉa, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn phi kiếm bay vào vòng mai phục của kẻ địch.
“Lật thuyền rồi”, Diệp Thành chợt thấy lạnh sống lưng.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời, trong hư không có một đạo thần mang bay từ trên trời xuống, mục tiêu chính là những người trên phi kiếm.
Thấy vậy, nữ tử kia chợt giật mình.
Cẩn thận!
Đột nhiên, mười mấy lão già trên phi kiếm tế gọi ra binh khí, ngưng tụ thành lớp bảo vệ. Nữ tử kia cũng tế gọi ra linh lực hộ thể, trong lúc này cô ta cũng không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt khó hiểu.
“Mau giải thoát cho ta”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi.
Nữ tử kia mím môi nhưng vẫn giơ tay lên, thế nhưng đúng lúc này một đạo thần mang mạnh mẽ bay ra từ bên hông, mục tiêu chính là cô ta.
Thấy vậy, cô ta vội né người, một thanh linh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Rầm!
Đạo thần mang kia đánh trúng vào linh kiếm, có lẽ vì người ra tay quá mạnh nên với thực lực và tu vi của cô ta cũng bị ảnh hưởng lùi về sau và ngã ra khỏi phi kiếm.
Giết!
Trong bóng đêm vang lên giọng nói lạnh lùng, khiến người ta rợn người
“Mẹ kiếp, chỉ còn chút nữa thôi”, Diệp Thành thầm mắng chửi, vừa nãy, nếu như cho nữ tử thêm một giây nữa thì phong ấn của hắn đã được giải và cũng vì nữ tử kia bị đánh bay đi mà hắn cũng ngã nhào theo.
Chương 459: Một triệu, mời ngươi ra tay
Phụt!
Diệp Thành cứ thế ngã dụi vào bùn đất.
Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng Diệp Thành trong đống bùn đất đã nhoà nước mắt, toàn thân không thể cử động, miệng không thể nói gì.
Ở một bên, nữ tử kia và mười mấy người đã bị bao vây ở giữa.
Trận thế không hề vừa, chỉ có ba người ở cảnh giới Không Minh, hơn hai mươi người ở cảnh giới Linh Hư nhưng trận thế này lại đủ để tiêu diệt mấy người phía nữa tử kia, vì bọn chúng có hai người ở cảnh giới Không Minh và mười một người ở cảnh giới Linh Hư.
Ngoài những điểm này ra thì điều đáng quan ngại nhất chính là Chu Sát Trận trong hư không, uy lực đại trận cực mạnh. Vừa rồi một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia suýt chút nữa bị chém chết.
“Người ta vẫn nói đại tiểu thư của Thiên Tông thế gia trời sinh xinh đẹp, hôm nay được gặp quả nhiên như lời đồn”, phía Thị Huyết Điện, một lão già đi đầu mắc huyết bào cầm cây gậy bước tới, mặt mày dâm tà nhìn nữ tử kia.
Lão ta có dáng người gầy đét, mặc dù ở cảnh giới Không Minh, xem ra bình thường hay làm mấy chuyện đó.
Còn nữ tử tên Tử Yên kia mặt mày như phủ thêm lớp sương giáng, đặc biệt là khi trông thấy lão già với nụ cười dâm tà kia, sát khí của cô ta càng trỗi dậy mạnh mẽ.
“Đừng cố gắng vùng vẫy làm gì, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi”, lão già mặc huyết bào cười nham hiểm, trong ánh mắt rõ vẻ u ám.
“Đừng mơ”, Tử Yên lên tiếng, trong tay áo có điện mang bay ra hoá thành một thanh sát kiếm vừa dài vừa mảnh, cô ta không nói lời nào, đạp lên phi kiếm bay vào không trung, cứ thế tiến về phía lão già kia.
“Không biết tự lượng sức mình”, lão già kia không hề di chuyển nhưng một tu sĩ cảnh giới Không Minh bên cạnh lão ta lại di chuyển, đó chính là một gã thanh niên mặc y phục trắng mặt mày nham hiểm, có lẽ hắn từng ăn linh dược cải lão hoàn đồng nên mới trẻ như vậy.
Bang!
Lúc này, Tử Yên đã giao chiến với gã thanh niên mặc y phục tắng.
Không cần nói cũng biết, mặc dù Tử Yên chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng khi giao chiến cô cũng không hề kém cạnh so với tên kia.
“Giết, không để lại dù chỉ một tên”, ở một bên, lão già mặc huyết bào đã lạnh giọng lên tiếng.
Đột nhiên, hơn hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cứ thế xông lên, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, khí thế sục sôi.
Giết!
Những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia mặc dù có số lượng chiếm ưu thế nhưng vẫn thế gọi ra binh khí bản mệnh, ra tay với sức mạnh khủng khiếp.
Giết!
Một tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia và một tu sĩ cảnh giới Không Minh khác của Thị Huyết Điện sát phạt vào hư không.
Giết!
Lão già một mắt của Thiên Tông thế gia di chuyển, ép về phía lão già mặc huyết bào, miệng há ra bắn ra một thanh kiếm sắt bị gỉ, thanh kiếm kia trông chẳng ra sao nhưng lại hết sức bá đạo.
Trận đại chiến bắt đầu, tiếng nổ ầm vang phá tan màn đêm yên tĩnh.
Phụt! Phụt!
Trong hư không, từng giọt máu bắn tung toé, sát trận lơ lửng trong hư không, mỗi lần đánh ra thần mang, người của Thiên Tông thế gia đều lập tức thất bại khiến trận chiến chưa tới nửa phút mà phía Thiên Tông thế gia đã chết hơn một nửa.
Phía dưới, trong bụi rậm có tiếng rên
vang lên, Thanh Vân day trán ngồi dậy.
Đúng! Cô ta tỉnh lại rồi, cô ta thực sự đã tỉnh lại rồi.
Nếu Diệp Thành thấy cảnh này thì không biết hắn sẽ khóc thét tới mức nào. Mẹ kiếp, một giấc ngủ say của cô ta khiến lão tử bị ấm ức suốt cả chặng đường, lúc này còn đang cắm đầu trong đống bùn đất.
“Nơi này là đâu?”, Thanh Vân lắc lắc đầu mơ hồ nhìn tứ phía.
Rầm! Đùng!
Tiếng nổ vang lên khiến cô ta bất giác nhìn vào hư không, thấy cảnh tượng thảm khốc, mặt cô ta tái nhợt.
“Lại là Thị Huyết Điện”, sau phút ngỡ ngàng, Thanh Vân mặt mày lạnh tanh nhưng không tham chiến luôn.
“Chu sát trận?”, cô ta nheo mắt nhìn Chu Sát Trận trong không trung rồi lại đảo mắt nhìn tứ phương, phát hiện xung quanh Chu Sát Trận còn có vài bóng hình, có lẽ bọn họ đang duy trì Chu Sát Trận.
“Phải tiêu diệt Chu Sát Trận đó”, trong chốc lát, Thanh Vân nghĩ tới việc này, nếu để nó tồn tại thì người của Thiên Tông thế gia ở đây nhất định sẽ chết thảm.
Nói làm là làm, Thanh Vân khẽ đứng dậy, cô ta không kinh động tới bất cứ ai, bước ra khỏi lùm cây và mục đích là phá Chu Sát Trận.
Có điều, cô ta vừa bước ra thì liền trông thấy Diệp Thành ở trong đống bùn đất.
“Nhìn, còn nhìn cái gì, lôi lão tử ra cái đã”, cảm thấy khí tức của Thanh Vân, Diệp Thành dùng linh hồn mắng chửi.
Thanh Vân vội tiến lên trước lôi Diệp Thành đang trong lớp bùn đất ra.
Ập vào mắt cô là khuôn mặt bê bết bùn đất của Diệp Thành, khi thấy toàn thân Diệp Thành dính đầy phù chú phong ấn, cô ta chợt cảm thấy khó hiểu.
Và cô ta chợt nghĩ thông, khi cô ta hôn mê thì đã xảy ra một số chuyện không tưởng.
“Mau, giải phong ấn cho ta”, thấy Thanh Vân thẫn thờ, Diệp Thành lại dùng linh hồn truyền âm, hắn gào thét không ngừng.
Thanh Vân giật mình, lúc này mới phản ứng lại, cô ta vội tiến lên trước, bàn tay khẽ phất, xé vài đạo phong ấn phù chú trên người Diệp Thành xuống, chỉ có sợi tiên thừng màu bạc kia khiến cô ta phải mất nhiều thời gian hơn một chút. Đợi tới khi tháo được tiên thừng thì sợi tiên thừng như có linh tính, lập tức bay đi tìm chủ nhân.
