• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 451-455

Chương 451: Dối trá, ngươi lại dối trá

Phù! Phù!

Thấy Âm Sơn Lão Vu bị tiêu diệt, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lần lượt thở phào, bọn họ lảo đảo, lúc này mới đáp xuống bên cạnh Diệp Thành.

“Tiểu tử, ngươi giấu cũng kĩ đấy”, vừa đáp xuống, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đã vây quanh Diệp Thành, cứ thế nhìn Diệp Thành. Ánh mắt cả hai người đều sáng lên.

“Nếu không phải ông ta yếu đuối vào ngày này thì ta chưa chắc đã có thể giết ông ta bằng một mũi tên”.

“Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi chính là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông ở Đại Sở?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành, giọng nói ý tứ: “Cả Đại Sở cũng chỉ có Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông là có cả chân hoả và thiên lôi trong người”.

“Ồ, ông cũng biết không ít nhỉ?”, Diệp Thành nhướng mày.

“Mẹ kiếp, cả Đại Sở đều biết, đây đâu phải bí mật gì?”, Ngô Tam Pháo ở bên mắng: “Trong trận so tài của tam tông mặc dù có rất nhiều người không đi nhưng ở trận chiến cuối cùng, kết quả đã được đồn khắp Đại Sở, một tiểu tử ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại Huyền Linh Chi Thể ở cảnh giới Chân Dương, tạo ra một thần thoại mới, đúng, đúng, còn có cả chuyện Đan Thánh nữa”.

“Hoá ra ta đã nổi tiếng như vậy rồi”, Diệp Thành bất giác ho hắng.

“Theo như ta biết thì ngươi đã chết rồi”, phía này, Thái Ất Chân Nhân nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt vốn dĩ lươn lẹo thì lúc này càng lươn lẹo hơn.

Nghe vậy, Ngô Tam Pháo ở bên cũng nhướng tai lên.

Hiện giờ vì việc này mà Đại Sở đại loạn, chủ yếu là vì kẻ mạnh tham chiến vào đêm đó quá nhiều, kẻ mạnh ở phía Bắc ở Đại Sở cũng tham gia vào cuộc tranh giành đêm đó nhưng cuối cùng lại bị một kẻ mạnh thần bí nào đó cướp đi.

Vốn dĩ bọn họ chỉ biết Hằng Nhạc Tông mất đi một bảo bối nhưng sau này mới biết Hằng Nhạc Tông mất đi một cơ thể con người vả lại còn là cơ thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể của Diệp Thành.

Hiện giờ Diệp Thành đã chết lại đang sống sờ sờ trước mặt bọn họ, bảo bọn họ không ngạc nhiên sao được.

Bị Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cuối cùng hắn cũng xua tay, nói: “Bên ngoài đồn ta chết rồi nhưng thực ra ta chưa chết, đơn giản thế thôi”.

Nghe vậy, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo chợt thay đổi ánh mắt.

Câu trả lời của Diệp Thành rõ ràng che giấu rất nhiều sự việc mà bọn họ không hề biết, và những việc xảy ra trong thời gian này đương nhiên Diệp Thành sẽ không nói cho bọn họ biết.

Người nào chẳng có bí mật, cả hai người đương nhiên không hỏi thêm nữa.

“Này, bí mật ta còn sống, mong hai người không nói ra ngoài”, Diệp Thành nhìn cả hai, không giống như đang đùa: “Tạm thời ta chưa muốn người khác biết mình vẫn còn sống, ta còn chuẩn bị quay về sát phạt Chính Dương Tông khiến bọn họ trở tay không kịp nữa. Nếu có người thứ tư biết thì đừng trách ta nổi giận”.

Nghe câu này, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo bất giác giật giật khoé miệng.

Bọn họ có lý do tin rằng nếu như bọn họ nói ra thì tên Diệp Thành không biết an phận này sẽ làm ra những chuyện không tưởng. Nhà họ Viên vài ngày trước chẳng phải là nhân chứng sống sao?

Vì sự bình anh vô sự của bản thân, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo quyết định giữ kín miệng.

“Đi thôi, mau đi, hái linh quả thôi”, phía này, Diệp Thành đã kéo bọn họ vào hang động.

Ngay sau đó, cả ba người tới trước cây linh sâm năm màu.

“Ấy? Tại sao lại chỉ có một quả?”, Diệp Thành bất giác thẫn thờ.

“Ba quả cơ mà? Sao lại chỉ còn có một quả?”, Ngô Tam Pháo bất giác nhìn sang Thái Ất Chân Nhân.

Cả hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn sang Diệp Thành, vì khi bọn họ đại chiến thì tên này đã vào đây, có trời mới biết hắn có hái hay không.

“Nhìn ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn cả hai người: “Ta từng vào đây nhưng ta không hề hái quả nào cả”.

“Nói dối, ngươi lại nói dối”.

“Hàm hồ, ta không nói dối, ta thật sự không hái quả nào cả. Ta…ấy, ấy….”, Diệp Thành định lật mặt nhưng còn chưa nói xong thì trông thấy một đường ánh sáng bay qua từ phía cây linh sâm năm màu kia, vả lại quả linh sâm cuối cùng trên cây cũng biến mất.

Ôi trời!

Ôi trời!

Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lần lượt hét lên. Ngay sau đó cả hai người cùng di chuyển rượt theo ánh sáng đó. Mẹ kiếp, bọn ta đánh cả nửa ngày trời mà mày lại bay đi thế sao, khốn khiếp.

“Đồ của ta mà dám cướp sao, muốn kiếm chuyện à?”, phía sau, Diệp Thành cứ thế hô hào.

Có điều, tên này vẫn nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, chỉ là không đuổi theo ánh sáng kia, hắn đợi tiếng hét xa dần rồi mới xoa tay quỳ trước cây linh sâm năm màu.

Vốn dĩ chỉ có hai quả linh sâm, hắn đã lấy một quả, hắn không định cướp quả còn lại còn Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo có thể đuổi theo ánh sáng đó và cướp lại được quả linh sâm đó hay không thì chỉ có thể xem tạo hoá của bọn họ thế nào thôi.

Không biết Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mà biết được những điều này thì có ói ra máu ngay tại chỗ không nữa.

“Long gia, có cách nào đem cây linh sâm này đi không?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn cây linh sâm và hỏi Thái Hư Cổ Long.
Chương 452: Lướt qua nhau

“Vậy phải xem ngươi định nghĩa từ ‘đem đi’ thế nào”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.

“Đem đi thì đem đi, còn có cách nói nào nữa?”

“Thừa lời”, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Muốn di chuyển cây linh sâm năm quả thì phải đem cả phần đất nuôi dưỡng nó đi, nếu không thì rất có khả năng cây sẽ khô héo mà chết, vả lại ngươi còn chưa mở ra được thế giới của bản thân mình, con đường này căn bản không dễ đi, muốn đem nó đi chỉ có thể lấy đi “tinh thụ của cây”, còn tinh của cây chính là tinh hoa của cây linh sâm này, thế nhưng một khi tinh nguyên bị lấy đi thì cây linh sâm này sẽ không thể tồn tại được nữa.

“Đã không thể mang đi thì lấy đi vậy”, Diệp Thành xắn tay áo lên: “Cả cây mang theo tinh hoa thế này, ít nhất cũng có thể khiến ta tăng thêm chút tuổi thọ”.

“Tuỳ ngươi”.

Diệp Thành đã di chuyển, hai tay hắn đặt lên thân cây linh sâm năm màu, hắn nhẩm niệm môn pháp Thôn Thiên Ma Công, lòng bàn tay có vòng xoáy xuất hiện, tinh hoa của cây linh sâm năm màu đều được hắn hấp thu vào cơ thể.

Không tới một khắc, cây linh sâm năm màu kia liền khô héo, cứ thế bay theo chiều gió hoá thành hạt bụi.

Woa!

Diệp Thành ngỡ ngàng, toàn thân hắn có khí tức năm màu bao quanh, hắn cảm nhận được rõ ràng tuổi thọ của mình tăng lên không chỉ là ba mươi năm.

“Lại ăn thêm quả linh sâm năm màu, ta còn có thể tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ nữa”, Diệp Thành mỉm cười nói.

Lấy đi tinh nguyên của cây linh sâm, Diệp Thành không rời đi luôn. Nơi này chính là sào huyệt của Âm Sơn Lão Vu kia, ông ta đã chết, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội càn quét nơi này.

Ra khỏi không gian nhỏ bé kia, Diệp Thành phân tán lực cảm nhận của mình bao trùm khắp nơi thâm sâu cùng cốc, hắn lục tìm từng nơi một, chỉ cần phát hiện ra nơi nào có linh lực tồn tại, hắn không ngại ngần mà sát phạt tới.

Ấy?

Ở một nơi bí mật, Diệp Thành hắng giọng: “Truyền Tống Trận?”

Ngay sau đó, hắn lập tức sải bước qua, Diệp Thành rẽ từng tầng sương khói đen đặc, lục tìm thấy Truyền Tống Trận trong hang động tối thui.

Truyền Tống Trận kia không quá to cũng không quá nhỏ nhưng so với Truyền Tống Trận ở Thương Lang Cổ Thành thì nhỏ hơn rất nhiều, thông thường, Truyền Tống Trận do cá nhân dùng không thông với Truyền Tống Trận mà số đông dùng.

“Truyền Tống được bảy tám mươi nghìn dặm, có lẽ cũng đủ”, Diệp Thành bất giác xoa cằm, hắn không bước vào trong luôn vì hắn không biết điều chỉnh toạ độ, chỉ cần không để ý mà truyền tống về phương Bắc thì thật sự rắc rối to.

“Long gia, không biết làm thế nào để điều chỉnh toạ độ không gian nhỉ?”, Diệp Thành nghiên cứu một lúc mà không phát hiện ra vấn đề liền hỏi Thái Hư Cổ Long.

“Ta là ai? Ta là Thái Hư Cổ Long, có gì mà ta không biết, nghe ta nói chỉ có chuẩn”, Thái Hư Cổ Long nói rồi vuốt râu mình, giọng nói vang vọng trong đầu Diệp Thành.

Diệp Thành chú ý lắng nghe truyền âm.

“Ta nói này, có đáng tin hay không?”, cảm nhận được phương pháp của Thái Hư Cổ Long có phần rắc rối, Diệp Thành hỏi lại thăm dò.

“Ngươi đang nghi ngờ ta sao?”