Phật! Phật!
Được giải trừ cấm cố, Diệp Thành xé luôn chú ấn trên miệng mình.
“Ngươi….”, thấy khuôn mặt đen nhơ nhuốc của Diệp Thành, Thanh Vân ho hắng.
“Cô đừng nói gì cả, ta muốn yên tĩnh một chút”, Diệp Thành tức tối trừng mắt nhìn Thanh Vân, nói rồi hắn đứng dậy rời đi, hắn không muốn tham gia vào trận chiến chẳng hề liên quan đến mình.
Quan trọng nhất là hắn hết sức tức tối, cứu người ta mà cuối cùng lại thành ra bị coi là kẻ bắt cóc và bị trói, lần này nếu như hắn còn ra tay tương trợ thì có trời mới biết có bị lôi đi hầm chín không nữa.
“Ngươi…ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thanh Vân vội tiến lên trước kéo áo Diệp Thành.
“Có thể giúp chúng ta không?”, Thanh Vân mắt ngấn nước, khuôn mặt mang đầy hi vọng nhìn Diệp Thành. Vì cô biết thực lực của Diệp Thành nếu không thì hắn cũng không thể cứu cô thoát ra khỏi đám người được.
“Còn giúp các cô?”, Diệp Thành tức tối vô cùng, hắn há mồm ra là chửi: “Cũng vì cứu cô nên ta suýt chút nữa bị giết đấy, đừng nhắc tới chuyện này với ta nữa”.
Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa bước đi, có điều lần này hắn bị Thanh Vân kéo lại: “Ta trả một triệu linh thạch, mong ngươi ra tay”.
“Một triệu”?, nghe con số này, Diệp Thành liền đảo mắt, quan trọng nhất đó là hiện giờ hắn thiếu linh thạch, nếu không thì sẽ không có tiền nạp vào Truyền Tống Trận.
“Mới mở lời đã một triệu linh thạch, mẹ kiếp, đúng là có tiền”, Diệp Thành thầm nhủ.
“Một triệu, mời ngươi ra tay, được không?”, Thanh Vân vẫn nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng, cô cứ thế đưa túi đựng đồ có một triệu linh thạch cho Diệp Thành: “Cứu tỷ tỷ của ta”.
Khụ…!
Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Thanh Vân sau đó phất tay nhận lấy túi đựng đồ: “Này, chỉ lần này thôi đấy”.
“Cảm ơn”.
“Giao dịch mà thôi”, Diệp Thành đã bắt đầu vặn cổ, phần bùn đất bám trên người cũng bay đi sạch sẽ, cơn tức giận kìm nén suốt vài canh giờ được trút rồi.
Chương 460: Thực lực quá mạnh
Ầm!
Nói xong Diệp Thành đã rút cây roi đánh thần ra.
Đi nào!
Dứt lời, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng lên trời.
Thấy phía dưới có người xông lên, một tên ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện lập tức ngự động binh khí giáng xuống: “Giết”.
“Nói năng hùng hồn lắm”, Diệp Thành hừ lạnh rồi vung roi lên.
Bang! Rắc!
Hai âm thanh vang lên không theo thứ tự, binh khí bản mệnh của tên kia bị một roi của Diệp Thành quật nát, vì lạc ấn linh hồn nên tên kia kêu lên thảm thiết, rơi từ hư không xuống như một bao cát.
Shh!
Nhìn thấy cảnh này, bốn người cảnh giới Không Minh thời này của Thiên Tông thế gia bất giác hít vào một hơi khí lạnh, quá nhanh gọn!
“Cùng lên đi, giết tiểu tử đó trước đã”, thấy sự quái dị của Diệp Thành, hơn hai mươi người ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện không dám coi thường, lập tức lao lên từ bốn phía, binh khí bản mệnh đáng sợ lập tức đè xuống.
“Ta cũng có nhé”, Diệp Thành cười giễu cợt, hắn nhẩm niệm, từng đạo ánh sáng rực rỡ vọt ra từ giữa lông mày, sát kiếm, bảo đao, phương ấn, lư đồng, linh gương… hơn bốn mươi binh khí phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng bầu trời đêm đen kịt, cảnh tượng hoành tránh như thế suýt làm cho các tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện sợ hãi phát khóc.
“Một kẻ ở cảnh giới Linh Hư thôi mà có thể ngự động hơn bốn mươi binh khí một lúc”, hiển nhiên trận đại chiến bên này đã thu hút sự chú ý của những phương khác.
“Trong tin tình báo không có tiểu tử này, hắn từ đâu ra vậy?”, lão già mặc áo bào huyết sắc khẽ cau mày, sắc mặt hai tên cảnh giới Không Minh khác cũng không được tốt lắm, sự xuất hiện của Diệp Thành khiến kế hoạch của họ chệch khỏi quỹ đạo.
So với bọn họ, sắc mặt của người bên phía Thiên Tông thế gia còn đặc sắc hơn nhiều.
“Tiểu tử này thật sự không phải người của Thị Huyết Điện”, vẻ kinh ngạc còn có cả chấn động hiện lên trong mắt lão già một mắt của Thiên Tông thế gia.
“Chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất thôi, khí huyết này quá…”, lúc này, ngay cả Tử Yên trước nay luôn lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cách đây không lâu cô ta đã biết Diệp Thành không phải người của Thị Huyết Điện, điều này khiến cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu tử có tu vi thấp hơn mình tám cảnh giới nhỏ lại có thực lực nhường này. Phải biết rằng, cùng lúc ngự động hơn bốn mươi binh khí, dù là cô ta cũng không làm được.
Bang! Keng! Rắc! Ruỳnh!
Khi tất cả mọi người đều kinh ngạc thì thiên địa lại vang lên những âm thanh thế này, hơn bốn mươi binh khí của Diệp Thành hợp lại với nhau tạo nên uy lực mạnh mẽ, quét sạch một đường. Binh khí của tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện trước mặt nó còn yếu hơn cả giấy, lập tức vỡ vụn ngay tại chỗ.
Phụt! Phụt! Phụt!
Chẳng bao lâu, các cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện phải hứng chịu phản phệ của binh khí bản mệnh, đồng loạt hộc máu, ai tu vi yếu thì lập tức rơi xuống khỏi hư không.
Đại Suất Bi Thủ!
Diệp Thành hô lên một tiếng hào sảng, một chưởng huyễn hoá thành cự thủ, hắn vừa vung ra chưởng này, đám người cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện vẫn còn trên hư không cũng lập tức bay ra ngoài.
Giết!
Sự mạnh mẽ của Diệp Thành khiến Thị Huyết Điện cảm thấy áp lực, bởi thế chu sát trận vốn nhằm vào cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia đã chuyển hướng dùng để đánh Diệp Thành. Đạo thần mang đó xuyên qua hư không với sức mạnh vô song, chu sát trận lấy tấn công đơn là chính, mục đích là một chiêu tuyệt sát.
“Ta sợ rồi”, nhìn thấy thần mang vô song kia, Diệp Thành quay đầu bỏ chạy, sau vài bước hắn lại xoay người né tránh công kích của nó.
Lại lần nữa!
Thấy Diệp Thành tránh được đòn tuyệt sát, người của Thị Huyết Điện lại sử dụng chu sát trận lần nữa.
“Cho ngươi thể diện mà ngươi còn không thèm”, thân hình Diệp Thành như bóng ma, trong nháy mắt đã sát phạt tới, khi chu sát trận còn chưa tập trung hết uy lực thì hắn đã vung ra Bát Hoang Quyền, tiếp đó là Hàng Long Chưởng mạnh mẽ.
Rầm! Uỳnh!
Chu sát trận bị va chạm mạnh, ầm ầm rung chuyển, có lẽ là chấn động quá mạnh nên một ngọn núi sụp đổ ngay tại chỗ.
Mở!
Bát Hoang Quyền lại được tung ra, một quyền đấm xuyên hư không, chu sát đại trận đung đưa rồi sụp đổ, sau đó bị Diệp Thành giẫm lên nát bét.
Huỷ chu sát trận xong, Diệp Thành bất giác quay đầu lại nhìn ba tên cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện với vẻ hứng thú. Mặc dù bọn họ ở cảnh giới Không Minh, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi khả năng đánh giết của hắn. Hai tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, một tên cảnh giới Không Minh tầng thứ hai, một đấu ba dù hơi khó nhưng xử lý từng tên lại khá dễ.
“Chết tiệt, tiểu tử này từ đâu ra vậy?”, sắc mặt lão già mặc áo bào huyết sắc dẫn đầu u ám đáng sợ. Kế hoạch ban đầu đều vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà bị phá vỡ, cục diện bây giờ đã khiến bọn họ rơi vào thế nguy hiểm.
“Quý Thương, giết hắn đi”, ngay lập tức, lão già mặc áo bào huyết sắc ra lệnh.
“Dễ thôi”, Quý Thương là thanh niên mặc áo trắng, mặc dù Diệp Thành ở cảnh giới Linh Hư nhưng hắn ta vẫn có tự tin giết được hắn, vì hắn ta ở cảnh giới Không Minh, hắn ta không tin cách biệt cả một cảnh giới lớn mà tên kia vẫn có thể làm gì được mình.
“Đối thủ của ngươi là ta”, Quý Thương vừa di chuyển, tên ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia đã sát phạt về phía trước.
“Bảo vệ mình trước đi đã!”, lão già mặc áo bào huyết sắc xông tới, huyết khí ngút trời, lão ta tung ra một quyền khiến cho người của Thiên Tông thế gia phải lùi về sau.
Thấy vậy, lão già một mắt của Thiên Tông thế gia cũng truy sát tới, đối thủ của ông ta vốn là lão già mặc áo bào huyết sắc. Thế trận bây giờ là lão già kia muốn một đấu hai, kéo dài thời gian cho Quý Thương giết Diệp Thành.
“Tiểu tử, Thị Huyết Điện mà ngươi cũng dám khiêu khích, đúng là tự tìm cái chết”, Quý Thương ba bước thành hai, sát phạt tới nơi cách Diệp Thành ba, bốn trượng.
“Thị Huyết Điện là cái thá gì!”, Diệp Thành không nhúc nhích mà chỉ hét lên, từ “thá” của hắn thực sự lợi hại, mang theo tiếng rồng gầm điên cuồng.
Diệp Thành đột nhiên sử dụng thần thông sóng âm, đánh cho Quý Thương trở tay không kịp, cả người lùi lại phía sau, mắt, tai, mũi và miệng đều có máu trào ra, nhất là đầu hắn ta, sau khi choáng váng thì phát ra tiếng ong ong rất lớn.
Bát Hoang!
Khi Quý Thương còn đang choáng váng, Diệp Thành đã mạnh mẽ tung ra một quyền khiến cho Quý Thương vốn đã hoảng hốt không ứng phó được lập tức bay ra, cánh tay đầy máu.
“Ôi…”, sức chiến đấu hung hãn của Diệp Thành khiến mọi người có mặt lại chấn động lần nữa, xem ra chênh lệch một cảnh giới lớn cũng không phải không thể vượt qua.
Ầm!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh hãi thì thanh niên áo trắng tên Quý Thương đã lại chịu một quyền nữa của Diệp Thành, hắn ta ngã xuống khỏi hư không, va vào làm sập một ngọn núi nhỏ.
Thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi.
Đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ qua cơ hội, hắn từ trên không lao xuống, ngay khi Quý Thương vừa bò dậy từ trong đống đá vụn đã lại bị một quyền của hắn đánh ngã trở về.
Cảnh tiếp theo thảm không nỡ nhìn, Quý Thương từ sau khi rơi xuống khỏi hư không chưa đứng dậy lần nào, mỗi lần bò dậy đều bị Diệp Thành đánh mạnh đến nỗi hắn ta không có cơ hội sử dụng những bí thuật của mình, bị đánh đến mức không còn hình người.
Ầm!
Sau khi ngọn núi nhỏ hoàn toàn sụp đổ, Quý Thương không đứng dậy nổi nữa, hắn ta đã bị Diệp Thành đánh tàn phế.
Sau khi đánh Quý Thương tàn phế, Diệp Thành không lập tức tham gia vào trận đại chiến mà đi loanh quanh bên người Quý Thương nhặt túi đựng đồ của hắn ta, trước khi đi còn thuận tay lấy cả miếng ngọc treo trên thắt lưng hắn ta.
Sau đó hắn lại bận rộn, trận đại chiến trên hư không vẫn tiếp tục, hắn đã bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm.
Hơn hai mươi tên ở cảnh giới Không Minh bị hắn đánh bật ra khỏi hư không trước đó, không ai thoát khỏi ma chưởng của hắn. Tất cả những bảo bối có giá trị đều bị hắn cướp sạch, đến nỗi rất nhiều người không ngất vì bị thương cũng phải ngất vì tức ngay tại chỗ.
Sau khi càn quét sạch sẽ, Diệp Thành lại nhìn lên lão già mặc áo bào huyết sắc.
“Đi”, lão ta không ngốc, lập tức xoay người rời đi. Một người có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tàn phế đủ để chứng minh thực lực của hắn, nếu lão ta còn ở lại tức là tự tìm đến cái chết.
Lão già mặc áo bào huyết sắc vừa rút lui, một kẻ ở cảnh giới Không Minh khác của Thị Huyết Điện cũng nhanh chóng rút lui khỏi vòng chiến.
“Ngươi không cần đi đâu”, Diệp Thành không đuổi theo lão già mặc áo bào huyết sắc, bóng dáng ma mị của hắn chặn trước tên cảnh giới Không Minh kia, không dễ gì mới có cơ hội kiếm tiền, không xử đến chết không phải phong cách của hắn.
“Ông có bệnh à?”, Không Sơn đột nhiên ra tay khiến Diệp Thành tức tối mắng chửi, hắn vội lùi về sau, vừa dừng lại thì đã bị mười mấy thuộc hạ của Không Sơn bao vây, đến cả nữ tử kia cũng không ngoại lệ.
“Nói, ngươi làm cách nào mà ra khỏi hoang mạc được?”, Không Sơn đột nhiên gằn giọng.
“Nào, lại gần một chút, ta nói cho ông”, Diệp Thành toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, người đâu, bắt lấy hắn”, Không Sơn lập tức hạ lệnh.
Ngay sau đó, mười mấy tên mặc đồ đen vây đến.
“Bắt cái đầu các ngươi”, Diệp Thành giây phút trước còn bất động thì lúc này hắn đã vung tay quất ra roi Đả Thần Tiên, vả lại còn không hề nương tay khiến tên mặc đồ đen xông lên phía trước lập tức bị giáng một roi thẫn thờ.
Thấy vậy, Không Sơn nheo mắt, ông ta nhìn chằm chằm vào cái roi sắt trong tay Diệp Thành, với khả năng nhìn nhận của ông ta, đương nhiên có thể nhìn ra đó là roi sắt chuyên đánh vào linh hồn con người.
A…!
Khi Không Sơn đang chăm chú quan sát thì tiếng hét liên tiếp vang lên, đợi tới khi ông ta kịp đưa mắt nhìn thì mười hai tên thuộc hạ ở cảnh giới Không Minh của mình đều đã ôm đầu lăn lê trên mặt đất.
“Tới lượt ông”, Diệp Thành vặn cổ nhìn Không Sơn với vẻ mặt hứng thú, ông ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, giết chết ông ta chẳng qua cũng chỉ mất chút công sức thôi.
“Muốn chết”, Không Sơn đột nhiên nạt nộ, giữa trán ông ta có huyết quang bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là bảo ấn màu máu, trong chốc lát nó biến lên to dần và giáng từ trên trời xuống, ông ta muốn lập tức trấn áp Diệp Thành.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn không nói lời nào, quất roi vào bảo ấn kia.
A…!
Chỉ nghe tiếng gào thét vang lên, lão già loạng choạng lùi về sau, đôi mắt tối sầm cả lại, đầu óc đau đớn choáng váng.
Lúc này, Diệp Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua cho lão, hắn di chuyển như bóng ma, trong chốc lát đã sát phạt tới trước mặt Không Sơn, không đợi ông ta kịp hoàn hồn, hắn đã quất luôn một roi thật mạnh vào đầu ông ta.
A….!
Cảnh tượng tiếp theo thật khiến người ta không nỡ nhìn, Không Sơn ở tầng thứ nhất cảnh giới Không Minh sau khi tế gọi ra binh khí bản mệnh thì không còn đường trở tay, ông ta cứ thế bị tên súc sinh Diệp Thành đánh cho ngây dại, đầu như quả dưa bị bổ.
“Đáng đời chưa, đụng vào ai không đụng lại đụng vào tiểu gia đây”, Diệp Thành đã lật tay lấy ra roi Đả Thần Tiên sau đó quất thật mạnh.