“Ta nào dám?”, Diệp Thành mỉm cười, hăn nhảy lên Truyền Tống Trận, cố gắng hắc hoạ toạ độ không gian sau đó đẩy linh lực vào trong phần rãnh lõm của Truyền Tống Trận.

Vù!

Ngay sau đó, từng đường trận văn bắt đầu sáng lên, tự vận chuyển, liên kết tạo thành một mảng còn sự xuất hiện của trận văn khiến Truyền Tống Trận cũng dịch chuyển theo, một luồng sức mạnh không gian kì diệu cứ thế xuất hiện.

Đi thôi!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, roẹt một tiếng, hắn biến mất.

Nơi này lại lần nữa chìm vào im lặng, chỉ còn lại là núi non thâm sâu cùng cốc, từng cơn gió lạnh rít lên trong đêm, trong ngọn núi như có tiếng ác quỷ thét gào, có lẽ sát nghiệp của Âm Sơn Lão Vu quá lớn nên oán khí của nơi này rất nặng.

Không biết từ khi nào một bóng nữ nhân mặc bộ đồ Tiên Nghê Thường đứng ở đây, lặng lẽ nhìn vùng núi non đã bị tàn phá này.

“Oán khí quá nặng”, nữ tử tóc bạc lẩm nhẩm, trong đôi mắt vô hồn chợt loé lên cái nhìn cảm thông.

Thế rồi cô dùng tay kết ấn, đứng lặng lẽ giữa chốn núi non, miệng không ngừng nhẩm niệm kinh văn, giọng nói như âm thanh của tự nhiên vang lên, xung quanh cô hình thành nên từng sóng vân, chỉ cần là những nơi sóng vân phủ tới thì oán khí dày đặc bao trùm nơi đây đều tiêu tán, còn những oán linh như ẩn như hiện cũng được tẩy đi ác niệm và được giải thoát.

“Đúng là lũ chó má”, tiếng mắng chửi của Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo từ xa vọng lại, bọn họ mặt mày tối sầm cả lại.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì bọn họ đuổi theo cả đêm mà không thể đuổi theo được ánh sáng kia, vả lại đến cả đạo ánh sáng kia cũng biến mất tăm mất tích.

Đã không thể đuổi theo thì chớ, quả linh sâm kia đương nhiên cũng sẽ chẳng quay trở lại.

Bọn họ tưởng rằng Diệp Thành cũng đuổi theo cùng mình, có điều đợi tới khi quay đầu lại mới phát hiện ra Diệp Thành căn bản không đuổi theo, lúc này hai người mới định quay lại chuẩn bị nhổ cây linh sâm kia đi.

“Bận rộn cả nửa đêm mà chẳng thu được gì, mẹ kiếp”, cả hai bực bội xuống chân núi.

Ấy!

Vừa đáp xuống, bọn họ liền trông thấy nữ tử tóc bạc đứng dưới chân núi.

“Cô ta là ai?”, Ngô Tam Pháo liếc nhìn bóng lưng nữ tử kia, giọng nói có vẻ hứng thú.

“Tịnh Thế Chú?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn ra được nữ nhân kia đang dùng bí pháp gì để siêu độ vong linh.

“Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi”, nữ tử khẽ giọng lên tiếng rồi lặng lẽ quay người, bước đi khoan thai, đến cũng im ắng mà đi cũng im lắng, chỉ để lại hai người còn lại nhìn theo với ánh mắt thẫn thờ.

“Thật xinh đẹp”.

“Đừng mất thời gian nữa”, Thái Ất Chân Nhân đạp Ngô Tam Pháo một đạp, sau đó lập tức chạy vào núi: “Tên tiểu tử Diệp Thành kia nhất định đã hái linh sâm năm màu, còn dám lừa chúng ta, đúng là tiện nhân”.

“Đúng, bận rộn cả đêm, không thể tay không đi về được, kiểu gì cũng phải nhổ cái cây đó về”, nói tới Diệp Thành, Ngô Tam Pháo lại nổi cơn tam bành.

Có điều khi bọn họ đi vào không gian nhỏ bé rực sáng kia thì đều phải ngỡ ngàng.

Ôi trời!

Ngay sau đó, tiếng mắng chửi vang vọng khắp bốn bề: “Loại lừa đảo khốn khiếp, đừng để ta gặp lại ngươi”.

Trời tối đen như mực, ánh trăng ảm đạm chiếu rọi, nơi sa mạc không có một bóng cây cối.

Không biết từ bao giờ, một bóng đen bay từ trong thông đạo không gian ra ngoài, cứ thế ngã vật trên nền đất, và người này chính là Diệp Thành.

Hắn cố gắng bò dậy, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh, đợi tới khi nhìn thấy sa mạc mênh mông vô tận, Diệp Thành mới bực bội lên tiếng: “Long gia, ngươi có thể nói cho ta biết xảy ra chuyện gì không hả?”
Chương 453: Cấm địa hoang mạc

“Long gia, ngươi có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”, Diệp Thành ngơ ngác nhìn sa mạc vô tận, trán hắn hiện đầy vệt đen.

Người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn còn không biết sao?

Hắn điều chỉnh toạ độ không gian theo cách Thái Hư Cổ Long dạy, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên thông đạo không gian sụp đổ, khi đi ra lần nữa thì đã ở đây.