Cảnh tượng tiếp theo cũng vô cùng thảm khốc, mười mấy tên mặc đồ đen bị cướp sạch bảo bối trên người, đến cả cái cái răng vàng duy nhất trong miệng Không Sơn cũng bị vặn nốt.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc đồ xanh, lúc này, cô ta cũng đang nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức kinh ngạc.
“Yên tâm, ta chỉ cướp tiền, không cướp sắc”, Diệp Thành lại lần nữa nhe răng cười.
Phù!
Nghe câu này, nữ nhân kia mới thở phào, thế nhưng cũng vì tiếng thở phào này mà cô ta ngất lịm đi.
Ê….!
Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn đỡ lấy cô gái đang ngã ra, mặc cho hắn có lay gọi thế nào thì cô gái cũng không hề tỉnh lại. Diệp Thành bất lực, đành cõng cô gái trên lưng, nhìn phương hướng rồi đạp lên kiếm mà đi.
Đêm tối, bên đống lửa cháy bùng.
Diệp Thành quỳ trên mặt đất nghiên cứu một bản địa đồ khổng lồ, hắn muốn xác định vị trí chính xác của mình hiệng giờ, còn cô gái kia mặc dù đã được Diệp Thành chữa lành vết thương nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
Ừm?
Diệp Thành đang nghiên cứu địa đồ thì bất giác cau mày, hắn cảm nhận được luồng khí tức từ tứ phương, vả lại khí tức không hề yếu.
Roẹt! Roẹt!
Ngay sau đó, từng bóng người bay từ không trung xuống, cũng phải có tới mười bảy, mười tám người bao quanh Diệp Thành.
“Đón tiểu thư đi”, vừa đáp xuống, một người đàn ông trung tuổi với thân hình vạm vỡ gằn giọng ra lệnh, khí tức của người này mạnh mẽ, chỉ cần nhìn là biết có thể xếp vào hàng tu sĩ có thực lực.
“Tiểu thư nhà ông?”, Diệp Thành hơi bất ngờ, hắn bất giác nhìn sang cô gái đang hôn mê bên cạnh, và tiểu thư mà người đàn ông kia nói chính là cô ta.
“Vừa hay ta cũng rảnh việc”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, hắn nhẹ nhàng đưa cô gái tới bên kia.
Thế nhưng khi cô gái về với người của mình và đúng lúc Diệp Thành đinh rời đi thì bị mười mấy người chặn đường, cầm đầu là người đàn ông trung tuổi, ông ta lớn giọng: “Bắt cóc tiểu thư, ngươi còn muốn đi sao?”
Chương 457: Bị oan
“Mẹ kiếp, con mắt nào của ông thấy ta bắt tiểu thư nhà ông đi?”, bị người đàn ông mắng cho một trận, Diệp Thành tức tối ra mặt.
“Còn nói không?”, người đàn ông trung tuổi nạt nộ, nói rồi không quên nhìn sang nữ tử kia: “Nếu không phải chúng ta bao vây ngươi tại đây thì e rằng ngươi cũng sẽ không ngoan ngoãn mà giao tiểu thư ra”.
“Hàm hồ, ta là ân nhân cứu mạng của cô ta đấy”.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”, thấy Diệp Thành mồm miệng mau lẹ, người đàn ông kia càng tức giận hơn, khí thế của tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cứ thế toát ra, áp lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành thở gấp hơn.
“Coi như ta mù”, Diệp Thành đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức đánh nhau với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hắn lập tức chuồn đi.
“Đứng lại”, người đàn ông kia di chuyển với tốc độ rất nhanh, ông ta chặn trước mặt Diệp Thành, giữa trán có lư đồng bay ra lơ lửng giữa không trung, trong chốc lát biến to lên ba trượng, uy lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành lảo đảo.
Thu!
Không đợi Diệp Thành đứng vững, bên trong tay áo của người đàn ông kia lập tưc có con rắn bạc bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là sợi tiên thừng màu bạc sau khi bay ra thì trói Diệp Thành thật chặt.
Sợi dây thừng này hết sức kì lạ. Khí huyết của Diệp Thành sục sôi, hắn không thể phá được mà ngược lại đến chân khí cũng bị kìm hãm.
“Khốn khiếp”, Diệp Thành tức tối mắng chửi: “Lão tử là ân nhân cứu mạng của cô ta đấy”.
“Đưa đi”, lão già trung tuổi không thèm quan tâm, vung tay phất ra một thanh phi kiếm khổng lồ, còn thuộc hạ của lão ta đã khiêng Diệp Thành lên phi kiếm. Phi kiếm bay vù vù rẽ vào không gian.
“Đúng là một ngày chó chết”, Diệp Thành tối sầm cả mặt, hắn vừa từ sa mạc đi ra, mới hít thở được ít khí trời đã bị người ta trói lại, và lại lí do còn hết sức vớ vẩn nữa.
Bầu trời đêm thăm thẳm rợp ánh sao.
Tốc độ của phi kiếm rất nhanh, nó bay đi như một đạo thần quang rẽ một đường vòng cung giữa bầu trời.
“Tỉnh lại, tỉnh lại đi”, trên đường đi, Diệp Thành cứ thế trơ mắt nhìn nữ nhân đang hôn mê bên cạnh, có lẽ hiện giờ cô ta là nhân chứng duy nhất chứng minh hắn trong sạch.
“Ồn ào”, phía trước, người đàn ông trung tuổi lạnh giọng, ông ta phất tay vung ra một đạo linh phù khiến Diệp Thành cứ thế im bặt, hắn tức tối chỉ muốn phun ra đủ lời nói nhưng ngặt nỗi lại bị chặn họng.
“Được rồi, ta đợi xem”, Diệp Thành ú ớ nhưng ý tứ khó có thể khiến người ta hiểu được, đừng để ta đây kiếm được cơ hội, ta sẽ giết chết ông.
Không biết từ bao giờ, đoàn người mới dừng lại ở một cổ thành, bước vào một thế giới nhỏ bé trong phủ đệ rộng lớn.
“Vân Nhi”, vừa đi vào, Diệp Thành đã thấy một nữ tử mặc đồ tím chạy ra đón, nữ tử này trông rất giống với nữ tử mặc đồ xanh, cả hai người đều có dung nhan tuyệt sắc.
“Thanh Vân tiểu thư không sao cả”, người đàn ông trung tuổi cười ôn hoà.
“Đương nhiên không sao rồi, vết thương của cô ta chính là do ta chữa trị đấy”, ở bên, Diệp Thành nóng mắt nhìn người đàn ông kia. Lão khốn khiếp nhà ông, không hỏi rõ sự tình cứ thế trói ta lại như vậy đấy.
“Đưa Vân Nhi tới bể Hoa Trì”, nữ tử mặc đồ tím dặn dò nha hoàn chăm sóc cho Thanh Vân rồi mới nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt thay đổi nhanh tới chóng mặt, lúc này cô ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt lạnh băng. Theo như Diệp Thành nói thì như thể ai đang nợ cô ta tám mươi nghìn linh thạch vậy.
“Mặc Sơn thúc thúc, người này là…”, nữ tử mặc đồ tím thu ánh mắt lại rồi nhìn sang người đàn ông trung tuổi.
Nói tới Diệp Thành, ông ta lại hắng giọng: “Hắn chính là kẻ đã bắt cóc tiểu thư, bị ta bắt về, theo như suy đoán của ta thì có lẽ là người của Thị Huyết Điện”.
“Khốn khiếp”, cuối cùng, Diệp Thành cũng phá được phong ấn ở miệng, không đợi nữ tử kia lên tiếng, hắn đã gào lên: “Mẹ kiếp, ta là ân nhân của cô ta, cái mẹ gì mà Thị Huyết Điện”.
Sự ồn ào của Diệp Thành khiến nữ tử kia cau mày, đặc biệt là nghe thấy lời nói thô tục của hắn, cô ta càng tỏ vẻ chán ghét.
“Ồn ào”, nữ tử kia còn chưa lên tiếng thì người đàn ông tên Mặc Sơn đã lại lần nữa ra tay, một đạo linh phù được tung ra, dính trên miệng Diệp Thành. Có lẽ sợ Diệp Thành lại lần nữa phá được phong ấn nên ông ta dính hai đạo linh phù.
U…u…!
Diệp Thành ú ớ, hắn muốn chửi thật to nhưng miệng lại bị dính chặt.
“Giải đi, đợi thẩm tra”, người đàn ông trung tuổi khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ đưa Diệp Thành đi.