“Tiểu tử, chắc chắn cách ta dạy ngươi là đúng”, trước lời chất vấn bực bội của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long chỉ thản nhiên đáp: “Là vì thông đạo không gian bị một lực nào đó làm nhiễu loạn nên mới dẫn đến bị sụp đổ”.

“Ngươi đang bao biện cho mình thì có!”

“Linh tinh, khi ở trong thông đạo không gian ngươi không cảm nhận được à?”, Thái Hư Cổ Long mắng.

Lời này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành không khỏi nhíu mày.

Đúng vậy, khi ở trong thông đạo không gian, hắn cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ khiến thông đạo không gian trở nên cực kỳ bất ổn, cho đến khi nó sụp đổ.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành bất giác nhìn xung quanh, nơi này cát vàng bay lượn, không một ngọn cỏ, là một sa mạc vô tận, với nhãn lực của hắn mà cũng không thể nhìn thấy điểm tận cùng.

Không chỉ vậy, Diệp Thành còn lờ mờ cảm nhận được cảm giác ngột ngạt, kìm nén khó giải thích, còn nó đến từ cái gì thì hắn cũng không nói rõ được.

“Nơi này có chút kỳ dị”, Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng rồi triệu gọi phi kiếm, sau đó bước lên.

Nhưng phi kiếm chỉ rung lên chứ không bay được.

Diệp Thành cau mày, lại lần lượt lấy ra hơn chục thanh phi kiếm, nhưng kết quả vẫn vậy, phi kiếm không thể bay lên trời.

Bất đắc dĩ, Diệp Thành đành triệu gọi chân hoả, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là ngay cả đám mây do chân hoả hoá thành cũng không thể bay lên, dường như bị sức mạnh nào đó trấn áp.

“Chuyện gì thế này?”, hiện tượng kỳ quái này khiến Diệp Thành sững sờ.

“Nơi này quá quỷ dị”, Diệp Thành lại nhìn quanh sa mạc vô tận một lần nữa: “Phải mau chóng ra ngoài mới được”.

Diệp Thành suy nghĩ như vậy rồi cất chân hoả và tất cả phi kiếm đi, sau đó ngắm chuẩn một hướng, chạy đi thật nhanh, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ hơn lại xuất hiện, hắn kinh ngạc phát hiện mỗi khi bước đi một bước, tinh khí trong cơ thể sẽ bị hao tổn, hơn nữa tốc độ đi càng nhanh thì tinh khí cũng hao tổn càng nhanh, cơ thể hắn khí huyết dồi dào là vậy nhưng chưa chạy được mười nghìn mét, linh lực đã không ổn.

Cuối cùng Diệp Thành vẫn phải dừng lại, vì hắn dừng lại bất động thì tốc độ hao tổn của tinh khí sẽ chậm hơn rất nhiều.

“Chết tiệt, đây không phải là hoang mạc một trong năm cấm địa lớn ở Đại Sở đấy chứ?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn xung quanh, bất giác do dự: “Hiện tượng kỳ quái thế này, khả năng cao là hoang mạc”.

Khi nói đến hai chữ “hoang mạc”, vẻ mặt Diệp Thành có chút khó coi.

Mặc dù hắn biết rất ít chuyện của phía Bắc Đại Sở, nhưng hung danh hoang mạc thì đã nghe nói từ lâu.

Năm cấm địa lớn của Đại Sở bao gồm: Hố thần, hoang mạc, hoan hải, vô vọng đại trạch, u minh chi cốc. Mà hoang mạc chính là nơi quỷ dị nhất, mấy nghìn năm nay chưa có ai ra được sau khi đã đặt chân tới.

Ùng!

Khi đang suy nghĩ, Diệp Thành cảm thấy công thể run lên, không ngờ hắn lại mất liên lạc với chín phân thân trong thế giới dưới lòng đất.

Đột nhiên, sắc mặt Diệp Thành thay đổi rõ rệt.

Mối liên hệ giữa bản thể và phân thân bị cắt đứt là điều hắn không thể ngờ tới, mất liên lạc với chúng nghĩa là mất liên lạc với Thái Hư Cổ Long, cũng có nghĩa là hắn không thể nhận được đại địa tinh nguyên từ phân thân nữa.

Mà lúc này, Thái Hư Cổ Long bị mất liên lạc với Diệp Thành cũng đang nheo mắt nhìn chín phân thân của hắn, đôi mắt rồng loé lên ánh sáng tối tăm: “Có thể ngăn chặn mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, chẳng lẽ là ở cấp bậc Đại đế…”

Trong hoang mạc, vẻ mặt Diệp Thành đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Coi như hắn đã được trải nghiệm sự quái dị của hoang mạc, tinh khí không ngừng mất đi, hơn nữa hắn cũng không biết hoang mạc này rộng lớn đến mức nào, nếu không đủ linh lực thì khả năng cao sẽ phải chôn thân ở đây.

“Rốt cuộc có huyền cơ gì?”, đột nhiên Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm vào hoang mạc trước mắt.

Nhưng hắn vẫn chỉ nhìn thấy hoang mạc, mặc dù nơi đây rất kỳ lạ, nhưng hắn vẫn không tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất, hơn nữa hắn có thể thể loáng thoáng cảm nhận được có một sức mạnh thần bí đang nhìn trộm qua Tiên Luân Nhãn.

“Là vì đạo hạnh của mình chưa đủ sao?”, không tìm ra huyền cơ, Diệp Thành bất giác cảm thán. Tiên Luân Nhãn của hắn có thể đột phá tất cả những điều hư vọng trên thế gian, nhìn ra sự thật, nhưng tiền đề là đạo hạnh phải đủ cao thâm.

“Đi, nhất định phải đi”, Diệp Thành nhét vài viên linh đan vào miệng, sau đó bắt đầu chạy điên cuồng lần nữa, bởi vì dù đứng yên thì tinh khí cũng tiêu hao, hắn không thể ngồi yên chờ chết.

Sau khi chạy được mấy trăm trượng, Diệp Thành lại nhét đan dược vào miệng, vì linh lực lại bắt đầu hao tổn.

Tiếp theo, cứ cách vài trăm trượng là hắn sẽ lại mượn đan dược để khôi phục linh lực.

Cứ như vậy, ba canh giờ lặng lẽ trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, linh lực của hắn không ngừng được bổ sung, nhưng hoang mạc vẫn là hoang mạc, dù hắn có chạy bao xa thì trước mắt vẫn là cát vàng, không nhìn thấy điểm cuối.



Đây là một bức tường đá, phía dưới tường đá là một con sông dài màu máu.

Lúc này, bên rìa trường đá có treo một chiếc lồng sắt, trong lồng là một thiếu niên bị trói, toàn thân đầy vết thương, thiếu niên này chẳng phải chính là Hổ Oa sao?

“Tiểu tử, có đã không?”, bên rìa tường đá, một vài đệ tử mặc quần áo màu trắng cười càn rỡ: “Ta nói cho ngươi biết, đây chính là kết cục của việc liên quan đến Diệp Thành, nhưng Thánh tử bọn ta nhân từ, hôm nay cho ngươi được chết một cách nhanh chóng”.

“Kiếp sau dù làm ma ta cũng không tha cho các ngươi”, Hổ Oa bình tĩnh đến lạ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút dao động cảm xúc.

“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng”, một thanh niên lập tức vung sát kiếm lên, chém đứt xích sắt của chiếc lồng.

“Đại ca ca, Hổ Oa đi tìm huynh đây”, sau tiếng nói thật khẽ của Hổ Oa, chiếc lồng sắt rơi xuống sông máu.



Một ngày sau, Diệp Thành lại dừng bước, hắn thở hổn hển, sắc mặt có phần tái nhợt.

Ngày hôm nay hắn chạy điên cuồng nhưng cũng không biết đã được bao xa, linh đan trong túi đựng đồ đã gần hết, hắn đang phải sử dụng linh thạch để duy trì linh lực.

“Chẳng trách được gọi là cấm địa”, Diệp Thành vừa hấp thu tinh nguyên từ linh thạch, vừa nghiêm mặt bảo: “Tinh khí mất nhanh thế này, nếu không bổ sung linh lực tinh nguyên đầy đủ, dù là cao thủ ở cảnh giới Không Minh cũng sẽ chết ở hoang mạc này”.

“Hy vọng có thể ra khỏi đây trước khi linh thạch cũng hết”, Diệp Thành nhét viên linh đan cuối cùng vào miệng, sau đó lại lên đường, tốc độ rất nhanh, không dám dừng lại dù chỉ một chút.



Ngày đêm luân phiên.

Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Trong hoang mạc, Diệp Thành lảo đảo bước về phía trước dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cơ thể hắn không còn chút linh lực nào.

Ba ngày qua hắn đã tiêu hết mấy triệu linh thạch, ngay cả linh quả, linh dịch và linh thảo cũng bị hắn ăn sạch, nhưng vẫn chưa ra được khỏi hoang mạc.

Tuy rằng không có linh lực, nhưng không có nghĩa tinh khí sẽ không mất đi, mỗi bước hắn đi, tinh khí chứa trong huyết mạch sẽ tiêu tán một chút, đáng sợ hơn nữa là tinh khí trong huyết mạch mất đi thì tuổi thọ của hắn cũng sẽ mất theo.

“Hôm nay là ngày chết của Diệp Thành ta sao?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, da miệng khô nứt, trong đôi mắt đen kịt hiện lên ánh sáng yếu ớt, có lẽ vì quá yếu ớt nên tầm nhìn của hắn cũng mờ đi.

Hắn biết mình đã sức cùng lực kiệt, nếu không có kỳ tích xảy ra thì chắc chắn hắn không trụ qua được nửa canh giờ. Hoang mạc này như ma cà rồng, hút sạch linh lực của hắn, tinh huyết, tuổi thọ của hắn, biến hắn thành một cái xác khô rồi chôn vùi trong hoang mạc vô tận này.

“Đây là số mệnh của mình sao?”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi, một loạt dấu chân phía sau đã bị cát vàng vùi lấp, khiến hắn dù kiệt sức, cho đến chết cũng không để lại dấu vết.

Cuối cùng hắn bất lực ngã xuống lớp cát vàng.

Tuy nhiên, trước khi ngã xuống, hắn mơ hồ nhìn thấy một toà cung điện cũ kĩ, đôi mắt mờ mịt xẹt qua một tia sáng yếu ớt.

“Tử Huyên, đưa… đưa ta tới đó”, trước khi nhắm mắt hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên, và một giây trước khi nhắm mắt, hắn đã dùng chút linh khí cuối cùng để hạ lệnh cho nó.
Chương 454: Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Diệp Thành cảm thấy toàn thân ấm áp, hắn mở mắt ra.