Sau khi Diệp Thành rời đi, nữ tử kia mới khẽ cau mày: “Mặc thúc thúc, xem ra Thị Huyết Điện muốn thôn tính Thiên Tông thế gia rồi, ra tay giữa ban ngày ban mặt như vậy, nhất định là trận thế không vừa”.
Nghe vậy, Mặc Sơn nắm chặt tay, trên bàn tay hiện rõ đường lôi điện, ông ta lạnh giọng: “Nếu không phải lão tổ có đạo thương thì e rằng Thị Huyết Điện cũng không dám ngông cuồng như vậy”.
“Nơi này không ở lại được lâu, đêm nay phải rút về Thiên Tông thế gia”.
“Giờ ta đi chuẩn bị”.
………
Đây là một trụ đá bằng đồng màu xanh to dị thường, bên trên có khắc đầy phù văn, còn Diệp Thành bị cột lại trên đó, hắn bị tiên thừng trói lại, miệng bị chú ấn phong ấn, toàn thân bị dính mười mấy đạo phong ấn phù.
Từ khi bị bắt tới giờ đã ba canh giờ trôi qua. Thế giới nhỏ bé này không hề yên bình, bóng người đi qua đi lại rất nhiều, vả lại trông có vẻ bận rộn, thế nhưng không một ai đoái hoài tới hắn.
“Lần tới không có việc thì ông đây không bao giờ cứu người, nếu cứu thì cứ chặt tay ta đi”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi, nếu không phải vì cứu một nữ tử thì hắn cũng không đến mức dính vào bao nhiêu chuyện rắc rối như vậy, không những bị đối xử tệ bạc, mà còn bị cột vào trụ đá lạnh lẽo thế này.
Mặc dù lòng thầm mắng chửi nhưng Diệp Thành vẫn cố gắng hết lần này tới lần khác phá phong ấn.
Có điều điều khiến hắn thất vọng đó là sợi tiên thừng màu bạc kia hết sức dị thường, phong ấn linh lực của hắn, chân hoả và thiên lôi cũng không thể ra khỏi đan hải, đến cả bí pháp phân thân và Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng bị cấm cố.
Gừ, gừ…
Đột nhiên trong đầu Diệp Thành vang lên giọng của Thái Hư Cổ Long: “Ta nói này, ta vừa khôi phục được mối liên hệ với ngươi thì thấy ngươi bị trói, chuyện gì vậy chứ?”
“Có thể thế nào chứ, là ta rảnh tay quá”.
“Nào, nào, nói ta nghe, ở hoang mạc kia ngươi trông thấy gì?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng hỏi.
Nói tới hoang mạc, Diệp Thành vội hỏi: “Nơi đó thật sự rất dị thường, không những có thể hút cạn tinh khí, linh lực huyết thể của ta mà còn có thể khiến tuổi thọ của ta hao mòn, đến khả năng ngự động binh khí cũng bị kìm hãm”.
“Hút cạn linh lực tinh khí, hao mòn tuổi thọ?”, Thái Hư Cổ Long trầm giọng, trong đôi mắt nó chợt loé sáng: “Xem ra dự liệu của ta không tồi. Hoang mạc của Đại Sở dị thường giống như cấm địa Hoang Cổ, nhất định có mối liên hệ nào đó”.
“Ngươi đang lẩm bẩm gì vậy?”
“Đã có thể nuốt trọn linh lực tinh khí và thọ nguyên huyết thể của ngươi thì sao ngươi có thể ra ngoài?”, Thái Hư Cổ Long định thần lại hỏi ý tứ.
“Ta bò ra khỏi đó”, Diệp Thành ho hắng, hắn không định nói với Thái Hư Cổ Long về việc học được Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, con người mà, phải giữ cho mình chút bí mật chứ.
Rầm!
Màn đêm yên tĩnh bị một tiếng động mạnh phá tan.
“Sao thế?”, trong thế giới nhỏ bé, nữ tử mặc đồ tím đột nhiên bật dậy, đôi mắt nheo lại nhìn ra ngoài.
Ngay sau đó, người đàn ông trung tuổi với tên Mặc Sơn cũng chạy vào trong thế giới nhỏ đó, vả lại thân hình hết sức thảm hại, khuôn mặt ông ta khó coi thấy rõ: “Tiểu thư, Truyền Tống Trận về gia tộc bị người ta đánh vỡ rồi, vả lại kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã phong bế cả thành”.
“Nhanh vậy sao?”, nghe Mặc Sơn báo cáo, nữ tử kia mặt mày nghiêm trọng tới cực độ.
Chương 458: Lật thuyền
Rầm! Đùng! Đoàng!
Những tiếng động bên ngoài vang lên không ngớt khiến Diệp Thành bất giác nhìn ra bên ngoài: “Có chuyện gì thế nhỉ?”
Ngay sau đó, mười mấy bóng hình lướt tới, đi đầu chính là nữ tử mặc đồ tím và người đàn ông trung tuổi với tên Mặc Sơn, có thể thấy cho dù là Mặc Sơn hay nữ tử kia hay những người đi theo bọn họ thì mặt mày đều vô cùng khó coi.
“Đưa Vân Nhi theo, lập tức rời khỏi đây”, nữ tử mặc đồ tím kia rất dứt khoát, nói rồi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành đang bị cột ở trụ đá: “Còn hắn nữa, cũng đưa về gia tộc”.
Thế rồi Diệp Thành vừa tỉnh lại đã bị đưa lên thanh phi kiếm khổng lồ, nữ tử mặc đồ xanh được hắn cứu cũng được đưa lên phi kiếm này, nhưng điều tệ hại là cô ta vẫn trong trạng thái hôn mê.
Thấy nữ tử kia vẫn còn hôn mê, Diệp Thành bức bối. Bà nội ơi bà nội, sao mà ngủ giỏi thế không biết, đường đường là tu sĩ, ngủ ba canh giờ còn không tỉnh, hại lão tử đây bị trói ba canh giờ rồi đấy.
Đi!
Phía trước, người đàn ông trung tuổi tên Mặc Sơn đã tung một nắm đấm vào thế giới với khng gian nhỏ bé tạo ra lỗ hổng sau đó trốn thoát.
Ra khỏi thế giới đó, đôi mắt Diệp Thành đảo đi đảo lại liên tục, hắn gần như trông thấy trường hồng bay trong không gian, đó đều là những kẻ mạnh vả lại kẻ nào kẻ nấy sát khí ngút trời.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy nhiều kẻ mạnh thế này Diệp Thành thật sự cảm thấy rất vui. Báo ứng mà! Làm ơn mắc oán, rồi bị người ta tìm đến tận nơi.
Cút!
Phía trước, Mặc Sơn đánh ra một chưởng khiến mấy tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đều máu me be bét, sau đó tay ông ta cầm đao vàng sát phạt về phía trước, chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh khí thế sục sôi, chỉ cần có kẻ chặn đường đều bị đánh phải lùi về sau.
“Đi đâu?”, ngay sau đó liền có kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh sát phạt từ tứ phương tới, vả lại số lượng cũng không hề ít.
“Hộ tống tiểu thư rời đi”, Mặc Sơn nói rồi sát phạt lên trước đầu tien, lư đồng lơ lửng trên đầu ông ta với uy thế hết sức mạnh mẽ, cho dù là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh thì cũng lập tức bị chèn ép đến mức phun ra máu lùi về sau.
Phía này, nữ tử mặc đồ tím được sự hộ tống của nhiều kẻ mạnh cứ thế xông lên sát phạt trốn thoát khỏi cổ thành.
Rầm! Đùng!
Bọn họ vừa đi chưa được bao lâu thì cổ thành phía sau đã đổ sụp, cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng hỗn loạn đó, cả hai bên tính kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cũng có tới hơn ba mươi người rồi.
“Tới Cửu Dương Cổ Thành”, trên phi kiếm khổng lồ, nữ tử mặc đồ tím kia mặt mày lạnh tanh, cô ta ra lệnh: “Nơi đó có Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia ta, trợ binh của gia tộc cũng nhanh chóng di chuyển từ đó tới”.
Sau đó, phi kiếm khổng lồ quay vòng nhanh chóng như một đạo thần hồng bay đi.
Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn không thể cử động, miệng cũng không thể nói, chỉ có thể đảo mắt liên tục nhìn hai bên trái phải.
“Tiểu thư, giết tên tiểu tử này đi”, cuối cùng, một câu nói vang lên khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì hộc máu.
Người nói chính là lão già một mắt, từ sau khi ra khỏi cổ thành, sát khí của lão ta càng lúc càng mạnh, có lẽ lão ta hết sức phẫn nộ với những kẻ mạnh đánh lén mình nên mới muốn trút giận lên người Diệp Thành.
Diệp Thành trừng mắt nhìn lão ta, trong đôi mắt như ngùn ngụt lửa, lão tử đụng gì tới ông hả?
“Giữ lại mạng của hắn, ta còn có việc cần dùng đến”, nữ tử mặc đồ tím liếc nhìn Diệp Thành.
“Cần dùng cái con khỉ”, Diệp Thành thầm mắng chửi: “Bao nhiêu kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cô không bắt lại bắt ta, ta đây mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư, người của Thị Huyết Điện biết bao nhiêu thứ có ích, lẽ nào Thiên Tông thế gia nhà cô bị bắt nạt nên mất khôn, không bắt nạt các người mới lạ”.
Có điều những lời này Diệp Thành chỉ nói trong lòng.
Phía trước, hai kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh cùng ngự kiếm, linh lực dồi dào đẩy vào phi kiếm, khiến phi kiếm bay đi nhanh hơn.
Không biết từ khi nào, phi kiếm bay vào trong rặng núi.
Có mai phục.
Vừa bay vào trong rặng núi, Diệp Thành đã ngẩng đầu đảo mắt liên tục, mặc dù hắn ở cảnh giới Linh Hư nhưng vì có Tiên Luân Nhãn nên quan sát được rất nhiều thứ. Diệp Thành nheo mắt như nhìn ra được hai bóng hình trong rặng núi.
Ngoài ra hắn còn có một cảm giác lo lắng, rõ ràng trong rặng núi này có đại trận mưu sát vả lại uy lực không hề vừa.
Phía nữ tử mặc đồ tím không phát hiện ra sự dị thường trong ngọn núi này, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không xông lên phía trước như vậy.
“Nha đầu này, có mai phục, cô có cảm giác thấy không hả?”, cuối cùng, Diệp Thành dùng linh hồn truyền âm cho nữ tử kia.
Nghe truyền âm của Diệp Thành, nữ tử kia nheo mắt liếc nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh lùng thấy rõ, cô ta quay đầu nhìn hắn, theo cô ta thấy thì Diệp Thành chính là người của Thị Huyết Điện, đã là kẻ địch thì lời của hắn đương nhiên không đáng tin.
“Cô điên rồi, ta không đùa với cô”.
“Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta chết cùng”.
“Lão tử vô tội, các người đánh mặc các người, liên quan quái gì đến ta”.
Thấy nữ tử mặc đồ tím không coi trọng mình, Diệp Thành bực bội, từng câu mắng chửi thông qua linh hồn truyền âm vang lên, vì hắn đã cảm nhận được kiếm khí khổng lồ sắp bay vào trong phạm vi mai phục.
Có điều, lúc này hắn lại như con kiến trên chảo lửa, cho dù hắn có chửi thế nào thì nữ tử kia cũng không thèm đếm xỉa, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn phi kiếm bay vào vòng mai phục của kẻ địch.
“Lật thuyền rồi”, Diệp Thành chợt thấy lạnh sống lưng.
Rầm!
Hắn vừa dứt lời, trong hư không có một đạo thần mang bay từ trên trời xuống, mục tiêu chính là những người trên phi kiếm.
Thấy vậy, nữ tử kia chợt giật mình.
Cẩn thận!
Đột nhiên, mười mấy lão già trên phi kiếm tế gọi ra binh khí, ngưng tụ thành lớp bảo vệ. Nữ tử kia cũng tế gọi ra linh lực hộ thể, trong lúc này cô ta cũng không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt khó hiểu.
“Mau giải thoát cho ta”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi.
Nữ tử kia mím môi nhưng vẫn giơ tay lên, thế nhưng đúng lúc này một đạo thần mang mạnh mẽ bay ra từ bên hông, mục tiêu chính là cô ta.
Thấy vậy, cô ta vội né người, một thanh linh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Rầm!
Đạo thần mang kia đánh trúng vào linh kiếm, có lẽ vì người ra tay quá mạnh nên với thực lực và tu vi của cô ta cũng bị ảnh hưởng lùi về sau và ngã ra khỏi phi kiếm.
Giết!
Trong bóng đêm vang lên giọng nói lạnh lùng, khiến người ta rợn người
“Mẹ kiếp, chỉ còn chút nữa thôi”, Diệp Thành thầm mắng chửi, vừa nãy, nếu như cho nữ tử thêm một giây nữa thì phong ấn của hắn đã được giải và cũng vì nữ tử kia bị đánh bay đi mà hắn cũng ngã nhào theo.
Chương 459: Một triệu, mời ngươi ra tay
Phụt!
Diệp Thành cứ thế ngã dụi vào bùn đất.
Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng Diệp Thành trong đống bùn đất đã nhoà nước mắt, toàn thân không thể cử động, miệng không thể nói gì.
Ở một bên, nữ tử kia và mười mấy người đã bị bao vây ở giữa.
Trận thế không hề vừa, chỉ có ba người ở cảnh giới Không Minh, hơn hai mươi người ở cảnh giới Linh Hư nhưng trận thế này lại đủ để tiêu diệt mấy người phía nữa tử kia, vì bọn chúng có hai người ở cảnh giới Không Minh và mười một người ở cảnh giới Linh Hư.
Ngoài những điểm này ra thì điều đáng quan ngại nhất chính là Chu Sát Trận trong hư không, uy lực đại trận cực mạnh. Vừa rồi một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia suýt chút nữa bị chém chết.
“Người ta vẫn nói đại tiểu thư của Thiên Tông thế gia trời sinh xinh đẹp, hôm nay được gặp quả nhiên như lời đồn”, phía Thị Huyết Điện, một lão già đi đầu mắc huyết bào cầm cây gậy bước tới, mặt mày dâm tà nhìn nữ tử kia.
Lão ta có dáng người gầy đét, mặc dù ở cảnh giới Không Minh, xem ra bình thường hay làm mấy chuyện đó.
Còn nữ tử tên Tử Yên kia mặt mày như phủ thêm lớp sương giáng, đặc biệt là khi trông thấy lão già với nụ cười dâm tà kia, sát khí của cô ta càng trỗi dậy mạnh mẽ.
“Đừng cố gắng vùng vẫy làm gì, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi”, lão già mặc huyết bào cười nham hiểm, trong ánh mắt rõ vẻ u ám.
“Đừng mơ”, Tử Yên lên tiếng, trong tay áo có điện mang bay ra hoá thành một thanh sát kiếm vừa dài vừa mảnh, cô ta không nói lời nào, đạp lên phi kiếm bay vào không trung, cứ thế tiến về phía lão già kia.
“Không biết tự lượng sức mình”, lão già kia không hề di chuyển nhưng một tu sĩ cảnh giới Không Minh bên cạnh lão ta lại di chuyển, đó chính là một gã thanh niên mặc y phục trắng mặt mày nham hiểm, có lẽ hắn từng ăn linh dược cải lão hoàn đồng nên mới trẻ như vậy.
Bang!
Lúc này, Tử Yên đã giao chiến với gã thanh niên mặc y phục tắng.
Không cần nói cũng biết, mặc dù Tử Yên chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng khi giao chiến cô cũng không hề kém cạnh so với tên kia.
“Giết, không để lại dù chỉ một tên”, ở một bên, lão già mặc huyết bào đã lạnh giọng lên tiếng.
Đột nhiên, hơn hai mươi tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cứ thế xông lên, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, khí thế sục sôi.
Giết!
Những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia mặc dù có số lượng chiếm ưu thế nhưng vẫn thế gọi ra binh khí bản mệnh, ra tay với sức mạnh khủng khiếp.
Giết!
Một tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia và một tu sĩ cảnh giới Không Minh khác của Thị Huyết Điện sát phạt vào hư không.
Giết!
Lão già một mắt của Thiên Tông thế gia di chuyển, ép về phía lão già mặc huyết bào, miệng há ra bắn ra một thanh kiếm sắt bị gỉ, thanh kiếm kia trông chẳng ra sao nhưng lại hết sức bá đạo.
Trận đại chiến bắt đầu, tiếng nổ ầm vang phá tan màn đêm yên tĩnh.
Phụt! Phụt!
Trong hư không, từng giọt máu bắn tung toé, sát trận lơ lửng trong hư không, mỗi lần đánh ra thần mang, người của Thiên Tông thế gia đều lập tức thất bại khiến trận chiến chưa tới nửa phút mà phía Thiên Tông thế gia đã chết hơn một nửa.