Sau khi mơ màng một hồi, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn xung quanh.

“Đây là cung điện trong hoang mạc sao?”, Diệp Thành đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn nhớ lại chuyện đã làm trước khi ngất đi, đó là bảo hình nộm Tử Huyên đưa tới cung điện mà hắn nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, hắn nghiêng đầu nhìn Tử Huyên bên cạnh.

Hai mắt nó đờ đẫn, dáng đứng thẳng tắp như cây lao, nhìn thấy nó, Diệp Thành cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu không có hình nộm này thì có lẽ hắn đã bị chôn vùi dưới cát vàng.

“Ấy? Ở đây có linh khí này”, Diệp Thành như nghĩ đến điều gì đó, hắn cảm nhận thấy trong không khí có luồng linh khí mỏng manh, hơn nữa còn xâm nhập vào cơ thể hắn từng chút một, mặc dù rất ít nhưng cũng đủ để hắn khôi phục năng lực di chuyển.

Hơn nữa Diệp Thành còn phát hiện, trong cung điện này, tinh khí, thọ nguyên và linh lực của hắn không hề bị hao tổn, dường như cung điện này là một mảnh đất thanh tịnh trong hoang mạc, không chịu hạn chế của sức mạnh kỳ dị kia.

“Sao trong hoang mạc lại có cung điện nhỉ?”, sau khi ngạc nhiên, Diệp Thành lần thứ hai nhìn quanh toà cung điện này.

Cung điện này chỉ rộng khoảng mười nghìn trượng, mang theo cảm giác cổ kính xa xưa, nhiều chỗ đã sụp đổ, những chỗ có thể nhìn thấy là cột đá và tường đá, trên đó còn phủ một lớp bụi dày.

“Đây là đâu?”, trong lòng vô cùng nghi hoặc, Diệp Thành không cứ thế đi vào trong.

Sau đó hắn phát hiện một đầu của cung điện này còn giấu càn khôn.

Nơi đó có một tế đàn cổ, xung quanh tế đàn dựng bốn cột đá, trên tế đàn có một trận pháp phát ra ánh sáng rực rỡ, hơn nữa nó còn đang tự vận chuyển.

“Là truyền tống trận dẫn tới thế giới bên ngoài sao?”, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn bước nhanh tới đó.

Liếc nhìn xung quanh một lượt, hắn không nói lời nào lập tức bước lên trận pháp, hắn đã hạ quyết tâm cho dù trận pháp đưa hắn tới đâu thì cũng tốt hơn hoang mạc kỳ quái này.

Điều khiến hắn thất vọng là trận pháp này không phải truyền tống trận.

Diệp Thành hơi tiếc nuối, vừa định rời đi thì phát hiện trên người có chút tinh quang, hơn nữa tinh quang kia còn dung hợp vào cơ thể hắn, được chân hoả luyện hoá thành linh lực thuần tuý.

Chẳng mấy chốc, những ngôi sao sáng từ trên đỉnh đầu bay xuống, rơi trên người hắn, càng nhiều tinh quang dung hoà vào cơ thể hắn hơn.

Diệp Thành bất giác ngửa đầu lên, khi nhìn thấy cảnh tượng trên đầu liền sững sờ.

Phía trên là bầu trời đầy sao rộng lớn, điểm xuyết những vì sao sáng lấp lánh, mà trong bầu trời đầy sao ấy có chín ngôi sao là chói lọi nhất, trông như chín vị thần hộ mệnh, canh giữ bầu trời đầy sao mênh mông.

Đột nhiên Diệp Thành cúi đầu dụi mắt, hắn nhìn lại lần nữa thì thấy đúng là bầu trời đầy sao rộng lớn.

“Ô… rõ ràng là ban ngày, sao mình lại nhìn thấy trời sao nhỉ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng.

Tuy nhiên hắn vừa dứt lời, chín ngôi sao trên trời lại lần lượt rơi xuống, tựa như cách bầu trời vạn cổ lao thẳng về phía hắn, cuối cùng dung nhập vào đầu mày hắn.

Oa!

Ngay lập tức, Diệp Thành ôm đầu kêu đau.

Hẳn ngất xỉu trên trận pháp.

Mặc dù hắn ngất đi nhưng trận pháp vẫn đang xoay tròn, theo sự chuyển động của trận pháp, những ngôi sao trên bầu trời rơi xuống khiến cơ thể hắn như được bao phủ bởi lớp áo khoác lộng lẫy sáng chói.

Nơi này lại lần nữa rơi vào im lặng.

Tử Huyên đứng ở bên cạnh, cơ thể cứng ngắc đột nhiên run lên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới tỉnh lại, mặc dù lông mày vẫn hơi đau nhưng vẻ mặt hắn lại không giấu được sự vui mừng, bởi vì chín ngôi sao rơi xuống ấy đã tụ lại thành một bộ đạo pháp tối thượng: Cửu Tinh Thiên Thần Quyết.

Trong lúc ngất đi, Diệp Thành đã lĩnh hội tường tận đạo pháp tối thượng này.

Bí pháp này là bí pháp hấp thu sức mạnh của tinh tú, mà sức mạnh của tinh tú cũng có thể được luyện hoá thành linh lực thuần tuý.

“Đúng là trời không tuyệt đường sống của người,” Diệp Thành cười vui vẻ.

Sở dĩ nói vậy là vì hắn đã tìm ra cách thoát khỏi đây từ trong đạo pháp vô thượng này, có sức mạnh của tinh tú đồng nghĩa với việc hắn sẽ duy trì được linh lực, có sự trợ giúp không ngừng của linh lực, thoát khỏi hoang mạc này chỉ là vấn đề thời gian.

“Quả nhiên phúc hoạ đi liền với nhau”, một nụ cười thoáng qua trên môi Diệp Thành, hắn ngồi khoanh chân trên trận pháp, sử dụng Cửu Tinh Thiên Thần Quyết điên cuồng hấp thu sức mạnh của tinh tú đang trút xuống.

Sau đó chân hoả và thiên lôi đồng loạt dâng trào, giúp hắn luyện hoá sức mạnh của tinh tú biến chúng thành linh lực tinh tuý, rót vào Đan Hải khô cạn.

Cứ thế, không biết qua bao lâu, Đan Hải khô cạn của hắn lại một lần nữa hội tụ thành vùng biển linh lực.

Hơn nữa, lần này Đan Hải của hắn đã có một số thay đổi.

Nhìn vào bên trong, biển linh lực màu vàng dâng trào trong Đan Hải, mà phía trên lại có những ngôi sao lấp lánh, nhìn kỹ có thể thấy từng ngôi sao màu vàng, trong đó có chín ngôi sao cực kỳ sáng.

Không chỉ có vậy, cơ thể Diệp Thành không chỉ xương cốt kinh mạch, mà ngay cả huyết quang cũng lấp lánh ánh sao, rất kỳ lạ.

“Thái Hư Phân Thân, hiện”, Diệp Thành bắt đầu tạo thủ ấn.

Đột nhiên chín làn khói xanh xuất hiện, hoá thành chín phần phân thân, sau đó dưới tác động ý niệm của hắn, phân thân đó ngồi xếp bằng bên cạnh, cũng hấp thu sức mạnh của tinh tú rồi truyền toàn bộ vào cơ thể hắn.

Cứ thế, ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Diệp Thành thở ra một hơi khí đục thật dài rồi mở mắt.

Ba ngày qua hắn liên tục hấp thu sức mạnh của tinh tú khiến hắn trở lại trạng thái đỉnh phong, mà khí chất của hắn cũng trở nên hơi khác, đặc biệt là đôi mắt đen láy như bầu trời đầy sao kia, trong đó còn lấp lánh những tinh quang.

“Cảm giác này thật tuyệt”, Diệp Thành vặn cổ rồi nhảy xuống khỏi trận pháp.

Nhưng chín phân thân của hắn vẫn ngồi đó, tên nào cũng đều chăm chỉ hấp thu sức mạnh của tinh tú, sau đó thông qua mối liên hệ giữa bản thể và phân thân, truyền vào cơ thể hắn.

“Chịu khó một chút cho ta, đừng lười biếng”, Diệp Thành mỉm cười rồi cất Tử Huyên đi, bước ra phía ngoài cung điện.

Bên ngoài đã đầy sao, nhưng bầu trời sao rộng lớn hôm nay trong mắt Diệp Thành lại cực kỳ thân thiết, không đợi hắn nhẩm niệm Cửu Tinh Thiên Thần Quyết thì tinh huy trên trời đã trút xuống, khiến cả người hắn được tắm trong ánh sao.

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Diệp Thành nhảy ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, linh lực trong cơ thể đã bắt đầu tiêu hao, nhưng lần này Diệp Thành không sợ, vì hắn đã có Cửu Tinh Thiên Thần Quyết bá đạo có thể hấp thu sức mạnh của tinh tú, hắn còn có chín phân thân không ngừng truyền sức mạnh, muốn ra khỏi hoang mạc này chỉ là vấn đề thời gian.

“Đi thôi”, Diệp Thành thét dài một tiếng rồi cất bước, dáng đi như bay, linh lực tiêu hao bao nhiêu lại được bổ sung bấy nhiêu, toàn thân hắn được bao phủ bởi những vì sao, trong màn đêm đen dày đặc, hắn trở thành viên minh châu chói lọi giữa hoang mạc này.

Dưới bầu trời, Sở Huyên lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao, hy vọng có thể tìm thấy ngôi sao sáng nhất.

“Diệp Thành, ngôi sao nào là con?”
Chương 455: Ngươi còn muốn đi sao?

Nơi hoang mạc vô tận, cát vàng bay mịt mù, không có lấy sự sinh tồn của một ngọn cỏ.

Diệp Thành vẫn đang cố gắng di chuyển về phía trước nhưng bước chân của hắn không còn được vững nữa, toàn thân nhếch nhác, đầu tóc rối bời, ria mép mọc râu lởm chởm, trong đôi mắt rõ vẻ mỏi mệt.

Từng ngày cứ thế trôi qua, hắn không ngờ rằng mình đã ở sa mạc này ba tháng trời rồi.

Ba tháng nay hắn gần như không ngừng nghỉ dù là ngày hay đêm, luôn tiến về phía trước. Mặc dù sức mạnh tinh thần không ngừng được duy trì và bổ sung nhưng hắn vẫn cảm thấy một cảm giác mệt mỏi lao lực mà trước nay chưa từng có.