Phía dưới, trong bụi rậm có tiếng rên
vang lên, Thanh Vân day trán ngồi dậy.
Đúng! Cô ta tỉnh lại rồi, cô ta thực sự đã tỉnh lại rồi.
Nếu Diệp Thành thấy cảnh này thì không biết hắn sẽ khóc thét tới mức nào. Mẹ kiếp, một giấc ngủ say của cô ta khiến lão tử bị ấm ức suốt cả chặng đường, lúc này còn đang cắm đầu trong đống bùn đất.
“Nơi này là đâu?”, Thanh Vân lắc lắc đầu mơ hồ nhìn tứ phía.
Rầm! Đùng!
Tiếng nổ vang lên khiến cô ta bất giác nhìn vào hư không, thấy cảnh tượng thảm khốc, mặt cô ta tái nhợt.
“Lại là Thị Huyết Điện”, sau phút ngỡ ngàng, Thanh Vân mặt mày lạnh tanh nhưng không tham chiến luôn.
“Chu sát trận?”, cô ta nheo mắt nhìn Chu Sát Trận trong không trung rồi lại đảo mắt nhìn tứ phương, phát hiện xung quanh Chu Sát Trận còn có vài bóng hình, có lẽ bọn họ đang duy trì Chu Sát Trận.
“Phải tiêu diệt Chu Sát Trận đó”, trong chốc lát, Thanh Vân nghĩ tới việc này, nếu để nó tồn tại thì người của Thiên Tông thế gia ở đây nhất định sẽ chết thảm.
Nói làm là làm, Thanh Vân khẽ đứng dậy, cô ta không kinh động tới bất cứ ai, bước ra khỏi lùm cây và mục đích là phá Chu Sát Trận.
Có điều, cô ta vừa bước ra thì liền trông thấy Diệp Thành ở trong đống bùn đất.
“Nhìn, còn nhìn cái gì, lôi lão tử ra cái đã”, cảm thấy khí tức của Thanh Vân, Diệp Thành dùng linh hồn mắng chửi.
Thanh Vân vội tiến lên trước lôi Diệp Thành đang trong lớp bùn đất ra.
Ập vào mắt cô là khuôn mặt bê bết bùn đất của Diệp Thành, khi thấy toàn thân Diệp Thành dính đầy phù chú phong ấn, cô ta chợt cảm thấy khó hiểu.
Và cô ta chợt nghĩ thông, khi cô ta hôn mê thì đã xảy ra một số chuyện không tưởng.
“Mau, giải phong ấn cho ta”, thấy Thanh Vân thẫn thờ, Diệp Thành lại dùng linh hồn truyền âm, hắn gào thét không ngừng.
Thanh Vân giật mình, lúc này mới phản ứng lại, cô ta vội tiến lên trước, bàn tay khẽ phất, xé vài đạo phong ấn phù chú trên người Diệp Thành xuống, chỉ có sợi tiên thừng màu bạc kia khiến cô ta phải mất nhiều thời gian hơn một chút. Đợi tới khi tháo được tiên thừng thì sợi tiên thừng như có linh tính, lập tức bay đi tìm chủ nhân.
Phật! Phật!
Được giải trừ cấm cố, Diệp Thành xé luôn chú ấn trên miệng mình.
“Ngươi….”, thấy khuôn mặt đen nhơ nhuốc của Diệp Thành, Thanh Vân ho hắng.
“Cô đừng nói gì cả, ta muốn yên tĩnh một chút”, Diệp Thành tức tối trừng mắt nhìn Thanh Vân, nói rồi hắn đứng dậy rời đi, hắn không muốn tham gia vào trận chiến chẳng hề liên quan đến mình.
Quan trọng nhất là hắn hết sức tức tối, cứu người ta mà cuối cùng lại thành ra bị coi là kẻ bắt cóc và bị trói, lần này nếu như hắn còn ra tay tương trợ thì có trời mới biết có bị lôi đi hầm chín không nữa.
“Ngươi…ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thanh Vân vội tiến lên trước kéo áo Diệp Thành.
“Có thể giúp chúng ta không?”, Thanh Vân mắt ngấn nước, khuôn mặt mang đầy hi vọng nhìn Diệp Thành. Vì cô biết thực lực của Diệp Thành nếu không thì hắn cũng không thể cứu cô thoát ra khỏi đám người được.
“Còn giúp các cô?”, Diệp Thành tức tối vô cùng, hắn há mồm ra là chửi: “Cũng vì cứu cô nên ta suýt chút nữa bị giết đấy, đừng nhắc tới chuyện này với ta nữa”.
Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa bước đi, có điều lần này hắn bị Thanh Vân kéo lại: “Ta trả một triệu linh thạch, mong ngươi ra tay”.
“Một triệu”?, nghe con số này, Diệp Thành liền đảo mắt, quan trọng nhất đó là hiện giờ hắn thiếu linh thạch, nếu không thì sẽ không có tiền nạp vào Truyền Tống Trận.
“Mới mở lời đã một triệu linh thạch, mẹ kiếp, đúng là có tiền”, Diệp Thành thầm nhủ.
“Một triệu, mời ngươi ra tay, được không?”, Thanh Vân vẫn nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng, cô cứ thế đưa túi đựng đồ có một triệu linh thạch cho Diệp Thành: “Cứu tỷ tỷ của ta”.
Khụ…!
Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Thanh Vân sau đó phất tay nhận lấy túi đựng đồ: “Này, chỉ lần này thôi đấy”.
“Cảm ơn”.
“Giao dịch mà thôi”, Diệp Thành đã bắt đầu vặn cổ, phần bùn đất bám trên người cũng bay đi sạch sẽ, cơn tức giận kìm nén suốt vài canh giờ được trút rồi.
Chương 460: Thực lực quá mạnh
Ầm!
Nói xong Diệp Thành đã rút cây roi đánh thần ra.
Đi nào!
Dứt lời, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng lên trời.
Thấy phía dưới có người xông lên, một tên ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện lập tức ngự động binh khí giáng xuống: “Giết”.
“Nói năng hùng hồn lắm”, Diệp Thành hừ lạnh rồi vung roi lên.
Bang! Rắc!
Hai âm thanh vang lên không theo thứ tự, binh khí bản mệnh của tên kia bị một roi của Diệp Thành quật nát, vì lạc ấn linh hồn nên tên kia kêu lên thảm thiết, rơi từ hư không xuống như một bao cát.
Shh!
Nhìn thấy cảnh này, bốn người cảnh giới Không Minh thời này của Thiên Tông thế gia bất giác hít vào một hơi khí lạnh, quá nhanh gọn!
“Cùng lên đi, giết tiểu tử đó trước đã”, thấy sự quái dị của Diệp Thành, hơn hai mươi người ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện không dám coi thường, lập tức lao lên từ bốn phía, binh khí bản mệnh đáng sợ lập tức đè xuống.
“Ta cũng có nhé”, Diệp Thành cười giễu cợt, hắn nhẩm niệm, từng đạo ánh sáng rực rỡ vọt ra từ giữa lông mày, sát kiếm, bảo đao, phương ấn, lư đồng, linh gương… hơn bốn mươi binh khí phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng bầu trời đêm đen kịt, cảnh tượng hoành tránh như thế suýt làm cho các tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện sợ hãi phát khóc.
“Một kẻ ở cảnh giới Linh Hư thôi mà có thể ngự động hơn bốn mươi binh khí một lúc”, hiển nhiên trận đại chiến bên này đã thu hút sự chú ý của những phương khác.
“Trong tin tình báo không có tiểu tử này, hắn từ đâu ra vậy?”, lão già mặc áo bào huyết sắc khẽ cau mày, sắc mặt hai tên cảnh giới Không Minh khác cũng không được tốt lắm, sự xuất hiện của Diệp Thành khiến kế hoạch của họ chệch khỏi quỹ đạo.
So với bọn họ, sắc mặt của người bên phía Thiên Tông thế gia còn đặc sắc hơn nhiều.
“Tiểu tử này thật sự không phải người của Thị Huyết Điện”, vẻ kinh ngạc còn có cả chấn động hiện lên trong mắt lão già một mắt của Thiên Tông thế gia.
“Chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất thôi, khí huyết này quá…”, lúc này, ngay cả Tử Yên trước nay luôn lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cách đây không lâu cô ta đã biết Diệp Thành không phải người của Thị Huyết Điện, điều này khiến cô ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng tiểu tử có tu vi thấp hơn mình tám cảnh giới nhỏ lại có thực lực nhường này. Phải biết rằng, cùng lúc ngự động hơn bốn mươi binh khí, dù là cô ta cũng không làm được.
Bang! Keng! Rắc! Ruỳnh!
Khi tất cả mọi người đều kinh ngạc thì thiên địa lại vang lên những âm thanh thế này, hơn bốn mươi binh khí của Diệp Thành hợp lại với nhau tạo nên uy lực mạnh mẽ, quét sạch một đường. Binh khí của tu sĩ cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện trước mặt nó còn yếu hơn cả giấy, lập tức vỡ vụn ngay tại chỗ.
Phụt! Phụt! Phụt!
Chẳng bao lâu, các cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện phải hứng chịu phản phệ của binh khí bản mệnh, đồng loạt hộc máu, ai tu vi yếu thì lập tức rơi xuống khỏi hư không.
Đại Suất Bi Thủ!
Diệp Thành hô lên một tiếng hào sảng, một chưởng huyễn hoá thành cự thủ, hắn vừa vung ra chưởng này, đám người cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện vẫn còn trên hư không cũng lập tức bay ra ngoài.
Giết!
Sự mạnh mẽ của Diệp Thành khiến Thị Huyết Điện cảm thấy áp lực, bởi thế chu sát trận vốn nhằm vào cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia đã chuyển hướng dùng để đánh Diệp Thành. Đạo thần mang đó xuyên qua hư không với sức mạnh vô song, chu sát trận lấy tấn công đơn là chính, mục đích là một chiêu tuyệt sát.
“Ta sợ rồi”, nhìn thấy thần mang vô song kia, Diệp Thành quay đầu bỏ chạy, sau vài bước hắn lại xoay người né tránh công kích của nó.
Lại lần nữa!
Thấy Diệp Thành tránh được đòn tuyệt sát, người của Thị Huyết Điện lại sử dụng chu sát trận lần nữa.
“Cho ngươi thể diện mà ngươi còn không thèm”, thân hình Diệp Thành như bóng ma, trong nháy mắt đã sát phạt tới, khi chu sát trận còn chưa tập trung hết uy lực thì hắn đã vung ra Bát Hoang Quyền, tiếp đó là Hàng Long Chưởng mạnh mẽ.
Rầm! Uỳnh!
Chu sát trận bị va chạm mạnh, ầm ầm rung chuyển, có lẽ là chấn động quá mạnh nên một ngọn núi sụp đổ ngay tại chỗ.
Mở!
Bát Hoang Quyền lại được tung ra, một quyền đấm xuyên hư không, chu sát đại trận đung đưa rồi sụp đổ, sau đó bị Diệp Thành giẫm lên nát bét.
Huỷ chu sát trận xong, Diệp Thành bất giác quay đầu lại nhìn ba tên cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện với vẻ hứng thú. Mặc dù bọn họ ở cảnh giới Không Minh, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi khả năng đánh giết của hắn. Hai tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, một tên cảnh giới Không Minh tầng thứ hai, một đấu ba dù hơi khó nhưng xử lý từng tên lại khá dễ.
“Chết tiệt, tiểu tử này từ đâu ra vậy?”, sắc mặt lão già mặc áo bào huyết sắc dẫn đầu u ám đáng sợ. Kế hoạch ban đầu đều vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà bị phá vỡ, cục diện bây giờ đã khiến bọn họ rơi vào thế nguy hiểm.
“Quý Thương, giết hắn đi”, ngay lập tức, lão già mặc áo bào huyết sắc ra lệnh.
“Dễ thôi”, Quý Thương là thanh niên mặc áo trắng, mặc dù Diệp Thành ở cảnh giới Linh Hư nhưng hắn ta vẫn có tự tin giết được hắn, vì hắn ta ở cảnh giới Không Minh, hắn ta không tin cách biệt cả một cảnh giới lớn mà tên kia vẫn có thể làm gì được mình.
“Đối thủ của ngươi là ta”, Quý Thương vừa di chuyển, tên ở cảnh giới Không Minh của Thiên Tông thế gia đã sát phạt về phía trước.
“Bảo vệ mình trước đi đã!”, lão già mặc áo bào huyết sắc xông tới, huyết khí ngút trời, lão ta tung ra một quyền khiến cho người của Thiên Tông thế gia phải lùi về sau.
Thấy vậy, lão già một mắt của Thiên Tông thế gia cũng truy sát tới, đối thủ của ông ta vốn là lão già mặc áo bào huyết sắc. Thế trận bây giờ là lão già kia muốn một đấu hai, kéo dài thời gian cho Quý Thương giết Diệp Thành.
“Tiểu tử, Thị Huyết Điện mà ngươi cũng dám khiêu khích, đúng là tự tìm cái chết”, Quý Thương ba bước thành hai, sát phạt tới nơi cách Diệp Thành ba, bốn trượng.
“Thị Huyết Điện là cái thá gì!”, Diệp Thành không nhúc nhích mà chỉ hét lên, từ “thá” của hắn thực sự lợi hại, mang theo tiếng rồng gầm điên cuồng.
Diệp Thành đột nhiên sử dụng thần thông sóng âm, đánh cho Quý Thương trở tay không kịp, cả người lùi lại phía sau, mắt, tai, mũi và miệng đều có máu trào ra, nhất là đầu hắn ta, sau khi choáng váng thì phát ra tiếng ong ong rất lớn.
Bát Hoang!
Khi Quý Thương còn đang choáng váng, Diệp Thành đã mạnh mẽ tung ra một quyền khiến cho Quý Thương vốn đã hoảng hốt không ứng phó được lập tức bay ra, cánh tay đầy máu.
“Ôi…”, sức chiến đấu hung hãn của Diệp Thành khiến mọi người có mặt lại chấn động lần nữa, xem ra chênh lệch một cảnh giới lớn cũng không phải không thể vượt qua.
Ầm!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh hãi thì thanh niên áo trắng tên Quý Thương đã lại chịu một quyền nữa của Diệp Thành, hắn ta ngã xuống khỏi hư không, va vào làm sập một ngọn núi nhỏ.
Thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi.
Đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ qua cơ hội, hắn từ trên không lao xuống, ngay khi Quý Thương vừa bò dậy từ trong đống đá vụn đã lại bị một quyền của hắn đánh ngã trở về.
Cảnh tiếp theo thảm không nỡ nhìn, Quý Thương từ sau khi rơi xuống khỏi hư không chưa đứng dậy lần nào, mỗi lần bò dậy đều bị Diệp Thành đánh mạnh đến nỗi hắn ta không có cơ hội sử dụng những bí thuật của mình, bị đánh đến mức không còn hình người.
Ầm!
Sau khi ngọn núi nhỏ hoàn toàn sụp đổ, Quý Thương không đứng dậy nổi nữa, hắn ta đã bị Diệp Thành đánh tàn phế.
Sau khi đánh Quý Thương tàn phế, Diệp Thành không lập tức tham gia vào trận đại chiến mà đi loanh quanh bên người Quý Thương nhặt túi đựng đồ của hắn ta, trước khi đi còn thuận tay lấy cả miếng ngọc treo trên thắt lưng hắn ta.
Sau đó hắn lại bận rộn, trận đại chiến trên hư không vẫn tiếp tục, hắn đã bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm.
Hơn hai mươi tên ở cảnh giới Không Minh bị hắn đánh bật ra khỏi hư không trước đó, không ai thoát khỏi ma chưởng của hắn. Tất cả những bảo bối có giá trị đều bị hắn cướp sạch, đến nỗi rất nhiều người không ngất vì bị thương cũng phải ngất vì tức ngay tại chỗ.
Sau khi càn quét sạch sẽ, Diệp Thành lại nhìn lên lão già mặc áo bào huyết sắc.
“Đi”, lão ta không ngốc, lập tức xoay người rời đi. Một người có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tàn phế đủ để chứng minh thực lực của hắn, nếu lão ta còn ở lại tức là tự tìm đến cái chết.
Lão già mặc áo bào huyết sắc vừa rút lui, một kẻ ở cảnh giới Không Minh khác của Thị Huyết Điện cũng nhanh chóng rút lui khỏi vòng chiến.
“Ngươi không cần đi đâu”, Diệp Thành không đuổi theo lão già mặc áo bào huyết sắc, bóng dáng ma mị của hắn chặn trước tên cảnh giới Không Minh kia, không dễ gì mới có cơ hội kiếm tiền, không xử đến chết không phải phong cách của hắn.
Bình luận facebook