Có điều, ông trời cũng không phụ lòng người vì hắn đã có thể trông thấy núi non trùng điệp.

“Lại nhìn thấy cây cối rồi, mẹ kiếp, đúng là cảm động”, Diệp Thành suýt chút nữa thì bật khóc, cũng chỉ vì cái Truyền Tống Trận cũ nát ở âm sơn mà hắn phải sống trong hoang mạc không biết bao nhiêu ngày tháng, suýt chút nữa thì bỏ mạng ở đó.

“Lão tử đây thề rằng, có thời gian nhất định ta phải tới Âm Sơn một lần nữa đạp tan cái Truyền Tống Trận khốn khiếp ấy đi”, trong lúc tức tối, Diệp Thành càng tăng nhanh tốc độ.

Rầm! Bịch!

Bên rìa hoang mạc lúc này không hề yên bình, rừng núi rậm rạp bị phá tan nát.

Phụt!

Sau một đạo đại ấn huyết quang của một lão già mặc đồ đen, một nữ tử mặc y phục xanh lập tức phun ra máu và bay đi.

“Các ngươi rốt cục là ai?”, nữ tử mặc đồ xanh lảo đảo, mặt mày lạnh lùng nhìn mười mấy kẻ mặc đồ đen.

Cô ta bị thương không hề nhẹ, đặc biệt là vết thương do kiếm chém trên bả vai lúc này không ngừng hiện lên u quang, u mang dị thường hoá giải tinh khí của cô khiến vết thương không những không thể liền lại mà ngược lại còn rách to hơn.

Thấy nữ tử kia như vậy, lão già mặc đồ đen đi đầu cười nói: “Cho cô chết một cách minh bạch”.

Nói rồi, ông ta phất tay hất lớp mặt nạ quỷ trên mặt đi và để lộ ra khuôn mặt già nua nhăn nheo cùng đôi mắt cay độc như mắt rắn.

“Không Sơn?”, khi thấy khuôn mặt của lão già mặc đồ đen, nữ nhân kia mới nheo mắt lại như thể nhận ra lão ta. Mặc dù kinh ngạc nhưng cô không quá bất ngờ: “Thị Huyết Điện đã không kiềm chế nổi mà phải ra tay với Thiên Tông thế gia sao?”

“Nếu trách thì chỉ có thể trách các ngươi không thức thời thôi”, nghe giọng lạnh băng của cô gái, lão già tên Không Sơn kia bật cười u ám.

Nói rồi, lòng bàn tay lão ta có huyết quang ngưng tụ, một đạo huyết quang đại ấn được huyễn hoá ra.

Sắc mặt của nữ nhân mặc đồ xanh tái nhợt hẳn lại, thấy Không Sơn sắp ra tay giết mình, cô ta cố gắng ngưng tụ linh lực, muốn liều chết một phen.

Thế nhưng khi cả hai chuẩn bị ra tay thì một bóng hình thảm hại nhếch nhác chạy ra khỏi hoang mạc cát vàng.

Woa, woa…

Tiếp đó là tiếng hô vang của Diệp Thành: “Mẹ kiếp, cuối cùng lão tử cũng ra ngoài rồi”.

Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cả đôi bên bỗng chốc thẫn thờ, bàn tay đang giơ lên của Không Sơn cứ thế lơ lửng giữa không trung, mười mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía Diệp Thành.

Người sống? Đây là người sống sao?

Không chỉ mấy người phía Không Sơn, đến cả nữ tử kia cũng nhìn Diệp Thành đang phủi cát trên người bằng khuôn mặt không sao tin nổi, từng cặp mắt nhìn hắn như thể nhìn một con quái vật.

Cấm địa hoang mạc, sau khi đi vào chưa từng có ai đi ra được, thế nhưng sự xuất hiện của Diệp Thành lại đi ngược lại với truyền thuyết, bọn họ chưa bao giờ tin rằng có thể có người còn sống sót ra khỏi hoang mạc.

Phía này, Diệp Thành đang phủi cát trên người phát hiện ra mười mấy cặp mắt đang nhìn mình còn hắn có thể nhìn ra rằng hai người phía đối diện đang đánh nhau thông qua hành động của bọn họ.

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục đi”, Diệp Thành bật cười rồi vội chạy đi.

“Đứng lại”, đợi khi Diệp Thành chạy được ba, bốn bước, Không Sơn mới định thần lại và hô lên.

Và quả thực, nghe xong Diệp Thành liền đứng khựng lại, hắn nhìn Không Sơn với vẻ mặt khó hiểu: “Tiền bối, người có việc gì sao?”

“Ta đương nhiên có việc rồi”, Không Sơn lập tức chắn trước mặt Diệp Thành, đến cả nữ nhân kia cũng thẫn thờ tại chỗ, ông ta dùng con mắt lão làng cay độc của mình nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Làm thế nào mà ngươi ra khỏi hoang mạc được?”

“Câu chuyện dài lắm, vài ngày trước ta còn đang vợ ngủ, cứ ngủ như vậy tự dưng tỉnh dậy thì ở hoang mạc rồi. Vốn dĩ ta rất sợ nhưng cứ đi mải miết thì ra khỏi hoang mạc được thôi”.

“Xem ra ngươi không thật thà”, biết Diệp Thành nói dối, Không Sơn lạnh lùng, ông ta vung tay giáng xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom